Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 731: Thủ hộ kim sử


Chương 731: Thủ hộ kim sử

"Vĩnh Hằng Chi Kim ở ngay đây! Đây là Đấu Kim Bàn, chí bảo truyền thừa của nhà họ Kim ta, bất cứ thứ gì ẩn chứa Kim nguyên hùng hậu đều không thoát khỏi khả năng dò tìm vượt trội của nó!"

"Đi thôi, đi xem thế nào!"

Nghe thấy những lời của Kim Triết, mấy người còn lại đều cực kỳ hứng khởi.

"Đấu Kim Bàn? Đồ chất lượng phết, dùng nó để tìm bảo bối luyện khí là hết sảy, tìm một phát có ngay. Thảo nào nhà họ Kim nhiều thầy luyện khí hơn hẳn".

Theo như vốn hiểu biết của Mục Vỹ, trong bảy thế lực lớn nổi bật nhà họ Kim với số lượng lớn nhân tài luyện khí, nhà họ Lâm thì thiên tài luyện đan nhiều không đếm xuể.

Đúng là cái gì cũng có lý của nó.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi vào trong dãy núi.

Quan sát lại mới thấy ngọn núi cao trăm mét kia kéo dài hàng vạn dặm, nhìn không thấy cuối.

Hai bên là những ngọn núi cùng chiều cao hùng vĩ. Dãy núi này cao dần ra hai bên.

Nếu nhìn từ phía trước thì sẽ thấy chúng nối đuôi nhau lên cao hệt như đê ở hai bên bờ sông.

"Ngươi làm gì vậy?"

"Xem chứ làm gì!"

Tru Tiên Đồ chế giễu: "Xem làm gì? Không muốn chết thì ngồi yên đợi đi!"

"Hở?"

Mục Vỹ nhướng mày, núp sau lưng đám người rồi điều chỉnh hơi thở. Không còn một khí tức gì, tưởng chừng một cơn gió thoáng qua.

Sột soạt, sột soạt…

Đúng lúc này, từng tiếng kêu xé gió vang lên, mấy bóng người rơi xuống.

Hai người dẫn đầu đội ngũ này tỏa ra khí tức rất mạnh, đều là cảnh giới Vũ Tiên tầng một. Cả hai đều nhìn ngọn núi vàng với vẻ hồ hởi.

"Tinh Bắc, huynh không lừa ta, Vĩnh Hằng Chi Kim ở đây thật này!"

Trong đó, một người thanh niên mặc đạo bào đỏ cháy nói trong hứng khởi.

"Lần này, môn chủ Thất Tinh Môn ta đã tính ra được trong này có chí bảo ngũ hành, không ngờ đó lại là Vĩnh Hằng Chi Kim có thuộc tính kim trong ngũ hành", Tinh Bắc mặc đạo bào cười nói: "Phần Lạc Thiên, ta chỉ tiết lộ tin tức này cho huynh thôi chứ không nói cho tỷ tỷ huynh biết đâu. Khả năng luyện khí của Phần Vân Cốc và nhà họ Kim không phân cao thấp, huynh chỉ còn thiếu mỗi nguyên liệu thuộc tính kim, Vĩnh Hằng Chi Kim quan trọng với huynh lắm đúng không?"

"Không sai!"

Phần Lạc Thiên hớn hở đáp: "Hiện tại ta đang luyện chế bán thánh khí, có được Vĩnh Hằng Chi Kim thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Lúc đó nhất định không thiếu phần huynh đâu!"

Tuy bán thánh khí không trân quý như thánh khí nhưng vẫn rất hiếm có.

"Vậy thì đa tạ Phần huynh!"

Tinh Bắc chắp tay cười nhẹ.

Tinh Tử Hàng là đệ tử đứng đầu Thất Tinh Môn hiện nay, không ai trong bảy thế lực lớn có thể sánh bằng.

Bên cạnh đó, Tinh Bắc hắn ta cũng gọi là có thể đặt trên cùng một bàn cân với Tước Thải Y và Phần Phiêu Tuyết, nhưng chính bởi vì Tinh Tử Hàng mà tiếng tăm của hắn ta còn không bằng hai nữ nhân.

Hiển nhiên điều đó như cái gai trong lòng Tinh Bắc nên hắn ta muốn lôi kéo nhân tài để thành lập một thế lực thuộc về mình, lôi kéo tất cả những yếu tố tạo nên sức mạnh để chúng thành một lợi thế cho mình.

"Xem ra có người vào trong trước rồi, đã như vậy, chúng ta cần phải chắc chắn kế hoạch!"

"Hừ, ta chống mắt lên xem là kẻ nào không biết sống chết!"

Mấy bóng người cùng nhau đi vào dãy núi.

Nhìn từ xa, ngọn núi cao trăm mét bị che phủ bởi một lớp màu xám tro nên trông không được tỏa sáng như mấy ngọn kim sơn gần đó.

Tòa kim sơn nọ rõ là vàng thật!

Đối với thành Bắc Vân mà Mục Vỹ từng ở thì một đống vàng này đủ để ngưòi dân áo vải ở đó cả đời không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc rồi.

Có điều thứ mà những người ở đây quan tâm chú ý lúc này là Vĩnh Hằng Chi Kim chứ nào phải vàng.

"Thú vị quá nhỉ!"

Mục Vỹ đứng tại chỗ, không nhúc nhích: "Ban đầu là người của ba gia tộc họ Kim, Lâm và Thạch, giờ là Phần Lạc Thiên và Tinh Bắc, coi bộ ngo ngoe Vĩnh Hằng Chi Kim hơi bị khó".

"Khó đấy, nhưng nếu ngươi muốn lấy được thì vẫn cách!"

"Hử? Cách gì?"

"Chờ!"

"..."

Xưa nay phong cách của Tru Tiên Đồ luôn là nói giữa chừng rồi thôi, Mục Vỹ lười đoán nó có ý gì.

Chờ thì chờ!

Uỳnh...

Tuy nhiên, không lâu sau khi đội nhân mã thứ hai đi vào thì tiếng nổ long trời lở đất bỗng vang lên trong núi.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đất đều chấn động dữ dội.

Trận động đất khiến Mục Vỹ không thể tiếp tục ẩn thân được nữa.

"Đi xem sao!"

Nghe thấy tiếng nổ, Mục Vỹ vừa muốn phi thân lên thì bất chợt có vài người chạy như bay tới lối vào.

Đùng đùng. . .

Hai tiếng động nặng nề truyền đến làm người khác thấy choáng ngợp và khó thở, tim đập thình thịch.

"Đây là… thủ hộ kim sử!"

Mục Vỹ vừa thấy một loạt kim nhân khổng lồ, cao đến trăm mét kia là lùi lại ngay.

Suýt thì quên mất có thủ hộ kim sử!

Thủ hộ kim sử có sức mạnh không thua gì võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất. Sợ là sau khi vào núi, những người này còn chưa kịp tìm được Vĩnh Hằng Chi Kim thì đã bị mấy tên kim nhân này dần cho tơi bời hoa lá.

Còn Mục Vỹ thì sao? Hắn vừa mai phục vừa xem trò vui thôi.
 
Mục Thần
Chương 732: Đục nước béo cò


Chương 732: Đục nước béo cò

Trong núi, mấy người vừa xuất hiện đều nhìn nhau với vẻ cảnh giác.

"Phần Lạc Thiên, Tinh Bắc, không ngờ hai ngươi cũng tới đây góp vui đấy!"

Thạch Phi Du hừ lạnh nhìn những người ở phía đối diện.

"Ai giỏi hơn thì lấy được bảo vật thôi, từ khi nào Vĩnh Hằng Chi Kim thành vật của các ngươi, không ai có quyền lấy vậy?"

"Giỏi hơn? Ngươi tự gộp mình trong số những người giỏi luôn à?", Thạch Phi Du mỉa mai: "Nếu người của Thất Tinh Môn tới đây là Tinh Tử Hàng thì Thạch Phi Du ta đây cam chịu nhường Vĩnh Hằng Chi Kim, còn ngươi thì..."

"Ngươi chán sống rồi!"

Tinh Bắc ghét nhất là nghe người khác nhắc đến Tinh Tử Hàng.

Tinh Tử Hàng, lúc nào cũng Tinh Tử Hàng! Ai nhắc đến Thất Tinh Môn bao giờ cũng nghĩ đến đệ nhất thiên tài là Tinh Tử Hàng, Tinh Bắc hắn ta thì chỉ là phông nền phụ họa mà thôi.

Điều này làm lòng hắn ta bức bối vô cùng!

Ngay lúc Tinh Bắc muốn xông lên đánh Thạch Phi Du thì cả dãy núi thình lình xảy ra cơn địa chấn dữ dội. Những ngọn kim sơn xung quanh ngọn núi cao trăm mét cũng lắc lư như sắp đổ, sau đó hóa thành một đám thủ hộ kim sử cao chót vót, có kẻ cao đến khoảng một nghìn mét.

"Giờ khoan tính sổ với ngươi, lát nữa ta nhất định sẽ giết ngươi!"

"Đồ chỉ biết nói miệng là giỏi. Thất Tinh Môn các ngươi lấy được cái danh đệ nhất nhờ vào Tinh Tử Hàng chứ có phải Tinh Bắc ngươi đâu mà làm như tài giỏi lắm!"

Ầm...

Một cú bạo tạc nổ ra cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người.

Hết tiếng nổ này đến tiếng nổ khác vang lên, bụi bặm bay mù mịt.

Trong những tiếng "đùng đùng đùng" liên hồi, bọn thủ hộ kim sử cao trăm mét, ba bốn trăm mét hoặc bảy tám trăm mét, thậm chí gần một nghìn mét đều cầm trường thương, trường kiếm, đại đao ánh vàng xông tới chỗ của mọi người.

"Xông lên!"

Bị thủ hộ kim sử công kích, mọi người lập tức xông pha ra trận.

Trong nhóm họ phần lớn đều có cảnh giới Tam Chuyển và Vũ Tiên, vốn chẳng cần sợ hãi khi đối mặt với bọn thủ hộ kim sử này.

Vĩnh Hằng Chi Kim ở trong dãy núi mới là điều họ quan tâm nhất.

Kể cả khi trước mặt là cường giả Thiên Cương Chi Khí - Vũ Tiên tầng hai đi chăng nữa, họ cũng không muốn lùi bước.

Trận chém giết hỗn loạn diễn ra.

May thay, thủ hộ kim sử khổng lồ chỉ có thực lực Vũ Tiên tầng thứ nhất, hai mươi người ở đây vẫn ứng phó được.

Dù vậy, họ cũng đã kiệt sức rồi.

Khả năng phòng thủ của thủ hộ kim sử phải gọi là b**n th**, chẳng ai chống lại nổi.

"Thạch Xà, Kim Triết, hai ngươi vào núi tìm Vĩnh Hằng Chi Kim trước, bọn ta sẽ cầm chân bọn thủ hộ kim sử!", Thạch Phi Du lớn tiếng phân công.

Ba gia tộc bọn họ tổng cộng có đến mười mấy người, đoàn kết lại thì chiến đấu với bọn thủ hộ kim sử vẫn khá ung dung.

Trong khi phía Tinh Bắc và Phần Lạc Thiên chỉ có năm, sáu người, đối phó với bọn chúng khó hơn nhiều.

"Phần huynh, huynh đi đi. Tuyệt đối không được để bọn họ lấy được, nhất là nhà họ Kim!"

"Vậy huynh cẩn thận nhé!"

Phần Lạc Thiên đồng ý, nhanh chóng rời đi cùng một vài người.

Việc mất đi lực lượng của y làm Tinh Bắc phải gánh chịu áp lực rất lớn. Nhưng dẫu sao cũng là thiên chi kiêu tử của Thất Tinh Môn, hắn ta vẫn chống đỡ được trong chốc lát.

Trong lúc hai bên đánh nhau, một bóng dáng lặng lẽ lướt qua, men theo kim sơn chạy vào trong dãy núi, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Quá dễ đoán, bóng dáng đó chính là Mục Vỹ!

Nếu như những người này chỉ đứng đây đấu với bọn thủ hộ kim sử thì hắn chả cần mạo hiểm xông vào làm gì. Nhưng giờ đã có người hành động, hắn đành liều lĩnh xông vào thăm dò thôi!

"Ta từng thấy Vĩnh Hằng Chi Kim nhưng chỉ một miếng nhỏ thôi. Nó giống chất lỏng nhưng rất nặng. Nếu dùng Vĩnh Hằng Chi Kim để chế tạo thì thần binh lợi khí sẽ có tính dẻo dai và sắc bén hơn bình thường".

Mục Vỹ lên tiếng: "Chẳng qua là không biết rốt cuộc trên kim sơn này có bao nhiêu Vĩnh Hằng Chi Kim thôi".

Hắn vừa dứt lời thì một tiếng nổ ầm ầm vang lên. Ngọn núi cao vạn dặm phía trước bùng nổ, phát ra âm thanh long trời lở đất.

Khung cảnh trước mắt hệt như một người khổng lồ tỉnh dậy sau giấc mộng nghìn năm. Gã đã đứng lên rồi.

Hóa ra xưa này ngọn núi ấy đang... nằm!

Phía trước, đám người Thạch Xà, Phần Lạc Thiên đang bay lướt trên người khổng lồ kim sắc thì gã thình lình đứng dậy. Mấy người bọn họ buộc phải lùi lại gấp.

"Vỹ Mộc!"

Thấy Vỹ Mộc, những người khác tái mặt.

Họ không ngờ Vỹ Mộc sẽ xuất hiện ở đây.

"Xem ra đục nước béo cò không phải chỉ có mình ngươi thôi đâu Phần Lạc Thiên".

"Trước khi nói người ta đục nước béo cò thì tự nghĩ lại xem bản thân có bản lĩnh lấy được Vĩnh Hằng Chi Kim không đã".

Đám người vừa cạnh khóe lẫn nhau vừa liên tục thăm dò bốn phía.

Bọn họ không biết Vĩnh Hằng Chi Kim đang ở đâu cả.

"Nhìn phía trên!"

Tru Tiên Đồ quát.

Mục Vỹ ngẩng phắt lên nhìn đầu của người khổng lồ vừa ngồi dậy. Tại nơi đó là đôi mắt của gã, hai con ngươi lóe lên tia sáng màu vàng kì lạ.

Vĩnh Hằng Chi Kim!

Ai nấy đều ngạc nhiên khi nhìn thấy đôi mắt của người khổng lồ.

Không người nào nghĩ tới chuyện Vĩnh Hằng Chi Kim nằm trong mắt của kim nhân.
 
Mục Thần
Chương 733: Cướp đồ giữa đường


Chương 733: Cướp đồ giữa đường

Nhưng kim nhân này ngồi thôi cũng cao mấy nghìn mét, nếu đứng dậy thì ít nhất cũng cao mười nghìn mét.

Vị thủ hộ kim sử cường đại này ít nhất phải có cảnh giới Lưu Ly Kim Thân - tầng thứ ba của Vũ Tiên.

Vốn dĩ Lưu Ly Kim Thân đã là lá chắn bảo vệ vững chắc của võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, mà bây giờ kẻ này còn là kim nhân, năng lực phòng ngự phải nói là b**n th**.

"Kệ đi, lên!"

Không hổ nổi tiếng là gan dạ, sáng suốt hơn người, Thạch Xà lớn tiếng nói với Kim Triết bên cạnh trong lúc vẫn nhìn kim nhân to xác.

"Được!"

Muốn giàu sang phải chấp nhận mạo hiểm, con đường của võ giả vốn đầy rẫy gian nan, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Trong lúc nhất thời, mấy bóng người bay lại gần kim nhân.

Đương nhiên phía Mục Vỹ và Phần Lạc Thiên không muốn bị tụt lại đằng sau, nhanh chóng đuổi theo.

Giờ phút này, nhìn lên trên, đám người đã leo đến bắp đùi của gã khổng lồ.

Soạt soạt soạt..

Một loạt tiếng kêu xé gió vang lên, những thanh gươm vàng bỗng dưng nhô ra trên bề mặt bắp đùi kim nhân. Tốc độ của chúng quá nhanh, bắn vụt ra ngoài chỉ trong chớp mắt. Một đệ tử trong nhà họ Thạch vừa không chú ý đã bị đâm chết.

Giờ thì tất cả mọi người đều nâng cao tinh thần, đẩy mức độ phòng ngự của mình đến mức tối đa.

Tiếp theo đây, chỉ cần bất cẩn chút thôi là đối mặt với cái chết.

Mọi người dần dần bay tới hông của kim nhân. Lại là mấy tiếng sột soạt, hàng loạt trường kiếm xuất hiện trên hông của gã khổng lồ. Đám trường kiếm cắm vòng quanh hông gã như một chiếc váy. Chúng xoay tròn thật nhanh, phát ra ánh kim chói lóa, kiếm khí bá đạo nhiều không đếm xuể bắn tới mấy người còn lại.

Có điều lúc này ai cũng đã đề phòng, không người nào trở tay không kịp.

Dù vậy bọn họ vẫn bị trường kiếm cắt trúng. Ngay cả Mục Vỹ cũng sơ sẩy, để kiếm khí đâm bị thương.

Nhưng giờ đây, mọi người đã đến gần ngực của người khổng lồ kim sắc.

Với họ, quãng đường mười nghìn mét chỉ thoáng qua là tới ngay, nhưng khi đi trên người kim nhân này lại quá khó khăn!

"Nhanh lên, còn một bước nữa thôi!"

Trên người Thạch Xà lúc này cũng đầy vết thương đổ máu đầm đìa. Đã gần đầu của người khổng lồ lắm rồi, gã ta thét lớn.

Kim Triết đẩy nhanh tốc độ, tiến thẳng l*n đ*nh đầu kim nhân to xác.

Đôi mắt của người khổng lồ lóng lánh ánh vàng rực rỡ, đó chính là Vĩnh Hằng Chi Kim.

Số lượng Vĩnh Hằng Chi Kim lớn thế này, dùng từ dồi dào để hình dung cũng không quá.

Ở tiểu thế giới Tam Thiên, có thể nói rằng Vĩnh Hằng Chi Kim đứng đầu trong số vạn vật thuộc tính kim, xuất hiện chỉ một, hai mẩu thôi cũng bị các phe phái lớn tranh nhau cướp giật đến sứt đầu mẻ trán.

Dùng thứ này để luyện chế, thánh khí sẽ được tăng gấp đôi sức mạnh.

Ngay khi Kim Triết sắp tóm lấy nó thì một bóng người bay tới, lướt qua hắn ta.

"Vỹ Mộc, ngươi muốn chết phải không!"

Thấy Mục Vỹ nhanh chóng đuổi theo, Kim Triết đanh mặt tung một chưởng.

Bành...

Cú chưởng đánh vào ngực gã khổng lồ làm phát ra tiếng động kinh thiên. Gã chợt há miệng.

"Hỏng rồi!"

Nét mặt Mục Vỹ trở nên lạnh lùng. Hắn vung kiếm tung nhát kiếm rồi mượn đà kiếm khí lùi liên tục về phía sau.

"Hừ!"

Thấy Mục Vỹ bị tụt lại, Kim Triết vui mừng ra mặt. Hắn ta khịt mũi khinh thường rồi đi lấy Vĩnh Hằng Chi Kim.

Sột soạt...

Nhưng đúng lúc này, một bóng người vút qua thoăn thoắt, Vĩnh Hằng Chi Kim trong đôi mắt người khổng lồ kim sắc biến đi đâu mất tăm, chỉ còn lại hốc mắt rỗng tuếch. Kim nhân khổng lồ chợt dừng mọi động tác như không còn năng lượng hoạt động.

Trong khoảnh khắc, núi sạt lở, đám thủ hộ kim sử cũng dừng toàn bộ các đòn công kích và ngã xuống đất, hóa thành từng ngọn kim sơn.

Có vẻ tất cả đều kết thúc rồi!

Nhưng khi thấy bóng người vừa lộ diện, tất cả mọi người đều sửng sốt!

"Tinh Tử Hàng!"

Kim Triết vốn định há miệng chửi bởi nhưng vừa thấy người nọ đã im bặt.

Chết tiệt, còn một chút nữa thôi là được rồi!

Thấy Tinh Tử Hàng chen một chân, mọi người tức khắc như quả bóng xì hơi, chẳng còn chút khí thế nào.

Tinh Tử Hàng mạnh đến nỗi dập tắt mọi ý muốn cướp đoạt Vĩnh Hằng Chi Kim trong lòng bọn họ.

Vĩnh Hằng Chi Kim quý hiếm đấy, nhưng họ phải có mạng lấy trước đã!

"Là ngươi!"

"Là ta!"

Tinh Tử Hàng khẽ gật đầu rồi nhìn Tinh Bắc bay tới từ phía xa.

Sau đó, hắn ta hướng mắt sang Phần Lạc Thiên, cười nói: "Phần Lạc Thiên, ta biết ngươi cần Vĩnh Hằng Chi Kim nhưng ngươi chọn sai người rồi. Thôi thì ta cho ngươi vậy. Giá như ngươi không hợp tác với hắn ta, ta chắc chắn rằng sẽ cho ngươi một trong hai Vĩnh Hằng Chi Kim trong mắt kim nhân, nhưng bây giờ ta chỉ cho ngươi chừng này!"

Tinh Tử Hàng nói rồi lấy một khối Vĩnh Hằng Chi Kim lớn khoảng một chậu nước ra ném sang Phần Lạc Thiên.

"Nhớ, lần sau, trước khi chọn bằng hữu phải lau mắt cho thật sáng cái đã!"

Rõ ràng gã nói câu này cho Tinh Bắc nghe, nhưng hắn ta không dám phản bác nửa lời.

Tinh Tử Hàng nổi tiếng là có thực lực cao và nhiều thủ đoạn quỷ quyệt trong Thất Tinh Môn, cho dù giết Tinh Bắc tại đây cũng không bị môn chủ trách tội.

Mặc dù cả hai đều là con của Tinh Vô Cực nhưng con của ông ta thì ít nhất cũng mấy trăm người, chết một, hai người ông ta cũng nào có quan tâm.

"Ngươi cũng cần Vĩnh Hằng Chi Kim sao?"

Nhưng Tinh Tử Hàng sau khi đưa một khối Vĩnh Hằng Chi Kim cho Phần Lạc Thiên thì quay sang Mục Vỹ cười hỏi.
 
Mục Thần
Chương 734: Hoà giải


Chương 734: Hoà giải

Nghe Tinh Tử Hàng hỏi như vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.

“Không thiếu thì ta đi cướp làm gì?”. Mục Vỹ nhìn Tinh Tử Hàng như một kẻ đần độn rồi đáp.

Nếu Tinh Tử Hàng chỉ có một mình thì chắc Mục Vỹ vẫn có thể vật lộn để cướp Vĩnh Hằng Chi Kim được, nhưng bây giờ hắn ta đã cho Phần Lạc Thiên lợi ích, kiểu gì y cũng sẽ giúp hắn ta.

Mục Vỹ chưa tự tin đến mức nghĩ mình có thể đánh bại được hai người này một lúc!

“Ta có thể cho ngươi, nhưng ta mong ngươi hãy quên hết những chuyện trước kia và đừng ghi thù với Thất Tinh Môn nữa!”

Sao cơ?

Mục Vỹ đờ người khi nghe Tinh Tử Hàng nói vậy.

Mọi chuyện trước kia?

Hắn đang là Vỹ Mộc, thì làm gì có chuyện xưa gì với Thất Tinh Môn như lời Tinh Tử Hàng nói.

Vậy chắc Tinh Tử Hàng này đã biết thân phận của hắn là Mục Vỹ!

“Với thân phận hiện giờ thì dù ngươi có dựa vào Thiên Kiếm Sơn thì cũng khó mà trụ vững được, nếu bị phát hiện thì chắc họ sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Tinh Tử Hàng mỉm cười rồi nói: “Ta đồng ý chia cho ngươi một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim, chỉ cần ngươi hoà giải ân oán với Thất Tinh Môn ta, sao? Ngươi thấy thế nào?”

Một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim?

Điều kiện này đúng là rất hấp dẫn.

Nhưng Mục Vỹ lại lắc đầu, nói: “Xem ra Thiên Diễn Chi Thuật của Thất Tinh Môn quả là danh bất hư truyền. Dù ta có cải trang thế nào cũng bị các ngươi nhận ra, nhưng ta không thể đồng ý với điều kiện này được”.

“Cái gì?”

Hình như Tinh Tử Hàng không nghĩ Mục Vỹ sẽ từ chối, cho nên lập tức đơ người.

“Các ngươi lui hết đi!”

Tinh Tử Hàng xua tay, ra hiệu cho mọi người rời đi trước.

Phần Lạc Thiên mỉm cười chắp tay rồi đi ngay, Tinh Bắc cũng vậy.

Kim Triết liếc Tinh Tử Hàng một cái, vốn định kiếm một ít Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng khi bị Tinh Tử Hàng lừ mắt thì hắn ta cũng chạy ngay.

Bởi Tinh Tử Hàng không định cho hắn ta!

Thoáng cái, chỉ còn lại hai người ở đó.

“Mục Vỹ, ngày trước, Thất Tinh Môn ta vào Đại Lục chỉ để lấy Căn Nguyên Sinh Mệnh, nhưng thực tế đã chứng minh đó là thứ mà chúng ta không thể với tới được. Mọi ân oán giữa ngươi và Thất Tinh Môn ta cũng từ Tinh Bình Ngọc mà ra, nhưng hắn ta đã bị người g**t ch*t rồi. Hơn nữa, dù chúng ta có dẫn quân tới tấn công Vỹ Minh của ngươi thì ngươi cũng đã giết không ít đệ tử của môn phái ta, phải không?”

“Hôm nay, ta muốn dùng Vĩnh Hằng Chi Kim để xoá bỏ mọi ân oán giữa chúng ta, ngươi thấy sao?”

Thấy vẻ chân thành của Tinh Tử Hàng, nhưng Mục Vỹ lại bật cười.

“Nếu ta cứu ngươi rồi ngươi lấy thứ đó để đền đáp thì ta còn thấy kinh ngạc, chứ ngươi lại dùng nó để mong được hoà giải với ta, ngươi nói thử xem ta có ngạc nhiên nổi không?”

Mục Vỹ cười nói: “Môn chủ của Thất Tinh Môn là thần nhân dự liệu được trước tương lai nên có thể gặp dữ hoá lành, khiến Thất Tinh Môn các ngươi không ngừng lớn mạnh. Chắc ông ta đã thấy được điều gì đó nên mới bảo ngươi hoà giải với ta đúng không?”

“Đúng!”

Tinh Tử Hàng cười nói: “Phụ thân ta đã thấy ngươi chính là kiếp số của Thất Tinh Môn ta, nói chính xác hơn thì là số mệnh!”

“Hả?”

“Tiểu thế giới Tam Thiên sắp đại loạn rồi, tất cả đều bắt nguồn từ ngươi. Hơn nữa, Thất Tinh Môn ta có thể tồn tại trong cơn sóng gió ấy hay không cũng do ngươi quyết định. Ta nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ không hề sốt sắng.

Thất Tinh Môn rất giỏi đoán trước tương lai, khá giống một môn phái ở đại thế giới Vạn Thiên.

Nhưng sự tương đồng này lại khiến Mục Vỹ đánh hơi thấy mùi bất thường.

“Ta đồng ý!”

Mục Vỹ cười nói: “Ta sẽ không tính toán những chuyện mà Thất Tinh Môn đã gây ra cho ta nữa, nhưng Tinh Vô Cực phải đồng ý một điều kiện của ta!”

“Ngươi nói đi!”

“Khi nào rời khỏi đây, tự khắc ta sẽ đi tìm ông ta, chứ nói với ngươi cũng vô dụng”.

Tinh Tử Hàng không hề nổi giận nghe câu nói thiếu tôn trọng của Mục Vỹ, mà chỉ chia một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim cho hắn.

“Xong rồi thì cáo từ!”

“Ngươi định đi đâu?”

“Bảo bối đều bị ngươi lấy đi hết rồi, đương nhiên ta phải đi tìm những món ngon nghẻ khác, không thì phí cả chuyến đi này ra”.

Tinh Tử Hàng cười lớn rồi lập tức biến mất.

Thấy Tinh Tử Hàng rời đi, Mục Vỹ đứng trầm ngâm một lát rồi cũng gật đầu biến mất.

Không lâu sau, Kim Triết và Thạch Xà đã quay lại.

“Chạy mất rồi?”

“Chết tiệt! Tự dưng Tinh Tử Hàng lại chui ở đâu ra, hỏng hết cả việc!”

“Chỉ cần Vỹ Mộc ấy không ngu thì kiểu gì chẳng lấy Vĩnh Hằng Chi Kim, chúng ta phải đuổi theo ngay mới được!”

“Ừm!”

Nhà họ Kim, Lâm và Thạch lập tức đuổi theo.

Chuyến này, họ đã phải trả một cái giá rất đắt, thậm chí còn có mấy người thiệt mạng, mà vẫn chưa lấy được thứ gì nên đương nhiên vô cùng bực dọc.

Vĩnh Hằng Chi Kim là một vật báu rất có giá trị.

Nhưng đám người ấy rời đi chưa được bao lâu thì lại có một người khác chui từ trong mắt của tượng vàng ra, đó chính là Mục Vỹ.

“Một lũ ngu dốt!”

Mục Vỹ mắng nhiếc khi thấy đám Kim Triết bỏ đi.

Sau đó, hắn quay người nhìn kim nhân khổng lồ cao cả nghìn dặm ở phía trước đang lặng lẽ đứng sừng sững giữa Kim Sơn, bàn tay hắn chợt run lên.

Vĩnh Hằng Chi Kim, thứ đang hiện ra trước mắt Mục Vỹ mới là Vĩnh Hằng Chi Kim thật sự.

Vĩnh Hằng Chi Kim trong đôi mắt của kim nhân khổng lồ này chỉ bé như hạt bụi, nhưng những thứ đang chảy trong kinh mạch của kim nhân đều là Vĩnh Hằng Chi Kim.

Tinh Tử Hàng cứ tưởng mình đã lấy được hết, nhưng thật ra mới chỉ được có một chút xíu.

Bảo bối thật sự lại đang đứng ngay trước mắt tất cả mọi người.
 
Mục Thần
Chương 735: Bảy nguyên khí


Chương 735: Bảy nguyên khí

Mục Vỹ không thể bình tĩnh được.

Kinh nghiệm của kiếp trước lại đem đến cho hắn kho báu vô tận.

Mục Vỹ cầm kiếm Phá Hư rồi bay l*n đ*nh đầu của kim nhân khổng lồ.

Tay hắn cầm kiếm rồi vạch một đường hình tròn, sau đó hắn bổ cái đầu của kim nhân khổng lồ ra.

Mục Vỹ cất kiếm đi, sau đó ngồi ngay ngắn trong đầu của kim nhân, hắn đẩy tay và người ra rồi nhắm mắt lại, khí tức toàn thân che phủ lên trên.

“Vĩnh Hằng Chi Kim ở đây thì mới bảo vệ thân thể của bức tượng được, dẫu sao nó cũng là linh vật của tự nhiên nên sẽ có linh trí, nguỵ trang thế này thì nó mới bảo vệ an toàn cho chính mình được”.

Mục Vỹ lẩm bẩm rồi tiến bước!

Sáu chùm sáng dần dâng lên quanh người hắn, Mục Vỹ đã mở được sáu trong chín nguyên khí, nguyên khí thứ bảy mỏng manh đang loé lên tia sáng màu vàng kim nhàn nhạt.

Mục Vỹ không dám sơ suất, cẩn thận nâng chùm sáng thứ bảy đó lên, các tia sáng phóng ra, ánh sáng thần thánh tản mát trong Tru Tiên Đồ cũng đã phóng ra.

“Ngươi làm gì đấy?”

Mục Vỹ ngẩn ra hỏi khi thấy hành động này của Tru Tiên Đồ.

“Vĩnh Hằng Chi Kim này có từ thời viễn cổ nên đương nhiên ta có thể dùng khí tức bên trong nó để hồi phục thương thích của mình. Ngươi yên tâm, không ảnh hưởng gì đến ngươi đâu”.

Vừa nói dứt câu, ánh sáng màu vàng mà Tru Tiên Đồ toả ra đã có khí tức thần thánh, khác hoàn với của Mục Vỹ.

Mục Vỹ chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như đang xuyên qua cơ thể hắn rổi chầm chậm chảy vào trong Tru Tiên Đồ dưới tia sáng này.

Mục Vỹ không để ý tới Tru Tiên Đồ nữa, mà bắt đầu ngồi ngay ngắn trên đỉnh đầu của bức tượng vàng khổng lồ. Có một tiếng động vang lên, một dòng chất lỏng màu vàng trong người kim nhân khổng lồ giống hệt như máu đang chảy từ tứ chi vào trong người Mục Vỹ.

Nói chính xác hơn là chảy vào chùm sáng màu vàng kim ở trước người Mục Vỹ.

Sức mạnh khủng khiếp của Vĩnh Hằng Chi Kim truyền vào trong cơ thể cũng khiến Mục Vỹ thấy rất chật vật.

Nhưng khi thấy chùm sáng màu vàng không ngừng được mở rộng, trong mắt hắn chứa đầy vẻ mong chờ.

Bây giờ, hắn mới hình thành được sáu trong chín nguyên khí của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, nhưng đã có thể cảm nhận được rõ ràng thể xác và hồn phách của mình mạnh hơn nhiều.

Vì thế, hắn càng mong ngóng ngưng tụ được bảy nguyên khí hơn.

Dần dà, dường như cơ thể của Mục Vỹ đã biến thành cái đầu của kim nhân khổng lồ, toàn bộ máu huyết của nó đã chảy vào người hắn.

Đây mới là Vĩnh Hằng Chi Kim thật sự.

Lúc này, sự khủng khiếp của Vĩnh Hằng Chi Kim trong người của kim nhân cao cả nghìn trượng không biết mạnh hơn trong đôi mắt bao nhiêu lần.

Thời gian cứ thế trôi đi, kim nhân khổng lồ dần thu nhỏ lại, không chỉ có cơ thể khổng lồ biến mất, mà Vĩnh Hằng Chi Kim trong người nó cũng đã cạn.

“Phù…”

Một tiếng thở vang lên, Tru Tiên Đồ kết thúc quá trình trước rồi thở phào một hơi.

Không lâu sau, Mục Vỹ cũng mở mắt. Bây giờ, xung quanh người hắn đã xuất hiện bảy chùm sáng, chúng vậy chặt quanh người hắn.

Bảy nguyên khí!

“Thành công rồi à?”

“Ừ!”

Mục Vỹ mỉm cười, nhưng nụ cười này hơi cứng nhắc.

Vì bây giờ, hắn bất ngờ phát hiện linh hồn ảo trong đầu mình đã rõ ràng hơn trước.

Bóng dáng thân thể của linh hồn ảo đó dần xuất hiện một chân dung.

“Không phải chứ, ngươi làm gì thế hả?”

Mục Vỹ biết hắn với Tru Tiên Đồ là một, nó mạnh thì hắn cũng mạnh theo.

Võ giả cảnh giới Niết Bàn sẽ đúc hồn đàn, đột phá lên cảnh giới Tam Chuyển cũng chỉ để tăng sức mạnh cho hồn đàn.

Một khi linh hồn ảo biến thành người thật thì võ giả có thể giao lưu với nó bằng lực linh hồn, đó mới là linh hồn thật sự.

Nhưng nếu linh hồn ảo chuyển hoá thành linh hồn thật thì có nghĩa là hắn nhất định phải tiến vào cảnh giới Vũ Tiên.

Cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất hiện giờ của Mục Vỹ không thể điều khiển linh hồn thật của hắn được.

Nếu miễn cưỡng thì chỉ có một kết quả là nổ banh xác!

Nhưng Tru Tiên Đồ cho hắn tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí là để hắn ngưng kết được Kim Đan mạnh mẽ khi tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.

Song, hắn mới tu luyện được bảy trên chín nguyên khí, còn thiếu nguyên khí thổ và mộc nữa thì mới đủ.

Cho nên việc nâng cao linh hồn ảo lúc này không có lợi gì cho hắn cả.

“Ta thì làm được gì?”, Tru Tiên Đồ xì một cái rồi nói: “Ta chỉ khôi phục thực lực của mình thôi, không thì chúng ta trò chuyện sẽ rất khó khăn!”

“Nhưng nếu ngươi khôi phục thì ta sẽ tiến vào cảnh giới Vũ Tiên và linh hồn ảo sẽ biến thành linh hồn thật mất, ta muốn áp chế cảnh giới cũng không được!”

Mục Vỹ hoàn toàn ngây người.

Người khác muốn tiến vào cảnh giới Vũ Tiên nên mua đủ loại thiên tài địa bảo để nâng cao lực linh hồn, còn Mục Vỹ thì lại sợ tăng cảnh giới.

Vì linh hồn ảo và thể xác của hắn chưa có sự kết hợp hoàn hảo!

“Ngươi trách ta đấy à?”

Tru Tiên Đồ bó tay nói: “Ngươi nên nghĩ cách nhanh chóng gom đủ nguyên khí mộc và thổ, chứ không phải ngồi đây mà than vãn đâu”.

“Ta có cảm giác hình như đã có người lấy được rồi đấy!”

Nghe thấy vậy, tim Mục Vỹ đập nhanh hơn!
 
Mục Thần
Chương 736: Những nhân vật không mời mà đến


“Ngươi nói rõ ra xem nào”, Mục Vỹ hỏi: “Ngươi biết trước ở đây sẽ có thiên hoả, Vĩnh Hằng Chi Kim và Cửu Trọng Ngọc Thuỷ đúng không? Thậm chí ngươi còn biết cả chủ nhân của nơi này nữa đúng chứ?”

“Tiểu thế giới Tam Thiên có vô vàn đại lục, chuyện gì ta cũng biết cả, nhưng những điều ta biết lại rất nhỏ bé!”

Tru Tiên Đồ cao ngạo nói: “Nếu ngươi có thể tìm thấy bảo bối viễn cổ cho ta thì bây giờ ta thậm chí có thể giúp người đột phá thành công mỹ mãn cả mười tầng cảnh giới Vũ Tiên rồi tiến vào Tiên Cảnh luôn!”

“Vớ vẩn, ta mà tìm được thì còn cần ngươi làm gì nữa?”

“…”

Lúc hai người đang tranh cãi thì có mười mấy người đang bỏ chạy thục mạng trong sa mạc hoang vắng.

Ba người đi đầu là Thạch Phi Du, Lâm Hối Anh và Kim Triết.

Sa mạc đang cuồn cuộn điên cuồng, các đống cát nổi lên bề mặt rồi đuổi theo bọn họ.

“Không ngờ là Bổ Thiên Thạch thật, núi Thiên Tuyển này đúng là khiến người ta phát điên. Nếu không có giới hạn về trình độ và cảnh giới thì các trưởng lão của môn phái vào đây cũng điên luôn mất”.

Thạch Phi Du chạy nhanh như gió với vẻ phấn khích.

“Đừng phí lời nữa!”

Kim Triết mất kiên nhẫn nói: “Vĩnh Hằng Chi Kim của ta bị Tinh Tử Hàng cướp mất mới là điều đáng bực. Thạch Phi Du này, ta đã giúp ngươi lấy được Bổ Thiên Thạch, ngươi nhất định phải giành lại Vĩnh Hằng Chi Kim cho ta”.

“Yên tâm!”

Thạch Phi Du đầy tự tin nói: “Có Bổ Thiên Thạch rồi là ta có thể tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất và ngưng luyện Kim Đan ngay. Đến lúc ấy, Vỹ Mộc, Phần Lạc Thiên và Tinh Tử Hàng đều không còn là đối thủ của ta nữa. Chỉ tiếc là chuyến này đã tổn thất mất mấy trợ thủ đắc lực, Thạch Xà cũng chết rồi, không thì ai có thể địch lại chúng ta ở núi Thiên Tuyển nữa!”

Bọn họ xông vào tuyệt địa sa mạc cũng là vì Bổ Thiên Thạch đó.

Thạch Phi Du đã lấy được thứ này và thành công tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.

Bây giờ, gã chỉ cần tìm một chỗ để luyện hoá Bổ Thiên Thạch và nâng cao thực lực, sau đó ba người liên thủ lại thì sẽ không ai địch lại nổi.

“Hai vị này, chắc bây giờ chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì khi đối phó với Vỹ Mộc và những người khác, nhưng Tinh Tử Hàng đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai và tu luyện Thiên Cương Chi Khí rồi. Chúng ta nên đi tìm thêm cây Vạn Hoá, chờ ta luyện hoá nó xong thì mới thật sự không còn vấn đề gì nữa”.

“Được!”

“Được!”

Dù Kim Triết đã mất Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng bây giờ vẫn phải giúp hai người này.

Hai người họ phải mạnh lên thì họ mới đối phó được với Tinh Tử Hàng.

Cùng lúc đó, bảy ngọn núi hùng vĩ của núi Thiên Tuyển đã di chuyển cách nhau rất xa.

Bỗng có một không gian lay động, có tiếng vù vù vang lên không ngớt, liên tục có thêm người xuất hiện trong núi Thiên Tuyển.

Xuyên qua không gian, mở thông đạo, đây là việc chỉ có cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám và lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa của không gian mới có thể làm được.

“Núi Thiên Tuyển đây ư? Ta thấy có gì đâu, kém xa Huyền Nguyệt Trì của thánh địa Huyền Nguyệt ta”.

Một người đàn ông mặc trường sam màu trắng, có vẻ mặt kỳ quái trong đám người cười nói: “Ta thấy mấy năm qua, bảy thế lực lớn ở phía Tây của tiểu thế giới Tam Thiên ngày càng sa sút rồi, có mỗi ngọn núi Thiên Tuyển bé tí mà họ cứ coi như báu vật ấy”.

“Huyền Yêu Nguyệt, nếu nơi này không phải bảo bối thì thánh địa Huyền Nguyệt phái ngươi tới đây làm gì?”

Đúng lúc này, không gian lại rung lên tiếp, mấy người khác lại đáp xuống.

Mấy người đó mặc bào phục màu xanh lam, toàn thân đều có khí tức lạnh băng.

“Hơ, Hàn Thiên Vũ, không ngờ ngươi cũng đến đây đấy!”, Huyền Yêu Nguyệt nhìn người thanh niên mặt lạnh vừa đến đó rồi mỉm cười chào hỏi.

“Nghe nói, Cửu Hàn Thiên Cung ngươi vừa chiêu mộ được một cô gái có thần phách, hơn nữa còn xinh đẹp mỹ miều và vô cùng kiêu ngạo. Sao rồi? Hàn Thiên Vũ ngươi đã chiếm được cô ả chưa?”

“Đừng nói vớ vẩn!”

Hàn Thiên Vũ lạnh mặt rồi hừ nói.

“Ha ha…”, Huyền Yêu Nguyệt đúng là kẻ lắm chuyện, y cười lớn nói: “Xem ra chưa được rồi, không phải ngươi đến đây lần này là để cướp Cửu Trọng Ngọc Thuỷ về lấy lòng người đẹp đấy chứ hả thiếu cung chủ đại nhân!”

“Ngươi lắm lời thật đấy!”

Hàn Thiên Vũ hừ nói: “Ta không thừa hơi như vậy, nhưng nếu ta đã ưng ai thì chắc chắn sẽ chiếm được. Song, lần này là cha ta bảo ta tới, Cửu Trọng Ngọc Thuỷ ấy có thể khiến thần phách Băng Hoàng phát triển nhanh hơn, cha ta rất coi trọng cô gái ấy”.

Nghe vậy, Huyền Yêu Nguyệt ngẩn ra và thấy chột dạ.

Y không kinh ngạc vì Cửu Trọng Ngọc Thuỷ, trước khi tới đây, y cũng biết về nó rồi.

Mà là bởi cô gái mà Cửu Hàn Thiên Cung đã chiêu mộ được đã thức tỉnh thần phách Băng Hoàng!

Đó chính là thần phách của thần thú!

Thần thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ngờ có người lại mang huyết mạch của thần thú trong cơ thể, nhưng tiếc là đã bị Cửu Hàn Thiên Cung giành được mất rồi.

“Xem ra chuyến đi đến Thiên Vận Đại Lục lần này của Cửu Hàn Thiên Cung các ngươi cũng đáng đấy chứ!”

“Thánh địa Huyền Nguyệt của ngươi thì không chắc?”

Hàn Thiên Vũ cười lạnh nói: “Nghe nói cô gái lần trước các ngươi bắt đi là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, mà nơi đó chính là khởi nguồn trỗi dậy của các ngươi còn gì, sau đó thánh nữ Huyền Nguyệt đã lấy được Thiên Ngoại Vẫn Thạch và lĩnh ngộ Huyền Nguyệt Tâm Kinh nên thánh địa Huyền Nguyệt của các ngươi mới trở nên lớn mạnh. Hậu sinh khả uý, các ngươi mạnh hơn thánh địa Trì Dao ở Thiên Vận Đại Lục nhiều!”
 
Mục Thần
Chương 737: Thiên tài mới


Chương 737: Thiên tài mới

“Ngươi biết rõ về thánh địa Huyền Nguyệt của ta quá nhỉ!”

“Thường thôi!”

Huyền Yêu Nghiệt bất đắc dĩ nói: “Ừm, tiểu sư muội đó của ta vốn là thánh nữ của thánh địa Trì Dao, chủ yếu tu luyện bí pháp của thánh địa, bây giờ thánh nữ lại truyền Huyền Nguyệt Tâm Kinh cho muội ấy. Dạo này, cảnh giới của muội ấy tăng nhanh khủng khiếp!”

“Hai ngươi trò chuyện vui quá nhỉ!”

Lúc hai người họ đang tán ngẫu thì chợt có một giọng nói êm dịu vang lên.

“Ớ? Trần Uyên!”

Người vừa xuất hiện mặc võ phục màu đen, mái tóc dài buộc gọn phía sau, làn da màu đồng khoẻ khoắn, khí tức toàn thân như vực sâu không đấy.

“Lâu rồi không gặp hai vị!”

“Ta chẳng muốn gặp ngươi đâu!”, nhìn thấy người đó, Huyền Yêu Nguyệt cười nói: “Bớt gặp người của Vạn Trận Tông các ngươi thì sẽ ít phiền phức, nhỡ bị trận pháp của các ngươi làm cho đầu óc choáng váng thì chết dở!”

Người đàn ông mặc y phục đen chỉ cười khổ khi nghe thấy vậy.

“Được rồi, Trần Uyên, ngươi đến đúng lúc lắm. Lần trước, chúng ta cùng đến Thiên Vận Đại Lục, vốn định điều tra chuyện về Căn Nguyên, nhưng các ngươi đã có được một thiên tài rồi còn vượt cả bọn ta, kể về tiểu sư muội đó của ngươi đi!”

“Không dám đâu!”

Trần Uyên cười nói: “Sư phụ ta tâng bốc muội ấy lên tận mây xanh, thậm chí bây giờ gặp vấn đề gì cũng đi thỉnh giáo muội ấy!”

“Ngươi đùa đấy à!”

Huyền Yêu Nguyệt và Hàn Thiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ta mà phải lừa các ngươi à?”

Trần Uyên ngán ngẩm nói: “Tiểu sư muội ấy của ta ngày nào cũng ôm một cuốn kinh thư đọc say sưa. Nhưng ta, sư phụ và các trưởng lão trong môn phái chỉ hiểu được phần bìa của cuốn kinh thư ấy thôi, chứ nội dung bên trong thì không hiểu mô tê gì cả”.

“Hả? Sách gì vậy?”

“Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ!”

Trần Uyên cười khổ nói: “Tiểu sư muội có dạy nhưng bọn ta vẫn không đọc được những con chữ ấy, mỗi muội ấy đọc được thôi, các ngươi nói xem có lạ không?”

“Xem ra lần này, Vạn Trận Tông các ngươi cũng tìm được một viên ngọc quý rồi!”

Huyền Yêu Nguyệt cười nói.

Nhưng trong nụ cười ấy lại có vẻ là lạ.

Vạn Trận Tông, Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt đều là những thế lực lớn mạnh mẽ hơn Thất Tinh Môn và Thiên Kiếm Sơn.

Vì thế, bọn họ rất quan tâm đến nhau.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Nhưng hơn hết là họ biết rõ ba thiên tài vừa trỗi dậy, được môn phái coi trọng và bảo vệ như báu vật này là những người họ không được phép động đến.

Bởi thiên tài mới là nền tảng để môn phái phát triển.

“Thôi, mục đích chúng ta đến đây lần này là gì thì ai cũng rõ rồi, đừng nhiều lời nữa. Giờ nói chuyện vui vẻ thì không sao, nhưng nhỡ có xung đột thì phải xem bản lĩnh của từng người đấy!”

“Đương nhiên!”

Trần Uyên gật đầu rồi nghiêm mặt nói: “Có chuyện này ta nghĩ phải nói với các ngươi, núi Huyền Không cũng cử người tới rồi đó”.

“Cái gì?”

Nghe thấy vậy, Huyền Yêu Nguyệt biến sắc mặt.

Hàn Thiên Vũ vẫn bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng đã cau mày.

“Ba thế lực lớn chúng ta có thể tính ra vị trí của vật đó thì đương nhiên núi Huyền Không cũng vậy, vì thế họ phái người tới cũng có gì lạ đâu. Ta chỉ không biết chuyến này họ phái ai tới thôi!”

“Trần Nhiễm!”

Trần Uyên vừa nói dứt câu, mười mấy người ở đó đều trở nên căng thẳng, thậm chí vài người còn hơi run lên.

“Biết trước thì ta đã chẳng tới cái nơi quỷ quái này rồi!”, Huyền Yêu Nguyệt lầu bầu, mặt mày cau có.

“Ha ha…”, Trần Uyên mỉm cười nói: “Sư phụ lệnh cho ta tuỳ cơ ứng biến, không được thì cũng không cần cố. Lần này ta đến đây để lấy Bổ Thiên Thạch và Vĩnh Hằng Chi Kim về cho Vương sư muội chế tạo trận pháp. Nếu không lấy được hai thứ ấy thì kiểu gì về cũng bị sư phụ lột da”.

“Lột da ngươi? Còn ta mà không giành được thứ đồ ấy thì cũng sẽ bị cấm túc một năm!”, Huyền Yêu Nguyệt chán nản nói: “Mong Trần Nhiễm chỉ đến lấy thứ mà núi Huyền Không cần, chứ đừng tranh giành bảo bối ngũ hành với chúng ta”.

“Hắn ta mà làm vậy thì chúng ta cũng chiến luôn”.

“Chiến? Hai ngươi thì ta còn đánh được, chứ Trần Nhiễm thì… thôi bỏ đi, tên này được coi là quái vật ở núi Huyền Không đấy!”

Huyền Yêu Nguyệt bĩu môi nói: “Ta đi tìm đồ đây, chỉ cần lấy được một trong năm món bảo bối ngũ hành là có thể về báo cáo được rồi”.

Dứt lời, Huyền Yêu Nguyệt bỏ đi ngay.

Ba người còn lại cũng dẫn người của mình rồi mỗi phe mỗi ngả, bay về phía bảy ngọn núi.

Cùng lúc đó, sau khi một không gian khác của núi Thiên Tuyển lung lay, tiếp tục có một bóng người khác xuất hiện.

Người đó mặc trường sam màu xanh, buộc một dải lụa trắng bên hông, mái tóc dài tung bay, đôi mắt nhìn chăm chú về phía bảy ngọn núi ở phía xa.

“Núi Thiên Tuyển, bảy thế lực lớn, nực cười…”

Người ấy mỉm cười khi nhìn về phía đó rồi biến mất với vẻ coi thường.

Như thể chưa từng có gì xảy ra, các đệ tử xuất sắc của bảy thế lực lớn đều không hề hay biết gì, thậm chí đến các chưởng môn ở bên ngoài núi Thiên Tuyển cũng không hề phát giác có người đã tiến vào bên trong này khi họ không chú ý.
 
Mục Thần
Chương 738: Trên đỉnh núi


Chương 738: Trên đỉnh núi

Lúc này, Mục Vỹ chọn ra ngọn núi xanh ngọc trong số bảy ngọn núi rồi đi tới.

Theo như lời Tru Tiên Đồ thì Bổ Thiên Thạch đã bị người khác giành mất, chỉ còn lại một chí bảo ngũ hành duy nhất là cây Vạn Hóa.

Cây Vạn Hóa, thiên biến vạn hóa!

Khác với những thứ như Cửu Trọng Ngọc Thủy, Bổ Thiên Thạch và Vĩnh Hằng Chi Kim, cây Vạn Hóa có ý thức sinh mệnh như thiên hỏa.

Dọc đường, khi ngang qua những ngọn núi khác, Mục Vỹ phát hiện một điều rằng ngọn núi thứ nhất và thứ bảy khá kỳ lạ vì trông chúng như nối vào nhau vậy.

Năm ngọn núi ở giữa thì tỏa sáng muôn màu.

Ngọn thứ ba là nơi cắm rễ của cây Vạn Hóa.

Cũng là ngọn núi rực rỡ sắc xanh, có tia khí tức sinh mệnh duy nhất.

Trên đường đi, Mục Vỹ không thấy một bóng người nào khác. Số lượng đệ tử các thế lực lớn cho vào núi Thiên Tuyển ban đầu cộng lại chỉ một trăm người, trong khi núi Thiên Tuyển thì rộng bao la, không gặp ai là chuyện thường tình.

Nhưng Mục Vỹ bắt gặp người quen không lâu sau đó.

"Phần Phiêu Tuyết!"

Một vài đệ tử Phần Vân Cốc đang đứng xung quanh cô ta.

Đáng ngạc nhiên là Phần Lạc Thiên mà hắn thấy trước đó cũng ở trong này.

"Từ giờ trở đi, các ngươi đều phải cẩn thận. Vỹ Mộc không những lấy được Phệ Hồn Tâm Hỏa mà còn có chín viên Hồn Tâm Châu. Mặc dù hắn đã ném nổ một viên rồi nhưng vẫn còn tám viên!"

Phần Phiêu Tuyết nói với mười mấy đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất ở đối diện: "Hắn chỉ có cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, chưa ngưng kết ra Đại Đạo Kim Đan nhưng rất nhiều thủ đoạn. Chỉ cần sơ ý chút thôi là bị chơi một vố đấy, biết chưa?"

"Tới nỗi đó luôn hả tỷ tỷ?"

Phần Lạc Thiên bĩu môi đáp: "Nếu hắn thật sự lợi hại thế sao còn bị bọn tỷ suýt g**t ch*t, phải dựa vào Hồn Tâm Châu để chạy trốn?"

"Lạc Thiên, đừng đùa".

"Đệ biết rồi!"

Phần Lạc Thiên ngắm nghía ngón tay, cười tươi: "Tỷ yên tâm đi, đệ đảm bảo đệ mà thấy hắn là ép ói ra Vĩnh Hằng Chi Kim được Tinh Tử Hàng cho ngay".

Chẳng hiểu sao dáng vẻ này của y làm Phần Phiêu Tuyết nhíu mày.

Bảy, tám tên đệ tử Phần Vân Cốc đang đứng cạnh cô ta lúc này ít nhất cũng có tu vi cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất.

Mục Vỹ không chắc mình có thể giết tám người này cùng một lúc được hay không. Việc cấp bách trước mắt là phải mau chóng tìm được Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hóa, tập hợp đủ chín nguyên tố và tiến vào tầng một của cảnh giới Vũ Tiên.

Lúc đó cũng sẽ là ngày giỗ của Phần Phiêu Tuyết và Tước Thải Y!

Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng vòng qua đám người rồi đi vào ngọn núi thứ ba.

Gào...

Hắn vừa đến chân núi thì nghe thấy tiếng gầm đinh tai nhức óc, dường như toàn bộ ngọn núi đều rung chuyển.

Mục Vỹ biết chắc lại là tên nào đó không biết sống chết xông vào cấm địa, chọc giận bọn quái thú trong này.

Hắn cẩn thận đi l*n đ*nh núi.

"Vỹ Mộc!"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên đầy kinh ngạc xen lẫn vui vẻ.

"Bạch Đồ Gian?"

Nhìn thấy Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ ngẩn người.

Cô ta vừa thấy Mục Vỹ thì vui mừng thấy rõ, khuôn mặt lộ vẻ như trút được gánh nặng.

"May mà gặp được ngươi, không biết Chu sư huynh và Cừu sư huynh thế nào rồi!", Bạch Đồ Gian thở dài, lại gần Mục Vỹ.

"Cô yên tâm, với tu vi của họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

"Mong là vậy!"

Giờ phút này, Bạch Đồ Gian chỉ cách Mục Vỹ có một bước, thân mình thì hướng về phía trước trông như muốn áp sát vào người hắn.

Nhưng có vẻ như cô ta không định dừng lại.

"Chết đi!"

Chớp mắt, Bạch Đồ Gian mới tỏ ra ôn hòa lúc nãy bỗng đâm kiếm tới ngực của Mục Vỹ.

"Lại là thú huyễn hình!"

Mục Vỹ nhếch mép. Bảy chùm sáng rực cháy bên ngoài cơ thể, làn da hắn cũng chuyển sang màu vàng dịu nhẹ.

Tiếng leng keng vang lên, đòn tấn công của Bạch Đồ Gian chẳng thể để lại một vết xước trên người Mục Vỹ.

"Chết tiệt!"

Cô ta hốt hoảng lùi về sau.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ đã hành động.

"Ầm" một tiếng, bảy chùm sáng thình lình xuất hiện trên đầu ngón tay của hắn. Bảy luồng sáng nhỏ có kích thước bằng một con mắt nhưng khi tụ lại một chỗ và bắn vào Bạch Đồ Gian lại phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.

"Trời đất ơi!"

Mục Vỹ chỉ muốn thử xem uy lực của chúng thế nào thôi, ai ngờ đỉnh đến thế!

Bạch Đồ Gian do thú huyễn hình biến thành đã nổ thành tro, mất tăm hơi từ lúc nào.

Gây ra động tĩnh lớn như thế nên Mục Vỹ không dám nán lại lâu, nhanh chóng rời khỏi đây.

Đúng như hắn đoán, vài ba người thoăn thoắt chạy tới không lâu sau đó.

"Ồ? Có dấu vết chiến đấu nhưng lại không thấy ai, xem ra không phải chỉ mình chúng ta biết cây Vạn Hóa!", Tước Thải Y mặc thải y bảy sắc, nói với vẻ dè chừng: "Mọi người cẩn thận!"

Chẳng hiểu sao từ khi vào ngọn núi thứ ba, trong lòng cô ta luôn có cảm giác nguy hiểm đang rình rập bọn họ.

Cùng lúc đó, nhiều người bay vào sâu trong ngọn núi thứ ba như được thứ gì kêu gọi.

Bầu không khí ở đây dần nóng lên rồi.

"Khốn nạn, đến giờ vẫn không tìm thấy cây Vạn Hóa. Rốt cuộc nó ở đâu vậy!"

Trong rừng, một nhóm mười mấy người đang lướt nhanh như tên bắn, Thạch Phi Du nói với vẻ mặt khó chịu.

Gã cần phải giúp Lâm Hối Anh nhanh chóng tìm được cây Vạn Hóa, rồi tìm một nơi an toàn luyện hóa Bổ Thiên Thạch, sau đó đi tìm Mục Vỹ và cướp Vĩnh Hằng Chi Kim khỏi tay hắn.

Phần Vĩnh Hằng Chi Kim còn lại mà Tinh Tử Hàng đang cầm thì khỏi cần nghĩ.

"Sắp rồi, chắc ở trên đỉnh núi đấy!"
 
Mục Thần
Chương 739: Cây Vạn Hóa


Chương 739: Cây Vạn Hóa

Dù mệt mỏi, Lâm Hối Anh vẫn hứng khởi vô cùng.

Lúc này y không hứng khởi mới là lạ!

Cây Vạn Hóa, đó là cây Vạn Hóa đấy!

Nghe nói nguồn gốc của đất trời, trạng thái nguyên thủy của vạn vật đều được cất chứa trong linh thụ này.

Mọi thứ trên thế gian đều có linh hồn, cỏ cây hoa lá cũng không ngoại lệ.

Một số linh thụ lâu năm gặp thiên thời địa lợi có thể huyễn hóa ra linh thức, từ đó có khả năng tu luyện.

Sau một trăm năm, nó trở thành cây Bách Hóa, được một nghìn tuổi thì thành cây Thiên Hóa.

Mười nghìn năm tuổi chính là cây Vạn Hóa.

Cây Vạn Hóa là thủ lĩnh ban phát mệnh lệnh cho hàng vạn linh thụ khác. Quan trọng là linh thụ này có một lượng linh khí tự nhiên vô cùng dồi dào.

Nếu như hấp thu linh khí này, võ giả sẽ dễ dàng lĩnh ngộ ý cảnh thâm sâu trong tự nhiên hơn.

Trong nhóm mười mấy người này, Lâm Hối Anh có thể nói là đệ nhất thiên tài của nhà họ Lâm, có một vốn hiểu biết vững chắc về sức mạnh của Mộc hành nên cảm ứng được đâu là vùng vạn vật sẽ bén nhạy với linh khí nhất.

Đỉnh núi!

Nghe thấy lời của Lâm Hối Anh, những người khác đều lên tinh thần, tiếp tục tiến l*n đ*nh núi.

Có điều dọc đường cứ bị bọn dị thú và mấy cây cối, hoa cỏ quái lạ tấn công, nhiều không đếm xuể. Mặc dù chưa tới nỗi giết được bọn họ nhưng vẫn quá mệt mỏi.

"Ơ?"

Mục Vỹ đang đi thoăn thoắt bỗng nhận ra có mấy người ở đằng trước, lập tức dừng chân.

"Trùng hợp thật!"

Hắn vừa thấy mấy người nọ là ẩn nấp ngay.

Đó là Kim Triết, Lâm Hối Anh và Thạch Phi Du. Cơ mà không thấy Thạch Xà - người thanh niên có cảnh giới Vũ Tiên của nhà họ Thạch đâu.

Ba kẻ này đều có thù không đội trời chung với hắn vì đệ tử trong gia tộc đã bị hắn giết.

Làm gì có chuyện Mục Vỹ bỏ qua cho bọn họ, nhưng vẫn chưa đến lúc ra tay.

Hắn thấy dường như ba người này đang đi tìm cây Vạn Hóa.

Nghĩ lại thì nhà họ Lâm có rất nhiều thành tựu nghiên cứu về Mộc hành, chắc là tên Lâm Hối Anh này có nhiều cách lắm. Mục Vỹ quyết định theo sau họ, tìm tòi cho ra lẽ.

Mười mấy người rảo bước không ngơi nghỉ. Càng đi, càng trải qua nhiều đợt công kích đến từ dị thú và cây cối.

"Sắp đến rồi!"

Trên mặt Lâm Hối Anh lộ vẻ căng thẳng và mừng rỡ.

Cây Vạn Hóa có linh tính rất cao, nó có thể cảm giác được mấy người bọn họ tiếp cận mình với ý đồ xấu nên mới càng ngày càng công kích dữ dội như vậy.

"Là chỗ này!"

Lâm Hối Anh nhìn phía trước, lên tiếng.

Bây giờ họ đã ở trên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một giàn giáo, nhìn bao quát thì thấy chiều dài và chiều rộng khoảng mười dặm. Cả nơi đây chỉ mọc độc một cái cây già.

Nói là cây chứ Mục Vỹ thấy không khác gì một đại thụ khô héo xác xơ.

Cái cây này cao những một nghìn mét, táng cây bao phủ toàn bộ đỉnh núi nhưng cành cây lại trông như mấy khúc củi khô cằn.

Cây đại thụ hệt như một ông lão tới tuổi xế chiều, chỉ đang kéo dài hơi tàn.

"Cây Vạn Hóa đây sao?"

Không phải Mục Vỹ chưa từng thấy cây Vạn Hóa, nhưng hắn chưa bao giờ thấy có cây Vạn Hóa nào bị tàn phá thảm thương đến như vậy.

"Đừng vội, lát nữa ngươi sẽ biết!"

Tru Tiên Đồ mỉm cười, nhưng nụ cười của nó đầy gian trá.

Cùng lúc đó, đội của ba gia tộc lớn cũng nhận ra có gì đó không đúng.

"Lâm Hối Anh, đừng nói đây là cây Vạn Hóa chứ?", Kim Triết nhìn cái cây xơ xác cả thân lẫn nhánh trước mắt, không nói nên lời.

Dễ thấy Lâm Hối Anh cũng hơi luống cuống trước cảnh tượng đó.

"Rõ ràng ta cảm nhận được đây là vị trí khí tức sinh mệnh dồi dào nhất đỉnh núi mà, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả".

"Có khi nào ngươi cảm nhận sai rồi không?", Thạch Phi Du cũng nhíu mày.

"Làm sao có thể!"

Lâm Hối Anh lập tức bác bỏ: "Mọi người cứ xem nơi này có vấn đề gì không đã, nhất định có chỗ khác thường!"

Y vừa dứt câu, hơn mười người còn lại bắt đầu tản ra quan sát cổ thụ khô héo.

Một vài đệ tử đi tới đào bới lung tung.

Vì quá nhiều cành nên mấy tên đệ tử phải rút đao kiếm bên hông ra chém liên tục.

"Nhìn kìa!"

Nhưng sau khi bọn họ chém cành cây, một hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

Nhánh cây trông thật cằn cỗi ấy chảy chất dịch màu xanh, nhưng nhìn từ xa, chất dịch ấy lại hết như máu người. Quả là quái lạ.

Soạt soạt soạt...

Trong giây lát, những cành cây vốn đan vào nhau lộn xộn, rải đầy đỉnh núi ầm ầm giật lên trời, những người có mặt ở đó hoàn toàn không phản ứng kịp.

Vì không đề cao cảnh giác nên bảy, tám tên đệ tử bị cành cây đẩy lên cao ngay sau đó.

Bị đẩy lên cao, nhưng không rơi xuống.

Những nhánh cây quấn quanh cơ thể bọn võ giả rồi dựng thẳng lên trời. Tiếng da thịt bị đâm xuyên vang lên, bọn võ giả một mặt bị nhánh cây khô cằn trói buộc, một mặt bị chúng đâm vào người.

"Ực ực ực!", trong nháy mắt, bảy, tám người kia bị nhánh cây hút cạn máu, biến thành một cái xác khô.

Thấy cảnh này, bảy, tám người còn lại bất giác run rẩy.

Bọn họ đều là thiên kiêu, tu vi cao thâm, kém nhất cũng là cảnh giới Chuyển Thể, Chuyển Hồn, vậy mà một khắc sơ sẩy thôi đã bị nhánh cây cằn cỗi hút cạn máu mà chết!

"Lùi lại, lùi lại nhanh!"

Mặt mày Lâm Hối Anh tái mét. Dường như nghĩ đến điều gì, y gào thét: "Cây Vạn Hóa này đang biến hóa, chắc chắn số tuổi của nó không phải chỉ mười nghìn năm thôi đâu!"
 
Mục Thần
Chương 740: Giai đoạn biến hóa


Chương 740: Giai đoạn biến hóa

Gầm một tiếng, mọi người ngay lập tức giơ đao, kiếm của mình lên. Các loại linh khí đồng thời được sử dụng, khai triển phòng ngự đến cấp độ toàn diện.

"Giờ phải làm sao đây!"

Kim Triết không biết nên ứng phó thế nào.

"Không phải sợ. Sống càng lâu, linh thức của nó càng mạnh, nhưng bây giờ lại đang là giai đoạn biến hóa, có thể cây Vạn Hóa này đã hai mươi nghìn thậm chí trăm nghìn tuổi chứ không phải chỉ mười nghìn thôi đâu."

Những lời này vừa vang lên, khuôn mặt đám người tức khắc trắng bệch như giấy.

Cây Vạn Hóa càng sống lâu thì càng mạnh!

"Nhưng hiện tại nó đang trong giai đoạn biến hóa, chỉ cần chúng ta tìm ra được nhược điểm là có thể hạ gục nó chỉ trong một lần đánh!"

"Vậy còn chần chờ gì nữa?"

Tia tàn nhẫn hiện ra trên mặt Kim Triết, một thanh trường kiếm rực rỡ kim quang xuất hiện trong tay hắn ta. Đây là một thanh gươm cực kỳ sắc bén, toàn thân nó được bao trùm trong khí thế bàng bạc chực chờ bạo phát.

Bọn Lâm Hối Anh và Thạch Phi Du nhìn nhau rồi cùng hành động.

Soạt soạt soạt...

Trong phút chốc, những cành cây khô héo vốn bất động bỗng cuốn lên một cách điên cuồng làm phát ra tiếng sột soạt gấp gáp hệt như phong ba bão táp kéo đến.

"Vù vù", những dây leo đang di chuyển thoăn thoắt chợt biến ra thành bảy, tám người vừa bị cây Vạn Hóa hấp thụ chỉ trước đó. Chúng tấn công đám người Lâm Hối Anh.

Trong ba gia tộc, tu vi của nhóm bảy, tám người này vốn khá yếu, lúc này được biến ra thì thực lực vẫn không thay đổi, vẫn không phải đối thủ của bọn Lâm Hối Anh.

Nhưng những người sống sót nhận ra rằng cho dù mình đã đâm bảy, tám kẻ này đến chảy máu đầm đìa đi chăng nữa, bọn họ vẫn hồi phục và trở lại trạng thái bình thường không lâu sau đó.

"Phải chặt đứt cành cây sau lưng chúng, nếu không chúng sẽ được cung cấp sức mạnh liên tục, không bao giờ chết!", Lâm Hối Anh bỗng quát lớn.

"Hiểu rồi!"

Giờ đây, Thạch Phi Du đã đột phá, tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, lại còn tu luyện Đấu Chiến Thạch Khải của nhà họ Thạch, đâu có cần sợ.

Các cành cây chỉ đánh vào người gã, gây ra mấy tiếng đùng đùng chứ hoàn toàn không thể đâm thủng lớp phòng ngự của gã.

"Ơ?"

Mục Vỹ đang đứng xem thì một giọng nói đầy ngạc nhiên truyền tới.

"Soạt soạt soạt", mấy bóng người hiện ra.

Phần Phiêu Tuyết dẫn Phần Lạc Thiên và đám đệ tử Phần Vân Cốc đã đến đây.

"Chết tiệt!"

Thấy họ xuất hiện, Lâm Hối Anh thầm chửi thề.

Người của Phần Vân Cốc đến ngay thời điểm mấu chốt thế này càng gây nhiều khó khăn cho y và những người khác hơn.

Loạt soạt, loạt soạt...

Nhưng bọn Phần Vân Cốc vừa đến thì những cành cây lại biến thành mấy người nữa.

Những kẻ đó lao thẳng về phía đám người Phần Phiêu Tuyết với tốc độ cực nhanh.

"Cái gì thế?"

Phần Phiêu Tuyết vừa mới tới, chưa kịp thấy rõ tình hình ra sao đã bị đám võ giả biến ra từ các nhánh cây khô công kích, nét mặt trở nên cau có khó chịu.

Vù vù vù...

Giữa lúc đó, lại có người chạy đến. Lần này là các nhóm nhân mã đến từ Thiên Kiếm Sơn, Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn.

Dẫn dầu đám đệ tử Thiên Kiếm Sơn là Cừu Xích Viêm, Thánh Tước Môn là Tước Thải Y, hơn mười đệ tử của Thất Tinh Môn thì do Tinh Bắc dẫn đến.

Giờ thì số người có mặt trên đỉnh núi đã lên đến hàng chục.

Hiển nhiên cây Vạn Hóa không muốn bị ai quấy rầy, nó vươn mấy trăm nhánh cây ra.

Mỗi một nhánh cây hóa thành một người đồng loạt xông tới.

Thậm chí, trong đó còn có con rối cảnh giới Vũ Tiên.

Đến lúc này, mọi thứ trên đỉnh núi đều trở thành một đống lộn xộn.

Có thể nói rằng tất cả những võ giả của bảy thế lực lớn còn sống sót đều tụ tập tại nơi đây.

"Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy?"

Đám người vừa tới đã bị những cành cây điều khiển con rối tấn công nên hơi luống cuống.

"Sao ta biết được?"

Ai nấy cũng ngơ ngác.

Tất nhiên bọn Kim Triết sẽ không nói cho họ biết đó là cây Vạn Hóa rồi.

Chẳng qua đệ tử các phe phái lớn đều thông minh, thấy Kim Triết và đồng bọn của hắn ta phải chặt đứt nhánh cây mới giết được đám con rối cũng dần ngộ ra.

"Hóa ra đây là cây Vạn Hóa. Lâm Hối Anh, không ngờ ngươi lắm trò phết", Tước Thải Y cười mỉa.

"Khỉ thật!"

Bị cô ấy vạch trần, Lâm Hối Anh đanh mặt.

Nhưng dù có muốn đuổi những lực lượng khác đi vào lúc này đã không thể nữa rồi, ai cũng hiểu điều đó.

Trước mắt chỉ có thể chờ thời cơ thôi. Bọn họ phải chờ cây Vạn Hóa kiệt sức, khống chế nó trong tích tắc rồi rời khỏi nơi này thật nhanh.

Núi Thiên Tuyển chỉ mở bảy ngày, hôm nay đã là ngày cuối cùng, chỉ cần chịu đựng chút thời gian này nữa thôi là họ sẽ được ra ngoài.

Lúc đó, có cây Vạn Hóa trong tay, ra ngoài thì được trưởng lão của gia tộc bảo vệ, không ai cướp nổi.

Dưới sự vây công của hàng chục cường giả cảnh giới Tam Chuyển và cảnh giới Vũ Tiên, cổ thụ dần có vẻ không chống đỡ nổi.

"Xem ra cây Vạn Hóa này đang trong giai đoạn biến hóa, thảo nào yếu đến vậy!", Tinh Bắc nhoẻn môi cười. Hắn ta vung tay, chặn lại đòn tấn công của một đoạn nhánh cây dễ như ăn cháo.

"Vậy thì còn gì bằng. Nếu như thu phục cây Vạn Hóa trong giai đoạn biến hóa rồi luyện hóa nó, thiên phú của chúng ta sẽ được tăng cường rất nhiều!"

Mọi người nghe vậy càng phấn chấn.
 
Back
Top Bottom