Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường

Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 25: Song Hỷ Lâm Môn | Tôi quay về rồi.


Hai ngày trôi qua, bọn họ vẫn chưa có tiến triển rõ rệt. Cố Đăng trằn trọc không ngủ được, bèn ngồi bên bờ biển ngắm trăng.

Trời đêm ở nơi này gần như không tối, dù là nửa đêm mười hai giờ, mặt đất vẫn phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Trong yên ắng, bên cạnh anh bỗng xuất hiện một ông lão ăn mặc lộng lẫy — một thầy cúng.

Tuy là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng khi chỉ có một mình đối mặt với thầy cúng giữa đêm khuya, Cố Đăng vẫn hơi lúng túng. Anh cũng không rõ đối phương tìm mình để làm gì.

Cố Đăng cười ngượng. Ông lão đưa cho anh một chiếc sáo làm từ xương. Cố Đăng ngẩng đầu, hơi ngơ ngác. Trên đầu ông lão quấn lông chim, khuôn mặt đầy nếp nhăn vì sương gió, nhưng ánh mắt vẫn đen láy, trong veo dưới ánh trăng. Nhìn ánh mắt đầy khích lệ của ông, Cố Đăng đưa tay nhận lấy cây sáo.

Ông lão bắt đầu ra hiệu. Cố Đăng thử đặt cây sáo lên môi, thấy ông mỉm cười gật đầu hài lòng.

Rời khỏi bờ biển rồi mà Cố Đăng vẫn thấy chuyện đó thật khó tin. Dù hai bên không hiểu tiếng nhau, ông lão lại có thể dạy anh chơi sáo.

Hôm sau, Cố Đăng kể chuyện này với Ali. Ali suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc ông ấy muốn chúng ta thử dùng sáo.”

Không chỉ có vậy, khi người dân trong làng nghe nói họ định dùng âm nhạc để đánh thức Carly, ai cũng tình nguyện mang nhạc cụ của mình tới tặng. Khi họ rời đi, lại có người nhắc tới đoàn đánh cá ngoài biển.

“Không biết bao giờ đoàn đánh cá mới quay lại.”

“Hi vọng lần này sẽ có thu hoạch.”

“Nhớ vị mỡ cá voi tươi quá.”

“Lưỡi cá voi cũng ngon tuyệt.”

Cố Đăng đã hiểu được sơ sơ những câu nói thường ngày. Với gợi ý của Ali, anh ghép lại những lời đó và hiểu ra được đại ý.

Có người còn nhắc đến Chương Ly, hỏi hắn đã lấy vợ chưa. Lại có người tiếc nuối nói con gái mình đều đã yên bề gia thất, nếu không nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Cố Đăng đang nghe mấy chuyện đó rất chăm chú thì lại nghe có người nói anh cũng được đấy. Dù Chương Ly nam tính, mạnh mẽ, nhưng Cố Đăng thì đẹp trai, lại biết nghệ thuật, có thể truyền lại văn hóa.

“Khụ khụ…” Cố Đăng lập tức đỏ bừng cả mặt. Những người phụ nữ đó không biết anh hiểu được, vẫn tiếp tục tán gẫu thêm một lúc mới rời đi.

Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Cố Đăng mới có thể thở ra một hơi. Ba ngày ra biển, không biết bên Chương Ly thế nào rồi. Anh nhìn chiếc điện thoại vệ tinh đặt bên cạnh, nhưng cuối cùng vẫn không gọi.

Chương Ly nhìn chằm chằm mặt biển lặng, tinh thần căng như dây đàn.

Sáng nay, đội của họ đã đuổi được một con cá voi. Nhưng khi đội trưởng phóng lao, lòng bàn tay lại bị siết thương, để con cá voi kéo theo dây dài lặn sâu xuống đáy biển. Bây giờ, cả đội chia nhau ẩn nấp trong các khe băng, chờ cá voi trồi lên thở.

Đây là cuộc săn hai chiều. Cả thợ săn lẫn con mồi đều phải dốc toàn lực.

Thời gian chờ đợi kéo dài lê thê, cuối cùng trên mặt biển xa xa cũng hiện ra một cột nước — là hơi thở cá voi phun lên. Thuyền trưởng lập tức tập hợp đội, lặng lẽ chèo về phía đó.

Chương Ly lướt mái chèo thật khẽ. Mùi gió biển mằn mặn khiến hắn nhớ đến dáng vẻ Cố Đăng lúc khóc.

“Hu hu hu… Cháu không muốn hát nữa…” Ali vùi đầu, liên tục dùng mu bàn tay lau nước mắt.

“Sao vậy? Mệt rồi à?” Cố Đăng xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: “Vậy tối nay nghỉ ngơi trước nhé.”

“Không phải.” Ali níu áo Cố Đăng, đầu cứ dụi loạn xạ.

Cố Đăng lại ngồi xuống, hỏi: “Vậy tại sao?”

Mãi hơn một phút sau, Ali mới ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: “Cháu mệt lắm rồi, cháu không muốn tiếp tục nữa.”

Cố Đăng kiên nhẫn dỗ dành: “Nhưng chúng ta đã tiến bộ rồi mà, bà tỉnh lại cũng ngày càng nhiều lần hơn.”

“Mới có hai lần! Hên xui còn hơn!” Ali nói rồi lại buồn bã, “Cháu cảm thấy… cả đời này cháu cũng không đánh thức được bà…”

Cảnh tượng này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần. Họ mừng rỡ vì chút thành quả nhỏ, nhưng phần lớn thời gian vẫn phải vật lộn với nỗi tuyệt vọng vô biên.

Cố Đăng không nói gì thêm. Anh im lặng vài phút rồi mới hỏi: “Vậy cháu định bỏ cuộc thật à?”

Ali tròn mắt nhìn anh: “Chú có giận cháu không?”

“Không.” Cố Đăng lắc đầu. “Chú tôn trọng quyết định của cháu.”

Ali không nói gì nữa. Cô bé ôm gối, chống cằm lên đầu gối.

“Cháu nhớ Cookie quá,” cô bé thì thầm, “Lâu rồi cháu không thấy Cookie.”

Cố Đăng tháo con thú bông Cookie trên ba lô, đặt vào tay cô bé: “Đừng nghĩ nhiều. Ăn chút gì đi, ngủ một giấc cho khỏe, mai mình lại tiếp tục.”

Ali không nói đồng ý cũng chẳng từ chối. Im lặng một lúc, cô bé lại ngẩng đầu hỏi: “Thật sự được sao?”

“Được chứ.” Cố Đăng quả quyết, “Chú cảm thấy, chúng ta sắp thành công rồi.”

Ali gạt nước mắt, ăn uống xong xuôi, ôm thú bông đi tìm mẹ.

Cố Đăng cũng nghỉ ngơi. Giờ anh không còn nghĩ liệu có thành công hay không, cũng chẳng tưởng tượng đến khả năng thất bại. Anh cố gắng ăn đủ, ngủ đủ, dưỡng sức, bởi ngày mai còn phải tiếp tục.

Anh nhắm mắt lại, mơ thấy Chương Ly đang săn cá voi.

Ba ngày sau, phòng của Carly vang lên tiếng reo hò. Đôi mắt lờ đờ của bà cuối cùng cũng lấy lại tiêu cự, chính xác gọi tên Ali.

Rồi là Judy, là em gái, là từng người một trong làng kéo tới khi nghe tin. Cuối cùng, Carly nhìn về phía Cố Đăng.

Ali lập tức kéo áo anh giới thiệu: “Đây là chú Good hát cùng cháu đó! Nhờ chú mà cháu mới có thể hát mãi cho bà nghe!”

Carly khẽ gật đầu, chậm rãi nói: “Trong mơ, bà đã nghe thấy tiếng hát của các cháu.”

Ali bật khóc, nhào vào lòng bà. Judy cũng ôm chầm lấy mẹ và con gái, nước mắt rơi lã chã.

Một vài người dân cũng rơi nước mắt, vừa xúc động vừa kinh ngạc: họ thật sự đã đánh thức được Carly. Không có kinh nghiệm trước đó, không có cơ sở khoa học, cũng chẳng có phép thuật hỗ trợ, vậy mà họ lại gọi về được linh hồn đã mất — một điều kỳ diệu! Hai người đó đã tạo nên phép màu!!

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt rực sáng.

Cố Đăng: “…”

Trong ánh nhìn đầy tôn kính của mọi người, anh lặng lẽ rút khỏi căn phòng.

Nhưng ngay khi anh vừa rời đi, tiếng bàn tán về anh lại càng rộ lên. Mọi người phân tích đâu ra đấy, khẳng định việc anh và Ali đánh thức Carly chính là bằng chứng cho thấy họ có thể kết nối với trời đất!

Cố Đăng đỏ bừng cả mặt, đang định ngăn lại thì phía trước có người đột ngột hét lớn: “Đội săn cá voi về rồi!”

Người đó vừa chạy vừa reo lên phấn khích: “Đội săn cá voi về rồi! Họ bắt được cá voi rồi!!”

Mọi người lập tức ùa ra khỏi phòng, chẳng hẹn mà cùng đổ ra phía bờ biển.

Mặt biển xanh thẫm dần hiện lên những bóng người. Khi Cố Đăng tới nơi, anh đã có thể thấy con cá voi bị kéo theo sau chiếc thuyền nhỏ. Các thuyền viên đi ngược sáng, ban đầu chỉ là những bóng đen mờ mịt, nhưng anh lập tức nhận ra Chương Ly.

Khi khoảng cách đủ gần để nhìn rõ, anh mới nhận ra Chương Ly dường như đã rám nắng nhiều hơn, cũng gầy đi một chút. Nhưng ánh mắt thì lại sáng hơn trước, đen láy, mang vẻ sắc bén hoang dã như loài thú sinh tồn nơi thiên nhiên.

Các thuyền viên lần lượt cập bến, cùng nhau kéo con cá voi lên bờ. Mọi người nhẹ nhàng vu.ốt ve thân hình của con cá voi đầu cong, không ngừng cảm tạ thần linh đã ban cho họ món quà quý báu.

Chương Ly tháo mũ da thú, sải bước lớn đi về phía Cố Đăng, chỉ đến khi đứng trước mặt anh mới dừng lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc không ai lên tiếng.

Chương Ly khẽ mở tay, như định ôm anh, nhưng rồi nhớ ra mấy ngày nay chưa tắm, đành kìm lại, chỉ nói: “Tôi về rồi.”

Sự hoang dã trên người hắn theo chuyến đi dần tan biến, cả khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn, dưới ánh mặt trời bừng sáng như phát sáng.

Cố Đăng thoáng ngây người, cho đến khi nghe hắn gọi tên mới dần tỉnh lại khỏi cảm giác ấm áp, mềm mại ấy. Anh hỏi: “Có thuận lợi không?”

Chương Ly: “Cũng gặp chút trục trặc, nhưng cuối cùng giải quyết được rồi.”

“Vậy thì tốt quá rồi.” Cố Đăng gật đầu, sau đó đột ngột cong môi, có phần tinh nghịch: “Tôi cũng có một tin vui, anh đoán thử xem là gì?”

Chương Ly: “Bà ngoại của Ali tỉnh lại rồi à?”

Cố Đăng tròn mắt: “Sao anh biết?”

Câu trả lời này thật ra quá dễ đoán. Những ngày qua Cố Đăng chỉ bận đúng một việc ấy, không có chuyện gì khác khiến anh vui đến vậy.

Nhưng Chương Ly vẫn phối hợp trả lời: “Vì tôi thông minh.”

Cố Đăng quả nhiên bật cười, rồi lại có phần ghét bỏ: “Khi nào anh trở nên tự luyến thế?”

Chương Ly lắc đầu: “Vì tôi tin cậu.”

Cố Đăng sững người trong chốc lát. Chương Ly nói tiếp: “Hôm đó rời đi, tôi đã cảm thấy nhất định cậu sẽ làm được.”

Cố Đăng thật ra cũng khó mà nói rõ, tất cả là nhờ may mắn hay là vì năng lực. Nhưng dù sao kết quả cũng đủ khiến người ta hài lòng.

Không xa, Judy đang đẩy Carly đến xem cá voi. Sau đó, cả làng tụ tập quanh con cá voi làm lễ tế. Tế lễ xong thì bắt đầu mổ cá.

Có người gọi Chương Ly, hắn cúi đầu nói với Cố Đăng: “Tôi đi trước một lát.”

Cố Đăng gật đầu.

Judy nghe vậy, ngạc nhiên: “Thì ra là đội của hắn săn được cá voi à?”

Cố Đăng: “Sao cô biết?”

Judy đáp: “Vừa rồi có người gọi hắn đi mổ cá, đó là vinh dự chỉ dành cho đội săn được cá voi.”

Thì ra là thế?

Cố Đăng ngẩng đầu nhìn về phía Chương Ly. Hắn không trực tiếp ra tay mà chỉ phụ giúp chuyển đồ nghề, khuân thịt cá.

Lúc đầu Cố Đăng nghĩ mình sẽ thấy sợ, hoặc xót xa, buồn nôn. Nhưng thực tế lại không như vậy. Có lẽ là vì sự háo hức của mọi người truyền sang anh, hoặc cũng có thể vì lòng thành kính mà cả làng dành cho con cá.

Cảm giác này giống như tham dự một bữa tiệc mổ lợn ngày Tết, chỉ khác là người ta mổ lợn, còn dân ở đây mổ cá voi.

Vây cá bị rạch ra, lớp da đen nhánh được lột xuống, để lộ phần mỡ trắng như sữa và lớp thịt dày tựa những khối gạch.

Da cá dính cùng mỡ được cắt thành từng miếng nhỏ bằng ngón tay cái, thịt đỏ thì được xếp ngay ngắn trên nền tuyết, nội tạng và lưỡi cá vẫn còn bốc hơi nóng, cả bầu không khí rộn ràng, náo nhiệt.

Ngoài phần thịt ăn được, xương cá voi cũng được giữ lại để xây nhà, xây mộ. Xương hàm thì được thả về lại biển, vì người dân tin vào sự tái sinh, chỉ giữ phần thân thể cá voi, còn linh hồn của nó sẽ theo xương hàm mà trở lại đại dương.

“Chúc năm sau lại về nhé!”

Sau khi tiễn linh hồn cá voi, mọi người bắt đầu chia phần thịt. Người già, trẻ con và các gia đình có người tham gia săn cá sẽ được ưu tiên, phần còn lại sẽ dùng trong bữa tiệc lớn của cả làng.

Phần của Chương Ly được tặng cho nhà Judy. Ngay cả Cố Đăng cũng nhận được một miếng cá nhỏ.

Cố Đăng nhìn miếng thịt trong tay, thoáng im lặng.

Judy giải thích: Chương Ly không có người thân ở đây nên dành phần cho người thân thiết nhất là cậu. Nếu cậu ăn không quen, có thể mang đến góp vào tiệc tối nay.

Trước đây chỉ nghĩ đến việc ăn cá voi là Cố Đăng đã buồn nôn, nhưng giờ anh lại lắc đầu, mỉm cười: “Tôi không ghét đâu. Tôi muốn giữ lại.”

Ào ào ào —

Nước nóng trượt dài trên da, lướt qua sống mũi, cằm, yết hầu của Chương Ly, chảy xuống lồng ngực rắn chắc, phần cơ bụng, trượt qua cặp mông đầy đặn rồi xuôi xuống đôi chân vững chãi.

Hắn không tham gia vào việc chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Sau khi mổ cá voi xong, hắn trở về tắm ngay.

Trong làng, thứ khác có thể thiếu chứ nước nóng để tắm thì luôn có đủ. Nhiều nhà đã lắp máy nước nóng dùng năng lượng mặt trời. Trừ mùa đông thỉnh thoảng bị vỡ ống do đóng băng, phần lớn thời gian đều có nước nóng dồi dào, giúp sinh hoạt tiện lợi hơn rất nhiều.

Chương Ly tắm ba lượt, cuối cùng cũng gột sạch được mùi tanh khó chịu. Khi hắn vừa tắt vòi sen, bên ngoài vang lên tiếng Cố Đăng.

“Chương Ly, anh đang tắm à?”

Chương Ly “ừ” một tiếng, giọng nói ướt át vì bị hơi nước bao lấy.

Cố Đăng không nhận ra sự khác biệt, tiếp tục nói: “Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, Judy bảo tôi qua gọi anh.”

Chương Ly không đáp. Hắn chống một tay lên tường, thân thể rắn chắc vẫn còn bị hơi nước bao phủ.

Sau gần một tháng hoạt động ngoài trời, thân hình của Chương Ly đã khác hẳn khi mới xuất phát. Không còn cơ bắp cuồn cuộn, gai góc, mang tính công kích như trước nữa. Giờ đây, đường nét đã trở nên săn gọn, dẻo dai, tiết chế, hợp với vẻ đẹp kín đáo, sâu sắc mà người Á Đông thường ưa chuộng.

Chỉ có điều, vì đã bị kìm nén quá lâu, một bộ phận nào đó trong hắn ngày càng bứt phá, khiến sự tiết chế kia trở nên mong manh.

Chương Ly nhìn nó vài giây, rồi chẳng buồn bận tâm, mặc quần áo và bước ra ngoài.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 26: Tim đập thình thịch. Giấc mơ của Cố Đăng


Ngoài cửa, Cố Đăng đang nằm trên ghế lắc xem video hài, tay vừa vuốt chó, vừa bật cười khúc khích từng trận.

“Có mạng rồi à?” Chương Ly vừa lau tóc bằng khăn, vừa đi về phía anh.

“Có rồi!” Cố Đăng ngửa cổ nhìn hắn từ ghế lắc, “Smith tới rồi, bây giờ kết nối được wifi vệ tinh!”

Chương Ly quay người mặc áo nỉ và khoác thêm áo gió. Khi hắn xoay lại, liền thấy Cố Đăng đang ngẩng đầu nhìn mình.

“Sao anh lại đưa phần thịt đó cho tôi?”

“Sao là sao?”

“Thì là…” Cố Đăng có chút lúng túng, “Judy nói thịt cá voi chỉ chia cho người thân thôi.”

“Ừ.”

“Thế anh…”

“Tôi làm sao?”

Lúc đó là chạng vạng tối, ánh mặt trời chưa khuất khiến căn phòng rực sáng. Mọi người đều đã đi chuẩn bị cho buổi tiệc, căn phòng vốn luôn đầy ắp người nay chỉ còn lại hai người họ. Trong không khí, bụi li ti bay lơ lửng, yên tĩnh đến lạ thường.

Một nửa khuôn mặt Chương Ly chìm trong nắng, khiến vẻ nam tính rắn rỏi trên người hắn bỗng trở nên dịu dàng, như một con sư tử bờm xù đang ung dung chờ con mồi tự dâng tới miệng.

Cố Đăng nhìn hắn một lúc, cuối cùng lại cụp mắt xuống nói: “Không có gì đâu.”

“Cố Đăng.” Chương Ly mở miệng.

“Cookie!” Cố Đăng nhanh tay chộp lấy Cookie, cố tình ngắt lời hắn, “Lâu rồi không gặp, sủa một cái nào~”

“Gâu gâu gâu~!” Con chó lớn nhiệt tình vẫy đuôi về phía Chương Ly.

Nhưng Chương Ly không xoa đầu Cookie, ánh mắt đen trầm vẫn chăm chăm nhìn Cố Đăng, mang theo chút khí thế không dễ thấy.

Tự dưng Cố Đăng cảm thấy hơi bối rối. Anh vừa định đứng lên rời đi thì Cookie lại muốn chơi với Chương Ly, bất ngờ nhảy phốc lên ghế lắc.

Chiếc ghế lắc bị cú va đập khiến nghiêng hẳn về sau, đầu Cố Đăng cũng theo đó ngửa ra, má gần như sượt qua hông Chương Ly. Mùi sữa tắm thanh mát trộn lẫn mùi hương đậm đặc của đàn ông ập vào khoang mũi. Trong ánh sáng chói lòa ấy, có thứ gì đó đang… căng ra.

Cố Đăng mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng há hốc không tin nổi. Ghế vẫn còn lắc nhẹ vì quán tính, anh có cảm giác mình sắp đập vào hông Chương Ly… hoặc là chạm vào thứ còn khó xử hơn nữa.

Cố Đăng hốt hoảng muốn bật dậy, nhưng ghế đột nhiên ngừng lắc. Chương Ly đưa tay ấn nhẹ lên vai anh. Lúc này hắn vừa tắm xong, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi bật, đến cả đốt ngón tay cũng ửng đỏ, như mấy bức hình bàn tay được dân mạng mê mẩn thả tim rần rần.

Bàn tay ấy đặt ngay bên tai Cố Đăng, chỉ cần hơi nhích một chút là có thể chạm vào má, hoặc đầu anh. Cố Đăng ngồi thẳng dậy, đến cả hơi thở cũng ép nhẹ xuống.

Nhưng dù anh có nín thở, vẫn không thể tránh khỏi việc trông thấy cơ ngực nổi bật, yết hầu rõ ràng, đường quai hàm sắc nét, và cả ánh mắt đang nhìn anh như thú săn mồi.

Cổ họng Cố Đăng nuốt một cái, cảm giác miệng khô khốc. Không khí dần đặc quánh, có điều gì đó đang lên men.

Đúng lúc này, cửa chính “rầm” một tiếng bị ai đó đạp mở, Ali vừa nhảy chân sáo vừa bước vào: “Chú Cố, chú Chương, hai chú chậm quá à, mẹ bảo cháu gọi hai người!”

Thấy cô chủ nhỏ tới, Cookie lao ngay về phía Ali. Cố Đăng cùng lúc bật khỏi ghế, giả vờ chỉnh lại quần áo. Chương Ly bình tĩnh rút tay về, khoác thêm chiếc áo gió dài để che người.

Ali thả Cookie ra, tò mò hỏi: “Chú Cố, mặt chú đỏ lắm đó.”

“Thật à?” Cố Đăng đưa tay sờ mặt, yếu ớt cãi lại, “Chắc không đâu…”

Ali lại quay sang nhìn Chương Ly, mắt tròn xoe, kinh ngạc thốt lên: “Chú Chương, tai chú cũng đỏ nữa!”

“……”

“……”

Hai người liếc nhau, rồi đồng loạt quay lưng lại với Ali.

“Tôi biết kiểu gì cũng phải để tôi ra tay,” cửa lại mở ra lần nữa, Judy bước vào với hai bộ trang phục dân tộc trên tay, “Mượn được hai bộ đồ, hai người thay vào cho có không khí.”

Cố Đăng và Chương Ly quay đầu cảm ơn, Ali lập tức hét lên phát hiện mới: “Mẹ ơi, mặt họ đỏ hết rồi, có phải bị sốt không? Con có thể cho họ mượn búp bê để chữa bệnh!”

Judy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hai người vài giây, rồi nói: “Chắc không sốt đâu, là nóng quá thôi. Tụi mình ra ngoài đi, để họ thay đồ.”

Ali nghe mẹ nói liền tin, gọi Cookie đi cùng.

Một lớn một nhỏ dắt theo một con chó lần lượt rời khỏi phòng, sự náo nhiệt cũng theo đó mà biến mất. Không gian trở lại tĩnh lặng, quánh đặc, hòa vào ánh hoàng hôn màu cam như mật, toát ra mùi vị ngọt ngào như mật ong.

Trong bầu không khí ấy, họ thay những chiếc áo khoác dày làm từ da thú, đội mũ lông mềm mại, mang ủng đi tuyết, thắt thêm dây lưng thêu hoa văn dân tộc.

Ngẩng đầu nhìn nhau, cả hai đều sững lại một chút, sau đó lại cùng quay đi, sóng vai bước ra nơi tổ chức buổi tiệc.

Khi trời tối hẳn, mặt trời dịu xuống, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên ngôi làng. Trên bãi đất bằng ngoài làng, lửa trại bập bùng cháy. Người lớn mặc trang phục dân tộc rực rỡ, đang chế biến cá voi, lũ trẻ thì đuổi theo chó chơi đùa khắp nơi.

Judy và Smith vẫy họ tới, nói miếng thịt Chương Ly tặng Cố Đăng đã được làm thành thịt khô, để có thể bảo quản lâu dài.

Trước khi tiệc bắt đầu, mọi người quây quần đánh trống nhảy múa, thi thoảng còn giả giọng cá voi. Tiếng hát da diết buồn thương, chẳng giống đang mừng vụ mùa mà như đang tiễn biệt. Chương Ly giải thích với Cố Đăng, đây là nghi lễ tưởng niệm cá voi, cảm ơn sự hy sinh của nó cho họ.

Chỉ đến khi tưởng niệm kết thúc, mọi người mới bắt đầu thưởng thức món ăn. Không khí lúc này mới thực sự sôi động, trở thành đúng kiểu náo nhiệt như Cố Đăng tưởng tượng.

Mọi người chia nhau từng phần thịt cá voi. Dù vẫn chưa quen vị, nhưng có lẽ vì còn tươi, nên ăn ngon hơn lần đầu. Ngoài thịt còn có rượu mạnh. Chương Ly cùng đội săn cá voi cụng ly chúc mừng, ăn nhiều thịt, cũng uống không ít rượu.

Cố Đăng ngồi cùng bàn với lũ trẻ, nhìn chúng chạy vòng quanh cười đùa. Cookie thi thoảng chạy lại, anh liền dùng cá cho nó ăn, tiện tay xoa đầu nó.

Carly ngồi trên ghế, bĩu môi không chịu ăn da cá voi, bảo chỉ muốn ăn lưỡi. Còn bên kia, một bà cụ vừa ăn được miếng da cá tươi đã xúc động đến bật khóc.

Cả khu tiệc rất náo nhiệt, nhưng không hề ồn ào, mà ấm áp và rộn ràng. Cố Đăng nhìn khung cảnh ấy, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác được xoa dịu. Ở nơi lạnh lẽo, hoang vu nhất của địa cầu, vẫn có người sống hết mình từng ngày. Chính sự tồn tại ấy đã chữa lành anh, tiếp cho anh dũng khí để đối mặt với những điều khó khăn hơn nữa.

Khi tiệc sắp kết thúc, âm nhạc dần trở nên rộn ràng. Người ta ăn uống no nê rồi cầm nhạc cụ nhảy múa.

Ali kéo tay Cố Đăng cùng đánh đàn, cô bé gõ chiếc trống nhỏ, lắc đầu hăng hơn ai hết. Cố Đăng đệm guitar, lúng túng hát mấy câu bằng tiếng địa phương.

Ngày càng nhiều người hòa vào điệu nhạc, có người nhảy, có người hát. Cố Đăng nhìn quanh đám đông tìm Chương Ly, nhưng mãi vẫn không thấy. Đang định bỏ cuộc, lại phát hiện Chương Ly từ lúc nào đã cầm máy ảnh đứng cách đó không xa…

Ali là người đầu tiên phát hiện ra máy quay, cô bé làm đủ trò khoa trương về phía Chương Ly. Cố Đăng cũng nhanh chóng nhập cuộc, ánh lửa bập bùng phản chiếu vào đôi mắt dịu dàng của anh. Dù đang khoác lên người bộ đồ lông thú dày cộp, khí chất khi anh cất tiếng hát vẫn không hề bị che lấp.

Mọi người lần lượt tụ lại quanh Cố Đăng, cùng nhau tham gia vào buổi lễ hội tưng bừng. Đến cuối cùng, chính anh cũng không biết mình đang hát gì nữa, tiếng Anh, tiếng Inuit, thậm chí cả tiếng Trung cũng có. Nhưng chẳng ai bận tâm, bởi họ có thể cảm nhận được thiện ý và niềm vui từ ánh mắt anh.

Cố Đăng vừa hát vừa thấy sống mũi cay cay, lại muốn khóc. Anh từng nghĩ… cả đời này, sẽ không còn thấy vui vì âm nhạc nữa.

Hát xong, Ali lại kéo anh đi nhảy. Nhảy hết một vòng, Ali phấn khích đến đỏ bừng cả mặt, còn kéo Cố Đăng nhảy tiếp vòng thứ hai. Nhưng Cố Đăng dừng lại, quay sang vẫy tay với Chương Ly đang đứng cạnh đống lửa.

Cố Đăng đoán chắc là mình say rồi, nếu không thì sao lại làm ra hành động này với Chương Ly?

Chương Ly ngẩng đầu từ trong đám đông, tạm thời chưa có phản ứng gì.

Đúng lúc đó, bài nhạc đổi giai điệu, tiếng trống dồn dập và giọng hát hòa theo nhịp vang lên, tim Cố Đăng cũng đập thình thịch theo từng nhịp.

Đến nhịp thứ hai, Chương Ly nắm lấy tay Cố Đăng, hòa vào đám đông đang tưng bừng nhảy múa.

Không biết ai thêm củi, ngọn lửa bùng cháy dữ dội hơn, soi rõ bộ xương khổng lồ của cá voi. Dưới ánh trăng, Cố Đăng nhìn sang Chương Ly, bỗng thấy tim mình cũng biến thành đống lửa kia, nhẹ bẫng bay lên không trung.

Mười một giờ đêm, tiệc chưa tàn. Cực nhật biến thế giới thành một công viên giải trí khổng lồ, mọi người ở đây ăn mừng mùa màng, chia sẻ niềm vui, giao hòa cùng các vị thần cổ xưa. Yến tiệc chưa bao giờ có hồi kết.

Họ nhảy hết bài này đến bài khác, đến khi Cố Đăng thấy lòng bàn tay có gì đó lạ lạ, mới kéo Chương Ly về phía đống lửa. Anh đã ngà ngà say, gần như phải dí sát vào lòng bàn tay đối phương mới nhìn rõ được.

Trong lòng bàn tay Chương Ly có hai vết hằn sâu do dây siết, máu đã khô, chỉ còn lại lớp da sần sùi.

“Lúc nãy tôi đã muốn hỏi rồi,” Cố Đăng định chạm vào, nhưng rồi lại rụt tay về, chỉ ngẩng đầu hỏi, “Tay anh bị sao vậy?”

Chương Ly: “Lúc săn cá voi bị dây thừng siết, giờ không đau nữa rồi.”

Cố Đăng: “Sao không băng lại?”

Chương Ly vốn định nói không cần, để mấy hôm đóng vảy là xong. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Đăng, anh lại đổi lời: “Bận quá, chưa kịp.”

Cố Đăng lập tức giận, trách anh không biết quý trọng thân thể, còn nói phải đưa anh đi băng lại. Chương Ly ngoan ngoãn đi theo.

Phòng ngủ chưa có ai về, Cố Đăng bảo Chương Ly ngồi ở đầu giường, còn mình đi lục tìm túi thuốc… túi thuốc…

Chương Ly đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh, đến xem thì thấy Cố Đăng ôm ba lô ngủ gục mất rồi. Anh ngủ với miệng hơi hé, má trắng sáng dưới ánh trăng, miệng còn lẩm bẩm gì đó. Chương Ly ngồi xổm nhìn anh một lúc, định gọi thì Cố Đăng tự tỉnh, lại bắt đầu lục tìm túi cứu thương trong cơn lờ đờ vì rượu.

Cố Đăng xưa nay không biết sắp xếp đồ đạc, đi chơi là nhét hết vào túi to, vừa nhiều vừa lộn xộn, muốn tìm túi thuốc thật chẳng dễ.

Ngay khi anh định đổ hết đồ ra để chọn, sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi: “Lại đây.”

Cố Đăng quay lại, thấy Chương Ly ngồi d*ng ch*n trên ghế, cúi đầu gọi mình. Ánh đèn chiếu từ trên cao khiến khuôn mặt anh hiện ra vẻ lạnh lùng sắc bén, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.

Cố Đăng bỗng thấy tim đập nhanh hơn, nhưng không đi ngay, chỉ nói: “Tôi đang tìm túi thuốc.”

“Ở chỗ tôi,” Chương Ly nói, “Không phải cậu định băng tay cho tôi à?”

Cố Đăng: “Phải rồi.”

Chương Ly: “Vậy lại đây.”

Cố Đăng lười đứng lên, cứ thế nửa ngồi nửa bò trườn đến trước mặt Chương Ly, ngẩng đầu bảo: “Đưa tay đây.”

Chương Ly chìa tay ra, Cố Đăng lại gối cằm lên tay anh, cười ngây ngô. Chương Ly liền bóp nhẹ cằm anh, trong mắt đen tuyền dần hiện lên cảm xúc khó phân.

“Ư…” Cố Đăng bị ép ngẩng đầu, cơ thể bị giữ chặt, chỉ có thể chớp mắt bối rối.

“Cố Đăng, cậu say rồi.” Giọng Chương Ly trầm thấp vang lên.

“Tôi không say!” Cố Đăng hét lớn.

“Sao chứng minh cậu không say?” Bàn tay thô ráp vuốt nhẹ cằm anh.

Cố Đăng hoàn toàn không để ý, im lặng vài giây rồi há miệng: “Gâu gâu gâu~”

“……”

Chương Ly buông tay, từ bỏ ý định trêu thằng ngốc.

Cố Đăng chẳng hay biết gì, vui vẻ mở túi thuốc. Trước tiên anh sát trùng vết thương, rồi dùng băng gạc quấn quanh. Dù đầu óc lơ mơ, nhưng động tác của anh lại rất thuần thục.

“Xong rồi!” Sau khi băng tay xong, Cố Đăng còn vỗ nhẹ mu bàn tay Chương Ly như đang an ủi. Sau đó anh dọn lại túi thuốc, định đứng lên, không ngờ ngồi xổm lâu máu không lên não, Cố Đăng tối sầm mặt, ngã phịch lên đùi Chương Ly.

“Xin, xin lỗi…” Rượu bị dọa cho bay sạch, mặt Cố Đăng đỏ bừng, định ngồi dậy thì lại chạm trúng vật gì đó cứng cứng.

Cơ thể anh cứng đờ, ngẩng đầu định nhìn sắc mặt Chương Ly, nhưng đối phương đã dùng tay đang băng bó giữ lấy cằm anh, bắt anh quay mặt đi chỗ khác.

Người dự tiệc lục tục quay về, Cố Đăng ngây người nhìn ra cửa, đầu đầy nghi vấn: Mình đang ở đâu? Mình vừa chạm vào gì? Chương Ly sao lại có phản ứng như vậy?

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, còn nghe được tiếng nói chuyện. Khi cửa bị đẩy ra, Chương Ly buông tay, Cố Đăng lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Mấy người đàn ông say xỉn chào hỏi nhau, rồi đi rửa mặt, lên giường.

Thời gian trôi qua từng phút, tiếng ngáy vang vọng khắp phòng, nhưng Cố Đăng không tài nào ngủ nổi, cứ trở mình mãi, đầu đầy hình ảnh vừa rồi.

Tại sao anh lại đòi băng tay Chương Ly? Tại sao không đứng vững lại ngã vào lòng người ta? Giờ thì xấu hổ rồi đấy!

Khổ nỗi anh và Chương Ly còn phải ngủ chung giường, cùng đắp một chiếc chăn, hơi lệch một chút là đụng vào nhau. Bình thường họ đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng đôi khi vẫn có sơ suất.

Cố Đăng đành dịch hết mức ra mép giường, gần như nửa người đều treo ra ngoài. Sau lưng, Chương Ly đột nhiên vén chăn ngồi dậy, Cố Đăng tò mò ngẩng đầu.

Chương Ly im lặng một lúc, rồi nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài ngủ.”

Cố Đăng sửng sốt: “Trời lạnh thế này, anh định ngủ đâu?”

Chương Ly: “Tôi có chỗ.”

“Có cái đầu anh ấy.” Cố Đăng cắt ngang, cái làng này hầu như không có khách du lịch, nguyên vật liệu xây dựng cũng hạn chế, làm gì có phòng thừa. Không thì anh cũng chẳng phải chen chúc cùng ba thế hệ nhà người ta.

“Ngủ đi,” Cố Đăng nắm lấy tay Chương Ly, để anh yên tâm còn nói thêm, “Lúc tôi ngồi lên đùi anh chẳng biết gì hết.”

Chương Ly: “……”

Hắn đành nằm xuống lần nữa, cố gắng nghiêng hẳn về một bên, không để cơ thể chạm vào Cố Đăng.

Ánh trăng bạc tràn ngập khắp phòng, Cố Đăng nhắm mắt lại, cố không nghĩ tới chuyện ban nãy. Nhưng đầu óc anh luôn lộn xộn, đêm nào cũng tự diễn phim trong đầu trước khi ngủ.

Dù không nghĩ tới chuyện đó, trong đầu anh vẫn đầy những chuyện linh tinh, từ ảnh tắm sơ sinh năm đầy tuổi đến bài điếu văn sau khi chết, đủ thứ rối tung không dứt ra được.

Hay là uống thuốc ngủ thôi? Nhưng dậy đi lấy thì lạnh quá, Cố Đăng lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng mơ màng thiếp đi.

Anh mơ thấy một giấc mộng. Sở dĩ biết là mơ, vì khung cảnh đã từng xuất hiện.

Trong một cửa hàng đồ leo núi treo đầy ba lô, anh thấy Chương Ly đang giúp mình đo chiều dài lưng. Một tay Chương Ly đặt ở thắt lưng anh, nói đó là phần cao nhất của xương hông. Nhưng khi Cố Đăng quay đầu lại, thì thấy ngón tay ấy đang ấn vào hõm eo anh. Tay kia không đặt ở đốt sống C7 mà lại vòng ra phía trước, nắm lấy cổ anh.

Bàn tay thô ráp của người đàn ông siết dần, không cho kháng cự, rất nhanh khiến anh nghẹt thở.

Nhưng cảnh vật đột ngột chuyển sang phòng khách sạn, Chương Ly ghì anh vào gương phòng tắm, tay đang băng bó nâng cằm anh lên nói: “Nhớ kỹ dáng vẻ bây giờ của cậu.”

Cố Đăng ngẩng đầu, thấy trong gương ánh mắt mình lờ đờ, môi khẽ hé. Chương Ly dán sát sau lưng anh, cơ bắp cuồn cuộn, như một con báo đen đang căng mình.

Đây là tình huống quái gì? Cố Đăng giật mình, vừa động đậy đã bị ép vào gương, tấm kính lạnh buốt dán vào da thịt, eo bị giữ chặt, bàn tay trên cổ ngày càng siết mạnh. Cố Đăng gần như nghẹt thở, nhưng trong nỗi đau cận kề ngạt thở đó, lại xen lẫn kh*** c*m đáng xấu hổ.

Khi Cố Đăng tỉnh lại, phòng đã không còn ai, ánh nắng vẫn chói chang, ngoài cửa vọng vào tiếng trò chuyện lờ mờ.

Anh cúi đầu nhìn quần mình, lặng thinh mấy giây, rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 27: Nghĩa địa xương cá voi


Sau những ngày tiệc tùng náo nhiệt, buổi sáng hôm sau lại trở nên đặc biệt yên ắng. Dù chưa quá trưa, mặt trời đã lên cao.

Cố Đăng lén lút thu dọn đồ đạc, vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng chó sủa. Anh ngồi xuống, hết sức xoa đầu Cookie, vừa ngẩng lên thì thấy Chương Ly đang đi về phía mình.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra tối qua, mặt anh bỗng nóng lên, vô thức kéo giãn khoảng cách.

Chương Ly lại rất bình thản, đưa tay xoa đầu Cookie rồi nói: “Muốn ăn sáng không?”

Cố Đăng đáp: “Ăn… ăn chứ.”

Trong phòng ăn, Judy đang gỡ tóc cho Ali, nói đúng hơn là gỡ cái đầu đầy những bím tóc rối như bụi rậm của cô bé.

Tối qua Ali quẩy cả đêm, đầu bím tóc nhỏ tinh xảo giờ đã bung hết cả, đan chằng chịt như rễ cây. Judy phải vật lộn với đống tóc đó từ sáng sớm.

Ali còn ngái ngủ, vừa gật gù vừa lờ mờ chào hỏi: “Chào chú.”

Giọng khàn đặc, làm Cố Đăng giật cả mình.

Judy trách nhẹ: “Bảo tối qua mặc ấm vào mà không nghe, giờ thì cảm rồi đấy.”

“Con đâu có cảm,” Ali nghiêm túc cãi, “Chỉ là khàn giọng thôi.”

Nói xong còn nháy mắt với Cố Đăng như thể hai người hiểu ý nhau.

Cố Đăng: “…”

Anh nhớ lại cảnh tối qua Ali lắc đầu lắc cổ, rồi cả hai cùng gào lên những nốt cao.

“Phê không?”

“Phê muốn xỉu!”

“Cháy không?”

“Cháy banh luôn!”

“Nổ không?”

“Nổ tung trời!”

“Tiếc là không có đàn guitar điện!”

“Cháu cũng không có trống!”

“Nhưng chú biết hát!”

Cố Đăng há miệng hát luôn, không rõ anh phát ra âm thanh kiểu gì, nghe cứ như tiếng guitar điện thật.

Ali trợn mắt sửng sốt: “Sao chú hát được như vậy? Cháu cũng muốn hát!”

Cố Đăng không trả lời, vừa lùi vừa cố tình trêu: “Chú còn biết chuyển giọng đấy! Cả giọng cá heo cũng có luôn!”

Mỗi lần anh nói một câu là lại hát một đoạn, Ali như phát cuồng, đuổi theo anh khắp sân: “Cháu cũng muốn hát! Chú dạy cháu với! Cháu van xin chú đấy!”

Thế là cả hai hú hét loạn xạ, lắc đầu lắc cổ, các kiểu âm thanh bay khắp nơi, mãi đến khi Chương Ly nhập cuộc thì bầu không khí hỗn loạn mới kết thúc.

Hồi tưởng dừng lại, Cố Đăng âm thầm đỡ trán. Việc Ali khàn giọng và đầu tóc rối tung như tổ quạ, anh gánh một nửa trách nhiệm. Anh ngồi xuống, cùng gỡ tóc giúp cô bé.

Chương Ly thì đi giúp Smith chuẩn bị bữa sáng. Khi họ vừa “biến” Ali thành một chú sư tử xù lông thì Chương Ly và Smith cũng đã nấu xong bữa ăn.

Judy bảo Ali đi gọi bà ngoại dậy, Ali lạch bạch chạy vào, một lát sau chạy ra nói: “Bà ngoại còn đang ngủ.”

“Có lẽ tối qua mệt quá,” Judy gật đầu, “Vậy thì mình ăn trước, để bà ngủ thêm chút nữa.”

Ali vui vẻ nói: “Vậy ăn thôi, lúc rời đi con sẽ chào bà sau.”

Họ dự định hôm nay quay về. Judy và Smith đều phải đi làm, Judy ở đây đã mười ngày, nghỉ phép cũng dùng hết rồi, Ali còn phải đi học. Giờ tình hình của Carly đã tốt hơn, Judy muốn đưa bà quay lại thành phố sống để tiện chăm sóc.

Chương Ly cũng sẽ tiếp tục hành trình đi bộ. Còn Cố Đăng đã nảy ra vài ý tưởng mới, muốn về lại thành phố tìm phòng thu để ghi âm.

Mọi người vừa trò chuyện vừa ăn sáng. Không biết vì sao, Cookie bỗng sủa lên.

“Sao thế? Còn muốn ăn nữa à?” Ali xoa đầu nó rồi đưa cho nó miếng thịt cá voi, “Thôi được rồi, miếng cuối cùng đó nha!”

Cookie nhìn miếng thịt hai giây, rồi “gâu” một tiếng, há miệng nuốt gọn.

Bữa sáng kết thúc rôm rả. Judy và Smith bắt đầu thu dọn hành lý, Cố Đăng chỉ có mỗi cái ba lô leo núi, quyết định đi dạo ra biển một lần nữa trước khi rời đi.

Thật kỳ lạ, ở đây ăn không no, ngủ không ngon, ngôn ngữ lại không thông. Thế mà khi thật sự phải đi, trong lòng lại thấy không nỡ.

Cố Đăng đi dọc con đường nhỏ ra biển. Hai bên đường, lớp tuyết bắt đầu tan dưới ánh mặt trời, từ đất đóng băng đen sì nhú lên những mầm xanh nhạt. Mùa xuân sắp tới rồi!

Nhưng nước biển vẫn lạnh buốt, bờ cát và mặt biển vẫn còn những tảng băng lớn. Cố Đăng đứng đó một mình một lúc, khi quay đầu lại thì thấy Chương Ly đang giơ máy ảnh lên.

Anh hỏi: “Anh chụp ảnh à?”

Chương Ly gật đầu.

“Chụp xong có thể gửi cho tôi một bản không?”

“Được, cậu cho tôi địa chỉ. Rửa ảnh xong tôi gửi.”

Cố Đăng gật đầu, tò mò nhìn Chương Ly chụp ảnh. Chiếc máy này là loại dùng phim, có màn hình vuông trên thân máy để ngắm. Nhìn qua đó, cảm giác như đang xem tranh trong phòng triển lãm.

Có lẽ vì nhìn quá chăm chú, Chương Ly hỏi: “Cậu muốn thử không?”

“Vậy để tôi thử xem.” Cố Đăng cầm máy lên, hỏi cách dùng.

“Ngắm qua màn hình này, bấm nút này để chụp. Chụp xong thì kéo cần lên cuốn phim, rồi chụp tiếp.”

Thao tác không quá phức tạp. Cố Đăng ngắm biển rồi bấm chụp, nghe tiếng “tách” vang lên, nhưng màn hình lại trống không. Anh kéo cần về, cảm giác là lạ: “Kỳ ghê, chụp xong mà chẳng thấy gì cả.”

Chương Ly động viên anh chụp thêm vài tấm. Vì phim không cho phép sai sót nên Cố Đăng không dám bấm bừa, phải cân nhắc kỹ mỗi khung hình.

Cảm giác đó rất mới lạ. Khi nhìn thế giới qua ống ngắm, mọi thứ dường như được phủ một lớp màu đặc biệt, mỗi khung hình đều như một cảnh phim.

Anh chụp biển, băng trôi, chim biển, ngôi làng… rồi trong ống ngắm bỗng xuất hiện một bóng người.

Cố Đăng do dự vài giây, rồi lấy cớ ngắm cảnh để thản nhiên nhìn Chương Ly qua ống kính. Máy ảnh độ phân giải cao ghi lại từng chi tiết trên người hắn: tóc bị gió thổi tung, hàng mi dài rõ nét, cả từng nếp da trên mặt cũng nhìn thấy rõ.

Rõ đến mức khiến người ta có cảm giác mình đang lén nhìn trộm.

Cố Đăng tự dưng thấy có lỗi, định dời ống kính đi thì bất chợt nghe “tách” một tiếng… không biết từ lúc nào anh đã bấm chụp.

Tim anh đập thình thịch, vội dời máy ảnh đi. May là Chương Ly không phát hiện ra vẻ luống cuống của anh. Cố Đăng nín thở, lại đưa ống kính ngắm về phía hắn.

Tiếng sóng biển rì rào, nhưng bên tai anh như hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí còn nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Giữa tiếng tim đó, anh bấm máy, giữ Chương Ly lại trong khoảnh khắc này mãi mãi.

Lúc ấy, Cố Đăng chợt hiểu ra ý nghĩa của nhiếp ảnh bằng phim. Anh dùng máy ảnh lưu giữ một giây phút chỉ thuộc về riêng họ, niêm phong trong cuộn phim nhỏ xíu, rồi một ngày kia được tráng rửa và nhìn thấy ánh sáng, để một lần nữa cảm nhận lại hồi hộp khi ấy.

Anh liế.m môi, cổ họng khô khốc. Một ngọn lửa âm ỉ bùng lên trong người, bàn tay nóng ran, đến mức suýt không giữ được máy ảnh.

Chương Ly vẫn chưa phát hiện, nên anh cứ thế mà chụp tiếp: hàng lông mày sắc nét, sống mũi cao, bờ môi đầy đặn.

Cảm giác như đang quay lén khiến thần kinh anh căng như dây đàn, nhưng đồng thời cũng mang đến một cơn kí.ch th.ích chưa từng có. Cố Đăng hết lần này đến lần khác kéo cần, bấm máy, cho đến khi cần gạt không thể kéo thêm nữa.

Có chuyện gì vậy?

Cố Đăng vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Chương Ly bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn anh qua ống ngắm. Cố Đăng theo phản xạ nín thở.

“Cuộn phim này hết rồi.” Chương Ly lấy lại máy ảnh nói.

“Ờ? Ồ!” Cố Đăng lúc đó mới giật mình buông tay, nhìn Chương Ly lấy cuộn phim cũ ra, lắp cuộn mới vào, rồi lại đưa máy cho anh.

Cố Đăng: “Tôi chụp xong rồi.”

Chương Ly gật đầu, thu máy về.

Cố Đăng lòng rối như tơ vò, trên đường về ánh mắt vẫn dính chặt vào túi áo khoác mà Chương Ly đã cất cuộn phim. Đến tận khi về đến đầu làng, anh mới không nhịn được nữa, lên tiếng: “Ảnh tôi chụp lúc nãy…”

Chương Ly đáp: “Tôi tráng xong sẽ gửi cho cậu.”

Cố Đăng ngập ngừng đề nghị: “Trong lúc anh đi bộ chắc không tráng được đâu, tôi muốn mang cuộn phim về tráng trước.”

Chương Ly bỗng dừng bước, cúi đầu nhìn anh.

Hắn không trả lời ngay, khiến Cố Đăng ngỡ là sẽ bị từ chối. Nhưng khoảng bốn, năm giây sau, Chương Ly đưa cuộn phim cho anh, còn hỏi: “Cần tôi giới thiệu tiệm rửa ảnh ở Anchorage không?”

Giọng hắn bình thản lạ thường, như thể hoàn toàn không biết chuyện Cố Đăng đã chụp trộm mình.

Cố Đăng thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Không cần làm phiền anh đâu, tôi tự tìm là được.”

Chương Ly không nói thêm gì nữa.

Tuyết bên đường đang tan dưới ánh nắng, Cố Đăng nắm chặt cuộn phim đi bên cạnh Chương Ly. Giữ được bí mật rồi, lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhõm, dù sao anh cũng không định tiến thêm gì với Chương Ly, giữ khoảng cách vẫn là tốt nhất cho cả hai.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn bóng lưng Chương Ly dần xa, trong lòng anh lại dâng lên một nỗi buồn mơ hồ.

Từ bãi biển quay về, Cố Đăng nhận ra không khí trong làng có chút bất thường. Nhiều người dân đứng trước cửa nhà Carly, ai nấy đều mang vẻ mặt nặng nề.

Cố Đăng len vào đám đông, thấy Ali đang khóc đến mức không thở nổi. Vừa trông thấy anh, cô bé liền nhào tới: “Huhu chú ơi, bà ngoại cháu mất rồi!”

Cố Đăng khựng bước, toàn thân như đông cứng lại. Một cảm xúc kỳ lạ xen lẫn buồn đau và tức giận dâng lên trong lòng anh. Đúng vậy, anh thấy giận dữ.

Thật khó hiểu, anh đâu phải người thân của Carly, vậy mà khi nghe tin này, đầu óc anh lại hoàn toàn trống rỗng, đến mức không sao cử động được.

Sao lại như vậy chứ? Carly mới chỉ tỉnh lại hôm qua thôi mà, sao lại đột ngột ra đi như vậy?

Nhưng Cố Đăng không để lộ điều gì, chỉ ngẩn người mấy giây rồi nhanh chóng kiềm chế mọi cảm xúc, cúi xuống bế Ali lên.

Judy vội vã từ trong phòng chạy ra, nhờ Cố Đăng trông Ali giúp, còn cô thì đi mời thầy cúng lo nghi thức tiễn đưa. Smith ở lại trong phòng chuẩn bị các vật dụng cho lễ nghi.

Có người hỏi chuyện Carly qua đời, dù sao tối qua bà vẫn còn dự tiệc cùng mọi người, trông chẳng khác gì một người bình thường, sao lại đột ngột như vậy…

“Chúng tôi cũng rất bất ngờ,” Smith thở dài, “Trước bữa sáng Ali vào phòng, bà vẫn còn ngủ. Đến lúc chuẩn bị rời đi, chúng tôi quay lại gọi thì phát hiện bà đã không còn thở nữa.”

Không ai ngờ lại đột ngột đến vậy. Cố Đăng vỗ vai Smith, nói lời chia buồn.

Smith vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ đến lúc ôm Chương Ly mới nghẹn ngào: “Lại phải phiền anh thêm vài ngày nữa.”

Chương Ly vỗ mạnh vai ông, giọng trầm ổn, đầy sức nặng: “Có việc gì cứ nói.”

Không lâu sau, Judy đưa thầy cúng đến phòng Carly, tổ chức nghi thức tiễn hồn theo phong tục bản địa. Cố Đăng và Chương Ly đứng bên cạnh, chứng kiến toàn bộ quá trình.

Theo chỉ dẫn của thầy cúng, người thân Carly đứng quanh giường, vừa đánh trống vừa hát tiễn biệt bà.

Tiếng hát ai oán vang khắp căn phòng, một cơn gió từ đâu thổi tung rèm giường, Cố Đăng vô tình nhìn thấy Carly nằm sau lớp rèm. Bà nằm đó rất yên bình, thân thể đã cứng lại, trên da bắt đầu hiện ra những vết loang đỏ tím.

Cố Đăng chớp mắt, quay sang nhìn Chương Ly đầy nghi hoặc, thấy hắn cũng nhẹ gật đầu, rõ ràng cũng phát hiện điều bất thường.

Smith nói Carly mất sau bữa sáng, nhưng căn cứ vào thời gian xuất hiện vết tử thi thì bà đã qua đời ít nhất hai tiếng trước, lúc ấy bọn họ còn đang ăn sáng bên ngoài.

Vậy tại sao Smith lại nói dối? Và Judy cũng không hề phản đối gì. Cố Đăng chợt nhớ lại, lúc đó Ali vào gọi bà ăn sáng, cô bé tưởng bà vẫn đang ngủ… nhưng thực ra thì…

Đến đây, Cố Đăng mới chợt hiểu ra.

Tấm rèm khẽ buông xuống, như một lời tiễn biệt dành cho cuộc đời Carly. Giữa tiếng hát tiễn đưa của người thân, linh hồn Carly rời khỏi thân xác, theo cơn gió nơi hoang dã bay về bầu trời.

Carly, như bao thế hệ tổ tiên của mình, được chôn cất tại nghĩa địa xương cá voi.

Tang lễ diễn ra vào sáng sớm, khi mặt trời chưa kịp lên. Trên trời còn treo một vầng trăng lưỡi liềm, cùng ánh rạng đông tím nhạt nhuộm sáng cả mặt đất. Trong làn sương sớm dày đặc, Cố Đăng theo chân dòng người băng qua con đường nhỏ đến nghĩa địa xương cá voi.

Đây không phải lần đầu Cố Đăng nghe nói về nơi đó. Anh từng nghe người khác kể, cũng từng mường tượng ra cảnh tượng như thế. Nhưng khi tận mắt chứng kiến, anh vẫn thấy nghẹn lời vì kinh ngạc.

Giữa vùng hoang dã lạnh lẽo, những chiếc xương cá voi cao hơn một mét mọc san sát, xếp thành vòng tròn. Một đầu chôn sâu trong đất, đầu còn lại vươn thẳng lên trời, cùng mặt đất hoang vu hợp thành một cảnh tượng chấn động lòng người.

Bộ xương đại diện cho Carly – một con cá voi đầu cong – đứng lặng lẽ trong màn sương sớm. Ali cẩn thận dâng lên hai bông hoa nhỏ màu tím nhạt hình bát, là hoa bạch đầu ông, loài hoa nở sớm nhất ở Bắc Cực, cô bé phải đào đất đến mòn cả mười đầu ngón tay mới tìm được.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 28: Ầm ĩ không yên


Sau lễ tang, Cố Đăng bỗng đổ bệnh, toàn thân nóng ran, sốt đến mức không đi nổi. Nhà Judy theo đúng kế hoạch trở về Anchorage, Chương Ly ở lại chăm sóc Cố Đăng, đợi anh hồi phục mới rời đi.

Cố Đăng mê man suốt cả đêm, Chương Ly cũng thức trắng bên anh. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Cố Đăng hạ sốt, Chương Ly mới chợp mắt được một lát, tựa vào mép giường.

Cơn bệnh đến dữ dội, tối qua tình hình từng lúc nguy hiểm nghiêm trọng, vậy mà kỳ lạ là chỉ qua một đêm đã lui hẳn. Chỉ có điều khi tỉnh dậy, tinh thần Cố Đăng rất kém, cứ đờ đẫn nhìn trần nhà, thật lâu không chớp mắt.

Chương Ly đưa tay sờ trán anh, xác nhận đã hạ sốt mới gọi tên. Phải đến lần thứ ba Cố Đăng mới hoàn hồn, cười khẽ nói cảm ơn, giọng nhẹ như gió thoảng.

Chương Ly im lặng mười mấy giây, rồi hỏi: “Muốn ăn gì không? Tôi nấu.”

Cố Đăng: “Gì cũng được.”

Ở đây điều kiện khan hiếm, anh vốn hiểu chuyện, chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng.

Chương Ly nấu một nồi cháo thịt, gạo cho vào nước sôi nấu đến khi bung nở, đặc sánh rồi mới cho thêm lát thịt tươi và hành lá. Mùi thơm nức mũi, khiến người ta khó cưỡng. Cố Đăng ăn rất chậm, nhưng ăn nhiều hơn bình thường.

Đến trưa, anh đã có thể xuống giường đi lại, trông gần như chẳng khác gì lúc chưa bệnh. Nhưng anh cứ hay lơ đãng, và bất kể Chương Ly hỏi gì, anh cũng chỉ đáp những câu kiểu “ừ”, “cũng được”, “sao cũng được”. Nhìn qua thì ôn hòa, nhưng lại như đang tự cô lập chính mình.

Chương Ly phần nào đoán được là do cái chết của bà Carly ảnh hưởng đến anh, có lẽ khiến anh nhớ đến bà ngoại mình. Nhưng thế vẫn không thể giải thích được sự lạnh nhạt của anh với mình.

Tối hôm trước khi trở về Anchorage, Chương Ly cuối cùng cũng nói thẳng, trực tiếp hỏi: “Cậu có muốn nói chuyện không?”

Cố Đăng ngồi bên cửa sổ, ánh sáng lờ mờ hắt vào, phác thảo bóng anh thành một hình dáng mơ hồ. Anh cứ im lặng chừng hơn mười giây, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu, giọng khẽ như thở: “Xin lỗi, tôi không muốn.”

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Cuộc trò chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Thế cục đang dần mất kiểm soát khiến Chương Ly thấy bức bối.

Sau vẻ ngoài điềm đạm của Chương Ly, là khát vọng kiểm soát rất mạnh. Cuộc sống của hắn trông có vẻ ngẫu nhiên, nhưng thực chất mọi mắt xích đều có trật tự rõ ràng. Khi mọi chuyện tiến triển đúng như kế hoạch, hắn sẽ thấy thỏa mãn và thành công.

Thế nhưng Cố Đăng lại không thể bị quy hoạch, cũng chẳng thể bị sắp đặt. Dù Chương Ly có bao nhiêu giả định đi chăng nữa, cũng rất khó đọc chính xác được anh.

Hắn có thể chấp nhận việc Cố Đăng nhét ba lô lộn xộn, vì sự hỗn loạn ấy hắn có thể xử lý. Với Chương Ly, những điều có thể giải quyết thì không gọi là vấn đề. Nhưng khi Cố Đăng nói “xin lỗi, tôi không muốn”, Chương Ly lại thấy lạc lõng, bất lực.

Hắn có cảm giác mình đang bị Cố Đăng chi phối, nắm giữ, giống như đang đứng bên bờ vực mà lại tự trao sợi dây an toàn cho người khác.

Lý trí bảo nên rút lui đúng lúc, nhưng lại có một lực lượng vô hình mạnh mẽ hơn níu lấy hắn, hứa hẹn rằng những hoảng loạn, bất an, mất kiểm soát, thậm chí là từ bỏ bản thân mà hắn đang trải qua lúc này, sẽ dẫn đến một dạng hạnh phúc cuối cùng.

“Cậu tìm được phòng thu chưa?” Lúc mở lời lần nữa, Chương Ly nghe chính mình hỏi: “Phòng thu thường phải đặt trước. Nếu cậu cần thì tôi có thể…”

“Không cần đâu,” Cố Đăng ngắt lời, “Tôi không thu nữa.”

Chương Ly sững người: “Vì sao?”

“Viết rồi cũng chẳng để làm gì.”

“Là vì chuyện của bà Carly ảnh hưởng đến cậu sao?”

“Chương Ly,” Cố Đăng bất ngờ ngắt ngang, giọng rất dịu nhưng vô cùng kiên quyết, “Mình đừng nói về chuyện này nữa được không?”

Cuộc nói chuyện lại kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, Chương Ly phát hiện Cố Đăng không còn trong phòng.

Hắn tìm thấy anh trên bãi biển. Cố Đăng ngồi thụp bên bờ nước, gió biển thổi đỏ cả mắt. Chương Ly thoáng nghĩ anh sẽ làm chuyện dại dột, nhưng Cố Đăng chỉ lặng lẽ ngắm biển, rồi trở về khi mặt trời vừa lên.

Chương Ly bước ra từ phòng, giả vờ như không biết gì: “Ra ngoài à?”

“Ừ,” Cố Đăng đáp bình thản, “Tôi ra biển đi dạo chút.”

Chương Ly không hỏi thêm, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Suốt bữa ăn, hai người yên lặng đến kỳ lạ. Tiếng va chạm của muỗng đũa càng khiến không khí thêm lạnh lẽo. Trong sự im ắng tưởng như đông cứng ấy, Cố Đăng ăn xong bữa sáng.

Chương Ly đột ngột nói: “Ali nhờ tôi hỏi cậu thấy sao rồi.”

Cố Đăng đứng dậy dọn chén: “Lát nữa tôi liên hệ với con bé.”

Chương Ly lại đưa tay giữ lấy cổ tay anh, ngẩng đầu nhìn.

Cố Đăng cúi mắt, trong mắt không hề gợn sóng: “Còn gì nữa không?”

Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng Chương Ly buông tay, cúi đầu như nhận thua: “Ali chỉ là cái cớ. Thật ra là tôi muốn biết cậu thế nào.”

Cố Đăng im lặng một lát, rồi như trấn tĩnh lại, nói đều giọng: “Cảm ơn anh quan tâm, tôi ổn.”

Nhưng Chương Ly vẫn không buông tay, ngoan cố nói: “Cậu biết là tôi không hỏi chuyện sức khỏe.”

Cố Đăng ngồi xuống lại, thở dài rồi hỏi: “Tại sao anh muốn biết?”

Lần này đến lượt Chương Ly im lặng.

Cố Đăng lại nói: “Anh quen giúp người khác rồi phải không?”

Chương Ly vẫn không nói gì, bởi hắn không hiểu dụng ý thật sự sau câu nói đó là gì.

Cố Đăng như đang độc thoại: “Dù mới quen chưa lâu, nhưng đúng là tôi đã nhận được nhiều điều từ anh. Anh từng trải, chín chắn, có phong thái. Không chỉ biết cách giải quyết vấn đề, anh còn biết bao dung, biết an ủi, biết thấu hiểu. Từng có lúc tôi thấy rất lệ thuộc, thậm chí là hưởng thụ cái cảm giác được anh giúp đỡ. Những chuyện mà cả bác sĩ tâm lý còn chưa biết, tôi cũng từng kể với anh. Nhưng mà Chương Ly…”

Cố Đăng đổi giọng, bình tĩnh đến kỳ lạ: “Tôi không muốn nói với anh nữa.”

Cơ mặt Chương Ly khẽ giật, nhưng rất nhanh hắn đã kiểm soát được, chỉ là giọng khàn hẳn đi: “Tại sao?”

Cố Đăng nhắm mắt lại. Anh cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không nén được run rẩy trong giọng nói: “Vì… tôi không muốn tiếp tục phơi bày bản thân mình trước mặt anh nữa.”

Chương Ly bất chợt đứng bật dậy, đi qua đi lại trong căn phòng hẹp như một con thú hoang đang bồn chồn. Nhưng rồi hắn lại ngồi xuống, toàn thân căng cứng, quay sang Cố Đăng nói: “Tôi không phải không muốn nói về mình, tôi chỉ là…”

“Không sao,” Cố Đăng lại cười, “Anh không cần phải nói với tôi những chuyện đó đâu.”

Câu nói ấy dịu dàng, chu đáo là thế, nhưng sắc mặt Chương Ly lại lập tức trầm xuống thấy rõ. Với vóc dáng và khí chất của hắn, lúc thực sự tức giận nhìn rất đáng sợ. Thế nhưng ngay khi Cố Đăng tưởng hắn sắp nổi đóa, Chương Ly lại kìm nén mọi cảm xúc, như thể dòng nham thạch dưới đáy biển chạm phải nước lạnh rồi lập tức đông cứng lại.

Chương Ly lặng lẽ thu dọn hành lý, dọn dẹp xong xuôi, xách hai ba lô leo núi nặng hàng chục cân đi ra bãi đáp, khởi động máy bay.

Thời gian bay dài đằng đẵng càng khiến bầu không khí trở nên lạnh buốt. Cố Đăng không muốn nói gì, đeo tai nghe giả vờ ngủ.

Máy bay hạ cánh sớm hơn anh tưởng. Cố Đăng nhìn quanh sân bay lạ hoắc, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Sao lại hạ cánh ở Fairbanks?” Theo kế hoạch, họ sẽ bay thẳng về Anchorage.

“Đổ xăng.” Chương Ly kéo găng tay ra, chỉ nói đúng hai từ.

Cố Đăng nhắm mắt lại, không hỏi thêm gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, máy bay lại cất cánh, nhưng không bay theo lộ trình đã định.

Nhìn bản đồ hành trình lệch khỏi đường bay, Cố Đăng lên tiếng nhắc: “Chương Ly, anh bay sai rồi phải không?”

Chương Ly mắt nhìn thẳng, giọng bình thản: “Không.”

Cố Đăng: “Anchorage ở phía nam.”

Chương Ly: “Không đến Anchorage.”

Cố Đăng: “Thế anh định đi đâu?”

Chương Ly quay đầu nhìn anh, nhưng không trả lời ngay. Từ sự im lặng đó, Cố Đăng cảm nhận được một điều gì đó bất ổn.

Máy bay lướt qua vùng đồng bằng rộng lớn, nơi cuối đồng bằng là một khối mây dông hình tháp đang lớn dần, từng chút một che phủ cả bầu trời như một quái vật sống trong tầng khí quyển. Khi họ tiến lại gần, khối mây ấy vẫn đang tiếp tục phình to, trông như thể sắp nuốt chửng mọi thứ.

Máy bay áp sát tầng mây, vẫn lao về phía trước với tốc độ 300km/h. Bên ngoài cửa sổ, dòng khí và mây trắng vùn vụt trôi qua, còn khối mây dông khổng lồ thì ập tới đầy uy lực, họ lao thẳng vào tầng mây trắng xóa ấy.

Thực ra không có cảm giác gì rõ rệt, nhưng ngay khoảnh khắc máy bay lao vào đám mây, tai Cố Đăng ù đi một tiếng, anh theo phản xạ nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó, có ai đó siết chặt tay anh.

Máy bay bị nhiễu loạn, rung lắc liên tục, tiếng ồn của động cơ không át nổi nhịp tim đập dữ dội trong lồng ngực Cố Đăng. Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, anh thậm chí đã thoáng nghĩ rằng Chương Ly định đưa anh cùng chết.

Từng chút một, sự rung lắc kinh hoàng dần lắng xuống. Cố Đăng mở mắt ra giữa tiếng tim đập dồn dập, phát hiện họ đang bay xuyên qua lớp mây dày đặc.

Phía trước máy bay là một màu trắng mù mịt, không nhìn thấy gì. Lý trí anh biết máy bay dựa vào radar để tránh va chạm, nhưng việc mất tầm nhìn khiến anh vẫn thấy bất an, cứ có cảm giác máy bay sẽ đâm sầm vào thứ gì đó bất cứ lúc nào.

Cố Đăng thực sự nổi giận. Anh giật mạnh tay khỏi tay Chương Ly, hét lớn: “Chương Ly, anh không muốn sống nữa à? Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”

Đúng lúc ấy, trước mắt anh, một đỉnh núi dựng đứng xé toạc tầng mây, lộ ra hình dáng sắc sảo và trắng tinh như dao chém. Tuyết mịn trên đỉnh bị gió thổi tung, dưới ánh mặt trời trông như từng mảnh vụn vàng rơi rắc.

Cố Đăng sững sờ nhìn cảnh tượng ấy, mãi mới hoàn hồn: “Đây là…”

“Đỉnh McKinley,” Chương Ly đáp, “Sáu năm trước, anh trai tôi mất ở đây.”

Dãy núi Alaska trải dài bất tận, McKinley hùng vĩ nổi bật giữa vùng núi phủ tuyết trắng xóa. Dưới chân núi, sông băng Ruth đổ xuống như một con sông đóng băng kỳ vĩ.

Nhưng Cố Đăng chẳng có lòng dạ nào để ngắm cảnh. Trong đầu anh chỉ văng vẳng câu vừa rồi của Chương Ly. Anh trai hắn mất ở đây? Tại sao hắn lại nói với mình những điều này? Chẳng lẽ hắn muốn mình an ủi hắn?

Vốn đang giận, nhưng nghĩ đến đây, lòng Cố Đăng bỗng mềm nhũn. Song anh vẫn còn chút tức, liền thầm quyết: nếu Chương Ly không mở miệng, anh cũng sẽ không chủ động an ủi.

Máy bay vòng quanh núi hạ cánh. Xung quanh là các đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa, ở giữa là một dòng sông băng cũng bị tuyết bao phủ. Sát vách núi có một căn nhà gỗ nhỏ không hề có dấu hiệu sinh hoạt. Đối diện căn nhà ấy, đỉnh McKinley vươn thẳng lên trời, uy nghi như đệ nhất cao nguyên Bắc Mỹ. Trên vách núi dựng đứng, có vài bóng người di chuyển chậm chạp như kiến, là một đoàn leo núi.

Ánh nắng chói chang, Cố Đăng rời mắt, trốn vào bóng râm của máy bay. Chương Ly đi từ buồng lái qua, Cố Đăng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Chương Ly im lặng một lúc rồi mới cất lời: “Tôi không định giấu cậu, tôi chỉ là không biết phải nói sao cho phải.”

“Chương Ly, có lẽ anh hiểu nhầm điều gì rồi,” Cố Đăng ngẩng lên nhìn hắn, giọng bình thản, “Tôi không tò mò chuyện riêng của anh, cũng không định dùng sự lạnh nhạt để ép anh phải nói ra điều gì. Anh không cần cảm thấy có trách nhiệm phải chia sẻ với tôi. Tôi cũng đã nói rõ rồi, tôi không muốn xem anh là bác sĩ tâm lý nữa, không muốn tiếp tục nói về tổn thương, về gia đình, về lý tưởng hay ý nghĩa cuộc đời.”

Nghe xong, Chương Ly lặng thinh. Một lúc sau mới hỏi: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì?”

“Không biết nữa,” Cố Đăng nhún vai, “Có thể là chuyện ăn uống, chuyện tầm phào? Người bình thường khi đi du lịch nói gì thì chúng ta nói chuyện đó.”

“Được thôi.” Chương Ly lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

Im lặng một lúc, Cố Đăng lại như chợt nhớ ra gì đó, nhỏ giọng bổ sung: “À… tuy tôi nói là chỉ nói chuyện thường thôi, nhưng nếu anh buồn vì chuyện anh trai mất, tôi vẫn có thể an ủi anh.”

“Không cần,” Chương Ly đáp, “Tôi không muốn bị cậu thương hại.”

Câu này nghe quen quá, não Cố Đăng chưa kịp nghĩ, miệng đã bật ra trước: “Tôi không thương hại anh, tôi chỉ thấy đau lòng thay cho cậu thôi.”

Chương Ly: “……”

Chính Cố Đăng cũng bật cười vì câu đó.

Kỳ lạ là sau tiếng cười ấy, những cảm giác gượng gạo và bực dọc trước đó đều tan biến. Cố Đăng huých nhẹ cánh tay Chương Ly, nói tiếp: “Anh đừng dỗi nữa được không? Hai người lớn rồi, đừng làm như mấy đứa cấp hai.”

Chương Ly: “Tôi đâu có dỗi?”

Cố Đăng: “Anh không dỗi? Cái mặt anh suốt cả đường dài còn dài hơn mặt con lừa.”

Chương Ly: “Cậu trách tôi à? Chính cậu nói không muốn mở lòng với tôi, chẳng phải là không muốn tiếp tục với tôi sao?”

Cố Đăng: “Tôi nói vậy hồi nào? Rõ ràng là anh chẳng nói gì cả, chỉ có tôi tự khai tuốt tuột. Giống như bây giờ chúng ta đứng đối diện nhau, tôi sắp l*t s*ch đồ rồi mà cậu vẫn kín mít từ đầu đến chân, thử hỏi anh có thấy thoải mái không?”

Chương Ly: “……”

Nói đến đây, chính Cố Đăng cũng thấy hơi ngượng.

Ví dụ đó thật chẳng hay ho gì, anh liền chữa cháy: “Tôi chỉ nói ví dụ thôi, không phải thật sự định c** đ* trước mặt anh.”

“Tôi hiểu.” Chương Ly bình tĩnh quay mặt đi, chỉ là đôi tai hơi đỏ lên.
 
Mùa Xuân Ở Alaska - Chước Đường
Chương 29: Quan hệ bạn bè | Tôi không muốn chỉ dừng lại ở quan hệ bạn bè với cậu…


Chương Ly bật cười khiến Cố Đăng càng thêm bối rối, tim lại đập nhanh không hiểu vì sao.

Anh hít sâu một hơi, tránh ánh mắt hắn rồi nói tiếp: “Lúc nãy tôi có hơi mất kiểm soát, nhưng tôi không cố tình gây căng thẳng hay tranh cãi gì cả, tôi thật lòng muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về chuyện này. Thật đấy, nếu anh không quen nói về chuyện của mình thì cũng không sao, chúng ta cứ làm bạn thôi, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta đâu.”

Chương Ly nhìn thẳng vào mắt Cố Đăng, gật đầu: “Tôi hiểu.”

Cố Đăng cũng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. May quá, sau khi nói ra hết, cảm giác ngột ngạt trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Dù sao anh cũng đã nói rõ ràng rồi, còn có nói hay không là chuyện của Chương Ly.

Cố Đăng không hối thúc hắn phải trả lời ngay, anh đeo kính râm, mang theo móng bám băng, định đi dạo quanh đó một lát.

Chương Ly nhắc: “Cầm theo gậy leo núi với điện thoại, đừng đi xa quá.”

Cố Đăng giơ tay làm dấu “ok”, rồi quay lưng bước về phía chân núi.

Thật ra anh rất thích đi dạo một mình, lúc một mình anh có thể không cần nghĩ ngợi gì cả, cũng không phải để ý xem mình có đang giữ hình tượng, cư xử đúng mực không. Một mình thì muốn làm gì cũng được. Nhất là khi đứng giữa khung cảnh đẹp thế này, xung quanh chẳng có ai, cứ như cả thế giới tạm thời là của anh.

Sông băng Ruth dưới nắng ánh lên màu xanh lam dịu mắt, núi McKinley lấp lánh ánh sáng mặt trời. Cố Đăng đứng dưới chân núi, hít sâu một hơi khí lạnh buốt, mọi cảm xúc trong lòng dường như tan biến trong cảnh sắc hùng vĩ ấy.

Anh nghỉ một lát rồi quyết định leo tiếp. Đang leo mà thở hồng hộc thì Chương Ly gọi điện bảo sẽ lên tìm anh. Cố Đăng cũng mệt rồi nên ngồi luôn tại chỗ đợi.

Nắng gắt đến choáng váng, Cố Đăng liế.m môi khô khốc, thấy khát nước. Nhưng Chương Ly đang đi nửa đường, anh ngại gọi quay lại. Không ngờ lúc Chương Ly đến nơi, lại rút từ túi ra một bình giữ nhiệt, hỏi anh có muốn uống nước không.

Cố Đăng dĩ nhiên không từ chối.

Chương Ly mở nắp bình rót nước, hơi nóng mỏng nhẹ bốc lên khiến tim Cố Đăng đập mạnh hơn. Anh ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp lấy một lần. Mãi cho đến khi Chương Ly gọi tên anh, Cố Đăng mới giật mình tỉnh lại, vội cúi đầu uống nước như để che giấu điều gì.

Anh đưa lại nắp bình, hỏi: “Anh đun nước từ khi nào vậy?”

“Sáng nay.” Chương Ly đáp.

Lúc đó hai người còn đang giận nhau mà, vậy mà hắn vẫn nhớ đun nước cho anh.

Tiêu rồi, Cố Đăng cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập loạn. Không đến mức đấy chứ? Dù có thích Chương Ly thì cũng không thể chỉ vì một bình nước nóng mà tim đập loạn, thở gấp, như thể yêu đến mức không dứt ra nổi.

Anh hít sâu một cái, cố gắng bình tĩnh lại. May mà nghỉ ngơi một lúc, tim đập cũng ổn định hơn, anh đứng dậy định leo tiếp.

Ai ngờ vừa đứng dậy, đầu gối đột nhiên mềm nhũn, khiến anh quỳ luôn trước mặt Chương Ly.

Cố Đăng: “?”

“Xin lỗi, tôi cũng không biết làm sao nữa…” Anh bám lấy gậy leo núi định đứng lên, nhưng ngay cả động tác đơn giản vậy cũng thấy vô cùng khó khăn. Phải đến khi Chương Ly kéo tay anh, anh mới đứng vững lại được. Sau đó anh gần như ngã vào lòng Chương Ly, người bắt đầu choáng váng.

Cố Đăng thật sự thấy hoảng. Giờ đến mức chỉ cần nhìn thấy Chương Ly là bắt đầu chóng mặt sao?

Nhưng rõ ràng anh đâu có não yêu đến vậy.

Trước đây anh cũng từng có cảm tình với một vài người, nhưng vì công việc nên đều nén lại, về sau tình cảm cũng nhạt dần. Cả đời anh coi trọng hình tượng, chưa bao giờ có ý định công khai xu hướng tính d.ục, đến cả quản lý cũng không biết anh thích đàn ông.

Hay là thật ra anh là kiểu người yêu điên cuồng âm thầm? Chỉ là trước giờ chưa nhận ra?

Cố Đăng thấy hơi thất vọng với chính mình. Anh cố đứng thẳng dậy, nhưng đầu vẫn còn choáng.

Chương Ly định đưa tay đỡ, nhưng anh lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, để tôi nghỉ một lát đã.”

Chương Ly: “Vì cậu bị phản ứng độ cao rồi.”

“Hả? Phản ứng độ cao á?” Cố Đăng chưa từng nghĩ đến điều đó, anh mở đồng hồ thể thao xem độ cao: 3.421 mét.

“…”

Thì ra là do phản ứng độ cao, Cố Đăng tức mà cười ra tiếng.

“Cậu ổn chứ?” Chương Ly trông có phần căng thẳng, hành vi bất thường của Cố Đăng khiến hắn hơi lo.

“Không sao,” Cố Đăng lại thở phào, phẩy tay nói, “Tôi chỉ không ngờ là do phản ứng độ cao, làm tôi sợ hết hồn. Nãy vừa nhìn thấy anh là tim tôi đập loạn, tôi còn tưởng mình yêu anh rồi chứ.”

Chương Ly liếc nhìn anh một cái, nhưng không nói gì. Mãi đến khi Cố Đăng nghỉ xong bảo muốn xuống núi, hắn mới im lặng đi theo.

Dưới chân núi, độ cao chỉ hơn 3000 mét một chút, Cố Đăng vẫn hơi khó chịu vì phản ứng độ cao nhưng không đến mức khó thở. Anh leo lên ghế phụ lái, hỏi Chương Ly bao giờ quay về.

Chương Ly không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu còn thấy khó chịu không?”

Cố Đăng cảm nhận một lúc, rồi nói: “Cũng tạm, chỉ cần đừng vận động mạnh là được.”

Chương Ly: “Vậy có thể ở lại thêm một lát không?”

“Cũng được,” Cố Đăng đội lại chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, đeo kính râm vào, “Tôi chợp mắt một chút.”

Chương Ly gật đầu, tắt động cơ máy bay, một khoảng yên lặng dày đặc lập tức tràn đến. Cố Đăng nhắm mắt tựa lưng vào ghế, cảm giác như đang ở trong chân không.

Yên lặng đến mức không thể chợp mắt nổi, Cố Đăng tháo kính râm xuống rồi ngồi dậy. Chính lúc này, anh phát hiện Chương Ly đang lén nhìn mình, ánh mắt không hề che giấu, thẳng thắn đến mức khiến người ta thấy sững sờ.

Chương Ly bị bắt gặp cũng không bối rối, chỉ hỏi: “Cậu không ngủ à?”

Cố Đăng lắc đầu: “Yên tĩnh quá, không ngủ được.”

Chương Ly: “Đúng là yên tĩnh thật.”

Cố Đăng: “Anh đi bộ một mình cũng yên tĩnh thế này à?”

“Tùy chỗ,” Chương Ly đáp, “Trong rừng có nhiều động vật, thường thì rất náo nhiệt. Đồng cỏ và sa mạc sẽ yên tĩnh hơn, còn tuyết trắng, nếu không có gió, thỉnh thoảng sẽ yên lặng đến mức tuyệt đối như thế này.”

Cố Đăng tò mò: “Vậy một mình anh không thấy buồn chán sao?”

Chương Ly: “Phần lớn thời gian thì không. Lâu quá không nói chuyện cũng sẽ tự lẩm bẩm, thỉnh thoảng hát một chút.”

“Hát hả?” Cố Đăng ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên, “Tôi chưa từng nghe anh hát đâu.”

Chương Ly: “Cậu muốn nghe gì?”

“Tôi không chọn đâu, anh cứ hát gì cũng được,” Cố Đăng nói, “Miễn đừng hát bài của tôi, như thế thì ngượng chết mất.”

Chương Ly cất giọng hát một bài nhạc đường xa rất phổ biến, thường nghe thấy trong những chuyến xe dọc cung đường 318, Độc Khố, hay vòng Tây Bắc.

Giọng Chương Ly lúc nói thường trầm và có phần lạnh nhạt, nhưng khi hát lại dịu dàng bất ngờ, mang theo cảm giác ấm áp và đầy đặn. Có lẽ vì bị Cố Đăng nhìn chăm chú quá mức, Chương Ly bỗng bật cười, rồi đưa tay nắm lấy cằm Cố Đăng, xoay mặt anh sang hướng khác.

Cố Đăng lại cố tình quay lại, nhưng không ngờ Chương Ly vẫn chưa buông tay, khiến môi anh chạm vào lòng bàn tay Chương Ly.

Cảm giác mềm mại, ấm nóng và ẩm ướt truyền tới, khiến Chương Ly sững lại, tiếng hát lập tức ngừng hẳn.

“Tôi…” Cố Đăng mở miệng định nói gì đó, nhưng vì môi vẫn còn áp lên tay Chương Ly, nên trông cứ như đang li.ếm lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay Chương Ly dấy lên cảm giác tê tê và ngứa ngáy kỳ lạ, lan khắp tứ chi, khiến đầu óc hắn như trống rỗng trong chốc lát. Mãi đến khi Cố Đăng quay đầu đi, hắn mới rụt tay lại, như đứa trẻ mầm non vừa gây họa, lập tức nhét cả hai tay vào túi.

Bề ngoài trông Chương Ly rất điềm tĩnh, nhưng bên trong túi hắn lại đang khẽ co tay, ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay.

Cố Đăng thấy hết, mặt lập tức đỏ ửng. Anh cảm thấy mình phải nói gì đó, nếu không thì quá ngượng. Nhưng mà… biết nói gì bây giờ? Nói gì cũng ngượng chết đi được.

“Cậu muốn ở lại tối nay không?” Chương Ly bất chợt hỏi.

“Gì cơ?” Cố Đăng không dám tin, “Ở… ở lại á?”

“Không, không phải,” Chương Ly dường như cũng nhận ra câu hỏi có chút dễ hiểu nhầm, vội vàng đổi lời, “Tôi hỏi là cậu có muốn ở lại cắm trại không? Tối ở đây có thể nhìn thấy sao.”

“À, ra là thế!” Cố Đăng thở phào, “Vậy thì ở lại một đêm đi.”

Ở đây có nhà gỗ nên không cần dựng lều, chỉ cần dọn đồ ngủ và dụng cụ nấu ăn qua là được.

Nhà gỗ có vị trí tuyệt đẹp nhưng điều kiện lại khá kham khổ, chỉ có giường tầng đơn giản, may mà vẫn sạch sẽ, người đến đây cắm trại đều có ý thức dọn rác mang đi.

Cố Đăng đặt ba lô leo núi lên giường trống, thấy Chương Ly đứng trước cửa, có vẻ ngẩn người. Phải mười mấy giây sau hắn mới bước vào, ngồi xuống giường rồi nói: “Hồi trước tôi với anh trai leo núi, cũng ở chỗ này.”

Hèn gì khi nãy sắc mặt hắn có phần lạ. Cố Đăng vỗ vai hắn một cái, không hỏi gì thêm.

“Tôi…” Chương Ly định nói gì đó, nhưng lời vừa đến miệng lại nghẹn lại, như có điều gì vô hình ngăn hắn tiếp tục.

“Anh ổn chứ?” Cố Đăng có chút lo lắng, “Nếu anh muốn ở một mình, tôi có thể ra ngoài.”

Chương Ly không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu nhìn Cố Đăng. Cửa sổ nhà gỗ như một khung tranh, đóng khung lấy dãy núi tuyết phía sau, còn Cố Đăng thì đứng ngay trước cửa sổ, tựa như bước ra từ trong tranh. Ánh nắng chiếu lên người anh, khiến Chương Ly nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, lúc ấy Cố Đăng xuất hiện giữa cơn bão tuyết.

“Không cần,” Chương Ly thu mắt lại, lắc đầu, “Cậu để tôi yên một chút là được.” Giọng hắn cố tình nhấn mạnh, như thể đang tự khích lệ mình.

Nhưng Cố Đăng lại cảm thấy hành động của mình giống như đã ép Chương Ly phải xé toạc vết thương đã đóng vảy, để lộ ra ký ức đầy máu phía sau.

Trong lòng anh dâng lên một cảm giác khó chịu, anh vỗ vai Chương Ly đang căng cứng, nói: “Không cần gượng ép bản thân, không muốn nói cũng không sao, có những chuyện đúng là khó mở lời. Tôi đi gặp bác sĩ tâm lý bốn năm rồi mà vẫn còn nhiều thứ chẳng nói ra nổi.”

Chương Ly chỉ lắc đầu, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đan chặt vào nhau, gương mặt như đang chìm trong suy nghĩ. Tư thế đó khiến hắn có phần tạo cảm giác áp lực, nhưng do lông mày nhíu lại, lại có thêm nét mong manh.

Nhà gỗ khá nhỏ, Chương Ly nghiêng người một chút là gần như chạm vào người Cố Đăng. Anh tựa vào bàn dài bên cạnh, rồi nói tiếp: “Với lại, cho dù anh không nói, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới quan hệ của chúng ta.”

“Thật không?” Chương Ly ngẩng đầu hỏi.

“Thật chứ,” Cố Đăng gật đầu, ánh mắt thẳng thắn, “Dù thế nào, chúng ta cũng là bạn.”

“Nhưng mà, Cố Đăng…” Chương Ly đưa tay nắm lấy cổ tay anh, dưới hàng lông mày rậm, ánh mắt hắn rực sáng khiến người ta phải sững người, “Tôi không muốn chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè với cậu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back