Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
426,762
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNh017h8blChyagrEXtVQ3iFf32r9_A-ixVdtHWSa6z_7Ey__aMXMyPhE8Ck-L29d3A6O7MX9v_s1JXkL0G6uNtxj4KD3uut7TSWkuBD11G3FBlCPgruufPjMd86HUC9WayCV9KeF3-9NdtM5lW62LB=w215-h322-s-no-gm

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Tác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân Gia
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Nữ Cường, Điền Văn, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Một sơ cấp mỹ dung ở cổ đại một sớm xuyên qua, trở thành một nông phụ bị bán cho hán tử ở nông thôn.

Nhìn căn nhà cỏ lung lay sắp đổ, trượng phu chân bị tàn tật, còn có đứa trẻ gầy trơ xương, nông phụ thở dài, phải cố gắng làm giàu mới được...​
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 1: Chương 1



Giây phút Lê Mạn mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, nàng có thể khẳng định mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước đó ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay rơi hy hữu, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang trong bệnh viện, chứ không phải trong gian phòng cỏ tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi nào.

Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạn từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.

Lê Mạn cơ bản đã có thể khẳng định, phải dùng mấy chữ nghèo rớt mồng tơi để hình dung về cái nhà này, trước mắt xem ra mình đã xuyên không đến một nơi nghèo đến nổi không thể nghèo hơn.

Nghĩ đến việc mình còn chưa biết thân phận này có hoàn cảnh như thế nào, bên ngoài tình hình ra sao, Lê Mạn chống lại cơn đau mỏi toàn thân và sự choáng váng trong đầu, chậm rãi nhấc chân xuống giường muốn ra khỏi phòng xem bên ngoài thế nào, chẳng thể ngờ vừa đứng lên, đầu nàng bỗng đau như bị kim đâm, một ánh sáng trắng chói mắt lóe lên, giây tiếp theo liền chìm vào bóng tối.

Lê Mạn lần thứ hai tỉnh dậy bởi một tiếng gọi lớn đánh thức, giây phút mở mắt ra, đầu óc nàng có chút mờ mịt.

Trong giấc mộng vừa rồi lúc ngủ, toàn bộ ký ức của một người nào đó hiện lên trong đầu nàng, không, đúng hơn phải nói đó là ký ức của nguyên chủ.

Hóa ra, nguyên chủ cũng vừa tới nhà này ngày hôm qua, bị nam chủ nhân của nhà này dùng hai lượng bạc mua về.

“Cô nương, cô nương.” Không đợi Lê Mạn suy nghĩ kỹ hơn về ký ức của thân thể này, tiếng gọi bên cạnh kéo nàng trở về hiện thực.

Lê Mạn quay đầu nhìn về phía người vừa gọi mình đang đứng trước giường.

Một hán tử cao lớn đập vào tầm mắt, mặc trên người chiếc áo gai, trên áo là những miếng vá lỗ chỗ, mái tóc dài màu đen buộc gọn sau đầu, búi thành một búi, da hơi đen, ngũ quan bình thường.

Lê Mạn biết đây chính là nam nhân hôm qua đã bỏ ra hai lượng bạc để mua nàng từ trong tay kẻ môi giới, cũng chính là nam chủ nhân của nhà này.

Lúc này nam nhân này hơi cúi xuống, ánh mắt nhìn trên người nàng, lông mày hơi nhăn lại, cất giọng khàn khàn: “Nàng không sao chứ? Trên người còn chỗ nào khó chịu sao?”

Lê Mạn lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: “Không sao.”

Hán tử nghe câu trả lời vẫn không hề thả lỏng chân mày, ánh mắt nhìn Lê Mạn có chút phức tạp, một lúc sau cất giọng: “Nàng yên tâm, ta không ép buộc nàng, lúc đó mua nàng chỉ vì không muốn kẻ môi giới đó bán nàng cho Vương lão đầu.” Nói xong câu này, lại mấp máy môi: “Đợi vết thương của nàng lành hẳn, ta sẽ thả nàng đi, nàng yên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ không thông nữa.”

Lê Mạn trầm mặc nghe hán tử nói, trong lòng bất lực thở ra một hơi.

Nguyên chủ của thân thể này là nha hoàn đắc lực bên người đại thiếu nãi nãi của Trương gia đại hộ trong thành, lớn lên có chút xinh đẹp, vì thế được Trương đại thiếu gia coi trọng, muốn thu vào trong phòng, mà nguyên chủ cũng có ý muốn bay lên cành cao, vì thế ngầm mắt qua mày lại với đại thiếu gia, ai ngờ mọi chuyện bị đại thiếu nãi nãi biết được, đại thiếu nãi nãi này mới nhân lúc đại thiếu gia ra cửa gặp bằng hữu mà tùy tiện tìm một cái cớ sau đó bán nguyên chủ đi, còn đặc biệt dặn dò người đó bán nàng ta đến một thôn quê hẻo lánh, vì thế nên mới qua tay nhiều kẻ môi giới bị bán đến thôn Đạo Nguyên này.

Vốn dĩ trong thôn có tên Vương lão đầu hiếu sắc nọ nhìn trúng mĩ mạo của nguyên chủ, nhất thời nổi tâm tư bỏ ra một lượng rưỡi bạc muốn mua nàng ta, nguyên chủ nhìn thấy đó là một lão già thô kệch thì sống c.h.ế.t không muốn, kêu khóc vùng vẫy, cảnh này bị Tống Đại Sơn trên đường đi chặt củi về nhìn thấy, nhớ đến muội muội của mình cũng từng bị bán đi như vậy, nhất thời động lòng trắc ẩn, vì thế mới có chuyện bỏ ra hai lượng bạc để mua nguyên chủ sau đó.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 2: Chương 2



Nguyên chủ thuận lợi được Tống Đại Sơn mua về, nhưng nhìn thấy ngôi nhà rách nát này thì trong lòng cực kỳ không muốn ủy thân cho hán tử nhà nông này nhưng lại không có cách nào chạy trốn, chạy rồi cũng không có cách để tồn tại, bi thương tột độ, nhất thời nghĩ không thông liền nuốt bả chuột để ở góc nhà, lúc tỉnh lại đã đổi thành Lê Mạn vừa xuyên không tới.

Lê Mạn trong lòng nhanh chóng đánh giá một chút hoàn cảnh trước mắt, phát hiện bản thân hiện tại căn bản không có cách nào để một mình sinh sống cả.

Phong khí vương triều Đại Hạ vẫn còn bảo thủ, bó buộc ước thúc nữ tử, nữ tử trong hoàn cảnh nếu không có bối cảnh chống lưng căn bản không thể đơn độc xuất đầu lộ diện ra ngoài kiếm tiền, càng huống hồ bây giờ đi bất kỳ đâu cũng cần phải có hộ tịch, nguyên chủ thân phận nô tì, hiện giờ bị bán đến nơi này, nếu không nghĩ cách có một chỗ ở thì đến cái hộ tịch cũng không có, đừng nói đến việc kiếm tiền nuôi sống bản thân, ra khỏi thôn này cũng không có chỗ mà đi.

Hiện tại, chỗ dựa duy nhất của nàng chính là cái nhà này, còn có hán tử trước mắt nữa. Tuy vẫn không rõ nam nhân này có phẩm chất ra sao, nhưng có thể bỏ ra hai lượng bạc để mua nguyên thân, chỉ vì không muốn nguyên thân ủy thân cho một lão già, bây giờ lại nguyện ý thả nàng đi, nghĩ kỹ thì cũng không giống người xấu, sống ở đây sẽ tốt hơn là phiêu bạt bên ngoài.

Nếu đã như thế, vậy để xem thế nào, nếu không ổn thì nghĩ cách sau.

Nhận thức rõ hoàn cảnh lúc này của mình, Lê Mạn ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn hán tử trước mặt, cười nhẹ chậm rãi nói: “Đa tạ huynh hôm qua đã nguyện ý mua ta, chuyện tối qua là do nhất thời nghĩ quẩn, bây giờ ta đã thông suốt rồi, sẽ không như vậy nữa, xin đừng lo lắng.”. Nói xong, chần chừ một chút, nhìn hán tử nói: “Bây giờ ta cũng không có chỗ nào để đi, nếu huynh không chê, ta muốn ở lại nơi này.”

Tống Đại Sơn trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ thái độ của nàng lại thay đổi nhanh như vậy.

Vốn dĩ hắn chỉ là nghĩ đến muội muội từng bị bán nên mới động lòng trắc ẩn, tiêu sạch hai lượng bạc trên người để mua cô nương này, không hề nghĩ gì nhiều, thế nhưng nàng ấy đột nhiên bị mua về, vì danh tiếng của nàng ấy nên hắn nguyện ý cưới nàng, nhưng nhận thấy cô nương này có vẻ không muốn ở lại đây, Tống Đại Sơn hắn cũng không muốn ép buộc người khác, vì thế đã quyết định thả nàng ấy đi, không ngờ nàng lại nói muốn ở lại.

Tống Đại Sơn nhíu mày: “Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Nàng có biết ý nghĩa của việc ở lại đây là gì không?”

Lê Mạn đương nhiên biết, đây là thời cổ đại bảo thủ, một khi ở lại đây đồng nghĩa với việc trở thành nàng dâu của nhà này, lẽ nào còn muốn là khách, muốn đi thì đi sao? Đến lúc đó mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ dìm c.h.ế.t ngươi.

Nàng gật đầu kiên quyết trả lời: “Ta biết, ta nghĩ kỹ rồi, hy vọng huynh cho ta ở lại.”

Tống Đại Sơn mím chặt môi, nhìn Lê Mạn giây lát, cuối cùng gật đầu: “Cho nàng ở lại cũng được, nhưng nàng cũng thấy cái nhà này rồi đấy, ở lại đây sẽ không có ngày tháng tốt lành nào đâu.”

Lê Mạn lại gật đầu: “Đa tạ huynh.” Nói xong lại mỉm cười nhìn Tống Đại Sơn: “Đại ca, ta tên là Lê Mạn, sau này huynh trực tiếp gọi tên ta là được, còn không biết phải xưng hô với huynh như thế nào.”

Hiện giờ nàng muốn ở lại đây, tâm tình Tống Đại Sơn đột nhiên có chút biến hóa, lại thấy Lê Mạn cười dịu dàng, Tống Đại Sơn nhất thời có chút mất tự nhiên, giọng nói có chút luống cuống: “Ta tên là Tống Đại Sơn, nàng cứ gọi như thế là được.” Nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Cơm đã nấu xong rồi, ta bưng đến cho nàng ăn.” Sau đó hắn khập khiễng vội vàng bước ra ngoài.

Lê Mạn phát hiện chân của Tống Đại Sơn bị khập khiễng, chân trái hình như có vấn đề, lúc đi phải dựa vào chân phải kéo theo, chẳng lẽ hắn là người tàn tật?

Bây giờ cũng không biết là chuyện gì, Lê Mạn liền thả lỏng, nàng lúc này đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không khó chịu như khi lúc trước tỉnh dậy nữa, vì thế sau khi Tống Đại Sơn ra ngoài, nàng cũng xuống giường, đi giày vào theo ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy nhà chính, không gian không lớn, mặt đất được nện chặt đất bằng phẳng, giữa phòng kê một cái bàn, chắc là dùng để ăn cơm. Góc nhà dựng một số nông cụ, cũng không còn đồ gì khác.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 3: Chương 3



Bên ngoài cửa sau dựng một túp lều nhỏ dựa vào tường, cao cao có ống khói, có lẽ là nhà bếp.

Lê Mạn đi về phía nhà bếp, vừa hay gặp Tống Đại Sơn đang bưng bát cơm bước ra, hắn nhíu mày hỏi: “Sao nàng lại ra đây? Ta mang cơm vào phòng cho nàng.”

Lê Mạn vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ta bây giờ khỏe hơn rồi, huynh ăn cơm với ta nhé.” Nói xong nàng định cầm bát đũa trong tay Tống Đại Sơn.

Tống Đại Sơn tránh khỏi tay Lê Mạn, đi về phía cái bàn: “Để ta cầm, nàng ngồi xuống đi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Nói xong hắn liền đặt đồ xuống, sau đó đi về phía cửa phòng chính, gọi to về phía sân: “Tiểu Bảo, vào ăn cơm.”

Vừa dứt lời thì nghe tiếng chân lạch bà lạch bạch, giây tiếp theo, một hạt đậu nhỏ chạy vào.

Cậu bé trông chỉ khoảng ba bốn tuổi, trên người mặc áo vải gai, cũng chồng chất những mụn vá, tay áo và ống quần đều đã ngắn, trông rất không vừa vặn, cơ thể nhỏ gầy đáng thương, dường như chỉ có da bọc xương, nhìn trông có vẻ rất tội nghiệp. Chỉ có đôi mắt là to to tròn tròn, đen trắng rõ ràng, nhìn trông có vài phần đáng yêu.

Lê Mạn đang quan sát hạt đậu nhỏ, mà hạt đậu nhỏ này cũng đang nhìn nàng, chân nhỏ đang chạy bỗng dừng lại, ánh mắt hiện lên một tia lo lắng, hai tay vô thức nắm chặt hai bên ống quần, ánh mắt rụt rè nhìn về phía cha mình.

Tống Đại Sơn vẫy tay gọi: “Tiểu Bảo, nhanh đến ăn cơm.”

Nghe thấy tiếng gọi của Tống Đại Sơn, Tiểu Bảo mới từ từ cất bước đi tới bên bàn ăn, nhưng nó không dám ngồi cạnh Lê Mạn mà chạy đến phía trước mặt nàng.

Tống Đại Sơn nhìn nàng, giới thiệu: “Lê Mạn, đây là con trai ta Tiểu Bảo, mẹ nó mất khi nó vừa ra đời.” Sau đó lại vỗ đầu Tiểu Bảo, chỉ vào Lê Mạn mà nói: “Tiểu Bảo, đây là”, nói đến đây đột nhiên dừng lại, không biết nên dạy Tiểu Bảo gọi là gì.

Lê Mạn hiểu ra, nàng nhìn vào ánh mắt bất an có chút căng thẳng của hạt đậu nhỏ, lại nhìn thấy vẻ bế tắc của Tống Đại Sơn, khẽ mỉm cười, chủ động tiếp lời hắn: “Tạm thời cứ gọi là dì Mạn đi, sau này Tiểu Bảo muốn sửa lại thì cứ tùy nó đi.”

Nghe Lê Mạn nói vậy, Tống Đại Sơn thở phào nhẹ nhõm, nghe theo lời nàng mà nói lại lần nữa với nó: “Tiểu Bảo, chào dì Mạn đi.”

Tiểu Bảo rụt rè liếc nhìn Lê Mạn một cái, sau đó nhanh chóng hạ tầm mắt, hai tay xoắn lại, một lúc sau mới nhẹ giọng gọi một tiếng: “Dì Mạn.”

Lê Mạn cũng đơn giản đáp lại một tiếng.

Ba người cùng nhau ăn cơm trưa, nói là cơm trưa, kỳ thật là một nồi cháo gạo thô loãng, nước nhiều hơn gạo, bên trong bỏ thêm chút khoai lang khô, rau ăn kèm chính là một đĩa cải muối.

Lê Mạn có chút không nuốt nổi, cổ họng có thể cảm thấy như có gốc rơm cọ xát vào, rau cải cũng là một cục dưa chua, không thêm chút dầu nào, chỉ có thể từ từ nuốt từng chút một.

Lê Mạn nhìn Tống Đại Sơn ngồi bên sụp soạt ăn rất nhanh, giống như đang ăn sơn hào hải vị vậy, ngay cả Tiểu Bảo ngồi đối diện cũng tự mình cầm thìa, xúc từng thìa từng thìa cháo, cẩn thận nghiêm túc cho vào miệng, sau đó nhai, nuốt xuống, ăn rất nghiêm túc, ăn rất ngon, có vẻ như rất hài lòng với đồ ăn.

Xem ra nhà này đúng là nghèo rớt mồng tơi, trong hoàn cảnh như vậy, Tống Đại Sơn còn có thể bỏ ra hai lượng bạc để mua mình, hắn thật sự rất tốt, hai lượng bạc này có thể nói là tài sản của cả nhà rồi, nếu nguyên chủ thật sự rời đi, vậy thì Tống Đại Sơn lỗ nặng rồi.

Lê Mạn ăn một bát cháo thì không ăn nổi nữa, một là khó nuốt, hai là cũng không có khẩu vị.

Tống Đại Sơn thấy nàng chỉ ăn một chút, hơi nhíu mày hỏi: “Nàng không ăn nữa sao? Trong nồi vẫn còn cháo.”

Bánh bao nhỏ cũng nhân lúc này liếc nhìn nàng.

Lê Mạn lắc đầu: “Ta ăn no rồi, hai người ăn đi.”

Tống Đại Sơn nhìn Lê Mạn một chút, gật đầu, tiếp tục ăn.

Bánh bao nhỏ nhìn thấy cha mình tiếp tục ăn bèn cúi đầu cầm thìa xúc cháo.

Rất nhanh đã ăn xong bữa trưa, Lê Mạn nghĩ sau này mình sẽ sinh sống trong cái nhà này, trước tiên phải dung nhập vào nơi đây, nàng đứng dậy thu bát đũa.

Tống Đại Sơn ngăn nàng lại: “Nàng vừa khỏi bệnh, quay về phòng nghỉ ngơi đi, để đó cho ta.”

Lê Mạn lắc đầu, tiếp tục dọn dẹp: “Ta đã khỏe hơn rồi, không khó chịu nữa, những việc này ta có thể làm, huynh để ta dọn.”

Thấy nàng kiên trì, Tống Đại Sơn cũng không ngăn cản nữa, nhưng vẫn không yên tâm mà đi cùng Lê Mạn vào phòng bếp.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 4: Chương 4



Lê Mạn lần đầu tiên thấy một phòng bếp như thế, diện tích không lớn, có một cái bếp lò được xây dựa vào tường, ở giữa dựng một ống khói nhô ra khỏi mái nhà. Trên bếp có hai chiếc nồi, ở giữa đặt một chiếc nồi rất rất nhỏ, chỗ cửa bếp có rất nhiều cành cây củi và cỏ khô, chắc là dùng để nhóm lửa.

Bên cạnh bếp lò là một cái tủ gỗ đen đến mức không còn nhìn thấy màu sơn cũ là gì, thiếu mất một chân, phải dùng hòn đá để kê lên. Bên cạnh tủ là một cái lu lớn đựng nước.

Lê Mạn hiểu đại khái về đồ làm bếp, nàng cho bát đũa trong tay vào trong nồi, cầm gáo nước làm bằng quả hồ lô đang đặt trên nắp lu, múc nước lên cho vào nồi, lại tìm thấy giẻ rửa bát để trên vung nồi để rửa bát.

Tuy kiếp trước Lê Mạn không làm nhiều việc nhà, mọi chuyện đều do người giúp việc làm, nhưng những việc nhà cơ bản nàng vẫn biết làm, chứ không đến nỗi cái gì cũng không biết.

Nhìn thấy nàng đang rửa bát, tuy rằng động tác có hơi gượng gạo nhưng lại rất nghiêm túc, Tống Đại Sơn lúc này mới yên tâm.

Lúc trước khi mua nàng hắn đã nghe người môi giới nói qua về xuất thân của nàng, là đại nha hoàn của nhà đại hộ, đại nhà hoàn nhà đại hộ trong thành, đi ra ngoài còn khí thế hơn cả những tiểu thư trên trấn, được nuôi dưỡng cẩn thận, khác một trời một vực so với những nàng dâu trong thôn, vì thế hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần là nàng sẽ không biết làm việc gì cả, bây giờ xem ra khá hơn so với tưởng tượng của hắn, ít ra nàng rất có ý thức làm việc.

Nhìn thấy nàng làm việc không vấn đề, Tống Đại Sơn cầm đòn gánh và thùng lên nói: “Ta đi đầu thôn gánh nước, lát nữa sẽ về.”

Lê Mạn gật đầu, nhưng nhìn bóng lưng hắn xách thùng rời đi, trong lòng có chút không yên, chân hắn bị thọt nặng như vậy, thật sự có thể gánh hai thùng nước về sao? Liệu có bị nghiêng mà ngã không?

Thế nhưng sau đó nghĩ lại, trước đây cũng là hắn đi gánh nước, không phải là lần đầu tiên làm, chắc sẽ không vấn đề gì, nàng bèn yên tâm hơn, nghiêm túc rửa bát.

Sau khi rửa sạch, Lê Mạn đặt bát đũa vào một góc ở phía trên ngăn tủ, trong tủ chỉ có vài chiếc đĩa, ba cái bát, cái nào cũng bị sứt mẻ, không có cái nào lành lặn cả.

Lê Mạn thở dài, nhà này thật sự không có thứ đồ dùng nào tốt, nếu muốn thay, phải thay toàn bộ một lượt, đó đều là tiền đó, so với điều kiện kinh tế của nhà này mà nói thì đó là một chuyện cực kỳ xa xỉ.

Lê Mạn lại mở ngăn tủ phía dưới, bên trong chỉ có hai cái túi, một cái một cái đựng nửa bao gạo lứt, vàng vàng đen đen trộn lẫn với nhau nhìn không biết là gì, cái túi kia đựng chút bột mì ngả vàng, chút lương thực này không biết liệu có đủ ăn trong nửa tháng không nữa.

Sau khi dọn dẹp nhà bếp được một lúc, Tống Đại Sơn gánh hai thùng nước trở về, Lê Mạn có thể nhìn rõ bộ dạng xách nước của hắn, một bên chân khập khiễng, thân thể có chút không vững, nhưng hắn cố gắng giữ chắc phần thân trên không để thùng bị lắc lư nhiều, vì thế mỗi bước đi nước không bị sánh ra quá nhiều, lúc đến phòng bếp thì mỗi thùng nước vẫn còn hơn nửa, toàn bộ được đổ đầy vào lu nước.

Tống Đại Sơn lau mồ hôi rịn ra trên trán, nhìn thấy phòng bếp được thu gọn sạch sẽ thì kêu Lê Mạn trở về phòng nghỉ ngơi: “Không còn việc gì nữa rồi, thân thể nàng vừa khỏe lại, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lê Mạn nhất thời cũng không tìm được việc gì để làm, nàng gật đầu: “Được, vậy ta về phòng trước.” Nghĩ xong, nàng liếc nhìn Tống Đại Sơn: “Vậy bây giờ huynh...”

“Bây giờ ta ra đồng xới cỏ, chiều muộn sẽ về.”

Lê Mạn nhớ ra bánh bao nhỏ, vội vàng chạy vào gian chính, không thấy cậu bé đâu, nàng vội vã hỏi Tống Đại Sơn: “Tiểu Bảo đâu?”

Tống Đại Sơn không để ý: “Nó ra ngoài chơi rồi, không cần lo, lát nữa chơi mệt sẽ tự về, nàng đi nghỉ đi.”

Lê Mạn có chút không yên tâm, hạt đậu nhỏ bé như vậy chạy ra ngoài chơi, nhưng nghĩ lại thì đây là thời cổ đại, trẻ con trong thôn hình như đều như thế, lại thấy Tống Đại Sơn cũng không quan tâm, mím mím môi, không nói gì nhiều, đi về phòng.

Lê Mạn nằm trên giường, nhất thời không ngủ được, chớp chớp mắt nhìn lên mái cỏ tranh trên đầu, tâm hồn trôi dạt.

Nàng không biết tại sao lại xảy ra chuyện xuyên không li kỳ như vậy, ngày trước từng nghĩ chỉ trong tiểu thuyết mới tồn tại loại chuyện như vậy, không ngờ nó lại phát sinh trên người mình, thế nhưng nói thế nào đi nữa, có cơ hội được sống lại một lần thì nên trân trọng và sống thật tốt.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 5: Chương 5



Nơi đây là thời phong kiến cổ đại bảo thủ, muốn một mình ra ngoài lăn lộn là không thể nào, nàng chỉ có thể ngây ngốc ở đây, có một thân phận thích hợp, sau đó sẽ nghĩ biện pháp cải thiện điều kiện cho cái nhà này.

Còn về Tống Đại Sơn, nàng không thể không chấp nhận người này, không có lựa chọn khác, nhưng trước mắt xem ra hắn cũng không tệ, về lâu về dài có thể thử bồi dưỡng tình cảm, trở thành vợ chồng thực sự.

Kiếp trước nàng chuyên tâm làm việc, không muốn kết hôn, đến khi ngoài ba mươi tuổi, muốn có một mái ấm thì lại không có đối tượng thích hợp, nhiều khi mệt mỏi muốn có một người ở bên cạnh để dựa dẫm cũng không có, cuối cùng thậm chí không biết bản thân liều mạng kiếm tiền là vì cái gì, thế nhưng cuộc sống xô đẩy, bạn chỉ có thể xông về phía trước, không thể dừng lại, thật không ngờ ông trời cuối cùng lại dùng cách này để nàng dừng lại.

Có lẽ, thay đổi một cách sống mới, không có nhiều áp lực, không phải gánh vác mọi thứ trên vai, bên cạnh có một hán tử che mưa chắn gió, còn có một đứa trẻ đáng yêu ở bên, cuộc sống như vậy có lẽ cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, có lẽ đến nơi này cũng không tệ lắm.

Đúng lúc này bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Lê Mạn nhìn về phía cửa, phát hiện một bóng hình nhỏ nhắn đang giấu nửa người bên ngoài, lấp ló cái đầu nhìn về phía Lê Mạn, rồi nhanh chóng rụt người lại.

Lê Mạn mỉm cười, biết bé con vẫn ở ngoài chưa đi, nàng nhẹ giọng gọi: “Là Tiểu Bảo à? Nhanh vào đây.”

Nói xong, ở cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Lê Mạn kiên trì chờ đợi, một lúc sau, bóng dáng nhỏ lại rụt rè ngó ra, ánh mắt nhìn về phía Lê Mạn trên giường, có lo lắng có tò mò, cũng có thăm dò.

Lê Mạn cười dịu dàng hơn, vẫy tay với nó: “Tiểu Bảo ngoan, đừng sợ, lại chỗ dì được không?”

Kiếp trước những người quen biết đều cho rằng nàng là nữ cường nhân, kỳ thực rất ít người biết nội tâm của nàng vô cùng yêu thích trẻ nhỏ, mỗi khi nhìn thấy người khác ôm con nhỏ, nàng đều lén lút nhìn vài lần, cũng muốn được ôm được hôn nó, nhưng tiếc là nàng không có cơ hội có được đứa con của chính mình.

Mà lúc này nhìn thấy Tiểu Bảo, nàng thực sự thích nó, tuy không phải do mình sinh ra nhưng về sau cũng được coi là con trai mình, nàng không bận tâm có phải do mình sinh ra không, chỉ cần có lòng, đứa bé sẽ biết bạn tốt với nó, và đối xử với bạn như vậy.

Dưới sự kiên nhẫn dỗ dành thuyết phục của Lê Mạn, bánh bao nhỏ cuối cùng cũng từ từ di chuyển ra ngoài, bước từng bước nhỏ chậm rãi đi về phía nàng, cuối cùng đứng bên giường, vặn xoắn đôi tay nhỏ, mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Lê Mạn.

Lê Mạn bị ánh mắt dễ thương làm cho mềm lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Bảo, dì Mạn bế con lên giường đi ngủ được không?”

Thằng bé ngơ ngác nhìn Lê Mạn, không nói gì.

Lê Mạn lại hỏi lại một lần nữa, một lúc lâu sau, bé con mới khe khẽ gật đầu.

Lê Mạn vội vàng ngồi dậy, duỗi đôi tay ra bế bánh bao nhỏ lên giường, tuy lúc được bế thân thể nhỏ có chút cứng ngắc nhưng rốt cuộc cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn để nàng bế lên giường.

Lê Mạn tháo giày cho nó, lại cởi áo khoác ngoài ra, nhét bé con vào chăn, bản thân cũng nằm xuống, nằm sát với Tiểu Bảo.

Lê Mạn có thể cảm nhận thấy Tiểu Bảo muốn đến gần nàng nhưng không dám, vì vậy cũng không vội, nàng bắt chuyện với nó: “Tiểu Bảo, con năm nay mấy tuổi?”

Tiểu Bảo có chút khẩn trương, một lúc sau mới giơ bốn ngón tay ra, âm thanh non nớt vang lên: “Bốn tuổi ạ.”

Lê Mạn cười, khen nó: “Tiểu Bảo thật là lợi hại, còn biết đây là bốn, thật giỏi.”

Bé con ngượng ngùng khi được nàng khen, lập tức quên mất căng thẳng, hai mắt híp lại, xòe bàn tay nhỏ ra che miệng cười trộm.

Lê Mạn bị dáng vẻ nhỏ bé của nó làm cho tan chảy, nắm lấy một tay của nó, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Tiểu Bảo khi nãy ở ngoài kia chơi gì vậy?”

Tiểu Bảo lúc này trả lời rất nhanh: “Xem kiến nhỏ tha mồi, kiến nhỏ như thế mà cõng được đồ to ơi là to.”

“Ồ, vậy hả, kiến nhỏ thật lợi hại.” Lê Mạn vừa phụ họa lời nó, vừa nằm sát hơn một chút, một tay ôm vòng qua người Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.

Tiểu Bảo lần này không cứng ngắc nữa, thả lỏng thân thể để Lê Mạn vu.ốt ve, hào hứng kể chuyện kiến nhỏ cõng đồ vật.

Lê Mạn nghe nó nói chuyện không khỏi thở dài, đứa nhỏ này thật ngoan.

Dưới sự vỗ về của Lê Mạn, Tiểu Bảo vừa kể chuyện vừa ngủ thiếp đi.

Lê Mạn nhìn nó, cẩn thận ôm nó vào lòng, một lát sau nàng cùng bé con từ từ chìm vào giấc ngủ.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 6: Chương 6



Lúc Tống Đại Sơn trở về, trong nhà vắng lặng, hắn bỏ cuốc xuống, nhìn trước nhìn sau cũng không thấy ai, cuối cùng bước vào phòng thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang cùng say giấc nồng trên giường.

Tống Đại Sơn ngơ ngác nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, trong lòng có chút xúc động, lần đầu tiên dường như đã cảm nhận được cái mà người ta thường nói, có vợ có con ấm cả giường.

Xem ra lấy được nàng dâu này thật là tốt.

Không làm phiền hai người họ ngủ, Tống Đại Sơn nhẹ nhàng đi ra ngoài, tiến vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Lúc Lê Mạn tỉnh giấc, nàng nhìn thấy bé con nằm trong lòng mình đang mở đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng nhìn mình, không nói gì.

Lê Mạn cười, dịu dàng đặt lên vầng trán bé con một nụ hôn: “Tiểu Bảo dậy rồi.”

Tiểu Bảo không ngờ mình được hôn, nhất thời có chút xấu hổ, giơ hai bàn tay nhỏ sờ vào mặt mình.

Lê Mạn bị phản ứng của nó chọc cười, lại hôn thêm một cái, sau đó bế nó dậy: “Tiểu Bảo, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta dậy thôi, xem cha con đã về chưa.”

Tiểu Bảo buông hai tay đang sờ mặt xuống, gật đầu, trở mình bò dậy, cầm áo khoác vắt đầu giường tự mình mặc vào, mặc đồ trông rất thuần thục.

Lê Mạn phát hiện đứa bé này rất hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã biết tự mình xúc cơm, còn tự mình mặc quần áo, lẽ nào là trẻ nhà nghèo nên sớm trưởng thành sao?

Lê Mạn tự mình thu xếp thỏa đáng, bế Tiểu Bảo từ trên giường xuống, đeo giày cho nó, nắm tay bé con đi ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh truyền đến từ nhà bếp, Lê Mạn nắm tay Tiểu Bảo bước đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Tống Đại Sơn đang ngồi ở sau bếp nhóm lửa.

“Đại Sơn ca, huynh về rồi à?”

Đại Sơn ca nhìn thấy hai người họ thì gật đầu: “Đợi một chút, cơm sắp chín rồi.”

Lê Mạn nhất thời có chút ngượng ngùng, người ta đi làm cả ngày về giờ lại phải nấu cơm, nàng ở nhà ngủ thẳng giấc đến lúc này, đúng là sâu gạo, nếu ở trong thôn khẳng định sẽ bị người ta mắng cho, sau này không được như thế nữa.

Thế nhưng nhìn thấy bếp lò đang đốt lửa, Lê Mạn mới ý thức được hình như mình không biết dùng loại bếp này, nếu để nàng nấu cơm, không biết có nấu được không nữa.

Lê Mạn nghĩ thứ đầu tiên nàng cần học chính là học cách nhóm lửa như thế nào.

Còn không đợi Lê Mạn xem cách nhóm lửa thì cơm tối đã nấu xong, giống y hệt buổi trưa, chỉ có điều loãng hơn.

Buổi trưa Lê Mạn không ăn mấy, nguyên thân cũng đói mấy bữa nay rồi, lúc này cảm thấy cực kỳ đói, vì thế lúc ăn cơm, cho dù có khó nuốt đến đâu, Lê Mạn cũng cố gắng ăn một chút.

Đang ăn giữa chừng thì có người đến.

Tiểu Bảo nhìn thấy người đi vào trước tiên, gọi một tiếng: “Bà nội.”

Lê Mạn và Tống Đại Sơn lúc này mới biết có người đến.

Người đến là một lão phụ nhân, nhìn có vẽ đã ngoài năm mươi tuổi, thân thể khô gầy, lưng có chút còng, da dẻ thô ráp đen sạm, tóc đã bạc đến phân nửa, quần áo trên người cũ rách không còn hình dáng, vừa nhìn đã biết là người lao lực vất vả quanh năm.

Thì ra đó là mẹ của Tống Đại Sơn, bà nội của Tiểu Bảo.

Tống Đại Sơn nhìn thấy nương của hắn đến, vội vàng đứng lên, dìu Tống mẫu đi vào ngồi cạnh bàn: “Nương, chúng con đang ăn cơm, con đi xới cho người một bát.”

Nói xong liền đi vào phòng bếp.

Tống mẫu vội vàng ngăn con trai đang muốn vào bếp: “Không phải đi, ta cũng vừa ăn xong, các ngươi mau ăn đi.”

“Nương, người thật sự đã ăn rồi sao?”

Tống mẫu gật đầu: “Thật sự đã ăn rồi, ngươi mau ăn đi.”

Tống Đại Sơn lúc này mới gật đầu, ngồi xuống tiếp tục ăn.

Tống mẫu kể từ lúc bước vào đã liếc nhìn Lê Mạn nhiều lần, bà biết đây là nàng dâu mà con trai bỏ tiền mua về, nghe người trong thôn nghị luận việc con trai thứ bỏ một số tiền lớn mua nàng dâu, con dâu lớn ở nhà cũng không ngừng kể chuyện này, bà lúc đầu còn không tin, lần này không thể không tin rồi.

Tống mẫu hắng giọng hỏi Tống Đại Sơn: “Đại Sơn à, đây là nàng dâu mà con mua hôm qua sao?”

Tống Đại Sơn liếc nhìn Lê Mạn, thấy nàng cúi đầu ăn cơm, gật đầu trả lời nương hắn: “Vâng, nương, nàng ấy là Lê Mạn.”

Tống mẫu lại nheo mắt nhìn Lê Mạn, thầm nói lớn lên cũng thật xinh đẹp, bà từng này tuổi rồi cũng chưa từng thấy nàng dâu nhà ai đẹp hơn người này, thế nhưng đẹp cũng không thể mài ra mà ăn, nhìn thân thể mỏng manh yếu đuối, lưng không thể cõng đồ, tay không thể xách vật, mua về cung phụng như lão tổ tông, hơn nữa đó là hai lượng bạc đó, thêm một ít tiền là có thể mua được một con trâu rồi.

Trong lòng không thể không oán đứa con trai thứ này, làm mà không bàn bạc với bà một tiếng.

Tống mẫu muốn mở miệng răn dạy Tống Đại Sơn mấy câu, nhưng thấy người cũng đã mua về rồi, nói nữa cũng vô dụng, hơn nữa trước mặt Lê Mạn bà cũng ngại không dám nói, vì thế nuốt lời nói vào bụng, lại nghĩ đến mục đích mà con dâu lớn bảo bà đến, bà rũ mắt, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 7: Chương 7



Tống mẫu ngồi đó không lên tiếng, không khí nhất thời có chút gượng gạo, Tống Đại Sơn chủ động mở lời: “Nương, hôm nay người tới có việc gì vậy?”

Thấy Tống Đại Sơn chủ động mở lời, Tống mẫu thở ra một hơi, tiếp lời Tống Đại Sơn mà trả lời: “Cái đó, Đại Sơn à, là thế này.”

Nói được một nửa, biểu tình có chút cứng ngắc, bà liếc nhìn Lê Mạn đang ngồi đó nghiêm túc ăn cơm, da dầu căng lên, nói tiếp: “Thiện ca nhi nhà đại ca ngươi sắp phải dâng lễ gặp mặt rồi, đại ca ngươi có chút túng, muốn hỏi trong tay ngươi còn bao nhiêu ngân lượng, cho cháu trai ngươi dâng lễ gặp mặt.”

Tống mẫu nói xong, hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn vào mắt đứa con trai thứ.

Kỳ thật, là con dâu lớn nghe nói Tống Đại Sơn bỏ ra hai lượng bạc để mua một nàng dâu, chắc chắn còn giấu không ít tiền, vì thế liền hối hận lần trước đòi phí nuôi dưỡng quá ít, bảo bà đến đòi thêm chút ít.

Tống Đại Sơn trầm giọng nói: “Nương, phí nuôi dưỡng cần đưa con đã đưa cho đại ca đại tẩu rồi.”

Tống mẫu có chút ngượng ngùng, chà xát hai tay vào nhau: “Đại Sơn, ngươi bao năm nay không ở nhà, nếu không phải đại ca đại tẩu nuôi dưỡng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng không sống được đến bây giờ, bao năm nay cũng vất vả cho đại ca đại tẩu ngươi.”

Tống Đại Sơn nghĩ lại lúc mới trở về, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Bảo gầy trơ xương tội nghiệp, lại nhìn sang Thiện ca nhi, Minh ca nhi mấy đứa nhà đại ca đều béo tốt mập mạp, trên người nhi tử chỉ có một chiếc áo cũ rách nhìn không ra hình dáng, lửa giận trong lòng bốc đột nhiên lên không kiềm chế được, đặt mạnh bát cơm xuống bàn phát ra một tiếng “cạch.” Ánh mắt hắn nhất thời trầm xuống, đôi môi mím chặt, khí thế bỗng nhiên có chút dọa người, dọa cho Tiểu Bảo đến cơm cũng không dám ăn, liếc Tống Đại Sơn một cái, lại lo lắng nhìn về phía Lê Mạn, trong ánh mắt dường như đang tìm kiếm sự che chở.

Lê Mạn vội vàng bế Tiểu Bảo ngồi vào trong lòng mình, vỗ về lưng nó.

Thấy Tiểu Bảo dường như bị dọa sợ, Tống Đại Sơn kiềm chế xúc động, vẻ mặt tốt hơn một chút, nhìn mẹ mình đang co rụt ngồi đó, ánh mắt có chút phức tạp, giọng nói có chút khó khăn: “Nương, tiền trợ cấp tàn tật của con tổng cộng có mười lăm lượng, đã đưa đại ca đại tẩu tám lượng, con trở về cũng không được phân thứ gì, mua căn nhà này với hai mẫu ruộng, ngân lượng sớm đã không còn bao nhiêu, số tiền bỏ ra mua Lê Mạn là số tiền cuối cùng còn lại trên người, trên người con bây giờ một văn tiền cũng không có.”

Tống mẫu có chút khó chịu trong lòng khi nghe Tống Đại Sơn nói vậy, bà cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Năm đó trưng binh, mỗi nhà phải cử ra một nam đinh, nếu không đi thì phải nộp năm lượng bạc, trong nhà tiếc không nỡ bỏ ra số tiền đó, liền đẩy người con thứ này đi làm lính, bây giờ nó từ chiến trường trở về, còn tàn phế nữa, trong nhà cũng không phân cho nó thứ gì, để nó đưa Tiểu Bảo ra ngoài sinh sống, bà làm nương cũng biết mình có lỗi với nó, nhưng bà cũng không có cách nào, trong nhà bây giờ là con dâu lớn quản gia, bà còn phải dựa vào con trai lớn dưỡng lão, không thể không nghe lời bọn chúng.

Tống mẫu nghĩ đến đây cũng không tiếp tục ở lại nữa, lúng túng đứng lên: “Được, nương biết rồi, vậy ta về đây.”

Tống mẫu đi rất nhanh, Tống Đại Sơn cũng không tiễn bà, chỉ là sau đó không khí có chút trầm xuống.

Lê Mạn đại khái nghe ra được điều gì, Tống Đại Sơn trước kia chắc là đi lính nhiều năm, bây giờ mới trở về, đại ca đại tẩu của hắn tìm hắn đòi tiền.

Những cái khác Lê Mạn không rõ lắm, sau này có cơ hội sẽ tìm hiểu kỹ hơn.

Cả nhà trầm mặc ăn hết bữa cơm tối, Lê Mạn thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp rửa.

Thu dọn xong thì trời cũng tối, chỉ thấy chút ánh sáng le lói cuối cùng, Tống Đại Sơn đun ít nước nóng cho nàng tắm rửa.

Kỳ thật trên người Lê Mạn rất khó chịu, rất muốn rất muốn tắm một cái, thấy Tống Đại Sơn đang ngồi sao bếp đun nước, nàng mở miệng nói: “Đại Sơn ca, ta muốn tắm giặt.”

Tống Đại Sơn ngập ngừng, trong nhà không có chậu tắm, chỉ có một cái chậu nhỏ để rửa mặt và một cái chậu để rửa chân, hắn bình thường tắm đều trực tiếp dội nước lạnh, không dùng đến chậu tắm.

Tống Đại Sơn do dự giây lát nói: “Trong nhà không có chậu tắm, chỉ có thể dùng chậu rửa mặt để lau người thôi.” Trong lòng âm thầm ghi nhớ, nhất định phải làm một cái chậu tắm.

Lê Mạn gật đầu, dùng nước lau người còn tốt hơn là không tắm.

Đun xong nước, Tống Đại Sơn xách thùng gỗ đựng nước nóng vào phòng cho Lê Mạn, lại lấy chậu rửa mặt đưa cho nàng, nghĩ một chút, hắn lục tung trong tủ lấy ra được một tấm vải còn khá mới đưa cho nàng làm khăn lau, cuối cùng lấy bộ quần áo tốt nhất của mình đưa cho Lê Mạn tạm thời thay lúc tắm.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 8: Chương 8



“Đa tạ huynh, Đại Sơn ca.” Lê Mạn thật lòng cảm kích trước sự chu đáo của hắn.

Tống Đại Sơn không nói gì, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa cho nàng.

Lê Mạn cởi bỏ quần áo, dùng khăn vải thấm nước nóng trong chậu để lau rửa thân người, nước nguội thì lại thêm chút nước nóng vào.

Cuối cùng sau khi rửa xong, nàng cảm thấy toàn thân thật nhẹ nhõm.

Lê Mạn mặc quần áo của Tống Đại Sơn, tuy bên trên có mụn vá nhưng không nhiều như chiếc áo mà hắn đang mặc, Lê Mạn cũng không chê, có áo mặc là tốt rồi, thế nhưng với nàng mà nói thì quần áo có vẻ hơi rộng, mặc vào thấy trống trống, Lê Mạn nghĩ một lát, xé một mảnh vải trên bộ quần áo cũ xuống để làm thắt lưng, buộc chặt quanh eo mình, như vậy mới không ảnh hưởng đến hoạt động.

Lê Mạn mở cửa phòng, thấy Tống Đại Sơn đang làm gì đó dưới ánh trăng, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng đầu nhìn nàng.

Lê Mạn xấu hổ cười: “Đại Sơn ca, ta tắm xong rồi.”

Tống Đại Sơn gật đầu, bỏ thứ trong tay xuống, bước vào phòng, định bưng nước trong chậu mang đi đổ.

Lê Mạn giật mình, vội vàng ngăn hắn lại: “Đại Sơn ca, không cần, để ta tự làm.”

Tống Đại Sơn dễ dàng tránh khỏi Lê Mạn, tiếp tục bước ra ngoài: “Nặng, để ta.”

Lê Mạn mím môi, có chút ngượng ngùng, vẫn là lần đầu tiên có người đổ nước tắm cho nàng.

Sau khi Lê Mạn tắm xong, Tống Đại Sơn lại đun thêm một nồi nước nữa, nàng liền đổ nước nóng vào chậu, dùng khăn của Tiểu Bảo để rửa mặt cho nó.

Qua một ngày tiếp xúc, Tiểu Bảo lúc này không còn bài xích Lê Mạn nữa, thậm chí nó còn có chút quyến luyến với nàng, đôi mắt long lanh mở to nhìn Lê Mạn.

Lê Mạn đoán Tiểu Bảo đã đem mình thay thế cho hình ảnh mẫu thân của nó, sâu thẳm trong lòng đứa bé luôn khao khát có một người mẹ, vì thế khi nàng đối tốt với nó, đứa nhỏ liền buông lỏng phòng bị mà muốn ỷ lại vào nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Mạn thấy có chút ê ẩm, nàng hiểu rất rõ tâm trạng của Tiểu Bảo, chính nàng cũng mồ côi mẹ từ nhỏ, sau khi mẹ kế vào cửa, nàng mới thật sự hiểu được cái gì gọi là có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, hai người họ đã gây ra tổn thương vĩnh viễn không thể xóa nhòa cho nàng trong suốt quãng đời niên thiếu, vì thế nàng biết nếu cha mẹ không hiền từ sẽ mang đến thương tổn như thế nào cho con cái, cũng biết một đứa trẻ lúc ấu thơ luôn khao khát tình yêu thương của cha mẹ, vì thế nàng sẽ đối tốt với Tiểu Bảo, chỉ cần một ngày vẫn ở đây, nàng sẽ yêu thương nó như con ruột của mình.

Lê Mạn rửa mặt sạch sẽ cho Tiểu Bảo, hôn vào má nhỏ của nó: “Ai ya, Tiểu Bảo của chúng ta thật sạch, dì Mạn hôn cái nào.”

Tiểu Bảo cười khúc khích, cơ thể nhỏ uốn éo mấy cái vì xấu hổ.

Lê Mạn bế nó đặt lên trên băng ghế, cho hai chân nhỏ vào chậu rửa chân để ngâm, còn cố ý gãi gãi lòng bàn chân khiến nó không ngừng cười ngặt nghẽo, thân thể nhỏ cười run bần bật, âm thanh lanh lảnh của trẻ nhỏ lan tràn khắp căn phòng.

Tiểu Bảo không chịu được nữa liền ôm cổ Lê Mạn, đem mặt vùi vào hõm cổ của nàng, âm thanh nũng nịu cầu xin: “Dì Mạn, nhột, Tiểu Bảo nhột quá, đừng gãi nữa.”

Lê Mạn mỉm cười, cũng không trêu nó lâu, thấy nước gần nguội liền bế Tiểu Bảo lên, lúc này Tống Đại Sơn cũng vừa tắm xong đi vào.

Tiểu Bảo mắt long lanh nhìn về phía Tống Đại Sơn gọi: “Cha.”

Tống Đại Sơn đáp “Ừ” một tiếng, rồi tự giác đi đổ nước.

Nãy giờ Lê Mạn không nghĩ đến, hiện tại nhìn thấy Tống Đại Sơn mới nghĩ đến chuyện đêm nay hai người phải ngủ cùng trên một chiếc giường, nhất thời có chút không tự nhiên.

Đặt Tiểu Bảo lên giường, nàng liền nhanh chóng trèo lên chui vào ổ chăn.

Tống Đại Sơn tiến vào phòng, đem cửa đóng lại, thì nhìn thấy hai người họ đã nằm trên giường, hắn mấp máy môi, cũng không nói gì, đứng bên ngoài giường cởi áo ra, chui vào chăn, nằm ở ngoài cùng.

Lúc này Lê Mạn nằm trong cùng, Tiểu Bảo nằm giữa, cả ba người đều chưa ngủ.

Lê Mạn cố ý phớt lờ Tống Đại Sơn, chỉ ôm Tiểu Bảo, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, trước khi ngủ kể chuyện cho nó nghe, nàng đang kể chính là câu chuyện Nàng tiên cá.
 
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con
Chương 9: Chương 9



“Dưới đáy biển rất sâu rất sâu, có sáu nàng công chúa tiên cá sống trong tòa cung điện nguy nga, bọn họ đều rất xinh đẹp, đặc biệt là nàng công chúa út, nàng có mái tóc dài vàng óng ánh, đẹp hơn cả các chị của mình, nàng thích nhất được nghe các chị kể cho muôn vàn câu chuyện mới lạ trên mặt biển, vì thế công chúa nhỏ thường nghĩ, sẽ có một ngày mình sẽ lên bờ biển để xem xem.

Đợi mãi đợi mãi, đến ngày sinh nhật lần thứ mười lăm của công chúa nhỏ, nàng âm thầm bơi ra biển, trên biển có một con thuyền rất lớn.

Thuyền, trên thuyền có rất nhiều người đang tham gia một bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn.”

Tiểu Bảo chưa từng nghe câu chuyện này bao giờ, tâm trí nó hoàn toàn bị câu chuyện của Lê Mạn thu hút, tập trung chăm chú lắng nghe, đôi mắt chớp chớp.

Lê Mạn kể rất lâu, còn chưa kể hết thì Tiểu Bảo đã thành công đi vào giấc mộng, khóe miệng còn vểnh lên, nhìn vô cùng đáng yêu.

Lê Mạn âu yếm hôn lên vầng trán nhỏ của nó, ngẩng đầu lên bắt gặp Tống Đại Sơn đang nhìn mình, ánh mắt thâm thúy.

Lê Mạn bị ánh mắt của hắn làm tim nhảy dựng lên: “Đại Sơn ca, sao vậy?”

Tống Đại Sơn lắc đầu nói: “Không có gì, ngủ thôi.” Nói xong liền xoay người đi.

Hai người nhất thời đều không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của đối phương.

Lê Mạn nhắm chặt mắt, cố gắng quên đi người nằm bên cạnh, thả lỏng tinh thần, bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.

Nàng không có tài nấu ăn siêu phàm, không có công thức nấu ăn để bán, cũng không biết làm những thứ như thủy tinh, xà phòng vân vân, thậm chí còn không biết chăn gà vịt nuôi lợn, những phương pháp kiếm tiền trong các tiểu thuyết xuyên không đó nàng đều không biết thực hiện ở đây, điều duy nhất nàng biết là trang điểm làm đẹp, lúc này chỉ có thể dựa vào tay nghề này thôi, nhưng nơi này không giống xã hội hiện đại, có rất nhiều ngôi sao mời nàng làm nhà tạo mẫu và trang điểm riêng, dân ở đây nghèo như thế, liệu có ai muốn mời người trang điểm cơ chứ?

Không biết dựa vào tay nghề này của mình có thể kiếm được tiền ở đây không, có thể thay đổi tình trạng của cái nhà này hay không.

Lê Mạn cứ miên man nghĩ, cuối cùng ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài trời còn mờ mờ sáng, Tiểu Bảo vẫn nằm trong lòng nàng ngọt ngào say giấc, nhìn bên kia không thấy Tống Đại Sơn đâu.

Lê Mạn nhẹ nhàng ngồi dậy, lặng lẽ xuống giường, ra khỏi phòng.

Tống Đại Sơn đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng.

“Đại Sơn ca, chào buổi sáng.”

Tống Đại Sơn gật đầu: “Trong nồi nhỏ có nước nóng, có thể dùng để rửa mặt.”

Lê Mạn nhấc nồi nhỏ đổ nước nóng vào chậu, bưng ra ngoài sân rửa mặt.

Vẫn chưa rửa xong thì đằng sau truyền đến tiếng bước chân lạch bạch, một thân ảnh nhỏ nhắn bám lên lưng nàng, bên tai vang lên giọng nói mềm mại nũng nịu: “Dì Mạn~”

Lê Mạn mỉm cười, xoay người ôm mầm đậu nhỏ vào người: “Tiểu Bảo dậy rồi sao?”

Tiểu Bảo vẫn còn hơi ngái ngủ, đưa tay nhỏ dụi dụi mắt, miệng thầm thì: “Tiểu Bảo dậy không thấy dì Mạn và cha đâu cả.”

Lê Mạn vu.ốt ve lưng nó nói: “Được rồi, cha đang ở trong bếp, dì Mạn rửa mặt cho con, đợi lát nữa chúng ta ăn cơm.”

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Bữa sáng vẫn là cháo gạo thô, Lê Mạn đã quen rồi, trong nhà cũng chỉ có chút lương thực thô này chứ không có thứ gì khác.

Ăn xong, Tống Đại Sơn lại cầm cuốc ra đồng.

Lê Mạn gấp gáp gọi hắn: “Đại Sơn ca, huynh đi đâu vậy?”

Tống Đại Sơn đáp: “Ta đi cuốc đất, mấy ngày nữa trồng lạc.”

Lê Mạn vội chạy theo nói: “Đại Sơn ca cho ta đi với, ta giúp huynh làm việc.”

Tống Đại Sơn nhướn mày nói: “Không cần, ngoài ruộng nắng nóng, nàng ở nhà trông Tiểu Bảo đi.”

Lê Mạn làm sao có thể ngồi nhà không làm gì, trong lòng cảm thấy không yên, vì thế nàng kiên quyết muốn đi cùng Tống Đại Sơn: “Đại Sơn ca, huynh cho ta đi cùng, ta ở nhà không làm gì cũng thấy nhàm chán.”

Thấy nàng đòi đi như vậy, Tống Đại Sơn cũng đành đồng ý, hắn lấy một chiếc mũ cỏ đội lên đầu Lê Mạn.

Lúc này, Tiểu Bảo từ đằng kia cũng chạy đến: “Cha, con cũng đi, con cũng đi cuốc đất.”

Tống Đại Sơn mỉm cười, dứt khoát đưa cả hai người cùng đi.

Lúc ra cửa, Tống Đại Sơn vác theo hai cái cuốc, Lê Mạn bế Tiểu Bảo đi theo sau lưng hắn.

Trên đường đã có rất nhiều thôn dân xuống ruộng rồi, thấy bọn hắn thì gật đầu chào hỏi, thế nhưng mắt vẫn dán chặt trên người Lê Mạn, ý vị thâm thúy.

Lê Mạn bế Tiểu Bảo đi sau Tống Đại Sơn chỉ cười không nói gì.

Tống Đại Sơn cũng phát hiện ra những ánh mắt đó, khẽ nhíu mày.

Hắn liền đem theo Lê Mạn rảo chân bước nhanh hơn.
 
Back
Top Bottom