Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 160: Chương 160



Điều này thể hiện đầy đủ trình độ cao siêu và tâm tư tinh tế của người thiết kế. Lưu Kiến Quân đã đánh giá Tống Cẩn rất cao, vẫn nghĩ lúc nào có thể gặp vị cao nhân này một lần.

Không ngờ sau khi nhìn thấy người thì phát hiện đối phương lại trẻ như vậy, người như vậy tương lai tất có thành tựu lớn, trong lòng càng thêm công nhận Tống Cẩn.

Bởi vì Kiều Trân Trân từng đồng ý với Lưu Kiến Quân nếu trong quá trình sản xuất chế tạo phát hiện có vấn đề thì ông có thể tự điều chỉnh. Vì vậy Lưu Kiến Quân đã sửa lại một hai chỗ trong thiết kế ban đầu của Tống Cẩn.

Ngày hôm qua lúc ở trong xưởng, Tống Cẩn cũng phát hiện ra điều đó nên lần này tới tìm Lưu Kiến Quân còn đặc biệt cảm ơn ông, thuận tiện lại đưa ra mấy vấn đề nhỏ phát hiện ngày hôm qua và nói một chút ý kiến cải tiến.

Lưu Kiến Quân lớn hơn Tống Cẩn gần hai mươi tuổi, ở phương diện thiết kế chế tạo máy móc cũng có trình độ rất cao, bằng không cũng sẽ không trở thành phó giám đốc xưởng máy móc tỉnh. Vì vậy khi Tống Cẩn vừa nói mấy vấn đề kia, Lưu Kiến Quân lập tức nhận ra.

Ông vỗ đầu, ảo não nói: “Đúng vậy, sao lúc trước tôi không nghĩ ra nhỉ. Đúng là thanh niên các cậu có đầu óc linh hoạt.”

Kỹ sư Hứa và kỹ sư Triệu ở một bên nhìn hai vị đại lão thảo luận kịch liệt càng cảm thấy lúc trước mình vô tri cỡ nào, còn tự xưng là đại tài kỹ thuật trong nhà máy. Quả thật là múa rìu qua mắt thợ. Hai người nhanh chóng hạ thấp tư thái và khiêm tốn đi theo học tập.

Mấy người Tống Cẩn ở bên này vội vàng hoàn thiện dây chuyền sản xuất tương ớt, Kiều Trân Trân thì dẫn anh Giang dạy quản lý cho ba người anh trai Kiều gia.

Trước mắt ba nhà máy ở thị trấn Trường Phong coi như là đã xây dựng xong, nhóm nhân viên đầu tiên cũng đều đến nơi, lục tục bắt đầu chính thức đi vào sản xuất.

Mô hình nhà máy ớt bên này đã chín muồi nên không cần Kiều Trân Trân quá quan tâm, nhưng nhà máy rượu và nhà máy chế biến thực phẩm phụ đều là nghiệp vụ mới. Nhất là nhà máy rượu, đây là việc trước đây bọn họ chưa từng làm.

Trước khi gia công thực phẩm phụ anh Giang đã từng làm một thời gian, lúc ấy anh sản xuất tai mèo và bánh đậu xanh gì gì đó. Nhưng bên trấn Trường Phong lại làm mì sợi và bún khoai lang, tuyển dụng một số người thành thạo làm mì sợi và bún. Công nghệ vẫn tương đối đơn giản, về cơ bản đều là dựa vào nhân công thao tác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà máy này là do anh hai Kiều quản lý, lúc trước anh ấy cũng từng làm công việc tạm thời tương tự trong xưởng gia công huyện nên nhiều ít vẫn hiểu một chút. Kiều Trân Trân cũng mua cho anh ấy rất nhiều sách về phương diện này để anh ấy tự nghiên cứu nhiều một chút.

Trước mắt khó khăn nhất vẫn là nhà máy rượu, tuy bỏ ra giá cao mời công nhân kỹ thuật từ trong thành phố đều là lão sư vốn đã làm việc trong nhà máy rượu nhiều năm sau đó về hưu, nhưng chuyện ủ rượu này phải có một quá trình lên men, không gấp được.

Nhà máy rượu này do anh ba Kiều Kiều Vệ Đông quản lý.

Cụ thể anh nào phụ trách nhà máy nào, đây đều là ba người tự thương lượng quyết định, Kiều Trân Trân và ba Kiều đều không nhúng tay vào.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 161: Chương 161



Sở dĩ anh ba Kiều chọn xưởng rượu này cũng là bởi vì ông chú nhà mẹ đẻ Triệu Tố Phân vợ anh ấy từng làm ở xưởng rượu trong thành phố. Mấy lão sư phụ trong xưởng hiện tại cũng do ông chú mời tới.

Trước mắt sản phẩm chủ lực của nhà máy rượu chỉ có một loại, đó chính là rượu gạo. Loại này ra rượu nhanh, hơn nữa vị ngon, quan trọng nhất là giá cả không đắt lắm nên có thể thỏa mãn nhu cầu của phần lớn mọi người.

Nhưng đây chỉ là kế hoạch giai đoạn đầu, nếu là nhà máy rượu thì vẫn cần ủ rượu trắng tiêu biểu mới được.

Kiều Trân Trân cũng mua cho anh ba Kiều không ít sách về phương diện này, còn đặt mua rất nhiều thiết bị cho nhà máy. Có thể nói trong ba nhà máy, giai đoạn đầu đầu tư nhiều nhất chính là nhà máy rượu này, nhưng hiệu quả và lợi ích chậm nhất cũng là nhà máy rượu này.

Nhưng Kiều Trân Trân không sốt ruột, cô vẫn rất có lòng tin đối với nhà máy rượu này.

Kiều Trân Trân còn định đẩy ra một loại rượu thuốc, ví dụ như rượu nhân sâm, rượu trùng thảo các loại. Trong không gian nông trường vẫn có rất nhiều hàng tồn kho, chẳng qua làm thế nào an toàn lấy ra mà không gây chú ý thì cần phải nghĩ cách.

Trên thị trường rượu hiện nay còn chưa từng xuất hiện rượu thuốc, Kiều Trân Trân tin chỉ cần họ có thể làm ra thì các trung tâm thương mại hoặc các công ty cung cấp lớn sẽ tha hồ mà giành nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân liền nói cho mọi người về ý tưởng này, chủ yếu hướng đến anh ba Kiều vì dù sao giờ anh ấy cũng là xưởng trưởng xưởng rượu.

“Anh ba, em sẽ nghĩ cách lấy nguyên liệu làm rượu thuốc còn anh phụ trách chuyện kế tiếp. Nếu như làm tốt, xưởng rượu của chúng ta sẽ vang danh cả nước, thậm chí xuất khẩu cũng không phải không thể.”

“Em gái, thật sao? Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ làm thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm em mất mặt.” anh ba Kiều tỏ vẻ ý chí chiến đấu sục sôi.

Lúc trước lúc nhà máy khai trương, thị trưởng Tô đặc biệt tới để xem nhà máy ớt của anh Kiều, bởi vì tương ớt Kiều thị có thể xuất khẩu sang nước ngoài. Đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không nói thị trấn Trường Phong bọn họ mà ngay cả trong thành phố cũng là một phần độc nhất.

Mà hiện tại là lúc quốc gia cổ vũ xuất khẩu ngoại hối, Tô Hồng Quân báo chuyện này lên trên và nhận được sự ủng hộ cũng như khen ngợi mạnh mẽ từ cấp trên.

Anh ta là thị trưởng mới nhậm chức, cuối cùng đã thể hiện được sức mạnh của mình trước các đồng nghiệp.

Vì thế ngày đầu tiên nhà máy ớt Trường Phong mới khai trương, chính quyền thị trấn đã làm cho anh Kiều một lá cờ thưởng. Người của tòa soạn báo còn tới chụp ảnh và viết một bài báo.

Tờ báo kia hiện tại đang treo trong nhà chính của Kiều gia dùng khung thủy tinh đóng riêng giống như khung ảnh Kiều Trân Trân đặt làm lúc trước cho tất cả mọi người tới xem. Người của thôn Hồng Kỳ cơ hồ đều chạy đi xem qua.

Tuy rằng trong bài báo cũng có đề cập đến nhà máy chế biến thực phẩm phụ của anh hai Kiều và nhà máy rượu của anh ba Kiều, nhưng chỉ có ảnh chụp một mình anh cả Kiều.

Hơn nữa, bây giờ còn rất nhiều người không biết chữ, mà có biết chữ thì mấy chữ trên báo quá nhỏ nên khi treo lên tường thì không thấy rõ ràng lắm. Mà ảnh chụp thì lại khác, vừa ngó cái là thấy được người trong hình là ai.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 162: Chương 162



anh cả Kiều lại trở thành người đầu tiên của Kiều gia lên báo khiến mọi người hâm mộ muốn chết. anh cả Kiều cũng không ngờ mình còn có thể có ngày này, lúc đi ra ngoài làm việc cũng cảm thấy đỡ lo lắng một chút.

Hiện tại Kiều Trân Trân nói nhà máy rượu cũng có hy vọng xuất khẩu, anh ba Kiều liền nghĩ thầm vậy có phải nói anh ấy cũng có thể lên báo, cũng có thể được treo ở trong nhà chính hay không.

Vì cái này, anh ba Kiều quyết định đọc thật kỹ những sách em gái mua cho mình một chút, tranh thủ học thuộc toàn bộ. Anh ấy tin rằng khi mình cố gắng như vậy thì sẽ làm rất tốt! Kiều Trân Trân:... Treo ở nhà chính? Anh ba, anh có phát hiện lời này hình như có chỗ nào là lạ hay không?

Tống Cẩn dẫn Hứa Công và Triệu Công đến làm việc ở nhà máy cơ khí tỉnh hai ngày trước khi trở lại nhà máy ớt Trường Phong. Kiều Trân Trân còn muốn anh hỗ trợ xem nhà máy phụ có thể làm dây chuyền sản xuất bán tự động hóa hay không.

Tuy Kiều Trân Trân chưa từng làm mì sợi gì, nhưng ở kiếp trước cô đã từng nhìn thấy loại máy làm mì gia dụng trong quảng cáo truyền hình. Nó có vẻ khá đơn giản nên hẳn nhà máy của họ cũng có thể thực hiện cơ khí hóa bán tự động để sản xuất hàng loạt.

Đây cũng là vì đảm bảo chất lượng, nâng cao hiệu suất. Tuy làm thủ công cũng được, nhưng dù sao những người có thể làm việc được đều là những thợ thủ công giàu kinh nghiệm, nhưng sản lượng thủ công còn hạn chế và hoàn toàn không thể đáp ứng được mong đợi của Kiều Trân Trân.

anh hai Kiều cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa thấy anh cả Kiều và anh ba Kiều bên kia hừng hực khí thế, chỉ có bên anh ấy cảm giác chậm rãi. Trong lòng anh ấy cũng có chút gấp gáp, bởi vì anh hai Kiều cũng muốn lên báo và treo ở trong nhà chính.

Nếu không trong ba anh em, anh cả và anh ba đều có mà anh lại không có thì có vẻ anh ấy hơi vô dụng.

Vì vậy cũng không cần Kiều Trân Trân đốc thúc, động lực học tập của anh ấy mạnh hơn ai hết, còn thường xuyên chủ động chạy xuống công xã để ký kết thỏa thuận thu mua khoai lang và lúa mì với không ít đại đội sản xuất.

Những thứ này đều do Kiều Trân Trân dạy anh ấy, còn dẫn anh ấy chạy qua mấy nơi. Tuy trong không gian nông trường của Kiều Trân Trân có không ít hàng tồn kho, hơn nữa chất lượng tốt hơn nhiều so với bên ngoài nhưng dù sao cô cũng chỉ có một người và không có khả năng cung cấp hàng lâu dài.

Vì vậy cũng giống như thôn Hồng Kỳ, Kiều Trân Trân lại mua một lượng lớn hạt giống từ công ty hạt giống trên trấn, sau đó đổi thành hạt giống tốt của không gian mình rồi phát đến công xã để cho họ trồng. Sau đó lại ký hiệp nghị nhận thầu thu mua với họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Hồng Quân nghe nói chuyện này thì bày tỏ vô cùng ủng hộ. Bằng cách này chẳng phải sẽ giúp nền kinh tế phát triển và giúp bà con cùng giàu lên sao.

Đương nhiên, bà con không chỉ có thể trồng khoai lang và lúa mì, mà còn có thể trồng lúa nước, dù sao thị trấn Trường Phong của họ cũng là khu sản xuất lúa nước chính.

Vì thế Kiều Trân Trân còn lấy ra một ít hạt giống lúa nước trong không gian sản xuất đưa cho công ty hạt giống trong trấn vì bên bọn họ có một ruộng thí nghiệm lúa nước chất lượng cao.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 163: Chương 163



Kiều Trân Trân nói đây là giống lúa nước tốt do cơ sở Côn Bằng nghiên cứu ra, thị trấn Trường Phong chúng ta cũng có thể thử xem, hoặc là tạp giao với lúa nước bản địa một chút xem có thể tạo ra hạt giống lúa nước sản lượng cao hơn hay không.

Lúc Kiều Trân Trân rời khỏi căn cứ Côn Bằng, quả thật Tạ Toàn đã tặng cho cô một số hạt giống, trong đó cũng có lúa nước. Nhưng Kiều Trân Trân còn chưa kịp xử lý nên hiện tại đang nằm trong không gian kho hàng.

Chủ nhiệm Điền của công ty hạt giống quả thực coi Kiều Trân Trân là bảo bối. Ông ta cũng từng nghe nói về căn cứ Côn Bằng, thứ ở nơi đó chắc chắn nên lập tức sắp xếp người xuống thí nghiệm.

Ở thôn Hồng Kỳ không quá mười ngày, chuyện bên Tống Cẩn cũng bận rộn không nhiều lắm. Dây chuyền sản xuất tương ớt đã ổn định đi vào sản xuất, tạm thời không có gì cần cải tiến.

anh cả Kiều lại dựa theo bản thiết kế mới nhất đặt mua một dây chuyền sản xuất từ nhà máy cơ khí tỉnh, Lưu Kiến Quân cam kết sẽ nhanh chóng sản xuất cho bọn họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về phần thay dây chuyền sản xuất ở Bắc Kinh và Thiểm Bắc, Tống Cẩn dự định tự mình làm. Chờ anh về Bắc Kinh, thiết bị sẽ có sẵn trong nhà máy. Nếu anh tự làm thì thời gian cũng tương tự.

Mấu chốt hơn chính là anh ở gần hơn, thiết bị một dây chuyền sản xuất phải hơn mấy chục tấn, phí vận chuyển là một khoản chi không nhỏ. Hơn nữa số lượng dây chuyền sản xuất ở Bắc Kinh và Thiểm Bắc còn nhiều, cẩn thận suy nghĩ một chút thì tự làm càng có lời.

Kiều Trân Trân cũng cảm thấy rất tốt, đây coi như là khoản nghiệp vụ đầu tiên của nhà máy mới của Tống Cẩn. Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tiền nên trả thì một xu cũng không thể thiếu.

Kiều Trân Trân đã nghĩ kỹ tên của nhà máy mới rồi, gọi là nhà máy cơ khí Tống thị, đơn giản dễ nhớ.

Nhưng chủ tịch xưởng máy Tống thị lại là Kiều Trân Trân, tổng giám đốc Tống Cẩn này chỉ có thể xem như làm công. Đây là chủ ý của Tống Cẩn, Kiều Trân Trân tỏ vẻ vô cùng có thể, dù sao cô cũng không làm việc.

Trước khi đi, Kiều Trân Trân đã nói chuyện của hội ngoại thương với ba Kiều. Ý của cô là đến lúc đó ba Kiều và mẹ Kiều và cả ba anh trai cùng đến hội ngoại thương này xem để mở mang kiến thức và cũng là chuẩn bị cho sau này. Không chừng sau này bọn họ cũng sẽ tham gia hội giao dịch tương tự.

Mấy người ba Kiều còn chưa từng đi Bắc Kinh, vừa nghe Kiều Trân Trân nói như vậy thì trong lòng đều có chút háo hức.

Bọn họ chỉ mong có thể cùng Kiều Trân Trân trở về Bắc Kinh ngay bây giờ, nhưng gần đây chuyện trong nhà thật sự quá nhiều, họ không thể rời đi quá lâu nên chỉ có thể hẹn trước một ngày sẽ đến.

Kiều Trân Trân cảm thấy sắp xếp như vậy rất tốt, vì thế liền cùng bọn Tống Cẩn trở về.

Sau khi trở về, Tống Cẩn tiếp tục làm việc không ngừng. Ngược lại Kiều Trân Trân hơi thoải mái một chút, vì thế cô bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để lấy số dược liệu trong không gian kia ra một cách an toàn làm nguyên liệu cho nhà máy rượu bên kia.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 164: Chương 164



Sáng sớm hôm nay, Kiều Trân Trân đặc biệt thay đổi một bộ trang phục chuyên nghiệp, lái chiếc ô tô nhỏ hiệu Hồng Kỳ mới mua tới cửa nhà máy sản xuất thuốc số 1 Bắc Kinh. Cô vừa dừng xe ở cửa chuẩn bị chào hỏi chú bảo vệ liền nhìn thấy hai chiếc Đại Cát Phổ đi về phía này.

Người trên xe không xuống xe mà chỉ hạ cửa sổ xuống chào hỏi bảo vệ, Kiều Trân Trân cũng tùy ý liếc nhìn liền thấy Thẩm Chấn Quốc ngồi trên chiếc xe phía sau.

Kiều Trân Trân vội vàng cười khanh khách đi lên lớn tiếng chào hỏi: “Thẩm lão, buổi sáng tốt lành.”

Ấn tượng của Thẩm Chấn Quốc đối với Kiều Trân Trân rất tốt, không ngờ gặp được ở đây nên chủ động hạ cửa sổ xe xuống nói chuyện với cô. Nhưng xe phía trước đã đi vào, Thẩm Chấn Quốc cũng không thể chậm trễ chính sự, không kịp nói hai câu với Kiều Trân Trân cũng đã đi rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân mỉm cười nhường đường cho xe, nhìn Thẩm lão bọn họ đi vào rồi mới xoay người đi tới chỗ bảo vệ, nói: “Anh bảo vệ, tôi cũng đi vào đây.”

Với thái độ tự nhiên và giọng nói bình thản, Kiều Trân Trân bước lên với đôi giày cao gót màu đen trước sự chứng kiến của mọi người mà không ai dám ngăn cản cô.

Chiếc xe đầu tiên vừa vào có phó giám đốc nhà máy sản xuất thuốc số 1 của họ, Kiều Trân Trân lại trò chuyện sôi nổi cùng người trong xe phía sau. Vì vậy bảo vệ cho rằng họ đi cùng nhau, chỉ là ngồi xe khác nhau tới.

Mấu chốt là thái độ của Kiều Trân Trân quá đỗi thản nhiên, sao bảo vệ có thể ngờ trên đời này còn có người da mặt dày như vậy.

Sau khi Kiều Trân Trân đi vào cũng không hề luống cuống, còn tìm một người hỏi thăm người của bộ ngoại thương tới đây làm gì.

Người cô hỏi mặc một sơ mi và quần tây với vẻ mặt ngây thơ, vừa nhìn đã biết đây là một thanh niên non nớt mới ra xã hội không lâu. Hơn nữa, anh ta chắc chắn là một người làm việc trong văn phòng, không thì giày da cũng không bóng loáng như vậy.

“Đồng chí, xin lỗi quấy rầy một chút. Tôi vừa mới dừng xe đi, vừa quay đầu lại phát hiện người của bộ ngoại thương không thấy đâu nữa. Anh biết bọn họ đi đâu không?”

Nhắc tới cũng khéo, người Kiều Trân Trân hỏi này chính là cán sự Chung Tầm của ủy ban nhà máy, anh ta cũng là một trong những nhân viên phụ trách tiếp đãi bộ ngoại thương lần này.

Người của nhà máy sản xuất thuốc số 1 không ngờ người của bộ phận ngoại thương lại tới sớm như vậy. Chung Tầm đang định chạy tới phòng họp hỗ trợ, anh thấy Kiều Trân Trân hỏi như vậy còn tưởng cô và người của bộ phận ngoại thương đi cùng nhau, vì thế rất nhiệt tình dẫn cô cùng đi đến phòng họp.

Kiều Trân Trân nhanh chóng biết được mục đích chuyến đi lần này của bộ ngoại thương từ người thanh niên này. Thì ra bên bộ ngoại thương có một đơn đặt hàng ở nước ngoài muốn xuất khẩu một lô hạt rễ bản lam đến Bắc Phi. Lần này họ dẫn theo vị thương nhân nước ngoài cùng tới khảo sát.

Rễ bản lam? Trong tay Kiều Trân Trân không phải còn năm sáu trăm mẫu rễ bản lam sao, nói không chừng hôm nay còn có thể buôn bán.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 165: Chương 165



Vì thế Kiều Trân Trân bình tĩnh đi theo Chung Tầm đến phòng họp, còn gọi “Tiểu Chung” như thể rất thân thiết. Người bên Thẩm lão thấy thế còn tưởng rằng Kiều Trân Trân là người sắp xếp của nhà máy dược phẩm số 1.

Lúc này, hội nghị còn chưa chính thức bắt đầu, mọi người còn đang hàn huyên với nhau. Sau khi Kiều Trân Trân đi vào liền tìm thời cơ thích hợp đứng ở bên cạnh Thẩm lão, thỉnh thoảng còn cùng Thẩm lão nói hai câu.

Nhân viên phiên dịch đang giúp thương nhân nước ngoài nói chuyện với phó giám đốc Trần Viễn Đông của nhà máy sản xuất thuốc số 1 nên Thẩm lão ở bên cạnh cũng không có việc gì, vì vậy cũng vui vẻ đáp lại Kiều Trân Trân một chút.

Thật ra Thẩm lão muốn hỏi Kiều Trân Trân sao lại tới nhà máy sản xuất thuốc, nhưng hiện tại rõ ràng không thích hợp hỏi vấn đề này, vì thế chỉ có thể theo đề tài của Kiều Trân Trân mà nói tiếp.

Trần Viễn Đông nói chuyện với người nước ngoài, đương nhiên cũng thấy được Kiều Trân Trân. Sau đó ông ta phát hiện thái độ của Thẩm lão đối với người này vô cùng hòa ái thì không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng cũng đang cố gắng nhớ lại người này là ai ở bộ ngoại thương?

Kiều Trân Trân còn nhỏ giọng tự đề cử mình với Thẩm Chấn Quốc: “Thẩm lão, tôi vốn là tới cùng Trần phó xưởng trưởng đàm phán nghiệp vụ Bản Lam Căn, nhưng giờ Trần phó xưởng trưởng không rảnh. Nếu ngài không ngại, tôi lại làm phiên dịch tạm thời cho ngài một lần được không?”

“Làm phiên dịch cũng không thành vấn đề, nhưng khi nào thì cô bắt đầu đàm luận nghiệp vụ dược liệu vậy?” Nếu Thẩm Chấn Quốc nhớ không lầm lần trước ở trên xe lửa, Kiều Trân Trân nói cô có một nhà máy sản xuất gia công tương ớt, cũng không nói còn liên quan đến nghiệp vụ dược liệu.

“Thẩm lão, ông cũng xem thường tôi quá rồi. Đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, ở Thiểm Bắc tôi có cả hơn hai ngàn mẫu đất, trong đó khoảng năm sáu trăm mẫu trồng bản lam. Tính toán sơ qua thì cũng có năm sáu vạn cân đấy.”

Thẩm Chấn Quốc không ngờ Kiều Trân Trân lại có năng lực lớn như vậy, cười nói: “Tôi xem như đã nhìn ra cô là người có năng lực. Đừng nói nửa bầu trời, cả bầu trời cô cũng có thể chống đỡ được.”

Kiều Trân Trân nhìn ông cười híp mắt nói: “Thế thì tôi làm không được, ngài quá khen rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, Kiều Trân Trân thật sự đi theo bên cạnh Thẩm Chấn Quốc cùng tham quan nhà máy.

Có đôi khi thương nhân nước ngoài kia vừa nói xong, nhân viên phiên dịch đang chậm rãi phiên dịch thì Kiều Trân Trân cũng đã nhỏ giọng đồng bộ phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc nghe.

Lúc Kiều Trân Trân phiên dịch với Thẩm Chấn Quốc, giọng nói tương đối nhỏ tương đương với phiên dịch riêng của một mình Thẩm Chấn Quốc, cũng không khiến vị phiên dịch đứng đắn kia khó xử.

Lúc này, Thẩm Chấn Quốc vô cùng tán thưởng Kiều Trân Trân. Người phiên dịch hôm nay tới cũng không phải là trình độ nửa vời của Tiểu Trương trên xe lửa, mà là nhân tài mà bộ ngoại thương bọn họ nghiêm túc mời tới.

Vốn còn cảm thấy là một nhân tài, nhưng hôm nay so sánh với Kiều Trân Trân, sao lại có cảm giác kém một đoạn chứ.

Quả nhiên, chênh lệch này đều có thể thấy được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 166: Chương 166



Nếu không phải giờ bộ phận ngoại thương của họ tuyển người nhất định phải có bằng đại học, Thẩm Chấn Quốc thật sự rất muốn tuyển Kiều Trân Trân vào. Nhân tài như vậy nên đến bộ phận ngoại thương của bọn họ làm việc.

Đoàn người bộ ngoại thương cuối cùng cũng đợi nửa giờ ở bên này, sau đó liền chuẩn bị trở về, ngay cả cơm trưa cũng tiết kiệm cho nhà máy sản xuất thuốc.

Không thể không nói phong cách làm việc của người thời này thật sự khác biệt. Nếu đặt ở hiện đại, vậy phải là ăn bữa cơm với rượu ngon đồ ăn ngon chiêu đãi một chút mới được.

Kiều Trân Trân và Phó giám đốc Trần cùng đứng ở cửa nhà máy sản xuất thuốc bắt tay tiễn biệt Thẩm lão. Thẩm lão nghĩ lát nữa Kiều Trân Trân còn phải bàn chuyện làm ăn với Trần Viễn Đông, thế là thuận miệng nói với Trần Viễn Đông một câu: “Đồng chí Tiểu Kiều rất tốt, hai người phải cố gắng lên!”

“Thẩm lão, ông cứ yên tâm đi, tôi và phó giám đốc Trần nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của tổ chức và nhân dân.” Kiều Trân Trân cũng không ngờ Thẩm lão lại mạnh mẽ như vậy, quả thực là thần trợ công.

Thật ra, Thẩm Chấn Quốc cho rằng Kiều Trân Trân và Trần Viễn Đông đã đạt được sự hợp tác, nếu không sao Trần Viễn Đông có thể đồng ý để Kiều Trân Trân đi cùng bọn họ. Người thanh niên lúc trước đưa Kiều Trân Trân đến phòng họp không phải là người của Trần Viễn Đông sao.

Trần Viễn Đông nghe vậy thì như lọt vào trong sương mù, nhưng điều này tuyệt không cản trở anh ta biểu lộ quyết tâm, chỉ thấy anh ta kiên định gật đầu với Thẩm lão, nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng!”

Ngay khi người của bộ ngoại thương vừa đi, Kiều Trân Trân quay đầu lại mỉm cười với Trần Viễn Đông, nói: “Phó giám đốc Trần, chào ngài. Tuy rằng chúng ta vừa mới quen nhau, nhưng tôi cảm thấy tôi vẫn cần phải tự giới thiệu với ngài một chút. Tôi tên là Kiều Trân Trân là chủ tịch khu công nghiệp xanh Kiều thị Thiểm Bắc. Không biết bây giờ ngài có thời gian không?”

Trần Viễn Đông: Người vừa mới nói muốn cùng nhau cố gắng, cho dù không có thời gian cũng nhất định phải có thời gian!

Hai người đi tới văn phòng của Trần Viễn Đông, Kiều Trân Trân hàn huyên một chút rồi trực tiếp từ trong cặp công văn tùy thân mang theo, thực tế là trong không gian lấy ra một túi giấy da trâu có hơn một cân rễ cây bản lam ở trong.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Trần phó xưởng trưởng, đây là sản phẩm rễ bản lam khu xanh hóa chúng tôi sản xuất, ở trên thị trường tuyệt đối là loại số một số hai tốt. Ở phương diện này, ngài là chuyên gia, vừa nhìn liền biết tôi không hề nói quá.”

“Hạt giống này của chúng tôi đều do cơ sở nghiên cứu khoa học Côn Bằng xếp hạng thứ nhất toàn quốc ưu tuyển ra, dược tính mạnh hơn rất nhiều so với bình thường. Ngài có thể tùy ý rút thăm xét nghiệm.”

“Nghe nói, bên này ngài vừa ký một khoản đơn hàng ngoại thương bản lam lớn nên tôi muốn tới hỏi một chút để xem chúng ta có cơ hội hợp tác hay không. Năm nay chúng tôi đại khái có thể sản xuất năm mươi đến sáu mươi vạn cân.”

Trần Viễn Đông:... Cái này còn là nghe nói sao, không phải cô vừa mới tham gia toàn bộ quá trình sao!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 167: Chương 167



Nhìn túi giấy da trâu Kiều Trân Trân đưa tới, mặt trên còn in chữ “Nhà máy sản xuất thuốc số 1”, anh ta cũng không biết trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì, cảm thấy...... Dù sao cũng có chút nói không nên lời.

Lúc Kiều Trân Trân tới cũng không ngờ có thể trùng hợp gặp phải chuyện tốt như vậy. Cô cũng không chuẩn bị trước nên chỉ có thể phiền Chung Tầm giúp cô tìm một cái túi. Trang trí hàng mẫu như vậy cũng tương đối có sức thuyết phục.

Về phần chữ trên túi, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, cũng không quản nhiều như vậy.

Nhưng Trần Viễn Đông nhìn hàng mẫu trong tay thấy chất lượng quả thật không tệ, vì thế hỏi một chút tình huống bên vườn trồng trọt của Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân nghiêm túc giới thiệu cho Trần Viễn Đông một chút tình huống ở Thiểm Bắc, bao gồm khu công nghiệp xanh hóa và căn cứ Côn Bằng. Đương nhiên, nội dung liên quan đến bí mật của căn cứ Côn Bằng cô cũng không biết nên đương nhiên cũng không có gì để nói. Cô chỉ nói phía dưới căn cứ Côn Bằng có một phòng thí nghiệm hạt giống, chú cô chính là người phụ trách phòng thí nghiệm này.

Về phần những chuyện khác cứ để Trần Viễn Đông tự mình bổ não đi.

Trần Viễn Đông ra sức gật đầu nhưng không có biểu thị gì khác, Kiều Trân Trân cũng không sốt ruột.

Kiều Trân Trân thấy Trần Viễn Đông không nói gì nữa, chuyện rễ bản lam cũng nói không kém nhiều lắm, liền tiếp tục nói: “Thật ra lần này tôi tới đây, ngoài chuyện rễ bản lam, tôi còn muốn mua một lô nhân sâm và cẩu kỷ từ nhà máy chúng ta. Số lượng không cần nhiều lắm, một hai trăm cân là được.”

“Kiều tiểu thư, có thể mạo muội hỏi một chút cô và Thẩm lão có quan hệ gì không?” Trần Viễn Đông không tiếp lời Kiều Trân Trân, ngược lại còn hỏi cô một vấn đề khác.

“Thật không dám giấu diếm tôi không có quan hệ gì với Thẩm lão. Nếu như nhất định phải nói có quan hệ, chính là quan hệ trưởng bối và vãn bối bình thường.” Kiều Trân Trân nói thật hết, cô và Thẩm Chấn Quốc quả thật không có quan hệ gì. Về phần trưởng bối vãn bối, Thẩm Chấn Quốc năm đó cũng có thể làm ông nội của cô nên nói là trưởng bối cũng không quá đáng.

Không liên quan? Trần Viễn Đông không tin chút nào, hơn nữa Kiều Trân Trân càng phủ nhận, trong lòng anh ta lại càng chắc chắn quan hệ của cô và Thẩm lão không giống bình thường. Với dáng vẻ vừa rồi của họ nói là ông cháu ruột cũng không quá đáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhớ tới câu nói trước khi Thẩm lão rời đi phỏng chừng còn có ý khác ở bên trong, Trần Viễn Đông không thể không nghĩ sâu một chút.

“Trần phó xưởng trưởng, thực ra việc chúng ta hợp tác hay không trong việc kinh doanh của bản lam không quan trọng. Tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng ngài có thể xem qua các mẫu của chúng tôi. Chất lượng tốt như vậy thực sự hiếm có. Nếu chúng ta có thể hợp tác thì sẽ thành công, cũng là một cái đôi bên cùng có lợi.”

Kiều Trân Trân không hề lo lắng về vấn đề nguồn tiêu thụ rễ bản lam, chất lượng như vậy của bọn họ đúng là số một, nhà máy sản xuất thuốc số một không cần, nhà máy khác cũng sẽ cần, lần này Kiều Trân Trân vốn cũng chỉ định tới đây mua một số nhân sâm và cẩu kỷ mà thôi.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 168: Chương 168



Trần Viễn Đông vẫn rất khách sáo với Kiều Trân Trân, tuy không đồng ý mua rễ bản lam trong tay Kiều Trân Trân nhưng cũng không từ chối một lời mà nói là cầm đi kiểm tra đo lường một chút. Nếu quả thật tốt như Kiều Trân Trân nói thì quả thật có thể hợp tác một chút, huống chi còn mặt mũi của Thẩm lão.

Về phần Kiều Trân Trân muốn nhân sâm và cẩu kỷ, Trần Viễn Đông không nói hai lời liền đồng ý, còn cho cô một cái giá vô cùng ưu đãi. Vẫn phải nể mặt người quen của Thẩm lão một chút.

Tổng cộng hai trăm cân hàng hóa cũng không có bao nhiêu, Trần Viễn Đông trực tiếp sắp xếp người nhà kho hỗ trợ xếp lên xe Kiều Trân Trân, còn tự đứng ở cửa lớn nhìn theo Kiều Trân Trân rời đi.

Chưa bao giờ nhà máy dược số một tiếp loại buôn bán nhỏ này, vì nể mặt Thẩm lão thì họ mới có thể bàn chuyện.

Nhưng nếu như trực tiếp đế tiệm thuốc mua, một cửa hàng cũng không lấy ra nhiều nhân sâm như vậy một lần, hơn nữa giá cả còn rất đắt. Kiều Trân Trân cũng lười lăn qua lăn lại nên mới nghĩ tới bên này, không ngờ hôm nay còn rất may mắn.

Ra khỏi nhà máy sản xuất thuốc, Kiều Trân Trân đến bưu điện gửi nhân sâm và cẩu kỷ cho anh ba Kiều. Nhưng toàn bộ đều đổi thành sản phẩm của không gian nông trường và gửi thêm năm trăm cân.

Về phần nguyên liệu ủ rượu tương đối thông thường như cao lương, ngô, lúa mạch, Kiều Trân Trân để cho anh ba Kiều trực tiếp mua ở địa phương. Nếu như không biết làm như thế nào thì để anh ấy đi tìm Tô Hồng Quân hỗ trợ, nói vậy Tô Hồng Quân cũng rất vui lòng giúp việc này.

Trong điện thoại Kiều Trân Trân nhấn mạnh với anh ba Kiều nhiều lần, nhóm rượu này là dùng để xây dựng thương hiệu nên cần phải nghiêm túc thực hiện.

Lúc Kiều Trân Trân về đến nhà, Tống Cẩn còn chưa trở về. Gần đây anh bận rộn đến mức sụt cân rất nhiều. Kiều Trân Trân chỉ muốn hầm cho anh một con gà bổ một chút, bỏ thêm một ít dược liệu ôn bổ, sau đó lại làm cá kho tàu, sườn khoai môn, trứng ốp la ớt xanh, còn có hai món ăn sáng.

Thức ăn vừa làm xong, Tống Cẩn cùng dẫn theo tụi nhỏ về.

Kiều Trân Trân: “Sao hôm nay lại về cùng Đại Bảo Tiểu Bảo?”

“Buổi chiều đúng lúc anh đến xưởng cơ khí Bắc Kinh, thuận tiện đi đón chúng tan học.”

“Ba, sau này ba có thể thường xuyên đi đón con không? Ba không biết, lúc ba mới xuất hiện đã gây ra chấn động như nào đâu. Thầy cô và bạn học đều hâm mộ con.” Tống Tiểu Bảo rửa tay xong đi ra liền vây quanh Tống Cẩn ồn ào.

Kiều Trân Trân bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Sao lại oanh động thế?”

“Mẹ, mẹ không biết đâu, chiếc xe ba mới mua kia quả thực quá ngầu. Lúc ba đến trường chúng con đang vội tan học. Ngoài cửa rất nhiều người đều nhìn thấy và đều hâm mộ con. Thầy Mã còn hỏi con đó có phải là anh con không.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con phải nói mắt của Mã lão sư này thật sự không tốt, khó trách phải đeo kính. Người khác đều nói con và ba giống nhau, rất rõ ràng chính là ba con thế mà bà còn cứng rắn hỏi con đó có phải anh trai con hay không. Con nào có anh trai lớn tuổi như vậy.”

Nói xong, Tống Tiểu Bảo đã bị thức ăn phong phú trên bàn hấp dẫn, xì xì ch** n**c miếng.

Kiều Trân Trân nghe xong, liếc Tống Cẩn đầy ẩn ý và hừ nhẹ một tiếng, quay đầu hỏi Tống Tiểu Bảo: “Thầy Mã là ai vậy?”

“Thầy Mã là giáo viên ngữ văn mới tới của trường.” Tống Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, không thể chờ đợi được ăn cơm.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 169: Chương 169



Sau khi Tống Đại Bảo rửa tay xong đi ra, Kiều Trân Trân tuyên bố ăn cơm, mọi người mới cùng nhau động đũa ăn.

Kiều Trân Trân vừa ăn cơm vừa tùy ý nói: “Đồng chí Tống, tôi cảm thấy vẫn nên báo động cho anh một tiếng, miễn cho anh phạm sai lầm.”

Tống Cẩn nhìn biểu cảm nhỏ trên mặt Kiều Trân Trân, có chút dở khóc dở cười: “Vợ đại nhân, bây giờ anh một lòng nhào vào trong nhà máy, chỉ mong có thể tách mình ra làm hai nửa: một nửa ở lại nhà máy làm việc, một nửa đến nhà máy cơ khí Bắc Kinh theo dõi. Nào có tinh lực làm việc khác.”

“Dù sao anh phải luôn luôn đề cao giác ngộ, nghiêm khắc yêu cầu bản thân, có nghe hay không?”

“Anh hiểu mà, em cứ yên tâm, chỗ này của anh chỉ có em và bọn nhỏ.” Tống Cẩn chỉ chỉ vị trí trái tim của mình.

......

Vài ngày nữa chính là hội chợ ngoại thương, Kiều Trân Trân gọi điện thoại cho ba Kiều hỏi ông bên kia đã mua vé chưa. Họ hiện tại đã sẵn sàng lên đường tới đây.

Cho dù Kiều Trân Trân quên thì đám người ba Kiều cũng sẽ không quên. Cả nhà vì lần này đến Bắc Kinh mà lên kế hoạch rất lâu. Nếu không phải đứa nhỏ phải đi học, trong nhà không thể thiếu người, phỏng chừng sẽ là cả nhà tới.

Kết quả thương lượng cuối cùng là: ba Kiều mẹ Kiều, cùng với ba anh trai, mặt khác chính là chị dâu cả Trương Thúy Hoa cùng với con gái Kiều Đại Ny, và con trai nhà anh hai Kiều Kiến Bình và con gái Kiều Nhị Ny, tổng cộng chín người cùng nhau lên thành phố.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong ba đứa trẻ này, đứa lớn nhất là sáu tuổi, đứa nhỏ nhất là năm tuổi đều chưa được đưa đi học nên lần này mới có thời gian đi theo.

Trong nhà anh ba còn có một đứa con trai ba tuổi, vốn cũng muốn tới. Nhưng đứa nhỏ còn quá nhỏ sợ trên đường có sơ xuất gì nên ba Kiều liền làm chủ, lần này đừng tới nữa.

Hơn nữa trong nhà còn có mấy đứa nhỏ lớn phải ăn cơm, cũng không thể để cho vợ anh hai Lưu Tiểu Thanh một mình chăm sóc nên vợ anh ba Triệu Tố Phân cũng ở lại.

Vì thế, trong lòng Trương Thúy Hoa có thể vui vẻ vì cô ấy là người con dâu duy nhất đi theo lên Bắc Kinh. Cái này tuyệt đối đủ để cô ấy ở trong thôn thổi phồng cả đời.

Hẹn xong thời gian với ba Kiều, Kiều Trân Trân lại chạy tới xưởng ớt phía Nam thành phố tìm anh Giang. Lúc trước Kiều Trân Trân vẽ cho anh Giang một ít bản vẽ đóng gói hộp quà và bảo anh ấy thử làm một ít hàng mẫu ra xem, hôm nay vừa vặn là ngày hẹn.

Trước khi Kiều Trân Trân đến đã gọi điện thoại cho anh Giang nên cô vừa đến đã được mời vào phòng họp. Anh Giang dẫn mấy người trong phòng thiết kế đã chờ, trên bàn còn bày bảy tám cái hàng mẫu.

Trong đó ba cái là Kiều Trân Trân vẽ, mấy cái khác đều là đồng nghiệp bộ phận thiết kế làm.

Kiều Trân Trân vừa tiến vào, anh Giang liền hưng phấn nói với cô: “Quả nhiên là người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên ngựa. Mấy cái bao bì này vừa ra thì cảm giác đẳng cấp tương ớt của chúng ta đã tăng lên trong nháy mắt.”

Cầm mấy hàng mẫu kia kiểm tra từng cái một, Kiều Trân Trân gật đầu: “Quả thật rất tốt, sau này cũng có thể đưa ra phần ăn tương tự, tốt nhất là làm phong phú chủng loại một chút. Ví dụ như trong một hộp quà có hai chai tương ớt và thêm hai chai đồ ăn bà ngoại hoặc là hai chai tương dưa chuột củ cải gì đó.”

“Đúng vậy, tôi cũng đang muốn nói với cô chuyện này. Chủng loại trước đây của chúng ta quả thật có chút đơn nhất.”

“Việc này anh làm chủ là được, không cần thương lượng với tôi nữa. Lần này tôi khẩn cấp gọi anh làm hộp quà này là vì muốn đi tham gia hội chợ ngoại thương tổ chức ở trung tâm triển lãm quốc tế.” Kiều Trân Trân nói mục đích thực sự của cô cho anh Giang.

Hội chợ ngoại thương lần này cô biết quá muộn nên không tranh được gian hàng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô chỉ có thể bỏ qua cơ hội này một cách vô ích.

Không có gian hàng cố định, cô có thể thiết lập gian hàng lưu động, ví dụ như gian hàng lưu động “hình người” của cô.

Cầm hộp quà đóng gói đẹp mắt như vậy xuất hiện ở hội chợ ngoại thương nhất định sẽ có người hỏi. Sau đó, cô có thể giới thiệu với người khác tương ớt Kiều thị của các cô.

Vì vậy trên phương diện thiết kế bao bì bên ngoài, Kiều Trân Trân đã bỏ ra rất nhiều tâm tư nhằm vào sở thích thẩm mỹ của người nước ngoài, cô đã thiết kế ba mẫu đồ án đặc sắc rõ ràng theo phong cách Hoa Quốc với màu sắc tươi sáng, thiết kế khéo léo, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.

Không nói người nước ngoài thích, ngay cả Kiều Trân Trân cũng rất thích. Mấy người anh Giang thấy cũng là hai mắt tỏa sáng.

Ngoài ra, Kiều Trân Trân còn thiết kế danh thiếp nguyên tố phong cách Hoa Quốc đồng bộ, trên đó có địa chỉ liên lạc và số điện thoại có cả tiếng Trung và tiếng Anh. Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bạn bè có ý định đến nhà máy giao lưu tham quan.

Anh Giang nghe Kiều Trân Trân nói xong những lời này, thật sự là xem thế là đủ rồi mà hóa ra còn có thao tác như vậy. Không hổ là chủ ý mà bà chủ nghĩ ra.

Nhưng Kiều Trân Trân cũng có lúc tính sai, ví dụ như lúc trước cô chỉ lấy mười tấm vé vào cửa ở chỗ Thẩm lão. Sớm biết cô cần một trăm tám mươi tấm mới tốt.

Mặc dù như thế, Kiều Trân Trân cũng còn dự định đến hiện trường thử vận may trong ngày hội ngoại thương. Thẩm lão hẳn là sẽ ở bên kia, đến lúc đó cô sẽ tìm ông hỗ trợ dẫn vài người vào, hẳn là vấn đề không lớn.
 
Back
Top Bottom