Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]

Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 19: Buổi xem phim bất ổn.


Mới sáng sớm khi tôi còn đang say giấc nồng, thì cửa phong tôi đột ngột bị mở.

Nhưng do tôi ngủ quá say nên tất nhiên tôi không biết gì.

Tôi đang mơ mộng được gặp na9 trong bộ tiểu thuyết ngôn tình thì đang đến đoạn tỏ tình thì một tiếng hét thẳng vào tai tôi đưa tôi về hiện thực.- "Cháy nhà, cháy nhà rồi.

Em gái ơi dậy đi."

Thế Anh với giọng hốt hoảng vừa gọi vừa lay mạnh người tôi.Từ từ mở mắt ra, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì.

Nhưng khi bị phá giấc ngủ như vậy tôi không khỏi cau mày lại, vơ lấy chiếc gối bên cạnh mình đáp về phía phát ra giọng nói.- Ai cho phép mày vào đây, không thấy tao đang ngủ à.Lúc này đầu tóc tôi rối bời, quần áo hình cậu bé bút chì nhìn rất trẻ con.- " Cháy nhà rồi, mày không chạy đi!."

Thằng Thế Anh lại lặp lại câu nói một lần nữa.Cháy nhà mà nó vẫn nhởn nhơ thế này, tôi dù chưa tỉnh hẳn nhưng cũng không ngu tin lời thằng ất ơ Thế Anh nói.- Kệ, tao không quan tâm, đi ra cho bố mày còn ngủ!.Tôi vừa nằm xuống thì người con trai đứng cười từ nãy đến giờ mới chịu cất tiếng.- Không ngờ bạn Ly còn có nhân cách thứ 2 này.

Bao giờ mày mới chịu bỏ cái thói cọc tính khi bị phá giấc ngủ này đây.Hình như giọng này rất quen, tôi liền nghĩ thầm "vãi là thằng Hải Nam, sao nó lại ở đây."

Tôi load một lúc mới nhớ ra hôm nay bọn tôi đã hẹn là đi xem phim.

Tôi ngồi phắt dậy, giờ thì tôi tỉnh thật rồi.Nhưng hình như có hơi ấy thì phải, là một đứa con gái ai mà lại không thấy xấu hổ khi bị người yêu nhìn thấy dáng vẻ luộm thuộm khi ở nhà chứ, tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi vội chùm chăn lên kín người, giọng lắp bắp nói vọng ra.- Sao.....sao mày lại ở đây vậy Hải Nam.Nghe tôi nói thằng Thế Anh liền phá lên cười, giọng nói như đang châm chọc tôi.

Riết nhiều lúc tôi muốn đá nó một phát quá.- Nó qua tìm mày, mà mày vẫn đang ngủ nên tao đành dẫn nó lên đây thôi!.- Thôi Hải Nam tao với mày xuống dưới nhà đợi nó đi, chứ mày ở đây là nó cứ rúc trong chăn rồi chết ngạt lúc nào không hay.Đợi đến khi nghe thấy cửa đóng lại, tôi mới từ từ mở chăn ra, không biết Hải Nam nghĩ gì về tôi đây, tôi lăn lộn trên giường không ngừng gào thét trong lòng " Mất mặt quá đi à, mới sáng ra gặp được người yêu tưởng sẽ vui nhưng mà nó lại ngược lại hoàn toàn.Sau 5 phút tôi đã vscn xong thì bước xuống nhà với bộ quần áo chững chạc hơn, như người lúc sáng với bây giờ không phải là một.

Hai đứa kia đang ngồi chơi game nên không biết tôi đã xuống.

Tôi đi vòng qua người Thế Anh và ngồi xuống bên canh Hải Nam hơi ho nhẹ.

Những vẫn chẳng đứa nào chịu để ý, tôi ngồi một lúc mà vẫn chả ai quan tâm liền bực tức, liền đi một mạch đến chỗ cục Wifi và ngắt nó đi.

Rồi thong thả quay ra nói.- Giờ chúng mày có đi không thì nói 1 câu?.Tự dựng bị mất Wifi khiến cho Thế Anh chửi thề một câu quay sang lườm tôi một cái đầy phẫn nộ.- Mày cứ sồn sồn lên ý nhể, đợi nốt ván xem nào.

May là tao có 4G không là tao hóa kiếp cho mày luôn đấy.Tôi không hi vọng vào thằng anh trai mình nhưng cũng nghĩ ít ra thằng Hải Nam sẽ quay qua nhìn tôi Nhưng không khiến tôi thẹn quá hóa giận, quay phắt lên cầu thang nghiến răng mà nói đày bực tức.- Nốt ván thì ở mẹ nhà đi, bố đi ngủ cho lành!.Hết hơi chọn quần áo mặc mà Hải Nam còn chẳng thèm nhìn tôi một cái.-Vậy thì bạn cứ chơi game đi, tôi đi ngủ.Nhưng vừa bước lên một bậc thì Hải Nam liền vứt chiếc iphone 15 mới mua tuần trước xuống ghế một cách không thương tiếc, chạm tay lên bàn khẽ nhấc bổng người nhảy qua chạy đến kéo tay tôi, nịnh nọt nói.- "Thôi mà đừng giận, mãi mới có một hôm được nghĩ.

Tao không chơi nữa giờ mình đi.."

Thế Anh chắc ván đấy thua nên gắt lên nói.- Thằng kia, mày suport mà chả làm tròn bổn phận gì hại tao tụt rank rồi này.Hải Nam nghe bạn chửi nhưng rất ngứa đòn mà ném cho nó ánh mắt lạnh lùng.- Tụt thì cày lại, giờ đi không đây.Nó dù rất không phục nhưng vẫn đi ra ngoài, hai chúng nó đi trước còn tôi vẫn cứ lững thững đi đằng sau.

Hôm nay bà tôi đã dẫn mẹ đi khám thai định kỳ, nhanh thật chưa chi đã được 3 tháng rồi.

Vừa ra tới ngoài thì đạp ngay vào mắt tôi là một con Ferrari màu trắng đang đậu ngay cửa, còn Hải Nam thù đang mở cốp cất đồ.

Đem gương mặt hoài nghi đi đến.- Đi bằng xe này?.- Ừm hứm...mày có ý kiến gì.Vãi chưởng thật chứ, nó dám đi ô tô luôn, tôi còn đang chôn chân tại chỗ chưa kịp hoàn hồn, nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên.

Tôi hơi nheo mắt bất lực.- Tao xin mày, ai cũng biết mày giàu rồi...nhưng tao chưa muốn lên đồn uống nước chè vì tội đi xe phân khối lớn khi chưa đủ tuổi đâu!.Có vẻ lời tôi nói nó hoàn toàn bỏ ngoài tai, chỉ ậm ừ cho qua rồi không một động tác thừa đi tới ném tôi vào xe, giọng bình thản vô cùng.- Nhìn mặt tao uy tín thế này cơ mà, chúng mày không nói không ai biết tao chưa đủ tuổi đâu....lên xe đi bà cô ơi.Tôi ngồi vào ghế lái phụ còn thằng Thế Anh bị vứt ra sau ngồi.

Mà khoan hình ngư nó vừa gọi tôi là bà cô thì phải, má nó thằng này chán sống rồi à, mặt tôi tối sầm lại đợi nó lên thì đấm vào bụng nó một cú mạnh mẽ.- Vâng tôi là bà cô, vậy thì mày đang lái máy bay đấy?.Tức chết tôi mất, tôi mới có 16 tuổi thôi mà, mặt Hải Nam hơi nhíu lại nhưng vẫn phì cười.

Tôi nào biết được hành động vừa rồi đâu có khác làm nũng đâu.

Hải Nam nhìn thấy tôi chưa thắt dây an toàn vì lí do tôi đang bận dỗi rồi.Bất ngờ nó hơi nhích người qua chỗ tôi, kéo dây an toàn thắt vào, lúc rút tay lại còn không quên trêu chọc tôi, giọng nỉ non chỉ đủ tôi nghe thấy.- Vậy gọi là bảo bối nhá!.Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, tôi phải lặp đi lặp lại câu đó để không đỏ mặt.

Đang trong không khí vô cùng lãng mạng đầy chất ngôn tình thì giọng ngứa đòn của Thế Anh lại vang lên đầy bất lực khiến không khí trở nên lãng xẹt luôn.- 2 đôi chim di các người bớt bớt lại đi.

Mau qua đón người yêu tao nhanh lên, đừng để anh bực bội, không anh cấm chú yêu đương với bà cố nội đấy em rể Hải Nam ạ.Thằng này dọa trẻ con à, nghe nực cười thật.

Chỉ 10 phút sau bọn tôi đã đến rạp chiếu phim, vừa rồi sau khi đón cái Hải Anh xong định qua chở em gái Hải Nam nữa nhưng tôi chợt nhớ ra hôm nay thằng cháu tôi Hạo Thiên cũng đòi đi xem cùng mà nhà nó lại cùng hướng với nhà Hải Nam nên tôi liền gọi nó đi qua đón hộ.Đợi một lúc đông đủ, bọn tôi ra lấy vế, nhưng trước tiên lại đến chuyên mục chọn phim xem, vốn tôi định chọn trước nhưng não cá vàng nên quên mất giờ mới chọn.-" Tao muốn xem siêu anh hùng" thằng anh trai tôi đuáng trẻ trâu mà.- " Không ông trẻ con thế, cháu muốn xem phim hành động cơ."

Hạo Thiên cũng ý kiến.Hai đứa này chả làm nên tích sự gì mà, Hải Nam thì nó theo tôi cả Hải Nam và Uyển Nhi cũng vậy.

Để khỏi mất thời gian tôi đi đến quầy mua luôn vé xem phim chiếu rạp chủ đề kinh dị.

Mặt hai đứa kia vẻ không phục nhưng biết sao giờ người trả tiền là Hải Nam mà nó làm gì dám cãi tôi chứ.Tâm trạng đang vui vẻ của tôi lại bị tụt dốc không phanh vì đụng ngay phải mặt nyc, đúng là " tình cũ không rủ cũng đến mà".

Tôi đang nắm tay Hải Nam liền kéo nó đi qua, bọn Thế Anh thấy vậy hơi sững lại.- Chó đuổi đâu mà chúng mày chạy như điên vậy?.- "Còn hơn cả bị chó đuổi nữa." tôi hơi bực bội nói nhưng vẫn bước nhanh đi.Duy đang đi cùng một cô gái thấy tôi liền chặn lại, nói như thân lắm ý.- Lâu rồi không gặp bé Rùa.

Mày cũng đi xem phim hả?.Hứ, cái tên Rùa không phải ai cũng gọi được đâu.

Tôi lười nhác không muốn trả lời nhưng Hải Nam lại đẩy tay tôi ý muốn tôi lên tiếng.

Bất lực tôi khẽ đáp nhưng đầy sự khinh bỉ.- Mày hỏi ngu thế, đến đây không xem phim thì chẳng nhẽ đến mua đồ ăn à?.Tôi cố nhìn sang chỗ khác, chắc tôi nói vậy Duy chắc cay lắm đây nhưng không nó lại bật cười đến gần tôi.- Mỏ vẫn hỗn thế Ly.

Đi ra đây mình tâm sự tí.Nó ngang nhiên kéo tay tôi đi, tôi phản ứng lại cố giữ vững bám lấy Hải Nam giãy tay ra, tức giận quát lên.- Mày điên à, tao với mày chẳng có gì để nói cả.

Biến đi khi tao còn ăn nói tử tế!.Tôi vừa nói vừa đá chân một phát vào chỗ hiểm của nó, nhưng Duy cũng từng học võ nên rất nhanh nó bắt được chân tôi.Hải Nam không nhịn được nữa liền lên tiếng.

Hành động dứt khoát tung một đường quyền vào miệng Duy khiến nó chảy máu.

Mặt sầm lại kéo tôi ra sau, giọng chết chóc.- Duy à lâu không gặp mày vẫn hèn vậy, mày thử động vào con Ly xem, mày không yên với tao đâu!.Cô gái bên cạnh Duy thấy vậy chạy lại đỡ nó lên.

Thế Anh dơ tay cản không cho Hải Nam đấm nữa, khinh bỉ nhìn Duy.- Hải Nam à, mày đừng đánh làm gì bẩn tay ra, đi thôi phim sắp chiếu rồi!.Tôi từ mãy giờ còn núp sau Hải Nam lên không nhận ra nhím con đang giận thì phải, nó nắm chặt tay tôi kéo đi.

Nó nắm chặt nhưng không đau, tôi giả vờ kêu.- A...đau mày bỏ tao ra đã.Hải Nam hơi nhíu mày không nói lời nào nhưng vẫn bỏ ra, Uyển Nhi liền chạy lên giọng nhỏ nhẹ hỏi.- Chị quen cái anh vừa nãy hả.- Ừm, bạn học cũ.Em ý thấy tay tôi đỏ, lại vô thức xoa cho tôi hỏi han đủ kiểu.

Hai anh em nhà này đúng là vừa đẹp vừa tinh tế mà, từ nãy đến giờ mặc cho tôi nói liên mồm nhưng Hải Nam lại cứ im thin thít.- "Thằng Duy nyc hồi trước của mày à" Hải Anh nhớ ra gì đó.Trời bạn tôi sao không chọn thời điểm để nói gì vậy, nghe câu nói mặt Hải Nam càng tức giận hơn, tôi đáp qua loa nhưng tay vẫn nắm lấy áo Hải Nam.- Hầy, sai lầm tuổi trẻ thôi.Vào rạp tôi và Hải Nam ngồi ghế gần nhau ngay hàng đầu còn bọn kia thì bị đẩy xuống dưới.

Sao lúc trước tôi không biết Hải Nam dỗi dai thế nhỉ.- Giận à!.- Không.Mồm nó nói nhưng vẫn vẫn cứ dính lấy màn hình đang chiếu, đến đoạn có ma nó hơi nhíu mày lại, tôi đoán chắc sợ rồi.

Cơ hội tốt để tôi làm mỹ nhân cứu anh hùng, xích lại gần tôi thì thầm vào tai nó.- Không phải sợ, tao bảo vệ mày.Tôi là người tin khao học nên chuyện ma mãng không dọa tôi được đâu, Hải Nam nghe vậy hơi quay người lại, hoài nghi nói.- Được, để tao xem ai bảo vệ ai!.Tự tin thì tôi có thừa nhưng khi đến đoạn con ma đột ngột xuất hiện, quá bất ngờ tôi tuột miệng hét lên.- Ôi mẹ ơi, gì vậy..Đây không phải sợ mà tôi chỉ giật mình thôi, không để ý lúc hét tôi còn ôm lấy Hải Nam úp mặt vào người nó.

Đến khi tiếng Hải Nam vang lên tôi mới ý thức được.- Sao sợ à, đứa nào vừa nãy còn kêu sẽ bảo vệ tao mà.- Không ai sợ chứ, tao chỉ giật mình thôi.Rất nhanh phim đã khép lại bọn tôi đi ra ngoài.

Mấy đứa kia thì trốn đi chơi riêng hết, Uyển Nhi kêu mệt lên tôi nhờ Hạo Thiên trở em ấy về rồi.

Tự nhiên máu bà mối của tôi lại nổi lên, muốn ship otp này quá đi à.

Giờ chỉ còn hai đứa khiến bầu không khí rơi vào im lặng, để phá tan nó tôi lên tiếng trước.- Ê Hải Nam sao vừa rồi mày tức giận vậy, vì thằng Duy à...- Không.Ủa rồi lý do gì khiến ny tôi giận vậy.- Vậy mày giận tao à.- Không.Ể gì vậy, cái gì cũng không rồi rốt cuộc là làm sao đây.- Hải Nam mày thiếu ngôn từ à, hỏi cái gì cũng không, bực à nhen.Tôi hết kìm chế nổi, bước đi trước, Hải Nam do có đôi chân dài nên đuổi kịp tôi rất nhanh, kéo tôi dừng lại.

Cười bất lực nói.- Ai dạy mày cái thói dỗi ngược lại vậy hả Ly.Tôi không thèm đáp lại.

Hải Nam mặt hơi nghiêm nghị xoa đầu tôi đầy cưng chiều- Tay vừa rồi bị nó kéo có đau không.Ý nó bảo chuyện vừa rồi à, tôi hơi liếc xuống tay lắc đầu.- Lần sau gặp nó thì tránh xa ra nha, nó không tốt đẹp gì đâu.Tôi gật đầu tỏ ý biết, giờ tôi cảm thấy hình như làm bạn với làm ny nó khác nhau thật, nó hình như quan tâm tôi hơn, bảo vệ tôi.

Xem ra lựa chọn này của tôi không sai rồi.Cứ nhắc đến tên Duy là tôi khó chịu, để không bàn về đề tài này nữa, tôi kéo Hải Nam đi về quán đối diện.- Tao khát nước rồi.- Rồi rồi, đi mua trà sữa, mày đúng là heo mà.-----------------------------------------------------------
Dù chưa đủ 100 lượt xem nhưng tác giả vẫn muốn đăng chương mới nè, cố chấp quá à.

Nhớ ủng hộ tui nhé, dạo này lười quá muốn có thêm động lực😋
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 20: Thanh mai trúc mã?.


Hôm nay tôi vẫn có lịch học, dù đã đặt báo thức rồi nhưng bằng một thế lực nào đó tôi vẫn dậy muộn.

7 giờ vào lớp mà 6h50 tôi mới dậy.

Lết thân xác mệt mỏi đi vscn, hầy tôi không phải ham ngủ đâu mà tại tối hôm qua, tôi vừa lên giường thì "Alo, alo 1..2...1..2, alo" nhà bác Tư lại lôi nhau ra hát, hết bài "đắp mộ cuộc tình" rồi lại đến bài "Lâu đài tình ái.".

Nếu là nhạc gì đó chill chill thì không sao đây lại còn bolero mới chịu.Và kết quả hơn 1 giờ sáng tôi mới ngủ được, giờ mắt tôi thâm như gấu trúc luôn.

Tôi biết giờ dù gì cũng trễ học rồi thì tôi cho nó trễ luôn, chắc giờ này ông anh già của cũng đi học rồi, cầm balo đi xuống dưới nhà kiếm gì bỏ vào mồm thì tôi lại thấy mẹ đang tưới cây.- Mẹ ơi, có gì ăn không ạ?.Tính ra mới có 4 tháng thôi mà bụng mẹ đã to hơn rồi, tôi là háo hức ngày em trai tôi ra đời lắm rồi.Nghe thấy tiếng tôi mẹ hơi quay đầu lại, thắc mắc hỏi.- Mẹ tưởng con đi học rồi, hôm nay được nghỉ hả Rùa!.- "Con có đi mà mẹ!.

À mà bà đâu rồi mẹ, sáng sớm con không thấy bà đâu cả."

Sắp lên 12 rồi thì làm gì tôi có chuyện được nghỉ chứ.Tôi bình thản đáp lại mẹ, giọng còn hơi ngái ngủ, tôi đi lại chỗ mẹ.

Và không ngoài dự đoán, nghe tôi nói mẹ tức giận, cốc vào đầu tôi.- Ở nhà có việc gấp, bà về mấy hôm rồi lên lại.

Mà hai anh em nhà này hôm nay sao vậy nè, hết thằng anh rồi đến con em đi học muộn mà mặt cứ như không có chuyện gì vậy.

Có hai đứa con toàn báo thế này,học hành cho đàng hoàng vào, giờ thì vào bếp mà ăn sáng đi, thằng Thế Anh cũng đang ăn đấy.Cái gì cơ, tôi có nghe nhầm không vậy, học sinh ngoan như Thế Anh mà cũng dậy muộn như tôi á, đúng là chuyện lạ có thật nha.

Tôi như bay lao vào nhà bếp, cảnh tượng gì đây, thằng Thế Anh thật này.

Tôi đi đến ngồi cạnh nó, giọng châm biếm.- "Mi là yêu quái phương nào, mau xuất ra khỏi người ông anh già của tao mau!."

Tôi vừa nói vừa khuya tay loạn lên.Nghe thấy lời này nó không rồ ga lên tôi đi bằng đầu luôn, đang suy nghĩ thì Thế Anh đứng dậy, nhấc tay lên tôi đoán chắc là định đánh tôi mà liền phản xạ lấy tay ôm đầu.

Nhưng không nó không những không đánh còn xoa đầu tôi nữa, ôi mẹ ơi tôi phải đi bằng đầu thật rồi.Tôi đem ánh mắt nghi ngờ nhân sinh này nhìn nó, ánh mắt vô tình lướt qua đôi mắt thâm như gấu trúc không khác tôi của nó.- À mà, người anh em hôm qua không ngủ đâu mắt thâm quầng vậy!.Thế Anh thong thả bước đi ra, vừa đi vừa ểu oải nói.- Mày nhìn mày có khác tao không mà bày đặt chê.

Cay thật đấy, hôm qua nhà bác Tư hát đến 1 giờ sáng mới chịu thôi, làm tao mất ngủ nguyên đêm.

Ăn nhanh lên tao chở đi học.- "À mà tao bảo này, sự thật thì hay mất lòng, mắt màu đen xong ngáp nữa thì mẹ đéo khác gì thằng nghiện luôn."

Tôi cố nín cười để không cười thẳng vào mặt nó.- "Mày thấy đứa nghiện nào đẹp trai như tao chưa.?"

Bệnh ảo tưởng lại tái phát rồi.Đến trường thì đã là giữa tiết một, hôm nay xui xẻo sao lại là tiết bà chủ nhiệm mới đau chứ, nhưng không sao để không bị phạt đứng ngoài cửa thì tôi nghĩ ra lý do rồi.

Tôi kéo Thế Anh đến cửa lớp.- Em thưa cô, cho em vào lớp.Cô đang viết bài nghe vậy quay phắt ra, nhìn chằm chằm bọn tôi.- Hai anh chị đi đâu, mà giờ này mới tới.Biết ngay cô sẽ chửi mà, tôi cúi mặt xuống lật mặt thành bộ dạng đáng thương nhỏ nhẹ nói.- Cô ơi tại..tại sáng nay lúc đi học, có một nhóm chặn Thế Anh lại đánh nó, em phải giải quyết nên giờ mới tới.

Không tin có nhìn xem thâm hết mắt vào luôn.Tưởng nắm chắc sự thàng công rồi, thì ai ngờ Thế Anh nó lại lên tiếng, thề luôn mày không nói không ai bảo mày câm đâu.- Ủa tao bị đánh bao giờ vậy, mà thằng nào dám đánh tao.May sao nó nói nhỏ nên cô không nghe thấy, tôi nhéo vào hông nó một cái, rồi vội thêm lời.- Tao nhớ nó đánh vào mắt mày mà, sao giờ ảnh hưởng nên cả đầu rồi vậy.Cô lo lắng hỏi thăm vài câu, rồi cũng cho bọn tôi vào lớp.

Tự nhiên tôi tự thấy mình diễn đỉnh vãi ra, thế giới này nợ tôi một giải OSCARVừa ngồi vào ghế, thì Hải Nam liền kéo ghế sát vào, giọng ngứa đòn mà hỏi.- Thằng nào đánh lại thằng lên khăn 8 võ Muay Thái vậy!.- "Đấm đá gì, nó ngủ muộn lên vậy đấy."

Mày giả ngu ít thôi Hải Nam ạ.Trên bục thì cô đang say sưa giảng bài, còn chỗ tôi thì thằng Hải Nam cứ không cho tôi yên, cứ chọc vào tay tôi mãi..Má ơi, thật đấy bạn đẹp trai nhưng trẩu thế này thì vứt nhé.

Tôi dùng hết sức đẩy Hải Nam ra nhưng không may làm chiếc bút rơi xuống đất.Tôi bực bội quá má đánh vào đánh Hải Nam một cái.- Mày còn nghịch nữa, là tao xin cô đổi chỗ đấy.Tôi cúi xuống lấy bút, không hiểu là cố ý hay vô tình mà Hải Nam cũng cho tay xuống, không lệch một li nắm được vào tay tôi.

Chưa kịp định hình thì cô chủ nhiệm tôi gằn giọng gọi.- Ly và Hải Nam đứng lên.Đứng vội lên, tay tôi còn chưa kịp rút về vẫn còn nắm lấy tay Hải Nam.

Cả lớp đã kịp chúng kiến thấy.- "Ô shit... mày vả tao cái, là mơ hay thật vậy.

Lớp trưởng và con ly đang nắm tay kìa mày."

Cô tôi từ xưa tới giờ ghét nhất là học sinh yêu đương, kiểu này chắc không chỉ bị phạt quét sân trường mà khéo gọi cả phụ huynh cũng nên, tôi rút tay lại.

Lắp bắp nói.- Không phải như cô nghĩ đâu, Hải Nam nó giúp em nhặt bút...xong vô tình nắm vào tay em ...

à không tay em vô tình chạm vào tay nó...mà cũng không phải.." thôi dẹp mọe đi, càng nói tôi thấy nó càng sai.Gì đây, cô không chửi mà còn cười kìa.- Rồi rồi cô biết mà... nhưng yên tâm đi hai đứa yêu nhau cô không cản đâu, vui còn không hết này..

Hải Nam nhớ dạy Ly môn Toán nhá.Tôi đang định nói, thì Hải Nam liền cất tiếng.- Vâng ạ.Ủa rồi không khác gì phủ nhận luôn á cha nội, tôi vội thêm lời.- Không như cô nghĩ đâu, bọn em không yêu nhau...- "Hai đứa ngồi xuống đi, không yêu chỉ thích thôi chứ gì."

Vừa dứt lời cả lớp liền ồ lên cười, ây ây nhục nha.Hạo Thiên oán trách ngồi sau kéo tay tôi nói.- Bà trẻ à, sáng nay cháu chưa ăn gì nhưng từ nãy giờ ăn cơm chó lo luôn gòi.Chết quên mất nó ngồi dưới tôi, pha này là ×2 sự nhục nhã luôn.

Tiện tay vả vào đầu Hạo Thiên một phát.- Trẻ con biết gì mà nói, lo học đi không bà bảo mẹ mày tống mày về Mỹ đấy.Tôi thì đang bực mà thằng kia nó còn cười được.- Mày cười cái gì?.- "Không cười, tại thấy mày giận đáng yêu quá thôi.." nó xua tay nhìn tôi, gì đây nịnh nọt à.- Ê Ly vừa nãy tao nắm tay mày rồi hay giờ mày nắm lại đi coi như mình huề nhau.Ăn gì khôn vậy em, làm vậy người được lợi vẫn là nó mà, chị không ngu mà bị miệng lưỡi ngọt của em dụ đâu.- Cơ hội vậy mày.Tôi quay vào học, thì bất ngờ nó tiến sát lại giọng nỉ non như làm nũng vậy.- Tao chỉ cơ hội với mỗi bé Rùa thôi.Khiếp vậy sao, hình như mình lại yêu Hải Nam nhiều hơn rồi.Đằng viết dở thì lớp hết phấn lên tôi bị bắt đi xin, đang định qua lớp Hải Anh thì lại nhớ ra hôm nay lớp bọn nó học thể dục.

Nên dù không muốn nhưng tôi bất đắc dĩ phải qua lớp 11A4, cái lớp toàn đứa hãm.- Cô ơi, cô cho em xin viên phấn với ạ!.- "Ừ em vào đây, lớp trưởng đâu lấy cho bạn đi."

Cô Hiền tính cách y như tên, nhưng bọn lớp này lại nào chịu cho tôi yên.Cầm viên phấn ra mà không khỏi nói hàm ý.- Đây 1 viên phấn, lớp nghèo vậy cơ à!.Không có cô ở đây là tôi vả cho thằng này một phát rồi đấy, mẹ có 1 viên phấn mà còn phải nhấn mạnh như 1 hộp ý, ghét thật.

Tôi bực tức cầm về lớp.- Đây cô ơi, 1 viên phấn!.- "Gì vậy nè, sao có một viên.

Lần trước chúng nó qua đây tao cho nó tận 4 viên đấy!."

Lớp ồ lên nói, cô chủ nhiệm thấy vậy liền chút giận thay bọn tôi.- Thôi coi như mình thử lòng đi, hoạn nạn mới biết được lòng người.

Tí cô qua nói với cô Hiền(cô chủ nhiệm 11A4) cho.Ra chơi một cái là tôi lao qua lớp Hải Anh luôn, do sang nhiều lần lắm rồi nên người trong lớp coi tôi như thành viên lớp luôn.- Ý mọi người, em iu tao đâu rồi!.Họ đồng loạt chỉ tay về bàn ở ngay giữa lớp, gì đây vẫn đang học luôn chăm dữ vậy Hải Anh.- Ê xuống canteen với tao đi.- Đi luôn, tao sáng chưa ăn gì sắp tụt huyết áp tới nơi rồi!.Nhìn thấy tôi Hải Anh liền gấp sách liền khoác vai tôi kéo đi.

Hai ông tướng đã ngồi đấy sẵn, bọn tôi cũng tiến đến.

Hải Nam đang chăm chú lướt điện thoại nhìn thấy tôi vội kéo đến kheo chiến tích.- Ê Ly ơi, tao vừa tìm thấy một bài hát hợp với mày lắm luôn.Nhạc à, đúng cái tôi thích luôn.

Nói ra thì hơi khó tin, nhưng từ nhỏ đến giờ ước mơ của tôi vẫn luôn là trở thành một ca sĩ, ngày nào rảnh tôi còn tự sáng tác lời nhạc cơ.Uầy bài này kiểu sinh ra dành cho tôi luôn, tên dễ thương quá "Ta cùng nhau đến thăm nhà Rùa".Hải Nam liền bật lên cho tôi nghe, nhạc nhẹ nhàng nhưng cuốn.Ta cùng nhau đến thăm nhà rùa.Xin xin chào rùa nhé!.Sao rùa mãi chốn ở trong nhà?.Sao cứ mãi u sầu.Này bạn rùa kia ơi, hãy bước ra đây nào........Đã thêm vào mục nhạc yêu thích.Hình như bài này có ở trong doraemon thì phải.Đang đeo tai nghe nhạc, bên cạnh thì Hải Nam không ngừng đút cho tôi ăn.

Phía đối diện cặp đôi Hải Anh với ông anh già của tôi cũng tình tứ không kém.

Bỗng mọi người đổ dồn ánh mắt vào một bạn gái chạy đến chỗ tôi, thấy thế tôi liền tháo tai nghe ra, nhìn sang thì đó là cô bạn Khuyết An Dương mà tôi gặp hôm đi sinh nhật Hải Nam.

Một ngàn câu hỏi chạy trong đầu tôi "Ủa sao lại ở đây?".Hải Nam từ nãy giờ đang bận gỡ thịt cho tôi mà giờ mới ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt lại chắc cũng thắc mắc như tôi.- An Dương, sao em lại ở đây.Cô gái kia cứ tíu ta tíu tít cười mãi, tự nhiên ngồi xuống ôm vào tay Hải Nam.- Tại em muốn ở gần anh á, nên em xin mẹ về đây học rồi.Hải Nam chẳng ngạc nhiên mà ngược lại gỡ tay An Dương ra, quay sang đút cho tôi tiếp.- Thôi em lên lớp đi.Tôi thấy mặt An Dương hơi liếc đểu tôi, hậm hức nói.- Tao chuyển về đây vì mày mà, nó chỉ là người yêu mày thôi, tao mới là thanh mai trúc mã của mày mà!.Tưởng ngoan hiền, ai ngờ hai mặt vậy, ngồi đây lâu tôi rất mất tâm trạng nên đứng dậy bỏ về lớp luôn.

Thấy vậy Hải Anh liền kéo Thế Anh đi cùng.- Bà cô của tôi ghen à, tao thấy mày có tình địch rồi đấy!.Hải Anh thấy mặt tôi khó ở liền nói an ủi.- Mày lo gì, mày xinh hơn nó mà.- Tao ghen bao giờ?.Đang nói thì Hải Nam ôm lấy tay tôi, khỏi ngu ngơ.- Sao tức giận rồi, tao làm gì sai à?.Con Nai ngơ ngác đây sao, nhưng nó không biết mình giả bộ rất ngu.

- Không tao sai, mày không ở lại với cô thanh mai trúc mã của mày đi ra đây làm gì.

Làm màu à.- Ơ tao với mày là thanh mai trúc mã mà.Ừ thì cũng đúng, nhưng sao tôi lại tức giận nhỉ, điên mất thôi.

Mày ngáo rồi Ly ạ, tỉnh đi em.Nhìn cái mặt nó kìa ngơ ngác chưa, làm tôi cứ tưởng mình sai cơ.Thế Anh nó nói nhỏ với cái Hải Anh nhưng đâu có biết tôi nghe được rõ 1:1 đâu.- Ê mày, hình như tao ngửi thấy mùi chua chua thì phải.- Giấm chua đấy!.Vào đến tiết sau lại đúng là môn Lý, thầy còn chưa lên, nên tôi thong thả vào lớp vừa vào phát thì bọn lớp tôi liền hét to lên.- Chào Ly con nhà ông Lưu nhá!.Đụ m*, sao chúng nó biết tên bố tôi vậy, nhưng đáp án liền hiện ra trước mắt tôi, chúng nó đang cầm tờ giấy thống kê học sinh trong đấy đầy đủ tên bố mẹ tôi luôn.- Hứ, tao cũng chào Thành con nhà bố Công nhá.Tưởng tôi không biết tên bố nó à, các bạn còn non lắm.Thầy lên lớp liền ổn định lại, vẫn là bước dạo đầu kiểm tra bài cũ, nhưng hôm nay không kiểm tra miệng mà lại mời lên bảng làm bài.

Tôi đã cố chốn rồi nhưng không hiểu sao vẫn bị mời, may sao ông anh zai tôi cũng được mời lên.- Ê help me, bài này tao không biết làm.- "Không đấy, đứa nào sáng nay trêu tao già."

Thế Anh vừa viết vừa trả lời.Giờ tôi lại hiểu tại sao thằng Hải Nam nhớ dai như đỉa rồi do chơi với thằng này nhiều quá mà, nhưng giờ không phải lúc tôi cãi nó.- Thôi em xin lỗi mà , anh trai yêu dấu giúp em đi.

Rồi tao cho mày biết in4 thằng dạo này đang tán con Hải Anh cho.Không cần suy xét nó liền đọc đáp án cho tôi chép.- Ok chốt!.Làm riết nhiều lúc tao tưởng tao không phải em mày luôn Thế anh ạ.

Má nó tưởng vậy mọi chuyện sẽ xong xuôi nhưng không, đang đọc thì thầy bắt Thế Anh đi về nhưng tôi đã làm xong đâu.

Đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì bỗng Hải Nam đi lên bảo có chuyện muốn nói với thầy, đi qua còn đưa cho tôi tờ giấy đáp án.Xong bài về chỗ, không ngoài dự đoán được học sinh giỏi nhắc bài thì không mười mới lạ.- Cảm ơn bạn nhiều nha!.Tôi vừa cười vừa nói, Hải Nam không hiểu sao cũng cười nhưng thôi ý là mày đừng cười được không.

Đẹp trai lại còn hai nún đồng tiền ai mà chịu nổi đây.- Sao hết giận chưa, dù không biết tao đã làm gì sai nhưng trong tình huống nào thì lỗi đều tại tao hết.Uầy trưởng thành thế, đúng người yêu Ly này chọn có khác chất lượng thật.- Không giận!.

---------------------------------------☆-----------Hi nhô, mọi người ơi tớ thất sủng rồi sao, chương 19 chưa lên được 100 người xem😓😓, à tớ đang phân vân chắc chương sau mình ngược cặp chính tí nha!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 21: Hải Nam Pov's


Sau khi chúc bé Rùa ngủ ngon, thì tôi cũng lên giường nằm nhưng không ngủ mà chơi game.

Đang combat hăng say thì bỗng ngoài cửa có tiếng gõ.- "Anh hai ơi, xuống dưới nhà mẹ có việc muốn nói."

Hóa ra là cái Nhi, muộn thế này rồi mà bố mẹ còn tìm tôi làm gì nhỉ.Tôi bước xuống giường đi ra ngoài mở cửa, cái Nhi từ nhỏ đã bị bệnh tim nên cơ thể đã luôn rất yếu, trời hôm nay khá lạnh vậy mà nó lại đi chân đất.

Tôi khẽ cốc vào đầu nó.- Về phòng lấy dép đi đi, em muốn ngửi mùi thuốc khử trùng nữa à!.- Không...không em không muốn đâu.- Vậy thì ngoãn về phòng đi.Đã khuya rồi bố mẹ còn gọi tôi làm gì, tôi hoài nghi mà bước xuống.- Mẹ tìm con có việc gì?.Chắc có chuyện gì quan trọng thì họ mới vẻ mặt nghiêm túc như vậy, tôi bước nhanh lại bàn ngồi.- Hải Nam này mẹ có chuyện muốn bàn bạc với tôi đây.- "Mẹ nói đi."

Mẹ tôi nhìn tôi bất đắc dĩ thở dài mà nói.- Từ lâu con luôn có khao khát được đi du học đúng không, mẹ đã chuẩn bị xong hết rồi.

Thứ 5 này con sẽ đi!.Đúng du học là ước mơ của tôi nhưng bây giờ không phải lúc, tôi không muốn xa bé Rùa.

Nhưng nó thực sự là một cơ hội tốt.- Có sớm quá không mẹ, hay để mấy tháng nữa đi.Bố tôi từ nãy giờ trầm ngâm nghe tôi nói vậy liền lên tiếng.- Đây không phải trò đùa mà con thích lúc nào thì đi, ba mẹ quyết định rồi, với lại cái Nhi sắp tái khám rồi có gì con qua đó chăm sóc em nữa.Tôi khó sử không biết phải làm sao, thì một thân hình nhỏ nhắn chạy lao xuống đến chỗ tôi ngồi, Nhi nhìn tôi rồi lại nhìn bố mẹ, nó liền giải vây giúp tôi.- Anh hai còn có người thương nên không đi được đâu, để thời gian nữa anh đi cũng không muộn mà bố.

Con không sao đâu con lớn rồi mà tự chăm sóc mình được, hơn nữa còn bác cả mà..Em tôi hôm nay bảo vệ tôi vậy, bình thường tôi toàn trêu nó vậy mà nó vẫn giúp tôi.

Hầy Nhi nhà mình trưởng thành thật rồi, qua đấy sớm cũng rất tốt nhưng tôi vẫn muốn hỏi bé Rùa xem thế nào.Sáng hôm sau, từ rất sớm tôi đã đi qua nhà bé Rùa, nhưng tôi không biết nói như nào cả đành rủ thằng Thế Anh đi ra chỗ nào nói chuyện.Nhìn thấy tôi Thế Anh bày ra cái vẻ mặt bất ngờ, tay bá lấy vai tôi giọng cà nhây nói.- Gì đây, qua tìm con Rùa à.

Nhưng hôm nay nó phải ở nhà học bài rồi.Tưởng bé Rùa còn đang ngủ chứ, nhưng giờ không phải là lúc tôi nhớ người yêu.

- Không tao qua tìm mày, đi ra nét nói chuyện đi.Bọn tôi không có thói quen ra mấy quán nước mà chỗ tụ tập luôn là quán nét đầu ngõ nhà Thế Anh.- Nói chuyện sao phải ra đấy, nhưng thôi cũng được, đi đi ra tao luyện tay tí!.Vừa bước ra đến cửa thì một thân hình nhỏ bé của cái Ly chạy đến, nó 1m60 nhưng khi đứng với tôi thì vẫn là lùn.

Nó chạy đến chen vào giữa tách tay Thế Anh ra khỏi người tôi, nhí nhảnh ôm lấy tôi nói.- Đi chơi à, cho tao đi với!.Đi bàn việc làm sao nói tin tôi đi du học không khiến nó bất ngờ thì làm sao mà cho nó đi với được, nhưng không cho đi bé Rùa sẽ giận tôi mất, đang khó sử thì giọng Thế Anh lại vang lên không một động tác thừa kéo cổ áo cái Ly lên, liếc nó.- Ừ đi chơi, nhưng mày cút ở nhà học bài cho tao.

Mày vẫn chê điểm mày chưa đủ thấp à?.Thế Anh dám nặng lời với người yêu tôi thế à, tôi chưa kịp cất tiếng thì lại là cái giọng có phần đanh đá của Khánh Ly vang lên.- Không cho đi thì thôi, mày đừng tưởng mày là anh tao rồi muốn làm gì thì làm nhá!.- "Rồi sao?.

Thái độ này của mày mà để mẹ biết là tên mày bị gạch ra khỏi sỏ hộ khẩu đấy em!."

Hai anh em nhà này không ai chịu nhường ai.- Học thì học.Vừa nói bé Rùa còn nhìn sang tôi, rồi nói tiếp.- Hải Nam ở nhà dạy tao học, còn Thế Anh mày thích thì tự đi một mình đi!.Tôi nhìn vẻ mặt bực tức của Khánh Ly mà vô thức cười, làm sao đây người yêu tôi giận mà sao lại đáng yêu thế này.

- Thôi để khi khác nhá, tao đi với Thế Anh đi có việc tí.

Bé Rùa cứ ở nhà học đi về tao mua bánh kem với trà sữa cho.Nghe thế mặt nó hớn hở lại, nhìn tôi vẻ mặt mãn nguyện.- Hứa đấy nhá, người yêu mình tuyệt nhất ai như cái ông anh già kia nhìn cái mặt thấy ghét.Dứt lời Khánh Ly quay người đi lên phòng, để lại Thế Anh với cái mặt đen như đít nồi.

Nhưng rồi tâm trạng của nó lại quay ngoắt khi vào quán nét.- Chú Hương cho cháu 2 máy trong phòng riêng ạ.Ngồi chơi game một lúc tôi mới nhớ ra chuyện chính liền kéo tai nghe của thằng Thế Anh xuống, tự nhiên đang đánh mà bị mất âm thanh nó lại dở thói cáu bẩn bực tức nhìn tôi oán hận.- Mày lại làm sao nữa, tao đang chơi mà.Nhìn cái mặt nó mà tôi muốn đấm cho phát ghê, nhưng mà tôi là người nhờ vả nên không làm vậy được.- Ê Ly ....thứ 5 tuần này tao phải qua Mỹ du học rồi.Thế Anh ngơ ngác nhìn tôi.- Cái gì thứ 5 á, gì vội vậy, rồi bà cố nội nhà tao biết chuyện chưa.Bé Rùa mà biết rồi thì làm sao mà giờ tôi còn ngồi đây với nó được, tôi bất lực lắc đầu.- Tự nhiên hôm qua mẹ tao thông báo, xong không cho tao quyền từ chối.

Mà bé Rùa chưa biết, tao giờ không biết nói như nào?.- "Mày học giỏi vậy sao mà trong chuyện tình cảm ngu ngơ thế con!."

Nói kiểu này mà bình thường là nó vào viện rồi đấy.- Rồi giờ phải làm như nào.- Um..theo tính cách của con Ly khi nghe chuyện này kiểu gì cũng giận mày ngay luôn vì tội không báo cho nó biết sớm.

Nhưng mày cứ nói là mày cũng mới biết kiểu gì nó cũng thông cảm cho thôi.Sao nhìn mặt thằng này thiếu uy tín thế nhỉ, tôi gặng hỏi lại.- Mày chắc là bé Rùa ủng hộ tao không?.- Mày cứ gọi bé Rùa hoài vậy Hải Nam nghe sến vãi.- "Mà tao không chắc, tỉ lệ 1:100, mày phải dựa vào sự may mắn của mày rồi.

Nhỡ đâu mày lại nằm trong một 1% đấy thì sao."

Vậy mà Thế Anh nó nói như thật vậy.- Mày chẳng làm nên trò trống gì mà?.- Hầy tao kể cho mày một sự tích là mày sẽ hiểu thôi.

Lúc trước bố tao có chuyến đi công tắc phải sang tận bên Anh, nhưng quên không báo cho nó biết, đến khi còn có một ngày tưởng là nó biết rồi tao có qua bảo nó sáng mai tiễn bố ra sân bay.

Nghe xong con Ly nó khóc luôn, tao không biết lý do nhưng sáng mai dù cả nhà gọi thế nào nó cũng không chịu dậy, dù bố tao đã giải thích do bận rồi.

Thế là bà cố nội tao giận đến tận khi bố tao về luôn.Nghe Thế Anh nói xong tôi vừa có một ít niềm hi vọng liền tụt xuống mức âm luôn.

Tôi đứng dậy đi ra cửa về, Thế Anh liền hét.- Mày bảo bao tao cơ mà.- Yên tâm tao thanh toán rồi.- Phải thế chứ, cố mà nghĩ cách đi, ông đây chịu thôi!.Lúc đi qua tiệm bánh tôi có ghé vào mua vài loại nhưng phải là vị socola vì đó là vị bé Rùa thích, và mua cả trà sữa nữa, tôi vừa đi vừa nghĩ cách nhưng khi đến nhà Khánh Ly rồi mà tôi vẫn không biết làm sao.

Lên đến phòng thì thấy cái Ly đang vùi đầu vào giải toán.

Tôi bước lại.- Chăm vậy sao, nghỉ một lúc ăn bánh này.Nhìn thấy bánh mắt bé Rùa sáng lên, từ từ cầm lấy, cười tít mắt.- Cảm ơn bạn nhím nhiều, yêu bạn quá đi mất thôi.Khánh Ly thì vô tư ngồi ăn, còn tôi thì vẫn không biết mở lời như nào.

Mãi mới thốt ra được.Mà hình như lúc đi lên đây không thấy bác gái đâu thì phải.- Mà Ly ơi, mẹ mày đâu rồi.

Mà biết trai hay gái chưa.Khánh Ly vừa ăn vừa đáp lại tôi.- Là một bé trai, còn mẹ tao đi ra ngoài tìm bạn bè nói chuyện rồi.

Mong sao cái thằng em này có thể thừa hưởng vẻ đẹp của tao.Đúng vậy bé Rùa xinh như thế này cơ mà, không thừa hưởng được gen này thì hơi phí.À quên mất chuyện chính.- Bé Rùa ơi, 2 hôm nữa tao sẽ qua Mỹ.

Tao mới biết hôm qua nên liền nói với mày luôn, mày cũng biết đó là ước mơ của tao mà nhưng nếu mày muốn tao ở lại thì tao sẽ không đi nữa.Tôi lấy hơi nói một tràng dài, nghe xong hành động đang hút trà sữa của Ly cũng dừng lại, ngẫm một lúc mãi mới quay ra nhìn tôi.- Hâm à, đó là ước mơ của mày mà, tao mừng còn không hết nữa ý.Sao nghe câu ấy tôi lại không muốn đi nữa vậy, bạn gái tôi đẹp xuất sắc thế này, tôi mà đi nhỡ bị ai cướp mất thì sao.- Mày không giận tao à.- Không giận gì?.- Thì tại tao không nói với mày sớm ý.- Mày cũng vừa biết mà, người không biết là người không có tội.Vậy là không còn việc gì lưu luyến nữa rồi, tôi qua đấy du học 3 năm nhưng sẽ cố gắng về chơi với bé Rùa nhiều hơn.Ngồi chơi một lúc thì tôi cũng ra về, vừa vào tới cửa thì một giọng con gái cất lên, đây không phải giọng Uyển Nhi mà đó là một người tôi không còn lạ gì.- Hải Nam mày về rồi à, nghe tin mày chuyển qua Mỹ tao liền quay về Mỹ và một điều trùng hợp nữa là tao với mày còn học cùng trường đấy.An Dương là bạn từ nhỏ của tôi, nên tôi cũng không muốn gây xích mích gì.- Ừm, vậy mong mày chỉ giáo thêm!.- Không thành vấn đề.Tôi bước đến ghế sofa ngồi, An Dương cũng ngồi theo.- À mà đúng rồi, mày với cái Khánh Ly yêu nhau thật à, hay mày lại chỉ muốn yêu qua đường thôi.Chắc tại do tính cách của tôi có hơi giống redflag nhưng tôi thề cái Ly là mối tình đầu luôn, và là tình yêu chân thành chứ chưa từng nghĩ đến chuyện yêu qua đường bao giờ.- Tao yêu cái Ly thật lòng, mày bớt cái mỏ lại đi.An Dương thấy tôi khẳng định vậy lại nói tiếp.- Tao không phải là muốn nói xấu ai, nhưng tao thấy con Ly không phải là cái loại tốt đẹp gì đâu!.- Bé Rùa như thế nào tao biết rõ nhất, mày đừng bịa đặt mấy cái thứ không tốt để ảnh hưởng đến người yêu tao nữa, tao coi mày là bạn nên không muốn cãi nhau với mày đâu.

Đây coi như là lần đầu cũng như lần cuối tao nhắc về vấn đề này.!Ai cũng bảo An Dương thích tôi nhưng tôi không tin đâu, vì từ nhỏ chúng tôi luôn coi nhau như anh em mà.

Tôi đứng dậy đi vào phòng.Hôm nay mẹ tôi cũng đã làm thủ tục chuyển trường cho tôi rồi.

Nghĩ lại tự nhiên lại phải xa Nam Định cái nơi gọi là đất học này đã lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của tôi, nói không lỡ thì là nói dối và cái tôi không muốn rời xa nhất đó là bé Rùa.--------------------------------------------------------Chương mới của tuần này đây ạ, nhớ vote cho tớ nhá các baby ơi, có sai xót gì nhớ báo tớ để kịp thời sửa chữa nha.Đăng tối vầy không biết có ai xem không đây!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 22: Hải Nam POV's


Thời gian tuần hoàn triền miên cứ thế trôi đi mà không chờ đợi một ai và hôm nay đã đến là ngày tôi phải bay rồi.

Vừa cầm vali đi ra xe tôi vừa chìm đắm trong suy nghĩ, có lẽ là sự nuối tiếc.

Đến tận khi mẹ tôi gọi lên xe tôi mới quay về hiện thực.Chuyến tôi bay là lúc 8h30 nhưng tôi phải đến sớm hơn một tiếng để làm thủ tục các vấn đề liên quan.

Đang ngồi ở ghế chờ thì nhìn từ xa thấy Thế Anh đang đi đến nhưng dù tôi có tìm mãi thì cũng chỉ có Thế Anh và Hải Anh thôi còn bé Rùa thì không thấy.Tôi tự an ủi bản thân chắc là bé Rùa đến sau, Trương Thế Anh có thể gọi là bạn thân nhất của tôi, chơi với nhau từ lúc còn cởi chuồng tắm mưa rồi.

Nó tiến đến vỗ vào vai tôi.- "Thế là giờ đây tao lại mất đi một người bạn đồng hành cùng đi trốn học rồi!."

Không biết là nó buồn thật không nữa.Nhưng giờ tâm trạng tôi không còn sức đùa với nói, tôi gặng hỏi.- Bé yêu của tao đâu rồi, chắc đến sau nhỉ.Thế Anh đang cười nghe tôi nói liền dập tắt nụ cười đấy luôn, quay sang nhìn Hải Anh.

Cái Hải Anh thở dài buồn rầu nhìn tôi cất tiếng.- Cái Ly nó không đến đâu, nó bảo hôm nay mệt không đi được, mày hiểu cho nó nhá.Cái gì ốm á, hôm qua còn cùng tôi đi chơi khắp nơi cơ mà sao giờ lại ốm rồi.

Tôi sốt ruột định chạy về nhà nó một chuyến, nhưng nhìn giờ bay sắp đến rồi lưỡng lự một lúc tôi vẫn quyết định chạy đến nhà xem Khánh Ly thế nào cùng lắm mai tôi bay chuyến khác.Nhưng vừa định bước đi thì từ xa Khánh Ly và Hạo Thiên đang đi tới, thấy tôi bé Rùa chạy lại.- Sắp bay rồi, mày còn định đi đâu nữa!.Con Ly này, tưởng ốm nhưng nhìn mặt nó thì còn khẻo lắm.

Tôi ngơ ra 1 giây rồi cũng vui vẻ trả lời.- Tưởng mày không đến, tao đang định không đi nữa.- "Không phải giờ tao đã đến rồi sao, tại phải qua dẫn cả thằng cháu tao đi nữa nên đến hơi trễ.

À mà Uyển Nhi đâu, em ấy cũng đi cùng mày mà sao không thấy."

Sao không hỏi tôi mà lại gọi em tôi vậy.Tôi đang định cất lời thì từ đằng sau cái Nhi nó đang chạy tới.- Em đây ạ, em vừa đi check in một số thứ.Còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng con em tôi đâu, nó đã vót sang chỗ Hạo Thiên đứng, giọng nhẹ nhàng khác xa cái giọng nó nói chuyện với tôi.- Anh Hạo Thiên, anh tới rồi ạ.Tôi còn đang đầy dấu chấm hỏi trong đầu, nghi hoài một lúc tôi đã đưa ra kết luận con em tôi đã cảm nắng thằng bạn tôi rồi.Mà kệ dù gì cũng không liên quan đến tôi, quay sang ôm lấy tay Khánh Ly.- Bé Rùa tao đi rồi mày có buồn không?.- "Không.." trả lời dứt khoát vậy, bé Rùa hết thương tôi rồi.Tôi đen xì mặt ngước lên nhìn người con gái trước mặt đầy oán trách.

Thấy vậy Khánh Ly còn bật cười thành tiếng khó khăn nói thêm.- Tao đã nói xong đâu, mày đi thì tất nhiên tao sẽ buồn rồi.Một điều dù không muốn nói ra nhưng mỗi khi tôi đứng gần Khánh Ly người nó lúc nào cũng có một mùi sữa rất thơm khiến tôi chỉ muốn cất giữ làm của riêng thôi.

Tôi sợ khi tôi đi sẽ có rất nhiều người bám lấy bé yêu của tôi mất.- Rùa ơi tao sẽ đi 3 năm đấy, mày đợi tao nhá!.Tao ngóng chờ câu trả lời của Khánh Ly đến nỗi không dám thở mạnh, Khánh Ly liền gật đầu nhẹ nhàng nói tay còn thuận tiện giơ lên, tôi hiểu đấy là nó đang muốn xoa đầu tôi vô cùng hợp tác mà hơi cúi xuống.- "Không sao tao chờ được mà!."

Sao tôi nghe Khánh Ly nói mà trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt vậy.

Dù hốc mắt Khánh Ly chỉ hơi đỏ thôi cũng khiến tôi hốt hoảng hỏi han.- Mày sao vậy.- "Không sao, 3 năm thôi mà tao chờ được, đến khi ấy cả hai đều trưởng thành thì đó cũng là một điều kiện tốt."

Bé Rùa của tôi vừa cười vừa nói.Uyển Nhi đang nói chuyện với Hạo Thiên nghe cái Ly nói liền chen miệng nói, như có ý giúp tôi nhưng hình như là đe dọa.- Chị Ly cứ yên tâm, qua đấy anh em mà léng phéng với đứa nào em báo luôn cho chị.

Để chị chia tay anh ý luôn.Ủa rồi mày là em ai vậy Uyển Nhi.Tôi còn dặn dò cái Ly vài điều.- Này Ly, lúc tao đi mà mày dám lén khóc, tao mà biết liền bay về luôn đấy cho mày một trận.

À đúng rồi, mày bị dị ứng với tôm nên dù có thích cũng không được ăn đâu, ngủ đủ giấc vào, đừng thức khuya đọc tiểu thuyết nữa.Khánh Ly nghe tôi mà gật đầu lia địa, giọng còn cà chớn đùa lại tôi.- Rồi rồi mình biết rồi, mày sắp giống ông cụ non rồi đấy.Tôi hơi nhoẻn miệng cười, véo mũi nó một cái.

Thế Anh từ nãy giờ xem chúng tôi thể hiện tình cảm mà tỏ vẻ khinh bỉ nhìn tôi, thằng này chắc đang tự vả mặt mình đáy nó với con Hải Anh cũng đau kém bọn tôi đâu.- "Máy bay mang số hiệu 40209TN09 sắp khởi hành, mời các hành khách trên chuyến bay vui lòng trở về cất hành lí để chuyển bị cất cánh.

Xin nhắc lại...." lời của tiếp viên nói qua loa phất thanh của sân bay, Thêa Anh vội dục tôi.- Đi rỗi, khổ chúng mày làm như không bao giờ gặp lại nhau nữa vậy, thằng Hải Nam đi rỗi không lại muộn.Dù không nỡ rời đi nhưng tình thế lại bắt buộc.- "Thôi đi rỗi không muộn đấy, mày cũng vậy sang đấy ở nơi xa lạ cũng phải ăn uống đầy đủ vào."

Sao tôi nghe câu nói này của bé Rùa giống như người vợ dặn chồng sắp đi công tắc vậy.Tôi muốn trước khi đi được ôm cái Ly một cái, tôi dang hai tay ra bé Rùa hiểu ý ôm chầm lấy tôi, tôi nhẹ nhanh xoa tóc Khánh Ly thầm nói nhỏ vào tai nó.- Lại đây nào cô bé, ôm lấy anh, nhớ nhé khi nào thế giới ngoài kia đối xử tệ bạc với em thì hãy nhớ rằng anh sẽ luôn sẵn sàng che chở cho em.Bé Rùa ngục đầu xuống vai tôi khẽ cười, giọng nỉ non.- Ai cho mày xưng anh chứ, bằng tuổi nhau đấy.- Nhưng tao sinh trước mày mà.Ôm một lúc tôi cũng dần rời vòng tay, quay đầu bước đi thuận tay kéo cái Nhi.- Đi thôi, nói chuyện mãi.Tôi đi dật lùi nỏ nụ cười vẫy tay chào bé Rùa.- Thôi anh đi đây, các em ở lại mạnh khỏe nhé.Thế Anh liền cười đùa nói.- Bao giờ về nhớ mua quà đấy.Tôi vừa bước được hai bước liền thấy Thế Anh cùng Hạo Thiên chạy đến ôm lấy tôi khóc sướt mướt trước sự ngỡ ngàng của tôi và Khánh Ly, còn Hải Anh thì vôi che mặt đi tỏ vẻ không nhận người yêu.Tôi hất chúng nó ra rồi đi vào, tôi còn lạ gì bọn này nữa, chúng nó khóc để tôi lúc về nhớ mua quà đấy mà.Tôi đi đến chào bố mẹ rồi cùng cái Ly bước lên, sau 4 tiếng tôi và Uyển Nhi đã có mặt tại đát nước Mỹ, vừa xuống sân bay đập ngay vào mắt tôi một vườn hao hướng dương trước cửa.Tôi lại nổi hứng muốn làm thơ, nhưng chỉ trong suy nghĩ thôi."

Nhìn bông hoa hướng dương kia đi.

Như hoa hướng dương kia.

Trái tim tôi chỉ hướng về em.

Vì em là mặt trời.

Mặt trời của tôi."

Bé Rùa thật sự rất tốt khiến tôi bác bỏ được cái suy nghĩ, từ tình bạn nên tình yêu sẽ không bên lâu được.

Tôi đỡ lấy vali hộ cái Nhi rồi đi ra bắt taxi đi đến nhà bác cả tôi.Dọn dẹp đồ đạc vào phòng xong tôi nằm ra giường liền nhắn cho cái Ly tin nhắn để nó yên tâm.Nước Mỹ thật sự rất đẹp, nhưng nó lại thiếu đi bé Rùa nên đối với tôi nó cũng chỉ tạm vậy, do thời gian chênh lệch nhau nên giờ tôi cũng không tiện gọi làm phiền bé Rùa ngủ.Thời gian xa nhau 3 năm phải trải qua cảm giác yêu xa thật sự không phải chuyện dễ dàng, nhưng thời gian ấy cũng đủ để tôi hoàn thiện bản thân để trở thành một người đủ tư cách bảo vệ người mình yêu nhất.---------------------------☆--------------------------Chương hôm nay hơi ngắn mong mỏi người thông cảm cho tớ hứa sẽ bù vào chương sau nè.Thế là giờ cp chính phải trải qua cảm giác yêu ca rồi, liệu họ có thể cố gắng vì tình yêu không tớ sẽ trả lời từ từ nè.

Thế là từ giờ na9 sẽ xuất hiện rất ít nhaHiện tai các chương của mình rất Flop nên mong mọi người ủng hộ, nếu chương này và chương trước nên 100 người đọc tớ sẽ bão chương ạ.

Hứa được lm đc nè.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 23: Chuỗi ngày khi không có cậu.


Nhớ vote cho tớ nhé các độc giả thân yêu ơi!.

--------------------------------
Thế là Hải Nam cũng đã đi được một tuần rồi, sau bao nhiêu ngày tâm trạng tôi tụt dốc không phanh có thể là buồn vì sự xa cách giữa tôi và Hải Nam thì giờ đây nó đã quay về lại quỹ đạo của nó.Sáng nay thi cuối năm xong thì chiều nay tôi được nghỉ, đang nằm trong phòng điều hòa mát lạnh call video với Hải Nam thì mẹ tôi gọi xuống.-📲 Ê mẹ tao gọi rồi, tắt trước nha tối có thời gian mình nói chuyện tiếp.Mặt nó nghe vậy dù không muốn, bất đắc dĩ nói.- 📲Ờ, chán thế mãi mới được nói chuyện với bé Rùa mà.Tôi trực tiếp tắt điệt thoại lao xuống nhà, hóa ra bà tôi mới lên.

Lần nào cũng vậy mỗi bận lên bà lại tay xách nách mang một đống đồ, nhưng toàn đồ ngon thôi.

- Bà mới lên ạ.- "Ừm, nào nào lại đây phụ bà mang đồ vào."

Mồ hôi bà lấm tấm trên trán.- Bà hẳn là mệt lắm rồi, bà cứ vào phòng chơi với mẹ con đi đồ cứ để đấy con mang cho.- Vậy cháu giúp bà nhé, bà vào nghỉ ngơi một lát.Bóng bà dần khuất sau cánh cửa phòng, nhìn đống đồ trước mặt tôi thở dài với sức lực của tôi thì khá nặng để chuyển vào, tôi lại sử dụng chiếc giọng đặc thù gọi vọng lên trên.- Thế Anh ơi, mày xuống chuyển đồ hộ tao cái, ngủ mãi thôi.- "Đây, mồm đã như cái loa phát thanh rồi còn hét lên, mày muốn thằng anh này điếc luôn à."

Thế Anh vác cái mặt vẻ không phục chậm rãi bước xuống.Đồ nhiều đến lỗi phải mất gần 20 phút để chuyển đồ vào tủ, vừa xong thằng anh tôi liền lao luôn lên phòng còn tôi do chán quá, nên đã vào chơi với mẹ, phòng mẹ to gần gấp 2 phòng tôi nên cứ phải gọi là thoáng đãng, trên giường bà và mẹ đang nằm tâm sự.

Tôi liền nhảy lên nằm xuống cùng, thấy vậy mẹ cười nhẹ nói.- Cô nương vào đây làm gì, lại định xin cái gì à.- "Mẹ nghĩ con vào đây chỉ với mục đích đấy thôi à?..mẹ toàn nghĩ oan cho người xấu...à nhầm cho người tốt thôi."

Tôi mân mê vuốt ve chiếc bụng to tròn của mẹ, chắc cũng đã gần 5 tháng rồi.Bà tôi dùng đôi bàn tay nhăn nheo vì vất vả và cũng vì tuổi già, xoa nhẹ mái tóc tôi, giọng khàn khàn nói.- Rùa của bà dạo này càng ngày càng xinh rồi, nào cháu nhìn xem em trai nó lớn rồi đấy cháu thử nói xem em có trả lời không?.Tôi khó hiểu vì nó còn bé tí thì làm sao mà hiểu được tôi nói nhưng với kinh nghiệm xem tiktok mấy chục năm rồi thì nghe bảo em bé sẽ có phản ứng trước câu nói của bạn, tôi đem ánh mắt mong chờ, một tay xoa bụng mẹ vừa hỏi.- Cục Cưng ngoan của chị , nghe thấy chị gọi không nè.Trong ánh mắt mong chờ thì bụng mẹ tôi có chuyển động sau câu nói của tôi, tôi vui mừng hét lên.- Mẹ với bà nhìn này em trai con nó vừa động đậy đấy!.Mẹ với bà bật cười trước sự ngây thơ của tôi, mẹ hơi cốc nhẹ vào đầu tôi.- Em trai con nó nghịch như con vậy, ngày xưa mang thai con, bé Rùa suất ngày đạp bụng mẹ thôi.Tôi ngày xưa vậy á, nhưng lúc đấy tôi làm gì có ý thức đâu nên người không biết thì không có tội.- Em trai ơi, mai sau sinh ra nhớ phải thừa hưởng gen xinh đẹp của chị nha đừng như anh Thế Anh của em đã xấu lại còn mắc bệnh ảo tưởng.Tôi đang chăm chú nhìn phản ứng của đứa em mình thù đằng sau có tiếng mở cửa, Thế Anh chậm chậm bước đến, cúi xuống bên tai tôi nói âm vang không lớn nhưng đủ tôi giật mình.- Mày nói xấu ai đấy, con trai không giống tao mà giống mày để nó nhìn trẩu như mày à.Tôi giật mình quay ra vã bộp vào mặt nó một cái điếng người, đây là phản ứng tâm lí sợ hãi thôi mà chứ tôi không có cố ý.

Thế Anh ngơ ngác đưa tay lên chỗ vừa bị tát nhìn tôi đầy dấu hỏi chấm.- Con điên này mày làm cái quái gì vậy?...sao mày đánh tao.?.- "Mày vào đây làm gì, chỗ con gái người ta nói chuyện không phải chỗ mày hóng hớt..!"

Tôi vội lảng sang chuyện khác vì nếu không nó sẽ cho tôi răng môi lẫn lộn quá.- Bà cố nội của tôi lên nghe điện thoại đi ạ, con đang chơi game cũng không yên.

Thằng Hải Nam không gọi được cho mày liền quay qua phá tao...!- "Biết rồi, mày game ít thôi không tao bảo người đến trị mày đấy..!"

Sao trước đây tôi không biết thằng Hải Nam dính người vậy nhỉ, thôi kệ đi dù gì một tuần bọn tôi chỉ có thể tận dụng ngày chủ nhật để nói chuyện tại bình thường múi giờ chênh lệch nên không tiện.Tôi bật dậy, di chuyển nhẹ nhàng tay ra khỏi bụng mẹ đứng lên bước xuống giường, cất giọng nói.- Hôm khác con lại xuống nói chuyện với em tiếp, mẹ và bà nghỉ ngơi đi.Bà tôi đã ngủ rồi, còn mẹ tôi thì đang lướt mạng xã hội, mắt không rời điện thoại nhưng vẫn nói.- Hải Nam gọi à, con lên nghe đi chắc có chuyện gì gấp, à nhớ chuyển lời của mẹ hỏi thăm xem thằng bé đã quen sống bên đó chưa nha.- "Vâng."

Tôi kéo Thế Anh đi ra khỏi phòng, bước lên tầng vào phòng.

Vừa cầm điện thoại lên thì một loạt tin nhắn và cuộc gọi của Hải Nam khiến tôi vô thức bật cười nhưng là nụ cười quá bất lực, tôi nằm xuống mặt giường mềm mại, ấn gọi video cho Hải Nam.Nhưng phải mất một lúc mới có người nghe máy.- Làm gì mà giờ mới nghe vậy?.- "À tao đi ra siêu thị mua một ít đồ."

Giọng nói đầy ấm áp kia vang lên nhưng nó không có bật cam.- "Bật cam lên xem nào, xấu quá không dám bật lên à."

Tôi cười khành khạch lăn lộn nhìn vào màn hình nói.Hải Nam cũng đã bật cam, vẫn là gương mặt đẹp không có điểm chê ấy, có lẽ vừa ra siêu thị về liền nghe điện thoại của tôi nên còn chưa kịp tháo mũ và khẩu trang.- Được chưa cô nương, không định để người ta chỉnh trang lại à, nhỡ đâu bé Rùa thấy tao xấu xong bỏ tao thì sao!.- Sao có thể bỏ được, người yêu tớ đẹp không góc chết thế này cơ mà...thôi bỏ mũ ra đi không biết nóng à?.Chết thật tôi bị cái nhan sắc này thao túng rồi.- " Đây giờ bỏ, ở Mỹ nhiều đồ ăn ngon cực, có nhiều loại chocolate ngon lắm.

Bao giờ về tao mua cho."

Vừa cởi mũ và khẩu trang ra nó nằm thẳng xuống giường, một phần tóc xõa ra nhìn đẹp chết người.- Vậy thì lâu lắm, nhưng nhớ đấy lúc đấy mà mày không mua thì tao không thèm nói chuyện với mày nữa.- "À đúng rồi, mẹ tao biết mày gọi thì bảo tao gửi lời hỏi thăm xem mày quen với cuộc sống bên đấy chưa?."

Mải nói chuyện quá mà tôi quên lời mẹ nói.- "Bảo với mẹ vợ là tao quen rồi nhé!."

Hải Nam nghe vậy một tay vơ lấy cái gối ôm rồi nở nụ cười nhìn vào màn hình, khẽ cất giọng nhưng có phần cà nhây.Nó gọi kiểu gì vậy, tôi cau mày lườm nó, bất lực lên tiếng.- Gọi cho đàng hoàng.- Rồi, rồi tớ sai bé Rùa đừng cau mày sẽ nhanh già lắm đấy!.- "Ý là mày chê tao già á, được mày được lắm Hải Nam ạ."

Tôi biết là nó đùa nhưng không hiểu sao từ lúc yêu đương vớ Hải Nam được nó chiều chuộng khiến tôi luôn muốn làm nũng.- Không mà, bé Rùa xinh nhất.Bỗng có giọng một người con gái chạy đến, cười tươi vẫy tay chào tôi từ bên màn hình Hải Nam.- "Em chào chị Ly ạ, em nhớ chị quá đi mất!."

Hóa ra là cái Uyển Nhi.Nhưng tôi đang định đáp lại, thì Hải Nam đã cướp mất lời, cốc vào đào Nhi.- Ra ngoài đi, anh mày đang bàn chính sự.Dù rất không muốn nhưng Uyển Nhi vẫn bước đi, nhìn em ấy đi ra hẳn rồi, Hải Nam lại quay vào điện thoại.- "Tao chưa kịp nói chuyện với Uyển Nhi dễ thương mà!."

Tôi cau mày oán trách.- Thôi nói chuyện với tao đi!.- "Mà tao nghe nói bên Mỹ nhiều gái xinh lắm à, mày có nhìn trúng em nào chưa?."

Tôi xem rồi gái nước Mỹ xinh lắm luôn vừa trắng lại vừa giỏi.- "Có nhưng mà không xinh bằng bé Rùa, người ta có để ý tao thì có đấy chứ chuyện tao để ý ai thì không bao giờ đâu.

Trái tim này dành cho bạn Trương Khánh Ly rồi!."

Vừa nói Hải Nam vừ tỏ vẻ rất vô tội nhìn tôi nhưng đối với tôi chính là vô số tội.- "Thôi lần sau mày đi học,đeo cái khẩu trang vào...bực mình!."

Tôi khó chịu nói.- Tuân lệnh, tao sẽ đeo mà, đeo cả kính râm nữa cho nó đủ combo.- "À mà mày qua Mỹ chắc tiếng anh giỏi lắm nhỉ, làm vài câu để tao mở mang tầm mắt xem nào."

Dù trước đây tiếng anh nó vẫn luôn giỏi nhưng tôi vẫn muốn xem thử.- "Muốn tao nói cái gì đây?."

Nó chậm rãi đem ánh mắt đầy sao nhìn vào màn hình, đầy tự tin.- Nói 3 câu bắt đầu bằng chữ " I" tao xem nào.Hải Nam suy nghĩ một lúc, bất giác vừa cười vừa nói.- Um 3 câu chứ gì đơn giản" I miss youI need youI love you"Bày đặt thả thính đồ, nhưng mà tui thích, tôi khúc khích cười thầm nhìn gương mặt của người vừa nói ấy mà không ngừng phấn khích.- Thôi...không nói chuyện với mày nữa...tao đi ăn làm cơm tối đã.Chưa đợi Hải Nam phản ứng tôi đã tắt đi, tôi mỗi khi ngại đều đỏ mặt nếu mà để Hải Nam nó nhìn thấy chắc tôi đội quần quá.Sau một hồi cười như điên khùng thì tôi đã bình thường trở lại, tôi vươn vai mệt mỏi, nhìn lên đồng hồ thì mới có 3 giờ chiều.

Giờ tôi lại nhớ đến lời nói dối rất vô lí vừa rồi, lại cảm thấy thật ngu ngốc ai lại đi làm cơm tối khi mới chiều chứ.Với tâm thế đang buồn ngủ, tôi nhắm mắt luôn.

Lúc tỉnh dậy cũng đã 5 giờ tối, tôi tắt điều hòa mở cửa sổ ra một cảnh tượng đẹp đến hút hồn, ánh hồng của buổi chiều tà cùng màu cam của mặt trời đang lấp ló sau đám mây khiến tôi ngây ngất ngắm nhìn tiện tay còn chụp lấy một bức.Trên instagram tôi không có nhiều người theo dõi chủ yếu toàn là người quen, tôi liền đăng tấm ảnh vừa chụp cùng dòng cap : "Trong ánh hoàng hôn tớ tìm thấy sự bình yên, một nơi trú ẩn cho tâm hồn mệt mỏi💫."

Vừa mới đang Hải Nam đã bình luận vào ngay.Nguyễn Trần Hải Nam: "Hoàng hôn đẹp thế muôn về Việt Nam ghê."

Tôi rep lại ngay.@Nguyễn Trần Hải Nam: Về là tao đuổi nha.Sau đó lại là bình luận của cặp chim di.Thế Anh: Mày có dậy không tao còn biết lối, ngủ từ sáng đến giờ, suất ngày chỉ có ăn với ngủ không vậy em?.@Thế Anh: Mày cút, tao đang xuống!.Libra- Hải Anh: Hôm nay bày đặt thả thính đồ, ghê>-
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 24: Anh hàng xóm?.


Cái nắng của miền Bắc thật sự khiến người ta khó chịu ngay ngày đầu tuần, trên con đường nắng gần như xâm chiếm hết các ngóc ngách, dù mới sáng sớm nhưng tôi đã không còn tí sức lực nào, uể oải đi đến trường.Lết thân xác bịt kín như ăn trộm bước vào lớp, may mắn là lớp tôi có điều hòa nên tôi cũng tràn đầy sức sống trở lại.

Nhìn thấy tôi con Linh lớp phó học tập chạy vội đến bá vai tôi.- "Bỏ tao ra đi, nóng như ma ôm ôm ấp ấp gì vậy, sao có chuyện gì rồi!."

Tôi nhăn nhó hất tay nó ra đi lại chỗ ngồi vừa đi vừa cất tiếng.Cái Linh lại chạy đến ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt hớn hở như trúng số, nó đưa đôi mắt long lanh như chứa sao nhìn tôi một cách đầy ẩn ý.- Mày biết gì chưa, từ giờ mày đừng nghĩ đến việc trốn học nữa.

Mới có hội trưởng hội học sinh mới kiêm luôn chức sao đỏ nữa?.- "Vãi, rồi sao mày vui thế..thôi từ giờ lại phải làm học sinh ngoan à, nhưng với cái trí thông minh này của tao thì dù có là sao đỏ hay hội trưởng hội học sinh gì đó cũng không ngăn được việc trốn học của trẫm đâu!."

Tôi tự đắc nhìn đứa bạn mình nói.- "Mày đúng là chưa biết sợ là gì mà, nhưng mày biết làm sao dù tin buồn tao vui vẻ thế không..thôi tao nói luôn cho, tao vừa đi hóng tin từ bọn lớp bên thì nghe nói anh hội trưởng ấy đẹp trai lắm lại học siêu giỏi luôn."

Càng nói nó càng phấn khích tay không ngừng lắc người tôi.Đẹp trai thì cũng kệ tôi không rảnh quan tâm, người ta bảo rồi trai đẹp lại còn học giỏi thì chắc chắn cong cho mà xem.

Ừm nhưng Hải Nam là ngoại lệ nha.Ngoài trời đã chạm mức 37 độ nhưng ngay tiết đầu tôi lại còn học thể dục.

Bị bắt chạy 2 vòng sân thì bọn tôi được cho học tự do.

Bọn con trai thì chẳng biết nóng gì vẫn chạy đi đá bóng và thằng anh tôi cũng thế.

Nhưng dù nó có ra nắng thì da thằng Thế Anh vẫn rất trắng còn tôi chỉ vừa ra nắng là không khác gì bao công luôn.

Nhiều khi tôi tự hỏi tôi với nó có phải anh em ruột không.Tụi con gái lôi tôi đến chỗ ghế đá ngồi buôn chuyện, nhưng chúng nó nói chuyện rất vô tri, tôi quyết định trốn tiết ra quán trà sữa bên cạnh để uống.

Do cổng trường đã khóa nên tôi phải ra sân sau để trèo tường ra, mọi chuyện vốn diễn ra rất xuân xẻ cho đến khi tôi đang bám vào tường chuẩn bị nhảy ra thì không biết đâu ra một giọng con trai vang lên.- "Bạn học kia, xuống ngay đang trong giờ học lại muốn đi đâu."

Hóa ra là cái người kiêm hai chức vị mà sáng nay con Linh nó mới nói..Tôi vẻ mặt không muốn nhưng tôi không muốn uống nước chè nên đành trèo lại vào.- "Em...Em ra ngoài lấy đề photo hộ cô giáo chứ không phải em trốn học đâu ạ."

Tôi đang cố giải thích nhưng lại giấu đầu hở đuôi rồi.Người con trai kia vừa mở sổ trên tay rồi ngẩng đầu lên hỏi tôi như tra hỏi tội phạm vậy.- "Em là học sinh khối mấy...hình như anh nhớ quán photo nằm ở trong trường mà em trèo tường làm gì."

Theo như cái bảng tên trên áo thì tôi biết anh ấy tên Dương, đúng với lời đồn anh ấy nhìn khá đẹp nhưng vẫn thua Hải Nam của tôi nhiều.- "Em khối 11 ạ."

Biết là không thoát được rồi nên tôi đành khai ra.- "Tí tuổi ranh mà bày đặt trốn học à, em là người vinh dự đầu tiên được nằm trong sổ trường.

Bây giờ quay lại lớp học ngay, à em tên gì?."

Anh Dương rất nghiêm túc tôi để ý hình như còn chả thèm liếc tôi một cái.- "Em tên Trương Khánh Ly, nhưng anh tha cho em một lần đi.

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại đâu anh, em hứa đây là lần đầu và cũng như lần cuối ạ."

Tôi nói vậy thôi chứ mơ gì mà lần cuối được, tôi phải chốn đi uống trà sữa chứ.- "Hóa ra là Ly hả, học sinh giỏi đội tuyển văn đây mà, thôi được rồi lần này anh bỏ qua cho.

Nhưng sao lại trốn ra ngoài làm gì?."

Hình như vừa nghe thấy tên tôi, anh liền ngửa mặt nên nhìn tôi rất lâu mãi mới lên tiếng, đôi mắt đen láy như có ý cười dán chặt lên người tôi.- Anh quen em hả?.Cách nói chuyện như người quen, nhưng mà sao tôi lại không có ấn tượng gì về anh ấy nhỉ.- "Không nhớ anh à, buồn vậy.

Nhưng chắc cũng lâu không gặp em quên cũng phải để anh nhắc lại cho em, anh tên "Thích Hoàng Dương" con cô Tư hồi trước là hàng xóm của em đây."

Anh Dương kể lại vẻ mặt ngóng chờ tôi nhớ ra.Tôi cố lục lại những mảnh cứ ức bị mất, à rồi tôi nhớ rồi.- Anh Bin hả, em nhớ rồi tại anh lớn quá em không nhận ra.Anh Dương là người mà tôi quý nhất bởi vì lúc nhỏ hai gia đình rất hay ăn chung nên tôi và anh chơi với nhau rất thân, ngoài thằng Thế Anh thì tôi còn coi anh Dương như người anh thứ hai vậy.- Ủa anh cũng học ở đây hả, sao em chưa từng nhìn thấy nhỉ.Anh Dương bật cười trước câu nói của tôi.- "Tại anh không hay ở trường mà toàn đi lên đội tuyển em không biết cũng phải.

Anh nhớ là hình như khối 11 hôm nay đang học thể dục sao em lại ra đây?."

Từ nhỏ anh đã học rất giỏi luôn, anh Bin kéo tay tôi vừa đi vừa nói rôm rả.- "Trời nóng như này mà lôi ra học thể dục, em không chịu được nên trốn đó.

Em nghe đồn hội trưởng hội học sinh mới đẹp trai lắm hóa ra là anh hả!."

Tôi dùng tay che nắng lơ đãng hỏi.- " Ừm, đẹp trai vầy ứng tuyển làm người yêu em được không?."

Anh nghiêm túc cúi mặt xuống mắt đối mắt với tôi.- "Không ạ, em có người yêu rồi, anh Bin cũng đẹp trai nhưng người yêu em đẹp trai hơn."

Tôi không để ý là từ nãy giờ bọn tôi đang đứng ở sân thể dục và nguyên cả lớp đang nhìn tôi và anh trong cái tư thế rất gây hiểm lầm này.- "Ê con Ly với hội trưởng kìa, hình như là quen nhau."

-"Gì vậy otp Hải Nam- Khánh Ly của tao lật thuyền rồi sao?."

Tiếng thì thầm bàn tán của mấy đứa lắm chuyện.- "Anh đùa thôi, mà người yêu em là ai vậy?."

Anh Dương cười nhạt có vẻ hơi hụt hẫng.- "Dạ tên Hải Nam ạ, học cùng lớp với em nhưng anh không có duyên gặp rồi tại nó mới vừa đi du học xong."

Tôi không ngần ngại giọng ngợi ca nói luôn tên ra, vì người yêu tôi giỏi vậy cơ mà có cơ hội kheo thì sao không tận dụng.- "Nhưng anh nhớ em từng nói không muốn yêu xa thì phải, em đợi được lúc cậu trai đó trở về không?."

Tôi biết anh Dương nói thế cũng không có ý gì cả chỉ đơn thuần hỏi thôi.- "Được ạ, mà làm hội trưởng hội học sinh chắc bận lắm nhỉ, anh còn kiêm luôn chức sao đỏ thì chắc công việc phải bận x2, thôi em không làm phiền anh nữa."

Tôi vừa dứt lời một tiếng tách của máy ảnh đang dõi ở chỗ chúng tôi, quay ra thì là Thế Anh với nụ cười âm mưu.Tôi vội chạy lại, tức giận giằng lấy điện thoại nó nhưng không kịp nữa rồi, cái hình ảnh ấy đã được gửi sang cho Hải Nam, tôi đang định thu hồi thì nó đã đọc.Và một dòng tin nhắn hiện lên.( Làm tốt lắm người anh em, tiền tao bank qua cho rồi, bảo con Ly tối tao gọi thì nhấc máy luôn, ông đây phải tính tội mới được.) Tôi bỗng cảm thấy hơi lạnh sống lưng, rồi đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Thế Anh, nó vội dựt điện thoại lại chạy đi mất.Cả lớp liền hồ reo lên.- Uây Ly sướng thế, đi trốn học mà lại được anh hội trưởng đưa về tận nơi thế này, chắc mai tao phải áp dụng ngay mới được.- "Chúng bay câm, đứa nào nói câu nữa tao cho phế luôn."

Tôi hét lên nhìn chúng nó với cái anh mắt như muốn giết người.Dưới cái nắng oi ả của mùa hè khiến cho tiết văn vốn yêu thích giờ trở nên vô cùng nhàm chán, tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ những chú chim xẻ vẫn đang tìm chỗ mát, hàng cây phượng đỏ rực một góc trường, một vài chiếc lá nhẹ nhàng cựa mình theo vòng xoay thời gian.

Nhìn cảnh vật trước mắt lại nghĩ đến chính mình tương lai sẽ ra sao?.

Ngay đến tôi cũng không biết, tôi không muốn quan tâm ngày mai ra sao cứ sống tốt trong hiện tại đã.Mùa hè ai cũng biết thời tiết rất thất thường, vừa rồi còn nắng mà giờ cơn giông đã kéo tới, sấm dữ dội và còn mất điện.

Không còn điều hòa lớp tôi đành mở cửa sổ ra, cảnh vật thơ mộng vừa rồi bỗng trở nên dữ tợn.

Dù đã hết tiết học nhưng bọn tôi vẫn phải ở lại trường một lúc vì ngoài trời mưa rất to.- "Ly ơi lên đây anh trở về, trời vầy còn lâu mới ngợt được!."

Hóa ra là anh Dương, dù đã từ chối nhưng anh mời nhiệt tình quá nên tôi đành đồng ý.Xuất quãng đường ngồi sau xe anh, tôi chỉ ngồi im không nói chuyện.

Một lúc anh Dương mở lời trước - "Sắp lên lớp 12 rồi em có ý định thi trường nào chưa?."

Tiếng mưa tí tách khó khắn lắm tôi mới nghe thấy tiếng anh nói, giọng nhẹ nhàng vang lên từ phía sau xe - "Em chưa ạ, em nổi trội được mỗi văn chắc sẽ tìm một trường liên quan đến môn ấy!."

Một tuần nữa là tôi sẽ nghỉ hè và sau đấy sẽ lên lớp 12, nhưng vẫn chưa chọn được trường phù hợp, thích trường nào thì lại lấy điểm rất cao, uớc mơ lớn là vào trường đại học ngoại ngữ môn tiếng trung dù có không liên quan đến văn.Anh Dương chỉ "à" rồi lại rơi vào im lặng, rất nhanh đã đến nhà.

Mẹ với bà tôi đang ngồi ngoài cửa, tôi bước xuống tạm biệt anh Dương rồi đi vào nhà - "Con chào bà, mẹ con mới đi học về".- "Ừm...Rùa ai chở con về đấy, Thế Anh đâu!."

Giọng nói hơi mệt mỏi của mẹ vừa tỉa cây vừa cất giọng hỏi.Nhắc đến nó tôi lại bực, khéo giờ vẫn còn ở trên trường - "Anh Bin đó mẹ con nhà Bác Tư ý, con thằng anh hâm của con chắc vẫn trên trường."

Ngồi nói một lúc thì bà lại giục tôi đi tắm sợ tôi bị cảm.Cơm tối xong tôi lao lên phòng, phân vân một lúc mãi không thấy Hải Nam gọi liền nhắn tin qua.- Đang làm gì vậy?.- Ngủ.- Không ăn cơm đâu mà còn ngủ.- Bị ai đó chọc tức nên nuốt không trôi.Nhìn dòng tin nhắn tôi bật cười, lại giận dỗi rồi, mùa hè nóng lực kéo theo tôi trở nên lười biếng hơn không muốn nhắn tin nữa liền gọi điện, rất nhanh máy đã kết nối, hình như Hải Nam đang ngủ thật phòng tối om.

Cả hai im lặng mãi một lúc.Giọng con trai trầm thấp đầy quen thuộc ấy lại vang lên nhưng không vui như mọi khi mà rất lạnh lùng - "Gọi sao không nói gì?."

Tôi vơ lấy gối ôm bên cạnh nghịch lấy cái tay thỏ của nó, âm vang có chút bối rối hỏi - "Giận à?, tao lại làm gì sao hả."

Ngoài trời lại mưa tí tách, nhưng tâm trạng tôi chả thèm để ý chăm chú đợi câu trả lời từ phía bên kia.Ánh sáng điện thoại len lói gượng mặt đẹp trai ấy ẩn hiện lên, vẫn rất lạnh lùng và có chút trách móc - "Không mày không sai, mà tao sai khi chọn đi du học."

Hải Nam hơi cau mày lại, rõ ràng là giận tôi mà.

Nhớ lại ngày trước mỗi khi nó giận tôi sẽ gọi Hải Nam bằng anh, về mặt tuổi tác gọi vậy không sai tôi ít hơn người con trai kia tận 6 tháng.Có thể đem cách dùng xưa mang ra dỗ Hải Nam cũng được, tôi hít một hơi sâu ánh mắt long lanh giọng thủ thỉ khiến ai nghe cũng phải nguôi giận - "Anh ơi, em sai rồi đừng giận nữa nha.

Dậy ăn cơm đi nè!."

Hải Nam nghe vậy tỏ vẻ bất ngờ, bật cười nhìn tôi bất lực vì cách gọi này - "Biết nhận sai là tốt, từ giờ cứ gọi anh như này có phải hay hơn không?."

Còn lâu nha, không phải tình thế ép buộc thì đừng hòng bắt bà đây gọi anh hứ - "Vâng ạ, giờ thì mời anh ra ăn cơm dùm em.

Không tí đói quá ngất ra đấy thì khổ."

"Lo lắng hả, rồi rồi giờ anh ra ăn cơm nè bảo bối.

À đúng rồi không được nói chuyện với cái người con trai kia nữa!."

Hải Nam ngồi dậy bật điện phòng lên giờ thì gương mặt đẹp trai kia lại được phóng đại lên 100 lần.Cái gì mà không nói, vậy tôi thành tự kỉ hả, nhìn cái gương mặt hả hê kia kìa ghét thế - "Gọi đàng hoàng vào, từ giờ không nói nữa được chưa."sao nó quan tâm tôi nói chuyện với ai, máu trêu chọc của tôi lại nổi lên - "Anh ghen đấy à.!"

Người bên kia cố để gương mặt bĩnh tĩnh nhìn thẳng vào điện thoại - "Còn lâu nha bảo bối, anh việc gì phải ghen với người không đẹp bằng mình chứ."

"Đồ tự luyến."

Tôi buông ba chữ vào điện thoại.- "Thế còn tạm được, thấy em ngoan như vậy anh gửi 1 thùng chocolate các loại về rồi đấy, chắc tầm ngày mai hoặc ngày kia là về."

Vừa nói vừa bước ra khỏi phòng.Uây hào phóng dữ, tôi còn cảm thấy thời gian ba năm sau mới được ăn rất dài ai ngờ Hải Nam đã gửi về rồi, vui đến mức tắt điện thoại trước khi tắt tôi còn nói - " Yêu anh quá đi mất, bạn trai này 10 điểm."

Rất nhanh đã đến ngày tôi được nghỉ hè, mẹ tôi vì sắp đến ngày sinh nên được cả nhà chăm sóc vô cùng chu đáo, Thế Anh thời gian rảnh còn ép tôi học cùng nó mấy cách chăm sóc em bé trên mạng.Ngày ngày trôi đi một cách nhanh chóng, tôi và Hải Nam vẫn duy trì gọi điện thường xuyên.

Bên Mỹ giờ này còn chưa nghỉ hè, Hải Nam vẫn phải đi học nên khá ít thời gian gọi điện.

Không biết tại sao từ hôm gọi nó là anh, không bao giờ xưng " Mày, tao" nữa.

Mà thôi kệ cặp đôi nào yêu nhau gọi mày, tao bao giờ.--------------Mình quay lại rồi đây, nhớ ủng hộ cả bộ mới của tui nữa nha.

À đừng quên vote cho tui nhé, mãi yêu😘
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 25


Kì nghỉ hè tôi chẳng muốn đi đâu cả, không ăn thì lại ngủ nhàm chán vô cùng.

Hôm nay nhiệt độ đã chạm mức 37 độ mặt trời chói chang như muốn thiêu rụi mọi vật bị nó để ý đến.

Tôi nằm lì trong phòng điều hòa không bước ra ngoài dù nửa bước.Dạo này có kiếm được nhiều bộ phim khá hay nên tranh thủ ngồi xem chủ yếu là ngôn tình học đường.

Đang chăm chú xem thì cửa phòng bị giật mạnh ra, chắc lại là thằng anh trời đánh đây mà tôi chả thèm để ý vẫn dõi mắt vào tình tiết phim.- "Ly đi ra siêu thị mua ít đồ với tao, ra ngoài tắm nắng tí không lại thành con tự kỉ thì chết."

Thế Anh nói một tràng như chưa bao giờ được nói, nó tiến đến kéo tay tôi mạnh bạo, giọng chế nhạo nói.Hình như nghỉ hè tôi hiền quá hay sao ý, thằng này sắp trèo lên đầu lên cổ tôi ngồi rồi.Liếc mắt sang mái tôn nhà bên ánh nắng chiếu gắt gao nên trên đấy, tôi nhất quyết không đi giờ này ra ngoài khác nào vào lò nung đâu - "Không đi, tự túc là hạnh phúc.

Tao thà tự kỉ cũng không ra ngoài!"

Thế Anh vẫn không từ bỏ ý định như kiểu hôm nay không lôi tôi ra ngoài thì nó sẽ ngồi lì trong phòng tôi vậy - "Mày phải đi, vận động tí thì chết à.

Mày nhìn xem mới có độ 2 tuần nghỉ hè mà người mày phải tạ rồi đấy, đi với tao mua đồ cho em trai mình, tao con trai sợ không chọn được đồ gì đẹp."

Ánh mắt nó nhìn tôi như tôi ức hiếp nó vậy.- "Rồi đi được chưa, mệt với bố ghê nắng lôi bắt người ta ra ngoài định thiêu tao luôn hay gì?."

Em trai tôi sắp ra đời rồi nên hình như phải chuẩn bị một số thứ, siêu thị cách nhà tôi cũng không xa lắm.- "Mày nhiều mỡ vậy không thiêu chết được đâu, đi đi tí tao trở đi mua trà sữa."

Nó vừa nói vừa thong thả bước ra khỏi phòng tôi như vừa hoàn thành nhiệm vụ gì đó rất lớn lao vậy.Tôi thay quần áo, bịt kín từ đầu đến chân hở mỗi hai cái mắt, chịu thôi thời tiết này chỉ cần hở tí da thôi là đen như than luôn.

Bước ra khỏi điều hòa tôi như sốc nhiệt luôn má ơi nó nóng kinh, xuống nhà thì thấy Thế Anh đang dắt xe ra, tôi đi qua tiện nói với mẹ và bà một câu.- "Con ra ngoài mua đồ đây."

Bà tôi đang nằm cùng mẹ nghe thấy vậy liền ngẩng lên giọng khàn khàn chậm rãi nói - "Ra ngoài nhớ bịt kín nha Rùa, ngoài trời nắng lắm ốm ra lại khổ."

- "Chọn đồ cho em, nhớ xem chất liệu vải phải mát và không gây kích ứng nha!." mẹ tôi khẽ cất giọng nhắc nhở.Dù đã bịt kín nhưng tôi không quên bôi thêm kem chống nắng nữa, Thế Anh đã ngồi trên xe đợi sẵn vẻ mặt rất không bằng lòng nhìn tôi - "Mẹ nhanh hộ con với, con gái đúng là lề mề mà!."

Chiếc mũ bảo hiểm có hình chú rùa dễ thương đã bị tôi bỏ một xó nay mới có dịp mang ra, tôi ngồi lên xe không quên đá đểu nó vài câu - "Vậy ý là mày chê cái Hải Anh lề mề á, tao phải mách nó mới được người yêu nói nhau như vầy là dở rồi."

Tôi thở dài nghĩ về cô bạn thân mình luôn nghĩ Thế Anh tốt.- "Mày nhắc tao lại bực, Hải Anh nó nhẫn tâm bỏ tao để đi về Thái Bình chơi còn thản nhiên gửi ảnh bảo ở đây nhiều trai đẹp, nhưng tao nhìn rồi chúng nó vẫn thua tao."

Thằng Thế Anh lúc nào cũng rất nhiệt tình mỗi khi tôi nhắc tới tên người yêu nó.- "Lại quên uống thuốc bệnh tự luyến mày lại phát tác à, thôi đi nhanh rỗi nắng nó dọi thẳng vào mặt xinh đẹp của tao rồi."

Tôi để ý tới da bởi vì Hải Nam nó bên Mỹ không nắng lên da rất trắng, tôi mà không giữ da thì khi nó về hai đứa như Châu Phi với Châu Á thì chết.Thế Anh vặn chiều khóa ngồi ngay ngắn lại trước khi đi còn nói một câu khiến máu não tôi tăng vọt - "Nhìn mày tao lại thấy mắt thằng bạn tao có vấn đề, không hiểu sao lại yêu mày cái đứa vừa lười vừa bẩn, nghĩ mà chán."

Nhưng tôi nhịn không vả cho nó một cái vì tôi đang tập làm cô gái thùy mị, nết na mà.Vì cách không xa nên mất gần 5 phút là tới siêu thị, tôi chạy nhanh vào vì siêu thị có bật điều hòa.

Thế Anh tiện tay lái cái xe đẩy kéo cổ áo tôi đi về phía đồ trẻ em - "Đi bên này!."

Trước mắt là một gian toàn đồ em bé rất dễ thương, sự chú ý tôi va phải một cái đầm được treo lên trên nhưng chợt nhớ ra em mình là con trai nên đành nuối tiếc rời đi.

Cuối cùng tôi cũng ngắm được một bộ đồ em bé màu xanh nhạt liền thân có con gấu trước ngực nhìn đã ưng rồi, tôi cầm cái bộ đấy đi đến chỗ Thế Anh.- "Ê mua cái này..đẹp vãi đảm bảo em mình mặc vào gái chỉ có đổ đứ đừ đừ luôn."

Tôi nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi bộ đồ.Nhưng Thế Anh lại đem đến một bộ khác - "Cái này đẹp hơn, mắt mày mù đâu chọn cái con gấu nhìn nó vô tri hết sức, phải lấy cái này."

Tôi nghe nó nói cũng ngước lên nhìn, ôi mẹ ơi nó chọn cái bộ không phải một màu mà là nửa đen nửa trắng nhìn không ưa nổi.- "Không mắt mày mù ý, phải là cái này cái bộ mày chọn xấu kinh lên."

Một hồi giằng co xem bộ nào đẹp không hồi kết tôi chốt hạ một câu chấm đứt cuộc cãi vã - "Thôi mua hết cả hai đi, cãi làm gì mất thời gian."

Chọn một lúc cũng được gần chục bộ nếu thiếu thì mua sau, tôi còn chọn một vài trò chơi của trẻ con nữa.

Đang định ra tính tiền thì từ đằng sau có tiếng gọi - "Ủa Ly đúng không, đi đâu đây."

Đang nhắn tin với Hải Nam bỗng nghe thấy có tiếng gọi, tôi đút điện thoại vào túi áo quay lại - "Anh Dương cũng đi mua đồ ạ, em đi mua ít quần áo cho em trai em."

Thế Anh đang đẩy xe đồ cũng quay lại nhìn, vẻ mặt hớn hở đang định nôi điện thoại ra chụp bị tôi liền qua mới thôi ý định.Anh Dương bịt khẩu trang đen đeo kính râm nguyên cây đen nhìn rất lạnh lùng mà đi lại chỗ tôi - "Anh bị mẹ bắt đi mua ít đồ, đây chắc là Thế Anh nhỉ."

Ngồi nhìn tự nhiên bị réo tên Thế Anh liền cất giọng đầy khách sao - "Vâng."

Không khí có phần gượng gạo, vốn hồi trước quan hệ Thế Anh và anh Dương rất tốt nhưng cái Hải Anh lại đem lòng yêu anh Dương trong lúc thằng anh tôi đang theo đuổi nó.

Từ đấy trở đi trong mắt Thế Anh nhìn anh ấy như kẻ thù và rất có nhiều định kiến.

- "Ờ...lâu rồi không nói chuyện với nhau, hay anh cùng bọn em đi qua quán nước bên cạnh tâm sự tí nhỉ?."

Đứng nhìn nhau mãi cũng không phải cách, tôi cũng đang khát nước tiện đi uống luôn.Anh Dương gật đầu đồng ý luôn, đẩy xe hàng đi ra thanh toán.

Nhìn sang Thế Anh nó vẫn đứng im như pho tượng ánh mắt căm phẫn nhìn tôi.- "Mày tính đứng đây mãi à, đi thanh toán đi rỗi."

Giọng thúc giục nói, tôi còn đẩy luôn xe hàng kéo Thế Anh đi.- "Có chuyện gì để nói, mày biết tao không ưa anh Dương mà!."

Tôi không phải không biết mà là đang tạo cơ hội cho bọn họ giải hòa nhau thôi - "Mày thù dai như đỉa vậy, anh Dương cũng không thích cái Hải Anh mà đơn giản coi nó là em gái thôi, mày với Hải Anh cũng là người yêu rồi còn gì?."

Quán trà sữa này có tên là "UỐNG MỘT NGỤM LÀ HẾT BUỒN" nhưng mà lúc tôi bị điểm kém môn toán ra đây uống vẫn thấy buồn bịp thật.

View của quán đối diện một con sông lớn rất đẹp, tông chủ đạo của quán là màu xanh rất mát mẻ, tôi chọn bàn gần cửa sổ.- "Hai người uống cái gì?."

Tôi đẩy menu lên trước mặt hai người đang trầm tĩnh ngồi bên kia chiếc bàn.- "Tao trà chanh."

Thế Anh vừa bấm điện thoại không nhìn vào menu mà đã chọn đồ, còn anh Dương thì không hảo ngọt nên chọn đồ uống ít đường - "Anh cũng trà chanh, còn Ly chắc vẫn trà sữa socola nhỉ."

Đi một lúc tôi cũng khát khô cả họng rồi, liền gật đầu "Vâng ạ, anh vẫn nhớ đồ em thích hả."

- "Tất nhiên, cái gì liên quan đến Ly anh đều nhớ mà."

Trong lúc chờ phục vụ pha nước tôi cứ thấy nó ngột ngạt sao ý, không ai nói với ai một lời nào Thế Anh thì cứ chăm chăm chơi game, anh Dương thì bận làm bài báo cáo còn mỗi tôi là rảnh rỗi không biết làm gì.

- "Bà trẻ, bà cũng đến đây uống nước ạ."

Giọng Thiên Hạo vỗ vai tôi phấn khích nói, tôi quay đầu lại thì thấy nó đang đi cùng mẹ bước sau đang tiến lại chỗ tôi.Theo như vai vế trong gia đình thì mẹ cháu tôi phải gọi tôi bằng rì nhưng tôi nào chịu gọi như vậy.

Mẹ Thiên Hạo tuy đã ngoài 30 nhưng còn rất trẻ nên tôi gọi là chị.- "Ừ...chị Thanh dẫn nhóc này đi chơi hả."

Tôi và mẹ Thiên Hạo rất thân cách nhau hơn 20 tuổi nhưng gọi chị em cứ phải gọi là ngọt xớt - " Ly đấy à....lâu không gặp lại gầy đi rồi."

Bàn tôi ngồi chỉ có 4 ghế nên đành kéo thêm ghế lại ngồi càng đông càng vui.- "Sắp tới chị phải về Mỹ một chuyến cho Thiên Hạo về thăm ông bà nội...à đúng rồi Ly nghỉ hè rồi hay đi qua đấy chơi không."

Tôi đi từ đây ra tới cổng đã lười rồi bắt đi sang Mỹ chắc chết - "Thôi không đi đâu....em lười lắm, có gì khi về mua quà cho em là được."

Chị Thanh nói chuyện với tôi như hai người bạn vậy rất thoải mái - "Đi đi, em cứ suy nghĩ đi không đi thì nói chị sau, đây là..?"

Chị nhìn sang anh Dương thắc mắc hỏi, tôi quên chưa giới thiệu - "À đây là anh Dương, học trên em 1 lớp, còn thằng anh em thì không cần nói nhỉ?."

Tự nhiên bị nhắc Thế Anh mới ngẩng đầu lên giọng cà nhây - "Chị Thanh....chị thiên vị, rủ mỗi con Ly đi Mỹ còn em này, rủ cái em đi luôn."

Thiên Hạo trầm ngâm cái gì đó một lúc mới cất giọng - "Ông trẻ đi luôn cho vui, cháu nhớ hình như nhà bà cháu gần trường mà thằng Hải Nam nó đang học, tiện mình sang đấy chơi luôn!."

Gần trường??, vậy tôi phải đi chứ tối về xếp quần áo luôn.

Làm pha bất ngờ cho Hải Nam dù gì cũng rất lâu không gặp rồi nói chuyện qua điện thoại chán lắm rồi.Anh Dương cũng lẽ phép chào hỏi lại - "Em chào chị ạ."

Nói xong anh ấy cũng cất điện thoại đi đứng dậy đi bưng đồ ra - "Ly này uống luôn đi cho mát, ăn gì nữa không?."

Anh Dương từ nhỏ đã rất quan tâm tôi nhưng cũng chẳng có gì lạ vì anh ấy coi tôi như em gái và tôi cũng coi anh như anh trai vậy.- "Thôi em không ăn gì đâu, uống nước là đủ rồi."

Mãi nói mà tôi bất cẩn làm đổ Ly nước vào áo, chiếc áo trắng bị nhuộm nguyên một mảng lớn - "Anh Dương ơi, lấy hộ em cái giấy với."

Chị Thanh vội cầm khăn giấy đưa cho anh Dương, giọng hơi trách cứ - "Hậu đậu thế Ly, này giấy lau đi."

Tôi còn bị giật mình bởi giọng của thằng cháu tôi với Thế Anh - "Coi như vất cái áo nha, không giặt được đâu."

Anh Dương vội lấy giấy lau áo cho tôi - "Sao không Ly, nào để anh lau cho."

Nhân lúc tôi đang nhìn anh Dương lau áo cho thì Thế Anh lại nhanh tay chụp ảnh quay sang cười gian xảo với Thiên Hạo.

Chắc lại gửi cho Hải Nam trẻ trâu thật, thôi đợi lúc tôi qua đấy dỗ nó sau.Vì lâu không gặp nên tôi có nhiều chuyện muốn kể lắm, nhưng áo bẩn làm tôi khó chịu lên đi về sớm.Lúc về thì trời đã bớt nắng rồi, Thế Anh vừa dừng xe thì bà và mẹ đi ra.

Mẹ tôi nhìn giọng nhẹ nhàng nói cầm lấy túi đồ - "Hai đứa ngủ luôn ngoài siêu thị à?."

- "Không mẹ, tại lúc đang đi về nhà bọn con lại gặp thầy dạy toán mà đúng lúc không giải được một bài toán nên con đi theo thầy vào quán nước để hỏi cách làm!."

Trời tôi đúng là thiên tài bây giờ mà bảo là tôi uống trà sữa thì thể nào mẹ cũng chửi, lý do tôi đưa ra không thể không hợp lí hơn.

Tưởng vậy là xong nhưng không đúng là "Không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội quá ngu." thằng Thế Anh không biết cố ý hay cố tình ngu ngơ quay ra hỏi tôi - "Ơ bài tập nào, mình nghỉ hè rồi mà?."

Thằng anh tôi trí tuệ thì có đấy nhưng rất hay mở mồm không đúng chỗ.Ăn tối xong tôi chuẩn bị lời thoại để xin mẹ đi sang Mỹ chơi cùng chị Thanh, vốn tưởng mẹ tôi sẽ kịch liệt phản đối nhưng cái thái độ mẹ tôi lại khiến tôi ngơ luôn nguyên văn mẹ tôi nói là "Mai đi luôn đi, chứ con ở nhà toàn báo mẹ thôi.

Đi hết hè rồi hẵng về nhớ kéo cả Thế Anh đi nữa nhá."

Sai sai kịch bản kiểu gì ý, theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết thì mẹ tôi phải níu kéo chứ nhỉ?.--------Hết chương 25 rùi, sắp kết rùi không biết mọi người thích kết SE HAY HE nhỉ hoặc không thì OE được khum!
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 26


Sau khi được sự cho phép à không bị đuổi đi từ mẹ tôi, thì 2 ngày nữa tôi sẽ qua đấy vốn có cả thằng Thế Anh cũng đi nhưng nghe tin cái Hải Anh vừa từ Thái Bình về, nó liền không đi nữa bảo ở nhà chơi với người yêu.Lần đầu được đi máy bay ra nước ngoài nên cần chuẩn bị nhiều đồ lắm, tôi đang lúi húi chọn xem mang cái gì thì phòng bên cạnh có tiếng mở cửa, Thế Anh với một thân full đồ trắng ngón tay đang xoay chiếc chìa khóa rất yêu đời đi ngang phòng tôi.- "Con kia tí mẹ có hỏi thì bảo tao sang nhà thằng Hoàng mượn ít đồ nhá."

Giọng anh tôi rất giống mấy thằng chuẩn bị lừa tình con nhà người ta vậy.- "Đi chơi với người yêu thì nói mẹ đi, bốc phét đi sang nhà bạn nữa!."

Tôi còn lạ gì, lúc tối vừa nghe lẻn cuộc nói chuyện với Hải Anh biết tin nó về Thế Anh kìm nén mãi để ăn xong mới đi.Mẹ tôi cấm Thế Anh không yêu đương chắc tại lo thằng này làm khổ con nhà người ta đây mà, hầy nhưng mẹ làm sao mà ngờ được nó có ny rồi mà lại còn là với đứa mà mẹ tôi quý nhất chứ.

Từ lúc yêu đương tôi không có thời gian đi chơi với cái Hải Anh vì đi đâu cũng có bản mặt nó đi cùng.

- "Việc mày à, bảo sao thì nghe vậy đi, anh trai nói một câu mà cãi 10 câu không biết mày là em tao hay mẹ tao đây!."

Bị nói trúng tim đen nên thằng Thế Anh quay sang cọc với tôi.Lúc tôi quay ra cửa thì đã không thấy bóng ai nữa rồi, con bạn tôi mới đi có mấy ngày mà thằng anh già tôi sắp tự kỉ rồi đem nào tôi cũng phải nghe nó tự độc thoại một mình cứ ỉ ôi mãi thôi.Chuẩn bị xong những đồ cần thiết rồi, tôi mới nhảy lên giường gọi điện cho Hải Nam, chưa kịp gọi thì máy tôi reo lên màn hình hiện thị cuộc gọi từ "Anh Dương".

Tại anh là hội trưởng học sinh nên tôi cũng lưu số của anh để tiện hỏi các hoạt động của trường.

Tôi bấm nghe một giọng nói của con trai trầm hơi khàn khàn vang lên.- Alo.- Alo anh Dương, giờ này anh gọi em có việc gì không ạ?.- Ly hả, trưa mai em rảnh không qua nhà anh ăn cơm.Tính ra cũng mấy năm rồi tôi chưa có gặp lại bác Tư, hồi trước lúc nhà tôi còn gần nhà anh ngày nào tôi cũng qua ăn trực tại bác ý nấu siêu ngon luôn.

Tôi còn nhớ cái vị của món sườn sào chua ngọt, cá om dưa...nên trưa mai tôi ngại gì không đi.- Em rảnh lắm, mai em với mẹ qua sớm xem có phụ được gì không.- Um, mà muộn rồi sao chưa ngủ?.- Em cũng chuẩn bị ngủ rồi!.- Cũng muộn rồi em ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khẻo đâu.- Vâng ạ, ngủ ngon.- Ngủ ngon!.Cúp máy anh Dương, tôi định gọi cho Hải Nam nhưng nhớ đến múi giờ hai bọn tôi chênh lệch nhau thì lại thôi, bây giờ ở Việt Nam 23 giờ thì bên Mỹ chắc cũng 10 giờ sáng rồi, chắc Hải Nam đang học tôi không tiện làm phiền chỉ nhắn tin.[ Đang học hả?.]Tôi đang định đặt điện thoại xuống thì một tiếng "ting" khiến tôi giật mình mở màn hình lên xem.[ Không tan học rồi, giờ này bên đó là 23 giờ sao chưa ngủ?.][ Chưa có ai chúc ngủ ngon nên chưa ngủ được •.• ][ Anh quên mất, chúc em yêu ngủ ngon mơ thấy anh nhá!.]Nghe nó chúc mà tôi hết buồn ngủ luôn tại nó sến súa sao ý.

Đọc xong không trả lời lại tôi tắt máy định đi ngủ thì điện thoại lại sáng lên hiện một cuộc gọi một tên hiện lên ( Anh già ) , giờ này điện không cần nghe tôi cũng biết là Thế Anh quên đem chìa khoá nhà rồi.{ Mất tiền nói đê?.}Bên kia đầu dây liền đáp lại giọng mệt mỏi.{ Em gái thân yêu, có thể xuống mở hộ anh cái cửa được không!.}Tôi bật ngồi dậy tắt điện thoại đi xuống dưới nhà, vừa mở cửa nhà thì thấy nguyên cái bóng đen lù lù trước cổng.

Doạ tôi tí thì hét lên, đêm khuya nó mặc nguyên cái đen tính hoà nhập vào bóng tối hay gì?.- "Muốn mở cửa à?."

Tôi nghịch phần tóc xoã ngang vai mà dịu dàng cất tiếng hỏi.Thế Anh liền gật đầu lia địa - "Vậy đưa 100k đây, tao mở cho!."

Sống ở cái nhà này không ai cho không ai cái gì cả.Chắc nó cũng biết chỉ tôi mới giúp được nên ngoan ngoãn mở điện thoại bank kinh quá tài khoản tôi xong còn dơ mã giáo dịch nên - "Rồi, mở được chưa?."

Nhưng điện thoại tôi mãi chưa reo lên, có lẽ do đang là bạn đêm nên nghẽn mạng chưa chuyển được, mở cửa cho Thế Anh xong tôi mới ngờ nhớ ra chỗ không đúng cái mã Thế Anh dơ lên là mã từ thuở nào rồi.

Hay lắm dám lừa Trương Khánh Ly này, tôi kéo cổ áo sơ mi đen của nó lại gằn từng chữ lên - "Mày lừa tao?."

Thế Anh chỉ dùng một lực nhỏ vặn ngược tay tôi lại bình thản nói - "Tao chưa mách mẹ cái chuyện mày ngủ gật trong tiết toán, trốn học ở tiết hoá và có người yêu khi mẹ đã cấm!."

Nói xong nó bước thẳng lên tầng.Sao mà nó viết tôi trốn học tiết hoá nhỉ, vốn cảnh tiết học Thế Anh bị gọi lên phòng hội học sinh rồi mà nhỉ, cây thật tội nó vừa kể lại đúng hết khiến tôi không cãi được.

Má cái thằng này ra tay đau thế, tay tôi sắp bị nó bẻ gẫy rồi.Sáng sớm hôm sau khi tôi còn đang ngủ sâu đến nỗi trời sập chắc cũng không biết thì mẹ tôi lôi cổ dậy - "Dậy đi Ly mẹ với con quá nhà bác Tư xem có cần phụ gì không ?."

Xuýt quên hôm này tôi hẹn anh Dương sáng nhà ăn cơm.- "Mà bà có đi không mẹ~~" tôi nói khi còn chưa mở mắt giọng còn ngái ngủ, mà thể nào thì Thế Anh cũng sẽ kéo mọi cách để bà ở nhà với mình, nó chắc chắn sẽ không sáng.- "Không đi bà ở nhà với Thế Anh."

Mẹ tôi một tay ôm bụng một tay đỡ lưng đứng dậy, giọng thân phiền - "Mẹ nghén thế này qua đây chắc không ăn nổi gì mất, nhưng cũng lâu không gặp bác Tư rồi!."

Tôi dậy vscn xong thì chở mẹ tôi qua.

Trời mùa hè thời tiết bất thường lắm, sau bao ngày nắng bức không lấy một tí gió nào thì sáng nay trời lại cơn cúa thổi khiến tôi tỉnh táo.

Nhà mới anh Dương không xa lắm tầm 10 phút là tới.Lúc đến anh Dương chạy ra mở cửa dẫn tôi đi thăm quan mọi ngóc ngách trong nhà.

Bình thường tôi chỉ thấy anh mặc chỉ một màu đen nhưng bây giờ có lẽ do ở nhà nên rất thoải mái với chiếc áo thun rộng màu nâu và quần jeans trông anh dễ gần lắm.Tôi có ngỏ lời muốn giúp nhưng bác Tư và anh ý không chịu cứ bảo tôi là khách nên chỉ việc ngồi chơi là được.

Hôm nay bác Tư làm rất nhiều món toàn đồ tôi thích thôi, ăn xong tôi liền tranh đi rửa bát đĩa.Đang lúi húi rửa bên cạnh lại có giọng anh Dương - "Bảo để anh rửa cho mà."vừa ăn lo xong nên tôi cần rửa để tiêu hao năng lượng đáp lại nhưng mắt không rời khỏi đống bát - "Thôi anh nấu rồi thì để em rửa cho."

Đến gần 11 giờ thì mẹ con tôi ra về, này tôi ăn một bữa đã luôn chứ ở nhà kể từ khi mẹ tôi bầu thì toàn là Thế Anh nấu hôm thì mặn hôm thì nhạt chả ra sao.Nguyên ngày hôm nay tôi cứ rạo rực nghĩ đến mai được đi chơi, đi ra đi vào vẻ mặt rất yêu đời.Sáng hôm sau tôi dậy từ rất sớm chọn cho mình một bộ đồ nhìn năng động với chiếc áo croptop màu trắng và quần bò ống rộng, tôi xách vali đi xuống nhà.- "Thế Anh ở nhà nhá chị đi chơi về mua quà cho."

Lúc đi qua sofa nơi thằng anh tôi đang ngồi tiện tay xoa đầu nó giọng dịu dàng có phần cà nhây nói.Nó đang bấm điện thoại nghe vậy liền ngẩng đầu lên đem đôi mắt căm phẫn nhìn tôi - "Biến, mày khỏi về cũng được.

Chuẩn bị xong hết chưa chị Thanh đang quá đấy."

Thời tiết hôm nay đặc biệt mát mẻ không nắng không mưa cực kì trong lành như đang ngầm vui mừng thay cho tôi.Đúng 6giờ là chị Thanh qua, tôi vội xỏ chiếc dầy đeo chiếc khẩu trang mẹ vừa đưa cho.

Bà tôi từ tối qua nghe tin tôi đi chơi xa đã dặn dò đủ thứ.- "Ly đâu đi thôi!."

Giọng chị Thanh từ trong xe ôtô hạ cửa kính vọng ra, Thiên Hạo đang đeo chiếc gối chữ U mở cửa bước xuống phụ tôi bê Cali ra sau xe - "Bà trẻ cháu có chuẩn bị cho bà chiếc gối chữ U đeo cho đỡ mỏi cổ, bay tận 17 tiếng chắc chắn bà sẽ đau cổ!."

Tính ra có cháu bằng tuổi cũng hay, hiểu được tôi cần gì.

Tôi chào tạm biệt mẹ và bà rồi ra phía ghế sau mở cửa xe ngồi lên, tôi ngồi cùng Thiên Hạo còn chị Thanh thì ngồi ghế lái phụ cùng chồng rồi.Mất 30 phút để đi chuyển lên sân bay nội bài Hà Nội, chuyến tôi bay là 7 giờ
đến nơi là vừa kịp lúc.Cất hành lí xong Thiên Hạo kéo tôi đi lên máy bay, chị Thanh giàu thật mua hẳn vé vip luôn, cầm vé trên tay nhìn số để tìm chỗ ngồi, mấy anh chị tiếp viên nhiệt tình vô cùng đến tận nơi dẫn tôi vào ghế.Ghế ngồi gần ngay với Thiên Hạo, vừa ổn định chỗ thì máy bay đã cất cánh nhìn ra phía cửa sổ những đám mây tầng tầng lớp lớp xếp chồng nên nhau vô cùng đẹp mắt.- "Thiên Hạo tối qua lại chơi game à, vừa lên đã ngủ rồi!."

Từ lúc lên máy bay tôi đã để ý nó cứ ngáp ngủ mãi, mắt thì sắp ra gấu trúc đến nơi.- "Tối qua ông Thế Anh cứ rủ cháu chơi, không để ý giờ nên chơi tận đến 3 giờ sáng."

Nói rồi nó lại nhắm nghiền mắt lại, tôi cũng không tiện đánh thức Thiên Hạo đành mở điện thoại ra.Vừa lúc nãy ở sân bay tôi có nhờ cháu tôi chụp cho một tấm nhìn rất ra gì nên đăng lên Instagram luôn, với caption: Đi Mỹ gặp người ấy @Nguyễn Trần Hải Nam.Ngay lập tức nó bình luận luôn.Hải Nam : lấy ảnh mạng ở đâu đấy?.Tôi liền rep lại@Hải Nam : Ơ ảnh thật đấy, tôi đang qua gặp bạn này.Hải Nam: Điêu.Thôi mệt không tin thì thôi tí tôi cho nó bất ngờ, Thế Anh cũng không bỏ lỡ liền bình luận vào ảnh tôi.Thế Anh : Không có quà đừng về.Và một số bình luận khác từ bạn bè tôi.Tôi chơi một lúc mới trôi qua 3 tiếng, tôi cũng ngủ một giấc cái gối Thiên Hạo đưa cho giờ liền có tác dụng.Đang ngủ thì nghe thấy tiếp viên hàng không nói gì đó làm tỉnh giấc hoá ra là ăn cơm, tôi quay qua lắc người Thiên Hạo dậy, vừa ngái ngủ vừa nói - "Dậy ăn cơm kìa."

Vé hạng thương gia có khác đồ ăn toàn đồ ngon thôi, ăn xong còn phục vụ tráng miệng nữa.Nhìn ra phía cửa sổ đã sầm tối rồi không còn nhìn rõ mây nữa mà thay vào đó là một màn đen, vì còn chán mới đến tôi lại đi ngủ tiếp.Tôi giờ thật sự rất vui, một phần mong chờ khung cảnh nước Mỹ, một phần là muốn xem biểu hiện của Hải Nam khi nhìn thấy tôi như nào.

Thật sự yêu xa rất khó nhưng lại là cơ hội rèn cho ta tính kiên nhẫn.________________Lại một chương nữa trôi đi, hẹn mọi người chương tiếp theo nha.

Nhớ vote nhà các độc giả thân yêu!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 27:Vòng tay Totwoo


Các cuộc trò chuyện với người Mỹ đều là tiếng anh nhưng đã được dịch sang tiếng việt nha!.
______
Chuyến bay kéo dài rất lâu không biết tôi ngủ mấy giấc rồi thì cuối cùng đã đến nơi, máy bay từ từ hạ cánh xuống, một lúc sau thì tiếp viên sẽ mở cửa ra.

Tôi kéo Thiên Hạo uể oải bước xuống.Bay từ sáng qua bên đây là ban đêm rồi chị Thanh cùng chồng đi lấy hành lí cho mọi người.- "Thiên Hạo bên Mỹ có gì ăn ngon không?."

Trên máy bay ăn rồi nhưng giờ bụng tôi đang kêu gào rồi.- "Có đầy ạ, đợi bố mẹ cháu ra rồi cháu dẫn bà đi nếm thử xem."

Nó nôi điện thoại ra gọi cho ai đó.Một lúc sau một chiếc ôtô đen dừng lại trước mặt tôi một người đàn ông cao lớn bước xuống."

Hãy để tôi giúp mọi người bỏ vali."

Chắc đây là quản gia nhà bà cháu tôi thì phải, may mà tiếng anh tôi không tệ nên có thể hiểu được.Thiên Hạo phụ bác ý một tay rồi mở cửa xe dùm tôi và chị Thanh còn chồng chị thì ngồi ghế lái phụ bên trên.- "Mệt không Ly, chắc đói rồi nhỉ chị dẫn đi ăn một món đảm bảo không ngon không lấy tiền luôn."

Chị mở điện thoại đặt nhà hàng tên là "Pizza hut"- "Đúng là chỉ có chị Thanh là hiểu em thôi."

- "Nhà hàng đó cũng được, con đang thèm pizza."

Thiên Hạo thuận miệng chen vào tôi và chị Thanh đang nói chuyện.Tôi cũng cầm điện thoại ra báo cho mẹ một tiếng, nhìn vào tài khoản Hải Nam đã off lâu rồi nên tôi không nhắn nữa chắc là ngủ.Rất nhanh xe đã dừng lại ở cửa một nhà hàng lớn, chúng tôi đi vào bàn ăn đã được đặt sẵn.

Một nhân viên cầm menu chạy lại."

Xin chào quý khách, đây là menu mời mọi người chọn món."

Một lúc đồ ăn đã được mang ra, tôi cầm một miếng pizza nên ăn thử thì woa bùng nổ vị giác.

Nó ngon lắm luôn hình như đây là pizza hải sản thì phải nhưng nó đã được bỏ tôm ra vì chị Thanh biết tôi dị ứng.

Còn có bánh mì bơ tỏi và mì ống.Ăn no lê xong thì tôi đi cùng về nhà bà của Thiên Hạo ngôi nhà không phải quá to nhưng lại được thiết kế rất tinh sảo.

Vừa vào nhà đã thấy một người ngồi ở ghế sofa phòng khách tôi lễ phép cúi chào "Cháu chào bà!."

"Chào cháu."

Bà có nước da rất trắng mỉm cười ôn hòa nhìn tôi - " Cháu ở đây có gì không hiểu hay không thoải mái cứ việc nói với bà nha."

Lúc chưa vào tôi còn lo bà khó tính sẽ không thích người ngoài vào nhà nhưng giờ thì tôi thả lỏng rồi vì bà rất nhiệt tình, tôi gật đầu với bà miệng cứ cười mãi thôi.

Ngồi nói chuyện một lúc thì có vài câu tôi không hiểu thì chồng chị Thanh lại dịch lại bằng tiếng việt giúp tôi, không thì còn có Thiên Hạo sẽ dịch hộ.Do bên Mỹ không có phong tục gọi theo vai vế như Việt Nam nên tôi cũng gọi là bà giống Thiên Hạo.Tôi được phân phòng ngủ ngay phòng cháu tôi, giường bên Mỹ thật sự khác với cái của phòng tôi nó rất mềm vừa ngả lưng xuống tôi đã chìm ngay vào giấc ngủ.Không hiểu sao hôm sau tôi dậy từ rất sớm, qua phòng Thiên Hạo thì nó cũng đã dậy đang ngồi nói chuyện với Hải Nam tôi bước vào làm khẩu hình tay bảo nó đừng nói tôi đang ở đây.- "Thiên Hạo sáng nay dẫn bà đi đâu chơi đi, xem ở đây có gì thú vị không?."

Nói chuyện xong với Hải Nam tôi liền rủ rê nó đi quanh quanh khu nhà chơi.- "Thôi cháu no time đâu!."

Nói rồi mang điện thoại ra đăng nhập vào game.Nhưng với sự năn nỉ thì nó đành thỏa hiệp, đi trên lề đường đầy những cô gái đang chụp ảnh nhìn thấy Thiên Hạo đều che miệng cười khen đẹp trai, lúc đi qua công viên tôi bị sự nô nức ở đây mời gọi nhưng nó lại bảo để sau đi giờ sẽ dẫn tôi đến một võ quán taekendo mà hồi xưa nó học.Nhưng nó chả biết gì ngoài mấy chiêu cơ bản, nhưng vẫn nói liên mồm giảng cho tôi về võ quán ấy đến tận lúc đến mới dừng lại.Bước vào trong thì đập vào mắt tôi là một sàn đấu rất rộng trên đấy đang có hai chàng trai đấu với nhau, Thiên Hạo đi trước tôi đến vỗ vai một người - "James, lâu rồi không gặp."

Nghe vậy anh bạn kia liền ôm chầm lấy cháu tôi cười nói phấn khích - "Richard, mày về khi nào vậy?

Nào, tao và mày hãy cùng nhau đấu một trận để làm nóng cơ thể nào?"

Cái tên Richard này chắc là tên tiếng anh thằng cháu tôi nghe cũng hay phết, hay tôi cũng làm một cáu tên tiếng anh nghe cho nó ngầu nhỉ.

Đang suy nghĩ thì tôi bị thằng cháu đẩy mạnh người nói với anh bạn kia - Tao thì thôi đi, nhưng người này đấu với mày được.Hử tôi sao.Cũng được đang ngứa tay, đang nghĩ sẽ ra tay nhẹ nhưng anh bạn kia lại bảo - " Tao đấu với con gái á.

"- Đúng vậy, mày đừng khinh thường không tí nhục thì đừng kêu tao!.Hai người trên khán đài cũng đã đấu xong, tôi sắn tay áo lên may hôm nay tôi mặc quần áo rộng rãi có thể đấu được - "Cậu bạn kia đi thôi, tôi đấu với cậu."

Tôi quay sang nhờ Thiên Hạo giữ giầy hộ đánh bằng chân mới máu chứ - "Cháu tin bà sẽ làm được mà."

"Ừm" tôi nhảy lên sàn đấu bằng cú nhảy đẹp mắt tôi nghe loáng thoáng ở dưới hỏi Thiên Hạo tôi là ai?, là người nước khác hả?.Anh bạn Jame's kia cũng lên sàn Thiên Hạo sẽ là trọng tài.- Sẵn sàng chưa nào?.- "Sẵn sàng."

Jame's mặt nghiêm túc không cợt nhả nữa trả lời rành rọt từng chữ, tôi cũng gật đầu ý nói bắt đầu đi.- Bắt đầu!.Đối phương nghe xong phăng nắm đấm dứt khoát về phía tôi nhưng dễ dàng bị tôi né được, tôi dùng một cước chân mạnh về phía mặt người kia khiến hắn nằm năn ra đất nhưng nhanh chóng ngồi dậy chạy đến bám hai tay vào vai tôi muốn nộn ngược lại nhưng không những làm không thành còn bị tôi vặn hai cánh tay ra sau, nhưng Jame's vẫn đứng lên đấm liên tục về phóa vai và bụng tôi dù có bị trúng vài cái nhưng Jame's vẫn bị tôi hành cho phải xin đầu hàng.Thật nhàm chán chỉ vài chiêu trận đấu đã kết thúc.Sau đó còn vài tên không phục đòi đấu nhưng đều bị tôi hạ gục, thấy đã muộn tôi kéo Thiên Hạo đi về trước khi đi còn nghe thấy Jame's hét lên.- Đại ca chúng tôi cũng là người nước ngoài chắc chắn sẽ hạ gục cô, mai hãy đến để đấu một trận.Tôi giơ tay kí hiệu okay rồi ra về trên đường Thiên Hạo cứ nhìn chằm chằm tôi ánh mắt nó lấp lánh như nhìn thấy báu vật - "Bà trẻ lợi hại quá đi, bao giờ dạy cháu vài chiêu tự vệ với."

- "Không phải chủ nhật nào cháu cũng đi học võ cùng Thế Anh sao?."

Đúng vậy cứ sáng chủ nhật là nó lại đi theo Thế Anh ra võ quán bảo Thế Anh dạy võ cho.Nó thở dài ngao ngán bất lực nói giọng ỉu xìu - "Ông trẻ học võ Muay thái khó lắm cháu không học được."

Ừm khó thật mấy lần tôi thử học nhưng chả học được một chiêu cơ bản nào, lúc đi ngang qua công viên lúc sáng đã không còn ai nữa.Hôm nay bà Thiên Hạo làm một mâm thịnh soạn toàn mấy món ngon thôi và còn có cả đồ ăn Việt hỏi thì tôi mới biết là chị Thanh sợ tôi không ăn quen nên làm riêng cho tôi.Đến chiều vì quá nôn nóng gặp Hải Nam mà tôi bắt cháu tôi dẫn đi bằng được - "Bà trẻ đừng kéo áo cháu mới mua đấy!."

- "Tí mua cho cái khác."

Tôi không giàu nhưng số tiền lì xì của bố mẹ tôi, Thế Anh và Hải Nam cũng đạt đến 7 số không đấy.Bác tài xế trở chúng tôi đến trước cổng một ngôi trường với tông chủ đạo là trắng xanh rất to, tôi đi xuống xe nhưng hình như đây là trường cấp 3 tự thuộc top ở vùng này nên cần thẻ mới có thể vào được - "Rồi làm sao vào."

Thiên Hạo đắc ý lôi cái thẻ ghi tên Hải Nam cùng ảnh ra - "Biết trước nên cháu nhờ cái Nhi ăn trộm thẻ của thằng Hải Nam rồi!."

Thuận lợi bước vào đập vào ngay mắt tôi là sự nhộn nhịp của học sinh trong trường với đồng phục, công nhận người trẻ bên Mỹ dù mới học cấp 3 nhưng nhìn trưởng thành như 23, 24 tuổi bên Việt Nam.

Một cậu bạn nhìn thấy chúng tôi không mặc đồng phục nên tiến lại hỏi - "Các bạn dường như không đến từ trường này, bạn có cần giúp đỡ gì không?"

Thiên Hạo nhanh nhảu đáp lại nhờ bạn ý chỉ khối 11 ở chỗ nào rồi tự mình dẫn tôi đi tìm.- "Cháu ngày trước học ở trường cấp 3 nào vậy!."

Ở vùng này tôi có lên mạng tìm hiểu thì rất ít trường cấp 3 công lập và tự thục.- "Cháu học ở đây ạ nhưng trước lúc về Việt Nam cháu có lỡ làm mất thẻ học sinh rồi!."

Nó thành thật đáp mặt không biến sắc rồi nhìn thấy ai đó liền chỉ tay - "Thằng nhãi Hải Nam kia kìa bà trẻ, mình chạy nhanh lên!."

Tôi cũng đưa mắt theo tay Thiên Hạo đúng Hải Nam kìa!.Nhưng nó lại đang cùng một bạn gái lôi lôi kéo kéo nhìn rất thân thiết, khi gần đến nơi tôi mới nhìn đó là Khuyết An Dương cô bạn mà tôi gặp hôm sinh nhật Hải Nam.- "Mày tránh ra cho tao về cái?."

- "Hải Nam đi ăn đi tao mời, coi như cảm ơn tối qua mày giúp tao thoát khỏi mấy tên côn đồ."

- "Chuyện nên làm mà, ai trong vị trí tao cũng làm vậy thôi!."

Thiên Hạo như đoán được tâm tư tôi mà quay mặt sang tham dò - "Bà trẻ có ghen không?."

- "Ghen?, đó không phải từ nên có trong từ điển của bà đâu?."

Trong những trường hợp này mà tôi đọc trong tiểu thuyết thì nu9 sẽ chạy đi và khóc nghe thật nhu nhược.Mặc kệ tay của An Dương đang bám vào Hải Nam mà bước lên khoác vào tay nó giọng thản nhiên - "Chắc phải để hôm khác đi, hôm nay Hải Nam có hẹn với tớ rồi!."

Tự nhiên bị ôm vào tay Hải Nam khó chịu mà gặt ra chắc tưởng em xinh tươi nào tiếp cận mình - "Bạn học chúng ta có quen hả?."

Nói xong lại ngờ ngợ ra sai sai, đang ở trường bên Mỹ mà lại có người nói tiếng việt nó quay phắt ra vẻ mặt bất ngờ không nói lên lời, mấy giây sau mới phản ứng lại ôm chầm lấy tôi - "Qua thật hả, anh tưởng em đùa cơ!."

Nhìn vậy An Dương cũng bực bội rời đi dù không muốn.- "Các người bớt bớt lại đi, đang ở trường học mà."

Thiên Hạo cay lắm tại bị cho ăn cơm chó mà nhưng ai bảo bao em gái tán thì chảnh kiếm mọi lý do từ chối, nhưng sẽ sắp có thôi nó kết cái Nhi rồi.- "Bỏ ra đi nóng, chúng ta có quen nhau đâu?."

Tôi còn chưa hết tức giận nên đẩy nó ra lặp lại câu Hải Nam vừa nói.- "Ơ anh tưởng người lạ mà, anh đây là phòng vệ chính đáng."

Hải Nam nũng nịu ôm tay tôi lắc qua lắc lại nhìn mặt nham hiểm vô cùng.- "Học xong chưa, dẫn em đi ăn đi rồi tha lỗi cho."

Tôi còn gọi rủ thêm cả bé Nhi nữa.Bọn tôi đắn đo mãi cuối cùng chọn quán tên Dominos cách trường không xa.

Thiên Hạo phụ trách đi đón cái Nhi còn tôi và Hải Nam nắm tay đi cùng nhau trên con đường có vài tia nắng nhè nhẹ chiếu trên sườn mặt người con trai ấy hiện lên đẹp vô cùng.Tôi nhớ ra một món quà để trong túi liền lôi ra - "À đúng rồi, em có cái này tặng anh!."

- "Cái gì?."

Đó là một cặp vòng tay cặp đôi cho những người yêu xa, chạm vào để gửi tín hiệu - Totwoo.

Cái này tôi đã mua khi đi mua đồng hồ cùng bố thấy nó hay hay nên cũng mua một cặp.- "Anh một cái em một cái khi nào nhớ em thì chạm vào đấy nhá!."

Tôi lấy ra rồi tiện tay đeo vào tay Hải Nam là cái màu đen khi đeo lên rất hợp nổi bật làn da trắng sáng.- "Gì đây, vòng tay cảm ứng mua khi nào đấy?."

Hải Nam có vẻ rất vui cứ mân mê nó mãi thôi.- "Lâu rồi nhân dịp này mang qua cho anh luôn."

Rõ cái quán đấy rất gần nhưng mới đi được nửa tôi đã không muốn đi nữa rồi, quay sang kéo vạt áo đồng phục của Hải Nam - "Mệt, hay anh bế em đi, theo cái kiểu công chúa ý!."

Tôi xem phim thấy họ bế kiểu đấy nhìn lãng mạn vô cùng.- "Hử bế..

được thôi lại đây?."

Rất dứt khoát Hải Nam quay lại một tay ôm bắp chân tôi nhấc lên một tay đỡ đầu tôi, theo đà mà khiến mặt tôi chạm vào lồng ngực nó.Bế lên còn thuận miệng trêu tôi - "Dạo này mày béo lên rồi hả, nặng quá đấy!."

- "Ơ sao lại gọi mày tao nghe vậy chả giống người yêu gì phải gọi là anh với em chứ!"

Hình như tôi đang làm nũng, trước đây có vầy đâu nhưng từ lúc yêu Hải Nam nó cứ nhứ thế ý.- "Rồi..rồi anh xin lỗi, công chúa không dãy nào ngã đấy!."

Tay nó xiết chặt ôm lấy tôi vào lòng xải bước đi đến quán.Ngồi một lúc thì Thiên Hạo và bé Nhi cũng tới - "Ở đây này!."

Nhi mặt hớn hở đẩy Hải Nam ra để ngồi cạnh tôi - "A chị Ly, chị qua mà không bảo em ra đón, em nhớ chị chết đi được!."

- "Ừm chị cũng nhớ em, nhưng Thiên Hạo chắc nhớ hơn chị đấy."

Tôi phải ship cặp này về một đôi chứ nhìn thích quá rồi.Nghe vậy Thiên Hạo cứ chối chết thích mà lại ngại, nguyên bữa ăn mặt Hải Nam cứ tối sầm lại mãi mới lên tiếng - "Nhi ra chỗ khác ngồi đi anh đang nói chuyện với chị Ly mà!."

"Kệ anh chứ."

Thế một lúc sau là vòng tay đột ngột rung lên "Tít..tít", tôi ngẩng lên nhìn Hải Nam rồi cũng bấm vào.Ăn xong tôi về cùng Thiên Hạo vì nhà Hải Nam ngược đường bọn tôi, cái vòng của tôi cứ rung lên mọi lúc chắc Hải Nam thấy vui vui tay lên bấm xuất ấu trĩ thật.Sáng hôm sau Hải Nam được nghỉ tôi cũng muốn đi chơi với anh nhưng lỡ hẹn với đám ở võ quán rồi, tôi tò mò xem đại ca của bọn chúng là ai, thấy bảo cũng ở Việt Nam.
___________Hôm nay tui ra 2 chương đó.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 28 : "Tình yêu khiến cho con người làm nên những chuyện thật điên rồ"


Chú ý : các cuộc giao tiếp với bạn trong võ quán đều là tiếng anh và được dịch sang tiếng việt nha.
_______
Từ sáng sớm Thiên Hạo kéo tôi đến võ quán đi đến chỗ Jame's - "Đâu đại ca mày đâu, chắc chắn không thắng được người này đâu?."

Jame's gọi điện thoại xong rồi quay ra cười cười bá lấy vai Thiên Hạo giọng cà lơ phất phơ - "Mày cá cược không ?, nếu đại ca tao thua mất mà 200 đô nếu tao thắng thì ngược lại, ok không?."

Nếu tôi đoán không lầm thì 200 đô là khoảng hơn 4 triệu tiền Việt thì phải.Thiên Hạo nghe vậy đồng ý ngay không suy nghĩ nói nhỏ vào tay tôi - "Cháu tin bà, thành công mình chia 50/50."(nói tiếng việt.)Tự nhiên nghe vậy tôi có động lực hẳn dù không biết đại ca mà họ nhắc đến là ai nhưng mình phải có niềm tin vào chính mình chứ nhỉ?.Mãi 10 phút sau vẫn chưa thấy ai đến tôi sốt ruột hỏi Jame's nhưng anh bạn này cũng không biết vừa dứt lời thì một bóng hình cao lớn bước vào theo phản xạ tôi quay lại nhìn.Do ánh sáng bị che đi khiến tôi không nhìn rõ được gương mặt người đó chỉ thấy đang cuốn băng quang tay trông rất lực lưỡng.Nhưng điều khiến tôi bất ngờ đó lại là Hải Nam - "Đại ca các người đây á hả?."

Jame's liền gật đầu chạy lại ôm lấy Hải Nam cười nói vui vẻ - "Sao cô sợ rồi à"
"Martin đây là cô gái tao nói với mày, sức mạnh kinh khủng lắm đánh bại được hết lũ bọn này chỉ vài chiêu, Martin mày phải đòi lại công bằng cho tao."

Tôi luôn mong ước được đánh với Hải Nam một trận dù biết sẽ thua nhưng không ai nói trước được gì cả khéo ăn may tôi lại thắng ấy chứ!.Thiên Hạo nhìn thấy Hải Nam miệng cứ cười mãi còn không quên nói với Jame's một câu đầu ẩn ý - "Chuẩn bị 200 đô sẵn đi, không đánh ông đây cũng nắm chắc phần thắng rồi!."

Hải Nam đứng yên từ nãy đến giờ từ từ bước lại chỗ tôi cười lưu mạnh mà thủ thỉ vào tai tôi - "Em nói dối tôi bận là đến đây hả, đến cũng đến rồi mình đấu một trận nào!."

Hơi nóng bỗng dưng phả vào tai khiến mặt tôi vô thức đỏ ửng nhưng lấy lại bĩnh tĩnh rất nhanh bị Hải Nam kéo tay lên sàn đấu.Tôi chuẩn bị tư thế sẵn sàng, Thiên Hạo liền hô bắt đầu.Vì là Hải Nam lên tôi càng vung tay dứt khoát, lôi hết kiến thức về môn võ taekendo ra, nhưng nó chỉ luôn phòng thủ chứ không có đánh cứ tôi đấm thẳng thì nó lại né đi, vung chân đá vào bụng nó thì vẫn bị né được vờn qua vờn lại một lúc tôi mệt rã rồi không đánh nổi nữa.Thấy vậy nhân lúc tôi vụt qua mặt Hải Nam liền giữ tay tôi lại giọng ngứa đòn mà nói - "Muốn thắng không?."

Đương nhiên là muốn rồi 200 đô chứ ít gì, tôi gật đầu luôn - "Muốn."

- "Muốn thì tao giúp mày nhưng tí nữa cho tao nắm tay nha!."

Cái gì vậy nè, có nắm tay cũng phải xin phép nhưng kệ điều kiện cái này tôi làm được, vầy gọi là dùng chiến thuật không coi là gian lận đâu nhỉ?..200 đô ơi đợi chị.Tôi dùng sức đấm một cú mạnh mẽ xuống bả vai, tưởng Hải Nam lại né nhưng không theo cú đấm mà nằm ngã ra đất luôn.Bên dưới thấy vậy liền hô lên - "Mày thấy chưa Jame's, bảo rồi tao thắng là cái chắc, 200 đô đâu."

Jame's đúng là đứa thật có chơi có chịu, rồi chạy lên đỡ Hải Nam - "Đại ca hôm nay ốm sao, đấu toàn né vậy."

Nó vẫn nhởn nhơ tỏ vẻ không đau mà vịn vào Jame's đứng lên - "Biết sao giờ, tao đành chịu thôi, sức mạnh của tình yêu đó."

"Hả."nhưng Jame's nghe không hiểu tại đến chỗ "Sức mạnh tình yêu." thì Hải Nam lại nói tiếng Việt nên Jame's không hiểu được.Jame's và mấy cậu bạn sau khi xem xong trận cứ nằng nặc bái tôi làm sư phụ nhưng tôi không rảnh mặc kệ mấy đứa âu trĩ đấy nói mà kéo Hải Nam và Thiên Hạo ra về.Cầm tiền trên tay gương mặt cháu tôi như mới đánh lên lớp nhũ, đôi mắt chứa đầy ý cười lấy 150 đô chia cho tôi hào phóng nói - "Công của bà hết nên cháu xin 50 đô thôi, giờ giao bà cho thằng Hải Nam nha!, cháu đi đón cái Nhi đi mua đồ đây!."

Dứt lời Thiên Hạo lao vụt đi thế mà có đứa bảo tôi là chỉ coi Nhi là "em gái" có mà bạn tình thì có.Tôi vui vẻ cầm lấy số tiền tromg tay miệng cứ cười mãi quên mất sự tồn tại của người bên cạnh.Mãi đến lúc cảm thấy có một bàn tay nắm lấy tay mình mưới ngón giao nhau có ít hơi lạnh mới ngước lên nhìn.Đầu đầy dấu chấm hỏi : "Gì đây?."

Hải Nam hình như thấy được suy nghĩ tôi liền hít một hơi sâu đầy muộn phiền - "Anh cho em thắng rồi mà, định thất hứa hả?."

À suýt quên đấy, thế là tôi kệ Hải Nam muốn làm gì thì làm còn mình cứ ngắm tiền.Mở điện thoại ra thấy còn sớm nên tôi định cùng Hải Nam đi chơi coi như là buổi hẹn hò đầu tiên sau chuỗi ngày yêu xa.- "Ở gần đây có công viên giải trí nào không?."

Hải Nam trầm ngâm một lúc mới cất tiếng - "Hình như không, mà có thì hôm nay cũng đóng cửa hết rồi, nhưng anh biết một chỗ còn vui hơn cả công viên cơ!."

Tôi phấn khích không biết tuột tay ra khỏi tay Hải Nam từ lúc nào tung tăng chạy chân sáo lên trước.Nhưng đây đâu phải Việt Nam tôi đi trước vầy nhỡ đâu lạc thì chết.Tôi liền dừng chân quay đầu lại thì thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Hải Nam đang xỏ tay túi quần cười như không cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi - "Em cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi đấy à!."

Nhìn bộ mặt kia phát ghét nhưng làm sao đây tôi không bao giờ là đối thủ của một đứa học vovinam và cả taekendo được.Tôi ngoan ngoãn mỉm cười chạt lại thản nhiên luồn tay vào lắm lấy tay Hải Nam - "Đi thôi anh đẹp trai ơi!."

Chúng tôi bắt một chiếc xe để đi đến một nơi nào đó rất thần bí dù tôi hỏi thế nào Hải Nam cũng không nói chỉ bảo - "Tí đến nơi em sẽ biết!."

Đi mất một lúc lâu thì tôi dừng chân tại một ngôi nhà ma bên ngoài đang có hàng dài khách đanh xếp hàng đi vào.Tôi sượng chân ngay tại chỗ, đùa nhau à tôi sợ nhất là ma mà.Hải Nam cũng cuống xe thấy tôi đứng im như pho tượng bật cười thành tiếng - "Em sợ à, chỉ là người đóng thôi mà!."

Giờ mà bảo sợ thì Hải Nam chắc chắn sẽ coi đó là một thú vui để trêu tôi mất - "Ai sợ chứ, anh phải biết trong từ điển của em không có từ đấy.

Đi thôi mua vé!."

Tôi hùng hồn kéo Hải Nam đến chỗ mua vé dù trong lòng đang kêu gào thành tiếng "Không sao mình làm được."

An ủi bản thân thế nhưng tôi vẫn sợ.Mất không lâu thì trên tay tôi đã cầm cuốn sách tử thần à nhầm bé vào cổng.- "Đi thôi."

Hải Nam cầm cả vé tôi đưa cho người soát vế rồi đi vào.Vừa vào tới cửa tôi không biết sao thấy sống lưng lạnh toát nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.Nhìn những lối đi chặt hẹp bao phủ bởi màu đen huyền bí thỉnh thoảng còn có những tiếng hét thất thanh của những người chơi khác, tôi nhất quyết bám chặt lấy tay Hải Nam.Hình như nó lại cười tôi nữa rồi.Chúng tôi men theo bước tường đi đến một cái phòng đang mở, giác quan thứ 6 của tôi mách bảo chuẩn bị có thứ đó lao ra.Đúng vậy vừa đến cửa thì một con ma không đầu lao đến trước mặt không ngừng kêu than khiến mặt tôi tái méc nhưng không có hét lên mà chết chân tại chỗ, Hải Nam vẫn giữ nguyên trạng thái không biết sợ là gì.Con ma đất từ từ giơ cánh tay lên đến nước này tôi không còn gồng nổi nữa dùng chất giọng như cái loa mà nhảy vọt lên người Hải Nam sống chết ôm lấy cổ nó - "Ôi mẹ ơi nó không có đầu, Hải Nam ơi cứu, nó muốn bắt em đi kìa.."

Tôi lại nghe thấy tiếng cười của người bên cạnh, không mọt lời lướt qua con ma cứ vậy bế tôi đi lên phía trước - "Sao bảo từ "sợ không có trong từ điển của em", cái kia là người máy thôi!."

Nhục...một sự nhục nhã đạt đến kịch điểm cộng với việc sợ hãi vừa rồi tôi bật khóc luôn nức nở trách móc - "Hức..hức anh còn cười...hức đồ vô lương tâm, biết vậy không đi với anh nữa."

Hải Nam thấy tôi khóc tay càng ôm tôi chặt hơn dịu dàng dỗ tôi - "Anh đùa thôi, nào không khóc...khóc nữa anh kêu con ma quay lại đấy."

Tôi nghe vậy im bặt luôn.Dù không có ma phía trước nhưng tôi không muốn xuống cứ để Hải Nam bế đi.Mãi tôi mới bình phục tâm trí không sợ nữa vừa bảo Hải Nam thả xuống thì từ khi đi đến ngã rẽ rất tối từ đâu lâu ra con ma bò ra ôm lấy chân tôi.Tôi bất động không dám nhúc nhích tay mất sức sống mãi mới dơ lên được dật lấy áo Hải Nam rồi nhìn xuống - "Hình như có cái gì ôm chân em ý...chắc không phải cái đấy chứ?."

Không biết có phải tâm linh tương thông không thế đ** nào mà con ma đấy cùng lúc ngẩng lên nhìn tôi.Tay tôi vẫn giữ nguyên trên áo Hải Nam nước mắt nước mũi không biết từ lúc nào đã dàn dụa ra.Thấy tôi sợ đến không nói lên lời, Hải Nam liền trừng mắt với con ma thế mà nó bò về lại chỗ cũ.Nhưng tôi vẫn chưa hoàn hồn.- "Không đi là anh mặc kệ em đấy nhé!."

Tay Hải Nam nắm chặt lấy tay tôi đem lại cảm giác an toàn.Nhưng để tránh trường hợp ma ôm chân vừa rồi tôi đem đôi mắt chứa đầy nước mím môi nhìn Hải Nam ngập ngừng cất giọng - "Bế..!"

Ôi đệch nghe như làm nũng ý, lần trước thấy con Hải Anh làm vậy với anh tôi, trong đầu tôi liền nghĩ thật sến súa chính vì vậy mà bây giờ liền bị vả mặt.Thôi kệ ai lại muốn làm người bình thường khi yêu đâu.Hải Nam phì cười đầy cưng chiều mà nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên, tay còn lau nước mắt giúp tôi - "Em làm nũng đấy à, nhưng không sao em làm nũng nhiều vào nhìn em như vậy đáng yêu chết được!."

Tự dưng tôi cảm thấy chơi nhà ma cũng tốt dù sao thì vẫn có người bảo vệ và coi tôi như báu vật mà nâng niu.Cả quãng đường trong nhà ma tôi không dại mà leo xuống cứ để Hải Nam bế một mạch ra tới ngoài, dù lúc đi ra cũng gặp không ít con ma đáng sợ nhưng không biết là người đóng hay sao mà cứ thấy ánh mắt lạnh như băng của Hải Nam là lại chạy hết.Vậy tính ra Hải Nam còn đáng sợ hơn ma, nhưng nếu ma nào cũng đẹp trai như nó thì tôi đã không sợ rồi.Ngày hôm ấy chơi xong tôi còn cùng Hải Nam đi ăn rồi mua đồ lưu niệm tại bọn bạn và ông anh già tôi ngày nào cũng nhắn tin nhưng không hỏi thăm tôi mà là đòi quà, tôi cảm giác như về không quà đồng nghĩa với việc không quay về Việt Nam được nữa.Chơi bên đấy được 1 tuần thì tôi cũng ra về nhưng lần này tôi về một mình vì bà nội Thiên Hạo ốm nên phải ở lại còn thằng cháu tôi thì lại đòi chuyển về Mỹ học, nó nói bóng gió bảo - "Ở bên kia thời tiết khắc nghiệt không quen."

Mà nói toẹt ra là vì muốn gần cái Nhi.Ngày tôi ra sân bay chị Thanh dặn dò tôi rất nhiều để yên tâm còn đặt vé thương gia cho tôi.Thiên Hạo ở sân bay giúp tôi cất vali giọng có vẻ buồm nhưng rất giả tạo - "Cháu về cùng bà được rồi, trên máy bay đừng nhớ cháu quá mà khóc nhé!."

- "Không có mùa xuân đấy đâu!."

Hôm nay tôi phải bay về nhưng Hải Nam lại bảo có việc bận không ra tiễn tôi được xin lỗi đủ kiểu, tôi thì chả sao đâu nhưng tâm trạng vẫn có gì đó mất mát.Lúc tiếp viên thômg báo hàn khách chuẩn bị lên máy bay, tôi ôm chị Thanh tạm biệt - "Em về đây, bao giờ thằng em trai em nó trào đời chị nhớ về đấy."

Chị Thanh vẻ mặt luyến tiếc nhưng rồi cũng bật cười - "Đương nhiên rồi, về đến nơi nhắn cho chị."

Thiên Hạo đang nhắn tin gì đó cứ bật cười như đứa hâm, ôm bả vai tôi dáng vẻ cà lơ phất phơ - "Bà không lo phải về một mình đâu, cháu giới thiệu bạn đồng hành cho bà rồi."

Rồi nó chẹp miệng một cái nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ - "Tình yêu khiến cho con người làm nên những chuyện thật điên rồ."

Vừa dứt lời tôi nghe thấy tiếng người goi vô thức ngẩng đầu lên, không biết ai đến vẻ mặt thăm dò._____________
Một thế lực nào đó đã giúp tui viết ra 2 chương luôn, mọi người nhớ vote nha.
 
Back
Top Bottom