Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 651: Tiễn hai ngươi lên đường


Mục Vỹ đã làm gì trong suốt nửa ngày qua?

Đã thế, nước sông không còn màu đỏ nữa mà trở nên trong vắt, hình như lực hút kinh khủng cũng không còn nữa rồi.

Mục Vỹ đứng giữa không trung, khẽ mở mắt nhìn xuống dưới.

Kì lạ là đôi mắt hắn đỏ như máu.

Quanh người hắn là sáu đốm sáng.

Sáu đốm sáng đó là Tử Liên Yêu Hỏa, Vạn Kiếp Quỷ Hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện, Hắc Ngục Ngân Thủy, ngoài ra còn có một đốm sáng đỏ rực.

Ầm một tiếng, chúng hóa thành sáu tia sáng nhảy vào trong người Mục Vỹ, ở yên tại đó.

Khung cảnh này làm Vương Chí Kiệt quá đỗi ngạc nhiên.

Cứ như thể người đang đứng trước mặt ông ấy là một cao thủ hùng mạnh nào đó chứ không phải Mục Vỹ vậy.

Thứ sức mạnh vừa rồi quá đáng sợ.

Giống như nó có thể làm người ông ấy vỡ nát trong chớp mắt.

Mục Vỹ rủ mắt nhìn ngôi mộ Huyết Tôn đã khép cổng lần cuối rồi nhắm lại, một giọt lệ ứa ra khỏi khóe mắt.

"Kiêu đệ, những thứ đó đã ở bên đệ bấy lâu nay, ca ca sẽ không lấy đi. Ca ca thề với đệ, tất cả những kẻ hại đệ đều sẽ chết!"

Mục Vỹ nhìn xuống dưới, thì thầm: "Kiêu đệ của ta, tiểu đệ của ta, Cực Vũ Thắng, núi Huyền Không. Sớm muộn sẽ có một ngày Mục Vỹ này di chuyển ngôi mộ Huyết Tôn đến đỉnh núi Huyền Không của ngươi".

Mục Vỹ thở hắt ra rồi đáp xuống cầu gỗ, toàn thân hừng hực sát ý.

"Mục Vỹ, không sao chứ?"

Thấy Mục Vỹ có vẻ xuống tinh thần, Vương Chí Kiệt hỏi thăm.

"Không có gì đâu ạ, gặp bạn cũ nên hơi buồn thôi!"

Bạn cũ?

Vương Chí Kiệt không biết Mục Vỹ có bạn cũ ở đây đấy.

Nhưng ông ấy hiểu rằng mình không nên đào bới sâu vào chuyện này.

"Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"

"Lực hút của dòng sông máu đã biến mất, chúng ta có thể bay qua bên kia, tìm được bọn Huyết Vương và Vũ tiên tử thì giết!"

Giọng nói trầm đến cực độ làm những con cá đang vui vẻ bơi lội dưới cầu gỗ sợ hãi, tản ra thật nhanh.

"Khỉ thật, chỗ này là chỗ nào đây!"

Cùng thời điểm đó, nơi cuối cây cầu, dọc theo dòng sông máu đến một nơi nóng cùng cực.

Đây là một vùng đất với nhiệt độ cao ngất ngưởng làm người ta đổ mồ hôi như suối. Mặt Vũ tiên tử đỏ bừng, cô ta nhịn lắm nhưng rồi cũng phải mắng: "Chẳng biết bọn Ma tộc đang tìm cái khỉ khô gì nữa! Chắc chỉ Đông Hoang mới có cái nơi này thôi!"

"Đừng phàn nàn nữa. Nếu để chúng tìm được thứ chúng muốn, e là tương lai của Trung Châu sẽ mịt mù lắm. Tất cả chúng ta sẽ không còn chỗ lập thân!"

"Biết rồi!"

Vũ tiên tử gật đầu, hàng lông mày lá liễu lại nhíu chặt khi nhìn màu đỏ đẳng trước.

"Ta nghĩ hai người không cần đi nữa đâu!"

Đúng lúc này, một giọng nói rét lạnh vang lên sau lưng hai người.

"Ai?'

"Ai?"

Nghe thấy chất giọng lạnh lùng ấy, họ cảnh giác quay phắt ra sau.

"Là ta!"

Một người mặc áo bào đen lộ diện trước mặt Huyết Vương và Vũ tiên tử. Kẻ nọ từ từ tháo nón đen trên đầu xuống, để lộ gương mặt tuấn tú vô song.

Mái tóc dài của hắn được buộc ở sau gáy, một lọn tóc rơi xuống che đi mắt trái. Khuôn mặt của hắn làm cho Vũ tiên tử và Huyết Vương đồng thời sửng sốt.

"Ngươi không chết?"

"Sao ngươi còn sống!"

Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của hai người, Mục Vỹ tiến lên một bước rồi chất vấn: "Hai năm trước các ngươi suýt thì giết ta, nay ta trở lại, các ngươi có gì muốn nói không?"

Thấy dáng vẻ ngạo mạn của hắn, hai người quay qua nhìn nhau rồi chợt cười phá lên.

"Mục Vỹ, ta vừa tự hỏi tại sao Vương Chí Kiệt có thể thoát khỏi con rắn hai đầu kia đây! Ta còn tưởng người giúp đỡ là ai đó mạnh lắm, không ngờ là ngươi!"

Huyết Vương giễu cợt: "Sao đây? Hai năm không gặp, để ta xem thế nào. Ô, bước vao cảnh giới Chuyển Thể rồi à, giỏi quá trời!"

"Đúng đấy, kiểu cách nói chuyện vừa rồi làm ta giật cả mình, còn tưởng là vào cảnh giới Chuyển Phách rồi cơ!"

Vũ tiên tử vỗ ngực, cười ha ha.

Keng ...

Một âm thanh bất chợt vang lên, cắt ngang sự châm chọc của hai người lại.

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Mục Vỹ.

"Nói xong rồi thì ta tiễn hai ngươi lên đường đây. Ta còn phải giết nhiều người nữa!"

Câu nói đầy lạnh lùng vừa dứt, hắn giơ kiếm xông lên.

Cầm kiếm Phá Hư trong tay, Mục Vỹ của lúc này hoàn toàn trở thành một phần của tự nhiên. Hắn ở ngay trước mắt, nhưng không một ai có thể bắt được quỹ đạo hoạt động của hắn.

Thấy cảnh này, Vũ tiên tử và Huyết Vương tái mặt. Hai người vội vàng lùi ra sau.
 
Mục Thần
Chương 652: Kiếm tâm Tịch Diệt


Nhưng Mục Vỹ sẽ không cho bọn họ cơ hội lùi bước.

Hắn tung người nhảy lên cao, trường kiếm bùng nổ khí thế ngất trời.

Sức mạnh kiếm tâm của Mục Vỹ đã lột xác.

Đây là một sự biến đổi về chất!

Giờ phút này, Mục Vỹ biết Huyết Kiêu nói không sai.

Dù họ có mạnh đến đâu thì vẫn chỉ là con người.

Vẫn bị thiên địa trói buộc.

Không một ai có thể thay đổi hay làm trái với quy tắc của thiên địa.

Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như rơm rạ. Loài người, Ma tộc, thần thú hay bất cứ một loài sinh vật nào cũng đều là rơm rạ bị thiên địa giẫm dưới chân!

Kể cả khi thuc giuc bản thân trở nên mạnh hơn, tu luyện rèn luyện một cách điên cuồng, họ vẫn bị thiên địa nắm trong lòng bàn tay, không cách nào chạy thoát.

Muôn vật đều vô tình!

Khi tấm màn che được vén lên, tất cả sẽ tịch diệt!

Thiên địa từ không đến có, từ có đến không, để rồi thứ chờ họ chỉ là tịch diệt, tan biến vào hư vô.

Hôm nay, Mục Vỹ đã xác định được kiếm tâm của mình: Kiếm tâm Tịch Diệt!

Bất cứ chuyện gì, bất kỳ một sinh linh nào cũng không thể trốn khỏi sự trừng phạt của thiên địa. Nếu không có Tru Tiên Đồ, hắn đã chết tại đại thế giới Vạn Thiên từ lâu rồi.

Chỉ có tịch diệt, quy hết thảy vào hư vô, thoát li khỏi phạm vi kiểm soát của thiên địa mới có được tự do thật sự!

"Ta chưa đủ mạnh nên mới hết bị người này đè đầu cưỡi cổ đến bị người kia đe dọa. Ta chưa đủ mạnh nên mới bị thiên địa trói buộc!"

"Đã vậy, hãy để ta chém tất cả bằng thanh kiếm này, khiến cho mọi thứ đều đi vào hư không, cho mọi thứ đều tiêu tan. Chính ta sẽ là người định ra quy tắc của thiên địa!"

Mục Vỹ thap giong noi, gio truong kiem trong tay len cao lam phat ra tieng kêu xé gió.

Tiếng vù vù vang lên. Khoảnh khắc ấy, dường như vạn vật đều tan thành mây khói.

Vũ tiên tử, Huyết Vương và đồng bọn như thấy mình lạc vào trong một không gian tĩnh mịch, xung quanh không còn lại gì.

Đất trời tựa hồ như biến mất, cứ ngỡ thế giới này đã sụp đổ!

"Phập" hai tiếng, gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được một thanh kiếm xuất hiện bên cạnh mình.

Nhưng thanh kiếm đó biến mất ngay lập tức.

Ý thức của họ bắt đầu mơ hồ, cuối cùng tan biến.

Sau tiếng soạt, Vương Chí Kiệt mơ hồ thấy khung cảnh trước mắt trở lại bình thường, cứ như thể sự việc thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng khi mở mắt nhìn về phía trước, ông ấy biết mình đã sai rồi!

Có khi hình ảnh ông ấy đang nhìn thấy mới là ảo giác!

Giờ phút này, toàn bộ những người thuộc Lục Ảnh Huyết Điện và Tụ Tiên Các ở đối diện đã ngã xuống đất từ lúc nào không hay, chỉ nằm yên tại đó.

Vũ tiên tử và Huyết Vương bị rạch một đường trên cổ, máu tươi chảy tí tách ra ngoài, đôi con ngươi trợn trừng nhìn Mục Vỹ đầy kinh hoàng.

Không chỉ hai người họ bàng hoàng mà kể cả Vương Chí Kiệt cũng không thể ngăn được bàn tay mình thôi không run rẩy nữa.

Gì thế này?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Nhạc phụ, đi thôi!"

Mục Vỹ cất kiếm Phá Hư đi, thở phào một hơi rồi lên tiếng.

Vương Chí Kiệt ngơ ngác gật đầu. Ông ấy nhìn hắn, bỗng thở dài.

Từ lúc nhảy xuống sông cho đến khi lên bờ, chỉ một chút thời gian đó thôi mà sao Mục Vỹ có sự thay đổi lớn thế không biết.

Mạnh hơn, khác hẳn.

Có điều Vương Chí Kiệt luôn biết rằng hắn là con rể mình. Dẫu có thay đổi nhiều đến đâu, Mục Vỹ vẫn là người đầy tình cảm như trước.

Nhìn đống xác chết như ngả rạ, Vương Chí Kiệt cười nhẹ.

Mục Vỹ kiên cường thế này, chứng tỏ con gái ông ấy không nhìn lầm người.

Khu vực đằng trước bị nhấn chìm trong biển lửa ngút trời, không khí nóng cực

độ.

Hơi nóng dữ dội ở đây khiến các võ giả cảnh giới Niết Bàn dần chịu hết nổi.

"Nhạc phụ, con thấy nên cho họ quay về theo đường cũ thôi, đi tiếp thì họ không chịu nổi đâu!"

"Được!"

Lúc quay về, có lẽ những dị thú dọc đường sẽ yên tĩnh trở lại hệt đàn Cự Xỉ Huyết Ngư sau khi ngôi mộ Huyết Tôn quy về hư vô. Hẳn họ sẽ không gặp phải chướng ngại gì trong quá trình rút lui.

Càng đi càng nguy hiểm!

Vương Chí Kiệt nhanh nhẹn dàn xếp ổn thỏa, chỉ có ông ấy và Mục Vỹ tiếp tục đi tới. Ban đầu hắn định bảo Vương Chí Kiệt cũng quay về theo đoàn người.

Nhưng ông ấy khăng khăng muốn đi theo, Mục Vỹ cũng hết cách, đành đồng

Đại A Ma của Ma tộc, Tam hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu, Tinh Bắc Dụ của Thất Tinh Môn và Tước Nhất Minh của Thánh Tước Môn.

Bốn người này đều cầm một chiếc ma hộp hình lập phương.

Đây là một chiếc hộp có hoa văn kỳ lạ trên bề mặt, nó tỏa ra một nguồn năng lượng rất mạnh.

Nhìn những người kia đứng ở mấy vị trí lạ lùng kia, Mục Vỹ nhíu chặt mày.
 
Mục Thần
Chương 653: Vẫn phạm sai lầm


"Mấy người đó định làm gì vậy?", Vương Chí Kiệt thắc mắc hỏi.

"Kết trận ạ".

"Kết trận?"

Mục Vỹ trả lời: "Chính xác hơn là phá trận!"

"Dưới chân họ là một trận pháp lớn thuộc tính hỏa. Họ đứng ở các vị trí đó là để phá đại trận này".

Một trận pháp cần đến mấy chục vị cao thủ cảnh giới Tam Chuyển chí tôn và hàng nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn hợp lực mới có thể phá vỡ, rốt cuộc nó đang phong ấn thứ gì?

Vương Chí Kiệt không dám nghĩ!

Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ nhìn sang bên đó, ngờ ngợ lên tiếng.

"Thảo nào có hơi nóng và sức sống dồi dào đến vậy", nó cảm thán.

"Là sao?"

"Dưới đại trận này chính là Căn Nguyên Sinh Mệnh (trung tâm khởi nguồn) của Thiên Vận Đại Lục mà ta nói đấy!", Tru Tiên Đồ giải thích: "Xem ra những người này chuẩn bị từ trước rồi. Mấy cái ma hộp hình lập phương đó đều là tuyệt phẩm khó tìm. Có vẻ họ đã lên kế hoạch phá vỡ phong ấn nơi này lâu lắm rồi!"

Mục Vỹ hỏi: "Hóa giải phong ấn xong là thấy Căn Nguyên Sinh Mệnh của Thiên Vận Đại Lục à?"

"Tất nhiên là không!"

Tru Tiên Đồ chế nhạo: "Bọn này đúng là ngu hết thuốc chữa, sao lại xem Căn Nguyên của Đại Lục như chí bảo chứ. Ngặt một nỗi, họ có mạng phá vỡ phong ấn nhưng không có mạng hưởng thụ nó".

"Nói rõ hơn xem nào?"

"Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục cực kỳ lợi hại, khi nào đến lúc ngươi nên biết thì tự khắc biết thôi. Hơn nữa, cho dù rời khỏi Thiên Vận Đại Lục thì rồi sẽ có một ngày ngươi trở lại đay, khi đo ngươi đa hiểu ro ngọn nganh rồi, giờ ta có nói ra ngươi cũng đâu hiểu!"

Cảm giác bị xem thường làm Mục Vỹ cực kỳ khó chịu.

"Đừng tưởng ngươi xuất thân từ đại thế giới Vạn Thiên là giỏi lắm. Thế gian này rộng bao la, ngươi biết được bao nhiêu?"

Tru Tiên Đồ cười đáp: "Một khi phá giải phong ấn, kết cục của những kẻ này sẽ là bị dị thú bảo vệ Căn Nguyên Sinh Mệnh g**t ch*t dễ như trở bàn tay. Do Căn Nguyên bị tác động nên hồng thủy, sóng thần, động đất và đủ thứ thiên tai sẽ lần lượt diễn ra trên toàn bộ Thiên Vận Đại Lục, đại lục sẽ có sự biến đổi rất lớn!"

"Sao lại vậy?"

"Có lẽ những đại lục khác khi mất Căn Nguyên sẽ không như vậy, nhưng Thiên Vận Đại Lục thì sẽ như vậy!"

Tru Tiên Đồ nói một cách chắc nịch: "Họ mở phong ấn mà không đả động gì đến dị thú đó thì thôi, chọc nó điên lên một phát là Thiên Vận Đại Lục ăn cám ngay, rồi mọi thứ sẽ quay trở lại thời kỳ sơ khai".

Nghe vậy, nét mặt Mục Vỹ trở nên nặng nề.

"Vậy thì phải cản họ lại thôi!"

Tru Tiên Đồ không đáp.

Thực lực của Mục Vỹ lúc này quả thật đã là mạnh lắm rồi, nhưng dù gì phía đối diện cũng là hơn mười vị cao thủ cảnh giới Tam Chuyển.

Trong suốt cuộc hành trình đi cùng Mục Vỹ, dù hay tỏ ra khinh thường hắn nhưng Tru Tiên Đồ cũng không thể không thừa nhận một điều.

Tốc độ tiến bộ của người này phải dùng từ thần tốc mới đủ!

Sự tiến bộ đó không chỉ bao gồm cảnh giới mà còn là phản xạ cùng khả năng lĩnh ngộ vạn vật của hắn.

Có lẽ, việc nó vô tình gặp được hắn đã là duyên phận rồi.

"Nếu như không muốn chết, ta đề nghị các ngươi dừng mọi việc đang làm tại đây!"

Đang lúc người của bốn thế lực lớn sắp sửa hành động thì một giọng nói hờ hững vang lên.

Mục Vỹ mặc y phục đen đi tới, lộ diện trước mắt bao người.

"Mục Vỹ!"

Ai cũng ngẩn người khi thấy hắn.

"Biết ngay tên này không chết mà!", Đại A Ma hừ lạnh: "Ban đầu Tra Khắc đại nhân đã nói có gì đó kỳ lạ rồi, không ngờ ngươi không chết thật".

"Nhưng ngươi có thấy mình ngớ ngan khi muốn ngăn cản bọn ta chỉ với một mình ngươi không?"

"Các ngươi có biết mình đang làm gì không?", Mục Vỹ lạnh lùng nói.

"Đương nhiên biết, bọn ta đang phá giải phong ấn để giải phóng Căn Nguyên đại lục, sau đó chinh phục nó", Tam hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu cười nói: "Mục Vỹ, ngươi là thiên tài không sai, nhưng không phải việc gì một con kiến như ngươi cũng được phép biết đâu".

Kiến?

Ai mới là con kiến còn chưa biết đâu!

"Để có được Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục, các thế lực bọn ta đã chuẩn bị suốt mấy nghìn năm. Hôm nay sẽ là ngày gặt hái!"

Tinh Bắc Dụ cười hả hê: "Thằng ất ơ chẳng biết từ đâu chui ra như ngươi không thay đổi được điều đó đâu!"

"Vậy các ngươi có biết chuyện gì sẽ xảy ra trên Thiên Vận Đại Lục nếu mất đi Căn Nguyên Sinh Mệnh không?"

"Mất đi Căn Nguyên, Thiên Vận Đại Lục sẽ suy thoai trong vòng mười nghìn năm, cuối cùng trở thành một vùng đất chết, không được ai ngó ngàng", Đại A Ma thản nhiên trả lời.

"Vậy là các ngươi biết việc mất đi Căn Nguyên sẽ đem lại hậu quả gì đến cho Thiên Vận Đại Lục?"

"Biết thì sao? Thiên Vận Đại Lục liên quan gì đến bọn ta đâu?"

Mục Vỹ tiến lên, chất vấn: "Thế các ngươi có biết một khi phá giải phong ấn, dị thú bảo vệ Căn Nguyên sẽ trốn ra ngoài, thậm chí ... giết các ngươi không!"

"Ha ha ... "

Nghe vậy, Tam hoàng tử Cốt Yêu tộc cười phá lên: "Ngươi tưởng bọn ta không có kế hoạch khác chắc? Đúng là khờ khạo!"

"Tinh Nam Kim! Giao hắn cho các ngươi đấy!"

Tuy cảnh giới lúc này của Mục Vỹ chỉ là Chuyển Thể, thấp hơn họ hai tầng nhưng ai cũng biết một điều rằng.

Khi còn ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, Mục Vỹ đã có thể g**t ch*t võ giả cảnh giới Chuyển Thể rồi. Chán sống mới dám xem thường hắn!

Nhưng rồi cuối cùng bọn họ vẫn phạm vào sai lầm đó!
 
Mục Thần
Chương 654: Sự lợi hại của Mục Vỹ


Năm cường giả cảnh giới Chuyển Phách là Tước Nhất Kiệt, Tứ hoàng tử, Tinh Nam Kim, Địch Bố La và Tả Y Đặc lập tức bao vây Mục Vỹ.

Năm người họ đứng yên vị nhìn Mục Vỹ với vẻ khinh thường như bầy sói đói đang nhìn một con cừu nhỏ.

Bọn họ đều là những cường giả đứng đầu trong thế lực của mình, hơn nữa còn là những tinh anh đã trải qua bao trận rèn luyện chém giết.

Lần này, năm người bao vây một Mục Vỹ cảnh giới Chuyển Thể nhỏ bé thì đúng là quá tổn thương uy phong.

Thấy vẻ khinh khi của họ, Mục Vỹ mỉm cười như có như không.

"Giết, kiếm tâm Tịch Diệt!"

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi lách mình, năm người đó lập tức cảm thấy không gian xung quanh như sụp đổ, sau đó kêu lên phụt một tiếng.

Bụp ...

Một người đã bị giết và ngã xuống đất.

Lúc bốn người khác phản ứng lại thì người đó đã chết mất rồi.

“Tam đệ!"

Tả Y Đặc nhìn thi thể dưới đất rồi biến sắc mặt.

Người chết chính là Địch Bố La, lão tam của bốn ma hoàng.

"Kiếm tâm, là kiếm tâm!", Tinh Nam Kim chợt nói: "Hắn đã lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình rồi!"

Kiếm ý, kiếm thế, kiếm tâm là những mục tiêu mà kiếm khách luôn hướng tới.

Đến tiểu thế giới Tam Thiên cũng không có nhiều võ giả lĩnh ngộ được kiếm ý

Nếu nói trong hàng chục triệu người ở Thiên Vận Đại Lục thì chắc chỉ có một đến hai người lĩnh ngộ được kiếm ý.

Còn ở tiểu thế giới Tam Thiên thì tỷ lệ là một đến hai trong hàng triệu người.

Mà bất kể so về dân số hay thực lực thì tiểu thế giới Tam Thiên đều thắng áp đảo Thiên Vận Đại Lục, vì thế kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý cũng nhiều hơn.

Nhưng so với dân số đong đao của tieu thế giới Tam Thiên thì sự nhiều hơn này cũng chỉ bé tí ti mà thôi.

Kiếm khách có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm còn ít hơn nữa.

Bọn họ không ngờ Mục Vỹ mới ở cảnh giới Chuyển Thể mà đã có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình.

“Mọi người đừng sợ, dù kiếm tâm của hắn có mạnh đến mấy, nhưng chỉ cần chúng ta không chết vì bị đâm thì vẫn có thể né đòn tấn công và phản kích lại được".

Tước Nhất Kiệt lạnh lùng nói.

“Hả? Thế à?”

Mục Vỹ quay lại nhìn Tước Nhất Kiệt, con ngươi hắn dần xuất hiện màu đỏ máu.

Ngay sau đó, Tước Nhất Kiệt chỉ thấy toàn thân mình như chìm trong biển máu, không thể thoát khỏi.

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng cũng đủ để lấy mạng Tước Nhất Kiệt.

Bóng dáng của Mục Vỹ mang theo kiếm Phá Hư với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả tia sét.

Lại có tiếng hộc máu vang lên, tay nâng, kiếm hạ.

Sau âm thanh đó, Tước Nhất Kiệt thậm chí còn không kịp dùng thiên khí trong tay thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Kiếm tâm Tịch Diệt, đường kiếm hư ảo, vô hình!

Đây chính là điểm mạnh của kiếm tâm.

Sau khi tìm được kiếm tâm thuộc về mình, Mục Vỹ thấy vô cùng kinh ngạc, sức mạnh của kiếm tâm lợi hại hơn nhiều những gì han tưởng tượng.

"Mau dựa vào nhau!"

Lúc này, những người còn lại là Tứ hoàng tử, Tả Y Đặc và Tinh Nam Kim vội vàng đứng dựa lưng lại với nhau rồi nhìn Mục Vỹ.

"Chết tiệt! Sao tên này lại trở nên khủng khiếp thế cơ chứ?"

“Có quỷ mới biết được!"

"Các ngươi nghĩ kiếm tâm là gì hả? Rau cải à? Nhờ kiếm tâm, tên này hoàn toàn có thể trở thành thiên tài được các thế lực lớn tận lực bồi dưỡng ở tiểu thế giới Tam Thiên đấy!"

Ba người họ thận trọng nhìn Mục Vỹ.

"Không chuẩn bị phản công à?", Mục Vỹ nhìn ba người họ, kiếm Phá Hư trong tay hắn hiện ra trong suốt như thuỷ tinh.

“Giết!"

Tả Y Đặc chợt hô lên một tiếng rồi xông lên.

Họ không thể chờ được nữa, nếu cứ bị động thế này thì chỉ Mục Vỹ được lợi thôi.

"Vào thế tấn công trước à?"

Mục Vỹ nhìn bọn họ với vẻ coi thường.

Nếu hắn chưa lĩnh ngộ được kiếm tâm thì có lẽ sẽ gặp rất nhiều phiền phức khi đối phó với ba người này, nhưng bây giờ ...

Song, khi Mục Vỹ chuẩn bị tiếp tục thi triển ý cảnh kiếm tâm Tịch Diệt thì chợt khựng lại, sau đó bị ba người Tinh Nam Kim tấn công và suýt còn bị thương.

"Ha ha ... Xem ra tiểu tử này vừa lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình chưa được lâu, vì thế chưa thể vận chuyển thành thục được, lên, giết hắn thôi!"

Tả Y Đặc cười lớn, ba người họ lập tức tấn công Mục Vỹ.

“A ... "

Mục Vỹ hét lên một tiếng, nở nụ cười khinh bỉ.

Mục Vỹ còn che giấu tuyệt chiêu gì nữa?

Nhưng dù thế thì con tuyet chiu nao có thể mạnh hơn kiếm tâm có thể g**t ch*t cường giả cảnh giới Chuyển Thể trong nháy mắt đây?

Đáp án của bọn họ là không có!

Nhưng Mục Vỹ lại dùng hành động thực tế để nói cho họ biết là có!
 
Mục Thần
Chương 655: Phong ấn bị phá


Thấy ba người đó xông tới, Mục Vỹ giơ tay lên, ngay sau đó sáu chùm sáng với hình thù khác nhau đã vây xung quanh người hắn.

Sáu chùm sáng như viên ngọc này chính là sáu loại sức mạnh mà Mục Vỹ đã ngưng tụ được sau khi bước vào cảnh giới Chuyển Thể.

Hắn vừa đẩy tay ra, đã có một tiếng nổ vang lên, sáu chùm sáng ấy phóng nhanh ra, mang theo quyền năng huy thiên diệt địa bay về phía nhóm Tinh Nam Kim.

Uỳnh ...

Sấm sét rền vang, sáu âm thanh kỳ lạ cùng lúc vang lên rồi dội vào tai mọi người.

Âm ầm ...

Tiếng nổ mạnh mẽ không ngừng vang xa, khiến đại trận do những người khác tạo thành cũng tan tác.

Cùng lúc đó, nhóm Tinh Nam Kim cũng bị nhấn chìm trong đó và hoa thành tro bụi.

Sau khi Mục Vỹ bước vào cảnh giới Chuyển Thể, sáu loại sức mạnh trong cơ thể hắn đều có thuộc tính khác nhau nên không thể dung hoà thành một được, mỗi thứ một phách, hỗ trợ lẫn nhau.

Điều quan trọng là chúng đã tạo được thế cân bằng.

Nhờ vậy mà sáu loại sức mạnh này mới có thể giữ vững được sức mạnh của mình để hắn vận chuyển tốt hơn.

Nhờ tính cân bằng nên chúng mới phát huy được uy lực lớn nhất.

“Mục Vỹ!"

Lúc này, khi thấy Mục Vỹ đã g**t ch*t năm cường giả cảnh giới Chuyển Phách, Tinh Bắc Dụ, Đại A Ma, Tam hoàng tử và Tước Nhất Minh đều ngạc nhiên không nói nên lời.

Mục Vỹ có cả kiếm tâm và sức mạnh thần kỳ đó, hắn rốt cuộc là tên quái thai nào vậy?

Song, bốn người họ vừa nói dứt câu thì mặt đất dưới chân đã rung chuyển.

Lại có tiếng nổ vang lên, cả bốn người đều loạng choạng, còn những người khác ở xung quanh thì đều ngã nhào vì không thể đứng vững.

"Ha ha ... Mục Vỹ, dù ngươi tính toán như thần thì đã sao? Đại trận này rồi cũng sẽ bị phá thôi, Thiên Vận Đại Lục sắp suy tàn rồi, ngươi không thể thay đổi được gì đâu!”

Đại A Ma cười lớn nói.

Dẫu sao căn cứ của Ma tộc ở Trung Châu cũng nằm tại Ma Uyên, dù Đại Lục bị huỷ hoại thì bọn họ vẫn có thể rời đi nhờ Ma Uyên được.

Căn Nguyên của Đại Lục mới là thứ quan trọng nhất!

"Chán sống rồi mà!"

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ nổi giận ngất trời.

Tất cả người thân và bạn bè của hắn đều đang ở Trung Châu, một khi Căn Nguyên gặp vấn đề thì mọi thứ đều sẽ bị tổn hại theo.

Đây là điều mà hắn không thể tha thứ.

"Ngươi không ngăn cản được đâu, mở to mắt ra mà nhìn đi!", Tam hoàng tử lạnh giọng nói với vẻ đầy phẫn nộ.

Bộ tộc Cốt Yêu muốn bồi dưỡng một võ giả cảnh giới Tam Chuyển còn khó như lên trời, nên khỏi phải bàn tới cường giả cảnh giới Chuyển Phách.

Hơn nữa người chết chính là đệ đệ của hắn ta nên đương nhiên hắn ta đang vô cùng tức giận.

"Chết đi!"

Mục Vỹ nhìn bốn người đó rồi rút kiếm Phá Hư ra, tấn công.

Gào ...

Bỗng có một tiếng gầm chói tai vang lên.

Tiếng gầm lớn này đã khiến mặt đất ở chỗ nguồn gốc bị phong ấn nổ tung.

Tia lửa bắn tung toé, đánh bay các võ giả đang đứng trên mặt đất ra xa.

Những vo giả ở gần một chút thì đều chim trong biển lửa và biến thành từng đốm lửa nhỏ.

Gào ..

Tiếng gầm vẫn tiếp tục vang lên, một cái đầu phá vỡ phong ấn rồi thò ra ngoài.

Mục Vỹ có thể chắc chắn, khi còn làm Tiên Vương ở kiếp trước, hắn cũng chưa từng nhìn thấy con dị thú nào to như thế này.

Đầu nó có hai chiếc vòi, toàn thân rực lửa, hai cái vòi trên đỉnh đầu nó phải dài cả nghìn mét.

Cái đầu thò ra của nó ít nhất cũng cao vài nghìn mét.

Nếu vậy, không biết thân mình ẩn bên dưới phong ấn của nó phải dài tới cỡ nào đây!

Khịt khịt ...

Con rồng lửa vừa thò đầu ra đã hắt xì hai cái, các võ giả cảnh giới Niết Bàn may mắn còn sống lập tức bị đốt cháy còn mỗi bộ xương, không lâu sau đến xương cốt cũng không còn.

"Ta đã nói rồi, đám người này đúng là chán sống hết rồi. Còn chưa chạm được vào Căn Nguyên Sinh Mệnh thì đã bị con dị thú này xơi tái rồi!", Tru Tiên Đồ lười nhác nói.

"Giờ vẫn còn thời gian khoe mẽ khả năng thần thông quảng đại của mình à?", Mục Vỹ mắng: “Điều quan trọng là chúng ta phải làm sao mới rời khỏi đây được!"

Con rồng lửa vừa hắt xì một cái, quân số đã vơi đi quá nửa.

Song, ánh mắt của nó liếc nhìn bốn người Đại A Ma xong thì dừng lại ở phía Mục Vỹ.

No nhìn Mục Vỹ chung chung mot luc lau, sau đo quay ngưoi ha mieng phun lửa, tiếng xẹt xẹt vang lên, nhóm Đại A Ma đã toi đời dù chưa kịp phản ứng gì.

Sau đó, hai cái vòi trên đầu nó đập mạnh xuống đất, Mục Vỹ có thể nhìn thấy một trong hai luồng sức mạnh ấy đã tách thành bốn, sau đó chạy ra xa, không biết về phía nào.

Không biết tại sao, dị thú bảo vệ Căn Nguyên Sinh Mệnh lại rất có hứng thú với Mục Vỹ, nó cứ thế bất động một lúc lâu nhìn hắn.

Cuối cùng hình như đã nhìn chán, cái đầu to tướng của nó quay đi, rúc lại vào trong phong ấn.

Đúng lúc Mục Vỹ đang định thầm thở phào một hơi, một cái vòi của con rồng lửa đã cuốn lấy người hắn rồi kéo xuống dưới phong ấn.

Trước đó, một cái vòi khác của nó đã đập xuống đất ầm ầm, khiến mặt đất không ngừng lún xuống.
 
Mục Thần
Chương 656: Cục diện rối ren


“Thôi xong!"

Vương Chí Kiệt đứng cách đó một đoạn xa trông thấy cảnh tượng này thì đập tay, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Toi rồi, toi thật rồi! Nó mạnh thế thì chúng ta đối phó sao đây? Hết đường lui thật rồi!", Vương Chí Kiệt vô cùng xoắn xuýt.

Lần này là xong thật rồi!

Lần nào Mục Vỹ thoát chết cũng rất ly kỳ, nhưng lần này, chính mắt ông ấy đã nhìn thấy sự mạnh me của con rồng lửa đó đã cuốn hắn vào trong biển lửa.

Nó chỉ nhổ một bãi nước bọt cũng đã có thể thiêu chết cường giả cảnh giới Tam Chuyển, nếu nó thật sự ra tay thì có mười nghìn Mục Vỹ cũng sẽ chỉ có một kết cục chung là đi chầu diêm vương thôi.

Quần thể núi không ngừng lún xuống, đòn đánh cuối cùng của con rồng lửa đã khiến đáy động rộng rãi này trở nên lảo đảo.

Vương Chí Kiệt méo mặt, quay người rời đi.

May mà Mục Vỹ chưa bảo ông ấy ra tay, không thì chắc bây giờ cả hai đều chết cả rồi.

Nhưng ông ấy phải nhanh chóng báo tin này ra ngoài cho mọi người của Vỹ Minh biết.

Bay giờ, thủ lĩnh chính của bốn thế lực xâm chiếm cùng năm thế lực lớn như Tụ Tiên Các đều đã chết, các thế lực lớn của Đại Lục đã có thể bắt tay nhau để đuổi dị tộc đi.

Có thế nào thì ông ấy cũng phải báo tin này cho người của Vỹ Minh biết đã.

Uỳnh ...

Hoang chủ Hoang Trác Thiên của Đông Hoang đang chỉ huy các chiến sĩ chờ ở bên ngoài núi Đại Hoang. Trước đó, ngoài người của Lôi Thần Cốc và điện Tam Cực ra thì chưa có thêm thế lực nào khác xuất hiện.

Bây giờ, núi Đại Hoang đồ sộ đang rung chuyển mãnh liệt, khói bụi mịt mờ, ngọn núi cao sừng sững bắt đầu nghiêng ngả.

"Hoang chủ ... "

"Mau đi xem thế nào, quốc sư vẫn đang ở bên trong, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì".

Hoang Trác Thiên biến sắc mặt, vội hạ lệnh.

Nhưng núi Đại Hoang nằm rạp xuống đất như long mạch giờ lại không ngừng lún xuống, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, nhìn từ trên xuống có thể thấy long mạch đang bắt đầu chìm xuống, đất đá nổ tung, các con dị thú đua nhau chạy ra ngoài.

“Hỏng rồi ... "

Trông thấy cảnh tượng này, Hoang Trác Thiên tái mặt, không nhịn được lẩm bẩm.

Vương Chí Kiệt đứng trên không trung quan sát tất cả, sau đó thở dài một hơi rồi vội quay người rời đi.

Bên trong Vỹ Minh ở Trung Châu.

Vương Chí Kiệt đứng trong đại sảnh nhìn mọi người, các vệt nước dãi trên người ông ấy bay tứ tung, từ lúc quay về đến giờ, mồm miệng ông ấy luôn hoạt động hết công suất.

"Vương điện chủ, ý của ngài là sư phụ chưa chết, nhưng đã đi vào núi Đại Hoang và bị con rồng lửa ăn thịt, sau đó ... lại chết rồi!"

"Ta không bảo nó chết, chỉ là đoán thế thôi!"

Vương Chí Kiệt nhấp một ngụm nước rồi nói tiếp: "Mục Vỹ là người tốt nên sẽ gặp sự lành thôi, chắc không có nguy hiểm gì đâu, chúng ta cũng đã thấy nó gặp dữ hoa lành mấy lần rồi mà, lần này chắc cũng thế".

Nghe thấy vậy, mọi người đều gật gù.

"À, mà sao có mỗi mấy người các ngươi ở Vỹ Minh thế?" trông thấy có lác đác vài người, Vương Chí Kiệt ngạc nhiên hỏi: "Tâm Nhi đâu? Hay lại bận bịu nghiên cứu trận pháp gì rồi? Còn minh chủ hiện tại Tần Mộng Dao của các ngươi nữa, đâu cả rồi?"

Nghe Vương Chí Kiệt hỏi vậy, sắc mặt của bọn họ đều trở nên mất tự nhiên.

"Có chuyện gì rồi à?"

Vương Chí Kiệt cảm thấy có điều bất thường nên hỏi dồn dập.

"Vương điện chủ, nhị su mẫu ... nhị su mẫu bị bắt rồi ạ!", Mặc Dương cúi đầu, không nhịn được đáp.

Mục Vỹ vắng mặt, gã là đồ đệ mà không chăm sóc sư nương chu đáo nên trong lòng thấy vô cùng hổ thẹn.

"Chuyện là thế nào?" Vương Chí Kiệt hỏi: "Bây giờ, người mạnh nhất ở Trung Châu chỉ có Vỹ Thăng Không, Lôi Chấn Tử và Thánh Khuyết thôi, còn ai có thể lẻn vào Vỹ Minh để bắt cóc người được?"

Thấy mấy người họ im lặng không đáp, Vương Chí Kiệt đập bàn bụp một cái rồi quát: "Nói mau!"

“Vương điện chủ, ngài đừng nổi giận!"

Te Minh tiến lên nói: "Nhóm Mặc Dương về vốn là bởi Lâm Hiền Ngọc bảo chúng vãn bối lập đại trận để làm loạn ở biên giới Vân Châu, chặn đường Ma tộc và bộ tộc Cốt Yêu ở đó, đồng thời liên kết với điện Tam Cực đến tiến hành vây đánh. Thêm vào đó, bốn đại hoang vương của Đông Hoang cũng sẽ ra tay, để đánh tan đại quân của đám dị tộc".

“Chúng vãn bối cũng không rõ tại sao Lâm Hiền Ngọc lại làm như vậy, nhưng sau khi y nói chuyện với đại sư nương thì đại sư nương đã hạ lệnh, chúng vãn bối cũng không ngờ là sư phụ vẫn còn sống!"

“Nhưng lúc chúng vãn bối chiến thắng trở về thì có mấy người lạ mặt mặc áo đạo sĩ, phần ngực có thêu các ký tự trận pháp không nói không rằng rồi bắt nhị sư nương đi ... "

Bắt đi?

Vương Chí Kiệt ngẩn ra.

"Thế Tieu Hắc đâu? No là thần thú, đến Vỹ Thăng Không còn sợ nó cơ mà!"

“Tiểu Hắc cũng bị bắt rồi ạ!"

Vương Chí Kiệt đơ luôn.

Đến thần thú Tiểu Hắc cũng không đánh lại được những người đó, vậy họ rốt cuộc là ai?

"Tần Mộng Dao đâu?"

"Đại sư nương, Lâm Hiền Ngọc và Vạn tiên sinh đã đến Ma Uyên để cứu phụ thân của sư phụ rồi ạ. Bây giờ đang không có cao thủ ở Ma Uyên nên chắc họ sẽ thành công thôi".

Mặc Dương tái mặt đáp.

Thấy gã hình như cũng đang bị thương rất nặng nên Vương Chí Kiệt không hỏi gì nữa.
 
Mục Thần
Chương 657: Ba người bị bắt


Ông ấy cứ ngỡ Mục Vỹ còn sống, chỉ cần hắn về Trung Châu thì với thực lực hung hãn ấy, Vỹ Minh sẽ không còn gì đáng ngại nữa, nhưng ai dè cuối cùng chuyện lại thành ra thế này.

Bây giờ, con gái ông ấy đã bị bắt cóc, Vương Chí Kiệt đang rất rối bời.

Vù ...

Đúng lúc này, có tiếng xé gió liên tục vang lên bên ngoài điện Khiếu Nguyệt, mấy bóng người bay từ trên không xuống.

Người đi đầu chính là Lâm Hiền Ngọc.

Nhưng trên chiếc áo trắng của gã bây giờ đang dính đầy máu, toàn thân trông nhếch nhác, mặt thì trắng như tờ giấy.

Những người ở phía sau gã cũng đều bị thương không nhẹ.

“Lâm hộ pháp, có chuyện gì thế? Các ngươi đi cứu Vũ tiên sinh cơ mà?", Mặc Dương vội tiến lên đỡ lấy Lâm Hiền Ngọc.

“Chúng ta đã vào trong Ma Uyên rồi, chỉ có Phong Thương và Sát Minh ở đó thôi, chuyện đúng như dự đoán nên bọn ta cứ thế tấn công".

“Nhưng ... "

"Nhưng sao?"

"Nhưng Mục Thanh Vũ không có ở đó!", Lâm Hiền Ngọc hộc ra một ngụm máu tươi, đau đớn nói: "Phong Thương và Sát Minh cũng không biết ông ấy biến mất lúc nào. Bọn ta đang định rút quân thì chợt có một võ giả cao cường ở sâu trong Ma Uyên xuất hiện”.

Nghe Lâm Hiền Ngọc kể vậy, Mặc Dương đã biết võ giả cao cường đó thật sự vô cùng lợi hại.

Lâm Hiền Ngọc tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết, bây giờ đã đến cảnh giới Chuyển Phách, hơn nữa kinh mạch trong cơ thể gã còn do chính gã tế luyện lại từ đầu nên vô cùng cứng rắn, vì thế thực lực của gã rất mạnh.

Nhưng người mà gã phải gọi là cường giả thì chắc chắn không hề tầm thường.

"Đại sư nương đâu?"

"Tần minh chủ bị bắt rồi!"

Cái gì? Lại bị bắt rồi?

"Ngươi có biết kẻ bắt đại sư nương là ai không?", Mặc Dương không nhịn được hỏi.

"Cửu Hàn Thiên Cung!"

Cửu Han Thiên Cung?

Nghe vậy, mọi người đều thấy mơ hồ, rõ ràng bọn họ chưa từng nghe tới cái tên này.

Lâm Hiền Ngọc thở một hơi rồi nói: "Chắc là võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên, hơn nữa thực lực của họ không chỉ đơn giản là cảnh giới Tam Chuyển đâu, so với họ thì ta vô cùng yếu ớt, chỉ như một đứa trẻ thôi".

Sao có thể?

Chẳng phải Vỹ tôn giả đã thiết lập cấm chế ở bốn phong ấn lớn rồi sao? Tại sao vẫn có cường giả trên cảnh giới Tam Chuyển xuất hiện.

"Mục Vỹ đâu? Chưa về à?", Lâm Hiền Ngọc hỏi.

“Sư phụ ... ”

Sau đo, Vuong Chí Kiet lại kể mọi chuyen cho Lam Hien Ngọc nghe.

"Chết tiệt!"

Lâm Hiền Ngọc không nhịn được mắng: "Nếu có Mục Vỹ ở đây, chúng ta chỉ cần bắt tay với Đông Hoang là có thể tống cổ bốn dị tộc lớn đi rồi, hơn nữa Mục Vỹ có nghiên cứu về đại trận nên chắc chắn có thể đóng phong ấn lại lần nữa".

Nghe thấy thế, mọi người đều trầm mặc.

Khi nghe tin Mục Vỹ chưa chết, bọn họ rất vui, nhưng chưa vui được bao lâu thì lại bắt đầu lo lắng.

Theo Vương Chí Kiệt nói thì con rồng lửa đó chỉ hắt xì một cái đã có thể g**t ch*t vô số võ giả cảnh giới Niết Bàn.

Cái vòi của nó chỉ đập bừa một cái, cả núi Đại Hoang đã sụp lún, vậy rốt cuộc nó mạnh tới mức nào?

Mục Vỹ đã bị con rồng lửa ấy bắt đi, sống chết thế nào còn chưa rõ, nhưng có thể đoán là ... cơ hội sống rất mong manh.

"Bây giờ không phải là lúc đau lòng, chúng ta phải đi tra ngay xem kẻ bắt cóc Tâm Nhi rot cuộc có lai lịch thế nào. Còn nữa, Cửu Hàn Thiên Cung đó nằm ở đâu!"

Vương Chí Kiệt quyết đoán nói: "Các ngươi ... hãy nghỉ ngơi cho khoẻ, ta sẽ về điện Tam Cực để thu xếp mọi việc".

"À!", Vương Chí Kiệt bất ngờ quay lại, hỏi: "Thánh nữ của thánh địa Trì Dao đâu?"

"Thánh nữ đó chính là Tiêu Doãn Nhi!", Lâm Hiền Ngọc chợt nói: "Cô ấy cũng bị bắt rồi".

Vương Chí Kiệt nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi câm nín.

Rốt cuộc Cửu Hàn Thiên Cung đó là nơi nào?

Tần Mộng Dao và thánh nữ Tiêu Doãn Nhi đều là cường giả cảnh giới Chuyển Phách, hơn nữa Tần Mộng Dao còn thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, đến Vũ tiên tử, cô ấy cũng có thể khiêu chiến được, vậy mà cũng bị bắt đi!

“Các người đừng làm bừa, bây giờ hãy bắt đầu nghe ngóng tin tức, thăm dò về những kẻ đã bắt Tâm Nhi là ai và Cửu Hàn Thiên Cung, xem có ai biết không".

Vương Chí Kiệt lại căn dặn: "Nhớ là chưa chắc Mục Vỹ đã chết, lúc nào cũng sẽ có kỳ tích xảy ra. Hơn nữa, bây giờ thủ lĩnh của bốn dị tộc lớn đều đã chết, họ muốn phái người khác đến cũng cần một khoảng thời gian".

Khi mọi người của Vỹ Minh đang có tâm trạng nặng nề thì Mục Vỹ cũng đang chật vật chống đỡ ở trong biển lửa.

Hắn bị cái vòi cuốn xuống dưới, đi vào thông đạo của đại trận.

Sóng lửa cuộn trào, sức ép khủng khiếp bùng nổ, Mục Vỹ cảm thấy cơ thể mình sắp bị nung chảy rồi.

Nếu không ngờ Huyết Kiêu đã truyền khí tức huyết sát vào trong cơ thể hắn, cùng sáu loại sức mạnh mà hắn đã dung hợp khi bước vào cảnh giới Chuyển Thể nên cơ thể hắn đã mạnh mẽ lạ thường, thì có lẽ bây giờ, Mục Vỹ đã bị nung chảy rôi.
 
Mục Thần
Chương 658: Gặp lại bạn cũ


"Đây là đâu vậy hả?"

Mục Vỹ bực bội to tiếng.

Nhưng Tru Tiên Đồ không đáp. Hỏa long dùng vòi cuốn lấy hắn rồi nhanh chóng chui xuống lòng đất.

Vốn lúc rơi từ trên núi Đại Hoang xuống hắn đã không biết mình xuống được bao sâu rồi, giờ lại bị hỏa long kéo xuống lòng đất, không biết khi nào mới tới nơi, Mục Vỹ nghi ngờ mình đã đến lõi trong của Đại Lục luôn rồi.

Âm ...

Mục Vỹ đang suy nghĩ thì vòi hỏa long đột nhiên nới ra, ném hắn xuống đất cái bịch.

Nơi đây là cả một biển lửa nóng hầm hập, cho dù đã được chân nguyên bao bọc toàn thân, hắn vẫn không chịu nổi sức nóng này.

Sau khi đáp xuống, hỏa long phì mũi một cái, cái đuôi hất lên, cơ thể dài vạn trượng lách vào trong biển lửa, mất tăm.

"Ha ha ... "

Giữa luc đó, tiếng cười của một người cao tuổi thình lình vang lên giữa biển lửa vô tận ở trung tâm lòng đất.

"Ai?"

"Tiểu tử, tỷ năm rồi chưa có ai vào đây. Cậu là người đầu tiên đấy!"

Tỷ năm rồi?

Dù tính thêm cả thời gian sống kể từ khi trùng sinh với dấu mốc mười nghìn năm tuổi thì hắn đã sống được mấy chục nghìn năm rồi, Mục Vỹ vẫn khó tưởng tượng tỷ năm là một con số lớn thế nào.

"Ông là ai?"

"Ta là ai? Chẳng phải cậu muốn tìm ta sao?"

"Trung Tâm Khởi Nguồn!"

Mục Vỹ ngẩn người.

Hắn cứ tưởng Trung Tâm Khởi Nguồn là vật chết chứ, không ngờ lại là vật sống!

"Thôi thôi, gặp được bạn cũ nên muốn ôn chuyện chút. Tiểu tử, cậu ngủ một giấc đi ... "

"Ta không muốn ngủ!"

Nhưng lời phản đối của Mục Vỹ không có tác dụng.

Một trận sóng nhiệt từ trong biển lửa cuốn lấy người hắn.

Mục Vỹ thấy mí mắt mình ngày càng nặng nề, hắn dần rơi vào hôn mê ...

"Bạn già, ra đây đi!"

Một bóng người già cỗi xuất hiện giữa vùng đất rực lửa. Ngay sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu Mục Vỹ.

Tia sáng đó chính là Tru Tiên Đồ.

"Không ngờ ngươi lại tá túc trong một con người!", ông lão thở dài nhìn Tru Tiên Đồ.

"Chứ giờ ta còn ở đâu được? Biến mất giữa đất trời à?"

Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ trong Tru Tiên Đồ: "Hôm nay bị ngươi phát hiện, thích làm gì thì làm nấy đi, nhưng ta nghĩ ngươi không hẹp hòi đến mức đi so đo với một con người đâu nhỉ".

"Qua lâu rồi mà ngươi vẫn còn để bụng chuyện xưa. Lâu ngày không gặp, nói chuyện chút không được à?", ông lão thở dài đầy chán chường, nói với Tru Tiên Đồ

Tru Tiên Đồ cười khẩy, đáp: "Thôi đi, ta chẳng thể nói chuyện nổi với bốn người các ngươi. Nếu ngươi không định giết ta thì thả ta ra khỏi đây, muốn giết thì giết nhanh đi!"

Tru Tiên Đồ lơ lửng giữa không trung, những ngọn lửa không thể nào tới gần.

"Tỷ năm trôi qua, nỗi đau trong lòng ngươi vẫn chưa vơi đi ư? Chúng ta chỉ là vũ khí sắc bén trong tay người đó, được người đó chế tạo ra, chẳng lẽ ngươi muốn phản kháng người đó?"

"Ngươi đừng có đoán mò suy nghĩ của ta. Cái cuộc sống vừa sinh ra đã bị khống chế đó ta chịu đủ lắm rồi!"

"Vậy nên ngươi mới dốc hết sức bồi dưỡng cậu thanh niên này?"

"Đúng, rồi sao?"

Tru Tiên Đồ nhếch mép: "Ngươi muốn mật báo cứ mật báo, muốn giết ta cứ giết, muốn giết hắn cũng được nốt. Dù sao mạng của ta và hắn kết nối với nhau, hắn chết ta cũng chết".

"Ngươi ... "

Lời nói của Tru Tiên Đồ làm ông lão ngỡ ngàng quá đỗi.

"Thôi, bỏ đi. Ngươi đi đi!"

Một lát sau, ông lão phất tay cam chịu: "Không tranh cãi với ngươi nữa, làm gì thì làm, ta chỉ mong lần sau đừng tới quấy rầy ta nữa".

"Ngươi tưởng ta thích tới đây quấy rầy ngươi chắc? Nếu không có bọn kiến hôi ngu ngốc kia thì ... "

Nói đến đây, Tru Tiên Đồ im lặng, không nói nữa.

"Ngươi tin tưởng tiểu tử này nhỉ, ta cũng muốn thấy cậu ta đặc biệt ở chỗ nào!"

Ông lão mỉm cười chỉ tay, một luồng sáng màu xanh lục bay vào người Mục

Vỹ.

"Làm cái gì vậy?"

Tru Tiên Đồ trào phúng: "Muốn khống chế ta thì nói thẳng luôn cho rồi, gì mà giả tạo thế?"

"Không nhất thiết phải giải thích cho ngươi hiểu. Lần này ta chỉ muốn gặp ngươi với tư cách là bạn, ngươi không muốn thì thôi vậy!"

Dứt câu, ông lão vung tay. Biển lửa rực cháy, làn sóng nóng bức trỗi dậy, bóng dáng Tru Tiên Đồ biến mất, Mục Vỹ cũng không còn ở đây nữa.

Dù có nghe được cuộc đối thoại, hắn cũng không hiểu họ đang nói về cái gì.

Nhưng lúc này hắn cũng đâu tỉnh để suy nghĩ chuyện đó.

"Ngài ngủ lâu quá nên hồ đồ rồi, Hoang Điện đây mà Vỹ tiên sinh!", Hoang Thanh cười nói: "Núi Đại Hoang sụp đổ, ta tưởng ngài gặp phải nguy hiểm gì nên phái binh sĩ đi tìm ngài".

"Hả?"

Mục Vỹ xoa đầu, vẫn chưa hết mơ hồ.

Rõ ràng hắn bị ngất xỉu ở vực sâu trong lòng đất mà, sao lại ở đây?
 
Mục Thần
Chương 659: Nhà họ Vỹ dẫn người đến


"Tru Tiên Đồ, có phải do ngươi bày trò không đấy!"

"Liên quan gì đến ta? Ngươi không gặp nguy hiểm gì là được rồi, hỏi nhiều thế làm gì? Ta cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền ta!", tâm trạng Tru Tiên Đồ có vẻ rất tệ, nó buồn bực nói.

Thấy khuôn mặt đầy bực bội của Tru Tiên Đồ, Mục Vỹ thầm suy đoán.

Lai lịch của Tru Tiên Đồ bí ẩn thật, chắc chắn không phải xuất thân từ đại thế giới Tam Thiên.

Căn Nguyên của Thiên Vận Đại Lục thì có vẻ không đơn giản chỉ là Căn Nguyên Sinh Mệnh của một khối đại lục ...

Lẽ nào có gì đó giữa hai người này ...

"Đậu má, đừng có suy đoán bậy bạ thằng nhãi kia!"

Tru Tiên Đồ la ó: "Ta và lão già kia chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì đâu tiểu tử này, ngươi trong sáng chút được không?"

"Ta đã nói gì đâu?"

'Ngươi ... "

Hoang Thanh đang đứng ngay cạnh Mục Vỹ, thấy mặt quốc sư đổi hết mấy cung bậc cảm xúc thì hú hồn.

"Vỹ tiên sinh, nghe theo lời dặn dò lúc trước của ngài, Đông Hoang ta đã hợp tác với Vỹ Minh và điện Tam Cực tiêu diệt đội quân các phe không còn manh giáp!”

Hắn ta phấn khởi reo lên: "Ngài đã lập công lớn rồi đấy!"

"Yên tâm đi, thời cơ sắp đến rồi".

"Vâng! Nhưng có chuyện này có lẽ ta nên nói với ngài".

"Chuyện gì?"

Một trong hai thê tử của ngài, người tên Vương Tâm Nhã ấy, hình như đã bị ... bắt cóc rồi!"

Sao cơ?

Mục Vỹ nhảy bật ra khỏi giường, quát: "Kẻ nào làm?"

Biểu hiện của hắn làm Hoang Thanh giật cả mình, hắn ta vừa che ngực vừa kể lại: "Ta không biết là ai, những người đó mạnh lắm, bọn ta hoàn toàn không đấu lại nổi. Nhưng trang phục của mấy kẻ này đặc biệt lắm, trên ngực có thêu chữ Trận".

"Chữ Tran? Vạn Tran Tông!"

"Vỹ tiên sinh, ngài nói gì thế ạ?"

"Không có gì!"

Mục Vỹ ngồi xuống, nói với Tru Tiên Đồ: "Hắn là ngươi biết thực lực của Căn Nguyên Sinh Mệnh dưới lòng đất đó ghê gớm cỡ nào. Hỏa long trước khi bắt ta đi đã phun ra bốn nguồn năng lượng lan truyền ra xung quanh, vậy chắc là phong ấn do ta thiết lập mười nghìn năm trước đã bị phá giải rồi, đúng không? Do đó, cao thủ cảnh giới Vũ Tiên mới xuất hiện ở đây!"

Chỉ một chữ có thể hình dung người có cảnh giới Vũ Tiên: Mạnh!

Họ không phải là tiên nhân thật nhưng đã gần với tiên rồi.

"Không sai. Nhưng phong ấn đã đóng lại trước khi chúng ta rời khỏi vực thẳm trong lòng đất rồi!"

Tru Tiên Đồ buộc phải nói ra: "Những mười nghìn năm rồi, phong ấn ngươi thiết lập không còn uy lực như trước nữa. Bây giờ có Căn Nguyên bảo vệ Đại Lục rồi, ngươi không cần lo lắng gì cả. Cao thủ cảnh giới Vũ Tiên không vào đây được đâu".

"Ý ngươi là cấm chế của ta bị con hỏa long kia phá vỡ, sau đó người của tiểu thế giới Tam Thiên chạy vào bắt nương tử ta đi, rồi giờ ngươi bảo con hỏa long đóng phong ấn lại?"

"Là vậy đấy!"

"Ta ... "

Mục Vỹ sắp nổi điên luôn rồi.

Phong ấn bị phá giải làm Vương Tâm Nhã bị bắt, cô ấy bị bắt đi rồi thì phong ấn bị đóng lại. Điều này có nghĩa rằng người của tiểu thế giới Tam Thiên không thể đi vào Trung Châu.

Nhưng hắn biết vào tiểu thế giới Tam Thiên kiểu gì?

"Còn một việc nữa thưa Vỹ tiên sinh. Có vẻ như phía Trung Châu đã biết chuyện xảy ra trên Đông Hoang nên một số kẻ bắt đầu rục rịch ra tay với bốn dị tộc. Nhà họ Vỹ, Tụ Tiên Các, Lôi Thần Cốc, và Lục Ảnh Huyết Điện cũng góp một chân vào, nhưng điện Tam Cực và Vỹ Minh của ngài lại không có động tĩnh gì cả!"

"Ô?"

Tin tức này làm Mục Vỹ rat bất ngo. Lần trước, Lâm Hiền Ngọc đã nói với hắn rằng Vỹ Minh hiện do Tần Mộng Dao quản lý.

Trước giờ vị thê tử này của hắn luôn là một người điềm tĩnh, chính hắn cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.

Có điều còn một tin tức nữa Đông Hoang chưa nhận được là Tần Mộng Dao bị người của Cửu Hàn Thiên Cung bắt đi, nếu không chắc giờ này Mục Vỹ lo sốt vó lên rồi.

"Hoang Thanh, gọi phụ thân ngươi đến đây, ta có vài chuyện cần bàn với ông

ấy"

Ai cũng đã biết về thân phận thật của hắn, Mục Vỹ không cần phải giấu giếm gì nữa. Giờ hắn phải trở về Trung Châu thực hiện kế hoạch của mình thôi.

Người thứ nhất phải chết chính là Vỹ Thăng Không!

Phía đông Trung Châu, bầu không khí tại Vỹ Minh lúc này ngột ngạt vô cùng, im lặng như tờ.

"Hiện tại, sư phụ và sư nương đều không ở đây, ta sẽ tạm thời quản lý Vỹ Minh!", Mặc Dương yếu ớt nói với gương mặt nhợt nhạt: "Sau khi đến Đông Hoang, chủ lực của bốn dị tộc đều mất tích, chưa thấy viện quân đến, chúng ta nên làm gì?"

"Là nhà họ Vỹ! Nhà họ Vỹ, Thánh Đan Tông, Lục Anh Huyết Điện và Tụ Tiên Các tới rồi!"

Cái gì!

Nghe vậy, bầu không khí trong đại điện tức khắc trở nên nặng nề.

Hiện tại, cao thủ trong Vỹ Minh mất tích đến bốn năm người đã là nguy cơ trùng trùng, đằng này nhà họ Vỹ còn kêu gọi liên minh đến, đã rét vì tuyết còn giá vì sương!
 
Mục Thần
Chương 660: Ngồi xuống nghỉ ngơi


"Bọn họ tới đây làm gì?"

Mặc Dương đứng dậy, lạnh lùng nói: "Giờ này họ phải đang dọn dẹp tàn dư của bốn thế lực ngoại xâm chứ?"

"Họ tới đây để ... lấy đi điện Khiếu Nguyệt!"

"Cái gì!"

Câu nói đó làm những ai có mặt tại đại sảnh Vỹ Minh đều phẫn nộ.

Lấy điện Khiếu Nguyệt?

Điện Khiếu Nguyệt là gốc rễ của Vỹ Minh, chúng là ai mà dám lấy?

"Họ nói ... nói điện Khiếu Nguyệt là điểm mấu chốt của phong ấn trấn áp bộ tộc Cốt Yêu nên phải thu về, nếu không ... "

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không sẽ san bằng Vỹ Minh!"

"Khốn nạn!"

Mặc Dương nghe vậy nổi cơn thịnh nộ.

Hai năm qua, có thể nói Vỹ Minh đã phát triển hơn trước nhưng giờ lại vắng mặt các trụ cột, Vỹ Minh như bước trên băng mỏng. Quá rõ ràng nhà họ Vỹ có ý gì khi dẫn người tới đây rồi.

"Lão cáo già Vỹ Thăng Không này, dám kéo cả một đội quân tới đây nhân lúc hai sư nương, thánh nữ, Vạn tiên sinh và Tiểu Hắc đều không ở đây, muốn tiêu diệt Vỹ Minh chúng ta là cái chắc!", Cảnh Tân Vũ siết chặt hai tay, quát.

"Giờ không phải luc để trách ai, chuẩn bị nghênh chiến đi!"

Tiêu Khánh Dư bật cười: "Lẽ nào các ngươi quên mất lớp chín năm nào rồi?"

Nghe thấy lời nói của cậu ấy, bọn Mặc Dương, Lâm Chấp và Cảnh Tân Vũ nhìn nhau.

Thật vậy, nhờ có thầy Mục mà lớp chín khi ấy từ cái danh lớp rác rưởi biến thành lớp hàng đầu. Quả là kỳ tích!

Hôm nay, chưa chắc họ không tạo ra được kỳ tích năm ấy.

"Chỉ là nhà họ Vỹ, Tu Tiên Các, Lục Anh Huyết Điện và Thánh Đan Tông thôi mà, có là gì đâu!"

Mặc Dương trầm giọng quát: "Mọi người có đồng ý sát cánh cùng ta không?"

"Đồng ý!"

Bầu không khí trong đại sảnh Vỹ Minh tức khắc hừng hực khí thế.

Từ khi Vỹ Minh thành lập đến nay, họ đã trải qua vô số lần mài giũa, chính Mục Vỹ là người giúp họ sống sót qua những cơn hiểm nguy ấy.

Kể cả khi trong tình huống gian nan hai năm trước, điều Mục Vỹ nghĩ tới đầu tiên vẫn là kết nối họ với điện Khiếu Nguyệt và đưa tất cả mọi người cùng đi.

Giờ đây, Mục Vỹ không còn ở đây, thời điểm họ thể hiện thực lực của mình đã đến!

Hiện nay, Vỹ Thành chỉ là một thành trì với dân số một triệu người, chỉ được tính là thị xã ở Trung Châu nhưng tòa thành trì nhỏ bé này lại liên kết với gần một nửa nền kinh tế thương mại Trung Châu.

Lúc này, Vỹ Thành gặp đả kích lần thứ hai.

Lần đầu họ đã vượt qua, lẽ nào sợ lần hai?

Đội quân đông như nêm bao vây Vỹ Thành kín kẽ.

Vỹ Thăng Không mặc áo bào trắng đứng đầu đội quân, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.

Sau lưng lão ta là lãnh đạo của các thế lực lớn.

Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông, Vũ Thành Kiệt - trưởng lão của Tụ Tiên Các, Lục Ngọc Sát - điện phó Lục Ánh Huyết Điện!

Lúc trước, các phe phái cử những lãnh tụ đại diện của mình vào Đông Hoang nhưng không một ai có thể trở về. Tất cả đều bỏ mạng.

May mà bốn dị tộc xâm lược cũng bị diệt toàn quân.

Bởi vậy liên minh bốn thế lực bọn họ mới có thể tiêu diệt chúng nhanh chóng.

Nhưng sau trận chiến đó, họ cũng bị tổn thất không nhỏ.

Hiển nhiên, Vỹ Minh đã trở thành cái gai trong mắt họ.

Quan trọng nhất là nền kinh tế thương mại ở Vỹ Minh cực kỳ phát đạt. Quả là một miếng thịt béo bở, hấp dẫn vô cùng.

"Vỹ Thăng Không, bốn nhà các ông tập trung tại địa bàn của Vỹ Minh làm gì?", Mặc Dương đứng trên tường thành, tức tối quát.

"Làm gì à?"

Vỹ Thăng Không hờ hững đáp: "Bốn thế lực bọn ta chịu nhiều thiệt hại vì quét sạch tàn dư bốn lực lượng dị tộc, xông xáo xung phong, nhưng Vỹ Minh đã làm được gì? Đều ở Trung Châu với nhau, tại sao Vỹ Minh không chung tay góp sức?'

"Điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc cũng không góp phần, vì sao ông không hỏi họ?"

"Khỏi lo chuyện đó, tính sổ chuyện các ngươi xong là qua chỗ mấy người đó ngay!ʼ

Vỹ Thăng Không hừ lạnh: "Mặc Dương, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, giao điện Khiếu Nguyệt ra. Hai, chia cho bọn ta bốn phần năm quyền mua bán của Vỹ Minh!"

"Ha ha ... "

Nghe vậy, Mặc Dương thình lình cười phá lên.

"Chia quyền mua bán?"

"Cho các ông điện Khiếu Nguyệt?"

Mặc Dương sẵng giọng: "Vỹ Thăng Không, ông chết não rồi hay do ta nghe nhầm thế?"

"Điện Khiếu Nguyệt là vốn liếng để Vỹ Minh ta lập môn, tầm ảnh hưởng về thương mại trên Trung Châu là mọi người trong Vỹ Minh dùng mồ hôi xương máu để đổi lấy suốt hai năm qua. Giao cho các ông ư? Sao không san bằng Vỹ Minh luôn cho rồi!"

"Không hổ là học trò của ta, cách nói chuyện không khác gì!"

Mặc Dương nói xong, Vỹ Thang Không vừa định bac bỏ thì mot giong noi trêu tức vang lên.

'Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Thấy bóng người nọ tiến lại gần, mọi người trong Vỹ Minh bật thốt.

Lục Ngọc Sát của Lục Ảnh Huyết Điện khẽ rít gào: "Ông nói hắn chết rồi mà Vỹ Thăng Không? Sao hắn lại ở đây?"

"Không thể nào!", Vũ Thành Kiệt của Tụ Tiên Các cũng không tin nổi: "Rõ ràng thám tử của Tụ Tiên Các ta cũng thăm dò được tên kia mất tích trong núi Đại Hoang rồi mà!"

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ngay cả cao thủ cảnh giới Chuyển Phách của Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu và hai dị tộc khác đều chết tại núi Đại Hoang, sao Mục Vỹ có thể xuất hiện tại đây chứ?

"Ngồi xuống nghỉ ngơi!"

Hả?

Mệnh lệnh của Mục Vỹ làm ai cũng há hốc mồm.

Minh chủ định làm gì thế? Đừng nói là đơn phương độc mã chọi lại đội quân hơn trăm nghìn người này đấy chứ?
 
Back
Top Bottom