Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 100: Chương 100



"Đại Sơn, chúng ta nhất thời đầu óc hồ đồ mới làm ra chuyện này, coi như nể tình là người cùng thôn, ngươi tha cho chúng ta đi."

Chỉ là mặc kệ hai người cầu xin tha thứ như thế nào thì Tống Đại Sơn cũng không để ý tới, hắn cũng không tin tha cho bọn họ lần này thi bọn họ sẽ biết mình sai.

Tống Đại Sơn từ bên hông cầm lấy dây thừng mang theo từ nhà đến, dùng dây trói chặt hai người kia lại, chỉ chừa ra đôi chân để bước đi, Tống Đại Sơn phía sau lôi kéo dây thừng, đẩy hai người đi về thôn.

Dọc đường đi, mặc kệ hai người này cầu xin tha thứ như thế nào, Tống Đại Sơn vẫn dẫn theo hai người đến nhà thôn trưởng, hắn gõ cửa nhà thôn trưởng.

Lúc này người trong thôn đã sớm đi ngủ rồi, có lẽ người còn thức chỉ có hai huynh đệ ý đồ xấu xa của Hạ gia và người cố ý đi bắt người là Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn ở bên ngoài gõ cửa rất lâu thì nhà thôn trưởng mới có ánh nến, chỉ chốc lát sau có giọng nói từ bên trong truyền ra: "Ai đấy?"

Tống Đại Sơn lên tiếng: "Là ta, Tống Đại Sơn đây thôn trưởng, ta có chuyện quan trọng muốn tìm thúc."

Bên trong truyền đến mấy tiếng bước chân, giây tiếp theo thì thôn trưởng khoác áo mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài cửa là Tống Đại Sơn và hai huynh đệ Hạ gia đang bị trói thì lắp bắp kinh hãi: "Như thế này là sao, có chuyện gì vậy?"

Tống Đại Sơn bình tĩnh nói: "Thôn trường, hai người này lần trước tháo nước ở ruộng mạ nhà ta, lần này lại nửa đêm đến ruộng đậu phộng nhà ta nhổ cây đậu phộng non lên, bị ta bắt được ngay tại trận."

Thôn trường nghe xong lời này thì vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, người trong thôn làm ra loại chuyện thất đức này quả thật chính làm mất hết mặt mũi thôn trưởng là ông.

Lúc này thôn trưởng mới vội vàng khoác áo đàng hoàng, bảo lão bà nhà mình đến Hạ gia gọi người đến đây, sau đó ông nhường đường mở cửa cho Tống Đại Sơn đưa hai người kia vào trong nhà.

Chỉ chốc lát sau, những người khác trong nhà Hạ Lão Chúc đều đến đây, còn có mấy người nhà khác cũng bị đánh thức, đi theo đến xem náo nhiệt.

Lê Mạn cũng được Triệu thẩm gọi dậy, đem theo Tiểu Bảo đang ngủ cùng đi đến, nhà thôn trưởng nhất thời náo nhiệt hẳn lên.

Khi Hạ Lão Chúc được vợ thôn trưởng gọi đến thì trong lòng ông ta cũng đã biết là có chuyện gì, dù sao ông ta cũng là người sai hai đứa con trai đi làm chuyện này, vốn tưởng rằng lần trước tháo không bị bắt được thì lần này cũng sẽ không có chuyện gì như vậy, chỉ là không lường trước được lại bị bắt ngay tại trận.

Hạ Lão Chúc lo lắng trong lòng, trên mặt lại vẫn ngụy trang thành dáng vẻ khiếp sợ không biết gì, khi nhìn thấy hai đứa con trai nhà mình đang bị trói trên mặt đất thì liền đi đến tát vào miệng mỗi đứa một cái, tức giận nói: "Hai thằng ranh con chúng mày, sao có thể làm chuyện hồ đồ đánh mất lương tâm như vậy được hả!"

Khi đứa con lớn của Hạ Lão Chúc nhìn thấy vẻ mặt của cha mình thì biết ngay cái tát của ông ta có ý gì, hắn ta lập tức xấu hổ cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai: "Cha, là chúng con hồ đồ đánh mất lương tâm, đầu óc nhất thời mụ mị mới làm chuyện này, chúng con biết sai rồi, Đại Sơn, chúng ta sai rồi."

Đứa con lớn nói xong thì sau lưng lặng lẽ đẩy đệ đệ của hắn một cái, không để cho đứa em ngu ngốc này khiến cha mình cũng bị bại lộ.

Đứa con thứ hai của Hạ Lão Chúc được ca ca của hắn nhắc nhở, cũng kịp phản ứng lại, cúi đầu nhận sai theo.

Lúc này Hạ Lão Chúc mới xoay người lại nhìn Tống Đại Sơn nói: "Đại Sơn à, là hai thằng ranh nhà thúc không tốt, thúc bảo bọn chúng xin lỗi con, con hãy tha thứ cho chúng đi."

Tống Đại Sơn cũng không nói ra nguyên nhân hắn không tha thứ, mà lại nói với thôn trưởng: "Thôn trường, hai người bọn họ nói là bởi vì nhà ta mua xe lừa, cướp mối làm ăn của họ nên họ mới ghi hận trong lòng, vì vậy nên mới muốn phá hoại ruộng đất nhà ta."

Thôn trưởng vừa nghe được thì dùng ánh mắt u ám ngờ vực liếc Hạ Lão Chúc một cái, nhìn mãi đến khi da đầu ông ta căng lên mới nói: "Thứ vô liêm sỉ, trong thôn có nhiều thêm một chiếc xe lừa là chuyện tạo phúc cho mọi người, người ta đều dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, chẳng lẽ chỉ có nhà các ngươi mới được có xe lừa sao."

Lời này của thôn trưởng dù trong tối hay ngoài sáng cũng là đang nói Hạ Lão Chúc, ông đã sớm không vừa mắt thái độ của Hạ Lão Chúc, trước kia chỉ có nhà ông ta có xe lừa, ông cũng không tiện nhiều lời, bây giờ nhà Tống Đại Sơn cũng có, trong lòng ông thật sự rất vui vẻ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 101: Chương 101



Hạ Lão Chúc bị nói trúng tim đen thì tức giận, chỉ là trên mặt lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ, ông ta lại tát hai đứa con trai: "Hai người các ngươi thật là quá hồ đồ, chẳng lẽ chính bởi vì nhà người ta có xe lừa liền giở trò xấu xa sao! Sao ta lại có hai đứa con trai như các ngươi chứ!"

Thôn trưởng cũng biết Hạ Lão Chúc là thành phần biết diễn trò, không ngờ lại nhìn thấy ông ta dạy dỗ con trai ngay tại đây, ông trực tiếp ngăn lại: "Được rồi, dạy dỗ con trai thì để về nhà dạy cũng không muộn, bây giờ phải giải quyết xong chuyện này đã."

Thôn trường nói xong thì nhìn về phía Tống Đại Sơn: "Đại Sơn à, cháu muốn giải quyết việc này như thế nào?"

Tống Đại Sơn nhếch môi nói: "Không phải một câu giải thích là có thể giải quyết được chuyện này, nhà bọn họ phải bồi thường tổn thất cho nhà ta."

Nghe Tống Đại Sơn nói phải bồi thường tiền, đứa con lớn nhà Hạ Lão Chúc trực tiếp mặc kệ mọi thứ mà hét lên: "Nhà ngươi căn bản là không có tổn thất gì, chúng ta lại không làm gì cả, dựa vào đâu mà phải bồi thường!"

Hạ Lão Chúc cũng có chút bối rối nhìn Tống Đại Sơn nói: "Đại Sơn à, sự thật là nhà cháu cũng đâu có tổn thất gì đâu, không phải là hai thằng ranh kia cũng chưa kịp làm gì sao."

Lê Mạn nghe mọi người nói chuyện một hồi, không nghe nổi nữa mới lập tức đứng ra nói: "Thôn trường, các vị thôn dân, Hạ lão thúc nói là không có tổn thất gì, nhà chúng ta quyết không đồng ý, lần đó bọn họ thừa dịp chúng ta không ở nhà tháo nước ruộng mạ nhà ta, nếu không có Triệu thúc vô tình nhìn thấy thì ruộng mạ nhà ta có thể đã bị họ làm c.h.ế.t rồi, năm nay một hạt gạo cũng không có, đêm nay cũng vậy, nếu Đại Sơn nhà ta không bắt được họ, phần lương thực còn lại này của nhà chúng ta cũng không còn nữa, đến lúc đó chúng ta tìm ai nói lý lẽ đây?"

Lê Mạn nói xong thì nhìn thôn trường nói tiếp: "Thôn trưởng, Đại Sơn nhà ta vì chuyện này mà không ngủ ngày nào, buổi tối đều nghiêm túc trông chừng ở ruộng, gần đến cả nửa tháng rồi, cơ thể đều bị hủy hoại, tổn thất về thân thể không phải là tổn thất sao? Thôn trưởng, thúc là nhân chứng, thúc nói xem nhà chúng ta có nên đòi bồi thường hay không?"

Lúc này người ở xung quanh xem náo nhiệt đều đang chỉ trích hai đứa con trai Hạ gia làm việc thất đức, họ đều cảm thấy cần phải bồi thường.

Thôn trưởng gật đầu nói: "Chuyện này là lỗi của hai đứa con trai Hạ gia, nhà Đại Sơn thiếu chút nữa thì không thu hoạch được chút lương thực gì, Đại Sơn cũng vì chuyện này mà không thể ngủ ngon nửa tháng, đúng là phải bồi thường."

Hạ Lão Chúc vừa nghe được lời của thôn trưởng thì liền có sắc mặt không tốt, chỉ là hôm nay ông ta vừa đến đã nhận sai, bày ra dáng vẻ thấu tình đạt lý, lúc này lại lật mặt không muốn bồi thường thì không phải là trước sau mâu thuẫn, mất hết mặt mũi sao.

Xem ra hôm nay chỉ có thể bỏ ra chút tiền tài thôi.

Hạ Lão Chúc chịu đựng nỗi đau như bị cắt thịt hỏi: "Vậy các ngươi cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì hợp lý?"

Tống Đại Sơn nhìn về phía Lê Mạn, để nàng quyết định.

Lê Mạn nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta cũng không phải người có công phu sư tử ngoạm (*), chuyện này các ngươi bồi thường một trăm năm mươi văn tiền thì coi như xong, nhưng mà nếu về sau hoa màu nhà ta lại bị làm hại thì người đầu tiên ta tìm đến chính ta các ngươi."

(*) Công phu sư tử ngoạm: ý chỉ tham lam, cắn một lần được miếng to.

Hạ Lão Chúc nghe thấy phải bồi thường một trăm năm mươi văn tiền thì đã rất tức giận, lại nghe đến câu nói sau cùng thì lửa giận trong lòng khó mà nhịn nổi, nhưng mà có biện pháp nào đâu, bọn họ bị bắt được đem đến đây, sau này xảy ra chuyện lại nghi ngờ bọn họ đầu tiên, hôm nay thật sự là tự lấy đá đập vào chân mình.

Hạ Lão Chúc lòng đau như cắt nhưng vẫn làm trò trước mọi người mà đưa ra một trăm năm mươi văn tiền, chuyện này coi như xong.

Mọi người thấy sự việc đã chấm dứt thì đều quay về đi ngủ.

Lê Mạn và Tạ Đại Sơn tạ ơn thôn trưởng rồi mang theo Tiểu Bảo về nhà.

Dọc đường đi, Lê Mạn bùi ngùi thở dài, nàng vốn tưởng là người Tống gia làm, không ngờ lại là người nhà lão Chúc, xem ra chuyện xe lừa thật sự đã khiến cho bọn họ ghi hận, về sau bọn họ không dám ra tay ở ruộng hoa màu nữa nhưng các mặt khác vẫn phải đề phòng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 102: Chương 102



Gần đây Tống Đại Sơn đi bắt người rất mệt, Lê Mạn kêu hắn mau về ngủ, sáng mai cũng không cần đánh xe nữa, nghỉ ngơi đàng hoàng mới là chuyện quan trọng.

Lần này Tống Đại Sơn không cố chấp mà ngoan ngoãn đi ngủ, ngủ đến hôm sau mặt trời lên cao mới thức giấc.

Lúc Tống Đại Sơn thức dậy, Lê Mạn đang nói chuyện với Tiền Hương Liên trong sân.

Giờ Tiền Hương Liên giống như là khách quen của nhà Lê Mạn vậy, bởi vì nàng ấy khéo miệng, dễ gần và quen biết nhiều người nên buôn bán cao thơm rất đắt hàng, vậy nên thường xuyên đến nhà Lê Mạn lấy cao thơm đi bán, lúc trước hay lấy ba bốn hộp, hiện tại mỗi lần cầm tận mười hộp đi.

Hôm nay mới sáng sớm nàng ấy đã đến rồi, chủ động kể cho Lê Mạn nghe chuyện tối qua hai đứa con trai của Hạ Lão Chúc lén phá nhà nàng ấy.

Tiền Hương Liên nói bây giờ cả thôn đều biết chuyện này, không ai muốn ngồi xe lừa của Hạ Lão Chúc nữa, hoặc là vì sáng nay Tống Đại Sơn không đánh xe, những người muốn lên trấn không thể không ngồi xe của Hạ Lão Chúc, nhưng hiện tại thái độ đánh xe của Hạ Lão Chúc tốt khỏi bàn, giống như đổi tính đổi nết vậy.

Lê Mạn mỉm cười, thầm nghĩ đây chính là thay đổi do cạnh tranh mang lại.

Ngoài chuyện này ra, Tiền Hương Liên còn nói sang chuyện khác nữa.

Hóa ra là đại cô nương của tỷ tỷ Tiền Hương Liên sắp thành thân, đặc biệt muốn mời Lê Mạn đến trang điểm cho nàng ấy.

"Muội tử không biết đâu, lần trước muội trang điểm cho cháu gái nhà đại ca ta làm ai cũng kinh ngạc, lúc đó con cái của tỷ tỷ ta đều ở đó, đại nha đầu của tỷ tỷ ta đã ghi nhớ chuyện này. Giờ tới lúc con bé thành thân, mẫu thân con bé định đi tìm bà bà trang điểm cho nó, con bé lập tức lắc đầu nói thẳng không muốn mà chỉ muốn tìm muội, vậy nên họ cho người nhắn với ta đến mời muội đi một chuyến."

Lê Mạn hỏi: "Nhà đại tỷ của tẩu ở đâu? Xa không?"

Tiền Hương Liên trả lời: "Không xa lắm đâu, gần gần nhà mẫu thân của ta thôi, cô cháu gái này của ta hơi đặc biệt một chút, không giống các cô nương bình thường."

Lê Mạn nghe vậy hứng thú hỏi lại: "Đặc biệt như thế nào?"

Tiền Hương Liên cười nói: "Cháu gái của ta cái gì cũng tốt, chỉ khá béo mà thui, không biết nha đầu này bị gì mà uống nước lã thôi cũng béo, từ nhỏ tới lớn đã béo rồi, làm việc thì siêng năng, ăn cũng không nhiều nhưng mãi không gầy được. Không biết phải làm sao, nha đầu kia rất là lo lắng."

Lê Mạn thắc mắc: "Béo một chút không tốt sao? Chẳng phải người lớn thường thích mấy nha đầu hơi béo một chút, cho rằng có phúc khí à?"

Tiền Hương Liên đáp: "Còn không phải sao, béo một chút tốt biết bao, mừng còn không kịp đấy, người khác muốn béo cũng chẳng được. Không biết tại sao nha đầu kia lại thích gầy, muội không biết phụ mẫu của phu quân nàng ấy thích dáng người nàng ấy tới mức nào đâu."

Vừa nhìn đã thấy cô cháu gái kia có dáng người đẹp nhất trong nhà rồi.

Nghĩ đến đây Lê Mạn có thể hiểu được tâm tư của cô nương này.

Triều đại này không khác xã hội hiện đại mấy, đều xem gầy là đẹp, nữ nhân cũng điên cuồng theo đuổi sự mảnh mai không thua gì ở hiện đại. Nghe nói vị Hoàng đế đầu tiên thích eo thon nên yêu cầu đầu tiên khi tuyển phi là phải thon gọn, các phi tần trong cung đều thắt lưng buộc bụng, uống nước sống qua ngày để mong thân hình thon thả, người nhẹ như lông hồng. Không biết phong trào này lan rộng trong nhân gian từ khi nào, dần dần ai nấy đều coi gầy là thước đo cái đẹp, đến nay đã ăn sâu vào nếp sống.

Cũng giống như trong xã hội hiện đại, ai cũng coi gầy là đẹp, phụ nữ coi giảm cân là sự nghiệp cả đời, nếu ai nói béo là đẹp thì chính là lời vô lý chẳng ai muốn nghe.

Mặc dù thế hệ cũ cho rằng nữ nhi có da có thịt là khỏe đẹp, nhưng chẳng cô nương trẻ tuổi nào muốn tăng cân, nên giảm thì vẫn giảm.

Đây là trường hợp của cháu gái Tiền Hương Liên.

Lê Mạn nói: "Tẩu tử, ta đến trang điểm cũng không thể biến nàng ấy thành gầy, chỉ có thể đánh lừa thị giác làm khuôn mặt nàng ấy trông gầy thôi, người béo thì vẫn béo, tẩy trang rồi vẫn sẽ như cũ."

Tiền Hương Liên phất phất tay: "Sao bọn ta không biết chuyện này chứ, bản thân nàng ấy cũng biết mà, nhưng nữ nhân là như thế, đẹp được ngày nào hay ngày ấy, huống hồ vào dịp quan trọng như thành thân, ai cũng muốn mình trở nên xinh đẹp xuất giá. Bọn ta hiểu suy nghĩ của nha đầu này, nghĩ đến việc tìm muội làm nàng ấy hạnh phúc một ngày."

Lê Mạn gật đầu: "Vậy đi. Hương Liên tẩu tử, không biết cháu gái của tẩu thành thân ngày nào?"

Tiền Hương Liên đáp: "Trùng hợp là hôm đó đúng dịp tiết Trâm Hoa năm nay, ý nghĩa rất phù hợp."

Tiết Trâm Hoa? Lê Mạn biết được lễ hội này từ trí nhớ nguyên chủ, ngày này tựa như lễ thất tịch ở kiếp trước. Vào hôm đó, những người trẻ tuổi chưa thành hôn được công khai gặp gỡ, thậm chí là đi dạo và nói chuyện với nhau, có điều cả hai phải có người khác đi cùng.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 103: Chương 103



Còn những người đã thành hôn càng quang minh chính đại ra ngoài dạo chơi, có khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi.

Ngày này được rất nhiều người yêu thích.

Không đúng, dạo chơi?

Đột nhiên Lê Mạn nắm được điểm mấu chốt, ngày đó mọi người đều ra ngoài tản bộ, nhất định phải có phiên chợ giống như hội chợ hồi trước.

Lê Mạn vội lục tìm ký ức của nguyên chủ, nàng phát hiện tiết Trâm Hoa hằng năm đều không có giờ giới nghiêm, cũng là ngày duy nhất trong năm không có giờ giới nghiêm.

Vào đêm này, đèn lồng được giăng khắp mọi nơi, chợ đêm rất sôi động, sau khi trời tối mọi người sẽ đi tham quan lễ hội đèn lồng và mua đồ, náo nhiệt không thua kém gì đêm giao thừa.

Trong đầu Lê Mạn đầy hình ảnh về tiết Trâm Hoa trong thành, trong thôn thế nào thì nàng không biết, thế nên vội hỏi Tiền Hương Liên: "Hương Liên tẩu tử, vào ngày tiết Trâm Hoa trong thôn chúng ta có sự kiện gì lớn không?"

Nói tới lễ hội này Tiền Hương Liên cũng cười thật tươi: "Có chứ, đương nhiên là có, trên trấn sẽ làm hội đèn lồng, đêm đó rất là náo nhiệt đấy, không đi dạo chơi sẽ rất là đáng tiếc. Ta ấy à, định đêm đó sẽ dẫn người trong nhà lên trấn chơi."

Không ngờ trong trấn cũng không có giờ giới nghiêm, còn tổ chức lễ hội đèn lồng y như trong thành. Chắc đêm đó náo nhiệt không thua gì trong thành, dù sao người dân trong thôn và trên trấn hiếm khi có sự kiện hoành tráng như vậy, nhất định nhà nào cũng sẽ đi xem, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người.

Có nhiều người nghĩa là có nhiều quầy hàng rong hơn, cũng đồng nghĩa với việc nàng có thêm một cơ hội kiếm tiền.

Số tiền kiếm được trong hội miếu lần trước nhiều bằng mấy tháng, tiếc là một năm chỉ có một lần hội miếu, không ngờ lần này lại bắt kịp tiết Trâm Hoa. Nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này để kiếm thật nhiều tiền.

Lê Mạn nghĩ tới đây tim nàng đập rộn lên, sau khi tiễn Tiền Hương Liên về, nàng lập tức ra vườn rau phía sau tìm Tống Đại Sơn đang làm vườn.

"Đại Sơn ca, có phải sắp đến tiết Trâm Hoa không?"

Tống Đại Sơn duỗi lưng gật đầu: "Ừm, cũng không lâu nữa. Nàng muốn đi rước đèn à? Hôm đó ta đánh xe lừa đưa nàng và tiểu Bảo đi."

Lê Mạn biết ngay chuyện đầu tiên người này nghĩ đến là đi rước đèn chứ không phải kiếm tiền, sao nàng lại nghĩ đến chuyện kiếm tiền trước vậy nhỉ? Chẳng lẽ trong mắt nàng chỉ có tiền thôi sao?

Lê Mạn mím môi nói: "Chúng ta nhất định phải xem lễ hội đèn lồng, có điều cũng có thể nhân cơ hội này kiếm chút tiền đấy!"

Giờ Tống Đại Sơn đã hiểu ý của Lê Mạn, nàng đang nghĩ sẽ bày gian hàng bán cao thơm giống trong Hội Miếu lần trước.

Tống Đại Sơn nhớ lại khung cảnh náo nhiệt vào ngày này hàng năm, không thể không thừa nhận bày quầy hàng bán vào ngày này chắc chắn sẽ hái ra tiền.

Tống Đại Sơn gật đầu: "Được thôi, vậy đêm đó chúng ta đến hội chợ đèn lồng bày gian hàng, còn tận mấy ngày nữa, chúng ta có thể từ từ chuẩn bị."

Lê Mạn nói: "Chắc lần này đông người hơn Hội Miếu lần trước, dù sao cũng chỉ diễn ra trong một đêm, không đi sẽ bỏ lỡ mất, chắc chắn mọi người sẽ đi rước đèn đêm đó, e là lúc đó chúng ta còn bận bịu hơn lần trước."

Tống Đại Sơn cũng cảm thấy vậy, bèn hỏi: "Vậy chúng ta cần đến nhà Mai Tử mời muội ấy giúp đỡ không?"

Lê Mạn gật đầu: "Phải đi rồi, không có hai người Mai Tử giúp đỡ, hai chúng ta không lo liệu nổi đâu."

Lê Mạn ngẫm lại thì thấy cao thơm trong nhà không còn lại bao nhiêu, xem ra lần này phải chuẩn bị trước thêm một ít, không biết Mai Tử và Thiết Tử có thời gian đến làm giúp hay không.

Tống Đại Sơn biết Lê Mạn lo lắng, liền nói: "Không sao đâu, chúng ta đến nhà Mai Tử hỏi thử, nếu bọn họ rảnh thì nhờ đến giúp, nếu không rảnh thì chúng ta nghĩ cách khác, dù sao cũng dư dả thời gian mà."

Lê Mạn gật đầu.

Hôm sau, đợi Tống Đại Sơn đánh xe trở về, Lê Mạn đem theo điểm tâm và thịt Tống Đại Sơn mang từ trên trấn về, bế Tiểu Bảo cả nhà cùng đến nhà Mai Tử.

Đến nhà Mai Tử, còn chưa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.

Tống Đại Sơn và Lê Mạn giật thót mình, vội vàng chạy vào trong thì thấy Mai Tử Tử đang bưng một bát thuốc từ phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy Tống Đại Sơn và Lê Mạn đến, Mai Tử hơi kinh ngạc và vui mừng: "Ca, tẩu tử, sao hai người lại đến đây?"

Tống Đại Sơn nhìn chén thuốc trong tay muội tử, hỏi với vẻ lo lắng: "Có chuyện gì vậy? Tại sao lại uống thuốc?"

Mai Tử nghe vậy, sự ngạc nhiên vừa rồi nhanh chóng biến mất, biến thành nỗi chua xót sâu sắc, hai mắt đỏ hoe: "Là Thiết Tử, lần này đi săn lại bị thương."

Lê Mạn: "Không sao chứ? Bị thương nặng không? Mau dẫn bọn ta đi xem thử."

Mai Tử vội vàng đáp: "Bả vai bị dã thú cào thôi, đại phu nói phải tu dưỡng một tháng, trong khoảng thời gian này không được làm động vết thương, đợi lành lặn trở lại mới được đi săn."

Nói đến đi săn, sắc mặt Mai Tử lại ảm đạm, nỗi buồn sâu thẳm dấy lên trong mắt.

Lê Mạn và Tống Đại Sơn đi theo Mai Tử vào phòng, nhìn thấy Thiết Tử đang mặc áo mỏng dựa vào đầu giường chơi với tiểu Thụ.

Thiết Tử nhìn thấy Lê Mạn và Tống Đại Sơn vội vàng dừng động tác: "Ca, tẩu tử, hai người mới đến à?"
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 104: Chương 104



Mai Tử đi đến lấy lại cục đá trong tay Tiểu Thụ, giộng trách cứ: "Tiểu Thụ, nương nói với con mấy lần rồi, bả vai phụ thân bị thương, bắt phụ thân chơi với con sẽ làm động vết thương."

Tiểu Thụ bị mắng xấu hổ cúi đầu xuống: "Nương, con biết sai rồi, sau này không như vậy nữa."

Thiết Tử thấy dáng vẻ đáng thương của con trai cũng giải thích: "Mai Tử, ta chỉ bị thương ở vai trái không thể cử động, chứ không phải toàn thân bất động, tay phải hoàn toàn cử động được mà."

Mai Tử trừng mắt với phụ tử bọn họ: "Hai người các ngươi đó, ta quản không nổi mà."

Hai phụ tử bọn họ cùng cúi đầu hối lỗi.

Lê Mạn nhìn dáng vẻ phụ tử bọn họ thấy hơi buồn cười, có điều trông Thiết Tử không bị gì nghiêm trọng lắm cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay Mai Tử bận nấu thuốc vẫn chưa làm cơm trưa, nàng ấy đi làm cơm trưa ngay, Lê Mạn đi làm phụ, để Tống Đại Sơn và Thiết Tử trò chuyện với nhau.

Trong phòng bếp, Lê Mạn hỏi Mai Tử: "Trước đây Thiết Tử từng bị thương à?"

Nói đến chủ đề này, sắc mặt Mai Tử không tốt lắm: "Bọn muội sống nhờ săn bắn, bị thương như cơm bữa, nhiều năm qua không biết Thiết Tử bị thương bao nhiêu lần nữa."

Lê Mạn: "Vậy là những người ở đây đều như vậy à?"

Mai Tử thở dài: "Cũng không phải đều như vậy, dân trên núi không có đất, đều sinh sống nhờ săn bắn, cho dù dễ bị thương cũng phải làm. Phụ thân của lão công ta cũng vì bị thương nhiều lần, nội thương tích tụ mới mất sớm. Tẩu tử, tôi thật sự sợ Thiết Tử cũng giống như vậy, ta biết sống sao bây giờ?"

Mai Tử nói, khóe mắt đỏ au.

Lê Mạn nhíu mày, cũng phát sầu trong lòng vì chuyện này.

Người dân trên núi dựa vào việc đi săn mà sống, đúng là nguy hiểm thật. Bọn họ thường đối phó với chim chóc và thú dữ trên núi, làm sao bọn họ có thể không bao giờ bị thương được chứ?

Nhưng người miền núi không có đất, không có tiền mua ruộng đất và nhà bên ngoài, cho dù có tiền cũng không ai bán cho, nên chỉ có thể giữ nguyên hiện trạng, người miền núi từ thế hệ này sang thế hệ khác, ngoài sống nhờ đi săn còn làm được gì nữa chứ?

Nàng rất muốn giúp Mai Tử và Thiết Tử, nhưng chính nhà của nàng còn chưa thoát được cảnh nghèo, nói gì giúp đỡ chứ.

Rốt cuộc có cách nào giúp được Mai Tử và Thiết Tử không đây? Lê Mạn nhìn chằm chằm bếp lò với vẻ trầm tư.

Lê Mạn còn chưa kịp nghĩ ra cách nào, Mai Tử đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: "Tẩu tử, hôm nay tẩu và ca ta đến đây có chuyện đúng không? Mau nói với ta đi."

Lúc này Lê Mạn lại không biết mở lời như thế nào, Thiết Tử đang bị thương, sao nàng có thể bảo bọn họ đến giúp được chứ? Vậy nên Lê Mạn lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ đến thăm các ngươi thôi."

Mai Tử lại không tin, hỏi đến cùng: "Tẩu tử, nhất định là hai người có chuyện, tại sao không nói vậy? Chẳng lẽ là vì Thiết Tử bị thương mới không nói sao?"

Lê Mạn thấy Mai Tử khăng khăng hỏi, sau khi suy nghĩ, nàng nói: "Mấy ngày nữa là tiết Trâm Hoa mỗi năm một lần, ta và ca của muội định lên trấn bày hàng bán cao thơm. Muốn nhờ muội và Thiết Tử tới giúp giống lần trước, nhưng bây giờ Thiết Tử đang bị thương, chắc không thể nhờ hai người giúp được rồi."

Lúc này Mai Tử mới nhớ vài ngày nữa là tiết Trâm Hoa, gần đây Thiết Tử bị thương làm nàng ấy không nghĩ được gì.

Mai Tử nhớ lần trước kiếm được nhiều tiền trong hội miếu như vậy, bèn nói: "Tẩu tử, chắc chắn hội đèn lồng lần này còn nhiều người hơn, nhất định không kiếm ít hơn lần trước, không thể bỏ qua cơ hội lần này. Tẩu tử, không cần lo lắng cho bọn ta, Thiết Tử không làm thì còn ta, ta có thể làm, dù sao ta cũng rảnh, ta đến giúp tẩu, dẫn cả Thiết Tử và Tiểu Thụ theo, đến lúc đó cho bọn họ miếng cơm ăn là được rồi."

Lê Mạn do dự: "Vậy không được đâu, dù sao Thiết Tử cũng đang bị thương, muội vẫn nên ở nhà chăm sóc cho đệ ấy thật tốt."

Mai Tử lắc đầu: "Tẩu tử, tẩu không biết đó thôi, bắt hắn ở nhà nghỉ ngơi giống như cực hình vậy, không ở yên được, nhất định phải ra ngoài chi bằng đưa hắn theo, để hắn trông coi hai đứa nhỏ cũng được, còn chúng ta thì làm việc."

Lê Mạn vẫn còn do dự.

Không ngờ lúc ăn cơm, Thiết Tử nghe nói tới chuyện này lập tức hùng hổ yêu cầu được đi giúp đỡ. Hắn không muốn ngày nào cũng ở nhà ăn không ngồi rồi.

Tống Đại Sơn suy nghĩ rồi nói với hắn: "Vậy thì đi, đệ không làm việc được thì trông chừng hai đứa nhỏ là được, mấy chuyện khác để bọn ta lo."

Thiết Tử gật đầu: "Vâng, ta sẽ trông chừng hai đứa nhỏ, chuyện này dễ mà, không ảnh hưởng gì đến vết thương cả, mọi người yên tâm đi."

Mọi chuyện như vậy là ổn thỏa, Tống Đại Sơn bảo Mai Tử và Thiết Tử thu dọn đồ đạc, buổi chiều cùng bọn họ về thôn.

Vì là ngày hôm đó cả nhà sáu người cùng nhau về thôn Đạo Nguyên.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 105: Chương 105



Hội chùa lần trước, ba ngày bán hơn bốn trăm hộp hương cao, lần này hội đèn chỉ trong một đêm, Lê Mạn trong lòng đoán chừng không mang theo được bao nhiêu hộp, nhưng nghĩ làm nhiều hơn làm ít, sau khi làm nhiều còn có thể bán đi từ từ, làm ít thì không đủ bán khẳng định sẽ hối hận, nên Lê Mạn dự định lần này làm năm trăm hộp, cộng thêm trong nhà còn ba mươi hộp, hẳn là nhiều hơn, đoán chừng không bán được nhiều như vậy.

Giống như lần trước, cả nhà cùng nhau đi hái hoa ở sau núi, Lê Mạn, Mai Tử và Tống Đại Sơn mỗi người cõng sọt trên người, không để Thiết Tử cõng, chỉ để hắn ở một bên trông hai tiểu tử không chạy lung tung là được.

Hai đứa nhỏ đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, biết người lớn có việc bận, không chạy loạn cũng không quấy rầy, còn học dáng vẻ của người lớn hái hoa, sau đó bỏ vào trong giỏ của người lớn, dáng vẻ nhỏ bé kia không khỏi khiến người ta đau lòng.

Đứa trẻ không cần chăm sóc, Thiết Tử không có gì để làm, sử dụng tay phải thành thạo từ từ hái hoa, sau đó nhẹ nhàng đặt vào trong giỏ, mọi người thấy hắn không đụng đến vết thương, cũng để hắn đi theo.

Lần này thời gian rất dư dả, không cần phải vội vàng như lần trước, vì vậy mọi người hái không nhanh, chậm rãi khoan thai vừa hái vừa nói chuyện, cả ngày không mệt một chút nào, ngược lại rất thoải mái.

Đợi lúc hái hoa được kha khá, Tống Đại Sơn nhờ Trương lão thúc làm năm trăm hộp cũng được.

Kế tiếp, đám người Lê Mạn dùng ba ngày ở nhà chậm rãi làm hương cao, sau khi làm ra, lại phơi hai ngày, lúc này mới đến lễ hội hoa trâm.

Hội đèn lồng lễ hội hoa trâm là buổi tối, cho nên sáng sớm đi trang điểm cho cháu gái Tiền Hương Liên cũng không làm lỡ việc, hoàn toàn bắt kịp buổi đèn lồng buổi tối.

Tống Đại Sơn đánh xe lừa, lúc trời chưa sáng đã chở Lê Mạn và Tiền Hương Liên chạy tới nhà đại tỷ nàng ấy.

Lúc ba người đến, nhà đại tỷ Tiền Hương Liên đã thoáng náo nhiệt hẳn lên, trong phòng người đến người đi, đều là thân thích trong nhà giúp đỡ.

Chủ nhà thấy Lê Mạn đến, lần này không cần giới thiệu, lập tức nhiệt tình nghênh đón.

Đại tỷ Tiền Hương Liên kéo tay Lê Mạn nói: "Đại muội, làm khó muội sáng nay tới sớm như vậy, hôm nay phiền muội rồi."

Lê Mạn lắc lắc đầu, "Chuyện nên làm, tẩu đừng khách khí, dẫn ta đến phòng tân nương xem một chút đi, ta nhanh chóng trang điểm cho tân nương tử.”

Tiền đại tỷ gật đầu, bảo nhi tử chiêu đãi Tống Đại Sơn một chút, sau đó tự mình lôi Lê Mạn mang đến phòng con gái mình.

Áo cưới của tân nương đã mặc xong, chờ đợi để trang điểm.

Người ở trong phòng thấy Lê Mạn tiến vào, đều ngạc nhiên nhìn Lê Mạn chằm chằm, không nghĩ tới tiểu nương tử xinh đẹp này thật sự là trang nương cố ý mời tới trong miệng tân nương tử, các nàng còn chưa từng thấy qua trang nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.

Lê Mạn cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác nhìn nàng, chỉ gật đầu với những người ở đây xem như chào hỏi, kế tiếp liền đem hộp trang điểm đặt ở bàn bên cạnh, bắt đầu trang điểm cho cô dâu.

Cô dâu mặc một chiếc váy cưới màu đỏ rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cơ thể đầy đặn của nàng ấy.

Sau khi Lê Mạn đi tới đây, ngoại trừ thân hình mập mạp ham ăn làm biếng như Vương Thúy Hoa ra, những nữ tử khác đều thấy thon thả thậm chí phần lớn là gầy yếu. Nữ tử có điều kiện tốt trong nhà vì phù hợp với xu hướng thẩm mỹ cố ý duy trì thân hình thon thả, mà các nương tử trong thôn lại bởi vì ăn không ngon ăn không đủ no, mỗi ngày còn phải xuống ruộng làm việc, vì vậy mập không nổi.

Cho nên tân nương này xem như là cô gái trẻ đầu tiên Lê Mạn gặp qua tương đối mập mạp.

Tân nương tử nhìn Lê Mạn đánh giá mình, mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Tẩu, ta mập lên, để tẩu chê cười rồi."

Lê Mạn nở nụ cười, lắc đầu,"Cái gì mà chê cười, muội như vậy nhìn có phúc khí, sau này cuộc sống nhất định cũng sẽ hòa thuận. Mập không có gì xấu, miễn sức khỏe tốt là được.”

Tân nương tử được Lê Mạn an ủi cao hứng lên, có điều vẫn len lén kéo tay áo Lê Mạn, nhỏ giọng mang theo ngượng ngùng nói: "Tẩu, ta nghĩ là có thể trang điểm cho ta mặt gầy một chút, như vậy xinh hơn, được không?"

Lê Mạn thấy nàng ấy quá xấu hổ, không đành lòng trêu chọc nàng ấy, lập tức gật đầu, "Được, sao lại không được, tẩu nhất định trang điểm cho muội rất gầy rất đẹp.”

Tân nương Tử vui vẻ ra mặt, làm cho người bên cạnh cũng tò mò không chớp mắt nhìn động tác của Lê Mạn chằm chằm, chính là muốn nhìn xem trang nương này có phải lợi hại như chủ nhân nói hay không, mặt bánh bao lớn này còn có thể biến nhỏ thành mặt nhỏ như bàn tay sao? Không phải nói đùa chứ.

Lê Mạn không biết sự hoài nghi trong lòng những người xung quanh, chỉ nghiêm túc bắt đầu trang điểm cho cô dâu.

Khuôn mặt tân nương tử đích thực là mập mập thịt thịt, thể tích cũng không nhỏ, có điều điểm tốt duy nhất chính là làn da trắng, hơn nữa còn mềm mại, thoạt nhìn thập phần thoải mái, mặt như vậy không cần trang điểm quá nhiều, chỉ một lớp son phấn mỏng là được, đỡ lo hết sức.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 106: Chương 106



Bước lo lắng nằm ở việc chỉnh sửa khuôn mặt, phải tạo khối nhiều, tạo nên sự khác biệt về thị giác, làm cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy mặt gầy đi rất nhiều.

Lê Mạn đánh khối quanh mặt cô dâu, làm cho đường nét khuôn mặt tổng thể nhỏ đi rất nhiều, sau đó lại dùng phấn màu tối đánh khối dưới hai bên xương gò má, lại chậm rãi chỉnh sửa, như vậy vừa nhìn thật giống như hai má lõm xuống, chỉnh thể làm cho người ta có cảm giác mặt gầy đi. Rồi qua tác dụng của việc chỉnh sửa phần sáng, cả khuôn mặt không còn là bộ dáng mập mạp phồng phồng như trước nữa, ngược lại đường nét rõ ràng, hai gò má hơi lõm, thoạt nhìn thập phần nhỏ nhắn.

Sau đó, Lê Mạn trang điểm tỉ mỉ lông mày và môi của cô dâu, trang điểm mặt xem như đã hoàn thành.

Bước cuối cùng chính là xử lý tóc, Lê Mạn tháo mái tóc còn chưa cuộn lên của cô dâu, chậm rãi chải mượt, ở hai bên trán đỉnh đầu chia ra một phần tóc dùng làm trang điểm cho mặt, những sợi tóc khác toàn bộ búi tóc Phi Tiên Kế.

Hai bên tóc giữ lại uốn xoăn, buông xuống hai bên má, đồng thời phần đuôi khẽ hướng vào trong, toàn bộ hai bên mặt được che đi không ít, phối hợp với đánh khối, toàn bộ khuôn mặt đại biến.

Khuôn mặt bây giờ của tân nương tử tuy rằng kém hơn những người trời sinh gầy gò khuôn mặt nhỏ, nhưng cũng nhất định không thể gọi là “to" hay "mập", nhìn chính là khuôn mặt của một tiểu nương tử thanh tú bình thường.

Nhưng vì có khuôn mặt mập mạp trước đó của tân nương tử để so sánh, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy khuôn mặt cô dâu này thật gầy a.

Lê Mạn đối với việc trang điểm mặt mũi quen thuộc như vậy, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm giác kinh ngạc, cho nên vừa trang điểm xong liền tự động lui sang một bên sửa sang lại rương trang điểm của mình, để lại những người khác trong phòng vây quanh tân nương tử phát biểu cảm xúc.

Phòng lúc này quả thực có thể nói là náo nhiệt phi phàm, các nữ nhân ríu ra ríu rít vây quanh tân nương tử, giống như phát hiện ra đại sự gì đó.

"Trời ơi, đây sợ là ảo thuật, mặt Đại Ny này sao lại nhỏ như vậy."

"Ai nha, ta sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy qua thủ pháp trang điểm như vậy, mặt bánh bao lớn thật sự có thể nhỏ như vậy a, sao lại lợi hại như vậy."

"Vừa rồi ta còn không tin, lần này ta không thể không tin, nhìn xem gương mặt này thay đổi, quá lợi hại."

"Chính là chính là..."

Cũng có người sau khi phát biểu cảm xúc, vây quanh Lê Mạn, tò mò bắt đầu hỏi Lê Mạn đủ loại vấn đề.

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi hỏi Lê Mạn, "Đại muội tử, thủ pháp trang điểm này của cô có phải cũng có thể trang điểm những gương xấu khác thành xinh đẹp không? Nếu như có khuyết điểm thì sao?"

Lê Mạn suy nghĩ một chút, nói thật: "Có thể biến người xinh đẹp hơn một chút, nhưng không có khả năng biến thành mỹ nữ, diện mạo vốn rất quan trọng, nguyên bản lớn lên xinh đẹp, trang điểm ra càng xinh đẹp hơn, nếu như nguyên bản khuyết điểm quá lớn, như vậy không có biện pháp nào khiến khuyết điểm giống như không tồn tại."

Người phụ nữ gật gật đầu, ánh mắt đảo quanh, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.

Lúc này đại tỷ Tiền Hương Liên tiến vào, nhìn thấy bộ dáng nữ nhi của mình, kinh hỉ nhìn lại, cuối cùng lại tới kéo Lê Mạn vỗ vỗ tay nàng, nói cảm ơn: "Muội tử, cám ơn muội a, muội trang điểm đại nữ nhân nhà ta quá xinh đẹp, mặt kia giống như gọt thịt đi, nào nào, lì xì này muội cầm, hôm nay vất vả rồi." Nói xong nhét cho Lê Mạn một cái hồng bao.

Lê Mạn cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy, sau đó cáo từ Tiền đại tỷ: "Tẩu, chuyện này cũng coi như xong, ta cáo từ trước, các tẩu cứ tiếp tục."

Tiền đại tỷ vội vàng giữ chặt Lê Mạn, "Muội tử, ở lại ăn một bữa rượu mừng a, đi sớm như vậy làm gì.”

Lê Mạn xua xua tay, "Tẩu, trong nhà còn có việc, không thể trì hoãn nữa, ta xin nhận ý tốt của tẩu, thật sự phải cáo từ rồi.”

Tiền đại tỷ thấy ý của Lê Mạn kiên quyết đi, cũng không tiện cứng rắn giữ lại, đành phải đưa người tiễn ra ngoài.

Trở về chỉ có hai người Tống Đại Sơn và Lê Mạn, Tiền Hương Liên còn muốn ở lại ăn tiệc cưới.

Chờ Lê Mạn và Tống Đại Sơn chạy tới nhà, nhà nào cũng đã bắt đầu ăn cơm trưa, Mai Tử đã sớm ở nhà chuẩn bị cơm trưa xong, chỉ chờ hai người trở về là có thể trực tiếp ăn cơm.

Ăn cơm trưa xong, mấy người nghỉ ngơi một chút, sau đó bắt đầu đem đồ đạc chuyển lên xe lừa.

Đầu tiên bỏ hương cao đã làm xong vào trong sọt, sau đó đem sọt chuyển vào trong xe lừa, Lê Mạn suy nghĩ một chút, trực tiếp mang theo cái bàn nhỏ ở phòng trong nhà kia, bỏ vào trong xe lừa, như vậy có thể trực tiếp lấy bàn làm sạp, hương cao đặt lên bàn bán, như vậy khách có thể đứng chọn lựa, không cần phải ngồi xổm xuống chọn lựa như lễ hội lần trước.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 107: Chương 107



Lê Mạn lại đun một nồi nước nóng, sau đó bỏ vào trong một cái bình gốm duy nhất ở nhà, phía trên dùng một cái bát đậy kín, bỏ vào trong xe, như vậy chờ buổi tối khi khát có thể trực tiếp uống.

Chờ sau khi tất cả mọi thứ đã được sắp xếp xong, cũng sắp đến chạng vạng, người nhà đã nấu bữa tối trước, ăn bữa tối sớm một chút, sau đó đánh xe lừa đến thị trấn.

Tối nay không chỉ không có giờ giới nghiêm, mà bày sạp cũng không cần phải trả phí, cho nên đêm nay người bày sạp đặc biệt nhiều, ngay cả đồ ăn trong nhà cũng có thôn nhân bày sạp bán.

Trời còn chưa tối, bên đường đã nhộn nhịp, những người bán hàng rong đều đang vội vàng chuẩn bị quầy hàng, mấy người Lê Mạn thật lâu mới tìm được một chỗ trống không tồi, ở ngay trước mặt một cửa hàng vải.

Ông chủ cửa hàng vải này Lê Mạn quen biết, trước đây không những mua vải nhà hắn ta mấy lần, lần trước hội chùa cũng từng gặp qua, sau đó có vài lần đến trấn cũng gặp qua.

Ông chủ tiệm vải vốn thấy có người chiếm vị trí trước cửa, đang chuẩn bị đi ra đuổi đi, không ngờ vừa nhìn là Lê Mạn, ngược lại không nói gì, chỉ cười ha hả chào hỏi, "Lê muội tử, không ngờ là cô a, cô cũng tới bán hương cao?"

Lê Mạn gật gật đầu, khách khí nói: "Ông chủ, tối nay bày sạp trước cửa hàng của huynh, không quấy rầy chứ?"

Ông chủ vội vàng xua tay, "Không quấy rầy không quấy rầy, đợi lát nữa ta cũng phải ra ngoài chi một sạp hàng, hai nhà cùng nhau bán ngược lại lại náo nhiệt.”

Lê Mạn gật gật đầu, không nói gì nữa, ngược lại chuyên tâm đem đồ vật trong xe chuyển xuống bắt đầu bố trí.

Ông chủ tiệm vải cũng không lập tức đi ngay, ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, khi Lê Mạn lại một lần nữa nhìn qua, cười gật gật đầu, xoay người vào trong hàng vải, chỉ chốc lát sau mang một cái bàn đi ra, sau đó đem vải vóc trong tiệm lần lượt bày lên, vừa vặn liền kề với bàn nhà Lê Mạn.

Trời dần dần tối, trên đường đèn lồng trước cửa mỗi nhà đều sáng lên, nhất là cửa hàng bán hoa đăng, dời toàn bộ hoa đăng trong cửa hàng ra ngoài cửa, châm lên, khiến cho cả con đường đèn đuốc sáng trưng, trong lúc nhất thời cái gì cũng thấy rõ.

Lúc này dòng người dần dần nhiều lên, tiếng rao của những người bán hàng rong cũng theo đó vang lên, trên đường trong nháy mắt biến thành tiếng người huyên náo.

Mai Tử có kinh nghiệm lần trước, lần này không hỏi Lê Mạn, lập tức mở rộng cổ họng hô lên, "Bán hương cao đây, vừa rẻ vừa có ích, một hộp chỉ tám văn tiền!"

Mai Tử hô mấy tiếng liền hấp dẫn khách tới, mọi người vừa nghe một hộp tám văn tiền, đều theo thanh âm đi tới trước quầy hàng của Lê Mạn, phát hiện hộp đựng hương cao to như vậy, nhất thời hứng thú, rối rít yêu cầu mở ra xem hương cao bên trong thế nào.

Lê Mạn phân biệt một hộp hương hoa hồng và một hộp hương hoa cúc mở ra, bày ra cho mọi người xem, sau đó nói: "Mọi người nếu muốn thử, thì vươn cổ tay ra, dùng thử hương cao miễn phí, cảm thấy không tốt có thể không mua."

Những thứ tốt như hương cao có thể dùng thử miễn phí, đủ để hấp dẫn một đám người lớn, cái này cũng không, Lê Mạn vừa dứt lời, các nữ tử vây quanh quầy hàng đều vươn cổ tay ra.

"Bà chủ, cho tôi thử."

"Bà chủ, tôi muốn thử xem."

"Bà chủ..."

Lê Mạn cũng không vội, đáp ứng từng cái, sau đó bôi lên cổ tay từng người một một chút hương cao.

Nữ tử thử hương cao đều rất cao hứng, lập tức ngửi ngửi, phát hiện quả nhiên mùi hương rất tốt, ríu rít bỏ tiền ra mua một hộp.

Hôm nay ngày lễ như vậy, người bình thường đã chuẩn bị tiền để tiêu, cho nên bỏ tiền ra mua đồ cũng gọn gàng hơn không ít so với ngày thường, còn có không ít nam tử vì làm nữ tử bên cạnh vui vẻ, không chút do dự bỏ tiền ra mua, chọc cho nữ tử cười duyên không thôi.

Chỉ chốc lát sau, Lê Mạn đã bán được không ít, hơn nữa vì quầy hàng có quá nhiều người, từ tác dụng tâm lý của đám đông, khách nhân cuồn cuộn không ngừng đổ về trước quầy hàng của Lê Mạn, ngay cả hô cũng không cần hô.

Lê Mạn phát hiện khách nhân đêm nay bỏ tiền ra so với người hội chùa lần trước rõ ràng thoải mái hơn nhiều, việc làm ăn này so với lần trước còn bận rộn hơn, Lê Mạn và Mai Tử còn có Tống Đại Sơn ba người đều bận rộn một khắc cũng không thể dừng lại, ngay cả Thiết Tử một mực ở bên cạnh trông con cũng thỉnh thoảng vươn tay giúp đỡ mới ổn hơn một chút.

Bởi vì hương cao ở chỗ Lê Mạn bán rất tốt, đến cả trước quầy hàng của ông chủ hàng vải cũng có không ít người xem vải vóc, ông chủ hàng vải thừa dịp Lê Mạn có thời gian rảnh rỗi nói với Lê Mạn: "Lê muội tử, đêm nay thật sự là nhờ phúc của cô, vải vóc của ta buôn bán cũng tốt hơn không ít a."

Lê Mạn cười cười.

Ông chủ hàng vải không nói thêm nữa, chỉ là chốc lát sau bưng ra mấy cái ghế từ trong hàng vải, đặt ở phía sau đám người Lê Mạn, nói: "Đứng mãi như vậy cũng chịu không nổi, nào, tranh thủ thời gian ngồi một lát đi, nghỉ chân."

Mấy người Lê Mạn vội vàng cảm tạ ý tốt của ông chủ, không kịp nói nhiều, lại một lần nữa bận rộn.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 108: Chương 108



Dòng người mãi cho đến khi qua giờ Tý mới bắt đầu tan, lúc này, Lê Mạn phát hiện hương cao mang từ trong nhà đã không còn bao nhiêu, điều này vượt xa mong đợi của nàng, vốn tưởng rằng có thể bán được ba trăm hộp đã là tốt rồi, không nghĩ tới một đêm bán được gần năm trăm hộp, so với ba ngày hội chùa lần trước bán ra còn nhiều hơn.

Thời gian qua đi, trên đường dần dần không còn người, những người bán hàng rong bắt đầu nhao nhao thu dọn đồ đạc về nhà, đám người Lê Mạn cũng thu dọn đồ đạc, tính toán dẹp đường hồi phủ.

Tống Đại Sơn đem bàn trở lại trong buồng xe, Mai Tử theo đó đem sọt chuyển vào trong, Lê Mạn đang thu dọn đồ đạc còn lại, ông chủ hàng vải bên cạnh đi tới, đưa hai xấp vải màu sắc tươi sáng lên màu rất đẹp đến trước mặt Lê Mạn.

Lê Mạn cả kinh, ngẩng đầu nhìn ông chủ hàng vải, "Ông chủ, huynh đây là?"

Ông chủ hàng vải cười ha hả nói: "Hai xấp vải này Lê Mạn Tử nhận đi, ta thấy rất tôn dáng cô, làm quần áo hẳn là rất thích hợp."

Không đợi Lê Mạn mở miệng cự tuyệt, ông chủ hàng vải lại nói: "Muội tử không cần cự tuyệt, coi như ta cảm ơn cô đêm nay mang đến cho ta nhiều mối làm ăn như vậy, hai xấp vải này ta cố ý giữ lại cho cô, nhận lấy đi."

Lê Mạn ra sức nhíu mày, nhìn ánh mắt ông chủ, cuối cùng biết vì sao ông chủ này lại nhiệt tình với nàng như vậy, hắn ta có tâm tư tình cảm khác.

Hắn không biết nàng là phụ nữ đã có chồng sao? Hắn không biết đêm nay Tống Đại Sơn vẫn đi theo bên cạnh chính là trượng phu của nàng sao?

Nếu đã biết, vì sao còn lấy lòng nàng!

Sắc mặt Lê Mạn lạnh xuống, thanh âm cũng lạnh theo, "Ý tốt của ông chủ thứ cho tiểu nữ không dám nhận, tiểu nữ không có phúc hưởng thụ.”

Lê Mạn nói xong rất nhanh cầm lấy đồ đạc đi về phía xe lừa.

Lê Mạn không biết chính là, cho đến khi xe lừa của bọn họ đi ra ngoài thật xa, phía sau có một đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm.

Ông chủ hàng vải nhìn chiếc xe lừa đi xa, ánh mắt tối sầm, đem vải vóc trong tay đặt lên bàn.

Ông chủ hàng vải họ Trương, tên là Trương Tắc Sĩ, năm nay ba mươi bốn tuổi, chính là tráng niên, năm xưa mất vợ, chỉ giữ lại một đứa con trai, sau đó không cưới nữa, một mình nuôi con trai lớn lên, hiện giờ nhi tử cũng cưới vợ sinh con, hắn ta hoàn toàn không có gánh nặng gì.

Đương nhiên, nam nhân đều có nhu cầu, bình thường hắn ta đều trực tiếp đi thanh lâu tả hỏa, lại chưa bao giờ tái hôn, cũng không phải khó quên nương tử đã c.h.ế.t bao nhiêu, chỉ là nhiều năm như vậy hắn ta chưa gặp được một nữ tử nào lọt vào mắt, cho nên hắn ta dứt khoát không cưới, cho đến lần trước Lê Mạn tới cửa hàng của hắn ta mua vải, lòng hắn ta đột nhiên rung động.

Nhưng nhìn Lê Mạn búi tóc phụ nhân (phụ nữ đã có chồng), vừa nhìn đã biết là có trượng phu, hắn ta mặc dù động tâm, nhưng vẫn đem ý niệm kia gắt gao đè ở trong lòng, ai cũng không biết.

Lần trước hội chùa Pháp Hoa Sơn, rất trùng hợp là lại gặp Lê Mạn, nhìn nàng ung dung đối đáp khách nhân, nhìn dáng vẻ đối lập mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn cười nói của nàng, hắn ta cảm thấy càng động tâm, đây chính là dáng vẻ thê tử mà hắn ta muốn, xinh đẹp hiền thục, thoải mái hào phóng, lại khôn khéo có năng lực, mỗi một thứ đều phù hợp với yêu cầu của hắn ta đối với thê tử, đáng tiếc chính là, nàng có trượng phu.

Có điều lần đó hắn ta quan sát ba ngày, phát hiện rất có thể người đàn ông nông thôn què chân kia chính là trượng phu của nàng, hắn ta lập tức cảm thấy tâm tư dậy sóng, hắn ta không thể tin được nữ tử tốt đẹp như vậy lại gả cho nam nhân như thế, quá lãng phí.

Sau khi trở về, hắn ta vẫn nhớ mãi không quên, lại một lần nữa ở trên trấn nhìn thấy nàng, hắn ta liền sai người hỏi thăm hoàn cảnh của nàng, tin tức nhận được dĩ nhiên là, nàng bị bán về nông thôn, bị tên hán tử què chân ở nông thôn kia mua làm vợ, hán tử kia cũng là một tên góa vợ, còn có một đứa con trai không hiểu chuyện.

Tin tức như vậy khiến trong lòng hắn ta dấy lên hy vọng, nàng tất nhiên là không thích hán tử nông thôn kia, chỉ là thân bất do kỷ, không cách nào thoát khỏi.

Nếu như hắn ta có thể giúp nàng thoát khỏi hán tử nông thôn kia, có phải nàng sẽ nguyện ý đi theo hắn ta hay không? Giá trị của hắn ta tuy không tính là đại phú, nhưng cũng tính là tiểu phú, ăn uống không lo, đi theo hắn ta, nàng sẽ sống rất tốt, so với người đàn ông què chân ở nông thôn kia tốt hơn không phải một hai điểm, kẻ ngốc đều biết phải lựa chọn như thế nào, hắn ta nghĩ không ra lý do nàng sẽ cự tuyệt hắn.

Khi hắn ta còn chưa nghĩ ra kế tiếp nên làm thế nào, lại không ngờ đêm nay trùng hợp nhìn thấy nàng ở cửa hàng như vậy, cho nên hắn ta nhịn không được tiết lộ một chút tâm tư với nàng.

Không ngờ rằng, chỉ một chút tâm tư mơ hồ, dĩ nhiên đã bị nàng không chút do dự mà cự tuyệt.

Rốt cuộc là băn khoăn dè dặt, hay là thật sự không muốn?

Hắn ta khá tin là vế phía trước.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 109: Chương 109



Lê Mạn ngồi trên xe lừa trở về nhà, lòng dần dần bình tĩnh lại.

Đối với chuyện vừa rồi, nàng nghĩ, có thể là do tính chiếm hữu của người đàn ông nổi lên, dù sao diện mạo hiện tại của nàng rất ổn, ở nhà giàu cũng là vượt bậc, ở nơi nông thôn này, lại càng có vẻ không tầm thường.

Có lẽ cảm thấy nàng là một thôn phụ bình thường, không dám công khai việc này ra ngoài, vì vậy mới dám biểu hiện trắng trợn, bị từ chối cũng không có tổn thất gì.

Ấn tượng trước kia với ông chủ hàng vải cũng không tệ lắm, hiện tại lại thấp đến tận cùng, nam nhân như vậy, có thể không để ý lễ nghĩa liêm sỉ đối với một người phụ nữ đã có chồng tâm tư như vậy cũng biểu lộ ra, có thể thấy được bản thân cũng không phải người có nhân phẩm đoan chính, người như vậy sau này tuyệt đối không thể giao thiệp nữa.

Sau khi nghĩ xong, Lê Mạn ném chuyện này ra sau đầu.

Bây giờ trong lúc vô tình nàng nghĩ ra một chủ ý khá hay.

Nàng nghĩ đến việc làm thế nào giúp Mai Tử và Thiết Tử.

Lê Mạn nói về phía Mai Tử và Thiết Tử: "Mai Tử, Thiết Tử, ta nghĩ ra cách này, sau này các muội có thể không cần dựa vào săn thú để kiếm sống nữa."

Đôi mắt của Mai Tử và Thiết Tử sáng lên, đặc biệt là Mai Tử, vội vàng hỏi: "Tẩu, cách gì? Mau nói đi.”

Lê Mạn cũng không đả mã hổ nhãn (giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo), trực tiếp nói biện pháp vừa nghĩ ra, "Các muội cũng buôn bán đi."

Ánh mắt sáng lên của Mai Tử thoáng tối xuống, nói: "Tẩu, cái này ta cũng từng nghĩ tới, nhưng không quá thực tế, ta và Thiết Tử căn bản không biết làm ăn, cũng không có tay nghề gì, chúng ta nghĩ không ra có thể bán cái gì, thêm nữa, cho dù có thứ gì đó để bán, chúng ta ở trong núi, một chuyến đi trấn sẽ mất hơn nửa ngày, chờ đến trấn, người đi chợ về nhà hết, ai còn chờ bọn ta buôn bán chứ."

Lê Mạn cười cười, nói: "Ta nói làm ăn không phải bảo các muội đi trấn bày sạp buôn bán, ý của ta là ở trong núi buôn bán quanh thôn, Thiết Tử có thể gánh một cái thúng, trực tiếp bán hàng rong a, bán một ít đồ dùng hàng ngày và đồ vật nhỏ mà người trong núi và trong thôn đều cần, không lo bán không được, chính là người phải vất vả một chút, mỗi ngày gánh tới gánh lui."

Đôi mắt của Mai Tử và Thiết Tử sáng lên một lần nữa.

Đúng vậy, bọn họ trước kia sao lại không nghĩ tới chuyện bán hàng rong.

Người trong núi đi ra ngoài một chuyến không dễ dàng gì, nếu thiếu một cây kim, bình thường đều là nhịn một chút, chờ lần sau lên trấn mua lại, nhưng nếu có người đến tận nhà bán, bọn họ sao có thể không mua.

Người trong thôn cũng vậy, mỗi lần đi trấn một chuyến đều phải có tiền xe ba đồng, làm sao nỡ chạy lên trấn. Nếu như thiếu một vật nhỏ gì đó, khẳng định tình nguyện mua từ chỗ bán hàng rong a.

Mai Tử nhất thời kích động, kéo tay Lê Mạn lên, "Tẩu, tẩu thật sự quá thông minh, đây là một cách tốt, chính là..."

Mai Tử nói xong, lông mày hơi nhíu lại, "Chính là có chút không ổn, nhập hàng này quá..."

Lê Mạn cười cười, chỉ chỉ Tống Đại Sơn đang chạy xe lừa phía trước nói: "Các muội đã quên ca ca muội hiện tại đang làm gì? Bây giờ chàng ấy có xe, mỗi ngày đều đi trấn, mang hàng cho các muội không phải là chuyện dễ dàng sao.”

Lê Mạn vừa nói, Mai Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ vỗ đầu mình, "Đúng vậy, ta quên mất chuyện này, hiện tại ca ta có xe, đi trấn mang hàng đúng là thuận tiện, lần này cái gì cũng giải quyết được.”

Thiết Tử ở một bên liên tục gật đầu.

Lê Mạn nói ra chỗ khả thi của việc làm ăn này: "Việc làm ăn này vẫn rất thích hợp, các muội đi trấn lấy hàng, một lần lấy nhiều, khẳng định rẻ hơn rất nhiều, sau đó dựa theo giá cả bán ra giống ở trấn, người ta khẳng định nguyện ý mua."

Mai Tử liên tục gật đầu, "Đúng vậy, là lý lẽ này.”

Lúc này Thiết Tử cũng mở miệng hỏi: "Vậy tẩu, chúng ta có thể bán những gì chứ? Tẩu hiểu biết nhiều, tẩu cho bọn muội biết đi.”

Lê Mạn suy tư chốc lát, nói: "Bán chút đồ thiết yếu dùng trong nhà, lại không đáng để cố ý đi trấn một chuyến mua, như kim may vá, dầu muối tương dấm v.v... Cộng với một số món đồ hiếm, chẳng hạn như bán hương cao giống ta, trẻ em thích ăn kẹo và đồ ăn nhẹ.”

Lê Mạn lại nói: "Củi gạo dầu muối kim chỉ những thứ này sẽ không hỏng, có thể mua một lần nhiều một chút, giá cả sẽ rẻ hơn, cũng không sợ bán không được. Giống như ăn một cái gì đó dễ bị hỏng, ít hơn một chút mỗi ngày. Mai Tử ở nhà cũng có thể nấu một số thức ăn hoặc những thứ khác, đưa Thiết Tử mang đi bán. ”

Thiết Tử liên tục gật đầu, cảm thấy Lê Mạn nói rất đúng.

Mai Tử nhớ tới bánh bao mình làm, lại càng hưng phấn, "Tẩu, ta sẽ làm bánh bao chiên và màn thầu, có thể làm để Thiết Tử bán thử xem.”

Lê Mạn gật gật đầu, cũng cao hứng vì Mai Tử và Thiết Tử, "Vậy thử xem, trước tiên làm một cái thúng, Trương lão thúc trong thôn chúng ta tay nghề mộc rất tốt, có thể tìm ông làm cho các muội một bộ, sau đó ngày mai ca của các muội đi trấn nhập hàng một chút.”
 
Back
Top Bottom