Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 120: Chương 120



Nào ngờ Vân Thư vừa dứt lời, Kiều Trân Trân đã dùng tiếng Anh lưu loát nói: “John, rất vui khi gặp anh. Ngoài ra, cô Vân, chúng ta không thân thiết lắm nên cô không hiểu tôi là bình thường nhưng cô lại mắc một lỗi không nghiêm túc. Sao cô lại thích đưa ra kết luận như vậy, bình thường làm việc cũng vậy sao?”

Kiều Trân Trân giả vờ rất lo lắng, quay sang Tống Cẩn, giọng điệu nũng nịu nói: “Ông xã, tiêu chuẩn tuyển dụng của các anh thấp quá rồi đấy? Sao người nào cũng có thể vào được vậy? Em thật lo cho đất nước, dù sao nghiên cứu khoa học rất tốn kém, một người như cô Vân thế này phải lãng phí bao nhiêu tiền của đất nước chứ!”

Tống Cẩn rất ít khi thấy Kiều Trân Trân nũng nịu như vậy, hơn nữa cô còn gọi mình là ông xã trước mặt người ngoài. Bình thường cô đều gọi là lão Tống, hoặc trực tiếp gọi là đồng chí Tống. Kiều Trân Trân như vậy khiến Tống Cẩn thích thú vô cùng.

Vợ yêu đương nhiên phải chiều chuộng. Tống Cẩn vội vàng thuận theo lời vợ, nói với Vân Thư: “Cô Vân, cái tật này của cô thực sự phải sửa rồi.”

Vân Thư:...

Lục Minh nghe vậy, liếc nhìn Kiều Trân Trân và Tống Cẩn với vẻ kinh ngạc. Trước đây anh ta ở cùng John, thường nghe anh ta kể về cô Kiều, nói cô là một người rất thông minh và xinh đẹp nhưng không ngờ người này lại là vợ của Tống Cẩn.

Lục Minh biết Tống Cẩn. Anh ta, Vân Thư và Tống Cẩn cùng lớn lên trong một khu tập thể, mặc dù không thân thiết lắm nhưng đều biết nhau, hồi nhỏ còn cùng nhau chơi bóng rổ ở sân bóng của khu tập thể.

Lúc mới về nước, anh ta có nghe người nhà kể về chuyện nhà họ Tống, đương nhiên cũng nhắc đến việc Tống Cẩn về nông thôn, còn cưới một cô vợ nông thôn. Chỉ là không ngờ cô vợ nông thôn này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí có thể nói là không kém Vân Thư bao nhiêu.

Tuy nhiên trong lòng Lục Minh, đương nhiên Vân Thư vẫn là tốt nhất. Đây là cô gái anh ta thích từ thời trung học, cho đến tận bây giờ anh ta đã ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, chính là vì vẫn luôn chờ Vân Thư.

Vân Thư rất hiểu tâm ý của Lục Minh đối với mình. Nói thật, nếu không có Tống Cẩn ở trước thì Lục Minh cũng rất tốt, ngoại hình, gia thế, học vấn đều không tệ.

Nhưng người được cưng chiều thì luôn cho đó là lẽ đương nhiên. Lục Minh vẫn luôn theo đuổi và nâng niu cô ấy, Vân Thư đã sớm quen rồi, cho nên không thấy có gì thú vị, ngược lại còn cho rằng đó là bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thực ra Vân Thư cũng đã nghĩ, năm nay mình đã không còn trẻ nữa, có nên cân nhắc đến chuyện ở bên Lục Minh không nhưng cuối cùng vẫn kiêu ngạo, không muốn ủy khuất mình.

Cô ấy nghĩ, nếu đến ba mươi tuổi vẫn chưa ổn định, cô ấy sẽ nghiêm túc cân nhắc đến Lục Minh.

Chỉ là chuyện này không thể để Lục Minh biết. Trước đó cô ấy cũng cần dành chút thời gian để đối phó với Lục Minh, coi như là vì anh ta đã bảo vệ mình nhiều năm nay vậy.

Tàu còn khoảng hai mươi mấy phút nữa là đến ga cuối Bắc Kinh. Tống Cẩn và Kiều Trân Trân nói rõ mục đích đến, rồi ngồi cùng với John và những người khác.
John rất phấn khích. Lần này anh ta chuẩn bị đến Bắc Kinh để về nước. Anh ta thực sự đã ở Trung Quốc khá lâu, chủ yếu là đi khảo sát nhiều nơi, phát hiện đúng như Kiều Trân Trân nói, tiềm năng đầu tư của Trung Quốc rất lớn.

Hai người ngồi xuống vẫn nói không ngừng, John đã hoàn toàn không để ý đến Vân Thư và Lục Minh, chỉ vây quanh Kiều Trân Trân nói chuyện.

Họ thảo luận về tình hình kinh tế trong và ngoài nước, còn có những chuyện thú vị mà John thấy ở Trung Quốc mấy hôm nay. Kiều Trân Trân nói lưu loát, dẫn kinh điển tích, nói rất có lý, không chỉ khiến John ngây người mà ngay cả Tống Cẩn và những người khác cũng nghe rất say sưa.

Để quan tâm đến John, Kiều Trân Trân giao tiếp hoàn toàn bằng tiếng Anh. May mắn là những người có mặt đều là học bá, không lo ai không hiểu mà nghi ngờ cô cố tình làm lơ.

Tống Cẩn là lần đầu tiên nghe Kiều Trân Trân nói những chuyện này. Anh không ngờ, không biết từ lúc nào Kiều Trân Trân đã trở nên xuất sắc như vậy. Không, có lẽ Kiều Trân Trân vẫn luôn rất xuất sắc, chỉ là anh không phát hiện ra mà thôi.

Kiều Trân Trân giống như một kho báu được che bằng tấm mạng bí ẩn, mỗi lần vén lên một lớp, đều có thể mang đến cho anh sự kinh ngạc mới, khiến anh muốn giấu cô đi, chỉ để mình anh nhìn thấy.

Nhìn Kiều Trân Trân rạng rỡ như vậy, Tống Cẩn rất muốn ôm cô hôn một cái thật sâu. Nhưng đây là bên ngoài, anh đành phải lui mà cầu kỳ thứ, lặng lẽ nắm tay cô, mười ngón đan vào nhau, nắm chặt.

Tống Cẩn tưởng mình làm rất kín đáo nhưng tất cả mọi người ở đó đều nhìn thấy, chỉ là không ai nói gì. Dù sao hai người họ là vợ chồng, thân mật một chút cũng có thể hiểu được.

Chỉ có Vân Thư cảm thấy khó chịu trong lòng. Nhưng lần này ngay cả Lục Minh, người luôn quan tâm đến cô ta đầu tiên cũng không để ý đến sự khó chịu của cô ta vì Kiều Trân Trân vừa nói đến chuyên ngành mà anh ta hứng thú nhất, thiết kế kiến trúc.

Có thể nói Lục Minh gần như mê mẩn lĩnh vực này nhưng trình độ thiết kế kiến trúc trong nước hiện nay còn rất hạn chế, anh ta có cảm giác bị trói tay trói chân, u uất không đắc chí. Bây giờ cuối cùng cũng gặp được một người có thể trò chuyện, Lục Minh rất tự nhiên tham gia vào.

“Ga cuối Bắc Kinh sắp tới, xin quý khách mang theo hành lý xuống xe theo thứ tự...”

Hai mươi phút trôi qua rất nhanh, John và Lục Minh đều cảm thấy chưa thỏa mãn, chỉ hận không thể kéo Kiều Trân Trân nói chuyện ba ngày ba đêm nhưng Tống Cẩn và Vân Thư đều rất vui, cuối cùng cũng đến ga rồi.

Tống Cẩn thực sự không thích hai người đàn ông này nhiệt tình với vợ mình như vậy nhưng anh lại không tiện kéo vợ đi thẳng.

Hai mươi phút này anh giống như một quả chanh lớn, toàn thân tỏa ra mùi chua nồng, đáng tiếc không ai để ý đến tâm trạng của anh. Hơn nữa, John và Lục Minh càng nói càng hăng, thật đáng giận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư cũng như ngồi trên đống đinh, cô ta không thèm hạ mình tham gia cùng họ. Cô ta là nữ thần cao cao tại thượng, chỉ có người khác đến nịnh bợ cô, làm sao cô có thể ủy khuất mình.

Kiều Trân Trân cũng hơi khát rồi. Thực ra cô không muốn như vậy, chỉ là ngại hai người đó quá nhiệt tình, hơn nữa còn chỉ đích danh hỏi cô, cô cũng không tiện giả vờ không nghe thấy, cứ thế bị ép nói chuyện với họ đến ga cuối.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 121: Chương 121



Rất nhiều thứ Kiều Trân Trân cũng không hiểu lắm, chỉ là cô dù sao cũng mang tư duy của người hiện đại, cũng đã thấy rất nhiều thứ mới mẻ mà thời đại này chưa xuất hiện, giống như mở ra một cánh cửa lớn mới cho mọi người, vì vậy, mới khiến mọi người thấy mới lạ.

Kiều Trân Trân vẫn rất tự mình biết mình. Trong năm người có mặt ở đó, chắc chắn cô là người có chỉ số thông minh thấp nhất. Ngay cả Vân Thư, Kiều Trân Trân cũng phải khách quan thừa nhận, ngoài việc không hợp với mình thì cô ta thực sự là một người phụ nữ thông minh và xinh đẹp.

Nhưng chủ quan mà nói, Kiều Trân Trân tuyệt đối sẽ không thừa nhận!

Lúc này là bốn giờ chiều, thời gian quá muộn. Tống Cẩn và những người khác chỉ có thể ngày mai mới đến trụ sở chính để báo cáo, hôm nay đương nhiên là mỗi người về nhà nấy.

Ngoài John là trực tiếp đến sân bay để kịp chuyến bay tối thì những người khác đều có nhà ở Bắc Kinh, đương nhiên là về nhà mình ở.

Lục Minh và Vân Thư đều có xe nhà đến đón. Hơn nữa, hai người cũng không biết mối quan hệ giữa Tống Cẩn và Tống Quảng Lương đã rạn nứt, đương nhiên cho rằng sau khi Tống Cẩn kết hôn vẫn ở trong đại viện của chính ủy. Dù sao thì người bình thường sau khi kết hôn đều ở nhà chồng.

Còn Kiều Trân Trân đương nhiên thuộc phạm vi “Người bình thường” này.

Tuy nhiên trong đại viện đều biết Tống Cẩn là con riêng, đương nhiên sẽ không đối xử tốt với đứa con trai do người vợ trước của Tống Quảng Lương để lại. Vì vậy Vân Thư đoán bên nhà họ Tống chắc chắn sẽ không cử xe đến đón họ.

Cô ta nhẹ nhàng đề nghị với Tống Cẩn: “A Cẩn, lát nữa nhà em sẽ cử xe đến đón em, anh... hai người đi nhờ xe của em về nhé.”

Tống Cẩn: “Không cần đâu, tôi và Trân Trân không về đại viện của chính ủy mà về nhà của mình.”

Thấy Vân Thư còn định nói gì đó, Kiều Trân Trân kịp thời nói: “Chị Vân, không làm phiền chị đâu, chúng em có người đến đón, trước đó đã sắp xếp rồi.”

Kết quả vừa ra khỏi ga, Kiều Trân Trân lập tức thấy mất mặt không dám nhìn, liếc mắt nhìn Tống Cẩn, hai người cùng lúc lộ ra vẻ mặt khó tả.

...

Cửa ra ga tàu hỏa Bắc Kinh vào đầu những năm 80 của thế kỷ 19 vẫn lấy màu đen trắng xám làm tông màu cơ bản, một chiếc xe địa hình mui trần màu đỏ rực rỡ của Hoàng Tam cứ thế ngang nhiên đỗ ngay trước cửa chính ra ga.

Một luồng hơi thở của nhà giàu mới nổi nhanh chóng ập đến, màu đỏ rực trong bối cảnh tổng thể giản dị trông thật chói chang. Hoàng Tam mặc vest chỉnh tề, đứng bên cạnh ra vẻ đạo mạo, còn dẫn theo bạn gái Vương Mỹ Lệ xinh đẹp như minh tinh điện ảnh, tay cầm một bó hoa hồng rất lớn.

Hai người thực sự quá bắt mắt, Kiều Trân Trân muốn giả vờ không nhìn thấy cũng khó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh Hai Giang đứng cách Hoàng Tam rất xa, thậm chí còn không thèm nhìn về phía đó, sợ người khác biết họ là một nhóm.

Lòng Kiều Trân Trân bỗng có một dự cảm không lành. Cô thực sự không muốn đi ra khỏi cửa ga này, muốn hỏi nhân viên xem có lối ra nào khác không nhưng tiếc là không có.

Tống Cẩn bình tĩnh vỗ tay cô: “Đi thôi.”
Kiều Trân Trân hơi ngượng ngùng xoa mũi, nói: “Lát nữa em phải cảnh báo Hoàng Tam, mấy năm nay kiếm được ít tiền hôi thối là thích khoe khoang khắp nơi.”

Đối với Hoàng Tam, Tống Cẩn không còn ghét như trước nữa, đôi khi thậm chí còn thấy người này khá nghĩa khí, đặc biệt là khi anh biết Hoàng Tam từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, bên dưới còn nuôi mấy đứa trẻ mồ côi khác cùng nhau nương tựa lẫn nhau, ấn tượng của Tống Cẩn đối với anh ta dần dần tốt lên.

Chỉ cần anh ta đừng luôn nghĩ đến việc lấy lòng Kiều Trân Trân, Tống Cẩn cảm thấy anh vẫn khá sẵn lòng giao tiếp với Hoàng Tam.

Nhóm người bên phía Tống Cẩn, dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng, trong đám đông không cần chú ý đặc biệt, rất tự nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người khác.

Hoàng Tam và những người khác đã nhìn thấy từ xa. Đợi Kiều Trân Trân vừa ra, Hoàng Tam đã nhiệt tình đón lên, mở miệng là một tràng giọng điệu quan phương: “Chào mừng, chào mừng, nồng nhiệt chào mừng! Chào mừng Tống tổng và Kiều tổng trở về nhà. Tôi thay mặt toàn thể đồng bào bày tỏ nỗi nhớ nhung sâu sắc của mọi người đối với hai người.”

Sau đó cố tình cúi người hơi thấp, giống như đang đón tiếp một nhân vật quan trọng nào đó, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Cẩn, lắc mạnh lên xuống hai lần, còn đưa cho Vương Mỹ Lệ bên cạnh một ánh mắt: Lên! Cái dáng vẻ đó càng làm càng giả tạo.

Vương Mỹ Lệ ăn mặc chỉnh tề, đi giày cao gót, bước đi uyển chuyển, nở nụ cười thân thiện, đưa bó hoa hồng lớn trên tay đến trước mặt Kiều Trân Trân, theo lời Hoàng Tam đã dạy trước đó, cô nói:

“Chào mừng Kiều tổng trở về nhà.”

Kiều Trân Trân đờ đẫn nhận lấy hoa, nở một nụ cười ngượng ngùng với cô Vương Mỹ Lệ: “Cảm ơn.”

Cô Vương Mỹ Lệ hoàn thành nhiệm vụ, lui sang một bên, Hoàng Tam tiếp lời: “Để chào đón hai vị lãnh đạo trở về, tôi đã đặc biệt đặt tiệc nhẹ tại khách sạn quốc tế dành cho khách nước ngoài, kính mời hai vị nể mặt, xe đã sắp xếp ổn thỏa, mời lên xe.”

Sau đó, rất tự hào chỉ vào chiếc xe mui trần chói chang sau lưng mình.

“Phụt~” Kiều Trân Trân thực sự không nhịn được, cười phá lên ngay tại chỗ.

Hoàng Tam đã giải thích rất tốt, cái gì gọi là “Chỉ cần bạn không ngại ngùng, người ngại ngùng chính là người khác”. Cho dù Kiều Trân Trân cười phá lên, anh ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh thản nhiên.

“Được rồi, được rồi, lên xe nhanh lên!” Kiều Trân Trân thực sự không thể ở lại thêm một giây nào nữa. Tống Cẩn cũng bước nhanh hơn, anh Hai Giang che mặt ngồi vào ghế lái, chỉ chờ mọi người ngồi ổn định là có thể rời đi ngay.

Hoàng Tam giúp để hành lý vào cốp xe, sau đó bình tĩnh ngồi vào ghế phụ, Vương Mỹ Lệ ngồi cạnh Kiều Trân Trân.

Cửa xe vừa đóng lại, anh hai Giang đã nhanh chóng tẩu thoát khỏi hiện trường, để lại một làn khói sau đuôi xe, còn có cả những chiếc cằm rớt xuống của mọi người.

Những người xung quanh đều đoán già đoán non, hai người vừa xuống tàu kia là lãnh đạo lớn ở đâu đến mà lại có khí thế lớn như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hai người đó là ai vậy? Chiếc xe kia trông đắt lắm, không biết bao giờ tôi mới mua được?”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 122: Chương 122



“Anh cứ mơ đi, đừng nói đến mua, cả đời này anh được ngồi một lần là giỏi lắm rồi, tôi nói cho anh biết, ít nhất cũng phải năm con số!”

“Đắt thế sao!? Vậy thì bán tôi đi cũng không mua nổi!”

“Người ta còn phải đến khách sạn quốc tế dành cho khách nước ngoài để ăn cơm nữa, nghe nói ở đó ăn một bữa tùy tiện cũng phải mấy trăm...”

...

Vân Thư và Lục Minh cũng hoàn toàn bị sốc, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người vừa nãy là ai? Là bạn của Tống Cẩn sao?

Hoàng Tam tuy chỉ đùa giỡn với Kiều Trân Trân và những người khác, cử chỉ hành động có phần khoa trương nhưng dù sao anh ta cũng là người làm tổng giám đốc, làm xuất nhập khẩu, tiếp xúc với nhiều người, khí chất toàn thân đã không còn giống như tên lưu manh năm xưa nữa. Hơn nữa người đẹp vì lụa, quần áo sang trọng, xe hơi đẹp, mỹ nữ, nói về khoản giả vờ làm bộ, Hoàng Tam chưa từng thua ai.

Vân Thư nhìn Kiều Trân Trân ôm bó hoa hồng to đẹp như vậy, còn ngồi trên chiếc xe sang trọng như vậy, thu hút mọi ánh nhìn, trong lòng hậm hực, còn liếc nhìn Lục Minh bên cạnh với vẻ khinh thường.

Trong lòng nghĩ, nếu mình là vợ của Tống Cẩn, bây giờ người nhận hoa, ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng đó chính là mình.

Vân Thư cho rằng những người đó chắc chắn là bạn của Tống Cẩn, sẽ tặng hoa cho Kiều Trân Trân, chỉ là nể mặt Tống Cẩn mà thôi.

Lục Minh nhìn thấy sự khinh thường rõ ràng trong ánh mắt của Vân Thư, anh ta ngẩn người. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được sự khinh thường tr*n tr** như vậy từ phía Vân Thư. Trong lòng anh ta tự nhiên có chút khó chịu nhưng nhất thời anh ta cũng không nghĩ ra mình vừa chọc giận cô ấy ở điểm nào.

Đợi đến khi anh ta hoàn hồn, muốn tiến lên hỏi thăm quan tâm thì Vân Thư thậm chí không chào một tiếng đã lên xe đi mất.

Nhìn theo khói xe của Vân Thư, khoảnh khắc này, Lục Minh đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, không biết bao năm qua mình kiên trì vì điều gì nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên kia, Kiều Trân Trân đã trêu chọc Hoàng Tam từ trên xuống dưới: “Hoàng Tam, dạo này anh càng ngày càng phình to rồi nhỉ! Cái bộ dạng chính khí lẫm liệt này không chứa nổi cái linh hồn phô trương của anh nữa rồi sao?”

“Em gái, bây giờ em còn không gọi anh là anh Ba nữa, còn có Mỹ Lệ ở bên cạnh nữa, cho anh chút thể diện đi!” Hoàng Tam cầu xin.

“Em thế nào, Mỹ Lệ còn không rõ sao, giả vờ cái gì!” Kiều Trân Trân liếc mắt nhìn Mỹ Lệ bên cạnh, cả người mang theo một chút tà mị, thật sự là đẹp trai c.h.ế.t mất.

Hoàng Tam vừa quay đầu lại nhìn thấy, lập tức phấn khích hỏi: “Này, em gái, biểu cảm của em ngon đấy, làm sao mà làm được vậy, anh cũng học theo.”

Vương Mỹ Lệ cũng bị Kiều Trân Trân làm cho điện giật. Cô ta còn nhỏ, năm nay mới 19 tuổi, vốn đã sùng bái sự bá đạo của Kiều Trân Trân một cách mù quáng. Bây giờ nhìn Kiều Trân Trân càng là mắt sáng như sao, giống như người hiện đại đu idol vậy, chỉ thiếu che miệng hét lên thôi.

Kiều Trân Trân cười đắc ý, nói: “Anh có Mỹ Lệ rồi, học gì nữa, ngoan ngoãn đi.”

“Anh Ba, cái này cũng không phải ai cũng học được. Chị Trân Trân làm thì đẹp, anh làm thì chưa chắc đã đẹp, đừng bắt chước làm gì. Cứ như Đông Thi học bừa vậy!”

Có Kiều Trân Trân ở bên cạnh, Vương Mỹ Lệ lập tức bỏ rơi bạn trai, cùng chiến tuyến với thần tượng của mình.

“Đông Thi là ai? Sao cô ta lại liên quan đến anh?” Hoàng Tam nghi hoặc hỏi, không phải đang nói đến cách liếc mắt đưa tình sao, sao lại liên quan đến Đông Thi?

Hoàng Tam vừa dứt lời, trừ anh ta ra, tất cả mọi người đều bật cười, trong đó Kiều Trân Trân và Vương Mỹ Lệ cười khoa trương nhất.

“Hoàng Tam, bình thường bảo anh đọc nhiều sách anh không nghe, bây giờ làm trò cười rồi chứ!”

“Anh Ba, anh thật là đáng yêu, em phát hiện ra em lại yêu anh thêm một chút rồi.”

Đến cái phòng ăn, Hoàng Tam đã biết được thế nào là Đông Thi từ cái miệng của Vương Mỹ Lệ, sau đó anh ta thề sau này mỗi tháng sẽ đọc một quyển sách.

Anh ta không tin, hắn đường đường là tổng giám độc tập đoàn Thịnh Thế còn có thể bị một Đông Thi biến làm trò cười sao, lần sau tuyệt đối không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy nữa.

Trên bàn ăn không thích hợp để thảo luận vấn đề Đông Thi học bừa, mọi người chuyển sang nói về tình hình thị trường nước ngoài của tương ớt, cũng như vấn đề sản xuất bên phía anh Hai Giang.

Vẫn là vấn đề cũ, cung không đủ cầu!
Lượt xem: 81

Cho dù nguyên liệu có thể cung cấp đủ nhưng năng suất của dây chuyền sản xuất hiện tại đã cao như vậy, từ lâu đã bão hòa. Hiệu suất máy móc thấp, tốc độ nhân công chậm, căn bản không đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng ngày càng lớn trong và ngoài nước.

Kiều Trân Trân bất lực thở dài: “Đây chính là mâu thuẫn giữa nhu cầu văn hóa vật chất ngày càng tăng của nhân dân với lực lượng sản xuất xã hội lạc hậu, nói cho cùng, vẫn phải nâng cao năng suất sản xuất.

Chúng ta chỉ mở rộng nhà xưởng, tăng thêm nhân lực, ngoài việc làm tăng chi phí của chúng ta, căn bản không giải quyết được vấn đề căn bản.”

Anh Hai Giang: “Bà chủ, cái năng suất sản xuất mà em vừa nói là cái gì vậy. Anh không hiểu lắm nhưng chi phí của chúng ta thực sự tăng không ít, mặc dù doanh số cũng tăng nhưng anh luôn cảm thấy không kiếm được nhiều tiền như trước đây khi ít người hơn.”

Kiều Trân Trân lại thở dài, nói: “Đây chính là hiện tượng hiệu ứng biên điển hình, về sau chúng ta đầu tư càng nhiều, có thể lỗ càng nhiều.”

“Cái gì? Sao anh lại không hiểu nữa rồi? Em gái, có thể nói những lời anh nghe hiểu được không? Như vậy em làm anh mất mặt lắm!” Hoàng Tam ngượng ngùng nói, lại quay sang hỏi bạn gái: “Em yêu, em hiểu không? Giải thích cho anh nghe với.”

Lần này, Vương Mỹ Lệ cũng lắc đầu.

Kiều Trân Trân lười giải thích, chỉ có thể để Tống học bá đến giải đáp thắc mắc cho mọi người. Tống Cẩn liền đưa ra một ví dụ dễ hiểu, mọi người lập tức đều hiểu.

Hoàng Tam phàn nàn: “Các người là những người đọc sách, rõ ràng có thể giải thích rõ ràng bằng những lời khác, sao lại thích cô đọng thành bốn chữ Đông Thi học bừa, hiệu ứng biên cũng là bốn chữ, các người thật sự thích bốn chữ như vậy sao? Nói thêm vài chữ thì làm sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Được rồi, Hoàng Tam có lẽ cả đời này không thể hòa giải với bốn chữ “Đông Thi học bừa” này, chọc cho mọi người cười ầm lên.

Buổi tối, Kiều Trân Trân và Tống Cẩn về biệt thự nhỏ ở. Anh Hai Giang đã nhờ người đến dọn vệ sinh trước, chăn cũng đã được phơi, ngay cả những bông hoa cỏ trong sân, anh Hai Giang cũng chăm sóc rất tốt, xem ra đã tốn không ít tâm tư.

Đây là ngôi nhà đầu tiên Kiều Trân Trân mua. Lúc đầu cũng là thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, từng nghĩ sẽ ở đây cả đời, cho nên đã trang trí rất cẩn thận cả trong lẫn ngoài, nào ngờ không lâu sau đã đến Thiểm Bắc.

Bây giờ trở về, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, ấm áp, rất ấm áp.

“Cuối cùng cũng về rồi!” Kiều Trân Trân vui vẻ chạy khắp nhà, chỗ này xem xem, chỗ kia sờ sờ.

Thực ra Kiều Trân Trân vẫn không thích ở những ngôi nhà quá lớn, ví dụ như tứ hợp viện đã mua trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chuyển đến đó ở. Một ngôi nhà lớn như vậy, trong nhà chỉ có mấy người, ở trong cảm thấy hơi trống trải.

Nhưng biệt thự nhỏ thì khác, tổng cộng chỉ có mấy phòng, sắp xếp phòng sách phòng ngủ là đã đầy, đối với gia đình họ thì vừa vặn, còn có một cái sân lớn như vậy có thể trồng hoa trồng cây, môi trường xung quanh cũng tốt, không quá yên tĩnh cũng không quá ồn ào, quả thực là nơi ở của thần tiên.

Kiều Trân Trân thậm chí còn nghĩ, sau này già rồi sẽ ở đây dưỡng lão.

Hai vợ chồng đã lâu không về, tự nhiên là ân ái mặn nồng, lại không có anh em Tống Đại Bảo ở bên cạnh quấy rầy, hai người vận động đến nửa đêm mới dừng lại.

Tống Cẩn thỏa mãn ôm Kiều Trân Trân, nhớ lại chuyện nói trên bàn ăn tối, trong lòng nghĩ, có lẽ cuối cùng anh cũng có thể làm được gì đó cho Kiều Trân Trân.

“Trân Trân, chuyện nâng cao hiệu suất sản xuất của nhà máy chế biến, có lẽ anh có thể giúp. Đợi anh báo cáo xong công việc, chúng ta cùng đến nhà máy, xem những máy móc đó có thể cải tiến được không.”

“Đúng rồi, anh chính là chuyên gia về phương diện này, sao em không nghĩ đến việc nhờ anh giúp sớm hơn nhỉ! Chồng ơi, anh thật là tuyệt vời, em yêu anh nhất!” Kiều Trân Trân áp sát vào Tống Cẩn, vùi đầu vào người anh cọ cọ làm nũng.

Tống Cẩn bị cô cọ đến ngứa ngáy, chỉ có thể ôm chặt cô, không cho cô nhúc nhích, nếu không thì tối nay hai người đều không ngủ được mất.

“Ngoan nào~ đừng nghịch~”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 123: Chương 123



Sáng hôm sau, Tống Cẩn đến trụ sở báo cáo công việc, còn Kiều Trân Trân ở nhà ngủ nướng.

Bữa sáng là Tống Cẩn ra ngoài mua từ sáng sớm, đợi Kiều Trân Trân ăn xong bữa sáng, Tống Cẩn mới ra khỏi cửa, kết quả vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Tống Nhu.

Lúc này mới bảy giờ sáng, hơn nữa họ mới vừa về, Tống Cẩn không ngờ bên nhà họ Tống lại nhanh chóng nhận được tin tức như vậy, có lẽ là sốt ruột rồi.

Cũng đúng, cuộc sống của Tống Quảng Lương hiện tại e là không dễ chịu gì, thấy bên này có chút lợi lộc, chắc chắn sẽ không nhịn được mà chạy đến cắn một miếng, giống như năm xưa ông ta đối xử với mẹ và ông bà ngoại của anh vậy.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Tống Cẩn càng thêm lạnh lùng, tuy nhiên, Tống Cẩn tạm thời không để ý đến họ, dù sao thì hiện tại người khó chịu cũng không phải anh.

“Anh A Cẩn…”

Vừa nhìn thấy Tống Cẩn, Tống Nhu đã khóc lóc thảm thiết.

“Bây giờ tôi đang vội đi làm, không có thời gian nghe mấy lời vô nghĩa của cô.”

Tống Cẩn nói xong liền định rời đi.

“Vậy... vậy em vào trong đợi anh được không?”

Tống Nhu bày ra vẻ yếu đuối đáng thương.

“Không được.”

Thái độ của Tống Cẩn rất lạnh nhạt, nói xong liền đóng cửa lại, không thèm ngoảnh lại nhìn Tống Nhu lấy một cái.

Thấy người đã đi, vẻ mặt của Tống Nhu lập tức thay đổi, nghĩ đến tình hình hiện tại của gia đình, trên mặt cô ta lộ ra vẻ vô cùng chán ghét và không kiên nhẫn.

Vào nửa đầu năm nay, không biết Tống Quảng Lương đắc tội với ai hay thực sự làm sai sót trong công việc, tổ chức đã cho ông ta một hình thức kỷ luật cảnh cáo, mặc dù chức vụ không thay đổi nhưng trong tay không còn chút quyền lực thực sự nào, hơn nữa ngay cả công việc hàng ngày cũng bị người khác kìm kẹp khắp nơi, cuộc sống vô cùng khó chịu.

Không chỉ có Tống Quảng Lương, ngay cả Điền Hồng, cũng vì sai sót trong công việc mà từ chức chủ nhiệm văn phòng chuyển sang làm một nhân viên bình thường của hội phụ nữ, ngoài việc phụ trách công tác sắp xếp hồ sơ hàng ngày, còn phải làm rất nhiều việc lặt vặt.

Đối với Điền Hồng vốn quen sống sung sướng, làm sao có thể chịu được, thế là dứt khoát xin nghỉ dài hạn ở nhà không đi làm.

Điền Hồng cả ngày ở nhà cau mày khổ sở, thở dài than vãn, không chỉ Tống Quảng Lương thấy khó chịu, ngay cả hai anh em Tống Nhu và Tống Vĩ Dân cũng thấy phiền phức.

Bản thân Điền Hồng vốn đã ấm ức trong lòng, thấy chồng không giúp mình trút giận cũng đành thôi, đến cả con cái cũng oán trách mình, bà ta càng thêm đau lòng buồn bã.

Sau đó không biết ai đã bày cho bà ta một kế hiểm, bà ta liền nhắm vào Tống Nhu, nhờ người mai mối Tống Nhu với con trai của một vị lãnh đạo lớn.

Tống Nhu xinh đẹp, lại là sinh viên Đại học Sư phạm Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công làm giáo viên, nghề giáo viên, dù ở thời nào cũng là một công việc rất được coi trọng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối phương cũng coi trọng điểm này, mới miễn cưỡng đồng ý gặp mặt, nếu không, gia đình họ có hơi coi thường thân phận của Tống Nhu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 124: Chương 124



Ban đầu, Tống Nhu rất không muốn nhưng Điền Hồng đã nói cho cô ta biết tình hình gia đình của đối phương, là con trai của một vị lãnh đạo lớn thực sự, Tống Nhu mới gật đầu đồng ý.

Ngày xem mắt, ngay khi nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ, quyến rũ của Tống Nhu, đối phương đã thích cô ta, đôi mắt không rời khỏi người Tống Nhu.

Nhưng Tống Nhu lại không thích đối phương, không chỉ vì ngoại hình của đối phương không nổi bật, mặt đầy mụn, mà chiều cao của đối phương cũng không cao, đứng cạnh Tống Nhu, cảm giác hai người chẳng khác gì nhau. Nếu không phải Điền Hồng luôn kéo cô ta lại, Tống Nhu đã muốn lật mặt bỏ đi ngay tại chỗ.

Về đến nhà, Tống Nhu tức đến phát khóc, nghĩ đến việc mình là hoa khôi của trường Đại học Sư phạm, muốn tìm người như thế nào chẳng được, vậy mà lại phải hạ mình đi chọn lựa người như vậy, phụ huynh của đối phương còn nói thân thể cô ta trông không khỏe mạnh, sợ sau này không sinh được con trai.

Phỉ! Ai muốn sinh con trai cho nhà ông! Mơ đi nhé! Từ nhỏ đến lớn, Tống Nhu chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy, ngay cả lúc Điền Hồng ly hôn với ba đẻ của cô ta cũng không.

Điền Hồng cũng tức giận, cảm thấy người mai mối thực sự không đáng tin, lại giới thiệu người như vậy cho nhà bà ta, rõ ràng là thấy họ sa sút rồi, không coi họ ra gì.

Mặc dù vậy Điền Hồng vẫn nhẫn nhịn khuyên Tống Nhu đừng vội từ chối đối phương, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài, dù sao thì gia thế của đối phương thực sự rất tốt, bà ta sẽ tìm cách xem có nhà nào tốt hơn không.

Tống Nhu bị mẹ ruột ép phải tiếp xúc với người mình ghét, trong lòng vô cùng không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đối phương cũng không phải kẻ ngốc, lúc đầu đối xử với Tống Nhu rất ân cần, thường xuyên tặng quà, mời đi ăn nhưng sau khi tiếp xúc hai ba lần, cũng cảm nhận được thái độ của Tống Nhu, hiểu rằng cô ta muốn lợi dụng mình, muốn từ mình kiếm chác, thế là liền lộ ra bản chất thật.

Một buổi chiều, khi hai người đi dạo công viên, người đàn ông đột nhiên ôm lấy Tống Nhu định hôn cô ta, dọa Tống Nhu hét lên sợ hãi.

Người đàn ông không chút khách khí đẩy cô ta ra, cũng không giả vờ nữa, trực tiếp nói một cách hung dữ:

“Tống Nhu, tôi thích cô nhưng tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, muốn moi lợi từ tôi thì không được đâu.”

Nói xong còn cố tình nắm tay Tống Nhu s* s**ng, sau đó cũng không quan tâm đến vẻ mặt sợ hãi của Tống Nhu, bỏ đi thẳng.

Từ đó về sau, Tống Nhu không muốn đối phó với người đó nữa nhưng cũng không dám nói với Điền Hồng. Đang lúc không biết phải làm sao, cô ta vô tình nghe được tin Tống Cẩn đã về, thế là vội vàng chạy đến.

Hôm qua, Vân Thư về nhà, lúc xuống xe đã tiện miệng nói với người bên cạnh một câu “Ngày mai tôi còn phải đi báo cáo công việc ở trụ sở với A Cẩn”, mà lúc đó Tống Nhu vừa đi ngang qua, liền lập tức hỏi Vân Thư.

Vân Thư quen biết Tống Nhu, chuyện này cũng không có gì phải giấu, liền nói cho cô ta biết, còn hỏi một câu kỳ lạ, tại sao A Cẩn không ở trong đại viện mà lại chạy ra ngoài ở.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 125: Chương 125



Tống Nhu đương nhiên sẽ không nói với người ngoài rằng Tống Cẩn không hòa thuận với gia đình, chỉ có thể nói là Kiều Trân Trân không muốn, hai người lại cố ý vô tình kể xấu Kiều Trân Trân một phen.

Về đến nhà, Tống Nhu liền kể chuyện này cho gia đình, Tống Quảng Lương nghe xong thì kích động, thái độ của ông ta đối với Tống Cẩn bây giờ đã khác trước rất nhiều, từ lâu ông ta đã muốn liên lạc với đứa con trai này, dò hỏi một vòng, luôn bị từ chối với lý do công việc của Tống Cẩn đặc biệt cần bảo mật.

Nghĩ đến việc mình là ba ruột mà lại không liên lạc được với con trai, trong lòng ông ta không khỏi ấm ức.

Lần này ông ta vốn định đích thân đi nhưng nghĩ đến việc dù sao mình cũng là ba nên vẫn gọi Tống Nhu đi gọi người về nhà.

Kết quả là ông ta đặc biệt xin nghỉ ở nhà đợi cả buổi sáng nhưng chỉ thấy một mình Tống Nhu trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tống Cẩn đâu?”

Tống Nhu mặt đầy vẻ lo lắng, nói:

“Sáng sớm con đến thì vừa gặp anh A Cẩn ra ngoài, anh ấy vội đi làm nên không nói chuyện với con nhiều, sau đó con đợi ở cửa cả buổi sáng, anh A Cẩn về thì lại dẫn theo Kiều Trân Trân đi ra ngoài, căn bản không cho con cơ hội nói chuyện.”

Nghĩ đến việc mình khổ sở đợi cả buổi sáng, đến nước cũng không được uống, trong lòng ấm ức muốn khóc.

Ban đầu Tống Quảng Lương tức giận, sau đó là lo lắng, ông ta khoanh tay đi đi lại lại trong phòng khách, vẻ bồn chồn lo lắng hiện rõ trên mặt.

Bên phía Kiều Trân Trân ngủ một giấc ngon lành, đến trưa Tống Cẩn về mới gọi cô dậy, tối qua cô thực sự mệt muốn chết, nhìn lại Tống Cẩn, vẻ mặt hớn hở, Kiều Trân Trân cảm thán, người này đúng là tràn đầy năng lượng!

“Lười biếng, giữa trưa rồi còn chưa dậy à?”

Tống Cẩn véo mũi Kiều Trân Trân, cúi đầu hôn một cái.

Kiều Trân Trân vừa ngủ dậy có chút mơ màng, lại có chút ngây thơ, nhìn Tống Cẩn trong lòng nóng như lửa đốt, đúng lúc anh chuẩn bị hành động tiếp theo thì bụng Kiều Trân kêu lên.

“... Em đói…”

Kiều Trân Trân dựa vào lòng Tống Cẩn, cười đến nỗi hoa cả mắt.

Tống Cẩn không còn cách nào khác, chỉ đành bất lực nói:

“Dậy đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, chiều tiện thể đến nhà máy chế biến xem thử.”

Bây giờ trên phố đã mở rất nhiều cửa hàng, ăn uống cũng có nhiều lựa chọn, không giống như trước đây chỉ có thể đến nhà hàng quốc doanh, trưa hôm đó hai người đến một quán ăn riêng tư ăn món cá, sau đó anh hai Giang lái xe đưa họ đến nhà máy chế biến mới, bây giờ hẳn phải gọi là Công ty TNHH sản xuất tương ớt Kiều thị.

Đây là nhà máy cũ mà trước đây anh hai Giang đã để mắt tới, hiện tại trong nhà máy có khoảng hai nghìn người, Kiều Trân Trân là bà chủ lớn nhưng lại là lần đầu tiên đến đây.

Nhưng kỳ lạ là, Kiều Trân Trân vừa bước vào, những người gặp cô hầu như đều quen cô, từng người một chào cô “Chào tổng giám đốc Kiều”, Kiều Trân Trân ngạc nhiên nhìn anh hai Giang.

Anh hai Giang cười bí ẩn:

“Lên tòa nhà văn phòng là em sẽ hiểu ngay.”
Hay cho, trong đại sảnh của tòa nhà văn phòng treo một bức ảnh chân dung khổng lồ, chính là ảnh chụp riêng của Kiều Trân Trân khi cô về Bắc Kinh lần trước, không chỉ vậy, trong bảng tuyên truyền ở một bên đại sảnh còn có lịch sử phát triển của Kiều Trân Trân và tương ớt Kiều thị, tranh ảnh minh họa, viết đầy cả một bức tường.

Kiều Trân Trân nhìn nội dung bên trên, có chút buồn cười:

“Đây là ai viết vậy, khoa trương quá rồi, bản thân em còn không biết lúc đầu định mở nhà máy chế biến là để báo đáp tổ quốc, báo đáp nhân dân, em chỉ nghĩ kiếm chút tiền để ăn thịt thôi.”

“Ha ha ha, nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống nhưng thường cao hơn cuộc sống, đừng để ý những chi tiết này nữa, đồng chí Dương Quang ở bộ phận hành chính cũng đã dốc hết sức viết ra, anh thấy viết khá tốt.”

Những chuyện nhỏ này Kiều Trân Trân đương nhiên không quan tâm, anh hai Giang quyết định là được, anh hai Giang cũng đã quen với phong cách làm việc của Kiều Trân Trân, nếu không phải anh hai Giang đi khắp nơi tuyên truyền thân phận bà chủ lớn của Kiều Trân Trân thì những người trong nhà máy có lẽ còn tưởng nhà máy này là của anh hai Giang.

Phải nói rằng Kiều Trân Trân thật sự rất vô tư, cô không sợ anh hai Giang cướp ngôi, đuổi cô ra ngoài, hoặc anh hai Giang từ chức ra ngoài tự mình làm chủ, dù sao những năm gần đây anh hai Giang đi theo Kiều Trân Trân cũng kiếm được không ít tiền.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân không lo lắng về điều này chút nào, nếu anh hai Giang muốn tự mình làm thì thực ra cô cũng có thể ủng hộ nhiệt tình, dù sao bán nguyên liệu chế biến cô cũng kiếm được tiền, còn về việc nhà máy chế biến không có người quản lý thì đóng cửa không làm nữa là được.

Cô có tay có chân, có tiền có thời gian rảnh rỗi, chồng con đều ngoan ngoãn, cuộc sống rất thú vị, chẳng lẽ vì đóng cửa một hai nhà máy mà khiến bản thân trở nên thảm hại, không sống nổi sao? Điều đó là không thể.

Kiều Trân Trân chưa bao giờ có tham vọng lớn, nhiều chuyện đều thuận theo tự nhiên. Mặc dù cô cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức và tâm huyết nhưng nếu nói đến việc có dốc hết sức hay không thì thực sự không có, nhiều nhất chỉ có thể coi là cố gắng hết sức.

Hai từ này thoạt nhìn có vẻ giống nhau về nghĩa nhưng về mặt trạng thái tâm lý lại là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Cuộc sống dù sao cũng là của mình, vui hay không vui, thỏa mãn hay không thỏa mãn, chỉ cần bản thân biết là được.

Bà chủ lớn hiếm khi đến một lần, mặc dù là thông báo tạm thời vào buổi trưa nhưng mọi người vẫn chuẩn bị một chút, toàn bộ công tác tiếp đón đều do đồng chí Âu Dương, giám đốc bộ phận thương mại phụ trách.

Âu Dương chính là nhân viên cũ từng làm việc trong cửa hàng trái cây của Kiều Trân Trân, vẫn là do Kiều Trân Trân đích thân tuyển dụng, anh hai Giang thấy cô ấy có năng lực tốt nên đã đề bạt làm giám đốc bộ phận thương mại của công ty.

Đừng nhìn cô gái nhỏ năm nay mới 21 tuổi nhưng trong giao tiếp ứng xử rất khéo léo và già dặn, cười lên có hai lúm đồng tiền, cũng rất được mọi người yêu mến.

Anh hai Giang còn muốn triệu tập một cuộc họp toàn thể nhân viên, khiến Kiều Trân Trân vội vàng ngăn cản, cô chỉ dẫn Tống Cẩn đến xem vấn đề máy móc thiết bị của dây chuyền sản xuất, không muốn mất quá nhiều thời gian vào những việc khác.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 126: Chương 126



Nhưng không thể cưỡng lại sự kiên trì của anh hai Giang, Kiều Trân Trân vẫn gặp một số lãnh đạo cấp cao của công ty, cả nhóm lịch sự trò chuyện hơn nửa giờ.

Sau đó, anh hai Giang và Âu Dương cùng Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đến xưởng sản xuất, Tống Cẩn tỉ mỉ nghiên cứu thiết bị sản xuất hiện tại, quan sát toàn bộ quy trình sản xuất tương ớt, tìm một số công nhân kỹ thuật hỏi rất nhiều vấn đề, trong lòng anh đã có ý tưởng đại khái.

Lúc về, Kiều Trân Trân trực tiếp lái đi một chiếc xe chuyên dùng để tiếp đón khách của nhà máy, dù sao về cũng phải mất nửa tiếng nữa, cô cũng không muốn để anh hai Giang đưa, hơn nữa, sau này cô đi chơi với Tống Cẩn, có xe cũng tiện hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vợ chồng cô ở bên ngoài ăn cơm, còn rất hứng thú đi xem một bộ phim rồi mới thong thả lái xe về nhà, không ngờ lại gặp gia đình Tống Quảng Lương ở bên ngoài biệt thự nhỏ.

Tống Quảng Lương thế mà lại đích thân chạy đến, thật sự là có thể cúi đầu cũng có thể ngẩng đầu, mặt mũi cũng thật dày.

Tống Quảng Lương đã hạ mình như vậy, đám người Kiều Trân Trân cũng nể mặt, xuống xe chào hỏi.

Lúc này, vừa khéo gặp bà Vương hàng xóm bên cạnh đi đổ rác, Kiều Trân Trân vội vàng từ trong xe bê một thùng tương ớt đã chuẩn bị sẵn đưa cho bà.

Lúc đám người Kiều Trân Trân ra ngoài vào buổi trưa đã gặp bà Vương, biết bà thích ăn tương ớt Kiều thị nên nói lúc chiều đi nhà máy sẽ tiện thể mang về cho bà một ít.

Ban đầu định hôm nay muộn rồi, ngày mai sẽ mang sang, bây giờ vừa khéo thấy bà Vương ra ngoài, vậy thì cứ mang sang luôn.

Một thùng tương ớt có 24 lọ, cũng khá nặng, Tống Cẩn thấy vậy, vội vàng tiến lên giúp bê vào nhà, bà Vương cũng không khách sáo, vui vẻ dẫn bọn họ vào nhà.

Thái độ của vợ chồng Tống Cẩn, so ra thì thấy rõ cao thấp. Một bên là ba ruột, một bên chỉ là hàng xóm, sự đối xử khác biệt rõ ràng.

Mặt Tống Quảng Lương tức đến xanh lét nhưng vì trời tối, hai người Tống Cẩn không nhìn thấy, cho dù có nhìn thấy, cũng không thay đổi được gì.

Đợi đến khi đám người Tống Cẩn từ nhà bà Vương ra, họ mới mở cửa nhà mình, để gia đình Tống Quảng Lương vào.

Kiều Trân Trân rót cho mỗi người một cốc nước, khách sáo hỏi:

“Mọi người đều đã ăn cơm rồi chứ, chúng tôi cũng không biết mọi người đến nên đã ăn cơm ở bên ngoài rồi mới xem phim về.”

Tống Quảng Lương không thể nói với bọn họ là mình chưa ăn cơm, đứng khô ở cửa chờ hơn hai tiếng, như vậy sẽ mất hết mặt mũi nên giả vờ nghiêm túc nói:

“Ăn rồi, chúng tôi cũng mới đến một lát.”

Vừa dứt lời, bụng của Tống Vĩ Dân nhỏ tuổi nhất đã kêu lên một tiếng ột ột rất lớn. Năm nay cậu mới 14 tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, nhanh đói, vốn dĩ buổi tối không ăn cơm, lúc này đã sớm đói rồi, bụng kêu cũng không phải do cậu cố ý, cậu cũng rất xấu hổ.

Kiều Trân Trân cũng không vạch trần, còn giúp họ giải vây:

“Ở quê chúng tôi đều nói con trai tuổi ăn tuổi lớn ăn đến nỗi làm ba mẹ nghèo, Vĩ Dân ở độ tuổi này, đang là lúc ăn nhiều, rất bình thường, chị dâu còn có một ít bánh quy, em ăn tạm đi.”

Lúc này Tống Vĩ Dân cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, cậu thực sự đói rồi, nhận lấy bánh quy ăn ngay, không có ý định chia cho người khác.

Tống Nhu thấy cậu ăn ngon, thực ra cũng muốn ăn một miếng nhưng Tống Vĩ Dân ăn quá nhanh, một lúc đã ăn hết sạch, Tống Nhu chỉ có thể thầm mắng Kiều Trân keo kiệt, đến bánh quy cũng không chịu mua nhiều hơn một chút.

Tống Quảng Lương đến là có việc chính, ban đầu còn định ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, rồi uống chút rượu, điều chỉnh không khí rồi mới nói chuyện sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ đã như vậy rồi, cũng không quan tâm đến những chi tiết đó nữa, trực tiếp mở lời yêu cầu Tống Cẩn dẫn ông ta đi bái kiến tổng tư lệnh quân khu Triệu Đại Cương.

Tống Cẩn bị vẻ mặt trơ tráo vô liêm sỉ của ông ta chọc cười, lạnh lùng nói:

“Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu của một viện nghiên cứu trực thuộc quân bộ, làm sao có thể quen biết tư lệnh Triệu được, ông thật sự quá coi trọng tôi rồi.”

“Ba đã tìm hiểu rồi, hiện tại con là viện trưởng Viện nghiên cứu số một của căn cứ Côn Bằng, tư lệnh Triệu đã nhiều lần đích danh khen ngợi con, con chủ động đi bái kiến ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ không từ chối.”

Không ngờ Tống Quảng Lương chuẩn bị công tác khá đầy đủ, Tống Cẩn cũng không muốn dây dưa với ông ta nữa, trực tiếp nói:

“Xem ra, những lời tôi nói trước khi xuống nông thôn năm đó, ông đều quên rồi, nếu không, sao còn mặt mũi chạy đến đây nói những lời này với tôi.”

Nghe vậy, Tống Quảng Lương lộ vẻ bối rối, Điền Hồng thấy vậy, vội vàng nói:

“A Cẩn, có ba con nào lại hận thù qua đêm, lúc tức giận nói gì cũng không tính, bây giờ, ba con gặp khó khăn, cũng không cần con phải tốn nhiều sức, chỉ cần giúp giới thiệu một chút là được.”

“Thôi đi, tôi không có mặt dày như hai người, lời không biết xấu hổ nào cũng nói được, chuyện không biết xấu hổ nào cũng làm được, mau cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo.”

Sắc mặt Tống Cẩn xanh mét, nói chuyện cũng không khách sáo.

“Tống Cẩn, ba là ba của con, sao con lại bất hiếu như vậy!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn không nể mặt Tống Quảng Lương trước mặt nhiều người như vậy, khiến ông ta không nhịn được cơn nóng giận đập vỡ cốc thủy tinh đựng nước.

Tống Cẩn cũng không hề nhượng bộ, đứng lên chỉ vào mũi Tống Quảng Lương nói:

“Tống Quảng Lương, từ ngày ông ngoại tình bị mẹ tôi bắt tại trận, sau đó không hề kiềm chế khiến mẹ tôi tức chết, ngày đó trở đi, ông không còn là ba tôi nữa rồi!”

“Đúng rồi, bà Điền còn chưa biết chứ, trước bà Tống Quảng Lương còn có một người phụ nữ khác, hơn nữa còn là phụ nữ đã có chồng, bây giờ có còn liên lạc hay không thì không rõ.”

Tống Quảng Lương không ngờ Tống Cẩn lại nói khó nghe như vậy, lúc này thể diện đều mất hết, hơn nữa còn là trước mặt vợ con mình, Tống Quảng Lương giơ tay định đánh Tống Cẩn.

Nếu là trước đây, Tống Cẩn sẽ cứng rắn đứng im không nhúc nhích, mặc ông ta đánh nhưng bây giờ anh sẽ không ngốc như vậy nữa, anh không chút khách sáo nắm lấy cổ tay Tống Quảng Lương, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, hung dữ nói:
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 127: Chương 127



“Tống Quảng Lương, ông còn nhớ mình đã lên chức như thế nào không? Là dựa vào quan hệ nhà ngoại của mẹ tôi, nếu không thì chỉ bằng một tên nhà quê nghèo hèn như ông, làm sao có được ngày hôm nay!”

“Ông vong ơn phụ nghĩa, ngoại tình, khiến mẹ tôi tức chết, tôi không đi tìm ông gây phiền phức, ông vậy mà dám nhiều lần chạy đến trêu chọc tôi, ông đã tìm hiểu rồi, cũng nên biết rõ, tôi không còn là Tống Cẩn mặc ông nhào nặn như trước nữa rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khuyên ông một câu, đừng đến trêu chọc tôi, nếu không, chức vụ phó bộ trưởng tổ chức của ông cũng đừng giữ nữa!”

Mỗi một câu nói của Tống Cẩn đều đập mạnh vào trái tim của từng người có mặt tại hiện trường, ngọn lửa giận dữ trong mắt anh như muốn thiêu rụi Tống Quảng Lương, cho dù là Tống Quảng Lương đã lăn lộn nửa đời trên quan trường cũng chưa từng thấy ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như vậy, khiến ông ta lạnh cả người.

Nhìn đôi mắt như vậy, Tống Quảng Lương không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tống Cẩn, bây giờ ông ta đã là nỏ mạnh hết đà, còn Tống Cẩn lại như mặt trời ban trưa, sau khi cân nhắc lợi hại, Tống Quảng Lương không nói gì, dẫn theo gia đình rời đi.

Hôm nay lượng thông tin tiếp nhận có hơi nhiều, trong lòng Điền Hồng cũng chịu không ít đả kích nhưng bà ta đã trói chặt với Tống Quảng Lương rồi, vinh nhục có nhau, tổn hại cũng có nhau, bản thân bà ta cũng không còn trẻ nữa, cũng không thể tái giá lần nữa, ngoài việc nhẫn nhịn cơn tức này ra, còn có thể có cách nào khác.

Hai người Tống Nhu và Tống Vĩ Dân đều sợ ngây người, bọn họ chưa từng thấy Tống Cẩn nổi giận bao giờ, cũng chưa từng biết mẹ Tống Cẩn lại mất như vậy, không trách được Tống Cẩn vẫn luôn không thích gia đình này.

Kiều Trân Trân mặc kệ tâm trạng của đám người Tống Quảng Lương như thế nào, chỉ thấy đặc biệt đau lòng cho Tống Cẩn, gặp phải một người ba như vậy, thật sự là xui xẻo tám kiếp.

Những chuyện này, cô cũng là lần đầu tiên nghe Tống Cẩn kể, trước đây cô chỉ nghĩ Điền Hồng đối xử không tốt với Tống Cẩn, rồi Tống Quảng Lương thiên vị, không ngờ đằng sau còn có ẩn tình như vậy, Tống Quảng Lương này quả thực không bằng cầm thú.

Cô ôm Tống Cẩn, nhẹ giọng an ủi:

“Ông xã, anh còn có em, sau này chúng ta không thèm để ý đến bọn họ nữa, lần sau nếu còn dám đến, trực tiếp dùng gậy đánh đuổi đi.”

Cảm nhận được sự ấm áp trên người Kiều Trân Trân, tâm trạng Tống Cẩn tốt hơn nhiều, nói:

“Yên tâm, anh không sao, Trân Trân, anh rất may mắn khi đời này có thể gặp được em!”

Buổi tối, vợ chồng nằm trên giường, Tống Cẩn kể cho Kiều Trân Trân nghe rất nhiều chuyện thời thơ ấu của anh, khiến Kiều Trân Trân đau lòng từng cơn, cuối cùng lại thành Tống Cẩn ôm Kiều Trân Trân vừa hôn vừa dỗ dành.

Lần này Tống Cẩn được nghỉ bảy ngày, Kiều Trân Trân để tránh bên Tống Quảng Lương lại tìm đến, thế là nghĩ đến việc dứt khoát cùng Tống Cẩn đi du lịch, cũng tiện thể thư giãn đầu óc.

Gọi điện cho anh hai Giang sắp xếp một chút chuyện ở Bắc Kinh, vợ chồng cô liền mua vé máy bay đi Hải Nam.
Bây giờ đã vào Đông, ở Bắc Kinh đã có người mặc áo bông mỏng nhưng Hải Nam vẫn là một mảnh trời nắng chói chang, vợ chồng vừa xuống máy bay liền mua mấy bộ đồ hè ở cửa hàng quần áo gần đó, cởi áo khoác trên người ra, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm hơn.

Biển xanh, trời xanh, còn có bãi cát, mỹ nhân, quả thực khiến người ta tâm trạng vui vẻ, toàn thân thư giãn.

Kiều Trân Trân đặc biệt đặt một khách sạn ven biển, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy biển, ánh nắng buổi chiều rọi vào phòng, chiếu lên người Kiều Trân Trân, cô vừa mới tắm xong, quấn khăn tắm, bao phủ trong ánh nắng, có một loại khí chất lười biếng quyến rũ.

“Nhanh đến xem, là biển kìa!”

Kiều Trân Trân chỉ tay ra ngoài cửa sổ hét với Tống Cẩn đằng sau.

Tống Cẩn cũng vừa mới tắm xong đi ra, thấy Kiều Trân Trân cứ thế đứng bên cửa sổ, lập tức kéo người lại, tức giận nói:

“Quần áo cũng không mặc, em cứ thế chạy ra cửa sổ…”

“Đối diện là biển, lại không có người, huống hồ, em quấn khăn tắm, cũng không thấy gì.”

“Ai nói không thấy gì, vai và chân đều ở ngoài kìa!”

Nói xong, Tống Cẩn định tìm quần áo mặc cho cô.

Kiều Trân Trân tức giận nhảy lên giường, lớn tiếng la hét không mặc. Tống Cẩn ánh mắt tối sầm lại, vứt quần áo trong tay đi, kéo rèm cửa lại, ba bốn cái đã tóm được Kiều Trân Trân vào lòng, cười xấu xa:

“Em tự nói không mặc quần áo, đừng trách anh…”

“Tống Cẩn, anh khốn nạn!”

Đợi đến khi vợ chồng thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài thì trời đã tối đen nhưng may là tầng hai của khách sạn vẫn phục vụ bữa tối, không đến nỗi để người ta đói bụng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong, hai người nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển gần đó. Trăng treo cao trên bầu trời, rải xuống bãi biển một mảnh ánh trăng trắng bạc, gió biển ấm áp thổi nhẹ trên má, bên cạnh nắm tay người mình yêu, cảnh tượng như vậy thực sự khiến người ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Tống Cẩn là lần đầu tiên nhìn thấy biển, vùng biển rộng lớn vô bờ như vậy đối diện, anh cảm thấy tâm trạng cũng rộng mở hơn không ít.

Hai người vừa nói chuyện vừa đùa giỡn, đến lúc tình nồng còn không nhịn được ôm hôn, giống như đôi vợ chồng mới cưới đang hưởng tuần trăng mật.

“Trân Trân, anh thực sự cảm thấy bây giờ vô cùng hạnh phúc, cảm giác như đang nằm mơ vậy. Em xem, hôm qua chúng ta còn ở Bắc Kinh đối mặt với những người đáng ghét kia, hôm nay đã đến bãi biển xinh đẹp này đi dạo, buổi tối còn ăn tiệc hải sản xa hoa, sao lại cảm thấy không chân thực như vậy chứ!”

Kiều Trân Trân nhảy lên cắn một cái vào mặt Tống Cẩn, nói:

“Đau không? Đây đều là thật!”

“Nhưng mà trình độ cuộc sống của người dân các nơi trên cả nước lại chênh lệch khá lớn, em xem Bắc Kinh, xem nơi này, rồi xem căn cứ kia, có người ăn không đủ no, có người mặc vàng đeo bạc, đến bao giờ mới có thể để mọi người đều được sống những ngày tháng tốt đẹp?”

Tống Cẩn ngẩng đầu nhìn trời, mang theo một tia u sầu.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 128: Chương 128



“Đồng chí Lão Tống, từ bao giờ mà anh cũng trở nên đa sầu đa cảm thế, bây giờ là thời kỳ cải cách mở cửa tốt đẹp, toàn thể nhân dân không đều đang nỗ lực sao, ngày tháng tốt đẹp không còn xa nữa!”

“Huống hồ, ngày tháng tốt đẹp trong lòng mỗi người định nghĩa là không giống nhau, có người nhất định phải có nhà có xe ăn sơn hào hải vị mới gọi là ngày tháng tốt đẹp, có người chỉ cần củ cải bắp cải cũng có thể gọi là ngày tháng tốt đẹp, em chỉ cần có anh bên cạnh em là ngày tháng tốt đẹp.”

Kiều Trân Trân còn đặc biệt hôn Tống Cẩn một cái rất hợp cảnh.

Tống Cẩn ôm Kiều Trân Trân, vùi đầu vào cổ cô, giọng khàn khàn:

“Trân Trân, câu này anh mới nên nói, là anh có em bên cạnh, mới là ngày tháng tốt đẹp.”

Những ngày tiếp theo, Tống Cẩn coi như đã được chứng kiến năng lực tiêu tiền của vợ, trước đây những người ở căn cứ nói vợ anh tiêu tiền như nước, anh thực sự không cảm thấy gì, chỉ là mua chút đồ ăn thức uống thôi mà, có thể tiêu được mấy đồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ, sự thật chứng minh, cho dù chỉ là mua chút đồ ăn thức uống, thực sự có thể tiêu rất nhiều rất nhiều tiền!

Đây là mua thứ gì thế? Trứng cá muối? Bao nhiêu tiền? Ba trăm? Một miếng?

Còn chai rượu vang đỏ nhập khẩu này nữa, bao nhiêu tiền? Một nghìn? Thứ gì thế? Đây là đến cướp tiền mà!

Tống Cẩn còn chưa kịp phản ứng thì thấy vợ mình một bộ dáng quen thuộc, trực tiếp móc tiền ra mua, sau đó còn ăn một con cá đắt tiền và một bát cơm đắt tiền, cuối cùng tính tiền là 1908 đồng…

Kiều Trân Trân thậm chí còn không chớp mắt, mua xong đơn, liền vui vẻ kéo Tống Cẩn đi dạo chỗ khác.

Vài ngày trôi qua, áp lực trong lòng Tống Cẩn tăng vọt, nghĩ đến đồng lương ít ỏi của mình, nghĩ đến mấy ngày nay đều là Kiều Trân Trân trả tiền, vì tiền trong tay anh đã không đủ nữa, anh nhất định phải nỗ lực hơn nữa mới được!

Luôn cho rằng mình là một người đàn ông tuy kiếm được ít hơn vợ nhưng ít nhất vẫn có thể nuôi sống gia đình, phòng tuyến tâm lý của Tống Cẩn sụp đổ nhanh đến mức không thể nhanh hơn.

Nhưng nhìn thấy Kiều Trân Trân vui vẻ chạy đi ăn quán bình dân và đồ ăn vặt ven đường, trong lòng Tống Cẩn lại không vui, cảm thấy có lẽ vợ đã nhìn ra tâm tư của anh, đang ủy khuất bản thân để giữ thể diện cho anh, vì thế muốn kéo Kiều Trân Trân đến nhà hàng sang trọng.

“Lão Tống, em phải phê bình anh, anh là một đảng viên ưu tú, phải giữ gìn phẩm chất tốt đẹp gian khổ giản dị, loại địa điểm đó chúng ta đã nếm thử rồi, vừa đắt vừa không ngon, còn không bằng ăn quán bình dân.”

Kiều Trân Trân trước đây chưa từng ăn, liền muốn đi nếm thử cho mới lạ, kết quả phát hiện không có gì đặc biệt ngon, hương vị thực sự không bằng quán bình dân nhưng không ngờ Tống Cẩn lại thích.

Đợi đến khi ngồi trong quán bình dân ăn đồ nướng hải sản, Kiều Trân Trân lại nghiêm túc cho Tống Cẩn một bài học giáo dục tư tưởng.

Tống Cẩn:... Vợ nói tôi ham hưởng lạc, còn nói tôi xa hoa lãng phí…
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 129: Chương 129



Đợi đến khi Tống Cẩn và Kiều Trân Trân trở về căn cứ Không Bằng thì Vân Thư đã trở về được mấy ngày rồi, cô không có kỳ nghỉ, báo cáo xong công việc thì ngày hôm sau đã về căn cứ rồi.

Cô vốn còn tưởng có thể cùng Tống Cẩn trở về, kết quả hôm đó từ tổng bộ đi ra, Tống Cẩn liền bảo cô tự về một mình, anh muốn đi chơi với Kiều Trân Trân mấy ngày.

Quả nhiên, Kiều Trân Trân chính là một người chuyên kéo chân sau, không cầu tiến, chỉ nghĩ đến ăn chơi hưởng lạc.

Nhưng màmông trời đối xử với Vân Thư cũng không tệ. Tâm trạng vốn vô cùng sa sút của cô, không ngờ lại quen biết một người đàn ông có thân phận địa vị, ngoại hình gia thế đều rất tốt trên tàu hỏa, anh ta được bạn bè mời, chuẩn bị đến Thiểm Bắc đầu tư mở xưởng, hơn nữa địa điểm lại ở ngoại ô thành phố nơi căn cứ Không Bằng tọa lạc.

Người đàn ông đó tên là Đoạn Nhất Phàm, năm nay ba mươi tuổi, là cao tài sinh tốt nghiệp Đại học Hồng Kông, quê nhà cũng ở Bắc Kinh.

Tổ tiên làm ăn khởi nghiệp, trước đây ở Bắc Kinh đã mua rất nhiều bất động sản, sau đó bị nhà nước thu hồi một số, bây giờ chỉ còn lại hai tứ hợp viện.

Có một người cậu làm việc ở Bộ Giao thông nhưng nhà họ chủ yếu vẫn lấy kinh doanh làm chính. Bây giờ đã cải cách mở cửa, nhà họ Đoạn có ý định mở rộng quy mô kinh doanh.

Đoạn Nhất Phàm tướng mạo anh tuấn, cử chỉ tao nhã, toàn thân toát lên một loại cảm giác kiêu ngạo của quý tộc. Anh ta còn có một đôi mắt đặc biệt sâu thẳm mê người, khi nhìn cô ta, trông vừa thâm tình vừa chuyên nhất. Quan trọng hơn là, một người đàn ông ưu tú như vậy lại còn độc thân, hơn nữa là chưa từng có bạn gái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỗ ngồi của anh ta ở đối diện Vân Thư, hai người đều ở giường dưới, ngồi đối diện nhau, tự nhiên là nói chuyện.

Vân Thư phát hiện, Đoạn Nhất Phàm này không chỉ hiểu biết rộng rãi mà còn đặc biệt hóm hỉnh, thường xuyên chọc cho cô cười ha hả.

Lúc chia tay, dưới ánh mắt thâm tình chuyên chú của đối phương, Vân Thư đã để lại cho đối phương số điện thoại và địa chỉ, đồng thời hứa với đối phương đợi đến khi cô nghỉ phép, có thể cho phép đối phương đến tìm cô ăn cơm trò chuyện.

Kết quả ngày hôm sau chia tay, Đoạn Nhất Phàm đã lái xe đến căn cứ, còn tặng cho cô một cốp sau đầy hoa tươi, thâm tình nhìn Vân Thư, nói rằng sau khi về nhà anh ta trằn trọc không ngủ được, nhớ cô đến mức không ngủ được, vì vậy không nhịn được mà đến đây.

Nếu Kiều Trân Trân ở đây thì nhìn thấy cách theo đuổi người dùng cốp sau đựng hoa tươi này, nhất định phải khen Đoạn Nhất Phàm có tư tưởng vượt thời đại.

Mỗi người đều có một chút hư vinh, Vân Thư cũng vậy nhưng cũng có thể là bị chuyện Kiều Trân Trân nhận được hoa hồng trước đó k*ch th*ch, bây giờ cô cũng có rồi, hơn nữa còn nhiều hơn Kiều Trân Trân, trong lòng cô lập tức tăng vọt hảo cảm với Đoạn Nhất Phàm.

Hơn nữa nhìn Đoạn Nhất Phàm là biết ngay là một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền, thâm tình chuyên nhất, rất nhiều người trong căn cứ sau khi biết có một người ưu tú như vậy đang theo đuổi Vân Thư, đều đặc biệt hâm mộ cô, điều này cũng khiến Vân Thư có chút đắc ý.
 
Back
Top Bottom