Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 671: Thiên Kiếm Sơn


Mọi người đều dõi mắt về phía con đường ở đằng trước, có một người mặc y phục rách nát, mặt mũi người ngợm chẳng chịt các vết đao, trông cực kỳ đáng sợ đang nằm ở đó.

“Ôi, người này bị thương nặng quá, không lẽ là đệ tử tạp dịch bị ai quẳng ở đây?"

"Không phải gian tế của các thế lực khác đấy chứ?"

"Không đâu! Đại trận hộ sơn của Thiên Kiếm Sơn chúng ta có phải để trang trí đau, ai muon vao phải co lenh bai, khong thì bít cửa!"

"Đúng đấy! Chắc là đệ tử tạp dịch nào chịu phạt rồi bị ném ở đây thôi!"

“Haizz, sao đệ tử tạp dịch chúng ta lại có thân phận thấp kém thế cơ chứ!"

Bọn họ chỉ đứng đó tán ngẫu, chứ không ai bước lên.

Chu Kiệt bị gọi là Chu béo là người tiến tới đỡ người đó dậy.

"Chu béo, ngươi làm gì thế?"

Người thanh niên cao gầy không nhịn được hô lên: "Chán sống rồi à? Nếu tiểu tử này là tạp dịch của đệ tử nòng cốt nào đó, ngươi đưa hắn về là chết chắc đấy! Còn nếu là tạp dịch của Tạp Dịch Đường mà ngươi dám đưa về thì còn chết nữa!"

“Lũ súc sinh Tạp Dịch Đường không quan tâm ngươi là ai đâu, ngươi đưa người họ muốn phạt đi chẳng là đắc tội với họ còn gì?"

"Không sao, ta chỉ đưa hắn về trị thương thôi. Dù trên người hắn có nhiều vết thương, nhưng hơi thở lại ổn định, chắc không có vấn đề gì lớn đâu!"

"Ngưoi đung là lương thiện qua đay! Chac vì thế nên Bạch Đồ Gian mới không phạt ngươi!"

Nghe thấy thế, Chu Kiệt mỉm cười gãi đầu.

Những người khác lập tức ra tay đỡ người đó lên lưng Chu Kiệt, sau đó đưa về đỉnh núi của hắn ta rồi mới rời đi.

Bây giờ, Mục Vỹ đang thấy rất đau đớn. Hắn cảm thấy cơ thể mình như đang nứt ra, vô cùng nhức nhối.

Nhưng trong luc mơ mang, hình như có ai đo cho han uống nước, rồi lại bón thức ăn cho hắn.

Song, hắn đã tiến vào cảnh giới Chuyển Thể nên không cần ăn uống quá nhiều, chỉ đan dược mới có tác dụng thôi.

Hôm nay, khi mê man mở mắt ra, Mục Vỹ quan sát xung quanh rồi khẽ lắc cái đầu nặng trịch.

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Cửa bị đẩy ra, một người đi vào.

Người đó mặc trường sam màu xám, trông rất mập mạp, đôi mắt vốn không nhỏ, nhưng vì béo nên híp tịt thành một đường thẳng.

"Ngươi là ai? Đây là đâu? Ngươi đã cứu ta à?"

Mục Vỹ cau mày hỏi.

"Ta là Chu Kiệt, ngươi gọi ta là Chu béo cũng được, ta là đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn, còn ngươi ... Ta nhìn thấy ngươi trên đường của môn phái rồi đưa ngươi về đây, vì thế nên ta đã bị Bạch sư tỷ mắng cho một trận tơi bời đấy".

Chu Kiệt rõ ràng là một cậu béo hiền lành.

“Chu huynh, ta vừa gia nhập môn phái nên chưa biết gì cả, huynh có thể nói cho ta nghe về Thiên Kiếm Sơn không?”

"Được chứ!"

Nghe thấy vậy, hai mắt của Chu Kiệt sáng lên, hắn ta xê cái ghế tới cạnh giường rồi ngồi xuống nói liên hồi: "Thiên Kiếm Môn của chúng ta gồm đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, nội môn và nòng cốt, cao hơn nữa là Thiên Kiếm Tử siêu lợi hại luôn!"

"Thiên Kiếm Tử?

“Ừm, đệ tử tạp dịch đều là cảnh giới thân xác, có thân phận thấp kém nhất. Đệ tử ngoại môn là cảnh giới Linh Huyệt, nội môn là cảnh giới Thông Thần, nòng cốt là cảnh giới Niết Bàn, còn Thiên Kiếm Tử đều đã đạt tới cảnh giới Tam Chuyển, thậm chí còn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên!”

Mục Vỹ không hề thấy lạ lẫm với cách phân chia này.

"Thiên Kiếm Sơn chúng ta là một thế lực mạnh của tiểu thế giới Tam Thiên, lợi hại lắm luôn. Hơn nữa, môn chủ của Thiên Kiếm Sơn cũng chính là chưởng môn của chúng ta đã lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi, thực lực mạnh không tưởng, cao thâm khó lường, chắc phải hơn cả cảnh giới Vũ Tiên mất!"

Chu Kiệt thao thao bất tuyệt, Mục Vỹ vừa nghe vừa xử lý thông tin.

Hàng vạn năm trước, hắn chưa từng nghe tới môn phái này.

Chắc nó mới được thành lập cách đây vài nghìn năm.

Xem ra hắn đã may mắn thoát khỏi đường hầm không gian rồi rơi xuống đây.

Nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, tiểu thế giới Tam Thiên bây giờ đã khác xa trước kia, hơn nữa hắn còn đang bị thương nặng, có lẽ thân phận tạp dịch này sẽ là tấm lá chắn phù hợp nhất.

"Chu Kiệt, ta có thể gia nhập làm thuộc hạ của Bạch sư tỷ không?"

Nghe tên béo luyên thuyên hỏi một hồi, Mục Vỹ lắc đầu.

"Ta là Mục Vỹ, trước đó xuống núi rèn luyện, bằng hữu đi cùng đều đã chết cả, ta không làm tạp dịch cho đệ tử của môn phái nào cả".

"Thế thì tốt rồi! Nếu vậy thì ngươi đi theo Bạch sư tỷ đi, tỷ ấy hơi nóng tính chút thôi, nhưng tốt bụng lắm!", Chu Kiệt cười nói.

Nhưng khi thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Vỹ, hắn ta lại nói: "Haizz, đệ tử tạp dịch như chúng ta sống chết thế nào môn phái cũng không quan tâm đâu nên ngươi đừng buồn nhé!"
 
Mục Thần
Chương 672: Đệ tử tạp dịch


Nhưng dường như các lưỡi đao không gian đã cứa đứt hết kinh mạch của Mục Vỹ, nếu không nhờ những sức mạnh ôn hoà toả ra từ ấn ký màu xanh ở ngực thì chắc hắn đã chết rồi.

"Giờ thì mình thảm rồi, thực lực còn chưa tới cảnh giới Thông Thần, xem ra muốn hồi phục thì phải luyện chế đan dược thôi!"

Sức mạnh từ một bàn tay của Tra Khắc đã suýt lấy mạng Mục Vỹ, nếu ông ta thật sự xuất hiện thì chắc còn kinh khủng hơn, vì ít nhất ông ta cũng là cảnh giới Vũ Tiên.

Bây giờ, Mục Vỹ không dám sơ suất. Thiên Kiếm Sơn quản lý đệ tử tạp dịch tương đối lỏng lẻo, vì thế hắn có thể mượn thân phận này để làm lành vết thương trước rồi ủ mưu tiếp sau.

Kẽo kẹt, cánh cửa gỗ cũ nát bị đẩy mở, một người rón rén rời khỏi phòng, đi ra sân sau.

"Chu béo?"

Thấy nửa đêm nửa hôm, Chu béo lại dậy đi ra ngoài, Mục Vỹ cau mày.

"Hây ... hự ... "

Nhưng dưới ánh trăng qua khe cửa, Mục Vỹ ngẩn ra khi thấy Chu béo đang chăm chi luyện quyền cước.

Có lẽ Thiên Kiếm Sơn cũng là môn phái hạng nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên, thực lực phi phàm, đệ tử nội môn phải tới hàng trăm nghìn người. Chu Kiệt chỉ là đệ tử tạp dịch, chuyên làm các việc vặt vãnh trên núi của đệ tử nòng cốt, cũng coi như đang chăm chỉ tu luyện.

Đệ tử tap dịch chỉ có ba con đường.

Một là làm việc ở Tạp Dịch Đường, quét dọn Thiên Kiếm Sơn và thu gom rác thải, nói chung là làm những công việc thấp kém nhất.

Đương nhiên đây cũng là những công việc vất vả và mệt nhọc nhất, đã thế còn bị cắt xén lương, hay thậm chí bị đánh. Mỗi năm đều có không ít đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn mất tích, hầu như họ đều bị âm thầm đánh hoặc g**t ch*t.

Con đường thứ hai là lên nui của một đệ tử nòng cốt nào đó để làm chân sai

vặt.

Nếu đệ tử nào nhanh nhẹn hay có thiên bẩm và lọt vào mắt xanh của đệ tử nòng cốt thì sẽ được thu nhận, sau đó giúp họ xử lý các công việc, được vậy thì tương đối nhàn hạ.

Ít ra thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, khi đã làm tạp dịch cho đệ tử nòng cốt nào thì ngoài người đó ra, sẽ không ai được bắt nạt họ.

Còn con đường thứ ba là vất vả tu luyện để đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, sau đó vượt qua khảo hạch để làm đệ tử ngoại môn!

Một khi trở thanh đệ tử ngoại mon thì se là đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Sơn, hơn nữa còn được môn phái bảo vệ, không lo bị ai đánh giết.

Vì thế, dù là đệ tử tạp dịch của Tạp Dịch Đường, hay của các đệ tử nòng cốt thì đều luôn mong mỏi có thể đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt, để gia nhập môn phái.

Các tầng phân chia đệ tử tạp dịch, ngoại môn, nội môn hay nòng cốt cũng tương đương như các cấp bậc của các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên, cá lớn nuốt cá bé là điều rất dễ hiểu.

Nửa đêm, Chu Kiệt mò dậy tập võ, mục đích cũng là đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt.

Nhưng tiếc là thiên bẩm của hắn ta không mạnh, bây giờ mới là cảnh giới thân xác tầng thứ bảy, còn xa mới với tới mục tiêu.

Sau khi luyện xong một bộ quyền pháp, Chu Kiệt lấy kiếm ra, bắt đầu luyện kiếm pháp.

Nhưng khi Chu Kiệt vung thanh trường kiếm lên, từ bước chân đến đường kiếm, Mục Vỹ đều thấy có rất nhiều vấn đề.

Song, nghĩ lại Mục Vỹ mới thấy mình đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt, khéo trình độ kiếm đạo còn sánh ngang với chưởng môn của Thiên Kiếm Sơn.

Vì thế đương nhiên hắn không thể hài lòng với kiếm pháp của Chu Kiệt.

Khi thấy Chu Kiệt chăm chỉ thế này, Mục Vỹ đã có một ý định trong đầu.

Kinh mạch trong người hắn đã đứt lung tung, muốn hồi phục không phải chuyện một sớm một chiều.

Hắn quyết định sẽ ở lại Thiên Kiếm Sơn một thời gian để lên kế hoạch.

Chu Kiệt đã cứu hắn một mạng nên kiểu gì hắn cũng sẽ trả ơn.

Các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên rất phức tạp, cường giả đông như kiến, các thế lực lớn ở đây còn lằng nhằng hơn Thiên Vận Đại Lục gấp nhiều lần.

Ma tộc cũng đang có những hoạt động nhất định ở đây.

Tra Khắc đang ở Ma tộc, một bên cánh tay của ông ta vẫn đang chảy máu đầm đìa, mặt ông ta tối sầm.

"Hừ! Mục Vỹ không chết thì sao ta nuốt trôi cục tức này được!"

Tra Khắc tức tối nói: "Dù Mục Thanh Vũ có thể thoát khỏi phong ấn của ta và chạy ra ngoài, nhưng cũng chỉ có thể đến tiểu thế giới Tam Thiên thôi. Còn Vỹ Tâm Dao cứ đuổi theo ta miết đó nữa, điều tra cho ta! Có tin tức của ba người nhà đó thì phải báo ta ngay, nhất là Mục Thanh Vũ, Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể có rất nhiều lợi ích với Ma tộc ta, phải tìm hắn bằng mọi giá!"

“Vâng!"

Cùng lúc đó, tại Thất Tinh Môn.

Dưới bầu trời đầy sao như dải ngân hà của Thất Tinh Môn.

Lúc này, các vì sao đang chiếu sáng như ban này trên quảng trường rộng rãi của môn phái, một bóng người mặc áo đạo sĩ nhiều màu sắc đang ngước lên ngắm sao ở giữa quảng trường.

"Tiểu tử này đã làm hỏng việc lớn của chúng ta thì đúng là đáng chết, nhưng ma đế Tra Khắc đã ra tay rồi. Nhưng khi quan sát các vì sao, ta phát hiện hắn vẫn chưa chết, Tra Khắc thất bại rồi".

Cái gì!

Nghe thấy vậy, người thanh niên kia có vẻ kinh ngạc.

Đến ma đế Tra Khắc còn thất bại, vậy Mục Vỹ đó may mắn đến mức nào?
 
Mục Thần
Chương 673: Truy tìm Mục Vỹ


"Tạm thời cứ để hắn đó đã, chắc hắn đã đến tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Ngoài ra, dạo này khi quan sát tinh tượng vào ban đêm, ta phát hiện tiểu thế giới Tam Thiên sắp đại loạn rồi. Thời thế tạo anh hùng, chắc đây chính là thời khắc trỗi dậy của tiểu thế giới Tam Thiên ta!”

Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Hình như bên trên còn cử người xuống điều tra về một người tên là Mục Vỹ. Nghe nói vị này từng là Vỹ tôn giả của mười nghìn năm trước, song đã chết rồi. Nhưng Vỹ Minh mà người đó gây dựng lại là thế lực bậc nhất ở đại thế giới Vạn Thiên đấy".

"Tiểu tử này lớn lên ở Thiên Vận Đại Lục nên chắc chắn không phải vị ấy. Nhưng Vỹ Minh của đại thế giới Vạn Thiên đang tìm minh chủ Mục Vỹ của họ, nếu chúng ta cũng tìm Mục Vỹ, khó tránh sẽ bị họ hiểu nhầm, từ đó gây ra những phiền phức không đáng có!"

“Có mỗi vị minh chủ thôi mà, hơn nữa còn mất tích cả vạn năm rồi, họ còn tìm làm gì nữa?”

"Con thì biết cái gì!", nghe người thanh niên nói vậy, người đàn ông trung niên quát: "Vỹ tôn giả đó cực kỳ lợi hại ở tiểu thế giới Tam Thiên từ hàng vạn năm trước, sau đó đến đại thế giới Vạn Thiên thì còn tiến bộ vượt bậc hơn!"

"Mà con có biết hai vợ chồng trong bốn hộ pháp Chu Tước và Huyền Vũ thân cận của minh chủ Vỹ Minh đến tiểu thế giới Tam Thiên lần trước, bọn họ ... "

Nói đến đây, người đàn ông trung niên chợt ngưng.

"Thôi, tóm lại không nên nói tới những gì liên quan đến Mục Vỹ, Thất Tinh Môn chúng ra không thể dây vào thế lực này được đâu, con biết chưa?"

“Vâng!"

Cùng lúc này, có hai bóng người đang ngồi xếp bằng trong Thánh Tước Môn.

"Thiên Khuyết, đệ có chắc Mục Vỹ đó không phải người mà nơi ấy đang tìm không?”

Thánh Thiên Tứ - môn chủ của Thánh Tước Môn là người thận trọng, tỉ mỉ, làm gì cũng cân nhắc trước sau, vì thế mới gây dựng Thánh Tước Môn trở nên lớn mạnh ở tiểu thế giới Tam Thiên.

"Đại ca, người mà bên trên đang tìm đã chết cả vạn năm rồi! Còn Mục Vỹ này là một cậu thanh niên của Thiên Vận Đại Lục, mới hơn hai mươi tuổi nên chắc chắn không phải vị đó đâu!", Thánh Khuyết khẳng định chắc nịch.

"Vậy thì ... hãy tìm rồi giết hắn đi!"

“Vâng!"

"Bảo sao bây giờ, cả Thất Tinh Môn và Ma tộc đều tìm tên này, tiểu tử này có thiên bẩm quá mạnh, mới hai mươi tuổi đã lĩnh ngộ kiếm tâm Tịch Diệt, đã thế còn là cảnh giới Chuyển Thể. So với thiên tài đời này của môn phái ta thì hắn mạnh hơn nhiều, nếu chúng ta đã đắc tội với hắn thì chỉ còn cách giết hắn thôi".

Thánh Thiên Tứ thở dài nói: "Ngày xưa, núi Huyền Không là bá chủ của tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng cũng vì đắc tội với Mục Vỹ và Huyết Kiêu nên mới bị tiêu diệt, mất cả vạn năm mới khôi phục lại được. May là sau này Huyết Tôn đã chết, còn Mục Vỹ cũng biến mất. Vì thế, Thánh Tước Môn ta tuyệt đối không được giẫm lên vết xe đổ của họ!"

“Vâng!"

Đại bản doanh của Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn và Ma tộc đều ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng bọn họ không hề hay biết rằng Mục Vỹ hiện đang ở Thiên Kiếm Sơn của tiểu thế giới Tam Thiên. Hắn mặc trường sam màu xám của đệ tử tạp dịch, âm thầm tính kế ...

Thiên Kiếm Sơn!

Một đêm yên ả qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Kiệt đã gọi Mục Vỹ dậy.

“Hôm nay, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp chủ quản Liêu Minh của Vô Hà Phong. Y là đệ tử ngoại môn, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, lát gặp ngươi nhớ phải biết điều một chút, biết đâu y lại xếp cho ngươi các công việc nhàn hạ!", Chu Kiệt cười nói: "Sau này, ta và ngươi sẽ làm việc trên Vô Hà Phong của Bạch sư tỷ, ngươi hãy chăm chỉ tu luyện để sớm có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, như vậy thì mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn giống Liêu Minh".

Hai người sóng vai đi ra khỏi ngôi nhà tranh dưới chân núi, rồi tiến l*n đ*nh

núi.

Đệ tử nòng cốt đều là cảnh giới Niết Bàn, vì thế bọn họ đều có những ngọn núi của riêng mình.

Núi của Bạch Đồ Gian tên là Vô Hà Phong, cao một nghìn mét, khí thế đồ sộ, lúc ẩn lúc hiện, các cung điện đầy khí phách nối tiếp nhau trên đỉnh núi.

Cả ngọn núi đã được đại trận bao phủ, ánh sáng lưu chuyển trông rất hoành tráng.

Vù vù ...

Có mấy tiếng xé gió vang lên, các bóng người cưỡi linh thú với hình dạng khác nhau đang bay lướt qua trên lưng chừng núi.

"Đệ tử nội môn Ung Tinh Nhi bái kiến Bạch sư tỷ!"

"Vào đi!"

Một giọng nói trong sáng vang lên trong cung điện trên đỉnh núi, đại trận của Vô Hà Phong chợt hiện ra một lỗ hổng, mấy bóng người lập tức tiến vào.

Hôm qua, khi han ta kể về chưong mon cung cac Thiên Kiếm Tử có thiên bẩm tuyệt hảo của Thiên Kiếm Sơn cho Mục Vỹ nghe, hắn chẳng có biểu cảm gì cả.

Chưởng môn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm, là một cường giả kiếm có khó tìm ở tiểu thế giới Tam Thiên.

Hơn nữa các Thiên Kiếm Tử đều là thiên tài cảnh giới Tam Chuyển, tuổi tác chưa quá một trăm, như vậy chẳng quá giỏi còn gì.

Thế mà Mục Vỹ chẳng ngạc nhiên gì, đúng là khó hiểu.
 
Mục Thần
Chương 674: Ta nói được là được


Các cao thủ phi thăng từ đại lục lên tiểu thế giới Tam Thiên đều có cảnh giới Tam Chuyển, nhưng những người đó đều đã sống trên một trăm năm.

Tuổi thọ của võ giả sẽ tăng theo cảnh giới nhưng nếu chưa đến cảnh giới Vũ Tiên thì bề ngoài vẫn già đi, sức khỏe vẫn yếu hơn qua năm tháng.

Chỉ có điều là Chu Kiệt không hề biết, tuy Muc Vỹ trông mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã là cao thủ cảnh giới Chuyển Thể rồi.

Vì mạnh hơn bọn Thiên Kiếm Tử mà hắn ta nói rất nhiều nên dĩ nhiên Mục Vỹ sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.

"Chu béo, tên tạp dịch ngươi nói đây hả? Mục Vỹ đúng không?"

"À, đúng đấy ạ Liêu sư huynh!", Chu Kiệt cười nịnh, kính cẩn nói: "Hắn ở tầng thứ tám của cảnh giới thân xác nhưng đang bị thương, sư huynh cho hắn một công việc nhẹ nhẹ chút nhé".

"Công việc nhẹ à, cũng phải ... ", Liêu Minh là một tên gầy nhom và xấu xí. Gã ngoắc tay với Chu Kiệt.

"Đây là mười Linh Tinh hạ phẩm, xin Liêu sư huynh nhận cho".

Chu Kiệt càng tỏ ra khúm núm hơn, hắn ta cười hớn hở nhìn Liêu Minh.

"Ha ha ... Tốt lắm, Chu Kiệt à, cả Vô Hà Phong này ngươi là hiểu chuyện nhất đấy. Đúng lúc bọn đệ tử ngoại môn Ung Tinh Nhi cưỡi linh thú tới, ngươi trông nom đi".

Mục Vỹ nhíu mày.

"Ơ kìa? Chu Kiệt, tiểu tử ngươi dẫn đến không phục hả?"

"Làm gì có!", Chu Kiệt thấy Mục Vỹ đứng yên tại chỗ bèn đi tới kéo hắn lại, giải thích: "Hắn không biết chỗ thôi mà, ta đưa hắn đi ngay!"

Hắn ta nhanh chóng kéo Mục Vỹ đi.

"Ban nãy ngươi làm gì vậy?", Chu Kiệt trừng mắt nhìn Mục Vỹ: "Liêu Minh là quản sự ở đây, lại còn là đệ tử ngoại môn, cấp bậc cao hơn chúng ta rất nhiều, ngươi không được nhìn hắn như thế".

"Sao ngươi đưa Linh Tinh cho hắn?"

"Không đưa là hắn làm khó ngươi ngay, trông nom linh thú cũng xem như là việc nhẹ rồi. Không sao đâu, mười Linh Tinh hạ phẩm thôi, mấy ngày tới ta làm việc nhiều chút là kiếm về được rồi, Bạch sư tỷ vui sẽ thưởng cho ta thôi!"

"Cho ngươi này!"

Trong lúc Chu Kiệt lắc đầu, Mục Vỹ xòe tay thả một đống Linh Tinh xuống. Chỗ Linh Tinh đó chất thành một ngọn núi nhỏ ngay trước mặt hắn ta.

Nhìn những viên Linh Tinh hạ phẩm kia, Chu Kiệt ngạc nhiên đến nỗi sững sờ.

Chỗ này ít nhất cũng phải đến nghìn Linh Tinh, Mục Vỹ lấy từ đâu đây?

"Ngươi ... đừng nói là ngươi trộm đấy chứ?"

Chu Kiệt hoang mang hỏi.

"Ta kiếm được từ nhiệm vụ nên đừng lo. Ngươi đã cứu mạng ta, ta phải báo đáp ngươi mới phải!"

"Ta không thể nhận, ngươi phải dành dụm lắm mới được chừng này, ta nhận thì ngươi biết lấy gì mà dùng?", Chu Kiệt khoát tay từ chối.

"Ngươi không cần thì ta lấy!"

Chua đợi Chu Kiet nói xong, một tiếng cuời am hiểm vang lên, không ngờ tên Liêu Minh bám theo tới đây. Gã nhìn Linh Tinh chất đống dưới đất với đôi mắt sáng ngời.

"Ha ha ... Chu Kiệt này, ta ngạc nhiên khi thấy tên tạp dịch ngươi kêu tới để danh được nhiều thế nay lắm đay. Nhìn luớt qua chắc cả nghìn viên Linh Tinh luôn chứ ít gì, được đấy được đấy!"

Liêu Minh vừa cười oang oang vừa vươn tay tới hòng cướp Linh Tinh đi.

"Liêu sư huynh, không được, không được đâu Liêu sư huynh!"

Chu Kiệt hốt hoảng ngăn cản.

"Liêu sư huynh, đây là số Linh Tinh Mục Vỹ vất vả kiếm được và dành dụm suốt một năm đấy ạ, sư huynh không thể lấy được, ta cầu xin sư huynh!"

"Cút ra chỗ khác coi!"

Liêu Minh bạo lực đánh một cú vào người Chu Kiệt. Dù gì gã đã tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong khi Chu Kiệt chỉ đang ở cảnh giới thân xác mà thôi, hắn ta phải oần mình chịu trận rồi.

Cú đấm đó làm Chu Kiệt phun một ngụm máu rồi ngã nhào xuống dất.

"Đã nể mặt ngươi rồi còn dám láo lếu với ta à?"

Liêu Minh hừ lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta mới là chủ quản của Vô Hà Phong này, dám không giao nộp Linh Tinh cho ta, muốn chết rồi phải không!"

Mặt Chu Kiệt trắng như giấy, hắn ta loạng choạng đứng dậy.

"Đó là của Mục Vỹ mà Liêu sư huynh, sư huynh thật sự ... Hay ta đưa sư huynh hai trăm Linh Tinh của ta ... "

"Ôi trời, thằng nhãi này còn à? Lấy ra nhanh!"

Liêu Minh nhếch mép giật lấy hai trăm Linh Tinh rồi đá bay Chu Kiệt ra ngoài, cười sằng sặc: "Đa ta hai sư đệ nhé, ta sẽ xếp cho tụi bây công việc nào dễ thở một chút, ha ha ... "

"Liêu sư huynh ... "

Chu Kiệt muốn nài nỉ nhưng lúc này còn không đứng nổi nữa là.

Chỉ còn lại Mục Vỹ đứng một bên là chưa nói gì.

Linh Tinh?

Luc con ở Trung Chau tren Thien Van Dai Luc, han đa co may tram trieu Linh Tinh rồi, đến Đông Hoang lại cang có nhiều hơn, bởi thế một nghìn Linh Tinh hạ phẩm hoàn toàn là chuyện nhỏ với hắn.

Dù vậy, hành động của Liêu Minh vẫn khiến cho Mục Vỹ nổi ý muốn giết gã.

Chỉ là bây giờ hắn đang bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể chỉ còn một phần rất nhỏ là tiếp nối nhau, cảnh giới về lại Linh Huyệt tầng thứ chín.

Tuy đối phó với một tên Liêu Minh thấp kém vẫn được nhưng Mục Vỹ không định ra tay, chỉ đứng yên lạnh lùng bàng quan.

Hắn đỡ Chu Kiệt dậy sau đó đi ra một bên, lấy một số thảo dược bên túi ra rồi bắt đầu cho bọn linh thú ăn.

"Mục Vỹ, xin lỗi, do ta hết!"

Chu Kiệt cực kỳ xấu hổ: "Ta không biết hắn quay lại, hại ngươi mất cả nghìn Linh Tinh rồi".

"Không phải ngươi cũng bị cướp hai trăm đấy sao?'

"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh? Cái này là thức ăn cho linh thú mà, đâu có chữa thương được!"

Chu Kiệt cười trừ, lắc đầu nói với Mục Vỹ.

"Ta nói được là được!"

Hắn không giải thích, tiếp tục cho linh thú ăn.
 
Mục Thần
Chương 675: Ám sát


Đêm đầy sao, ngoài nhà lá, Chu Kiệt ngồi dậy định tu luyện tiếp nhưng bị Mục Vỹ kéo về.

"Ngồi yên, ta bôi thuốc cho ngươi!"

Mục Vỹ nói với giọng cứng rắn.

"Thôi khỏi, xây xát ngoài da thôi, qua mấy ngày nữa là hết!"

"Không có chuyện đó đâu!"

Mục Vỹ không nhân nhượng, ép Chu Kiệt ngồi lại xuống giường.

Sau khi c** q**n áo của Chu Kiệt, hắn thấy trên ngực có dấu nắm đấm và dấu chân. Mục Vỹ thở hắt ra, tia sát ý lướt nhanh trong mắt.

Ban đầu Chu Kiệt không định bôi thuốc làm gì, mấy vết thương ngoài da này để mấy ngày là tự lành thôi.

Đồng tiền chủ yếu được đưa vào lưu thông trên tiểu thế giới Tam Thiên là Linh Tinh, linh thạch thì không được người nơi này sử dụng vì chân nguyên trong đó rất hỗn tạp, không thể dùng cho việc tu luyện.

Điều đó dẫn tới một hệ quả là Linh Tinh rất được chào đón tại tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng đệ tử tạp dịch rất hiếm khi có được Linh Tinh, một nghìn Linh Tinh là con số rất lớn với họ.

Chu Kiệt thấy rất áy nay với Mục Vỹ.

Ngặt nỗi Mục Vỹ không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì cả.

Trong lúc nghĩ ngợi, Chu Kiệt bỗng nhận ra ngực mình hết đau rồi.

Hắn ta thấy Mục Vỹ cầm một chiếc khăn tay có một lớp chất lỏng màu xanh ở phía trên. Chất lỏng xanh biếc nọ vừa bao trùm lên là vết thương sưng đỏ của hắn ta dịu lại dần và chuyển sang màu trắng nõn như thường.

Lành rồi?

Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt khó tin.

"Ngươi dùng dược thảo nào thế?"

"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh đấy!", Mục Vỹ mỉm cười: "Xong rồi, ngươi tu luyện đi, ta đi ngủ trước!"

Thấy hắn tỏ ra ung dung, Chu Kiệt trợn mắt há hốc mồm.

Lần đầu tiên hắn ta thấy Mục Vỹ thần bí thế này!

Sau luyện xong một lần bộ quyền pháp và kiếm pháp, Chu Kiệt về nhà rồi chìm vào giấc ngủ.

Một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện bay ra khỏi nhà tranh nhỏ bé.

Bây giờ Mục Vỹ mặc đồ đen từ đầu đến chân, mái tóc dài buộc gọn sau gáy. Hắn nhìn về phía Vô Hà Phong đuốc đèn sáng rực, như cười như không.

Với cảnh giới hiện nay, có vài chuyện hắn không thể làm một cách công khai nhưng ám sát thì vẫn nhanh gọn.

Liêu Minh!

Dù đã như một con hổ xuống đồng bằng, không còn ưu thế vốn có, hắn cũng không đến mức để bị một đệ tử ngoại môn cảnh giới Linh Huyệt bắt nạt đâu.

Sau khi tìm được gian phòng Liêu Minh ở, Mục Vỹ nhanh chóng đi vào trong lặng lẽ.

"Ai đấy?"

Một giọng nói đầy cảnh giác vang lên trong bóng tối. Đó là Liêu Minh.

"Kẻ sẽ giết ngươi!"

Mục Vỹ nhoẻn môi đi ra, cười nói: "Cố ý gây ra tiếng động lớn ngươi mới giật mình dậy, ngủ ngon quá nhỉ".

"Là ngươi? Tạp dịch thôi mà to gan quá nhỉ, ai cho ngươi đêm hôm khuya khoắt lên núi, biến!"

"Ngươi bảo ta biến?", Mục Vỹ gắn giọng cười: "Khi sáng hết đấm rồi đá, thỏa mãn chưa?"

"Ngươi muốn làm gì? Giết ta? Nhìn lại mình có năng lực đó không!"

"Sao lại không?"

Dứt lời, khí thế toàn thân Mục Vỹ tăng cao, chạm đến cảnh giới Linh Huyệt. Liêu Minh bị uy thế nặng nề ấy đè bẹp, hít thở khó khăn, mặt đỏ bừng.

"Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Kẻ sẽ tiễn ngươi xuống mồ thôi!"

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi ném một viên đan dược vào miệng gã.

Ngay sau đó, cơ thể Liêu Minh căng cứng, mặt đỏ như gấc, thở dồn dập, người run rẩy không ngừng.

"Ngươi vừa cho ta ăn cái gì đấy?"

"Đây là đan dược lục phẩm ta lấy từ trong phòng chứa đan dược của Vô Hà Phong, ngươi mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi nên không chịu được đâu, và rồi ngươi sẽ ... nổ tung xác!"

Dứt câu, Mục Vỹ nhoẻn môi xoay người bỏ đi.

Âm ...

Chốc lát sau, phòng của Liêu Minh nổ tanh bành kèm theo tiếng hét thảm thiết cùng tiếng nổ rung trời.

Mục Vỹ phủi tay rồi tung người, liên tục nhảy mấy bước xuống núi thật nhanh.

"Gì thế? Hình như mới có tiếng gì phải không?"

"Hửm?", thấy Chu Kiệt mơ màng trở mình, Mục Vỹ cười bảo: "Chắc là ngươi nghĩ nhiều rồi, có tiếng gì đâu!"

"Ngủ đi ngủ đi, ngày mai phải dậy làm việc nữa".

"Biết rồi!"

Mục Vỹ leo lên giường nằm, miệng vẫn chưa hết cười. Lòng hắn bỗng chùng xuống

Nhìn vào tốc độ hồi phục thì dự kiến hắn sẽ cần ít nhất ba đến năm năm để toàn bộ kinh mạch nối liền trở lại.

Nhưng hắn không thể chờ lâu vậy được.

Thế nên phải dùng đến đan dược thôi.

Có điều muốn động đến đan dược của Thiên Kiếm Sơn với thân phận đệ tử tạp dịch thì khác gì nằm mơ giữa ban ngày đâu.

Một đêm bình lặng trôi qua, rạng sáng hôm sau, Chu mập vừa về đã òa lên.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, há há ... Vui quá xá là vui!"

"Gì mà vui thế?"

Thấy Chu Kiệt hớn hở, Mục Vỹ ngáp một cái rồi ngồi dậy cười.
 
Mục Thần
Chương 676: Xà tôn giả


"Liêu Minh chết rồi!"

"Hả? Sao lại chết?"

Chu Kiệt cười hớn hở: "Hắn trộm đan dược của Bạch sư tỷ để dùng, nhưng đó là đan dược lục phẩm lận, Bạch sư tỷ không nỡ dùng mà hắn dám dùng, cuối cùng do dược hiệu mạnh quá nên hắn nổ banh xác luôn, Bạch sư tỷ tức chết đi được, há há ... "

Hắn ta hớn hở ra mặt làm Mục Vỹ cũng vui lây.

"Ngươi không vui hả?", thấy hắn chỉ cười, Chu Kiệt hỏi.

"Vui chứ!"

Mục Vỹ phất tay rồi đáp: "Còn chưa làm nhiệm vụ hôm nay nữa, đi thôi".

Trông Mục Vỹ hệt như đã liệu trước vậy, Chu Kiệt không khỏi gãi đầu.

"Chẳng lẽ ... Không thể nào, không thể nào, cậu ta mới thân xác tầng thứ tám thôi mà, sao có thể ... "

Hắn ta lắc đầu tự cười mình, sau đó nói với Mục Vỹ: "Ha ha, hôm nay Bạch sư tỷ muốn gặp ngươi kìa".

"Gặp ta?"

"Đúng vậy, Bạch sư tỷ biết chuyện hôm qua nên trả lại Linh Tinh cho chúng ta rồi. Nhưng sư tỷ nghe nói ngươi biết luyện đan nên muốn gặp ngươi. Cơ hội cho ngươi phát tài đấy Mục Vỹ!"

Chu Kiệt phấn khởi nói: "Nếu ngươi được lòng Bạch sư tỷ thì tỷ ấy sẽ đề cử ngươi vào nội môn chắc luôn! Với trình độ luyện đan của ngươi, có khi ngươi sẽ có bước tiến mới trong Thiên Kiếm Sơn chúng ta đấy!"

"Thật không?"

Mục Vỹ tỏ ra mừng rơn, người run run: "Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cảm ơn ngươi nhé Chu béo!

"Cảm ơn ta làm gì? Đi lẹ đi lẹ, Bạch sư tỷ đang chờ đấy!"

"Được!"

Khi Chu Kiệt xoay người, nụ cười trên mặt Mục Vỹ lập tức biến mất.

Một đệ tử nội môn có cảnh giới Thông Thần muốn gặp hắn, có gì để Mục Vỹ hắn vui đâu!

Nhưng hắn đành giả vờ mừng khôn xiết để cho Chu Kiệt khỏi nghi ngờ.

Mà thế này cũng tốt, hắn đã gần với mục tiêu hơn rồi.

Gia nhap Đan cac cua Thien Kiem Son thong qua Bach Dồ Gian cung la mot giải pháp tốt.

Miễn sao có thể tiếp cận Đan các để tìm được nguyên liệu luyện đan cần thiết là được.

Tại điện Vô Hạ ở Vô Hà Phong, có một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trong đó

Người nọ mặc nam trang trông vừa hiên ngang vừa mạnh mẽ, đâu đó còn thấy bóng dáng khí khái hào hùng của đấng nam nhi.

Ngay lúc nhìn thấy Mục Vỹ, Bạch Đồ Gian giải phóng uy thế ép về phía hắn. Nhưng hắn không sợ, chỉ đứng ngẩng cao đầu tại chỗ, ngực ưỡn thẳng.

Khí thế của Bạch Đồ Gian dần mạnh hơn, Mục Vỹ từ từ khom người, lùi lại một bước.

Không phải hắn không chịu được mà là cảnh giới hắn thể hiện ra lúc này chỉ là tầng thứ tám của thân xác, sẽ bị nghi ngờ nếu chống cự được khí thế của một cao thủ cảnh giới Thông Thần như Bạch Đồ Gian quá lâu.

"Chỉ là thân xác tầng thứ tám thôi mà tâm trí kiên định nhỉ, cảnh giới hơi thấp nhưng cũng tạm. Kể từ bây giờ, ngươi ở đây làm đồng tử luyện đan đi!"

Bạch Đồ Gian vừa nói vừa khoát tay: "Từ hôm nay, ngươi chính là chủ quản Vô Hà Phong, quản lý mọi công việc lớn bé ở đây. Ta không muốn sự việc như Liêu Minh tái diễn".

"Rõ!"

"Còn nữa, phải trông coi phòng luyện đan cho cẩn thận, nghe rõ chưa?"

"Rõ!"

Bạch Đồ Gian dặn dò vài câu rồi bảo Chu Kiệt dẫn Mục Vỹ đi, mình thì đi vào phòng luyện đan.

"Cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh mà có công dụng này, tiểu tử đó vô tình làm vậy thôi hay là có tính toán trước rồi đây?"

Cô ta nhíu mày nhìn hai gốc cây dược thảo trong tay.

"Không cần biết ngươi là ai, ta phải giữ bên mình để xem lai lịch của ngươi thế nào!"

Nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ rời đi, Bạch Đồ Gian cười nhẹ thì thầm.

Tuy cô ta là nữ nhưng từ khi sinh ra đã là người hiếu thắng, không chịu thua

ai.

Một đệ tử tạp dịch mà tình cờ phát hiện ra công dụng đặc biệt của hai loại dược thảo, quá khả nghi.

"Không được, mình phải hỏi Xà Ton tiền bối chuyen này thôi!"

Bạch Đồ Gian bay đi thật nhanh, điều khiển của linh thú phi hành thoăn thoắt bay về trung tam Thiên Kiem Sơn.

Đó là một nơi những ngọn núi cao nguy nga, trải dài nghìn trùng, ngọn núi cao nhất cao gần mười nghìn met, thấp hơn thì toàn là may nghìn mét, mỗi một ngọn núi đều được thiên nhiên chiếu cố, bên trong dồi dào linh khí.

Hình thành nên một dãy núi có lượng linh khí tràn trề, dày hơn Vô Hà Phong gấp mấy lần.

Bạch Đồ Gian cẩn thận đáp xuống một ngọn núi cao vạn trượng rồi chắp tay, nói: "Đệ tử hạt nhân Bạch Đồ Gian bái kiến Xà Tôn tiền bối!"

"Ha ha ... Tiểu Bạch à, vào đi!"

Một cánh cửa mở ra trên đỉnh núi.

Bạch Đồ Giang bay vào.

Ngọn núi cao vời vợi này linh khí bạt ngàn nhưng bên trong lại chìm ngập trong âm khí, đem lại cảm giác sợ sệt cho người khác.

Trên đỉnh núi có một ngôi đền lấp lánh ánh bạc đứng sừng sững.

Bạch Đồ Gian đi bộ vào đại điện, cả chính đường lẫn bốn bức tường xung quanh đều khắc họa cảnh hợp hoan của đôi nam nữ.

Đó là những hình vẽ cực kỳ sống động với đủ loại tư thế được tô điểm bởi sắc màu rực rỡ, ai thấy cũng phải xấu hổ quay đi.

"Chậc chậc ... Tiểu Bạch à, nói chứ cô mặc y phục của nam nhân thấy ngực lớn lắm đấy, ngực mông đầy đặn, còn hiên ngang như thế nữa. Đẹp lắm!"

Xà Tôn nở nụ cười kệch cỡm, không ngại chút nào.

"Xà Tôn, tiền bối mà b**n th** như vậy nữa là ta đi đấy. Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài đây!"

Nghe những lời của y, Bạch Đồ Gian không tức giận mà định bỏ về.
 
Mục Thần
Chương 677: Thất bại rồi


"Đùa thôi!", Xà Tôn cười ha ha: "Cô đừng lo gì cả, Xà Tôn ta ăn nằm với nhiều người nhưng có quy tắc rõ ràng. Chỉ thích người tự nguyện chứ không ép buộc đâu!”

"Nói đi, chuyện gì đấy?"

Xà Tôn cười thoải mái, từ đầu đến cuối vẫn dán mắt vào ngực Bạch Đồ Gian, con ngươi láo liên đầy d*m d*c.

Bạch Đồ Gian chang biết nói gì trước người được mệnh danh là thầy luyện đan giỏi nhất Thiến Kiếm Sơn như Xà Tôn đây, nói: "Ta phát hiện ra một chuyện lạ, cỏ Bách Xuyên kết hợp với hoa Ngân Hạnh có thể chữa trị ngoại thương của võ giả!"

"Gì?"

Xà Tôn nghe Bạch Đồ Gian nói xong thì ngẩn người.

"Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh ... "

Y nhíu mày nhưng mắt vẫn nhìn ngực Bạch Đồ Gian cham chẳm, tay thì cầm hai gốc dược thảo lên mà s* s**ng.

"Xà Tôn! Tiền bối nhìn sai chỗ rồi!"

Bạch Đồ Gian hét.

"Đâu có, sờ mềm lắm, thích quá trời!"

Bạch Đồ Gian đỏ mặt, phụng phịu: "Ta đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh cơ mà".

"Thì ta cũng đang nói ngực cô ... Khụ khụ khụ, ta cũng đang nói cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà!", mặt Xà Tôn đỏ bừng, y ho mấy tiếng rồi nói: "Chờ lát nhé, ta đi kiểm tra xem".

Câu vừa dứt, Xà Tôn biến mất một lúc rồi lại xuất hiện.

"Là thật!", y thình lình hiện ra như một trận gió thoảng, hỏi: "Sao cô biết?"

"Thật ư?"

Bạch Đồ Gian cũng ngỡ ngàng.

"Không phải ta mà là một đệ tử tạp dịch trên núi ta phát hiện ra!"

"Người đâu?"

Bạch Đồ Gian ngơ ngác nói: "Hả? Trên núi ta đấy!"

"Tiểu tử này có thể phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, chắc chắn không phải trộn bừa mà ra đâu. Dẫn hắn tới gặp ta đi!"

"Hả?"

Bạch Đồ Gian ngây ra như phỗng.

"Không đến mức đó chứ. Xà Tôn, chắc cậu ta chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi!"

"Làm gì có chuyện đó!"

Xà Tôn lắc đầu giải thích: "Hai loại dược thảo này nếu kết hợp với nhau mà không cân bằng liều lượng thì không có được tác dụng đó đâu. Tiểu tử này có vớ được cá rán cũng đâu hên đến vậy".

Bạch Đồ Gian sững sờ.

Cô ta không ngờ mình chỉ đoán thôi mà Xà Tôn lại quan tâm đến Mục Vỹ như

vậy.

Thật sự có thể chỉ dựa vào cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh để chứng minh Mục Vỹ là một thiên tài có vốn hiểu biết rất lớn về luyện đan hay các loại dược liệu sao?

Cô ta chẳng hiểu mô tê gì.

"Xà Tôn có ở đây không?"

Đúng lúc này, một nữ tử ăn mặc hở hang, lộ hết cả ngực đi vào, đứng ở cửa đại điện. Cô ta có dáng người mảnh khảnh, mỗi bước đi đều uốn éo qua lại như rắn nước.

"Cục cưng tới rồi à!"

Xà tôn giả vừa thấy nữ tử nọ là phất tay, vừa ho vừa nói: "À, Tiểu Bạch này, ta có chút việc nên mai cô dẫn tiểu tử đó đến gặp ta nhé!"

"Cái gì?"

"Cái gì là sao, ta thích nữ thôi chứ không có hứng thú với nam đâu. Đi lẹ giùm cái!"

Xà Tôn nói rồi nhanh chóng đẩy Bạch Đồ Gian ra ngoài, đóng cửa đại điện. Tiếng cười ngả ngớn to đến nỗi vọng ra khỏi điện.

Bạch Đồ Gian ngao ngán lắc đầu, gượng cười nhìn dược thảo đang cầm.

"Gì mà ảo vậy trời?"

Tính tình cô ta vốn hiếu thắng, nghe Xà Tôn nói vậy bèn nhanh chân trở về Vô Hà Phong, vao phong luyen đan bat đầu thu ket hợp hai loại dược thao theo nhiều tỉ lệ khác nhau.

Nhưng dù thế nào vẫn còn thiếu sót một điểm gì đó.

Mãi đến khi trời tối mịt, làn gió mát lành từ dưới núi thổi vào, Bạch Đồ Gian mới bỏ cuộc.

Thử cả nghìn lần vẫn không thành công, rốt cuộc Mục Vỹ đã dùng cách gì vậy?

'Ơ'?"

Bỗng dưng quay người lại thấy có ảnh lửa ẩn hiện trong một căn phòng luyện đan ở đối diện, Bạch Đồ Gian ngạc nhiên lại gần.

"Mục Vỹ, có được không đó?"

Trong phòng, Chu béo lo sợ nói: "Ngày đầu quản lý đan phòng đã lấy dược liệu trong đây luyện đan, Bạch sư tỷ mà phát hiện là lột da chúng ta đấy!"

"Đừng sợ, đan dược ta luyện chế là tam phẩm, nếu luyện chế thành công hết chỗ dược liệt này thì ít nhất cũng được mười viên đan dược tam phẩm. Lấy một ít giúp ngươi và ta đột phá, bảy tám viên còn lại thì đem đi đấu giá lấy Linh Tinh mua nguyên liệu tiếp, tiết kiệm được mớ tiền còn gì".

Loi noi bình chan như vại của Muc Vỹ lam tim Chu Kiệt như sắp nhảy ra ngoài.

"Thành công không?"

Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ với đôi mắt mong chờ.

"Thất bại rồi!"

Mục Vỹ gượng cười lắc đầu.
 
Mục Thần
Chương 678: Điều tra thân phận?


"Hả? Thôi xong, toi rồi!", nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu béo nhảy dựng lên vò đầu bứt tai, trông vô cùng sốt sắng.

"Chắc Bạch sư tỷ sẽ giết chúng ta mất, chuyện này thất bại, chúng ta có lấy mạng ra đổi cũng không được đâu!"

Chu Kiệt ảo nao nói: "Mục Vỹ, giờ ngươi đã là chủ quản của Vô Hà Phong nên hãy để ta gánh vác chuyện này. Ngươi đi trước đi, ta sẽ đi thú tội, chí ít ta bị đuổi ra ngoài thì ngươi vẫn có thể che chở cho ta!"

“Thú tội gì cơ?"

"Thu tội chúng ta đã len luyện đan".

Thấy Mục Vỹ vẫn bình thản như không, tim Chu Kiệt như muốn nhảy ra ngoài.

“Tổ tông của tôi ơi, chúng ta thất bại rồi mà sao ngươi vẫn bình tĩnh thế hả?", Chu Kiệt thật sự đang rất cuống.

Neu chuyen này bị Bạch Đồ Gian phát hiện thì hai người họ chết là cái chắc.

Thậm chí hắn ta còn đang thấy hối hận vì đã tới đây cùng Mục Vỹ!

Hắn ta cứ tưong Bạch su tỷ lap Mục Vỹ làm chủ quản rồi thì sau này hắn ta sẽ sống thoái mái, ai dè chưa quá một ngày đã xảy ra chuyện rồi.

"Ngươi lo gì thế hả?"

Mục Vỹ thò tay vào trong lò luyện đan lấy chín viên đan dược ra rồi mỉm cười nói: "Ta bảo thất bại là vì ta định luyện mười mà giờ chỉ được có chín viên thôi, mà viên ấy bị nổ là do ta sơ suất mải nói chuyện với ngươi đấy".

Thấy chín viên đan dược trong suốt mà Mục Vỹ cầm toa ra mùi hương thơm nồng, Chu Kiệt lập tức há hốc miệng.

"Ta ... ta ... "

Chu Kiệt nhìn Mục Vỹ lâu mà không thốt lên câu nào.

"Được rồi, chúng ta đi thôi, chứ để người khác phát hiện ra là toi đấy. Chỉ cần ngày mai bán được bảy viên trong số này, ta se cho ngươi hai viên để nâng cao thực lực!"

Mục Vỹ nói.

Bây giờ, Mục Vỹ luyện chế đan dược thập phẩm cũng không gặp vấn đề gì, ai dè khi luyện chế đan dược tam phẩm lại làm nổ đan, đúng là mất mặt.

May mà hắn đang nguy trang tu vi là cảnh giới thân xác tầng thứ tám, đan dược mạnh nhất có thể luyện chế được là tam phẩm, không thì mất hết cả thể diện.

“Ngươi không cần à?"

"บ้า"

Mục Vỹ mỉm cười rồi đi theo Chu béo ra phía cửa.

Kẽo kẹt, cửa bị đẩy mở, một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Ối mẹ ơi!"

Thấy Bạch Đồ Gian đứng bên ngoài, Chu Kiệt sợ hết hồn, sau đó lảo đảo ngã xuống đất.

"Ta không thèm làm mẹ của ngươi đâu!"

Bạch Đồ Gian nói: "Đưa đan dược đây cho ta xem!"

Mục Vỹ lấy một viên đan dược tam phẩm ra đưa cho cô ta.

"Tố Tâm Đan, đan dược tam phẩm, ánh sáng trong suốt, lấp lánh, tốt lắm! Tự ngươi làm đấy à?", Bạch Đồ Gian nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.

"Không, là ta mua, mua đó!"

Chu béo vội tiến lên nói: "Bạch sư tỷ, hai bọn ta mua đấy ạ!"

"Mua? Một viên Tố Tâm Đan chất lượng cao thế này ít nhất cũng có giá năm nghìn Linh Tinh hạ phẩm, ngươi mua nổi sao?"

Cái gì?

Năm nghìn ư?

Chu béo đơ luôn!

Hắn ta thầm mắng, ai mà biết đâu, Mục Vỹ bảo luyện đan là luyện, đã thế còn luyện chế ra đan dược tam phẩm với giá năm nghìn Linh Tinh hạ phẩm nữa!

"Thành thật khai mau, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Hắn là Mục Vỹ mà Bạch sư tỷ?"

"Im mồm!"

Bị Bạch Đồ Gian mắng, Chu béo rụt cổ rồi lùi lại một bước, để lộ Mục Vỹ ở phía sau.

Bạch Đồ Gian là đệ tử hạt nhân có địa vị rất cao trong môn phái, chỉ thua kém các Thiên Kiếm Tử một chút thôi, vì thế Chu béo nào dám đắc tội với cô ta!

"Chu béo đã nói rồi, ta là Mục Vỹ - đệ tử tạp dịch của Thiên Kiếm Sơn!”

"Thế à? Vậy thì hôm nay, ta sẽ điều tra về thân phận của ngươi!"

Bạch Đồ Gian lạnh giọng nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, Mục Vỹ đúng không? Để ta xem ngươi có lai lịch thế nào!"

Dứt lời, Bạch Đồ Gian đã biến mất.

Nhưng ngay sau đó, cô ta đã quay lại.

"Nếu các ngươi còn dám động vào dược liệu thì ta sẽ làm thịt các ngươi cho chó ăn đấy".

Chu béo run lên, rụt cổ lại, còn Mục Vỹ thì mỉm cười, tỏ ý Bạch Đồ Gian mau đi điều tra về thân phận của hắn đi.

Nếu đệ tử tạp dịch đột nhiên xuất hiện này là gian tế của thế lực thù địch với Thiên Kiếm Sơn thì chắc chắn cô ta sẽ không nể nang gì mà giết ngay.

Nhưng giờ xem ra Mục Vỹ này đúng là đệ tử tạp dịch của môn phái thật.

Thường thì dù đệ tử tạp dịch có thân phận thấp kém trong môn phái, nhưng đều có thể trở thành đệ tử ngoại môn, vì thế trước đó môn phái đều điều tra tỉ mỉ về thân phận của họ.

Lai lịch của Mục Vỹ không có vấn đề gì.
 
Mục Thần
Chương 679: Xà tôn giả


"Bây giờ, ngươi hãy trả lời các câu hỏi của ta!"

Bạch Đồ Gian hỏi: "Ngươi có thể luyện chế được đan dược cấp mấy, vả lại với thực lực hiện giờ, chắc chắn ngươi không phải là một đệ tử tạp dịch đơn giản".

"Ngũ phẩm, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!"

Khụ khụ ...

Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Chu béo đứng bên cạnh suýt nữa sặc nước miếng, hắn ta trân trối nhìn Mục Vỹ.

"Mục Vỹ, chém gió vừa phải thôi!"

Chu Kiệt che miệng nói nhỏ: "Bạch sư tử mới là thầy luyện đan sáu sao và luyện chế được đan dược lục phẩm, ngươi nổ ghê quá đấy".

"Im đi!"

Bạch Đồ Gian liếc Chu béo rồi hỏi tiếp: "Ta hỏi ngươi tiếp, tại sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”

"Bạch sư tỷ, tỷ đã điều tra lai lịch của ta thì chắc cũng biết ta tan cửa nát nhà nên mới gia nhập môn phái, mà nhà ta là gia tộc luyện đan, có vài bí mật đương nhiên ta không thể tiết lộ, dù tỷ có giết thì ta cũng không nói được".

Bạch Đồ Gian cau mày khi thấy vẻ thành thật của Mục Vỹ.

Nhưng cuối cùng cô ta chỉ nhìn rồi cố nhịn không xuống tay.

Đệ tử tạp dịch mà có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm thì hoàn toàn có tư cách trở thành trưởng lão ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn.

Mục Vỹ này có thiên bẩm về luyện đan hay chỉ đang cố tỏ ra thần bí?

Tiếp đó, Bạch Đồ Gian mỉm cười nói: "Ta không hỏi nữa, mà ngày mai sẽ dẫn ngươi đi gặp Xà tôn giả, có gì thì ngươi hãy nói với vị ấy".

Xà tôn giả!

Nghe Bạch Đồ Gian nói vậy, Chu béo đờ ra, không nhịn được run lên.

“Là hắn đi chứ có phải ngươi đâu, sợ gì chứ?"

Thấy Chu Kiệt run như cầy sấy, Bạch Đồ Gian cau mày nói.

"Ta ... ta ... ta có sợ đâu, ta chỉ ... chỉ ngạc nhiên thôi!"

Xà tôn giả là thầy luyện đan số một của Thiên Kiếm Sơn, nghe đâu là thầy luyện đan mười sao, thậm chí có tin đồn Xà tôn giả đã luyện chế được đan dược thánh phẩm rồi".

Mục Vỹ ... thế mà Mục Vỹ lại sắp được đi gặp vị ấy!

Một chân tạp dịch nhỏ bé lại có thể đi gặp thầy luyện đan cao siêu của Thiên Kiếm Sơn.

Chu Kiệt cảm thấy hít thở thôi cũng khó nhọc.

"Xà tôn giả là ai?"

Nhưng câu hỏi này của Mục Vỹ lại khiến cả Bạch Đồ Gian và Chu Kiệt suýt nữa loạng choạng mà ngã nhào.

Thấy vẻ thản nhiên của Mục Vỹ, Chu Kiệt chỉ muốn gào lên là tổ tông của tôi ơi!

Tên này ... bình tĩnh quá đi mất!

“Ngươi giải thích cho hắn đi, để mai còn theo ta đi gặp Xà tôn giả, nhớ đấy!"

Bạch Đồ Gian thay Muc Vỹ co gì đo rat lạ, nhung lại khong biết lạ ở điểm nào.

"Sao ngươi đần quá vậy hả?"

Thấy Bạch Đồ Gian đi rồi, Chu béo lập tức kéo Mục Vỹ qua rồi nói liên hồi: "Đồ ngoc nay, Xa ton gia la ai u? Là mot vị than của Thiên Kiếm Sơn chúng ta đấy!"

"Ngươi phải biết có ba kiểu người tuyệt đối không được đắc tội ở tiểu thế giới Tam Thiên".

"Thứ nhất là thầy trận đạo, thầy linh trận, họ bày đại một linh trận cũng có thể giết ngươi dễ dàng. Chứ đừng nói đến các đại sư linh trận, tông sư linh trận, hay thầy thiên trận đỉnh nhất!"

"Thứ hai là thầy luyện đan, họ chỉ cần ngoắc tay một cái là có cả đám cường giả chạy tới bảo vệ ngay, chắc ngươi cũng biết đan dược quan trọng thế nào với võ giả đúng không?"

“Thứ ba là thầy luyện khí, các thầy luyện khí giỏi sẽ luyện chế ra thánh khí, mà ngươi có biết thánh khí không? Vũ khí mà môn chủ của chúng ta đang dùng là thánh khí đấy".

Chu béo kích động nói: "Những võ giả thuộc chức vụ thầy trận đạo, thầy luyện đan và thầy luyện khí đi đâu cũng không sợ chết đói, đã thế còn được người đời tôn sùng, ca tụng, sướng thật đấy!"

Chu béo nói với vẻ sùng bái.

“Hả? Thế à?"

Nghe thế, Mục Vỹ gật đầu rồi đi thắng.

"Này, ngươi có thái độ gì thế hả?", Chu béo khó hiểu hỏi: "Ba chức nghiệp này đều rất lợi hại đúng không? Ta chưa gặp ai giỏi ba cả lĩnh vực này bao giờ, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!"

"Ngươi thử nghĩ mà xem, vừa là thầy luyện khí, thay luyen đan, lại còn là thầy trận đạo tài giỏi, thế thì lợi hại biết bao! Chậc ... "

"Ta đây chứ đâu!", Mục Vỹ buột miệng nói.

"Đừng chém gió nữa, ngươi mà đòi á? Mà có phải ngươi chém gió chuyện luyện chế được đan dược ngũ phẩm không? Cẩn thận ngày mai đi gặp Xà tôn giả sẽ bị ăn đòn đấy!"

“Không đâu!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, nói: "Chu béo ... "

"Cái gì?"

"Ngươi nhớ lại những kẻ từng bắt nạt ngươi đi, mai ta sẽ xử lý hết".

Chu béo bĩu môi nói: "Nhiều lắm, các chủ quản của Tạp Dịch Đường, còn có đám đệ tử ngoại môn nữa, nào chỉ có bắt nạt, họ còn suýt giết ta luôn ấy. Nhưng ta quen rồi, ngươi định xử lý họ ư? Không có thực lực mạnh mà dám làm vậy là tự sát đấy!"

“Yên tâm, ngày mai ta sẽ cho ngươi mở mày mở mặt! Chỉ cần ... Xà tôn giả mà ngưoi nói phải that có địa vị ở Thiên Kiếm Sơn".

"Dưong nhiên, ngoai hao sac ra thì Xa ton gia tot lam, đen chuong mon con phải kính cẩn nữa mà, ngươi nghĩ sao?"

Chu béo cười nói: "Nhưng nếu ta có thể trở thành tạp dịch trên núi của Xà tôn giả thì tốt biết bao, ngươi không biết chứ, các đệ tử ngoại môn đều tranh nhau vị trí này đấy, vì không chỉ có thể học kiến thức về luyện đan, mà còn có thể ... hì hì ... "

Đương nhiên hắn ta chỉ coi những lời nói của Mục Vỹ là bông đùa, cho nên không hề để tâm.

Nhưng vài mẩu chuyện hài hước có thể khiến bọn họ thư thái trong những ngày vất vả, như thế cũng được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Vỹ thức dậy lên núi, sau đó cùng Bạch Đồ Gian đến núi của Xà tôn giả.

Mục Vỹ chẳng hề lo lắng về buổi gặp gỡ này, hắn có thừa chiêu trò để bắt Xà tôn giả ấy phục tùng, chỉ có vẻ lo lắng của Bạch Đồ Gian khiến hắn thấy nghi hoặc.
 
Mục Thần
Chương 680: Đệ tử nội môn


Nhìn xuống phía dưới có thể thấy dãy núi này cao hàng chục nghìn mét, hơn nữa đại trận hộ sơn còn oai phong lẫm liệt, từ đó có thể thấy rõ rất nhiều các đỉnh núi trong Thiên Kiếm Sơn, đây quả là một ngọn núi hiển hách.

Chỉ có Thiên Kiếm Phong - núi của chưởng môn là cao hơn ngọn núi này.

Mục Vỹ ngước lên nhìn thì thấy cung điện của Xà Tôn chỉ có một màu đen kịt, phía trên treo một pho tượng hình con rắn dài bằng ngọc, đôi mắt nó có màu xanh lục trông rất u ám.

"Xà Tôn, đệ tử Bạch Đồ Gian xin bái kiến!”

"Hả? Tiểu Bạch đấy à, mau vào đi!"

Một tiếng cười vọng từ trong núi ra, ngay sau đó Bạch Đồ Gian đã kéo Mục Vỹ tiến vào bên trong.

Luc hai ngưoi chuẩn bị bưoc vao đại điện thì thay Xa Ton an mặc không chỉnh tề đang hớt hải đi ra, sau đó cười nói: "Tiểu Bạch, chờ ta tí nhá!"

Không lâu sau, một nữ đệ tử đỏ ửng mặt hổn hển đi từ trong đại điện ra, sau đó cúi người một cái rồi chạy thẳng.

“Bây giờ vào được chưa ạ?"

"Chưa, từ từ đã!"

Xà Tôn cười khổ xua tay, một lát sau lại có một nữ đệ tử ăn mặc xộc xệch đi từ trong ra.

Trông thấy hai cô gái này, Bạch Đồ Gian biến sắc mặt.

Còn Mục Vỹ đứng bên cạnh thì chắng có biểu cảm gì.

Cuối cùng, có tổng cộng bảy nữ đệ tử đi từ trong đại điện ra.

"Xong, hết rồi, chỉ có thế thôi, hai người vào đi!", Xà Tôn cười lớn, sau đó liếc nhìn b* ng*c nhô cao của Bạch Đồ Gian rồi nói.

Hết rồi? Chỉ có thế thôi? Bảy người lận đấy!

"Xà Tôn, ngài định luyện Thất Tiên Kiếm Trận ạ?”

Bạch Đồ Gian bĩu mỗi rồi đi vào đại điện.

Bây giờ, Mục Vỹ mới hiểu tại sao Chu béo lại nói Xà Tôn là kẻ háo sắc, hơn nữa đến núi của y sẽ được nhìn đã con mắt.

"Tiểu Bạch này, cô đến tìm ta có việc gì thế? Có phải định nhờ ta giúp gì không?", Xà Tôn ngồi ngay ngắn ở phía trên, sau đó cười nói: "Chuyện nhỏ thì lúc nào ta cũng sẵn lòng giúp cô, còn chuyện lớn thì, hì hì ... Cô biết quy tắc của ta rồi chứ?”

“Ta đã đưa người đến cho ngài rồi!”

"Ai cơ?", Xà Tôn ngẩn ra rồi nói: "Người nào?"

Thấy vẻ mơ hồ của Xà Tôn, Bạch Đồ Gian ngán ngẩm nói: "Cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh, ngài quên rồi sao? Chính ngài nói muốn gặp hắn mà!"

"À, để ta xem nào!"

Đến bây giờ, Xà Tôn mới chú ý tới Mục Vỹ.

Nhưng Mục Vỹ có thể cảm thấy, từ lúc hắn bước chân vào đại điện đến giờ, chưa một phút giây nào, Xà Tôn ngừng đánh giá hắn.

Lão già này ... diễn trò hay thật!

"Ngươi tên là gì?"

“Đệ tử là Mục Vỹ!"

"Học luyện đan rồi hả?"

"Gia tộc có truyền thừa về luyện đan, nhưng bị sa sút nên đồ đệ mới gia nhập Thiên Kiếm Sơn".

Xà Tôn híp mắt lại nói: "Sao ngươi lại phát hiện ra công dụng của cỏ Bách Xuyên và hoa Ngân Hạnh?”

"Thiên bẩm ạ!"

Thiên bẩm?

Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Xà Tôn và Bạch Đồ Gian đưa mắt nhìn nhau rồi tỏ vẻ kinh ngạc.

Các đệ tử bình thường đều rất khiêm tốn nhã nhặn, chưa có ai dám to gan nói rằng mình có thiên bẩm về luyện đan trước mặt Xà Tôn thế này bao giờ.

"Hả? Thiên bẩm ư? Thế ngươi nói ta nghe xem là thiên bẩm gì?"

"Khi kết hợp hai loại dược liệu này với nhau cần phải xếp xen kẽ từng lớp một, như vậy mới có thể phát huy tác dụng giữa chúng. Ngoài ra, những cây cỏ Bạch Xuyên và hoa Ngân Hạnh mà có độ tuổi và dinh dưỡng khác nhau thì phân chia lớp cũng không thể như nhau được, vì thế không có một tỷ lệ tiêu chuẩn nào cả. Ta đoán chắc Bạch sư tỷ cũng đã biết điều này".

Nghe vậy, Bạch Đồ Gian đỏ mặt, đúng là cô ta đã từng nghiên cứu về vấn đề này

Thế nhưng cô ta cứ trộn lẫn chúng với tỷ lệ linh tinh, hèn chi luôn thất bại.

"Đây chính là thiên bẩm của ngươi?"

"Đương nhiên không phải!"

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi nói: "Thiên bẩm của ta thể hiện ở điều mà ta biết. Ví dụ như quả Xà Ngọc và lá cây Bạch Dương kết hợp với nhau theo một tỷ lệ chính xác có thể hỗ trợ võ giả rèn luyện kinh mạch!"

"Linh căn Đồng Ngọc và cỏ Thiết Vân kết hợp với nhau có thể giúp thầy luyện đan đạt được tỷ lệ thành công cao hơn khi ngưng đan!"

"San hô Thiết Ngọc và Bán Chi Liên có thể nâng cấp các đan dược lục phẩm, ngũ phẩm lên gấp ba lần!"

Mục Vỹ nói liền một hơi ba chủng loại dược liệu kết hợp với nhau, khiến Bạch Đồ Gian phải đờ người.

Hai mắt Xà Tôn sáng lên khi nhìn Mục Vỹ.

"Điều quan trọng nhất là ... "

Mục Vỹ ngừng một lát rồi cười nói: "Tiền bối Xà Tôn thường xuyên thân mật với nữ giới, thi thoảng sẽ khó tránh khỏi việc ... lực bất tòng tâm. Ta có thể giúp ngài ... đừng nói là bảy cô, kể cả bảy mươi cô cũng vô tư luôn!"

"Ờ ... Tiểu Bạch này, ta sẽ giữ đệ tử này lại, cô cứ về đi, bây giờ hắn là đệ tử tạp dịch đúng không? Lãng phí nhân tài quá, khụ khụ, mấy nữa cô hãy chuyển thông tin của hắn cho ta, từ giờ trở đi, hắn sẽ là ... đệ tử ngoại, à nội môn!"

Cái gì?

Nghe Xà Tôn nói vậy, Bạch Đồ Gian đờ người.

Dù Xà Tôn có thân phận đặc biệt ở Thiên Kiếm Sơn, nhưng y có thể lựa chọn đệ tử qua loa thế này thật sao?
 
Back
Top Bottom