Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mục Thần

Mục Thần
Chương 200: Mời chào


Ít ra thì trước mắt Lâm Hiền Ngọc vẫn còn lòng khao khát đối với võ đạo.

"À phải rồi, Mạnh công tử này, ngươi có thể đi rồi!", Mục Vỹ xoay người nói: "Ta đã ở đây, nhất định sẽ không để ngươi giết hắn đâu. Muốn giết hắn thì chọn ngày khác đi"

"Vậy thì tại hạ xin cáo từ”

Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Quảng Lăng lập tức rời đi, không hề dông dài.

Y đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Mục Vỹ vào lần trước.

Đây là một kẻ có thể tránh thoát sự tập kích của bốn sát thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, lại thêm hai nha hoàn thiếp thân sau lưng hắn. Không thể khinh thường.

Với thực lực của y, xông lên thì cũng chẳng có kết cục tốt gì.

"Cũng thông minh đấy!"

Thấy Mạnh Quảng Lăng đã đi, Mục Vỹ ngồi xuống, không nói gì. Thanh Trĩ và Thanh Sương thì đi vào gian phòng, một người đứng sau lưng hắn, một người rót rượu.

Qua nửa canh giờ rồi mà Mục Vỹ vẫn không nói một lời, Lâm Hiền Ngọc cũng ngồi xuống, cứ yên lặng ngồi như thế.

Cuối cùng, người sốt ruột đứng dậy chính là Lâm Hiền Ngọc.

"Câu vừa rồi của ngươi là có ý gì đấy?”

"Ồ? Ta còn tưởng ngươi hết muốn trở thành cao thủ rồi, không ngờ một phế nhân như ngươi còn có khát vọng này!", Mục Vỹ nói rất thẳng thừng.

"Hừ, nếu ngươi tới đây để sỉ nhục ta thì chúc mừng, ngươi thành công rồi!"

“Thành công rồi?"

Mục Vỹ lắc đầu: 'Không không không, sỉ nhục ngươi chỉ là phụ. Lẽ nào ngươi không biết muốn mời chào ai thì phải đánh rồi xoa, như thế người đó mới trung thành sao?”

"Ngươi thẳng thần quá nhỉ".

"Nói chuyện với người như ngươi thì thắng thắn tốt hơn vòng vo chứ? Nếu không thì tên Mạnh Quảng Lăng đó đã không thất bại rồi phải giết ngươi rồi"

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Dễ thôi, ngươi đồng ý một điều kiện của ta, ta có thể giúp ngươi trở thành một trong những cao thủ nổi tiếng nhất Thiên Vận Đại Lục”.

Là nam nhân đều có lòng nhiệt thành đối với võ đạo mạnh mẽ, chưa kể Lâm Hiền Ngọc đã từng là một thiên tài xuất chúng.

“Cao thủ? Thiên Vận Đại Lục?", Lâm Hiền Ngọc nhấp một ngụm rượu rồi giễu cợt nói: "Ngươi có thấy câu nói này buồn cười không thiếu trưởng tộc Mục? Nếu ngươi có khả năng này thì sao không tự thực hiện đi mà lại giúp ta?"

"Đương nhiên ta có khả năng đó, chẳng qua mục tiêu của ta không phải trở thành người mạnh nhất Thiên Vận Đại Lục mà là mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên thậm chí là khoảng trời lớn hơn!"

Lâm Hiền Ngọc nghe vậy thì sững sờ.

Tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên gì đó gã không hiểu, nhưng cách nói chuyện của Mục Vỹ y hệt như gã trước đây vậy.

"Dã tâm của ngươi lớn đấy, không sợ no quá chết à?"

"Không no chết đâu!", Mục Vỹ sảng khoái cười:

“No chết thì ta đã không tiếp nhận vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục này rồi”

"Vậy ngươi nói điều kiện của ngươi đi!"

"Dứt khoát lắm".

Mục Vỹ vỗ tay một cái rồi nói: 'Ngươi bị rút đi tỉnh hoa huyết mạch, trong cơ thể cũng không còn kinh mạch, không khác nào phế nhân. Nhưng ngươi có từng nghĩ vì sao mình vẫn còn sống chưa?"

Ồ!

Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc lập tức giật mình.

Đúng vậy, kinh mạch là thứ mà võ giả nhất định phải tu luyện nhưng đồng thời nó cũng cần thiết cho sự sống của con người.

Không còn kinh mạch, gã sống qua mấy năm này bằng cách nào!

Vấn đề này nhìn thì đơn giản nhưng vì sao bao nhiều năm vẫn không có ai để ý?

“Thôi, cái này tạm thời bỏ qua, ta sẽ nói điều kiện của ta”, Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc ngơ ngác thì nói tiếp: "Ta có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, tiến vào cảnh giới Thông Thần trong ba năm và vượt qua cảnh giới này trong mười năm! Còn ngươi... chỉ căn đồng ý một điều kiện của ta!"

"Điều kiện gì?”

"Rất đơn giản, làm hộ vệ của ta, phải luôn theo sát, ba năm là được”

Hộ vệ? Ba năm?

Đơn giản thế sao?

“Ngươi không căn suy nghĩ lung tung, đơn giản thế thôi!", Mục Vỹ lại nói: "Hơn nữa, ngươi chỉ cần phụ trách việc bảo vệ ta, ta sẽ không ép ngươi làm việc ngươi không muốn làm. Nói cách khác, chuyện ta yêu cầu ngươi thực hiện ngươi thích thì làm, không thích thì thôi!"

Cái này...

Lâm Hiền Ngọc lại ngẩn người.

Thế mà gọi là hộ vệ thiếp thân được sao?

Trong thành Nam Vân, con cháu của gia tộc lớn đều có võ giả đi theo bảo vệ. Những hộ vệ đó phải đảm bảo an toàn tính mạng của chủ tử mình.

Nếu có ai dám phản bội chủ nhân thì kết cục còn thảm hơn cả chết.

Còn yêu cầu này của Mục Vỹ...

"Được, ta đồng ý với ngươi!"

Nhìn nụ cười mỉm trên mặt Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc bình tĩnh đáp.

"Tốt, vậy ta sẽ nói về vấn đề của cơ thể ngươi!"

Mục Vỹ lại rót một ly rượu rồi bắt đầu thuyết giảng,

"Võ giả dùng chân nguyên trong đất trời để rèn luyện cơ thể. Mười tầng cảnh giới thân xác là lấy chân nguyên luyện thể, mài giữa thân xác. Mười tầng cảnh giới Linh Huyệt thì dùng chân nguyên đả thông huyệt khiếu. Nói cho cùng cũng đều tăng cường độ cơ thể, cho võ giả.

"Võ giả cảnh giới Thông Thần tu luyện lực linh hồn, không chỉ thân xác cứng cáp mà linh hồn cũng trở nên mạnh mẽ, có thể làm mọi thứ từ phi thiên đến độn địa. Lúc này mới xem như chính thức bước trên con đường của võ giả"
 
Mục Thần
Chương 201-202: 201: Điều ta cần là thiên tài - 202: Thời hạn ba năm


201: Điều ta cần là thiên tài

Đến cảnh giới Thông Thần mới chính thức bước trên con đường của võ giả?

Nghe thấy những lời gần như là nói hươu nói vượn của Mục Vỹ, nét mặt của Lâm Hiền Ngọc đần trở nên trầm trọng.

Suy cho cùng, gã chỉ là con cháu trong một gia tộc ở thành Nam Vân, hoàn toàn không biết gì về trình độ của nhà họ Mục.

Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc thần người ra thì ho vài tiếng rồi nói: "Ặc, khó hiểu lắm sao? Cứ xem như ta nói linh tỉnh đi, nhưng những lời tiếp theo ngươi phải ghi nhớ.

"Kinh mạch là căn cơ xuyên suốt cơ thể võ giả, nói đúng hơn thì xương cốt là nền tảng của cơ thể võ giả, kinh mạch là khung cố định nền tảng, máu thịt là thứ được đắp nặn vào để khung cao lên như tháp trời Cả ba thứ không được thiếu cái nào”.

"Thế nhưng, ngươi mất đi kinh mạch gần sáu năm ròng mà vẫn sống sờ sở. Vậy tức là không phải cơ thể ngươi không còn kinh mạch nữa, mà là... nó đã hình thành một kinh mạch khác, một hệ thống kinh mạch hoàn toàn khác với kinh mạch của võ giả thông thường”

Cái gì!

Lời nói của Mục Vỹ làm cho lòng Lâm Hiền Ngọc dậy sóng.

Gã đã có một hệ thống kinh mạch khác ư?

"Chính xác hơn, kinh mạch của ngươi vẫn chưa được hoàn thiện nhưng chỉ căn tu luyện, nó sẽ trở thành một hệ thống kinh mạch lợi hại hơn cả kinh mạch chân chính gấp trăm lần".

Sao có thể như vậy?

Ngay cả Thanh Trĩ và Thanh Sương cũng ngạc nhiên quá đổi trước những lời này của hẳn.

Lâm Hiền Ngọc còn sống đã là kỳ tích rồi, vậy mà vẫn có thể tu luyện ra một loại kinh mạch đặc biệt ư?

“Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta có phải tinh tinh đâu!"

Mục Vỹ bất đắc dĩ bĩu môi, nói tiếp: "Thế này cho dễ hiểu. Ta hỏi ngươi, có phải ngày nào vào một thời gian nhất định ngươi cũng thấy đau nhức toàn thân, lúc đó ngươi chỉ muốn chết đi cho xong nên mới mượn rượu giải sầu đồng thời làm mình không thấy đau nữa, từ khi mất đi tinh hoa huyết mạch ngươi đã luôn như vậy đúng không?

"Sao ngươi biết?"

Đến phụ mẫu gã cũng không biết chuyện này, sao Mục Vỹ lại biết được?

Ai cũng biết trước giờ Lâm Hiền Ngọc luôn là một người kiêu ngạo nên sau khi huyết mạch bị tước đi, gã một mực chịu đựng tất cả đau đớn cùng những lời chế nhạo.

Mỗi trưa, máu trong cơ thể sẽ chảy thật nhanh như rơi vào trong suối nước nóng. Những lúc như thế, gã lại đau đến không muốn sống nữa.

Vậy nên mỗi ngày gã đều lấy rượu để đánh lạc hướng bản thân.

Mục Vỹ khoát tay rồi hỏi: "Nhưng sau cơn đau, ngươi cảm nhận được dòng chảy của máu bình thường trở lại, thậm chí còn thuận lợi hơn trước đó nữa phải không?"

"Không sai!”

Giờ đây, ánh mắt của Lâm Hiền Ngọc khi nhìn hắn đã không còn hiện lên sự khinh thường nữa, thay vào đó là mong chờ.

Gã mong chờ Mục Vỹ sẽ tiếp tục nói ra chuyện gì khiến mình kinh ngạc.

Quả nhiên!

Thấy Lâm Hiền Ngọc gật đầu chắc nịch, lòng Mục Vỹ mừng khôn xiết.

"Vậy thì dễ rồi!"

Mục Vỹ giữ bình tĩnh nói tiếp: "Vũ trụ mênh mông, nơi chúng ta đang sống chỉ là một góc mà thôi, còn nhiều chuyện thần kỳ ngươi chưa biết lắm"

"Trong quá khứ, có một vị đại năng cũng như ngươi, bị kẻ thù truy sát, đùa cợt tước đi thần mạch của mình, từ đó trở thành một phế nhân. Nhưng ông ấy một lòng nghị lực, chẳng những không chết mà còn giấu mình, tự sáng tạo ra một bộ pháp quyết tu luyện lại toàn bộ kinh mạch, mạnh hơn trước đó gấp trăm lăn, thực lực tăng cường một cách đáng sợ, đập vỡ xương, xé rách mạch của kẻ thù, cuối cùng trở thành một cao thủ ngang trời!”

Nghe vậy, Lâm Hiền Ngọc hoàn toàn khiếp sợ.

Bị cướp đi huyết mạch thì tự xây dựng lại!

“Công pháp đó tên là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Công pháp này không chỉ có thể khôi phục kinh mạch mà còn tu luyện nó càng tỉnh thâm hơn, sức mạnh của huyết mạch càng lớn, thậm chí đến cuối cùng còn có thể so với huyết mạch của thần thứ”.

Mục Vỹ mỉm cười: "Đúng lúc ta có!"

Nhìn thấy nụ cười có phần ranh ma của hắn, Lâm Hiền Ngọc cần răng.

Từ khi gã biến thành phế nhân, tất cả mọi thứ đều thay đổi, mất đi tình thương của cha, huynh đệ ruột cũng ngoảnh mặt. Chỉ còn là một tên rác rưởi chịu mọi sự nhạo báng.

Hôm nay, một cơ hội được mở ra trước mắt, Lâm Hiền Ngọc không thể không động lòng

Mạnh Quảng Lăng tìm đến gã cũng vì cơ thế tàn phế này, chẳng qua gã biết rõ thủ đoạn của y nên không muốn hợp tác.

Mục Vỹ đang ngồi trước mặt cũng có mục đích riêng.

Nhưng làm hộ vệ thiếp thân ba năm đổi lấy cơ hội vùng lên cho mình thì rất đáng!

"Thiếu chủ!”

Lâm Hiền Ngọc từ từ khom lưng, chắp tay cúi đầu rồi kính cẩn gọi.

Nhìn thấy vẻ mặt của gã, Mục Vỹ mỉm cười.

Muốn thu phục một thiên tài là rất khó, người như thế luôn có lòng tự tôn và kiêu ngạo, không ai có thể sỉ nhục.

Tuy nhiên, Mục Vỹ chỉ muốn nhờ gã một thời gian chứ không phải thu phục gã.

Hắn cần người giúp đỡ trong lúc ở thành Nam Vân!

Lâm Hiền Ngọc xem như là người đầu tiên hân ngỏ ý mời chào.

“Tốt!"

"Một câu thiếu chủ này của ngươi đã đủ rồi", Mục Vỹ cười ha ha rồi nói: "Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tăng thứ nhất. Ngươi phải đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, nếu không thì hủy bỏ mọi giao ước giữa chúng ta!"

"Dù tu luyện thành công nhưng chưa đạt tới tăng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt thì ta vẫn không cần ngươi nữa. Điều ta căn là thiên tài, không phải phế vật. Một tháng nữa ngươi sẽ tự rõ sự đáng sợ của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết thôi."

Dứt lời, một cuộn giấy hiện ra từ trong nhẫn không gian của Mục Vỹ, trên cuộn giấy chằng chịt chữ.

Hành động lấy cuốn sách ra của hắn làm cho Lâm Hiền Ngọc bất ngờ.

202: Thời hạn ba năm

“Ngẩn ra đó làm gì?"

Mục Vỹ thúc giục: "Sao còn chưa nhận?”

"Ngươi... cứ cho ta thế sao?"

"Bộ chẳng lẽ ngươi còn kêu thiếu chủ ta đây quỳ xuống đưa cho ngươi?", Mục Vỹ trừng mắt nhìn gã.

"Đây là một bộ pháp quyết thần kỳ, ngươi... ngươi không sợ ta tu luyện thành công rồi truyền cho con cháu nhà họ Lâm, sau đó..."

"Ha ha...”

Nghe thấy lời nói của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ cười phá lên: "Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à? Ngươi nghĩ ai cũng có thể luyện được Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết này sao? Thể chất như ngươi cả nghìn năm cũng chưa chắc xuất hiện một người, yêu cầu để có thể tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết rất nghiêm khắc, ngươi cứ việc tuồn ra ngoài đi, để xem ai có thể chịu đựng cơn thập tử nhất sinh để đánh gãy gân mạch ra từng khúc, vứt bỏ tu ví để tu luyện lại từ đầu với võ kỹ này"

Lâm Hiền Ngọc gật đầu, trong lòng cũng hiểu điều đó.

Nhưng có một điều gã thắc mắc.

Tên Mục Vỹ này lấy được thứ đồ thần thông đó từ đâu?

"À đúng rồi, chữ viết của ta hơi xấu nhưng vẫn nhìn ra được, đọc tạm nhát", Mục Vỹ phất tay rồi xoay người đi.

“Một tháng tới, ngươi hãy tự tìm một nơi để tu luyện, một tháng sau tiến vào cảnh giới Linh Huyệt rồi thì tìm ta. Từ nay vẽ sau, ngươi chính là hộ vệ số một của Mục Vỹ ta!"

Giọng nói ngả ngớn vọng lại từ ngoài cửa làm cho khóe môi Lâm Hiền Ngọc giật giật

"Cái tên này... chép tay à? Mà cũng không sao...", cầm pháp quyết tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tăng thứ nhất lên, gã lặng lẽ quan sát.

Trong tiềm thức, Lâm Hiền Ngọc cho rằng Mục Vỹ có cơ duyên nên mới lấy được võ kỹ thần kỳ này chứ không được truyền lại bản gốc.

Nếu gã biết bản gốc ở hết trong đầu của Mục Vỹ thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.

“Thiếu chủ, một võ kỹ thần kỳ như thế mà thiếu chủ cứ thế cho hắn sao?, rời khỏi Thiên Chỉ Các, Thanh Sương rốt cuộc không nén nổi tò mò.

"Có vấn đề gì sao?"

"Đừng nói là thiếu chủ lừa hắn đấy chứ?”

"Ngươi thấy ta có giống hạng người đó không?”

Mục Vỹ thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương không hẹn mà cùng gật đầu thì cạn lời.

"Lâm Hiền Ngọc là một thiên tài, ta không muốn thiên phú của hắn bị lãng phí. Hơn nữa, cuốn Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết kia ta cũng không dùng được, có cơ hội này thì cho hẳn, đơn giản thế thôi”.

Mục Vỹ cười nói: 'Hạn ba năm. Nói không chừng người này có thể đột phá đến cảnh giới Thông Thần trong ba năm đấy".

Thông Thần?

Thanh Trĩ và Thanh Sương thầm nghi ngờ.

Huyết mạch của Lâm Hiền Ngọc bị đứt đoạn, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết được Mục Vỹ bày vẽ như một thứ thần kỳ kia nhìn kiểu gì cũng giống hàng vỉa hè, chỉ có tên ngốc Lâm Hiền Ngọc mới tin.

Gã có thể đột phá cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng quá là kỳ tích!

Tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong một tháng với cơ thể đứt đoạn huyết mạch ư?

Chém gió còn không nhanh được như vậy!

"Không tin à?", thấy hai nha đầu đều tỏ ra nghỉ ngờ, Mục Vỹ cười ha ha: "Hay chúng ta cược đ?"

"Cược gì?"

"Nếu một tháng sau Lâm Hiền Ngọc đến gặp ta thì chứng minh hắn đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Ta cũng không đòi hỏi các ngươi làm gì, chỉ cần hầu hạ bản thiếu chủ một đêm là được. Nếu thua, ta sẽ tường trình với phụ thân và thuyên chuyển hai ngươi đi, thấy sao? Ở với ta có vẻ các ngươi không vui lắm."

“Hầu hạ ngài? Hừ!”

"Sao, không dám cược à”

"Có gì không dám!", Thanh Trĩ ngẩng đầu để lộ cần cổ trắng như tuyết, ưỡn ngực lên: "Cược thì cược, ngài mà thất hứa, ta sẽ đích thân làm thịt ngài

"Được thôi!"

Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thanh Trĩ, Mục Vỹ thầm giật mình.

Nhớ ngày nào Dao Nhi khi đứng trước mặt hắn cũng vừa thẹn thùng, vừa kiêu kỳ lại không mất vẻ nghịch ngợm đáng yêu như thế này.

Nghĩ đến Tần Mộng Dao, nét mặt của Mục Vỹ đột nhiên trở nên buồn bã, cúi đầu đi tiếp.

"Dao Nhi, muội yên tâm, huynh sẽ đến gặp muội sớm thôi".

Hắn đã nhận được hồi âm từ đại sư Diêu, biết được Tăn Mộng Dao vẫn bình yên ở Thánh Đan Tông.

Đây mới là điều làm hắn yên tâm nhất.

“Tỷ tỷ.., thấy bóng lưng cô đơn của Mục Vỹ, Thanh Sương kéo vạt áo của tỷ tỷ mình, nói: "Tỷ đừng đối xử với thiếu chủ như vậy, thật ra... ngài ấy cũng tốt lắm".

"Hắn mà tốt?", Thanh Trĩ trợn mắt nhìn muội muội.

"Tỷ không biết sao? Lúc ở thành Bắc Vân, thiếu chủ có một vị hôn thê tên là Tân Mộng Dao. Thiếu chủ đã vì cô ấy mà chiến đấu với ảo ảnh của tông chủ Thánh Đan Tông, không tiếc dùng một trăm năm tuổi thọ của mình để liều mạng với ông ta. Tuy cuối cùng thất bại nhưng điều đó đủ để cho thấy tâm ý của thiếu chủ đối với vị hôn thê"

“Hừ!", nghe vậy, Thanh Trĩ khịt mũi khinh thường: "Vậy vì sao hẳn còn trêu đùa bọn mình? Tỷ thấy hắn là tay chơi chính hiệu thì đúng

hơn”.

"Tỷ tỷ... trưởng tộc có lệnh chúng ta phải phục tùng mọi mệnh lệnh của thiếu trưởng tộc, dù là chuyện đó, lẽ nào tỷ đã quên?"

“Tỷ không quên!"

Thanh Trĩ không cam lòng: "Tỷ chỉ... tỷ chỉ không muốn hắn được sung sướng không như vậy. Dù ngày. hắn yêu cầu chúng ta hầu hạ

hắn rồi cũng sẽ đến, nhưng trước đó tỷ muốn làm hẳn phải khổ sở”.

"Trở lại nhà họ Mục, Mục Vỹ về đình viện của mình chuyên tâm tu luyện.

Các vết thương trên người hắn về cơ bản đều đã lành lặn, tiếp theo hắn sẽ đến học viện Thất Hiền ghi danh.
 
Mục Thần
Chương 203: Học viện Thất Hiền


Gần đây Mục Vỹ đã tìm hiểu một số thông tin về học viện này.

Học viện Thất Hiền chia làm bảy viện, mỗi viện có một viện trưởng riêng. Nói cách khác, học viện Thất Hiền có thể chia ra bảy học viện độc lập, nhưng khi kết hợp sẽ là một thế lực hùng mạnh.

Bảy học viện này được đặt tên theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Hiện nay, trong học viện Thất Hiền, năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ được năm thế lực lớn là bốn gia tộc Lâm, Tiêu, Mục, Cổ và hoàng thất kiểm soát. Phong Viện và Lôi Viện thì có nhiều thế lực đan xen phức tạp.

Tuy nhiên, dường như có hai bàn tay vô hình điều khiển, khiến cho năm thế lực mãi vẫn không thể thu hai viện này vào túi.

Tuyết đối đừng nên xem thường học viện Thất Hiền.

Người bên ngoài đều xem đây là học viện của đế quốc, gần như các thiên tài trên khắp đế quốc Nam Vân đều muốn được vào học viện Thất Hiền.

Vậy nên đây là trạm trung chuyển nhân tài, cũng là nơi các gia tộc lớn coi trọng nhất.

Bởi thiên tài là yếu tố hàng đầu để một gia tộc có thể vực dậy.

Ban đầu, nhà họ Mục không được tính vào hàng ngũ năm thế lực lớn, sở dĩ có thể nhanh chóng quật khởi như vậy là vì Mục Thanh Vũ đã giành quyền quản lý Thổ Viện trong học viện Thất Hiền vào tay, dù không biết ông ấy đã dùng cách nào.

Giữa bảy học viện lớn của học viện Thất Hiền tồn tại rất nhiều cuộc cạnh tranh bí mật.

Nhưng nơi khiến người ta cảm thấy khó đoán chính là hai viện riêng lẻ ~ Lôi Phong Viện và Phong Hiền viện. Gần như toàn bộ thầy giáo, đệ tử kể cả thầy luyện đan và thầy luyện khí của hai học viện lớn này đều không thuộc năm thế lực kể trên.

Chỉ có một phần rất nhỏ là người của năm thế lực, lại còn bị tẩy chay gay gắt.

"Xem ra Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không đơn giản!”

Sau một lúc suy tư về các phân viện của học viện Thất Hiền, cuối cùng Mục Vỹ hạ quyết tâm, chọn ra học viện mình muốn vào.

"Phong Hiền Viện!"

Hắn không bừa bãi chọn đại Phong Hiền Viện.

Mặc dù nhà họ Mục đã nắm Thố Viện trong tay nhưng những người bên đó chắc chắn đều nghe theo lệnh của Mục Thanh Vũ, hắn không mời chào ai được.

'Vậy thì chỉ bằng tiến vào Phong Hiền Viện, biến đó thành căn cứ cho nhân tài phe mình!

Sau giai đoạn không ngừng bổ sung nhân tài, thế lực của hán sẽ có thể khởi bước.

Vì rất gấp nên Mục Vỹ lập tức đến học viện Thất Hiền ghi danh ngay sau khi hạ quyết tâm.

Không thể không thừa nhận rằng, diện tích của học viện Thất Hiền vượt xa dự đoán của hắn.

Khi đứng trước cổng học viện, đập vào mắt là một dòng bảy ký tự ngay ngắn trên cổng đại diện cho học viện Thất Hiền, vô cùng khí thế.

Cánh cổng dài một trăm mét chiếm trọn cả con phố.

Học viện Thất Hiền vốn được xây ở chính giữa Đế Đô, chỉ cách hoàng cung ở đó vài con phố, có thể nói là người giỏi đất thiêng.

Bên cạnh đó, làm Mục Vỹ choáng ngợp hơn hết là ngọn núi cao sừng sững trong học viện.

Đó là một ngọn núi cao khoảng ngàn mét với những ngọn núi nhỏ xung quanh, dù đứng ngoài cổng cũng thấy rõ mồn một.

Học viện Thất Hiền chiếm diện tích rất lớn, trong đó có một khu rừng có từ thời xa xưa, là một khu rừng rậm nguyên thủy thực sự.

Nghe nói một lão quái vật trong học viện đã vào dãy núi Phá Vân nhổ tận gốc một nhánh sơn mạch và chuyển vào đây.

Hơn nữa, hàng năm học viện sẽ bắt một lượng linh thú cấp cao nhất định về nuôi dưỡng để các đệ tử được rèn luyện thực tế.

Một học viện tụ tập những cao thủ hàng đầu của năm thế lực lớn làm thầy giáo như thế, vừa có những võ kỹ quý giá là trân bảo của năm thế lực lớn, vừa hội tụ những thầy luyện đan như Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, không thiếu đan dược lẫn vũ khí có phẩm chất cao, lại còn là thánh địa vô số thiên tài đều hướng đến, hàng năm mà không đào tạo ra nhiều cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mới quái.

"Học viện Nam Vân, học viện Thất Hiền, ha ha..."

Nhìn cánh cổng học viện Thất Hiền, nhớ lại học viện Bắc Vân ~ nơi mình từng làm việc, Mục Vỹ bật cười.

Vòng qua vòng lại, không ngờ cuối cùng hắn vẫn làm thầy.

Chỉ là lần này công việc làm thầy giáo của Mục Vỹ không phải chỉ đơn giản là giáo dục đệ tử.

Mời chào và phát triển đoàn thể đệ tử của mình, biến nó trở thành quân đội cho nhà họ Mục mới là quan trọng nhất!

"Tên điên đằng trước cút đi!"

Mục Vỹ đang xây dựng kế hoạch cho mục tiêu cao siêu vĩ đại của mình thì bị một tiếng mảng kéo về thực tại

Hắn xoay người, trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa khổng lồ lấp lánh.

Cỗ xe cao ba mét, dài khoảng năm mét trông như một gian phòng di động, bề ngoài được trang trí rất hoa lệ và sang trọng.

Nhất là linh thú kéo xe.

"Linh thú cấp năm ~ ngựa một sừng!”

Ngựa một sừng là một linh thú có trí thông minh, không mạnh về tấn công lắm nhưng có thể lực cao và ý thức trung thành với chủ nên rất được con cháu thế.

phiệt trong Đế Đô ưa chuộng.

"Dám mắng ta?" .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Thần Bí |||||

Mục Vỹ xoay người đứng ngay giữa cổng không nhúc nhích, nghênh ngang nhìn cỗ xe ngựa sang trọng ấy.

"Tên thối tha kia, dám cản đường của Cửu hoàng tử à, ngươi muốn chết rồi phải không!”

Người đánh xe thấy Mục Vỹ cả gan không tránh ra, còn đứng giữa đường khiêu khích nhìn mình thì tức sôi máu, vỗ ngựa xông thẳng về phía hắn.

Tuy sức tấn công của ngựa một sừng không lớn nhưng sừng của nó lại rất cứng.

Dù sao cũng là linh thú cấp năm, không thể yếu được.

Đang lúc gã hầu đánh xe cho rằng cái sửng ngựa sắp đâm cho tên trước mắt đi đời nhà ma, kẻ nào dám cản xe của Cửu hoàng tử chính là tự đào mồ chôn cho mình.
 
Mục Thần
Chương 204: Có kẻ gây sự


"Xùy!"

Thấy con ngựa một sừng kéo cả cỗ xe chạy nhanh đến, Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như không muốn phản kháng.

Gã hầu đánh ngựa thấy cảnh này càng phấn khởi hơn.

“Tiểu Cúc, đâm chết tên khốn kiếp đó đi!”

Gã ra lệnh, ngựa một sừng tăng tốc.

'Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này Trước đây cũng có một số người không biết sống chết dám cản xe ngựa của Cửu hoàng tử, không chịu nhường đường nên đều bị ngựa một sừng đâm cho thành tàn tật, thậm chí còn chết cả mấy người. Cuối cùng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Vậy nên học viện Thất Hiền không còn ai dám chặn xe giữa đường như vậy.

Tên này vừa nhìn đã biết là người mới, quần áo cũng thô sơ, nhất định không có hậu thuẫn, chết chắc rồi.

"Cút đi!”

Đột nhiên, Mục Vỹ trầm giọng hét lên, không thấy hắn làm gì nhưng ngựa một sừng lại nhanh chóng dừng lại, vó trước giơ thật cao.

“Rầm rầm!”

Thân hình khổng lồ của ngựa một sừng dựng đứng gần như tạo góc chín mươi độ với mặt đất, toàn thân đè lên cỗ xe đẳng sau.

Cỗ xe ngựa sang trọng phát ra mấy tiếng rắc rắc, ầm ầm vỡ nát.

Hai người quần áo xốc xếch rơi ra khỏi xe.

Một người trong đó mặc trường bào màu bạc, mày kiếm mắt ưng, khuôn mặt nhợt nhạt làm người ta liên tưởng ngay đến mấy người túng dục quá độ.

Người còn lại là một nữ tử. Lúc này cả người cô ta chỉ có mấy miếng vải che mấy chỗ nhạy cảm, nhìn hai điểm đỏ trước ngực cùng vết cào trên cổ và thân, không khó đế tưởng tượng vừa rồi hai người này đã làm gì trên xe.

“Chơi” trên xe kìa!

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến họ, chỉ xoay người bỏ đi.

“Tiểu Quý Tử, ngươi muốn chết phải không, đánh xe kiểu gì thế hả?", nam tử mặt trắng tát vào mặt gã hầu vừa đứng dậy làm gã lại mất thăng bằng ngã xuống đất.

Hoàng Thượng Vũ nổi cơn xung thiên.

Vừa rồi hắn ta đang mây mưa trong xe, đến lúc hưng phất nhất thì Tiểu Quý Tử đánh xe càng lúc càng nhanh làm hắn ta sung sướng tột độ.

Ai ngờ chưa chạm đến đỉnh thì đột nhiên xe ngựa lật, đang phiêu phiêu trên thiên đường thì rớt xuống trần gian, sao hẳn ta không nổi điên cho được?

“Cửu hoàng tử, chuyện này không phải do tiểu nhân đâu ạ!"

Tiểu Quý Tử che cái má sưng vù, mặt như đưa đám: "Là hắn... chính kẻ này đã cản xe ngựa của chúng ta đấy ạ!"

"Đứng lại!

Thấy Mục Vỹ định bỏ đi, Hoàng Thượng Vũ tức không chịu nổi.

“Tiện dân thấp hèn kia, cản đường ta còn làm xe ngựa của ta bị lật mà dám bỏ chạy à? Trong học viện Thất Hiền này, ngươi có thể chạy đi đâu?"

"Ơ? Ngươi kêu ta à?"

Thấy dáng vẻ thở hổn hến của Hoàng Thượng Vũ, Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Xe ngựa của ngươi bị lật thì liên quan gì đến ta?”

"Sao không liên quan, do ngươi giở trò cải”, Tiểu Quý Tử chen vào.

"Tốt thôi, ngươi nói ta giở trò, vậy cho hỏi ngươi thấy ta làm không?”

Tiểu Quý Tử hoang mang lắc đầu.

"Ngươi có thấy ta dùng vũ khí gì để lật xe ngựa không?”

Gã lại lắc đầu.

"Thế có phải ta đâu!"

"Không đúng, vừa rồi ngươi hét lên làm ngựa một sừng giật mình!", Tiểu Quý Tử sực nhớ ra

"Ồ? Theo lời tiểu huynh đệ này thì ta hét một cái là ngựa một sừng sợ tới mức tiểu ra phải không?”

“Không sai, đúng là thế!"

"Ha ha..."

Hắn bỗng cười phá lên, Hoàng Thượng Vũ hỏi: “Ngươi cười cái gì?"

“Ngươi tin à? Nhìn lại cảnh giới của ta xem, chỉ là Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, trong khi ngựa một sửng là linh thú cấp năm, ta hét một tiếng là hù được nó? Điêu, dù ngựa một sừng không mạnh về tấn công nhưng đâu đến nỗi dễ bị dọa thế?"

Nghe được lời giải thích của Mục Vỹ, Hoàng Thượng Vũ âm trầm mặt nhìn gã hầu của mình.

“Ngươi dám lừa ta?"

"Tiểu nhân không dám thưa ngài, tiểu nhân nào dám lừa ngài chứ!", Tiểu Quý Tử quỳ xuống dập đầu, không dám thở mạnh.

Gã biết rõ tính tình của chủ tử nhà mình.

Nói một câu làm hẳn ta không hài lòng là giết ngay, quá thường thấy.

"Cửu gia, Tiểu Quý Tử một lòng trung thành với ngài, ta thấy tám phần mười là tên đó giở trò gì rồi!", nữ tử quyến rũ bên cạnh Hoàng Thượng Vũ bỗng dưng uốn éo cơ thể như rắn nước, lấn người đến.

Nữ tử kia nhìn Mục Vỹ, nói: "Tên này ăn mặc mộc mạc thế này chắc cũng chỉ là thứ cặn bã trong học viện Thất Hiền thôi, hay cứ giết đi ạ, vừa rồi người ta chưa hưởng thụ xong cơ mà!"

Nói rồi nữ tử dán sát "hung khí” khổng lồ của mình lên vai của Hoàng Thượng Vũ.

Người hắn ta tức khắc nóng ran, d*c v*ng lại dâng lên.

"Bảo bối đã nói như vậy thì giết đi!"

Hoàng Thượng Vũ mim cười, giết người mà như giết một con kiến.

"Ồ? Giết ta?"

Mục Vỹ lắc đầu cười mỉa.

Không ngờ ngày đầu đến học viện Thất Hiền đã gặp phải chuyện phiền phức thế này.

Bị nghĩ là một con chó cản đường hẳn đã nhịn rồi.

Giờ thì tên này còn đòi giết hẳn như giết chó.
 
Mục Thần
Chương 205: Vị trí trưởng lão


“Trước tiên, ta mới đến học viện Thất Hiền nên không muốn gây rắc rối, và ta không chọc giận gì ngươi, ngươi...”

"Thôi đi!”

Hoàng Thượng Vũ ngắt lời Mục Vỹ: "Từ trước đến giờ ngựa một sừng của ta luôn ôn hòa, hôm nay lại nóng nảy như thế chắc là do chướng mắt ngươi nên mới nổi giận làm ta cũng bị ảnh hưởng theo. Đương nhiên ta sẽ không trừng phạt ngựa một sừng của ta rồi, nhưng ngươi thì phải gánh hậu quả."

"Hậu quả là... chết?”

"Đúng!"

Mục Vỹ cười phá lên!

Đầu óc tên này đúng là úng phân!

Ban đầu đã không muốn chấp nhặt với ngươi nhưng xem ra phải ầm ï ngay ngày đầu đến học viện rồi.

Hoàng Thượng Vũ chấp tay lại, trêu cợt nhìn Mục Vỹ.

"Xích Kim Chỉ Nhãn”.

Quát một tiếng, một lường sáng màu vàng xuất hiện trong tay hẳn ta. Luồng sáng vàng sắc bén bản thẳng tới Mục Vỹ.

"Hay đấy!"

Lần này ra ngoài Mục Vỹ không để Thanh Trĩ và Thanh Sương đi theo. Hai cô này ngày nào cũng theo dõi hẳn như theo dõi tù phạm, không thật lòng nghe theo lệnh hẳn nên rất phiền.

Mục Vỹ bước ra đối đầu trực diện với Hoàng Thượng Vũ, sấm sét màu xanh trong tay nổ ra, đánh tới.

Từ khi tu luyện đến tầng thứ tư của Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể hẳn đã tích lũy được kha khá sức mạnh sấm sét.

Tại tầng thứ tư này, võ giả có thể biến hóa sấm sét ra hình dạng theo như ý muốn.

Sấm sét bản ra trong chớp mắt, ánh chớp tỏa ra bốn phía.

Ở đòn công kích của Hoàng Thượng Vũ có sự cứng cáp của kim loại, nhưng dù là kim loại cứng đến đâu cũng như một tờ giấy mỏng manh trước thuộc tính sấm sét vô địch, trấn áp mọi tà ác trên thế gian.

"Ầm!"

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, sấm sét lan tràn ra xung quanh kéo theo tiếng thét đau đớn.

Hoàng Thượng Vũ run căm cập ngã xuống đất, không động đậy nổi, toàn thân bị sấm sét bao phủ, cơ thể co giật không ngừng như bị động kinh.

“Ngươi... ngươi ngươi..."

Tiểu Quý Tử nhìn trân trối, lắp bắp nói: "Ngươi dám đánh Cửu hoàng tử, ngươi muốn chết à!"

Gã biết Cửu hoàng tử có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, là một võ giả rất mạnh thế mà lại bị Mục Vỹ hạ gục chỉ bằng một chiêu.

'Hừ, cũng chưa giết hắn mà?", Mục Vỹ bĩu môi: "Mà mạng của hai ngươi chắc không quý như mạng hẳn đâu nhỉ?"

Thấy hắn đưa mắt sang mình, Tiểu Quý Tử và nữ tử quyến rũ giật mình, bất giác nín thở.

Nói cho tên này biết ta là thầy Mục Vỹ của Lôi Phong Viện, muốn báo thù cứ đến đấy tìm ta”

Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi.

"Lôi Phong Viện... ngươi chết chắc rồi!”

Nhìn bóng lưng hắn, Tiểu Quý Tử chửi rủa rồi vội kéo chủ tử của mình lên, chạy tới Kim Viện.

Kim Viện nằm trong học viện Thất Hiền, nằm dưới sự quản lý của hoàng thất.

Chỉ cần đến Kim Viện gọi thầy giáo thuộc phe hoàng thất đến, tên Mục Vỹ đó rồi cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thôi.

Một bên khác, Mục Vỹ sải bước đi dạo trong học viện Thất Hiền.

Không thể phủ nhận rằng học viện Thất Hiền rất rộng lớn, trong đây còn có một mô hình dãy núi nhỏ, quả là một phong cảnh nên thơ.

Bên cạnh đó, bảy viện của học viện Thất Hiền tách biệt với nhau như một thể độc lập, có điều trên đường đi Mục Vỹ nhìn thấy rất nhiều cảnh gây gổ thậm. chí là đánh nhau.

"Đúng là tuổi trẻ bồng bột..."

Nhìn những người kia lao vào đấm đá, Mục Vỹ lắc đầu.

Có thể nói rằng năm trên bảy viện nằm trong tay năm thế lực lớn, những người trong đó đều là võ giả tương lai của năm thế lực lớn.

Đánh nhau gây hại đến bản thân những người này là chuyện nhỏ, năm thế lực đứng sau là chuyện lớn. Bọn này bị lợi ích làm cho mụ mẫm cả rồi.

“Há, Mục lão đệ!"

Mục Vỹ đang đi trong học viện thì bị một tiếng kêu làm sởn cả gai ốc.

"Lão Mạt, lần nào cũng thế, ông đừng làm vậy nữa được không? Dù gì ông cũng là thầy luyện đan sáu sao, phải có phong độ của đại sư chứ!"

"Không sao không sao, bọn nịnh nọt kia ta đách thèm quan tâm, dám làm phiền ta thì ta cho nổ banh xác. Ta chỉ thế này với cậu thôi"

Đại sư Mạt sảng khoái cười, rất vui vi Mục Vỹ đã đến học viện.

"Ta biết ngay cậu sẽ không ở thành Bắc Vân lâu mà, là vàng ắt tỏa sáng. Ta chỉ muốn ở bên cậu mỗi ngày thôi!

Ở bên mình mỗi ngày?

Nghe thấy câu này của đại sư Mạt, Mục Vỹ gạt tay ông ấy ra, trừng mắt lên: "Ông định làm gì?”

"Hả?"

"Ối trời ơi, đừng nói mấy cái này nữa. Cậu chưa quen thuộc với học viện Thất Hiền, ta dẫn cậu đi tham quan nhé”.

"Ông dẫn ta đi tham quan?", Mục Vỹ quan sát Mạt Vấn, hỏi: "Lão Mạt, vừa rồi ta thấy nhiều vụ đánh nhau lắm, cái học viện này loạn chết đi được, ông không sợ sao?"

"Cậu đừng lo, trong bảy viện, năm thế lực lớn nắm giữ năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện thì trộn lẫn nhiều thế lực nhưng ta là trưởng lão trong hội trưởng lão của bảy đại viện đấy nhé. Bọn nó mà không nghe lời, ta cho cuốn ngay”.

Trưởng lão trong hội trưởng lão?

"Đừng xem thường chức vụ trưởng lão trong hội trưởng lão. Trưởng lão của học viện này có thể tự trục xuất đệ tử, không căn biết là con cháu nhà ai, làm gì, thích trục xuất là trục xuất!"

“Kiểu trưởng lão như thế chắc ít lầm nhỉ?”

thông nhiều không nhiều, năm thế lực lớn chiếm năm vị trí, nhưng năm trưởng lão này không có quyền lực lớn như ta, dù toàn là người có thân phận hiển hách. À, đại ca ta là trưởng lão có quyền thế lớn nhất nhóm mấy trưởng lão còn lại đấy."

Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao, đương nhiên có tư cách trở thành người đứng đầu năm trưởng lão.
 
Mục Thần
Chương 206: Ngươi bị đuổi


Mục Vỹ suy đoán, có lẽ mấy vị trưởng lão còn lại đều là những đại sư nức tiếng thành Nam Vân

Có điều trước mắt hắn chưa cần phải suy tính đến mấy chuyện này.

"Giới thiệu Lôi Phong Viện cho ta đi lão Mạt”.

"Ừ, được!"

Mạt Vấn nói: "Bảy đại viện của học viện Thất Hiền có tổng cộng hơn bảy mươi nghìn người. Mỗi viện có khoảng mười nghìn đệ tử, trong đó chia ra hơn hai trăm lớp, dựa trên các phương diện thực lực tổng hợp để chấm điểm chia hai trăm lớp này ra lớp cao cấp, lớp trung cấp và lớp sơ cấp. Lớp sơ cấp nhiều đệ tử nhất, lớp cao cấp ít đệ tử nhất, chỉ khoảng mười mấy người Nhưng ít hơn nữa thì không phải lớp cao cấp mà là lớp đặc biệt!"

"Lớp đặc biệt?"

"Đúng, lớp đặc biệt là nơi tụ hội những thiên tài nòng cốt của mỗi viện, chỉ có hai lớp, một trăm người cả thảy. Một trăm người này đều là những người có thiên phú và thực lực cao nhất”

Mạt Vấn giới thiệu một tràng: 'Mỗi viện đều có một bảng danh sách, chỉ cần thực lực đủ mạnh, đánh bại được người thứ một trăm là có thể lọt vào lớp đặc biệt, hơn nữa chỉ có thể khiêu chiến người đứng thứ một trăm. Chỉ có đệ tử của lớp cao cấp mới có quyền khiêu chiến, đây là một sự khuyến khích rất lớn!”

Mục Vỹ cũng hiểu ý nghĩa của việc này.

Với quy định đó, đệ tử lớp sơ cấp sẽ nỗ lực tu luyện để được vào lớp trung cấp, đệ tử lớp trung cấp lại phấn đấu để có thể lọt vào lớp cao cấp.

Chỉ khi trở thành đệ tử lớp cao cấp mới có quyền khiêu chiến đệ tử của lớp đặc biệt.

Lại còn chỉ được phép khiêu chiến người đứng thứ một trăm, điều này cũng khơi dậy chí tiến thủ của lớp cao cấp, làm họ cố gắng trở nên mạnh hơn.

Dù sao thì đứng hàng thứ một trăm quá nguy. hiểm, có khả năng bị đẩy xuống bất cứ lúc nào. Với sự khuyến khích mang tính dây chuyền như thế, sự cạnh tranh trong học viện sẽ càng lúc càng lớn, các đệ tử cũng sẽ luôn nỗ lực để giữ được thứ hạng của mình.

"Bảng xếp hạng này được gọi là linh bảng, các viện tạo ra chúng để khuyến khích đệ tử phấn đấu. Học viện Thất Hiền còn có một bảng xếp hạng chung, gọi là long bảng!"

"Long bảng chỉ lấy một trăm người, đệ tử nào có tên trên long bảng đều là kỳ tài ngút trời, được các gia tộc tìm đến lôi kéo. Và đào tạo một đệ tử có thể vào long bảng chính là nhiệm vụ hết sức quan trọng của giáo viên".

Đại sư Mạt cười ha ha: "Dĩ nhiên, Mục lão đệ tới đây là để trải nghiệm cuộc sống, quan tâm đến tu vi của bọn đệ tử làm gì. Ta và cậu cứ luyện đan, bảo đảm sau này cậu sẽ có được một chiếc ghế trưởng lão trong hội trưởng lão của học viện Thất Hiền!”

"Hừ, ta không hứng thú với mấy cái đó."

"Ha ha... Cũng đúng, thiên tài như Mục lão đệ thì mấy cái đó quá chán rồi"

Mạt Vấn cười xong thì chợt quay đầu lại: "Mục lão đệ, hì hì... có một việc ta không biết có nên nói không nữa!"

Liếc mắt nhìn ông ấy, Mục Vỹ bất đắc dĩ đáp: "Nói đi, lại chỗ nào có vấn đề đây!"

"Hì hì... Mục lão đệ chờ một lát nhá, ta đi lấy dược liệu cho cậu xem. Chỗ ta lộn xộn lắm, khi nào dọn xong rồi cậu hãng cậu qua, giờ thì khỏi nhá!"

Mạt Vấn tuôn một tràng rồi chạy biến.

“Lão điên này..."

Nhìn Mục Vỹ ghét bỏ đại sư Mạt thế thôi chứ thực ra hắn rất kính nể ông ấy.

Người này một lòng nhiệt thành với luyện đan, nếu không thì lúc ở học viện Bắc Vân đã không như vậy với Mục Vỹ.

Hôm nay cũng thế, vì hẳn tỉnh thông luyện đan nên Mạt Vấn sẵn sàng hạ cái tôi xuống và đối xử với hắn như con cháu trong nhà.

Một người như thế đáng yêu biết mấy!

"Chính là hắn!"

Mục Vỹ đang đứng trên lối đi bộ thì đột nhiên có. ai giận dữ quát lên ở sau lưng hắn.

"Ơ?"

Xoay người lại, thấy mấy người đằng sau là ai, Mục Vỹ không khỏi phì cười.

Tiểu Quý Tử!

Nhìn những người bên cạnh gã, hắn biết ngay tên Cửu hoàng tử bị đánh nên tìm người đến báo thù.

Sau lưng đám người kia là Cửu hoàng tử băng bó toàn thân, hắn ta đang nhìn Mục Vỹ chòng chọc với đôi mắt đầy oán độc.

"Chính thắng đó đã đánh Cửu hoàng tử ra nông nỗi này, các ngươi xông lên, làm thịt hẳn đi!", Tiểu Quý Tử hất hàm sai khiến.

"Làm thịt?"

Mục Vỹ cười phá lên: "Ê này, học viện Thất Hiền có quy định không được giết người đấy, vừa rồi ở ngoài cổng trường các ngươi có thể giết ta, giờ thì không được đâu"

"Vậy thì đánh cho tàn tật để hắn không đứng được cho tai”

Cửu hoàng tử gân cổ lên hét.

Hành động này ảnh hưởng đến vết thương trên người, làm hẳn ta đau điếng.

"Ơ? Thế sao được?", Mục Vỹ tỏ ra kinh hồn bạt vía: "Ngươi là Cửu hoàng tử đúng không? Ngươi mà làm vậy thì ta nghĩ ngươi sẽ hối hận đớ”

"Hối hận mẹ ngươi! Lên cho ta!"

Dáng vẻ gợi đòn kia của hẳn làm Cửu hoàng tử thiếu điều xông lên xé xác ra, hắn ta hét lên.

Nghe lệnh của Cửu hoàng tử, mấy người đằng trước lập tức xúm tới

"Mục Vỹ là ngươi đúng không? Ngươi ở viện nào? Lôi Phong Viện à? Chọc ai không chọc lại chọc vào Cửu hoàng tử điện hạ của bọn ta, đúng là chán sống!"

“Lúc ta đánh hắn, hắn có nói mình là Cửu hoàng tử đâu", Mục Vỹ bất đắc dĩ nói.

"Còn ở đó cãi chày cãi cối nữa à, ngươi sẽ chết thảm lầm cho xem", trong đám người đó, người thanh niên mặc trường sam màu đen cười lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta tên Thanh Dư Minh, đứng thứ chín mươi ba trên linh bảng của Kim Viện, cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất. Rơi vào tay ta, ta đảm bảo ngươi sẽ đau đến không thiết sống nữa”.

"Thanh Dư Minh chứ gì, ngươi bị đuổi!"

Thanh Dư Minh vừa nói xong thì một giọng nói không mặn không nhạt vang lên.

“Mẹ nó, ngươi là ai mà dám đuổi ta, ta là thân tín của Cửu hoàng tử...”
 
Mục Thần
Chương 207: Lôi Phong Viện


Thanh Dư Minh quay lại, vừa há miệng mắng thì thấy đại sư Mạt, lời nói mắc kẹt ở cổ họng, nói tiếp không được mà rút lại cũng không xong, mặt tức khắc đỏ bừng lên.

"Trưởng... trưởng lão Mạt!

“Thanh Dư Minh đứng thứ chín mươi ba trên linh bảng ở Kim Viện, hoành tráng quá nhỉ? Học viện cấm người mà ngươi vẫn dám làm vậy, tạo

Mạt Vấn vô cùng tức giận, gần như thét lên: "Cút, cút hết cho ta. Cửu hoàng tử? Tên Hoàng Thượng Vũ đúng không? Ngươi bị đuổi, trong Kim Viện không còn chỗ cho ngươi đâu, cút về hoàng cung hưởng thụ cuộc sống xa hoa của ngươi đi"

"Ơ? Trưởng lão Mạt, trưởng lão Mạt, liên quan gì đến ta chứ!"

“Nói thêm một câu, cẩn thận ông đây chặt cái chân chó của ngươi"

Mạt Vấn lại thét lên làm cho bọn Hoàng Thượng Vũ và Thanh Dư Minh tức khắc ngậm miệng, làm gì cũng không được, uất nghẹn đến đỏ cả mặt.

“Sao còn chưa cút, đứng đây làm gì?"

Ông ấy thật sự phẫn nộ.

Thật chẳng ra làm sao.

Từ khi Mục Vỹ đến thành Nam Vân, ông ấy chỉ gặp hắn hai lần. Lần đầu mời Mục Vỹ đến Thiên Chỉ Các ăn cơm thì hẳn suýt bị giết

Lần này, hẳn vừa vào học viện thì bị người khác. kiếm chuyện.

Không khó chịu sao được!

"Trưởng lão Mạt, bọn đó bị ông hù chạy hết rồi, ta còn định luyện tay nữa mà, giờ phải làm sao!", Mục Vỹ. chán nản nói.

"Hừ!"

"Rồi,mau nói vấn đề của ông đi, ta còn phải đi xem nơi được gọi là Lôi Phong Viện này có gì đặc biệt, còn phải nhận lớp nữa!"

Nhắc đến lớp học, biểu cảm của Mạt Vấn trở nên kỳ lạ.

"Sao vậy?"

"Mục lão đệ, cậu đừng giận nhé, đại ca ta sắp xếp kiểu gì ta cũng không hiểu nổi", ông ấy nói: "Nghe nói cậu được phân cho một lớp sơ cấp, cậu cũng biết việc phân bổ chủ nhiệm lớp phụ thuộc vào cảnh giới mà đúng không? Học trò trong lớp sơ cấp đều có cảnh giới Linh Huyệt tăng thứ nhất, thiên phú không cao lắm nhưng rất có chí tiến thủ, cậu đừng buồn!"

"Đại ca ta sắp xếp như vậy cũng vì muốn đảm bảo công bằng, sợ có người lời ra tiếng vào thôi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp sơ cấp ít nhất phải có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, với cảnh giới hiện giờ cậu chỉ có thể được phân cho lớp sơ cấp thôi.”

“Thế thôi hả?”

"Thế thôi!"

"..."

Mục Vỹ cạn lời. Lớp sơ cấp thì lớp sơ cấp, hân tới học viện Thất Hiền vì muốn tìm hiểu các thế lực trong này, vừa hay có thể xây dựng từ dưới lên!

Học viện phân chia lớp học một phần xét trên thực lực, một phần xét trên thiên phú.

Trong lớp cao cấp thậm chí lớp đặc biệt cũng có một số đệ tử chưa đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng đều là những thiên tài tiếng tăm lẫy lừng.

Lớp sơ cấp thì kém hơn không chỉ về thực lực mà còn về cả thiên phú!

Nhưng những vấn đề này đều không nhắm nhò với Mục Vỹ!

Thiên phú không cao? Nhồi đan dược.

Thực lực không cao? Nhồi đan dược.

Một người mất hết tu vi mà Mục Vỹ còn có thể cam kết giúp kẻ đó tiến vào cảnh giới Thông Thần cơ mà, huống gì những người vào được học viện Thất Hiền có ai là vô dụng đâu?

Chẳng qua là so ra thì thiên phú thấp hơn một chút mà thôi.

Mục Vỹ giúp đỡ Mạt Vấn một số vấn đẽ liên quan đến luyện đan, ông ấy dẫn hẳn đi dạo một vòng rồi hai người mới nhàn nhã đi tới Lôi Phong Viện.

Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không nằm dưới sự kiểm soát của cả năm thế lực lớn, những người trong đó dù là giáo viên hay đệ tử đều khó nhận biết thân phận của họ là gì.

Và đó cũng là nguyên nhân tại sao Mục Vỹ chọn nơi này.

"Cốc cốc cốc”

Hai người đứng ngoài văn phòng giáo viên, Mạt Vấn gõ cửa.

"Soạt soạt."

Mấy chục đôi mắt lập tức đổ dồn về phía hai người.

"Trưởng lão Mạt!"

Thấy ông ấy, toàn bộ giáo viên trong phòng đồng loạt đứng dậy, dáng vẻ cung kính.

'Thật ra Mạt Vấn rất nổi tiếng trong học viện Thất Hiền thậm chí là đế quốc Nam Vân, ông ấy được hơn một nửa thầy luyện đan của đế quốc tôn sùng.

Nhưng khi đứng trước mặt Mục Vỹ thì ông ấy lại chẳng hề tỏ ra tự cao tự đại.

Không phải Mạt Vấn không muốn tự cao mà là mỗi lần đối diện với hắn, ông ấy không tài nào thể hiện được mình là một thầy luyện đan sáu sao danh giá.

Ừ, mọi người vất vả rồi. Hôm nay ta giới thiệu với mọi người một thành viên mới, giáo viên chủ nhiệm tương lai của lớp sơ cấp tại Lôi Phong Viện - Mục Vỹ!"

“Mọi người hoan nghênh nào!!"

Mạt Vấn vừa nói xong thì có giọng nói cất lên, một người sải bước đi tới.

"Đại sư Mạt, lâu rồi mới thấy ngài đến Lôi Phong Viện! Khi nào ngài mở lớp giảng dạy cho đệ tử Lôi Phong Viện đi, bọn nó xem ngài như thần tượng ấy".

Người này có mái tóc bóng mượt, khuôn mặt thì bóng đầu, lúc bước đi mỡ trên người nảy lên một cái trông không khác gì một cục thịt béo hình người

"Không dám không dám, ông chỉ căn chiếu cố Mục lão đệ là được!", Mạt Vấn sảng khoái cười: "Tống Lập, ta giao Mục lão đệ cho ông đấy, có chuyện gì ông cứ giải quyết, giải quyết không được thì trực tiếp đến gặp ta, rõ chưa?"

"Vâng vâng vâng, chắc chắn rồi!"

Thấy đại sư Mạt coi trọng Mục Vỹ như thế, Tống Lập đưa mắt nhìn hắn.

Người này có lai lịch gì đây? Mục Vỹ? Lẽ nào là con cháu nhà họ Mục?
 
Mục Thần
Chương 208: Giáo viên chủ nhiệm mới


Thấy đại sư Mạt tới, Tống Lập cứ luyên tha luyên thuyên, nếu không vì để ý tới Mục Vỹ, đại sư Mạt đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi.

Chẳng dễ gì mới thoát được, Mạt Vấn vội bỏ đi ngay, để Tổng Lập dẫn Mục Vỹ đi làm quen với Lôi Phong Viện.

“Mục lão đệ, sau này ta sẽ gọi cậu như thế nhé. Chào, ta là Tống Lập, là giáo viên tổng phụ trách của một trăm lớp sơ cấp tại Lôi Phong Viện. Từ giờ, chúng ta sẽ là huynh đệ tốt, có vấn đề gì thì cậu cứ nói thẳng với ta nhé".

Huynh đệ tốt?

Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo rồi gật đầu.

“Được thôi, Tống đại ca!"

“Ừ, cậu đến đúng lúc lắm! Gần đây thầy giáo của lớp chín sơ cấp đang nâng cảnh giới để trở thành thầy. giáo trung cấp nên chúng ta đang thiếu một giáo viên. chủ nhiệm. Vừa hay cậu có thể đảm nhiệm vị trí này, ta dẫn cậu đi xem luôn nhé!

“Được!”

Mục Vỹ cũng thấy rất hiếu kỳ với những học sinh mà mình sắp dẫn dắt.

Dù hắn được phân dạy lớp sơ cấp nhưng không có nghĩa ở đây không có những hạt giống tốt. Nếu hắn cũng có thể phát hiện ra những mầm non nổi trội giống Tề Minh và Mặc Dương như ở thành Bắc Vân thì đúng là quá tốt.

Đi qua phòng của giáo viên là đi thẳng tới khu phòng học, sau khi vòng qua một khu vực bỏ trống, Mục Vỹ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy xung quanh đều là các toà lầu cao.

Có một tốp học sinh đang đứng túm tụm ở trong khu dạy học xung quanh những toà lầu cao, hình như. họ đang cãi vã chuyện gì đó.

“Thiết Phong, lớp chín sơ cấp các ngươi là một đám ăn hại, còn đứng bét trong khối sơ cấp. Lần này, giáo viên chủ nhiệm của các ngươi bỏ đi là vì không. dạy nổi bọn ngươi nữa. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ làm lớp trưởng ư? Ha ha.."

Một giọng nói đầy vẻ giễu cợt và châm biếm vang lên trong đám người, ầm ĩ hệt như tiếng vịt kêu.

“Khô Minh, ngươi đừng tưởng mình là lớp trưởng của lớp mười thì muốn nói gì thì nói. Thầy chủ nhiệm của bọn ta đang nâng cảnh giới chứ không phải vứt bỏ bọn ta”.

Thiết Phong đỏ bừng mặt, quát: “Lớp chín sơ cấp không phải lớp đứng bét trong khối sơ cấp, ngươi còn nói linh tỉnh nữa là ta không khách sáo đâu đấy”

Thiết Phong có dáng người cường tráng, trông có vẻ là một người thành thật, thật sự không biết nên phản bác thế nào khi bị cậu thiếu thiên tên Khô Minh ở phía đối diện khiêu khích.

Hai nhóm người rõ rằng đang ở phe đối lập, một nhóm trong số đó đang nhìn nhóm kia với vẻ khinh thường một cách kiêu căng phách lối.

“Chậc!”, Khô Minh khinh bỉ nói: “Thiết Phong, ngươi đừng có già mồm nữa! Ngươi mắc kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới thân xác sắp được hai năm rồi đấy, còn Khô Minh ta đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi. Ta còn là lớp trưởng của lớp mười, lợi hại hơn ngươi nhiều”.

“Nếu ngươi không phục thì chúng ta hoàn toàn có thể đấu một trận”

Khô Minh tỏ vẻ khiêu khích. Thấy Thiết Phong đang giận run người, cậu ta bật cười ha hả.

Lớp chín với lớp mười ở cạnh nhau, học trò của hai lớp này luôn bất hoà. Tuy nhiên, Thiết Phong là lớp trưởng của lớp chín nhưng cứ giậm chân tại chỗ mãi ở tầng thứ mười của thân xác, không thế đột phá thêm nên lớp chín luôn bị lớp mười chèn ép.

Hơn thế nữa, lớp chín sơ cấp đúng là đứng chót rong một trăm lớp sơ cấp của Lôi Phong Viện tại học viện Thất Hiền. Lớp họ đổi hết giáo viên chủ nhiệm này đến giáo viên chủ nhiệm khác, có vài giáo viên bộ môn còn không muốn dạy học trò của lớp này.

Việc nâng cảnh giới của các giáo viên tại Lôi Phong Viện có hai mục đích. Một là liên quan đến thực lực của bản thân, hai là mức độ có thể đào tạo ra những họ trò nổi tiếng.

Mà thứ thể hiện danh tiếng của học trò tốt nhất chính là linh bảng!

Nhưng Lôi Phong Viện có một trăm lớp sơ cấp, mà linh bảng chỉ ghi danh một trăm học trò, nên số học trò còn lại của khối lớp sơ cấp sẽ lập ra riêng một địa linh bảng.

Tốp một trăm của địa linh bảng vẫn là thứ hạng của học trò lớp sơ cấp, gần như lớp nào cũng có học rò được ghi tên nhưng lớp chín sơ cấp thì lại không có một ai

Đương nhiên các giáo viên không muốn đồn tâm huyết vào một lớp không hề có tác dụng gì trong việc nâng cao thực lực của mình.

Thế nên, lớp chín sơ cấp phải thay giáo viên liên tục.

Vốn dĩ lớp này đã có thành tích không tốt, thêm việc liên tục đổi giáo viên thành ra càng loạn hơn, điều này khiến cho thành tích của lớp ngày càng xuống dốc.

Khô Minh nhìn Thiết Phong, cười ha hả rồi nói: “Thiết Phong, ta đứng thứ chín mươi chín trên địa linh bảng đấy. Ngươi đòi đấu với ta? Ngươi là đối thủ của ta ư?”

“Đúng vậy! Lớp trưởng Thiết này, ngươi chớ quên dáng vẻ thám hại lần trước của mình nha!"

"Á à, ngươi không nói thì ta cũng quên béng. Hình như lần trước, lớp trưởng Thiết bị Khô Minh của chúng ta đánh cho đến mức còn không có cơ hội quỳ xuống xin tha nhỉ!"

“Đừng nói thế chứ Dẫu sao thì người ta cũng là lớp trưởng của lớp chín mà!”

“Ngươi..."

Mặt Thiết Phong đỏ gay khi bị mọi người chế nhạo.

Những chuyện như thế này được liệt vào mâu thuẫn nhỏ của các học trò với nhau nên học viện hầu như không xen vào.

Khi mâu thuẫn lớn hơn, lớp mười có giáo viên chủ nhiệm, còn lớp chín bọn họ không có, cuối cùng họ vẫn là người chịu thiệt.

Đánh thì thua, báo cáo giáo viên tổng phụ trách cũng như không nên lớp chín luôn là đối tượng bị bắt nạt.

“Các trò đang làm gì thế hả?”

Tống Lập đã chứng kiến tất cả, đương nhiên không thể cho qua.

Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Vỹ đến Lôi Phong Viện, sao ông ta có thể để hắn trông thấy một cảnh tượng xấu hổ như thế này được.

“Tổng phụ trách Tống!"

Trông thấy Tống Lập, đám học trò lập tức im lặng.

Tống Lập là tổng phụ trách cũng là tổng chủ nhiệm của một trăm lớp sơ cấp, toàn bộ mọi việc của khối lớp sơ cấp đều do ông ta quản lý. Nhìn thấy ông ta, đương nhiên đám học trò như chuột thấy mèo.

“Tổng chủ nhiệm Tống, lớp chín nói dạo này đang ngứa ngáy chân tay nên muốn tìm người để tỉ thí, vừa hay lớp mười định tham gia g”.

“Tổng chủ nhiệm Tống, lớp trò... Lớp trò thiếu giáo viên, không có ai chỉ dẫn nên tu vi của cả lớp không thể tăng lên được, vì vậy..", Thiết Phong vội nói

“Vì vậy ta có thể hướng dẫn cho ngươi, lớp trưởng Thiết!”

Khô Minh cười nham nhở, trong mắt đầy vẻ coi thường.

“Học viện luôn đối xử bình đẳng với các lớp, ai bảo lớp chín của các trò thiếu giáo viên? Hôm nay ta dẫn giáo viên chú nhiệm tới cho các trò đây”.

Tống Lập tránh sang một bên, chỉ vào Mục Vỹ ở phía sau, nói: "Đây chính là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chín sơ cấp các trò, thầy Mục Vỹ!”
 
Mục Thần
Chương 209: Nhất định không thua


“Thầy ấy ạ?”

“Không phải chứ, trông người này còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm thầy dạy ư? Có kinh nghiệm không vậy?"

“Kinh nghiệm kinh nghiếc cái gì, thầy dạy có kinh nghiệm thì đâu thèm tới lớp chín sơ cấp”.

“Haizz, xem ra học viện lại tìm đại một thầy dạy cho lớp chín sơ cấp rồi”.

“Đúng thế! Ai bị phân tới dạy lớp này thì đúng là xui xẻ”.

...

Trông thấy dáng vẻ trẻ trung của Mục Vỹ, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, các học trò đứng quanh toà nhà dạy học cũng lời ra tiếng vào.

“Khụ khụ... Chào cả lớp, ta là Mục Vỹ, từ nay trở đi, ta chính là giáo viên chủ nhiệm mới của các trò!"

Mục Vỹ ho vài tiếng, sau đó tự giới thiệu vẽ mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Anh Lính Cưng Vợ 2. Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật 3. Ngài Trang Không Tiền Đồ 4. Bá Đạo Tổng Tài Hắn Mang Cầu Chạy =====================================

Giới thiệu bản thân trong tình huống này đúng là hơi mất tự nhiên.

Rõ ràng lớp chín sơ cấp là một lớp học không mấy vẻ vang, không ngờ lão hồ ly Mạc Khánh Thiên này lại âm thăm chơi hẳn một vố như vậy.

Nhưng nếu đã lựa chọn Lôi Phong Viện thì Mục Vỹ sẽ không bỏ cuộc.

Cái cậu lớp trưởng Thiết Phong gì đó trông có vẻ là người thật thà, đúng là đáng được bồi dưỡng.

"Ơ kìa Thiết Phong, nghe thấy gì chưa? Lớp bọn ngươi lại có giáo viên chủ nhiệm mới đấy. Để ta xem thầy dạy trẻ tuổi này sẽ trụ được bao lâu”

Khô Minh nói một cách khoa trương: “Một tháng? Không không, nếu thấy lớp chín các ngươi không tiến bộ một chút nào, chắc nửa tháng là thầy ấy chạy mất dép”

“Khô Minh, tổng phụ trách Tống và thầy Mục đang ở đây, ngươi im miệng ngay!”

Thiết Phong nổi giận, không nhịn được quát.

Khô Minh này đúng là quá đáng!

“Sao? Ta nói sai à? Có giỏi thì ngươi đấu với ta một trận đi. Nếu ngươi thẳng, ta sẽ gọi ngươi là cha, ngược lại thì ngươi phải quỳ xuống nói lớp chín là lũ ăn hại ba lần! Dám không?”

"Thiết Phong vừa định từ chối, một giọng nói châm chọc chợt vang lên.

“Được!”

Người lên tiếng chính là Mục Vỹ.

“Thầy Mục... tò... trò không phải là đối thủ của cậu ta”, Thiết Phong mới chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, cậu ấy có vẻ xấu hổ khi thấy Mục Vỹ ra mặt cho mình.

“Không phải trò có cảnh giới tầng thứ mười của thân xác à? Cậu ta chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, sợ gì chứ?"

“Không phải, trò..."

“Ha ha... Mọi người nghe thấy hết rồi nhé!”, Khô Minh mừng ra mặt, cười lớn nói: “Thầy Mục đã đồng ý rồi, thầy chủ nhiệm đã đồng ý mà lớp chín sơ cấp các ngươi còn định từ chối sao?"

“Thầy Mục, trò..."

“Yên tâm, nhất định sẽ thẳng. Bây giờ, trò chỉ cần ngồi xuống, nhớ lại những võ kỹ mà mình từng học là được!”

Nói rồi Mục Vỹ đặt bàn tay lên vai Thiết Phong, một tia thần lực mỏng manh trong lòng bàn tay hắn chui vào trong người Thiết Phong.

Thiết Phong định nói gì đó, nhưng ngay sau đó cậu ấy đã ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời

Lúc Mục Vỹ đặt tay lên người, cậu ấy cảm thấy trong người mình như đang có sự thay đổi long trời lở đất.

Nếu không phải đang có nhiều người ở cạnh, chắc cậu ấy đã vui mừng đến mức hét lên từ lâu.

Thiết Phong ngồi xếp bằng xuống, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, bắt đầu chuyên tâm lĩnh ngộ sự biến đối trong cơ thể mình.

Dần dà, chân nguyên trong cơ thể cậu ấy di chuyển vẽ hướng huyệt Hợp Cốc ở hai tay, những chân nguyên này chảy ào ào vào huyệt đạo như sắp phá vỡ huyệt Hợp Cốc.

Ầm..

Một tiếng nổ vang lên, Thiết Phong chỉ cảm thấy toàn thân mình như được lột xác.

Chân nguyên trong cơ thể cậu ấy tích tụ một cách điên cưỡng, sau đó tập trung hết ở huyệt Hợp Cốc. Chân nguyên nồng đậm ở đó đến từ mọi hướng, rồi từng bước kích mở huyệt Hợp Cốc.

Vù...

Đầu óc Thiết Phong thanh tỉnh, cậu ấy chợt đứng dậy, khí tức toàn thân đã hoàn toàn khác trước.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!

Cậu ấy đã mắc kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới thân xác hai năm, vậy mà lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất vào lúc này, đúng là kỳ tích.

Thiết Phong kích động tới mức đôi tay run lên, sau đó hướng ánh mắt cảm kích vẽ phía Mục Vỹ.

Cậu ấy biết, nếu không nhờ có Mục Vỹ thì mình đã không thể đột phá rồi.

Luồng thần lực thần kỳ ấy vẫn đang quanh quần trong người cậu ấy.

“Đa tạ thầy Mục!”, Thiết Phong chấp tay, mặt đỏ lên.

Cảm giác này khó mà nói nên lời

Điều đau đớn nhất của võ giả là gì?

Đó là chậm nâng cao cảnh giới.

Mà điều đau khổ hơn nữa chính là giậm chân tại chỗ mãi ở một cảnh giới nào đó

Còn cậu ấy đã dừng ở cảnh giới thân xác hai năm!

Hai năm có nghĩa là gì?

Với võ giả ở độ tuổi 14, 15 mà nói thì hai năm là khoảng thời gian quan trọng nhất để rèn luyện thể xá mở huyệt đạo, sự chậm trễ này khiến cậu ấy tốn biết bao thời gian.

“Cảm ơn cái gì? Tự trò đột phá đấy chứ, ta có giúp gì đâu. Hơn nữa, bây giờ đừng cảm ơn ta vội, nếu thua thì trò phải quỳ xuống đấy!"

“Thầy Mục yên tâm!”

Thiết Phong mỉm cười tự tin nói: “Nhất định trò sẽ không thua đâu a!"
 
Mục Thần
Chương 210: Thiết Phong thắng


Lúc trước, vì bản thân lần lữa mãi không thể đột phá được tầng thứ mười của thân xác nên Thiết Phong cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Vì vậy, khi bị Khô Minh khiêu khích, cậu ấy cũng sợ hãi rụt rè.

Nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác, cậu ấy đã đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.

Cậu ấy đã mở huyệt Hợp Gốc, sức mạnh của đôi tay tăng vọt, sức lực của bản thân cũng tăng nhanh chưa từng có.

Đây là điểm mạnh của võ giả cảnh giới Linh Huyệt, huyệt Hợp Cốc được mở thì sức mạnh của cơ thể sẽ hơn hẳn võ giả tầng thứ mười cảnh giới thân xác.

“Khô Minh, ngươi muốn đấu với ta đúng không? Được, lên đi!”

Ý chí chiến đấu của Thiết Phong sục sôi, cậu ấy nhìn Khô Minh với vẻ rất nóng lòng muốn tỉ thí.

Nếu trước kia, cậu ấy thấy hơi sợ Khô Minh thì bây giờ, nỗi sợ ấy đã hoàn toàn biến mất.

Lớp chín sơ cấp đã bị lớp mười sơ cấp bắt nạt rất lâu, cậu ấy là lớp trưởng mà mãi chẳng thể làm gì được. Hôm nay, cuối cùng cậu ấy cũng có thể thoải mái đấu một trận rồi.

“Ngươi mà cũng đòi tư”

Trông thấy Thiết Phong đột nhiên bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, Khô Minh cũng thấy rất kinh ngạc.

Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

Thiết Phong này giậm chân ở tầng thứ mười của thân xác gần hai năm, mãi không nhích thêm được một bước nào, bây giờ tự nhiên lại đột phá nhưng cũng chỉ là vừa mới đột phá thôi.

So với Thiết Phong thì Khô Minh đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất từ lâu rồi

Ngoài ra, điều quan trọng hơn là cậu ta là cao thủ được ghi danh trong địa linh bảng. Cậu ta đứng thứ chín mươi chín, điều này đủ để chứng minh sự lợi hại của cậu ta ở cảnh giới này.

"Thiết Phong này đúng là ngờ nghệch, tưởng đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt là có thể sánh ngang với cậu ta hay sao!

“Cũng được! Ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để ngươi đỡ nghĩ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là có thể ngang tài ngang sức với ta”.

Khô Minh cười châm biếm, vẻ chế giễu trên gương mặt ngày càng đậm.

Không phải cậu ta coi thường Thiết Phong, mà là sự chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn.

Địa linh bảng là bảng danh sách tự xếp hạng ở Lôi Phong Viện, dù không bằng linh bảng nhưng cũng có một giá trị nhất định.

Thiết Phong vừa tiến vào cảnh giới Linh Huyệt mà đã dám lên giọng, đúng là chán sống.

“Lớp trưởng Khô Minh, hãy dạy cho hẳn một bài học nhớ đời, cho hẳn biết thực lực của lớp chín chúng ta đi."

“Đúng vậy, hẳn tưởng bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là trở thành thiên tài siêu cấp rồi ư? Địa linh bảng làm gì có chỗ của hắn".

“Đánh hắn quỳ xuống kêu cha đi, lớp mười vô dụng!"

Ngay sau đó, một vài học trò của lớp chín đã không nhẫn nhịn thêm được nữa.

Hai lớp đều là lớp sơ cấp, lớp mười cũng không giỏi hơn lớp chín là bao, nhưng lớp trưởng Khô Minh của bọn họ đứng thứ chín mươi chín trong địa linh bảng, đây chính là điểm khiến lớp mười luôn huênh hoang.

Thiết Phong này vừa đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt đã lên giọng ngông cưỡng, đúng là không ra làm sao!

“Đánh thì đánh đi!”

"Thiết Phong gầm lên như tiếng hổ, khí thế toàn thân tản ra khiến Khô Minh thấy chấn động.

Tên này vừa bước vào cảnh giới Linh Huyệt thôi mà, sao khí thế toàn thân lại hung hãn thế nhỉ?

Nhưng ngay sau đó, Khô Minh không còn thời gian để nghĩ nữa, Thiết Phong đã lao tới như một tảng đá.

“Lạc Thạch Chưởng Pháp!"

Thiết Phong giáng một chưởng xuống, tư thế tay mở rộng.

“Cút"

Địa linh bảng là bảng thể hiện thực lực của hơn một trăm lớp sơ cấp, Khô Minh là cao thủ trong bảng xếp hạng này nên cậu ta không hề sợ hãi khi đối mặt với khí thế tấn công mạnh mẽ của Thiết Phong.

Khô Minh quặp tay lại, đẩy bàn tay cứng rằn của Thiết Phong ra, cùng lúc đó, cậu ta nhấc chân đạp thẳng vào bụng của Thiết Phong.

“Giờ ngươi tưởng chiêu này còn tác dụng với ta ư?"

"Thiết Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay vốn đang giơ ra chợt móc vào.

Rắc...

Một tiếng gãy xương vang lên răng rắc dội vào rong tai mọi người.

Sau đó, một tiếng hét thảm thiết đau thương cũng vang lên

“Chân của ta... chân của ta.."

Khô Minh kêu gào nằm xuống đất, chân của cậu ta giơ lên cao, bất động.

“Khô Minh, từ nay trở đi, vị trí chín mươi chín trong địa linh bảng sẽ thuộc về Thiết Phong ta, còn Khô Minh ngươi mới đúng là một tên vô dụng!”

Thiết Phong bật cười nói: “Bây giờ có phải ngươi nên quỷ xuống gọi ta là cha không nhỉ!"

“Ngươi.."

Khô Minh thẹn quá hoá giận, thêm cơn đau nhức ở chân, cậu ta không nhịn được nữa, hộc ra một ngụm máu lớn, tồi ngất xỉu.

Quá đã!

Trong đầu Thiết Phong chỉ có hai chữ này!

Thực lực nâng cao, đúng là quá đã.

Đánh bại Khô Minh, Thiết Phong được mở mày mở mặt nên càng vui hơn.

“Chào thầy Mục!”

Thiết Phong cúi người đầy cung kính nhìn Mục Vỹ, rong mắt cậu ấy có vẻ kính nể.

Cậu ấy không khinh thường Mục Vỹ vì hắn mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, cũng không xem nhẹ Mục Vỹ vì vẻ bề ngoài chỉ mới mười chín tuổi của hắn.

Mà là vì hành động ban nãy của hẳn, nếu là người khác, chắc họ không thể khiến cậu ấy đột phá lên cảnh Linh Huyệt tầng thứ nhất nhanh như vậy được.

Thậm chí Thiết Phong còn thầm nghĩ có lẽ lớp chín sẽ trở nên xuất sắc hơn nhờ sự xuất hiện của Mục Vỹ.

“Trò là lớp trưởng của lớp chín sơ cấp đúng không? Thế thì dẫn ta đến phòng học xem sao đi!”

“Vâng thưa thầy Mục!”
 
Back
Top Bottom