Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 381: Ông ta còn sống à?


"Câu hỏi thứ hai nào".

"Tử Mộc tiên sinh, hình như ngài đã thay đổi quỹ tích của khế văn chấn động và khế văn trì hoãn vào lúc thiết lập khế văn thứ ba trăm sáu mươi bảy, xin hỏi vì sao như vậy?”

"Vì bảo đao chú trọng sự cứng rắn nhưng cứng quá thì gãy, mà yêu cầu của Lục Thâm là có sát khí, vậy sát khí phải từ từ giải phóng ra ngoài, hơn nữa..."

Mục Vỹ trả lời thẳng thắn, đối đáp trôi chảy mọi câu hỏi của Hồng Trần.

Ông ấy hỏi hết câu này đến câu khác, Tề Minh bên cạnh liên tục ghi chép. Cuối cùng, Hồng Trần thở phào nhẹ nhõm.

"Tê Minh, thống kê lại xem đại sư Hồng Trần đã hỏi mấy câu tất cả".

"Tổng cộng ba mươi sáu câu, tính ra là ba mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm ạt", Tê Minh cười tí tởn.

Cái quái gì thế?

Hồng Trần nghe vậy thì điếng người, không ngờ ông ấy bất tri bất giác hỏi những ba mươi sáu câu.

Ba mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm, bằng số tài sản ông ấy dành dụm cả đời rồi!

"Thế này nhé, ta sẽ giảm cho đại sư Hồng Trần, mười tám triệu linh thạch thượng phẩm thôi là được".

Mục Vỹ mỉm cười rời đi.

Trả lời dăm ba câu hỏi này dễ hơn luyện chế địa khí hạ phẩm nhiều, hoạt động cái miệng tí thôi là ăm hơn mười triệu linh thạch thượng phẩm, giàu to rồi.

Mục Vỹ đã hiểu ra được một điều từ sau trận chiến ba năm trước.

Mấy người Hồng Trần, Mạt Khánh Thiên, Trương Tử Hào chỉ quan tâm đến tài năng của hắn chứ không xem hắn là bằng hữu, vậy nên họ mới không can dự khi hắn gặp nạn.

Không phải bạn, cũng không phải kẻ thù.

Kiếm tiền với loại người như thế là thích hợp nhất.

Thông Thần Các muốn phát triển lớn mạnh tất không thể thiếu linh thạch!

Bây giờ mới chỉ là khởi đầu trong kế hoạch của Mục Vỹ thôi.

Lần này, hắn không muốn dựa vào bất kỳ ai nữa. Hắn chỉ tin vào thực lực của mình.

Bởi vậy hắn không ngây thơ đến nỗi mong chờ Lãnh Nguyệt và Trần Vũ sẽ tỏ ra đội ơn đội đức khi mình thu phục Địa Sát Đường, chỉ có nắm chắc họ trong lòng bàn tay, đó mới là sức mạnh đáng tin cậy cho hắn.

"Nhà họ Gổ, nhà họ Lâm, hoàng thất, Lục Ảnh Huyết Tông, các ngươi đừng nôn nóng, cứ chờ xem. Mục Vỹ ta đã trở về, đế quốc Nam Vân sẽ lại náo nhiệt thôi”.

"Ba đời trưởng tộc nhà họ Mục đều chết trong tay các ngươi, nhưng ta lại còn sống. Mục Vỹ ta còn sống, nhà họ Mục sẽ lại quật khởi!"

Mục Vỹ không có thời gian xem sổ sách những ngày qua của Thông Thần Các, mà vốn cũng không đến lượt hắn xem, Vương Tâm Nhã đã sắp xếp lại hết rồi.

Từ chiêu mộ cao thủ, bán thần binh đan dược cho đến mua vật liệu để chế đan dược và luyện khí đều cần linh thạch để vận hành.

Những hoạt động này giúp Thông Thần Các từng bước ứng phó được với tình cảnh khốn khó trước mắt.

Bên cạnh đó, Thánh Đan Các đã dần mất đi thanh danh vì hai sự kiện vừa rồi, Thông Thần Các thì ngược lại, ngày càng nhiều giao dịch mua bán qua lại hơn.

Đêm khuya, trăng sáng lơ lửng trên bầu trời.

"Đêm nay không yên rồi!"

Mục Vỹ thở dài nhìn trời, sau đó lẻn vào trong màn đêm. Hắn còn nhớ như in câu Mộ Bạch chửi Lục Thâm.

"Lục Thâm, hôm nay ông dám lấy đi bảo đao này, bản các chủ nhất định sẽ khiến ông chết không nơi chôn thân!"

Hay quá xá!

Trong lòng Mục Vỹ hả hê. Chết không nơi chôn thân quá được ấy chứ, có điều hắn sẽ giúp Mộ Bạch làm chuyện này chứ không cần ông ta tự động thủ đâu.

Hiện nay, Lục Ảnh Huyết Tông có mười vị đường chủ và một vị tôn sử đang chiếm đóng tại biên giới đế quốc Nam Vân.

Trong mười vị đường chủ này, mỗi người chỉ huy đội ngũ mười nghìn người đóng quân tại các khu vực trong thành Nam Vân.

Đêm nay, Lục Thâm trở về nhà trong niềm hân hoan.

Tự nhiên có được một món bảo bối trị giá năm triệu linh thạch thượng phẩm, sao ông ta không vui cho được.

Mộ Bạch thì đã sao, ông ta cóc thèm quan tâm. Nơi này là đế quốc Nam Vân, là địa bàn của Lục Ảnh Huyết Tông, kể cả ba gia tộc lớn cũng không dám l* m*ng. Thánh Đan Các thì chỉ là một phân các tại đế quốc Nam Vân của Thánh Đan Tông thôi.

Mộ Bạch dám đến thì ông ta dám cho mười nghìn tinh binh mãnh tướng dưới quyền tiêu diệt ngay.

Trời đêm khuya khoắt, Lục Thâm ngồi nghiêm chỉnh trước cửa sổ, nhìn bảo. đao trước mặt bằng đôi mắt sáng ngời.

Đao tốt thế này phải đặt một cái tên cho hay. "Huyết Văn Đao!", Lục Thâm đắc ý nói: "Đặt là Huyết Văn Đao đi". "Tên hay đấy!"

Sau lưng thình lình vang lên một giọng nói, Lục Thâm muốn lên tiếng nhưng nháy mắt đã bị khống chế.

Từng đóa hỏa liên tím nở rộ trên người ông ta.

"Nếu ông dám hét lên, ta sẽ khiến ông sống không bằng chết".

"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

Cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy từ ngọn lửa, Lục Thâm sợ hãi tột độ. "Ngươi muốn bảo đao thì ta sẽ nhường cho ngươi".

"Chỉ là địa khí hạ phẩm thôi, ta không lạ gì!", Mục Vỹ lạnh lùng nói: "Ông không biết ta là ai sao?"

Hắn đi đến trước mặt Lục Thâm rồi tháo lụa tím xuống, mỉm cười: "Giờ đã biết ta là ai chưa?"

"Mục... Vỹ! Ngươi không chết!" "Ta đâu dễ chết thế, nhưng ông thì chưa chắc".

Mục Vỹ tủm tỉm nhìn Huyết Văn Đao trên bàn, nói: "Thanh đao này đúng là tốt thật, lúc luyện chế nó ta cũng hài lòng lắm”.

"Thanh đao này do ngươi luyện chế ư!"

Lục Thâm lấy làm kinh hãi: "Ngươi không chết mà ở trốn trong Thông Thần Các, thảo nào, thảo nào ba năm qua Thông Thần Các phát triển nhanh như vậy".

"Ông sai rồi!"

Mục Vỹ sửa lại: "Ta mới trở lại thôi, sự trưởng thành trong ba năm qua của Thông Thần Các không liên quan gì đến ta cả".

"Hừ, mục đích ngươi đến đây không gì ngoài bảo đao. Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?"

"Thẳng thắn đấy. Ta hỏi ông, một năm gần đây Lục Ảnh Huyết Tông các ông có bắt được một cao thủ Thông Thần nào không?

Có lẽ ông cũng biết tên của ông ấy - Mục Thiếu Kiệt!"

"Mục Thiếu Kiệt? Ông ta cũng còn sống à?"

Nghe Lục Thâm nói, Mục Vỹ biết ông nội không bị người của Lục Ảnh Huyết Tông bắt đi.

Rốt cuộc thì ông nội đang ở đâu?

"Hừ, ta không biết Mục Thiếu Kiệt như nào nhưng biết đêm nay ta phải chết, có điều ngươi cũng không thoát được đâu Mục Vỹ ạ. Chỉ cần ngươi còn sống, nhất định tôn sử sẽ tìm được ngươi rồi giết ngươi. Tôn sử rất mạnh, ngươi không biết ngài ấy đáng sợ thế nào đâu”.

"2 Thế thì đa tạ đã nhắc nhở nhái"

Lục Thâm đã hết giá trị, Mục Vỹ thẳng tay chém một đao g**t ch*t ông ta.

Mười đường chủ mới chết một kẻ thôi!
 
Mục Thần
Chương 382: Ly gián


Nhưng sau khi giết người xong, Mục Vỹ không vội đi ngay mà núp ở trong phòng, hắn phải chờ ở đây đêm nay.

Với tính cách của Mộ Bạch, chắc chắc ông ta không thể để mất thanh bảo. đao đã tốn ba triệu linh thạch thượng phẩm là Huyết Văn Đao.

Kiểu gì ông ta cũng sẽ phái người tới lấy. Nên giờ hắn chỉ cần lặng lẽ chờ ở đây thôi.

Khi đêm đã khuya, hộ vệ của Lục Ảnh Huyết Tông không hề phát hiện ra có người âm thầm lẻn vào phòng ngủ của đường chủ của họ để giết ông ta.

Hàng loạt tiếng xé gió vang lên trong đêm, ba bóng người đột nhiên lẻn vào Lục Ảnh Huyết Tông.

Bọn họ đều là võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, có thực lực cao siêu nên hộ vệ bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra.

Ngay sau đó, ba người họ đã đi thẳng vào trong biệt viện của Lục Thâm.

'Thấy Lục Thâm năm sấp ngủ trên bàn, ba người họ lập tức lao tới, rút đao đâm liên tiếp vào người ông ta.

“Không đúng!”

“Ông ta chết rồi!"

“Đã có người đến trước chúng ta một bước”. Bọn họ lập tức định rút quân.

Nhưng Mục Vỹ ẩn nấp đã lâu sớm có chuẩn bị đâu ra đấy, ba người họ vừa phát hiện ra vấn đề thì đã có một đao đâm từ phía sau tới.

Phụt...

Lưng của cả ba đã ứa máu, máu đỏ nhỏ tí tách xuống sàn nhà.

“Bây giờ thì ổn rồi!”

Mục Vỹ nhìn ba người họ rồi cười nói: “Người của Thánh Đan Các đến cướp bảo đao, đường chủ Lục Thâm ra sức chống trả, nhưng do không địch được ba người nên đã bị g**t ch*t, còn ba ngươi bị thương nặng và định chạy trốn”.

“ĐịU

Nghe Mục Vỹ nói vậy, ba người họ không dám nán lại thêm.

Họ không ngờ lại bị người khác bắt tại trận.

“Đi? Ta cho các ngươi đi chưa?”

Thấy ba người đó toan bỏ đi, Mục Vỹ nhấc Huyết Văn Đao lên rồi la lớn: “Đường chủ đã bị người của Thánh Đan Các giết hại, người đâu!”

Có thể nói hắn đã dốc hết sức ra mà gào, hơn nữa còn vận chuyển chân nguyên, võ giả ở Đường Khẩu lập tức hỗn loạn.

“Đường chủ bị giết rồi, mau bắt hung thủ, tuyệt đối không để chúng thoát!” “Vâng!”

Người trong Đường Khẩu đã được điều động, nhanh chóng di chuyển tới chỗ ở của Lục Thâm.

“Chết tiệt! Tên đó là ai? Tại sao có thể giết Lục Thâm một cách âm thầm như thế, đến chúng ta cũng không phát hiện ra hắn”.

“Áo choàng tím, hình như là Tử Mộc tiên sinh của Thông Thần Các”.

“Là hắn ư? Đáng chết! Phen này về, ta phải bẩm báo với các chủ để các chủ đề phòng tên này, chắc chắn hắn có liên quan đến Mục Vỹ”.

Ba người họ tìm lối tắt để chuồn ra ngoài.

Dù bọn họ là cường giả cảnh giới Thông Thần, nhưng không thể chống chọi được với người đông thế mạnh của Lục Ảnh Huyết Tông.

“Ở đây!” Ngay sau đó, cả ba đã bị bao vây.

“Chịu rồi, ai chạy được thì chạy vậy!”, một người trong số ba người áo đen chợt nói.

“Hai ngươi chạy trước đi!”

Dứt lời, người đó lập tức xông vào đám đông.

“Giết! Trả thù cho đường chủ!”

Thấy ba người đó định tách nhau ra để trốn, đám đông hô hào rồi xông tới. “Đinh tách nhau ra để chạy à? Cách hay đấy!”

Mục Vỹ đã quan sát toàn cảnh bên góc tường dưới ánh trăng, hẳn mỉm cười, sau đó một làn khói màu tím từ đầu ngón tay trong ống tay áo bay ra.

Phụt...

Một người áo đen trong số ba người đó chợt hộc ra một ngụm máu tươi, cơ thể không nhịn được run lẩy bẩy.

“Độc... Hắn đã hạ độc chúng ta”.

Người áo đen đó nổi giận, ba người họ không ngờ người mặc áo choàng tím ấy lại bất ngờ hạ độc mình.

Mưu hay kế tuyệt!

Nếu ba bọn họ chết, Lục Ảnh Huyết Tông sẽ nghĩ Thánh Đan Các giết người bị phát hiện nên giết người diệt khẩu.

“Chết tiệt!”

Song dù biết vậy thì bây giờ họ cũng không thể phản kháng được nữa.

Dù ba người họ có mạnh đến mấy thì cảnh giới Thông Thần của họ cũng không là gì dưới ngọn lửa màu tím của Mục Vỹ cả, đám đông vây tới nơi thì chỉ còn thấy ba cái xác đầy máu me.

Trông thấy vậy, Mục Vỹ quay người rời đi.

Hắn đã đạt được mục đích của đêm nay, để xem ngày mai thành Nam Vân sẽ có sự biến chuyển thú vị thế nào.

Lục Ảnh Huyết Tông để một trăm nghìn quân lính ở thành Nam Vân, trú đóng mười Đường Khẩu, nơi ở của Lục Thâm là Thập Đường Khẩu.

Bây giờ đang có nhiều người đứng trong Thập Đường Khẩu. Trong đó có chín người ăn vận thu hút sự chú ý của nhiều người hơn hẳn.

Một người đang đứng chắp tay sau lưng trước chín người đó, lẳng lặng nhìn tất cả.

“Tại sao không giữ lại nhân chứng sống?”, người đứng đầu đó là một thanh niên mặc trường sam màu đen, y khẽ cất giọng hỏi.

“Ba người đó chết vì trúng độc, trước khi mọi người vây giết thì chúng đã bị Thập đường chủ chém trọng thương rồi, thêm bị kẻ khác hạ độc nên mới chết ngay như vậy...”

“Điều trai”

“Vâng!”

Người thanh niên quay sang nhìn ba cái xác với vẻ trâm mặc.

“Mạnh tôn sử, ta thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thánh Đan Các, thanh bảo đao đó cũng biến mất rồi, xem ra ba tên này chịu tội thay thôi”.

“Tra rõ ràng xong rồi báo lại cho ta, ta không muốn đoán bừa”, Mạnh Quảng Lăng lạnh giọng nói với vẻ vô cảm: “Thánh Đan Các... tưởng có Thánh Đan Tông chống lưng thì giỏi lắm sao?”
 
Mục Thần
Chương 383: Thả con săn sắt, bắt con cá rô


Thành Nam Vân đã có một đêm hỗn loạn, người của Lục Ảnh Huyết Tông truy hỏi khắp nơi khiến lòng dân hoang mang.

“Chuyện do người làm đúng không!”

Sáng sớm ngày hôm sau, có nhiều người đi qua đi lại trước cửa Thông Thần Các, đó đều là người của Lục Ảnh Huyết Tông với khí thế bừng bừng.

Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi cười nói. “Ta có chối thì ngươi cũng không tin!”

Mục Vỹ xua tay nói: “Dẫu sao cũng không liên quan gì tới chúng ta, xem Thánh Đan Các và Lục Ảnh Huyết Tông cắn xé nhau đi. Ngươi yên tâm, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tiếp theo sẽ đến nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất”.

“Người thay đổi rồi!”

Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Nếu là ba năm trước, người mà về thì sẽ trực tiếp tới ba gia tộc đó xử lý bọn họ ngay, nhưng như bây giờ cũng tốt”.

“Thay đổi?”

“Không phải ta thay đổi, mà là ta... không phách lối được nữa. Nếu bây giờ ta là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười thì chẳng phải bàn, ta sẽ chạy đi xử lý ba gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông ngay”.

“Biết ngay mà!”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, để hai con chó ấy cắn nhau đi. Dù gì Thánh Đan Các cũng có Thánh Đan Tông chống lưng, cao thủ cả đống, còn Lục Ảnh Huyết Tông cũng là thế lực hàng đầu ở thành Nam Vân, để hai bên cắn qua xé lại khéo lại có trò hay”.

Mục Vỹ nói tiếp: “Giờ Cam Kinh Vũ vẫn sống chứ?” “Có lẽ thế, nhưng chắc không trụ được bao lâu nữa!” “Tốt lắm!”

Mục Vỹ gật đầu nói: “Thế ngươi hãy tung một tin nói Thông Thần Các chuẩn bị đấu giá một món địa khí hạ phẩm tên là kiếm Xích Long và một viên đan dược thượng phẩm cấp bảy là Thông Linh Hồi Tử Đan giúp người hấp hối có thể sống thêm ba năm, người bị trọng thương sế hồi phục hoàn toàn, điều quan trọng nhất là nó có thể tăng tuổi thọ cho võ giả thêm mười năm”.

“Cao kiến!” Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ rồi cười nói. “Cao kiến thế nào?”

“Chắc chắn Trương Tử Hào sẽ muốn có món địa khí hạ phẩm là kiếm Xích Long. Thuộc hạ nghe nói ông ta luôn muốn mua một món địa khí hạ phẩm, dù gì cũng là cường giả cảnh giới Thông Thần mà”.

Lâm Hiền Ngọc phân tích nói: “Còn cao siêu nhất là Thông Linh Hồi Tử Đan giúp người đang hấp hối sống thêm ba năm, chắc chắn Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn sẽ không bỏ qua. Người bị thương sẽ khôi phục hoàn toàn thì thế lực nào cũng cần, quan trọng nhất là tăng tuổi thọ thêm mười năm!”

“Bây giờ, trong ba nhà Cổ, Lâm và hoàng thất, Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục đã cao tuổi. Hai lão hồ ly này là cảnh giới Thông Thần tầng thứ sáu, nếu họ chết thì sẽ không ai chèo chống hai gia tộc này cả, chẳng mấy sẽ bị nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu chiếm mất".

“Dù nhà họ Lâm và nhà họ Tiêu không lo ngại về vấn đề này, nhưng cũng không muốn hai nhà kia trỗi dậy nên sẽ tận lực tranh giành. Một viên đan dược thượng đẳng thất phẩm thường có giá năm triệu linh thạch thượng phẩm, nhưng lần đấu giá này chắc sẽ đội giá lên nhiều đây”.

“Ngươi thấu suốt đấy! Nhưng vì là người ngoài cuộc nên mới thế, chứ bọn họ. thì không đâu”.

Mục Vỹ cười nói: “Hơn nữa lần này, thứ ta muốn không phải là linh thạch mà là sự nhờ vả của Mạt Khánh Thiên để cứu Cam Kinh Vũ. Chắc chắn ông ấy sẽ lấy những dược liệu mà ta từng liệt kê ra đưa cho ta để ta luyện chế đan dược, để coi ông ấy có đành lòng không!”

“Thả con săn sắt, bắt con cá rô?” “Nghĩ vậy cũng được!”

Mục Vỹ cười nói: “Bây giờ, ngươi đã tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết đến tầng thứ ba và là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất rồi, mới ba năm mà tiến bộ nhanh gớm, có hứng đấu một trận không?”

“Đấu với người ư? Thôi!”, Lâm Hiền Ngọc xua tay nói: “Người chỉ cần tung thiên hoả ra là thuộc hạ bó tay rồi, mà không chỉ thuộc hạ đâu, kể cả võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, thứ ba cũng chịu chết thôi”.

“Không, ta sẽ không dùng thiên hoả, được chưa? Nghịch Thiên Thần Thể Quyết của ngươi cũng rất lợi hại mà, nào nào, làm một trận đi!”

Nói rồi, Mục Vỹ lôi Lâm Hiền Ngọc ra ngoài thành Nam Vân...

Thành Nam Vân đang nháo nhào cả lên, người của Lục Ảnh Huyết Tông đi điều tra khắp nơi, sau đó có người nói bọn họ đã phong toả Thánh Đan Các.

Tin tức dần được lan truyền rằng các chủ Mộ Bạch của Thánh Đan Các giết người cướp đồ bị Lục Ảnh Huyết Tông phát hiện và chuẩn bị đồn lực trả thù.

Dẫu sao kẻ chết cũng là một đường chủ, bọn họ không thể để người khác coi thường được.

Kết quả là mọi người dần phát hiện nhiều cửa tiệm của Thánh Đan Các tại thành Nam Vân thường vô cớ bị tấn công hoặc cướp bóc.

Dường như họ không còn kế sinh nhai ở đây nữa.

Sau đó Thánh Đan Các cũng đã có phản ứng, hễ là Lục Ảnh Huyết Tông thì họ sẽ không bán đan dược hay thần binh, kể cả sửa chữa thần binh cũng không.

Người thông minh đã ngửi thấy mùi bất thường, hai thế lực lớn này hình như: đã trở mặt với nhau rồi.

Nhưng đúng lúc này lại có một tin tức bùng nổ hơn tại đây.

Ba ngày nữa, Thông Thần Các sẽ mở một buổi đấu giá. Cả buổi đấu giá chỉ có hai mặt hàng là một bộ địa khí hạ phẩm tên kiếm Xích Long và đan dược thất phẩm thượng đẳng tên Thông Linh Hồi Tử Đan, hơn nữa tác dụng của chúng cũng được giới thiệu một cách chỉ tiết.

Tin này vừa được tung ra, không ai trong thành Nam Vân còn quan tâm đến mâu thuẫn chợt nảy sinh của Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Các nữa, mà chỉ chú ý tới Thông Thần Các thôi.

“Thông Thần Các lại lấy địa khí hạ phẩm là kiếm Xích Long ra đấu giá kìa! Nghe nói nó có khả năng đả thương đối thủ bằng sức nóng của lửa, hơn nữa mũi kiếm bén nhọn, đường kiếm thì ngang tàng, hình như rất phù hợp với kiếm pháp. 'Thông Thiên Nhiệt Lãng Kiếm Quyết của kiếm khách Tử Dạ”.

“Đúng thế! Còn viên đan dược thất phẩm kia nữa, thượng đẳng đấy, hơn nữa còn kéo dài tuổi thọ thêm những mười năm, trưởng tộc của nhà họ Cổ và hoàng thất đã chết, lão trưởng tộc phải đứng lên chèo chống gia tộc nên họ chỉ mong sao thời gian trôi chậm lại”.

“Ừm, nhưng sao nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm chịu để yên như vậy, chắc chắn họ sẽ ra mặt tranh giành”.

“Chắc Lục Ảnh Huyết Tông cũng không chịu ngồi im đâu”.

Nhất thời, cả thành Nam Vân đều bàn tán sôi nổi về tin tức này.
 
Mục Thần
Chương 384: Buổi đấu giá bắt đầu


“Hiệu quả dư luận đã đạt rồi, nhưng hình như người vẫn chưa luyện chế thanh kiếm kia thì phải?”, thấy khắp thành Nam Vân đều bàn tán về buổi đấu giá, Lâm Hiền Ngọc cười hỏi.

“Ừ!", Mục Vỹ tuỳ ý đáp: “Nhưng ta có nói là mình luyện đâu? Nếu địa khí nào. cũng bắt ta luyện thì ta sẽ mệt chết mất”.

“Không lẽ là... TẾ Ngự Phong? Ông ấy thăng cấp lên thành thầy luyện địa khí rồi ư?”

Lâm Hiền Ngọc trợn mắt há mồm.

Mục Vỹ mới quay về chưa được bao lâu mà Tê Ngự Phong đã có thể luyện chế địa khí hạ phẩm thành công rồi.

“Sao ngươi lại nhìn ta như thị cười nói: "Xem ra mắt người rất tinh, ta đã che mặt rồi mà vẫn có thể nhìn thấy được vẻ đẹp trai của ta”.

Mục Vỹ sờ lên tấm khăn màu tím che mặt rồi

Tin tức được tung ra, cả thành Nam Vân đều bàn tán sôi nổi, chắc chắn ba ngày nữa sẽ có rất nhiều quan khách đến kín lối Thông Thần Các.

Cùng lúc đó, Thông Thần Các cũng có tuyên bố rằng phải bỏ ra một triệu linh thạch thượng phẩm để đăng ký thẻ khách quý thì mới được tham gia buổi đấu giá.

Dẫu sao dù là địa khí hạ phẩm hay đan dược thượng đảng thất phẩm thì cũng phải là người có tiền mới mua được.

Nếu không hạn chế, chắc cả bên ngoài và ba tầng của Thông Thần Các sẽ chật kín mất.

Trong ba ngày này, lượng khách quý của Thông Thần Các đã tăng chóng mặt, dường như các thế lực giàu có của thành Nam Vân đều tới đăng ký vì buổi đấu giá này.

Hôm nay, Thông Thần Các vừa mở cửa, bên ngoài đã đông kín người.

Dù nhiều người không có tiền để vào tham gia đấu giá, nhưng vẫn có thể vào đại điện của Thông Thần Các để xem náo nhiệt.

Ba ngày qua, Mục Vỹ cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.

Dẫu sao buổi đấu giá này cũng có quy mô hàng chục triệu linh thạch thượng phẩm, một cuộc giao dịch lớn thế này sẽ khó tránh có kẻ ghen ghét định ra tay với Thông Thần Các.

Buổi đấu giá bắt đầu.

Các luồng khí tức mạnh mẽ chập chờn trong các căn phòng trang nhã của Thông Thần Các khiến tinh thần người ta dao động.

Nhà họ Cổ, họ Lâm, họ Tiêu, hoàng thất và Lục Ảnh Huyết Tông đã tới, thậm chí người của Thánh Đan Các cũng đã có mặt.

Trương Tử Hào, Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, Cam Kinh Vũ và đại sư Hồng Trần của học viện Thất Hiền cũng lần lượt tới.

Quả là một buổi thịnh yến.

Nhưng nhân vật chính của buổi tiệc này là bọn họ và người bị chặt chém cũng là họ luôn.

Đây đương nhiên là lời của Mục Vỹ.

Bây giờ, Mục Vỹ đang mặc áo choàng tím đứng giữa hội trường đấu giá.

“Thưa các vị, buổi đấu giá lần này do Tử Mộc ta làm chủ trì”, Mục Vỹ cung

kính hành lễ rồi nói tiếp: “Chắc hẳn mọi người đã biết các thông tin liên quan đến buổi đấu giá này rồi, nhưng Thông Thần Các vẫn còn rất nhiều đồ tốt nên sẽ lấy vài món ra cho mọi người khởi động trước”.

Mục Vỹ vừa dứt lời, đã có người bê một chiếc hòm lớn ra.

Chiếc hòm này dài ba mét, rộng nửa mét, trông rất nặng.

Chiếc hòm được mở ra, có thể nhìn thấy một đôi trường thương đang nằm im lìm bên trong.

Hai cây ấy một đen một bạc, hỗ trợ tăng sức mạnh cho nhau. Ngoài ra, cây trường thương màu bạc có tiếng nổ vang, còn cây màu đen toả sức nóng, vừa nhìn đã biết là vật phẩm phi phàm.

“Đôi trường thương đen và bạc này do đại sư Tê Ngự Phong của chúng ta luyện chế, nhưng cấp bậc của nó thì ta thấy khó xác định!”

“Tử Mộc tiên sinh, sao lại khó xác định?”

“Ha ha... Đôi trường thương này vốn đại sư Tề định thử luyện chế địa khí hạ phẩm nhưng thất bại, sau đó nhờ có thầy luyện địa khí ở chỗ ta giúp nên mới không bị hỏng. Tuy chúng không phải là địa khí hạ phẩm, nhưng lại hơn huyền khí cực phẩm một bậc, vì thế ta mới nói là khó xác định”.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, cả đại sảnh đều ồ lên.

Mạnh hơn huyền khí cực phẩm thì dù không phải địa khí hạ phẩm thì cũng lợi hại tương đương năm mươi phần trăm, xét về uy lực thì kiểu gì cũng hơn huyền khí cực phẩm.

Nghe thấy thế, đại sư Hồng Trần ở trong đám đông đã bắt đầu thèm muốn.

Ông ấy biết thầy luyện địa khí của Thông Thần Các chính là Tử Mộc.

Vốn ông ấy cứ tưởng Tử Mộc là thầy luyện địa khí hạ phẩm, nhưng giờ xem ra hắn có thể cứu một món địa khí hạ phẩm sắp thất bại rồi biến nó thành vũ khí vượt cấp huyền khí cực phẩm thì Tử Mộc này chắc chắn không chỉ đơn giản là một thầy luyện địa khí hạ phẩm được.

“Được rồi, giá khởi điểm của chúng là một triệu rưỡi, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn một trăm nghìn”, Mục Vỹ cười nói: “Đương nhiên linh thạch dùng cho lần đấu giá này đều là thượng phẩm, nếu các vị có linh thạch cực phẩm thì 'Thông Thần Các chúng ta sẽ quy đổi chính xác”.

Một triệu rưỡi thì có rất nhiều người ở đây có thể tham gia.

“Hai triệu!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói tăng giá đã vang lên.

Đại sư Hồng Trần lên tiếng.

“Hai triệu mốt!”, lại có người nói.

“Hai triệu rư: “Hai triệu bảy!” “Ba triệu!”

Nghe thấy có người tăng giá, đại sư Hồng Trần không hề nhượng bộ, mà tỏ khí thế nhất định phải giành được đôi trường thương này.

“Đại sư Hồng Trần, ông vốn là thầy luyện huyền khí cực phẩm rồi mà, sao lại hứng thú với đôi trường thương này thế? Bốn triệu!”

Một giọng nói vang lên, đó là Tiêu Chiến Thiên - trưởng tộc nhà họ Tiêu.

Ba năm trước, Tiêu Chiến Thiên không tham gia vào vụ vây quét nhà họ Mục của ba gia tộc lớn nên không tổn thất nhiều. Thời gian qua, họ luôn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, sau khi thực lực của thiếu trưởng tộc Tiêu Khánh Dư tăng vọt và trở thành cao thủ thứ hai trên long bảng, gia tộc họ cũng dần ổn định hơn.

Vì thế nhà họ Tiêu dần có vị trí hơn trong bốn gia tộc lớn.

“Bốn triệu rưỡi!”

Thấy Tiêu Chiến Thiên tranh giành với mình, đại sư Hồng Trần thầm thấy bực bội, ông ấy chỉ muốn học cấu trúc khắc khế văn bên trong món địa khí hạ phẩm năm mươi phần trăm ấy thôi.

Không biết Tiêu Chiến Thiên uống nhầm thuốc gì lại đi tranh nhau với ông ấy.

“Năm triệu!”

Tiêu Chiến Thiên tiếp tục nâng giá.

Năm triệu rồi!

“Năm triệu suýt mua được một món địa khí hạ phẩm rồi, Tiêu

Chiến Thiên nhiều tiền thật đấy!”

“Nhà họ Tiêu đang lên mà, chắc ông ta mua món địa khí năm mươi phần trăm này cho con trai mình”.

“Chắc thế, Tiêu Khánh Dư giờ là nhân vật nổi cộm của học viện Thất Hiền rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ vượt Cổ Xích Ngân!”
 
Mục Thần
Chương 385: Tranh giành kịch liệt


Thấy Tiêu Chiến Thiên hét giá năm triệu linh thạch thượng phẩm, ai nấy đều kinh ngạc.

“Sáu triệu!”

Đại sư Hồng Trần đã nổi giận, là thầy luyện huyền khí đỉnh cao nhiều năm của đế quốc, có thể nói tiền của ông ấy không thua gì một gia tộc lớn.

Thấy Tiêu Chiến Thiên quyết tranh với mình bằng được, ông ấy đã tức điên. “Đại sư Hồng Trần mạnh tay quá, Tiêu Chiến Thiên ta phục rồi!” Tiêu Chiến Thiên ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi.

Đại sư Hồng Trần nghĩ Tiêu Chiến Thiên định gây khó dễ cho mình, mà đúng là thế thật.

Bây giờ ở đế quốc Nam Vân đã có Thông Thần Các và Thánh Đan Các luyện chế được địa khí, vì thế nếu cần binh khí, ông không nhất thiết phải cầu cạnh Hồng Trần.

Dù gì cũng đắc tội rồi.

Nhưng ông không ngờ Hồng Trần lại cố chấp như vậy.

Nhưng phía sau còn có địa khí hạ phẩm thật, tới lúc đó tranh giành cũng được.

Cuối cùng món địa khí năm mươi phần trăm ấy đã được Hồng Trần mua với giá sáu triệu linh thạch thượng phẩm.

“Được rồi, khởi động thế thôi. Tử Mộc chỉ muốn nói với mọi người rằng Thông Thần Các chúng ta là thế lực mạnh mẽ có thể luyện chế ra những món binh khí đẳng cấp cao. Nếu mọi người luyện chế số lượng thần binh đạt chỉ tiêu thì sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm”.

Giảm giá hai mươi phần trăm?

Đúng là quá hời.

Ví dụ mua một món huyền khí hạ phẩm cũng phải tốn mấy trăm nghìn linh thạch trung phẩm. Với những thế lực lớn có nhiều võ giả như nhà họ Tiêu và nhà họ Gổ thì sẽ cần rất nhiều huyền khí, nếu được giảm giá hai mươi phần trăm thì họ sẽ tiết kiệm được hẳn một món địa khí hạ phẩm rồi.

“Ha ha... Hào phóng, Thông Thần Các quả là hào phóng! Sau này, nhà họ Tiêu ta chỉ làm ăn với Thông Thần Các thôi”, Tiêu Chiến Thiên cười lớn nói.

“Thông Thần Các quả nhiên là chỗ làm ăn lớn, nhà họ Cổ chúng ta sẽ suy nghĩ!”

“Ừm, được đấy! Giảm hẳn hai mươi phần trăm, Thông Thần Các đúng là làm ăn có tâm”.

Nghe thấy thế, các gia tộc và thế lực đều thầm thấy vui trong lòng.

“Giảm giá hai mươi phần trăm?”, Vương Tâm Nhã cau mày nói: “Giảm như vậy thì Thông Thần Các chúng ta sẽ giảm một nửa lợi nhuận đấy”.

“Các chủ, Tử tăng cho tương lai” tiên sinh đã nói rồi, lợi nhuận giảm trong thời gian ngắn để Tề Minh đáp lời.

“Các ngươi nghe lời Tử Mộc tiên sinh này thật đấy, không sợ hắn bán luôn Thông Thần Các sao?”

“Ha ha... Các chủ cứ đùa! Lần này, lợi nhuận từ địa khí hạ phẩm và đan dược thất phẩm do Tử Mộc tiên sinh luyện chế ra sẽ đưa hết cho Thông Thần Các, tiên sinh sẽ không lấy một linh thạch nào”.

“Hả? Thật ư?”

Vương Tâm Nhã lập tức mỉm cười.

“Các chủ cứ yên tâm! Tử Mộc tiên sinh cũng giống chúng ta, đều vì cái chết của... thầy Mục mà có thù sâu với ba gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông, vì thế ta mới tin tưởng Tử Mộc tiên sinh”.

“Ừm!”

“Được rồi, xin các vị cho một tràng pháo tay!”, Mục Vỹ đứng trên bục chủ trì. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ đến với màn được mong chờ nhất hôm nay. Đầu tiên là đấu giá địa khí hạ phẩm - kiếm Xích Long”.

Mục Vỹ dứt câu, kiếm Xích Long đã được mang lên bục đấu giá.

“Địa khí hạ phẩm kiếm Xích Long đã được kiểm tra tỉ mỉ là không có vấn đề gì hết, ta sẽ biểu diễn cho quý vị xem một bộ kiếm thuật để thấy được uy lực của thanh kiếm này, chắc mọi người đã biết rồi!”

Nói rồi, Mục Vỹ cầm kiếm Xích Long lên.

Kiếm dài ba thước, được đặt tên là Xích Long!

Mục Vỹ vừa vung kiếm đã có khí tức nóng hổi ẩn hiện, cuốn sạch cả sân luyện võ.

Mục Vỹ liên tục múa kiếm, khí tức nóng rực phối hợp với kiếm thuật của hắn khiến mọi người ở đây chấn động mãnh liệt.

“Kiếm tốt!”

Trương Tử Hào ngồi trong phòng đấu giá, không nhịn được vỗ đùi đánh đét nói.

“Ta nhất định phải có được thanh kiếm này!”, Trương Tử Hào quả quyết nói: “Nó cực kỳ phù hợp với kiếm quyết của ta nên phải thuộc về ta. Hôm nay, xin các vị bằng hữu hãy giúp đỡ”.

Mấy người ngồi cạnh Trương Tử Hào lập tức gật đầu đồng ý.

Thanh kiếm này như luyện chế ra để giành cho ông ta!

Mà đúng là Mục Vỹ làm cho ông ta thật!

“Ta nghĩ mọi người đã biết thanh kiếm này thế nào rồi, giá khởi điểm của nó là năm triệu linh thạch thượng phẩm, tương đương với năm mươi nghìn linh thạch cực phẩm!”

Linh thạch cực phẩm khá hiếm ở đế quốc Nam Vân, chẳng mấy ai lấy ra để mua bán, hầu hết đều giữ lại cho con cháu nòng cốt của gia tộc mình tu luyện.

“Năm triệu rưỡi!”

“Sáu triệu!”

“Sáu triệu hai!”

“Lưu Lão Tam, có hai trăm nghìn mà ông cũng dám hô à?” “Sáu triệu rưỡi!”

Giá tiếp tục tăng, bốn gia tộc lớn, Lục Ảnh Huyết Tông và nhóm Mạt Khánh Thiên đều trầm mặc.

Ánh mắt của Mục Vỹ luôn nhìn chằm chằm vào Trương Tử Hào qua chiếc áo. choàng tím, hắn không tin ông ta chịu buông tay.

“Bảy triệu!”

Cuối cùng Trương Tử Hào không nhịn được nữa, tiếp tục hét giá. “Tám triệu!”

Đúng lúc này, Tiêu Chiến Thiên cũng lên tiếng.

Bỏ tám triệu linh thạch thượng phẩm để mua một món địa khí hạ phẩm, đúng là không biết tính toán.

Nhưng đấu giá là như vậy, ai trả giá cao thì được, ai thấy không kinh tế thì kệ, miễn có người chịu bỏ nhiều tiền ra để mua là được rồi.
 
Mục Thần
Chương 386: Con số trên trời


"Tám triệu à, trưởng tộc Tiêu đúng là giàu có. Chín triệu!" Trương Tử Hào không hề nhân nhượng.

Nhưng hai trường thương trước đó đã bị đại sư Hồng Trần giành mất, hiển nhiên lần này Tiêu Chiến Thiên cũng rất quyết tâm.

"Mười triệt

Mười triệu linh thạch thượng phẩm! Cái giá này đã vượt xa giá trị của một địa khí hạ phẩm, nhưng ai nhận thua lúc này tức là cam chịu hạ phong.

Trương Tử Hào được gọi là kiếm khách Tử Dạ đồng thời là viện trưởng Phong Hiền Viện, sao có thể cúi đầu.

Tiêu Chiến Thiên là trưởng tộc của nhà họ Tiêu càng nhất quyết không lùi bước, chưa kể ông đã nhẫn nhịn một lần vừa nấy rồi.

Nếu để thua lần hai thì mặt mũi nhà họ Tiêu biết để đâu.

"Mười một triệu!"

Trương Tử Hào lại lên tiếng.

"Mười hai triệu!"

"Phụ thân à, hay bỏ đi ạ.. ", Tiêu Khánh Dư khó xử khuyên can: "Con có Tiểu

Thanh rồi mà, không ai làm gì con được đâu, kiếm Xích Long này con cũng không có dịp dùng".

"Ai nói thế, địa khí hạ phẩm có ra giá cao đến mấy cũng không chỗ nào trong đế quốc bán đấy biết không hả?”

Tiêu Chiến Thiên nghiêm túc nói: "Một món địa khí hạ phẩm không chỉ có thể tăng cường thực lực của con mà còn cho thấy sự hùng mạnh của nhà họ Tiêu ta. Nhà họ Tiêu bây giờ đã khác ba năm trước rồi!"

"Mười lăm triệu!"

Tiêu Chiến Thiên không ngần ngại ra giá.

Mười lăm triệu!

Đây quả là một con số trên trời.

"Các vị có năm triệu không?", Trương Tử Hào lo lắng nhìn mấy người bên cạnh: "Ta phải có thanh kiếm này!"

"Ta có ba triệu!"

"Ta có hai triệu!"

"Đủ rồi!"

Trương Tử Hào quyết đoán quát: "Mười bảy triệu!" Mười bảy triệu đã là giới hạn của ông ta rồi.

Còn cao hơn nữa thì có thể đi mượn, nhưng việc hoàn trả lại nằm ngoài khả năng của ông ta.

Dù sao ông ta không luyện khí cũng không luyện đan, chỉ là một kiếm khách mà thôi.

"Mười tám triệu!" Nhưng rõ ràng là Tiêu Chiến Thiên không muốn buông tay.

Ông phải có được kiếm Xích Long!

"Trưởng tộc Tiêu quả là hào phóng, còn ai ra giá cao hơn mười tám triệu không?", Mục Vỹ vui vẻ nói: "Như vậy thì..."

"Hai mươi triệu!"

Một giọng nói bình thản thình lình vang lên giữa đám đông, mọi người lập tức nhìn sang.

Mạnh Quảng Lăng - tôn sử của Lục Ảnh Huyết Tông! "Hai mươi triệu luôn! Sao Mạnh Quảng Lăng này chịu chỉ thế?"

"Nhìn lại mấy hành động Lục Ảnh Huyết Tông đã làm tại đế quốc Nam Vân hai năm qua đi, họ thiếu gì linh thạch?”

"Có lý, ta thấy Lục Ảnh Huyết Tông là giàu nhất trong mấy thế lực lớn ngày nay rồi!"

Nghe thấy lời nói của Mạnh Quảng Lăng, đám người xôn xao bàn tán, bầu không khí trở nên sôi trào.

Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm là cái giá quá đắt đỏ đối với nhiều người!

"Hai mươi triệu..."

Đến cả Tiêu Chiến Thiên cũng không tăng giá nữa. Hai mươi triệu thật sự là quá cao rồi.

Không chỉ nổi!

Sau cùng, kiếm Xích Long được Mạnh Quảng Lăng mua về tay với mức giá hai mươi triệu.

Ai cũng hâm mộ cả, nhưng cũng chỉ biết hâm mộ thôi...

"Tốt lắm, đan dược được đấu giá tiếp theo ta nghĩ cũng là thứ mọi người mong chờ nhất... Thông Linh Hồi Tử Đan!"

Mục Vỹ tiếp tục giới thiệu: "Thông Linh Hồi Tử Đan là đan dược thất phẩm thượng đẳng, người hấp hối uống vào có thể sống tiếp ba năm mà không bị bất kỳ bệnh tật nào. Người bị thương nặng uống vào sẽ được chữa lành hoàn toàn, không những thế, nó còn giúp tinh tiến tu vi, quan trọng nhất là tăng thêm mười năm tuổi thọ và hoàn toàn không có tác dụng phụ".

Mục Vỹ vừa dứt câu, cả đại sảnh vang lên mấy tiếng kêu kinh ngạc. €ó loại đan dược thần kỳ như thế, họ không hét lên mới là lạ.

Dù là sống thêm ba năm, chữa lành mọi vết thương hay tăng mười năm tuổi thọ đều là cám dỗ chí mạng đối với các thế lực.

Không ai có thể chống cự trước cám dỗ ấy.

Vừa giới thiệu xong, Mục Vỹ đã nhận thấy có mấy người nhìn bàn đấu giá với ánh mắt tham lam.

Chắc chăn Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn sẽ ra tay tranh giành về cho Cam Kinh Vũ.

Cổ Vân Nhàn của nhà họ Cổ và Thái Hoàng Dục của hoàng thất cũng như thế.

Tất nhiên nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm sẽ không đứng ngoài cuộc, họ đâu muốn để nhà họ Cổ và hoàng thất phục hồi sức mạnh.

Có ba phe thế lực này tham dự, nhất định viên đan dược này sẽ được đẩy lên mức giá khổng lồ.

"Giá khởi điểm, năm triệu linh thạch thượng phẩm!"

Mục Vỹ mỉm cười, đôi mắt màu tím cũng ánh lên ý cười ranh ma.

"Sáu triệu!"

Đúng như hắn đoán, Mạt Khánh Thiên là người đứng dậy báo giá đầu tiên.

"Đại sư Mạt quả là hào sảng, vừa mở miệng là tăng những một triệu. Nhà họ Cổ mười triệu!", Cổ Vân Nhàn không nể nang ai.

Đó là cơ hội sống thêm mười năm nữa đấy! Trong nhà họ Gổ hiện giờ, Cổ Thiên Gia đã chết, Thiên Gia Cổ Kiếm thì biến mất, một mình ông ta chèo chống cả gia tộc.

Lão ta vốn tưởng mình sẽ được chia một phần tài sản và thế lực của nhà họ Mục sau khi tiêu diệt gia tộc này.

Ai ngờ Lục Ảnh Huyết Tông là một con sói mãi không biết no, nhà họ Cổ đã không được gì còn tổn hại một đống.

Tuy nhiên, Cổ Vân Nhàn phải giành viên Thông Linh Hồi Tử Đan này bằng được.

Nhà họ Gổ còn cần lão ta chống đỡ ít nhất hai mươi năm nữa, vì vậy ông ta phải sống cho đến khi đào tạo được đời sau.

Phải lấy được đan dược bằng mọi giá.
 
Mục Thần
Chương 387: Ba căn mật thất


"Mười hai triệu!", Thái Hoàng Dục phe hoàng thất cười khẩy: "Cổ Vân Nhàn, ông cần nhưng ta cũng cần, chỉ bằng nhường cho ta đi?"

"Nằm mơi Mười lăm triệu!"

Cổ Vân Nhàn có điên mới nhường.

"Hai mươi triệu!"

Mạt Khánh Thiên nhìn hai người tranh chấp nhau, hờ hững lên tiếng.

Bản thân ông cụ là thầy luyện đan bảy sao của đế quốc Nam Vân, linh thạch nhiều như nước, cộng thêm lợi nhuận có được từ việc kinh doanh Tụ Tiên Các, không thua bất cứ một gia tộc lớn nào. Ông cụ phải giành được viên đan dược này về cho sư phụ mình.

Ba phe thế lực cạnh tranh gay gắt, ai cũng tăng giá!

"Hai mươi triệu linh thạch thượng phẩm, đại sư Mạt hào phóng quát", Vương 'Tâm Nhã trào phúng.

"Ông ta không hào phóng thì còn ai. Số tài sản ông ta tích lũy được mấy năm qua không đùa được đâu, chưa kể sư phụ Cam Kinh Vũ của ông ta đã đến cuối đời, ông ta không thể trơ mắt nhìn sư phụ mình qua bị bệnh qua đời".

Lâm Hiền Ngọc nghiêm túc trả lời.

Vương Tâm Nhã gật đầu.

Cô ta chợt nhận ra Tử Mộc tiên sinh này là một người có lòng dạ thâm sâu, nếu như hẳn luyện chế những loại đan dược thất phẩm khác thì có lẽ hai gia tộc.

lớn và Mạt Khánh Thiên đã chẳng tranh giành dữ dội đến vậy.

Hắn cố tình luyện ra Thông Linh Hồi Tử Đan để đẩy mâu thuẫn giữa ba nhân vật có máu mặt, quyền thế che trời này đến đỉnh điểm.

"Ba mươi triệu!"

Cổ Vân Nhàn tiếp tục báo giá, lần này không giành thì chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại đan dược như này.

Ông ta không chờ nổi. "Bốn mươi triệu!" "Năm mươi triệu!"

Đại sư Mạt liếc nhìn Cổ Vân Nhàn và Thái Hoàng Dục, thở ra một hơi rồi tuyên bố: "Một trăm triệu!"

ôi... Sảnh đấu giá vang lên những tiếng hít sâu.

Một trăm triệu!

Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm là khái niệm gì? Kể cả bốn gia tộc lớn nhất hiện nay cũng phải dành dụm mấy năm mới có được một trăm triệu.

Mạt Khánh Thiên thật sự hạ quyết tâm rồi.

"Một trăm triệu linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá không?", Mục Vỹ mỉm cười mở miệng nói.

"Vậy tị "Một trăm năm mươi triệu!"

Các vị khách mời chưa thôi xì xầm thì lại có người báo giá.

Lại là Mạnh Quảng Lăng.

Dùng một trăm năm mươi triệu để mua một viên đan dược thất phẩm thượng đẳng, Mạnh Quảng Lăng này xem linh thạch là kẹo sao?

"Hai trăm triệu!"

Quá rõ rồi, Mạt Khánh Thiên cũng không muốn nhường nhịn.

Hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm, quả là giàu nứt đố đổ vách.

Lần này Mạnh Quảng Lăng im lặng.

Không phải y không thể lấy hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm ra mà vì làm vậy sẽ khiến Lục Ảnh Huyết Tông ở thành Nam Vân cạn kiệt tài lực, không thể vận hành được nữa.

Sau một chốc suy tư, Mạnh Quảng Lăng quyết định từ bỏ.

"Chúc mừng đại sư Mạt mua được Thông Linh Hồi Tử Đan với giá hai trăm triệu linh thạch thượng phẩm”.

Dù cả buổi chỉ có ba vật phẩm được đấu giá nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì cũng đã khiến buổi đấu giá thành công rực rỡ rồi.

Đối với Thông Thần Các, thật sự là có tích cóp mười năm cũng không kiếm nổi hai trăm hai mươi sáu triệu linh thạch thượng phẩm.

Nhưng liệu Thông Thần Các có thể giữ được số linh thạch khổng lồ đó không?

Buổi đấu giá kết thúc, Mục Vỹ rời khỏi sân khấu, vào trong hậu trường. "Tê Minh, sắp xếp ba căn mật thất!" "Ba căn mật thất ạ? Sao thế sư phụ?"

"Bảo con đi sắp xếp thì sắp xếp đi, còn sao với chả trăng!", Mục Vỹ cười mắng: "Hai trăm triệu linh thạch chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo mới là kịch hay".

Nói rồi Mục Vỹ đi thay một bộ y phục khác, lúc ra ngoài thấy Tê Minh đang đứng chờ mình sau khi hoàn thành việc được giao.

"Sư phụ à, người đúng là thánh mài!”

'Tề Minh cười hê hê: "Cả ba phe đều tới luôn!"

"Gặp phe nào trước đây ạ?”

"Đoán xem?”

"Con hiểu rồi!", Tê Minh cười tí tởn, nhanh nhẹn rời đi.

Trong ba căn mật thất, người của ba phe thế lực đều được chiêu đãi.

Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cùng vào trong.

"Đại ca, huynh chắc chắn thầy luyện đan đã luyện ra đan dược thất phẩm này có thể tạo ra loại đan dược chữa trị thương thế của sư phụ chứ?", Mạt Vấn bán tín bán nghỉ: "Năm đó Mục Vỹ đã nói dù đã chuẩn bị đủ dược liệu, cậu ấy vẫn cần hai chúng ta hợp sức mà”.

"Đan dược thất phẩm này thuộc hàng tốt nhất, ta mua nó thứ nhất là vì kéo dài tuổi thọ của sư phụ, có thêm thời gian nghĩ cách, hai là muốn nhìn xem đại sư luyện đan này có tài đến đâu!"

Mạt Khánh Thiên vui vẻ bảo: "Quả nhiên cậu ta không làm ta thất vọng. Nếu như chúng ta đưa phương thuốc của Mục Vỹ cho thầy luyện đan này, nhất định cậu ta sế đồng ý".

"Do huynh cả! Nếu ba năm trước hai chúng ta bảo vệ Mục Vỹ thì đâu đến mức tốn hai trăm triệu linh thạch chứt Giờ thì hay rồi, mất công tốn một đống linh thạch, vừa lòng đại ca chưa?”

"Đề."

Mạt Vấn giận đùng đùng ngồi xuống, không nói nữa.

"Để hai vị đại sư chờ lâu rồi!", đúng lúc đó, cửa mở ra, Tề Minh cười nhẹ: "Vị này chính là thầy luyện đan bậc nhất Thông Thần Các - đại sư Tử Mộc!"

"Không, không phải cậu ấy là thầy luyện khí sao? Sao lại..."

"Đại sư Tử Mộc tinh thông cả luyện khí lẫn luyện đan đấy!", Tê Minh tươi tắn đáp: "Hai vị đại sư có chuyện gì có thể thảo luận với đại sư Tử Mộc".

"Chào hai vị đại sư!", Mục Vỹ hơi cúi người chào hỏi.

Ba năm trôi qua, hắn đã khác xưa. Trước đây hắn bị cảnh giới cầm chân nên mới không thể luyện chế đan dược thất phẩm.

Giờ đây hắn có thiên hỏa và cảnh giới bán bộ Thông Thần. Hắn không còn là Mục Vỹ luôn bị bó tay bó chân nữa mà là Mục Vỹ mạnh mẽ quật khởi.

Khi xưa, Mục Vỹ còn thấy hơi áp lực mỗi khi đối diện với hai người họ. Còn hiện tại hắn đã ung dung hơn nhiều. Có thể nói Mạt Khánh Thiên và Mạt

Vấn đã hoàn toàn dưới cơ hắn, cũng không còn là ngọn núi hắn phải vượt qua trên phương diện luyện đan nữa.
 
Mục Thần
Chương 388: Giao dịch


"Không biết hai vị đại sư vội vàng gặp ta vì chuyện gì?"

Mục Vỹ niềm nở hỏi.

"Ha ha... Chắc hản đại sư Tử Mộc cũng là một thầy luyện đan đỉnh cao r Chỗ lão có phương thuốc của một đan dược bát phẩm tên là Vạn Cân Tục Cốt Đan, có lẽ đại sư Tử Mộc sẽ hứng thú với nó đấy".

"Ngại quá, ta chả quan tâm!”

Song, Mạt Khánh Thiên vừa dứt lời thì Mục Vỹ đứng dậy xin lỗi: "Nếu đại sư Mạt chỉ muốn nói về cái này thì chúng ta dừng ở đây được rồi".

Mạt Khánh Thiên híp mắt nhìn hắn.

Ông cụ cho rằng nếu mình giao dịch bằng phương thuốc thì Tử Mộc sẽ để. tâm đến, sau đó đồng ý luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan cho sư phụ ông cụ. Không ngờ Tử Mộc lại chẳng đoái hoài gì đến nó.

"Đại ca, lúc nào rồi mà huynh còn úp úp mở mở nữa!"

Mạt Vấn bực mình nói lớn: "Tử Mộc tiên sinh, bọn ta đến đây là muốn mời cậu luyện chế Vạn Cân Tục Gốt Đan, không biết cậu có thể làm được không? Nếu được thì chỉ cần cứu được sư phụ bọn ta, bọn ta sẽ đồng ý mọi điều kiện của cậu!"

"Mọi điều kiện nào luôn?"

Dáng vẻ đó của Mạt Vấn làm Mục Vỹ buồn cười.

"Đúng vậy!", Mạt Khánh Thiên đáp một cách bất lực.

Cam Kinh Vũ đã hấp hối lắm rồi, họ không còn lựa chọn nào khác.

"Được thôi!"

Mục Vỹ ngồi xuống lại rồi trả lời: "Ta có thể luyện chế Vạn Cân Tục Cốt Đan".

Trước đây đúng là Mục Vỹ không thể làm được với năng lực lúc đó, nhưng giờ thì có thể rồi.

"Nhưng ta có hai điều kiện!" "Nói đi”.

"Điều kiện thứ nhất, Tụ Tiên Các thuộc về ta. Điều kiện thứ hai, để trị khỏi cho. Cam Kinh Vũ thì ông ấy phải phối hợp với ta điều chế ra một viên đan dược".

Mục Vỹ thẳng thắn đưa ra yêu cầu. Gì cơ?

Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn kinh ngạc ngồi thẳng người trước lòng tham của Mục Vỹ.

Tụ Tiên Các chiếm khoảng hai phần mười thị trường đan dược và luyện khí ở đế quốc Nam Vân, thế mà Mục Vỹ dám tỉnh rụi đòi họ Tụ Tiên Các.

Điều kiện thứ hai là để sư phụ phối hợp với cậu ta điều chế ra một viên đan dược thì cũng ổn, nhưng Tụ Tiên Các là cơ ngơi của sư phụ, họ không thể tự tiện quyết định.

"Bọn ta cần quay về suy nghĩ về điều kiện này!", Mạt Khánh Thiên cau mày nói.

"Được, ba ngày nhé!"

Mục Vỹ nói thẳng: "Quá ba ngày thì hai người có tới ta cũng không đồng ý. đâu, vì đợi lâu nữa ta tự hoàn thành đan dược kia được luôn!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đều ngẩn ngơ.

Họ nghĩ rằng Tử Mộc đã có thể luyện chế ra Vạn Cân Tục Cốt Đan chứng tỏ hắn cũng luyện được đan dược bát phẩm.

Mà ngay cả hắn cũng không thể một mình luyện chế ra viên đan dược hắn vừa nói, e rằng đó ít nhất là đan dược bát phẩm trung, thượng đảng thậm chí là cửu phẩm.

Đan dược cửu phẩm là khái niệm gì?

Là đại diện cho thầy luyện đan mạnh nhất Thiên Vận Đại Lục.

Đế quốc Nam Vân có hai thầy luyện đan bảy sao đã đủ gây chấn động rồi.

Đằng này còn có cả thầy luyện đan chín sao ư?

Phải biết rằng, sư phụ của họ từng là thầy luyện đan tám sao hiển hách của Thiên Vận Đại Lục.

Mục Vỹ rời khỏi mật thất thứ nhất, đi vào mật thất thứ hai.

Thái Hoàng Dục đã chờ trong mật thất này khá lâu.

"Đại sư Tử Mộc!"

Thấy Mục Vỹ vào, Thái Hoàng Dục kính cẩn chào.

"Chuyện gì?"

Với Thái Hoàng Dục thì Mục Vỹ bỏ luôn chuyện tỏ ra hiếu khách.

Mỗi một hình ảnh vào ba năm trước còn rõ như in, hắn thật sự chỉ muốn chém bay đầu Thái Hoàng Dục.

Nhưng hắn phải nhẫn nại vì kế hoạch của mình.

"Là thế này, lão thấy đại sư có thể luyện chế Thông Linh Hồi Tử Đan nên muốn xin đại sư Tử Mộc luyện chế thêm một viên nữa!"

"Lão sẽ chuẩn bị những vật liệu cần cho luyện đan, chỉ phí thì lão sẽ trả năm mươi triệu..."

"Khụ khụ..."

'Thái Hoàng Dục nghe Mục Vỹ ho khan lập tức sửa lời: "Bảy mươi triệ

"Hả?"

"Tám mươi triệu!"

Thái Hoàng Dục lộ vẻ đau khổ: "Đại sư Tử Mộc à, không nhiều hơn được nữa đâu, tám mươi triệu là khả năng lớn nhất của ta rồi".

"Vậy được!"

Mục Vỹ đáp ngay: "Tám mươi triệu linh thạch thượng phẩm, lát nữa ta sẽ cho người gửi tên các vật liệu cần thiết đến quý phủ. Năm ngày sau có ngay Thông Linh Hồi Tử Đan cho ông, có vấn đề gì ông có thể đến Thông Thần Các hỏi tội!"

"Tốt quá, đa tạ Tử Mộc tiên sinh, đa tạ Tử Mộc tiên sinh!"

Đến phút cuối, Mục Vỹ vẫn không tỏ ra chút gì gọi là vui vẻ với Thái Hoàng Dục.

Mà quả thật hắn không cần niềm nở với lão ta trong khi đã có thân phận thầy luyện đan bảy sao, có thể luyện chế ra đan dược thất phẩm thượng đảng mà mình thể hiện ra lúc này.

Ngay sau đó, Mục Vỹ lại vào một mật thất khác.

Cổ Vân Nhàn chờ mãi, nôn nóng lắm rồi.

"Đại sư Tử Mộc các cậu bận thế hả?”, lão ta lo lắng hỏi Tê Minh.

"Thật ra đại sư Tử Mộc có lịch hẹn đến tận bảy ngày sau, nhưng nể tình ngài là lão trưởng tộc nhà họ Cổ nên mới chừa lịch cho ngài đấy", Tê Minh bực mình đáp: "Nếu như ngài không chờ được thì có thể đến vào dịp khác".

"Thôi thôi thôi! Ta chờ, ta chờI"

Mặt Cổ Vân Nhàn đẫm mồ hôi.

Nếu là trước đây thì đừng hòng lão ta bước chân vào Thông Thần Các nửa bước.

Nhưng giờ đây, Thông Thần Các đã khác xưa. Họ có một thầy luyện khí có thể chế tác địa khí hạ phẩm, đó lại còn là thầy luyện đan bảy sao thông thạo chế tạo đan dược thất phẩm thượng đẳng, hoàn toàn đủ tư cách để lão ta chờ.
 
Mục Thần
Chương 389: Khuyên nhủ


"Xem ra lão trưởng tộc Cổ vội lắm rồi đây!", vào lúc đó, một giọng nói bông đùa vang lên.

Mục Vỹ trong trường bào tím đi vào.

"Nào có nào có, chờ đại sư Tử Mộc một ngày cũng đáng nữa là!", Cổ Vân Nhàn cười thấp thỏm.

"Lão trưởng tộc Cổ có chuyện gì, mời nói thẳng đi!"

"Lão muốn nhờ Tử Mộc tiên sinh luyện chế một viên Thông Linh Hồi Tử Đan, ta ra giá chín mươi triệu!"

Chín mươi triệu á?

Cổ Vân Nhàn này hào phóng hơn Thái Hoàng Dục nhỉ.

"Một trăm triệu, một trăm triệu!"

Cổ Vân Nhàn lập tức tăng giá khi thấy nét mặt Mục Vỹ hơi nghiêm.

Lão ta cũng đâu muốn vậy, do lão sợ Mục Vỹ từ chối quá thôi, dù sao viên vừa rồi được bán tận hai trăm triệu cơ mà.

"Ta đồng ý, nhưng ông phải chuẩn bị vật liệu".

"Chắc chắn rồi!"

Cổ Vân Nhàn cười nhẹ nhõm: "Vậy thì đa tạ Tử Mộc tiên sinh nhé”. "Đa tạ thì không cần đâu!"

Mục Vỹ cười đáp: "Ông hãy thu thập vật liệu nhanh nhất có thể, đan dược sẽ luyện thành sau năm ngày nữa và được gửi đến quý phủ”.

"Được, được!"

Cổ Vân Nhàn hớn hở gật đầu rồi rời khỏi mật thất. "Tê Minh!"

"Gói"

"Năm ngày sau đưa hai viện Thông Linh Hồi Tử Đan này cho hợ', Mục Vỹ vừa nói vừa lấy hai viên đan dược ra, đó là Thông Linh Hồi Tử Đan.

"Thầy Mục đúng là cao tay!"

"Chứ sao, ta luyện đan sao có một viên được. Làm việc đi nào!" "Vâng!"

Phù...

Mục Vỹ thở ra một hơi rồi cười.

Được bốn trăm triệu linh thạch thượng phẩm rồi!

Sau lần này, ba gia tộc kia và Lục Ảnh Huyết Tông đều chịu tổn thất ghê gớm, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

"Tiếp theo phải đi gặp ông ấy rồi!" Mục Vỹ mỉm cười ra ngoài mật thất. Đêm xuống, sao trời như biển rộng.

Trong phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, học viện Thất Hiền.

Không gian tối mịt xung quanh lại gợi về cho Mục Vỹ những hồi ức. Hắn từng cùng bọn học trò trải qua bao gian khó ở nơi này. Giờ đây, những đứa trẻ ấy đã vì hắn mà bỏ mạng gần một nửa tại dãy núi Phá Vân, số còn lại thì

kiên trì ba năm, giữ vững niềm tin trong trắc trở.

Nhưng hiện thực là thế!

Cất bước vào trong viện, Mục Vỹ khẽ thở dài nhìn bóng lưng còng già cỗi kia. Tiếng thở dài ấy làm ông lão đang quét dọn ngẩng đầu.

'Thấy người ở đối diện, Cam Kinh Vũ tưởng mình gặp ảo giác: "Mục Vỹ, cậu còn sống ư?”

"Ø? Không phải, cậu không phải Mục Vỹ!"

Lão Cam lắc đầu, gượng cười: "Già rồi cứ nhận lầm người. Cậu là Tử Mộc tiên sinh nhỉ, sao đến tìm lão vậy?"

"Lão Cam à, quả nhiên ông còn minh mẫn lắm!"

Mục Vỹ dùng cách nói chuyện như ba năm trước, không đổi g

"Cậu... là Mục Vỹ thật à?" "Là ta đây!" Mục Vỹ khẽ mỉm cười, hắn lấy nón xuống để lộ ra gương mặt sạch sẽ.

Mái tóc tím của hắn dần chuyển sang màu đen, đôi mắt tím cũng trở về với sắc màu vốn có.

Dường như đã qua thật lâu. Mục Vỹ đã tháo bỏ ngụy trang lúc này mới thực sự là hắn.

"Cậu...

"Tiểu tử đây may mắn còn sống, đã thế...', Mục Vỹ vừa nói vừa đốt một ngọn lửa tím trong tay: "Còn lấy được Tử Liên Yêu Hỏa!"

"Tử Liên Yêu Hỏal"

Lão Cam run rẩy nhìn ngọn lửa kia: "Quả nhiên, quả nhiên đế quốc Nam Vân có thiên hỏa! Lão phu tìm kiếm nửa đời, không ngờ tiểu tử cậu lại... Ha ha, đúng là tạo hóa trêu ngươi!"

"Đúng là vậy, tạo hóa trêu ngươi thật!"

Mục Vỹ cười đáp: 'Ba năm qua lão Cam thế nào?"

"Già rồi, không dùng được nữa!", Cam Kinh Vũ cười khổ: "Chắc tới ngày là nghẻo trong tiểu viện này luôn".

"Lão Cam cam chịu như vậy sao? Một thầy luyện đan tám sao có tiếng trên cả Thiên Vận Đại Lục cam mà chịu chết ở đây sao?"

Mục Vỹ hỏi dồn: "Vậy Tụ Tiên Các ông vất vả thành lập phải làm sao?" "Thì có Đại Mạt và Tiểu Mạt..."

"Ý ta là Tụ Tiên Các, các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục!", Mục Vỹ nghiêm nghị nói.

Nghe vậy, hai tay Cam Kinh Vũ run lên thấy rõ.

"Sao cậu biết?"

"Ông không cần quan tâm vì sao ta biết. Là người thành lập các lớn nhất Thiên Vận Đại Lục nhưng khi bị hãm hại lại muốn sống hết quãng đời còn lại trong cô độc tại Lôi Phong Viện nhỏ nhoi này, có đáng không chứ?”

Mục Vỹ tiến lên một bước rồi tiếp tục thuyết phục: "Dù ông không còn bận lòng gì nữa nhưng còn những người thật lòng đặt niềm tin vào ông thì sao?”

"Như ta này, cứ cho là ta có thể đặt mọi thù hận xuống đi, nhưng còn những đứa học trò ta từng dạy dỗ, những học trò đã chết vì ta, những người họ Mục đã chết vì ta, thậm chí là cha ta phải làm sao? Thế nên ta quay lại đây vì họ, vì để khiến kẻ thù hiểu một điều, rằng Mục Vỹ ta đầu đội trời chân đạp đất, chúng không gánh nổi hậu quả khi chọc vào ta đâu!"

Cam Kinh Vũ nghe Mục Vỹ nói vậy thì cười khổ: "Cậu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khác trước đây nhiều lắm!"

"Tụ Tiên Các, ta cần Tụ Tiên Các. Chỉ cần ông đồng ý, ta có thể lập tức luyện chế Vạn Cân Tục Gốt Đan để trị độc trong người ông".

Mục Vỹ tràn trề niềm tin.

"Nếu ta không đồng ý thì sao!", lão Cam nở nụ cười.

"Ông sẽ đồng ý!", Mục Vỹ đáp một cách chắc nịch: "Vì thầy luyện đan nào cũng có niềm kiêu hãnh của mình, dù muốn buông xuôi thì sự kiêu hãnh ấy vẫn không biến mất. Ông từng chịu mọi sự giằng xé, ông nói mình đã buông bỏ nhưng thực tế đâu phải vậy!"

Câu nói của Mục Vỹ làm Cam Kinh Vũ sững sờ.
 
Mục Thần
Chương 390: Nhờ vả


“Tiểu tử này... Được, ta đồng ý với cậu!”

Cam Kinh Vũ nhìn Mục Vỹ rồi cười khổ nói: “Lão ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn bị cậu thuyết phục, bảo sao đám học trò đó của cậu không thèm làm giáo viên hay đệ tử long bảng, mà cứ đòi ra ngoài mở Thông Thần Các cho bằng được!”

“He he, đó là do sức hút của ta quá lớn!”

Mục Vỹ cười rồi nói một cách nghiêm túc: “Nhưng không phải ngài bị ta thuyết phục, mà là con tim của ngài mách bảo ngài nên làm gì”.

“Hơn nữa sau này đến Thiên Vận Đại Lục, ta còn phải nhờ vả ngài mài”

“Cậu nhờ vả ta?”

Cam Kinh Vũ cười khổ nói: sao, mà còn cần nhờ vả ta ư?”

"Tiểu tử nhà cậu còn trẻ đã là thầy luyện đan tám

“À, cậu còn định luyện chế đan dược gì thế?” Nghe lão Cam hỏi vậy, Mục Vỹ trầm mặc. “Hồi Thiên Đan, lão Cam có biết không?” “Hồi Thiên Đan!”

Nghe thấy thế, Cam Kinh Vũ ngẩn ra.

Đây là đan dược thượng đẳng trong các loại đan dược bát phẩm, số người có thể luyện chế nó ở Thiên Vận Đại Lục chắc chưa quá mười đầu ngón tay.

“Đầu tiên, dược liệu để luyện chế Hồi Thiên Đan vô cùng phức tạp, thứ hai là người luyện đan phải dùng máu của chính mình làm thuốc dẫn, điều quan trọng nhất là lượng máu dựa theo tu vi của người luyện chế. Bây giờ, cậu là cảnh giới bán bộ Thông Thần, sợ là chưa luyện chế đan dược thành công thì đã chết rồi!”

“Lão Cam đừng lo những chuyện này, ta chỉ cần người giúp thôi, còn Hồi Thiên Đan... thì dù có đang bị thương nặng, ta cũng phải luyện chế bằng được!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Vì ta không thể nợ người ta thêm nữa!” “Nợ tình à?”

Cam Kinh Vũ cười lớn nói: “Được rồi! Lúc nào cậu bắt đầu thì cứ bảo Mạt Vấn báo cho ta một tiếng”.

“Càng nhanh càng tốt!”

Mục Vỹ đáp: “Tối nay là tốt nhất!”

Ba năm qua, hẳn luôn thấy hổ thẹn với Tiêu Doãn Nhi. “Nhưng...”

“Vạn Cân Tục Cốt Đan đúng không? Lão Cam nhìn này!”, Mục Vỹ vung tay, một viên đan dược màu bạc đã xuất hiện.

“Tiểu tử này, giăng thiên la địa võng sẵn cho ta rồi!”, lão Cam cười khổ lắc đầu.

“Ông nói sao cũng được, dẫu sao giờ cũng không nuốt lời được nữa”.

Thật ra Mục Vỹ cũng không chắc mình có thể thuyết phục được lão Cam, nếu ông ấy chưa từng có một quá khứ huy hoàng thì có lẽ hắn đã thất bại.

Hắn đã chuẩn bị Vạn Cân Tục Cốt Đan xong từ lâu.

Chỉ chờ đến lúc này thôi.

“Lão Cam hãy uống Vạn Cân Tục Cốt Đan đi, đợi ông hồi phục, ta sẽ đến tìm ông sau”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người rời đi.

Đêm nay, hắn còn có việc phải làm, nếu không sẽ ở cạnh lão Cam luôn.

Nửa đêm, cả thành Nam Vân đã chìm trong sự tĩnh lặng, nhưng dường như: dưới sự tĩnh lặng ấy lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm.

Mục Vỹ mặc áo choàng tím ngồi ngay ngắn trong kho bạc của Thông Thần Các giữa đêm. Hàng trăm triệu linh thạch mà chỉ cất vào nhẫn không gian thì hơi khó, hơn nữa để tiện cho việc kinh doanh thì cất vào kho bạc tốt hơn.

Lúc này, chỉ có một mình Mục Vỹ ở đây.

Với thực lực hiện tại của Thông Thần Các và hàng trăm triệu linh thạch, sẽ khó tránh khỏi có người nổi dã tâm.

Dù có một vài võ giả chỉ tới thăm dò tình hình, nhưng Mục Vỹ cũng quyết không nương tay với một ai.

Hắn phải cho mọi người thấy Thông Thần Các bây giờ không chỉ có thầy luyện đan và thầy luyện khí cao siêu, mà còn có hộ vệ mạnh nhất nữa, ai dám bén bảng thì sẽ bị giết ngay.

Vù vù...

Những tiếng xe gió vang lên trong đêm, những bóng người mặc đồ đen đang dần áp sát Thông Thần Các.

Bọn họ đến từ nhiều phía, hiển nhiên là võ giả của các thế lực khác nhau.

Nhưng tất cả đều rất ăn ý, khi nhìn thấy đối phương, họ không hề ra tay mà lại gật đầu với nhau.

Với những thế lực thèm muốn Thông Thần Các mà nói thì thêm bạn luôn tốt hơn thêm kẻ thù.

Bịch bịch...

Ngay sau đó, cửa lớn của Thông Thần Các đã bị đạp đổ, những bóng đen đó ùa vào.

“Lục soát!” “Lục soát!”

Người lên tiếng đương nhiên là kẻ cầm đầu của các thế lực, mọi người lập tức xông vào.

Âm ầm.. Song khi họ định chạy vào bên trong thì một tiếng động chợt vang lên.

Các ngọn lửa màu tím bốc cháy sáng rực cả đại sảnh của Thông Thần Các, khiến nơi đây thành một không gian màu tím quỷ dị.

Một người ngồi ngay ngắn ở phía trước quan sát tất cả.

“Sao lại phái có vài người đến thế này? Hơi coi thường Thông Thần Các rồi đấy!”

“Hừ! Coi thường thì sao?”, một người đàn ông áo đen là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất quát: “Ba năm qua, Thông Thần Các có thể phất lên nhanh cũng là bởi các gia tộc không thèm để ý tới các ngươi, thế mà tưởng mình giỏi lắm à?”

“Có giỏi hay không thì ta không biết, nhưng cũng không phải thế lực mà đám tép riu các ngươi có thể đối phó được!”

Xet xet...

Đại sảnh chợt vang lên tiếng động, ngay sau đó, các ngọn lửa màu tím cháy xung quanh lập tức tản ra.

Uỳnh...

Bức tường lửa lan ra vang lên tiếng ầm ầm. Cả đại sảnh đã bị bức tường lửa đốt cháy. “Giết!”

Thấy mọi người bị mặc kẹt trong biển lửa, bên ngoài chợt vang lên tiếng hô hoán.

Nghe thấy âm thanh này, Mục Vỹ hơi híp mắt lại.
 
Back
Top Bottom