Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 15: Suýt bị mất nhiệt. Dẫm chân trần lên cơ bụng Chương Ly


Lên đường lần nữa, tuyết càng lúc càng dày, tầm nhìn cũng giảm theo. Hơi thở của Cố Đăng phả ra, nhanh chóng đông thành lớp băng trên mặt nạ.

Rõ ràng mới nghỉ cách đây không lâu, vậy mà chưa đi được bao xa, toàn thân anh lại đau nhức rã rời. Mệt tới mức chỉ dựa vào ý chí mà lê bước tiếp.

Chưa đi được bao lâu, Chương Ly bảo tuyết quá lớn, cần phải dựng trại tại chỗ. Lúc đó, găng tay và cả mặt Cố Đăng đều phủ đầy băng giá, anh cứ đứng đơ ra một lúc lâu mới kịp phản ứng, gật đầu đồng ý.

Họ cắm trại trong một khu rừng rậm gần đó. Chương Ly cắm bốn tấm ván trượt ở phía đón gió làm chắn, rồi dùng rìu băng cố định các điểm neo lều. Cố Đăng định giúp một tay, nhưng vừa giơ tay lên đã thấy cánh tay run bần bật. Anh đã quá mệt, mấy ngày liền đi bộ liên tục, sức chịu đựng đã vượt giới hạn.

Gió thốc vào làm vải lều phần phật, từng mảng tuyết dày đập l*n đ*nh đầu. Nhưng ít ra, cuối cùng họ cũng được trú tạm vào trong, có thể thở một chút.

Chương Ly treo tấm chăn cứu sinh bên ngoài lều trong để giữ nhiệt, còn nhóm lò sưởi ngay chỗ cửa ra vào. Cố Đăng đã sớm chui vào túi ngủ, không buồn cởi áo khoác, chỉ muốn nhắm mắt một cái là ngủ ngay lập tức.

“Dậy đi.” Có người lay tay anh.

Cố Đăng khẽ hừ trong mũi, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Cố Đăng, dậy đi.” Chương Ly bắt đầu vỗ nhẹ vào má anh.

Anh cuối cùng cũng he hé mắt, giọng líu ríu: “Làm gì thế? Buồn ngủ quá.”

“Không được ngủ,” Chương Ly nói, “Ngủ rồi dễ mất nhiệt. Ngồi dậy đi, cử động một chút cho cơ thể ấm lại.”

“Ờ…” Cố Đăng miệng thì ừ nhưng người vẫn cuộn tròn trong túi ngủ không nhúc nhích.

“Cố Đăng.” Giọng Chương Ly nghiêm lại.

“Biết rồi, biết rồi.” Anh cuối cùng cũng ngồi dậy, có vẻ hơi ủ rũ, đưa tay vuốt tóc rối bù.

Chương Ly đưa cho anh một ly nước. Cố Đăng lí nhí cảm ơn, cúi đầu áp mặt vào hơi nước ấm đang bốc lên. Hơi nóng tỏa ra rất nhanh, mà cũng tản đi rất nhanh, anh gần như dí sát mặt vào ly nước mới thấy được chút hơi ấm le lói.

Chưa kịp uống xong, nước đã nguội. Cố Đăng nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Chương Ly.

“Sao thế?” Cố Đăng ngơ ngác hỏi.

Chương Ly chỉ vào mặt anh.

“Sao? Mặt tôi làm sao?” Cố Đăng đưa tay sờ thử, chẳng thấy có gì lạ. Rồi anh bật camera trước lên xem thử. Nhìn một cái là khựng lại, sau đó bật cười khúc khích.

“Trời ơi cái quỷ gì đây!” Mặt anh trắng toát, toàn là sương đông lại từ hơi nước.

Chuyện này đúng là lần đầu gặp trong đời. Anh vội giơ điện thoại chụp lại làm kỷ niệm, sau đó quay sang Chương Ly: “Nào, chụp chung cái đi.”

Chương Ly gật đầu, Cố Đăng liền ghé sát đầu vào chụp chung một tấm. Tiếc là không có mạng, không thì anh đã đăng lên mạng xã hội để kể khổ với thiên hạ rồi.

Cả hai ăn tối trong lều, đun thêm nước đổ đầy hai bình giữ nhiệt. Làm xong đâu đó, họ lập tức tắt lò sưởi để tiết kiệm gas.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, nặng nề đè lên mái lều. Ăn xong, Cố Đăng thấy người ấm lên được chút ít, nhưng chân thì vẫn lạnh cóng, tê rần như mất cảm giác.

Anh ngồi xếp bằng, nhét hai chân xuống dưới mông để ủ, rồi dùng tay xoa chân còn lại. Nhưng chân chưa ấm lên thì tay đã lạnh ngược trở lại. Tay lạnh chà chân lạnh, Cố Đăng bắt đầu tự hỏi mình có bị điên mới tham gia chuyến đi tra tấn này không.

Con người thật yếu ớt. Phải chi anh là tuần lộc thì tốt biết mấy. Cố Đăng nhắm mắt, tưởng tượng ra cảnh bầy tuần lộc băng qua bão tuyết.

Chúng chẳng cần hành lý, chẳng cần đồ ăn, không có áo giữ nhiệt, chỉ dùng mỗi cơ thể mà vượt qua hàng trăm cây số đến vùng cực.

Anh lại nhớ đến căn biệt thự ba tầng ở quê nhà, có bể bơi, vườn hoa, phòng gym, phòng thu, phòng thay đồ, chưa kể vô số đồ xa xỉ và tác phẩm nghệ thuật. Những thứ đó thật sự cần thiết đến thế sao?

Rồi anh lại nghĩ đến những bài hát, album, những lần biểu diễn trên sân khấu. Những “sản phẩm sáng tạo” đó, có thể đại diện cho con người anh sao?

Nếu bỏ hết danh vọng và tài sản, không tính đến vẻ ngoài, sở thích hay gu thẩm mỹ, thì rốt cuộc anh là ai?

Anh có thể như ngỗng đầu sọ vượt đỉnh Everest, như tuần lộc băng tuyết tới cực Bắc, hay như con choi choi đuôi nhọn “E7” — bay liên tục hơn 10.000 cây số, không ăn không nghỉ từ Alaska đến tận New Zealand?

Chắc không rồi. Đi bộ hai ngày thôi đã muốn xỉu, suýt nữa còn mất nhiệt chết cóng.

“Cố Đăng… Cố Đăng…”

“Hử?” Anh mơ màng ngẩng đầu.

“Dậy đi,” Chương Ly nói, “Cậu ngủ được mười lăm phút rồi. Đừng ngủ tiếp nữa.”

“Tôi ngủ à? Không có mà.” Cố Đăng mở to mắt, nói to như thể để khẳng định mình tỉnh táo, “Tôi chỉ đang nhắm mắt suy nghĩ thôi.”

“Nghĩ gì thế?” Chương Ly vừa hỏi vừa lấy nhiệt kế ra đo cho anh.

“Tôi nghĩ tuần lộc giỏi thật. Không cần gì mà vẫn có thể đi xuyên bão tuyết. Còn con người, phải mang đủ thứ đồ, vậy mà mỗi ngày chỉ đi được một chút.”

Chương Ly nói: “Nhưng thật ra, có tới một phần ba tuần lộc Bắc Mỹ chết trong lúc di cư. Tuần lộc con vừa sinh ra là phải chạy được ngay, không thì bị gấu hoặc sói xé xác.”

Cố Đăng cứng họng.

Chương Ly rút nhiệt kế ra, liếc số rồi nói: “Chân đưa đây.”

Cố Đăng còn chưa hiểu gì thì Chương Ly đã kéo chân anh ôm vào lòng.

Cố Đăng đỏ bừng mặt, phản xạ muốn rút lại nhưng bị giữ chặt, không giãy được.

Cơ thể ấm nóng của người đàn ông xuyên qua lớp tất len truyền vào chân, khiến Cố Đăng vừa ngại vừa xấu hổ, lí nhí nói: “Đừng, không cần đâu, tôi không lạnh đến mức đó đâu…”

Hơn nữa chân anh dơ lắm…

Đến bản thân còn thấy hơi ớn, huống gì là bị người khác ôm vào lòng.

“Cậu ghét tôi đụng vào à?” Chương Ly hỏi.

“…”

“Không phải,” Cố Đăng quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của anh, “Chỉ là… cảm thấy hơi kỳ kỳ.”

“Ráng chút nữa,” Chương Ly nói, vẫn giữ chặt chân anh, “Cậu bắt đầu hạ nhiệt rồi đấy.”

Cố Đăng hiểu rõ chuyện mất nhiệt nguy hiểm thế nào, nhất là trong điều kiện khắc nghiệt thế này. Nói kỳ là kỳ, nhưng bảo từ chối thì anh cũng không dám. Chỉ đành nhắm mắt lại, không nghĩ nữa.

Nhiệt độ ngoài trời mỗi lúc một thấp, lớp áo ngoài gần như không giữ được hơi ấm. Đến tất len cũng chẳng giúp được mấy. Chương Ly dứt khoát cởi tất của anh, áp chân trần anh lên cơ bụng mình.

Cố Đăng ngơ ra ngay lúc bị cởi tất, đến khi thấy Chương Ly vén áo thì mặt càng đỏ dữ. Anh co rút mấy ngón chân, không may lại đạp trúng cơ bụng săn chắc của anh kia.

Cảm giác nóng rẫy và căng tràn ấy khiến Cố Đăng sững người. Gương mặt vừa mới dịu đi đôi chút, lại như bốc hỏa lần nữa.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 16: Tuần lộc di cư


“Chương Ly…” Cố Đăng bị động tác của hắn làm giật mình, vừa ngượng vừa tức, suýt chút nữa là cầu xin tha, “Thôi bỏ đi, tôi ổn rồi mà.”

Chương Ly không đáp, chỉ nắm lấy mắt cá chân anh, nói: “Tôi không nên để cậu đi theo.”

Cố Đăng nhớ tới bao gian khổ đã trải qua dọc đường, cũng thấy tủi thân: “Biết khổ thế này, tôi đã chẳng đi.”

“Xin lỗi.” Chương Ly nói.

Ngay từ khi anh đề nghị đi cùng, hắn đã nên ngăn lại. Cố Đăng là người mới, không có kinh nghiệm, còn hắn thì quá rõ con đường này vất vả và đầy rủi ro thế nào. Nhưng vì tư lợi mà hắn lại lặng lẽ cổ vũ anh…

Chương Ly im lặng, dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm đôi chân lạnh buốt của Cố Đăng.

Cố Đăng cũng không nói gì thêm. Qua một lúc, anh mới lên tiếng: “Đợi hết bão tuyết, tôi muốn về.”

“Được.” Chương Ly nói: “Tôi sẽ liên hệ máy bay cho cậu.”

Cố Đăng “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Anh còn muốn tiếp tục nữa à?”

“Tôi sẽ tiếp tục.”

“Sao vậy?”

Chương Ly vừa định mở miệng thì Cố Đăng đã lắc đầu: “Thôi khỏi, tôi hiểu rồi.”

Chương Ly nhìn anh một cái, không nói gì nữa, chỉ đưa tay sưởi tiếp đến tận khi chân Cố Đăng ấm hoàn toàn mới buông ra.

Sau đó, cả hai nằm trong túi ngủ, lặng lẽ đợi bão tuyết qua.

Cố Đăng vẫn còn buồn ngủ, lại ngủ thêm một lúc. Nhưng vì lo bị h* th*n nhiệt nên Chương Ly không cho anh ngủ lâu.

Ngủ một lát rồi lại bị đánh thức, càng ngủ anh lại càng mệt. Nhưng cũng không thể để mình nghỉ một mình mãi. Cố Đăng dụi mắt, cố giữ tỉnh táo: “Không biết tuyết còn rơi tới bao giờ, anh cũng ngủ đi, tới giờ tôi gọi anh.”

“Không cần.” Chương Ly nói: “Cậu nghỉ là được.”

Cố Đăng “ừ” một tiếng nhưng cũng không ngủ tiếp nữa, thấy hơi ngại.

Mà thật ra, ở trong lều chán chết đi được. Cố Đăng nhìn quanh xem còn gì không, đếm qua từng món đồ trong tầm mắt, rồi lại hỏi: “Anh không ngủ là sợ tôi không gọi anh dậy à?”

Chương Ly hơi ngẩn ra, lắc đầu vẻ ngạc nhiên.

“Thế thì vì gì?”

Chương Ly giải thích là hắn phải theo dõi nhiệt độ trong lều, quan sát tuyết đọng trên nóc, còn phải đề phòng tuyết lở.

“Những việc đó tôi cũng làm được mà.” Cố Đăng nói, “Anh cứ giao cho tôi rồi đi ngủ.”

“Tôi không mệt…”

“Không được.” Cố Đăng ngắt lời hắn, rồi đẩy hắn nằm xuống: “Nghe tôi, giờ đi ngủ!”

Chương Ly trông hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua: “Phiền cậu rồi.”

Cố Đăng xua tay: “Anh giúp tôi thì tôi cũng phải trả lại chứ.”

Chương Ly lại cảm ơn, rồi mới nhắm mắt lại.

Cố Đăng dựng tai lên lắng nghe động tĩnh xung quanh, sự căng thẳng dần đẩy lui cơn buồn ngủ. Đợi đến khi kiểm tra kỹ lại lều trại, chắc chắn mọi thứ đều ổn, anh mới tranh thủ nhìn sang Chương Ly.

Người kia nhíu mày nhẹ, hô hấp đều đặn, rõ ràng đã ngủ say.

Cố Đăng biết ngay mà, Chương Ly chỉ khách sáo thôi. Dù thể lực có tốt đến đâu, đi bộ cả chặng dài như thế cũng phải nghỉ ngơi. Miệng nói không mệt, nhưng vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngay.

Nghĩ vậy, anh lại thấy vui vui.

Họ thay phiên nhau nghỉ ngơi mấy lần liền, cho đến khi tiếng gió đập vào lều không còn đáng sợ nữa, lớp tuyết đè trên nóc cũng nhẹ đi. Chương Ly kéo khóa lều, thấy tuyết bên ngoài đã bớt nhiều, phía xa lộ ra bóng núi mờ mờ, gió cũng dịu đi, thế là cả hai bắt đầu thu dọn trại để xuống núi.

Tuyết dưới chân vừa dính vừa dày, dù mang giày đi tuyết cũng không ngăn được cơ thể bị lún xuống. Mỗi bước Cố Đăng đi đều phải gồng sức nhấc chân ra khỏi lớp tuyết dày.

May mà họ đã đến ngọn núi cuối cùng, nhìn vào bản đồ đường đồng mức thì chỉ cần vượt qua yên ngựa là có thể trượt xuống đồng bằng phía bắc.

Đây là một tin vui khiến tinh thần Cố Đăng phấn chấn hẳn lên, bám sát theo Chương Ly. Tuyết vẫn rơi, nhưng đã không còn dữ dội như bão tuyết trước đó, giống như nét chấm phá trên hành trình hơn.

Mấy trăm mét leo lên, họ mất gần hai tiếng. Nhưng xuống thì rất nhanh, Cố Đăng trượt trên ván trượt một mạch, thỉnh thoảng lại lún vào lớp tuyết bông dày, rồi lại tự đào mình ra để đi tiếp.

Sau tiết xuân phân, ban ngày ở bán cầu bắc ngày càng dài. Vĩ độ nơi họ đang ở phải tận mười giờ tối mới hoàng hôn. Xuống núi xong trời vẫn chưa tối, nhưng tuyết lại rơi dày trở lại. Họ dựng trại sau một bụi cây chắn gió, ăn tối qua loa rồi mệt quá, không ai nói câu nào đã ngủ luôn.

Từ bảy giờ sáng bắt đầu đi, đến mười giờ đêm mới ngủ, dù không tính thời gian trú bão thì cũng đã đi suốt hơn mười tiếng.

Thể lực Cố Đăng từ sớm đã cạn sạch, cố gắng xuống núi được là nhờ ý chí níu giữ. Toàn thân anh không chỗ nào là không đau, buổi tối mệt đến mức vừa ăn vừa gật gù ngủ.

Đáng ra anh không nên đến đây. Nếu không vì lúc đó bốc đồng, giờ có lẽ anh đang nằm trong khách sạn hạng sang hưởng thụ cuộc sống dễ chịu, có internet, có đồ ăn ngon, mặc bộ đồ ngủ mỏng manh trong phòng sưởi ấm, ngồi ngắm tuyết rơi qua cửa sổ.

Nếu không đi, Cố Đăng cũng sẽ không thành ra như cái bang, ba ngày chưa tắm, ăn thì ngấu nghiến, chẳng còn hình tượng gì, mệt tới mức chỉ muốn nằm xuống là ngủ ngay.

Không bao giờ đi bộ đường dài nữa! Mai về ngay!!

Trước khi ngủ, Cố Đăng đã nghĩ vậy.

Không biết có phải vì mong được về quá không, mà hôm sau Cố Đăng lại dậy sớm.

Lúc ấy trời mới hửng sáng, gió đã ngừng hẳn, xung quanh im lặng đến nỗi anh có thể nghe rõ cả tiếng thở của mình. Lều màu cam lộ ra chút ánh sáng nhàn nhạt, hành lý chất đống ở cuối lều hiện rõ trong mắt. Cố Đăng đưa tay lên, sờ thấy lớp râu mới mọc dưới cằm, không cần soi gương cũng biết mình thê thảm thế nào.

Vì muốn về sớm, Cố Đăng không nằm nướng, vừa dậy đã mặc quần áo, rồi tìm được bếp ga bên hành lý, nhóm lửa. Anh định đun nước rửa mặt, nếu có thể thì gội đầu luôn trước khi về.

Cố Đăng bò ra tới cửa lều, nhưng lại hơi do dự, quay đầu nhìn Chương Ly một cái, sợ mình nhớ không kỹ liền giơ điện thoại chụp một tấm, rồi mới kéo lều ra bước ra ngoài.

Tuyết rơi cả đêm khiến lều bị chôn mất một nửa, Cố Đăng mất sức lắm mới đào được một lối đi vừa người. Xoa xoa thắt lưng đau mỏi, anh đứng thẳng người lên, rồi ngây ra tại chỗ.

Tuyết ngừng, trời trong, trước mắt là một cánh đồng tuyết mênh mông không thấy điểm dừng. Mặt trời chưa lên hẳn, nhưng đã nhuộm nửa bầu trời thành màu hồng phấn, nửa còn lại là xanh lam nhạt, nơi hai màu chạm nhau tạo thành một dải tím nhạt, đẹp đến ngỡ ngàng.

Dãy Brooks chìm trong lớp sương tím mơ hồ ấy, gột sạch vẻ hung dữ đêm qua, giờ đây trông lãng mạn và bình yên đến lạ.

Sau bụi cây gần lều, đàn tuần lộc Bắc Mỹ đang tránh gió cũng dần tỉnh giấc. Chúng giũ sạch lớp tuyết bám, rồi dưới bầu trời hồng phấn ấy, lại theo bản năng mãnh liệt khó tả, từng bước nhẹ nhàng, thanh thoát và im lặng tiến về phương Bắc.

Năm này qua năm khác, đời này sang đời khác, tuần lộc Bắc Mỹ luôn lặp lại hành trình băng qua bão tuyết và đón lấy sự tĩnh lặng trước bình minh.

Cố Đăng anh có gì hơn người, mà lại được đứng ở đây, được chứng kiến một khung cảnh choáng ngợp như thế này?

Sự xúc động ùa đến khiến sống mũi Cố Đăng cay cay, suýt nữa đã rơi nước mắt. Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế được, chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo bóng đàn tuần lộc khuất dần nơi phương Bắc.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 17: Tiêu hóa cảm xúc. Đừng đi, là gấu.


Cố Đăng vừa định quay đầu gọi Chương Ly thì đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng vo vo, thì ra hắn đã dậy từ sớm, đang điều khiển máy bay không người lái.

Nhưng có vẻ Chương Ly vẫn chưa tỉnh hẳn, lười nhác nhìn vào màn hình điều khiển, tóc tai dựng đứng rối bù, vừa ngẩng đầu nhìn máy bay vừa ngáp một cái, để lộ biểu cảm ngây ngô hiếm thấy.

Không ngờ Chương Ly cũng có lúc dậy không nổi. Cố Đăng cứ tưởng hắn lúc nào cũng tỉnh táo, năng lượng tràn trề, vô địch mọi lúc.

Bên cạnh hắn, một chân máy đang dựng chiếc máy ảnh ống kính tele, ghi lại chi tiết cuộc di cư của đàn tuần lộc. Trong túi máy ảnh mở hé còn có cả một chiếc máy phim Hasselblad. Mang theo bao nhiêu thứ như vậy, bảo sao hắn phải điên cuồng tập gym tăng cơ.

Mấy hôm trước thời tiết quá xấu, cả hai đều bận di chuyển. Đây là lần đầu tiên Cố Đăng tận mắt thấy Chương Ly chụp ảnh, cảm giác bình thường hơn anh tưởng.

Anh nhớ lại hồi chụp ảnh thời trang, cả một ê-kíp mấy chục người, nhiếp ảnh gia rất có “sân chơi”, trợ lý thì nào là người hắt sáng, người quạt tóc, người vác thiết bị… Cả đoàn như một chiến đội, nhiếp ảnh gia chính như tướng chỉ huy, nắm quyền sinh sát.

Còn Chương Ly thì yên ắng lạ thường. Chỉ có một mình, thiết bị cũng không nhiều, cứ lặng lẽ hòa mình vào thiên nhiên, ghi lại bóng dáng của muông thú.

Máy bay không người lái vẫn đang bay cao, nhưng dưới mặt đất, đàn tuần lộc đã ra khỏi khung hình.

Cố Đăng bước lại gần hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

Chương Ly hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Cậu biết à?”

Anh đáp: “Không chuyên, nhưng căn nét thì tôi làm được.”

Chương Ly gật đầu: “Vậy cậu trông video giúp tôi, tôi đi lên trước chụp vài tấm.”

Cố Đăng đồng ý, Chương Ly điều khiển máy bay bay về khu hạ cánh, rồi xách máy phim tiến về phía đàn tuần lộc.

Cố Đăng không di chuyển chân máy, chỉ xoay nhẹ ống kính, tìm khung hình có giá trị. Dù chẳng chơi nhiếp ảnh, thậm chí không rành dùng máy ảnh, nhưng bị chụp nhiều rồi, cảm giác trước ống kính cũng rèn ra, lại biết đâu là góc máy đẹp, dễ thu hút người xem.

Chụp vài tấm cận cảnh xong, anh chuyển sang toàn cảnh… núi xa, tuyết trắng, đàn tuần lộc nối đuôi nhau trong khung, cả Chương Ly cũng lọt vào.

Hắn đã tiến lại rất gần đàn tuần lộc. Máy phim hắn dùng là ống kính tiêu cự cố định, muốn có ảnh cận mặt thì phải tự mình tiến lại gần, gọi là “zoom thủ công”.

May là tuần lộc ở đây chẳng sợ người, dù Chương Ly tiến sát rồi, chúng cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi tiếp tục đi như cũ.

Hắn cũng không định tiếp xúc với tuần lộc, chỉ đứng bên cạnh, cúi đầu thao tác máy ảnh trong tay.

Cố Đăng phát hiện tốc độ chụp của hắn rất chậm rãi.

Trước giờ anh từng làm việc với nhiều ê-kíp nhiếp ảnh, từ MV đến ảnh thời trang, cảnh nào cũng náo nhiệt bận rộn, nhịp độ nhanh như đánh trận.

Còn Chương Ly thì như lặn sâu vào thế giới riêng, hắn gần như không nói câu nào, nếu không vì tay cầm máy ảnh, thì trông chẳng khác gì những sinh vật sống ở đây.

Tất nhiên cũng có chuyện bất ngờ. Có một con tuần lộc bị tiếng máy ảnh hấp dẫn, tách khỏi đàn, đi thẳng về phía hắn. Chương Ly vẫn đứng yên tại chỗ, các nhiếp ảnh gia động vật hoang dã đều có nguyên tắc, không tự tiện can thiệp hành vi của động vật.

Nhưng Chương Ly không chọc nó, nó lại chọc hắn. Con tuần lộc đó tiến sát đến nơi, dí mũi vào ống kính máy ảnh. Hắn bị ép phải lùi liên tục, cuối cùng ngồi bệt luôn xuống tuyết.

Tuần lộc vẫn chưa chịu buông tha, lại cúi đầu gặm máy ảnh. Đây là chiếc máy phim trung định dạng đắt đỏ Chương Ly dốc tiền ra mua, hắn lập tức xoay người, ôm máy ảnh vào lòng. Nào ngờ tuần lộc lại cúi đầu gặm tóc hắn, còn nhai hai cái, thấy không ngon miệng thì mới nhăn mặt bỏ đi.

Cố Đăng đứng một bên xem toàn bộ, cười đến mức không thẳng nổi lưng. Đợi Chương Ly quay lại, anh đưa đoạn video cho hắn xem, rồi lại cười thêm một trận nữa.

“Các anh làm nhiếp ảnh động vật hoang dã mà cũng hồi hộp, kịch tính vậy à?”

“Hết mức bình thường,” Chương Ly vừa vuốt mái tóc ướt dính nước dãi, mặt vẫn bình tĩnh, “Động vật đều biết, không được ăn nhiếp ảnh gia.”

Cố Đăng cười đến ch** n**c mắt.

Cả sáng ngoài cười là chẳng làm được gì, khoảnh khắc chạng vạng xanh nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã thấy mặt trời lên, ánh sáng rọi xuống biến cả bãi tuyết thành một mảng trắng loá, Chương Ly thu dọn thiết bị.

Cố Đăng nấu tuyết làm nước, đổ đầy hai bình giữ nhiệt, rồi đun thêm một nồi nước nóng pha yến mạch ăn sáng. Còn Chương Ly thì tháo lều, thu gọn hành lý. Không ai phân chia gì cả, họ cứ tự nhiên chia nhau làm.

Nắng có phần gắt, Cố Đăng không muốn đeo kính râm, nên quay lưng lại với mặt trời mà ăn. Ngẩng đầu lên thì thấy một mảng tóc của Chương Ly dựng đứng, chỗ đó bị nước dãi tuần lộc làm ướt, nay đông đá rồi.

Anh bật cười, chỉ tay lên đầu Chương Ly. Hắn quay sang, mặt mũi ngơ ngác.

Cố Đăng bảo: “Anh… tóc dựng cả lên kìa.”

Chương Ly đưa tay ép xuống, chẳng ăn thua gì.

Anh lười nhắc tiếp, bèn giơ tay ra giúp hắn vuốt xuống, sợ tóc lại bật lên, còn vỗ thêm hai cái.

Chương Ly cúi đầu từ đầu đến cuối, đợi anh rút tay về rồi mới nhỏ giọng cảm ơn.

“Chuyện nhỏ ấy mà,” Cố Đăng phẩy tay, rồi thấy tò mò hỏi tiếp, “Sao anh lại nghĩ đến chuyện làm nhiếp ảnh động vật hoang dã vậy?”

Chương Ly đáp: “Thích động vật.”

Cố Đăng sững người, không ngờ lý do lại đơn giản và trực tiếp như vậy. Thích động vật, nên làm nhiếp ảnh động vật hoang dã. Một logic rất rõ ràng, nhưng không hiểu sao lại khiến anh choáng váng.

Cố Đăng đoán, chắc hẳn Chương Ly xuất thân trong một gia đình điều kiện tốt, không dám nói là giàu nứt vách, nhưng chí ít không phải lo miếng cơm manh áo, bằng không thì thật khó mà theo đuổi một công việc ít người làm lại tốn kém thế này.

Có lẽ vì Cố Đăng im lặng hơi lâu nên Chương Ly lại nói thêm: “Ban đầu tôi chỉ định đi du lịch khắp nơi. Sau đó tôi phát hiện, so với phong cảnh, tôi lại hứng thú với mấy con vật sống ở đây hơn, dần dần xem chuyện này như công việc của mình luôn.”

Cố Đăng có chút ghen tị với Chương Ly. Anh đã quên mất lý do ban đầu mình làm nhạc là gì. Thích ư? Có lẽ là thích chứ. Nhưng nỗi đau đi kèm theo cũng rất thật. Khi Cố Đăng bỏ lại âm nhạc và nỗi đau phía sau, lại rơi vào cảnh mơ hồ, không biết mình còn có thể làm được chuyện gì nữa.

Anh hỏi Chương Ly: “Nếu sau này anh không làm nhiếp ảnh nữa, anh định làm gì?”

Thật ra Cố Đăng không kỳ vọng gì nhiều, vì nhìn là biết Chương Ly rất thích nhiếp ảnh. Anh nghĩ Chương Ly cũng sẽ trả lời kiểu như Chu Tất: “Chưa từng nghĩ tới.”

Nhưng Chương Ly trả lời dứt khoát: “Làm đầu bếp.”

Cố Đăng sững người: “Làm đầu bếp?”

Chương Ly gật đầu: “Nếu sau này không chụp nữa, tôi muốn mở một quán ăn nhỏ, làm một đầu bếp bình thường.”

Nếu có thể, hắn còn muốn nấu ăn cho người mình thích nữa.

Trong đầu Cố Đăng chợt hiện ra hình ảnh Chương Ly làm đầu bếp, đeo tạp dề đen, tay cầm chảo rắn rỏi mạnh mẽ, mặt lại đẹp trai nữa, kiểu gì cũng thành nhà hàng nổi tiếng trên mạng cho xem.

“Nghe hay đấy,” Cố Đăng bật cười, “Sau này tôi tới ủng hộ anh.”

Chương Ly gật đầu, nói: “Hoan nghênh ghé thăm.”

Họ nói chuyện rất lâu, đến khi ngũ cốc ăn sáng nguội ngắt. Cố Đăng cố nuốt trôi, rồi nhét vỏ bao vào túi rác.

Mặt trời lên càng lúc càng cao, Chương Ly bắt đầu dọn bàn ghế. Còn Cố Đăng thì lại trở nên trầm mặc, vẻ mặt nặng nề như đang nghĩ ngợi gì đó.

Cho đến khi Chương Ly lấy điện thoại vệ tinh ra, Cố Đăng mới ngẩng đầu lên, chộp lấy tay Chương Ly.

Chương Ly ngước mắt nhìn anh.

Cố Đăng ấp úng hỏi: “Anh đã liên lạc với máy bay chưa?”

“Chưa,” Chương Ly đáp, “Hôm qua bão tuyết mất sóng.”

Cố Đăng mím môi, lại nói: “Có thể đừng liên lạc vội được không?”

Chương Ly không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Cố Đăng bị nhìn đến mức có hơi ngại, nhỏ giọng nói: “Tôi lại đổi ý rồi, tôi muốn tiếp tục đi tiếp. Tất nhiên, nếu anh không muốn tôi đi cùng thì tôi quay về cũng được.”

“Không,” Chương Ly lập tức nói, “Tôi không có ý đó.”

Mắt Cố Đăng sáng bừng lên: “Vậy coi như quyết định rồi nha?”

Chương Ly lại im lặng, khẽ nhíu mày như đang giằng co điều gì.

Cố Đăng hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”

Chương Ly hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại muốn đi tiếp?”

“Hôm qua bỏ cuộc chủ yếu vì quá mệt,” Cố Đăng thành thật, “Nhưng nghỉ một đêm tôi thấy mình vẫn ổn. Với lại sáng nay tôi thấy bình minh, tôi rất vui, tôi muốn được nhìn thấy nhiều cảnh đẹp như vậy nữa.”

Chương Ly im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Được, chúng ta tiếp tục.”

Cố Đăng thở phào nhẹ nhõm, xỏ giày trượt tuyết vào, tiếp tục lên đường.

Lúc này họ đang ở ranh giới giữa vùng núi và đồng bằng, địa hình dốc dài mà thoải, vừa mới có tuyết rơi, rất thích hợp để trượt tuyết.

Cả ngày hôm đó họ gần như chỉ trượt tuyết, tốc độ còn nhanh hơn cả tuần lộc. Đến chiều, họ cắm trại ở một khu đất bằng, từ xa có thể thấy một đàn tuần lộc đang từ từ di chuyển.

Khác hẳn với khung cảnh dữ dội khi linh dương đầu bò di cư ở châu Phi, tuần lộc di chuyển rất trật tự và yên ắng.

Dẫn đầu là con cái lớn tuổi, cả đàn nối đuôi nhau thành một hàng, chậm rãi đi qua, để lại những vệt nhỏ như sợi chỉ trên nền tuyết.

Ánh hoàng hôn phủ lên đàn tuần lộc, tạo nên một dải bóng mờ tuyệt đẹp khiến anh ngây người nhìn theo. Đúng lúc đó, đàn tuần lộc vốn yên ổn bỗng hoảng loạn, chạy tán loạn trên tuyết.

Cố Đăng định chạy tới xem chuyện gì, nhưng Chương Ly bỗng giữ chặt cổ tay anh, sắc mặt thay đổi hẳn: “Đừng đi!”

“Sao vậy?” Cố Đăng bắt đầu lo lắng.

“Là gấu.” Chương Ly nói.

Cố Đăng sững người. Ngước mắt nhìn về hướng hỗn loạn, quả nhiên thấy một bóng đen xuất hiện giữa trung tâm.

“Vậy giờ phải làm sao?” Cố Đăng càng hoảng hơn.

Chương Ly im lặng một lúc, rồi nói: “Chúng ta cắm trại bên kia đi.”

Họ đi thật xa khỏi khu vực hỗn loạn, buộc kỹ thức ăn vào túi chống gấu rồi treo lên chỗ rất xa.

Cố Đăng ăn tối mà lòng không yên. Trời vừa sụp tối, sự hỗn loạn do gấu nâu gây ra cũng dần lắng xuống. Sau đó anh năn nỉ Chương Ly dùng máy bay không người lái để xem thử tình hình bên đó.

Chương Ly đồng ý, cho drone bay về hướng con gấu nâu.

Đàn tuần lộc đã bình tĩnh trở lại, được con cái dẫn đầu, từng chút khôi phục lại trật tự. Khu vực hỗn loạn chỉ còn lại một đống dấu chân hỗn độn, càng vào sâu dấu chân càng dày đặc.

Rồi Cố Đăng nhìn thấy máu.

Ngay giữa khung hình, một con gấu nâu đói lả đang ngấu nghiến ăn.

Cố Đăng vội nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.

Cả đêm hôm đó anh cứ mơ màng hoảng loạn. Hễ nhắm mắt lại là cảnh đàn tuần lộc bị hại lại hiện lên trong đầu.

Máu đỏ loang đầy nền tuyết, xác xé nát, nội tạng văng tung toé, thậm chí còn đang bốc hơi nóng… Cảnh tượng đó khiến anh sốc nặng. Cố Đăng không biết nấu ăn, đến thịt đóng gói trong siêu thị còn chưa từng xử lý, huống chi là xác một con thú có vú lớn.

Cố Đăng lại nhớ tới lời Chương Ly từng nói, có một phần ba số tuần lộc sẽ chết trên đường di cư.

Là con người, loài ở đầu chuỗi thức ăn, anh từng ngồi trên cao ngưỡng mộ sự tự do của đàn tuần lộc, lại chưa từng nghĩ chúng phải đối mặt với hiểm nguy sinh tồn như thế nào.

Lúc anh đang ngắm hoàng hôn, liệu những con tuần lộc kia có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp như vậy không? Đôi mắt hiền lành của chúng là bình yên thật sự hay là nỗi sợ? Liệu chúng có từng sống trong hoảng hốt, không biết tương lai mình ở đâu không?

Đầu óc anh rối tung cả lên, cuối cùng cũng thiếp đi vì quá mệt. Vừa chợp mắt thì lại mơ thấy mình biến thành tuần lộc, bị gấu tấn công.

Cố Đăng giật mình tỉnh dậy vì ác mộng, mở mắt nhìn chằm chằm l*n đ*nh lều tối om, tới tận lúc trời sáng vẫn không thể ngủ lại được.

Lúc nào anh cũng ngủ không ngon, lần này còn dậy sớm hơn cả chuông báo. Cố Đăng chui khỏi túi ngủ, thấy Chương Ly bên cạnh cũng đã mở mắt. Cố Đăng dừng lại, nói đầy áy náy: “Xin lỗi, có phải tôi làm anh thức không?”

Chương Ly lắc đầu: “Tôi tự tỉnh thôi.”

Cố Đăng không nói gì thêm, mặc xong áo khoác rồi ra ngoài nhường không gian chật hẹp trong lều lại cho Chương Ly.

Vẫn như thường lệ, Cố Đăng nấu nước nấu cơm, Chương Ly dọn trại. Thật ra Cố Đăng biết rõ, gấp lều rắc rối hơn nấu ăn nhiều. Trước kia anh cứ thản nhiên nhận lấy sự chăm sóc của Chương Ly, tự nhủ mình là lính mới, sức kém, kinh nghiệm ít nên làm ít chút cũng không sao.

Nhưng rồi anh lại nghĩ: vì sao chứ? Vì sao Chương Ly lại phải làm nhiều như vậy?

Cố Đăng dựng tấm chắn gió bên bếp, rồi tới giúp Chương Ly gỡ đinh cắm đất. Sau một đêm, mấy cây đinh đã dính chặt với băng tuyết. Cố Đăng phải cố sức lắm mới rút được một cây. Lúc đang gỡ cây thứ hai thì Chương Ly đã nhổ xong hết số còn lại. Sau đó họ phủi sạch tuyết, treo lớp vải lều ngoài đã ướt lên gậy leo núi cho ráo nước.

Lúc ăn sáng, Cố Đăng rất im lặng. Chương Ly cũng chẳng nói nhiều, nhưng lại đột nhiên nhắc đến lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh săn mồi.

Cố Đăng uể oải “ừ” một tiếng, rồi nghe Chương Ly kể: “Tôi nôn tại chỗ luôn, về nhà thì mơ ác mộng suốt cả đêm.”

Chương Ly hiếm khi nói chuyện về quá khứ của mình, nay lại nhắc đến, chắc là muốn an ủi anh.

“Tôi chỉ là chưa quen thôi,” Cố Đăng cắm thìa vào bịch ngũ cốc sền sệt, cố gắng vực dậy tinh thần, “Tôi nghỉ ngơi chút sẽ ổn. Cảm ơn anh đã nói với tôi những chuyện này.”

Chương Ly lắc đầu, đáp khẽ: “Không có gì.”

Thật ra cả hai đều hiểu, dù có lòng giúp đỡ, người ngoài có thể làm được cũng có hạn. Còn lại vẫn là Cố Đăng phải tự mình tiêu hóa cảm xúc đó.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 18: Giải cứu chú nai con | Là tôi không chăm sóc tốt cho cậu.


Cả ngày chỉ là hành trình nhàm chán ròng rã bước đi. Sự háo hức ban đầu qua đi, việc đi bộ dần trở thành một kiểu tra tấn thể xác.

Dây đeo ba lô hằn đỏ vai, bắp chân cứng đờ vì liên tục lên xuống. Có đoạn không thể trượt tuyết, họ phải khi thì mang ván, khi lại đổi sang đi bộ. Việc liên tục thay đổi khiến cơ thể Cố Đăng bị vắt kiệt, tâm trạng cũng u ám như thời tiết.

Mỗi bước giẫm vào tuyết lầy, Cố Đăng lại nhớ thế giới văn minh. Anh cần đồ ăn ngon, chỗ ở tiện nghi, giao thông thuận tiện, vài ba người bạn chí cốt, thậm chí cả những thứ tin tức nhảm nhí trên mạng mà trước đây anh từng khinh thường.

Chính những điều từng mong sớm thoát khỏi ấy lại là thứ mang đến cho anh tự do và sự thoải mái.

Dọc đường, Chương Ly vài lần đề nghị nghỉ ngơi, nhưng Cố Đăng không muốn làm phiền ai nên đều lắc đầu từ chối.

Mãi đến mười tiếng sau khi xuất phát, Chương Ly mới tuyên bố dừng lại dựng trại nghỉ ngơi. Cố Đăng lúc này đã kiệt sức, vừa nghe xong liền ngồi phệt xuống nền tuyết ẩm ướt. Nhìn quanh vùng tuyết hoang vu, anh bỗng thấy mơ hồ không hiểu mình đang làm cái quái gì.

Tại sao anh lại có mặt ở đây? Vì sao lại dấn thân vào chuyện vô nghĩa này? Cuộc hành trình này rốt cuộc có mục đích gì?

Bên cạnh, Chương Ly đang cắm cọc trại vào tuyết. Cố Đăng muốn bước tới giúp, nhưng vừa đứng dậy thì hai chân mềm nhũn, anh lập tức quỳ sụp xuống tuyết.

Chương Ly vội bỏ đồ, chạy đến đỡ anh dậy, hỏi anh sao rồi.

Cố Đăng thấy xấu hổ, quay mặt sang chỗ khác: “Không sao, tôi chỉ hơi mệt thôi.”

Chương Ly dựng ghế lên, bảo anh ngồi nghỉ.

Nhưng Cố Đăng không yên tâm ngồi đó, lại muốn phụ nấu ăn.

“Nghe lời, đừng nhúc nhích.” Chương Ly ném cho anh ánh mắt nghiêm khắc, cảm giác bị áp chế nhẹ khiến Cố Đăng sững người tại chỗ.

Bình thường Chương Ly không hay nói kiểu này với Cố Đăng. Tuy gương mặt nghiêm nghị, nhưng tính cách vốn dịu dàng chu đáo, hiếm khi thể hiện sự cứng rắn.

Cố Đăng quen với dáng vẻ điềm đạm của Chương Ly, bị dọa bất ngờ nên thấy hơi tủi thân. Anh trừng mắt nhìn Chương Ly, tức giận: “Anh dữ cái gì mà dữ?”

Chương Ly khựng lại, lúc này mới nhận ra biểu cảm của mình, vội đổi giọng: “Xin lỗi, tôi không có ý dữ với cậu.”

“Ờ.” Cố Đăng ậm ừ, giọng không vui, lại cảm thấy bản thân làm cụt hứng.

Anh biết rõ Chương Ly lo cho mình, chẳng qua giận cũng vì sợ anh xảy ra chuyện. So với việc bị dữ, Cố Đăng càng ghét bản thân vô dụng. Nói là đi cùng Chương Ly, nhưng đồ đạc đều do Chương Ly chuẩn bị, tuyến đường do Chương Ly lên kế hoạch, mọi việc đều do Chương Ly gánh vác. Anh chẳng giúp được gì, đúng nghĩa là gánh nặng.

Chương Ly đã dựng xong lều, còn đun cả một nồi nước nóng. Cố Đăng ngồi trên ghế nhìn Chương Ly lo toan hết mọi thứ, trong lòng thấy phiền, nhưng lại không rõ vì sao.

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí trầm lặng. Ăn xong thì trời vẫn sáng. Sau ngày xuân phân, ban ngày dần dài ra, chẳng mấy chốc cả vùng Bắc Cực sẽ bước vào giai đoạn không có đêm tối.

Thời gian sáng kéo dài làm rối loạn đồng hồ sinh học của Cố Đăng. Dù cơ thể mệt nhoài, đầu óc anh vẫn không thể thư giãn, giống như một loài động vật bị mùa màng điều khiển, bản năng vẫn thúc giục anh tiếp tục di chuyển.

Nhưng suy cho cùng, anh là con người, ngủ ban ngày cũng chẳng sao. Cố Đăng ngẩng đầu ngắm bầu trời một lát, rồi cúi xuống tháo đôi giày leo núi cứng ngắc. Trong lúc tháo, vô tình chạm phải chỗ phồng rộp nơi gót chân, đau đến nhăn mặt, suýt bật tiếng.

Chương Ly đang đem túi đựng đồ ăn treo xa để tránh thú rừng, vừa quay lại đã thấy nét mặt nhăn nhó của Cố Đăng.

Sau gót chân Cố Đăng có một vết phồng lớn. Da bị cọ rách rồi đóng vảy, lại bị cọ tiếp nên rỉ máu, chẳng lành nổi vì ngày nào cũng phải đi đường. Phần da ướt lẫn máu dính chặt vào tất, rút ra là rách toạc ngay.

“Đau tới mức này rồi sao không nói sớm?” Chương Ly quỳ một gối xuống đất tháo vớ giúp anh, ánh mắt lo lắng, không có lấy một lời trách móc.

Cố Đăng mím môi, lắc đầu: “Không sao, tôi không thấy đau lắm.”

Mới đầu thì đau thật, nhưng riết rồi cũng quen, chẳng còn để tâm.

Chương Ly chợt nhớ lần đầu gặp Cố Đăng. Khi đó, anh đột ngột xuất hiện giữa trời tuyết, mặc áo khoác chuyên dụng nhưng vẫn thời thượng, rực rỡ vô cùng. Hắn lại nhớ đến dáng vẻ Cố Đăng tỏa sáng trên sân khấu. Một người như vậy lẽ ra phải được tận hưởng vinh quang và giàu sang, chứ không phải bị hắn kéo theo, kẹt giữa nơi hoang vắng.

Chương Ly cúi đầu, chậm rãi tháo vớ, rồi lấy băng cá nhân trong túi y tế băng bó vết thương.

Xử lý xong chân trái, Chương Ly hỏi chân phải có sao không. Cố Đăng bảo không, hắn mới giúp anh mang vào đôi bốt lông dày rồi tiếp tục đun một nồi nước khác.

Cố Đăng vừa ăn xong không lâu, không hiểu sao Chương Ly lại nhóm lửa nấu nước lần nữa, cho đến khi thấy hắn múc nước đã nấu vào túi chống thấm hình trụ, trộn thêm nước tan băng vào, rồi xách túi quay về phía mình.

Chương Ly quỳ xuống trước mặt anh, nói: “Tạm bợ chút, cậu dùng tạm vậy.”

Cố Đăng vẫn chưa hiểu chuyện gì, đến khi Chương Ly nói tiếp: “Ngâm chân rồi ngủ.”

Lúc này anh mới ngớ ra, thì ra Chương Ly đun nước để ngâm chân cho anh. Chiếc túi kia không hoàn toàn chống nước, cũng không đứng vững được, nên Chương Ly phải dùng tay giữ túi suốt.

Giờ mà từ chối thì hóa ra phụ tấm lòng của Chương Ly. Cố Đăng không do dự lâu, đặt hai chân vào túi nước ấm.

Hơi nước bốc lên làm mờ mắt anh. Cố Đăng cúi đầu nắm chặt ống quần, ra sức chớp mắt. Một lúc sau, anh lí nhí nói: “Cảm ơn anh… Xin lỗi…”

Chương Ly quỳ trước mặt, cụp hàng mi dài: “Không cần xin lỗi. Là tôi không chăm sóc tốt cho cậu.”

Cố Đăng đang định phản bác thì Chương Ly nói tiếp: “Tôi có kinh nghiệm hơn, lẽ ra phải lường trước chuyện này.”

Cố Đăng nghẹn họng, chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy ngượng. Anh nhìn đỉnh đầu Chương Ly, ngâm chân đến khi hơi ấm dần lan ra khắp người.

Trước khi ngủ, Cố Đăng trốn Chương Ly uống thuốc, thầm cầu mong mai trời đẹp.

Nhưng đời không như mơ. Hôm sau, mây xám u ám phủ kín bầu trời, tuyết trắng lặng lẽ bao trùm, phong cảnh thê lương.

Cố Đăng mang giày xong, đi xa lấy túi đựng đồ ăn treo cao để tránh gấu. Bao nhiêu ngày trôi qua, chưa từng thấy bóng dáng gấu nào, anh bắt đầu nghi ngờ liệu có cần đến biện pháp phòng gấu không. Mãi đến khi anh thấy thấp thoáng một bóng nâu…

Lúc Cố Đăng dậy, Chương Ly đã tỉnh. Hắn là người ngủ rất nông và cảnh giác, mỗi lần Cố Đăng tỉnh sớm hơn, hắn đều biết. Nhưng nghĩ Cố Đăng không muốn bị hỏi, nên hắn luôn giả vờ không hay biết.

Cho đến hôm nay, vừa chui ra khỏi túi ngủ thì nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa.

“Chương Ly!” Giọng Cố Đăng gấp gáp lạ thường.

Hắn nhớ Cố Đăng đi lấy đồ ăn… Không lẽ—?

Chương Ly còn chưa kịp mặc thêm áo, đã lao khỏi lều. Trước mắt là Cố Đăng th* d*c, ôm trong lòng một chú nai con thoi thóp.

“Làm sao bây giờ?” Cố Đăng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đầy sốt ruột.

Chương Ly đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của chú nai con, rồi hỏi: “Từ đâu ra vậy?”

“Trên đường đi lấy đồ ăn nhặt được,” Cố Đăng đáp. “Tôi thấy nó vẫn còn thở, nhưng sao lại chẳng phản ứng gì hết?”

“Bị mất nhiệt rồi, chắc không qua khỏi hôm nay đâu.” Nói xong, Chương Ly xoay người về lều lấy đồ.

“Vậy giờ phải làm sao?” Cố Đăng có phần sốt ruột.

“Làm sao là làm sao?” Chương Ly quay lại, vẻ mặt có phần khó hiểu.

Cố Đăng sững người, vẻ mặt Chương Ly quá đỗi lạnh nhạt, như thể đó là chuyện đương nhiên vậy. Anh hơi lúng túng chớp mắt: “Anh không định cứu nó à?”

“Tại sao phải cứu?” Chương Ly nói, “Mấy con nai con bị mẹ bỏ rơi như vậy, cho dù có cứu sống thì cũng không sống nổi lâu.”

“Mẹ bỏ rơi?” Cố Đăng lơ mơ, “Chẳng phải là hôm qua gấu tấn công mẹ nó sao?”

Chương Ly: “Cậu đang nói con nai hôm qua hả?”

Cố Đăng dùng người che chắn cho nai con, cẩn thận gật đầu.

“Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế,” Chương Ly lắc đầu. “Nơi xảy ra chuyện cách đây mấy chục cây số, nai con không thể nào đi xa như vậy được. Nó có mặt ở đây chắc do bị sinh non, không theo kịp đàn, nên bị mẹ bỏ lại.”

Sự thật đó quá phũ phàng. Cố Đăng mấp máy môi, nhưng chẳng biết nên tỏ vẻ gì.

Chương Ly nhìn ra anh không nỡ, nói: “Nếu cậu thấy khó chịu, đợi nó chết rồi đào hố chôn cũng được.”

Cố Đăng không dám tin: “Nó còn chưa chết mà!”

Chương Ly: “Sớm muộn thôi.”

Cố Đăng: “Tôi muốn cứu nó.”

Chương Ly nhìn anh, phải đến bốn, năm giây sau mới nói: “Cố Đăng, đây là quy luật tự nhiên. Chỉ cần cậu còn ở ngoài thiên nhiên, sau này kiểu gì cũng gặp những chuyện như thế nữa.”

“Tôi biết chứ, nhưng tôi tận mắt thấy mà,” Cố Đăng run run, “Tôi biết làm sao được? Tôi đã thấy nó rồi, anh bảo tôi cứ thế để nó chết à?”

Chương Ly im lặng, Cố Đăng cũng chẳng trông mong hắn sẽ giúp gì nữa, ôm lấy nai con chui vào lều, định dùng túi ngủ giữ ấm cho nó.

“Không được dùng túi ngủ.” Chương Ly ngăn lại.

Cố Đăng tưởng Chương Ly ghét bỏ, cau mày: “Tôi dùng túi của tôi, không làm bẩn của anh đâu.”

“Tôi không có ý đó,” Chương Ly nói. “Đừng để máu nai dính vào đồ cá nhân của cậu, gấu nâu có thể lần theo mùi mà tấn công cậu.”

Cố Đăng đứng sững tại chỗ, nhưng rất nhanh lại bắt đầu nghi ngờ độ chuyên môn trong lời của Chương Ly.

“Đưa nai đây.” Chương Ly đứng ở cửa lều nói.

Cố Đăng không nhúc nhích, nhìn hắn cảnh giác.

Chương Ly: “Tôi giúp cậu.”

Lúc này Cố Đăng mới đưa nai con cho hắn.

Chương Ly ôm nai con đi đến chỗ khuất gió, nói: “Đưa tôi tấm chăn cấp cứu.”

Cố Đăng vội vàng mở tấm chăn đưa qua.

Chương Ly một tay ôm nai, tay kia trải chăn ra mặt tuyết, lại nói: “Lấy áo lót giữ nhiệt của tôi ra.”

Cố Đăng lần này chơi chiêu, đưa áo giữ nhiệt của chính mình. Chương Ly liếc anh một cái, không từ chối, để anh trải áo lên tấm chăn.

Cố Đăng làm theo từng bước, Chương Ly đặt nai con lên, quấn kín bằng áo giữ nhiệt, rồi để một túi nước ấm lên trên qua lớp áo.

Cố Đăng nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Thế là được rồi hả?”

Chương Ly gật đầu: “Tiếp theo thì phải xem bản thân nó rồi.”

Trong lúc ăn sáng, Cố Đăng cứ ngó chừng nai con, phát hiện cơ thể nó từ từ hết co giật, hơi thở cũng rõ ràng hơn nhiều, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng thoi thóp khi mới phát hiện ra nó.

Cố Đăng thở phào, rồi thấy áy náy vì lúc nãy mình cáu gắt với Chương Ly, đành lí nhí cảm ơn hắn mấy lần.

Chương Ly hỏi: “Cậu thật sự muốn cứu nó à?”

“Tất nhiên rồi.” Cố Đăng không chút do dự.

“Nhưng cậu có từng nghĩ, cho dù giờ cậu cứu sống nó, không có sữa mẹ thì đến một ngày nó cũng không sống nổi.”

Cố Đăng ậm ờ: “Rồi cũng sẽ có cách mà.”

Chương Ly: “Cậu có cách gì?”

Cố Đăng: “Cùng lắm tôi mang nó theo bên mình, tôi nuôi nó!”

“Rồi sao nữa?” Chương Ly nói, “Cậu nuôi nó chơi được mười mấy ngày, sau khi rời khỏi Alaska lại thả về thiên nhiên hoang dã? Như vậy chỉ là kéo dài thời gian chết của nó thôi.”

Cố Đăng cứng họng. Nai con còn quá nhỏ, một khi đã quen hơi người thì không còn khả năng sinh tồn trong tự nhiên nữa. Nhưng lẽ nào chỉ có thể đứng nhìn nó chết dần sao? Anh vẫn nhớ lúc nai con nằm trong lòng mình, cái mũi ươn ướt còn khẽ cọ vào lòng bàn tay anh.

Thế mà bây giờ, anh chỉ có thể nhìn nó chết dần trong tuyết lạnh, trở thành mồi cho gấu nâu, chó sói, hay loài chim săn mồi nào đó. Cố Đăng ôm gối, cảm thấy lòng mình nghẹn lại.

Chương Ly miệng thì nói mặc kệ, nhưng vẫn pha sữa bột, trộn thêm ít chất điện giải, đổ vào bình rồi đút cho nai con. Nó vốn thoi thóp, vậy mà vẫn gượng dậy, uống hết sạch chỗ sữa.

Thấy cảnh đó, Cố Đăng lại thấy có chút hy vọng. Sau đó Chương Ly bảo có thể liên lạc với trung tâm bảo tồn động vật hoang dã để họ đến tiếp nhận con nai.

Không ngờ hắn lại đổi ý. Cố Đăng liền hỏi: “Có làm lỡ việc của anh không?”

Chương Ly lắc đầu, gọi điện cứu trợ, trình bày tình hình. Quay đầu lại thì thấy Cố Đăng đứng bất động nhìn mình.

Chương Ly gác máy: “Còn gì nữa không?”

Cố Đăng lắc đầu, rồi mỉm cười với hắn: “Họ bao lâu thì đến vậy?”

“Họ nói là bốn tiếng nữa.”

Bốn tiếng thì hơi lâu, nhưng nghĩ đến việc nai con có thể được cứu, anh lại thấy chờ vậy cũng đáng. Cố Đăng nhìn nó, ánh mắt không giấu được niềm vui.

“Cố Đăng.” Chương Ly đột nhiên gọi tên anh.

“Sao vậy?” Cố Đăng ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong.

Chương Ly nói: “Cậu đi cùng nhóm cứu trợ luôn đi.”

Cố Đăng ngẩn ra, chưa kịp hiểu: “Đi đâu cơ?”

“Cậu không nhận ra sao?” Chương Ly nhìn vào đôi mắt đầy mệt mỏi của anh, “Trạng thái của cậu bây giờ, không còn thích hợp để tiếp tục hành trình nữa.”
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 19: Tạm thời chia tay | “Tôi muốn ôm anh một cái, được không?”


Cố Đăng há miệng, định phản bác điều gì đó, nhưng lời đến môi lại không thể thốt ra.

Cơ thể mệt mỏi, tinh thần rã rời, từng dấu hiệu đều đang nhắc anh rằng bản thân đã đến giới hạn. Chương Ly nói đúng, anh thật sự không còn đủ sức đi tiếp. Trước đó, anh cũng nhiều lần nảy sinh ý định bỏ cuộc. Nhưng khi đối diện với quyết định này, anh lại thấy thật khó để buông tay.

Kiên trì rất đau khổ, nhưng buông bỏ cũng chẳng dễ dàng. Chặng đường này vừa gian nan vừa đáng nhớ. Dù có những lúc khổ sở đến muốn gục ngã, nhưng khi anh thấy bình minh hồng nhạt, khi ôm lấy con nai run rẩy vì lạnh, anh lại cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Cố Đăng ngẩng đầu nhìn Chương Ly, định hỏi có phải anh gây phiền phức nên Chương Ly mới muốn anh rời đi. Nhưng rồi anh lại nhớ đến suốt dọc đường này, Chương Ly luôn chăm sóc mình chu đáo, giờ lại cố tình hỏi như vậy chẳng khác nào đổ hết trách nhiệm từ bỏ lên đầu Chương Ly. Thật quá vô tâm.

Hơn nữa, đúng là cơ thể anh đã chẳng thể gượng thêm được nữa.

Trong hành trình đi bộ đường dài, cảnh đẹp đúng là có thể tạm thời xoa dịu mọi thứ, như một liều kí.ch th.ích giúp anh tiến về phía trước. Nhưng phần lớn thời gian, thứ Cố Đăng cảm nhận chỉ là mệt mỏi và đau đớn.

Đến lúc nên từ bỏ rồi. Huống hồ, ban đầu anh cũng không có ý định đi hết toàn bộ chặng đường.

Cố Đăng gật đầu, chấp nhận đề nghị của Chương Ly, rồi hỏi: “Nếu tôi đi rồi, còn anh thì sao?”

Thật ra câu hỏi này hơi không hợp. Việc anh đi hay ở lại cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Chương Ly.

Nhưng Chương Ly nghe xong lại im lặng, rất lâu sau mới trả lời: “Tôi tự đi.”

Con đường này, vốn dĩ chỉ có một mình hắn.

“Ồ.” Cố Đăng đáp một tiếng, lại thấy có chút tiếc nuối: “Tôi thật sự rất thích những trải nghiệm dọc đường, tiếc là thể lực không cho phép đi tiếp.”

“Cố Đăng.” Chương Ly bất ngờ gọi tên anh.

“Sao vậy?” Cố Đăng ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra chút mong chờ.

“Tôi…” Chương Ly chỉ nói được một chữ rồi dừng lại. Trong ánh mắt cứng cỏi bỗng lướt qua một chút cảm xúc phức tạp.

“Sao thế?” Cố Đăng lại hỏi.

Chương Ly khép mắt lại, che đi mọi cảm xúc. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã trở về vẻ bình thản như thường: “Không sao, chỉ muốn gọi cậu một tiếng.”

“Ồ.” Cố Đăng đáp, ngồi trên nền tuyết chờ trực thăng cứu hộ. Không có mạng, không có sách, cũng chẳng thể vận động giết thời gian, vài tiếng đồng hồ cứ thế kéo dài vô tận, chậm chạp đến mức tưởng chừng như mãi chẳng trôi qua.

Cố Đăng lại hỏi Chương Ly, điểm đến tiếp theo đã xác định chưa. Chương Ly bảo chưa, rồi nói hắn cũng không biết mình nên đi đâu.

Khi nói những lời đó, vẻ mặt Chương Ly thoáng qua một tia cô đơn, nhưng rất nhanh đã tan biến, đến mức Cố Đăng còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã lại bình tĩnh như mọi khi.

Trời vẫn xám xịt, dãy Brooks thấp thoáng phía xa, mấy con tuần lộc nối đuôi nhau băng qua tuyết trắng.

Cố Đăng nhìn đàn tuần lộc chậm rãi di chuyển, quay sang nói với Chương Ly: “Tôi sẽ quay lại.”

Chương Ly gật đầu: “Được, tôi đợi cậu.”

Không ai nói gì thêm, xung quanh lại chìm vào yên lặng. Không lâu sau, Cố Đăng nghe thấy tiếng động sột soạt. Quay đầu nhìn, không ngờ thấy con nai nhỏ đội áo lông bò dậy!

Nó đã tự đứng lên rồi!

Cố Đăng vui mừng chơi đùa cùng nó một lúc, nhưng mãi vẫn không thấy nai mẹ quay lại.

Đến khi từ xa truyền đến tiếng cánh quạt xoay vù vù, Cố Đăng bất chợt gọi: “Chương Ly.”

Chương Ly ngẩng đầu, thấy Cố Đăng đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt chất chứa đầy cảm xúc.

Chương Ly cảm thấy mềm lòng, giọng cũng dịu đi: “Sao vậy?”

“Tôi…” Yết hầu Cố Đăng chuyển động, mãi đến hơn chục giây sau mới nói ra, “Trước khi đi, tôi muốn ôm anh một cái, được không?”

Trên gương mặt anh là sự yếu đuối, nhạy cảm, luyến tiếc, xen lẫn với quyết tâm và dũng khí liều lĩnh.

“Đương nhiên được.” Chương Ly đứng dậy, ôm anh vào lòng.

Đó là cái ôm gần như hoàn hảo, đúng với tưởng tượng của Cố Đăng: ấm áp, vững chãi, an toàn. Cánh tay mạnh mẽ siết vừa đủ để anh thấy được che chở, nhưng không hề gò bó, giống như hồi bé được mẹ ôm trong lòng. Trong cái ôm này, mọi lo lắng và phòng bị đều có thể buông bỏ.

Cố Đăng lại thấy sống mũi cay cay, có thể vì tình bạn chiến hữu mấy ngày qua, hoặc cũng có thể vì lý do nào khác. Nhưng anh cố kiềm lại, không muốn vừa chia tay đã khóc lóc bịn rịn.

Chương Ly lại đưa tay xoa đầu anh, như thể cảm nhận được sự bất an trong lòng anh mà an ủi nhẹ nhàng. Dù chẳng rõ đầu đuôi, hắn vẫn chọn bao dung cho cảm xúc của anh. Mắt Cố Đăng đỏ hoe, cuối cùng vẫn không kìm được mà rơi nước mắt.

Anh khóc rất kìm nén, cố gắng giữ cho cơ thể không run lên, thậm chí không phát ra tiếng. Nhưng anh biết Chương Ly đã phát hiện, vì cánh tay ôm anh siết chặt hơn.

Cố Đăng nhắm mắt lại, nước mắt rơi càng nhiều.

Suốt cả quá trình, không ai nói một lời nào. Nhưng ngôn ngữ cơ thể lại mang đến cảm giác chân thật hơn cả lời nói. Cố Đăng cảm thấy, mình được thấu hiểu.

Khi trực thăng cứu hộ bắt đầu lượn vòng trên đầu, Chương Ly vỗ nhẹ lên lưng anh, hơi nới lỏng vòng tay.

Cố Đăng vẫn còn luyến tiếc, tựa trán lên vai Chương Ly một lúc lâu mới chịu rời đi. Anh đưa tay quẹt nước mắt, lúc này mới cảm thấy hơi luống cuống.

“Mười ngày nữa gặp lại.” Chương Ly điềm đạm, giúp anh xách hành lý.

“Đến lúc đó gặp lại.” Cố Đăng gật đầu, rồi nói thêm: “Nếu anh cần gì thì cứ bảo tôi, đến lúc đó mang theo cho anh.”

“Được,” Chương Ly nói, “Chút nữa gọi điện.”

Lúc này Cố Đăng mới nhớ, họ vẫn có thể liên lạc qua điện thoại vệ tinh. Tâm trạng u ám vì chia tay cuối cùng cũng nhẹ bớt.

“Vậy tôi đi đây.” Anh vẫy tay chào Chương Ly.

“Tạm biệt.” Chương Ly đưa tay xoa sau đầu anh, vì hắn phát hiện, Cố Đăng có vẻ rất thích được xoa chỗ đó.

Quả nhiên, Cố Đăng lập tức nheo mắt lại, gương mặt hiện rõ vẻ dễ chịu. Nhưng ngay sau đó anh giật mình, cả người cứng đờ, ngượng ngùng né ra xa một chút.

Chương Ly thu tay lại, bình tĩnh nói: “Tóc cậu dựng lên rồi.”

“À à! Ra vậy, cảm ơn anh!” Cố Đăng luống cuống vuốt tóc, rồi xoay lưng lại.

Trực thăng hạ cánh giữa cánh đồng tuyết trống trải, nhân viên đưa con tuần lộc lên trước. Cố Đăng ngồi vào ghế sau, qua lớp kính vẫy tay chào tạm biệt Chương Ly.

Máy bay càng lúc càng bay cao, cuối cùng hóa thành một chấm nhỏ trên nền trời.

Chương Ly đeo lại ba lô, một mình đi về phía Bắc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back