Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 150: Chương 150



Lúc này trong lòng Thẩm lão đang nén giận! Tiểu Trương này thật là, cậu nói cậu không phiên dịch được người nước ngoài thì cũng quên đi, sao bây giờ ngay cả lời Kiều Trân Trân nói cũng không phiên dịch được.

“Cô ấy vừa mới líu ríu nói nhiều như vậy, một chữ cậu cũng không hiểu. Đều là học tiếng Anh, Kiều Trân Trân người ta chỉ tự học thôi, tốt xấu gì cậu cũng là một sinh viên đại học chính quy. Cậu nói xem, giờ cậu có tác dụng gì không!”

Tiểu Trương:...... Chuyện này tôi cũng không muốn. Đúng là nói quá nhanh, tôi không theo kịp.

Tuy Thẩm Chấn Quốc nghe không hiểu Kiều Trân Trân vừa nói cái gì, nhưng lúc này ánh mắt mọi người nhìn ông đều thay đổi như thể trong sự kính trọng còn ẩn giấu một sự sợ hãi, ông vẫn cảm giác được.

Cái tên Daniel 1m8 kia thậm chí còn lui về phía sau hai bước nhỏ, lập tức lại cảm thấy không ổn, vì vậy chống chế nói: “Bây giờ là thời đại hòa bình rồi. Tôi là khách quý của các người, các người... Các người tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Kiều Trân Trân cười cười, thu hồi biểu cảm nghiêm túc vừa rồi, nói: “Mọi người yên tâm. Chúng tôi là nước lễ nghi, rất hiếu khách đối với khách ngoại quốc có ý tốt. Chỉ có đối đãi với địch, chúng tôi mới có thể dùng đao thương côn bổng tiếp đón thôi.”

Nói xong, Kiều Trân Trân còn cố ý nhìn thoáng qua Daniel. Khi Daniel tiếp xúc với ánh mắt của Kiều Trân Trân, rõ ràng anh ta chột dạ một chút.

“Norman tiên sinh!”

Kiều Trân Trân tiếp tục nói: “Chỉ cần anh chịu thành tâm thành ý xin lỗi, chuyện này đến đây thôi. Nếu không, có thể thật sự sẽ biến thành sự kiện ngoại giao. Nhưng toàn bộ sự việc chúng tôi có lý, chúng tôi sẽ báo cáo lên Liên Hợp Quốc, tôi tin quốc tế cũng sẽ không nói Trung Quốc chúng tôi thế nào, ngược lại sẽ tạo thành một ít ảnh hưởng không tốt cho nước M. Anh nói xem?”

Lời này Kiều Trân Trân nói rất chậm, giọng nói ép xuống rất thấp, từng câu từng chữ rót vào trong tai mọi người lại có loại cảm giác tuyên truyền giác ngộ.

Lúc này, một người phụ nữ lớn tuổi hơn trong nhóm khách nước ngoài nói với Daniel: “Daniel, lời nói vừa rồi của anh quả thật có chút không lịch sự, anh nên xin lỗi đi.”

Cô ấy vừa mở miệng, những người nước ngoài khác cũng nhao nhao khuyên bảo Daniel.

Daniel không có cách nào khác, hơn nữa đây còn là trên địa bàn của người ta nên chỉ có thể tâm không cam tâm tình nguyện cúi đầu xin lỗi.

“Anh còn phải xin lỗi Thẩm lão tiên sinh.”

Vì vậy Thẩm Chấn Quốc tỏ ra bình tĩnh tiếp nhận lời xin lỗi của Daniel, nhưng nội tâm của ông quả thực giống như gặp quỷ. Người nước ngoài có con mắt trên đỉnh đầu này lại còn có thể xin lỗi ông, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Tốt xấu gì Thẩm Chấn Quốc cũng là người của bộ ngoại thương, tuy không biết tiếng Anh, nhưng một câu xin lỗi đơn giản vẫn nghe hiểu được. Hơn nữa Tiểu Trương không phải ở bên cạnh sao, anh ta phiên dịch những lời này rất kịp thời.

Vân Mộng Hạ Vũ

Là lãnh đạo bộ ngoại thương, Thẩm Chấn Quốc vẫn đại diện cho chính phủ, sau đó rộng lượng nói vài câu khách sáo tha thứ cho Daniel. Kiều Trân Trân cũng đúng lúc phiên dịch cho Daniel nghe.

Lưu Cường đứng ở bên cạnh, trong lòng cũng cảm thán vạn phần. Anh ta chuyên môn phụ trách toa giường mềm. Mấy năm gần đây anh ta cũng tiếp đãi không ít đoàn đội nước ngoài, thấy được rất nhiều cảnh tượng khiến anh ta rất không thoải mái thậm chí cảm thấy khuất nhục.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 151: Chương 151



Nhưng kinh tế kỹ thuật của Hoa quốc chúng ta hiện nay đều lạc hậu hơn người khác, vì đại cục mà suy nghĩ, rất nhiều chuyện không thể không nhẫn nại.

Tuy Daniel xin lỗi chỉ đại biểu cho cá nhân anh ta, nhưng có thể để cho người nước ngoài xin lỗi người Hoa chúng ta cũng là một chuyện đáng vui vẻ.

Cuối cùng Kiều Trân Trân còn nói với đám người Thẩm Chấn Quốc một câu: “Chỉ cần chúng ta có lý sẽ không có gì phải sợ. Hơn nữa, một mực nhẫn nhịn cũng rất khó giành được sự tôn trọng của người khác, vì vậy lúc nên cứng rắn phải cứng rắn.”

Nói xong, Kiều Trân Trân liền quay đầu đi tìm khách nước ngoài, cũng không quan tâm bọn Thẩm Chấn Quốc nghĩ như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được rồi, chuyện này coi như xong, sau này chúng ta sẽ không nhắc tới nữa. Hoa Quốc chúng tôi có câu nói Thiên Lý Hữu Duyên gặp nhau, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây chính là duyên phận, hy vọng hành trình kế tiếp chúng ta có thể vui vẻ vượt qua.”

Sau đó Kiều Trân Trân còn biểu diễn cho mọi người một đoạn hát, sau đó cảm thấy chưa đã nghiền, lại hát một đoạn kinh kịch.

Đương nhiên cô hát không tốt, ít nhất bọn Thẩm Chấn Quốc không nghe ra cảm giác kia, nhưng giọng Kiều Trân Trân dễ nghe nên ra vẻ làm màu cũng ổn, đủ để gạt mấy người nước ngoài này.

Sau đó, một chị gái trong đoàn khách nước ngoài cũng hăng hái mà hát cho mọi người một ca khúc tiếng Anh. Kiều Trân Trân lập tức đón đầu vượt qua, cũng hát cho mọi người một ca khúc tiếng Anh kinh điển thịnh hành nhất hiện đại.

Mọi người không ngờ Kiều Trân Trân không chỉ hát ca khúc Trung Quốc dễ nghe, mà ngay cả ca khúc tiếng Anh cũng hát tốt như vậy. Mọi người vừa nói vừa cười thoáng cái liền trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau.

Kiều Trân Trân liền nhân cơ hội hỏi một chút tình huống cá nhân của họ, thậm chí còn lấy ra một quyển sổ nhỏ ghi nhớ.

Sau đó, mọi người trò chuyện một chút liền nói tới thương hiệu nổi tiếng Hoa quốc “Tương ớt Kiều thị”. Kiều Trân Trân nói đây là đặc sản Hoa quốc đã bán ra nước ngoài, bạn bè nước ngoài đến Trung Quốc mỗi lần về nước đều mang theo một ít.

“Đúng vậy, tôi nghe nói nhãn hiệu tương ớt này quả thật ăn rất ngon. Lúc trở về nhất định tôi phải mua một ít.” Một người thanh niên tóc vàng trong đoàn khách nước ngoài đột nhiên nói.

Kiều Trân Trân không ngờ thật đúng là có người biết tương ớt Kiều thị, vui vẻ gật đầu và nói cho họ biết vị trí cửa hàng tương ớt Kiều thị ở Bắc Kinh.

Thẩm Chấn Quốc và Lưu Cường nhìn Kiều Trân Trân đã hòa mình với người nước ngoài thì yên lặng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là sự không thể tưởng tượng nổi.

“Cậu tìm được nhân tài ở đâu thế?”

“Tùy...... Tùy tiện tìm......”

Daniel nhìn thấy dương như Kiều Trân Trân cùng toàn bộ đoàn khách nước ngoài hòa làm một thể thì trong lòng ngột ngạt, rốt cục tìm được một cơ hội nói chuyện, nhân cơ hội bới móc: “Kiều, mấy ngày nay chúng tôi đi thăm quan rất nhiều nơi, phát hiện Hoa quốc các cô thật sự rất lạc hậu, ít nhất lạc hậu hơn M quốc năm mươi năm. Điểm này cô có thừa nhận không?”

Tiếng nói vừa dứt, trong ánh mắt những người nước ngoài bên cạnh Daniel nhìn Kiều Trân Trân đều là khinh thường, hoặc vui sướng khi người gặp họa.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 152: Chương 152



Đây là một vấn đề bén nhọn, nếu như không thừa nhận thì chính là đang trợn mắt nói dối, bởi vì chênh lệch giữa hai nước quả thật bày ra trước mắt. Nhưng nếu thừa nhận, khí thế sẽ rơi vào thế hạ phong, hiệu quả vừa rồi để Daniel xin lỗi cũng sẽ không còn.

Nhưng những thứ này đều không làm khó được Kiều Trân Trân, cô cười cười, nói: “Norman tiên sinh, cái này anh nói thì thừa nhận. Quả thật trước mắt quốc gia của tôi tương đối lạc hậu, ở rất nhiều phương diện thua kém một số quốc gia phát triển.”

“Nhưng những ngày này các anh hẳn là cũng thấy được chúng tôi có tài nguyên thiên nhiên vô cùng phong phú, còn có nhân dân cần cù nỗ lực. Những thứ này đều là tài phú vô cùng quý giá. Hơn nữa Hoa quốc hiện nay đang thi hành cải cách mở cửa, tôu tin chỉ cần chúng tôi trên dưới đoàn kết một lòng, sớm muộn có một ngày Hoa Quốc sẽ phát triển mạnh!”

Kiều Trân Trân nói âm vang hữu lực, đối mặt với sự khiêu khích của Daniel không hề sợ hãi. Người như vậy vô luận ở đâu cũng thu hút sự chú ý của mọi người, nữ sĩ vừa mới cùng Kiều Trân Trân trò chuyện vui vẻ nhất thậm chí dẫn đầu vỗ tay cho cô.

Dưới sự dẫn dắt của cô ấy, không ít người nước ngoài có ấn tượng tương đối tốt với Kiều Trân Trân cũng vỗ tay theo.

Daniel liếc mắt nhìn Kiều Trân Trân, cuối cùng vẫn không nói gì và ngồi trở lại vị trí của mình.

Rất nhanh đến giờ dùng cơm buổi tối, Kiều Trân Trân cũng lui ra.

Thẩm Chấn Quốc rất tò mò chuyện xảy ra lúc trước, nhưng trình độ nghiệp vụ của Tiểu Trương không được, phiên dịch không đúng chỗ, vì thế ông chỉ có thể giữ lấy Kiều Trân Trân hỏi. Kiều Trân Trân liền thuật lời bọn họ bằng tiếng Trung.

“Chúng ta nhất định sẽ mạnh mẽ đi lên, đến lúc đó, rốt cuộc không cần phải chịu loại khinh thường này nữa!” Thẩm Chấn Quốc vỗ đùi và giơ ngón tay cái đối Kiều Trân Trân. Ông cảm thấy cô gái này thật sự là một nhân tài.

Sau đó Thẩm Chấn Quốc liền mời Kiều Trân Trân cùng ăn cơm tối. Thức ăn bên toa giường mềm vẫn rất ngon, vì chiêu đãi khách nước ngoài còn chuẩn bị cơm Tây.

Nhưng Kiều Trân Trân không thích ăn cơm Tây, hiện tại cô càng muốn về tìm Tống Cẩn cùng bọn nhỏ ăn cơm trắng cùng thịt kho tàu.

Hiện tại ấn tượng của Thẩm Chấn Quốc đối với Kiều Trân Trân vô cùng tốt, đương nhiên không muốn thả cô đi. Hơn nữa nhỡ lát nữa những người nước ngoài này lại có chuyện gì, vì thế liền bảo Lưu Cường đi đón chồng con cô lại đây, sau đó mở một phòng riêng cho họ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói thật ra, cả hai đời Kiều Trân Trân cũng chưa từng đặt vé giường mềm, thật đúng là có chút tò mò. Nhân cơ hội này trải nghiệm một chút cũng không tồi, dù sao công việc phiên dịch này của cô cũng phải đến ngày mai mới có thể kết thúc.

Lúc Tống Cẩn dẫn bọn nhỏ tới, liền thấy Kiều Trân Trân đang ngồi ở trước bàn ăn chậm rãi nói chuyện với ông lão đối diện với vẻ mặt xuân phong đắc ý. Vừa rồi anh còn có chút lo lắng cho cô, xem ra là lo lắng vô ích.

Chờ Tống Cẩn ngồi xuống, Kiều Trân Trân liền giới thiệu cho anh và Thẩm Chấn Quốc.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 153: Chương 153



Lúc trước Thẩm Chấn Quốc nghe Kiều Trân Trân từng nói chồng cô hình như là tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, hiện tại nhìn thấy Tống Cẩn cũng là lịch sự, hai đứa nhỏ cũng thông minh lanh lợi. Thẩm Chấn Quốc cảm thấy câu nói kia nói rất hay: không phải người một nhà, không vào một nhà. Cả nhà bọn họ đều ưu tú như vậy.

Mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, Kiều Trân Trân vô tình hỏi chuyện hội ngoại thương.

“Thẩm lão, thật ra tôi cũng rất muốn vì quốc gia cống hiến một chút. Tôi có một xưởng gia công tương ớt, trước đó cũng xuất khẩu qua nước ngoài. Không biết lần này có thể có cơ hội đến ngoại thương hội nhìn một chút không?”

“Ồ? Cô còn mở nhà máy gia công? Còn xuất khẩu? Tiểu Kiều, tôi đã nói cô là người có bản lĩnh. Có điều, đơn vị tham gia triển lãm lần này đã định rồi, không có cách nào thêm vào.”

Thẩm Chấn Quốc cũng muốn giúp Kiều Trân Trân, nhưng hội chợ ngoại thương này đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, lúc này nhất định là không thêm vào được.

Nhưng Thẩm Chấn Quốc vẫn có thể tặng Kiều Trân Trân mấy tấm vé vào cửa. Không tham gia hội chợ được, nhưng vẫn có thể đơn thuần đi vào xem một chút. Kiều Trân Trân liền mặt dày cầm mười tấm.

Tám giờ tối, đám người nước ngoài này lại nói muốn mở party. Thẩm Chấn Quốc bất đắc dĩ chỉ có thể gọi Kiều Trân Trân tới, Tống Cẩn cũng đi theo, bọn nhỏ ở lại phòng bao ngủ.

Thẩm Chấn Quốc biết Tống Cẩn cũng biết tiếng Anh và mạnh hơn tiểu Trương kia nhiều, hơn nữa còn là chồng của Kiều Trân Trân nên cũng không nói gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cái gọi là party này, trong mắt Thẩm Chấn Quốc chính là chướng khí mù mịt, nam nữ nữ còn phải cùng nhau khiêu vũ, quả thực không biết thể thống.

Tống Cẩn cũng không thích party này, vì thế hai người bọn họ liền bưng một đĩa hoa quả nhỏ ngồi ở một bên ăn.

Kiều Trân Trân để cho hai người họ ngồi ở bên này nghỉ ngơi, còn mình lại cầm lấy chén rượu, chủ động đi qua bắt chuyện với những người nước ngoài kia, còn giới thiệu cho bọn họ rất nhiều văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Kiều Trân Trân nói chuyện khôi hài hài hước, hơn nữa kiến thức rộng rãi nên tất cả mọi người rất tình nguyện nghe cô nói chuyện.

Đặc biệt là đối với một số danh lam thắng cảnh nước ngoài cô cũng thuộc như lòng bàn tay, hạ bút thành văn, nói đến nỗi trong lòng những người bạn nước ngoài này đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

Mãi cho đến gần mười giờ tối, những người nước ngoài này mới lục tục trở về phòng bao, Kiều Trân Trân cũng đang chuẩn bị cùng Tống Cẩn và Thẩm Chấn Quốc trở về thì thấy Daniel đi tới.

Daniel cầm trong tay một cành hoa, cũng không biết tìm ở đâu. Anh ta đứng trước mặt Kiều Trân Trân, đưa hoa qua: “Kiều, đây là tặng cho em.”

Kiều Trân Trân còn chưa kịp từ chối, Tống Cẩn đã nhíu mày và chắn trước mặt Kiều Trân Trân. Thẩm Chấn Quốc thấy thế cũng có chút kinh ngạc, không phải Daniel này thích bới móc nhất sao? Sao lần này bới móc thế nào lại tìm được cả tình cảm nữa thế? Hơn nữa còn tặng hoa trước mặt chồng người ta, đây không phải là muốn c.h.ế.t sao!
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 154: Chương 154



Thay vì đưa tay ra đón, Tống Cẩn nói với Daniel bằng tiếng Anh: “Vợ tôi dị ứng với phấn hoa, vì vậy, cô ấy không thích hoa.”

Lúc trước Daniel đã nhìn thấy người đàn ông này. Anh ở cùng một chỗ với Thẩm Chấn Quốc nên Daniel cho rằng anh ta là bạn của Thẩm Chấn Quốc, nhưng không ngờ người này lại là chồng của Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?

Daniel đột nhiên hơi ngượng ngùng, thật ra anh ta cũng không hẳn thích Kiều Trân Trân, chỉ là từ nhỏ người bên cạnh đối với anh ta đều là a dua nịnh hót, đột nhiên đụng phải Kiều Trân Trân như vậy nên nổi lên một chút hứng thú. Chẳng qua không ngờ người ta đã kết hôn, vì thế nói một câu xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Tống Cẩn quay đầu lại nhìn Kiều Trân Trân bất đắc dĩ thở dài. Hoa đào của vợ hơi nhiều, chúng ta phải luôn luôn đề cao cảnh giác mới được.

Kiều Trân Trân nhún nhún vai tỏ vẻ việc này hoàn toàn không liên quan đến tôi, được không.

Thẩm Chấn Quốc cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao Kiều Trân Trân cũng tới giúp ông phiên dịch.

Ngày hôm sau,toàn bộ quá trình khi Kiều Trân Trân làm phiên dịch, Tống Cẩn đều có mặt.

Kiều Trân Trân làm phiên dịch cho người nước ngoài, Tống Cẩn làm phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc, hai vợ chồng phối hợp vô cùng ăn ý. Thẩm Chấn Quốc cũng rất vui vẻ, Tống Cẩn này mạnh hơn Tiểu Trương kia nhiều, phiên dịch vừa nhanh vừa chuẩn.

Buổi chiều xe lửa đã đến trạm cuối cùng, sau khi sắp xếp nhân viên phiên dịch mới ở bên Thẩm Chấn Quốc, Tống Cẩn liền dẫn Kiều Trân Trân rời đi.

Thẩm Chấn Quốc vốn còn muốn sắp xếp xe đưa đám Kiều Trân Trân về, sau đó thấy có người lái xe tới đón bọn họ thì không nói gì.

Khi Daniel nhìn thấy Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo ôm Kiều Trân Trân gọi mẹ, cả người anh ta đều không ổn. Kiều Trân Trân này không chỉ kết hôn, con trai cũng đã lớn như vậy. Điều này thật sự không thể trách anh ta, ai bảo Kiều Trân Trân nhìn qua giống một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi chứ.

Lần này là đoàn người Kiều Trân Trân của anh Giang tới đón, mấy người đến khách sạn ăn cơm tối trước, sau đó anh Giang liền đưa bọn họ trở về tòa nhà nhỏ. Trước khi anh rời đi còn để lại xe hơi của mình, thuận tiện cho Kiều Trân Trân ra ngoài làm việc.

Khoan hãy nói, anh Giang làm việc rất thoải mái, Kiều Trân Trân còn chưa mở miệng đã sắp xếp cho cô rất rõ ràng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Trân Trân liền dẫn Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo sang phòng bên cạnh thăm bà Vương, thuận tiện lấy cho bà chút đặc sản Thiểm Bắc mang về.

Bà Vương vừa nghe bọn họ sắp về Bắc Kinh phát triển, vui vẻ kéo Kiều Trân Trân: “Thật tốt quá, cháu không biết đâu, nơi này, thím ở bên cháu là tốt nhất.”

Sau đó Kiều Trân Trân và Tống Cẩn lại dẫn bọn nhỏ đến trường tiểu học nhân dân số 1 phố Tỉnh Loan tìm hiệu trưởng Thái để làm thủ tục chuyển trường cho Tống Đại Bảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có căn cứ phê duyệt, hơn nữa trước đó Tống Đại Bảo cũng chuyển từ đây ra nên hiệu trưởng Thái nhanh chóng sắp xếp người làm thủ tục nhập học cho hai anh em để thứ hai tuần sau có thể tới học bình thường.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 155: Chương 155



Kiều Trân Trân còn khéo léo cho chúng học lớp năm luôn. Kiều Trân Trân vẫn luôn phụ đạo bài tập cho bọn họ, cô hiểu rất rõ trình độ của bọn nhỏ. Đối với chúng, học lớp năm là hoàn toàn không thành vấn đề.

Buổi trưa cả nhà lại ở bên ngoài ăn cơm. Cơm nước xong, mấy người Kiều Trân Trân liền đi tìm Tiểu Lưu cục quản lý bất động sản để nhờ anh ta giúp đỡ nhìn xem có nhà xưởng thích hợp để mua hay không.

Vốn Tiểu Lưu không quan tâm đến nhà xưởng này, nhưng người nhờ anh ta hỗ trợ chính là Kiều Trân Trân, hai người đều là người quen cũ nên anh ta cũng tình nguyện đi hỏi thăm giúp.

Sau đó Kiều Trân Trân cảm thấy có chút mệt mỏi nên dẫn bọn nhỏ về nghỉ ngơi. Tống Cẩn liền một mình chạy đến cục bưu điện một chuyến để hỏi chuyện lắp điện thoại.

Hiện tại mức sống của nhân dân từ từ tăng lên, điện thoại cá nhân không nhiều lắm, nhưng vẫn phải có. Sau khi giao tiền và hẹn thời gian, Tống Cẩn liền trở về.

Kiều Trân Trân ở nhà dọn dẹp nhà cửa, lấy vé vào cửa hội chợ ngoại thương Thẩm Chấn Quốc tặng ra xem. Cô nghĩ dứt khoát nhân cơ hội này bảo các anh tới xem. Giờ họ cũng là người sắp làm xưởng trưởng, gặp nhiều việc đời luôn tốt.

Chờ lúc Tống Cẩn trở về, Kiều Trân Trân liền nói ý nghĩ này cho anh biết. Đương nhiên Tống Cẩn tán thành. Nhưng hiện tại thời gian còn sớm, ba nhà máy trong nhà kia cũng vừa mới mở, chính là lúc phải quan tâm nên cũng không vội bảo bọn họ lập tức tới đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba ngày sau, điện thoại của Tiểu Dương Lâu đã lắp xong, Kiều Trân Trân là người đầu tiên gọi điện thoại thông báo cho ba Kiều. Sau đó cô bảo ông cũng lắp một cái ở nhà, miễn cho mỗi lần gọi điện thoại đều phải chạy đến văn phòng thôn, có chút bất tiện.

Hiện tại ba Kiều cũng là người có tài sản lớn, lập tức đồng ý, còn từ chối đề nghị Kiều Trân Trân bỏ tiền: “Trong nhà lắp điện thoại không cần con bỏ tiền, bảo anh trai con trả. Chúng đều là người làm xưởng trưởng, chút tiền ấy còn không biết xấu hổ muốn em gái con trả.”

“Được!” Không cho cô trả tiền, còn có gì mà không đồng ý.

Sau đó Kiều Trân Trân lại lấy quyển sổ nhỏ ra để thông báo cho từng người, bao gồm: Trương Bảo Cương, Triệu Hữu Tài, còn có thầy Cố, Hạ Sơn, Tạ Toàn của căn cứ.

Đương nhiên anh Giang cũng phải thông báo đúng chỗ. Đúng lúc anh Giang cũng muốn tìm Kiều Trân Trân, lần trước lúc ăn cơm nói họ lại định mua nhà xưởng mở nhà máy, anh Giang liền đi ra ngoài hỏi thăm.

Chính quyền thành phố dự định xây dựng một khu công nghiệp ở vùng ngoại ô phía tây thành phố, hiện tại đang kêu gọi đầu tư. Bên kia hẳn là có rất nhiều sân bãi thích hợp, ngay bên cạnh mảnh đất trống Kiều Trân Trân mua lúc trước.

Nhưng lúc trước trên mảnh đất trống kia, hiện tại đã thành lập chi nhánh Thành Tây của công ty hữu hạn sản xuất tương ớt Kiều thị. Nếu không mảnh đất kia lấy ra mở nhà máy cho Tống Cẩn là thích hợp nhất.

Tống Cẩn: “Nhà máy ớt không phải ở phía Nam thành phố sao?” Từ khi nào lại có thêm một chi nhánh ở phía Tây thành phố?

“Lần trước chúng ta đến tổng bộ, chi nhánh phía tây thành phố cũng mua chung với tổng bộ phía nam thành phố. Em cũng chưa từng đến, nếu anh Giang không nhắc tới thì suýt nữa em quên mất.”

Tống Cẩn:... Cũng rất thái quá.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 156: Chương 156



Chờ Kiều Trân Trân và Tống Cẩn lái xe tới chi nhánh thành tây, Tống Cẩn cảm giác mắt mình cũng không đủ nhìn. Chi nhánh thành tây này lớn gấp đôi phía nam thành phố, quy mô sản xuất tương ớt lớn như vậy, thật sự bán đi sao?

“Tương ớt Kiều thị của chúng ta là nhãn hiệu nổi tiếng của Hoa quốc, vang danh trong ngoài nước mà! Đám người nước ngoài lần trước gặp trên xe lửa, trong bọn họ có người từng nghe nói đến tương ớt Kiều thị của chúng ta.”

Tống Cẩn xoa đầu Kiều Trân Trân đang kiêu ngạo ngẩng lên và cười nói: “Kiều đại vương, hiện tại ai dám nhìn không nổi ngài. Ngài đã vang danh trong ngoài nước rồi, tôi còn phải dựa vào Kiều đại vương ngài dìu dắt giúp đỡ nhiều hơn nữa.”

“Thôi được, thôi được, anh làm ấm chăn cho em thì em có thể chăm sóc anh nhiều hơn.” Kiều Trân Trân dí dỏm trừng mắt nhìn.

Chủ nhiệm Trần phụ trách kêu gọi đầu tư ở thành tây vừa nghe nói là ông chủ lớn của xưởng ớt Kiều thị tới khảo sát thì lập tức đích thân ra tiếp đãi.

Kế hoạch khu công nghiệp này của bọn họ vừa mới đưa ra không lâu, vị trí bên này tương đối hẻo lánh, phụ cận chỉ có một nhà máy ớt Kiều thị, những thứ khác cũng không có. Vì vậy người đến hỏi không nhiều lắm.

Lúc tuyên truyền với bên ngoài, bọn họ còn thường đem nhà máy ớt Kiều thị treo ở bên miệng và nói người ta buôn bán xuất khẩu đều có thể xây nhà máy ở bên này chứng tỏ nơi này của bọn họ tốt, tương lai chắc chắn sẽ phát triển nhưng bây giờ vẫn không thấy một người nào tới ký hợp đồng.

Chủ nhiệm Trần cùng hai vợ chồng Kiều Trân Trân đi dạo một buổi chiều, Kiều Trân Trân vô cùng coi trọng quy hoạch của chính phủ. Nếu thu hút đầu tư thành công, sự phát triển của nơi này quả thật rất tốt.

Hơn nữa, vị trí này đối với người hiện tại xem ra có chút hẻo lánh, nhưng Kiều Trân Trân lại cảm thấy không lệch chút nào. Nó hoàn toàn tương đương với một vị trí chụm ba, mấy chục năm sau sẽ trở thành khu vực trung tâm của trung tâm.

Cũng là bởi vì hiện tại có ít người có xe hơi nhỏ, phương tiện giao thông chủ yếu vẫn là xe đạp nên mới có thể cảm thấy xa. Họ lái xe tới nhiều nhất cũng chỉ một giờ, hơn nữa bây giờ còn không kẹt xe, lái nhanh khoảng bốn mươi phút cũng có thể.

Quan trọng nhất là hiện tại mua thật sự rẻ, chính sách ưu đãi chính phủ cho cũng tốt: cái này miễn thuế, cái kia nâng đỡ, thật sự có lương tâm.

Kiều Trân Trân kéo Tống Cẩn sang một bên hỏi ý kiến anh: “Xem cả buổi chiều, anh cảm thấy thế nào?”

Chủ nhiệm Trần thấy thế, hiểu bọn họ muốn thương lượng một chút cũng rất thức thời đi xa một chút để lại không gian cho hai người họ.

“Bình thường thôi, đây đều là đất trống, chỉ có chính phủ xây tường vây, còn lại cái gì cũng không có. Phí tổn đầu tư giai đoạn đầu sẽ tương đối cao, có chút không có lời.” Tống Cẩn cau mày, nghĩ thầm muốn mở nhà máy thật không phải chuyện dễ dàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tiền thì anh không cần lo lắng, bên này em còn không ít, nếu không đủ thì tìm Hoàng Tam mượn một chút cũng không thành vấn đề. Em lại cảm thấy bên này rất có lời, đất rẻ không nói, cấp độ nâng đỡ của chính phủ cũng rất lớn: thuế năm năm sau đều miễn giảm cho chúng ta, chỉ riêng hạng mục này đã là một số tiền lớn rồi.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 157: Chương 157



Kiều Trân Trân mở to đôi mắt to linh động nhìn Tống Cẩn, trong lời ngoài lời đều rất coi trọng bên này, còn thiếu trực tiếp nói với Tống Cẩn “Mua đi, mua đi, mua ở đây đi”.

“Hay trước tiên chúng ta thuê một cái?”

“Không, hoặc là trực tiếp mua, thuê là không có lời nhất!” Qua vài năm nữa, giá đất này phải tăng lên thì nhà máy đều đã làm xong, phí tổn di dời quá lớn, muốn mua cũng quá không có lời. Nhưng lời này Kiều Trân Trân cũng không tiện trực tiếp nói với Tống Cẩn.

Tống Cẩn thấy Kiều Trân Trân thật sự muốn mua, thỏa hiệp nói: “Hay là, mua cái nhỏ một chút?”

“Được, vậy mua một mảnh mười vạn mét vuông vừa rồi, vị trí và giá cả đều rất thích hợp. Chỉ cần tám vạn tám, chúng ta còn có thể trả giá.”

Tống Cẩn:... Cái này gọi là nhỏ? Anh muốn nói đến mảnh ba vạn mét vuông phía trên cùng kia...... Quên đi, nhìn vẻ mặt vợ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, mình vẫn đừng mở miệng.

Chờ anh Giang xử lý xong chuyện trong nhà máy vội vã chạy tới thì phát hiện bà chủ đã giao tiền đặt cọc ký hợp đồng. Chủ nhiệm Trần còn đồng ý hỗ trợ đặt mua một lô thiết bị từ bên nhà máy cơ khí số 1 Bắc Kinh.

Vốn đơn đặt hàng sản xuất của nhà máy cơ khí số 1 Bắc Kinh ít nhất phải đặt trước nửa năm, nhưng Kiều Trân Trân nói như vậy quá lâu, có chút không muốn mua.

Chủ nhiệm Trần sao có thể để cho con vịt đến miệng bay mất, nhanh chóng cam đoan có thể sắp xếp ưu tiên sản xuất thiết bị của bọn họ. Vì thế trước hết Kiều Trân Trân nộp một vạn tệ tiền đặt cọc, còn lại phải chờ thiết bị của nhà máy cơ khí số 1 Bắc Kinh giao đến mới bổ sung đủ.

“Chủ nhiệm Trần, không phải anh đã nói rồi sao, nhiều nhất trong một tháng thì còn lo lắng cái gì. Hơn nữa, xưởng tương ớt của tôi còn ở đó rồi, anh còn sợ tôi chạy sao.”

Vì khởi đầu tốt đẹp, chủ nhiệm Trần cũng liều mạng, ngoài tạo áp lực cho nhà máy máy móc số 1 Bắc Kinh để họ mau chóng làm việc thì cũng không có biện pháp khác tốt hơn. Hơn nữa anh ta quả thật cũng hy vọng bên Tống Cẩn nhanh chóng xây dựng nhà máy. Như vậy việc anh ta thu hút đầu tư cũng càng có sức thuyết phục.

Anh Giang đã rất bình tĩnh với hành vi mua mảnh đất mạnh mẽ vang dội của Kiều Trân Trân, đây là thao tác thông thường của bà chủ.

Sau đó, anh Giang nhanh chóng tìm đến công ty kiến trúc Cảnh Giang lúc trước xây nhà xưởng cho họ hỗ trợ thiết kế nhà xưởng. Bà chủ mạnh mẽ vang dội như vậy, anh ấy làm cấp dưới thì sức chấp hành tất nhiên cũng phải đúng chỗ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông chủ công ty xây dựng Cảnh Giang vừa nhận được điện thoại liền đích thân lái xe tới. Vừa nhìn đã thấy là một người quen cũ, người tới chính là cậu cả Lý sư phụ của Tiểu Lưu cục quản lý bất động sản.

Ban đầu lúc Kiều Trân Trân mở cửa hàng lương thực hoa quả ở Bắc Kinh cũng là vị Lý sư phụ này hỗ trợ trang hoàng, không ngờ hiện tại người này lại mở công ty kiến trúc.

Lý sư phụ cũng còn nhớ Kiều Trân Trân, mấy ngày hôm trước Tiểu Lưu còn tới tìm anh ta hỗ trợ hỏi thăm nơi nào có nhà xưởng muốn bán và nhắc tới Kiều Trân Trân này. Không ngờ chẳng bao lâu, người ta cũng đã mua rồi, thật sự là bà chủ lớn giàu nứt đố đổ vách. Không giống bọn họ, mua một căn nhà mấy ngàn tệ cũng phải suy nghĩ tới suy nghĩ lui.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 158: Chương 158



“Lý sư phụ, không, bây giờ phải gọi ông chủ Lý. Nơi này sau này sẽ làm phiền ngài.” Kiều Trân Trân khách sáo tiến lên chào hỏi Lý sư phụ, còn phát cho anh ta một bao thuốc lá.

“Bà chủ Kiều, so với cô thì tôi tính là ông chủ gì chứ. Tôi hợp tác với cô chỉ chiếm một phần nhỏ xíu. Cô cứ gọi tôi là Lý sư phụ đi, tôi nghe mà lòng kiên định!”

“Được, Lý sư phụ, vậy sau này sẽ làm phiền anh. Nhà máy này là của chồng tôi, sau này hai người trực tiếp kết nối đi.”

Sau đó, Tống Cẩn lại cùng Lý sư phụ hàn huyên một hồi. Nhưng sắc trời không còn sớm, hiện tại cũng hàn huyên không ra kết quả gì, hai người liền hẹn ngày hôm sau đến công ty kiến trúc Cảnh Giang nói chuyện và thuận tiện cũng ký hợp đồng nhận thầu.

Kiều Trân Trân đề nghị mời mọi người ăn cơm tối, nhưng buổi tối Lý sư phụ có hẹn với người khác, chỉ có thể lần sau. Cuối cùng ba người bọn họ cùng đi ăn cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này anh Giang lái xe thương vụ trong nhà máy tới, bởi vì xe của anh vẫn luôn cho Kiều Trân Trân sử dụng, giờ Kiều Trân Trân trả xe lại cho anh và cô tự lái xe trong nhà máy.

Xem ra, cô phải mua một chiếc xe mới được. Sau này Tống Cẩn cũng phải lái xe đi làm, một chiếc không đủ, phải mua hai chiếc.

Bên này Tống Cẩn vội vàng xây dựng nhà máy, anh Giang cũng cử một số cán bộ đắc lực từ nhà máy ớt qua hỗ trợ. Rất có thể sau này những người này đều ở lại bên Tống Cẩn làm, vì vậy mọi người vẫn rất ra sức.

Mặt khác, Tống Cẩn còn định liên lạc với xưởng máy móc số 1 Bắc Kinh. Tóm lại, bây giờ anh chỉ mong một ngày có 48 giờ để có thể làm việc.

Hôm nay, Kiều Trân Trân ở nhà nhận được điện thoại của anh Kiều và nói thiết bị mới của nhà máy ớt thị trấn Trường Phong đã chính thức đưa vào sử dụng, Phó giám đốc Lưu của nhà máy cơ khí tỉnh đích thân đến điều chỉnh thiết bị.

Trước đây anh cả Kiều chưa từng thấy dây chuyền sản xuất tương ớt cũ nên anh ấy cũng không biết so sánh như thế nào. Dù sao anh ấy cũng cảm thấy thiết bị mới này thật sự rất đỉnh, cả dây chuyền sản xuất vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm sức lực, không hổ là xưởng máy móc tỉnh lị làm ra.

Không đúng, bản thiết kế này là em rể Tống Cẩn thiết kế, không hổ là người đàn ông của em gái chúng ta, giỏi y như em ấy vậy.

Vì thế Kiều Trân Trân muốn dẫn anh Giang qua xem nếu có thể, Kiều Trân Trân muốn đổi toàn bộ dây chuyền sản xuất ở Bắc Kinh và Thiểm Bắc thành thiết bị mới. Đương nhiên, điều này cũng không thể hành động mù quáng, vẫn phải đo lường chi phí một chút.

Anh Giang vừa nghe vậy thì trong lòng kích động, anh vẫn luôn phiền lòng vì chuyện hiệu suất sản xuất này. Vì thế anh gọi hai chủ nhiệm kỹ thuật giỏi nhất trong nhà máy cùng đi theo Kiều Trân Trân trở về trấn Trường Phong.

Tống Cẩn cũng muốn đi theo xem vì dù sao đây cũng là phát minh thiết kế của anh, nếu có chỗ cần cải tiến thì anh còn có thể kịp thời điều chỉnh.

“Vậy bên này mặc kệ vậy sao?” Kiều Trân Trân có chút lo lắng hỏi.

“Dù sao bên này còn bận, nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, cùng lắm thì lùi lại nửa tháng.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 159: Chương 159



Vì thế, họ giao bọn nhỏ cho bà Vương chăm sóc rồi nhóm năm người Kiều Trân Trân liền xuất phát đến thị trấn Trường Phong.

Lúc xuống xe lửa, ba người anh trai nhà họ Kiều đã chờ ở cửa ga từ lâu. Sau khi đón được người, họ vội vàng ăn bát mì làm cơm trưa ở ven đường rồi mọi người đi thẳng đến xưởng ớt Trường Phong.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc mấy người Kiều Trân Trân đến, dây chuyền sản xuất vẫn đang vận hành, trong nhà máy có khoảng mười công nhân đang bận rộn. Khi họ thấy mấy người anh cả Kiều tới thì nhao nhao tới chào hỏi, chủ yếu vẫn là chào hỏi anh cả Kiều, dù sao bây giờ anh cả Kiều cũng là xưởng trưởng nhà này ớt.

Mọi người mở miệng nói một câu “Giám đốc Kiều” khiến anh cả Kiều có chút ngượng ngùng, bây giờ anh ấy còn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận này.

Nhưng người ở hiện trường không ai để ý đến tâm trạng của anh ấy, tất cả mọi người bị dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới trước mắt này hấp dẫn.

Tống Cẩn dẫn hai vị chủ nhiệm kỹ thuật cẩn thận quan sát từ đầu tới cuối một lần, ngoài có mấy vấn đề nhỏ ngoài ý muốn, những thứ khác đều đạt như mong muốn của anh.

Một sản phẩm từ bản vẽ biến thành thành phẩm là một chuyện rất không dễ dàng. Xem ra, phó xưởng trưởng Lưu sản xuất máy móc cũng bỏ ra tâm huyết không nhỏ, Tống Cẩn dự định ngày mai đến thăm hỏi ông ta một chút.

Mấy người ở nhà máy ớt đến khuya mới trở về, anh Giang và hai vị chủ nhiệm kỹ thuật ở nhà khách trên trấn, đám Kiều Trân Trân lái xe tải trở về thôn Hồng Kỳ.

Hứa Công và Triệu Công trở lại nhà khách, còn một mực thảo luận chuyện dây chuyền sản xuất. Buổi chiều bọn họ kiểm tra so sánh một chút, hiệu suất tăng lên ít nhất gấp mười lần. Còn có mấy công đoạn cũng thực hiện thao tác máy móc có thể giải phóng nhân công, chỉ riêng hạng mục này không chỉ nâng cao hiệu suất mà còn tiết kiệm chi phí.

Hai người họ đều không ngờ chồng của bà chủ Kiều lại giỏi như vậy. Lần trước lúc đi tổng bộ phía Nam thành phố điều tra nghiên cứu, hai người họ cũng ở đây, tổng cộng đối phương không ở lại mấy giờ mà có thể thiết kế ra một dây chuyền sản xuất mạnh mẽ như vậy. Anh thật sự mạnh hơn nhiều so với những người mỗi ngày ở trong xưởng như bọn họ.

Nghĩ đến đây, hai người họ đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Ngược lại anh Giang an ủi bọn họ: “Cái này có cái gì, không cần để ở trong lòng. Bà chủ và Tống ca cũng không phải là người bình thường nên chắc chắn là khác chúng ta rồi. Hai ngày nay các cậu đi theo Tống ca học nhiều xem nhiều, phỏng chừng về sau bên Bắc Kinh cũng phải đổi mới toàn bộ dây chuyền sản xuất.

Ngày hôm sau, Tống Cẩn liền dẫn kỹ sư Hứa, kỹ sư Triệu cùng đi nhà máy cơ khí tỉnh thăm hỏi Lưu Kiến Quân.

Lưu Kiến Quân vừa nghe là người của xưởng ớt Kiều thị thì lập tức mời bọn họ vào.

Tống Cẩn nói rõ ý đồ đến đây, hai người trò chuyện thật vui vẻ. Lúc Lưu Kiến Quân chế tạo thiết bị dây chuyền sản xuất của nhà máy ớt, gần như là hai ngày một bất ngờ nhỏ, ba ngày một bất ngờ lớn. Có rất nhiều thiết kế rõ ràng lúc ở trên bản vẽ không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt, nhưng chờ sau khi làm ra mô hình thí nghiệm mới phát hiện bên trong ẩn giấu huyền cơ.
 
Back
Top Bottom