Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 611: Kiếp nạn giáng xuống


Rầm rầm rầm ...

Cùng lúc đó, toàn bộ không gian bên ngoài thành Đông Vân bị tiếng nổ tung bao trùm. Từng đợt sóng âm tràn ra bốn phía.

Ma tộc bắt đầu ra tay rồi ...

Âm ầm ầm ...

Thoắt cái, mọi nơi xung quanh thành Đông Vân đều vang lên tiếng nổ ầm.

Từ bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc của thành Đông Vân có bốn bóng người bay lơ lửng khỏi mặt đất.

Bốn bóng người cao khoảng nghìn trượng, từ thành Đông Vân nhìn lên cũng chỉ thấy bụi bay mù mịt.

"Nghe danh Mục minh chủ đã lâu, hôm nay được gặp quả nhiên không hề tầm thường!”

Toàn thân Đại A Ma toa ra ma khí cuồn cuộn, cơ thể khổng lồ. Hắn ta nhìn Mục Vỹ, giọng nói như ma chú.

"Không ngờ Vỹ Minh nho nhỏ của ta cũng được lọt vào mắt xanh của Đại A Ma ma hoàng đại nhân. Ta tự thấy vô cùng vinh hạnh".

"Ranh con, cờ Ma Thiên ở đâu? Mau giao ra đây, nếu không hôm nay bọn ta sẽ san bằng Vỹ Minh của ngươi!"

"Cờ Ma Thiên mất từ hơn hai mươi năm trước. Khi đó ta vẫn còn chưa sinh ra, sao có thể trách ta được?"

Đặc Lạc Khắc gian dữ nói: "Đung là không thể trách ngươi. Chỉ là tội của cha ngươi thì ngươi phải chịu thay. Bây giờ hắn ta không còn, ngươi nhất định phải chết".

Nghe thấy thế, Mục Vỹ lắc đầu mỉm cười bất lực.

"Lão tứ, đưng nói nhảm nữa, bắt đầu luôn đi!"

"Được!"

Bỗng chốc, bốn bóng người đứng thẳng ở bốn góc, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chẳm cham Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

"Kính Hạo Thiên, chiếu rọi muôn ngày!"

Đại A Ma hét lớn, trong tay bỗng hiện ra một tấm gương cổ xưa chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Thế nhưng ngay khi nó xuất hiện, dường như toàn bộ ánh sáng khắp đất trời đều bị lấy đi, không gian bắt đầu tối sầm.

"Hồ lô Hoa Tiên, độ hoa vạn tiên!"

Nhị ma hoàng quát khẽ một tiếng, duỗi đầu ngón tay ra. Tức thì một chiếc hồ lô màu tím hiện ra trong tay gã.

Chiếc hồ lô màu tím ấy hút gió căng phồng lên, bên trong truyền ra tiếng hấp thu mãnh liệt.

"Thông U Quỷ Cốt, biến ra đây!"

Tam ma hoàng mở rộng bàn tay, tiếp đó có một bộ xương quỷ đen sì hiện ra trước mặt hắn ta.

Bộ xương quỷ kia lập tức bám lên trận pháp, không ngừng cấu xé.

Cùng lúc đó, tứ ma hoàng Đặc Lạc Khắc nhấc chân giẫm lên trận pháp.

Thoáng chốc, ba bảo vật thiên khí cực phẩm của Ma Tộc và bốn vị ma hoàng đồng loạt tấn công về phía Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Bốn vị ma hoàng đều là cao thủ vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, cộng thêm ba bảo vật thiên khí cùng đánh tới, toàn bộ Huyền Vũ Phi Thiên Trận lập tức bị rung chuyển.

“Giết!"

Giây phút ấy, đội quân hai trăm nghìn người của Ma tộc dốc hết sức lực xông vào trong thành Đông Vân.

Sức công phá của bốn vị ma hoàng và hai trăm nghìn binh lính Ma tộc khiến Huyền Vũ Phi Thiên Trận gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Lần này không giống trước kia. Bốn vị ma hoàng đều có cảnh giới cao hơn Niết Bàn tầng thứ chín, tham chí là cao thủ chuyển cuối cùng trong cảnh giới Tam Chuyển.

Họ chỉ còn cách vũ hóa thành tiên một bước nữa mà thôi.

Gặp phải công kích mạnh mẽ như vậy, sắc mặt Mục Vỹ trở nên tái nhợt. Cơ thể han chot loe lên, xuat hien ở phía trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Bóng người bé nhỏ ấy lại khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề.

"Mở ra!"

Hắn khẽ quát một tiếng, toàn bộ điện Khiếu Nguyệt và Cổ Ngọc Long t*nh h**n toàn hợp vào làm một.

Lúc này, mọi đòn tấn công đều bị trận pháp ngăn cản, đến cả bản thân Mục Vỹ cũng đang phải chống đỡ công kích của bốn vị ma hoàng.

“Hả?”

Thấy thế, Đại A Ma kinh ngạc thốt lên.

Hắn ta không ngờ Mục Vỹ lại chịu được sự tấn công của cả bốn người họ.

Huyền Vũ Phi Thiên Trận vẫn vững vàng giữa không trung ngay trên thành Đông Vân. Hỏa long chín đuôi, ánh lửa hiện ra bùng nổ sát khí mãnh liệt.

“Giết!"

Bấy giờ, đám người Vỹ Minh cũng kiên cường không chịu lùi bước.

Bom đạn trút như mưa, tiếng nổ vang am ầm không ngớt ở vị trí cách thành Đông Vân từ khoảng nghìn mét trở đi.

Bom Hac Viem, bom Loi Viêm, tham chí là cả Tịch Diệt Lôi Châu đều bị ném ra

Thế nhưng lúc này Ma tộc tuyệt đối không thể ngừng tấn công!

Một khi ngừng lại, trận pháp sẽ lại khôi phục. Toàn bộ công sức trước đó đều đổ sông đổ bể.

Đám người Vỹ Minh lại cang không dám để đội quân Ma tộc tới gần.

Lúc này, cả trận pháp và Mục Vỹ đều thở cùng một nhịp, tính phòng ngự được nâng lên gấp hơn mười lần. Tuy nhiên, nguy hiểm đang rình rập hắn cũng ngày một lớn dần.

Bỗng trong không trung hiện ra một bóng người ở bên ngoài Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Đối phương chính là Vỹ Thăng Không.

“Vỹ Thăng Không, sao ông dám cấu kết với Ma tộc?", thấy vậy, Mục Vỹ chợt cảm thấy không ổn.

Sự bất an này không phải vì Vỹ Thăng Không, mà là đến từ thanh kiếm lão ta đang cầm trên tay.
 
Mục Thần
Chương 612: Cùng chung mục tiêu


“Ha ha ... Mục Vỹ, năm xưa cha ngươi phản bội ta. Hôm nay nếu không giết được ngươi, sao ta có thể nguôi giận được?"

Vỹ Thăng Không nhìn Mục Vỹ cười nhạo: "Ta biết chỉ cần ngươi còn ở đây, dù bốn vị ma hoàng đạt tới cảnh giới Tam Chuyển cùng tấn công thì cũng không thể phá huỷ được Huyền Vũ Phi Thiên Trận này của ngươi. Thế nhưng bọn họ không phá được không có nghĩa là ta cũng vậy!"

Lão ta bật cười bước lên phía trước.

Thanh trường kiếm màu đen trong tay lão ta toả ra khí tức vô cùng kh*ng b*.

"Kiếm Phá Hư!”

Lập tức có người trong Vỹ Minh kinh ngạc hô lên.

Người đó chính là Cam Kinh Vũ!

"Cam đại sư có mắt nhìn đấy!", Vỹ Thăng Không cười nói: "Đây chính là kiếm Phá Hư, bảo bối truyền đời nghìn năm của nhà họ Vỹ bọn ta. Chắc ta cũng không cần nói tới công năng của nó nữa chứ?"

"Quả nhiên là ngươi, Vỹ Thăng Không", Cam Kinh Vũ giận dữ hét lớn.

“Không sai, chính là ta. Năm xưa hồn đàn của ngươi là bị kiếm của ta chém nát, khiến ngươi sống không bằng chết".

Hiện giờ Vỹ Thăng Không không muốn so đo với Cam Kinh Vũ về chuyện này. Lão ta nhìn sang Mục Vỹ: "Năm đó cha ngươi cũng bị thanh kiếm này cắt đứt kinh mạch. Tiếc là hắn ta có Thuần Âm Chí Vũ Thần Thể, dù có bị ta phá huỷ kinh mạch vẫn có thể ngóc đầu dậy lần nữa".

"Ta von định giet quach han luon, nhung neu lam vay thì se khong con cơ hội tìm cờ Ma Thiên nữa".

"Ông đã có thiên khí cực phẩm trong tay rồi, sao còn phải thèm muốn cờ Ma Thiên nữa?"

“Ngươi thì hiểu cái quái gì!”

Vỹ Thăng Không quát ầm lên: "Ngươi tưởng bốn vị ma hoàng lặn lội tới đây chỉ vì một thiên khí cực phẩm thôi sao? Cờ Ma Thiên là thứ có thể tiến hoa thành thánh khí đấy, biết chưa hả?"

Thánh khí!

Nghe thấy thế, tất cả mọi người có mặt trên chiến trường đều sợ hãi nín thở.

Đến cả người của Thất Tinh Môn cũng phải sững sờ.

Thánh khí!

Không ngờ cờ Ma Thiên lại có thể tiến hoa thành thánh khí.

Một thánh khí đủ để xưng bá khắp Trung Châu Đại Lục.

“Thì ra là vậy!"

Mục Vỹ gat đầu nhìn cham cham thanh kiếm Phá Hư trong tay Vỹ Thăng Không.

Cuối cùng thì chuyện hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng đã xảy ra.

“Mục Vỹ, đúng là ta không phá nổi Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ngươi. Nhưng nếu muốn rạch ra một khe hở để vào thành Đông Vân, kiếm Phá Hư của ta vẫn thừa sức làm được".

Dứt lời, thanh trường kiếm trong tay lão ta lập tức bị chém xuống.

Keng ...

Trong giây phút nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc khi kiếm Phá Hư của Vỹ Thăng Không sắp đâm thủng trận pháp, một lá cờ dài màu đen chợt hiện ra chặn lại

Tiếng động thanh thuý vang lên. Phá Hư Kiếm lập tức bị văng ra, cả người Vỹ Thăng Không bị đánh bật ra ngoài.

"Rốt cuộc ngươi cũng chịu xuất hiện!"

Trông thấy bóng người đen sì trước mặt, lão ta trầm giọng nói.

“Không phải ông làm tất cả chỉ vì muốn ép ta ra mặt thôi à? Bây giờ ta tới rồi, ông muốn thế nào?"

"Thế nào hả? Ta muốn lấy mạng ngươi!"

"Dựa vào ông vẫn chưa đủ đâu!"

Bóng đen kia ngạo nghễ nhìn Vỹ Thăng Không.

“Vũ môn chủ!"

“Vũ môn chủ? Ha ha ... "

Vỹ Thăng Không cười phá lên: "Mục Vỹ, ngươi ngốc thật hay giả ngốc vậy? Vũ môn chủ hả? Ha ha ... Ngươi thử đọc ngược lại tên của Vũ Thanh Mộc đi!"

"Mục ... Thanh Vũ!"

Nghe thấy lời này, Mục Vỹ không khỏi kinh ngạc.

Vũ Thanh Mộc đang lơ lửng giữa bầu trời chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt trung niên nghiêm nghị.

Chính là Mục Thanh Vũ!

“Vũ Thanh Mộc, Mục Thanh Vũ. Lẽ ra ta phải nghĩ ra từ lâu mới phải!"

Mục Vỹ thấp giọng mắng chửi rồi nói với Mục Thanh Vũ: “Ông già chết tiệt, con biết là cha sẽ không chết mà. Nhưng cha giấu kỹ thật đấy. Không ngờ bốn thế lực siêu cường Đăng Thiên Phủ là do một tay cha lập nên, được đấy chứ!"

Trước kia hắn chưa bao giờ nghi ngờ Vũ Thanh Mộc.

Nhưng bốn thế lực siêu cường lại nghe lệnh của cha hắn sao? Dù thế nào hắn cũng cảm thấy quá khó tin.

"Đây chính là chỗ lợi hại của hắn!"

Vỹ Thăng Không cười lạnh nói: “Ta vốn cũng không đoán ra được. Nhưng sự xuất hiện của ngươi lại giúp ta hiểu, Vũ Thanh Mộc chính là Mục Thanh Vũ”.

"Thực ra hắn giấu rất kỹ. Đáng tiếc là hắn không thể buông bỏ thằng con trai là ngươi được. Nếu không có Vũ Tiên Môn ra mặt liên minh với Vỹ Minh của ngươi, ta sẽ không bao giờ nghĩ hắn chính là Mục Thanh Vũ”.

Lão ta mỉm cười nhìn Mục Vỹ: "Đáng tiếc ở chỗ cha ngươi rất giỏi, dù là thiên phú hay trí tuệ đều vô địch thiên hạ. Thế nhưng ngươi cũng giỏi lắm, không sợ trời không sợ đất".

"Nếu hai cha con các ngươi không sinh cùng thời thì chắc chắn đều sẽ là thiên tài bậc nhất, không hề thua kém Vỹ tôn giả năm xưa. Thế nhưng hai ngươi lại cùng thời với nhau, vậy thì đương nhiên sẽ bị người trong đại lục kiêng dè".

"Ngươi phải hiểu là, nếu ngươi quá mạnh, tất cả đều sẽ muốn tiêu diệt các ngươi. Bởi vì thế cân bằng của Trung Châu không thể bị phá vỡ được".

"Xem ra hôm nay không chỉ có mình ông mò tới".

"Đương nhiên rồi!"

Mục Thanh Vũ vừa dứt lời, một tiếng kêu vù vù vang lên.

Ngay sau đó, một cô gái đeo khăn che mặt dáng người yểu điệu bay vút tới.

"Vũ tiên tử của Tụ Tiên Các!”

"Ha ha ... ha ha ... "

Cộng thêm bốn vị ma hoàng của Ma tộc và ba tinh tử có thực lực vượt xa Niết Bàn tầng thứ chín của Thất Tinh Môn.

Hiện giờ số lượng cao thủ có cảnh giới Tam Chuyển đang có mặt ở đây đã đạt tới con số lớn khủng khiếp, tận mười người!

Hơn nữa giữa mười người này đều có xích mích nhưng lúc này mục đích của bọn họ đều giống nhau.

Tiêu diệt Vỹ Minh, g**t ch*t Mục Vỹ!
 
Mục Thần
Chương 613: Bán thánh khí


“Ha ha, cha già à, con vô tình khiến cha đắc tội với nhiều cao thủ lợi hại như vậy. Có vẻ con cũng xứng làm con trai cha lắm nhỉ!"

"Liên quan gì đến con chứ!"

Mục Thanh Vũ quát lớn: "Neu năm xua ta không đắc toi với ông ngoại của con thì hôm nay đâu xảy ra nhiều chuyen thế này".

Ông ngoại?

Ha ha!

"Đúng rồi, cha không nói làm con cũng quên mất luôn. Đây là ông ngoại muốn hy sinh vì nghĩa lớn mà giết cha với con!", Mục Vỹ châm chọc nói: "Chỉ là không biết liệu hôm nay hai ta có phải bỏ mạng ở đây hay không".

“Yên tâm đi. Con sợ chết như thế, sao cha có thể để con chết được?"

Cha con hai người họ người đứng trong trận người đứng ngoài trận, nói cười vui vẻ như thể đang ở nơi không người.

“Mục Vỹ, vốn Tụ Tiên Các bọn ta không có ý định trở thành kẻ địch với ngươi. Thế nhưng ngươi không nên cứu Cam Kinh Vũ".

Vũ tiên tử nổi giận nói, giọng nói vẫn thánh thót êm tai.

“Không nên cứu hả?"

Mục Vỹ cười phá lên: "Nói như vậy, năm xưa một mình Cam lão xây dựng nên Tụ Tiên Các, ả phụ nữ đê tiện cô phản bội người sư tôn hết lòng che chở dạy dỗ mình, trò đòi giết thầy thì có lý lắm sao?"

"Tre già măng mọc. Cam Kinh Vũ quá cổ hủ, không dạy được cái gì cho ta. Ta không giết lão đã là nhân từ lắm rồi".

"Ta mắng cô đê tiện cô còn dám được nước lấn tới hả?"

Mục Vỹ cười nhạo mắng: "Ta chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như cô!"

“Ngươi ... "

"Chuyện đến nước này vẫn còn cứng miệng!", Huyết Vương bật cười nhìn hắn: “Không biết tại sao, chủ nhân ban đầu của cơ thể này vô cùng căm hận ngươi, đến mức vừa nhìn thấy ngươi đã không kìm được nổi lên ý muốn giết người".

“Đương nhiên rồi. Hắn chết trong tay ta, tất nhiên phải hận ta!"

"Bây giờ ngươi vẫn còn mạnh miệng được sao?", Vỹ Thăng Không cười lạnh

hỏi.

Để đi đến ngày hôm nay, lão ta đã ủ mưu từ rất lâu, không ngại hợp tác với bốn vị ma hoàng của Ma tộc, hy sinh bao nhiêu công sức để giết Mục Vỹ.

Dụ được Mục Thanh Vũ ra, cướp lấy cờ Ma Thiên.

“Chuyện đến nước này, ta cũng chẳng có ý định chia rẽ các ngươi. Vỹ Thăng Không, ta đoán ông đã nghĩ xong kết hoạch đoạt lấy cờ Ma Thiên như thế nào sau khi giết được cha con bọn ta rồi nhỉ? Không thì ông đã không lôi kéo Vũ tiên tử và Huyết Vương tới đây rồi".

Nghe thấy thế, sắc mặt Đại A Ma hơi biến đổi.

Ma tộc không tiếc phái ra đội quân hùng hậu chính là bởi thiên khí cực phẩm cờ Ma Thiên có thể tiến hoa thành thánh khí này.

Quả thực lời nói của Mục Thanh Vũ đã vô tình nhắc nhở hắn ta.

Không chỉ mình hắn ta muốn có cờ Ma Thiên, Vỹ Thăng Không cũng muốn.

"Vỹ Thăng Không, ngươi còn nói nhảm gì nữa? Cứ phá trận pháp rồi xông vào giết thẳng ranh kia trước là được!"

Đại A Ma giận dữ hét lên.

"Được thôi!"

"Ông dám!"

Mục Thanh Vũ vội vàng lao lên định ngăn cản Vỹ Thăng Không.

Thế nhưng sao Vũ tiên tử và Huyết Vương có thể để ông ấy đạt được ý đồ. Hai người họ quát khẽ một tiếng rồi đồng loạt xông lên đánh trả.

"Cút!"

Co Ma Thiên mo rong, ma khí cuồn cuộn dâng lên gần như bao trùm cả chiến trường.

“Bán thánh khí!"

Trông thấy Mục Thanh Vũ giơ cờ Thiên Ma ra, Đại A Ma không nhịn được thốt

lên.

Cờ Thiên Ma là thiên khí cực phẩm có thể tiến hoa thành thánh khí. Rõ ràng hiện giờ nó không còn đơn giản là thiên khí cực phẩm nữa rồi.

Tuy nó chưa phải là thánh khí nhưng cũng đã đạt tới bán thánh khí, cấp độ vượt xa thiên khí cực phẩm.

"Chỉ thiếu một bước là thanh thanh khí. Tiếc thay lại bị cac ngưoi cản đường". Mục Thanh Vũ cảm thán: "Nhưng như vậy cũng đủ để lấy mạng các ngươi rồi".

Ông ấy cầm lá cờ màu đen trong tay, dáng vẻ ngạo nghễ.

Vũ tiên tử và Huyết Vương sợ hãi lập tức lùi về sau.

"Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên, Tinh Diệt Không. Ba huynh đệ nhà các ngươi tới đây hóng hớt đấy à?", Vũ tiên tử cuống quýt nói: "Muốn phá huỷ Vỹ Minh thì trước tiên phải tiêu diệt được Mục Vỹ và Mục Thanh Vũ".

"Được!"

Tinh Bất Nhiên xông ra nói: "Nhưng bọn ta phải lấy đầu Mục Vỹ về giao nộp. Dám giết tinh tử của Thất Tinh Môn thì bắt buộc phải trả giá đắt".

"Không thành vấn đề!"

Bấy giờ, ba cao thủ tuyệt đỉnh đồng loạt xông về phía Mục Thanh Vũ.

“Mục Vỹ, chịu chết đi!"

Vỹ Thăng Không lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng không hề có cảm giác thương hại. Lão ta vốn không hề coi hắn là cháu ngoại của mình, chỉ một lòng muốn giết hắn để bốn vị ma hoàng có thể phá huỷ phong ấn.

"Muốn giết ta hả? Chỉ dựa vào ông e là không đủ đâu!"

Mục Vỹ cười lạnh nói, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị.
 
Mục Thần
Chương 614: Vô cùng nguy hiểm


Sau nụ cười ấy, Vỹ Thăng Không thấy có một luồng khí lạnh cuốn lấy cơ thể mình.

Gâu gâu ...

Ngay sau đó đã có một bóng đen lao nhanh tới, Khiếu Nguyệt Thần Khuyển Tiểu Hắc phồng to người lên hàng trăm mét, sau đó đứng trước mặt Mục Vỹ.

Hành động này của nó như thể tuyên bố, không một ai được tới gần Mục Vỹ.

"Cút ngay, con nghiệt súc này!"

Vỹ Thăng Không cầm kiếm Phá Hư, sau đó lạnh mặt lao tới.

“Gâu gâu ... ”

Lúc này, Tiểu Hắc đã bị chọc giận, nó không chút sợ hãi xông ra.

“Ta quên không nói cho ông biết, ông ngoại này, Tiểu Hắc là thánh thú đấy. Dù nó không biết nói tiếng người, nhưng thực lực thì ... đủ để giết ông đấy!"

Mục Vỹ khẽ lên tiếng rồi mỉm cười.

Nụ cười ấy dần tắt, thay vào đó là sát ý lạnh băng.

Hôm nay, để dụ cha hắn ra mặt, Vỹ Thăng Không đã ra đòn quyết định.

Còn Tụ Tiên Các, Lục Ảnh Huyết Điện, Ma tộc và Thất Tinh Môn cũng giở hết mọi bản lĩnh ra để đối phó với hai cha con họ.

Hôm nay sẽ là trận chiến một mất một còn.

Gâu ...

Tiếng chó sủa vang vọng trong Vỹ Minh, dù có kiếm Phá Hư trong tay, nhưng Vỹ Thăng Không vẫn bị Tiểu Hắc áp chế.

Ở một phía khác, bốn đại ma hoàng chỉ có thể chèn ép Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Nhưng mọi người của Vỹ Minh chỉ núp trong đại trận mà không hề ló mặt ra, chỉ có các loại bom bay ra chào hỏi các chiến sĩ của Ma tộc và quân của Thất Tinh Môn đang muốn áp sát đại trận.

Nho co co Ma Thien ma Muc Thanh Vu co the đau ngang co voi nhom nam người Vũ tiên tử.

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều phải ngỡ ngàng.

Mười cường giả vượt qua cảnh giới Niết Bàn, tiến vào cảnh giới Tam Chuyển mà không thể làm gì được hai cha con Mục Vỹ và Mục Thanh Vũ.

Nếu tin này mà truyền ra ngoài thì Ma tộc và Thất Tinh Môn sẽ mất hết sạch mặt mũi.

Vỹ Thăng Không buộc phải thừa nhận là mình đã sơ ý.

Bây giờ, lão ta đã bị Tiểu Hắc ngáng chân nên không thể đi đâu được, chứ đừng nói đến chuyện đi giết Mục Vỹ.

Biet the, le ra lao ta phải chem vo Huyen Vũ Phi Thiên Tran để có thêm vài trợ thủ vào giúp.

Nhưng biết trước thì đã.

Cục diện xuất hiện biến cố, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong đại trận, chăm chú quan sát chiến trận ở bên ngoài.

Vũ tiên tử, Huyết Vương, Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên và Tinh Diệt Không đều sử dụng thiên khí rồi vây đánh Mục Thanh Vũ, nhưng ông ấy trong y phục màu đen vẫn có thể đối phó một cách ung dung.

Bán thánh khí!

Cờ Ma Thiên đã nâng cấp thành công sau hai mươi năm thuộc về Mục Thanh Vũ. Nếu Vỹ Thăng Không không thực hiện kế hoạch này thì có lẽ không bao lâu nữa, Mục Thanh Vũ sẽ có thể luyện chế cờ Ma Thiên thành thánh khí.

Với thực lực của Mục Thanh Vũ mà có thánh khí trong tay, võ giả dưới cảnh giới Vũ Tiên đều không phải đối thủ của ông ấy.

Nhưng bây giờ, dù mới chỉ cầm bán thánh khí trong tay, nhưng ông ấy đã có khí thế không ai địch nổi!

Sức mạnh của Mục Thanh Vũ đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

“Đại A Ma, thế này rồi mà ngươi còn không chịu ra tay sao?"

Vỹ Thăng Không ở trong Huyền Vũ Phi Thiên Trận biến sắc mặt, sau đó nhìn bốn đại ma hoàng rồi quát: "Không phá được Huyền Vũ Phi Thiên Trận thì chẳng ai có thể địch lại được Mục Thanh Vũ khi hắn có cờ Ma Thiên đâu. Hắn vốn đã có Thuần Dương Chí Vũ Thần Thể, chắc ngươi hiểu hơn ta như vậy có nghĩa là gì đúng không?"

"Đương nhiên ta biết!"

Trông thấy vậy, Đại A Ma có vẻ phân vân, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Mục Vỹ ở trong đại trận như thể cuối cùng đã đưa ra quyết định.

“Tả Y Đặc, Địch Bố La, Đặc Lạc Khắc, chuẩn bị xong chưa?"

"Đại ca, làm thật sao?", Tả Y Đặc ngạc nhiên nói: "Chắc huynh biết một khi làm vậy, cả bốn người chúng ta đều rơi vào thế yếu, còn Vỹ Thăng Không ... "

“Không sao, nếu lão ta dám có ý gì, ta sẽ khiến nhà họ Vỹ của lão biến mất khỏi Trung Châu", Đại A Ma tự tin nói.

"Được!"

“Không thành vấn đề!"

Lúc này, bốn đại ma hoàng dường như đã quyết định xong và cùng thu tay.

Mục Vỹ lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, sức nang như ngọn nui đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng lúc sức ep ấy biến mất, cơ thể hắn lại căng lên.

Một cảm giác nguy hiểm cực độ khiến hắn gần như phải dốc hết sức phòng bị.

Nguy hiểm!

Vô cùng nguy hiểm!

Vù ...

Sức mạnh của ma đế ư?

Mục Vỹ cau mày, tim đập thình thịch.

Ma hoàng đã đạt tới cảnh giới Tam Chuyển khủng khiếp, vậy ít nhất ma đế cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, một đòn của ma đế thuộc cảnh giới Vũ Tiên, rốt cuộc nó mạnh đến đâu thì Mục Vỹ cũng không rõ.

Nhưng bây giờ, hắn có thể rời đi được không?
 
Mục Thần
Chương 615: Phá trận


Bên dưới là người của Vỹ Minh, là những người bạn thân thiết của hắn, vậy hắn có đi nổi không?

Nếu hắn bỏ đi thì đòn tấn công này sẽ đánh thẳng vào thành Đông Vân, sức mạnh của cường giả vượt qua cảnh giới Niết Bàn có lẽ sẽ khiến cả toà thành tan thành mây khói.

Không ai hiểu ro hơn han về điểm lợi hại của cường giả cảnh giới Vũ Tiên.

Bọn họ không phải thần tiên thật sự, nhưng lại có thực lực mạnh mẽ ngang với thần tiên.

"Xin lỗi cha, con chưa bao giờ biết rút lui là gì!", Mục Vỹ nhếch miệng cười, đầy vẻ dứt khoát.

“Sư phụ!"

“Thầy Mục!"

“Minh chủ!”

Thấy vẻ kiên quyết của Mục Vỹ, ai nấy đều như ngồi trên đống lửa, định ngăn cản Mục Vỹ làm chuyện ngu ngốc, nhưng bây giờ trận chiến với Ma tộc và Thất Tinh Môn đang diễn ra quyết liệt, bọn họ không thể rời đi được.

Vì một khi làm vậy, Ma tộc chắc chắn sẽ điên cuồng lao tới, áp lực mà Mục Vỹ đang phải chịu sẽ lớn thêm.

"Thưa ma đế vạn thế bất diệt, xin hãy ban cho thần sức mạnh để phá huỷ đại trận ở phía trước!"

Giọng nói của Đại A Ma ngày một vang vọng, người hắn ta run lên, làn sóng ma khí cuồn cuộn ấy cuốn tới, rồi phủ kín bầu trời của Vỹ Minh.

Sau đó, những chiếc móng vuốt khổng lồ cao hàng nghìn mét dần xuất hiện trong ma khí.

Các võ giả trong trận chiến bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn.

Sức ép khủng khiếp này khiến họ chỉ muốn ngất xỉu.

"Xin ma đế đại nhân hãy đập chết con kiến hôi ngu dốt này!"

Giọng nói của Đại A Ma run lên, hắn ta nhìn Mục Vỹ rồi tức tối quát.

Khi trông thấy cái móng vuốt ấy xuất hiện, Mục Vỹ cười khổ rồi lại ngồi xếp bằng xuống.

Phen này xong đời rồi!

Nếu Huyền Vũ Phi Thiên Trận có thánh khí thì may ra mới chống đỡ được đòn tấn công của ma đế cảnh giới Vũ Tiên, vì chỉ với mấy món thiên khí mà muốn cầm cự được là điều rất khó.

Hoặc có thể nói là không thể.

Nhưng nếu hắn bỏ cuộc thì cả thành Đông Vân sẽ nguy mất.

"Quả nhiên ... những lúc như này, mình thật lòng rất muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể thì vẫn ngồi yên ở đây!"

Mục Vỹ khẽ thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại.

Sau khi hắn ngồi xuống, hai thiên hoa lớn, Cửu Thiên Chân Lôi, Hắc Ngục Ngân Thuỷ và Thất Vũ Thể Điện đều tập trung lại.

Không đi được thì chiến đấu thôi!

"Đúng là tên ngu dốt! Huyền Vũ Phi Thiên Trận vớ vẩn của ngươi không thể chịu được sức mạnh từ đòn tấn công của ma đế đại nhân Ma tộc ta đâu, đến ngươi cũng sẽ phải chết thôi".

“Chết thì chết!"

Mục Vỹ nhìn Đại A Ma rồi mỉm cười nói: “Đại A Ma, cứ yên tâm, sau này ngươi sẽ thảm hại hơn ta nhiều".

"Mồm mép đanh thép quá nhỉ!"

Đại A Ma nhìn Mục Vỹ rồi hừ lạnh nói: "Hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, còn ta ... đương nhiên sẽ trở thành ma đế trường tồn vĩnh hằng!"

"Mơ đi!"

"Ngươi", thấy vẻ ương ngạnh của Mục Vỹ, Đại A Ma vung tay lên rồi tức giận quát: “Ma đế đại nhân, xin hãy giáng lửa giận của người xuống để cho con người hèn hạ này biết ai mới là thiên kiêu thật sự!"

"Con người hèn hạ ... "

Một giọng nói trầm khàn như tiếng mũi tên bay vút rồi sượt qua tâm can của mọi người vang lên.

Khi giọng nói ấy vang lên, cả thành Đông Vân vang lên tiếng đùng đoàng, một ma trảo bạch cốt đã bổ nhào tới.

Lúc này, mọi người đều thấy sợ hãi như ngày tận thế đã đến.

"Vỹ Nhi, chạy, chạy mau!"

Thấy ma trảo bạch cốt đó chộp tới, Mục Thanh Vũ điên cuồng gào lên, nhưng đáp lại ông ấy chỉ có gương mặt tươi cười của Mục Vỹ.

Âm ... ầm ...

Ma trảo đó bổ từ trên Huyền Vũ Phi Thiên Trận xuống, tiếng nổ vang vọng khắp mọi ngõ ngách của thành Đông vân.

Mặt đất nứt toác, vô số linh khí bay từ dưới lòng đất lên rồi nổ tung, Huyền Vũ Phi Thiên Trận tan tành trong nháy mắt.

Ngay sau đó, Cổ Ngọc Long Tinh, kiếm Lạc Bích, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn và các món địa khí đều rơi lả tả ở cạnh Mục Vỹ.

Còn hắn thì đang chầm chậm rơi xuống.

Nhưng khi đang lơ lửng giữa không trung, không biết sức mạnh bùng phát từ đâu, hắn lại bay vút lên rồi đững vững vàng trên không.

Cùng lúc đó, vô vàn các thiên khí, địa khí, huyền khí và phàm khí đều bay xung quanh người hắn.

Bảy tầng hồn đàn của Mục Vỹ đều xuất hiện đầy những vết nứt, tiếng tách tách vang lên khắp các tầng.

“Vỹ Nhi!"

Mục Thanh Vũ trợn trừng mắt, mặc kệ nhóm Vũ tiên tử rồi xông ngay về phía Mục Vỹ.

Tất cả những gì ông ấy làm là vì không muốn liên luy đến Mục Vỹ, vì thế mới mai danh ẩn tích. Hai mươi năm qua, ông ấy không ngừng phát triển bốn thế lực lớn để tạo thành một thanh lợi kiếm tấn công Vỹ Thăng Không.

"Cha, con đã chết đâu, xem cha cuống lên kìa!", Mục Vỹ tái mặt mỉm cười, vừa nói dứt câu, đã có máu chảy từ miệng hắn ra.

"Câm miệng, cái thẳng này!"

Mắt Mục Thanh Vũ ngấn lệ, ông ấy nhìn Mục Vỹ rồi trách: "Tiểu tử này, ở yên đó cho ta!"

Mục Thanh Vũ khẽ hô lên một tiếng rồi đứng cạnh Mục Vỹ, ánh mắt đầy sát ý nhìn mười cường giả siêu cấp vượt qua cảnh giới Niết Bàn đang vây quanh.
 
Mục Thần
Chương 616: Chia ra tấn công


Phụt ...

Nụ cười trên mặt Mục Vỹ vụt tắt, hắn hộc ra một ngụm máu tươi, thậm chí gan cũng vỡ vụn rồi theo máu ra ngoài.

Bây giờ, hắn rất mạnh, thậm chí có thể nói là khủng khiếp. Nhưng dưới đòn tấn công của cường giả cảnh giới Vũ Tiên, đại trận đã bị phá, vì nối liền thành một thể với đại trận nên hắn cũng bị thương nặng.

Điều mà hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra!

“Vỹ Nhi ... "

"Không sao! Lão quỷ già, con chưa chết được đâu!", Mục Vỹ xua tay nói: "Nhưng đại trận bị phá rồi, chỉ e Vỹ Minh sẽ ... "

“Bây giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn lo chuyện này?"

Mục Thanh Vũ khẽ quát: "Lát nữa, ta sẽ chặn mười người họ lại, con hãy nhân đó mà chạy đi, biết chưa? Con hãy rời khỏi Trung Châu, khi nào có thể báo thù thì về".

"Cha đùa kiểu gì thế? Con trông giống kẻ nằm gai nếm mật sao?"

"Con ... "

“Cha đừng nói nữa, họ không cho chúng ta thời gian dông dài đâu", nói rồi, Mục Vỹ nhìn bốn đại ma hoàng và Vỹ Thăng Không đang bao vây tới, sau đó cười khổ.

Trông thấy đám người đó, Mục Thanh Vũ sa sầm mặt, cờ Ma Thiên chợt xuất hiện, vô vàn ma khí của ma quỷ lập tức vây quanh người ông ấy và Mục Vỹ.

"Các vị, chúng ta đều đã thấy rõ sự hung hãn của cha con Mục Thanh Vũ rồi, vì thế bây giờ phải nhổ cỏ tận gốc. Nếu không, mười hoặc hai mươi năm nữa, Trung Châu sẽ không còn chín thế lực lớn nữa", Vỹ Thăng Không nói với vẻ đáng sợ, trên người có vết cắn của Tiểu Hắc, lão ta lạnh lùng nói: "Hôm nay, chúng ta phải giết hai cha con hắn".

"Ba huynh đệ ta có thể xử lý Mục Vỹ!"

Ba huynh đệ Tinh Hoài Ngọc tiến lên một bước đầy sát ý nhìn Mục Vỹ.

Mệnh lệnh mà môn chủ giao cho bọn họ lần này là tìm bảo vật của Trung Châu và giết Mục Vỹ.

Không một ai được xúc phạm sự uy nghiêm của Thất Tinh Môn.

"Người này thì giao cho chúng ta!", bốn đại ma hoàng nhìn Mục Thanh Vũ rồi nhảy ra, lạnh giọng nói.

"Ta nữa!"

Vỹ Thăng Không vội vàng bước ra rồi nhìn chẳm chẳm vào Mục Thanh Vũ.

"Dẫu sao các người giải quyết Mục Thanh Vũ là được, còn con nghiệt súc kia, ta và Vũ tiên tử sẽ lo liệu, sao hả Vũ tiên tử?"

"Được!"

Mục đích của Huyết Vương và Vũ tiên tử rất đơn giản, đó là g**t ch*t hai cha con Mục Thanh Vũ.

Vì một khi cứ để buông thả cho hai cha con họ thì sau này chắc chắn các thế lực như Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Điện bọn họ sẽ không còn tồn tại ở Trung Châu nữa.

Mười cường giả lớn với khí thế như chẻ tre lập tức chia nhau ra để xử lý hai cha con Mục Vỹ.

Mục Thanh Vũ muốn bảo vệ Mục Vỹ, nhưng tiếc là bốn ma hoàng và Vỹ Thăng Không không cho ông ấy cơ hội mà lập tức tấn công.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đứng một mình giữa không trung, chân giẫm lên hồn đàn đã nứt toác, bảy tầng hồn đàn với sức mạnh bùng nổ đã không thể gắng gượng được nữa.

Người của Vỹ Minh định xông lên chi viện, nhưng các cường giả của Thất Tinh Môn và Ma tộc đã lao vào trong thành nên họ chẳng thể đi đâu được.

Cảnh tượng chém giet tan khốc diễn ra trong thành Đông Vân, tiếng bom nổ vang lên không ngớt.

"Mẹ kiếp! Có chết thì ông đây cũng phải kéo thêm vài tên đi cùng!"

Âm ...

Một bóng người xông vào trong đám đông, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, người đó trực tiếp châm ngòi một quả bom trên người mình, ngay sau đó quả bom ấy phát nổ và khiến tất cả bom trên người người đó nổ theo.

Tiếng bom nổ vang lên, hàng trăm chiến sĩ Ma tộc lập tức bị lửa từ vụ nổ cuốn lấy rồi gào thét thất thanh.

Những vo gia co thực lực kha thap trong Vy Minh không con mang tới chuyện sống chết nữa, bắt đầu biến mình thành bom rồi xông vào trong đại quân của Thất Tinh Môn và Ma tộc.

Minh chủ đã không thiết sống chết để đỡ một đòn tấn công khủng khiếp cho họ, thì hà cớ gì họ lại sợ sệt.

Tiếng hò hét và chém giết hoà vào nhau, dội mạnh vào màng nhĩ mỗi người.

Tinh Hoài Ngọc nhìn hồn đàn đã nứt của Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: "Khi giết người của Thất Tinh Môn ta, chắc ngươi đã biết sẽ có ngày như thế này chứ!”

“Không!"

“Lúc này rồi mà vẫn còn cứng họng gớm nhỉ?", Tinh Bất Nhiên chẹp miệng nói: "Không một ai được khiêu chiến uy nghiêm của Thất Tinh Môn ta".

“Cửu đệ!"

"Cửu đệ!"

Thấy Tinh Diệt Không lao ra, Tinh Hoài Ngọc và Tinh Bất Nhiên biến sắc mặt.

Dù Mục Vỹ đã sắp ngã gục, nhưng hắn là kẻ luôn tạo ra sự bất ngờ, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
 
Mục Thần
Chương 617: Phá xong xây lại


"Cảnh giới Tam Chuyển à? Bảo sao dám xông ra, thế thì nếm thử Tịch Diệt Lôi Châu của ta đây", Mục Vỹ nhếch miệng nói, máu tươi lại chảy từ khoé miệng ra.

Sức mạnh hung tàn từ một trảo của ma trảo bạch cốt đủ để g**t ch*t một cường giả cảnh giới Tam Chuyển, nếu không nhờ có Huyền Vũ Phi Thiên Trận đỡ cho phần lớn đòn tấn công, e là bây giờ Mục Vỹ còn chẳng có sức mà đứng dậy.

"Đúng là Tịch Diệt Lôi Châu có thể uy h**p được cường giả cảnh giới Niết Bàn, nhưng ngươi có biết cảnh giới Tam Chuyển là gì không?"

Tinh Diệt Không bật cười nói: "Đó là chín tầng hồn đàn đã dung nhập vào trong cơ thể, ngươi có biết như vậy mạnh tới mức nào không hả?"

Nói rồi, Tinh Diệt Không giơ tay ra, nắm chặt lấy viên Tịch Diệt Lôi Châu đó.

Đoàng ...

Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh thiên đã vang lên, khiến cả thành Đông Vân phải rung chuyển.

Tinh Diệt Không đã hoá thành tro bụi, không thấy đâu nữa.

"Ngại quá, Tinh Diệt Không, đó không phải là Tịch Diệt Lôi Châu, mà là Cửu Thiên Loi Châu được sinh ra trong biển sam sét của Cửu Thiên Chân Lôi".

“Cửu đệ!"

"Cửu đệ!"

Sau vụ nổ, Tinh Diệt Không đạt cảnh giới Tam Chuyển còn chưa kịp hét lên tiếng nào đã hoa thành tro bụi rồi bay theo gió.

Mục Vỹ đã lấy được cả thay chín viên Cửu Thiên Lôi Châu ở trong biển sấm sét của Lôi Thần Cốc.

Uy lực của Cửu Thiên Lôi Châu mạnh hơn Tịch Diệt Lôi Châu của hắn rất nhiều.

Mục Vỹ chưa từng nghĩ sẽ dùng tới chúng, nhưng nay thì buộc phải trưng dụng.

“Mục Vỹ, chết đi!"

Tinh Hoài Ngọc lạnh mặt rồi lao tới, một luồng sức ép mạnh mẽ dồn về phía Mục Vỹ.

Bảy tầng hồn đàn của Mục Vỹ đã nứt toác, gã ta nhất định phải giết Mục Vỹ, chỉ cần đề phòng lôi châu của hắn là được.

Mục Vỹ nắm chặt kiếm Hắc Uyên trong tay, dù đang phải đối mặt với sự uy h**p mãnh liệt từ Tinh Hoài Ngọc, nhưng cơ thể của hắn cũng không thể chống đỡ được nữa.

Chợt có một tiếng động vang lên, hồn đàn dưới chân Mục Vỹ bắt đầu vỡ ra, hắn dần không trụ được nữa, rơi xuống dưới.

Chỉ có thể đứng dưới mặt đất.

"Đồ bất tài, không có bom và lôi châu ra thì ngươi làm được gì hả?", Tinh Hoài Ngọc cười lạnh nhìn Mục Vỹ rồi nói: "Dù ngươi có mười cái mạng cũng không đền được mạng sống của tinh tử trong Thất Tinh Môn ta, ta sẽ giết hai thê tử xinh đẹp của ngươi, để họ chôn cùng với tinh tử của môn phái ta".

"Ngươi cứ thử xem!"

"Vẫn cứng miệng quá nhỉ!"

Tinh Hoài Ngọc lạnh mặt bước ra, sau đó tung một cú đấm.

Uỳnh ...

Mục Vỹ giơ kiếm nghênh chiến, nhưng ai cũng thấy thanh trường kiếm của hắn vô cùng yếu ớt.

Mục Vỹ đã bị một quyền đó đánh bay, sau đó rơi xuống phía trước điện Khiếu Nguyệt, hắn hộc ra một ngụm máu.

Lúc này, dường như bảy tầng hồn đàn của hắn đã không trụ được nữa, lập tức vỡ nát.

Ba món thiên khí lớn vây quanh người hắn lập tức di chuyển, kéo theo vô vàn các món địa khí và huyền khí rồi biết mất.

Bảy tầng hồn đàn đã vỡ tan.

Mục Vỹ quỳ dưới đất, gầu gục xuống như đã chết.

"Đúng là đồ vô dụng, tưởng có bảy tầng hồn đàn thì giỏi lắm chắc?", Tinh Hoài Ngọc cười lạnh nói khi nhìn thấy Mục Vỹ nhắm nghiền mắt quỳ dưới đất.

Nhưng sau đó, mặt đất xung quanh nơi Mục Vỹ đang quỳ chợt lún xuống, một luồng sức mạnh thần kỳ bất ngờ bùng nổ.

Bảy tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ dần lắp ráp lại.

Một tầng, hai tầng, ba tầng ...

Sau khi xây lại xong bảy tầng hồn đàn thì quá trình này mới dừng lại.

Tầng hồn đàn thứ tám đang hình thành một cách mơ hồ, các món thiên khí, địa khí đã xuất hiện trong tầng này.

Dần dà, sức sống không ngừng khôi phục trong cơ thể Mục Vỹ, sau đó mạnh mẽ hơn.

Thoang cai, han nhu đa cai tử hoan sinh.

Tám tầng hồn đàn vững vàng dưới chân.

Mục Vỹ chầm chậm đứng dậy.

Kiếm Hắc Uyên trong tay hắn cũng đã biến mất, sau đó hoàn toàn dung nhập vào tầng hồn đàn mới của hắn.

Bây giờ, Mục Vỹ dường như đã biến thành một người khác.

“Hả?”

Trông thấy cảnh tượng này, Tinh Hoài Ngọc hơi ngẩn ngơ.

"Tám tầng hồn đàn, phá xong xây lại, ra là thế này ... "

Mục Vỹ đứng im tại chỗ, chầm chậm giơ hai tay lên để quan sát rồi mỉm cười nói: "Thì ra là thế, phá xong xây lại. Sau khi chết đi và sống lại ở kiếp này, điểm mạnh của mình không chỉ có ký ức của kiếp trước, mà là tất cả mọi thứ!"

Dường như đã phát hiện ra một điều gì đó, Mục Vỹ ngửa cổ cười lớn.

“Tên điên!"

"Tên điên?"

Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn Tinh Hoài Ngọc, nói: "Thất Tinh Môn cũng chỉ là một môn phái nhỏ bé của tiểu thế giới Tam Thiên thôi, cứ cho là các ngươi lợi hại ở đây và tiểu thế giới Tam Thiên đi, nhưng đến đại thế giới Vạn Thiên thì sao?"

"Ngươi ... Sao ngươi lại biết đại thế giới Vạn Thiên?"

Tinh Hoài Ngọc ngạc nhiên hỏi.

"Ăn may nên sống sót và bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, thế mà ngươi đã tưởng mình lợi hại lắm sao?", Tinh Hoài Ngọc khinh thường nói: "Lần này, ta sẽ đề phòng, cho nên ngươi hãy tiết kiệm lôi châu đi".

Tinh Hoài Ngọc lạnh mặt tiến bước, một cây côn màu đen xuất hiện trong tay, cây côn ấy chỉ dài bằng một cánh tay, nhưng khi tới gần nó, ai cũng thấy vô cùng lạnh lẽo.

"Chết đị!"

Tinh Hoài Ngọc khe hô lên một tiếng rồi xông lên, dùng cảnh giới Tam Chuyển của gã ta để giết Mục Vỹ là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần đề phòng Cửu Thiên Lôi Châu thì Mục Vỹ sẽ không có cơ hội làm gã ta bị thương!
 
Mục Thần
Chương 618: Kiếm tâm


"Kẻ phải chịu chết là ngươi mới đúng!"

Mục Vỹ cười lạnh, đạp chân một cái. Trong tầng hồn đàn thứ tám dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen.

Trông bóng đen đó cực kỳ kh*ng b*, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra nó là một kiếm ảnh.

Kiếm ảnh ấy lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng trông như tán loạn thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp đang ngưng tụ.

"Kiếm ... tâm!"

Trông thấy cảnh tượng này, Tinh Hoài Ngọc hốt hoảng lùi lại về sau.

Thế nhưng kiếm ảnh đen sì kia lại không ngừng lao thẳng về phía gã ta.

Đứng trước nhát kiếm kia, gã ta ngơ ngác không biết phải tránh né như thế nào.

Kiếm tâm!

Đây chính là sự hùng mạnh vượt xa kiếm thế mà mỗi một kiếm khách đều ước mơ tha thiết có được. Kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm tâm có thể giết người trong vô hình, tham chí không co kiem cung đanh thang được. Uy lực của một nhát kiếm có thể đấu lại trời đất, sức mạnh vô cùng kh*ng b*.

Nếu nói kiếm ý là lĩnh ngộ của bản thân võ giả đối với kiếm, là sự kết hợp giữa kiếm với người thì kiếm thế chính là sự kết hợp giữa võ giả và thiên địa, dựa vào uy thế của thiên địa.

Mà kiếm tâm chính là uy thế nắm giữ thiên địa của võ giả, sử dụng thiên địa cho riêng mình, uy thế cũng phải tuân theo võ giả.

Gio phut này, dường như Mục Vỹ đa mơ hồ tìm thấy kiem tâm. Trong tang hồn đàn thứ tám có một kiếm ảnh lướt qua càn quét hết thảy.

Tinh Hoài Ngọc hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ, toàn thân như đang bị giam cầm, đứng chết trân trơ mắt nhìn kiếm ảnh kia xuyên qua người mình.

Tiếng xé gió vèo vèo vang lên. Gã ta vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.

Một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua. Gã ta trợn tròn mắt nhìn chẳm chằm bầu trời cao vời vợi, ánh mắt mang theo sự không cam lòng, cơn giận dữ và cả sự chấn động.

Làm sao gã ta có thể cam tâm chết dưới tay Mục Vỹ như vậy được?

"Thất ca!"

Thấy thế, Tinh Bất Nhiên giật mình kinh hãi.

Hồn đàn của Mục Vỹ bị phá ra rồi lập lại để tôi luyện tầng hồn đàn thứ tám. Thế nhưng nào có ai ngờ trong lúc tôi luyện hồn đàn, hắn lại lĩnh ngộ được kiếm tâm vô cùng hiếm có.

So với kiếm thế, kiếm tâm không còn là con người bị thiên địa khống chế nữa, mà là thiên địa bị kiếm khách điều khiển.

“Tinh Bất Nhiên, các ngươi đang làm cái quái gì vậy?"

Đúng lúc này, Vỹ Thăng Không đột nhiên lớn tiếng quát.

Tinh Diệt Không bị Lôi Châu nổ tung là ngoài ý muốn. Thế nhưng Tinh Hoài Ngọc bị một kiếm của Mục Vỹ đoạt mạng lại là chuyện quái quỷ gì?

Ba cao thủ cảnh giới Tam Chuyển liên hợp lại không phải là đối thủ của một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám sao?

“Lão già chết tiệt câm miệng đi!"

Lúc này, Tinh Bất Nhiên cũng đang bừng bừng lửa giận. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến hắn ta không kịp lấy lại tinh thần nên mới bị Mục Vỹ bắt được sơ hở.

Chỉ là đến khi phản ứng lại được rồi, hắn còn có thể giết được Mục Vỹ hay không?

“Lũ vô dụng!"

Vỹ Thang Không tức gian het am lên, bỏ qua Mục Thanh Vũ lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.

Mười cao thủ cảnh giới Tam Chuyển vây giết hai cha con Mục Vỹ, vậy mà giờ đây bọn họ lại bị tiêu diệt mất hai người.

Người của Thất Minh Môn đúng là toàn ăn hại!

“Mục Vỹ, ngươi ăn may lĩnh ngộ được kiếm tâm, quả thật khiến người khác phải sửng sốt!", lão ta nắm chặt kiếm Phá Hư trong tay, ánh mắt nhìn Mục Vỹ tràn đầy sát khí.

"Nhưng mà chắc ngươi cũng chưa biết tới thủ đoạn của nhà họ Vỹ bọn ta đâu nhỉ?"

Lão ta quát khẽ một tiếng, tức thì ra đòn tấn công. Kiếm Phá Hư như ẩn như hiện, không ngừng biến hoa trong tay lao ta rồi lại xuat hiện thêm lần nữa.

Sự biến hoa này vô dùng kỳ diệu.

Keng ...

Khi Vỹ Thăng Không áp sát Mục Vỹ, trong hồn đàn dưới chân hắn chợt xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen. Hắn lập tức cầm kiếm trong tay.

Trông bề ngoài thanh trường kiếm màu đen kia không khác kiếm Hắc Uyên một tí nào. Thế nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy nó hơi kỳ ảo.

"Kiếm Phá Hư là bảo vật tối cao của nhà họ Vỹ bọn ta. Ngươi cho rằng nó chỉ có chút biến hoa như vậy thôi sao?", sắc mặt Vỹ Thăng Không trở nên lạnh lẽo. Lão ta giơ kiếm chém xuống.

Tiếng xé gió vù vù vang lên không ngớt. Vô số kiếm khí tản ra bốn phía như rồng đang nhảy múa.

Tiếp đó vang lên tiếng va chạm chói tai. Mục Vỹ giơ kiếm Hắc Uyên ảo kia như hóa thành vật thật che chắn trước người.

Động tác đơn giản thuần tuý, không hề có bề ngoài hoa mỹ.

Tiếng leng leng vang vọng. Mục Vỹ giơ kiếm đỡ lấy luồng kiếm khí ảo ảnh kia, khiến chúng không thể phá vỡ phòng ngự của hắn.

Một nhát kiếm đơn giản như vậy đã có thể cản lại toàn bộ lực công kích.

Thoạt nhìn khó mà tin tưởng nổi.

"Được, được lắm. Mục Vỹ, ngươi rất giỏi. Tiếc là ngươi có giỏi đến đâu cũng không thể cứu được hết bọn họ, đúng chứ?"

Sát khí dạt dào nổi lên trong mắt Vỹ Thăng Không.

Lão ta cũng không biết tại sao từ sau khi Mục Vỹ đạt tới tầng thứ tám của cảnh giới Niết Bàn, lĩnh ngộ được kiếm tâm thì khả năng phòng ngự của hắn lại mạnh tới mức b**n th** như vậy.

Lão ta cười lạnh nhìn xuống phái dưới. Đám người Vỹ Minh đang kiên quyết chống chọi với Ma tộc và Thất Tinh Môn.

"Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể bảo vệ được bao nhiêu người!"

Sắc mặt Vỹ Thăng Không lạnh như băng. Lão ta bước lên chém kiếm Phá Hư xuống.

Rầm ...

Ngay khi lưỡi kiếm kia chém xuống, toàn bộ khu vực bên dưới thành Đông Vân đều vang vọng tiếng đổ ngã. Mấy trăm võ giả bị kiếm khí lan tới người đều bị ngọn lửa đen sì thiêu đốt, đau đớn kêu gào thảm thiết.
 
Mục Thần
Chương 619: Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?


"Vỹ Thăng Không!"

Mục Vỹ hét ầm lên, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.

"Sao hả? Đau lòng à?"

“Ông nghĩ tôi không dám ra tay với ông sao?"

Hắn quát lớn: "Hôm nay ta không giết được ông. Nhưng nếu ta còn sống rời đi, sau này nhà họ Vỹ của ông đừng mơ được sống yên ổn".

"Khỏi phải hù doạ ta. Nếu ngươi thật sự nỡ lòng rời đi thì đã không cắn răng hy sinh hồn đan nổ tung để liều chết trận này mà đã rời khỏi thành Đông Vân từ lâu rồi".

Vỹ Thăng Không cười nhạo nói: "Ta nói cho ngươi biết, võ giả nên có một trái tim kiên định và tàn nhẫn. Chứ không phải ôm tình thương dân trách trời. Ngươi sai ở chỗ ngươi quá để tâm tới mấy thứ vặt vãnh này".

"Để trở thành cao thủ, dù trên tay có dính máu của toàn bộ người thân bạn bè cũng có sao?”

Mục Vỹ mỉm cười, lắc đầu nhìn lão ta.

"Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu được".

"Sai rồi, kẻ không hiểu phải là ông!"

Trên gương mặt tươi cười của hắn hiện lên vẻ kiên quyết.

Chín viên Cửu Thiên Lôi Châu đã bị tiêu hao mất một viên vì nổ chết Tinh Diệt Không, hiện giờ chỉ còn thừa lại tám viên.

Tám viên Cửu Thiên Lôi Châu có thể làm được gì?

Có thể làm được rất nhiều chuyện!

Trong mắt Mục Vỹ toả ra ý chí liều mạng kiên cường.

Nếu tám viên Cửu Thiên Lôi Châu này nổ tung có khi sẽ nổ chết được lão cáo già Vỹ Thăng Không. Thế nhưng phía dưới còn có mấy chục nghìn cao thủ siêu mạnh, Vỹ Minh thực sự không thể chống lại nổi.

Vậy nên, hắn đi thẳng tới chỗ hai bên đang giao chiến kịch liệt.

“Hắn ta định làm gì vậy?"

Thấy Mục Vỹ lao ra, Tinh Bất Nhiên lập tức gào lên.

"Đồ ngu, ngươi nghĩ hắn định làm gì hả? Mau ngăn hắn lại!"

Vỹ Thăng Không nhìn theo Mục Vỹ, trong lòng run rẩy, chợt có dự cảm xấu.

Thế nhưng hắn vừa mới lĩnh ngộ kiếm tâm, tốc độ cực nhanh. Tinh Bất Nhiên chạy hộc tốc cũng không tài nào đuổi kịp.

Giờ phút này, đám người Vỹ Minh đã bị dồn tới trước điện Khiếu Nguyệt, gian nan chống đỡ. Bên ngoài tường thành của thành Đông Vân, đội quân hai trăm nghìn quân của Ma tộc và gần mười nghìn cao thủ của Thất Tinh Môn nhao nhao tấn công vào thành.

Có thể dễ dàng nhận ra sự chênh lệch lực lượng giữa hai phe là rất lớn.

Vỹ Minh gồng mình chèo chống, đã bị Ma tộc và Thất Tinh Môn ép đến đường cùng.

Giờ đây bọn họ chỉ có thể dựa vao điện Khiếu Nguyệt trơ trọi lẻ loi, tuy nhiên không một ai có ý định lùi bước. Bởi vì trước bọn họ vẫn còn Mục Vỹ đang kiên cường chiến đấu!

"Tất cả lui vào trong điện Khiếu Nguyệt!"

"Không, chúng con không lui!", Cảnh Tân Vũ hét ầm lên, sắc mặt dữ tợn nói: "Ở đế quốc Nam Vân, chúng con đều tận mắt chứng kiến sư phụ bị chôn vùi trong Lôi Âm Cốc. Ba năm không gặp, chúng con đều tưởng người không còn nữa. Lần này dù có phải chết, chúng con cũng không muốn phải chịu đựng nỗi đau ấy nữa đâu thưa sư phụ!"

Hai tiếng sư phụ này khiến tất cả mọi người đều cảm động.

Cơ thể cao gần hai mét của Cảnh Tân Vũ cũng không kìm được run nhè nhẹ.

"Sư phụ, sống thì cùng sống, chết thì ... cùng chết đi!"

"Chết tiệt!"

Mục Vỹ nhìn mấy người Mặc Dương cười mắng: "Ai thèm chết cùng mấy đứa. Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, chết cái gì mà chết. Các ngươi muốn chết nhưng ta thì không đâu!"

"Thầy Mục ... "

"Toàn bộ lui vào trong. Ta không có thời gian giải thích nữa đâu".

Mục Vỹ vừa dứt lời, toàn thân loé lên rồi biến mất ngay trước đại điện.

Đám người Mặc Dương nghe thấy thế, đưa mắt nhìn nhau rồi kiên định gật đầu.

Thấy người của Vỹ Minh đều rút lui vào trong điện Khiếu Nguyệt, Mục Vỹ khẽ mỉm cười, khoé miệng có chút đắng chát.

Hắn không ngừng qua lại giữa võ giả của Thất Tinh Môn và Ma tộc, dường như muốn chém chết hai võ giả cảnh giới Niết Bàn này.

Tinh Bất Nhiên và Vỹ Thăng Không đuổi sát theo sau, vậy mà không cách nào ngăn được hắn.

"Ranh con đáng chết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vỹ Thăng Không giận dữ quát: "Ngưoi tưởng bao bon họ trốn vao điện Khiếu Nguyệt là an toàn rồi sao? Lão phu sẽ đánh chết bọn chúng!"

Lão ta tức tối nhìn Mục Vỹ ở trên không trung.

“Già từng này tuổi còn dễ bị chọc giận vậy sao? Không sợ bị bại não à?", hắn đột nhiên quay lưng lại, đứng yên tại chỗ nhìn lão ta.

“Ngươi định làm gì?"

“Ông nhìn kìa, chỗ kia, cả chỗ kia nữa".

Mục Vỹ liên tiếp chỉ ra tám phương hướng, hầu như bao trùm toàn bộ điện Khiếu Nguyệt, đồng thời cũng bao gồm cả đội quân Ma tộc với võ giả của Thất Tinh Môn.

“Chết tiệt, ngươi muốn làm gì hả?"

Vỹ Thăng Không giật nảy mình, hoảng hốt nhìn hắn.

Lão ta không bao giờ coi thường Mục Vỹ, bởi vì làm vậy thì người mất mạng sẽ là lão ta.

Cửu Thiên Chân Lôi trong phong ấn ở Thánh Tước Môn vừa hay đã xuất hiện từ chín nghìn nam trước. Muc Vỹ đang nam giữ chín viên Cửu Thiên Lôi Châu, vừa rồi một viên nổ tung đã khiến một cao thủ cảnh giới Tam Chuyển là Tinh Diệt Không chết ngay tại chỗ.

Vậy thì tám viên còn lại ...

"Mau lùi lại!"

Ngay sau đó, tiếng rít gào vang vọng khắp toàn bộ thành Đông Vân.
 
Mục Thần
Chương 620: Tám viên cùng nổ


Chỉ là tiếng nhắc nhở này vang lên quá muộn!

Âm ...

Ầm ầm ầm ...

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm vang khắp thành Đông Vân, khiến đất trời rung chuyển.

Giờ phút này, toàn bộ đều bị nổ tung.

Tất cả mọi thứ đều bị tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nổ tan thành tro bụi.

Tiếng ầm ầm kéo dài gần chục phút mới ngừng. Các võ giả cảnh giới Niết Bàn đang bay lơ lửng trên không trung đều bị dư âm vụ nổ là sức mạnh lôi chấn động rơi thẳng vào trong vụ nổ.

Đội quân hai trăm nghìn người của Ma tộc và gần chục nghìn cao thủ của Thất Tinh Môn đều biến mất. Thỉnh thoảng có mấy bóng người bay ra khỏi làn khói xám mù mịt bao quanh điện Khiếu Nguyệt cũng vô cùng thê thảm, tay chân đứt lìa.

Một vụ nổ khiến người ta chìm vào tuyệt vọng!

“Vỹ Thăng Không, ông thấy sao?"

Trên gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn nhìn Vỹ Thăng Không châm chọc hỏi.

Tám viên Cửu Thiên Lôi Châu đủ để nổ tung xác ông đấy.

"Được lắm, Mục Vỹ. Ngưoi không còn tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nữa, để xem bây giờ ngươi còn chống lại ta bằng cách nào?", lão ta cười phá lên: "Sự sống chết của Ma tộc thì liên quan quái gì tới ta? Bọn chúng chết là đáng đời. Nhưng ngươi không còn thủ đoạn giữ mạng nữa, ngươi chống lại ta kiểu gì? Chỉ bằng thứ kiếm tâm nửa mùa ngươi còn chưa lĩnh ngộ được hết kia sao?"

Giờ phút này, khí thế toàn thân Vỹ Thăng Không đã hoàn toàn thay đổi. Thanh kiếm Phá Hư trong tay lão ta loé lên ánh sáng khát máu.

"Ta biết ngay là ông vẫn còn giấu giếm thực lực mà".

Mục Vỹ cười khổ nói: "Làm sao lão cáo già nhà ông có thể dễ dàng bày hết mọi thủ đoạn của mình ra được. Thực ra không cần dựa vào bốn vị ma hoàng, ông vẫn có thể phá vỡ Huyền Vũ Phi Thiên Trận”.

“Không sai, nhưng nếu làm vậy, bây giờ người chết ở đây sẽ là đệ tử của nhà họ Vỹ bọn ta".

Vỹ Thăng Không chế giễu nói: "Ngươi đã từng nghĩ tới hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng lại đây chưa?"

"Từng nghĩ tới rồi. Nhưng mà ông có từng nghĩ hôm nay sẽ là ngày chết của ông không?"

"Chuyện đến nước này vẫn còn mạnh miệng!"

Sắc mặt lão ta trở nên lạnh lẽo. Lão ta vung tay xông thẳng lên trước.

Bấy giờ, Mục Vỹ cũng vung tay lên tạo ra một luồng khí vô hình trôi nổi giữa không trung. Điện Khiếu Nguyệt đang sừng sững giữa thành Đông Vân tức thì biến mất tăm.

Dường như điện Khiếu Nguyệt khổng lồ kia đã bị không gian nuốt chửng, không còn chút dấu vết gì.

Sau khi vung tay lên, sắc mặt Mục Vỹ lại càng tái nhợt, khoé miệng trào ra máu tươi.

"Hừ, bọn họ thoát được thì đã sao? Ta nói cho ngươi biết, đã là cao thủ thì phải chịu kiếp sống cô độc, phải buông bỏ hết thảy. Ngươi không nỡ vứt bỏ thì sẽ tự rước lấy phiền phức".

“Im đi!"

Mục Vỹ nổi giận mắng: "Cao thủ phải cô độc thì trở thành cao thủ còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ để tự chơi tự vui, cả ngày nghe một đám người sợ sệt ông nịnh nọt ông sao?"

"Ông không thấy bản thân rất giống một kẻ ngốc à?"

"Chỉ người sống mới có quyền quyết định là đúng hay sai. Thật đáng tiếc, ngươi sẽ không thấy được điều đó!", Vỹ Thăng Không nói: "Ngươi nghĩ bây giờ thả bọn họ đi thì bọn họ có thể thoát chết sao? Không có mùa xuân đấy đâu!"

Lão ta lạnh lùng bước lên một bước, toả ra áp lực kh*ng b* dồn ép Mục Vỹ.

Mà lần này, Mục Vỹ thực sự không còn sức chống đỡ nữa.

Chiến đấu không ngừng nghỉ khiến hắn bị tiêu hao quá nhiều sức lực. Hồn đàn bị phá rồi lại lập vốn đã hao tổn rất nhiều chân nguyên của hắn, lại cộng thêm một kiếm chém chết Tinh Hoài Ngọc và đưa điện Khiếu Nguyệt rời khỏi thành Đông Vân.

Đúng là hắn đã bị ép tới cực hạn.

Giờ phút này trông thấy Vỹ Thăng Không đang lao tới, hắn vẫn không cam lòng từ bỏ.

Người đã chết một lần sẽ còn e sợ cái chết nữa sao?

Đương nhiên là không!

Kiếm Hắc Uyên lại xuất hiện trong tay hắn. Hiện giờ toàn bộ sức mạnh trong tám tầng hồn đàn của hắn đều được tập trung vào thanh kiếm.

Lúc này thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là kiếm tâm của hắn.

Mặc dù kiếm tâm này vẫn chưa thành hình, thế nhưng uy lực của nó cao hơn kiếm thế đỉnh phong gấp cả chục lần.

Trước mắt chỉ có thể liều chết một trận mà thôi.

“Giết!"

Mục Vỹ hét lớn một tiếng rồi điên cuồng lao ra, cả thân bay vọt lên không trung. Kiếm Hắc Uyên trong tay hắn tản ra khói đen lượn lờ, sức mạnh sấm sét và thiên hoa vây quanh.

Tiếng động ầm ầm vang lên. Hai bóng người va chạm vào nhau.

Giữa ánh lửa loé lên, hai bóng người quấn lấy nhau không phân biệt nổi ai với

ai.

"Mục Vỹ, ngươi mới chỉ lĩnh ngộ được chút kiếm tâm chưa hoàn chỉnh, vốn dĩ không đủ để mang ra thực chiến. Vậy nên tốt nhất hãy dập tan hi vọng nhỏ bé kia của ngươi đi".

"Ta cũng đâu thể đứng im cho ông chém chết được?"

“Lão cáo già nhà ông nói nhảm nhiều quá!"

Giờ phút này, hắn bỗng thấy bình tĩnh lạ thường. Dù cho tám tầng hồn đàn của mình thua xa đối thủ nhưng hắn vẫn luôn tỉnh táo quan sát lão ta.

Cao thủ cảnh giới Tam Chuyển, Chuyển Thể, Chuyển Hồn, Chuyển Phách. Trong quá trình nâng cảnh giới, dù đang ở bước chuyển nào cũng sẽ tồn tại sơ hở trong tu vi.

Lúc này hắn đang tìm kiếm sơ hở của Vỹ Thăng Không.
 
Back
Top Bottom