Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 280: Chương 280



Trong lòng Phó Nguyệt Nhiễm lại hồi hộp hơn chút, thầm nghĩ không ổn rồi.

Chỉ đáng tiếc không khéo, hôm nay Phi Vũ đang ở Vũ Lâm Vệ có chuyện quan trọng, không có biện pháp nào có thể đến đây, phải bảo người mẹ này nên làm cái gì bây giờ đây. Nhưng mà, nếu như hôm nay con trai Phi Vũ có lại đây, nghe được những lời nói này hậu quả thế nào nàng ấy cũng không dám tưởng tượng.

Trong lòng Phó Nguyệt Nhiễm lại càng gấp gáp, không biết phải nên làm cái gì bây giờ. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng ấy khẽ cắn môi, dứt khoát thẳng thắn đi vào vấn đề: "Lê Mạn, ta cũng không quanh co lòng vòng với tỷ nữa, trong lòng ta thực sự rất yêu thích Phúc Nhi, muốn Phúc Nhi làm con dâu của ta. Thằng nhỏ Phi Vũ từ bé cũng đã rất thích Phúc Nhi, nó cũng coi như được tỷ nhìn thấy nó từ từ trưởng thành. Tất nhiên tỷ cũng biết lời nói ta không phải là giả, tỷ nhìn xem có thể suy xét cho Phi Vũ nhà ta được không? Thằng nhỏ Phi Vũ rất có mắt nhìn, thích Phúc Nhi là sẽ thích cả đời, cứ giao Phúc Nhi cho nó, tỷ cứ yên tâm, chúng ta sẽ đối đãi con gái của tỷ giống như tỷ đối với con bé vậy."

Trong lòng Lê Mạn than lớn một câu, không nghĩ tới Phó Nguyệt Nhiễm lại nói ra như vậy.

Vừa rồi nàng cố ý nói nhiều như vậy cũng là vì không muốn để Phó Nguyệt Nhiễm nói ra những lời này, không nghĩ tới Phó Nguyệt Nhiễm vẫn sẽ nói ra.

Đương nhiên, nàng cũng thật sự muốn gả con gái Phúc Nhi cho chủ tiệm bán vải nhà họ Trương, mà không phải là Phi Vũ.

Thằng nhỏ Phi Vũ đúng thật là được nàng nhìn từ bé đến khi trưởng thành, nàng đương nhiên biết thằng nhỏ này đối xử rất tốt với Phúc Nhi, có thể còn đối xử tốt hơn so với người làm cha mẹ như hai bọn họ, quả thực còn rất nâng niu Phúc Nhi trong bàn tay sợ bị ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng mà, gia thế nhà Phi Vũ quá hiển hách, nhà bọn họ cũng chỉ là một thương gia bình thường sao có thể trèo cao được, bất luận là ở thời đại nào thì vấn đề môn đăng hộ đối đều đã là đạo lý khắc sâu. Tình yêu không môn đăng hộ đối quá dễ dàng làm cho tình cảm giữa hai người trở nên mâu thuẫn, đến cuối cùng những cặp yêu nhau cũng sẽ trở thành vợ chồng bất hoà.

Nàng đã làm mẹ, tâm nguyện duy nhất của nàng chính là thấy được Phúc Nhi được hạnh phúc vui vẻ, nàng cũng không hy vọng Phúc Nhi gả cho con nhà quyền quý về sau lại bị người ta khinh thường, thậm chí còn bị người khác tra tấn. Cho dù cả hai người Tư Mã Hạo Nhiên và Phó Nguyệt Nhiễm có yêu thích Phúc Nhi đến đâu thì cũng có lợi ích gì, trong phủ tướng quân cũng có rất nhiều những trưởng bối dòng dõi để ý, mà những trưởng bối này đến ngay cả hai vợ chồng Tư Mã cũng phải nề hà.

Đến lúc đó, dù Phúc Nhi có bị thương tổn gì thì với sức lực ít ỏi của họ làm thế nào có thể đứng ra bênh vực cho con gái được?

Làm một người mẹ, nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn đứa con gái yêu thương của mình chịu tổn thương đây?

Vậy nên nàng vẫn nhẫn tâm giả vờ như không nhìn thấy được tình cảm sâu nặng của đứa nhỏ Phi Vũ đối với Phúc Nhi, nhẫn tâm để Phúc Nhi gả cho một người thích hợp. Nếu nhất định có người đảm đương nhân vật xấu xa này, vậy thì cứ để nàng nhận đi.

Lê Mạn thở dài, giữ chặt lấy tay Phó Nguyệt Nhiễm: "Nguyệt Nhiễm, ta biết lời tỷ nói đều là sự thật, mọi người đều thật tình yêu thương Phúc Nhi. Nhưng mà dòng dõi nhà tỷ không phải giống như nhà của chúng ta có thể trèo cao được. Nếu như Phúc Nhi gả vào đấy, ai có thể đảm bảo không bị người khác ức h**p? Đến lúc đó cả ta với cha con bé cũng không thể đứng lên bênh việc cho con bé được." Thấy Phó Nguyệt Nhiễm muốn nói gì đó, Lê Mạn lại cắt lời nói tiếp: "Ta biết tỷ muốn nói gì, nhưng mà Nguyệt Nhiễm, Phi Vũ không phải lúc nào cũng ở nhà, có một số chuyện trong gia đình không phải chỉ bằng một đại nam tử có thể hiểu rõ được. Có rất nhiều lúc phải cần tự dựa vào thê tử của mình tự gánh vác, tỷ ở phủ tướng quân nhiều năm như vậy, chắc hẳn tỷ cũng hiểu rõ."

Lời nói đến miệng của Phó Nguyệt Nhiễm đều bị nuốt hoàn toàn trở về.

Lê Mạn nói rất đúng, đến ngay cả nàng ấy là con gái của phủ thượng thư gả vào phủ tướng quân mà vẫn bị mẹ chồng bắt bẻ, quả thật vẫn ăn rất nhiều mệt mỏi. Vậy phải bảo nàng ấy làm thế nào có thể đảm bảo cho Phúc Nhi khi gả vào đây sẽ không phải chịu bất kỳ thương tổn gì?

Phó Nguyệt Nhiễm rốt cuộc cũng không nói bất kỳ điều gì cầu thân nữa, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 281: Chương 281



Buổi tối, tại Phủ tướng quân.

Phó Nguyệt Nhiễm ngồi trong giường Bát Bộ cùng với Tư Mã Hạo Nhiễm lẳng lặng ngắm trăng, mãi cho đến khi tiếng bước chân một hồi truyền đến, phá vỡ yên lặng ngắn ngủi này.

Tư Mã Phi Vũ mặc trên người áo giáp, thắt lưng đeo đao Thanh Long, bước chân vững vàng đi vào, khí thế hiên ngang làm cho người ta không thể không tán thưởng một tiếng.

"Cha, mẹ." Hắn chào hỏi một tiếng rồi lập tức ngồi xuống.

Hai vợ chồng Tư Mã Hạo Nhiên nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt con trai, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không nói thêm ít lời vô nghĩa nào.

Biết được con trai muốn nghe điều gì, Phó Nguyệt Nhiễm vốn dĩ còn đang muốn chọc ghẹo hắn, nhưng lại nghĩ đến đề tài ngày hôm nay lại không hiểu sao không đành lòng, thôi cứ nói thẳng vậy.

"Phi Vũ, hôm nay Lê Mạn thẩm thẩm của con có cùng mẹ nói về chuyện hôn sự của Phúc Nhi."

Lời vừa nói ra, khuôn mặt vốn dĩ đang nghiêm nghị của Tư Mã Phi Vũ cũng khó có được lộ ra biểu cảm trên mặt, ánh mắt cũng có d.a.o động, rõ ràng đang rất để bụng.

Phó Nguyệt Nhiễm nhìn thấy bộ dáng của con trai thế này lại càng đau đầu, nhưng vẫn không thể không nói tiếp: "Lê Mạn thẩm thẩm của con nói muốn Phúc Nhi gả cho chủ tiệm bán vải nhà họ Trương."

"Choang" một tiếng, tách trà vốn đang niết trong lòng bàn tay của Tư Mã Phi Vũ cũng vỡ nát, m.á.u đỏ trên tay từng giọt chảy xuống, nhưng chủ nhân của bàn tay đó lại giống như không cảm giác được gì, chỉ có ánh mắt đang trầm xuống làm người ta sợ hãi.

Phó Nguyệt Nhiễm vội vàng dùng khăn tay giữ chặt lấy tay của Tư Mã Phi Vũ: "Đứa nhỏ này, mau đưa cho mẹ xem!" Nàng ấy nói xong lại sai bảo nha hoàn lấy thuốc tới đây.

Tư Mã Hạo Nhiên ở bên cũng vừa đau lòng vừa tức giận, nhịn không được mắng: "Con, cái tên tiểu tử thối này!"

Chỉ đáng tiếc Tư Mã Phi Vũ cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì, luồng khí lạnh lẽo xung quanh càng lúc càng mãnh liệt, đến ngay cả người làm cha như Tư Mã Hạo Nhiên cũng bất lực.

Phó Nguyệt Nhiễm băng bó cho Tư Mã Phi Vũ xong lại vỗ cánh tay hắn: "Phi Vũ, Lê Mạn thẩm thẩm của con cùng Đại Sơn bá bá là vì không thích gia thế của nhà chúng ta quá cao, sợ Phúc Nhi gả vào phủ sẽ chịu uất ức. Mỗi một người mẹ đều muốn con gái của mình được vui vẻ, suy nghĩ của Lê Mạn thẩm thẩm cũng không sai, gia thế của hai nhà chúng ta chênh lệch quá lớn. Dù cho cả cha con và mẹ đều thích Phúc Nhi đi chăng nữa vậy còn những người khác ở trong phủ thì sao? Con có thể đảm bảo bất cứ lúc nào con cũng sẽ không để cho người nào khác làm Phúc Nhi phải chịu uất ức không?"

Tư Mã Phi Vũ yên lặng không nói gì.

Ngay lúc hai vợ chồng Phó Nguyệt Nhiễm còn đang không khỏi lo lắng, Tư Mã Phi Vũ đã lập tức đứng lên cất bước đi ra ngoài: "Cha mẹ, con đi ra ngoài có chút việc."

Phó Nguyệt Nhiễm gọi lại đằng sau: "Phi Vũ, con đi đâu?"

Chỉ đáng tiếc chẳng thấy bóng dáng người đâu nữa.

Chỉ để lại hai vợ chồng bất lực thở dài.

Tư Mã Phi Vũ bước nhanh ra khỏi phủ, cưỡi ngựa nhanh chóng chạy dọc đường đi, chỉ chốc lát sau đã chạy tới trước cửa hàng nhà họ Tống.

Sau khi buộc ngựa vào con sư tử bằng đá trước cửa hàng, Tư Mã Phi Vũ đi bộ vào sân sau, bay lên tường sân, nhìn thấy phòng ở của Phúc Nhi đang thẳng tắp ở hướng một canh giờ, sau đó hắn mới nhảy qua lặng lẽ không một tiếng động đáp xuống sân.

Tiểu Quân đang chuẩn bị kêu to, nhưng cảm nhận đây là người quen vì thế mới dừng lại.

Tư Mã Phi Vũ đi tới trước cửa sổ phòng Phúc Nhi, nhẹ nhàng đẩy ra, tự mình nhảy vào trong phòng Phúc Nhi.

Đi vào trước giường, phía dưới chăn bông hơi phồng lên, theo hô hấp hơi phập phồng lên xuống, bên trong chính là Tiểu Nhi mà hắn luôn nghĩ tới.

Hắn kìm lòng không được lại vươn tay ra sờ lên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia, chạm vào làn da mềm mịn giống như bị dụ hoặc, lại nhẹ nhàng vu.ốt ve thật lâu cũng không rời ra.

Không nghĩ tới, Tiểu Nhi vốn dĩ đang ngủ say lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt lớn nhìn chằm chằm qua đây, một lúc lâu sau mới cất giọng gọi một tiếng: "Phi Vũ ca ca."

Bàn tay Tư Mã Phi Vũ cứng đờ, cả người dường như đã bình tĩnh lại.

Phúc Nhi thấy Tư Mã Phi Vũ không lên tiếng, nhanh chóng bò dậy ngồi trên giường, duỗi tay giữ chặt lấy bàn tay to mang theo vết chai của Tư Mã Phi Vũ: "Phi Vũ ca ca, sao huynh lại tới đây?"

Cả người Tư Mã Phi Vũ đều cứng đờ, không phát hiện ra được vào giờ phút này lúc Tiểu Nhi nói chuyện đều mang theo ý vui mừng, hắn còn cho rằng Tiểu Nhi chỉ đơn thuần đang ngạc nhiên mà thôi.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 282: Chương 282



"Huynh..." Tư Mã Phi Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì, đến khi muốn nói lại không biết nói ra sao.

Nhìn thấy Tư Mã Phi Vũ vẫn không lên tiếng, Phúc Nhi chớp đôi mắt to tròn, véo lấy bàn tay to của hắn: "Phi Vũ ca ca, sao huynh không nói chuyện với Phúc Nhi?" Đã một thời gian dài rồi Phi Vũ ca ca không tới gặp nàng ấy, nàng ấy rất nhớ hắn.

Tư Mã Phi Vũ nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, trong mắt với quyết tâm không thể để bị cự tuyệt, hắn hơi dùng sức kéo thân hình mảnh mai của Phúc Nhi vào trong ngực.

"Phi Vũ ca ca?" Phúc Nhi kinh ngạc.

Tư Mã Phi Vũ vùi đầu bên cần cổ của Phúc Nhi, hít một hơi thật sâu, như muốn để hương thơm trên người Phúc Nhi đều tràn ngập vào trái tim mình.

"Phúc Nhi, muội có ghét Phi Vũ ca ca làm như vậy với muội không?"

Khuôn mặt Phúc Nhi hơi đỏ lên, có hơi thẹn thùng nhưng vẫn dũng cảm lắc đầu: "Không ghét." Ngược lại, còn có một chút vui vẻ, làm sao vậy?

Khoé miệng Tư Mã Phi Vũ hơi nhếch lên, ôm sát người Tiểu Nhi vào trong lồng ngực, tiếp tục hỏi: "Vậy, nếu như có một tên nam tử khác cũng ôm muội như vậy thì sao? Muội có đồng ý không? Ví dụ như cái người chủ tiệm bán vải nhà họ Trương ấy?"

Phúc Nhi không khỏi nghĩ theo lời hắn nói, tưởng tượng đến việc chủ tiệm bán vải nhà họ Trương cũng làm giống như bây giờ ôm nàng ấy vào n.g.ự.c rồi cọ xát vào cổ nàng như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, nhíu mày lại: "Không, không thể như vậy được."

Trong lòng Tư Mã Phi Vũ nhịn không được lại phát ra từng trận tiếng cười sung sướng, cười đến mức làm khuôn mặt Phúc Nhi đỏ ửng lên. Ngay lúc nàng ấy muốn nói gì đó, lại bị người ta mạnh mẽ đỡ lấy cái gáy, cảm xúc ấm áp lại ập đến bên cánh môi, giây tiếp theo có cái gì trơn mềm đi vào miệng, cùng với đầu lưỡi của nàng ấy quấn quýt bên nhau.

Đầu óc Phúc Nhi trống rỗng, chỉ nhớ rõ cảm xúc ấm áp trơn mềm, cả người đều mềm oặt dựa vào trong lồng n.g.ự.c của Tư Mã Phi Vũ.

Mãi cho đến khi Tư Mã Phi Vũ buông đôi môi kia ra, rất lâu sau Tiểu Nhi mới mở mắt hoàn hồn lại, cả người không biết nên làm thế nào mới đúng: "Phi Vũ... ca ca... Huynh... Huynh..."

Tư Mã Phi Vũ cụng trán của mình lên trán Tiểu Nhi, chóp mũi chạm chóp mũi, lúc nói chuyện hơi thở đều phả lên bên môi Phúc Nhi: "Phúc Nhi, muội có thích Phi Vũ ca ca không? Gả cho Phi Vũ ca ca có được không? Đừng gả cho người khác được chứ?"

Mặt Phúc Nhi đã đỏ đến mức nấu chín được một quả trứng gà, trong đầu đều là lời nói của Tư Mã Phi Vũ.

Gả cho Phi Vũ ca ca sao? Không gả cho người khác?

Gả cho người khác thì sẽ phải làm những chuyện giống như làm với Phi Vũ ca ca sao? Phúc Nhi chỉ cần tưởng tượng người khác cũng sẽ làm như vậy với nàng ấy giống như Phi Vũ ca ca đã làm, lại lập tức rùng mình một cái, không được, chỉ có Phi Vũ ca ca mới có thể được làm như vậy.

Chỉ có Phi Vũ ca ca mới có thể được làm như vậy...

Phúc Nhi giây lát đã hoàn hồn, cả người đã rất nhanh nhịn không được xấu hổ, nàng ấy... nàng ấy suy nghĩ cái gì vậy?

Nhìn thấy bộ dáng của tiểu cô nương, trong mắt Tư Mã Phi Vũ càng biến đổi, giọng nói càng mềm nhẹ hơn: "Phúc Nhi, trả lời Phi Vũ ca ca được không? Muội có đồng ý muốn gả cho Phi Vũ ca ca, làm vợ của Phi Vũ ca ca không?"

Câu hỏi khó của Tư Mã Phi Vũ bỗng nhiên làm Phúc Nhi nhắm mắt lại, nàng ấy chịu đựng sự ngượng ngùng nhẹ nhàng "dạ" một tiếng.

Một tiếng "dạ" này chính là đáp án của Phúc Nhi.

Nàng ấy đồng ý gả cho Phi Vũ ca ca, ngoại trừ Phi Vũ ca ca những người khác đều không được.

Trái tim Tư Mã Phi Vũ lập tức hạ xuống, hắn cảm thấy chính mình như được sống lại.

Nhịn không được lại ôm Tiểu Nhi vào ngực, nhếch khóe miệng mỉm cười không thành tiếng.

Một lúc lâu sau, Phúc Nhi cũng không còn vẻ ngượng ngùng như ban đầu nữa, lúc này nàng ấy đã không còn có vẻ không được tự nhiên, cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ lại, cuộn tròn người trong n.g.ự.c Tư Mã Phi Vũ khẽ lay hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà Phi Vũ ca ca, mẹ muội hình như không đồng ý đâu." Lần trước mẹ nàng ấy còn hỏi nàng ấy có thích chủ tiệm bán vải nhà họ Trương kia không, nàng ấy nói không thích, lúc ấy mẹ mới không nói nữa.

Nhưng mà mẹ chưa từng hỏi qua nàng ấy có thích Phi Vũ ca ca không.

Tư Mã Phi Vũ nhấp môi, vỗ lên lưng Tiểu Nhi nói: "Không sao cả, huynh sẽ xin để thẩm thẩm với bá bá đều đồng ý, cứ giao cho huynh."
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 283: Chương 283



Tư Mã Phi Vũ một mực đợi ở trong phòng của Phúc Nhi đến tận đêm khuya không rời đi cho đến khi hắn dỗ Phúc Nhi chìm sâu vào giấc ngủ rồi mới rời đi.

Tuy nhiên, thay vì về nhà thì hắn trực tiếp đánh ngựa đi vào hoàng cung và đợi cả đêm ở cổng cung, ngày hôm sau, ngay khi cánh cổng cung điện vừa mở ra liền bước vào ngự thư phòng và mật đàm với Hoàng Thượng rất lâu mới lui ra.

Sau khi rời khỏi cổng cung, vội vàng sai người về nhà báo thư, sau đó trực tiếp triệu tập Vũ Lâm Vệ, màn đêm buông xuống, rất đông người lẫn ngựa ra khỏi cửa thành đi thẳng về hướng Tây Bắc.

Sau đó chuyến đi này, Tư Mã Phi Vũ đã mất tích ba tháng mà không có tin tức gì.

Khi hắn xuất hiện lần nữa là ở bên ngoài cửa viện của Tống gia.

Tống Đại Sơn mở cửa sau như thường lệ sau khi rời giường, liền thấy Tư Mã Phi Vũ đứng thẳng trước cửa nhà mình, y phục và đầu tóc ướt đẫm sương.

Tống Đại Sơn giật mình, nhanh chóng kéo Tư Mã Phi Vũ đi vào, "Đứa nhỏ này sao mới sáng sớm lại ở chỗ này như vậy? Không phải nói đi ra ngoài làm việc sao? Đến đây khi nào? Nhìn xem bộ y phục ướt đẫm này."

Tư Mã Phi Vũ vừa vào cửa trả lời, "Thúc, con vừa làm xong việc nên đã trở về."

Tống Đại Sơn sờ sờ y phục trên người hắn, "Nhìn y phục ướt nhẹp, đứa nhỏ ngốc này sao lại không biết kêu cửa."

Tư Mã Phi Vũ không nói lời nào, đi đến giữa sân liền dừng bước lại, không chịu di chuyển.

"Sao lại không đi vào? Mau vào thay xiêm y với thúc." Tống Đại Sơn thắc mắc.

Tư Mã Phi Vũ lắc đầu, sau đó một tiếng "bịch" quỳ xuống, trực tiếp quỳ gối xuống sân.

Tống Đại Sơn giật mình, vội vàng vươn tay muốn kéo, "Đứa nhỏ này con làm sao vậy? Mau đứng lên có chuyện gì thì chúng ta sẽ nói thật rõ, mau đứng lên."

Một thân võ công của Tư Mã Phi Vũ ít có ai địch lại được, nếu hắn không muốn đứng dậy thì Tống Đại Sơn căn bản cũng không kéo dậy nổi, đành phải để hắn cố chấp mà quỳ xuống.

Đúng lúc này, Lê Mạn cũng nghe thấy tiếng nói nên đi ra, nhìn thấy Tư Mã Phi Vũ quỳ trong sân, nàng nhất thời cũng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì trong lòng cũng có thể đoán được đứa nhỏ này có ý gì.

Haizz, đứa nhỏ này, tại sao trong mắt đều không có hy vọng như vậy.

Lê Mạn bước lên phía trước, vươn tay kéo cánh tay hắn, "Con à, mau đứng dậy đi, nếu có muốn nói chuyện gì với thẩm có được không?"

Tư Mã Phi Vũ ngẩng đầu với ánh mắt chân thành, "Thúc thẩm à con thích Phúc Nhi, con muốn cưới Phúc Nhi, mong hai người thành toàn cho."

Tống Đại Sơn và Lê Mạn nhìn nhau với trong mắt chứa sự bất lực cùng với sự không đành lòng.

Làm sao họ có thể không nhìn ra tình cảm của đứa trẻ này dành cho Phúc Nhi, nhưng mà bọn trẻ thực sự không thích hợp.

Tư Mã Phi Vũ quỳ gối tiến lên một bước, "Thúc thẩm à, con biết rõ hai người đang lo lắng điều gì nhưng đừng lo lắng, con sẽ không để cho Phúc Nhi chịu ủy khuất, con sẽ xử lý thật tốt, con đã xin Hoàng Thượng ban phong hào cùng phủ trạch, từ nay về sau, con sẽ đưa Phúc Nhi về phủ lập. Phúc Nhi chính là đương gia chủ mẫu. Không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai cũng sẽ không chịu chút ủy khuất nào. Nếu con để Phúc Nhi chịu ủy khuất, hai người cứ trừng phạt con, con tuyệt đối sẽ không bao giờ nói lời nào. " Vì để xin Hoàng Thượng ban cho hắn phong hào và phủ trạch tách biệt với phủ tướng quân, hắn đã hứa với Hoàng Thượng đi về Tây Bắc bí mật giải quyết chuyện Tề vương, mãi cho đến hôm nay mới trở về, tuy rằng suýt chút nữa (*)cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng đã hoàn thành xong hắn đã có đủ tự tin để mở miệng cầu thú Phúc Nhi với thúc và thẩm.

Lê Mạn nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ đứa nhỏ này lại có thể xử lý tốt mọi chuyện, ngay cả những việc mà bọn họ lo lắng nhất.

"Phụ thân! Nương !" Phúc Nhi lao ra một giây tiếp theo, cũng quỳ xuống với Tư Mã Phi Vũ.

Tống Đại Sơn làm sao có thể để khuê nữa bảo bối chịu như vậy được, lo lắng nói: "Làm gì thế này, mau đứng dậy đi, nếu có chuyện gì muốn nói thì cứ thẳng nói với phụ thân và nương này."

Phúc Nhi lắc đầu và nhìn họ với đôi mắt to, "Phụ thân, nương Phúc Nhi muốn gả cho Phi Vũ ca ca chứ không muốn gả cho ai khác, vì vậy chỉ cần đồng ý con với Phi Vũ ca ca được không? Phi Vũ ca ca rất yêu Phúc Nhi nhất định sẽ không để Phúc Nhi chịu ủy khuất đâu."

Tống Đại Sơn đột nhiên không biết nên nói cái gì nhìn sang Lê Mạn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 284: Chương 284



Lê Mạn bất lực thở dài.

Nàng luôn cho rằng Phúc Nhi ngây thơ nên không thông suốt, nhưng không ngờ, lòng của nó đã được trao cho đứa nhỏ Phi Vũ này.

Thôi mà hai đứa yêu nhau thật lòng mà Phi Vũ đã giải quyết được một nửa sự lo lắng của bọn họ, nếu bọn họ là phụ thân phụ mẫu mà cũng không đồng ý thì sẽ làm tổn thương tâm bọn trẻ quá nhiều.

Lê Mạn tiến lên, một tay đỡ lên, "Hai đứa đứng lên đi, nương không có phản đối."

Phúc Nhi trợn to mắt, "Nương, người thật sự đồng ý sao?"

Lê Mạn khó chịu, "Nương sao có thể không đồng ý, nếu như nương không đồng ý thì hai đứa không phải vẫn nên quỳ sao!"

Phúc Nhi che mặt, một lúc sau mới thả xuống, hi hi bật cười, không nhịn được nắm lấy cánh tay của Tư Mã Phi Vũ thì thào nói: "Phi Vũ ca ca, nương đồng ý rồi!"

Khuôn mặt vô cảm của Tư Mã Phi Vũ quanh năm hiếm khi có biểu tình nay tươi cười, chân thành nhìn Lê Mạn và Tống Đại Sơn "Cảm ơn thúc, cảm ơn thẩm."

Tống Đại Sơn cũng cười vẫy tay với họ, "Thôi, đừng đứng ở ngoài viện mau trở về phòng cùng ta ngồi nói chuyện."

Sau khi họ trở về phòng, Lê Mạn nói: "Nếu đã như vậy thì hai đứa nên quyết định trước đi, Phi Vũ hãy về thưa chuyện với phụ thân phụ mẫu, ta với Đại Sơn thúc muốn cùng phụ thân phụ mẫu con thảo luận ngày để tổ chức hôn lễ. "

Tư Mã Phi Vũ gật đầu chờ Lê Mạn nói xong liền nóng lòng muốn về nhà tìm phụ thân phụ mẫu.

Tư Mã Hạo Thiên và Phó Nguyệt Nhiễm cũng rất vui mừng, sáng sớm hôm sau họ đến để thảo luận với Lê Mạn và Tống Đại Sơn về chuyện hai đứa trẻ.

Cuối cùng, quyết định chọn ngày lành tháng tốt để hai đứa tổ chức hôn lễ, tháng 9 năm sau thành thân.

......................................

Thời gian trôi qua, chỉ trong nháy mắt đã đến một năm, Phúc Nhi từ nay sẽ chính thức xuất giá rời xa khỏi gia tộc.

Sáng nay, Lê Mạn dậy sớm nhưng nàng không muốn động đậy, khi nhớ đến nữ nhi nàng hôm nay sẽ xuất giá, lòng nàng tràn đầy xúc động.

Nữ nhi nàng từ nhỏ là tiểu nhục đoàn tử mà bây giờ đã gả đi làm thê người ta, đã bao nhiêu năm trôi qua mà nàng cũng chả biết.

Vừa thở dài, hai tay đột nhiên ấm áp lên, tay được bao bọc lấy bởi một đôi bàn tay to, Lê Mạn ngẩng đầu nhìn Tống Đại Sơn trước mặt.

Tống Đại Sơn vu.ốt ve mặt Lê Mạn hỏi: "Sao vậy? Cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?" Thực ra ta cũng đang cảm thấy không thoải mái.”

Lê Mạn ôm eo Tống Đại Sơn, vùi mặt vào trong n.g.ự.c hắn cọ, "Đại Sơn, Phúc Nhi đã gả đi, bọn nhỏ đều đã lớn."

Tống Đại Sơn nhẹ nhàng vu.ốt ve nàng, âu yếm nói “Đúng vậy, nhi tử đều đã lớn rồi, đương nhiên sẽ rời khỏi vòng tay của chúng ta.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên đỉ.nh đầu thơm ngát “Đừng buồn, nàng vẫn còn có ta, ta sẽ luôn ở cùng nàng cho đến khi nàng già đi. "

Lê Mạn nhếch miệng, chậm rãi gật đầu, "Đúng vậy, ta còn có chàng."

Tống Đại Sơn cũng mỉm cười và vỗ nhẹ vào đầu thê tử thân yêu "Được rồi bảo bối, đừng buồn, con cái sớm muộn gì cũng sẽ rời xa chúng ta, khi Phúc Nhi kết hôn, chúng ta sẽ giao cửa hàng cho người khác chăm sóc. Ta đưa nàng ra ngoài chơi nhé? "

Lê Mạn ngẩng đầu, "Ra ngoài chơi?"

"Đúng vậy, nàng gả cho ta nhiều năm như vậy, bận rộn với gia tộc này quá nhiều, ta không để nàng nghỉ ngơi thật tốt, cũng không có để nàng hưởng thụ hạnh phúc. Hiện tại bọn nhỏ không cần chúng ta chăm sóc, chúng ta hai người đi ra ngoài vui chơi và sống một cuộc sống thoải mái thư giãn. "

Không hiểu vì sao, Lê Mạn đột nhiên cảm thấy đáy mắt chua xót, lại vùi đầu vào trong n.g.ự.c hắn nhưng giọng nói vui vẻ, "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút chỉ cần hai người chúng ta."

Lê Mạn vui mừng bận rộn chuẩn bị ngày thành thân của Phúc Nhi, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng nàng vẫn mỉm cười thu xếp mọi thứ, vui vẻ tiễn Phúc Nhi ra khỏi cửa giao bảo bối cho trượng phu của nàng.

Mãi cho đến khi kiệu hoa biến mất ở cuối phố, Lê Mạn mới được Tống Dật Sơn dẫn về phòng.

Nữ nhi nàng đã xuất giá.

......................................

Tống Đại Sơn nói được làm được, sau khi chờ tới ngày thứ ba Phúc Nhi quay lại thì lập tức thu dọn hành trang, sau đó đánh xe ngựa cùng Lê Mạn lên đường.

Tiểu Bảo còn có phu thê Phúc Nhi và phu thê Tư Mã, Lê Mạn lần lượt chào tạm biệt họ, cuối cùng nàng ôm lấy Phó Nguyệt Nhiễm, "Hảo muội muội, ta với Đại Sơn đi vắng vài ngày xin nhờ muội. "
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 285: Chương 285



Phó Nguyệt Nhiễm hai mắt có chút đỏ lên, "Đừng lo lắng, ta sẽ giúp tỷ chăm sóc tốt bọn nhỏ và cửa hàng. Tỷ và Đại Sơn phải vui vẻ du ngoạn, nhưng đừng quên trở về, nhớ rõ chúng ta vẫn đang chờ."

Lê Mạn cười gật đầu, "Ta biết, chúng ta sẽ không một mực ở bên ngoài chơi đùa, chơi xong sẽ trở lại."

Tư Mã Hạo Thiên vỗ vai Tống Đại Sơn nhắn nhủ "Chú ý an toàn trên đường đi nhớ trở về khi chơi xong."

Tống Đại Sơn mỉm cười và gật đầu.

Phúc Nhi lao vào trong n.g.ự.c Lê Mạn, hai mắt hơi đỏ lên, "Nương, phụ thân phải về sớm, nếu không Phúc Nhi sẽ rất nhớ hai người."

Lê Mạn vỗ vỗ đầu nàng ấy, "Con phải ngoan ngoãn nghe lời Phi Vũ, đừng để Phi Vũ lo lắng hoài được không?"

Phúc Nhi gật đầu nhưng đôi mắt càng ngày càng đỏ, cuối cùng bị Tư Mã Phi Vũ kéo vào người ôm lấy bả vai run lên .

Lê Mạn thở dài, quay sang Tiểu Bảo và Thất Tịch sờ đầu bọn nó, "Hai đứa phải sống thật vui nha."

Hai người gật đầu, trong mắt hiện tràn đầy không nỡ.

Mặc dù không muốn nhưng nàng vẫn lên đường, Lê Mạn đã lên xe ngựa và đi ra khỏi cổng thành cùng với Tống Đại Sơn trước mọi người.

Trên xe ngựa rất thoải mái và mọi thứ đều đầy đủ, Tống Đại Sơn đã chuẩn bị trước khi hai người lên đường, hắn đã gia cố lại xe, trải đệm êm ái và kê một chiếc bàn nhỏ ở giữa để dùng bữa. Đặc biệt còn có tủ được đóng dưới ghế xe, đặt một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, phía trên là giường êm ái, có thể trực tiếp nằm ngủ, nghỉ ngơi khi mệt mỏi.

Tất cả những điều này là vì để Lê Mạn du ngoạn thoải mái.

Trước khi khởi hành, hai người đã vạch ra lộ trình và đánh dấu đường đi trên bản đồ, lộ trình đi theo vòng tròn, xuất phát từ kinh thành cuộn thành một vòng lớn, cuối cùng quay trở lại kinh thành.

Theo bản đồ, hai người bắt đầu du ngoạn từ thành trì liền kề bên phải kinh thành, sau đó đi đến các danh lam thắng cảnh nổi tiếng của địa phương đó để du ngoạn. Du ngoạn xong hết rồi thì vào trong thành đi dạo mua sắm y phục cùng đồ ăn, khi du ngoạn chán rồi thì đến địa điểm tiếp theo.

Một lần du ngoạn đã trôi qua ba năm.

Ba năm sau.

Lê Mạn đứng ở bên cửa sổ khách đ**m, nhìn về phía Kinh Thành thở dài một hơi, "Chúng ta đã trở lại rồi."

Tống Đại Sơn gật đầu, "Đúng vậy, ngày mai chúng ta có thể vào Kinh Thành về đến nhà."

Lê Mạn dựa trong lòng Tống Đại Sơn tay hắn ôm eo nàng, nhẹ nhàng vu.ốt ve.

Trong ba năm qua, hai người rất thoải mái và hạnh phúc, giống như một lần tuần trăng mật muộn màng vậy, nàng mãn nguyện vì có một lần lữ hành như vậy trong đời này.

"Đại Sơn, lần này chúng ta sẽ ở đây đến cuối đời đúng không?"

Tống Đại Sơn cúi đầu vuốt tóc Lê Mạn, giọng dịu dàng nói: "Nếu như nàng còn muốn ra ngoài du ngoạn thì ta đi cùng nàng."

Lê Mạn cười lắc đầu, "Còn du ngoạn cái gì nữa, lần này ta đã hài lòng rồi. Tiếp theo chúng ta phải trông coi cửa hàng, chăm sóc hai đứa nhỏ, cùng nhau sống đến già."

Tống Đại Sơn cười, "Được rồi, chúng ta cùng nhau già đi."

Tống Đại Sơn siết chặt eo vẫn thon thả như thiếu nữ, càng ôm chặt kiều thê ngọt ngào của hắn, trong lòng hỏi mấy câu: Nương tử, gả cho ta nhiều như vậy năm có hối hận không ?

Lê Mạn nhớ lại những chuyện vụn vặt bao năm qua, ánh mắt dịu dàng sáng lên lắc đầu, "Ta không hối hận, gặp được chàng ta quả thật rất may mắn và cũng rất hạnh phúc."

Người đàn ông này tuy rằng bình thường, nhưng là không thể thay thế trong thế giới của nàng, hắn yêu nàng, bao dung nàng, chăm sóc nàng và chiếu cố nàng thậm chí bị bên ngoài châm chọc vì bị thê tử quản nghiêm cũng chả thèm quan tâm, mỗi ngày đều để nàng có cảm giác được trân trọng, sao nàng có thể hối hận khi gặp một nam nhân như vậy? Nàng thậm chí còn cầu mong kiếp sau để bọn họ lại được gặp nhau, quen biết nhau rồi yêu nhau.

Ngày hôm sau, cả hai vào thành, trở về tổ ấm của mình sau 3 năm xa cách, gặp lại người thân đang đợi ở nhà.

Sau lần trở lại này, cả hai không hề đi ra ngoài du ngoạn nữa mà trông coi cửa hàng, ngoại trừ hai năm một lần về thăm cửa hàng ở thôn quê để gặp mọi người, thời gian còn lại hai người đều sống một cuộc sống bình thường và bận rộn trong cửa hàng ở Kinh Thành, nhìn người thân ngày càng trưởng thành hơn, nhìn mấy đứa cháu dần dần lớn lên.

Cứ nhìn như vậy cho đến khi già đi.

HOÀN
 
Back
Top Bottom