Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mùa Xuân Còn Mãi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 20


Tuyết Oanh và Xuân Yến hỏi ta Thu Nhạn đi đâu.

Ta chẳng trả lời nổi, chỉ ôm gối, ngồi thụp xuống đất, ngây người như tượng.

Thu Nhạn cả đêm không về.

Sáng hôm sau, tiểu thư vừa uống canh gà Thu Nhạn nấu, vừa hỏi:

“Sao không thấy Thu Nhạn đâu cả?”

Ta không biết phải đáp thế nào.

Đúng lúc đó, đại gia đến.

Xem ra đêm qua đã thương lượng xong, Vương đại nhân vừa được người vừa được của, cũng không truy xét chuyện làm ăn mờ ám của đại gia nữa.

Tiểu thư bèn tạm gác chuyện Thu Nhạn lại sau đầu, vui vẻ bước lên hành lễ:

“Cha, đã hai ba hôm rồi người không đến thăm con, có chuyện gì gấp đến vậy ạ?”

Đại gia hiển nhiên là đã thay xiêm y sạch sẽ mới vào gặp tiểu thư.

Ngồi xuống ghế tròn, ánh mắt ông đầy phức tạp:

“Nhu Nhi, Tạ gia sắp cho người đến Ninh huyện rước dâu.

Con chuẩn bị sẵn đi.”

“Cha, chẳng phải… chẳng phải nói sau lễ cập kê mới rước dâu sao?”

Tin đến quá đột ngột, tiểu thư giật mình đứng bật dậy.

“Triều đình lại thua trận, giờ đây, kinh thành mới là nơi an toàn nhất.”

Đại gia không ở lại lâu.

Tiểu thư chẳng còn lòng dạ ăn sáng.

Lúc ta chải tóc cho nàng, nàng nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan xinh đẹp của mình, lại hỏi:

“Thu Nhạn đâu rồi?”

Tuyết Oanh và Xuân Yến vừa nghe liền vô thức nhìn ta.

Tiểu thư cũng dõi theo ánh mắt họ, quay sang nhìn ta.

Ta chỉ có thể cúi gằm đầu, nói cứng:

“Nàng theo tiểu đồng của Nhị gia đi làm việc rồi.”

Tiểu thư nhấc váy, xô ghế chạy ra ngoài.

Chân nàng là chân bó, vậy mà lại có thể chạy nhanh đến thế.

Ba đứa bọn ta ai cũng không đuổi kịp.

Tiểu thư chạy thẳng đến viện của phu nhân.

Thân hình gầy mảnh run lên từng nhịp, hơi thở gấp gáp:

“Mẫu thân, Thu Nhạn mất tích rồi!”

Vì quá hoảng, nàng quên cả hành lễ.

Phu nhân đang nhấp trà, sắc mặt vẫn thản nhiên:

“Thu Nhạn số tốt, được người có địa vị để mắt tới, sau này sẽ sống sung sướng.”

“Mẫu thân!”

Phu nhân chẳng mảy may động lòng trước đôi mắt hoe đỏ của tiểu thư.

Bà ta đứng dậy, nâng cằm tiểu thư lên:

“Trách thì trách các ngươi ai cũng có gương mặt đẹp, danh tiếng truyền xa, mới rước họa vào thân.

Từ nay dọn lên gác lửng, đợi người Tạ gia đến mới được xuống.”

23.

Ta và Thu Nhạn cứ thế mà mất liên lạc.

Đồ đạc của nàng, đều do ta thu dọn, rồi giao cho tùy tùng của Vương đại nhân đến lấy.

Ta níu lấy người đó, hỏi:

“Ta có thể gặp Thu Nhạn một chút không?”

Hiển nhiên, đó là một câu hỏi ngốc nghếch.

Hắn căn bản không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Người đã đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, dõi theo bóng hắn khuất dần trong tầm mắt.

Đúng lúc ấy, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.

Vừa chửi rủa họ Vương tham lam vô độ, vừa liếc thấy ta.

“Lập Xuân, sao thế?

Muốn gặp Thu Nhạn lần cuối à?”

Hắn ghé sát lại, hơi rượu phả vào mặt ta, khiến ta buồn nôn.

Ta định tránh đi, hắn đã túm lấy tóc ta:

“Con nha đầu này, lần nào gặp ta cũng né nhanh như vậy.

Sợ gì chứ?”

Ta lắc đầu.

Hắn lại cười, cố tình nhận ra ta đang né hơi thở của hắn, liền càng cố ý ghé sát hơn, để khí rượu phả thẳng vào mặt ta.

“Ta đưa ngươi đi gặp Thu Nhạn, thế nào?”

Thế nào ư?

Dĩ nhiên là tốt lắm rồi.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 21


Ta về bẩm với tiểu thư, nàng cũng đồng ý để ta đi thăm Thu Nhạn.

Hai ngày nay, mắt nàng đỏ hoe vì khóc, cơm nước chẳng ăn được bao nhiêu.

Ta dỗ:

“Tiểu thư ăn thêm một chút đi, để Thu Nhạn tỷ yên lòng.”

Cứ thế, ta cải trang thành tiểu đồng, theo Nhị gia đến nha môn.

Vương đại nhân hiện đang tạm trú tại công đường.

Nhị gia đi là để dâng thêm ngân phiếu, còn ta thì nhân đó đến thăm Thu Nhạn.

Khi gặp nhau, vì đang giả làm nam giới, ta không dám đến quá gần nàng.

Thu Nhạn mặc xiêm y bằng gấm lụa, nhìn rực rỡ hơn trước kia nhiều.

Chỉ là trên mặt không hề có lấy một nụ cười, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây phong.

Bên cạnh còn có tiểu a hoàn hầu hạ.

Nghe thấy tiếng ta, nàng mới khẽ động đậy.

“Tiểu thư vẫn khỏe chứ?

Dưới đệm giường của ta còn ít ngân phiếu, ngươi giữ lại một ít, phần còn lại thì đưa cho người nhà ta.”

Giọng nàng rất nhẹ.

Nàng vốn điềm tĩnh, còn ta thì vành mắt đã đỏ hoe:

“Tỷ ơi, tỷ… tỷ thật sự ổn chứ?”

“Đương nhiên là ổn,” - nàng đáp,

“Đại phu nhân đã trả lại toàn bộ khế ước thân phận cho nhà ta.

Ngươi quay về đi, hầu hạ tiểu thư cho tốt.

Sau này đến kinh thành, có lẽ vẫn còn cơ hội gặp lại.”

Khi ta trở về, trời đã ngả tối.

Ta còn đang chìm trong buồn bã, đến lúc phát hiện đi nhầm đường thì đã muộn.

Nhị gia từ trong xe ngựa thò người ra, một tay túm lấy ta — khi ấy đang ngồi ở ghế bên cạnh xa phu — kéo thẳng vào trong xe.

Ta muốn kêu lên, nhưng bàn tay gã đàn ông đã bịt chặt miệng ta.

Ký ức mơ hồ chồng lên quá khứ năm nào.

Năm ta chín tuổi, hắn cũng từng bịt miệng ta như vậy.

Ta ra sức vùng vẫy.

Nhị gia đè chặt ta xuống, đến nỗi ta không sao thở nổi.

“Con nhóc này, để ta nhớ nhung bao lâu.

Lần nào gặp cũng chạy nhanh nhất, cái dáng vẻ e sợ này, thật khiến người ta ngứa ngáy!”

Gã đàn ông đó chẳng màng đến việc xa phu vẫn đang ở ngay bên ngoài rèm xe, cứ thế làm càn.

Ta gào, ta khóc.

Chân gần như đạp thủng cả khoang xe.

Xa phu bên ngoài tuyệt nhiên không có lấy một chút phản ứng.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới thoả mãn mà buông ta ra, thong thả chỉnh lại y phục.

“Giờ trong nhà đang loạn, ngươi có mách cũng chẳng ai để tâm đâu.

Nếu Vũ Nhu mà biết, lại khóc lóc thêm một trận.”

Đau lắm… đau đến tê dại cả người.

Ta nghĩ… chắc Thu Nhạn tỷ cũng từng phải chịu nỗi đau như thế này.

24.

Đoàn rước dâu Tạ gia chỉ còn ba ngày nữa sẽ tới.

Trong phủ gấp rút giăng đèn kết hoa, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Việc sắp xếp hành lý của tiểu thư, có chỗ cần phải hỏi Trương nhũ mẫu.

Bà ấy đang ở viện đại phu nhân, ta bèn tìm tới.

Vừa khéo, đi ngang qua cửa sổ hoa, ta nghe được hai người đang trò chuyện.

Đại phu nhân nói:

“Ba người không may mắn, chỉ cho mang theo hai a hoàn thôi.”

“Tiểu thư mà biết chắc lại buồn lòng,” -c Trương nhũ mẫu lo lắng.

“Lo gì, cứ giấu nàng là được.”

“Phu nhân định giữ lại ai?”

Đại phu nhân trầm ngâm một lúc:

“Con bé tên Tuyết Oanh kia, ngạo mạn, nhiều chủ ý, cứ để nó ở lại.”

Trương nhũ mẫu vâng dạ, còn đại phu nhân thở dài:

“Tiếc thay, nếu còn Thu Nhạn, Vũ Nhu vào kinh rồi, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.”

Ta vội vàng rút lui, giả vờ như chưa nghe thấy gì.

Nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm.

Được theo tiểu thư vào kinh, thì có thể sẽ gặp lại Thu Nhạn tỷ.

Thật tốt… ông trời lần này coi như cũng có mắt.

Vừa vòng qua giả sơn, không ngờ lại chạm mặt Nhị gia.

Chuyện đêm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu, khiến ta sợ hãi muốn tránh né.

Nhưng hắn đã nhanh tay túm lấy ta, kéo thẳng ra sau giả sơn.

Thấy ta định kêu lên, Nhị gia bật cười lạnh:

“Gọi người tới thử xem, ngươi còn giữ được mạng không.”

Tiểu thư sắp thành hôn, nếu bị người ta phát hiện ta và Nhị gia có tư tình, ta nhất định không thể theo nàng vào kinh được.

Chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắn làm xong, khàn giọng ghé bên tai ta:

“Yêu tinh nhỏ, ngươi thật quyến rũ.”

Vẫn đau đớn như lần trước.

Ta trở về, nén buồn nôn mà lau rửa bản thân, chỉ tự nhủ:

Chỉ cần được theo tiểu thư đến kinh thành, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 22


Mọi chuyện… sẽ không tốt lên được nữa.

Hôm sau, đôi ngọc như ý của Khương thị bỗng dưng biến mất.

Phủ vốn đang rối ren, đại phu nhân giận lắm, thề phải bắt cho ra kẻ trộm, hạ lệnh lục soát toàn phủ.

Khi tới lượt ta, trong rương lại lục ra thắt lưng và khăn thấm mồ hôi của đàn ông.

Chuyện đó chưa nghiêm trọng bằng — trong đấy còn có một túi hương, thêu cảnh nam nữ hoan hỷ!

Tất cả đều không phải của ta!

Ta vừa mở miệng định giải thích, đã bị một bà tử bên cạnh đại phu nhân vung tay tát ngã.

Ta gắng gượng đứng dậy, thì thấy Tuyết Oanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, còn lùi ra xa khỏi ta mấy bước.

Viện Lê Phương chỉ có bấy nhiêu người.

Chuyện gì xảy ra, ta còn không rõ sao?

Đại phu nhân muốn đánh chết ta, làm gương cho kẻ khác.

Không ngờ, Phương quản gia bá lại đích thân đến cầu xin.

Ông ta nói rằng, ta và con trai ông ấy tình đầu ý hợp, nên mới trao nhau tín vật.

Ngay trước mặt đại phu nhân, lão móc ra một cái đê bạc:

“Đây là tín vật Lập Xuân cô nương trao cho con trai nô tài.”

Đại phu nhân ghê tởm bảo người mang ra cho ta xem:

“Là đồ của ngươi phải không?”

Nước mắt ta cứ thế rơi xuống.

Đúng, đó là đồ của ta — chiếc đê bạc Phương Luật tặng ta trước khi lên đường.

Ta từng đeo nó, đã có người trông thấy, nên không thể chối.

Lúc ấy, ta mới hiểu ra — cái chuyện mất ngọc như ý chỉ là một màn kịch dựng sẵn.

Nhị gia muốn giữ ta lại, bèn sai Tuyết Oanh giở trò, rồi đẩy con trai quản gia ra gánh chịu tiếng nhục.

Hai cha con họ bị đội cho một cái mũ xanh làm con rùa đội sừng.

25.

Tiểu thư sắp xuất giá, chuyện ngày hôm đó liền bị gác lại.

Đại phu nhân cảnh cáo tất cả mọi người, không được để lộ chuyện này cho tiểu thư biết.

Nhờ có Phương bá đứng ra cầu tình, đại phu nhân bảo rằng ta có thể chờ sau khi tiểu thư xuất giá, rồi gả vào làm con dâu nhà ông ta.

Ta không thể theo tiểu thư đến kinh thành nữa.

Đêm ấy, đến lượt Xuân Yến trực đêm.

Trong phòng hạ nhân, chỉ còn lại ta và Tuyết Oanh.

Ta cầm trâm cài, kề sát cổ nàng ta.

Hỏi vì sao lại hại ta, vì sao luôn luôn muốn hại ta.

Nàng cười, không tránh né cũng không phản kháng:

“Ai mà không muốn có một lối thoát tốt hơn?

Ngươi muốn trách, thì trách số phận a hoàn chúng ta, chỉ có thể tranh giành mấy thứ như thế này thôi.

Ngươi muốn giết thì cứ giết.”

Chỉ cần ta đâm thật mạnh, Tuyết Oanh sẽ chết.

Ta sao lại không muốn báo thù cho mình?

Nhưng nếu ta đâm, thì bên cạnh tiểu thư chỉ còn mỗi Xuân Yến.

Tiểu thư thích náo nhiệt.

Nàng từng nói, mong mùa xuân mãi mãi ở lại bên mình — may mà, vẫn còn một Xuân nữa.

Ta không ra tay.

Nước mắt cuộn thành từng giọt, rơi xuống gương mặt Tuyết Oanh.

Giọng nàng khàn khàn, hơi khô:

“Ngươi yên tâm, tay nghề ta không thua gì ngươi, sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt.”

Ánh trăng đêm đó trắng bệch như sương.

Ta mở mắt thao láo, nghĩ về cả nửa đời ngắn ngủi của mình.

Những thứ ta từng yêu quý, hình như từng cái một… đều đã mất hết rồi.

Không còn gì có thể nắm giữ được nữa.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 23


Lễ rước dâu của Tạ gia vô cùng rầm rộ.

Trong đám người chen chúc, ta cũng trông thấy Tạ công tử đích thân đến đón dâu.

Dung mạo như tùng như bách, vững chãi uy nghi.

Tiểu thư từng nói, nàng mong lấy được một công tử như ngọc, phẩm chất như lan như trúc.

Tiểu thư là người tốt như thế, đáng để có một kết cục như ý.

Qua những lễ nghi rườm rà, kiệu hoa của tiểu thư được nâng từ cổng chính ra ngoài phủ.

Ta đi theo hai bước, rồi không theo nữa.

Chiếc kiệu đỏ lắc lư, từng nhịp từng nhịp xa dần, cuối cùng khuất bóng ở góc phố.

Trương nhũ mẫu sẽ nói với tiểu thư rằng ta đã được người nhà chuộc về, đoàn tụ sum vầy.

Như vậy tiểu thư sẽ không buồn.

Bầu trời của ta đã rời đi rồi.

Còn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai che chở cho ta nữa.

26.

Đêm tân hôn của ta.

Thật ra cũng chẳng gọi nổi là “tân hôn”.

Không tiệc rượu, không hỷ chúc, cũng chẳng có người trong mộng.

Bộ xiêm y đỏ trên người, là đại phu nhân thấy ta ăn mặc quá sơ sài, mới sai người đem cho.

Con trai của Phương bá, tên là Phương Trung.

Gã vẫn mang vẻ mặt u ám, lạnh lùng.

Ta chẳng còn gì để mất nữa, đương nhiên cũng chẳng sợ gì.

Khi bốn mắt nhìn nhau, gã hơi sững lại.

Nhìn ta một lúc, rồi vươn tay chạm vào mặt ta.

“Đẹp… thật là đẹp.”

Miệng thì khen, nhưng tay lại thô bạo.

Gã nghiến răng, dí mạnh môi mình lên môi ta, giọng lạnh như băng:

“Nhưng tại sao ngươi lại dâm loạn như vậy?

Trước là Phương Luật, sau là Nhị gia.

Ngươi còn định dụ dỗ bao nhiêu người nữa mới chịu dừng lại hả?”

Ta không đáp.

Bàn tay Phương Trung vẫn lướt trên mặt ta, hơi thở bắt đầu hỗn loạn.

“Ngươi mà cười, đẹp đến mê hồn.”

Tay gã bắt đầu cởi áo ta.

Nhưng chưa kịp làm gì tiếp, cửa đã bị người ngoài đá văng.

Nhị gia bước vào.

Đêm nay tân lang là hắn.

Phương Trung cũng là tân lang đêm nay.

Ta mặc kệ bọn họ làm gì thì làm, chỉ nhìn chằm chằm lên xà nhà.

Một kẻ không còn trong sạch như ta, lẽ ra nên chết đi.

Nhưng ta vẫn muốn sống.

Chỉ là đơn thuần muốn được sống mà thôi.

Sau khi thành thân, ta hầu hạ bên đại phu nhân, là nha hoàn làm việc nặng nhọc.

Làm gì cũng được.

Chỉ cần còn sống là được.

Ta vẫn hay nhớ đến Thu Nhạn và tiểu thư.

Nhớ những ngày đầu mới vào viện Lê Phương, mỗi đêm nằm mơ cũng cười trộm, làm việc cũng đầy sức sống.

Còn bây giờ… ta chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Mệt đến cạn kiệt rồi.

Lại một trận tuyết rơi trắng trời.

Buổi tối, Nhị gia chui vào chăn ta.

Hắn ôm ta, hít lấy hít để:

“Lập Xuân, người ngươi thơm thật đấy.”

Phương Trung ở ngay ngoài kia, ta biết.

Chờ Nhị gia rời đi, Phương Trung mặt mày u ám bước vào.

Gã mang vào từng thùng nước một, bắt ta tắm gội.

Chân Phương Trung vốn đã khập khiễng, giờ xách từng thùng nước lại càng loạng choạng hơn.

Trông như một con chó bị đánh roi, nửa sống nửa chết.

Ta bật cười.

Phương Trung mắng ta là tiện nhân.

Vừa mắng, gã vừa như một con chó điên đang đ*ng d*c.

Gã thở hổn hển, vẫn không ngừng chửi ta hạ tiện.

Từng cái, từng cái…

Mà ta vẫn cười.

Phương Trung cuối cùng cũng phát điên, vung tay tát thẳng vào mặt ta.

Chỉ một cái, gã đã hối hận.

Bởi vì lần trước gã đánh vào mặt ta, đã bị Nhị gia dùng roi quất cho một trận.

Từ đó, gã không dám đánh mặt nữa, đổi sang dùng roi mây.

Trước mặt ta, gã cuối cùng cũng có cơ hội trút hết nhục nhã vì bị Nhị gia đội sừng.

Gã hùng hổ lấy lại thể diện đàn ông, điên cuồng đánh lên lưng và hông ta.

Đến khi máu bật ra, gã mới cuống cuồng dừng tay.

Ta cười đến mức không còn ra tiếng, mặt vùi trong chăn đệm, cả người run rẩy không ngừng.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 24


27.

Năm mới qua đi, ta mười ba tuổi.

Người trong phủ không ai tin ta chỉ mới mười ba, vóc dáng đã như thiếu nữ mười lăm.

Đầu thu, ta lấy chiếc áo váy màu hồng tiểu thư từng tặng ra mặc thử.

Vậy mà lại vừa vặn.

Nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ mặc, chỉ gấp gọn lại, đặt vào đáy rương.

Không biết vì ngồi lâu hay vì điều gì, bỗng nhiên đầu óc quay cuồng, trong người nôn nao.

Ta khụ khụ mấy tiếng, Phương Trung thấy liền sai người đi mời lang trung.

Lang trung bắt mạch xong, nói ta có thai.

Còn cười chúc mừng.

Ta đặt tay lên bụng, chẳng có chút vui mừng nào, trong đầu mơ hồ hiện lên cái chết của Liên Hương.

Hình ảnh nàng, đầy máu, hiện ra rõ mồn một trước mắt.

Dạ dày ta cuộn lên, lại nôn ra.

Phương Trung tiễn lang trung đi rồi, quay sang bảo ta:

“Là nghiệt chủng, không được giữ.”

Ta cũng không muốn giữ.

Đi mua thuốc phá thai, uống vào mà không có tác dụng, bụng không đau, máu chẳng ra.

Phương Trung nghiến răng:

“Muốn uống thì uống, không thì tao đánh cho sảy.”

Ta cố dốc thuốc vào, vẫn không có gì thay đổi.

Phương Trung nổi giận thật sự, chẳng buồn kiêng kỵ, đấm đá ta túi bụi.

May mà hắn là một kẻ què.

Ta đẩy mạnh một cái, Phương Trung ngã sõng soài xuống đất.

Nhân lúc hắn còn đang lồm cồm bò dậy, ta bỏ chạy.

Ta biết, Phương Trung muốn đánh chết ta.

Từ lâu hắn đã muốn vậy rồi.

Sau khi đã chiếm đoạt thân xác ta, nỗi nhục vì bị đội sừng khiến hắn ngứa ngáy đến phát điên.

Ta đứng bên hồ Dược Lý, nhìn bóng mình in trong nước, chỉnh lại tóc tai, sửa sang y phục.

Rồi cứ thế, ta đi tìm Nhị gia.

Khương thị đang về thăm nhà mẹ đẻ, Nhị gia ở trong thư phòng.

Lần đầu tiên ta chủ động đến như vậy, Nhị gia đ*ng t*nh:

“Yêu tinh nhỏ, ta thật sự mê muội vì ngươi mất rồi.”

Nước mắt ta khẽ rơi xuống:

“Nhị gia ơi… Lập Xuân sắp chết rồi.”

Nhị gia đang cao hứng, nên ta nói gì hắn cũng muốn nghe:

“Làm sao vậy, bảo bối của ta?”

“Phương Trung cái tên què thối ấy nói sẽ đem chuyện của chúng ta kể cho Nhị phu nhân nghe…

Hu hu… Nhị gia ơi, Lập Xuân thật sự sắp chết rồi.”

“Hắn vì sao phải làm vậy?”

“Hắn nói… hắn làm con rùa đội nón cũng đủ rồi .....

Nhị gia mà đi hỏi hắn bây giờ, hắn cũng không dám nói thật đâu…”

Nhị gia giận thật, khạc một bãi nước bọt:

“Đáng chết từ lâu rồi, còn dám đụng đến người của ta.”

Đêm đó ta không quay về.

Sáng hôm sau, Phương Trung chết đuối trong ao Dược Lý.

Ta mặc đồ trắng, giữ tang cho hắn.

Nửa đêm, Nhị gia lẻn vào phòng, ôm lấy ta đòi hôn.

“Gái mặc áo trắng mới là đẹp nhất.

Bộ dáng này của ngươi, làm ta mê chết đi được.”

Trong tay ta đang cầm kéo.

Khi hắn cúi xuống hôn ta, ta thẳng tay đâm kéo vào mắt hắn.

Tiếng thét thảm thiết của hắn vang lên, khiến ta chỉ thấy khoái chí đến cực điểm.

Ta còn muốn đâm tiếp, nâng kéo lên chuẩn bị ra tay lần nữa.

Nhưng sức đàn ông mạnh hơn hẳn, hắn vặn tay ta lại, kéo rơi cây kéo.

Rồi đá ta một cú bay ra xa.

Tiếng động làm cả trong phủ sáng rực đèn đuốc.

Người người đều bị đánh động, ào ào kéo đến.

Nhị gia ôm lấy con mắt bị thương, giận dữ quát:

“Con tiện tỳ này dụ dỗ ta không được, liền ra tay hãm hại!”

Ta bị đám gia đinh trói chặt hai tay ra sau, ép quỳ trước mặt Nhị gia và lão gia.

Phương bá chỉ vào cỗ quan tài của Phương Trung, mắng ta không giữ đạo làm vợ.

“Đã thế thì… dìm xuống hồ!”

Một câu nhẹ bẫng của lão gia, ta lập tức bị nhét vào cái lồng tre vốn dùng để nhốt lợn.

Ao Dược Lý không phải nơi để nhấn chìm một đứa tiện tỳ như ta.

Bọn họ đốt đuốc sáng rực, định mang ta ra ngoài phủ, dìm xác xuống sông.

Mắt trái của Nhị gia được băng bó sơ sài.

Chính tay hắn trói đá vào người ta.

Đến nước này rồi, cái chết hình như cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Ta khẽ cười:

“Đồ chó má…

Ngươi hại ta đến bước đường này, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.”

Gã đàn ông chỉ còn một mắt cười âm hiểm:

“Chỉ trách ngươi sinh ra đã như vậy, khiến đàn ông phạm tội.

Ngươi cứ nằm dưới đáy sông ấy đi, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back