Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 631: Tru Tiên Đồ Lên tiếng


Mục Vỹ không thể đánh nhau ở đây nữa, nhỡ thu hút thêm các con á thánh thú khác tới thì hắn muốn chạy cũng không được.

Quyết định xong, Mục Vỹ cất bước, đi vòng qua con than lan bốn chân đó rồi bay l*n đ*nh núi Đại Hoang, hình như đó là vị trí đầu vào của long mạch.

Thấy Mục Vỹ định bỏ chạy, con than lan bốn chân bay vù đuổi theo.

Uỳnh một tiếng, điều này hình như đã dẫn dụ làn sóng linh thú, các bóng dáng to đùng đuổi theo Mục Vỹ.

"Chết tiệt!"

Thấy thoáng cái đã có mười mấy con linh thú biến dị cấp á thánh thú tập trung sau lưng mình, Mục Vỹ thẩm chửi thề một câu rồi tăng tốc.

Nhưng phía trước đã hết đường.

Trên đỉnh núi có một vách đá to lớn tối màu, mặt đá trơn bóng, trông giống một vật của tạo hoá.

"Mẹ kiếp, liều thôi vậy!"

Mục Vỹ than vãn một tiếng rồi quay lại, rút kiếm Phá Hư ra, một đường kiếm mang ý cảnh kiếm tâm lập tức khiến bầy á thanh thú đang đuổi theo phải hết hồn.

Phụt một tiếng, con thằn lằn bốn chân đuổi theo sát Mục Vỹ nhất đã bị chém đứt một chân, máu tươi màu xanh chảy ra.

Gầm ...

Nó gầm lên, đôi mắt xanh lè rồi bổ nhào về phía Mục Vỹ.

Nhưng Mục Vỹ đã vào bước đường cùng, nào còn sợ gì nữa, dưới cơn bùng nổ, hắn cũng đã khiến mấy con thú to con ở phía sau phải sợ mất mật.

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, vang vọng khắp núi Đại Hoang.

Song các võ giả đang đứng canh chừng bên ngoài lại chẳng hề nghe thấy gì, vẫn tiếp tục nhàn nhã tán dóc ở lối vào.

Bịch bịch ...

Một lát sau, khi liên tục xông ra chiếm giết các con á thánh thú, Mục Vỹ cũng dần thấy mệt.

Các con á thánh thú này đều là loài biến dị, hơn nữa thực lực của chúng còn rất mạnh, quân số thì đông. Mà Mục Vỹ lại phải phân tâm để bảo vệ bản thân, bởi nếu trúng một đòn thì tấm màn bảo vệ của hắn sẽ hỏng mất, thế thì xong đời luôn.

Phụt ...

Nhưng lo sao thì bị vậy, Mục Vỹ phụt một tiếng, sơ suất nên bị một cái móng vuốt lớn bổ vào phần hông bên trái, lớp bảo vệ lập tức vỡ tan.

Hoang khí von đang lon von ở xung quanh như sóng lớn cuồn cuộn chui ngay vào trong cơ thể hắn.

Ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, hơn nữa trong cơ thể hắn còn nặng nề như chất đầy đá.

Nhưng cảm giác này không tồn tại quá lâu.

Thoáng cái, hắn lại thấy Tru Tiên Đồ vốn đang sốt sắng trong người mình hình như đã tìm được cơ hội để phát tiết, nó điên cuồng xoay tròn.

Có tiếng vù vù vang lên, toàn bộ hoang khí ở trên núi Đại Hoang đã bị Tru Tiên Đồ cuốn lấy hết.

Hoang khí bất tận đã thể hiện khí thế như dời sông lấp biển, song vẫn bị Tru Tiên Đồ hấp thu hết.

Thậm chí đến đám á thánh thú cũng quên luôn việc đuổi theo Mục Vỹ, cứ thế đứng một bên trợn mắt há mồm quan sát tất cả.

Một lát sau, hoang khí ngất trời vây kín nui Đại Hoang đã biến mất hoàn toàn, sau đó tập trung hết trong cơ thể của Mục Vỹ.

Đám á thánh thú nghệt mặt ra nhìn Mục Vỹ.

“Khụ khụ ... Đừng nhìn ta, không phải do ta làm đâu!"

Thấy đám á thánh thú ấy chỉ muốn ăn sống nuốt tươi mình, Mục Vỹ xua tay, lúng túng nói.

Nhưng hoang khí đã biến mất nên hắn hít thở cũng dễ dàng và thoải mái hơn.

Chỉ có đám á thánh thu biến dị là khổ thôi.

Lập tức có tiếng kêu gào vang lên bên tai Mục Vỹ, đám á thánh thú đã quen với mùi vị của hoang khí từ lâu, giờ đột nhiên hoang khí biến mất thì sao mà chúng chịu nổi.

“Lũ súc sinh kia, định giết ta à? Đến mà giết này!"

Mục Vỹ biết, khi Tru Tiên Đồ hấp thu hết hoang khí, đám súc sinh này cũng sẽ thấy khó hít thở trong bầu không khí mới giống hắn ban nãy.

Vù ...

Lúc Mục Vỹ đang thách thức đám á thánh thu thì Tru Tiên Đồ chợt mở, một dòng khí lưu chảy ra, sau đó truyền thẳng tới cạnh đám á thánh thú biến dị ấy.

Điều này khiến bọn chúng lập tức phấn chấn hơn hẳn.

"Mẹ kiếp, chơi ta à!"

Thấy vẻ hưng phấn của bọn chúng, Mục Vỹ chỉ thấy mình như bị chơi xỏ.

"Ai? Kẻ nào đang ở đây?"

"Ngươi đoán thử xem!", một giọng nói vang lên trong đầu Mục Vỹ: "Thằng nhai, không phải ngươi luon muốn ta nói chuyen cung a? Sao giờ lại không biết ta là ai?"

Thằng nhãi?

Mục Vỹ không kìm được cơn tức, lẩm bẩm: "Ngươi là ... Tru Tiên Đồ!"
 
Mục Thần
Chương 632: Nguồn gốc của Đại Lục


Dứt lời, chính Mục Vỹ cũng ngẩn người.

Tru Tiên Đồ nói chuyện rồi kìa!

“Đúng, mà cũng không đúng!"

Một giọng nói không rõ là nam hay nữ lại vang lên trong đầu Mục Vỹ: "Nói đúng ra thì ngươi có thể coi Tru Tiên Đồ là một món bảo vật, còn ta là khí linh, một khí linh vô địch thiên hạ biết tranh luận!"

Khí linh?

Mục Vỹ có biết đến khí linh, nhưng hình như chỉ thần khí kỳ diệu mới có thì phải!

"Ngươi không cần phải nghĩ nữa làm gì, mà bớt lấy mấy thứ thánh khí, tiên khí hay thần khí gì gì đó mà ngươi biết để đánh giá Tru Tiên Đồ đi, ngươi sẽ không bao giờ biết được Tru Tiên Đồ lợi hại như thế nào đâu".

Khí linh mất kiên nhẫn nói: "Đám hoang thú biến dị này sẽ không ra tay với ngươi đâu, chúng không ngu, biết ngươi đã hấp thu hết hoang khí rồi thì muốn giữ được mạng sống, chúng sẽ phải nghe lời ngươi!"

“Thật không?"

"Ta lừa ngươi làm gì?"

"Nào nào, con thẳn lần bốn chân kia, cúi xuống để ta cưỡi nào!"

Mục Vỹ đa bắt đầu thu nghiệm ngay, gọi con than lan bốn chan rồi mỉm cười.

Cái chân bị Mục Vỹ chém đứt của nó đã mọc lại, nhưng nó lại ngẩn ra nhìn Mục Vỹ.

Cuối cùng, nó như không nhịn được nữa, đi về phía Mục Vỹ.

Bụp một tiếng, cái chân to đùng của nó đặt ngay trước mặt Mục Vỹ, làm bụi bay mù mịt.

"Ớ ... ngoan thật luôn này!"

Mục Vỹ ngạc nhiên.

“Vớ vẩn, không lẽ ta lừa ngươi chắc?", khí linh lại nói.

"Hoá ra ngươi biết nói, thế sao chuyên gia ngó lơ ta?", Mục Vỹ hừ nói: "Tốt xấu gì thì ta cũng là chủ nhân của ngươi cơ mà!"

“Ngươi mà cũng đòi ư?"

Tru Tiên Đồ cười lớn nói: "Hẹn kiếp sau nhé! Giờ ngươi yếu như sên, còn lâu ta mới thèm cái loại chủ nhân như ngươi, bây giờ chúng ta cùng lắm chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi".

"Hợp tác thế nào?"

“Ta giúp ngươi nâng cao cảnh giới, ngươi hỗ trợ ta khôi phục cảnh giới, để ta nhớ lại ký ức!”

Nhớ lại ký ức?

Mục Vỹ ngẩn người.

"Ta có nói thì ngươi cũng không hiểu đâu, giống như hoang khí từ thời thái cổ ấy. Tóm lại là ngươi giúp ta làm được việc thì ta sẽ lợi hại hơn!", Tru Tiên Đồ lạnh lùng nói: "Còn nếu ngươi mà lấy được những món đồ từ thời viễn cổ hay thậm chí là thái cổ thì ta cũng sẽ có thể hồi phục".

"Để trả công, ta sẽ cho ngươi toàn bộ thiên tài địa bảo trong Thần Không Bảo Động, đảm bảo đủ cho ngươi dùng đến Thần Vực luôn. Nếu ngươi may mắn, gặp được một vị kiếm khách tuyệt thế trong Thời Không Yêu Tái, biết đâu sẽ tìm được kiếm tâm của mình đấy".

Thần Không Bảo Động?

Thời Không Yêu Tái?

Mục Vỹ gật đầu, trong đầu bắt đầu mường tưởng.

Lần trước, hắn tình cờ đi vào trong không gian màu trắng, có lẽ đó chính là Thời Không Yêu Tái mà Tru Tiên Đồ nhắc tới, còn Thần Không Bảo Động thì chắc là một hang động sáng lấp lánh - nơi cất giấu bảo bối của Tru Tiên Đồ.

“Ta phải đi đâu để tìm những món đồ từ thời viễn cổ và thái cổ mà ngươi nói để khôi phục thực lực cho ngươi? Mà ngươi từ đâu đến? Tại sao lại bị thương? Những chuyện này ta đều không biết!"

"Sau này rồi ngươi sẽ rõ".

Tru Tiên Đồ bình tĩnh nói: "Còn muốn tìm được những bảo bối kia thì phải xem ý trời thôi, ngươi cứ làm từ từ, dẫu sao với thực lực bây giờ của ngươi thì chắc còn lâu lắm, nhưng lau may ta cung cho đuoc, nen khong can lo ve thoi gian".

"Ngoài ra, sở dĩ ta nói chuyện với ngươi là bởi những hoang khí viễn cổ này có thể rửa sạch thương tích cho ta, nhưng ta không thể kết nối với ngươi quá lâu được, vì thế không có chuyện gì thì đừng có làm phiền ta và ta cũng sẽ không phiền tới ngươi!"

"Ta biết rồi!"

Mục Vỹ gật đầu.

"À, ngươi có trên Đại Lục này có bảo vật gì không?", Mục Vỹ hỏi dò.

“Ý ngươi là khởi nguồn của Đại Lục ư?"

“Ùm", Mục Vỹ kích động đáp.

Quả nhiên là Tru Tiên Đồ biết!

“Ta khuyên ngươi quên thứ đó đi, bởi với thực lực hiện tại của ngươi thì dù có tìm thấy thì cũng chỉ có đường chết thôi. Thiên Vận Đại Lục không chỉ đơn giản là một đại lục bình thường đâu, rồi sau này ngươi sẽ biết!"

Nghe Tru Tiên Đồ nói chuyện, Mục Vỹ cảm nhận rõ sự mệt mỏi của nó.

"Sau này chắc chắn Thiên Vận Đại Lục sẽ là nơi giao tranh của các thế lực lớn, đến lúc ấy mới là chiến loạn thật sự, còn những người đó thì ta chỉ có thể nói là họ tham lam quá rồi".

"Ta biết rồi!"

"Chắc ngươi có cách để loại bỏ ma khí trong người ta chứ? Nửa năm rồi ta không tiến bộ được tẹo nào, bây giờ ... "

"Được, ta phải tặng quà gặp mặt cho ngươi chứ!"

Tru Tiên Đồ nói xong, Mục Vỹ chỉ thấy linh hồn ảo trong đầu mình bắt đầu rung lên, những luồng sức mạnh tinh thuần vô cùng dồi dào trong Tru Tiên Đồ dội vào.

Thần lực!
 
Mục Thần
Chương 633: Long mạch xuất hiện


Trông thấy luồng sức mạnh ấy, Mục Vỹ mừng ra mặt, bởi rất lâu rồi hắn chưa thấy Tru Tiên Đồ phát thần lực.

Luồng thần lực mãnh liệt này dính sát vào kinh mạch trong cơ thể của Mục Vỹ, thúc giuc chân nguyên trong người hắn.

Một lát sau, Mục Vỹ cảm thấy ma khí trong người mình đã bị thần lực cuốn lấy rồi rời khỏi cơ thể mình từng chút một.

Ngay sau đó, tầng hồn đàn thứ chín đã dần hình thành ở tám tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ.

Lần này, Mục Vỹ chẳng cần động tay một chút nào, tất cả đều nhờ hết vào Tru Tiên Đồ.

“Bây giờ, ta đã nâng cho ngươi lên cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, nhưng thiên hoa, Cửu Thiên Chân Lôi, Hắc Ngục Ngân Thuy, ma khí và thần lực trong hồn đàn của ngươi trộn lẫn vào với nhau thì đúng là loạn lắm. Cho nên khi nào ngươi tới bước chuyển thứ nhất của cảnh giới Tam Chuyển sẽ khó khăn lắm đấy, chuẩn bị tâm lý trước đi".

"Ta biết rồi!"

“Mà thanh kiếm này của ngươi không tầm thường đâu, nó là thánh khí, chứ không phải thiên khí cực phẩm đâu. Ta có thể giúp ngươi tế luyện để nâng cấp nó thành bán thánh khí, như thế sẽ thay đổi hình dạng để kẻ thù không nhận ra ngưʼơi”.

"Bán thánh khí?"

Mục Vỹ mừng rỡ.

Không phải hắn không thể luyện chế bán thánh khí, là tại chỉ dựa vào nguyên liệu ở Thiên Vận Đại Lục thì không đủ để làm.

Nhưng nếu bây giờ có một món bán thánh khí trong tay, hắn sẽ không phải lo sợ gì nữa.

“Được rồi, có gì cần ta giúp thì để sau đi, giờ ta phải nghỉ ngơi, huy động quá nhiều lực tinh thần để vận chuyển Tru Tiên Đồ làm ta mệt quá ... "

Noi xong, Muc Vỹ cho mot luc lau cung khong thay Tru Tien Đồ co động tĩnh gì nữa.

“Bây giờ không phải chờ nữa rồi, Trung Châu à, Mục Vỹ ta về đây!"

Mục Vỹ mỉm cuời rồi quay người roi đi, muời may con hoang thu khổng lồ không nỡ để hắn bỏ đi nên vội vã chạy theo.

Tiếng bịch bịch vang mỗi lúc một xa, Hoang Thanh vẫn luôn chờ Mục Vỹ ở dưới núi

Hắn ta phát hiện thấy hoang khí trong núi Đại Hoang ở phía xa đột nhiên biến mất, điều quan trọng nhất là sau khi Mục Vỹ bay xuống núi, phía sau hắn có một bầy hoang thú to đùng chạy theo.

"Mau, bảo vệ quốc sư, nhanh lên!"

Hoang Thanh hét lên một tiếng rồi bay nhanh về phía Mục Vỹ.

“Làm gì thế? Làm gì thế hả?"

Thấy đám người ấy lao tới tấn công hoang thú ở phía sau mình, Mục Vỹ vội vàng hô lớn lên.

"Quốc sư đại nhân, chúng ta tới bảo vệ ngài mà!", một hộ vệ không nhịn được gãi đầu, lúng túng đáp.

"Ta mà cần các ngươi bảo vệ thì chắc chết lâu rồi nhỉ?", Mục Vỹ xua tay nói: “Không phải lo, chúng là ... thú cưỡi mà ta mới thuần phục được đấy!"

Thú cưỡi?

Nghe thấy vậy, Hoang Thanh ngẩn ra.

Hắn ta biết rất rõ về bầy hoang thú này, chúng đều có thực lực sánh ngang với cường giả đẳng cấp ở Đông Hoang, ví dụ như con thằn lằn bốn chân kia, ít nhất phải là cường giả cảnh giới Chuyển Thể mới có thể đối phó được với nó.

Vậy mà Vỹ tiên sinh lại .... thuần phục được đám súc sinh này!

"Có gì đáng phải ngạc nhiên à?", Mục Vỹ nhíu mày nói: "Bây giờ, chúng ta về Hoang Thành đã, hoang khí ở núi Đại Hoang đã biến mất, có lẽ sẽ có chuyện kỳ lạ xảy ra, vì thế chúng ta phải báo cáo với hoang chủ mới được".

“Vâng!"

Bây giờ, Hoang Thanh chính là người kế thừa vị trí hoang chủ kế nhiệm, vì thế có địa vị rất cao ở Hoang Thành, nhưng cũng chính vì thế nên thái độ của hắn ta với Mục Vỹ cũng vô cùng kính cẩn.

Nếu không nhờ có Mục Vỹ thì bây giờ, hắn ta chẳng là gì so với các hoang tử khác cả.

Bây giờ, vì sự xuất hiện của Mục Vỹ nên hoang chủ ngày càng giao nhiều việc cho hắn ta hơn, các đại hoang vương cũng âm thầm dựa dẫm vào hắn ta.

Dù có địa vị rất cao, nhưng Hoang Thanh biết rõ nếu không có Mục Vỹ thì mọi thứ của hắn ta sẽ biến mất nhanh chóng.

Đoàn người rời khỏi núi Đại Hoang, di chuyển nhanh về phía Hoang Thành.

Nhưng sau khi bọ họ rời đi chưa được bao lâu, núi Đại Hoang vốn yên bình đột nhiên xảy ra động đất.

Vốn dĩ vì có hoang khí che phủ nên núi Đại Hoang mới trở nên mờ ảo.

Nhưng bây giờ, hoang khí đã biến mất, dáng vẻ của ngọn núi đã sáng tỏ, dù cách cả chục dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhìn từ trên cao xuống cũng thấy địa hình của long mạch rõ ràng.

Thêm nữa lại có động đất nên ngọn núi đã hoàn toàn sụp đổ, các dãy núi cũng lún xuống, thậm chí có chỗ thì nhô lên, chỗ thì sụt xuống, nhìn như bóng dáng của một người khổng lồ.

Tin tức này vừa truyền về Hoang Thành, Hoang Trác Thiên đã cử người đi điều tra ngay.

Lão ta không hề trách Mục Vỹ về chuyện hoang khí biến mất, mà ngược lại còn cảm ơn, điều này đã khiến núi Đại Hoang - thánh địa của Đông Hoang hiện ra hoàn toàn, khiến họ không còn trở ngại khi tiến vào.

Nhưng cùng lúc đó, Trung Châu yên bình đã lâu tiếp tục dậy sóng trở lại.

Long mạch mà bốn dị tộc lớn tới Trung Châu tìm kiếm đã xuất hiện.

Nhưng nơi nó xuất hiện lại không phải ở Trung Châu, mà là Đông Hoang, điều này khiến ai cũng phải bất ngờ.

Thánh địa Trì Dao - nơi ở của Thất Tinh Môn.

“Tinh Nam Kim, phen này, chúng ta phải thật cẩn trọng, chúng ta không thể tiến hành xâm chiếm Đông Hoang như làm với Trung Châu được".

"Ta biết rồi!"

Hai người ngẩng đầu lên ngắm bầu trời cao, sau đó mỉm cười.

Bảo vật mà họ muốn tìm cuối cùng đã xuất hiện rồi.
 
Mục Thần
Chương 634: Đến khi ngươi chết


Cùng thời điểm đó, trong Lôi Thần Cốc, Tước Nhất Minh và Tước Nhất Kiệt của Thánh Tước Môn cũng vừa hay tin.

"Hừ, hai năm vừa qua bọn Ma tộc cứ nhắm vào chúng ta, lần này lão tử nhất định phải chơi bọn Đại A Ma một vố cho đỡ tức mới được".

Tước Nhất Kiệt vừa nhận được tin tức là quát tháo ngay.

"Thôi cứ cẩn thận cho lành!"

Tước Nhất Minh khuyên can: "Hiện nay Trung Châu không còn hỗn loạn như lúc chúng ta mới đến nữa, cẩn thận cho khỏi có bất trắc. Các thế lực lớn không đơn giản như bề ngoài đâu".

"Ta biết, nhưng ta không nuốt trôi nổi cục tức này!"

Tước Nhất Kiệt đanh mặt siết chặt tay. Có bao giờ một thiên tài Thánh Tước Môn như gã ta phải chịu ấm ức thế này đâu?

"Nuốt không trôi cũng phải nuốt. Chưa kể, long mạch đã hiển lộ trên Đông Hoang, chắc chắn không phải chỉ có mình Thánh Tước Môn chúng ta đi. Lúc đó sẽ hay ho lắm đây".

Tước Nhất Minh cười nhẹ, trong lòng thầm tính toán.

Chuyện long mạch xuất hiện đã được lan truyền khắp Trung Châu với tốc độ nhanh đến chóng mặt. Ai cũng thấy có vẻ những phe phái lớn sắp rục rịch trở lại rồi

Vỹ Thành, Vỹ Minh.

Với việc dựa vào điện Khiếu Nguyệt để mở rộng quy mô cũng như sáp nhập với những lực lượng còn sót lại như thánh địa Trì Dao và bốn thế lực trên hạng nhất, hai năm qua Vỹ Minh đã phát triển vượt bậc.

Hiện tại Vỹ Thành chỉ là một thành trì nhỏ với dân số khoảng một triệu người, nhưng tòa thành trì này lại là đầu mối của gần một nửa các cuộc giao dịch, buôn bán đan dược và linh khí trên toàn bộ Trung Châu.

Ngoài ra, nhìn từ xa sẽ thấy rằng kiến trúc của điện Khiếu Nguyệt và tòa nhà được xây dựa trên đó dường như có liên quan với nhau, trông rất kỳ diệu.

Giờ phút này, các bô lão của Vỹ Minh như Mặc Dương, Vạn Vô Sinh và Lâm Hiền Ngọc đang ngồi nghiêm chỉnh trong đại sảnh điện Khiếu Nguyệt.

"Chắc han mọi người cũng nghe thấy tin đồn long mạch mà bốn thế lực mải miết kiếm tìm đã hiện diện trên Đông Hoang rồi, họ sẽ phái người đi cho xem".

Tần Mộng Dao trong bộ váy dài màu xanh biếc đứng trên cao, lạnh lùng nói: "Vy Minh có nên xuất phat đến Đông Hoang som không, ta muốn nghe ý kiến của mọi người".

"Đương nhiên phải đi rồi!"

Vạn Vô Sinh lên tiếng ngay: "Lúc trước chính bọn súc sinh này là thủ phạm khiến Mục Vỹ bỏ mạng, đến bây giờ Vỹ Minh chúng ta đã vươn mình trỗi dậy một lần nữa, lão tử cũng đã đến cảnh giới Chuyển Thể, không đi sao được. Có giết bọn khốn nạn kia mới xoa dịu được nỗi căm phẫn trong lòng chúng ta!"

Vạn Vô Sinh điên tiết nói. Ai cũng thấy được sự phẫn nộ của ông ta.

"Sư nương, chuyện của sư phụ là cái gai trong lòng tất cả chúng ta. Dù không biết rốt cuộc thứ mà bốn thế lực lớn đang tìm là gì nhưng nếu có thể làm bọn chúng vấp chân thì chúng ta cứ làm thôi!", Mặc Dương cũng đồng tình.

"Không cần nhiều người vậy đâu!", Lâm Hiền Ngọc cho ý kiến: "Điều động mười mấy võ giả trên cảnh giới Niết Bàn đi là được rồi. Chúng ta đi chủ yếu chỉ để thừa nước đục thả câu thôi. Có khi bản thân bọn chúng còn không biết chí bảo mình hay nhắc đến là cái giống gì nữa là!"

Nghe xong lời nói của ba người, những người còn lại gật đầu.

"Vậy thì đi thăm dò Đông Hoang theo lời ba vị, nhưng mọi người phải đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu, không được phép mạo hiểm".

Tần Mộng Dao vừa day thái dương vừa ra lệnh: "Vỹ Minh vừa hồi phục được hai năm, không thể bị vấp ngã thêm lần nào nữa".

"Rõ!

"Rõ!"

Mọi người khoát tay rồi lục tục rời đi.

Tần Mộng Dao ngồi ở chủ tọa thở dài, trên mặt hiện vẻ lo lắng.

Phải cần một nguồn nhân công và tài sản rất lớn để duy trì Vỹ Minh, cô lại chỉ có một mình, thật sự quá vất vả.

"Vỹ ca ... muội mệt quá ... "

Nhìn ra ngoài đại điện, Tần Mộng Dao than thở.

Trong Vỹ Minh ngày nay, Vạn Quỷ lão nhân đã tu luyện đến cảnh giới Chuyển Thể, bọn Mặc Dương cũng bước vào cảnh giới Niết Bàn cả rồi, thêm cả việc có thánh thú Tiểu Hắc trấn giữ nên chẳng ai dám trêu vào.

Nhưng nếu sự kiện hai năm trước tai diễn, Vỹ Minh vẫn sẽ không trụ chân được nổi.

Vũng nước lặng Trung Châu Đại Lục dần khuấy động, các thế lực lớn đều nhanh tay cử quân của mình đi.

Họ không biết thứ gì đang được cất giấu trong long mạch, nhưng tin chắc rằng đó là một món bảo bối hiếm có.

Nếu không thì bốn thế lực khổng lồ kia đâu thể nào chịu hao phí sức lực và tiền tài để phá vỡ phong ấn rồi phái vô số cao thủ đến Trung Châu tìm kiếm một cách trắng trợn như thế.

Còn về việc đó là bảo bối gì, tat nhiên những lực lượng hàng đầu trên Trung Châu sẽ không cam lòng từ bỏ cơ hội tìm kiếm rồi.

Tiếng gào rống thê lương vọng lên từ dưới đáy vực hun hút ngập tràn ma khí âm u như muốn làm người nghe thủng màng nhĩ.

Trong Ma Uyên sâu vô tận ấy là hàng loạt chiến sĩ Ma tộc.

Lúc này, ở tầng dưới cùng của Ma Uyên nơi hầu hết người Ma tộc hội tụ có một người với thân hình gầy trơ xương bị trói hai tay, hai chân trên vách tường.

Bên cạnh là Sát Minh khép hờ mắt, không nhúc nhích.

"Khi nào xử lý xong việc riêng, rảnh rỗi là hắn sẽ tới đây ngay. Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể có phải là bất tử bất diệt đâu, ngu hết nói nỗi".

"Ngươi ... "

"Đến lúc này rồi còn mạnh miệng, để xem con vịt sắp chết như ngươi có thể mạnh miệng đến bao giờ!"

"Đến khi ngươi chết!"
 
Mục Thần
Chương 635: Tiến quân đến Đông Hoang


Sát Minh âm trầm dọa dẫm: "Xem ra phải cho ngươi biết tay mới được".

Nói rồi y đứng dậy đi đến trước người Mục Thanh Vũ, cây roi dài trong tay bị bao phủ trong ma khí màu đen phát ra âm thanh chát chúa.

"Hừ, ngươi dùng cái trò này hai năm rồi không thấy chán à? Ta thì chán lắm rồi đấy!'

Mục Thanh Vũ khinh thường giễu cợt: "Sát Minh, ta có dự cảm ngày giỗ của ngươi sắp đến rồi!"

"Chết đến nơi vẫn mạnh miệng!"

Sát Minh lạnh lùng quất roi.

"Sát Minh!"

Một tiếng gầm vang lên ngăn cản hành động của y, Đại A Ma với thân hình cường tráng bước tới, quát: "Tập hợp quân đội đến Đông Hoang ngay!"

"Đại A Ma đại nhân ... đã có tin tức về long mạch rồi sao ạ?", Sát Minh nói một cách cẩn thận.

"Đúng, long mạch xuất hiện trên Đông Hoang rồi, chắc chắn vật mà chúng ta muốn tìm đang ở đó, phải cử quân đến Đông Hoang ngay thôi!"

Đại A Ma cười phấn khởi: "Đợi đến khi tìm được thứ chúng ta cần là có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này và trở lại tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Tháng ngày ăn chơi đến rồi!"

"Cái tên sống dai như quỷ này cũng sắp chết!"

Hắn ta hả hê cười lớn nhìn Mục Thanh Vũ.

Câu vừa dứt, hai người lập tức rời khỏi đó.

Thật lâu sau, Mục Thanh Vũ bỗng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời.

"Đông Hoang ... long mạch ... "

Ông ấy nhếch môi, đôi mắt lộ nét cười thâm thúy.

Bầu không khí của Trung Châu Đại Lục trở nên náo động, đội quân Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu cùng người của Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn trùng trùng điệp điệp xuất phát đến Đông Hoang.

Cùng lúc đó, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, nhà họ Vỹ, Lục Ảnh Huyết Điện, Lôi Thần Cốc, điện Tam Cực, Vỹ Minh, các lực lượng trong tối hay ngoài sáng đều điều quân nối gót bốn thế lực lớn sát sao.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền đến Đông Hoang.

"Ta còn chưa đi mà mấy người đó đã đi rồi!"

Sau khi nghe tin tức mà Hoang Thanh mang đến, Mục Vỹ chế nhạo.

"Hoang Thanh, ta nhớ hình như ngươi từng noi rang cac bộ lạc làm trai mệnh lệnh của hoang chủ đều bị dồn ép đến phía tây Đông Hoang đúng không?"

"Đúng vậy, Vỹ tiên sinh!"

"Vậy thì tốt quá rồi, những kẻ làm phản kia cực kỳ hiếu chiến, các thế lực lớn tại Trung Châu muốn đi qua nơi đó ắt phải trải qua một trận chiến đẫm máu".

"Không sai!"

Hoang Thanh phấn khởi nói: "Vỹ tiên sinh, ngài đoán như thần vậy. Chúng ta vừa dồn quân phản loạn đến biên giới Trung Châu là mấy kẻ tâm tư khó dò kia tới ngay”.

"Đúng vậy!"

Mục Vỹ gật đầu rồi đáp: "Núi Đại Hoang đã lấp ló hình dạng của long mạch, bọn Trung Châu tới đây chắc chắn là vì nó. Núi Đại Hoang là thánh địa của Đông Hoang các ngươi, xử trí thế nào thì hỏi phụ thân ngươi thử xem!"

"Phụ thân bảo ta đến gặp tiên sinh để hỏi thăm xem ngài có cách gì không đây!"

Mục Vỹ nhếch mép: "Ngươi nói như vậy ta mới nhận ra có một cách hay".

Nhìn nụ cười của hắn, Hoang Thanh biết lần này mình lại tới đúng nơi rồi.

"Tại bất kì thời đại nào, những người được sinh ra tại Đông Hoang cũng đều là người Đông Hoang, võ giả đông và mạnh hơn Trung Châu rất nhiều. Điểm khác biệt duy nhất là đợt này gần như mọi phe phái lớn trên Trung Châu đều tới, tuyệt đối không được cứng nhắc đâm đầu đối phó với họ".

"Nhưng dù sao Đông Hoang vẫn là thiên hạ của hoang chủ, những võ giả bị dồn ép đến biên giới chắc chắn sẽ liều mạng phản kháng, từ đó quân địch sẽ bị tiêu hao sinh lực".

"Sau đó, hoang chủ phái bốn vị hoang vương đến biên giới đàn áp bọn chúng, không được thì giết luôn, dù gì chiến sĩ Đông Hoang cũng nổi tiếng uy mãnh mà".

"Không cho chúng vào sao?", Hoang Thanh thắc mắc hỏi.

"Không phải vậy!"

Mục Vỹ cười từ tốn: "Cho vào được nhưng phải hạn chế thôi, làm sao chúng ta biết liệu chúng càn quét sạch Đông Hoang. Nhưng mà cứ một đội mười nghìn người vào thì bắt nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm đi".

"Ai phản đối chứng tỏ có mưu đồ, giết tại chỗ!"

"Ai đồng ý thì cho vào, dẫu sao cũng ít người, đâu gây ra được sóng gió gì!"

Hoang Thanh lập tức xoay người đi.

Càng tiếp xúc với Mục Vỹ, hắn ta càng thấy Mục Vỹ thông minh. Thậm chí, Hoang Thanh còn nghĩ rằng sau này mình trở thành hoang chủ rồi sẽ tôn Mục Vỹ làm chủ tôn nữa.

"Không ngo thu cac nguoi muon tìm la trung tam khoi nguồn cua Thien Vận Đại Lục!", Mục Vỹ lẩm bẩm, gương mặt tuấn tú bị vành nón đen che phủ.

Hắn bắt đầu bận rộn lại rồi đây.
 
Mục Thần
Chương 636: Ông ta sỉ nhục ngài


Sau khi cân nhắc lời đề nghị của Mục Vỹ, hoang chủ ngay lập tức cho quân lên đường đến giáp ranh giữa Trung Châu và Đông Hoang xếp hàng nghiêm chỉnh ở đó.

Những người thuộc Ma tộc và các thế lực lớn đến đây đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, quân đội gồm chiến sĩ Đông Hoang và tứ đại hoang vương là một thành lũy ngăn cản sự tiến quân của bọn họ vô cùng vững chắc.

Cuối cùng, song phương buộc phải lùi một bước, tiến hành đàm phán.

Phe đầu tiên đồng ý với việc trả một tỷ Linh Tinh hạ phẩm để được phép vào Đông Hoang là Ma tộc.

Tiếp đó là bộ tộc Cốt Yêu, Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn và các thế lực khác.

Họ cũng không muốn còn chưa vào Đông Hoang đã xung đột vũ trang với chiến sĩ Đông Hoang.

Tuy Đông Hoang không phải là một nơi có tài nguyên khoáng sản phong phú và sản xuất được nhiều linh dược trên Trung Châu, nhưng dù gì đây cũng là một trong nam manh ghep cau thanh nen Thien Van Đại Lục.

Bên cạnh đó, điều quan trọng nhất là Đông Hoang chỉ đề cao thực lực, có tình cảm gì hay không cũng không nhân nhượng.

Trong tình cảnh nguy cấp, người Đông Hoang ai cũng có thể cưỡi ngựa ra trận giết địch.

"Hoang Ngọc Vương, ta hỏi cái này, ai là người nghĩ ra cách nộp tiền mới được vào thế?", Cốc Dụ - đặc sứ Ma tộc - cười sảng khoái nhìn Hoang Ngọc Vương đứng cạnh mình.

"Đuong nhiên là quốc su vĩ đại của Đông Hoang bọn ta rồi!"

Hoang Ngọc Vương cười tự hào: "Quốc sư đại nhân lo người Trung Châu các ngươi có ý đồ xấu nên mới bảo bọn ta đứng đây canh gác đấy".

Bản thân Hoang Ngọc Vương là một trong năm hoang vương, sau khi Hoang Minh Vương làm phản bị giết, địa vị của ông ta được tăng lên nhanh chóng.

Chủ yeu la viec Muc Vỹ chua trị cho đua con trai cua ong ta co thể tu luyện trở lại, thế nên Hoang Ngọc Vương cực kỳ biết ơn Mục Vỹ, tôn sùng hắn như thánh thần!

"Ta nói ngươi nghe, ở Đông Hoang, ngươi nói xấu hoang vương mà bị ai nghe thấy là bị tóm đến Hoang Điện chịu phạt, nhưng ngươi mà dám nói xấu sau lưng quốc sư thì có khi bị đánh chết trước khi kịp tới Hoang Điện đấy!"

Hoang Ngọc Vương thấp giọng nói: "Tuyệt đối không được bất kính với quốc sư của ta, nếu không, cho dù hoang chủ tha thứ cho ngươi thì ở Đông Hoang cũng không ai tha đâu!"

"Cảm ơn đã nhắc!"

Cốc Dụ gật đầu rồi dẫn mười nghìn tinh anh Ma tộc tiến vào Đông Hoang, những đội quân còn lại phe Ma tộc thì yên lặng đứng chờ ngoài biên giới.

"Thăm dò rõ hết chưa?"

"Rồi ạ, Đông Hoang vừa có một vị quốc sư thần thông quảng đại, mưu kế đầy mình, được dân Đông Hoang ủng hộ nhiều hơn cả hoang chủ".

"Ồ? Đông Hoang lớn vậy mà, xuất hiện người như thế cũng không lạ".

"Nhưng người này chỉ dùng gần nửa năm để nhận được sự ủng hộ đó đấy ạ!"

"Cái gì?"

Đại A Ma giật mình, quát: "Điều tra, đi điều tra kỹ càng về tên này cho ta! Nếu như mời chao được người này về đây thì không cần lo không tìm được thứ đó rồi".

"Rõ!"

Giờ phút này, có một nhóm người vừa đặt chân đến một tửu lâu trong Hoang Thành

Nguoi cam au co mai toc muoi tieu, net mat lanh lung den cung cuc. He ai bị ông ta nhìn cũng thấy người lạnh ngắt.

"Vạn tiên sinh, ông cứ nhìn kiểu đó, người ta không bắt mình mới lạ đấy!", Mặc Dương cười khổ nhìn Vạn Vô Sinh quỷ khí đầy mình.

"Lão tử giống ma quỷ thế đấy, sao, bộ ai chướng mắt ta à? Chướng mắt ta rồi làm gì được ta?"

Vạn Vô Sinh lớn tiếng: "Phiền quá, phiền quá đi!"

Thấy ông ta như thế, Mặc Dương nở nụ cười chua xót.

Từ khi sư phụ Mục Vỹ bỏ mạng, Vạn Vô Sinh càng ngày càng cáu gắt, chuyện gì cũng tỏ ra khó chịu.

"Ôi chao, Vỹ tiên sinh, ngài lại tới rồi!"

Trong lúc mọi người nói chuyện, một người mặc áo bào đen đi vào tửu lâu.

Chưởng quỹ tửu lâu thoăn thoắt đi ra, cười xòa bảo: "Hôm nay hết phòng mất rồi Vỹ tiên sinh ạ, để tiểu nhân đi kêu họ nhường phòng cho ngài!"

"Không cần đâu, ở đại sảnh đi Hách chưởng quỹ, vẫn như cũ!"

Người mặc áo choàng đen khẽ cười, lấy một viên linh thạch ra.

"Chao ôi Vỹ tiên sinh, tiểu nhân không thể nhận tiền của ngài nữa, tiền lần trước ngài cho vẫn chưa dùng hết đây. Ngài cứ như vậy thì mai này tiểu nhân không dám để ngài đến đây ăn đâu!"

"Ha ha ... thế thôi vậy!"

Người được gọi là Vỹ tiên sinh ngồi xuống.

"Hừ, tên này nhìn đâu cũng toàn là ma khí, chắc mẩm chẳng phải hạng tốt lành gì!", Vạn Vô Sinh hừ lạnh, bĩu môi nói.

"Ông nói gì đấy!"

Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong thì mấy người ngồi bàn bên cạnh đứng bật dậy, lớn tiếng chất vấn: "Giỏi thì nói lại nữa đi?"

"Cái quái gì thế? Ta nói hắn thì liên quan gì tới ngươi? Ta nói tên này nhìn đâu cũng toàn là ma khí, chẳng phải hạng tốt lành gì!"

"Quỷ tiên sinh ... "

Mặc Dương hốt hoảng giữ Vạn Vô Sinh lại, nhưng làm gì có ai kìm chế nổi tính nóng nảy của ông ta.

"Muốn đánh nhau phải không?"

Gần đây Vạn Vô Sinh như đứng trên bờ bùng nổ, sau khi nhìn kỹ người vừa cãi cọ với mình càng bực bội hơn, có là cảnh giới Linh Huyệt thôi mà cũng đòi kiếm chuyện với ông ta.

"Đánh nhau à, ông dám không?"

Mấy người ngồi ăn cơm đột nhiên đứng dậy hết cả đám rồi từ từ xúm lại gần.

Người vừa hét lên kia gằng giọng nói: "Bây giờ ông còn dám lặp lại câu nói vừa rồi không?"

Ngay thời khắc Vạn Vô Sinh chuẩn bị hành động, người thanh niên ngồi uống trà nọ nói với chất giọng khàn khàn: "Ai đến đây cũng là khách, các ngươi làm vậy là không đúng!"

"Nhưng thưa quốc sư đại nhân, ông ta sỉ nhục ngài ... "

"Vị bằng hữu này nói đúng đấy, ta thấy người Đông Hoang các ngươi ngang ngược quá thể!"

Người no vừa dứt lời thì một tiếng cười vang dội truyền đến.
 
Mục Thần
Chương 637: Xô xát trong tửu lâu


Một vài người đi vào tửu lâu, tiến thẳng đến bàn của Mục Vỹ rồi ngồi xuống tỉnh rụi.

"Vạn Vô Sinh, sao đến Đông Hoang là ông bị đám mọi rợ ở đây ức h**p như một con chó thế, tức quá thì giết đi chứ, nhẫn nhịn làm quái gì?"

Người đang cười kệch cỡm kia nhìn đoàn người Vạn Vô Sinh với vẻ kiêu ngạo.

"Vỹ Thiên Vũ, con ba ba nhà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta à!"

Thấy người đang cười phá lên kia, ngọn lửa phẫn nộ rực cháy cả lồng ngực Vạn Vô Sinh.

Bây giờ Vỹ Minh không còn Mục Vỹ, tất cả mọi người đều như mất đi người mình tin cậy nhất, tuy Vỹ Minh đang trong giai đoạn phát triển nhưng bầu không khí ở đây luôn cực kỳ sầu muộn.

Tất cả đều tại nhà họ Vỹ!

Thế mà Vỹ Thiên Vũ này dám cả gan ló mặt ra đây.

"Con ba ba kia, hôm nay ông nội ngươi sẽ giết ngươi!", Vạn Vô Sinh tiến lên một bước, sắp sửa ra tay giết y.

Vỹ Thiên Vũ thì điềm nhiên như không, cầm bình trà tự rót một tách trà cho mình rồi nhếch môi đáp: "Ông giết ta nổi không?"

Hai ông lão đứng cạnh y đứng dậy, giải phóng khí thế mạnh mẽ phủ lấy Vạn Vô Sinh.

"Cảnh giới Chuyển Thể!"

Cảnh tượng này làm Vạn Vô Sinh ngỡ ngàng.

'Quỷ tiên sinh, nơi này là Đông Hoang, chúng ta không nên làm to chuyện. Giờ đã bị lộ hành tung rồi, phải đi nhanh thôi!"

Mặc Dương thì thầm.

Trong hai năm qua, nhà họ Vỹ đã nhiều lần gây áp lực lên đội thương nhân của Vỹ Minh, âm thầm làm cản trở sự phát triển của tổ chức. Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Điện thì đều có địch ý với Vỹ Minh, họ lại không có võ giả nào thực lực đủ cao để làm những thế lực khác kinh sợ. Quả thật là lực bất tòng tâm.

"Mẹ nó!"

Mặt Vạn Vô Sinh lạnh như tiền.

"Sao thế? Sợ rồi à? Không phải ông muốn giết ta sao? Đừng tưởng ông nội ta không biết Vỹ Minh các người tới Đông Hoang để làm gì, nhà họ Vỹ bọn ta thăm dò rõ mười mươi về các người rồi!"

Vỹ Thiên Vũ lại cười sặc sụa, sau đó y uống một hơi cạn sạch trà.

Vạn Vô Sinh, Mặc Dương và những người khác xanh mặt, nếu hai cao thủ cảnh giới Chuyển Thể kia không có ở đây thì họ đã xông lên rồi.

"Ai cho ngươi chạm vào tách trà của ta!"

Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khẽ vang lên.

Đại sảnh tửu lâu tức khắc im lặng như tờ.

Đám võ giả gây sự với Vạn Vô Sinh ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ trêu tức.

Họ đều biết người đang ngồi ở vị trí này là ai!

Cũng biết kết cục của việc chọc giận vị này là gì!

"Vị tiên sinh này, bọn ta ngồi ở bàn này uống tách trà không sao chứ?", nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, một cao thủ cảnh giới Chuyển Thể cảnh cáo.

"Hình như trong đại sảnh còn bàn trống mà?"

Mục Vỹ cúi đầu trả lời: "Bộ mấy người không biết qua chỗ khác ngồi hay gì?"

"Ngươi ... "

Trước khi vào, Vỹ Thiên Vũ thấy người mặc áo bào đen này rất được người trong tửu lâu ton kính nen mới co y ngồi ở đay choc tức bon Vạn Vô Sinh.

Ai mà ngờ được nam tử áo đen dám đuổi bọn họ đi, đúng là không biết điều.

"Bản thiếu gia ngồi uống miếng nước nghỉ ngơi thôi mà, sao lại không được? Nếu làm phiền ngươi thì đền là được chứ gì, chỉ là trả tiền một tách trà thôi mà?"

"Một trăm triệu!"

Gì cơ?

"Trả một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm cho ta!", Mục Vỹ xòe tay, đôi mắt đen láy của hắn nhìn Vỹ Thiên Vũ chằm chằm.

"Ngươi muốn chết à! Có tách trà thôi mà một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm, sao không ăn cướp luôn cho rồi?"

Vỹ Thiên Vũ chửi bới Mục Vỹ: "Chắc người Đông Hoang nghèo đến điên rồi đây mà, vì tiền mà bỏ cả cái mạng quèn ... "

Phập phập phập ...

Y chưa kịp nói hết lời đã bị ba tiếng phập cắt ngang, cả đại sảnh yên lặng trở

lại.

"Hách chưởng quỹ, có vẻ hôm nay ăn không vào rồi, lần sau ta lại ghé!"

"Ơ, Vỹ tiên sinh, ngài đi thong thả!"

"Còn trong đó ... "

"Xin Vỹ tiên sinh yên tâm, nơi này cứ giao cho tiểu nhân, không sao đâu ạ!"

Mục Vỹ cười nhẹ đứng dậy, lúc vô ý nhìn sang nhóm Vạn Vô Sinh khóe miệng hơi nhếch lên.

Mãi cho đến lúc này, bọn Mặc Dương mới nhìn thấy một đường tơ máu trên cổ Vỹ Thiên Vũ và hai cao thủ nọ. Không có một giọt máu nào b*n r*, vậy mà ba người đều tắt thở cả rồi!

Chết rồi!

Người đã chết chính là Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, đồng thời cũng là con trai của Vỹ Vu, cháu của Vỹ Thăng Không, người thừa kế đời kế tiếp của gia tộc.

"Vị quốc sư này mạnh thật!", Mặc Dương chậm rãi thở ra một hơi mới lên tiếng.

Sau khi định hồn lại, gã giật mình phát hiện ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi từ khi nào không hay!
 
Mục Thần
Chương 638: Ăn ý


Nhìn bóng lưng Vỹ tiên sinh rời đi, Lâm Hiền Ngọc lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhưng khoé miệng lại hé một nụ cười như có như không.

"Ha ha ... Nói thế nào thì Vỹ Thiên Vũ cũng chết rồi, để ta xem lão hồ ly Vỹ Thăng Không có đại náo Đông Hoang không nào!"

Vạn vô Sinh cười lớn, tỏ rõ vẻ vui mừng.

"Đại náo Đông Hoang? Ông ta dám sao?"

Mặc Dương mỉm cười nói: "Dù Đông Hoang không có dân số đông đảo như Trung Châu, nhưng ai cũng giỏi võ nghệ, cả nước đều là binh sĩ, giờ có thêm vị tiên sinh cao tham thần bí đó nữa thì có le Đông Hoang sắp trỗi dậy rồi".

Nghe thấy thế, mọi người đều gật gù.

Đêm muộn, sao ging kín trời, Mục Vỹ đứng trên nóc nhà trong phủ đệ của Hoang Thanh rồi ngẩng lên ngắm bầu trời đầy sao.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bất chợt có ai đó xuất hiện bên cạnh hắn.

"Biết ngay ngươi sẽ đến mà!"

"Ta cũng biết người chưa chết mà!"

Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.

Mục Vỹ luôn cảm thấy rất ăn ý khi nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc.

"Ngươi đã tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết đến tầng thứ tư rồi à?", Mục Vỹ nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi cười hỏi.

"Sắp lên tầng thứ năm luôn rồi!"

Câu trả lời này của Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ phải ngây người.

Tầng thứ năm là mức chỉ có võ giả cảnh giới Vũ Tiên mới có thể đạt tới được, xem ra đúng là Lâm Hiền Ngọc rất hợp với pháp quyết này.

"Có việc gì cần phân phó thì người nói luôn đi".

Mục Vỹ cười đáp: "Sao? Bạn cũ lâu ngày gặp lại không được à?"

“Thôi đi, người cố ý để ta nhận ra, chắc chắn là có chuyện gì đó cần ta chuyển lời giúp”.

“Thôi được rồi, đúng là không giấu ngươi được".

Mục Vỹ không cười nữa mà nghiêm túc nói: "Bây giờ, các thế lực lớn đã tiến vào Đông Hoang, cha ta đang bị giam giữ trong hư không ở Ma Uyên, chắc Vỹ Minh có thể tới cứu, đó là chuyện thứ nhất. Thứ hai là, không lâu nữa, đại quân ở biên giới sẽ tới chém giết, ngươi hãy dẫn người của Vỹ Minh và điện Tam Cực cản trở từ phía sau, lần này ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi!"

"Xem ra người đã tính toán đâu vào đấy rồi nhỉ!"

"Không thì ta đã chẳng chờ ở Đông Hoang những hai năm".

Noi chuyen xong, Lam Hien Ngọc roi đi, Muc Vỹ vẫn đứng đo roi nhìn xuống dưới.

Kiếm Phá Hư xuất hiện trong tay hắn, bây giờ, nhờ Tru Tiên Đồ cải tạo, thanh kiếm này đã thật sự biến thành bán thánh khí.

Mục Vỹ nắm nó trong tay, dù nhìn kỹ thì cũng chỉ có thể thấy được chuôi kiếm, chứ không thể nhìn thấy thân kiếm.

“Vỹ Thăng Không, Vũ tiên tử, Huyết Vương, Đại A Ma, lần này ta sẽ tính sổ hết với các ngươi!"

Mục Vỹ nhìn lên bầu trời cao rồi trầm giọng nói.

Bây giờ, Hoang Thành ngày một trở nên náo nhiệt.

Đại quân của Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn, bộc tộc Cốt Yêu và Ma tộc đều đang trú đóng ở một vị trí cách Hoang Thành khoảng mười mấy dặm.

Nhưng người của các thế lực lớn thì cần phải ăn uống, nên trong thời gian này, tất cả vật phẩm của nơi này đều được đem ra bày bán, những món đồ bình thường chỉ có giá một linh thạch hạ phẩm thì nay bị hét giá lên thành mười linh thạch hạ phẩm.

Tất cả mọi thứ đều bị nâng cao giá hơn mức bình thường.

Nhưng điều kho chịu hơn han là môi trường ở Đông Hoang này khắc nghiệt hơn ở Đại Lục rất nhiều.

Các đại quân đều thấy người mình khó chịu.

Nhưng mọi người vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng đến một ngày, bọn họ đã không thể chịu được thời tiết tồi tệ ở đây nữa nên quyết di dời đến gần núi Đại Hoang.

Núi Đại Hoang vốn là thánh địa của Đông Hoang nên Hoang Trác Thiên định ngăn cản, nhưng Mục Vỹ khuyên can, ông ta mới chịu thôi.

Dù Đông Hoang rất mạnh, nhưng khi đối mặt với các thế lực lớn mạnh của Trung Châu thì cũng khó mà chống lại được.

Nếu Hoang Trác Thiên thật sự muốn dồn ép họ thì họ có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Hôm nay, người của Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu, Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn đều lần lượt xuất hiện quanh núi Đại Hoang, sau đó nhìn ngọn núi cao chót vót ở phía trước từ khoảng cách rất xa.

Hoang khí ở núi Đại Hoang đã biến mất, sau trận động đất lần trước, nơi này đã vắng vẻ hơn hẳn.

“Đại A Ma, giờ chúng ta có cần đi vào không?"

Đại A Ma gật đầu đáp: "Bây giờ không đi thì còn chờ đến lúc nào? Long mạch đã lộ diện, chắc chắn bảo bối nằm ở đó".

“Vâng!"

Đại quân của Ma tộc hùng dũng tiến quân.

Cùng lúc đó, hai người thanh niên mặt mày trắng trẻo mặc áo bào xám của bộ tộc Cốt Yêu đang đứng ở phía trước.

Trông thấy đã có hai thế lực tiến quân, Tước Nhất Minh và Tước Nhất Kiệt dẫn dắt người của Thánh Tước Môn, còn Tinh Bắc Dụ và Tinh Nam Kim dẫn người của Thất Tinh Môn lũ lượt kéo nhau tiến về phía long mạch.

Dù các thế lực lớn khác không biết bốn thế lực lớn này đang tìm kiếm thứ gì.

Nhưng bọn họ biết neu để bốn thế lực này gianh được thì Trung Châu sẽ nguy to.

Vì thế, bọn họ cũng tức tốc đi vào núi ngay.
 
Mục Thần
Chương 639: Làn sóng hoang thú


Bây giờ, Hoang Trác Thiên đang dẫn các tinh anh đứng ở dưới chân núi Đại Hoang, quan sát những người đó đi vào bên trong.

"Quốc sư, chúng ta cứ nhìn thế này thôi sao?", Hoang Trác Thiên khó hiểu hỏi

“Ùm, cứ nhìn thế này thôi!"

Mục Vỹ gật đầu, chắc chắn nói: "Nếu hoang chủ tin ta thì đừng đi vào trong núi làm gì, kẻo không chắc chắn chiến sĩ của Đông Hoang ta sẽ máu chảy thành sông".

Hoang Trác Thiên gật đầu khi thấy vẻ nghiêm nghị của Mục Vỹ.

Dù không biết rốt Mục Vỹ đang mưu tính gì, nhưng ông ta biết cứ nghe lời hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thoả hết.

Mục Vỹ quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nhóm Lâm Hiền Ngọc đâu, liền biết rằng bọn họ đã liều lĩnh quay lại, Lâm Hiền Ngọc rất thông minh, chắc sẽ biết làm gì vào lúc này.

"Quốc sư, cậu đến từ Trung Châu. Ta nghe nói, cách đây không lâu, cậu đã giết Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, nếu quốc sư có thù với ai trong số những người đó thì cứ nói, Đông Hoang ta sẽ cố hết sức để báo thù cho cậu".

"Đa tạ hoang chủ!"

Mục Vỹ chắp tay nói: "Ta đến Đông Hoang đúng là tình cờ, nhưng ta giúp Hoang Thanh không phải vì muốn lợi dụng thực lực của Đông Hoang, mà vì Hoang Thanh đã cứu ta một mạng, ta chỉ trả ơn cho hắn thôi. Còn chuyện báo thù!”

“Chuyện này ta đích thân ra tay chắc sẽ tốt hơn!”

Hoang Trác Thiên gật đầu nhìn Mục Vỹ.

Là hoang chủ nên thật sự ông ta rất lo nếu Mục Vỹ có ý đồ gì đó, nhưng bây giờ, khi thấy mọi hành động của Mục Vỹ đều suy nghĩ cho Đông Hoang thì ông ta không còn sợ hắn có mưu mô quỷ quyệt gì nữa.

“Hoang chủ, nếu ông thật lòng muốn giúp ta thì hãy làm thịt hết lũ cá đã lọt lưới nhưng lại chạy thoát ở trong núi Đại Hoang!”

Mục Vỹ nhìn các đại quân dần tiến vào trong núi rồi biến mất, hắn chắp tay, mỉm cười rồi quay người đi vào theo.

"Còn nữa, chắc hoang chủ rất muốn biết ta là ai đúng không? Hôm nay, ta sẽ nói cho ông biết, ta tên là Mục Vỹ!”

Ta là Mục Vỹ!

Nghe thấy thế, Hoang Trác Thiên hơi biến sắc mặt.

Mục Vỹ, Vỹ tiên sinh này lại chính là Mục Vỹ!

Dù Đông Hoang không quá quan tâm đến chuyện của Trung Châu, nhưng sau khi các thế lực lớn tiến vào Đông Hoang gần đây thì ông ta cũng đã bỏ thời gian để điều tra.

Mà cái tên Mục Vỹ rất nổi tiếng ở Trung Châu!

“Hoang chủ ... "

Thấy Hoang Trác Thiên đờ ra, Hoang Thanh khẽ gọi: "Sao thế ạ?"

“Cậu ấy là Mục Vỹ, là Mục Vỹ. Bảo sao trình luyện đan và luyện khí cùng lĩnh ngộ về võ kỹ lại xuất sắc đến vậy, thì ra cậu ấy chính là Mục Vỹ!", Hoang Trác Thiên mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Ông ta đã biết quá khứ của Mục Vỹ nên giờ cuối cùng đã hiểu mục đích mọi hành động của hắn là gì rồi.

Lúc này, các đại quân đã tiến vào trong núi Đại Hoang.

Mục Vỹ mặc áo bào đen đi sát theo sau.

Nhưng không lâu sau, đã có tiếng gầm gừ dữ dội vang lên trong núi.

Ngay sau đó, lại có tiếng gào thét thê thảm và tiếng đánh đấm.

Mục Vỹ khẽ nhếch khoé miệng.

"Các vị, hoang thú của núi Đại Hoang không dễ chọc đâu!"

Lần này, các đại quân đi vào núi Đại Hoang phải đến hàng trăm nghìn người, mà Mục Vỹ không định tha cho một ai cả.

Mười mấy con hoang thú to lớn đó đã hoàn toàn phục tùng Mục Vỹ, mà ở đây đâu chỉ có mỗi bọn chúng.

Lần này, tính cả mạnh lẫn yếu thì có rất nhiều các con hoang thú tiến vào núi Đại Hoang, ngần ấy con đủ để quần cho các đại quân một trận ra trò rồi.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ đứng một bên xem trò vui, chờ các đại quân bị đánh tan

tác.

Mục Vỹ cầm lấy kiếm Phá Hư, hắn trốn ở Đông Hoang hai năm cũng chỉ chờ giây phút này thôi.

Kẻ đầu tiên là Vỹ Vu của nhà họ Vỹ.

Thủ lĩnh của nhà họ Vỹ lần này là Vỹ Vu, trong hai năm lão già ấy đã bước vào cảnh giới Chuyển Thể, mấy ngày trước khi nghe tin con trai mình chết, ông ta đã nổi cơn tam bành.

Mục Vỹ đã chọn xong mục tiêu cho hôm nay, đó chính là Vỹ Vu.

Lúc này, đại quân của nhà họ Vỹ đang chạy tán loạn khi bị hoang thú tấn công, không chỉ có nhà họ Vỹ, mà người của các thế lực lớn khác cũng đang rối loạn.

"Chết tiệt!"

Vỹ Vu khẽ mắng một cậu rồi tức tối nói: "Rốt cuộc núi Đại Hoang này có thứ gì vậy? Ta thấy người của bốn thế lực lớn điên hết rồi, đây chỉ là một ngọn núi hoang thôi, làm gì có bảo bối gì chứ?"

Vỹ Vu đang rất tức giận, ông ta vừa đi vào núi đã bị cả bầy hoang thú lao từ bên trong ra tập kích.

Vì thế, bây giờ chỉ còn mấy chục người ở cạnh ông ta.

Nhỡ gặp người của các thế lực lớn khác thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Trưởng tộc, ta thấy Đông Hoang không có thành ý, thiếu trưởng tộc còn chết dưới tay họ, cho nên chắc chắn họ đã giở trò với núi Đại Hoang này rồi".

“Hừ! Nhất định ta phải trả mối thù này, mà không biết phụ thân đang nghĩ gì nữa”.

Vỹ Vu lạnh mặt, đầy sát ý nói: “Đám Đại A Ma giữ khư khư bí mật, để ta xem rốt cuộc họ muốn tìm thứ gì!"

Vỹ Vu vừa nói dứt câu thì đã có một giọng nói khác vang lên.

“Ai?"

Vỹ Vu quan sát xung quanh rồi nổi giận nói: "Bớt giở trò quỷ đi, không dám lộ diện là sợ chết chứ gì?"

Nhưng ông ta vừa nói xong đã có một bóng người xuất hiện trước mặt.
 
Mục Thần
Chương 640: Giết luôn hai người


Một bóng người mặc áo bào đen cầm thanh trường kiếm trong tay xuất hiện, toàn thân dày đặc ma khí.

Người đó kéo vành mũ xuống thấp nên trông càng u ám.

“Là ngươi!"

Nhìn thấy người này, Vỹ Vu tức giận quát: "Quốc sư của Đông Hoang, chính ngươi đã giết con trai ta mà giờ còn dám xuất hiện ư?"

Vỹ Vu nhìn Mục Vỹ rồi nổi giận quát mắng.

"Không sai, ta là quốc sư của Đông Hoang, nhưng ta còn một thân phận nữa, chắc ông rất muốn biết đúng không?"

Mục Vỹ ngẩng đầu lên rồi chầm chậm tháo chiếc mũ xuống, một gương mặt tuấn tú đã xuất hiện.

"Mục ... Mục Vỹ!"

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, tay Vỹ Vu run lên.

"Ngươi ... ngươi chưa chết ư?"

Đến giọng nói của ông ta cũng trở nên run rẩy.

Hai năm trước, Mục Vỹ đã có thể đối phó với cường giả cảnh giới Chuyển Thể, dù bây giờ ông ta cũng đã đạt đến cảnh giới này, nhưng không biết rốt cuộc Mục Vỹ đã tiến bộ đến bước nào?

"Đúng là ta, ta chưa chết".

Nói rồi, Mục Vỹ giẫm lên chín tầng hồn đàn, các loại sức mạnh hoà lẫn với nhau lượn chầm chậm quanh người hắn.

"Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín!"

Thấy thế, Vỹ Vu chợt thở phào một hơi.

Ông ta cứ ngỡ sau hai năm không gặp, chắc Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Chuyển Thể, khi đấu cùng cấp mà hắn dùng kiếm tâm thì chắc ông ta không phải đối thủ.

Nhưng bây giờ ...

"Ha ha ... lão phu cứ tưởng ngươi giỏi thế nào! Thì ra chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, ngươi tưởng mình vẫn nghịch thiên lắm sao? Vỹ Sơn, Vỹ Vũ, giết nó cho ta!"

Nhờ có cường giả cảnh giới Chuyển Thể xuất hiện nên thực lực của nhà họ Vỹ đã mạnh hơn.

Bây giờ, khi thấy Mục Vỹ chỉ ở cảnh giới này, Vỹ Vu đã thở phào nhẹ nhõm.

Hai năm đã trôi qua, chắc Mục Vỹ đã dùng hết Cửu Thiên Lôi Châu khủng khiếp đó rồi, thế thì ông ta không có gì phải sợ nữa.

Còn kiếm tâm thì sao?

Phe ông ta người đông thế mạnh thì sợ gì kiếm tâm của Mục Vỹ!

Phụt phụt ...

Song, Vỹ Sơn và Vỹ Vũ vừa xông ra đã bị thanh trường kiếm gần như trong suốt của Mục Vỹ chém cho hai nhát không chút nể nang, hai thi thể đã nằm sõng soài trước mặt Vỹ Vu.

Chết rồi!

Hai cường giả cảnh giới Chuyển Thể cứ thế đi đời nhà ma.

"Ngươi ... ngươi ... "

Vỹ Vu ngây ra nhìn Mục Vỹ.

Rốt cuộc Mục Vỹ bây giờ là người hay ma? Sao hắn lại lợi hại như vậy? Nhưng rõ ràng han chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín thôi mà!

“Mục Vỹ, ta là cậu của ngươi, ngươi không được giết ta. Nếu không nhờ có cữu cữu là ta chăm sóc bao năm qua thì mẫu thân người đã bị ông ngoại ngươi giết lâu rồi, cho nên ngươi không được giết ta".

"Cậu?"

Mục Vỹ nhìn Vỹ Vu rồi cười nói: "Cách xưng hô này khiến ta thấy buồn nôn quá, mà giờ thì ta không muốn nói chuyện với ông nữa!”

Nâng kiếm, giết!

Mục Vỹ không hề dừng lại, hễ gặp người nhà họ Vỹ, hắn sẽ cầm kiếm giết ngay.

Sau một phút, lá rụng đầy đất, mấy chục người đã nắm trong vũng máu.

Cuối cùng Vỹ Vu hét lên một tiếng thảm thiết, cả dãy núi của Đông Hoang ngập trong cảm giác nặng nề.

"Ông cậu yêu quý à, kiếp sau nhớ phải đối xử tốt với cháu ngoại của mình nhé!”

Mục Vỹ khẽ lẩm bẩm.

Ngay từ lần đầu tiên Mục Vỹ gặp Vỹ Vu cho tới bây giờ, hắn không hề có cảm giác tình thân với người cậu này, còn ông ta thì luôn tìm cách giết hắn và coi hắn là nỗi nhục của nhà họ Vỹ.

Còn người ông ngoại quý hoa của hắn nữa, lão ta cũng đáng chết!

“Vỹ Thăng Không, ông yên tâm, ta sẽ xử lý từng chuyện một, để ông thấy thế nào là bất lực!"

Mục Vỹ biến mất tại chỗ, chỉ còn lại máu và sát khí tại đó.

Mục tiêu thứ hai của hắn chính là Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông!

Mối thù của hắn với Thánh Đan Tông đã chất cao như núi, từ lúc ở thành Nam Vân đến tận bây giờ.

Dạo này, Thánh Đan Tông bị bộ tộc Cốt Yêu quần cho đến khổ, Thánh Vũ Dịch cũng chẳng còn sức đâu mà tìm hắn gây phiền phức.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mọi chuyện của ngày trước.

Sau khi nhớ kỹ lại những chuyen từ luc han ở đế quốc Nam Vân cho tới khi đến Trung Châu, Mục Vỹ vẫn thấy mình hành xử quá nhân từ.

Qua lần chết đi sống lại và chứng kiến sự lớn mạnh của Đông Hoang, Mục Vỹ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Chỉ cường giả mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình và được tự do tự tại.

Năm xưa, nếu hắn mạnh mẽ hơn thì đã chẳng bị mấy lão hồ ly của tiểu thế giới Tam Thiên liên thủ giết hại.

Bây giờ hắn hiểu được đạo lý này thì vẫn chưa muộn!

Mục Vỹ lách mình một cái rồi biến mất tại chỗ.

"Ban nãy, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?", một giọng nói trầm thấp vang lên, Thánh Vũ Dịch nghiêm túc hỏi.

"Hình như là ... tiếng gào thét ạ!"

Lực xuyên thấu mạnh mẽ đã cắm xuyên qua hộ giáp của họ, khiến họ không thể che thân.

“Ai?"

Thánh Vũ Dịch đứng đầu đội quân, không nhịn được hô lên.

"Người tới giết ông!"
 
Back
Top Bottom