Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mùa Xuân Còn Mãi

Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 20


Tuyết Oanh và Xuân Yến hỏi ta Thu Nhạn đi đâu.

Ta chẳng trả lời nổi, chỉ ôm gối, ngồi thụp xuống đất, ngây người như tượng.

Thu Nhạn cả đêm không về.

Sáng hôm sau, tiểu thư vừa uống canh gà Thu Nhạn nấu, vừa hỏi:

“Sao không thấy Thu Nhạn đâu cả?”

Ta không biết phải đáp thế nào.

Đúng lúc đó, đại gia đến.

Xem ra đêm qua đã thương lượng xong, Vương đại nhân vừa được người vừa được của, cũng không truy xét chuyện làm ăn mờ ám của đại gia nữa.

Tiểu thư bèn tạm gác chuyện Thu Nhạn lại sau đầu, vui vẻ bước lên hành lễ:

“Cha, đã hai ba hôm rồi người không đến thăm con, có chuyện gì gấp đến vậy ạ?”

Đại gia hiển nhiên là đã thay xiêm y sạch sẽ mới vào gặp tiểu thư.

Ngồi xuống ghế tròn, ánh mắt ông đầy phức tạp:

“Nhu Nhi, Tạ gia sắp cho người đến Ninh huyện rước dâu.

Con chuẩn bị sẵn đi.”

“Cha, chẳng phải… chẳng phải nói sau lễ cập kê mới rước dâu sao?”

Tin đến quá đột ngột, tiểu thư giật mình đứng bật dậy.

“Triều đình lại thua trận, giờ đây, kinh thành mới là nơi an toàn nhất.”

Đại gia không ở lại lâu.

Tiểu thư chẳng còn lòng dạ ăn sáng.

Lúc ta chải tóc cho nàng, nàng nhìn vào gương đồng, thấy dung nhan xinh đẹp của mình, lại hỏi:

“Thu Nhạn đâu rồi?”

Tuyết Oanh và Xuân Yến vừa nghe liền vô thức nhìn ta.

Tiểu thư cũng dõi theo ánh mắt họ, quay sang nhìn ta.

Ta chỉ có thể cúi gằm đầu, nói cứng:

“Nàng theo tiểu đồng của Nhị gia đi làm việc rồi.”

Tiểu thư nhấc váy, xô ghế chạy ra ngoài.

Chân nàng là chân bó, vậy mà lại có thể chạy nhanh đến thế.

Ba đứa bọn ta ai cũng không đuổi kịp.

Tiểu thư chạy thẳng đến viện của phu nhân.

Thân hình gầy mảnh run lên từng nhịp, hơi thở gấp gáp:

“Mẫu thân, Thu Nhạn mất tích rồi!”

Vì quá hoảng, nàng quên cả hành lễ.

Phu nhân đang nhấp trà, sắc mặt vẫn thản nhiên:

“Thu Nhạn số tốt, được người có địa vị để mắt tới, sau này sẽ sống sung sướng.”

“Mẫu thân!”

Phu nhân chẳng mảy may động lòng trước đôi mắt hoe đỏ của tiểu thư.

Bà ta đứng dậy, nâng cằm tiểu thư lên:

“Trách thì trách các ngươi ai cũng có gương mặt đẹp, danh tiếng truyền xa, mới rước họa vào thân.

Từ nay dọn lên gác lửng, đợi người Tạ gia đến mới được xuống.”

23.

Ta và Thu Nhạn cứ thế mà mất liên lạc.

Đồ đạc của nàng, đều do ta thu dọn, rồi giao cho tùy tùng của Vương đại nhân đến lấy.

Ta níu lấy người đó, hỏi:

“Ta có thể gặp Thu Nhạn một chút không?”

Hiển nhiên, đó là một câu hỏi ngốc nghếch.

Hắn căn bản không biết Thu Nhạn là ai, chỉ làm theo lệnh mà thôi.

Người đã đi xa rồi, ta vẫn đứng ở cửa sau, dõi theo bóng hắn khuất dần trong tầm mắt.

Đúng lúc ấy, Nhị gia cưỡi ngựa trở về phủ.

Vừa chửi rủa họ Vương tham lam vô độ, vừa liếc thấy ta.

“Lập Xuân, sao thế?

Muốn gặp Thu Nhạn lần cuối à?”

Hắn ghé sát lại, hơi rượu phả vào mặt ta, khiến ta buồn nôn.

Ta định tránh đi, hắn đã túm lấy tóc ta:

“Con nha đầu này, lần nào gặp ta cũng né nhanh như vậy.

Sợ gì chứ?”

Ta lắc đầu.

Hắn lại cười, cố tình nhận ra ta đang né hơi thở của hắn, liền càng cố ý ghé sát hơn, để khí rượu phả thẳng vào mặt ta.

“Ta đưa ngươi đi gặp Thu Nhạn, thế nào?”

Thế nào ư?

Dĩ nhiên là tốt lắm rồi.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 21


Ta về bẩm với tiểu thư, nàng cũng đồng ý để ta đi thăm Thu Nhạn.

Hai ngày nay, mắt nàng đỏ hoe vì khóc, cơm nước chẳng ăn được bao nhiêu.

Ta dỗ:

“Tiểu thư ăn thêm một chút đi, để Thu Nhạn tỷ yên lòng.”

Cứ thế, ta cải trang thành tiểu đồng, theo Nhị gia đến nha môn.

Vương đại nhân hiện đang tạm trú tại công đường.

Nhị gia đi là để dâng thêm ngân phiếu, còn ta thì nhân đó đến thăm Thu Nhạn.

Khi gặp nhau, vì đang giả làm nam giới, ta không dám đến quá gần nàng.

Thu Nhạn mặc xiêm y bằng gấm lụa, nhìn rực rỡ hơn trước kia nhiều.

Chỉ là trên mặt không hề có lấy một nụ cười, lặng lẽ ngồi dưới gốc cây phong.

Bên cạnh còn có tiểu a hoàn hầu hạ.

Nghe thấy tiếng ta, nàng mới khẽ động đậy.

“Tiểu thư vẫn khỏe chứ?

Dưới đệm giường của ta còn ít ngân phiếu, ngươi giữ lại một ít, phần còn lại thì đưa cho người nhà ta.”

Giọng nàng rất nhẹ.

Nàng vốn điềm tĩnh, còn ta thì vành mắt đã đỏ hoe:

“Tỷ ơi, tỷ… tỷ thật sự ổn chứ?”

“Đương nhiên là ổn,” - nàng đáp,

“Đại phu nhân đã trả lại toàn bộ khế ước thân phận cho nhà ta.

Ngươi quay về đi, hầu hạ tiểu thư cho tốt.

Sau này đến kinh thành, có lẽ vẫn còn cơ hội gặp lại.”

Khi ta trở về, trời đã ngả tối.

Ta còn đang chìm trong buồn bã, đến lúc phát hiện đi nhầm đường thì đã muộn.

Nhị gia từ trong xe ngựa thò người ra, một tay túm lấy ta — khi ấy đang ngồi ở ghế bên cạnh xa phu — kéo thẳng vào trong xe.

Ta muốn kêu lên, nhưng bàn tay gã đàn ông đã bịt chặt miệng ta.

Ký ức mơ hồ chồng lên quá khứ năm nào.

Năm ta chín tuổi, hắn cũng từng bịt miệng ta như vậy.

Ta ra sức vùng vẫy.

Nhị gia đè chặt ta xuống, đến nỗi ta không sao thở nổi.

“Con nhóc này, để ta nhớ nhung bao lâu.

Lần nào gặp cũng chạy nhanh nhất, cái dáng vẻ e sợ này, thật khiến người ta ngứa ngáy!”

Gã đàn ông đó chẳng màng đến việc xa phu vẫn đang ở ngay bên ngoài rèm xe, cứ thế làm càn.

Ta gào, ta khóc.

Chân gần như đạp thủng cả khoang xe.

Xa phu bên ngoài tuyệt nhiên không có lấy một chút phản ứng.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới thoả mãn mà buông ta ra, thong thả chỉnh lại y phục.

“Giờ trong nhà đang loạn, ngươi có mách cũng chẳng ai để tâm đâu.

Nếu Vũ Nhu mà biết, lại khóc lóc thêm một trận.”

Đau lắm… đau đến tê dại cả người.

Ta nghĩ… chắc Thu Nhạn tỷ cũng từng phải chịu nỗi đau như thế này.

24.

Đoàn rước dâu Tạ gia chỉ còn ba ngày nữa sẽ tới.

Trong phủ gấp rút giăng đèn kết hoa, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Việc sắp xếp hành lý của tiểu thư, có chỗ cần phải hỏi Trương nhũ mẫu.

Bà ấy đang ở viện đại phu nhân, ta bèn tìm tới.

Vừa khéo, đi ngang qua cửa sổ hoa, ta nghe được hai người đang trò chuyện.

Đại phu nhân nói:

“Ba người không may mắn, chỉ cho mang theo hai a hoàn thôi.”

“Tiểu thư mà biết chắc lại buồn lòng,” -c Trương nhũ mẫu lo lắng.

“Lo gì, cứ giấu nàng là được.”

“Phu nhân định giữ lại ai?”

Đại phu nhân trầm ngâm một lúc:

“Con bé tên Tuyết Oanh kia, ngạo mạn, nhiều chủ ý, cứ để nó ở lại.”

Trương nhũ mẫu vâng dạ, còn đại phu nhân thở dài:

“Tiếc thay, nếu còn Thu Nhạn, Vũ Nhu vào kinh rồi, cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.”

Ta vội vàng rút lui, giả vờ như chưa nghe thấy gì.

Nhưng trong lòng lại có chút mừng thầm.

Được theo tiểu thư vào kinh, thì có thể sẽ gặp lại Thu Nhạn tỷ.

Thật tốt… ông trời lần này coi như cũng có mắt.

Vừa vòng qua giả sơn, không ngờ lại chạm mặt Nhị gia.

Chuyện đêm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu, khiến ta sợ hãi muốn tránh né.

Nhưng hắn đã nhanh tay túm lấy ta, kéo thẳng ra sau giả sơn.

Thấy ta định kêu lên, Nhị gia bật cười lạnh:

“Gọi người tới thử xem, ngươi còn giữ được mạng không.”

Tiểu thư sắp thành hôn, nếu bị người ta phát hiện ta và Nhị gia có tư tình, ta nhất định không thể theo nàng vào kinh được.

Chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắn làm xong, khàn giọng ghé bên tai ta:

“Yêu tinh nhỏ, ngươi thật quyến rũ.”

Vẫn đau đớn như lần trước.

Ta trở về, nén buồn nôn mà lau rửa bản thân, chỉ tự nhủ:

Chỉ cần được theo tiểu thư đến kinh thành, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 22


Mọi chuyện… sẽ không tốt lên được nữa.

Hôm sau, đôi ngọc như ý của Khương thị bỗng dưng biến mất.

Phủ vốn đang rối ren, đại phu nhân giận lắm, thề phải bắt cho ra kẻ trộm, hạ lệnh lục soát toàn phủ.

Khi tới lượt ta, trong rương lại lục ra thắt lưng và khăn thấm mồ hôi của đàn ông.

Chuyện đó chưa nghiêm trọng bằng — trong đấy còn có một túi hương, thêu cảnh nam nữ hoan hỷ!

Tất cả đều không phải của ta!

Ta vừa mở miệng định giải thích, đã bị một bà tử bên cạnh đại phu nhân vung tay tát ngã.

Ta gắng gượng đứng dậy, thì thấy Tuyết Oanh cúi đầu, ánh mắt né tránh, còn lùi ra xa khỏi ta mấy bước.

Viện Lê Phương chỉ có bấy nhiêu người.

Chuyện gì xảy ra, ta còn không rõ sao?

Đại phu nhân muốn đánh chết ta, làm gương cho kẻ khác.

Không ngờ, Phương quản gia bá lại đích thân đến cầu xin.

Ông ta nói rằng, ta và con trai ông ấy tình đầu ý hợp, nên mới trao nhau tín vật.

Ngay trước mặt đại phu nhân, lão móc ra một cái đê bạc:

“Đây là tín vật Lập Xuân cô nương trao cho con trai nô tài.”

Đại phu nhân ghê tởm bảo người mang ra cho ta xem:

“Là đồ của ngươi phải không?”

Nước mắt ta cứ thế rơi xuống.

Đúng, đó là đồ của ta — chiếc đê bạc Phương Luật tặng ta trước khi lên đường.

Ta từng đeo nó, đã có người trông thấy, nên không thể chối.

Lúc ấy, ta mới hiểu ra — cái chuyện mất ngọc như ý chỉ là một màn kịch dựng sẵn.

Nhị gia muốn giữ ta lại, bèn sai Tuyết Oanh giở trò, rồi đẩy con trai quản gia ra gánh chịu tiếng nhục.

Hai cha con họ bị đội cho một cái mũ xanh làm con rùa đội sừng.

25.

Tiểu thư sắp xuất giá, chuyện ngày hôm đó liền bị gác lại.

Đại phu nhân cảnh cáo tất cả mọi người, không được để lộ chuyện này cho tiểu thư biết.

Nhờ có Phương bá đứng ra cầu tình, đại phu nhân bảo rằng ta có thể chờ sau khi tiểu thư xuất giá, rồi gả vào làm con dâu nhà ông ta.

Ta không thể theo tiểu thư đến kinh thành nữa.

Đêm ấy, đến lượt Xuân Yến trực đêm.

Trong phòng hạ nhân, chỉ còn lại ta và Tuyết Oanh.

Ta cầm trâm cài, kề sát cổ nàng ta.

Hỏi vì sao lại hại ta, vì sao luôn luôn muốn hại ta.

Nàng cười, không tránh né cũng không phản kháng:

“Ai mà không muốn có một lối thoát tốt hơn?

Ngươi muốn trách, thì trách số phận a hoàn chúng ta, chỉ có thể tranh giành mấy thứ như thế này thôi.

Ngươi muốn giết thì cứ giết.”

Chỉ cần ta đâm thật mạnh, Tuyết Oanh sẽ chết.

Ta sao lại không muốn báo thù cho mình?

Nhưng nếu ta đâm, thì bên cạnh tiểu thư chỉ còn mỗi Xuân Yến.

Tiểu thư thích náo nhiệt.

Nàng từng nói, mong mùa xuân mãi mãi ở lại bên mình — may mà, vẫn còn một Xuân nữa.

Ta không ra tay.

Nước mắt cuộn thành từng giọt, rơi xuống gương mặt Tuyết Oanh.

Giọng nàng khàn khàn, hơi khô:

“Ngươi yên tâm, tay nghề ta không thua gì ngươi, sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt.”

Ánh trăng đêm đó trắng bệch như sương.

Ta mở mắt thao láo, nghĩ về cả nửa đời ngắn ngủi của mình.

Những thứ ta từng yêu quý, hình như từng cái một… đều đã mất hết rồi.

Không còn gì có thể nắm giữ được nữa.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 23


Lễ rước dâu của Tạ gia vô cùng rầm rộ.

Trong đám người chen chúc, ta cũng trông thấy Tạ công tử đích thân đến đón dâu.

Dung mạo như tùng như bách, vững chãi uy nghi.

Tiểu thư từng nói, nàng mong lấy được một công tử như ngọc, phẩm chất như lan như trúc.

Tiểu thư là người tốt như thế, đáng để có một kết cục như ý.

Qua những lễ nghi rườm rà, kiệu hoa của tiểu thư được nâng từ cổng chính ra ngoài phủ.

Ta đi theo hai bước, rồi không theo nữa.

Chiếc kiệu đỏ lắc lư, từng nhịp từng nhịp xa dần, cuối cùng khuất bóng ở góc phố.

Trương nhũ mẫu sẽ nói với tiểu thư rằng ta đã được người nhà chuộc về, đoàn tụ sum vầy.

Như vậy tiểu thư sẽ không buồn.

Bầu trời của ta đã rời đi rồi.

Còn ta vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai che chở cho ta nữa.

26.

Đêm tân hôn của ta.

Thật ra cũng chẳng gọi nổi là “tân hôn”.

Không tiệc rượu, không hỷ chúc, cũng chẳng có người trong mộng.

Bộ xiêm y đỏ trên người, là đại phu nhân thấy ta ăn mặc quá sơ sài, mới sai người đem cho.

Con trai của Phương bá, tên là Phương Trung.

Gã vẫn mang vẻ mặt u ám, lạnh lùng.

Ta chẳng còn gì để mất nữa, đương nhiên cũng chẳng sợ gì.

Khi bốn mắt nhìn nhau, gã hơi sững lại.

Nhìn ta một lúc, rồi vươn tay chạm vào mặt ta.

“Đẹp… thật là đẹp.”

Miệng thì khen, nhưng tay lại thô bạo.

Gã nghiến răng, dí mạnh môi mình lên môi ta, giọng lạnh như băng:

“Nhưng tại sao ngươi lại dâm loạn như vậy?

Trước là Phương Luật, sau là Nhị gia.

Ngươi còn định dụ dỗ bao nhiêu người nữa mới chịu dừng lại hả?”

Ta không đáp.

Bàn tay Phương Trung vẫn lướt trên mặt ta, hơi thở bắt đầu hỗn loạn.

“Ngươi mà cười, đẹp đến mê hồn.”

Tay gã bắt đầu cởi áo ta.

Nhưng chưa kịp làm gì tiếp, cửa đã bị người ngoài đá văng.

Nhị gia bước vào.

Đêm nay tân lang là hắn.

Phương Trung cũng là tân lang đêm nay.

Ta mặc kệ bọn họ làm gì thì làm, chỉ nhìn chằm chằm lên xà nhà.

Một kẻ không còn trong sạch như ta, lẽ ra nên chết đi.

Nhưng ta vẫn muốn sống.

Chỉ là đơn thuần muốn được sống mà thôi.

Sau khi thành thân, ta hầu hạ bên đại phu nhân, là nha hoàn làm việc nặng nhọc.

Làm gì cũng được.

Chỉ cần còn sống là được.

Ta vẫn hay nhớ đến Thu Nhạn và tiểu thư.

Nhớ những ngày đầu mới vào viện Lê Phương, mỗi đêm nằm mơ cũng cười trộm, làm việc cũng đầy sức sống.

Còn bây giờ… ta chẳng còn chút sức lực nào nữa.

Mệt đến cạn kiệt rồi.

Lại một trận tuyết rơi trắng trời.

Buổi tối, Nhị gia chui vào chăn ta.

Hắn ôm ta, hít lấy hít để:

“Lập Xuân, người ngươi thơm thật đấy.”

Phương Trung ở ngay ngoài kia, ta biết.

Chờ Nhị gia rời đi, Phương Trung mặt mày u ám bước vào.

Gã mang vào từng thùng nước một, bắt ta tắm gội.

Chân Phương Trung vốn đã khập khiễng, giờ xách từng thùng nước lại càng loạng choạng hơn.

Trông như một con chó bị đánh roi, nửa sống nửa chết.

Ta bật cười.

Phương Trung mắng ta là tiện nhân.

Vừa mắng, gã vừa như một con chó điên đang đ*ng d*c.

Gã thở hổn hển, vẫn không ngừng chửi ta hạ tiện.

Từng cái, từng cái…

Mà ta vẫn cười.

Phương Trung cuối cùng cũng phát điên, vung tay tát thẳng vào mặt ta.

Chỉ một cái, gã đã hối hận.

Bởi vì lần trước gã đánh vào mặt ta, đã bị Nhị gia dùng roi quất cho một trận.

Từ đó, gã không dám đánh mặt nữa, đổi sang dùng roi mây.

Trước mặt ta, gã cuối cùng cũng có cơ hội trút hết nhục nhã vì bị Nhị gia đội sừng.

Gã hùng hổ lấy lại thể diện đàn ông, điên cuồng đánh lên lưng và hông ta.

Đến khi máu bật ra, gã mới cuống cuồng dừng tay.

Ta cười đến mức không còn ra tiếng, mặt vùi trong chăn đệm, cả người run rẩy không ngừng.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 24


27.

Năm mới qua đi, ta mười ba tuổi.

Người trong phủ không ai tin ta chỉ mới mười ba, vóc dáng đã như thiếu nữ mười lăm.

Đầu thu, ta lấy chiếc áo váy màu hồng tiểu thư từng tặng ra mặc thử.

Vậy mà lại vừa vặn.

Nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ mặc, chỉ gấp gọn lại, đặt vào đáy rương.

Không biết vì ngồi lâu hay vì điều gì, bỗng nhiên đầu óc quay cuồng, trong người nôn nao.

Ta khụ khụ mấy tiếng, Phương Trung thấy liền sai người đi mời lang trung.

Lang trung bắt mạch xong, nói ta có thai.

Còn cười chúc mừng.

Ta đặt tay lên bụng, chẳng có chút vui mừng nào, trong đầu mơ hồ hiện lên cái chết của Liên Hương.

Hình ảnh nàng, đầy máu, hiện ra rõ mồn một trước mắt.

Dạ dày ta cuộn lên, lại nôn ra.

Phương Trung tiễn lang trung đi rồi, quay sang bảo ta:

“Là nghiệt chủng, không được giữ.”

Ta cũng không muốn giữ.

Đi mua thuốc phá thai, uống vào mà không có tác dụng, bụng không đau, máu chẳng ra.

Phương Trung nghiến răng:

“Muốn uống thì uống, không thì tao đánh cho sảy.”

Ta cố dốc thuốc vào, vẫn không có gì thay đổi.

Phương Trung nổi giận thật sự, chẳng buồn kiêng kỵ, đấm đá ta túi bụi.

May mà hắn là một kẻ què.

Ta đẩy mạnh một cái, Phương Trung ngã sõng soài xuống đất.

Nhân lúc hắn còn đang lồm cồm bò dậy, ta bỏ chạy.

Ta biết, Phương Trung muốn đánh chết ta.

Từ lâu hắn đã muốn vậy rồi.

Sau khi đã chiếm đoạt thân xác ta, nỗi nhục vì bị đội sừng khiến hắn ngứa ngáy đến phát điên.

Ta đứng bên hồ Dược Lý, nhìn bóng mình in trong nước, chỉnh lại tóc tai, sửa sang y phục.

Rồi cứ thế, ta đi tìm Nhị gia.

Khương thị đang về thăm nhà mẹ đẻ, Nhị gia ở trong thư phòng.

Lần đầu tiên ta chủ động đến như vậy, Nhị gia đ*ng t*nh:

“Yêu tinh nhỏ, ta thật sự mê muội vì ngươi mất rồi.”

Nước mắt ta khẽ rơi xuống:

“Nhị gia ơi… Lập Xuân sắp chết rồi.”

Nhị gia đang cao hứng, nên ta nói gì hắn cũng muốn nghe:

“Làm sao vậy, bảo bối của ta?”

“Phương Trung cái tên què thối ấy nói sẽ đem chuyện của chúng ta kể cho Nhị phu nhân nghe…

Hu hu… Nhị gia ơi, Lập Xuân thật sự sắp chết rồi.”

“Hắn vì sao phải làm vậy?”

“Hắn nói… hắn làm con rùa đội nón cũng đủ rồi .....

Nhị gia mà đi hỏi hắn bây giờ, hắn cũng không dám nói thật đâu…”

Nhị gia giận thật, khạc một bãi nước bọt:

“Đáng chết từ lâu rồi, còn dám đụng đến người của ta.”

Đêm đó ta không quay về.

Sáng hôm sau, Phương Trung chết đuối trong ao Dược Lý.

Ta mặc đồ trắng, giữ tang cho hắn.

Nửa đêm, Nhị gia lẻn vào phòng, ôm lấy ta đòi hôn.

“Gái mặc áo trắng mới là đẹp nhất.

Bộ dáng này của ngươi, làm ta mê chết đi được.”

Trong tay ta đang cầm kéo.

Khi hắn cúi xuống hôn ta, ta thẳng tay đâm kéo vào mắt hắn.

Tiếng thét thảm thiết của hắn vang lên, khiến ta chỉ thấy khoái chí đến cực điểm.

Ta còn muốn đâm tiếp, nâng kéo lên chuẩn bị ra tay lần nữa.

Nhưng sức đàn ông mạnh hơn hẳn, hắn vặn tay ta lại, kéo rơi cây kéo.

Rồi đá ta một cú bay ra xa.

Tiếng động làm cả trong phủ sáng rực đèn đuốc.

Người người đều bị đánh động, ào ào kéo đến.

Nhị gia ôm lấy con mắt bị thương, giận dữ quát:

“Con tiện tỳ này dụ dỗ ta không được, liền ra tay hãm hại!”

Ta bị đám gia đinh trói chặt hai tay ra sau, ép quỳ trước mặt Nhị gia và lão gia.

Phương bá chỉ vào cỗ quan tài của Phương Trung, mắng ta không giữ đạo làm vợ.

“Đã thế thì… dìm xuống hồ!”

Một câu nhẹ bẫng của lão gia, ta lập tức bị nhét vào cái lồng tre vốn dùng để nhốt lợn.

Ao Dược Lý không phải nơi để nhấn chìm một đứa tiện tỳ như ta.

Bọn họ đốt đuốc sáng rực, định mang ta ra ngoài phủ, dìm xác xuống sông.

Mắt trái của Nhị gia được băng bó sơ sài.

Chính tay hắn trói đá vào người ta.

Đến nước này rồi, cái chết hình như cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Ta khẽ cười:

“Đồ chó má…

Ngươi hại ta đến bước đường này, ta có làm ma cũng không tha cho ngươi.”

Gã đàn ông chỉ còn một mắt cười âm hiểm:

“Chỉ trách ngươi sinh ra đã như vậy, khiến đàn ông phạm tội.

Ngươi cứ nằm dưới đáy sông ấy đi, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 25


28.

Có người lôi cái lồng tre, dấn dần xuống nước.

Nước ngập đến sau đầu, suýt tràn cả vào tai ta.

Nhưng đúng lúc ấy — bỗng vang lên vài tiếng “Ầm! Ầm!” dữ dội.

Đất trời rung chuyển!

“Giặc Man đánh tới rồi! Giặc Man đánh tới rồi!”

Đêm tối, Ninh huyện vốn im lìm, giờ giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi rồi nổ tung!

Trong chốc lát, tiếng khóc gào, tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng người chen lấn chạy trốn vang lên hỗn loạn.

Trong bóng tối, hàng vạn mũi tên lửa bay thẳng vào khắp nơi trong thành.

Lửa bốc lên rợp trời, người ngã, ngựa đổ!

Nhà họ Phương thấy vậy, nào còn nhớ đến ta.

Tất cả xoay người, ùa về phía Phương phủ.

Xem như mạng ta chưa tận.

Có người đang tìm thuyền để trốn, thấy ta bị nhốt trong lồng, bèn tháo dây trói cho.

Nhưng ta không đi cùng họ.

Ta quay lại hướng về Phương phủ.

Trong phủ đã hỗn loạn thành một mớ.

Kẻ thì vơ vét tài vật, kẻ thì lo tháo chạy, chẳng ai để ý đến ai.

Ta cũng mặc kệ tất cả.

Từ trong bếp, ta lục được một cây kéo.

Rồi đi tìm Nhị gia.

Hắn đang trong phòng, bận bịu thu dọn sách họa mang theo.

Ta bước thẳng tới, đâm xuyên yết hầu hắn.

Không ai để tâm.

Không ai cứu hắn.

Ta làm xong mọi chuyện, lòng thật sự cảm thấy vui sướng, thản nhiên bước ra khỏi phủ.

Lửa cháy dữ dội, như thể cả thành đều đang bốc cháy.

Binh lính Man tộc đi đến đâu, chém giết đến đó.

Đàn ông gào thét, đàn bà cũng gào thét.

Bé gái, thiếu nữ, phụ nhân, bà lão — tất cả đều là con mồi.

Người Man dùng đúng thứ mà đàn ông hay dùng để hành hạ đàn bà.

Bất cứ chỗ nào cũng làm.

Ta nhìn mà chỉ muốn nôn.

Cầm lấy cây kéo trong tay, ta rạch thẳng lên mặt mình.

29.

Ta và mấy người trẻ tuổi khác bị lính Man tộc bắt đưa về doanh trại.

Với thường dân, nữ thì bị đưa vào trướng lính, nam thì bị lùa đi làm lao dịch.

Ta là một nữ nhân xấu xí, mặt mày đầy sẹo, bị phân về hậu cần — giặt giũ, nấu nướng.

Hậu cần cũng có nhiều nữ nhân, nhưng không ai có gương mặt ghê rợn như ta.

Có người bảo ta, đám Man tộc này ăn thịt người.

Trong lòng ta không hẳn là sợ, thậm chí còn thấy có chút nực cười.

Ta nhận ra con trai huyện lệnh, nhận ra Thôi tiểu thư, nhận ra cả phu nhân huyện lệnh từng ngồi trên cao, chỉ tay năm ngón.

Đến đây rồi thì ai cũng giống nhau cả.

Không chết thì cũng bị nấu thành một nồi canh.

Dường như, mọi thứ đã công bằng rồi.

Nhưng ta vẫn nôn.

Tên lính phụ trách đám chúng ta đá ta một cú thật mạnh.

Sau khi chiếm được Ninh huyện, quân Man lại tiếp tục tiến về phương Bắc.

Ta vẫn còn sống.

Vẫn bị giữ lại trong quân doanh.

Vì gương mặt quá đáng sợ, không ai để mắt đến ta.

Ta cứ nôn mãi không dứt, quân y xem xong nói ta không mang thai, chỉ là ăn uống tệ hại, sinh ra bệnh dạ dày.

Ta vá váy, giặt đồ, rửa nồi nặng nhọc cũng không oán thán, dần dần đứng vững được trong nhóm hậu cần.

Sau đó, vì biết chải đầu, ta được điều đến trướng của chủ soái để hầu hạ.

Trong trướng ấy, tướng quân bắt được một cô gái xinh đẹp chẳng biết từ đâu.

Tướng quân thích nàng, bảo ta chuyên phụ trách chăm sóc.

Cô gái đó thường ngày ít lời, chỉ lặng lẽ khóc mỗi khi hắn rời đi.

Có lần, nàng cất giọng hát khúc đồng dao quê nhà, rồi đột nhiên suy sụp.

Nàng nói cha mẹ đều đã chết, còn mình lại phải nhục nhã sống chung với cầm thú.

Nàng khóc thảm đầy bi thương.

Còn ta lại thoáng thấy nhẹ lòng, nghĩ rằng:

May mà tiểu thư đã vào kinh, không phải chịu cảnh ô nhục như thế này.

Không bao lâu sau, tướng quân lại bắt thêm một mỹ nhân khác.

Người cũ bị kéo sang trướng của quân kỹ.

Tướng quân thậm chí chẳng buồn liếc nàng thêm một lần cuối.

Còn ta — vẫn ở lại.

Mỹ nhân thay hết người này đến người khác, chỉ có "Xuân cô" là như đinh đóng cột.

Phải, ta tự xưng là "Xuân cô".

Ta biết chải đầu.

Chải đầu có thể giúp thư giãn da đầu, xoa dịu cơ thể.

Có một lần ta chải đầu cho chủ soái, sau đó hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, bèn thưởng cho ta nửa cái đùi dê.

Cứ thế… ta ở lại, hầu hạ chủ soái và các mỹ nhân của hắn.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 26


30.

Gặp lại Phương Luật, thực sự là điều ta không ngờ tới.

Hơn hai năm không gặp, hắn đã cao lớn hơn nhiều, trở thành một thiếu niên trầm ổn.

Cùng bảy tám người khác mặc quân phục, bị nhốt trong một cái lồng sắt.

Hắn không nhận ra ta, mà ta dĩ nhiên cũng không định nhận hắn .

Chỉ là, đích thân ta mang cơm tới một lần.

Nghe hắn nói chuyện với đồng đội:

“Ta sẽ không chết đâu, còn có người đang đợi ta.”

“Ai cơ?”

“Tất nhiên là người trong lòng ta!”

Tim ta như bị bóp chặt, đau đến nghẹn thở.

Vậy mà Phương Luật còn quay sang nói với ta:

“Này, đội trưởng của bọn ta sắp đến rồi, lúc đó mọi người sẽ được tự do thôi.

Cô là người huyện Ninh à?

Có từng gặp một cô nương tên là Lập Xuân không?”

Ta không đáp, chỉ đưa cho hắn chiếc bánh bao vừa mới hấp xong.

Ba ngày sau, doanh trại bị tập kích ban đêm, Phương Luật và những người khác được giải cứu.

Chủ soái tức giận, nổi cơn lôi đình, chửi mắng một trận thậm tệ.

Buổi tối, ta vẫn như thường lệ, chải tóc cho hắn.

Hắn bỗng bóp cổ ta, giọng đầy căm hận:

“Lũ người Trung Nguyên thật đáng ghét!”

Ta không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn buông tay xuống.

Hắn có vẻ bất ngờ, rồi buông lỏng tay ra.

Ta ho khan hai tiếng, lại tiếp tục chải tóc cho hắn.

“Ngươi không sợ chết sao?” — hắn dùng tiếng Trung Nguyên hỏi.

“Được tướng quân cho sống thêm vài ngày, ta đã rất cảm kích rồi.”

Chủ soái không nói gì thêm nữa.

Ta thật sự không sợ chết.

Trong loạn thế như thế này, chẳng còn gì để lưu luyến.

Ta không tự tử, chỉ là bản năng vẫn muốn sống mà thôi.

Về sau mới biết, đội tập kích ban đêm chính là quân dưới trướng Định Vương của triều ta.

Định Vương có lẽ là vị tướng duy nhất đủ sức đối đầu với người Man.

Nhưng những chuyện đó, chẳng liên quan gì đến ta.

Thiên hạ rơi vào tay ai, ta cũng chỉ là một kẻ sống dở chết dở mà thôi.

31.

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, quân Man đã đánh tới Thượng Kinh.

Ta chưa từng được thấy sự phồn hoa nơi đó.

Khi đến đây, nơi này đã chỉ còn lại những bức tường đổ nát.

Ta nghĩ, tiểu thư chắc sẽ cùng Tạ gia chạy nạn.

Tạ gia lớn như vậy, nhất định sẽ bảo vệ được nàng.

Rồi ta lại nghĩ đến Thu Nhạn.

Thu Nhạn thông minh như thế, chắc cũng sẽ sống sót.

Ta nghĩ rất nhiều điều, nhưng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại tiểu thư trong doanh trại giặc.

Tạ gia đã dâng nàng cho chủ soái.

Người Man biết rõ Tạ gia là đại tộc.

Khi truy sát đám dân chạy nạn, chúng đã đặc biệt nhắm vào Tạ gia.

Con cháu chính dòng trốn trước, để lại những người bên nhánh phụ.

Vị công tử “như lan như ngọc” kia run rẩy, dâng nàng tiểu thư xinh đẹp đoan trang của ta lên tay chủ soái.

Lúc ta thấy nàng, tiểu thư đang múa trong trướng.

Nàng vốn hiếm khi nhảy, vì chân từng bị bó, rất đau.

Nàng rất sợ lạnh, mới đầu thu đã phải ôm lò sưởi.

Thế mà bây giờ, giữa trời tuyết rơi trắng xóa ngoài kia… nàng lại mặc một lớp xiêm y mỏng manh như sương khói.

Trong doanh trướng, nàng nhón chân, xoay một vòng lại một vòng.

Nàng đẹp đến không thể phủ nhận.

Đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào mà chủ soái từng bắt được — thanh cao, yêu kiều, như không thuộc về trần thế.

Còn vị công tử Tạ gia “tựa tùng tựa bách” kia… giờ lại giống như con chó bị rút sạch xương sống, mềm nhũn quỳ rạp bên cạnh.

“Vũ Nhu, cứu ta!

Vũ Nhu, cứu ta…!”

Hắn run rẩy không ngừng, nói năng lộn xộn chẳng thành câu.

Vậy mà tiểu thư — một người yếu ớt, tay không xách nổi vật gì, vai không gánh nổi gió mưa — vẫn đưa tay ra che chở hắn.

Chủ soái phẩy tay một cái, Tạ công tử lập tức bị lính kéo đi.

Gã đàn ông to lớn, thô lỗ, bế tiểu thư lên chỉ bằng một tay, đi thẳng về phía giường.

Ta đứng ngay ngoài màn trướng.

Muốn khóc nhưng chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.

Không xa, Tạ công tử đang cúi đầu khom lưng.

Không biết bao lâu trôi qua, hình như có địch tập kích.

Chủ soái vội vã vén rèm bước ra, trước khi đi còn bảo ta vào dọn dẹp.

Chỉ chưa đầy năm trượng, mà với ta, quãng đường đó bỗng trở nên dài vô tận.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 27


Tiểu thư nằm ngửa trên giường, ánh mắt ngơ ngác dõi l*n đ*nh trướng.

Trên người không mảnh vải che thân, chăn đệm cũng chẳng buồn phủ.

Đôi chân sen nhỏ xíu, lộ ra giữa không khí lạnh buốt — vặn vẹo, xấu xí đến đáng thương.

Phu nhân và lão gia từng nói, tiểu thư gả vào Tạ gia, chịu khổ một chút cũng không sao.

Nhưng rốt cuộc, đôi chân ấy vẫn không thể giúp nàng chạy thoát khỏi những đổi thay tàn khốc của thế gian.

Ta bỗng mơ hồ nhớ lại ngày xưa.

Khi tiểu thư không vui, các a hoàn luôn tranh nhau tiến lên dỗ dành nàng.

Có người diễn rối bóng, có kẻ tung hứng, nhào lộn.

Thu Nhạn thì khéo tay, làm món ngọt ngon không ai sánh bằng.

Còn ta ngốc nghếch, chỉ biết nói đôi ba câu dỗ ngọt.

Khó khăn lắm mới khiến tiểu thư mỉm cười.

Mà giờ đây, nàng cứ thế nằm im lìm, đơn độc một mình.

Không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Ta sợ khuôn mặt mình dọa đến nàng, bèn cúi đầu thấp xuống, lấy khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch thân thể nàng.

Giúp nàng mặc lại y phục, băng bó đôi chân.

Đôi chân ấy thực sự quá xấu xí, không xứng với tiểu thư một chút nào.

Làm xong mọi việc, nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt khẽ xoay, cuối cùng dừng lại ở tay ta.

Ta đang cầm một sợi dây thừng to bản, thô nhám.

Sợi dây lặng lẽ luồn xuống dưới cổ nàng thì bất ngờ nàng khẽ bật cười, ngẩng đầu lên một chút, như muốn giúp ta dễ thao tác.

“Lập Xuân, là ngươi à.”

Mặt ta đã bị hủy đến mức chẳng còn nhận ra hình dạng cũ.

Vậy mà tiểu thư vẫn nhận ra ta.

“Ngo ngoe một chút là ta sợ ngứa, ngươi biết rõ mà, lúc chải đầu cũng chẳng được để tóc chạm vào cổ.”

Giọng nàng nhẹ như mây khói, hơi nghiêng đầu, đưa tay chạm lấy khuôn mặt ta.

“Cảm ơn ngươi đã đến tiễn ta một đoạn đường.

“Trương nhu mẫu nói ngươi đã được người nhà chuộc về rồi, có thể đoàn tụ cũng là tốt rồi.

“Mặt ngươi, chắc đau lắm nhỉ…

“Tuyết Oanh cũng chết rồi, vì che chắn cho ta mà đâm vào lưỡi dao bọn man tộc.

“Còn Xuân Yến, chắc là an toàn, muội ấy chạy nhanh…”

Lông mi tiểu thư run nhẹ, một giọt nước mắt trong vắt lăn dài xuống má.

Sau khi chia xa, đã xảy ra biết bao chuyện.

Không còn cơ hội để nói nữa, mà ta cũng chẳng muốn nhắc lại những điều khiến tiểu thư đau lòng.

Chỉ khẽ gật đầu, giọng cũng đổi khác:

“Tiểu thư, lát nữa… ráng nhịn một chút nhé.”

Sợi dây thừng quấn lên cổ nàng, nàng vẫn mỉm cười:

“Cảm ơn ngươi, Lập Xuân.

“Chuyện kể dở đêm đó, có thể kể tiếp không?”

Ta bước đến bên đầu giường, quỳ xuống mép đệm.

Đặt hai đầu dây thừng qua vai phải, siết chặt trong tay, quay lưng về phía tiểu thư.

“Tiểu ăn mày đến được Đào Hoa Nguyên, tìm được thuốc giải…

“Mọi người đều… sống rất vui vẻ…”

Ta dồn hết sức, siết chặt sợi dây đến nỗi tay tê dại hoàn toàn.

Nhưng vẫn không dám ngừng.

Ta sợ, chỉ cần buông tay là sẽ không nỡ xuống tay tiếp nữa.

Ta sợ tiểu thư phải chịu thêm đau đớn.

Nàng vẫn không hề giãy giụa.

Ta gọi một tiếng, không ai đáp lại.

Buông tay, đứng dậy.

Trên cổ nàng, vết siết tím bầm, máu rỉ ra từ những khe da bị lằn sâu.

Vết thương đáng sợ đến thế, vậy mà nàng chẳng phản kháng gì.

Hai tay vẫn đặt nhẹ hai bên thân thể.

Nếu bỏ qua khuôn mặt méo mó vì nghẹt thở… thì nàng trông chẳng khác gì đang ngủ.

Lúc ấy… ta mới nghẹn ngào bật ra tiếng khóc.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 28


32.

Ta tháo sợi dây thừng, buộc lên xà ngang trong trướng, dàn cảnh thành dáng tiểu thư tự treo cổ.

Chủ soái thậm chí chẳng thèm hỏi han gì, chỉ ghét bỏ ra lệnh xử lý cái xác.

Dù tiểu thư không chết, e rằng cũng sẽ bị vứt vào trướng quân kỹ.

Dù sao thì… cũng đều là chết.

Ta dùng chiếu cỏ quấn lấy tiểu thư, chôn nàng ở phía tây thành.

Tạ công tử cũng đã chết.

Chủ soái chê hắn mang đến xui xẻo, sai người đánh một trận.

Hắn chưa chết ngay, còn bị nhốt trong xe tù.

Ta từng chút, từng chút một siết chết hắn.

Mọi vùng đất ở Thượng Kinh đều rơi vào tay giặc.

Chủ soái hạ lệnh dọn dẹp hoàng cung, chuẩn bị nghênh đón đại vương của chúng.

Ta từ trướng doanh được chuyển vào cung.

Cung nữ, phi tần, cả những công chúa quý nữ chưa kịp chạy thoát đều trở thành trò tiêu khiển của giặc.

Ta vẫn làm việc quen thuộc — chải tóc cho chủ soái.

Thức ăn của người Man khác hẳn Thượng Kinh.

Món của ngự trù không hợp khẩu vị, bị giết không ít.

Ta vốn quen bếp núc khi ở quân doanh, nên thử nấu vài món.

Chủ soái ăn thấy vừa miệng, rất hài lòng.

Từ đó, ngoài việc chải tóc, ta còn nấu ăn cho hắn.

Ta thành một thị tỳ thân cận bên người hắn.

Chỉ là… hắn chưa bao giờ thực sự tin ta.

Mỗi lần đến gần, đều phải bị lục soát.

Trên người ta không được phép có vật sắc bén, ngay cả cơm canh ta đưa, cũng phải tự nếm trước, chủ soái mới chịu ăn.

Cứ như vậy, nửa tháng sau, ta gặp lại Xuân Yến trong hoàng cung.

Nàng ở trong đám cung nữ mới bị bắt về, giống như người đứng đầu.

Khi ta nói rõ thân phận mình, nàng mới dịu giọng với ta.

"Tiểu thư đâu?" - nàng hỏi.

"Chết rồi. Ta chôn nàng ở rừng phía tây thành, còn dựng một tấm bia cho nàng."

Xuân Yến nói, nàng bây giờ là người của nữ binh dưới trướng Định Vương.

Loạn thế cũng không khiến nữ tử trở nên yếu đuối.

Ta rất kinh ngạc, liền hỏi nàng, lần này trà trộn vào hoàng cung, chẳng lẽ là có việc gì?

Chúng ta đều do Thu Nhạn tỷ dẫn dắt, tình cảm sâu nặng.

Nàng do dự rất lâu, không biết có nên tin ta không.

Ta không giải thích nhiều, chỉ nói một câu:

"Ta có thể giúp các ngươi.

Chỉ cầu sau này có thể an táng tiểu thư.

Chôn nàng ở nơi có nắng, nàng sợ lạnh."

Nước mắt Xuân Yến rơi xuống.

"Không cần ngươi nhắc, ta cũng sẽ làm.

Nếu không phải tiểu thư sớm bảo ta chạy, ta....

Chỉ tiếc Tuyết Oanh ngốc nghếch, không chịu đi."

Nàng tuy mắng, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

Còn ta không khóc.

Nước mắt của ta đã cùng tiểu thư chết cả rồi.

33.

Kế hoạch của bọn họ rất đơn giản — hạ độc.

Hạ độc giết tướng địch.

Định Vương đã tập kết binh mã, chờ cơ hội hỗn loạn mà tập kích.

Ngày ra tay đã định.

Hôm đó là một ngày nắng đẹp.

Tuyết ngừng rơi, từ xa tựa hồ nghe thấy tiếng chim én hót.

Xuân đã đến rồi.

Chủ soái và mấy viên tướng của man tộc tụ họp, bàn chuyện nghênh đón Vương giá.

Ta đeo khăn che mặt, cùng các cung nữ dâng lên cao lương mỹ vị.

Chín viên tướng, chín bàn tiệc, đều bày đầy rượu ngon món lạ.

Theo lệ, cung nữ phải nếm trước các món ăn, họ mới chịu dùng bữa.

Ta quỳ bên cạnh chủ soái, vẫn ngoan ngoãn như mọi lần.

Dùng đũa bạc gắp một món, thong thả ăn xuống.

Các cung nữ khác cũng làm như ta.

Nửa nén nhang sau, bọn chúng bắt đầu ăn uống.

Trong bụng như có lửa đốt, ngọn lửa ấy thiêu cháy ruột gan, xé toạc lục phủ ngũ tạng.

Cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, ta biết — độc đã phát.

Đau đớn xoắn ruột xoắn gan, nhưng ta cố gắng nhịn xuống.

Tất cả các cung nữ nếm món đều cắn răng chịu đựng.

Dùng đôi tay mềm mại không chút sức, nâng vò rượu lên rót cho kẻ ngồi trên.

Cuối cùng, bầu không khí yên lặng cũng chấm dứt khi một viên tướng phun máu đầy miệng.

Ngay sau đó, mọi thứ rối loạn.

Chín tên tướng lăn lộn dưới đất, vừa nôn máu vừa gào khóc thảm thiết.

Một cung nữ bị đám man tộc rút đao rạch cổ.

Binh lính ào tới cứu tướng của họ, vung đao chém xuống như đang chém rau chém củi.

Ta không còn gắng gượng nổi, ngã nhào xuống đất.

Chủ soái muốn trấn an tình hình, nhưng cũng “phịch” một tiếng ngã sấp.

Hắn trừng mắt phẫn nộ, mồm đầy máu, nói năng mơ hồ mà vẫn chửi rủa:

“Đồ tiện nhân Trung Nguyên chết tiệt!”

Ta cười.

Cười đến khó coi.

Máu, nước dãi, trộn lẫn, chảy dọc theo khóe miệng.

Ta dồn hết sức bò về phía hắn.

Ta muốn… tự tay… b*p ch*t hắn.
 
Mùa Xuân Còn Mãi
Chương 29


Nhưng ta vẫn quá yếu.

Tên lính kịp thời xông tới, một nhát đâm xuyên ngực ta, đóng đinh ta ngay tại chỗ.

Đau đến tê dại… rồi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.

Ngoài điện vang lên tiếng chém giết.

Là những tù binh do nhóm nữ binh của Xuân Yến thả ra đang phản công.

Có lẽ, quân của Định Vương cũng đã đến rồi.

Có người xông vào điện, đánh nhau cùng đám lính man tộc.

Ta thực sự rất muốn xem trận chiến này sẽ thắng.

Nhưng mí mắt nặng quá.

Nằm trên đất, trước mắt ngày càng mờ đi.

Có người ôm lấy ta, lật người ta lại.

Chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống mặt ta, nàng nói:

“Lập Xuân, muội cố gắng lên, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.”

Là Xuân Yến.

Ta há miệng định nói gì đó, nhưng máu lại trào ra trước.

Không thể nói lời từ biệt được nữa rồi.

Khép mắt lại, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất ý thức.

Ta chợt có một ý nghĩ đầy nhẹ nhõm:

Tiểu thư à, vẫn còn một người mang chữ Xuân bên cạnh người.

Mùa xuân… sẽ còn mãi…

34.

[Hậu ký]

Sau chiến thắng.

Chủ tướng man tộc tử trận, bại trận.

Định Vương thu phục lãnh thổ, giành lại Thượng Kinh, đổi quốc hiệu, đăng cơ làm tân đế.

Tân đế nghe chuyện có chín nữ tử hy sinh vì nước, ban chiếu lập Liệt Nữ Đường, thờ phụng chín người.

Những nam nữ khác có công, đều được thưởng theo công trạng.

Khi Phương Luật đến tìm Xuân Yến, nàng đang viết danh sách chín liệt nữ.

Tân đế lệnh cho Lễ bộ đến lấy danh sách để đưa đi thờ phụng tại Liệt Nữ Đường.

Xuân Yến là phó tướng đội nữ binh, người được nàng sắp xếp, tất nhiên nàng biết rõ tên tuổi.

Phương Luật vốn định hỏi nàng có biết tin tức gì về Lập Xuân không,

Thì đúng lúc thấy cái tên cuối cùng mà Xuân Yến viết xuống — chính là “Lập Xuân”.

Phương Luật vốn không tin.

Lập Xuân — một cô gái nhút nhát như thế, sao có thể dám hạ độc được?

Xuân Nhạn chỉ lặng lẽ trao lại chiếc đê bạc cho hắn.

Phương Luật không nhận lấy, mà quay người, chạy thẳng về hướng Liệt Nữ Đường.

Hắn còn chưa kịp nói với Lập Xuân rằng— đôi giày ấy, thật sự làm rất khéo.

Đến giờ, hắn vẫn chưa nỡ mang.

Liệt Nữ Đường xây xong, bách tính tới thắp hương bái lạy.

Một phu nhân xinh đẹp dẫn theo con gái nhỏ đến cúng bái, cúi người lạy từng bài vị một.

Khi đến tấm cuối cùng, bà dừng lại thật lâu.

“Lập Xuân” - Nước mắt bà tràn mi, thì thầm:

“Chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại nhau ở kinh thành rồi.”

-----------------

[Phiên ngoại: Lập Xuân]

Mở mắt ra, trước mặt là một mảng trắng xóa.

Không khí nồng nặc cái mùi rất khó ngửi.

Bên tai là tiếng người thì thầm:

“Là bé gái.”

Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.

Ta lại đầu thai làm nữ nhi ư?

Lần này sẽ bị bán đến nhà nào đây?

Ta còn đang thở dài, thì bị vỗ mạnh vào mông.

Đau quá, bật khóc thành tiếng — là tiếng khóc oe oe của một hài nhi sơ sinh.

Có người lau người cho ta, quấn khăn ủ ấm.

“Ngoan nào, để ba bế nhé.

Con nhìn xem, mẹ cũng đang ngắm con đấy.”

Một người đàn ông xa lạ, ánh mắt tràn đầy từ ái, ôm ta đưa đến cạnh một người phụ nữ khác.

Bên cạnh còn có một cô bé gái, cười tươi rói, nhìn ta chằm chằm:

“Em gái à, mau lớn nhé.

Sau này đi học cùng chị, chị dắt em đi chơi công viên!”

Nó vừa nói vừa vỗ tay.

Ta nhìn nó mà quên cả khóc.

Là… tiểu thư sao?

Là tiểu thư bốn, năm tuổi, không còn bệnh tật, trông rất khỏe mạnh.

Bên ngoài cửa sổ là những tòa cao ốc sừng sững.

Không thấy chiến loạn, không thấy dân chạy loạn, hình như, là một thời thái bình thịnh thế.

Ta an lòng rồi.

Lần này, tiểu ăn mày, rốt cuộc đã có được cuộc sống hạnh phúc thật sự.

-(Hết)-
 
Back
Top Bottom