Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 80: Chương 80



Lê Mạt đang định tiếp tục làm quần áo c*̉a nàng, ngước mắt nhìn lên đã thấy ba người Tống Đại Trụ từ ngoài cửa đi tới, lập tức ngay cả tâm trạng làm quần áo c*̃ng không có.

Lê Mạt còn chưa mở miệng, Tống Đại Trụ đã lập tức cười chào hỏi: “Đang bận sao?”

Lê Mạt mặc kệ những người này, c*́i đầu xuống xe chỉ luồn kim.

Tống Đại Sơn c*̃ng c*́i đầu thu dọn tách trà ban nãy, không có ý quan tâm đến người.

Tống Đại Trụ đụng phải một người không nể mặt, lập tức tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn cười tự mình ngồi xuống ghế đẩu. Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ c*̃ng ngồi xuống theo.

Tống Đại Sơn nhíu mày, giọng điệu hiếm khi không kiên nhẫn: “Mọi người đến đây làm gì?”

Giọng điệu c*̉a Tống Đại Sơn với Tống Đại Trụ chẳng những không khách sáo mà còn rất là căm tức, thế nhưng nhớ đến mục đích hôm nay tới đây, Tống Đại Trụ đành phải mạnh mẽ thu lại tính tình, cong khóe miệng cười gượng nói:

“Đại Sơn, đệ nói xem, đại ca đến thăm đệ đệ chẳng phải là chuyện thường tình hay sao.”

Tống Đại Sơn không để mình bị đẩy đi lòng vòng, đại ca hắn là ai hắn đã sớm nhìn rõ, lập tức không khách khí chỉ ra cửa: “Chúng ta đang có việc bận, nếu mọi người không có việc gì thì rời đi đi, đừng chậm trễ chúng ta làm việc.”

Tống Đại Trụ vỗ bàn, dùng giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đại Sơn, đệ cứ thế nói chuyện với đại ca sao? Sao đệ lại biến thành dáng vẻ này!”

Tống Đại Sơn không hề tỏ vẻ gì là phật lòng với Tống Đại Trụ, giương mắt nhìn lướt qua ba người đang ngồi, giọng điệu càng có vẻ không kiên nhẫn: “Xem ra mọi người không có việc gì, vậy sao vẫn còn chưa đi!”

Tống Đại Trụ rất muốn vỗ m.ô.n.g rời đi, nghĩ đến từ khi nhi tử c*̉a hắn ta trở thành tú tài duy nhất trong thôn đến nay, khi nào thì hắn ta nhận qua c*̣c tức bực này, nhưng nhớ đến đợi lát nữa còn có lời quan trọng muốn nói, đành phải cố nén lửa xúc động xuống, hít sâu một hơi, cứng nhắc mỉm cười, nói:

“Được được được, nếu đệ đang bận thì ta c*̃ng sẽ không nói nhiều lời. Đại Sơn à, lần này đại ca tới là dự định mời đệ và đệ muội trở về nhà c*̃ ở, người một nhà thì nên ở c*̀ng nhau, thả đệ ở một mình bên ngoài ca và nương đều không yên lòng. Đệ trở về đi, người một nhà ở chung vui vẻ tốt biết bao.”

Tống Đại Sơn nhìn dáng vẻ tự cho là một lòng suy nghĩ vì đệ đệ kia, cười mỉa, lạnh lùng nói: “Ý tốt xin nhận, nhưng chúng ta đang sống rất tốt, nếu đã nói xong rồi thì rời đi đi, sau này đừng đến nữa.”

Tống Đại Trụ không ngờ Tống Đại Sơn lại mở miệng ra từ chối thẳng, thực sự ép không được lửa giận trong lòng, một bàn tay hung hăng vỗ xuống mặt bàn: “Tống Đại Sơn, ngươi quá không biêt tốt xấu rồi!”

Lúc này Vương Thúy Hoa lập tức vỗ vỗ sau lưng đang phập phồng c*̉a Tống Đại Trụ giúp hắn ta thuận khí, mở miệng nói: “Đương gia, đừng tức giận đừng tức giận, Đại Sơn chỉ là đầu óc nhất thời hồ đồ, chúng ta và đệ ấy từ từ nói chuyện là được, tức giận gì chứ.”

Vương Thúy Hoa an ủi Tống Đại Trụ xong, ả ta nhìn về phía Tống Đại Sơn, thở dài một hơi nói lời thấm thía: “Đại Sơn à, đệ nhìn căn nhà đệ đang ở một chút xem, nát đến không ra hình dáng, sao người có thể vào ở được chứ. Bản thân đệ có thể ở được nhưng hài tử và nàng dâu lại không ở được, thấy mọi người sống khổ như vậy chúng ta thật sự là không yên lòng, mọi người cứ theo chúng ta về nhà c*̃ đi, trở về tối thiểu c*̃ng có đồ ăn, không cần phải lo đói bụng.”

Tống Đại Sơn cực kỳ chán ghét vẻ mặt giả nhân giả nghĩa c*̉a Vương Thúy Hoa, c*̃ng lười tốn miệng lưỡi, lập tức đi thẳng đến chỗ ngoặt lấy ra một cây gậy trúc dài đan lồng còn dư lại, quay về nặng nề phất một gậy tre lên trên bàn, phát ra một tiếng “rầm” vang vọng. Tất cả mọi người ở đây ai nấy đều giật nảy mình, ngay cả Lê Mạt c*̃ng bị dọa cho tim đập nhanh.

Vương Thúy Hoa lập tức bị dọa sợ lui về phía sau mấy bước, ngay cả lời c*̃ng nói không lưu loát.

Lâm Chiêu Đệ c*̃ng rụt cổ lại không dám nhúc nhích.

Chỉ có mỗi Tống Đại Trụ vì duy trì mặt mũi đại ca c*̉a hắn ta nên mới cố nén sợ hãi, cứng cổ nhìn về phía Tống Đại Sơn, chất vấn: “Sao hả, đại ca ta có lòng tốt muốn mời đệ trở về mà đệ lại còn muốn đánh chúng ta nữa sao? Đệ đây là đạo lý gì!”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 81: Chương 81



Tống Đại Sơn thu hồi cây gậy trúc, lạnh lùng quét mắt nhìn Tống Đại Trụ: “Đừng nói dễ nghe như vậy, các ngươi có ý đồ gì trong lòng ngươi tự biết. Ta c*̃ng rất rõ ràng, ta lặp lại lần nữa, lập tức rời khỏi đây ngay, nếu không ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã tới đây hôm nay!”

Nói thật, Tống Đại Sơn đúng là có chút bị dáng vẻ hung ác c*̉a Tống Đại Sơn hù sợ, trong lòng c*̃ng hơi có suy nghĩ muốn lùi bước, thế nhưng vừa nghĩ tới lợi ích sau khi mọi chuyện thành công, lập tức không còn để ý đến chút sợ hãi này nữa. Lại nói, hắn ta là đại ca ruột c*̉a hắn, chẳng lẽ hắn làm đệ đệ còn có thể đánh hắn ta được sao?

Tống Đại Trụ vừa nghĩ như thế, lập tức nghênh mặt lên, nhìn Tống Đại Sơn tỏ vẻ vô c*̀ng đau lòng, nói: “Đại Sơn à, ca đau lòng cho đệ ở bên ngoài chịu khổ nên mới muốn mời đệ quay về, sao đệ lại nghĩ như ca muốn làm hại đệ vậy chứ? Sao đệ lại hồ đồ như vậy hả!”

“À, xem ra hôm nay các ngươi không muốn đi đúng không? Vậy được.” Tống Đại Sơn cười nhẹ đi qua, quay người đi tới giữa phòng nghỉ.

Mọi người không rõ hắn đi vào phòng làm gì, ngay cả Lê Mạt c*̃ng không rõ.

Sau một lúc lâu, Tống Đại Sơn từ trong phòng bước ra, lấy ra ba tờ giấy và một cái hộp nhỏ. Hắn bày giấy thẳng lên trên mặt bàn, mở cái hộp nhỏ bên cạnh ra, không nói hai lời nắm tay Tống Đại Trụ ấn lên trên phía trong cái hộp mực đóng dấu màu đỏ, giây tiếp theo lập tức đè Tống Đại Trụ phân biệt ấn dấu tay lên trên ba tờ giấy.

Mặc cho Tống Đại Trụ có giãy giụa la hét cách nào c*̃ng không được, mãi cho đến khi ấn dấu tay xong, Tống Đại Sơn mới buông ra.

Tống Đại Trụ vừa sợ vừa giận: “Đại Sơn, đệ vừa mới cho ta ấn vào cái gì!”

Tống Đại Sơn không thèm đếm xỉa tới, bản thân c*̃ng ấn ba dấu tay, đếm dấu tay phía trên, trên mỗi tờ đều có bốn cái, đã đủ.

Tống Đại Sơn quay người đưa tờ giấy cho Lê Mạt bên cạnh, bấy giờ mới lên tiếng trả lời: “Phần văn thư vừa rồi là ta tìm thôn trưởng và tộc trưởng viết, từ nay về sau ta và các ngươi đoạn tuyệt quan hệ, hai nhà không can thiệp lẫn nhau. Nếu ai có điều vi phạm thì sẽ tự nguyện bị trục xuất khỏi thôn!”

Tống Đại Sơn hoàn toàn sững sờ, sao chuyện còn chưa hoàn thành ngược lại đã cắt đứt quan hệ luôn rồi? Hắn ta lập tức giận dữ hét lớn: “Đại Sơn, ngươi chẳng là cái thá gì cả! Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện kiểu này! Ngay cả huynh đệ mà ngươi c*̃ng không cần sao!”

Tống Đại Trụ nói xong lại bắt gặp vẻ mặt thờ ơ c*̉a Tống Đại Sơn, rốt cuộc c*̃ng nóng nảy, cả giận nói: “Không tính, vừa rồi không phải là ta tự nguyện ấn, là ngươi ép ta, ta phải đi tìm tộc trưởng hỏi cho rõ ràng!”

Tống Đại Sơn tỏ vẻ không sao cả: “Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, phía trên còn có dấu tay c*̉a tộc trưởng và thôn trưởng, nếu ngươi nói muốn quỵt nợ, vậy thì đi đi, chỉ cần thôn trưởng và tộc trưởng chịu để ý tới ngươi.”

Tống Đại Sơn á khẩu không trả lời được, bản thân hắn ta c*̃ng hiểu rõ, giấy trắng mực đen, đâu cho phép hắn ta cãi lại. Hơn nữa thôn trưởng và tộc trưởng c*̃ng sẽ không nghe hắn ta, bọn họ tám chín phần mười đều đứng về phía c*̉a Tống Đại Sơn.

Đến giờ phút này, Tống Đại Trụ mới phát hiện, Tống Đại Sơn thật sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ, không phải đang đùa.

Trong lòng Tống Đại Trụ hốt hoảng, hắn ta lập tức thu hồi vẻ mặt giận dữ, bi thương nói: “Đại Sơn, đệ cứ thế nhẫn tâm như vậy sao, đệ không cần chúng ta, vậy còn nương thì sao? Vậy mà nương tay phân tay nước tiểu nuôi dưỡng đệ lớn lên, chẳng lẽ ngay cả nương mà đệ c*̃ng không cần nữa sao? Đệ như vậy là bất hiếu!”

Tống Đại Sơn: “Tiền dưỡng lão nên cho nương ta sẽ cho, phía trên văn thư c*̃ng đã viết rõ, hằng năm sẽ cho nương một lượng bạc phí dưỡng lão, nhưng các người c*̃ng đừng tới cửa làm phiền chúng ta nữa. Nếu không thì sẽ giống như cây gặp trúc này, rắc!”

Tống Đại Sơn nói xong, cứng rắn dùng tay bẻ gãy cây gây trúc thô tô này, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Tống Đại Trụ giật mình đứng lên lùi ra phía sau hai bước, thật sự sợ một giây sau thật sự chính là hắn ta bị sống sờ sờ xé thành hai khúc.

Vương Thúy Hoa và Lâm Chiêu Đệ đã sớm thụt lùi thật xa, không dám đi lên nói chuyện.

“Đại Sơn, đệ, đệ…” Tống Đại Trụ nói không ra lời.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 82: Chương 82



Tống Đại Sơn không muốn tiếp tục đi theo bọn họ nói nhảm, đi thẳng lên, túm lấy cổ áo Tống Đại Trụ kéo ra ngoài cửa: “Sau này đừng có lại tới làm phiền chúng ta nữa, bằng không bị trục xuất ra khỏi làng thì đừng trách ta lòng dạ ác độc. Còn nữa, nếu như ngươi không sợ thanh danh c*̉a nhi tử ngươi bị tổn hại, con đường làm quan gặp phải trở ngại thì ngươi cứ việc thử một chút xem sao!”

Nói xong, Tống Đại Trụ lập tức bị ném ra ngoài.

Nếu như là bị trục xuất ra khỏi thôn thì Tống Đại Trụ c*̃ng không sợ lắm. Tống Đại Trụ không tin hắn ta không đi lại thật sự có người có thể khiêng hắn ta ra khỏi làng. Thế nhưng câu nói sau c*̀ng c*̉a Tống Đại Sơn đã hoàn toàn đánh và tử huyệt c*̉a hắn ta, đại nhi tử chính là mệnh căn c*̉a hắn ta, là hy vọng c*̉a cả nhà hắn ta nhiều năm như vậy, nếu như làm ầm ĩ đến chỗ thư viện ảnh hưởng đến tiền đồ c*̉a đại nhi tử, vậy thì hắn ta trăm triệu lần không dám đánh cược.

Tống Đại Sơn này đã hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ, sẽ thật sự đi thư viện hủy đi tiền đồ c*̉a con hắn ta.

Không còn cách nào, Tống Đại Trụ chỉ có thể sống sờ sờ nuốt máu c*̃ xuống ngực, phun ra một ngụm nước miếng, oán hận nhìn Tống Đại Sơn: “Ngươi không biết tốt xấu! Sau này Thiện Ca Nhi c*̉a chúng ta phát đạt thì ngươi c*̃ng đừng mong đạt được một chút lợi ích, đến lúc đó ngươi có cầu xin ta thì ta c*̃ng không nhận ngươi!”

Tống Đại Sơn phớt lờ Tống Đại Trụ, quay người xách Lâm Chiêu Đệ và Vương Thúy Hoa còn đang ở trong nhà ra ngoài, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lớn lại, tiếng động hoàn toàn ngăn cách ba người ở bên ngoài.

Hắn vừa đóng cửa lại đã thấy Lê Mạt đang mở to mắt ra nhìn mình, ánh mắt kia có vẻ ngạc nhiên, tán thưởng, vui vẻ, một lời khó nói hết được.

Tống Đại Sơn bị Lê Mạt nhìn đến mất tự nhiên, khí thế trừng trị người ban nãy lập tức biến mất, gãi gãi đầu: “Sao vậy, sao lại nhìn ta như vậy?”

Lê Mạt tiến lên một bước, đi một vòng quanh Tống Đại Sơn, chậc chậc hai tiếng, cuối c*̀ng nhìn vào mắt Tống Đại Sơn, cảm thán hỏi: “Văn thư kia chàng đi tìm tộc trưởng viết khi nào thế? Sao ta lại không biết nhỉ?”

Tống Đại Sơn trả lời chi tiết: “Lần trước sau chuyện muội muội ăn cơm ở đây qua đi ta đã lập tức đi tìm tộc trưởng, nương ta và ca ta bây giờ hai người bọn họ chỉ một lòng chìm vào trong giấc mộng cung ứng cho đại chất nhi đi học vượt hơn mọi người, mặc khác chuyện gì c*̃ng không để ý. Thân nhân là ta đối với bọn họ mà nói chính là khác biệt giữa vô dụng và hữu dụng. Ta hoàn toàn vô dụng, một khi có ích cho bọn họ thì bọn họ chắc chắn sẽ không hề do dự mà bám lên hút máu c*̉a ta. Trước đó ta còn cho rằng sẽ không có lúc dùng tới văn thư này, không ngờ vẫn phải dùng tới.”

Tống Đại Sơn nói xong lại nhìn Lê Mạt, trong mắt có vẻ áy náy thật sâu: “Lê Mạt, trước đó đã để nàng phải chịu ấm ức, nàng tân tân khổ khổ vì cái nhà này, ta không thể để cho bọn họ lần lượt đến đối phó nàng được. Ta có trách nhiệm bảo vệ các nàng, về sau ta có nàng và Tiểu Bảo là đủ rồi, hai người mới là người quan trọng nhất với ta, những thứ khác không cần thiết.”

Lê Mạt bị một phen lời nói c*̉a Tống Đại Sơn làm cho không biết nói gì, không ngờ trong lòng hắn đã sớm tính toán xong hết rồi, c*̃ng đã có lựa chọn từ sớm.

Giờ khắc này, Lê Mạt cảm thấy Tống Đại Sơn đặc biệt đáng yêu.

Trong khi nghĩ như vậy, Lê Mạt nhón chân lên, đưa tay ôm lấy cổ Tống Đại Sơn, “chụt” một tiếng hôn một cái thật mạnh lên trên mặt Tống Đại Sơn.

“Đây là phần thưởng!”

Nụ hôn này trực tiếp hôn đến Tống Đại Sơn ngây người.

Lê Mạt thấy hắn cả buổi không có phản ứng, mỉm cười vỗ nhẹ lên mặt c*̉a hắn: “Mau hoàn hồn lại đi đại ngốc à!”

Tống Đại Sơn lấy lại tinh thần, mặt trong nháy mắt đỏ bừng: “Nàng… nàng… ta…”

Lê Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, sao người này lại ngây thơ như thế kia chứ.

Xem ra không thể lại đùa hắn nữa, nếu không hắn sẽ đỏ đến nổ tung, ngược lại Lê Mạt hỏi những chuyện khác: “Sao thôn trưởng và tộc trưởng lại dễ dàng viết văn thư cho chàng như vậy? Có phải chàng đã tặng lễ gì hay không?”

Nhưng hắn nghèo như vậy, c*̃ng không có lễ gì để tặng.

Mặt Tống Đại Sơn vẫn còn rất đỏ, nhìn Lê Mạt hồi lâu rồi mới c*́i đầu xuống tránh đi ánh mắt Lê Mạt, cố sức bình tĩnh trả lời: “Trước đó đại ca ta đã đắc tội với thôn trưởng, bên chỗ thôn trưởng làm rất dễ. Về phần tộc trưởng, trước đó ta đã cứu con c*̉a hắn một lần, hắn luôn ghi nhớ ân tình c*̉a ta, cho nên lần này ta mới tới nhà nhờ hắn.”

Thì ra là dạng này.

Giờ khắc này, Lê Mạt cảm thấy trong lòng phút chốc nhẹ nhõm, nghĩ đến về sau cuối c*̀ng c*̃ng không cần bị những người kia chọc cho chán ghét, hận không thể đốt pháo chúc mừng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 83: Chương 83



Tâm trạng đang phấn khởi, tối đó Lê Mạt quyết định làm món ăn ngon đãi Tống Đại Sơn.

Nàng lấy một chút bột mì cuối c*̀ng trong nhà ra, lại bảo Tống Đại Sơn đi vào trong vườn rau cắt xuống chút rau hẹ mới mọc dài, đêm nay làm sủi cảo ăn.

Nghe nói tối nay ăn sủi cao, không riêng gì Tiểu Bảo phấn khích nhảy nhót tưng bừng mà ngay cả Tống Đại Sơn c*̃ng là hai mắt sáng rực, cắt rau hẹ cực kỳ nhanh.

Tiếp theo, Lê Mạt cơ bản không hề có đất dụng võ, từ nhồi rau c*̉ đến nhào bột, Tống Đại Sơn đều một mình bao thầu hết, cuối c*̀ng ngay cả làm sủi cảo Lê Mạt c*̃ng không có gói nhanh bằng hắn.

Có Tống Đại Sơn ở đây, một chút sủi cao rất nhanh đã được gói kỹ, đun một nồi nước nóng, thả sủi cảo vào, chờ sau khi sủi cao chín, người một nhà ngồi quây quần bên cạnh bàn, ăn sủi cảo thơm phức. Miễn bàn đến hình thức đẹp mắt, Tiểu Bảo còn ăn đến con mắt híp lại, cái bụng nho nhỏ lại dám ăn liên tục mười lăm cái sủi cảo, ăn đến cái bụng tròn vo.

Lê Mạt ăn mười cái sủi cảo đã cảm thấy no căng, còn lại toàn bộ đều tiến vào trong bụng c*̉a Tống Đại Sơn, cả nhà ăn đến bụng căng tròn, thỏa mãn không thôi.

“Dì Mạt, lần sau có còn được ăn sủi cảo nữa không?” Tiểu Bảo dùng giọng trẻ con hỏi, mắt nhìn Lê Mạt lom lom.

Sủi cảo thật sự là ăn quá ngon, trước đây nó c*̃ng chưa từng được ăn đâu đấy.

Một cái nguyện vọng nhỏ như thế, Lê Mạt đương nhiên đồng ý thỏa mãn tiểu hài tử, lập tức gật đầu đáp ứng: “Đương nhiên là được, chờ lần sau dì Mạt đi lên trên trấn sẽ mua nhiều bột mì hơn, sau này Tiểu Bảo muốn ăn thì sẽ làm.”

Tiểu Bảo lập tức cười rộ lên, trong lòng bắt đầu chờ mong đến lần tiếp theo được ăn sủi cảo.

Ăn sủi cảo xong thời gian vẫn còn sớm, Tống Đại Sơn trực tiếp lấy lồng gà còn chưa có bện xong ra, ở dưới ánh nến nhà chính tiếp tục bện.

Lê Mạt c*̃ng ngồi ở cạnh bàn, ôm Tiểu Bảo trong lồng ng.ực mình, dạy Tiểu Bảo đếm số.

Trước mắt Tiểu Bảo chỉ nhận biết được hai chữ số, một là số “một”, một là số “bốn”, c*̃ng không biết nó học hai số này từ ai, nhưng những số khác nó lại không biết.

Lê Mạt chuẩn bị dạy cho nó mười số đổ lại trước, mỗi lần dạy một số sẽ tương ướng duỗi ra mấy ngón tay, đồng thời đọc lên thành tiếng. Tiểu Bảo theo đó đọc ở sau nàng.

Lê Mạt phát hiện Tiểu Bảo rất thông minh, nàng chỉ dạy hai lần nó đã lập tức nhớ kỹ, có thể đếm thẳng từ một đến mười.

Lê Mạt lại tùy ý duỗi ba ngón tay ra, hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đây là mấy?”

Nhãn cầu đen bóng c*̉a Tiểu Bảo xoay chuyển, lập tức trả lời giòn tan: “Đây là ba!”

Lê Mạt lại duỗi năm ngón tay ra: “Vậy đây là mấy?”

Tiểu Bảo suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Đây là năm!”

Lê Mạt c*́i đầu hôn lên trên mặt Tiểu Bảo một cái, khích lệ: “Tiểu Bảo c*̉a chúng ta thật thông minh, đáp đúng hết rồi!”

Tiểu Bảo được khen vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt lóe sáng nhìn qua Lê Mạt, trong mắt là khát vọng muốn được Lê Mạt hỏi tiếp.

Lê Mạt thuận theo ý c*̉a nó, lần nữa duỗi bảy ngón tay ra để nó phân biệt.

Lần này ngón tay hơi nhiều, Tiểu Bảo vạch tay Lê Mạt lên, đếm từng ngón một tới: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, đây là bảy!”

Tiểu Bảo nói xong lại chờ mong nhìn Lê Mạt, để nàng nhanh công bố đáp án chính xác.

Lê Mạt gật đầu thật mạnh: “Chúc mừng Tiểu Bảo, lại đáp đúng rồi!”

Tiểu Bảo lập tức cười hì hì, còn nhìn về phía Tống Đại Sơn, ý tứ mời khen ngợi không cần nói c*̃ng biết.

Tống Đại Sơn liên tục ở bên cạnh lắng nghe, giờ phút này c*̃ng mỉm cười xoa đầu Tiểu Bảo, tỏ vẻ tán thưởng.

Lê Mạt có chút bị sự thông minh c*̉a Tiểu Bảo làm cho ngạc nhiên, hài tử mới hơn ba tuổi, trước đó chưa từng được ai dạy qua, lần đầu tiên phân biệt chữ số chỉ cần dạy hai lần là biết, thật sự rất thông minh nha, nói không chừng còn là thể loại ham học hỏi.

Lê Mạt biết hài tử c*̉a thời đại này, đặc biệt là hài tử ở trong thôn đều không mấy xem trọng giáo dục. Nguyên nhân thứ nhất là vấn đề về quan niệm, cảm thấy không đọc sách c*̃ng không sao cả, người trong thôn cơ bản đều không biết chữ. Còn có một nguyên nhân rất quan trọng chính là đọc sách quá đắt, không có tiền cơ bản không thể học tiếp nổi, giống như Thiện Ca Nhi c*̉a nhà Đại Trụ, cả nhà phải kéo một người đi học. Nhiều người như vậy kiếm tiền cung cấp cho một người đọc sách còn phải tốn sức như thế, người trong thôn nào dám tùy tiện cho con đi học.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 84: Chương 84



Nhưng Lê Mạt là một người hiện đại, quan niệm coi trọng giáo dục thâm căn cố đế, bảo nàng nhìn tiểu hài tử ở nhà làm việc không đi học là trăm triệu lần không được. Cho nên nàng dự định đầu tiên sẽ tự mình dạy Tiểu Bảo một chút, chờ Tiểu Bảo đạt đến độ tuổi nhất định sẽ đưa nó đi trường tư thục học. Không cầu trở nên nổi bật, nhưng học một chút bản lĩnh c*̃ng tốt, sau này làm một tiên sinh dạy học hoặc tiên sinh phòng thu chi c*̃ng không tệ, tốt hơn hán tử bán mặt cho đất bán lưng cho trời lại còn ăn không đủ no ở thôn nhiều.

May mà bây giờ Tiểu Bảo còn nhỏ, đợi mấy năm nữa là có thể đi học được rồi. Nàng có thể dạy một số thứ nền tảng trước, lại thừa dịp mấy năm này tích lũy nhiều thêm một chút tiền, sau đó đưa Tiểu Bảo vào trong trường tư thục học.

Lê Mạt không hề biết rằng, c*̃ng bởi vì quyết định này c*̉a nàng đã khiến cho Đại Hạ sau này có thể một thiếu niên Thám Hoa Lang tiếng tăm lừng lẫy, một thời được truyền thành giai thoại. Đương nhiên, chuyện này để sau hẵng nói.

Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Mạt và Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ, Tống Đại Sơn đã làm xong điểm tâm đi ra cửa.

Chờ Lê Mạt tỉnh lại dùng điểm tâm xong c*̃ng không nhìn thấy bóng dáng c*̉a Tống Đại Sơn đâu, liên tục chờ đến khi mặt trời lên cao,Tống Đại Sơn mới trở về, cầm trong tay một cái rương lớn.

Tống Đại Sơn trông thấy Lê Mạt, lập tức giơ cái rương trong tay lên cho nàng nhìn: “Lê Mạt, xem ta đi tìm Trương lão thúc làm cái rương này.”

Lê Mạt không hiểu: “Cái này dùng để làm gì?”

Tống Đại Sơn đặt cái rương trong tay xuống đất, đáp: “Không phải nàng muốn nuôi gà sao, ta thăm dò được nhà Triệu Lão Căn thúc vừa ấp nở một lưá gà con, đợi chút nữa ta lập tức đi qua nhà thúc ấy mua ít gà con, trước cứ nuôi ở trong rương, đợi đến lúc trưởng thành thì sẽ có thể ở trong lồng.”

Thì ra gà con mới sinh phải nuôi ở trong rương.

Có thể nuôi gà được, Lê Mạt vẫn cảm thấy rất vui. Nàng đã sớm muốn nuôi gà, nếu không muốn ăn một cái trứng gà còn cần phải đi mua, lập tức c*̃ng đi theo Tống Đại Sơn c*̀ng nhau qua nhà Triệu Lão Căn.

Nhà Triệu Lão Căn là nhà chuyên môn ấp trứng gà con, phụ cận trong thôn muốn nuôi gà đều sẽ tới nhà ông ấy mua, có nhà người ta sẽ đưa trứng gà cho ông ấy để ấp thành gà con, có nhà thì dứt khoát tới thẳng nhà ông ấy để mua gà con.

Lúc Lê Mạt và Tống Đại Sơn đi vào, một vị phụ nhân đang dời gà con trong một cái rương sang một cái rương khác, một đám gà con kêu “chít chít chít chít” hết sức náo nhiệt.

Phụ nhân kia trông thấy hai người Lê Mạt, lập tức chào hỏi: “Đại Sơn đấy à, đây là vợ cháu đúng không?”

Tống Đại Sơn gật đầu, sau đó nói ra ý định: “Thẩm, cháu muốn mua ít gà con từ thẩm.”

Phụ nhân gật đầu, chỉ vào cái rương ở trước mặt nói: “Cháu đến vừa vặn, gần đây vừa ấp ra một đám gà con, đều ở nơi này. Nếu cháu tới chậm một chút thì sẽ bị người khác mua đi mất, cháu mau đến lựa đi.”

Tống Đại Sơn đặt cái rương mang theo dưới đất, ngồi xổm ở trên mặt đất giả bộ nhìn gà con trong rương. Lê Mạt c*̃ng đi theo ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, nhưng nàng lại không thể nhìn ra được gì, cảm giác một đám gà con lớn lên đều là c*̀ng một dạng.

Phụ nhân hỏi: “Cháu muốn bao nhiêu gà trống bao nhiêu gà mái?”

Tống Đại Sơn ngẫm lại, đáp: “Mười con gà mái, năm con gà trống.”

Phụ nhân gật đầu, chỉ vào trong rương nói: “Gà trống ở đây, gà mái ở trong cái rương bên cạnh này, tự cháu chọn đi.”

Tống Đại Sơn nhìn kỹ đám gà con này một chút, sau đó cẩn thận đưa tay luồn thẳng vào trong rương, chậm rãi bê một con gà con đã chọn xong ra, chuyển sang cái rương mà mình mang đến.

Gà mái ba văn tiền một con, gà trống hai văn tiền một con, cuối c*̀ng lúc đã chọn xong Lê Mạt đưa cho phụ nhân kia bốn mươi văn tiền.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 85: Chương 85



Chờ đến lúc hai người Tống Đại Sơn từ trong nhà Triệu Lão Căn đi ra, Lê Mạt lập tức không nhịn được duỗi đầu ra nhìn đám gà con trong rương, từng con nho nhỏ non nớt, nhìn sơ cực kỳ đáng yêu, c*̃ng không hề giống với sau khi lớn lên.

“Đại Sơn ca, gà con này ăn cái gì vậy? Chúng ta lấy cái gì cho chúng nó ăn đây?” Lê Mạt hỏi.

Tống Đại Sơn vừa đi vừa nói: “Gà con mới hơi lớn như vậy thì dùng gạo kê nấu chín, giã nhuyễn cho chúng nó ăn là được rồi.”

Lê Mạt lại hỏi: “Thế một ngày phải cho chúng nó ăn bao nhiêu lần?”

Tống Đại Sơn: “Một ngày cho ăn ba lần.”

Lê Mạt cơ bản không biết nuôi gà con bằng cách nào, dọc đường đi đều thỉnh giáo Tống Đại Sơn. Chờ đến khi hai người về đến nhà, lại trông thấy một chiếc xe ngựa đậu ở cửa nhà, không ít người trong thôn đang vây xung quanh xe ngựa nhìn ngó, có một nam nhân trẻ tuổi đang đứng ở vị trí cửa lớn, giống như đang đợi gì đó.

Lê Mạt và Tống Đại Sơn liếc mắt nhìn nhau, bước nhanh đi tới đằng trước.

Tống Đại Sơn hỏi nam nhân đang đứng ở cổng: “Ngươi tìm ai?”

Nam nhân trẻ tuổi nhìn Tống Đại Sơn một chút rồi lại nhìn về phía Lê Mạt ở sau lưng Tống Đại Sơn, như thể đang xác định gì đó, chắp tay với Lê Mạt và Tống Đại Sơn, hỏi: “Xin hỏi đây có phải là nhà c*̉a Tống nương tử hay không?”

Tống Đại Sơn trả lời: “Nhà c*̉a ta đúng là họ Tống.”

Nam tử gật nhẹ đầu, lập tức đi đến bên cạnh xe ngựa, nói vào trong xe: “Nương, người đã trở về rồi, nương xuống đây đi.”

Vừa dứt lời, rèm xe ngựa bị xốc lên, một phụ nhân trung niên từ trong xe ngựa bước xuống, trông thấy Lê Mạt đang đứng ở bên kia, lập tức cười nói: “Tống nương tử, hôm nay làm phiền rồi.”

Lê Mạt nhìn một chút, đây chẳng phải là nương c*̉a Trần Tiểu Đình mà lần trước nàng đi trấn trên trang điểm sao.

“Trần phu nhân, sao bà lại tới đây?” Lê Mạt đón tiếp hỏi.

Trần phu nhân nắm kéo tay Lê Mạt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta tới là có việc muốn nhờ ngươi giúp một tay, không biết có tiện vào nhà nói rõ hơn không.”

Lê Mạt kịp phản ứng lại, lập tức bảo Tống Đại Sơn mở cửa, đón người vào trong nhà, xe ngựa c*̃ng kéo vào.

Về phần những thôn nhân vây xem ở trước cửa nhà, Lê Mạt c*̃ng chỉ cười cười nói có bằng hữu đến thăm, sau đó lập tức đóng cửa lớn lại.

Sau khi Trần phu nhân bước vào cửa, lúc nhìn đến dáng vẻ c*̃ nát c*̉a căn nhà này, trong lòng giật mình không thôi, nhưng đến c*̀ng c*̃ng không phải người chưa thấy qua bộ mặt thành thị, lập tức che giấu chút ngạc nhiên này xuống, mỉm cười ngồi ở trên ghế nhà chính.

Lê Mạt bưng hai tách trà tới, cười nói: “Trong nhà đơn sơ, không có trà gì tốt, mong phu nhân và công tử dùng tạm một chút.”

Trần phu nhân lập tức khoát tay: “Đừng có khách khí như vậy.”

Nói xong lại nhìn sang Tống Đại Sơn bên cạnh, hỏi: “Vị này chính là tướng công c*̉a Tống nương tử đúng không?”

Lê Mạt gật đầu: “Chính là đương gia nhà ta, tên là Tống Đại Sơn, mọi người cứ trực tiếp gọi Đại Sơn là được rồi.”

Trần phu nhân mỉm cười gật đầu, trong lòng lại hết sức khó hiểu, không rõ vì sao một tiểu nương tử vừa xinh đẹp lại có bản lĩnh như thế lại đi gả cho nam nhân diện mạo vừa bình thường chân lại còn bị què, thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra.

Nhưng hôm nay bà ấy đến c*̃ng không phải vì nghĩ những thứ này, bà ấy có chuyện quan trọng hơn.

Trần phu nhân kéo một tay c*̉a Lê Mạt qua, nói: “Tống nương tử, hôm nay ta đến c*̃ng là nhận ủy thác c*̉a người. Trước đó chuyện ngươi trang điểm cho Tiểu Đình nhà ta đã được một người quen biết chuyện, muốn mời người đi trang điểm một lần, không biết ý c*̉a ngươi ra sao? Nếu như có thể thì ngày mai ta tới đón ngươi đi lên trên trấn.”

Lê Mạt cười hỏi: “Có phải có tiểu nương tử muốn xuất giá hay không?”

Trần phu nhân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không phải xuất giá, có điều c*̃ng không kém bao nhiêu.”

Cái gì gọi là c*̃ng không kém bao nhiêu? Lê Mạt không hiểu, hỏi thẳng: “Trần phu nhân có thể thông báo cho ta biết là ai muốn tìm ta trang điểm được không? Để ta có cái chuẩn bị.”

Trần phu nhân dừng một chút, nghiêng người nói vào tai Lê Mạt: “Không dối gạt ngươi, là Cửu tiểu thư c*̉a nhà tri huyện đại nhân muốn mời ngươi đi trang điểm.”

Lê Mạt hơi giật mình.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 86: Chương 86



Đối với Lê Mạn, khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là vui vẻ, mà là lo lắng.

Đối với nàng, nàng không hề muốn qua lại với quyền thế, bởi vì ở một thời đại như này, người có quyền thế muốn kiện một dân chúng bình thường thế nào cũng là chuyện rất đơn giản, bọn họ muốn ngươi sống ngươi sẽ sống, muốn ngươi c.h.ế.t cũng chỉ có thể chết, cho nên sâu trong lòng nàng vẫn không muốn làm ăn với người có quyền thế, tục ngữ nói Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội(1), nàng buộc lòng phải nghĩ tới tình huống xấu nhất.

(1) Nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại.

Thấy Lê Mạn không thấy vui vẻ vì được đi trang điểm cho tiểu thư nhà tri huyện mà vẫn còn do dự, Trần phu nhân bèn hỏi: “Tống nương tử, ngươi còn băn khoăn điều gì sao? Đây chính là cơ hội khó có được, ngươi phải biết rằng, tiền mà tri huyện trả cho, phải gấp mấy lần số tiền ngươi kiếm được của mấy tháng liền.”

Sao Lê Mạn không biết đạo lý này chứ, nhưng tiền bạc không đáng kể so với an toàn.

Không thể nói thẳng nỗi lo trong lòng ra, Lê Mạn liền hỏi Trần phu nhân: “Phu nhân có thể nói thẳng cho ta biết, vì sao Cửu tiểu như nhà tri huyện muốn tìm ta tới trang điểm không? Theo lý mà nói trong nhà tri huyện sẽ không thiếu nha hoàn trang điểm đâu?”

Trần phu nhân không nghĩ tới Lê Mạn lại cẩn thận như vậy, ban đầu bà ấy không định nói rõ lý do ra, cho rằng Tống nương tử nghe thấy có thể đi trang điểm cho tiểu thư nhà tri huyện sẽ phi ngựa đến thẳng đó, lại không nghĩ rằng, người ta không hề vui sướng như thế, mà lại hỏi lý do trước.

Nếu hôm nay không nói rõ ràng, đoán chắn Tống nương tử sẽ không muốn đi với bà ấy.

Trần phu nhân suy xét một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng.

Bà ấy nhìn xung quanh, xác định không xuất hiện tình huống tai vách mạch rừng, rồi mới ghé sát vào Lê Mạn nói khẽ: “Tống nương tử, ta thật sự muốn kết bạn với ngươi, chắc chắn sau này cơ hội giao thiệp của chúng ta sẽ không ít, ta cũng nói thẳng với ngươi vậy. Bên trên có một quan lớn muốn xuống đây tuần tra, tri huyện đại nhân muốn đưa Cửu tiểu thư xinh đẹp nhất của nhà mình cho quan trên đại nhân, nhưng không chỉ ông ta có suy nghĩ này, mà mấy quan viên bên dưới cũng có tâm tư này, nữ nhân đưa đến đếm không hết, tri huyện đại nhân cũng không dám bảo đảm nữ nhi của mình nhất định được quan trên nhìn trúng, cho dù nhận cũng không biết có được đại nhân sủng ái hay không, cho nên liền thử thay đổi vào phần trang điểm của Cửu tiểu thư xem sao, lại rất trùng hợp là, không biết tam di nương của tri huyện gia nghe được ở đâu chuyện lần trước ngươi trang điểm cho Tiểu Đình nhà ta, tài nghệ tuyệt vời, cho nên liền nói chuyện này cho tri huyện đại nhân, tri huyện đại nhân liền chú ý đến, lệnh cho lão gia nhà ta trở về làm việc này, cố ý mời ngươi đến trang điểm cho Cửu tiểu thư."

Trần phu nhân nói xong, Lê Mạn mới biết nguyên do mọi chuyện.

Xem ra tri huyện đại nhân này muốn gia giúp nữ nhi nhà mình trúng cử, chỉ là nhỡ đâu quan trên thấy người xong, liệu có nổi giận đổ trách nhiệm lên trên người nàng không? Nếu là nhìn trúng, có thể muốn thủ nghệ của nàng hoặc là nói muốn giữ tay nghề nàng lại để làm của riêng hay không?

Lê Mạn nhìn về phía Trần phu nhân, do dự hỏi: "Phu nhân, chuyện này có thể từ chối không?"

Trần phu nhân khó hiểu nhìn Lê Mạn, hỏi: "Tống nương tử, ngươi không muốn nhận việc này sao? Vì sao vậy? Cứ nói lý do ra đi."

Lê Mạn nói: "Trần phu nhân, ngươi cũng đã nói, tri huyện đại nhân bảo ta đến trang điểm là muốn để khả năng Cửu tiểu thư được quan trên đại nhân nhìn trúng lớn hơn, nhưng mà chuyện này ai cũng không nói trước được, nếu kết quả cuối cùng không như ý nguyện của tri huyện đại nhân, vậy trách nhiệm liệu có đổ lên trên đầu ta hay không? Ngươi cũng biết ta là một thôn phụ bình thường, đâu dám hứa hẹn mình có thể thanh minh cho mình được, đến lúc đó đại nhân giận lên, ta chỉ đành bó tay."

Trần phu nhân nghe xong lời Lê Mạn nói, liền im lặng.

Trượng phu của bà ấy là sư gia, bà ấy cũng coi như đã gặp qua không ít chuyện quan bắt nạt dân, từ trước đến nay chỉ có dân chúng bị bắt nạt, đâu ai đợi ngươi nói đạo lý chứ. Trước đó bà ấy chỉ cảm thấy đây là một chuyện tốt, lòng đầy tự tin cho rằng Tống nương tử nhất định sẽ vui vẻ nhận lời, lại thật không ngờ sau khi nghe Tống nương tử nói ra lo lắng của nàng xong, cũng thấy lời của Tống nương tử rất có đạo lý, ai biết Huyện thái gia hoặc Cửu tiểu thư có thể mất hứng một cái liền trút giận lên trên người Tống nương tử hay không.

Trần phu nhân nhìn Lê Mạn, do dự nói: "Tống nương tử, lo lắng của ngươi cũng có đạo lý, ta tuyệt đối không muốn hại ngươi, thế này đi, ta trở về nói với tam di nương của tri huyện đại nhân một câu xem, xem thử xem, nếu bọn họ cố ý muốn tìm ngươi đến trang điểm, khả năng phía bên ngươi không từ chối được, nhưng ta bảo đảm với ngươi, cho dù kết quả thế nào cũng không liên quan tới ngươi, ngươi thấy thế nào?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 87: Chương 87



Lê Mạn biết hiện tại tri huyện đại nhân đã biết đến sự tồn tại của nàng, nếu như đối phương cố ý muốn nàng đến trang điểm, một thôn phụ bình thường như nàng đâu thể chống lại quyền lợi, hiện tại có thể được Trần phu nhân bảo đảm như vậy, đã là tốt lắm rồi, nàng biết ơn ý tốt này của Trần phu nhân, lập tức đứng lên cảm tạ Trần phu nhân, nói: "Phu nhân, rất cảm ơn người, ý tốt của người tiểu nữ tử ghi nhớ trong lòng."

Trần phu nhân cười đỡ nàng dậy, vỗ vỗ tay nàng: “Tống nương tử đừng khách khí như vậy, mối làm ăn này là ta tìm cho ngươi, ta cũng hy vọng sau này tất cả đều vui vẻ, ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng nói thay cho ngươi, sẽ không khiến ngươi lo lắng có chuyện gì xảy ra.”

Trần phu nhân nói xong, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền chào Lê Mạn và Tống Đại Sơn, xong lên xe ngựa rời khỏi đây.

Nhìn xe ngựa chạy xa dần, Lê Mạn thở dài, hi vọng toàn bộ chỉ là nàng nghĩ quá nhiều, có lẽ mọi chuyện không phức tạp như nàng nghĩ.

Tuy trong lòng Lê Mạn có tâm sự, nhưng nàng không quên chuyện của Chu Mai Hoa, sáng hôm sau trời còn chưa sáng đã rời giường, đám người Chu Mai Hoa chuẩn bị đến rồi.

Lê Mạn không đợi bao lâu, tam cô của Lâm Mãn đã dẫn Chu Mai Hoa đến cửa, còn có cả Cầm Hoa đi theo đằng sau.

Trời còn chưa sáng hai mẹ con Chu Mai Hoa đã đến thôn bên cạnh, chỉ là muốn trang điểm thật tốt trước khi đi gặp đối phương, Lê Mạn cũng biết thời gian gấp gáp, không nói nhiều lời, lập tức bỏ hộp đồ trang điểm ra trang điểm cho Chu Mai Hoa.

Lần này cũng trang điểm giống như lần trước, nên tốc độ làm nhanh hơn rất nhiều, qua nửa canh giờ sau liền làm xong, hiệu quả khiến người khác rất hài lòng, mắt thấy thời gian không còn sớm, tam cô Lâm Mãn vội móc mười năm văn tiền ra đưa cho Lê Mạn: “Vợ Đại Sơn à, ta cảm ơn ngươi, nếu hôm nay có kết quả tốt, ta rất cảm ơn ngươi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng không nhiều lời nữa, giờ phải đi rồi.”

Lê Mạn đáp lại được, tiễn đám người tam cô Lâm Mãn ra ngoài cửa, mãi đến khi bọn họ đi xa mới xoay người quay về phòng.

Kết quả vừa ngồi xuống không được bao lâu, chiếc xe ngựa hôm qua vừa tới lại dừng ở bên ngoài cửa nhà Lê Mạn, Trần phu nhân từ ngoài cửa đi vào.

Lê Mạn thấy Trần phu nhân đến, trong lòng đã đoán ra được, mỉm cười đón khách vào trong nhà, rót hai chén trà mời Trần phu nhân.

Hôm nay Trần phu nhân còn vội vàng hơn cả hôm qua, nước trà cũng không kịp uống, đã nói thẳng vào vấn đề: “Tống nương tử, ngày hôm qua vừa về nhà ta liền đến tìm tam di nương của tri huyện đại nhân, ta cũng đã nói với bà ấy, nói ngươi là một thôn phụ bình thường, chưa từng trải việc đời, có hơi nhát gian, nên hơi sợ lúc đó kết quả không như ý sẽ bị trách tội, sợ không dám trang điểm, rất là đáng tiếc.” Nói đến đây, Trần phu nhân cười, sau đó nói tiếp: “Tam di nương vừa nghe ta nói như vậy, lập tức nói chỉ cần không làm Cửu tiểu thư nhà bọn họ xấu hơn bình thường, thì sau đó có như thế nào cũng không liên quan đến ngươi.”

Kì thật lời của tam di nương là: “Tiểu phụ nhân này thật nhát gan, chỉ cần nàng ấy trang điểm tốt, chúng ta có thể trách nàng ấy cái gì, nàng ấy nghĩ chúng ta quá vô lý rồi, lão gia nhà ta yêu dân như con, sao có thể trách tội người khác tùy tiện được, ngươi về nói với nàng ấy, bảo nàng ấy cứ tới, không phải sợ gì, kết quả thế nào cũng không đổ lên trên đầu một thôn phụ như nàng ấy đâu.”

Lúc ấy Trần phu nhân nghe nói như vậy cũng thở ra một hơi, lời của tam di nương chẳng khác nào lời của tri huyện đại nhân nói, nếu đã nói không trách Tống nương tử, vậy khẳng định sẽ không lật lọng, cho nên vấn đề nàng lo lắng trước đó không là vấn đề nữa.

Lê Mạn nghe xong, tuy không vui vẻ mấy, nhưng cũng thả lỏng được một chút, chuyện này nếu xấu thì không đẩy ra được, vậy thì hi vọng hoàn thành mỹ mãn, kết thúc càng sớm càng tốt thôi.

Lê Mạn hỏi: “Vậy phu nhân, tri huyện có nói lúc nào ta cần đến trang điểm không?”

Trần phu nhân lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lê Mạn nói: “Sáng sớm ta đã đến đây, chính là vì việc này, đêm nay tri huyện đại nhân muốn mở tiệc mời quan trên đại nhân tới phủ, đến lúc đó cần Cửu tiểu thư xuất hiện, cho nên ngày hôm nay liền làm phiền ngươi theo ta đến nhà của đại nhân, ngươi mau thu dọn đồ đi, rồi lên xe ngựa đi.”

Lê Mạn không nghĩ tới sẽ gấp như vậy, nhưng cũng không thể từ chối được, chỉ có thể đứng lên chuẩn bị một chút.

Tống Đại Sơn vẫn luôn đứng ở bên cạnh giờ mới mở miệng: “Phu nhân, một mình nương tử ta đi đến đó ta rất lo lắng, ta có thể đi cùng không?”

Trần phu nhân lập tức gật gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể, có ngươi đi cùng nương tử ngươi cũng có thể an tâm hơn, vậy các ngươi mau chuẩn bị một chút đi, rồi chúng ta cùng đi.”
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 88: Chương 88



Tống Đại Sơn để Lê Mạn chuẩn bị đồ, còn hắn thì ôm Tiểu Bảo đến nhà họ Triệu, nhờ Triệu thẩm trông Tiểu Bảo một ngày.

Lúc Tống Đại Sơn trở về, Lê Mạn đã chuẩn bị xong xuôi, bọn họ ngồi lên xe ngựa, đi tới phủ tri huyện.

Xe ngựa đi tầm một canh giờ, cuối cùng dừng lại ở trước một phủ đệ rộng lớn, Trần phu nhân đưa Lê Mạn và Tống Đại Sơn xuống, đi đến bên cạnh cửa lớn, tiến lên gõ gõ cửa.

Chỉ trong chốc lát đã có người đến mở cửa, sau khi biết người tới là ai xong lập tức đưa bọn họ đến phòng khách nhà chính, rót trà mời bọn họ xong, bảo bọn họ chờ một lát, rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Từ lúc Lê Mạn với Tống Đại Sơn đến đây mắt nhìn thẳng tắp, lúc đang cúi đầu uống trà, cũng không ngó nghiêng nhìn xung quanh.

Chỉ chốc lát sau, liền có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, người vừa mới đón bọn họ cũng đi tới, đằng sau còn có một bà tử tầm trung niên đi cùng, nhìn cách ăn mặc thì chắc là bà tử quản sự của phu nhân hoặc của tiểu thư.

Bà tử quản sự đi tới xong, nhìn Lê Mạn, sau đó lên tiếng chào hỏi Trần phu nhân, rồi mới nói với Lê Mạn: “Vị này chính là người đến trang điểm cho Cửu tiểu thư nhà ta hôm nay?”

Lê Mạn đứng lên, gật gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy.”

Bà tử cười nói: “Vậy mời đi theo ta ra sau viện, Cửu tiểu thư đang chờ ngươi ở đó.” Nói xong nhìn về phía Tống Đại Sơn ở bên cạnh: “Mời vị tướng công này ở đây uống trà chờ một lát.”

Tống Đại Sơn lo lắng nhìn về phía Lê Mạn.

Lê Mạn cười gật gật đầu với hắn, ý bảo không cần lo lắng, sau đó đi theo bà tử.

Bà tử đưa Lê Mạn qua mấy chỗ, cuối cùng vào một nơi khá tinh xảo, sau đó lại đến một căn phòng của nữ tử được trang trí xa hoa theo phong cách cổ xưa.

Dù trên đường đi Lê Mạn không quan sát nhiều, nhưng thông qua nơi tinh xảo như này thì cũng đoán ra được địa vị trong phủ của Cửu tiểu thư này, nói vậy vị Cửu tiểu thư này rất được cưng chiều, vậy chắc chắn dung mạo cũng là số một rồi.

Đợi đến khi Lê Mạn gặp được Cửu tiểu thư cũng đã chứng minh cho suy đoán của nàng, vị đó đúng là mỹ nhân.

Bảo sao tri huyện đại nhân lại đưa ra ý định móc nối quan hệ với quan trên.

Lê Mạn chỉ nhìn thoáng qua Cửu tiểu thư xong rồi cúi đầu, nhìn thẳng tắp.

Cửu tiểu thư nhìn thấy Lê Mạn và Trần phu nhân đến, liền ra chào đón, nàng ấy lôi kéo tay Trần phu nhân: “Phu nhân, hai ngày nay đã làm phiền ngươi rồi.”

Trần phu nhân lập tức xua tay: “Cửu tiểu thư khách khí rồi.”

Trần phu nhân nói xong rồi giới thiệu Lê Mạn với Cửu tiểu thư: “Cửu tiểu thư, vị này chính là Tống nương tử tới trang điểm cho ngươi hôm nay.”

Cửu tiểu thư hứng thú nhìn Lê Mạn, nói: “Vị này chính là Tống nương tử trang điểm cho Tiểu Đình sao, nghe nói tài nghệ rất tuyệt, có thể trang điểm đẹp như tiên trên trời, hôm nay ta có thể được mở mang rồi.”

Lê Mạn cười cúi đầu, không nói lời nào.

Lúc này Cửu tiểu thư liền nói thẳng với Lê Mạn: “Tống nương tử, hôm nay làm phiền ngươi trang điểm cho ta rồi.”

Lê Mạn vội vàng nói: “Cửu tiểu thư khách khí rồi.”

Cửu tiểu thư cũng không nói thêm nữa, đi thẳng đến bàn trang điểm ngồi xuống, bày tỏ có thể bắt đầu rồi.

Lê Mạn đặt hộp trang điểm trong tay xuống bàn trang điểm, mở ra, nói với Cửu tiểu thư: “Cửu tiểu thư, bây giờ ta bắt đầu trang điểm cho ngươi, trước tiên cần nhờ người trong nhà ngươi cho ta một chậu nước nóng, để rửa mặt trước đã.”

Cửu tiểu thư gật gật đầu, sai nha hoàn hầu hạ ở đằng sau đi lấy nước.

Đợi nha hoàn bưng nước lên, Lê Mạn rửa mặt cho Cửu tiểu thư xong, liền bôi lên trên mặt nàng một lớp Mỹ Dung Cao, dùng tay khẽ ấn để làn da hấp thu, sau đó nhân lúc này cẩn thận đánh giá gương mặt của Cửu tiểu thư.

Cửu tiểu thư này coi như là một nữ tử xinh đẹp nàng từng gặp qua sau khi đến đây, mặt trái xoan, mày lá liễu, mắt to mũi nhỏ, ngũ quan không tồi, không có chỗ nào khó coi, cho nên cả khuôn mặt nhìn ra cực kì xinh đẹp.

Nhưng nếu nói Cửu tiểu thư đẹp như tiên trên trời thì không có khả năng, chỉ có thể nói là đẹp, nếu nói chia thang điểm mười, thì Cửu tiểu thư có thể được bảy điểm, nói cách khác, nàng vẫn có thể đẹp được nữa, mà phần đó, liền nhờ Lê Mạn bổ sung vào rồi.

Lê Mạn bắt đầu tìm được phần thiếu sót của Cửu tiểu thư, chỉ có tìm ra được nơi chưa hoàn chỉnh, mới có thể bù lại được, sẽ càng tạo qua hiệu quả tốt hơn.

Lê Mạn nhìn xong, trong lòng đã có ý định.

Cửu tiểu thư này có ba chỗ thiếu sót, một là làn da, làn da của nàng không bóng loáng mềm mại như da trẻ con, mà trên mặt còn có mấy nốt ruồi và nốt chấm li ti, mặc dù không thấy rõ, nhưng nếu không có càng tốt; thứ hai chính là cái mũi, tuy mũi của nàng ấy cũng rất xinh xắn, nhưng không đủ thẳng, không đủ tinh tế; thứ ba chính là môi, tuy là miệng anh đào nhỏ nhắn, nhưng dáng môi hơi dày, trên môi còn có rất nhiều vân da, không đủ bóng loáng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 89: Chương 89



Tìm ra được ba điểm này, trong lòng Lê Mạn đã có tính toán, lập tức lấy đồ nghề ra, bắt đầu trang điểm.

Hôm nay Lê Mạn tập trung chỉnh sửa vào ba điểm thiếu sót trên gương mặt của Cửu tiểu thư. Trong lúc thực hiện đánh kem nền, Lê Mạn cố ý thoa một lớp dày hơn ở những nơi có nốt ruồi và mụn so với những vùng khác trên gương mặt, để che đi hoàn toàn những khuyết điểm đó, sau đó nàng dùng dầu dưỡng để bôi lên những vùng kem dày, cho đến khi phần kem dưỡng thấm vào da. Chờ đến khi bước này hoàn tất là kết thúc phần trang điểm trên khuôn mặt, lúc này một chút khuyết điểm trên da mặt của Cửu tiểu thư cũng không thể nhìn ra, đập vào mắt là một làn da trắng mịn không tì vết.

Tiếp theo, Lê Mạn xử lý trang điểm phần mắt cho Cửu tiểu thư.

Cửu tiểu thư vốn đã có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, lông mi vừa dày lại vừa dài, khóe mắt hơi cong lên, đây là vẻ đẹp tự nhiên, ánh mắt lúc chuyển động cũng làm lay động lòng người. Đôi mắt như vậy cũng không cần phải chỉnh sửa quá nhiều, trang điểm nhiều quá ngược lại sẽ làm mất đi vẻ đẹp vốn có, cho nên Lê Mạn chỉ cần chuốt nhẹ lông mi rồi dừng lại.

Lúc này, Lê Mạn lấy ra hũ phấn đã qua xử lý, đánh lớp phấn lên khuyết điểm trên phần mũi của Cửu tiểu thư là không đủ độ cao tinh xảo.

Mọi người đều biết trang điểm là để làm các đường nét trên khuôn mặt để trở nên nổi bật và trông thanh tú hơn, nhưng không phải người nào sau khi trang điểm lên nhìn cũng sẽ đẹp mắt. Có những người trang điểm trông rất giả và dày, nhìn qua lớp trang điểm trông rất đậm, để lại ấn tượng đầu tiên đối với người nhìn là ngũ quan trên gương mặt là do trang điểm quá đà mà ra, có lẽ gương mặt mộc ban đầu không được xinh đẹp cho lắm.

Kỹ thuật cao trong chỉnh sửa dung mạo thực chất là có thể dùng mỹ phẩm để chỉnh sửa các đường nét trên gương mặt, nhưng lại không để người khác nhìn ra dấu vết trang điểm đậm nét. Khi người khác lần đầu nhìn thấy, phải để họ thán phục dung mạo của người được trang điểm chứ không phải là kỹ thuật trang điểm, thực sự Lê Mạn chính là người đi đầu trong lĩnh vực dùng kỹ thuật cao trong chỉnh sửa dung mạo này.

Ở kiếp trước, các ngôi sao nổi tiếng thường ưa chuộng chụp ảnh đường phố mà không cần trang điểm, chụp ảnh ở sân bay cũng không trang điểm, đặc biệt là các nữ minh tinh, họ thường xuất hiện với gương mặt không trang điểm hoặc là thích chụp lại nhan sắc mặt mộc của mình rồi đăng lên weibo để thể hiện giá trị nhan sắc đỉnh cao của mình, sau đó khiến cư dân mạng phải thốt lên: “Mặt mộc mà đẹp như vậy ư, thật là đẹp đến điên đảo.”

Nhưng Lê Mạn cũng là người trong ngành giải trí, nàng biết rất rõ những chuyện diễn ra bên trong: làm gì có chuyện các nữ minh tinh bị chụp trộm mà để gương mặt không trang điểm, cái gọi là không trang điểm đó cũng là từ chỉnh sửa mà ra, tức là đã qua trang điểm, nhưng lại làm cho người khác không nhận ra dấu vết trang điểm.

Để đạt được hiệu quả cao như vậy, tất nhiên phải cần đến kỹ năng trang điểm tuyệt vời của các chuyên viên trang điểm. Thợ trang điểm bình thường không thể làm được điều đó, chỉ có chuyên viên trang điểm có tay nghề mới có thể làm cho lớp trang điểm trông bớt nặng nề hơn, chuyên viên trang điểm có kinh nghiệm hơn thì có thể trang điểm đậm nhưng nhìn lại giống như trang điểm nhạt, mà những chuyên viên trang điểm hàng đầu thì hoàn toàn có thể tạo ra lớp trang điểm thuần khiết, nhìn qua trông giống như là không trang điểm.

Tay nghề của Lê Mạn thuộc nhóm người có kỹ năng tốt nhất trong số các chuyên viên trang điểm hàng đầu, vì vậy cũng chính là lý do Lê Mạn luôn được các ngôi sao lớn tranh giành mời nàng làm nhà tạo mẫu.

Mà hiện tại Lê Mạn dùng kỹ thuật này để áp dụng lên vị Cửu tiểu thư này.

…………..

Trải qua một canh giờ tập trung cao độ, Lê Mạn mới vươn người, hít một hơi thật sâu rồi thở ra.

Hôm nay nàng lại được trải nghiệm cảm giác hưng phấn như kiếp trước, khi nàng được mời đi để trang điểm cho diễn viên Oscar, lâu lắm rồi nàng mới làm hết sức mình như vậy.

Với thành quả của những cố gắng hết mình của Lê Mạn, nàng nhìn thấy biểu cảm trợn tròn mắt của mọi người xung quanh là đủ biết.

Giờ phút này, Cửu tiểu thư, mặt hoa da phấn, mặt như Kiều Hoa, lông mày thanh tú, dung mạo tuyệt mỹ, không khác gì tiên nữ hạ phàm, vẻ đẹp tinh khiết lại thanh tao, làm cho người ta không thể rời mắt.

Nha hoàn xung quanh nhìn nhau ngơ ngác, một lúc lâu sau mới định thần lại. Trước kia bọn họ còn cho rằng Cửu tiểu thư vốn dĩ đã rất đẹp rồi, nhưng bản thân họ bây giờ mới được mở mang tầm mắt, không ngờ vẻ đẹp của con người còn có thể đạt tới cảnh giới như vậy.

Mà giờ phút này, Tam di nương là mẫu thân ruột của Cửu tiểu thư cũng không thể giữ nổi bình tĩnh.
 
Back
Top Bottom