Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 361: Tử Liên Yêu Hoả


“Con đã giấu ông một chuyện, trước khi xuống đây, con đã uống hơn ba mươi nghìn viên đan dược và dùng cơ thể làm lò luyện, dung luyện thành dung dịch để có thực lực lớn mạnh tạm thời. Nhưng hậu quả là... lò luyện đan cũng chính là cơ thể của con kiểu gì cũng sẽ bị huỷ hoại”.

“Cái gì!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, mấy viên đan dược màu đen trong tay Mục Thiếu Kiệt rơi hết xuống đất.

“Nhưng ông đừng buồn!”

Mục Vỹ chợt nói: “Còn một cách này, nếu con chết mà ông thoát khỏi đây được thì nhất định phải báo thù cho nhà họ Mục!”

Mục Vỹ nghiêm túc nói. “Ông hãy tin con!”

Nói rồi, Mục Vỹ ngoảnh lại, chạy thật nhanh về phía lỗ hổng rộng hàng trăm mét kia rồi nhảy vọt vào.

“Ông ơi, nếu con xảy ra chuyện gì không may mà ông có cơ hội thoát khỏi đây thì ông phải nhớ, dù chỉ một người còn sống thì nhà họ Mục sẽ không gục ngã”.

Dứt lời, Mục Vỹ lập tức nhảy xuống. “Cháu trai...” 'Thấy Mục Vỹ làm vậy, vành mắt Mục Thiếu Kiệt đỏ hoe, toan xông ra theo.

Nhưng các con Tử Viêm Lang đã vây kín lỗ hổng, thấy Mục Vỹ nhảy xuống, bọn chúng cứ xúm lại như đang chờ đợi điều gì đó.

Mục Thiếu Kiệt nghiêm mặt, một lát sau quay lại hang động mà hai ông cháu từng ở.

Nếu Mục Vỹ có thể thành công thì ông ấy có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi đây.

Thật ra hành động trông có vẻ điên cuồng của Mục Vỹ thật sự là cách duy nhất.

Hắn hiểu rõ cơ thể của mình không thể cầm cự lâu hơn được nữa, chỉ có liều một phen thì mới có thể tìm được lối thoát.

Dãy núi Phá Vân, bên ngoài Lôi Âm Cốc.

Một bóng người mặc áo bào đen đứng ở bên ngoài Lôi Âm Cốc, người này đã đứng bất động ở đây ba ngày ba đêm.

“Ông ấy bỏ mạng ở chỗ này và con cũng vậy, không lẽ đây là số mệnh của nhà họ Mục sao?”, thấy sấm sét đùng đoàng trong Lôi Âm Cốc, người đó khẽ thở

dài rồi dân biến mất trong đêm tối.

Sau khi nhảy vào lỗ hổng, Mục Vỹ thấy nhiệt độ cũng không cao như mình tưởng.

Nhưng hơi nóng vẫn khiến toàn thân hắn toát mồ hôi. Song điều khiến hắn bất ngờ là lỗ hổng này rất sâu. Trong lúc rơi xuống, hắn đã nhìn thấy trên hai vách đá khắc rất nhiều phù ấn

sấm sét đủ mọi kích cỡ. Nhưng sau khi rơi xuống thêm một lúc nữa, hắn đã phát hiện ra vô vàn các phù văn.

Là ai đã dùng thủ đoạn khủng khiếp này để phong ấn Tử Liên Yêu Hoả ở đây?

Thời gian cứ thế trôi qua, dần dà Mục Vỹ cảm thấy tốc độ rơi hình như chậm dần, còn nhiệt độ bên dưới thì ngày một cao.

Sức nóng mãnh liệt dần khiến hắn hít thở khó khăn, gần như hắn không còn chút lực phản kháng nào trong lúc này nữa.

Soạt soạt...

Nhưng khi Mục Vỹ cảm thấy khó mà cầm cự được nữa thì Tru Tiên Đồ luôn im bặt trong đầu hắn đã nhảy ra rồi chạy xuống chân hắn.

Mục Vỹ đứng trên Tru Tiền Đồ rộng cỡ một mét vuông, hắn chỉ thấy toàn thân đã mát hơn.

Đây là lần đầu tiên Tru Tiên Đồ chủ động bảo vệ hắn. “Cảm ơn ngươi, người huynh đệ!” Mục Vỹ mỉm cười rồi điều khiển Tru Tiên Đồ rơi xuống phía dưới.

Dù Tru Tiên Đồ không thèm để ý đến Mục Vỹ, nhưng thái độ này của nó đủ thấy ít ra nó đã không còn thơ ơ với hắn như trước kia nữa.

“Tru Tiên Đồ, ngươi cũng cảm thấy thiên hoả ở phía dưới đúng không? Theo †a thấy thì khả năng cao đó là Tử Liên Yêu Hoả. Ngày xưa, ta nghe sư phụ kể Tử Liên Yêu Hoả là thiên hoả kỳ dị nhất trên đời”.

Mục Vỹ mỉm cười, tích cực giao lưu với Tru Tiên Đồ.

Nhưng chỉ đổi lại được sự im lặng của nó.

Uỳnh...

Trong lúc rơi xuống, Mục Vỹ đột nhiên thấy chấn động, một lực phản phệ mạnh mẽ khiến hắn ngã khỏi Tru Tiên Đồ.

Khi hai chân đáp đất, Mục Vỹ cảm thấy khí nóng đang men theo bàn chân mình lên trên.

Nhưng Tru Tiên Đồ đã hoá thành một bức tranh, nó không quay lại đầu của Mục Vỹ ngay mà lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, từng luồng gió mát dần thổi xuống.

“Đa tại” Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn lên phía trước.

Phía trước là một bóng dáng cực cao, một con thần long đang ngồi xếp bằng, nhưng thứ vây xung quanh nó không phải là ngọn lửa màu đỏ, mà là màu tím.

Sắc tím này khiến người ta thấy lạnh lẽo và sợ hãi. Nhưng con thần long này được khắc bằng đá, chứ không phải vật sống.

Tuy nhiên khi Mục Vỹ vừa rơi xuống, một tiếng động đã vang lên trước con thần long ấy, ngay sau đó ánh lửa nổi lên, từng ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ẩm...

Ngọn lửa nhảy nhót, còn hoả long ấy lập tức bay lên cao, ngọn lửa màu tím lập tức rực cháy.

Sau đó ngọn lửa này bốc cháy, nhiệt độ tại đây không ngừng tăng cao, các ngọn lửa cũng bốc cháy cao vút.

Đôi mắt của con hoả long màu tím ấy mở trừng trừng.

“Ha ha.. con người à! Không ngờ lại có con người dám cả gan tới đây, nhưng thực lực của ngươi thấp quá!”

Con hoả long cất giọng đầy coi thường khi nhìn thấy Mục Vỹ, hệt như trăng sáng nhìn thấy đèn dầu.

“Ngươi coi thường ta ư?”

Trong đầu Mục Vỹ đã chắc chắn con hoả long màu tím này chính là thiên hoả - Tử Liên Yêu Hoả.

Nhưng tại sao Tử Liên Yêu Hoả lại bị phong ấn ở đây thì hắn không rõ.

Song Tử Liên Yêu Hoả này quá mạnh, nếu hẳn có thể thu phục được nó thì trình độ luyện đan và luyện khí của hắn kiểu gì cũng tăng nhanh chóng mặt.
 
Mục Thần
Chương 362: Sao lại là ngươi!


"Ngươi có vẻ muốn thu phục ta nhỉ, tưởng dễ ăn lắm chắc?"

"Chứ sao, không thì ta tới đây làm gì?"

Mục Vỹ cười ranh mãnh: "Tử Liên Yêu Hỏa luôn mà, kể cả có là cao thủ trong tiểu thế giới Tam Thiên cũng không dễ gì thu phục được thiên hỏa, sao không kích động cho được!"

"Tỉnh mộng giùm!"

Tử Long liếc nhìn Mục Vỹ một cách khinh bỉ rồi há miệng phun một ngọn lửa màu tím về phía hắn.

Soạt...

Ngọn lửa tím vừa lại gần Mục Vỹ thì Tru Tiên Đồ lơ lửng trên đầu lập tức bắn một tia sáng vàng ra, ngọn lửa bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt.

"Đây là... Tử Long híp mắt nhìn Tru Tiên Đồ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị hơn.

Nó tự nhận mình đã là sinh vật mạnh nhất thế giới này, thế nhưng vừa rồi Tru Tiên Đồ kia đã bùng nổ một thứ sức mạnh rất kinh khủng.

"Chỗ dựa của ta là nó đấy!"

Mục Vỹ hài lòng gật đầu rồi cười nói với Tử Long: "Sao nào, có muốn làm thuộc hạ ta, phục vụ cho ta không? Bản tôn hứa ngươi sẽ không hối hận suốt đời".

"Hừ, một thằng nhãi cảnh giới Linh Huyệt miệng còn hôi sữa thôi mà cũng tự xưng bản tôn, ngươi mà cũng xứng để ta khuất phục?"

"Không xứng chứ gì?", Mục Vỹ cười lạnh: "Tru Tiên Đồ, thu nó!"

Mục Vỹ cất tiếng một cách tiêu sái, nhưng Tru Tiên Đồ chỉ đáp lại hắn bằng việc yên lặng lơ lửng trên đầu.

"Ha ha... Nhãi con, đây là một thứ thần kỳ, ngươi chưa nắm giữ hoàn toàn mà cũng đòi thu phục ta? Mơ đẹp quá đấy!"

"Gì vậy mái"

Mục Vỹ nhìn Tru Tiên Đồ im ỉm trên đầu, bó tay.

Vốn dĩ hắn chẳng thể khống chế được thứ này, cũng đành bó tay thôi.

"Nhãi con, ngươi có được món bảo vật này mới dám cả gan xấc xược như thế, đúng lúc có ích cho ta. Có khi bản tọa có thể dùng nó để phá vỡ phong ấn vững chắc nơi đây để được tự do, không bị ràng buộc nữa".

"Nói nhảm!”

Mục Vỹ tỏ vẻ khinh thường: "Ngươi bị phong ấn ở đây thì phát huy được bao nhiêu sức mạnh? Nếu ngươi có thể hóa giải phong ấn thì cả cái Thiên Vận Đại Lục này không nhốt ngươi được nữa, thậm chí biến thành biển lửa từ đời nào rồi".

"Biết nhiều đấy, tiếc là ngươi phải chết rồi".

Tử Long nói xong há miệng, phun một tia chớp màu tím ra.

Ấm...

Một tiếng động lớn vang lên, tia chớp tím bản thẳng vào Mục Vỹ. Lần này Tru Tiên Đồ không ngăn cản nữa.

Mục Vỹ không kịp nghĩ nhiều, mau chóng lách người tránh khỏi tia chớp.

Uỳnh...

Một cái lỗ lớn tức thì xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng, bên trong tí tách chớp lóe ánh điện.

"Chết tiệt!"

Tuy Tử Liên Yêu Hỏa chỉ phát huy được một phần nhỏ sức mạnh nhưng khả năng bộc phát của nó khó mà tưởng tượng nổi.

Mục Vỹ xuất hiện trước mặt Tử Long rồi tung một tia chớp ra.

Có điều tia chớp vừa chạm đến cơ thể Tử Long đã dung nhập vào trong và biến mất.

"Đỉnh thết" Mục Vỹ vừa nhìn Tử Long vừa vội vàng lùi ra sau.

Tử Long hoàn toàn ở một cấp bậc khác so với hắn, nói thẳng ra là như người lớn với trẻ nhỏ vậy, không thể bì nổi.

"Giờ đòi bỏ chạy hả? Muộn rồi!"

Tử Long thấy Mục Vỹ rút lui thì cười âm hiểm: "Ta cướp bảo bối của ngươi đây!"

Dứt lời, nó dùng vuốt cào một cái phóng một ngọn lửa hừng hực ra. Ngọn lửa còn cách mười trượng mà đã làm Mục Vỹ thấy khó thở rồi.

Soạt...

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tru Tiên Đồ trên đầu Mục Vỹ thình lình mở ra. Một luồng sáng vàng kim từ trên trời giáng xuống.

Ánh sáng vàng vừa rọi lên người, Tử Long lập tức hét toáng lên thảm thiết. "Á! Là ngươi, sao lại là ngươi! Sao ngươi ở đây, sao ngươi lại xuất hiện ở đây!"

Tử Long trông như nhìn thấy chuyện gì khó tin quá đỗi khi ánh vàng rực rỡ xuất hiện, nó gào thét inh ỏi.

Ngay sau đó, thân thể Tử Long cứng đờ. "Ta hận, ta hận chết đi được, còn chút nữa thôi là ta thoát được khỏi đây rồi!

Còn chưa đầy mười năm nữa là thoát rồi!", Tử Long phẫn nộ gầm rống nhưng vẫn không thể nhúc nhích do tác động của quầng sáng vàng kia.

Nó dần mất đi ý thức, chỉ để lại thân xác Tử Long oai nghiêm bệ vệ. Mục Vỹ biết mình nên làm gì lúc này. Ngặt nỗi biết là một chuyện, làm được lại là một chuyện khác.

Hiện tại Tử Liên Yêu Hỏa đã mất ý thức hoàn toàn, đây là thời cơ tốt nhất để hắn chiếm lấy nó, nếu bỏ lỡ thì mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.

Nhưng đồng thời Tử Liên Yêu Hỏa cũng không phải thứ yếu ớt để hắn có thể thu phục.

Mục Vỹ ngồi xếp bằng, từ từ tĩnh tâm. Tru Tiên Đồ đã giúp hắn ổn định Tử Liên Yêu Hỏa rồi, giờ đến lượt hắn. Soạt...

Một âm thanh vang lên không lâu sau đó, những đốm lửa tím nho nhỏ dưới chân Tử Long tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ từng chút một.

€ó điều số lượng ngọn lửa đang đi vào người hắn thật sự quá ít ỏi và nhỏ bé đến nỗi không đáng kể so với lửa của Tử Long đã hóa thành đá.

Tuy nhiên, có một điều Mục Vỹ rõ hơn cả, đó là phải tiến hành quá trình tẻ nhạt này một cách thật cẩn thận nếu muốn sử dụng được Tử Liên Yêu Hỏa.

Tuyệt đối không được phạm sai lầm nào dù chỉ một chút, nếu không, kẻ chết sẽ là hắn.

Thời gian dần trôi, cơ thể từ từ đóng bụi nhưng Mục Vỹ vẫn không nhúc nhích. Một tháng! Ba tháng!

Một năm!
 
Mục Thần
Chương 363: Một tông, ba các, bốn tộc


Qua một năm, thân thể của Tử Long đã trở thành ngọn lửa tím bình thường, bị Mục Vỹ hấp thu toàn bộ. Giờ đây, toàn thân hắn phủ đầy bụi bặm, không thấy được mặt mũi thế nào.

Lại một tháng trôi qual

Ba tháng!

Một năm!

Cuối cùng, Mục Vỹ đã nuốt chửng chút Tử Liên Yêu Hỏa còn sót lại.

Nhưng hắn vẫn chưa cử động.

Từng ngọn lửa tím hội tụ bên ngoài cơ thể Mục Vỹ, từ từ tích lũy thành hỏa tinh màu tím, dưới nơi hắn ngồi cũng dần hiện lên một tòa sen tím.

Cứ thế lại qua hơn một năm nữa, đôi mắt dính đầy bụi của Mục Vỹ hơi nhúc nhích, một lớp bụi xám phút chốc rơi xuống.

Mục Vỹ khế thở ra rồi đứng lên.

"Tử Liên Yêu Hỏa không hổ là yêu hỏa quái lạ nhất thế gian, đúng là không ngoa khi dùng từ 'yêu' mà".

Hắn đưa tay ra, ngọn lửa tím nhảy nhót trên năm ngón tay của hắn. Xung quanh thân thể Mục Vỹ cũng như xuất hiện một vầng sáng tím.

Đó là một sắc tím vừa đẹp vừa có gì đó quỷ quái.

"Sau khi dùng một nửa thời gian để thu phục Tử Liên Yêu Hỏa, nửa thời gian còn lại để hoàn toàn ổn định cảnh giới, hiện giờ mình đã khai thông huyệt Dũng Tuyền của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười, còn một chút nữa thôi là Thông Thần rồi. Có lẽ có thể cố gắng thêm nữa đế tiến vào bán bộ Thông Thần".

"Đây là do suốt thời gian qua mình phải làm quen với đặc tính của Tử Liên Yêu Hỏa, nếu không cảnh giới của mình ít nhất đã phải là Thông Thần tầng thứ hai rồi!"

Chẳng qua Mục Vỹ cũng hiểu việc nắm giữ triệt để Tử Liên Yêu Hỏa quan trọng hơn so với việc đột phá vào cảnh giới Thông Thần.

"Không biết nay ngày mấy rồi, ông nội đã đi ra chưa nhỉ? Đã đến lúc ra ngoài rồi, đế quốc Nam Vân, ta về rồi đây, Mục Vỹ về rồi đây!"

Mục Vỹ phấn khích cất tiếng rồi nhảy lên. Một đóa sen với sắc lửa tím nở rộ dưới chân, hắn bay lên trời. Tại thành Nam Vân, đế quốc Nam Vân.

Đã hơn ba năm kể từ khi cuộc chiến của bốn gia tộc diễn ra nhưng tưởng chừng nó vẫn hiện diện trước mắt mọi người.

Tại Thiên Chi Các. Lúc này đại sảnh đông như nêm, đâu cũng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Bên ngoài Thiên Chi Các có một người mặc trường bào tím, đầu đội một chiếc nón tím, vành nón dài khiến người khác không thấy rõ mắt của người này.

"Ôi chao, khách quan đi mấy người ạ?" Tiểu nhị tiến lên chào đón nhiệt tình. "Một người".

"Vâng, mời ngài vào!”

"Cho mấy món ngon và một vò rượu nhé tiểu nhị", người mặc trường bào tím bình thản nói.

"Vâng, ngài chờ một lát!"

Sau khi tiểu nhị rời đi, người nọ im lặng ngồi uống trà một mình.

"Đậu má, làm ông đây sợ chết khiếp, còn tưởng là người của Lục Ảnh Huyết 'Tông nữa. Tự nhiên mặc trường bào tím ra vẻ thần bí thế làm gì, làm ông đây nhìn nhầm thành màu xanh!"

"Nói nhỏ lại coi, bộ chán sống rồi hải"

"Không cho người khác chửi cái đám Lục Ảnh Huyết Tông súc sinh đó à? Ba năm nay cả thành Nam Vân chướng khí mù mịt do bọn chúng bày trò chứ đâu”.

"Tiểu nhị, còn chỗ không?”

Vừa lúc đó, ba bóng người thình lình xuất hiện nơi cửa Thiên Chỉ Các, lần này đều mặc trường bào xanh. Kẻ đi đầu lớn tiếng nói.

"Khách quan đi mấy người, xin lỗi, đã hết chỗ rồi!" "Hết chỗ rồi? Ở đó còn kia kìa?"

Kẻ đi đầu nhìn chỗ ngồi của người mặc áo tím rồi quát tháo: "Hắn có một người, bọn ta thì những ba, buôn bán kiểu gì ngu quá vậy?”

"Nhưng..." "Biến mẹ ngươi đi, khỏi nhưng nhị gì sất!"

Tiểu nhị bị đạp một phát lăn trên đất mấy vòng, tình cờ lăn đến dưới chân người mặc áo tím.

"Nếu ba vị không chê thì ngồi chung đi, ta mời bữa ăn này!", khi tiểu nhị lăn đến bên chân, người nọ lên tiếng.

"Ngươi là cái thá gì..."

"Hầy, vị huynh đệ này đã cho ngồi chung rồi thì ngồi chung đi!", nam tử đằng sau kẻ mặc trường bào xanh cầm đầu ngắt lời.

'Thế là bốn người ngồi cùng một bàn.

"Tiểu nhị, mang thêm vài món lên, thanh toán vào đơn của ta!", người mặc áo. bào tím vừa quơ tay thì một đống linh thạch rơi xuống, ba kẻ kia nhìn mà sững sờ.

Chỗ linh thạch này tối thiểu cũng phải mấy nghìn linh thạch trung phẩm, xem ra tên áo tím này giàu lắm đây!

"Các vị, tiểu đệ mới đến nên chưa biết tình hình nơi trù phú này ra sao, có vài điều chưa hiểu, muốn xin được chỉ giáo ít nhiều", người áo tím mở lời với vẻ khiêm nhường rồi đẩy trăm viên linh thạch qua.

"Ha ha, không dám không dám! Lục Ảnh Huyết Tông ta là lão đại của thành Nam Vân này, chưa có thông tin gì có thể tránh khỏi tai mắt của bọn ta đâu".

Người hơi gầy trong ba kẻ tủm tỉm đáp: "Hỏi đi, hỏi đi!"

"Ta nhớ trước đây đế quốc Nam Vân có năm gia tộc nắm quyền mà, sao giờ không thấy nhà họ Mục đâu cả?"

"Ha ha, ngươi mới đến thành Nam Vân đúng không? Ba năm trước đúng là năm gia tộc đấy, nhưng nay không gọi vậy nữa!"

"Ồ! Vậy gọi sao?"

"Hiện tại có một tông, ba các, bốn tộc!”"Nghĩa là sao?", người áo tím thắc mắc hỏi.
 
Mục Thần
Chương 364: Thông Thần Các


"Ha ha, một tông đương nhiên là chỉ Lục Ảnh Huyết Tông bọn ta. Ba các là Thánh Đan Các, Tụ Tiên Các, Thông Thần Các. Trong ba các này, Thánh Đan Các thì khỏi bàn cãi, đó là cơ sở Thánh Đan Tông đặt tại mọi đế quốc ở đại lục, Tụ Tiên Các là do hai vị đại sư họ Mạt thành lập, Thông Thần Các thì gần đây mới phát triển, nổi tiếng với đan dược và thần binh. Và bốn tộc chính là nhà họ Cổ, nhà họ Lâm, nhà họ Tiêu và hoàng thất!"

"Thông Thần Các?"

Mục Vỹ chưa từng nghe nói đến nơi này.

"Thông Thần Các mới xây dựng được ba năm, hơn nữa nơi này còn có quan hệ dây tơ rễ má gì đó với nhiều người có chức quyền trong học viện Thất Hiền. Ban đầu ba gia tộc nghỉ ngờ Thông Thần Các có liên quan đến tàn dư nhà họ Mục, muốn giải quyết nhưng không ngờ họ ngày càng có danh tiếng với đan dược và thần binh của mình, đến nay đã trở thành các lớn thứ bal"

"Có liên quan đến nhà họ Mục à?”

Người mặc trường bào tím gật đầu, nói: "Cảm ơn ba vị, tại hạ xin cáo từ!"

Người nọ lại đưa mấy trăm viên linh thạch trung phẩm ra rồi chắp tay rời đi.

"Đại cai"

Thấy hắn đã đi, ba người lập tức tụm lại.

"Đại ca, thằng nhóc đó trông bàn tay thì trắng nõn, rõ ràng là mới hai mấy tuổi thôi nhưng hào phóng thật, có lẽ là con cháu gia tộc nào đi rèn luyện, hay chúng ta...

"Đúng đó đại ca, hắn xài linh thạch như nước vậy, chúng ta cứ trói lại xem hắn còn bảo bối gì không đi!"

"Chuyện này..."

"Đại ca à, còn chần chừ nữa là muộn đấy!", hai người nói lớn với người đứng giữa.

"Đi thôi!"

Câu vừa dứt, ba người lập tức đứng dậy đuổi theo Mục Vỹ vừa ra ngoài.

"Chà, nhìn là biết tên đó trẻ người non dạ, dám khoe của với người của Lục Ảnh Huyết Tông, chán sống hay gì?", cảnh tượng người của Lục Ảnh Huyết Tông

đuổi theo Mục Vỹ làm dấy lên những tiếng thương hại trong đại sảnh.

Họ nhìn ba tên Lục Ảnh Huyết Tông đuổi theo thanh niên mặc trường bào tím kia, không khỏi đoán mò khung cảnh sau đó.

Trong một con hẻm vắng người, thanh niên mặc trường bào tím chậm rãi cước bộ, phía trước là ngõ cụt.

Người nọ quay lại nhìn ba người đằng sau, mỉm cười: "Sao ba vị đại ca theo ta đến đây?"

"Khà khà, tiểu tử, ngươi có biết câu “giàu đừng khoe' không?" "Ngươi giàu thế chỉ bằng chia cho huynh đệ bọn ta một ít đi?" "Ð? Ăn cướp à!"

Người thanh niên áo tím giật mình nhìn ba người, đáp: 'Cướp cũng được, ta có nhiều linh thạch lắm!"

Vừa dứt lời thì một lượng lớn linh thạch xuất hiện trên mặt đất, chỗ linh thạch chất đống ấy nom ít nhất cũng phải mười nghìn.

Ba người vừa thấy số linh thạch kia là sáng mắt.

"Linh thạch có thì có, nhưng các ngươi có mạng để lấy không?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, một khuôn mặt khôi ngô hiện ra dưới vành nón tím.

"Là ngươi!"

Kẻ có gương mặt thanh tú hơi nữ tính trong ba người mặc áo bào xanh chợt thốt lên.

"Đại ca, huynh biết hắn sao?”

"Không thể nào, không thể nào, ngươi không thể là hắn được. Hän đã chết rồi, rõ ràng hắn đã nhảy vào trong Lôi Âm Cốc rồi cơ mà, tuyệt đối không thể sống được!"

Kẻ cầm đầu trợn mắt hốc mồm nhìn người mặc trường bào tím.

"Tuyệt đối không thể sống được?", thanh niên nhoẻn miệng cười, đôi mắt ánh lên màu tím tà dị. Hắn cười nói: "Do các ngươi tưởng thế thôi!"

Người thanh niên dứt lời, một đóa sen tím nhen nhóm trong tay hắn. Hoa sen tím kia bay về phía ba người nọ.

Bọn họ muốn hét lên phản kháng nhưng chẳng làm được gì, chỉ biết vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Ấm...

Có tiếng kêu trầm đục phát ra từ trong con hẻm, ba kẻ đó biến mất khỏi thế gian, chỉ để lại chút bụi bặm dưới đất.

Người thanh niên có đôi mắt tím chính là Mục Vỹ. "Thông Thần Các, Thông Thần Các, thú vị đây, để tìm hiểu xem thế nào!"

Mục Vỹ vừa thì thầm vừa sải bước rời khỏi đây như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Gần ba năm nay, Thông Thần Các liên tục tiến bước trên con đường phát triển tại thành Nam Vân.

Không một ai điều tra ra được ai là chủ của Thông Thần Các.

Tuy bước đầu khuếch trương thế lực hơi thăng trầm nhưng dường như Thông 'Thần Các đã ngày càng có nhiều quyền thế hơn trong một năm trở lại đây, các thế lực muốn áp chế Thông Thần Các trong thành Nam Vân cũng dần chùn chân.

Nguyên nhân cho điều này vẫn còn là một ẩn số cho đến nay.

Nhưng mọi người đều hiểu rằng, có một lý do cho sự trỗi dậy của Thông Thần Các là những người điều hành thần bí trong các.

Người thì cho rằng họ là học trò của học viện Thất Hiền, kẻ thì đồn thổi họ là giáo viên của học viện, rồi còn có tin đấy là đệ tử long bảng.

Tin nào cũng có, nhưng các thương vụ làm ăn của Thông Thần Các vẫn cứ tăng, gây ra được tiếng vang ngày càng lớn trên đế quốc Nam Vân.

"Hoan nghênh khách nhân đến chơi!"

Nữ tử tiếp khách lịch sự chào người mặc áo bào tím.

"Bức tranh này vẽ gì thế?"

"À, đây là tranh vế Mục tiên sinh, Mục Vỹ ạ!", nữ tử tiếp khách nhã nhặn đáp.

"Mục tiên sinh?", người mặc áo tím nói khế: "Mục Vỹ?"

"Đúng vậy ạ'".

Nghe được câu trả lời chắc nịch của cô ấy, lồng ngực Mục Vỹ phập phồng, hẳn cố gắng làm mình bình tĩnh lại.

Vẽ xấu như ma, hắn mà biết là ai vẽ sẽ đần cho một trận tơi bời!

"Ta muốn gặp thầy luyện khí cấp cao nhất ở đây, ta cần luyện chế một món huyền khí cực phẩm', Mục Vỹ vào đại sảnh Thông Thần Các, nhỏ nhẹ yêu cầu.

"Mời khách nhân đi cùng ta".

Rất hiếm thầy luyện khí trong đế quốc Nam Vân có đủ khả năng luyện chế ra huyền khí cực phẩm.

Còn những võ giả cần đến huyền khí cực phẩm thì ai cũng có thân phận hiển hách, địa vị cao quý, dĩ nhiên nữ tử tiếp khách không dám qua loa.

"Chắc hẳn khách nhân đã biết thầy luyện huyền khí cực phẩm ở chỗ bọn ta là đại sư Tề rồi phải không, có điều dạo này đại sư Tê khá nhiều đơn hàng nên xin đại nhân chờ một lát".

"Được",

Sau khi nữ tử tiếp khách rời đi, Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trong phòng, dùng lực linh hồn quan sát xung quanh.

€ó bốn, năm hơi thở trong tối phong tỏa hắn. Dường như họ đang thăm dò thân phận của hắn.
 
Mục Thần
Chương 365: Vì đó là thầy của chúng ta!


Lúc này, trong một gian phòng khác.

"Đại sư Tề, người này không rõ lai lịch, không cần phải nhận đơn đâu ạ".

"Vậy sao được!"

'Tề Ngự Phong nghe Cảnh Tân Vũ nói thì cuống quýt.

"Hiện tại Thông Thần Các đang gặp khó khăn trong xoay vòng vốn, có một vị khách quý yêu cầu huyền khí cực phẩm thì chúng ta phải tận dụng cơ hội này đánh bóng tên tuổi chứ, sao lại không nhận!"

"Cha à, người này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ, con sợ đơn này là một cái bẫy!"

Tề Minh trầm ngâm nói: "Để con thăm dò sức mạnh của hắn xem sao. Dù gì bây giờ con có thể luyện chế ra huyền khí trung phẩm, đã được tính là thầy luyện huyền khí trung phẩm rồi, dò la mức giá trước cũng không sao'.

"Nếu kẻ này có rắp tâm gì thì để Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đi cùng con là được, nay họ cũng đã là thầy giáo cao cấp của Lôi Phong Viện rồi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu!"

"Đúng vậy ạ!"

Hiên Viên Giá cũng lên tiếng: "Lần ám sát trước may mà Lâm Hiền Ngọc phản xạ nhanh, nếu không..."

"Vậy... mấy đứa cẩn thận nhé!" "Vâng!" Sau đó, ba người ra ngoài, đi đến gian phòng Mục Vỹ ngồi.

"Vị khách nhân này, nghe nói ngài muốn luyện chế huyền khí cực phẩm phải không ạ?”

"Đúng vậy, một thanh kiếm, ta muốn luyện chế theo hình dạng này".

Mục Vỹ vừa đáp vừa đưa một tờ giấy ra. Trên tờ giấy vẽ một thanh trường kiếm.

Nhưng Tê Minh lại sững người khi nhìn thấy nó. "Sao vậy?"

"Sao vậy?"

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đều ngạc nhiên.

"Thanh kiếm đầu tiên thầy Mục dạy ta luyện chế đây mà!", Tê Minh nhỏ giọng hét.

"Ngươi là ai?"

Cảnh Tân Vũ chợt quát người mặc trường bào tím: "Ngươi là ai? Tới Thông 'Thần Các bọn ta làm gì?"

"Thông Thần Các? Từ khi nào mà đến cả giáo viên trong học viện Thất Hiền cũng mó tay vào lợi ích thế?"

"Hừ, giờ ai chả biết học viện Thất Hiền rối như mớ bòng bong, giáo viên ra ngoài kiếm tiền cũng chẳng có gì phải bàn".

"Cảnh Tân Vũ!"

Nghe Cảnh Tân Vũ nói, Tê Minh nhíu mày gắt lên.

"Không biết khách nhân lấy được bản vẽ này từ đâu? Bản vẽ này chỉ có sư phụ ta và ta biết, những người khác không thể có được, trừ khi... là sư phụ ta đưa cho khách nhân!"

"Sư phụ ngươi là ai?"

"Trên cổng Thông Thần Các có đấy!"

Cảnh Tân Vũ lại sừng sộ: "Thông Thần Các tề tựu thần, ta và ngươi cùng đi trên con đường dẫn đến Thông Thần, ký tên Mục Vỹ! Ngươi không thấy hả? Có cả tranh vẽ thầy Mục cơ mài"

Phụt!

Người mặc trường bào tím vừa nghe xong đã phun một ngụm nước trà ra ngoài.

"Tranh nào?”

"Ngay bên cạnh ba chữ Thông Thần Các đấy!" "Vậy ai vẽ đấy?"

"Ta!", Cảnh Tân Vũ ưỡn ngực, lưng thật thẳng. "Trò hả! Thì ra là tên tiểu tử khốn kiếp này!" Người mặc trường bào tím hét lên rồi đứng dậy. Bốp bốp bốp!

Người nọ liên tục tung ra mấy cú đấm, Cảnh Tân Vũ bị đánh tới tấp ngã xuống đất.

"Ngươi..."

Hiên Viên Giá muốn tiến lên cản nhưng Tề Minh cười tủm tỉm ngăn cậu ấy lại. "Tê Minh, sao ngươi cản ta? Cứ để vậy Cảnh Tân Vũ sẽ bị đánh chết đấy!" "Không có chuyện đó đâu!"

"Sao không?"

"Vì đó là thầy của chúng ta!"

Câu nói của Tê Minh làm Cảnh Tân Vũ ngẩn ngơ.

Thầy?

Mục Vỹ?

Sao có thể!

'Tề Minh quỳ phịch xuống đất, cúi đầu trầm giọng nói: "Đệ tử Tê Minh bêu xấu rồi, bái kiến sư phụ ạ!"

Tiếng động phát ra khi quỳ xuống vang dội đến nỗi làm Hiên Viên Giá đần mặt, Cảnh Tân Vũ cũng đứng hình.

"Thầy? Mục Vỹ?", Cảnh Tân Vũ càng nghệch mặt ra khi thấy người nọ tháo. nón xuống.

"Thầy Mục, trò không cố ý thật mà, trò không vẽ bức tranh đó đâu, Hiên Viên Giá vẽ đấy, là tên Hiên Viên Giá này này!", Cảnh Tân Vũ đưa đám kêu la với gương

mặt sưng vù.

"À... trò, trò, trò đi thông báo những người khác, trò đi thông báo những người khác tin này đây thầy, thầy Mục!"

Hiên Viên Giá lủi nhanh như thỏ.

"Quay lại!"

Sau khi Mục Vỹ lấy nón xuống, họ thấy được khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt tím kì lạ trên đó làm họ có cảm giác như bị nhấn chìm vào vòng xoáy vô tận.

"Thầy Mục!”

Mục Vỹ lúc này khác xa trước đây.

Nếu nói Mục Vỹ trước đây là một người trông vừa khôi ngô vừa ngang tàng, thì Mục Vỹ lúc này lại mang vẻ đẹp thanh tú như thư sinh, toàn thân không hề toát ra vẻ ngông nghênh nào, nom còn hơi ốm yếu là đằng khác.

Mục Vỹ sau khi dung hợp với Tử Liên Yêu Hỏa đã trở nên điềm nhiên tĩnh lặng, tạo ấn tượng hiền hòa, gần gũi với người khác.
 
Mục Thần
Chương 366: Xin làm chân hộ về


“Thầy Mục!”

“Thầy Mục!”

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá quỳ sụp xuống. Ba năm rồi!

Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ Mục Vỹ đã chết nên luôn thấy nhớ nhung, buồn chán và vô cũng phẫn hận!

Thời gian qua, không ai bắt bọn họ tu luyện, nhưng ai nấy đều ép bản thân phải nỗ lực hết mình, mục đích chính là báo thù cho thầy giáo.

Ba trang tử hán đã trực trào nước mắt. Trong lúc xây dựng Thông Thần Các vất vả nhất, họ không khóc, khi gặp đối thủ tàn khốc, họ không rơi lệ, nhưng bây giờ lại bật khóc.

“Cái đám này, khóc lóc cái gì? Thầy đã về rồi mà các trò còn khóc sao!”

Mục Vỹ cười mắng một câu rồi vỗ vai ba người họ.

“Đâu ạ, chỉ có đàn bà mới khóc lóc thôi!”

Cảnh Tân Vũ xị mặt ra, khàn giọng nói: “Trò không khóc, thầy Mục, ba năm qua rốt cuộc thầy đã đi đâu? Hôm đó, rõ ràng chúng trò đã nhìn thấy thầy nhảy

vào... bây giờ thầy...”

“Từ từ rồi ta sẽ kể các trò nghe về chuyện đã qua, bây giờ ta muốn biết các chủ của Thông Thần Các là ai?”

“Ba ngươi đang làm gì thế hả?” Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói đã vang lên, ai đó đẩy cửa đi vào.

Sau khi nhìn thấy những người có mặt trong phòng, người đó nhìn chằm chăm vào Mục Vỹ.

“Gai”

Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi trực rơi nước mắt, nhìn thấy bóng dáng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cậu ta chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.

“Ca ca! Đúng là huynh rồi, ca cat”

Mục Phong Hành mừng đến mức bật khóc rồi ôm chầm lấy Mục Vỹ, sau đó lại cười lớn nói: “Đệ biết mà, sao huynh có thể chết được chứ!”

'Thấy hai huynh đệ họ ôm ấp, nhóm Tề Minh bật cười nhưng nước mắt vẫn hoen mi.

“Thôi được rồi, ta vẫn chưa biết các chủ của Thông Thần Các là ai đâu!”

Mục Vỹ cười nói: “Lần này, ta đến xin làm hộ vệ cho Thông Thần Các, các trò không dẫn ta đi gặp các chủ mà cứ khóc lóc ở đây làm gì?”

“Ha ha, thầy Mục, chúng trò xây dựng Thông Thần Các vì thầy, cho nên thầy chính là các chủ ạ!”

“Đúng ạ, thầy Mục, bây giờ thầy đã quay về, các chủ của Thông Thần Các là thầy. Để xem giờ có ai dám ra tay với thầy nữa không!”

“Chuẩn rồi, lần này dù phải chết thì trò cũng không để thầy xảy ra chuyện gì nữa”.

Mục Vỹ nhìn ba người đó rồi mỉm cười một cách quái lạ, nói: “Không, lần này các trò đừng cho ai biết ta đã quay về vội, ta tự có sắp xếp!”

“Được rồi, giờ ta đến Thông Thần Các để xin làm chân hộ vệ đây. Ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền, các vị cho hỏi như vậy đã đủ tư cách gia nhập Thông Thần Các làm hộ vệ chưa?”

“Rồi ạ, bây giờ thầy chính là hộ vệ của Thông Thần Các”.

Mục Phong Hành cười nói: “Với thân phận là phó các chủ của Thông Thần Các, trò hoan nghênh thầy gia nhập ạ!”

Phó các chủ?

Mục Vỹ cứ tưởng Mục Phong Hành sẽ là các chủ, không ngờ cậu ta chỉ là phó.

“Thế các chủ là ai?”

“Chắc chắn thầy không đoán được đâu!”, Mục Phong Hành cười một cách thần bí, nụ cười ấy khiến Mục Vỹ thấy có mùi âm mưu.

Thông Thần Các có cả thảy ba tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh giao dịch và vài gian phòng, tầng thứ hai là phòng đấu giá, còn tầng thứ ba là nơi làm việc của quản lý Thông Thần Các.

Lúc này có một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc ở trên tầng ba, cô ta cau mày lại sau khi xem báo cao trên bàn.

“Lâm Hiền Ngọc, lợi nhuận tháng này rõ ràng ít hơn hẳn tháng trước, sao thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau chiếc bàn.

“Bẩm các chủ, mấy ngày qua có rất nhiều võ giả chạy đến Thánh Đan Các mua đan dược và huyền khí, hơn nữa Thông Thần Các chúng ta chỉ chiếm phân ngạch chưa tới ba phần của đế quốc Nam Vân. Dạo này hình như có một tốp thầy luyện đan và thầy luyện khí đến Thánh Đan Các, cho nên...”

“Thánh Đan Các, lại là Thánh Đan Các!”

Cô gái ngồi sau bàn làm việc sa sầm mặt.

“Gần đây, Thánh Đan Các ngày càng quá đáng, liên tục chèn ép Thông Thần Các chúng ta. Hừ! Họ tưởng Thông Thần Các chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”

Cốc cốc...

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

“Phó các chủ? Có chuyện gì vậy?”

“Dạo này chỗ chúng ta thiếu hộ vệ nên ta mới tuyển thêm một người”.

“Hả? Nhanh thế à? Người đâu? Dẫn tới đây cho ta coi xem có đáng tin không nào?”

Mục Phong Hành mỉm cười đáp: “Tuyệt đối đáng tin cậy!” “Dẫn tới đây xem đãi”

“Tử Mộc tiên sinh, mời!”, Mục Phong Hành chắp tay với người ở phía sau rồi cung kính nói.

Tử Mộc?

Cô gái ngồi sau chiếc bàn dài cau mày, hình như cô ta chưa nghe thấy tên người này ở đế quốc Nam Vân bao giờ thì phải.

Trò ấy?

Các chủ?

Người được gọi là Tử Mộc tiên sinh đương nhiên là Mục Vỹ, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi sau chiếc bàn dài, hắn hơi ngẩn ra.

Hắn hoàn toàn không ngờ các chủ của Thông Thần Các lại là Vương Tâm Nhã!

Một cô gái hay khóc nhè của ngày xưa giờ thoắt một cái đã trở thành các chủ.

Nhưng phải công nhận là Vương Tâm Nhã của ba năm trước ngây ngô và non nớt hơn Vương Hinh Vũ khá nhiều.

Nhưng bây giờ, cô ta trông có vẻ rất trưởng thành, toàn thân vẫn toát ra khí chất thanh thuần, nhưng ẩn trong đó lại có sự oai phong.

Mục Vỹ liếc Mục Phong Hành một cái rồi kéo vành mũ thấp xuống, sau đó cười khổ.
 
Mục Thần
Chương 367: Tử Mộc tiên sinh


“Tử Mộc tiên sinh có thể đối mặt trực diện với người khác được không?”, thấy Mục Vỹ mặc một chiếc áo choàng màu tím, đội mũ trên đầu và bịt mặt bằng khăn đen, Vương Tâm Nhã cau mày.

Bây giờ là giai đoạn quan trọng của Thông Thần Các, nếu bị thế lực khác cài cắm người vào thì gay go.

“Các chủ, Tử Mộc tiên sinh là người luyện võ nên không tiện cho các chủ nhìn ngắm diện mạo. Nhưng ta có thể đảm bảo người này không hề có vấn đề gì”.

“Hả? Phó các chủ đã nói vậy thì chắc là đáng tin rồi, ta luôn yên tâm khi giao việc cho ngươi!”

“Nếu vậy thì Tử Mộc tiên sinh sẽ ở bên cạnh các chủ để bảo vệ an toàn cho các chủ!”

Mẹ kiếp!

Nghe Mục Phong Hành nói vậy, Mục Vỹ thầm mắng một câu, thằng nhóc này cố tình bới việc cho hắn à?

“Vậy ngươi hãy dẫn Tử Mộc tiên sinh xuống dưới trước đi, ta còn chút việc cần xử lý!”

“Vâng!” Mục Phong Hành cúi đầu cười rồi dẫn Mục Vỹ rời đi. Nhưng bọn họ vừa đi ra khỏi phòng, bên ngoài đã vang lên một tiếng gọi.

“Tử Mộc tiên sinh khoan đãt Tại hạ là Lâm Hiền Ngọc - hộ vệ của Thông Thần Các muốn nói với Tử Mộc tiên sinh vài lời!”

Thấy Mục Vỹ gật đầu, nhóm Mục Phong Hành tránh sang một bên. “Người chưa chết!”

Nhưng nhóm Mục Phong Hành vừa đi khỏi thì Lâm Hiền Ngọc đã ghé vào tai Mục Vỹ rồi khế cười nói.

“Ha ha... Ta biết ngay không giấu được ngươi mài!” “Đương nhiên!”

“Đã bốn năm rồi, sao ngươi chưa đi?”, Mục Vỹ nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi cười hỏi.

“Bốn năm ư? Nhưng ta chỉ ở cạnh thiếu chủ có một năm thôi, còn những hai năm nữa. Bây giờ, người đã quay về, ta sẽ bắt đầu tính thời gian tiếp”.

“Được!” Nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ cảm thấy rất vui.

Vì hai người họ không cần nói dông dài đã có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, ngày xưa hắn chọn Lâm Hiền Ngọc làm hộ vệ số một đúng là sáng suốt.

“Phó các chủ!”

Một giọng nói thảng thốt chợt vang lên. Một bóng người chạy từ cửa tầng ba vào. “Có chuyện gì?”

“Bên ngoài có người gây sự, nói huyền khí hạ phẩm của chúng ta có vấn đề nên đang tranh chấp với Hoàng Vô Cực ạ”.

“Đi”

“Người nhìn đi, người vừa về một cái là có chuyện ngay rồi!” Lâm Hiền Ngọc mỉm cười, không vội đi ngay.

Ba năm qua, không hôm nào gã được yên giấc, nhưng khi thấy Mục Vỹ đã trở về, gã cảm thấy đã trút được gánh nặng, như thể đã tháo bỏ trọng trách trên vai.

“Thế lại chẳng hay à? Tiện cho ta thể hiện tác dụng của mình!”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người đi xuống dưới.

Bên ngoài tầng một đang hỗn loạn, đồ đạc cũng bị ném lung tung.

Hoàng Vô Cực che ngực đứng cạnh nhóm Mục Phong Hành, sắc mặt cậu ta hơi tái.

Còn đám người đứng trước cửa Thông Thần Các thì đều mặc võ phục, trong đó có một người đàn ông trung niên ngạo nghề mặc một bộ y phục của thầy luyện khí.

“Các vị, Thông Thần Các ta luôn hoan nghênh khách từ phương xa tới, nhưng thế này là sao?”, Mục Phong Hành trầm giọng hỏi khi nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất.

“Sao là sao?”

Một người đàn ông khôi ngô đứng đầu gào lên: “Vị này là thầy luyện huyền khí của Thánh Đan Tông ta. Một thời gian trước, Thánh Đan Các chúng ta thiếu hàng nên có nhờ Thông Thần Các các ngươi luyện chế giúp một lô huyền khí, nhưng kết

quả thì sao?”

Tiếng tinh tang vang lên, lập tức có mấy chục bộ huyền khí hạ phẩm rơi xuống đất.

Mỗi một món huyền khí hạ phẩm đều có giá khoảng một triệu linh thạch trung phẩm, ngần này huyền khí đã tương đương với một cuộc giao dịch trị giá hàng trăm triệu linh thạch.

“Có vấn đề gì sao?”

“Tự ngươi không thấy sao?” người đàn ông cường tráng đó quát.

“Thôi nào Thiết Lê, có gì thì từ từ nói”, thầy luyện khí luôn tươi cười kia nói: “Vị bằng hữu này, lô huyền khí này không có một chút khế văn nào nên không thể phát huy tác dụng được, có phải Thông Thần Các nên cho chúng ta một lời giải thích không?”

“Không thể nào!”

'Tê Minh ra mặt nói: “Số huyền khí này đều đã qua tay ta, hơn nữa hai bên cũng đã đối chiếu lúc giao hàng rồi, không hề hấn gì cả!”

“Lời của ngươi không tính, vị này là đại sư Liễu Thanh - thầy luyện huyền khí cực phẩm của Thánh Đan Tông chúng ta, không lẽ ông ấy lại nói sai?”

Thiết Lê không ngừng cười lạnh, trong mắt có vẻ coi thường.

“Ngươi chỉ là một thầy luyện huyền khí trung phẩm nhỏ bé mà dám nghỉ ngờ lời nói của thầy luyện huyền khí cực phẩm ư? Đúng là không biết lượng sức mình!”

“Mình mình cái con khi!”

Cảnh Tân Vũ tức tối quát: “Lúc giao hàng không có vấn đề mà bây giờ lại đến sinh sự, ai biết có phải các ngươi giở trò hay không?”

“Ngươi nói chúng ta giở trò?”

Liễu Thanh không vui nói: “Hừi ta là thầy luyện huyền khí cực phẩm nên không thể tha cho ngươi tội vu vạ! Được, nếu ngươi nói ta giở trò thì chứng minh đi”.

“Tê Minh!”

Cảnh Tân Vũ ra hiệu bảo Tê Minh lên kiểm tra. Tề Minh bước tới, cầm một thanh bảo kiếm lên rồi quan sát kỹ càng. Nhưng ngay sau đó, cậu ấy đã nhíu mày.

Khế văn mà cậu ấy đã khắc bên trong không có gì khác lạ, nhưng khi vung thanh kiếm, âm thanh vang lên thật sự có vấn đề!

Sao lại thế?

Tê Minh ngẩn người nhìn món huyền khí trong tay mà không hiểu ra sao.
 
Mục Thần
Chương 368: Bồi thường


“Sao? Tiểu tử kia, ngươi là thầy luyện huyền khí trung phẩm thì phải biết kính trọng tiền bối chứ! Ta lớn hơn ngươi hai cấp thì đương nhiên sẽ hiểu biết hơn ngươi rồi. Kiểm tra xong chưa? Biết sai rồi thì mau bồi thường đi!”

Liễu Thanh cười nói: “Ba mươi sáu món huyền khí hạ phẩm, trong đó còn có ba món huyền khí trung phẩm, tổng cộng là bảy mươi tám triệu chín trăm ba mươi nghìn linh thạch trung phẩm”.

“Khoan đãi”

Đúng lúc này, một người mặc áo choàng tím đi ra.

Mục Vỹ bước lên, cười nói: “Đại sư Liễu Thanh, cho ta xem lô huyền khí này được không?”

“Ngươi là cái thá gì?”, Liễu Thanh hầm hừ nói: “Đến thầy huyền khí đứng đầu 'Thông Thần Các còn không nhìn ra được vấn đề mà ngươi cũng đòi ư?”

“Đại sư Liễu hãy ăn nói cho cẩn thận một chút, vị này là hộ vệ mới tới Thông 'Thần Các chúng ta”.

Mục Phong Hành chắp tay rồi nói với Mục Vỹ: “Tử Mộc tiên sinh, ngài xem đi!” 'Thấy Mục Vỹ tiến lên trước, Tê Minh thầm thấy mong chờ.

Cậu ấy biết rõ trình độ luyện khí của Mục Vỹ, có Mục Vỹ ra mặt thì lần này. Thánh Đan Các đừng hòng sinh sự.

“Sao? Có vấn đề gì không?” “Đương nhiên là không!” Nghe Mục Vỹ nói vậy, Liễu Thanh cười đắc ý.

“Huyền khí hạ phẩm của đại sư Tề Minh đúng là cực phẩm, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng huyền khí này đã bị người ta giở trò!”

Song ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Mục Vỹ đã khiến nụ cười trên mặt Liễu Thanh cứng đờ.

“Ngươi vu vạ!”, Liễu Thanh tức giận nói: “Nếu thế thì ngươi nói xem vấn đề ở đâu?”

“Rất đơn giản!”

Mục Vỹ rút một thanh trường kiếm ra rồi điểm ngón tay, một luồng chân nguyên chui vào bên trong.

Vù...

Một tiếng động khế vang lên, chuôi của thanh kiếm ấy đã xuất hiện một khế. văn.

“Nguyên nhân nằm ở đây, các món huyền khí hạ phẩm và trung phẩm này có thể nói là được luyện chế một cách hoàn hảo, nhưng sau đó đã có người thêm một khế văn vào trong. Làm như thế vừa hay có thể phá huỷ sự liên kết của khế văn gốc, khiến huyền khí xảy ra vấn đề”.

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Hơn nữa rõ ràng chỉ có thầy luyện huyền khí cực phẩm mới có thể khắc ra khế văn này. Thông Thần Các chúng ta đương nhiên không thể tự đập bể chén cơm của mình, vì thế sự việc đã rõ ràng rồi”.

“Mẹ kiếp! Thánh Đan Các các người định hại Thông Thần Các chúng ta à!” Hoàng Vô Cực quát lớn, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.

“Hừi Một tên hộ vệ nhãi nhép mà dám ăn nói ngông cuồng, ai mà tin chứi Thiết Lê đó lập tức làm ầm lên.

“Nhãi nhép? Ngươi mới là đồ nhãi nhép thì có!”

Mục Vỹ nổi giận, hừ nói: “Đến khế văn do các người giở trò ta còn moi ra được, ngươi hãy nhìn vị Liễu Thanh của ngươi đi, tái mặt rồi kia kìa, thế mà ngươi còn dám làm loạn ở đây à?”

“Đại sư Liễu Thanh...”

Thiết Lê thật sự không biết gì cả, nhưng y vẫn nhớ như in lời của đại sư Liễu Thanh.

Ông ta nói sẽ không một ai của Thông Thần Các có thể phát hiện ra ông ta đã giở trò!

Nhưng bây giờ...

“Hừ! Coi như các ngươi giỏi, mang huyền khí về thôi!”

Liễu Thanh hầm hừ một tiếng, bực bội phất ống tay áo quay người bỏ đi. “Eo ôi, mưu kế bị vạch trần, lộ ra nguyên hình rồi định cứ thế mà chuồn à?” Mục Vỹ nhìn Liễu Thanh, sau đó khí thế tà mị ngày một mạnh hơn.

“Ngươi định làm gì?” Thiết Lê trợn trừng mắt, hừ nói: “Tiểu tử, đừng không biết sống chết”.

“Làm gì ư?”, Mục Vỹ cười nói: “Các người không được mang một món huyền khí nào đi cả, định vu oan cho Thông Thần Các chúng ta nhưng thất bại rồi định

phủi mông bỏ chạy à? Đâu có dễ thế”. “Bỏ huyền khí lại ư?” “Không chỉ thế, mà các ngươi còn phải đền những món đồ đã đập hỏng ở đây. Còn nữa, điều quan trọng nhất là các ngươi phải đền bù vì đã làm ảnh hưởng tới

thanh danh của Thông Thần Các chúng ta!”

Mục Vỹ gật gù nói: “Thế thì đền bảy mươi tám triệu chín trăm ba mươi nghìn linh thạch trung phẩm, thiếu một linh thạch cũng không được!”

“Ngươi chán sống rồi đúng không?” 'Thấy Mục Vỹ đòi hỏi quá đáng, Thiết Lê nổi giận đùng đùng.

Trước khi đến đây, Liễu Thanh này đảm bảo với y sẽ không làm sao, nhưng giờ thì hay rồi, to chuyện rồi.

“Người chán sống là ngươi đấy!”, Mục Vỹ cười nói: “Bất kể là ai, khi đã đến 'Thông Thần Các chúng ta gây sự thì chỉ có một kết cục thôi, đó là chết!”

Bùng...

Mục Vỹ vừa dứt lời, một ngọn lửa màu tím đã cháy ở đầu ngón tay hắn.

Ngọn lửa ấy lập tức bùng lên, tạo thành một bông hoa sen màu tím.

Đoá sen màu tím đó đến gần mang theo từng luồng khí nóng khủng khiếp, tiếng tanh tách vang lên, bông hoả sen màu tím lớn cỡ bàn tay còn chưa áp sát Thiết Lê thì tiếng nướng thịt đã vang lên rồi.

Thiết Lê kêu lên thảm thiết, hai cánh tay bốc cháy, y định dập lửa trên người nhưng ngọn lửa ấy như côn trùng bám trong xương, không thể xua đi được.

“Đội trưởng Thiết!”

Thấy người Thiết Lê bốc cháy ngọn lửa màu tím, một hộ vệ vội vàng chạy tới định dập giúp y.

Nhưng tên đó vừa chạy đến gần Thiết Lê, ngọn lửa đã bùng lên rồi đốt cháy góc áo của gã, không sao dập tắt được.

“A... Cứu, cứu ta với!” Tên hộ vệ đó gào khóc ầm ï, nhưng ngọn lửa trên áo gã vẫn cháy bùng bùng.

Mọi người xung quanh lập tức dựng tóc gáy.
 
Mục Thần
Chương 369: Sự khủng khiếp của ngọn lửa màu tím


Người mặc áo choàng tím này ra tay độc ác, hơn nữa thủ đoạn còn quỷ dị, không lẽ ngọn lửa màu tím này là thiên hoả sao?

“Ngươi...”

“Mau đền đủ số linh thạch như ta đã nói, một linh thạch cũng không được thiếu, nhớ chưa?”

Một bông hoa sen màu tím lại xuất hiện trên bàn tay trắng ngần của Mục Vỹ, hắn nhìn Liễu Thanh rồi nói: “Ta cho ông nửa canh giờ để sai người về lấy linh

thạch, nếu không làm được thì ông sẽ như thế này!”

Mục Vỹ chỉ vào Thiết Lê đã bị đốt cháy thành tro, giọng nói của hắn có vẻ kỳ dị.

“Mau, mau về lấy linh thạch, nhanh lên!”

Liễu Thanh không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước nữa, mồ hôi rơi lã chã trên mặt, toàn thân run lẩy bẩy.

Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ hôm nay đến Thông Thần Các lại gặp phải chuyện như thế này.

Người đứng sau Thông Thần Các không phách lối như Thánh Đan Các, vì thế quá trình phát triển của Thông Thần Các luôn bị Thánh Đan Các chèn ép, nhưng không ngờ hôm nay thái độ của bọn họ lại bất chợt thay đổi thế này.

Người mặc áo choàng tím này không rõ cảnh giới ra sao, nhưng đoá sen tím trong tay hắn thật sự khiến người ta thấy khiếp sợ.

“Tử Mộc tiên sinh!”

Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi đi tới cạnh Mục Vỹ, nói khẽ: “Sư phụ, người định bắt bọn họ bồi thường nhiều như thế thật ạ?”

“Yên tâm đi, ta có tính toán riêng!” Mục Vỹ mỉm cười đáp.

Sau chuyện hôm nay, Mục Vỹ dễ dàng nhận ra Thông Thần Các trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thật ra luôn ngấm ngầm bị chèn ép khá nhiều.

Các học trò của hắn có thể cầm cự được khiến hắn thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ hắn đã trở về, những kẻ từng muốn giết và hãm hại hẳn sẽ bắt đầu phải trả giá.

Không biết bao lâu sau, có một đoàn người ngựa hùng hổ đi tới Thông Thần Các.

Hàng trăm võ giả mặc y phục của Thánh Đan Các đầy sát ý. “Thông Thần Các, các ngươi giỏi lắm! To gan thật!” Một tiếng quát chợt vang lên bên ngoài.

“Là tên điên nào đã giết đội trưởng hộ vệ của Thánh Đan Các ta? Lại còn dám bắt cóc đại sư Liễu Thanh, trưởng lão của chúng ta nữa, mau ra đây chịu chết”.

Nghe thấy vậy, Tê Minh cười khổ.

Cậu ấy biết rõ Thánh Đan Các không có nhiều linh thạch đến thế để bồi thường.

Thế lực đứng sau Thánh Đan Các là Thánh Đan Tông, bọn họ dựa vào thế lực này để mở rộng sản nghiệp nên không thể chịu nhục được.

“Phó các chủ, chuyện hôm nay do ta mà ra, để ta giải quyết!”

Mục Vỹ đi ra ngoài. “Tử Mộc tiên sinh hãy cẩn thận!” Tê Minh biết Mục Vỹ làm gì cũng có tính toán, vì thế không hề ngăn cản.

Bây giờ có hàng trăm võ giả đang sẵn sàng chiến đấu ở bên ngoài, bọn họ đều là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm trở lên.

Người dẫn đầu có thân hình cường tráng đang ngồi trên một con ngựa cao to, bừng bừng khí thế, râu ria xồm xoàm, trông rất mạnh mẽ.

“Tên này chết rồi lại có tên khác đến à?”

“Ngươi là ai?”

Gã đàn ông râu ria nhìn Mục Vỹ rồi quát.

“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, mang linh thạch tới bồi thường chưa?” “Bồi thường cái con khiI”

Gã đàn ông râu ria hùng hổ nói: “Là ngươi ra tay với đội trưởng hộ vệ của Thánh Đan Các ta rồi còn bắt cóc trưởng lão Liễu Thanh đúng không?”

“Bây giờ ngươi hãy lập tức hộ tống đại sư Liễu Thanh ra đây, sau đó tự sát trước mặt ta, không thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết và san bằng Thông Thần Các luôn”.

“Được thôi, thế thì ta cũng muốn nhắc ngươi một câu”.

Mục Vỹ cười nói: “Bây giờ ngươi hãy cút khỏi đây rồi về mà gom linh thạch ngay thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không thì ta không bảo đảm tính mạng cho đại sư Liễu Thanh đâu”.

“Đúng là chán sống rồi!”

Man Hổ là đại đội trưởng của Thánh Đan Các tại thành Nam Vân, cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, thực lực này cũng đủ có máu mặt ở đế quốc Nam Vân này.

Dẫu sao cũng có rất ít võ giả cảnh giới Thông Thần.

Hơn nữa Thông Thần Các chỉ là một thế lực mới trỗi dậy, chưa là gì so với Thánh Đan Các cả.

Bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông có thể coi là thế lực lớn mạnh nhất ở thành Nam Vân, nhưng khi gặp người của Thánh Đan Các, bọn họ vẫn phải khách sáo.

Thông Thần Các là cái thá gì chứ!

Man Hổ tung một cú đấm thật mạnh ra, cơ bắp toàn thân căng phồng lên như: quả bóng, sức mạnh ấy chèn ép khiến không khí vang lên tiếng nổ.

“Ta sẽ đứng im ở đây, xem ngươi làm gì được ta?”

Mục Vỹ đứng nguyên tại chỗ bất động, các đoá sen màu tím lặng lẽ nở rộ ngoài mép áo choàng rồi dính lên y phục của hắn, trông rất quái dị.

Bịch...

Man Hổ tung một cú đấm về phía Mục Vỹ, một tiếng động vang lên, đoá sen màu tím ấy lập tức nổ tung.

Ngọn lửa bùng lên rồi cháy sang cánh tay của Man Hổ.

Y chưa kịp kêu lên thì ngọn lửa đã lan lên trên, y lập tức rút con dao ở bên hông ra chém luôn cánh tay đó của mình đi.

Ngay sau đó, cánh tay bị chặt đứt đã cháy thành than, còn con dao kia đã bị nung chảy rồi biến thành một dung dịch.

“Mẹ ơi" Trông thấy vậy, Man Hổ như linh tính được điều gì đó, lập tức rút lui. Y cũng định hô hoán gọi người tới cứu, nhưng y nghĩ mình là cảnh giới Thông Thần nên dù người áo choàng tím này có mạnh đến mấy cũng không giỏi bằng y được.

Nhưng y không ngờ ngọn lửa màu tím này lại khủng khiếp như thế, đúng là yêu nghiệt!
 
Mục Thần
Chương 370: Nét mặt ông ta dần thay đổi


"Giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, về bẩm báo với các chủ ngươi mang bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm đến đây chuộc người, không thì chờ nhặt xác Liễu Thanh đi!"

"Ngươi dám giết ông ấy chắc? Đại sư Liễu Thanh là trưởng lão nội môn Thánh Đan Tông, quyền cao chức trọng, ngươi dám không?”

"Ngươi có thể thử xem ta có dám hay không!"

Mục Vỹ nói một cách trêu tức: "Đừng có lấy Thánh Đan Tông ra dọa ta. Thiên Vận Đại Lục có vô số đế quốc, trong mỗi một đế quốc đều có Thánh Đan Các của Thánh Đan Tông, nếu cứ hở có chuyện là lại cần người năm quyền to trong Thánh Đan Tông đến xử lý thì đám đó bận sấp mặt rồi còn gì?"

"Vậy nên các chủ Thánh Đan Các của ngươi phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, chọc ta điên lên thì ta đốt Thánh Đan Các rồi bỏ trốn thôi, Thánh Đan Tông muốn bắt ta cũng phải tìm cho được ta đã!"

"Bất quá thì ta có thể đi du lịch cả đại lục, tới đế quốc nào mà chướng mắt Thánh Đan Các ở đó thì diệt luôn. Ta chống mắt lên xem Thanh Đan Tông có thời gian quan tâm không!"

"Ngươi dám?”

"Đừng nhai mãi từ dám đó nữa, đi lấy linh thạch mau lên, không nghe lời thì chờ nhặt xác Liễu Thanh đi".

Mục Vỹ nói rồi ngồi sừng sững trước Thông Thần Các, trước mặt là một đóa sen lửa màu tím nở rộ, bản thân thì ngồi yên như tượng.

Từ khi năm trong tay loại thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa bá đạo này, hắn không sợ cả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, tầng thứ ba nữa chứ đừng nói là tầng thứ nhất.

Số võ giả vượt trên cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba trong đế quốc Nam Vân tính đến nay có được mấy người?

Để xem ai còn dám đè đầu cưỡi cổ Thông Thần Các! "Tên hộ pháp mới đến không sợ trời, không sợ đất nhỉ!", trên lầu ba, Vương 'Tâm Nhã nở một nụ cười hiếm hoi trong khi nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trước cổng Thông Thần Các.

Dường như khi nhìn người nọ, cô ta lại nhớ về nguyên do tại sao mình đồng ý làm các chủ Thông Thần Các.

Vì người đó - người đã không thể trở về được nữa! "Các chủ tin người ấy còn sống sao?", Lâm Hiền Ngọc bên cạnh lên tiếng. "Còn sống ư? Sao có thể chứ?"

Vương Tâm Nhã thở dài rồi trả lời: "Ngươi lớn lên tại đế quốc Nam Vân, chắc cũng biết Lôi Âm Cốc là một nơi kinh khủng đến nhường nào!"

"Vậy các chủ..."

"Ngươi cũng thấy khó hiểu lắm phải không?", Vương Tâm Nhã cười buồn bã, nói: "Ta cũng chẳng biết tại sao nhưng cứ muốn ở đây thôi, chỉ để chờ..."

Vương Tâm Nhã thực sự không hiểu.

Cô ta và Mục Vỹ chỉ tiếp xúc với nhau một lần duy nhất vào lúc chữa bệnh, từ đó, cô ta vào lớp chín học và âm thầm chú ý đến mọi chuyện xung quanh Mục Vỹ.

Nhưng cũng chính lần chữa bệnh ấy đã làm hình bóng hắn khắc sâu trong đầu cô ta.

Ba năm. Đã ba năm rồi!

"Lỡ đáp lại sự chờ đợi này chỉ là một lời chối từ thì sao?", Lâm Hiền Ngọc đột nhiên bật ra một câu rồi gượng cười xoay người rời đi.

Đáp lại chỉ là một lời chối từ ư? Vương Tâm Nhã cười đau khổ. "Chối từ thì đã sao, thầy ấy còn sống là tốt rồi..."

Bên dưới, Mục Vỹ yên lặng ngồi trước bục đá của Thông Thần Các nhìn con phố lớn tấp nập người qua lại ở đối diện.

Hắn những tưởng chào đón mình khi trở lại đế quốc Nam Vân sẽ là tình người lãnh đạm, nào ngờ đã ba năm trôi qua mà bọn học trò vẫn còn nhớ hắn.

Tất cả những điều hắn làm đều đáng giá!

Mà lão già Mục Thiếu Kiệt kia đâu rồi?

Mục Vỹ hơi bực mình.

Nếu đúng như hắn đoán thì đáng lẽ Mục Thiếu Kiệt đã rời khỏi Lôi Âm Cốc từ một năm trước rồi. Vì khi đó Tử Liên Yêu Hỏa trong Lôi Âm Cốc đã bị hắn thu phục, phong ấn cũng đã biến mất, lý ra Mục Thiếu Kiệt phải trở về đế quốc Nam Vân rồi chứ. Ông ấy nóng tính như thế, làm gì có chuyện một năm rồi mà chẳng ai hay biết gì về ông ấy.

"Lão quỷ này đúng là làm người ta lo lắng!"

Mục Vỹ cười trừ, bó tay.

Cùng lúc đó, trong Thánh Đan Các tại thành Nam Vân. "Vô dụng! Chúng bây đều là lũ vô dụng!"

Một tiếng chửi bới phát ra từ trong Thánh Đan Các.

Chủ nhân của nó là Mộ Bạch, các chủ Thánh Đan Các đồng thời là tổng phụ trách các chỉ nhánh của Thánh Đan Các trên đế quốc Nam Vân.

"Thứ ăn hại! Không phải Liễu Thanh kia đã hứa sẽ khiến Thông Thần Các chịu tổn thất lớn sao? Làm việc kiểu gì thế hả?", Mộ Bạch hừ lạnh: "Thầy luyện huyền khí cực phẩm cái gì, chó má, rác rưởi!"

Với tư cách là các chủ Thánh Đan Các, Mộ Bạch nắm trong tay quyền lực to lớn, có thể nói không cần phải sợ ai trên đất thành Nam Vân.

Ông ta chắp hai tay ra sau, vẻ lo âu lộ rõ trên khuôn mặt uy nghiêm.

'Trong một năm gần đây, Thông Thần Các đang ngày một lớn mạnh trong đế quốc dựa trên danh tiếng ngày càng lan rộng cùng uy tín của mình.

Hiện tại có ba phần thương vụ đan dược và luyện khí ở đế quốc Nam Vân nằm trong tầm kiểm soát của Thông Thần Các.

Trong bảy phần còn lại, Thánh Đan Các chiếm năm phần, Tụ Tiên Các chiếm hai phần. Đấy là do Tụ Tiên Các không quá chú trọng kinh doanh trên phương diện này.

Ước tính có ba phần lợi nhuận với con số lên đến hàng trăm triệu linh thạch trung phẩm chảy vào túi của Thánh Đan Các hằng năm.

Nhưng giờ đây nó đã bị Thông Thần Các cướp đi, một khi đến kỳ tổng kết mỗi cuối năm, lợi nhuận ông ta thu được sẽ thấp hơn so với các chủ chỉ nhánh ở những đế quốc khác, rất có khả năng ông ta sẽ bị tước đi chức vị.

"Vậy phải làm sao đây các chủ?"

"Gòn làm sao nữa? Tên hộ vệ Tử Mộc kia mạnh như thế, biết làm gì nữa đây?", Mộ Bạch gần như hét lên: "Chuẩn bị linh thạch cứu người, ngay bây giờ!"

"Vâng, vâng!"

Vết thương trên cánh tay mới ngừng chảy máu mà Man Hổ đã phải dẫn người đến Thông Thần Các ngay, không có cả thời gian nghỉ ngơi.

"Hy..." Mộ Bạch mệt mỏi thở dài.

"Tử Mộc này là sao? Từ lúc nào đế quốc Nam Vân xuất hiện một võ giả giỏi dùng lửa vậy?"

Nét mặt ông ta dần thay đổi.

Thực lực của Thông Thần Các càng mạnh càng là mối đe dọa cho Thánh Đan Các, phải ngăn chặn xu thế này lại.
 
Back
Top Bottom