Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám

Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 330: Chương 330



Cha mẹ của chàng trai lo sợ hắn lại đi tìm cô gái kia, nên quyết định theo dõi. Khi họ thấy con trai ôm một cô

gái toàn thân bê bết máu chạy ra, họ lại bằng mọi cách cản trở.

Nếu không phải chàng trai kiên quyết, thậm chí dùng lời đe dọa đoạn tuyệt quan hệ thì họ đã chẳng chịu

nhường đường.

Bác sĩ nói, chỉ cần trễ thêm hai phút thôi, dù cứu được thì cô gái cũng sẽ thành người ngớ ngẩn hoặc sống

thực vật.

Sau khi biết chuyện, gia đình cô gái cấm chàng trai tới thăm, dù chuyện không phải do hắn gây ra, mà chính

hắn còn là người cứu cô. Nhưng nói cho cùng, họ vẫn oán hận hắn.

Chàng trai hiểu mình đã liên lụy cô gái, đau lòng như dao cứa, đành chấp nhận.

Để cô gái được yên ổn, hắn đặc biệt mở một buổi livestream để làm rõ mọi việc.

Hắn kể hết câu chuyện tình yêu giữa họ, đồng thời phơi bày những việc cha mẹ hắn đã làm. Để mọi người

tin, hắn còn công khai luôn đoạn trò chuyện giữa hắn và cha mẹ.

Hắn đã lấy lại sự trong sạch cho cô gái và cả gia đình cô.

Nhiều cư dân mạng tự phát đến thăm cô, nhìn cô gái nằm lặng lẽ trên giường bệnh, thân hình gầy guộc,

gương mặt nhợt nhạt khiến ai nấy đều cảm thương.

Sau đó, toàn mạng đều cổ vũ chàng trai theo đuổi lại cô gái, mong cô sớm hồi phục.

Ngược lại, cha mẹ hắn bị cư dân mạng “đào” ra, không dám ra ngoài, suốt ngày trốn trong nhà. Hàng xóm

xa lánh, họ hàng cũng cắt đứt liên hệ.

Họ muốn tìm con trai, mong hắn lên tiếng minh oan, nhưng hắn không bắt máy.

Bất đắc dĩ, họ phải báo cảnh sát, nói rằng con mình mất tích.

 

Thực ra hắn không mất tích, chỉ là rời khỏi nhà, sống trong khách sạn.

Khi bị tìm thấy, hắn đã tiều tụy đến mức không còn nhận ra, từ hơn 75kg sụt xuống chỉ còn 49kg. Công việc

cũng mất, hoàn toàn đánh mất ý chí sống.

Chính lúc này, cha mẹ hắn mới nhận ra họ đã hủy hoại cuộc đời con.

Trong lúc hối hận, họ đến tìm cô gái, van xin cô đến gặp chàng trai. Tiếc là không được gặp mặt, đã bị đuổi

ra.

Về sau, cô gái không đành lòng nhìn hắn tiếp tục sa sút, chủ động liên lạc. Chàng trai như được tiếp thêm

hy vọng sống, hai người dần nối lại tình cảm. Cha mẹ cô cũng tôn trọng quyết định của con gái.

Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc tại đây. Nhưng chẳng hiểu sao, khi thấy con trai hồi phục, cha mẹ hắn lại…

giở trò lần nữa.

Họ nhớ tới “tiểu tam” năm xưa.

Hiện tại cô ta đã sinh con, đứa bé bị gửi về quê cho mẹ ruột nuôi, còn cô ta thì lại tìm được một đại gia mới,

có nhà, xe, tiền đầy đủ.

Nhìn lại con trai mình vì cô gái mà trắng tay, hai ông bà lại thấy khó chịu, bắt đầu kén cá chọn canh với cô

gái.

Việc khiến chàng trai quyết tâm cắt đứt quan hệ hoàn toàn là vì họ lén bỏ thuốc anh, muốn hắn “tình một

đêm” với “tiểu tam”. Nếu hôm đó không có anh rể đến kịp, có lẽ hắn đã phải nhảy từ cửa sổ để giữ danh dự.

Sau đó, hắn hoàn toàn đoạn tuyệt với cha mẹ.

Hai ông bà không cam lòng, giở trò khóc lóc, lăn lộn, giả bệnh nhập viện. Dù sau đó có bị tai nạn xe, hắn

cũng không động lòng, chỉ chuyển chút tiền vào tài khoản.

Nghe câu chuyện của họ, Tạ Hương sững sờ.

Cô tưởng nhà mình đã đủ “trời ơi đất hỡi”, không ngờ còn có những chuyện kỳ lạ hơn trên đời.

“Các người muốn xem bói gì đây?”

Tần Nhan Kim cũng cạn lời với cha mẹ chàng trai, chỉ biết thở dài: “Không tự làm, sao tự chịu?”

Chàng trai nhìn cô gái, ánh mắt đầy thương yêu và xót xa: “Đại sư, mắt của Tuyết Nhi thật sự không chữa

được sao?”

Tần Nhan Kim cẩn thận quan sát đôi mắt của cô gái.  

Mắt cô rất đẹp, to, đen láy, sáng như chứa cả dải ngân hà. Dù ánh nhìn không thể tập trung, nhưng khi nhìn

ai đó lại toát lên vẻ ngây thơ đặc biệt.

“Đôi mắt này là do sốt cao khi nhỏ làm hỏng phải không? Có thể chữa được, nhưng cần một thời gian.”

Hai người xúc động nắm tay nhau. Chàng trai còn kích động hơn cả cô gái, vành mắt đỏ hoe, giọng run run.

“Đại sư, cần đợi bao lâu? Chữa có đau không?”

Cô gái siết chặt tay chàng trai, gân tay nổi lên, đủ thấy cô căng thẳng đến mức nào.

“Khoảng hơn một tháng. Chữa không đau đâu, chỉ cần uống nước hằng ngày thôi. Hai người cứ kiên nhẫn.”

Đúng vậy, Tần Nhan Kim có “trà sáng mắt”, chờ đến khi trà chín là có thể trị hầu hết các bệnh về mắt, trừ

phi không còn nhãn cầu hoặc tổn thương quá nghiêm trọng.

Trường hợp của cô gái do sốt cao thời nhỏ, sau khi phục hồi là có thể nhìn thấy lại.

“Tuyệt quá, Tuyết Nhi! Thêm một tháng nữa em sẽ nhìn thấy rồi!”

Chàng trai xúc động ôm chầm cô gái, rồi quay sang Tần Nhan Kim, cười ngốc nghếch: “Không sao đâu,

từng ấy năm còn chờ được, chờ thêm một tháng cũng chẳng sao.”

“Đúng rồi đại sư, tôi muốn mua bùa…”

Tần Nhan Kim mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Tạ Hương.

Tạ Hương hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài gọi Tô Uyển Du.

Hiện tại các loại bùa ở Thanh Liên Quan đều do Tô Uyển Du vẽ. Trừ các bùa cấp cao như phòng ngự, chiến

đấu, hay ngọc bài thì cô chưa vẽ được, còn lại đều do cô ấy phụ trách.

Tần Nhan Kim bước ra ngoài, lập tức một bóng trắng vụt qua trước mặt, là Tiểu Mãn.

Giờ trông nó giống một con Samoyed nhỏ, nhưng thân hình mảnh mai, quanh mắt có viền khói mỏng, đuôi

mắt còn hơi xếch, mang vẻ quyến rũ trời sinh.

Nếu nó không phải giống đực, thì đúng là như được đúc từ cùng khuôn với Bạch Yêu. Không biết khi hóa

thành người sẽ đẹp trai đến mức nào.

Động vật vốn có bản năng tránh họa tìm lành. Ban đầu Tiểu Mãn khá dè chừng Tần Nhan Kim, nhưng mấy

hôm quan sát thấy cô chẳng đáng sợ như tưởng, nó dần yên tâm.

Thấy con hồ ly nhỏ chặn đường mình, Tần Nhan Kim cúi đầu nhìn: “Có chuyện gì?”

 

Tiểu Mãn đi vòng quanh cô, rồi hít hít bằng cái mũi nhỏ, ngước đôi mắt đỏ như hồng ngọc nhìn cô chớp

chớp.

Tần Nhan Kim: “…”

“Là sao?”

Đừng thấy cô nghe được tiếng của đám Thổ Phỉ, là vì sau thời gian dài huấn luyện, lại thêm việc chúng ăn

đan dược nên mới có thể giao tiếp được.

Còn Tiểu Mãn thì khác, nó mới sinh, chưa biết gì, vừa sinh ra đã chết, lại còn thành “hồ ly thực vật” mấy

trăm năm.

Hiểu cái gì mà hiểu!

Dù là Tần Nhan Kim, cũng khó mà hiểu được “ngôn ngữ em bé”.

“Nó… nó hình như đói rồi!”

Tiểu Huệ chạy lại, thấy Tiểu Mãn cứ nhìn chằm chằm Tần Nhan Kim, lí nhí nói.

“Đói?” Tần Nhan Kim cạn lời.

Đói thì tìm mẹ nó chứ, tìm cô làm gì.

“Bạch Yêu đâu?” Cô xoa trán.

Tiểu Huệ chỉ về phía cây Phạn Âm: “Dì Bạch đang chơi điện thoại bên đó.”

Cô còn nhỏ giọng “mách lẻo”: “Đại sư, gần đây dì Bạch mê mua sắm online, chị Hương bảo dì ấy lấy thẻ

của sư huynh Khâu…”

Tần Nhan Kim: “…”

Thế này thì nghiện điện thoại đến mức muốn cắt đứt tình mẹ con luôn rồi sao? Trước kia vì con mà sống

chết, giờ chỉ cần một cái điện thoại là quên hết?

Cô cúi đầu nhìn Tiểu Mãn, thấy đôi mắt long lanh nhìn mình, khẽ bật cười, lấy ra một lọ đan dược từ không

gian, đổ ra một viên.

“Nào, há miệng.”

Ngửi thấy mùi đan dược, mắt Tiểu Mãn sáng lên, phấn khích xoay một vòng, há to miệng chờ được cho ăn.

Vừa mới cho nó ăn xong, một hồi chuông điện thoại vang lên.  

Tần Nhan Kim lấy điện thoại ra xem, là Sở trưởng Cục Đặc Dị, Sở Hoài.

Nếu không phải đang cố giữ hình tượng “đại sư”, cô thật muốn trợn trắng mắt. Trước khi có cô, không biết

cái Cục Đặc Dị kia tồn tại kiểu gì.

Dù lầm bầm vậy, nhưng điện thoại vẫn phải nghe.

“Alo?”

“Đại sư, cứu mạng!!!”
 
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 331: Chương 331



Sở Hoài mà gọi điện tới thì chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt lành.

Đây là nhận định mà Tần Nhan Kim đã đúc kết.

“Lại chuyện gì nữa? Cục Đặc Dịlại gây chuyện lớn à?”

Sở Hoài bị câu nói của cô làm nghẹn họng.

Hắn ậm ừ nói: “Không hẳn… Là có mấy đoàn thám hiểm nước ngoài tới quốc gia chúng ta điều tra khám

phá. Thật ra cái họ khám phá lại là mấy chuyện tâm linh, kỳ quái. Gần đây họ nghe nói ở một thành phố

trong nước có một bệnh viện tâm thần đã bị phong tỏa. Không tìm hiểu gì kỹ càng, thế là xông vào

livestream thám hiểm…”

Hắn thở dài nặng nề: “Bệnh viện đó đúng là có vấn đề, mấy năm trước đã bị bọn tôi phong ấn rồi. Xung

quanh đều là hàng rào bảo vệ, bên dưới còn dán đầy phù chú trấn áp.”

“Nghe nói năm xưa viện trưởng bệnh viện tâm thần đó mất tích kỳ lạ, một trăm lẻ tám bệnh nhân tâm thần

đồng loạt tự sát. Ai sống ở đó đều chết bất đắc kỳ tử, thế là bệnh viện phải đóng cửa.”

“Sau này Cục Đặc Dị nhận vụ này, cảm nhận được vấn đề bên trong nên đã phát thông báo, khuyên mọi

người tránh xa khu vực ấy.”

“Bao nhiêu năm qua không có biến cố gì, dần dần người ta quên mất, không ngờ lại bị mấy đoàn thám hiểm

nước ngoài biết được… Khụ khụ, đại sư cũng biết đấy, bọn người nước ngoài ấy rất thích mấy trò mạo

hiểm k*ch th*ch. Họ coi đây là một thử thách, thế là xông vào… rồi bị kẹt lại bên trong.”

Tần Nhan Kim tò mò hỏi: “Vậy các anh điều tra được bên trong đó rốt cuộc là cái gì chưa?”

“Một trăm lẻ tám oan hồn bệnh nhân điên. Vì số lượng quá đông, lại rất mạnh. Thi thể của họ bị chôn dưới

đó nên không thể siêu thoát, bọn tôi chỉ có thể phong ấn toàn bộ bệnh viện.”

“Bao năm nay không có chuyện gì, bọn tôi cứ tưởng đám linh hồn đó đã tan biến rồi…”  

“Một trăm lẻ tám?” Tần Nhan Kim cũng âm thầm kinh ngạc.

Cô trầm ngâm: “Linh hồn không tiêu tan thường có ba nguyên nhân. Một là chấp niệm quá sâu, khiến linh

hồn không tan. Hai là do yếu tố bên ngoài như từ trường, địa hình, phong thủy… cũng có thể khiến linh hồn

lưu lại. Ba là do con người hoặc thế lực siêu nhiên tạo thành…”

“Loại bỏ khả năng đầu tiên, không phải ai cũng có chấp niệm, huống chi họ là bệnh nhân tâm thần, người

mắc bệnh tinh thần thường không suy nghĩ sâu xa, thế giới của họ rất đơn giản.”

“Khả năng thứ hai… Nếu do từ trường hoặc phong thủy thì nơi đó phải là nơi tụ âm sát. Nhưng dù vậy,

không phải linh hồn nào cũng bị ảnh hưởng, cũng giống như thể chất từng người, có người thể âm thì dễ

trở thành quỷ hơn. Cho nên khả năng thứ hai cũng không chắc.”

“Vậy là do con người hoặc thế lực siêu nhiên? Người thì còn hiểu được, chứ… thế lực siêu nhiên là cái gì,

làm sao hình thành?” Sở Hoài khó hiểu hỏi.

“Có nhiều loại, như lần trước là tà linh. Chắc tôi chưa nói với anh, đám tà linh đó chỉ là phần nhỏ thôi, phía

sau chúng còn một ‘trùm cuối’ chưa xuất hiện.”

Nghe đến đây, Sở Hoài không khỏi hít sâu một hơi lạnh.

“Đại sư không biết tung tích của nó sao?”

“Nếu tôi biết, anh nghĩ tôi để những chuyện này xảy ra à?”

Ngay cả đại sư còn không đoán trước được, đủ thấy sự việc này rắc rối đến nhường nào.

“Được rồi, gửi địa chỉ bệnh viện tâm thần cho tôi đi, tôi qua xem thử.”

“Vâng. Tôi đã gửi vào điện thoại của đại sư rồi.”

Cuộc gọi kết thúc, Tần Nhan Kim mở điện thoại xem địa chỉ, rồi nói với Tiểu Huệ bên cạnh: “Chị ra ngoài

chút, ở nhà ngoan nhé.”

Tiểu Huệ gật đầu: “Vâng ạ!”

Tần Nhan Kim vung tay nhẹ một cái, trước mặt liền hiện ra một cánh cửa như màn nước gợn sóng. Cô

bước vào bên trong, ngay khoảnh khắc cánh cửa khép lại, một bóng trắng vụt qua chui vào.

Nhanh như chớp.

Tiễn Tần Nhan Kim rời đi, Tiểu Huệ cúi đầu nhìn bóng trắng tinh nghịch kia, nhưng… nó đã biến mất.

Cô ngơ ngác, gãi đầu lẩm bẩm: “Lạ nhỉ, Tiểu Mãn lại chạy đi đâu rồi?”  

Quay lại chỗ Tần Nhan Kim.

Cô xuất hiện ngay trước cổng bệnh viện tâm thần, vừa định bước vào thì cảm giác váy bị ai đó níu lại.

Cô cúi đầu, liền thấy một con hồ ly nhỏ đang ngước đôi mắt đỏ ruby vô tội nhìn cô, trông vô cùng đáng

thương.

“Sao em lại theo tới đây?” Tần Nhan Kim cúi người ôm nó vào lòng, v**t v* bộ lông mềm như tơ, bất lực

nói.

Hồ ly nhỏ “meo meo” kêu hai tiếng, dụi vào người cô, thoải mái gác cằm lên tay cô.

Hồ ly khi còn nhỏ, lúc trưởng thành giao phối hay giao tiếp với đồng loại đều kêu giống mèo.

Cô khẽ bật cười, rồi ngẩng đầu nhìn toàn cảnh bệnh viện.

Tấm bảng tên đã mờ đến mức không thấy rõ, cánh cổng và tường đã bị thời gian bào mòn nặng nề, mọi thứ

đều xập xệ, hoang tàn.

Trên cửa và tường loang lổ những vệt đen sì, lớp sơn bong tróc, cảnh tượng tiêu điều, mục nát.

Cô bước tới, còn thấy một dòng chữ nguệch ngoạc: “Cấm vào! Ai vào sẽ chết!”

Tần Nhan Kim chỉ liếc mắt một cái rồi bước vào trong. Ngay khoảnh khắc đó, cô lập tức cảm nhận được

một luồng khí khác thường.

Ngay cả hồ ly nhỏ trong lòng cũng bắt đầu cựa quậy, ngẩng đầu, rướn cổ, tròn mắt nhìn về một hướng nhất

định.

Cần nói thêm rằng, cửu vĩ hồ dù ăn thịt người, nhưng thực chất chúng thích ăn tà vật hơn, càng tà khí nặng

càng ngon. Vì vậy, chúng được coi là hung thú nửa chính nửa tà.

Ăn thịt người là bản năng, như con người ăn thịt vậy, với chúng, đó chỉ là quá trình săn mồi, ăn uống.

Vậy nên, không thể coi là sai.

Thấy nó bồn chồn, Tần Nhan Kim vuốt tai nhọn của nó, dỗ: “Muốn ăn à? Một lát cho ăn chút, ngoan, đừng

lên tiếng.”

Hồ ly nhỏ như hiểu lời, lại ngoan ngoãn rúc vào lòng cô.

Tần Nhan Kim nhìn vào hành lang tối tăm không thấy nổi đầu ngón tay, không khí nồng nặc mùi hôi thối,

tăng thêm vẻ kinh hoàng cho toà nhà ma ám này.

 

Thế nhưng cô lại như không để tâm, thản nhiên bước vào.

Mới đi được vài bước, cô đã nghe thấy tiếng “cốc cốc cốc”, như ai đang lấy búa đập gì đó, mỗi tiếng lại

vang lớn hơn. Rồi là tiếng vỡ vụn như dưa hấu bị đập nát.

Tần Nhan Kim đi theo tiếng động, phía đối diện là một cánh cửa có gắn bảng hiệu.

“302.”

Đây là văn phòng viện trưởng bệnh viện tâm thần. Trên cửa có một ô kính, có thể nhìn vào bên trong.

Nhưng nơi này quá tối, chẳng thấy gì cả.

Tần Nhan Kim chớp mắt, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu thao tác.

Nhưng ngay khoảnh khắc cô cúi đầu, bên trong văn phòng 302… lướt qua một gương mặt người.

Hồ ly nhỏ lập tức ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt đó đã biến mất.

Tần Nhan Kim bật livestream, tất cả fan của cô đều nhận được thông báo.

Chỉ trong chớp mắt, người đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ, dỗ con, đánh chồng, tức mẹ chồng, trốn học, đang

yêu đương hôn hít, làm chuyện xấu hổ, đi vệ sinh, giúp bà cụ qua đường rồi ném bà ấy sang bên… cướp

của, cướp sắc, bắt tội phạm hay đang chạy trốn…

Tất cả đều rùng mình, lập tức rút điện thoại, vào livestream, và rồi…

Một đòn chí mạng đập thẳng vào mặt họ
 
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 332: Chương 332



Tiếng la hét thảm thiết như xuyên thẳng vào óc.

Ngay khi buổi livestream vừa bắt đầu, màn hình hiện ra hàng loạt linh hồn mặc áo blouse trắng, toàn thân

bầm tím, lưỡi thè dài.

Mắt họ lồi ra, đen kịt không có tròng trắng, trên mặt nổi đầy các mạch máu tím như những hoa văn kỳ quái

phủ kín toàn bộ khuôn mặt. Cộng thêm việc họ đột ngột xuất hiện khiến cư dân mạng nổi da gà, hồn bay

phách lạc.

Cùng lúc đó, bên ngoài livestream:

Một chị gái đang đi làm nhảy phắt vào lòng đồng nghiệp bên cạnh, khiến đồng nghiệp “bị ép” ôm trọn mềm

mại thơm tho.

Người vừa tan làm thì lập tức ném điện thoại đi.

Đang ăn thì sặc, phì cả sợi mì ra từ mũi.

Người đang chuẩn bị ngủ thì ngất luôn tại chỗ, tiếp tục “ngủ”.

Người đang cho con bú suýt nữa ném cả đứa trẻ đi, may mà còn biết kiềm chế.

Người đang đánh chồng suýt cho chồng vào ICU, nếu không phải vì anh ta còn kiếm ra tiền thì đã không

kìm lại được.

Nàng dâu đang tức mẹ chồng vô thức ném điện thoại, tháo giày, suýt tát mẹ chồng bằng dép.

Học sinh trốn học thì hét gọi mẹ rồi leo tường chạy về trường, bị thầy giám thị bắt, phạt lau nhà vệ sinh một

tháng.

Cặp đang hôn nhau làm chuyện “xấu hổ” có khi cả đời này không còn hứng thú nữa, mắc chứng lãnh cảm

mất rồi.

 

Người đang đi WC suýt nữa “gặp cụ cố”, may mà có cục phân giúp tỉnh táo lại.

Người đang giúp bà cụ qua đường suýt đá bà ngã, nhưng nghĩ đến số dư trong tài khoản lại thu chân về.

Tên cướp còn tệ hơn, bị đạp trúng “chỗ hiểm”, suýt “gặp cụ cố” cùng người WC trên lầu, tuy khác cụ nhưng

cùng điểm đến.

Cảnh sát và tội phạm đang giằng co thì sợ quá mà ôm lấy nhau… rồi bị bắt cả hai.

Dù tài giỏi như thế nào, Tần Nhan Kim cũng không thể nhìn thấy hết những gì cư dân mạng đang trải qua

bên ngoài. Nhưng cô biết, xung quanh mình và cả trong điện thoại đã chật ních người.

Cô vẫn thản nhiên, uể oải vẫy tay chào mọi người: “Xin chào mọi người, hôm nay bất chợt muốn livestream

một chút.”

Cô đưa máy quay lia qua cảnh viện tâm thần và giải thích: “Đây là viện tâm thần thành phố X, không biết

mọi người đã nghe đến chưa. Tôi vừa nhận được cuộc gọi cầu cứu, nói rằng có vài nhà thám hiểm nước

ngoài đến đây khám phá rồi mất tích. Ai hứng thú thì xem tiếp livestream, còn ai yếu tim thì khuyên là đừng

xem.”

Cư dân mạng: “…”

Bình luận:

[WTF, sợ muốn xỉu!]

[A a a a a đại sư quá đáng lắm, tôi thấy cụ cố của mình cười với tôi đấy biết không!]

[Vừa dỗ con ngủ xong giờ phải dỗ lại từ đầu, đại sư, tôi hận người!]

[Đại sư thay đổi rồi, không còn là người vì chúng tôi nữa. Tôi là đàn ông mà suýt hét như gà trống.]

[Khoan, mấy người không nghe thấy trọng điểm à? Viện tâm thần thành phố X… đó không phải là tòa nhà

ma đó sao? Nghe nói ai vào rồi là không ra được.]

[Tôi biết cái này! Sáng nay còn xem livestream của đội thám hiểm đó, họ đang quay thì đột nhiên bị nhiễu

sóng mất hình. Cứ tưởng họ sợ nên tự tắt. Giờ nghĩ lại… chắc là không ra nổi rồi!]

[Nước Đại Hạ có câu: không tìm chết sẽ không chết.]

[Ở nước Đại Hạ này, ma trong nước còn khủng hơn ma nước ngoài.]

Tần Nhan Kim liếc mắt nhìn quanh, giả vờ không để tâm mà đẩy cửa phòng 302. Ngay khoảnh khắc đó, dãy

linh hồn phía sau bỗng chốc biến mất.  

Cư dân mạng lập tức dựng tóc gáy, vô thức kéo điện thoại ra xa hơn.

Bên trong căn phòng:

Một lớp bụi dày đặc phủ kín.

Trần nhà, góc tường giăng đầy mạng nhện.

Sàn nhà là đống giấy tờ gần mục nát.

Bàn ghế hư hỏng nặng.

Không có gì đặc biệt.

Tần Nhan Kim bước vào vài bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó dưới chân.

Khi cúi xuống, cô thấy một gương mặt trắng bệch không một giọt máu và đôi mắt đen kịt sâu hoắm, đang

nắm chặt cổ chân của cô bằng móng tay đen sì như bị trúng độc.

Cô lập tức đưa điện thoại quay xuống dưới, không chỉ cô nhìn thấy, mà cả cư dân mạng cũng hét lên:

“WTF!”

Hồn ma thấy cô nhìn thấy mình, liền nhe răng cười, hàm răng đen nhánh cùng cái lưỡi dài thè ra, phát ra

tiếng cười rợn tóc gáy như tiếng móng tay cào bảng.

Cư dân mạng vội tắt tiếng, hoặc để âm lượng cực thấp để xem tiếp.

Tần Nhan Kim nhìn hồn ma với nụ cười nửa miệng.

Hồn ma như bị kích động vì cô không sợ, mắt trợn lên, đưa tay ra, ngọn lửa màu xanh lá bùng lên, định

ném vào người cô.

Cô chỉ “tặc” một tiếng: “Vừa hay, ta cũng có lửa. Hay là thi xem ai cháy mạnh hơn?”

Nói xong, tay cô bùng lên một ngọn lửa xanh lam u ám, chính là U Minh Quỷ Hỏa mà cô cướp được từ đầu

lâu của hội S ở nước R.

Chỉ cần búng tay nhẹ một cái, hồn ma thét lên thảm thiết, ngọn lửa xanh lá chưa kịp ném ra đã tắt ngúm.

Một tiếng hét xé tai vang vọng khắp viện tâm thần, khiến ai nghe cũng thấy cốt sống run rẩy.

Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối tăm: Một nhóm nam nữ ôm chặt lấy nhau, co ro trong góc, run lẩy bẩy.

Tay bịt tai, mắt nhắm chặt, cảm nhận rõ ràng từng bàn tay lạnh lẽo của hồn ma đang sờ mó khắp người.

 

Tất nhiên không phải “chiếm tiện nghi”, mà là trò đùa độc ác thuần túy, vì đám hồn ma ở đây đều là kẻ điên.

Dù chết rồi, họ vẫn điên.

Mà kẻ điên thích làm gì nhất?

Đáp: Làm chuyện điên rồ.

Chúng muốn biến nhóm người mới này thành kẻ điên, gia nhập đội ngũ điên loạn của chúng.

Trước kia cũng từng có kẻ không biết trời cao đất dày bước vào, rồi cũng trở thành một phần của chúng,

sống hòa thuận, “yêu thương nhau” lắm!

“A a a a tôi không chịu nổi nữa, tôi không muốn chết, không muốn chết…”

Một người trong nhóm không chịu nổi áp lực tinh thần, vừa lăn vừa bò muốn lao ra cửa. Đám tay ma trong

bóng tối cũng không ngăn cản, cứ để hắn chạy.

Những người còn lại thấy thế cũng nhen nhóm hi vọng, định chạy theo.

Nhưng người kia vừa chạy ra, đã quay trở lại.

Gương mặt hắn điên loạn, đầy sợ hãi và tuyệt vọng, hai chân run lẩy bẩy. Điều đáng nghi nhất, hắn cầm

một cây búa nhỏ trong tay.

Mọi người chưa kịp phản ứng thì hắn đã giằng co với bản thân, nghiến răng giơ cao búa qua đầu như đang

chống lại một thế lực vô hình.

Sau cùng, hắn cười khùng khục, rồi bắt đầu…

Tự đập đầu mình bằng búa.

Máu bắn tung tóe, đầu vỡ toác, dịch nóng hổi loang khắp mặt…

Hắn vẫn cười, điên cuồng.

“A a a a…
 
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 333: Chương 333



Cảnh tượng trước mắt khiến những người đồng hành đều sợ đến đờ người!

Bọn họ không ngờ chỉ là một chuyến phiêu lưu đơn giản lại xảy ra chuyện như vậy.

Trước đây từng gặp vài chuyện kỳ lạ, lần này còn cẩn thận đi xem bói trước, được phán là “có kinh mà

không nguy”, nên nghĩ chắc không có gì lớn.

Vậy mà giờ lại chết người, trong lòng không khỏi hối hận tột độ.

“Phịch!” Một người đồng hành ngã nhào mặt úp xuống đất, chất vàng trắng bắn tung ra từ đầu, khiến mọi

người mắt trợn trừng, vô thức nôn mửa.

Nhưng họ còn chưa kịp nôn hết, thì chân phải của người chết kia lại bất ngờ giật giật, như thể bị thứ gì đó

kéo cổ chân lôi đi.

Họ vội bịt miệng, nước mắt sợ hãi không ngừng tuôn xuống, không ai dám phát ra tiếng động nào.

“Rầm!”

Cánh cửa bị đóng sập.

Tần Nhan Kim nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn về góc phòng, ánh mắt lướt qua một chiếc bình

thủy tinh phủ đầy bụi, rồi bước ra ngoài.

Cô lần theo âm thanh.

Hành lang tối tăm, trông như miệng của một con quái vật khổng lồ đang há ra, khiến người ta lạnh sống

lưng.

Nhưng Tần Nhan Kim lại bước đi thong dong, như thể nơi này không phải tòa nhà ma mà chỉ là vườn sau

nhà cô.

 

Cô đi hơn một phút, nhưng vẫn chưa ra khỏi khu vực này, trước mắt vẫn là một màn đen đặc… Như thể…

như thể bị giam cầm.

Bị nhốt ở đây.

Đúng vậy, là “giam cầm”, chứ không phải bị lạc kiểu “ma dẫn đường”.

“Ma dẫn đường” chẳng là gì với cô, nhưng “giam cầm” thì khác. Loại cấm chế này đặc biệt, nó được tạo

thành từ linh hồn của 108 kẻ điên.

Nếu không có ai phá giải được, thì vĩnh viễn không thể thoát ra.

Và giờ, nơi này không chỉ có 108 hồn ma nữa, mà đã lên tới 276.

Nói cách khác, chỉ có 108 là người bản địa điên loạn, còn lại 168 là “ngoại lai”, những kẻ bị tòa nhà ma này

dụ đến thám hiểm.

Hỏi vì sao có nhiều người thích mạo hiểm như vậy, Tần Nhan Kim chỉ muốn nói một câu: “Cố tình tìm

đường chết!”

Một số nơi bị phong tỏa là có lý do, hoặc từng xảy ra chuyện mờ ám, giấu xác, hoặc chứa tà khí, ma quái.

Thế mà vẫn có kẻ vì đủ thứ lý do mà lao đầu vào. Không phải họ chết thì ai chết?

Tuy vậy, than là than vậy, chứ Tần Nhan Kim vẫn rất chuyên nghiệp.

Cùng lúc đó, cư dân mạng trong phòng livestream cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

[WTF, các bạn có nghe thấy tiếng “rầm” không? Giống tiếng cửa đóng quá.]

[Nghe thấy chứ, chắc là mấy người nước ngoài đi cùng ấy.]

[Ủa, mọi người có thấy hành lang này dài kỳ lạ không? Đi hoài không thấy hết.]

[Chết thật, chỗ này đại sư vừa đi qua rồi mà? Không lẽ bị “ma dẫn đường”?]

[Đại sư sợ “ma dẫn đường” á? Chị ấy còn chẳng sợ ma, chắc chắn có gì đó không đúng rồi.]

Rõ ràng, đã có người nhận ra điều bất thường.

Tần Nhan Kim bật cười khẽ. Trong một viện tâm thần âm u, tĩnh lặng đến đáng sợ, tiếng cười của cô vang

lên lại càng khiến người nghe dựng tóc gáy.

[Đại sư đừng cười nữa, tôi sợ đấy!]

 

[Trời ơi, bắt đầu thấy tội cho đám ma rồi. Không đi chọc ai, lại cứ phải chọc nhầm đại sư Tần. Sao không

đầu thai sớm cho lành, còn mong được Diêm Vương thương xót?]

[Có ai thấy mấy con ma ở đây có vẻ ghê gớm không? Đến đại sư cũng chưa phát hiện ra, chứng tỏ mấy ma

đời này… không tầm thường!]

[Chuẩn! Nếu đại sư ra ngoài được trong 5 phút, tôi livestream ăn… cứt!]

Vừa dứt câu, Tần Nhan Kim đã đến một vị trí, vung tay áo một cái, lịch sự nói: “Xin lỗi, chắn đường tôi rồi,

làm ơn nhường một chút!”

Và sau đó, cư dân mạng trong livestream chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng:

Một đám đầu ma chen chúc xếp thành vòng tròn, hình thành một kết giới vô hình tỏa ra sát khí nặng nề, ai

lọt vào cũng sẽ bị ảnh hưởng, ý thức dần dần bị nuốt chửng.

Đó chính là “cấm chế giam cầm”.

Tần Nhan Kim không chỉ phá được, mà còn phá dễ như không. Thậm chí còn dùng từ “làm ơn” đầy lịch sự.

Cư dân mạng lập tức xác nhận: đúng là đại sư thật.

Rồi quay sang lùng sục cái người dám tuyên bố sẽ “ăn cứt livestream”.

Tần Nhan Kim vừa phá cấm chế xong, cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi. Từ bóng tối không bờ bến

chuyển sang hành lang sáng sủa hơn.

Khi bị cấm chế, hành lang trông như dài vô tận, khiến người ta dễ rơi vào hoảng loạn và tuyệt vọng. Giờ chỉ

còn vài chục giây đi bộ là tới nơi, hai bên là dãy phòng nhỏ từng nhốt bệnh nhân tâm thần.

Cô cứ thế đi tiếp, nhưng khóe mắt thoáng thấy qua kính vỡ trên cửa, bên trong là gương mặt người.

Da tím bầm, mắt đen không tròng trắng, khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhưng Tần Nhan Kim không hề phản ứng.

Còn camera trên điện thoại livestream đang quay thẳng về phía trước, nên cảnh tượng đó cũng hiện rõ với

khán giả. Khi những cặp mắt đó chuyển hướng nhìn thẳng vào ống kính, nhiều người suýt ngất.

Cảm giác đó… như thể bị những hồn ma nhìn thấu qua màn hình!

[Không ổn rồi, tôi chịu không nổi nữa! Xin cáo từ, sợ quá!]

[Tôi cũng rút trước, sợ tối nay mơ thấy ác mộng. Nhớ có gì update lên Weibo nha mọi người!]

 

[Tui sống một mình, chắc đi kiếm bạn trai gấp quá.]

[Mẹ ơi, cứu con với!!! Bạn gái tui vừa đắp mặt nạ màu tím tím, mặc áo choàng trắng dài, tóc đen dài óng

mượt. Tui tưởng con ma trong livestream bò ra ngoài, hoảng quá đấm một cú. Giờ bạn gái đòi chia tay rồi.

Làm sao đây, đang online, trả lời lẹ với!]

[Ông anh bên trên có thù riêng gì với người yêu à? Ăn đòn là đáng!]

[Anh em ơi, đừng tự ti. Chia tay thì chia tay, có khi sau này cũng chẳng tìm lại được nữa đâu, thôi ở một

mình cho lành.]

Cư dân mạng bắt đầu tự chế chuyện cười để giảm sợ hãi, nhất là khi biết có người vừa bị chia tay, ai cũng

hào hứng hùa theo.

Một kiểu “thiếu đức điển hình”, tôi không có bạn gái thì cũng muốn bạn gái của ông tan vỡ cho bằng được.

Tần Nhan Kim cũng thấy vài thông báo có người out khỏi livestream. Cô suy nghĩ một lát, rồi vẽ một lá bùa

trong không trung.

Phù chú tỏa ánh kim rực rỡ, chiếu sáng cả hành lang.

Khi ánh sáng tan đi, phù văn như sao trời lấp lánh rơi vào từng căn phòng nhỏ. Cô nhẹ giọng nói: “Tiểu

Mãn, giao mấy thứ đó cho em. Chị đi phía trước xem thử.”

Nghe cô nói vậy, cư dân mạng đều ngạc nhiên: “Đại sư đang nói với ai thế?”

Tiểu Mãn? Hình như là tên người?

Nhưng họ không nhớ đại sư có ai bên cạnh tên như vậy.

Đang định hỏi, thì thấy một bóng trắng nhỏ từ người Tần Nhan Kim nhảy xuống, thoắt một cái chui vào căn

phòng bên cạnh.

Chỉ vài nhịp thở sau, bóng trắng lại nhảy ra, l**m l**m mép bằng cái lưỡi hồng nhỏ xíu, đôi mắt đỏ rực phát

sáng nhìn thẳng vào ống kính, kêu lên một tiếng đáng yêu.

Dưới ánh đèn yếu của điện thoại, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ: một con cáo nhỏ.

Cư dân mạng lập tức bùng nổ:

[Aaaaaaaa đại sư quá đáng lắm luôn á! Cường đạo không có mà giờ lại có “chó nhỏ” khác rồi!]
 
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 334: Chương 334



[Nhìn cho rõ đi, đây là hồ ly đó! Aaaa đại sư bị hồ ly tinh mê hoặc rồi, quá mất giá rồi! Đại sư đối xử như vậy

với Thổ Phỉ, Đại Nha và Nhị Đản thì sao có thể chấp nhận được?!]

[Nhưng mọi người không thấy tiểu hồ ly này trông rất đáng yêu à?]

[Phải đó, dễ thương như con mèo con vậy. Đại sư nhận nuôi nó hả? Có thể chụp cận cảnh không, tụi mình

nhìn không rõ lắm.]

[Không biết khi Thổ Phỉ quay lại mà thấy thú cưng cưng chiều của mình bị cướp mất thì có nổi loạn không

nhỉ, ôi, hơi mong chờ ghê.]

[Ngày thứ N nhớ Thổ Phỉ. Nhớ nó, nhớ nó, vẫn là nhớ nó!]

[Ờm… mấy người có quên là lúc nãy đại sư gọi nó là gì không vậy?]

Tiểu Mãn…

Mọi người bỗng im bặt.

Thổ Phỉ, Đại Nha, Nhị Đản, giờ lại thêm một Tiểu Mãn nữa. Rất “đậm chất đại sư!”

Vẫn là phong cách… “thảm không nỡ nhìn”!

[Đề nghị đại sư từ nay đừng tự đặt tên nữa, nếu bí quá thì có thể mở bình chọn trên mạng, tụi em sẵn lòng

chịu khổ vụ này!]

[Đúng đó, cảm thấy đại sư cái gì cũng giỏi, chỉ trừ mỗi vụ đặt tên là khiến người ta đau đầu.]

Tần Nhan Kim liếc mắt nhìn màn hình, thấy cư dân mạng hết lòng khuyên nhủ, cô ngang nhiên… lơ đẹp.

Cười chết mất, Thổ Phỉ, Đại Nha, Nhị Đản, tên nào chẳng hay ho?

 

Rõ ràng là rất tốt! Người ta vẫn bảo tên “rẻ tiền” dễ nuôi, cô chỉ là không muốn làm mọi việc phức tạp quá

mà thôi, thế thì có gì sai?

Hừ!

Một đám cư dân mạng không hiểu sự đời!

Nếu cư dân mạng biết người mà họ tôn thờ kính nể, Tần Nhan Kim đang thầm mắng họ trong lòng, chắc

chắn thế giới quan của họ sẽ bị đảo lộn.

Tần Nhan Kim dùng chân nhẹ nhàng đá Tiểu Mãn: “Tiếp tục đi!”

Tiểu hồ ly kêu lên một tiếng non nớt, giọng mềm nhũn như mèo con, khiến người ta nghe mà tan chảy.

“Vút!” Nó lại phóng vọt vào một căn phòng, vài giây sau lại nhảy ra.

Rồi cứ thế liên tục lao vào rồi lại ra, tốc độ nhanh đến mức cư dân mạng chỉ thấy một bóng mờ.

Đừng thấy Tiểu Mãn còn chưa đầy tháng, trong cơ thể nó là yêu lực của Bạch Yêu đã tu luyện 500 năm.

Tốc độ của nó còn nhanh hơn cả Tô Uyển Du, chỉ là do nó còn quá nhỏ, chưa biết cách vận dụng mà thôi!

Khi tốc độ của Tiểu hồ ly đã nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp, trong phòng livestream vang lên

tiếng “vãi chưởng, vãi chưởng” liên tục, suýt chút nữa bị nền tảng livestream cấm ngôn.

Tần Nhan Kim không để ý đến phòng livestream nữa, mà theo cầu thang lên tầng hai.

Cấu trúc tầng hai giống tầng một, nhưng trước cầu thang có khoảng sân trống chừng 20 mét vuông, xung

quanh là dãy ghế gỗ cũ kỹ đã mục nát, có vẻ từng là khu nghỉ chân.

Cô đi dọc hành lang, rồi nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ.

Tiếng khóc đó rõ ràng là của một bé gái, non nớt mà đầy hoảng loạn.

Cư dân mạng nghe thấy tiếng khóc, da gà nổi hết lên. Không cần Tần Nhan Kim nói, ai cũng đoán được nơi

này chắc chắn có điều mờ ám.

Rút kinh nghiệm, lần này họ để điện thoại cách xa, nhìn ngang ngang rồi nheo mắt theo dõi, để nếu có gì

bất ngờ xuất hiện thì cũng không bị dọa đến mất mặt.

Tần Nhan Kim nhướng mày, đi theo hướng tiếng khóc, dừng lại trước một căn phòng phát ra âm thanh.

“Két~”

Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh chói tai, trong khung cảnh đầy âm khí này lại càng đáng sợ.

 

Căn phòng vuông vức, bên trong có một giường đơn và bàn học. Nếu không vì bụi bặm và dấu vết thời gian

thì nơi này trông khá sạch sẽ.

Tần Nhan Kim đảo mắt nhìn quanh, khóe mắt bắt gặp vài lọn tóc lộ ra từ đầu giường, rồi nhanh chóng rụt

lại.

Cô giơ điện thoại lên tiến tới. Dù căn phòng hơi tối nhưng vẫn đủ nhìn rõ.

Bên kia giường là một cô bé đang ngồi co ro trên sàn, hai tay ôm đầu gối, gục mặt vào khuỷu tay. Trên

người phủ tấm chăn mỏng dơ bẩn rách nát, cả người run lẩy bẩy.

[Ồ, là bé gái à?]

[Bé gái? Ở đây mà các người nghĩ là người à?]

[Không nghĩ vậy đâu, nhìn con bé sợ hãi như vậy, có khi bị nhốt vào đây rồi không ra được.]

[Mọi người yên tâm, đại sư có hỏa nhãn kim tinh, là người hay là ma thì liếc cái biết ngay.]

Cô bé nghe tiếng động, từ từ ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Tần Nhan Kim liền rụt lại, mặt lộ rõ vẻ kinh

hoàng như thể thấy thứ gì rất đáng sợ.

Cô bé vung tay, hét lên: “Đừng lại gần, đừng tới đây, hu hu hu cầu xin chị, em không muốn chết! Em không

muốn chết! Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con với…”

[Là người thật kìa! Đại sư mau cứu em ấy!]

[Trời ơi, sao cô bé xinh xắn dễ thương thế này lại xuất hiện ở nơi quái quỷ như vậy, quá kinh khủng.]

[Tội nghiệp con bé quá đi mất…]

Tần Nhan Kim vẫn không phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn cô bé. Không nói cứu, cũng không nói không cứu.

Cô bé vùng vẫy một hồi, thấy Tần Nhan Kim chẳng hề động đậy thì lúng túng dừng lại.

Cô liếc nhìn Tần Nhan Kim, rồi nhanh chóng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chị không phải là ma à?”

Ánh mắt Tần Nhan Kim lóe lên, môi khẽ cong cười: “Không phải.”

Nghe vậy, cô bé thở phào một hơi, nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó, sắc mặt tái đi, hoảng hốt nhìn ra bên

ngoài rồi nói: “Trong này có ma đấy, rất đáng sợ! Chị… chị có gặp chưa?”

Tần Nhan Kim không trả lời mà hỏi lại: “Sao em lại ở đây?”

Cô bé mím môi, nét mặt vừa ương bướng vừa tủi thân, ai cũng nhìn ra là cô sắp khóc.  

“Em bị bạn học xúi tới.”

“Em thích một bạn nam trong trường, bạn ấy nói nếu em vào đây chụp hai tấm ảnh thì sẽ đồng ý quen em.”

Tần Nhan Kim: “Nên em vào thật?”

Cô bé cụp mắt, ôm chặt gối, khẽ đáp: “Ban đầu tụi em vào cùng nhau, mấy người bạn đó chờ ngoài cửa,

nói em vào chụp ảnh rồi ra. Nhưng vừa vào thì họ khóa cửa lại, còn chèn gậy chặn lại. Em biết họ đùa ác,

không còn cách nào nên mới tìm cửa sổ chui ra.”

Tần Nhan Kim nhớ rõ cửa sổ tầng một có song sắt, dù là nhà bỏ hoang nhưng vẫn còn khá chắc chắn, cô

bé yếu ớt như vậy chắc chắn không mở nổi, nên mới lên tầng hai.

Quả nhiên cô bé nói tiếp: “Tầng một không ra được vì có song sắt, em mới lên đây. Nhưng vừa tới tầng hai

thì cảm thấy có người theo sau. Em tưởng là bạn học đùa giỡn, ai ngờ bị một người đàn ông mặc áo blouse

trắng, mặt mũi dữ tợn túm lấy. Em vùng vẫy trốn thoát rồi trốn vào đây, không dám ra nữa.”

Cư dân mạng nghe xong thì nổi trận lôi đình, mắng chửi đám bạn học của cô bé tới tấp.

“Chị ơi, chị có thể đưa em ra ngoài không?”

Thấy Tần Nhan Kim có vẻ thờ ơ, không mấy quan tâm, cô bé mím môi, giọng run run đầy uất ức.

Tần Nhan Kim lắc đầu, giọng mang hàm ý sâu xa: “Chị chưa ra được, còn phải cứu mấy người nữa. Em có

thấy nhóm người nước ngoài nào tới đây không?”

Cô bé giật mình: “Có người khác đến sao? Nhưng… em không thấy ai cả.”

Tần Nhan Kim chẳng mấy để tâm: “Không thấy cũng không sao. Chị phải đi tìm họ, em muốn đi theo

không?”

Cô bé nghe xong liền đứng phắt dậy, hồ hởi chạy lại gần, mắt sáng rỡ: “Cảm ơn chị! Em tên là Tô Manh.

Chị tên gì ạ? Chị cũng là học sinh à?”

Tần Nhan Kim liếc cô bé, bỗng hứng thú nói: “Tên thì khỏi nhắc, chị là streamer, cư dân mạng gọi chị là Đại

sư Tần!”

Tô Manh lập tức nghiêm mặt, cung kính nói: “Chị nhất định là người rất lợi hại!”
 
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 335: Chương 335



[Ê? Mọi người có thấy điều gì kỳ lạ không?]

[Thấy rồi.]

[Má ơi, mấy người trên cứ úp úp mở mở, rốt cuộc là chuyện gì thì nói thẳng ra đi!]

[Vấn đề ấy hả? Là con bé kia chỉ là não tình yêu, bị người ta lừa mà còn không biết.]

[Phi! Dùng cái đầu gỗ của mấy người nghĩ xem, bây giờ còn ai không biết đến Đại sư chứ? Không tính mấy

người lớn tuổi không dùng điện thoại đi, riêng trong trường học thôi cũng đủ rồi.]

[Nên là con bé tên Tô Manh kia chắc chắn không biết gì về Đại sư.]

[Nói vậy thì cũng cực đoan quá. Không biết Đại sư Tần cũng có thể có đấy. Như mẹ tôi chẳng hạn, bà ấy

không biết đâu.]

[Người ngoài không biết thì thôi, nhưng học sinh thì chắc chắn biết. Tin đồn trong trường còn hơn cả giới

giải trí. Chỉ cần có một người biết Đại sư Tần, là cả trường đều biết ngay.]

[Nghĩ vậy mới thấy rợn người đấy!]

[Tôi nói rồi mà, con nhỏ đó chắc chắn là ma.]

[Đừng đoán nữa. Tôi vừa tìm trên mạng xong, đúng là có người tên Tô Manh là học sinh thật, những gì cô

ấy nói cũng là thật… nhưng mà… là chuyện xảy ra từ 7 năm trước. Trên báo nói, sau khi cô gái đó biến mất

thì chưa từng quay lại, đến xác còn không tìm thấy, cứ như bốc hơi khỏi thế gian. Lúc chết cũng trạc tuổi

như bây giờ.]

“Xẹt!”

Cư dân mạng đọc đến đây ai nấy đều lạnh sống lưng.

Chết từ bảy năm trước?  

Có người ngay lập tức tìm kiếm trên mạng, và thật sự thấy được bức ảnh chụp Tô Manh bảy năm trước,

giống hệt cô gái đang xuất hiện trong livestream bây giờ, đến cả bộ đồng phục cũng giống nhau.

Lúc này họ mới để ý, đồng phục của Tô Manh là loại mùa xuân thu, mà hiện tại đã là mùa đông, chuyện này

rất bất thường.

Chưa kể, trường mà Tô Manh từng học đã thay đổi mẫu đồng phục từ lâu, mẫu cô đang mặc là phiên bản

cũ.

Từng chi tiết nhỏ đều chỉ ra một điều: Tô Manh đã chết rồi.

[Mấy ông ơi, tôi còn tìm được cái này trên diễn đàn, mấy đứa bạn học đã xúi Tô Manh vào tòa nhà ma đó

sau khi cô ấy mất tích… tất cả đều chết, mà còn chết trong trại tâm thần này luôn.]

[Wuhu~ Báo ứng rồi hả?]

[Chưa hết đâu! Ba mẹ tụi nó vì muốn tìm con mà cũng vào… rồi chuyện gì xảy ra, mấy ông hiểu rồi đấy!]

[Hại người thì không nên, phòng người thì không thể thiếu!]

Tần Nhan Kim lướt qua bình luận, thấy nhiều cư dân mạng đã tra ra được thông tin về Tô Manh thì khẽ

nhếch môi.

Vì không khí quá yên tĩnh, Tô Manh đành kiếm chuyện nói: “Chị Tần… chị nói nơi này thật sự có ma à?”

Lúc này Tô Manh vẫn chưa biết mình đã bị bại lộ, vẫn cố giữ vai “bé ngốc đáng yêu”.

“Làm gì mà không có chứ? Vừa nãy tôi thấy mấy con lận đấy.” Tần Nhan Kim liếc nhìn vẻ mặt cứng đờ của

cô ta.

Tô Manh tỏ vẻ sợ hãi: “Chị Tần, chị đừng dọa em nha… thế giới này sao có thể có ma được chứ…”

Cô ta chưa nói hết, dưới chân đột nhiên lao ra một bóng trắng. Tốc độ của nó rất nhanh, nhào thẳng vào

mặt cô.

Tô Manh giật bắn mình.

Lần này không giống như những lần giả vờ trước đây, cô ta thực sự sợ hãi.

Bởi vì cô cảm nhận được từ con hồ ly nhỏ một luồng khí tức nguy hiểm, loại nguy hiểm thấu vào tận xương

tuỷ.

Tô Manh vô thức trốn ra sau lưng Tần Nhan Kim, nhưng vẫn chậm một bước, má phải bị cào mạnh một cái,

lập tức đau thấu tim gan.  

Đây không phải là đau da thịt, mà là đau từ linh hồn.

“Aaaaa!”

Cô ta hét thảm, ôm mặt run rẩy níu lấy áo của Tần Nhan Kim: “Chị ơi cứu em, cứu em với!”

Tần Nhan Kim nhìn vết thương trên mặt cô ta đang nhanh chóng lành lại, khẽ vỗ về Tiểu Mãn đang định

xông lên tiếp: “Ngoan nào, chưa phải lúc.”

Tiểu hồ ly dường như hiểu lời, nhảy vào lòng cô, trợn mắt nhe răng nhìn chằm chằm Tô Manh đầy thù địch.

Tô Manh la lên một tiếng, lập tức buông áo Tần Nhan Kim, lùi lại mấy bước.

Cô ta run rẩy hỏi: “Chị Tần, đây… đây là hồ ly à? Là thú cưng của chị sao?”

“Ừ, đây là… con của bạn chị.” Tần Nhan Kim trả lời với vẻ đầy ẩn ý.

Tô Manh ngớ người.

Cư dân mạng cũng hoang mang.

Câu đó từng từ thì dễ hiểu, nhưng ghép lại thì… con của bạn cô ấy là hồ ly?

Bạn cô ấy là… đại hồ ly hả???

Ngay khi cả đám còn đang ngơ ngác, có một dòng bình luận khiến họ lặng đi:

[Mấy ông quên Đại sư tỷ là gì rồi à? Cô ấy là… một cái cây đấy! Có bạn là hồ ly thì có gì lạ?]

Tần Nhan Kim cũng không định giải thích thêm, mặc kệ họ đoán già đoán non.

Tô Manh không hiểu rõ về Tần Nhan Kim, tưởng cô đang đùa nên chỉ biết cười gượng.

Hai người tiến đến căn phòng cuối cùng, nơi trước đó phát ra tiếng động.

Tần Nhan Kim cúi nhìn vết máu trên sàn, rõ ràng là dấu bị kéo đi.

Tô Manh cũng thấy, hoảng hốt bịt miệng: “Trời ơi, máu kìa! Có khi nào bọn họ xảy ra chuyện rồi không?”

Tần Nhan Kim nheo mắt, bất ngờ đẩy cửa ra.

Ngay tức thì một luồng sát khí dày đặc ập tới mặt cô.

“Vù!”

Trong tay cô không biết từ bao giờ đã có một cây quạt đen.

 

Cô nhẹ nhàng vung tay, sát khí lập tức bị tách đôi và tan biến.

Gương mặt Tô Manh lập tức biến sắc, giọng trở nên lạnh lẽo: “Rốt cuộc cô là ai?”

Tần Nhan Kim nghiêng đầu, nói đầy trêu chọc: “Sao? Không diễn nữa à? Diễn suốt mấy năm rồi, cũng cực

nhọc lắm ha!”

Tô Manh đồng tử co lại, vội vàng phủ nhận: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Chậc chậc, từng là một đứa trẻ ngoan mà… đáng tiếc, bị thù hận che mờ đôi mắt. Lúc trước cô có cơ hội

rời khỏi nơi này, nhưng lại vì trả thù nhất thời mà giết quá nhiều người.”

Tần Nhan Kim thở dài: “Cô đã bán linh hồn mình rồi, không còn cứu được nữa.”

Tô Manh sắc mặt vặn vẹo, biết Tần Nhan Kim không phải người bình thường, những lời cô nói khiến tâm lý

cô ta gãy gập.

Gương mặt trắng hồng xinh đẹp của cô ta bắt đầu biến thành xanh tím ghê rợn, rõ ràng không phải là người

sống.

Cô ta trợn mắt đầy hận thù nhìn Tần Nhan Kim, nghiến răng: “Dựa vào cái gì cô nói tôi như thế? Bọn họ vốn

đáng chết! Nếu không vì bọn họ, tôi đã không thành cái dạng người không ra người, ma không ra ma như

bây giờ.”

“Tôi chỉ yêu một người con trai thôi mà, vậy mà bọn họ nhốt tôi lại. Tôi muốn nhảy lầu, nhưng bị một thứ rất

đáng sợ kéo vào chốn đen tối.”

“Tôi bị tra tấn, đau đến xé lòng xé phổi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết lúc tỉnh lại thì đã không

ra được nữa.”

“Tôi hối hận… tôi căm hận… tôi muốn bọn họ trả giá…”

Tần Nhan Kim nhẹ nhàng tiếp lời: “Nên cô đã dẫn họ tới đây?”

“Nhưng cô đi quá xa rồi. Oan có đầu, nợ có chủ. Cô hận họ, muốn báo thù cũng được, nhưng lại kéo thêm

người vô tội vào đây. Cô không thấy xấu hổ hay ăn năn sao?”

Môi Tô Manh run rẩy. Trong một khắc, tâm cô chợt run lên.

Cô nhớ lại quá khứ trước khi chết, lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: “Không thể quay lại được nữa rồi… nếu tôi

rời khỏi đây… tôi sẽ chết!”

Một câu của Tần Nhan Kim khiến cô tỉnh ngộ hoàn toàn: “Nhưng mà… cô đã chết rồi!”

 

“Ầm!!!”

Trong đầu Tô Manh như có pháo nổ tung, trống rỗng.

“Tôi chết rồi? Tôi… thật sự đã chết rồi sao?”

Đúng lúc ấy, trong đầu cô vang lên một giọng nói mơ hồ, thần bí: “Đưa cô ta tới đây… đưa cô ta tới đây…”

Đôi mắt Tô Manh bỗng biến thành đen toàn bộ
 
Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Livestream Bói Toán Nổi Đình Đám
Chương 336: Chương 336



Cô ta như thể đột nhiên bị ma nhập, gào lên một tiếng, trên người bốc lên sát khí dữ dội, trực tiếp đẩy về

phía Tần Nhan Kim.

Tần Nhan Kim thuận thế bị đẩy vào trong phòng, “rầm” một tiếng, cửa lớn đóng sập lại.

“Ha ha ha ha ha ha ha, cuối cùng cũng đợi được một cơ thể hoàn mỹ! Ha ha ha ha ha! Bản tôn sắp tái thế

rồi!!!”

Đó là một giọng nói không phân biệt nam nữ, nghe vừa sắc nhọn vừa lạnh lẽo, lại tràn đầy điên cuồng và

phấn khích, khiến người nghe cảm thấy tê dại da đầu, nổi hết da gà.

Giọng nói ấy như vang vọng từ xa nhưng lại như nổ bên tai, tường vách và bàn ghế xung quanh đều rung

lên nhẹ nhẹ, một luồng khí tức mạnh mẽ lan tỏa từ bốn phương tám hướng.

Ở góc phòng, một nhóm người nước ngoài đều đã ngất xỉu trên mặt đất, không bị thương tích gì, xem ra là

bị sát khí ảnh hưởng.

Tần Nhan Kim lạnh lùng cười khẩy: “Nghĩ hay thật đấy, muốn lấy cơ thể của ta, cũng phải xem ngươi có bản

lĩnh đó không đã.”

Nói rồi, một ngọn lửa màu xanh lam u ám bùng lên trong lòng bàn tay cô. Cô khẽ vung tay, ngọn lửa lập tức

bao phủ cả căn phòng.

Phòng này quanh năm tích tụ sát khí, đã trở thành một nơi tụ sát tự nhiên. Khi bị U Minh Quỷ Hỏa thiêu đốt,

khắp nơi vang lên tiếng “xèo xèo”, như thể đang bị ăn mòn.

“Hừ! Trò mèo! Chút U Minh chi hỏa cỏn con cũng muốn đốt tan bản tôn sao!”

Vù!

Một luồng gió âm thổi qua, U Minh Quỷ Hỏa chỉ chập chờn nhẹ một chút rồi nhanh chóng ổn định lại.

 

“Không thể nào! Sao có thể như vậy!”

Giọng nói vang vọng đầy phẫn nộ và khó tin, dường như việc không thể thổi tắt được U Minh Quỷ Hỏa

khiến nó vô cùng chấn động.

Trước đây, nó từng gặp qua U Minh Quỷ Hỏa, chỉ là loại lửa phế phẩm chỉ dùng để đối phó với linh hồn bình

thường, hoàn toàn không gây tổn hại gì cho ác linh có tu vi như nó.

Nhưng ngọn lửa nhỏ trước mắt lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của nó.

Không cam lòng, nó tập trung thêm nhiều âm sát chi khí hơn, tấn công về phía U Minh Quỷ Hỏa.

Tần Nhan Kim chỉ đứng đó nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười ung dung, như thể chẳng hề lo lắng

chút nào về việc ngọn lửa sẽ bị dập tắt.

Ác linh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tuy U Minh Quỷ Hỏa là một loại lửa yếu, nhưng trong tay Tần

Nhan Kim, “thức ăn” của nó không phải là linh hồn hay oán khí, mà là công đức.

Mỗi lần giáng thế, Tần Nhan Kim đều chia một phần công đức rót vào U Minh Quỷ Hỏa. Lâu ngày tích tụ, nó

ngày càng mạnh hơn.

Cũng giống như một tên lính quèn bỗng dưng theo được một chủ nhân siêu cấp. Chủ nhân là tiên nhân, thì

bản thân cũng được ăn cơm tiên.

Một người đắc đạo, gà chó cùng bay.

Ác linh thổi mãi, mà U Minh Quỷ Hỏa chỉ hơi lay động chút, suýt nữa khiến nó thiếu dưỡng khí…

“Hừ! Bản tôn không đối phó được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây. Bản tôn sẽ nhốt ngươi

chết ở nơi này, ha ha ha ha, cứ chờ mà xem!”

Tần Nhan Kim lạnh nhạt nhả ra một chữ: “Ngu!”

“Chỉ biết đấu khẩu! Nếu ngươi muốn ở lại thì cứ ở, để ta xem ngươi chịu được bao lâu!” Ác linh tức giận

đến đỏ mắt, lạnh lùng hừ một tiếng rồi biến mất.

Thấy nó chạy trốn, trong mắt Tần Nhan Kim ánh lên tia giễu cợt. Cô quay đầu đến chỗ những người nước

ngoài đang ngất, vỗ một lá bùa trừ tà lên từng người.

Hiệu quả lập tức phát huy.

Luồng khí đen quấn quanh cơ thể họ nhanh chóng tiêu tan, không còn bị sát khí ảnh hưởng, mấy người này

từ từ tỉnh lại.

 

Họ nhớ lại cảnh đồng đội tự đập búa vào đầu mình, sợ đến mức rút vào góc phòng run rẩy, không dám nhìn

xung quanh.

Tần Nhan Kim hiếm khi nổi lòng trắc ẩn, búng tay một cái, một màn chắn vô hình bao phủ lấy họ.

Kết giới này có công năng an thần, khiến những người nước ngoài vốn đang căng thẳng dần dần thả lỏng,

không còn sợ hãi tột độ nữa.

Cũng vào lúc này, họ nhìn thấy Tần Nhan Kim.

Trong nơi như thế này lại xuất hiện một cô gái trẻ, sạch sẽ, toát lên khí chất tiên khí, thần kinh vốn vừa ổn

định lại của họ lập tức căng lên lần nữa.

Chắc họ bị dọa đến đần độn, chẳng tin rằng có người thật sự tồn tại trong hoàn cảnh này, thế là thông minh

tự suy diễn, cho rằng Tần Nhan Kim chính là quỷ, giống như mấy bóng trắng kinh dị mà họ từng thấy.

Tần Nhan Kim liếc nhẹ họ một cái, dùng tiếng Anh lạnh nhạt nói: “Không muốn ra ngoài à?”

“Cô… cô là người hay là quỷ?” Một người run rẩy lấy can đảm hỏi.

Tần Nhan Kim nhướng mày, lập tức hiểu ra, không nói thêm, chỉ nhìn về phía cửa sổ.

Tòa nhà này sớm đã bị ác linh khống chế, dù tầng hai có cửa sổ, những người này cũng không thể chạm

tới, nên mới bị nhốt ở đây.

Cô ném cây quạt ngọc ra, “ầm” một tiếng, phong ấn trên cửa sổ bị phá, một tia sáng mặt trời chiếu rọi vào.

Ánh nắng chói lòa, nhưng trong mắt nhóm người nước ngoài, đó là hi vọng sống sót.

“Ôi Chúa ơi, tại sao trước đó chúng ta không mở được cửa sổ này?!”

“Chúng ta có thể ra ngoài rồi sao? Tuyệt quá, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!”

Họ kích động tột độ, nhưng vẫn còn lý trí, chưa lao ra ngay, dù sao thì trước đó bạn bè họ còn tự đập đầu

cơ mà.

Tần Nhan Kim phá hết khung cửa sổ, sau đó ném mấy người nước ngoài lên cây quạt ngọc, trực tiếp tiễn

họ ra ngoài.

Mấy người kia lập tức la hét, bám chặt vào các khe hở trên quạt, hoảng loạn hét lớn.

“Aaa aaaa trời ơi tôi bay lên rồi, tôi bay lên rồi!”

“Chuyện gì thế này, cứu với, tôi chưa muốn gặp Chúa, thả tôi xuống!”

 

“Mẹ ơi, tôi sẽ không bao giờ đến nước Đại Hạ nữa, sợ chết đi được!”

Lúc này, trên luồng livestream của Tần Nhan Kim, các dòng bình luận tràn ngập tiếng cười nhạo:

[Ha ha ha ha, buồn cười chết mất, nhìn bọn họ hoảng loạn kìa, còn gọi cả “mẹ” nữa!]

[Hóa ra không chỉ người Đại Hạ gọi “mẹ” khi sợ, người nước ngoài cũng thế!]

[Ước gì được ngồi lên tọa kỵ của đại sư, kiếp này được một lần thôi cũng mãn nguyện rồi.]

Tần Nhan Kim biết Sở Hoài sắp đến, bèn để cây quạt đưa thẳng mấy người đó đến chỗ hắn.

Tiễn họ xong, cô không khách sáo nữa, thu hồi U Minh Quỷ Hỏa, bước đến một bức tường, tích tụ linh lực

trong tay, vỗ mạnh một chưởng.

Lập tức, trên tường hiện ra dấu bàn tay mảnh mai.

Rắc!

Bức tường nứt ra, lấy dấu tay làm trung tâm, những vết nứt nhỏ như mạng nhện lan tỏa xung quanh.

Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, lớp tường bong tróc, từng mảnh rơi lộp bộp xuống đất.

Chẳng bao lâu sau, lộ ra một căn phòng bí mật nhỏ bên trong bức tường.

[Bà nội nó, chuyện gì đây?!]

[Đó là một đạo sĩ áo vàng à?!]

[Thứ mà đại sư vừa đánh chạy không phải là hắn chứ?!]

[Bị phong ấn trong đó chắc là chết rồi nhỉ? Người dán đầy bùa như thế, nhưng chết rồi đáng lẽ phải hóa

thành xương trắng chứ? Sao vẫn còn nguyên xác?!]

[Mẹ ơi, rợn cả da gà, không hiểu sao một trại tâm thần lại có xác đạo sĩ, cảm giác có âm mưu rất lớn ở đây.]

Giữa lúc đám đông còn đang suy đoán, từ bốn phía vang lên tiếng gào thét giận dữ, độc ác:

“Ngươi dám động vào thân xác bản tôn, bản tôn sẽ không tha cho ngươi!”

Ngay sau đó, không khí cuộn lên một luồng âm khí khổng lồ, kèm theo đó là hàng trăm linh hồn mặc áo

trắng, cùng với Tô Manh, kẻ đã mất linh hồn.

Tần Nhan Kim tặc lưỡi một tiếng, cúi đầu thì thầm mấy câu vào tai con hồ ly nhỏ đang bồn chồn, sau đó vẽ

một đạo phù lên người nó, rồi thả nó xuống đất.

 

Hồ ly vừa chạm đất đã “vút” một tiếng lao ra ngoài.

Chương 3
 
Back
Top Bottom