Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 40: Chương 40



Trên nền tuyết đột nhiên nổi lên một trận sương mù màu trắng.

Sau khi sương mù lượn lờ rồi tan đi, sẽ không còn thấy ba phần mộ này nữa.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, ta nhìn về chân trời.

Nơi đó đã nổi lên ánh sáng bình minh.

“Trời đã sáng rồi.” Ta nhìn về phía những phần mộ biến mất lẩm bẩm, “Trưởng tỉ, nhị tỉ, còn cả Khương Ngũ.”

“Thù của các tỉ, muội đã trả xong rồi.”

“Muội phải đi đây!”

“Từ nay về sau, không trở về nữa.”

Trên đường trở về phủ Xương Bình Hầu, ta vừa vặn nhìn thấy một đội binh lính áp giải người của Lý phủ cùng với Khương phủ, hướng về phía thiên lao Chiếu Ngục mà đi.

Quả nhiên là thế.

Ta suýt nữa thì cười thành tiếng ở bên đường.

Đàn ông luôn luôn thích thổi phồng lòng dạ cùng với sắp xếp của bọn họ, nói bọn họ là trời sinh vì nước, vì nhà, vì giang sơn xã tắc, vì người dân.

Từ Trương Sinh đến Tưởng Cửu Tư, đến Lý Chương và Lý An Thận, bọn họ đều không ngoại lệ mà nghĩ như vậy.

Trên thực tế thì sao?

Trên thực tế, mỗi người bọn họ đều chỉ là những kẻ cầm quyền ngốc nghếch không đủ năng lực mà thôi.

Mộng Mô chỉ cho ta một vật nhỏ, lại có thể đùa bỡn những kẻ ngu xuẩn tự cho mình rất cao này đùa đến nhà tan cửa nát.

Vốn định trở lại phủ Xương Bình Hầu tìm Tự Diệu, cùng nhau rời khỏi kinh thành.

Nghĩ lại, ta lại lần nữa dán ẩn thân phù, lặng lẽ đi vào Chiếu Ngục.

Cho dù như thế nào, Lý An Thận có quan hệ huyết thống với ta.

Trước khi hắn chết, làm con gái út của hắn, ta cũng cần phải tiễn hắn một đoạn đường, hoàn thành nhân luân đúng không?

Thấy ta đến, Lý An Thận rất bình tĩnh.

“Không ngờ, lại là con gái tiến đến tiễn ta đoạn đường cuối cùng.”

Ta không nói gì, chỉ là đưa cho hắn khối ngọc bội của Lý Chương sau khi chết, cách hàng rào Chiếu Ngục, ném tới trước mặt hắn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lý An Thận có thể nắm giữ triều chính nhiều năm như thế, tất nhiên không phải kẻ ngu dốt, sự mất tích của Lý Chương là khúc mắc của hắn.

Cho nên, sau khi thấy ngọc bội, Lý An Thận run rẩy nhặt lên: “Là ngươi? Vì sao? Hắn là huynh trưởng của ngươi!”

“Bởi vì ta hận hắn, cũng hận ngươi.”

Ta nhìn khuôn mặt già nua của Lý An Thận, bỗng nhiên nhớ lại hồi nhỏ, sau khi hắn hạ triều, sẽ mang theo ta và trưởng tỉ cùng nhau hóng mát, cùng nhau ngắm sao, lại vừa giảng giải cho chúng ta những câu chuyện về nhân nghĩa lễ trí tín.

Cũng không phải là chưa từng có những ngày ấm áp!

Là cái gì đã khiến cho cha cùng con gái đi tới bước này?

Ta hơi hé miệng định nói chuyện, nước mắt lại tràn ra hốc mắt trước khi kịp nói ra.

“Ngươi hận ta gả ngươi đến phủ Xương Bình Hầu ư? Nhưng đó là quan hệ thông gia đã định ra kể từ khi trưởng tỉ của ngươi còn sống, ta cũng là vì địa vị miếu đường của Lý gia.”

Trong mơ mơ màng màng, hai mắt đẫm lệ, ta chỉ nghe thấy câu nói lạnh lùng của Lý An Thận.

“Vì Lý gia ư? Hay cho một câu vì địa vị miếu đường của Lý gia.”

Nước mắt ta càng cố gắng giữ thì lại càng rơi nhiều, nghẹn ngào nhìn về phía Lý An Thận.

“Nuôi dưỡng chiều chuộng, khống chế, lợi dụng… sau khi ép khô giá trị thì tuỳ tay vứt bỏ vì đại cục quan trọng hơn.”

“Hoàng thiên hậu thổ, công lao sự nghiệp huy hoàng, nhưng mà đối với trưởng tỉ, nhị tỉ và ta, đối với những người đã thật tình coi ngài là phụ thân, không hề toan tính chút nào, Lý gia lại thế nào? Phụ thân thì thế nào? Đích huynh lại như thế nào?”

“Phụ thân, chẳng lẽ chỉ vì một câu lấy cớ đường hoàng của ngươi, đã đủ để dùng để hy sinh các con gái của mình rồi sao?”

Đối với sự chất vấn của ta, Lý An Thận im lặng trong chớp mắt, lại một lần nữa mở miệng:

“Tất cả tiểu thư quan gia, đều phải chấp nhận số mệnh như vậy, chỉ có ngươi là không hài lòng.”

Đúng thế.

Chỉ có Lý Cẩn ta không hài lòng.

Chuyện đã tới nước này, ta sớm đã không nghĩ đến việc giải thích cho bản thân, chỉ là lau đi nước mắt, một lần nữa dán ẩn thân phù, sau đó không do dự mà ra khỏi Chiếu Ngục.

Một lần cũng không quay đầu lại.

Duyên phận cha con, hôm nay chặt đứt.

Từ nay về sau, cho dù là giết, là xẻo, là giữ, là thả, Lý An Thận, cả Lý gia phía sau hắn cũng không còn bất kỳ quan hệ gì với ta.

Hiện giờ ta phải đi về tìm Tự Diệu.

Cho dù Tự Diệu không phải là người, ta cũng đồng ý dây dưa với nàng đến chết.

Trong mắt trưởng tỉ, tôn nghiêm cao hơn tất thảy

Trong mắt nhị tỉ, tình yêu cao hơn tất thảy.

Tronng mắt đích huynh, con đường làm quan cao hơn hết thảy.

Trong mắt phụ thân, Lý gia cao hơn tất thảy.

Những người có quan hệ huyết thống với ta, vì đủ loại đồ vật của thế gian này, tìm ra đủ loại lý do để vứt bỏ ta.

Vậy thì Lý Cẩn ta, cũng sẽ vì quái vật yêu ta nhất, vút bỏ mọi cương thường luân lý của thế gian này.
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 41: Hoàn chính văn



26. (Đại kết cục)

Tới gần hẻm nhỏ của phủ Xương Bình Hầu, ánh mặt trời chiếu vào tuyết đọng phía trên, khúc xạ ra ánh sáng màu xanh.

Áo choàng da bạch hồ đã cho Ngộ Sinh, bởi vậy đêm qua khi đi ra ngoài ta đã đổi áo khoác da chồn tía.

Nhưng mà, khi nhìn về phía cuối hẻm nhỏ, Yến Khung Khanh đang cầm trường kiếm đợi ta, ta lại cảm thấy từng trận cảm giác lạnh lẽo tận xương chậm rãi bốc lên, thân thể giống như rơi vào hầm băng, ngay cả tóc cũng sắp dựng thẳng.

Vẻ mặt chán ghét của Yến Cung Khanh nhìn chằm chằm vào ta, giống như nhìn chằm chằm vào thứ gì đó rất dơ bẩn.

“Lý Cẩn,” Nàng chậm rãi rút kiếm ra. “Thân là phàm nhân, không ngờ ngươi lại hiệp trợ đại yêu Thao Thiết, nhiều lần làm ra huyết án ở kinh thành, ngươi có nhận tội không?”

“Ta không nhận tội.”

Ta đúng là sợ thanh kiếm kia của Yến Cung Khanh, nhưng ta cũng không muốn tuỳ ý nhận nước bẩn hắt lên mặt ta.

Chậm rãi phun ra một ngụm buồn bực ra, giọng nói của ta bình tĩnh, tiếp tục nói: “Là bọn họ áp bức ta cùng với các nữ tử khác trước, mới nhận được tai hoạ.”

Vẻ mặt của Yến Cung Khanh bất ngờ giống như trường kiếm sắc bén trong tay nàng ta.

“Ta từ trong miệng của Lý phủ cùng với phủ Xương Bình Hầu, nghe được một ít chuyện của ngươi,” giọng nàng tràn ngập khinh thường, “Ngươi đúng là có nhận chút đau khổ, nhưng đây chính là lý do ngươi cùng với Thao Thiết kia quậy vào cùng một chỗ sao?”

“Một ít khổ sở ư?” Ta cười lạnh nhìn Yến Cung Khanh, “Những đau khổ đó ngươi chỉ cần nếm một ngày, tin tưởng ta đi, ngươi sẽ còn điên hơn cả ta.”

“Còn định giảo biện ư, gàn bướng hồ đồ!” Yến Cung Khanh ngước mắt, đưa ra kết luận đối với ta, “Mất công ta thấy ngươi cứu đứa trẻ kia, còn coi ngươi là người tốt.”

Tay của ta vừa mới sờ đến vỏ Thần Thuật đao trong ngực, trên cổ đã lạnh.

Yến Cung Khanh phát sau mà đến trước, thanh kiếm đã đặt ngang trên cổ ta.

Tử vong gần trong gang tấc, trong lòng còn chưa kịp có phản ứng gì, làn da lại phản ứng trước, nổi lên không ít gân.

“Ngươi biết sai chưa?” Yến Cung Khanh một chiêu đã chế trụ ta, một lần nữa quát hỏi.

Ta không muốn nói nhiều với nàng, trực tiếp mở miệng: “Ngươi g.i.ế.c đi!”

“Tu sĩ Long Hổ Sơn không lạm sát người vô tội,” Yến Cung Khanh cao ngạo nói, “Ta cùng với sư huynh muốn bắt Thao Thiết kia về sơn môn vấn tội, còn ngươi… ở lại nơi này là một tai hoạ ngầm, g.i.ế.c thì lại có vẻ như tu sĩ Long Hổ Sơn của chúng ta tàn nhẫn, tử tội có thể tránh, nhưng tội sống khó tha…”

Nàng nói xong, thân kiếm quay cuồng.

Từ sau đầu truyền đến nỗi đau kịch liệt, trước mắt ta tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Khi ta tỉnh lại, phát hiện đầu của mình dốc xuống, đang ghé vào giữa đồng ruộng hoang vu.

Ta vuốt cái gáy đang đau đớn vô cùng của mình, không kịp mắng mỏ Yến Cung Khanh, cũng không kịp gỡ bùn đất cùng với cỏ khô trên người, mà là giống như điên loạn chạy về phía quan đạo.

Tự Diệu!

Hai đạo sĩ thối Long Hổ Sơn là muốn xuống núi để bao vây tiễu trừ Tự Diệu!

Lúc này đúng là mùa đông, đang thời gian nông nhàn, trên quan đạo hầu như không có bóng người, ta chạy một hồi lâu mới thấy một tửu quán nho nhỏ.

Vọt vào tửu quán, nắm lấy tiểu nhị, ta lạnh giọng hỏi hắn: “Đây là đâu?”

Tiểu nhị bị vẻ dữ tợn trên mặt ta doạ cho sợ hãi, “Nơi này là nơi giao giới giữa huyện Kinh Hồ và huyện Long Trì.

Ta nghe vậy, chỉ cảm thấy choáng váng một trận.

Kinh Hồ cùng với Long Trì đều ở phía Bắc Trực Lệ, cách kinh thành khoảng hơn 500 dặm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Yến Cung Khanh là đồ tiện nhân đáng chết!

Không ngờ mang ta ra khỏi kinh thành, ném ở nơi giao nhau giữa Kinh Hồ và Long Trì.

May là thần thuật đao và hộp bách bảo của ta cũng không bị Yến Cung Khanh lấy đi, trong lòng ta nóng như lửa đốt mà lấy ra một thỏi hai mươi lượng hoàng kim, đưa cho tiểu nhị của tửu đ**m: “Mang cho ta con ngựa tốt nhất lại đây, còn lại cho ngươi!”

Cưỡi ngựa nhanh khoảng một ngày một đêm, ta mới chạy về kinh thành.

Nghênh đón ta là tuyết trắng che trời lấp đất, cùng với phủ Xương Bình Hầu bị đốt gần như thành đất trống.

Ta không kịp nghĩ nhiều, nắm lấy thần thuật đao, sau khi xuống ngựa, mờ mịt tìm kiếm trong đống gạch ngói phế tích.

Không có Tự Diệu

Không có Yến Cung Khanh

Không có Pháp Giáng Xuân.

Thậm chí không có cả người của phủ Xương Bình Hầu

Chỗ giếng nước của phòng bếp lớn đột nhiên truyền ra một tiếng động lớn, dường như ở sâu bên trong có người.

Ta vội vàng chạy qua đó, móc ra từ hộp bách bảo một cái dây thừng, cố gắng kéo người đang trốn trong giếng nước ra.

Là Ngộ Sinh.

Ngộ Sinh mặt xám mày tro bò theo dây thừng đi lên, trong tay còn ôm một con thú nhỏ giống như chó đen, thân thể còn ấm áp.

Chiếc áo choàng bạch hồ ta cho nàng đang khoác trên người, đã bẩn đến nỗi nhìn không ra màu của nó.

“Có hai đạo sĩ, một nam một nữ xông vào tiền viện, bọn họ nói tỉ tỉ Tự Diệu là yêu quái, tỉ tỉ Tự Diệu đánh nhau với bọn họ.” Ngộ Sinh gào khóc, “Muội thấy thế không tốt, vì thế đã trốn vào giếng nước bỏ đi ở phòng bếp lớn… Đôi nam nữ chó má kia liên thủ, đánh tỉ tỉ Tự Diệu về nguyên hình. Người nam nói muốn lấy nội đan của tỉ tỉ Tự Diệu, người nữ nói là không được, phải làm cái gì mà thẩm phán, sau đó hai người cãi nhau vì nội đan, cãi nhau rồi thành đánh nhau,... Khi bọn họ nội chiến thì không hề thu tay lại, người nam không biết dùng thuật pháp gì mà thiêu sạch phủ đệ… Bọn họ càng đánh càng đi xa, ta nhân cơ hội kéo tỉ tỉ Tự Diệu trở lại…

Trong lòng n.g.ự.c của Ngộ Sinh là Tự Diệu ư?

Ta run rẩy đặt ngón tay lên mũi của con thú nhỏ, cảm nhận được hơi thở mỏng manh.

Tự Diệu còn sống.

Sống là được rồi.

Cho dù thế nào, chỉ cần sống là có hy vọng!

“Lý tỉ tỉ, tỉ muốn đi đâu? Ta… ta có thể đi theo tỉ không?”

Ngộ Sinh thấy ta dùng áo khoác da chồn tía ôm lấy Tự Diệu, run rẩy kéo ta lại.

Ta lắc lắc đầu, đưa cho Ngộ Sinh mấy nén vàng mà Thôi Oanh Oanh đã cho ta, “Ta phải đi xin thuốc cho Tự Diệu, chữa khỏi cho nàng, còn phải tu hành Tham Đồng Khế, còn phải đi Long Hổ Sơn trả thù… Không thể mang muội đi cùng được, vàng này ngươi cầm lấy, đi tìm Trương lão phu nhân của Trương phủ, nói là người mà con dâu của bà ấy là Thôi Oanh Oanh mua tới để chăm sóc bà. Trương lão phu nhân sẽ nhận ngươi.”

Nhìn theo bóng dáng Ngộ Sinh biến mất ở đầu hẻm, ta không do dự nữa, quyết đoán lên ngựa, mang theo Tự Diệu rời khỏi kinh thành.

Tuyết lại tiếp tục rơi trong màn trời xanh trắng.

Thiếu nữ phóng ngựa đi trước, quấn chặt áo khoác da chồn tiais, không chịu dừng lại trong tuyết trắng tựa như thấu kinh lưu ly.

Nàng không có quê hương, không có trần duyên, không có điểm đến.

Trong trời đất mênh mang, một mảnh trắng xoá, trừ bỏ Trần Thuật đao cùng với hộp bách bảo trong ngực, cũng chỉ có một mình nàng, cùng với tiểu thú trong lòng n.g.ự.c với duyện phận dây dưa không dứt.

(Hết phần chính văn)
 
Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung
Chương 42: Hoàn toàn văn



Trứng phục sinh 1

Kinh đô và vùng lân cận Tây Nam đều gần núi.

Yến Cung Khanh gian nan bò ra từ bên dưới đống tuyết.

Hành đồng đơn giản này lại ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, nàng đau đến nỗi mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, nhịn không được mà phun ra một búng m.á.u lên nền tuyết, lần nữa ngất đi.

Máu hoà tan một phần tuyết đọng trên đất, lại dần dần trong thời tiết giá lạnh, ngưng kết thành băng màu đỏ như máu.

Yến Cung Khanh lần nữa tỉnh lại, cố gắng móc ra một viên đan dược, nhét hết vào miệng, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Cảm nhận được miệng vết thương khép lại, nàng ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng của Pháp Giáng Xuân, phản đồ của Huyền Môn.

Nếu không phải khi vây g.i.ế.c Tự Diệu, hắn có ý tham lam đối với nội đan của Thao Thiết, bản thân nàng cũng không biết là vị sư huynh tốt này ở bên ngoài làm nhiều “chuyện tốt” như vậy.

May mà mấy ngày trước đây lại đột phá về kiếm thuật, hơn nữa, vì trái tim khác hẳn so với thường nhân, ở bên phải!

Nếu không, thật sự sẽ bị c.h.ế.t bởi vì tiểu nhân này đ.â.m sau lưng.

Yến Cung Khanh cắn răng nhìn xác c.h.ế.t của Pháp Giáng Xuân ở bên cạnh, muốn đá một cái thật mạnh, chỉ tiếc là lá phổi đã bị Pháp Giáng Xuân đ.â.m xuyên qua một phát, giờ này còn đang bị thủng, chỉ có thể nỗ lực phun ra một chút bọt máu.

Cảm nhận được xương cốt cùng với nội tạng dần dần nhờ có đan dược mà phục hồi tại chỗ, Yến Cung Khanh tự nhiên nhớ tới lần cuối cùng gặp gỡ Lý Cẩn.

Ban đầu, nàng cũng khó hiểu đối với lựa chọn của Lý Cẩn.

Trước khi ngăn lại Lý Cẩn, nàng cũng từng hỏi thăm hạ nhân của Lý phủ cùng với hạ nhân của Xương Bình Hầu phủ vài chuyện liên quan tới Lý Cẩn.

Một phàm nhân, chỉ bởi vì gặp vài ấm ức, lại cùng pha trộn với loại đại yêu như Thao Thiết này ư?

Nhưng hiện tại, khi sư huynh mà nàng tin tưởng đ.â.m một kiếm vào n.g.ự.c nàng, dường như nàng cũng đã hiểu ánh mắt của Lý Cẩn trước khi bị mình đánh cho bất tỉnh.

Lý Cẩn đã đi tới tình trạng này, giống như cô hồn dã quỷ không có chỗ về.

Một dã quỷ gặp được mãnh hổ, vậy thì tất nhiên phải dựa vào mãnh hổ, cắn ngược lại mọi người.

Chỉ có thể nói lựa chọn của Lý Cẩn là một loại nhân quả, mà không phải là đúng hay sai nữa.

Chờ đến khi vết thương của mình lành lại.

Chờ khi vết thương hoàn toàn khỏi, sẽ đi tìm Lý Cẩn, mang nàng về Long Hổ Sơn tu hành.

Khoé miệng dính m.á.u của Yến Cung Khanh không khỏi cong lên, nở một nụ cười mong chờ.

Làm thiên sư chính thống sẽ có tiền đồ hơn so với đi theo Thao Thiết kia nhiều.

Lý Cẩn là người thông minh, trong lòng nàng có lẽ phải rõ ràng nên chọn thế nào.

Trứng phục sinh 2

Mùa xuân năm ấy, Tự Diệu đã tới tuổi có thể tu luyện con đường thực giả, muốn rời khỏi Câu Ngô Sơn, nơi mà Thao Thiết nhất tộc đã cư trú nhiều thế hệ, chính thức vào đời.

Khi mới xuống núi, đại trưởng lão trong tộc tóm chặt nàng,

“Diệu Diệu, lần này con vào đời…”

Đã biết đã biết rồi, lời này đã dặn dò cả ngàn lần rồi, lỗ tai của mình đã mọc kén rồi đó.

Tự Diệu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mà lặp lại lời của trưởng lão: “Lần này vào đời, nhớ rõ phải cầu xin kết giao với nhân tộc, trước đó chỉ có thể dùng pháp thuật để duy trì hình người, sau đó thì sẽ thật sự có thể biến ảo thành người.”

Đại trưởng lão vẫn chưa bỏ qua, vẫn nhìn chằm chằm vào Tự Diệu, “Còn gì nữa?”

Tự Diệu lại tiếp tục đọc thuộc lòng: “Nhớ phải tránh tình kiếp!”

Đại trưởng lão lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.

Lúc này Tự Diệu lại không vội xuống núi, mà nghiêm túc đặt câu hỏi với đại trưởng lão: “Tình là gì?”

Đại trưởng lão định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại: “Gặp được rồi, trong lòng tự nhiên sẽ biết.”

Tự Diệu cuối cùng vẫn xuống núi.

Ở Giang Nam ngẫu nhiên gặp Tưởng Cửu Tư.

Tưởng Cửu Tư tham hoa háo sắc, nhưng xuất thân bất phàm, lại có tiền, cũng hồ đồ, rất dễ đùa nghịch.

Tự Diệu muốn tu thành thực thổ giả, phải ăn nhiều đĩa bát, dứt khoát dựa vào danh nghĩa làm thiếp đi theo Tưởng Cửu Tư về kinh thành.

Kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, náo nhiệt phồn hoa, đất cũng nặng, thích hợp tu luyện thực thổ giả.

Tự Diệu buồn chán mà đánh giá phủ Xương Bình Hầu, lại đột nhiên phát hiện phu nhân của Tưởng Cửu Tư là Lý Cẩn, thật sự là… mỹ cảnh nhân gian.

Chỉ là, ngũ quan của nàng giống như viên đá quý tinh xảo lộng lẫy nhất thế gian, nhưng vì sao mà trong ánh mắt nàng chỉ toàn đau thương, tràn ngập tử khí?

Tự Diệu không hiểu.

Tự Diệu chỉ cảm thấy, người là một sinh vật kỳ quái nhất.

Lý Cẩn.

Nhưng có lẽ, chính mình có thể lợi dụng thiện ý mà Lý Cẩn dành cho mình, để cầu xin chỗ tốt?

Còn chưa chờ Tự Diệu mở miệng, đã bị kéo đi.

Ma ma lôi nàng đi có nói, phủ Xương Bình Hầu là gia đình huân quý, nhiều thế hệ trâm anh, thiếp thất vào phủ đều phải nghiệm thân.

Vậy thì nghiệm đi!

Tự Diệu trần như nhộng mà nằm trên giường, cũng không cảm thấy xẩu hổ hay gì, chỉ cảm thấy những quy củ do loài người chế định rất là thú vị.

Loại tâm trạng thú vị này, sau khi nhìn thấy cặp mắt chứa đầy nước kia của Lý Cẩn, đột nhiên biến mất.

Vì sao ngươi lại khóc?

Là vì ta sao?

Tự Diệu rất muốn hỏi, nhưng vẻ mặt của Lý Cẩn khiến cho nàng theo bản năng mà không dám nói lời nào.

Cho đến khi Lý Cẩn che n.g.ự.c lại, gào khóc lên, Tự Diệu mới tự nhiên ý thức được, Lý Cẩn là thật sự khóc vì mình.

Nàng muốn tiến lên an ủi Lý Cẩn, nhưng Lý Cẩn lại mở miệng trước nàng: “Ta chỉ là, chỉ là cảm thấy, ngươi là một người… ngươi là một người…”

Một chớp mắt kia, chỉ trong chớp mắt ấy.

Tự Diệu cảm thấy kinh ngạc, chính mình không cần mở miệng cầu xin.

Câu nói kia của Lý Cẩn, khiến cho nàng thật sự có thể biến ảo thành người.

Mà sau khi chân chính có được thân nhân, Tự Diệu cảm thấy trong lồ|\|g n.g.ự.c nhảy lên một cách kỳ dị, đột nhiên hiểu rõ ý của đại trưởng lão.

Khi nàng gặp được Lý Cẩn, tự nhiên đã hiểu được, tình là gì.

Mà trong chớp mắt nàng hiểu được cái gì là tình, nàng cũng tự nhiên mà hiểu là tình kiếp của nàng sẽ tự nhiên mà dừng lại trên người Lý Cẩn.

Lý trí nói cho Tự Diệu biết, nàng nên rời khỏi Lý Cẩn.

Nhưng hôm nay quá lạnh, không nên rời khỏi tỉ tỉ.

Ngày mai quá nóng, không nên rời khỏi tỉ tỉ.

Ngày kia gió thổi, không nên rời khỏi tỉ tỉ

Ngày sau đó có hạnh khô ăn, không nên rời khỏi tỉ tỉ



Kéo dài mãi, cho tới khi chờ tới đạo sĩ của Long Hổ Sơn.

Hai đạo sĩ liên thủ đánh thiên lôi nện xuống, Tự Diệu nghĩ thầm, may mà không có tỉ tỉ ở đây.

Thiên lôi nhập vào cơ thể, xuyên qua cơ thể đánh xuống.

Tự Diệu cười khổ.

Hỏi thế gian, tình ái là gì, không có mũi nhọn không có lưỡi, cho đến khi bị đánh trở về nguyên hình.

Rơi vào tay của Long Hổ Sơn, ít thì xẻo tim rút xương, lột da rút gân, vĩnh thế không được siêu sinh..

Một giọt nước rơi trên người mình.

Tự Diệu mở mắt từ bóng đêm dài dòng, lại nhìn thấy Lý Cẩn

Là ảo giác khi bị thiên lôi đánh hay sao?

Tự Diệu tưởng tượng niềm vui trong nỗi khổ

Lại thêm một giọt nước rơi lên người mình.

Từ từ, hình như không phải là ảo giác, là nước mắt của tỉ tỉ…

Tự Diệu kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, nhìn thiếu nữ trước mắt phong trần mệt mỏi đầy mặt là nước mắt.

Trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói, đến bên miệng, dừng một chút, lại đổi thành một câu hỏi: “Tỉ tỉ, vì sao tỉ lại khóc?”

Khi Lý Cẩn đối mặt với nàng, vẫn luôn duy trì một loại thành thật đáng quý, cho dù rơi lệ vẫn chưa từng vứt bỏ, “Là vì muội.”

Vì thế, Tự Diệu lại giảo hoạt mà nở nụ cười.

“Tỉ tỉ, dáng vẻ khác tỉ đẹp hơn nhiều, đồng ý với muội, sau này đừng khóc nữa.”

(Hết)
 
Back
Top Bottom