Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 601: Đích thân ra tay


"Ngươi là Mục Vỹ, ngươi là Mục Vỹ!"

Nhưng khi nhìn thấy kiêm chiêu này của Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc chợt ngẩn

ra.

Sao kiếm chiêu này lại trông quen mắt và khiến người ta thấy khiếp sợ thế chứ!

Đó chính là Mục Vỹ, còn đây là kiếm chiêu mà hắn từng thi triển cách đây hàng vạn năm.

"Vạn tiên sinh, sao Tinh Bình Ngọc lại sợ cái tên Mục Vỹ vậy?"

Tần Mộng Dao thấy khó hiểu bèn hỏi: "Vỹ tôn giả của nhiều năm trước khủng khiếp thật vậy sao?"

Không biết tại sao, mỗi khi nhắc tới Vỹ tôn giả, trong đầu Tần Mộng Dao đều hiện lên một bóng người.

Dáng vẻ người đó rất mơ hồ, nhưng hình như đã để lại một ấn tượng rất sâu trong tiềm thức của cô ấy.

Tần Mộng Dao có thể cảm nhận được, đây không phải ký ức của mình, mà là của thần phách Băng Hoàng.

“Cô hỏi đúng người rồi đấy!"

Vạn Vô Sinh chợt lên tinh thần, cười lớn đáp: "Hàng vạn năm trước, Trung Châu Đại Lục chưa có tám thế lực lớn nào đâu. Khi ấy, các thế lực của Trung Châu cực kỳ phức tạp, đại chiến xảy ra liên miên, không ngày nào là không có chém giết".

"Lúc đó đã có một thiên tài tên là Mục Vỹ xuất hiện, sau này lão phu và Mục Vỹ đã kết giao huynh đệ. Nhưng Mục lão ca có thiên bẩm vượt trội, tu vi tăng cực nhanh nên chẳng mấy đã rời khỏi Trung Châu. Ta vốn định đi tìm huynh ấy, nhưng tiếc là ... "

“Khụ khụ, suýt lạc đề!"

Vạn Vô Sinh gượng gạo nói: "Các thế lực ở Trung Châu khi ấy rối ren lắm, không biết các thế lực lớn của tiểu thế giới Tam Thiên nghe được tin Trung Châu cất giấu một món bảo vật của tự nhiên từ đâu mà ồ ạt kéo nhau tới đây".

"Trung Châu ngày đó rối như canh hẹ, các võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên rất mạnh nên sao họ địch lại nổi. Sau này, Mục Vỹ phải ra tay quét sạch võ giả của các môn phái ấy. Mà trận chiến đó, Mục Vỹ chỉ có một người một kiếm mà đã đánh cho binh sĩ của tiểu thế giới Tam Thiên phải chạy tán loạn".

"Cuối cùng, thậm chí đến thần khí cực phẩm của huynh ấy cũng bị hư hại nghiêm trọng. Về sau, bất kể là Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu, Thất Tinh Môn hay thậm chí là Thánh Tước Môn đều sợ mất mật và rút khỏi Trung Châu".

"Tiếp đó, Mục Vỹ sợ tiểu thế giới Tam Thiên lại tới xâm chiếm tiếp nên đã dứt khoát phong ấn bốn thông đạo lớn. Điện Khiếu Nguyệt bây giờ được xây dựng bằng những thiên tài địa bảo mà Mục Vỹ cướp được ở tiểu thế giới Tam Thiên đấy, à còn cả con chó tên là Tiểu Hắc nữa".

"Vì vậy, hàng vạn năm trước, Mục Vỹ đã được mọi người ở Trung Châu tôn là Vỹ tôn giả, vang danh chấn động!'

Vạn Vô Sinh thở dài nói: "Nhưng đó là chuyện ngày xưa rồi, giờ chẳng còn mấy ai biết nữa".

“Thế bảo bối đó rốt cuộc là thứ gì?”

"Hả? Khụ khụ ... Cái này thì ta cũng không rõ, nhưng chắc Mục Vỹ biết đấy, rảnh thì cô hỏi cậu ta xem!"

"Vỹ ca ư? Sao huynh ấy biết được?", Vương Tâm Nhã khó hiểu hỏi.

"Vì Mục lão đệ là đồ đệ của Mục lão ca mà!"

“Đồ đệ?"

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã lập tức ngạc nhiên tới mức ngây người.

"Sao? Cậu ta chưa kể với các cô à? Thôi xong, xem ra ta lại lắm lời rồi, mong Mục lão đệ đừng trách ra!"

Vạn Vô Sinh nói: “Hai cô hỏi Mục Vỹ ấy, đừng hỏi ta nữa. Ta phải tập trung theo doi trận chien, lo Muc lao đe có lam sao thì ta an hận chết mất!"

Dứt lời, Vạn Quỷ lão nhân quay đi, nhìn lên trời.

Bịch bịch ..

Song đúng lúc này lại có vài tiếng động vang lên, hai cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám đó đã hộc máu va lùi bước.

Sau khi hộc máu, hai võ giả ấy đã tái mét mặt.

Mạnh quá!

Kiếm thế đỉnh phong kết hợp với thực lực cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy đúng là quá mạnh!

Thêm vào đó còn có kiếm Hắc Uyên, trông thanh trường kiếm màu đen này rất bình thường, nhưng uy lực của nó lại rất mạnh.

Ban nãy, hai cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám hoàn toàn bó tay với nó rồi bị Mục Vỹ áp chế.

Điều quan trọng hơn nữa là kỹ năng kiếm thuật của Mục Vỹ khi thì hào hùng mãnh liệt, mờ mịt xuất trần, khi lại sấm rền gió cuốn, vững vàng như núi.

Đến hai cô gái đầu gối tay ấp với Mục Vỹ là Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã cũng không biết hắn đã tu luyện kỹ năng này từ khi nào.

"Xem ra thuộc hạ của ngươi đều không ổn rồi! Này Tinh Ngọc Bình, chết nhầm, Tinh Bình Ngọc chứ nhỉ? Chắc ngươi phải tự ra trận đi thôi!"

Mục Vỹ nhìn Tinh Bình Ngọc, giọng nói cũng lạnh dần: "Thê tử của Mục Vỹ ta mà ngươi cũng dám tơ tưởng. Bây giờ, ngươi nghĩ cho kỹ xem giữ lại tiểu đệ hay tính mạng của mình đi!"

"Ngươi mà cũng đòi ư? Chưa đủ trình đâu!"

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Tinh Bình Ngọc đã biến mất.

Điều quan trọng nhất là hai người đẹp đứng trên tường thành kia đã khiến hắn ta sốt sắng lắm rồi.

"Cũng được! Bổn thiếu chủ sẽ dạy cho ngươi một bài học, nhưng đừng tỏ ra yếu thế quá nhé, như vậy chán lắm!"

Tinh Bình Ngọc cười nói: "Hơn nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ nhốt ngươi lại để từ từ hành hạ trước, hơn nữa còn giày vò hai người đẹp kia trước mặt ngươi, để ngươi mở to mắt ra xem ta chơi đùa họ như thế nào".

Nghe thấy vậy, sát ý loé lên trong mắt Mục Vỹ, máu huyết nhỏ xuống kiếm Hắc Uyên, chiến!
 
Mục Thần
Chương 602: Thất Tinh Đấu Thiên Bàn


"Ngươi cũng xứng đấu với ta sao?"

Ánh mắt Tinh Bình Ngọc nhìn Mục Vỹ tràn ra sát khí sắc bén.

Mặc dù hắn ta rất sợ tên của Mục Vỹ, sợ Vỹ tôn giả từng khiến hắn ta sợ mất mật.

Thế nhưng người trước mắt không phải Mục Vỹ kia, không phải cao thủ vô địch mà hắn ta khiếp sợ.

Sau khi nhìn thấy Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, hắn ta lại càng không e dè gì, một lòng thèm muốn hai người phụ nữ này.

Ở một bên khác, Mục Vỹ nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của Tinh Bình Ngọc, thanh trường kiếm của hắn cũng toả ra sát khí dạt dào.

Người này có ý đồ xấu với hai người vợ của hắn, không giết không được!

Hắn chỉ đang nghĩ xem nên giết hắn ta thế nào!

"Tự chọn một kiểu chết cho mình đi!", Mục Vỹ lạnh lùng nói.

"Người nên nói câu này phải là ta mới đúng chứ Mục minh chủ!", Tinh Bình Ngọc hào hứng nhìn Mục Vỹ, trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc la bàn.

Chiếc la bàn chỉ toàn một màu đen tuyền, sức mạnh sao trời khủng khiếp từ nó tản ra bốn phía.

"Người của thanh địa Trì Dao nghe lệnh tấn công thành Đông Vân. Ai có thể cướp được hai người đẹp kia về cho ta sẽ được thưởng một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm!"

Tinh Bình Ngọc quát lớn một tiếng. Đám người Dao Phá Phong tức thì xông lên.

Bọn họ không dám không ra trận. Dù không được ban thưởng Linh Tinh, bọn họ cũng phải giết lên.

Bởi vì bọn họ không dám chống đối Tinh Bình Ngọc. Hắn ta quá mạnh.

Chỉ là người của Vỹ Minh trong thành Đông Vân không thèm quan tâm đến điều này. Dám công thành thì phải chuẩn bị tinh thần ăn bom.

Tiếng nổ ầm vang lên không ngớt. Bên ngoài tường thành, bom nổ lia lịa. Người của thánh địa Trì Dao do nhà họ Dao cầm đầu xông lên vô ích, tất cả điều bị bom nổ chết.

“Cũng có tí thực lực đấy!"

“Chẳng lẽ lại không làm nên trò trống gì như ngươi sao?", Mục Vỹ chế giễu: "Để ta nghĩ thử xem lại sao ngươi lại sợ Vỹ tôn giả từ chục nghìn năm trước như vậy nhé? Chắc là khi đó ngươi mới chỉ là một võ giả bé nhỏ, có lẽ Vỹ tôn giả kia vốn không thèm liếc nhìn ngươi một cái nên ngươi mới may mắn thoát được một mạng. Chính vì vậy mà lòng đầy sợ hãi, tâm lý vặn vẹo trở nên b**n th**, cũng khiến cho ngươi đến tận bây giờ vẫn mãi ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín đúng không?”

“Ngươi đáng chết!"

"Đừng vội, ta vẫn chưa nói hết đâu!"

Mục Vỹ cười nói: "Hơn nữa, hẳn là vì chuyện này nên ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ta đoán suốt chục nghìn năm nay, chắc là môn chủ Thất Tinh Môn không có một nghìn cũng phải tới mấy trăm đứa con đấy nhỉ. Thân phận của ngươi chắc cũng khá cao, nhưng thực lực quá yếu kém nên mới bị điều động đến hành động ở Trung Châu!"

"Ngươi câm miệng!"

“Ô? Thẹn quá hoa giận đấy à?"

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Tinh Bình Ngọc: "Trước giờ môn chủ Thất Tinh Môn vẫn luôn dồi dào tinh lực. Đã qua cả chục nghìn năm rồi, con có cả đám. Không biết lần này vị trí môn chủ sẽ được truyền cho ai đây?"

"Nhưng ta có thể khẳng định, truyền cho ai cũng không truyền cho ngươi đâu!”

"Câm miệng, câm ngay miệng cho ta!"

Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Tinh Bình Ngọc không cách nào nén giận được nữa, hoàn toàn bị chọc tức điên.

Thấy thế, hắn lại mỉm cười. Mũi kiếm Hắc Uyên liên tục đâm ra.

Tiếng kiếm chém vào không khí vang lên. Những nơi lưỡi kiếm đi qua đều xuất hiện vết kiếm khí dài đến vài trăm mét dưới mặt đất.

"Mau lui xuống!"

Trông thấy cảnh tượng này, Tử Nặc vội vàng ra lệnh.

Hiện gio là mau thuẫn giữa Thất Tinh Mon và Vỹ Minh, bọn họ không muốn dây vào.

Tốt nhất là Tinh Bình Ngọc g**t ch*t Mục Vỹ luôn đi. Khi đó nhất định Vỹ Minh sẽ trở nên hỗn loạn. Hoặc là Mục Vỹ lấy mạng Tinh Bình Ngọc, Thất Tinh Môn sẽ không nhịn nhục mà phái cao thủ tới trả thù.

Dù kết quả có ra sao cũng đều là chuyện tốt với Ma tộc bọn họ.

Đây cũng là kết quả mà bốn người Tử Nặc muốn thấy nhất.

Mục Vỹ cầm kiếm Hắc Uyên, một sợi tóc rũ xuống trước trán, g*** h** ch*n mày hiện lên vẻ cứng cỏi.

Còn Tinh Bình Ngọc lại nhếch môi cười nhạt nhìn hắn, la bàn trong tay toả ra tia sáng chói loá.

"Đến cả Thất Tinh Đấu Thiên Bàn cũng bị ngươi mang tới. Đây chính là thiên khí trung phẩm của Thất Tinh Môn đó, đúng là đã bỏ ra chút tâm sức!"

"Xem như ngươi hiểu biết. Chắc là Thất Tinh Đấu Thiên Bàn này đủ để giết ngươi rồi chứ?"

“Không đủ đâu, còn lâu mới đủ!"

Mục Vỹ lắc đầu nói với Ngọc Tinh Bình: "Thất Tinh Đấu Thiên Bàn kết hợp sức mạnh sao trời của thiên địa. Neu ta có thể hợp nhất nó vao Huyền Vũ Phi Thiên Trận thì đúng là không gì phá nổi!”

"Ngươi nằm mơ đi!"

Tinh Bình Ngọc vừa dứt lời, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tức thì phát ra bảy luồng ánh sáng lộng lẫy.

Bảy nguồn sáng kia vọt thẳng tới chân trời, mang theo khí thế mênh mông kéo lên tận trời xanh.

Ngay sau đó, khí thế mạnh mẽ ấy nổ tung. Bảy tấm lụa do sao trời tập hợp lại từ trên trời giáng xuống.

Tấm lụa sao trời khiến đám người có mặt ở đó kinh ngạc đến ngây người.

Uy lực của thiên khí trung phẩm kh*ng b* hơn thiên khí hạ phẩm không chỉ gấp mười lần.

Tinh Bình Ngọc có thực lực Niết Bàn tầng thứ chín, lúc này lại bộc phát ra thực lực còn mạnh mẽ hơn cả cao thủ cảnh giới Tam Chuyển.

Giây phút đó tựa hồ như có một thanh kiếm sắc bén từ sau lưng hắn đâm thẳng lên trời.

Ảo ảnh của thanh kiếm cao gần trăm trượng, tốc độ lao lên không trung cực kỳ nhanh.

"Kiếm quyết Thất Tinh Đấu!"

Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, thanh kiếm Hắc Uyên trước người bay thẳng lên trời, chồng lên ảo ảnh thanh kiếm khổng lồ kia. Tiếng xé gió vù vù vang lên. Ảo ảnh kiếm bị chia làm bảy phần. Tiếng ầm ầm lại vang lên lần nữa, thanh kiếm Hắc Uyên to lớn xoay tròn lơ lửng ngay trên đầu Mục Vỹ.
 
Mục Thần
Chương 603: Vì mỹ nhân


“Giết!"

Mục Vỹ giơ tay chỉ hướng, bảy ảo ảnh kiếm lao thẳng về phía bảy tấm lụa sao trời của Tinh Bình Ngọc.

Kiếm thế kh*ng b* bừng bừng phát ra.

Uỳnh uỳnh uỳnh ...

Gần như cùng một lúc, Tinh Bình Ngọc cũng không nhịn nổi nữa. Thất Tinh Đấu Thiên Bàn bay thẳng lên không trung, vang lên tiếng lộp bộp.

"Giết hắn!"

Tinh Bình Ngọc quát lớn, giơ tay điều khiển Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tấn công Mục Vỹ.

Âm ...

Nguồn năng lượng khủng khiếp tràn ra cả ngoài thành Đông Vân, tiếng nổ ầm vang khiến mọi người căng thẳng tột độ.

Thậm chí đến cả Huyền Vũ Phi Thiên Trận vẫn luôn sừng sững vững vàng cũng tản ra dao động cuồng bạo mãi không thể xua tan.

Quá mạnh!

Sau lần va chạm này, mọi người mới cảm nhận được lực bộc phát khiếp người của hai người họ.

"Mau truyền tin cho ma sử đại nhân. Thực lực của minh chủ Vỹ Minh Mục Vỹ mạnh mẽ không thể xem thường. Hy vọng ba vị ma sử đại nhân mau chóng chi viện".

“Vâng!”

Thấy cảnh tượng này, Tử Nặc cũng không thể giữ được bình tĩnh.

Mục Vỹ dùng cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy đối đầu với Tinh Bình Ngọc có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín và một chiếc thiên khí trung phẩm mà vẫn có thể đánh ngang sức ngang tài.

Hắn làm minh chủ có thể phát triển Vỹ Minh lớn mạnh như vậy chỉ trong một thời gian ngắn, không thể chỉ dựa vào bom đạn.

Tâm tính, thực lực, mục tiêu, xem ra hắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài

Lúc trước đúng là bọn họ đã coi thường hắn.

Cùng lúc đó, Tinh Bình Ngọc ở giữa không trung cũng khó nén nổi kinh ngạc.

Hắn ta không ngờ thực lực của Mục Vỹ lại mạnh tới vậy.

Dựa vào đâu? Tại sao lại như vậy?

Hắn ta là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, trong khi Mục Vỹ mới chỉ vẻn vẹn ở tầng thứ bảy. Chênh lệch giữ hai bọn họ quá lớn.

"Đấu Thiên Dời Núi!"

Hắn ta khẽ quát một tiếng, ánh mắt tràn ngập sát khí, vừa nhấc tay lên liền có tiếng ầm ầm vang dội. Bên trong Thất Tinh Đấu Thiên Bàn chợt có một ngọn núi cao ngất ngưỡng mọc ra.

Ngọn núi vừa nhô lên đã đập xuống chỗ Mục Vỹ.

“Cút!"

Sau tiếng quát này, Mục Vỹ chém kiếm Hắc Uyên ra.

Tiếng nổ đùng đùng vang lên. Ngọn núi cao khổng lồ kia bị nhát kiếm này chém tan thành đá vụn, lập tức đổ sụp xuống.

Chiến sĩ Ma tộc phải chịu khổ rồi.

Nhát kiếm kia nhanh như chớp. Với tốc độ này dù là một chiếc lá cũng có sức sát thương cực kỳ lớn, huống chi là hòn đá.

Mấy chục nghìn chiến sĩ Ma tộc đứng ở phía dưới bị vô số đá tảng rơi trúng, đau đớn kêu gào thảm thiết.

“Mã Đan, ta bảo các ngươi lùi xuống rồi cơ mà? Lũ ăn hại!”

Thấy thế, Tử Nặc tức giận gào ầm lên: "Mục Vỹ, Tinh Bình Ngọc, hai người các ngươi đánh nhau cũng đừng hại tới chiến sĩ Ma tộc của ta!”

“Cút!”

“Cút!"

Hai người đồng loạt lên tiếng đáp lại tiếng hét của Tử Nặc.

Cô ta sững sờ tại chỗ, há hốc mồm không nói nên lời.

Trước mắt cô ta không muốn đắc tội với hai người họ. Lỡ như họ nổi giận quay ra tấn công, đội quân mấy triệu người của Ma tộc ở đây cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.

"Đáng chết!"

Tinh Bình Ngọc nhìn chằm cham Mục Vỹ, khoe miệng run rẩy, rõ ràng đang vô cùng tức giận.

Thất Tinh Đấu Thiên Bàn là thiên khí trung phẩm mà môn chủ giao cho hắn ta để đối phó với cao thủ các thế lực khác trong chuyến hành trình xâm lược Trung Châu lần này.

Thế nhưng bây giờ mới đụng phải Mục Vỹ mà hắn ta đã chịu thiệt không ít.

Nếu chuyện mất mặt này truyền tới môn phái, chắc chắn hắn ta sẽ bị các huynh đệ khác cười nhạo.

"Thôi bỏ đi, vì mỹ nữ!"

Dường như hắn ta đã hạ quyết tâm, bàn tay mở rộng vung vẩy ở giữa. Bên trong Thất Tinh Đấu Thiên Bàn tản ra ánh sáng sao trời.

Ngay khi tiếng ầm ầm vang vọng, đám người thánh địa Trì Dao muốn tấn công thành Đông Vân đều run lẩy bẩy.

Tiếp đó, lượng sức mạnh sao trời khổng lồ và chân nguyên lập tức bị rút khỏi người những võ gia kia.

Tiếng nổ vang lên không ngớt.

Thoắt cái, mấy chục nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn có thực lực mạnh mẽ của thánh địa Trì Dao đồng loạt nổ tung thành mưa máu.

Hắn ta nhìn Mục Vỹ với ánh mắt độc địa.

Còn Tiêu Doãn Nhi đứng trên tường thành, trông thấy vô số đệ tử của thánh địa Trì Dao kêu lên đau đớn, thậm chí còn bị nổ tung, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Mấy đệ tử của thánh địa Trì Dao đứng bên cạnh cô ấy đều thầm kinh hãi.

May mà bọn họ chịu đi theo thánh nữ tới Vỹ Minh. Nếu không giờ phút này, số phận của bọn họ sẽ chẳng khác gì đám người ở dưới kia.
 
Mục Thần
Chương 604: Ác ma!


"Mọc lại? Đợi kiếp sau đi!"

Mục Vỹ hừ lạnh nói: "Thanh kiếm Hắc Uyên này của ta rất khác biệt. Ngươi muốn hắn ta được mọc lại hả? Trừ khi hắn ta chết!"

Mục Vỹ đã hợp nhất toàn bộ sức mạnh thiên hoa, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện và Hắc Ngục Ngân Thủy vào kiếm Hắc Uyên. Nó không chỉ là chém nhát nào đứt nhát đó mà còn chặt đứt ngọn nguồn gốc rễ.

Muốn mọc lại?

Dù có tìm được bảo vật thần kỳ tới đâu cũng không thể làm được!

“Mục Vỹ, ngươi đáng chết!"

Sắc mặt Tử Yên lạnh hẳn xuống, muốn xông lên giết hắn.

"Kẻ đáng chết là ngươi!"

Cơ thể Tần Mộng Dao chợt loé sáng, năm tầng hồn đàn dưới chân cô sáng bừng.

Hồn đàn của cô chính là do thần phách Băng Hoàng ngưng tụ thành, không cần tới bất kỳ bảo vật gì mà nó vẫn có thể không ngừng lớn mạnh theo sự thức tỉnh của sức mạnh linh hồn.

Giờ phut này, dưới chân cô là nam tang thần đàn từ thần phách Bang Hoàng, khí lạnh tràn ngập khắp nơi.

Tuy Tử Yên là cao thủ cảnh giới Hồn Đàn tầng thứ tám nhưng khi đối đầu với Tần Mộng Dao lại chẳng hề chiếm được ưu thế gì!

Hai người họ chênh lệch ba tầng hồn đàn, thế nhưng Tử Yên lại không làm gì được Tần Mộng Dao.

"Nào các huynh đệ Ma tộc, các ngươi xem kịch xong cũng nên đi rồi đấy!", Mục Vỹ lạnh giọng nói với đám người Tử Nặc.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, bốn vị ma vương Tử Nặc, Tử Tước quay sang nhìn nhau rồi đồng loạt lùi lại.

Hiện giờ bọn họ đấu không lại Mục Vỹ.

Đội quân Ma tộc bốn triệu người, nhìn có vẻ rất có khí thế. Tuy nhiên bọn họ không có năng lực phá Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Ngược lại Mục Vỹ lại có bom Lôi Viêm, làm sao bọn họ đối phó nổi?

Mấy triệu lính của Ma tộc gặp phải bom đạn cũng chẳng chống đỡ được bao lâu!

Mà cùng lúc đó, Mục Vỹ lại nhìn sang Tinh Bình Ngọc đang đau đớn r*n r*: "Đừng có kêu nữa! Chết thì "thằng em" dựng lên trời, không chết thì sống vạn năm. Mất mỗi "thằng em" cũng khóc lóc, đàn ông phải mạnh mẽ lên!"

"À, không phải, ngươi có chết thì cũng chẳng còn "thằng em" mà dựng!”

Hắn chế giễu: "Dám có ý đồ xấu với người của ta thì phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy hậu quả".

Trong mắt Tinh Bình Ngọc, nụ cười của hắn chẳng khác gì ác ma.

“Mục Vỹ, ngươi chính là Mục Vỹ, là ngươi!"

Hắn ta trợn mắt nhìn Mục Vỹ, con ngươi như khắp rơi ra ngoài, gào ầm lên: "Ngươi chính là Mục Vỹ!"

Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên. Hắn ta ôm chặt lấy đầu, toàn thân run lẩy bẩy.

Ác ma!

Ác ma từ hàng nghìn năm trước lại xuất hiện nữa rồi.

Xong đời, xong đời thật rồi!

“Điên rồi à?"

Mục Vỹ phất tay nói, giọng điệu bất lực: "Ta không muốn làm ngươi phát điên, mà muốn g**t ch*t ngươi!"

Hắn nhìn bộ dạng thảm hại, hai mắt trở nên ngây dại của Tinh Bình Ngọc, lắc đầu chê bai: "Đúng là thằng vô dụng!"

“Hắn ta vô dụng, thế còn ta thì sao?"

Ngay sau khi Mục Vỹ vừa dứt lời, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang vọng trên bầu trời.

Tiếp đó, một bóng bóng bất chợt xuất hiện ngay đằng trước Tinh Bình Ngọc.

"Tam ca, tam ca. Hắn ta là Mục Vỹ, là Mục Vỹ đấy!”

Vừa trông thấy người tới, Tinh Bình Ngọc cuống cuồng hét lên, run rẩy kéo áo người thanh niên kia.

"Ta thấy ngươi phế hẳn rồi!"

Người kia nhìn hắn ta hừ lạnh: "Mục Vỹ này chỉ là minh chủ Vỹ Minh, không phải là Vỹ tôn giả lúc trước. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái khỉ gì trong đầu thế hả?

'Tam ca, là hắn đấy. Đệ không sai đâu, thật sự là hắn đấy!"

Tinh Bình Ngọc quên luôn cả nửa th*n d*** đang ướt đẫm máu, gương mặt trắng bệch nhìn Mục Vỹ.

"Cút đi, thẳng ăn hại!"

Người thanh niên kia tức giận đá mạnh vào đ*ng q**n Tinh Bình Ngọc: “Đồ vô dụng. Sao phụ thân lại sinh ra thứ như ngươi cơ chứ?"

"Đánh đệ đệ thì ca ca chạy tới. Nhưng mà hình như ca ca này hơi bạo lực thì phải!", Mục Vỹ khẽ cười nói: "Ngươi lại là ai nữa? Đừng nói lại là kẻ bị Vỹ tôn giả doạ thành quỷ háo sắc nữa chứ?"

"Mồm mép tép nhảy!"

Người kia cười lạnh nói: "Ta nói cho ngươi biết, đừng có giả danh doạ nạt người khác nữa. Trong Vỹ Minh của ngươi mạnh nhất cũng chỉ là Vạn Quỷ lão nhân gì đó thôi. Bây giờ chắc lão ta cũng chỉ mới ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám. Thất Tinh Môn của bọn ta muốn san bằng Vỹ Minh của ngươi dễ như trở bàn tay".

“Vậy hả?"

"Tam ca, chúng ta mau rút lui đi. Hắn ta là Mục Vỹ thật đấy. Mau đi thôi!", Tinh Bình Ngọc lôi kéo người thanh niên kia khuyên nhủ.

"Cút ra!"

Người kia lạnh lùng rút dao chém ngang cổ Tinh Bình Ngọc, khẽ lẩm bẩm: "Đồ vô dụng, chết đi cho xong!"

Tinh Bình Ngọc che lấy cổ muốn cầm máu, trơ mắt nhìn tam ca của mình.

"Từ bé đến lớn, có bao giờ Tinh Bình Thanh ta đây phải dựa dẫm vào Thất Tinh Môn chưa? Tinh Bình Ngọc, sao ngươi lại ngu ngốc đến mức chỉ vì một kẻ đã biến mất mà sinh lòng sợ hãi, cả ngày d*m d*c quá độ như vậy hả?"

Một tiếng nổ động trời vang lên. Cơ thể của Tinh Bình Ngọc bị ném lên không trung, biến thành một đống thịt nát.

Mục Vỹ thấy vậy vỗ tay bôm bốp, cười nói: "Môn chủ Thất Tinh Môn ít nhất cũng phải có tận mấy trăm đứa con, cạnh tranh kịch liệt đấy chứ. Huynh đệ chém giết lẫn nhau cũng là chuyện thường thôi".

Trông thấy Tinh Bình Thanh ngơ ngác đứng im tại chỗ, hắn đột nhiên quát lớn: "Tới đi!"

Tiếng quát bất ngờ này khiến Tinh Bình Thanh giật nảy mình.

“Cáo mượn oai hùm. Hôm nay ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi".

Y hét lớn, bước lên một bước, trong tay chợt xuất hiện một thanh kiếm màu xanh.
 
Mục Thần
Chương 605: Lại cộng thêm sức mạnh


Sau khi Tinh Bình Ngọc hút đi sức mạnh sao trời và chân nguyên của mấy chục nghìn người, Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trước mặt hắn ta lại càng toả sáng rực rỡ.

Thấy thế, ánh mắt Mục Vỹ trở nên nghiêm trọng, giơ tay ra chiêu.

Grào ...

Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp nơi.

Giây phút ấy, Cổ Ngọc Long Tinh lơ lửng phía trên thành Đông Vân, tạo ra một cái lưới khổng lồ.

Chín chiếc đuôi rồng màu đen tuyền trông cực kỳ kh*ng b*.

Còn điện Khiếu Nguyệt ở dưới lại càng thêm âm u lạnh lẽo. Một nguồn lực lượng mạnh mẽ được sản sinh.

Huyền Vũ Phi Thiên Trận là trận pháp được Mục Vỹ kết hợp từ thiên khí vi diệu là Cổ Ngọc Long Tinh và vô số món vũ khí khác tạo thành.

Lại cộng thêm sức mạnh từ thiên khí siêu phàm điện Khiếu Nguyệt. Hai vật này hợp lại với nhau lại càng vô địch.

Lúc này, hỏa long bay vút lên trời dài tận vạn trượng.

Chín cái đuôi như biến thành chín đầu thú hoang thời viễn cổ, tức thì nổ tung.

Âm ầm ầm ...

Tiếng gầm rống và tiếng nổ tung cuồng bạo kông ngừng vang lên. Cả bầu trời phía trên thành Đông Vân đều bị một ảo ảnh khổng lồ che mất.

Người trong Vỹ Minh ngơ ngác nhìn ảo ảnh, toàn thân run lẩy bẩy.

Mỗi lần hỏa long chín đuôi xuất hiện đều lớn hơn lần trước gấp bội, lần này lại càng khủng khiếp hơn cả.

"Cút ra!"

Tinh Bình Ngọc trông thấy hành động của Mục Vỹ, sắc mặt tái mét lại.

Mục Vỹ thực sự quá ác liệt. Hắn ta có Thất Tinh Đấu Thiên Bàn trong tay mà vẫn bị đối phương chiếm ưu thế.

Ưu thế này vốn phải thuộc về hắn ta!

Sau khi Thất Tinh Đấu Thiên Bàn hấp thu sức mạnh sao trời và chân nguyên của đám người, từ nó toả ra tia sáng lấp lánh.

Bên trong la bàn có một bóng người mờ ảo cầm kiếm ánh sáng, chân đạp lên Thất Tinh.

Bóng mờ đó liên tục cao lên cho tới khi đạt mấy nghìn mét mới ngừng lại.

Ngay sau đó, bóng mờ ấy dần ngưng tụ thành thật, bước chân đạp lên Thất Tinh càng ngày càng nhanh, tốc độ ánh kiếm chớp loé cũng tăng nhanh hơn.

Âm ...

Thoắt cái, một tiếng nổ ầm vang lên. Áo ảnh không chịu nổi áp lực tức thì nổ tung.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ khẽ nhếch môi. Chín chiếc đuôi rồng lửa cháy hừng hực vung ra ngoài.

Cú va chạm này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy đất trời rung chuyển.

“Lùi lại, mau lùi lại!"

Tử Nặc vội vàng quát lớn.

Va chạm lớn như vậy dù có cách xa mười dặm vẫn có thể gặp nguy hiểm chứ đừng nói là cách đó mỗi một dặm.

Nhưng mọi thứ đều đã quá muộn.

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, mặt đất rung chuyển rồi rạn nứt.

Tiếng nổ vang dội kia đã che lấp mọi tiếng gào thét.

Thoáng chốc, tiếng nổ dữ dội truyền tới khắp chốn.

Vị trí đội quân tiên phong của Ma tộc đang đứng nhanh chóng bị dư âm từ trận chiến giữa hỏa long và bóng người bao trùm. Thậm chí ngay cả tiếng la hét thảm thiết cũng không kịp bật ra đã bị nuốt chửng hoàn toàn.

Chỉ trong nháy mắt, gần một triệu binh của Ma tộc bị cú nổ kia cuốn vào. Bốn vị ma vương đám Tử Nặc trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.

Sức uy h**p kh*ng b* như vậy vẫn còn nằm trong phạm vi chống đỡ của võ giả cảnh giới Niết Bàn sao?

Giờ phút này, bọn họ cảm thấy may mắn khôn xiết vì người đấu với Mục Vỹ không phải mình. Nếu không hiện giờ bọn họ đã biến thành bốn cái xác chết!

Gần một triệu binh của Ma tộc bị ngọn lửa nuốt chửng. Đám người Vỹ Minh đứng trên thành Đông Vân đều có cảm giác như cả ngôi thành đang rung chuyển.

Nhưng ngay sau đó lại là cảm giác vững chãi như núi Thái Sơn.

Vụ nổ này khiến tất cả đều sợ hết hồn.

Vút ...

Một bóng người bay vút ra từ trong vụ nổ, đáp xuống vòng bảo hộ bên ngoài Huyền Vũ Phi Thiên Trận của thành Đông Vân.

"Vỹ ca!"

“Sư phụ!"

“Minh chủ!"

Trông thấy cảnh tượng đó, mọi người đều vô cùng kinh hãi.

Lúc này, khuôn mặt Mục Vỹ trông tái nhợt lạ thường. Ngón tay hắn không ngừng run rẩy, kiếm Hắc Uyên trong tay cũng phát ra tiếng kêu vang.

“Á ... "

Ngay khi tất cả mọi người đều đang căng thẳng tột độ, chợt có tiếng gào thét vang lên.

"Á ... Mục Vỹ, ta phải lấy mạng ngươi, g**t ch*t ngươi! Á ... "

Tiếng gào chấn động lòng người vang lên. Một bóng người lơ lửng giữa không trung, dưới đ*ng q**n máu chảy đầm đìa, cả người dính đầy máu.

Người đó chính là Tinh Bình ngọc!

Mục Vỹ đúng là quá tàn nhẫn.

“Á ... "

Lúc này Tinh Bình Ngọc đang nổi điên.

“Thiếu chủ, thiếu chủ, không sao đâu mà. Nhất định môn chủ sẽ có cách làm nó mọc lại cho ngài!"
 
Mục Thần
Chương 606: Tiếp đi chứ!


Thấy Tinh Bình Thanh xông ra, Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ bất động, còn mọi người ở xung quanh thì đều kinh ngạc tới mức đờ người.

Ma tộc đang rút lui cũng phải dừng bước để nhìn cảnh tượng này.

Thấy Tinh Bình Thanh sắp lao tới tấn công Mục Vỹ, một tràng tiếng chó sủa chợt vang lên.

Tiểu Hắc bất chợt xuất hiện như một tia sét màu đen.

Tieu Hac von be nhu ban tay, nó chui từ trong nguc Mục Vỹ ra, chạy lên trước rồi thoáng cái phồng lên to tướng, sau đó há miệng để lộ cái răng nanh ra.

Gâu gâu ...

Nó nhe cái răng nanh ra rồi cắn vào cánh tay của Tinh Bình Thanh.

“A .. "

Tinh Bình Thanh tức giận quát: "Con chó chết tiệt này! Biến, biến ngay!”

Bụp ..

Tiểu Hắc vồ thẳng vào mặt Tinh Bình Thanh, thanh trường kiếm màu xanh đó lập tức rơi xuống, Mục Vỹ bay đến rồi nhặt nó lên.

"Thiên khí hạ phẩm!"

Mục Vỹ mỉm cười, một nụ cười đầy sung sướng: “Đệ đệ của ngươi tặng ta thiên khí trung phẩm, mà ngươi chỉ có thiên khí hạ phẩm thôi à, keo kiệt thế”.

Nhìn Thất Tinh Đấu Thiên Bàn và kiếm Lạc Bích của mình trong tay Mục Vỹ, Tinh Bình Thanh lập tức nổi cơn tam bành.

Nhưng con chó đang đứng cạnh Mục Vỹ rồi trố mắt ra nhìn lại khiến y thấy hơi rụt rè.

"Này Tinh Bình Thanh, môn chủ của Thất Tinh Môn ngươi có nhiều con trai thật đấy! Bảo thêm vài tên nữa đến rồi tặng ta vài món thiên khí tiếp, để tăng uy lực cho Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta nhé".

Mục Vỹ mỉm cưoi rồi nhìn Tinh Bình Thanh.

"Ngươi ... chán sống rồi đúng không!"

“Gâu gâu ... "

Nhưng Tinh Bình Thanh vừa định tiến thêm một bước, Tiểu Hắc đã gầm gừ, sủa liên hồi.

Trông thấy dáng vẻ này của Tiểu Hắc, dường như Tinh Bình Thanh đã tỉnh táo hơn một chút, không dám manh động.

Con chó đen này trông khá kỳ quái, nó rất giống thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, nhưng lại không biết nói tiếng người.

“Đi thôi!"

Thấy con chó đen đó uy phong lẫm liệt đứng cạnh Mục Vỹ như một pho tượng, Tinh Bình Thanh chợt hô lên.

Đi?

Nghe thấy thế, người của Ma tộc ở một bên ngẩn ra.

Thất Tinh Môn hùng dũng mà phải rút quân vì một con chó ư?

Họ cứ ngỡ Thất Tinh Môn sẽ có bản lĩnh nào đó để phá đại trận, ai dè lại bỏ đi thế này.

"Tiếp đi chứ, sao lại bỏ về thế!"

Mục Vỹ nhìn Tinh Bình Thanh rồi lạnh lùng nói.

Hắn cầm kiếm Hắc Uyên trong tay, đôi mắt loé lên sát ý.

Hắn rất muốn biết tu vi của Tinh Bình Thanh này cao đến mức nào.

“Ta đã muốn đi, ngươi nghĩ mình cản được sao?"

“Sao không?"

Mục Vỹ lạnh mặt, tiến lên một bước rồi giơ tay lên.

Vù ...

Phụt!

Song, đúng lúc này chợt có một tiếng xé gió vang lên, đầu của Tinh Bình Thanh đã lìa khỏi cổ.

Máu tươi ở cổ y phun trào, tất cả mọi người đều run lên như thứ rơi xuống là cổ của chính mình.

“Mục minh chủ, cậu không ngại khi ta giúp cậu giải quyết hắn chứ?"

Một người mặc áo bào màu đen xuất hiện trên không trung, phiêu dật như một cơn gió, người đó nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.

Vũ Thanh Mộc!

Thấy Vũ Thanh Mộc đến, Mục Vỹ cười khổ một tiếng.

Tên này đúng là khiến người ta bất ngờ!

“Mục minh chủ xa cách quá đấy! Chúng ta đã thống nhất là nếu gặp chuyện gì thì sẽ giúp đỡ nhau. Vỹ Minh đã kết giao với Vũ Tiên Môn ta, nhưng khi bốn triệu đại quân của Ma tộc tấn công thành Đông Vân, Vỹ Minh cậu lại chẳng cầu cứu Vũ Tiên Môn ta gì cả".

"Cầu cứu? Chưa tới mức ấy ... "

Mục Vỹ cười nói: “Đa tạ Vũ môn chủ quan tâm, đám người này chưa có tư cách ấy đâu".

“Kệ chứ! Ruồi nhặng mà cứ vo ve bên tai thì cũng khiến người ta đau đầu lắm", dứt lời, Vũ Thanh Mộc vung tay lên.

Giết!

Ngay sau đó, một đoàn quân đã ồ ạt tấn công từ phía sau đại quân của Ma

tộc

"Chết tiệt!"

Trông thấy đoàn quân đông đảo này, Tử Nặc chửi thầm một câu.

“Cô sợ gì chứ? Bốn triệu đại quân của Ma tộc ta mà không địch lại được đám người này à?”

Ma vương Tử Tước phẫn nộ nói: "Để ta!"

Vù vù ...

Nhưng lúc này lại có bốn tiếng xé gió vang lên.

Nhóm bốn người Phủ Thiên lập tức tấn công bốn ma vương.

Trông thấy cảnh này, Mục Vỹ đờ ra.

Lần đầu tiên, Mục Vỹ phải suy nghĩ nghiêm túc về lai lịch của môn chủ xuất quỷ nhập thần Vũ Thanh Mộc của Vũ Tiên Môn này!

Mà lúc đó, quân của Vũ Tiên Môn tấn công từ phía sau không hề sử dụng bom để giết đại quân của Ma tộc, mà dựa vào thực lực của mình.

Trông thấy các chiến sĩ của nhân loại chiến đấu ngu xuẩn như vậy, bốn ma vương Tử Nặc mỉm cười.

Nhưng sau đó, nụ cười trên mặt họ đã tắt.
 
Mục Thần
Chương 607: Đoàn quân tan tác


Những chiến sĩ nhân loại này đều có khí tức sát phạt mãnh liệt, họ đối đầu với chiến sĩ của Ma tộc mà nhẹ nhàng như làm thịt gà.

"Ngạc nhiên chưa? Chiến sĩ của Ma tộc cũng chỉ thế mà thôi!", Phủ Thiên nhìn Tử Nặc rồi cười lạnh nói: "Ma tộc các ngươi luôn có thể trạng tốt, sức vóc vạm vỡ, nhưng không ngờ nhân loại chúng ta cũng có một mặt hùng dũng thế này đúng không!"

“Rút!"

Trông thấy vậy, Tử Nặc không còn vẻ hiếu chiến nữa.

Không hiểu tại sao, cô ta luôn cảm thấy người mặc áo bào đen bất ngờ xuất hiện này vô cùng bá đạo, y cho cô ta một cảm giác nguy hiểm.

Cảm giác này khiến cô ta ngày càng thấy khiếp sợ.

"Rút ư? Bốn vị ma vương sao vội về thế?"

Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai bốn ma vương, không biết Vũ Thanh Mộc đã lao toi chỗ bon họ từ luc nao. Y nhìn nhom Tử Nặc.

"Ngươi định làm gì?"

"Không làm gì cả".

Vũ Thanh Mộc thờ ơ phất tay, một luồng khí tức di chuyển bên dưới áo bào màu đen, ngay sau đó bốn ma vương đã biến mất tại chỗ.

"Ma ... "

Đôi mắt của Tử Nặc trợn tròn như nhìn thấy một chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Nhưng cô ta còn chưa nói dứt câu thì đã biến mất dạng.

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ cũng đơ người.

Hình như thực lực của Vũ Thanh Mộc cao hơn hẳn những gì mà hắn tưởng.

"Mục minh chủ, ta nghĩ hay là tiêu diệt hết cả bốn triệu đại quân của Ma tộc

đi”.

"Được thôi!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi phất tay, binh sĩ của Vỹ Minh lập tức xông lên.

So với ngày mới thành lập thì bây giờ, Vỹ Minh đã lớn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa nhờ có các loại bom nên họ chẳng hề sợ Ma tộc.

Trong bốn thế lực lớn tới xâm chiếm Trung Châu như Thất Tinh Môn, Thánh Tước Môn, bộ tộc Cốt Yêu và Ma tộc thì Ma tộc chính là phe mà họ dễ đối phó nhất.

Chỉ cần dùng bom là có thể giải quyết hết mọi việc ngay.

Dưới sự dẫn dắt của mấy nghìn ma tướng, bốn triệu đại quân của Ma tộc ra sức chống trả.

Nhưng rõ ràng, bọn họ đang chống trả một cách rất yếu ớt.

Con người luôn mỏng manh yếu đuối giờ lại bùng nổ sức mạnh to lớn, điều này khiến các chiến sĩ của Ma tộc phải ngây người.

Hơn nữa, bốn vị ma vương đã bị người mặc áo bào đen tiêu diệt, điều này khiến các chiến sĩ của Ma tộc suy sụp tinh thần, rối ren rồi chạy tán loạn.

Người của Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn lập tức chớp lấy cơ hội, mải miết đuổi theo, ma khí cuồn cuộn bên ngoài thành Đông Vân đã tan thành mây khói.

Một cuộc xâm lược trông có vẻ hoành trang lại biến thành pha đào tẩu thục mạng, điều này khiến ai nấy đều ngạc nhiên mãi không thôi.

“Mục minh chủ, nếu sau này có chuyện gì, mong cậu hãy báo cho Vũ Tiên Môn, không thì sự hợp tác giữa hai môn phái của chúng ta chẳng còn ý nghĩa gì cả".

“Nhất định rồi!"

Thấy Ma tộc đã tan tác, Vũ Thanh Mộc cười nói: "Xong rồi, ta về Vũ Tiên Môn đây!"

"Cáo từ!"

Thấy Vũ Thanh Mộc có vẻ vội vã, Mục Vỹ lại cau mày.

“Vũ Thanh Mộc này càng nhìn càng thấy thần bí ... "

“Người này không hề đơn giản đâu Vỹ ca, huynh phải cẩn thận mới được!", Tần Mộng Dao bay xuống, đứng cạnh Mục Vỹ rồi bình tĩnh nói.

“Ừ! Xem ra sau này ta phải thận trọng với tất cả mọi người rồi, có hai người đẹp ở cạnh thế này, sẽ có nhiều kẻ thầm tơ tưởng lắm!"

Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi lao ra chém giết.

Quân số của Ma tộc đông đảo nên bây giờ hắn muốn giết bao nhiêu thì giết.

Ở một nơi khác, vừa quay về thành Thánh Thanh, Vũ Thanh Mộc đã đi ngay vào trong phủ đệ của mình.

Một lát sau bỗng có ma khí cuồn cuộn, bầu trời trong phủ đệ cũng dần trở nên u ám.

Trong phủ đệ tối tắm chợt có tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.

“Là ngươi, chính là ngươi. Hai mươi năm trước, chính ngươi đã đánh cắp cờ Ma Thiên pháp bảo của Ma tộc ta!"

Tử Nặc lơ lửng trong ma khí, giọng nói sắc sảo vang lên.

“Là ta đấy thì sao?"

Vũ Thanh Mộc bình tĩnh nói: "Đám tép riu như các ngươi mà cũng đòi biết những chuyện này ư? Lần này, chắc bốn ma hoàng đại nhân Đại A Ma, Tả Y Đặc, Địch Bố La và Đặc Lạc Khắc đã cảm nhận được khí tức của cờ Ma Thiên rồi, kiểu gì chẳng mò đến đây".

"Ngươi điên rồi, điên thật rồi!"

Tử Nặc gào lên: "Bốn vị ma hoàng mà đến đây thì kiểu gì cũng giành lại được cờ Ma Thiên, đến lúc ấy, ngươi sẽ có kết cục rất thảm".

"Thế u? Tiếc là bây giờ, Trung Châu không chỉ có Ma tộc, mà Thánh Tước Môn cũng đen rồi. Ta nho la hình như nam xua, thiếu mon chủ của Thanh Tước Môn đã bị Đại A Ma giết đúng không? Lẽ nào, Thánh Tước Môn cứ trơ mắt ra mà nhìn như thế sao?"

Vũ Thanh Mộc lạnh lùng nói: "Hơn nữa, lần này đại quân của Ma tộc tổn thất nặng nề, liệu bốn vị ma hoàng có thể ngồi im được không? Để ta xem họ sẽ làm gì nào!”

"Ngươi muốn làm gì?"

"Không có gì!", Vũ Thanh Mộc cười lạnh nói: "Nhưng bây giờ, ta muốn nói cho bốn người các ngươi biết ta định làm gì!"

“Hå?"

"Ta sẽ luyện hoa các ngươi để củng cố uy lực cho cờ Ma Thiên, thiên khí ở cấp bậc này chỉ thiếu một bước nữa là trở thành thánh khí rồi, thứ ta cần chính là các cường giả cảnh giới Niết Bàn của Ma tộc như các ngươi, cho nên bốn ngươi là phù hợp nhất!”

Vũ Thanh Mộc nhìn lá cờ màu đen này rồi lạnh giọng nói: "Sắp đại loạn rồi, lão già kia, ta không tin ông vẫn vững như bàn thạch, những gì ông nợ ta, ta sẽ đòi lại hết!"

Cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong Vũ Tiên Môn, cả Trung Châu sắp gặp nạn.

Lần này, Trung Châu có chiến tranh liên miên, một tin tức mang tính bùng nổ đã khiến mọi người ngạc nhiên.

Bốn triệu đại quân Ma tộc tấn công Vỹ Minh đã bị Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn liên thủ đánh bại khiến đoàn quân tan rã. Cuối cùng bốn triệu binh của Ma tộc chỉ còn lại chưa đến một triệu quân chạy về thành Phù Dư, tin này đã khiến mọi người phải ngẩn ngơ.
 
Mục Thần
Chương 608: Ma hoảng xuất quân


Mặc Dương cười khổ nói: "Trung Châu bay giờ đang rat hỗn loạn, ngươi tưởng chỉ dựa vao Huyền Vũ Phi Thiên Tran là chung ta có thể chống lại sự xâm chiếm của bốn thế lực lớn sao?"

"Nếu đại trận bị phá, riêng hàng nghìn cường giả cảnh giới Niết Bàn của Thất Tinh Môn thôi, liệu Vỹ Minh ta có thể chống trả được không?"

Tề Minh tiếp lời: "Thầy Mục hoà cơ thể mình vào với đại trận là liều mạng đấy! Chúng ta đã giết Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh, lần này Thất Tinh Môn sẽ cử các võ giả lợi hại hơn đến đây".

"Thầy Mục lấy mình làm mắt trận, nếu Huyền Vũ Phi Thiên Trận có làm sao thì người đứng mũi chịu sào chính là thầy ấy. Hành động này của thầy là hạ quyết tâm, thầy còn thì chúng ta an toàn, thầy mất thì ... "

“Phì phì!"

Cảnh Tân Vũ nhổ nước miếng rồi nói: "Mất mát cái gì, thầy sẽ còn mãi".

Mặc Dương thở ra một hơi rồi đáp: "Huynh đệ chúng ta đừng lười nhác nữa! Năm xưa chúng ta đã không chịu tụt hậu thì bây giờ hãy nhanh chóng tiến vào cảnh giới Niết Bàn, chỉ như vậy thì mới có thể giúp được thầy Mục!"

"Được!"

"Đương nhiên rồi!"

Các học trò của lớp chín đều đồng lòng nhất chí.

Đối với việc nâng cao cảnh giới của họ, Mục Vỹ không dám sử dụng quá nhiều đan dược để hỗ trợ, vì như vậy ít nhiều sẽ có ảnh hưởng tới tu vi của họ sau này.

Mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của Mục Vỹ nên cũng không hề oán trách.

Bọn họ đã chứng kiến Mục Vỹ bước từng bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy!

Chỉ có cham chỉ lao động thì mới được hưởng thành quả thôi!

Sau thất bại lớn của Ma tộc, Trung Châu diễn ra chiến loạn liên miên. Nhưng sau đó, đại quân của Ma tộc không chịu yên được quá lâu, lại tiếp tục ngóc đầu trở lại dồn dập tấn công.

Ma khí ngất trời trong thành Phù Dư.

Bốn ma cột thông thiên bay lên cao.

Sau đó, trời đất đã biến sắc.

"Tham kiến bốn vị ma hoàng đại nhân".

Ngay sau đó, đã có các tiếng hô vang lên, hàng triệu quân của Ma tộc đều quy xuong.

“Đứng lên đi".

Một giọng nói trong trẻo vang lên, một bóng người cao hàng trăm mét bước ra từ trong ma khí cuồn cuộn ấy.

Sau khi đáp xuống, bóng dáng cao lớn ấy đã hoa thành một người đàn ông nho nhã mặc trường sam màu trắng.

"Đại A Ma đại nhân!"

Sát Minh cúi thấp đầu xuống, cung kính chào hỏi.

"Tả Y Đặc, Địch Bố La, Đặc Lạc Khắc, xuống cả đi".

Đại A Ma vừa nói dứt câu, ba bóng người khác đã đáp nhanh xuống.

"Tham kiến ba vị ma hoàng đại nhân!"

“Ừm, Sát Minh, lần này ngươi là người phụ trách việc ở Trung Châu, tình hình cụ thể là thế nào?", Tả Y Đặc hỏi.

“Dạ!"

Sau đó, Sát Minh đã tường thuật lại mọi chuyện xảy ra ở Trung Châu.

"Sao? Bốn người Tử Nặc đã bị bắt đi rồi ư?" Đại A Ma nghe thấy thế thì thất kinh.

“Vâng ạ!"

Sát Minh cúi đầu nói: "Môn chủ của Vũ Tiên Môn bỗng dưng xuất hiện vô cùng lợi hại, nhóm Tử Nặc vốn không có sức chống trả".

“Thú vị thật!"

Đại A Ma cười nói: "Lão tứ, xem ra cờ Ma Thiên của đệ có tung tích rồi đấy!"

“Hừǃ”

Tứ ma hoàng Đặc Lạc Khắc hừ nói: "Năm xưa, loài người đê hèn đó đã xâm nhập vào thánh địa của Ma tộc ta rồi đánh cắp cờ Ma Thiên. Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được hung thủ, phải dạy cho đám kiến hôi ấy một trận nhớ đời mới được".

"Như Sát Minh nói, Vỹ Minh có phòng thủ rất kiên cố, vì thế chúng ta nên bắt đầu xử lý từ nơi đó".

"Đại A Ma!"

Sát Minh chợt nói: "Co chuyen này người chua biết ạ, Huyền Vũ Phi Thiên Trận mà minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh luyện chế không phải là thánh khí, nhưng lại rất khó phá vỡ. Ngoài ra, gần đây Mục Vỹ lại dung nhập thêm hai món thiên khí nữa vào đại trận này ... "

"Không sao cả!"

Đại A Ma xua tay nói: "Lần này, ta tự có cách. Chúng ta phải đòi cờ Ma Thiên của lão tứ về, hơn nữa sẽ có người tới giúp chúng ta, Huyền Vũ Phi Thiên Trận đó không thành vấn đề".

"Da!"

"Cốc Dụ, Phong Thương, hai ma sử các ngươi hãy dẫn đầu đại quân tiến công. Lần này không chỉ có Ma tộc chúng ta tấn công Vỹ Minh đâu, chắc chắn Thất Tinh Môn cũng sẽ không tha cho họ. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ nữa thôi".

“Vâng!”

Hai ma vương trông tuấn tú ở bên cạnh lập tức đứng dậy, đó chính là hai ma sử của ma ngục thứ nhất và thứ hai.

"Ma tộc chúng ta có trên dưới tám triệu đại quân, thêm Thất Tinh Môn nữa thì Vỹ Minh thua là cái chắc. Đến lúc ấy, Mục Vỹ kiểu gì cũng xong đời, hơn nữa Mục Thanh Vũ - cha của hắn cũng sẽ xuất đầu lộ diện. Cuối cùng, cờ Ma Thiên sẽ trở lại tay chúng ta".

“Vâng!"

Ma khí cuồn cuộn bên trên thành Phù Dư, khiến cả bầu trời như vừa trải qua một kiếp nạn.

Lần này, kiếp nạn thật sự đã đến thật rồi!

Cùng lúc đó, có ba người đi từ trong căn nhà lá ở thánh địa Trì Dao ra ngoài.

Nhìn kỹ mới thấy bọn họ có nét mặt khá giống nhau, khí tức lúc ẩn lúc hiện trên cơ thể toả ra ngoài.

“Tham kiến ba vị đại nhân!"

Người thanh niên đứng giữa cười nói: "Thế mà còn không biết xấu hổ nói mình lớn tuổi hơn bọn ta, chỉ là ăn nhiều cơm hơn thôi, hai tên vô dụng".

“Thôi, lão thất, lão cửu. Lần này, chúng ta không được xảy ra sai sót, bất luận thế nào chúng ta cũng phải giành được món pháp bảo đó của Trung Châu, nếu không phụ thân đã chẳng sốt sắng như vậy. Nhưng chúng ta đều biết kẻ đã giết người của Thất Tinh Môn ta thì buộc phải chết".

"Đương nhiên!"

Một người thanh niên trẻ nhất trong số đó cười nói: "Thất ca, bát ca, lần này ba huynh đệ chúng ta ra mặt, Vỹ Minh không bị phá tan tành mới là lạ!"
 
Mục Thần
Chương 609: Cục diện rối ren


Sau thất bại của Ma tộc, các thế lực khác đều tiến quân thần tốc.

Hai thủ lĩnh Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh của Thất Tinh Môn đều bị giết, Thánh Tước Môn thì tấn công thẳng tới Lôi Thần Cốc - thế lực nằm ở phía Tây Đại Lục.

Lục Ảnh Huyết Tông thì gần như bị Thánh Tước Môn bỏ qua, không để mắt tới.

Đại quân của bộ tộc Cốt Yêu thì tiến đánh Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.

Bộ tộc này là khó chơi nhất, Thánh Đan Tông suýt nữa đã không chống đỡ được, may sao vào lúc mấu chốt, một ông lão cụt tay của Thánh Đan Tông đã ra trận, không thì chắc Thánh Đan Tông đã rơi vào tay của bộ tộc Cốt Yêu rồi.

Thánh Đan Tông chợt có một ông lão cụt tay xuất hiện, còn Tụ Tiên Các thì lại khiến người ta chấn động hơn.

Vũ tiên tử - các chủ của Tụ Tiên Các vừa ra tay đã đàn áp đại quân của bộ tộc Cốt Yêu, buộc họ phải lùi bước.

Đại Lục đang hỗn loạn, nhưng nhà họ Vỹ thì lại rất yên bình.

Không biết tại sao Thánh Tước Môn và bộ tộc Cốt Yêu lại không hề tới xâm chiếm nhà họ Vỹ, hơn nữa gia tộc này còn chẳng hề rối loạn chút nào.

Bây giờ, Vỹ Thăng Không đang mặc áo bào trắng đứng trong phủ đệ của nhà họ Vỹ tràn đầy năng lượng.

“Cha, tình hình đại khái là như vậy ạ, xem ra Vũ Tiên Môn và Vỹ Minh liên minh với nhau thật!"

Vỹ Thăng Không gõ tay xuống mặt bàn, hàng lông mày nhíu chặt như thể đang ngẫm nghĩ gì đó.

"Hơn nữa lần này, Mục Vỹ đo đã lấy được một mon thiên khí hạ phẩm là kiếm Lạc Bích va mot mon thiên khí trung phẩm là That Tinh Đấu Thien Bàn. Chắc Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ được củng cố thêm, e là ... ngoài cường giả cảnh giới Vũ Tiên ra thì không ai có thể phá vỡ được".

Vỹ Vu dè dặt nói.

Dù là con trai của Vỹ Thăng Không, nhưng Vỹ Vu vẫn rất cẩn trọng khi đứng trước mặt người cha cao ngạo của mình.

“Mới có hai món thiên khí vớ vẩn mà đã khiến con sợ thế sao?"

Vỹ Thang Không hu noi: "Thiên khí thực thu khong đang sợ, cai phải sợ là thánh khí. Nếu có người luyện chế được thành thánh khí thì có ai ở Trung Châu là đối thủ nữa".

“Thánh khí ...

Vỹ Vu tái mặt.

Năm xưa, khi vào Ma tộc, ông ta biết cờ Ma Thiên - một trong bốn pháp bảo của Ma tộc mới chỉ là thiên khí cực phẩm, nếu giờ có một món thánh khí xuất hiện ở Trung Châu thì chắc chắn sẽ khiến mọi người phải khiếp sợ.

“Không thể nào ... sao Mục Vỹ có thánh khí được, điện Khiếu Nguyệt đó cùng lắm chỉ là thiên khí thượng phẩm thôi, Cổ Ngọc Long Tinh thì là thiên khí trung phẩm, hắn có thể ... "

“Vô dụng, ta có nói là Mục Vỹ à?"

Vỹ Thăng Không tức tối mắng: "Ngày xưa, ta bảo các con vào Ma tộc là để lấy trộm co Ma Thiên. Nhưng rồi thế nao? Đồ an hại là con lại để Mục Thanh Vũ gianh được trước. Bao nhiêu năm qua, Mục Thanh Vũ đa thi triển co Ma Thiên lần nào chưa?”

"Giết hắn thì cũng không tìm thấy cờ Ma Thiên đâu cả, cho nên lão phu mới phế bỏ hắn. Đến bây giờ là Mục Vỹ, lão phu cũng đã cố năm lần bảy lượt rồi mà vẫn chưa giết được".

"Không ép Mục Thanh Vũ xuất hiện rồi cướp cờ Ma Thiên thì Trung Châu sẽ không bao giờ thuộc về nhà họ Vỹ chúng ta được".

Vỹ Thăng Không gõ tay xuống mặt bàn, suy nghĩ sâu xa ...

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang lơ lưng trên không trung trong Vỹ Minh.

Tay trái hắn cầm kiếm Lạc Bích, tay phải cầm Thất Tinh Đấu Thiên Bàn, cơ thể hắn noi liền với Cổ Ngọc Long Tinh, thêm điện Khiếu Nguyệt là bốn thiên khí đã gắn liền với nhau.

Lần này, Mục Vỹ quyết định sẽ dung nhập kiếm Lạc Bích và Thất Tinh Đấu Thiên Bàn vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Ngoài các loại bom ra, hiện giờ Vỹ Minh đang thua các thế lực khác về mọi mặt.

Vì thế Huyền Vũ Phi Thiên Trận chính là nền móng vững chắc để Vỹ Minh tồn tại trong trận giao tranh này.

Mục Vỹ hiểu rất rõ điều này.

Điều hắn cần làm bây giờ là biến mình thành mắt trận để dung nhập vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Như vậy thì hắn và Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ thành một thể thống nhất, đại trận sẽ trở thành một bộ phận không thể tách rời cơ thể hắn.

Điểm mạnh là lực phòng ngự của Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ tăng theo thực lực của hắn.

Vì thế, dù hành động này rất điên cuồng, nhưng lại là cách giải quyết tốt nhất của hiện tại.

Cổ Ngọc Long Tinh phát ra ánh sáng màu đỏ rực lửa, che phủ toàn bộ đại trận.

"Rốt cuộc thầy Mục đang nghĩ gì vậy nhỉ?", Cảnh Tân Vũ nghi hoặc nói: “Huyền Vũ Phi Thiên Trận đã lợi hại lắm rồi, dù đại trận có bị phá vỡ thì Vỹ Minh chúng ta cung không sợ".

"Ngươi tưởng ai cũng như mình à!"
 
Mục Thần
Chương 610: Chuẩn bị chống địch


Lão thất gật đầu nói: "Lần trước tại hai thằng ăn hại kia chủ quan khinh địch. Lần này bốn vị ma hoàng của Ma tộc đã thương lượng với phụ thân rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau tấn công, phá được Huyền Vũ Phi Thiên Trận của Vỹ Minh trước. Lần này phụ thân đã quyết tâm rồi".

"Được!"

“Không thành vấn đề!"

Ba huynh đệ cùng gật đầu.

Khác với Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh, lần này ba người Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên và Tinh Diệt Không nhất định đã chuẩn bị kỹ càng.

Mục tiêu của bọn họ chính là Vỹ Minh.

Dù thế nào thì Thất Tinh Môn cũng là một mon phái có tiếng tam trong tiểu thế giới Tam Thiên. Tuy môn chủ có nhiều con cháu nhưng cũng không thể để mặc cho người ta giết hại tuỳ ý, huống hồ còn là người của Trung Châu.

Điều này đã tát thẳng vào mặt mũi của Thất Tinh Môn.

Chưa đầy một tháng sau, Ma tộc và Thất Tinh Môn lại tập hợp quân lính xông đến thành Đông Vân lần nữa.

Lần này, Ma tộc chỉ phái ra vẻn vẹn hai trăm nghìn người, thế nhưng tất cả đều là võ giả cảnh giới Thông Thần.

Thất Tinh Môn còn phái ra ít hơn, chỉ có mười nghìn người.

Trong số mười nghìn người đó có khoảng gần một nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn.

Đội hình quá mạnh mẽ khiến cả Trung Châu phải giật mình kinh hãi.

Phần lớn người trong đội quân tám triệu người của Ma tộc lại chia thành hai ngả đồng loạt đánh về điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn.

Sau khi biết được tin dữ này, Mục Vỹ vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ.

Lần này không tránh nổi nữa rồi!

Hắn chợt có cảm giác, dường như đang có một bàn tay bí mật nào đó đang lôi kéo Ma tộc và Thất Tinh Môn cùng nhằm vào Vỹ Minh.

Nói đúng hơn là đang nhằm vào chính hắn.

Bàn tay trong bóng đối kia chĩa mọi mũi dùi về phía hắn như đang muốn ép buộc gì đó!

"Chuẩn bị chống địch!"

Mục Vỹ hét lớn.

“Rõ!"

Trông thấy vẻ mặt của hắn, mọi người hiểu ra trận chiến này là cuộc chiến sống còn của Vỹ Minh.

Mục Vỹ quay lưng đi vào hậu điện.

“Vỹca!"

“Vỹ ca!”

"Mục minh chủ!"

Ba người Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiêu Doan Nhi đồng loạt đi tới

"Lần này e là Vỹ Minh phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu rồi!", hắn cười khổ đáp.

"Khó khăn tới vậy sao?", Vương Tâm Nhã cất tiếng hỏi: "Bắt tay với Vũ Tiên Môn cũng không được à?"

“Sợ là không được!"

Mục Vỹ mỉm cười bất lực: "Vậy nên lần này bắt buộc phải cầu cứu cha vợ rồi. Tâm Nhã, muội và Dao Nhi, cả Thánh nữ nữa, ba người hãy xin chi viện từ điện Tam Cực đi!"

"Tại sao lại là ba người?"

Tần Mộng Dao nhíu mày nói: "Có phải huynh lại định bỏ lại bọn ta để tự mình gánh chịu tất cả không?"

"Sao lại nói ta vĩ đại như vậy?"

Mục Vỹ cười nói: “Bà lớn à, đang lúc nước sôi lửa bỏng muội lại trở nên hồ đồ rồi đấy à? Ít nhất Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta cũng có thể chống đỡ được nửa ngày, đủ cho ba người tới điện Tam Cực cả đi cả về".

“Tâm Nhi nhất định phải đi, nếu không ông bố vợ kia của ta chưa chắc đã đến đâu. Muội và thánh nữ chịu trách nhiệm bảo vệ muội ấy. Hai mỹ nhân xinh đẹp bọn muội đi ra ngoài, đương nhiên ta không thể yên tâm được".

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ lại nói tiếp: "Trời ạ, muội không thể tin ta được à? Ta có tinh thần hi sinh vĩ đại như vậy hả? Huyền Vũ Phi Thiên Trận và ta đã hoà vào làm một, chắc chắn ta phải ở lại nơi này".

“Huynh ... "

Vương Tâm Nhã vội vàng lên tiếng: "Nhưng chắc chắn huynh sẽ không chịu được mà xông ra ngoài, không thể cậy mạnh hiếu thắng được".

"Yên tâm đi, ta sẽ không như vậy đâu!"

Mục Vỹ gật đầu đáp: "Lần này không phải đùa giỡn. Hai trăm nghìn cao thủ cảnh giới Thông Thần, cộng thêm mấy nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn, sao ta còn dám lấy mạng mình ra cược nữa?"

“Tốt nhất là đừng như vậy".

Nói rồi, Tần Mộng Dao bước tới chạm tay vào cổ Mục Vỹ. Cổ hắn lập tức xuất hiện một vòng tròn bằng băng.

“Thứ này có thể giúp muội cảm ứng được huynh bất cứ lúc nào. Nếu huynh dám lừa muội, khi trở về muội sẽ bắt huynh ... bắt huynh ngủ một mình!"

Tiêu Doãn Nhi trông thấy ba người họ tình cảm dạt dào, lòng thầm thở dài.

"Được rồi, mau xuất phát đi. Đợi đến khi Ma tộc và Thất Tinh Môn mò tới, muốn đi ra ngoài cũng khó".

“Vâng!"

Vương Tâm Nhã gật đầu nhìn Mục Vỹ, vẻ mặt lưu luyến không rời.

Hắn nhìn theo bóng dáng ba người họ rời đi rồi thở hắt ra một hươi.

"Sao hả? Không nỡ à?", chợt có một bóng người bước ra từ trong bóng tối.

Vạn Vô Sinh cười bảo: "Mục lão đệ, điểm này ngươi thua Mục lão ca rồi. Năm xưa Mục lão ca phong lưu phóng khoáng nhưng đối với phụ nữ thì cầm được bỏ được".

"Lão Vạn, lần này e là ta không gánh nổi nữa!"

Sắc mặt Mục Vỹ trở nên căng thẳng: "Ba vị hoàng tử của Thất Tinh Môn cùng tới. Với hiểu biết của ta về môn chủ Thất Tinh Môn, người này có thù tất báo. Hai đứa con trai của ông ta bỏ mạng ở Vỹ Minh, chắc chắn ông ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Hơn nữa, bốn vị ma hoàng đều là cao thủ vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, còn có cả ba bảo vật hàng đầu của Ma tộc. Sợ là Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta không chống đỡ nổi".

“Thế nên ông ... "

"Ta không đi đâu!"

Tiểu Vạn?

Vạn Vô Sinh ngẩn người. Vừa rồi tựa hồ như ông ta nhìn thấy người đại ca khi xưa, một người một kiếm xông thẳng tới Cửu Trùng Thiên.

"Ranh con nhà cậu mau quay lại đây cho ta. Sao dám gọi Tiểu Vạn hả? Ông đây làm huynh của cậu là còn nể mặt Mục lão ca lắm rồi đấy. Cậu còn muốn trèo lên đầu lên cổ ta nữa đúng không?”

Vạn Vô Sinh lắc đầu nguầy nguậy, trông thấy Mục Vỹ rời đi bèn hớt hải đuổi theo.
 
Back
Top Bottom