Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]

Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 10: Ác mộng của tôi mang tên môn HÓA


Khoảng gần 5 giờ tối , tôi với Thế Anh mới về tới nhà, do cơn say xe lúc nãy khiến cơ thể tôi mất nước trầm trọng, không còn tí sức lực.

Vừa đến cửa tôi liền ném balo trên tay vào tay Thế Anh còn mình thì lao đến bình lọc nước Do quá mệt tôi liền đi ngủ, tối cũng không thèm ăn cơm mà cứ nằm lì trên giường bỗng có tiếng gõ cửa:- "Con kia mày có vác xác xuống ăn cơm không thì bảo?.

" Giọng Thế Anh hơi mất kiên nhẫn.Tôi đang thìu thìu ngủ, thì nghe thấy tiếng nó liền bò dậy nhưng không ra mở cửa mà nói vọng ra:- "Tao không ăn!..tao muốn ngủ, mày với mẹ cứ ăn đi."

Tiếng nói của nó nhỏ dần trong tai tôi.

- Hừ...lợn hôm nay lại chê cám à?Cái giọng cà lơ phất phơ kia của nó khiến máu tôi sùng sục lên, nhưng cũng chẳng nói gì bởi giờ hơi sức đâu mà bắt bẻ Thế Anh nữa.Tôi chỉ nhớ là mới nằm có một lúc thôi mà trời đã sáng, tiếng chuông báo thức không ngừng vang lên, tôi có thói quen cài đặt đồng hồ cứ 2 phút sau nó sẽ báo lại một lần.

Phải đến lần thứ ba tôi mới bò dậy được, hôm nay tôi muốn cúp học lắm nhưng tại hôm nay tôi còn có bài kiểm hóa nên không nghỉ được.Tôi vác thân xác mệt mỏi đến trường, hôm nay trùng hợp còn là ngày lễ tình nhân nên khi vừa vào lớp đập ngay mắt tôi là một đống hộp quà lớn hay nhỏ đều có đủ .. nằm ngổn ngang trên bàn, Hải Nam vốn thuộc top 1 hotboy của trường nên việc nhận nhiều quà như vậy cũng không lạ.- Tôi nhấc từng món ra khỏi phần bàn mình, giọng hơi bực tức - "Mày bỏ ngay mấy cái món vớ vẩn này ra!."

Nó cười đắc ý không biết vì cái gì quay qua nhìn tôi.- Gì mà mới sáng sớm mặt mày đã cau có như bà chằng vậy??.Tôi khẽ cười ánh mắt trìu mến nói - "Tại mới sáng đã phải nhìn thấy cái mặt hãm của mày đấy..!"

Hải Nam bị sượng đơ người luôn - "Nói vậy mất quan điểm, này nhìn xem thích cái nào tao cho mày."

Tôi liền bông đùa một câu:"Tao thích hết."

Hải Nam hào phóng đẩy hết qua bàn tôi - " Được luôn, mày cầm hết đi!."

Tốt vậy nè, nhưng làm vậy có hơi vô duyên thì phải - " Hửm..tao đùa thôi!."

Đang tán chuyện phiếm thì cô Ngọc (dạy hóa) với oufit đen từ đầu đến chân, mặt cô rất căng cùng cặp kính cận dày hơn cả mặt nyc tôi đi vào:- Các anh, các chị cất hết sách vở lấy giấy làm bài kiểm tra!Ác mộng của tôi mang tên môn Hóa lại đến rồi đấy...là đứa dốt hóa cộng thêm việc chưa ôn bài khiến tôi vừa nhìn vào đề bài đã thấy độ khó tăng gấp 10 lần.

Tôi bất giác quay qua cầu cứu cậu bạn cùng bàn.- Huynh đệ hoạn nạn có nhau, lần này bạn giúp tôi nhá!.Hải Nam sáng nay như bị tráo đổi vậy, bình thường nó phải điều kiện này nọ, nay lại đồng ý luôn - "Là bạn Rùa nhờ thì tất nhiên là được rồi."

Tôi hơi ngỡ ngàng nhưng thời gian đâu mà để ý nữa.- Ê công thức hóa học của ANKEN, ANKIN, ANKAN là gì vậy??- Umm..ANKEN là CnH2n, ANKIN là CnH2n-2 còn ANHAN là CnH2n+2.. hiểu chưa??Cmn... nó đùa tôi à, cho chép luôn đi đọc vậy ai mà nhớ được.- ...Này đùa tao à?.Nó bất lực thở dài đưa tay gõ vào trán tôi một cái dù không đau - "Mấy cái này là cơ bản đó cô nương à!."

-...-Cuối cùng sau 30 phút làm bài à nhầm cận lực chép thì tôi cũng đã làm xong khi thời gian vẫn còn thừa 20 phút.

Ngồi lâu cũng chán, tôi lén lấy điện thoại từ trong cặp ra.Hải Nam mắt lia thấy điện thoại, đầy kinh ngạc - "Con này mày gan... mày không biết nội quy của trường là cấm không mang điện thoại à...?."

Tôi dửng dưng nói - "Sáng đi vội quá, nên mang nhầm, dù gì cũng không còn gì làm tao xem trộm một tý tao không nói, mày không nói thì ai mà biết được."

Giờ tôi phải đi cày phim thôi, dạo này tôi đang mê một bộ tên là cái gì ý nhỉ...?

À "là Khi anh chạy về phía em" tôi thích kiểu tình yêu thanh xuân vườn trường lắm, nên phim này đúng gu tôi luôn u mê cặp Nhượng- Tại lắm!!Thấy tôi chăm chú xem Hải Nam cũng hơi tò mò mà cúi xuống nhìn.Nó như phát hiện ra phát minh vĩ đại
- "Hóa ra mày thích mấy kiểu yêu đương như vầy à, cần gì phải xem nếu mày muốn tao cho mày trải nghiệm luôn , tao đây đúng kiểu đẹp trai đủ 4 thứ tế đây mà có thấy bao giờ để ý đâu ."

Từ giờ phải nhìn thằng này bằng con mắt khác thôi - "Tao tưởng mỗi tao xem phim hay bị ảo hóa ra mày cũng kiểu xem phim quá 180 phút nên bị lú à..?"

Đang chăm chú ngắm Nhượng Nhượng thì bỗng có một bàn tay thò vào dựt lấy điện thoại, tưởng là thằng Hải Nam lại trêu tôi, nên tôi cau mày ngước lên...

ôi mẹ ơi là cô Hóa.Mặt khó xử, nhìn cô - "Cô... cô nghe em giải thích đã chỉ là hiểu nhầm."

Cô Ngọc dùng một tay đỡ cặp kính y như các tổng tài trung quốc mà tôi hay xem luôn.- Nhầm hay là lý do gì ... thì chiếc điện thoại này sẽ mang xuống hộp niêm phong, cuối năm đi lao động rồi lấy lại!Tôi dù không đành lòng, nhưng biết làm gì được, giọng không mấy vui vẻ mà đáp - "Dạ cô..."

"Tùng ...tùng" ra chơi rồi nhưng mặt tôi thì không vui nổi, thấy thế Hải Nam liền ghé sát lại.- Buồn gì chứ , hay tao mua cho mày máy mới nhá, gọi một tiếng anh đi.Mơ hay nhỉ, Hải Nam chắc giàu quá không biết làm gì hay sao vậy - "Không cần,... tao muốn máy kia cơ trong đấy tao lưu bao nhiêu ảnh của Nhượng Nhượng của tao."

Mặt Hải Nam bỗng tối lại lườm tôi - "Tao đẹp trai ngang cái anh mày bảo, vậy mà mày không ngắm tao đây này, nếu thích ảnh tối tao mua cho mày hẳn hai cái máy mới chỉ để lưu ảnh đẹp trai của tao!."

Tôi phẩy tay, nằm gục xuống bàn giọng ỉu xìu - "Biến đi..., tao không có hứng thú với nhím..?"# chúc các cậu đọc truyện vui vẻ nhó!
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 11 : Hải Nam's POV (1)


Tôi là Nguyễn Trần Hải Nam, cao 1m83, mọi người thường khen tôi là đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngoại hình đẹp trai là top 1 hotboy đẹp trai nhất trường chuyên tỉnh Nam Định.

Gia đình tôi có 4 người, ba tôi là một lính đặc chủng ngoài ra còn là ông chủ của sương sương 3 tiệm đá quý trải dài khắp cả nước, về phần mẹ tôi cũng không có gì đáng khoe chỉ là bà chủ của 2 dãy khách sạn nằm ở bãi biển Nha Trang.

Đặc biệt tôi còn đứa em gái ít hơn mình 3 tuổi tên Nguyễn Trần Uyển Nhi, ngay khi sinh ra đã mắc bệnh tim nên được chuyển đến Mỹ chữa trị và sống cùng bác cả, từ nhỏ hai anh em tôi không hay gặp nhau.--- Chiều chủ nhật---Tôi đang chăm chú chơi game trong phòng thì bỗng nghe ngoài cửa có tiếng "cốc , cốc", tôi liền nói to gọi mẹ đang ở phòng bếp.- Mẹ ơi, hình như có khách, mẹ ra mở cửa đi..!- Mẹ đang dở tay con ra mở giúp mẹ.Tôi hơi cau mày nhưng vẫn lết xác ra mở cửa.- Đừng gõ nữa, ra mở liền đây..!Hóa ra là con báo Ly, sáng nay tôi có rủ chiều qua nhà chơi mà bận quá quên mất.- Gì mà khách qua chơi, mặt mày cau có thế.... chắc là không muốn tiếp tao đây mà??Tôi lạ gì tính nó nữa, lại muốn trêu tôi đây mà.- Làm gì nóng thế.... tao chờ mày mãi, hẹn 1 giờ 30 mà 3 giờ mới vác mặt sang..hừ.Nó chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã vội đi ra trên tay cần cầm nguyên cái muôi, mặt hớn hở đẩy tôi sang một bên.- Bé rùa đấy à, sao giờ mới qua vậy...ngoài trời nóng lắm vào nhà rồi cô cháu mình nói chuyện..!- Cháu chào cô Trần ạ, mình vào nhà thôi cô!!Đệch...không biết ai mới là con ruột của bà ấy đây, may là chuyện này xảy ra thường xuyên nên tôi cũng không mấy là buồn, tôi kéo cửa lại đi theo sau họ vào.

Hóa ra từ chiều đến giờ mẹ tôi hì hục trong bếp, là để nấu món chè cho con Ly, thật bất công mà hôm qua tôi nói muốn ăn món thịt kho nhưng mẹ tôi liền nói "mẹ không biết làm, con đi mà bảo bố ý.- Bé rùa, nào...nào vào đây ngồi đi cháu.- Vâng...có mùi gì thơm thế cô??- À món chè con thích đấy , biết hôm nay cháu qua nên cô cố tình làm đấy!!Con Ly liền ôm chầm lấy mẹ tôi cảm ơn ríu rít, tôi biết dù sao thì mình ở đây cũng thành dư thừa, liền bước về phòng chơi nốt ván game.- Mẹ, con về phòng trước đây..- Hải Nam ... con thật là, bạn đến nhà không ngồi đây chơi cứ chúi về phòng làm gì chứ..?- Con dư thừa lắm, không hợp ở đây đâu.!Tôi quay về phòng liền nằm ra giường chơi tiếp, nhưng yên tĩnh chỉ một lúc thì là muôn vàn tiếng cười đùa của hai người phụ nữ bên ngoài "Thật ồn ào", bỗng cửa phòng tôi bật tung ra.- Ly ơi, mày nhẹ tay chút đi, cửa phòng tao sắp rơi rụng rồi kìa..!Con Ly như không thèm để ý, chạy đến chỗ tôi ngồi xuống.- Lại chơi game, mày rảnh vậy thì ra giúp tao với cô nấu chè đi.Tôi mặc xác nó lải nhải, tập trung vào găm vừa chơi vừa nói - "Không thích, tao đang tự hỏi ai mới là con ruột của bà ấy đây."

Khánh Ly liền phá lên cười, đi đến đầy tự nhiên lao lên giường tôi ngồi.-Hầy.. biết làm sao bây giờ tại tao quá đáng yêu..!Nghe Khánh Ly nói tôi ngước mắt lên, hình như có chút chút, nhưng tôi vẫn khinh bỉ nói - "Hứ ...

đáng yêu cái con khỉ, mày là cái kiểu bên ngoài là con gái nhưng bên trong lại là đàn ông."

Con Ly liền nhìn tôi với vẻ oán hận như muốn xé xác tôi ra vậy, nhưng khi nhìn thấy game tôi đang chơi lại đổi luôn sang biểu cảm thân thiện một cách mượt mà, dựt lấy điện thoại trên tay tôi.- Mày chơi game này à, đưa tao chơi cho...Nó mỗi lần vào chơi là lại phá ranh tôi, nên phải nghĩ cách ngăn cản mới được, may sao lúc đấy mẹ tôi lại gọi ra ăn chè.- Hai đứa ra ăn chè đi, mẹ làm xong rồi..- Vâng, thôi ....đừng chơi nữa mẹ tao gọi kìa..!Khánh Ly vẻ mặt tiếc nuối, nhưng vẫn cùng tôi đi ra, ngồi xuống bàn tôi vơ đại lấy một bát ăn, có thể nói chè là món tôi cho vào danh sách đen trong thực đơn ăn uống của tôi.

Nhưng ngược lại con Ly lại ăn rất ngon.- Cô Trần tay nghề cô đúng đỉnh luôn.Vừa nói nó vừa dơ ngón cái lên.- Ăn nhiều vào, bé rùa thích là được...!Mẹ tôi lại xị mặt xuống nhìn con Ly đầy sự nuối tiếc xong lại nhìn sang tôi , thấy vậy Khánh Ly nhanh nhảu hỏi:- Cô Trần cô sao vậy ạ..Mẹ tôi chống tay lên cằm, trầm ngâm đầy suy tư:- Cô không sao !, chỉ là...càng nhìn cháu cô lại càng thích...Ly liền cười cười để lộ ra hai núm đồng tiền đầy xinh đẹp nhìn mẹ tôi, ánh mắt nó long lanh như vì sao sáng : - Cháu cũng quý cô lắm ạ..!- Hầy....ước gì cháu làm con dâu cô thì tốt biết mấy, nhưng cháu xinh thế này chắc con cô không đến lượt quá ..!Khánh Ly không nói lên lời đẩy tay tôi cầu cứu.Tôi từ nãy giờ chỉ chăm chăm ăn cho xong bát chè, liền giật mình nhìn qua.- Mẹ à... nói chuyện đấy làm gì vậy, còn lâu con mới yêu nó!.- Con cứ mạnh miệng đi, đến lúc yêu bé Rùa thì đừng trách.!.Thấy tình hình có chút ngượng ngùng, Khánh Ly liền giải vây bằng cách chuyển chủ đề.Ăn xong tôi và Khánh Ly về phòng tôi, mục đích hôm nay tôi gọi nó qua là để nhờ nó sắp xếp mấy món đồ lại .- Hải Nam mày gọi tao qua xu cái gì ??Nó vừa nói vừa đi đến chỗ kệ đựng huy chương của tôi, tuy không có nhiều chỉ có huy chương vàng cuộc thi vovinam toàn quốc, do chưa đủ 18 tuổi nên tôi chưa được cấp đai đen takendo nhưng tôi lại có tận hai huy chương vàng khi tham gia cuộc thi võ thuật, giải nhất cuộc thi toán bằng tiếng anh, Sương sương tôi từng được 3 giải học sinh giỏi vật lý quốc gia, đạt chứng chỉ hsk 6.0, ielst 8.0, và liên tiếp 2 năm cấp 3 đạt giải nhất cuộc thi hùng biện tiếng anh, giải nhất olympic vật lí, ngoài ra còn một số giải thi tại tỉnh...Tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng con Ly vỗ vai tôi.- Mày nhìn ngu ngu... vậy mà huy chương xếp kín tủ luôn..!Lời khen này tôi nào dám nhận, nó ngoài việc khen đểu ra thì chả bao giờ nói lời hay ý đẹp, nhưng tôi vẫn hùa theo.- Rồi là mày đang khen hay đang chê vậy...Khánh Ly nhún vai, bĩu môi thong thả đáp lời không một tí cảm xúc nào.- Như nhau cả thôi....Ngồi miệt mài thu dọn , nhoáng cái đã 5 giờ, tôi liền đi tiễn Khánh Ly về.

Không quên châm chọc nó.- Ê Hải Nam, mày học giỏi tự nhiên vậy, bao giờ kèm tao với nhá, không cứ thành tích như vầy mẹ tao không sớm thì muộn cũng đuổi tao ra khỏi nhà thôi!!.Tôi là cái đứa luôn muốn làm chủ ý kiến của mình, rõ là không muốn giúp nhưng đầu tôi lại nghĩ khác.

Tôi liền đòi lợi nhuận.- Tao giúp mày thì được gì nào?,phải có qua có lại chứ.- ...

Biết ngay mà, nào muốn gì!.Tôi nở nụ cười đắc ý, liền cúi sát xuống tai nó nói nhỏ giọng đầy sự trêu ghẹo.- Um ... tao muốn bé rùa làm người yêu tao?.Giống như mọi ngày, nó liền quay lại lườm tôi một cái, rồi đạp lên chân tôi mạnh một cái.- Mơ đi ... tao không thích yêu nhím, mày giúp tao.

Tao đãi mày chầu kem ... chốt vậy đi!.Rồi Khánh Ly quay lưng rời đi không quên bẫy tay tạm biệt, tôi cười đầy bất lực nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất .." nó nghĩ tôi thiếu tiền à, tài khoản ngân hàng tôi phải tính bằng 8 chữ số "Tiền đều do tôi tự kiếm qua các cuộc thi mà có.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 12: Hải Nam's POV(2)


Là một đứa luôn có giấc ngủ khoa học, nên không bao giờ buổi sáng tôi ngủ quá 6 giờ, hôm nay cũng vậy tôi dậy từ rất sớm để ăn sáng rồi đi học.Hôm nay trời khá mát mẻ, thỉnh thoảng còn có những cơn gió nồm nam mùa hè thổi mạnh khiến cho con người tỉnh táo hơn, nhà tôi cách trường không xa nên chỉ mất 10 phút đạp xe là tới.

Bước đến của lớp một màn trước mất khiến tôi ngỡ ngàng, mọi người đang bận bịu dọn dẹp, quét tước lau chùi lớp học, bình thường dù tôi có hét khàn cổ giọng cũng không có đứa nào chịu làm, tôi dang rộng bước chân đến kéo con Ly lại hắng giọng hỏi.- Hôm nay là ngày gì vậy?, bình thường mày có bao giờ trực nhật đâu, sẵn sàng học trên đống rác cơ mà?.Nó bĩu môi, lắc đầu ngao ngán nhìn tôi đầy khinh bỉ.- Lớp trưởng Hải Nam à!, mày không chịu cập nhật tình hình gì hết, tí nữa có đoàn thanh tra của sở về kiểm tra đấy?.Mặt tôi đơ ra như không tin vào tai mình, không động tác thừa chạy nhanh đến chỗ ngồi vứt chiếc cặp lên bàn.- Vãi thật ?

- Sao không ai bảo với tao!Con Ly chẹp miệng nhìn tội đồ phía trước là tôi vẻ mặt đồng cảm.- Có nhắn tin trong nhóm lớp!.

- chắc mày không đọc?.Tôi bình thường lạnh lùng nhưng riêng trong công việc lớp tôi rất nhiệt tình, không vì cái danh lớp trưởng mà chỉ đứng chỉ trỏ, vứt cặp xuống tôi đi đến lau bảng .

Khi đồng hồ điểm7:15 phút thì "tùng, tùng" vào lớp rất may bọn tôi cũng dọn xong .Vẫn giống mọi ngày dù đã vào lớp nhưng bọn bạn tôi không ăn phận mà nói liên mồm khiến cái lớp trở thành cái chợ, tôi vận hết nội lực hét lớn để bọn nó im miệng, từ bên ngoài thầy Thành dạy toán bọn tôi bước vào.

Chúng tôi đứng lên chào.Thầy ra hiệu ngồi xuống, vừa vào chỗ thầy đã mở quyển sách giáo khoa ra, chậm rãi nói.- Hôm nay kiểm tra ít bài cũ nhỉ !- nào có ai xung phong không?.Cả lớp tôi im bật không ai ho he gì, cố lấy quyển sách che mặt lại, còn riêng con Ly thì nó gục xuống lấy quyển sách úp lên, giờ lớp còn mỗi tôi và thằng Thế Anh là ngồi thẳng.

Rất dễ hiểu bởi vì hai bọn tôi đều học giỏi toán.Thầy chứng kiến cảnh này khẽ thở dài vì cảnh này quá quen thuộc - "Bình thường lúc tôi bảo các cô cậu trật tự thì lại cứ liên mồm, giờ cho nói sao không ai nói gì?"

Mở cuốn sổ điểm ra khẽ ho nhẹ - "vậy thì tôi gọi nhá."

Tôi quay sang liền thấy Khánh Ly đang lẩm bẩm, chắp hai tay vái như thật .- Các cụ gánh con, thầy không mời trúng con....

Hôm qua con chưa có học bài!.Tôi không nhịn nổi cười, vỗ vào đầu nó giọng đầy bất lực nhìn hành động như điên khùng của con bạn.- Mày làm cái gì vậy?.

Mau quay ra đi, mày nói chuyện với tao là thầy gọi đấy?.Dứt lời thầy chỉ tay vào trang sách hắng giọng.- Số 22 Trương Khánh Ly, lên bảng trả bài cũ nào!.Mặt nó tối sầm lại, nhìn tôi đầy căm thù, ném cho tôi ánh mắt hình viên đạn.- Tại mày đấy!.Ủa gì vậy sao lại đổ cho tôi hết vậy.Thầy hỏi hàng loạt câu hỏi nhưng Khánh Ly vẫn đứng đực như tượng, không ho he được câu gì.

Thầy bất lực nhìn nó như đoán trước tình hình mà lấy cái bút ra ghi vào sổ đầu bài" Khánh Ly 1 điểm."

Thầy cau mày nhìn nó : " Khánh Ly lần sau không nên gỡ, thì điểm trung bình môn của em sẽ bị kéo lại đấy..!"

Mặt ỉu xìu lên tiếng đáp lại.

- Vâng ạ!Một tiết học trôi đi, nó không thèm nói với một câu nào coi tôi như không khí, mãi đến khi tôi nỡ nói:- Nấm lùn 1m60 ơi , giận dỗi tao lâu thế!.

Xin lỗi mà..!.Con Ly liền quay phắt lại, vỗ vào đầu tôi một cái mặt tức giận mà hơi đỏ lên nghiến răng gằn từng chữ.- Tao, không, lùn... do tao chưa phát triển hết chiều cao thôi, mày đợi đi mai kia tao cao hẳn 1m90 cho mày coi...!Như đang xem phim viễn tưởng, tôi cười không ngừng.- Haha.. m90 cơ đấy, mai kia mày cao m90 tao phải 2m rồi...Không cãi lại nó bắt đầu tỏ vẻ trưởng thành lên tiếng nhường nhịn.- Hứ... không cãi với mày, bởi vì tao không thích chấp trẻ trâu!.Mọi người đều nói, tuổi học sinh là thời đáng quý nhất.

Nhưng tôi lại không thấy vui vẻ gì nhưng từ khi sự xuất hiện của Khánh Ly như một màu sắc điểm thêm cho bức tranh mờ nhạt đời tôi, mỗi ngày đi học cùng nó cãi nhau cũng là một cái gì đó rất thú vị.Tôi dần cảm nhận được, tôi không chỉ coi nó là bạn mà hình như tôi đã thích nó rồi!.Thời gian thấm thoát trôi đi, như bánh xe thời gian không vì ai mà dừng lại, ngày thi đội tuyển đã đến, để chuẩn bị thật tốt mà chúng tôi suất 3 tháng liền vừa song hành việc học trên lớp và ôn đội tuyển.

Lần này điểm thi tổ chức tại trường tôi, hôm nay khi tan học bọn tôi còn ở lại dọn vệ sinh.Lúc đi về, tôi đi cùng Khánh Ly vì hôm nay nhà nó không vó ai ở nhà.

Nên hai anh em Khánh Ly và Thế Anh qua nhà tôi ăn cơm.

Vừa vào tới nhà Khánh Ly đã chạy vụt vào phòng bếp chào hỏi mẹ tôi, hôm nay bố tôi cũng vừa mới tự quân khu trở về.- Cháu chào chú Phong, cháu chào cô Trần ạ!- chú Phong mới về ạ.- Bé rùa đấy à, chú vừa mới về.

Tưởng hôm nay mấy đứa còn phải ở lại trường ôn đội tuyển nên giờ cô chú mới làm đồ ăn!.- Mai thi, nên hôm nay bọn cháu được thầy cô cho về nhà trước.Mẹ tôi từ nãy giờ đang bận rửa rau, giờ mới quay lại.- Bé rùa, cháu đói ăn tạm đồ ăn vặt trên bàn nha, đợi cô một tí nữa sắp có đồ ăn rồi.!Thế Anh giờ mới bước vào chào bố mẹ tôi , ngỏ ý muốn phụ giúp nhưng ba mẹ tôi đều từ chối rồi đuổi ba đứa tôi ra phòng khách chơi.Tôi liền rủ Thế Anh chơi game.- Người anh em, vào game đi.- Ok, tôi vào luôn đây!.Con Khánh Ly cũng bon chen lôi điện thoại ra khoe vừa mới tải game xong, muốn bọn tôi cho chơi cùng, nhưng tôi nào chịu.

Nó phải gọi là thần hủy diệt các trò chơi, nó chơi tốt đến nỗi địch ngay trước mặt còn tưởng là đồng đội...Nhưng nó lại nôi cái tội là thằng Thế Anh tí tuổi mà đã có người yêu đem đi mách mẹ, nên chúng tôi đành cho nó chơi cùng.- Khánh Ly mày đánh cho đàng hoàng, rớt rank, bọn tao bảo cho.Đúng như dự đoán, nó đã chơi ngu rồi mà còn lên tiếng bảo bọn tôi chơi ngu.

Nhưng tôi sao dám compat lại chứ dù gì nó cũng là crush của tôi mà.

May sao chơi xong một trận thì cơm cũng đã xong, tôi với thằng Thế Anh liền ra hiệu kéo von báo Ly ra ăn cơm chứ chơi một hồi là bọn tôi từ Chiến Tướng rớt xuống tinh anh quá.- Cháu mời cô chú ăn cơm ạ!.- Con mời bố mẹ ăn cơm ạ!Cơm hôm nay mẹ tôi nấu toàn món đúng với sở thích của bé rùa, nên con Ly vận hết công lực ăn như sợ không nhanh sẽ hết.

Nhìn cảnh tượng này tôi với Thế Anh chỉ biết nhìn nhau ngao ngán, đầy thắc mắc "Tại sao mình lại có đứa em(bạn) ăn như heo thế này?)Rất may là ăn cơm xong Khánh Ly tự giác tranh đi rửa bát chứ nó mà còn lười chắc tôi kí đầu nó quá, vì còn tận 30 phút nữa bố mẹ hai đứa nó mới về nên chúng tôi ngồi tán chuyện phiếm.- Ê Hải Nam, trong lớp mày biết con Linh không?.Tôi với Thế Anh gật đầu tỏ ý là biết.- Con đấy nó thích mày đấy !.Chuyện này sao tôi không biết được, cả lớp tôi luôn đồn ầm lên là hai bọn tôi đang yêu nhau, và con Linh còn vì tôi mà lụy tình nữa.

Nhưng tôi không thích nó, nên không quan tâm kệ cho chúng nó bàn chán đi mà tôi không có phản ứng là ton tức ấy tự chìm xuống thôi!- Thì sao!.- Hôm qua lúc tao đi uống nước nghe thằng Hoàng Hải kể là nó còn thích mày nhưng không dám theo đuổi vì sợ tao ghen ...!

- nực cười vãi ...., tao với mày chỉ là bạn vãi thật khó thế cũng nghĩ ra được!.Thế Anh liền như hiểu suy nghĩ trong lòng tôi, mà hỏi con em mình.- Tao mà không phải là anh mày, chắc tao cũng nghĩ chúng mày yêu nhau!

- nói thật chúng mày cũng có tướng phu thế đấy , đứa chuyên xã hội đứa chuyên tự nhiên.Con Ly liềm véo lấy cách tay Thế Anh một cái điếng người, hằm hằm sát khí nhìn nó.

- Mày cho mồm đi chơi xa qua rồi đấy..!Tôi nhìn hai anh em nó cãi nhau đau đầu quá, nên tiễn chúng nó về luôn, chúng tôi tâm sự về truyện mai thi, Khánh Ly có hỏi tôi.- Hải Nam, tối nay mày định ôn đến mấy giờ..?- Tao cần gì phải ôn, 10 giờ tao đi ngủ mai lấy sức đi thi.- Bắt đầu sĩ đấy, trượt mất giải nhất đừng kêu tao!.- Bé rùa lo cho mình trước đi...

Thế Anh tối mày học hay làm với tao vài ván game.Thế Anh đầy tự tin khoắc vai tôi , hai chúng tôi chiều cao bằng nhau nên rất dễ lấn áp chiều cao của con Ly, đối với bọn con gái 1m60 là cao nhưng khi nó đi với bọn tôi không khác gì bố với con!.- Tao không học nhưng cũng không thể chơi game với mày, tao có hẹn tôi call với Hải Anh dạy nó ôn Hóa rồi!- tao với mày cần gì học trong tay cũng nắm chắc giải nhất .Tôi bĩu mỗi , nhìn đứa phản bội bạn bè đi với gái kia, khinh bỉ mà nói.- Mày lại trọng sắc khinh bạn rồi!- Ừ , tao vẫn đỡ hơn mày !

- mấy hôm trước tao vào nick face mayd thấy mày nhắn tin với em nào tên là...Nguyễn Trần Uyển Nhi nói toàn những lời sến súa!.Thế Anh nói xong lại tiến lên vỗ vai tôi như muốn nói"không phải dấu, tao hiểu mà", rồi lại nói giọng thăm dò.- Người yêu à!.- Tiễn đến đây thôi! tao về trước đây.

- Tôi vừa nói vừa vẫy tay đi về.Lúc đi tôi còn nghe thấy tiếng chửi thề của Thế Anh.- Aissss chết tiệt....thằng kia trả lời đã, mẹ nó lại muốn tình yêu vụng trộm à!.Đấy là em gái tôi, nhưng do nó không ở đây từ nhỏ nên chúng nó không biết là chuyện dễ hiểu, nhưng tôi lại lo lắng sợ bé rùa của tôi hiểu nhầm thì sao đây?, vậy vẫn nên nhân dịp nào đó kể cho bọn nó mới được.---Sáng hôm sau ---'Tôi cầm theo giấy báo danh với đồ dùng đi đến trường , vẻ mặt còn hơi ngái ngủ.

Từ xa tôi đã nhìn thấy lũ bạn tôi đang đứng tụ tập ở một góc.- Các anh em đến sớm vậy, có tự tin giành giải nhất chưa?Nhóm tôi có 4 đứa , đều đi thi hết cái Khánh Ly thi chuyên Văn, Thế Anh thi chuyên toán, Hải Anh thi chuyên Hóa, còn tôi thi Vật lý.Hải Anh: "còn hơi lo, nhưng vẫn giành giải nhất được"Khánh Ly:" tao thừa sức!."

Thế Anh :"tao với mày lúc nào chả giải nhất !"

Tôi thấy đã đến giờ liền giục tụi nó.- Đến giờ rồi, vào phòng điểm danh kìa..tao đi trước đây!- à đúng rồi chúc các bạn yêu thi tốt!"

Thời gian làm bài là 150 phút, nhưng tôi chỉ làm mất 100 phút còn lại tôi đi ngủ đợi hết giờ, không khí trong phòng thì yên tĩnh nhưng lại có vài tiếng lá xào xạc từ một góc sân khiến tôi không khỏi hồi tưởng lại những khi cùng con Ly rược nhau quanh sân chỉ vì tôi làm mất tấm ảnh của thần tượng của nó.Thoáng cái giờ thì đã hết, tiếng trống hết giờ vang lên, giám thị một liền dõng dạc nói.- Giờ thi đã hết, các em dừng bút.Nộp xong tôi đi ra ngoài đã thấy ba đứa bạn đã đợi, tôi liền hỏi:- Thi thế nào rồi các bạn?.Khánh Ly nhếch miệng nói đầy kiêu ngạo " nói thật, lần sau kêu họ ra đề khó hơn đi!

- chứ tao làm xong còn thừa 30 phút nữa nên tao ngồi chơi làm giám thị nghi ngờ tao liếc bài!"

Hải Anh liền cười đầy khoái chí nhìn vào bọn tôi nói to.- Game này dễ quá.Tôi không hỏi Thế Anh bởi vì chúng tôi chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể tự hiểu là đều làm tốt.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 13: Sợ bóng tối?.


Một tuần mới lại bắt đầu, con người ta lại cuốn mình vào vòng tuần hoàn mới đi làm và đi học.

Tôi đang mơ màng ngủ trên giường bỗng tiếng chuông báo thức vang lên, tôi với lấy điện thoại tắt đi từ từ mở đôi mắt, ánh sáng bắt ngờ dọi vào khiến tôi vô thức nheo mắt lại.

Bước xuống giường tôi đi thẳng vào vệ sinh cá nhân và thay đồng phục, tôi đem cơ thể vẫn còn mệt mỏi đi xuống nhà.

Từ xa mùi thơm từ phòng bếp sộc vào mũi tôi làm tôi tỉnh hẳn ngủ, hớn hở chạy vào.- Mẹ à, hôm nay có món gì vậy?

- thơm quá đi mất, à đúng rồi cuối tuần này bố có về không mẹ?.Mẹ tôi đang lúi húi làm cũng cũng quay lại nhìn tôi, nhưng chỉ vài giây lại quay về trạng thái cũ từ từ nhỏ giọng.- "Dạo này bố con bận lắm tạm thời chưa về được.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à!"

Cinf bổ sung thêm "Sao cô con gái tôi lại dậy sớm thế này?."

- Mẹ đang nấu món thịt sốt vang tí cho con chấm bánh mì ăn đi học này!.Bụng tôi không ngừng kêu than, món ăn này là món tôi thích nhất đấy.

Tôi đảo mắt một vòng vẫn không thấy bóng dáng của thằng anh tôi đâu liền cất giọng hỏi mẹ, đồng thời tiến lại gần.- À đúng rồi, thằng Thế Anh đâu mẹ.Mẹ tôi không trả lời mà cốc tôi một phát điếng người , tôi đang khó hiểu nhìn mẹ, bà ấy lại chậm rãi nói :- "Con nhóc, sao lại gọi anh mình là thằng?."

- "Thế Anh mẹ vừa sai nó đi mua bánh mì."

Vừa dứt lời thì ngoài cửa có dáng người cao ráo trong bộ đồng phục khiến tôi vô thức cảm thán một câu :"đẹp trai!", là thằng anh tôi trên tay sách bịch bánh mì mang vào.

Vừa nhìn thấy tôi nó lại châm chọc.- Con heo ngủ nướng biết đường dậy sớm với, chắc hôm nay bão to!.Tôi liền nói một cái, giọng khó chịu nói.- Tao mới có 45 cân thôi, sao mày cứ gọi tao là lợn ý nhể?.- Khánh Ly à, mày không tự soi gương nhìn xem mỡ mày phải tính bằng bát.Tôi vô thức nhìn xuống thì hình như thật vậy, dạo này tôi ăn rất nhiều không tăng cân mới lạ.- Hừ..liên quan gì đến mày!.- Sao lại không liên quan, tao không muốn có đứa em béo như lợn.Tôi bực tức cãi tiếp.- Mày im mồm, mày chắc hơn tao đấy.

Con trai gì đâu lăng nhăng hết mức!

- Tôi lại nói nhỏ "Bạn tao đúng là bị sắc đẹp mày quyến rũ mà, chứ nói đúng ra thì loại mày chó nó yêu!."

Thế Anh giờ mặt đã xám xịt lại, vỗ vào vai tôi cái bốp.- Không liên quan đến mày!.Tôi đau quá mà bắt đầu sụt sịt, đi vào mách mẹ.- Hic...mẹ ơi anh Thế Anh bắt nạt con.- Hai đứa con sao cứ như chó với mèo thế hả!

- Thế Anh sao con cứ trêu em vậy.

Thôi hai đứa vào ăn đi nhanh còn đi học.Đúng 7 giờ là tôi đã có mặt tại trường, vừa bước vào lớp một khung cảnh ồn ào đầy quen thuộc kia khiến tôi chỉ biết thở dài .

Lớp chuyên gì đâu mà đứa thì quay tik tok, đứa thì trang điểm và bọn con trai thì tụm lại chơi tú với nhau không ai chịu đứng lên trực nhật .

Tôi bước đến chỗ, đang định bảo Hải Nam nhắc nhở bọn kia trực nhật dù gì nó cũng là lớp trưởng, lời chưa kịp thốt ra thì đập vào mắt tôi là cảnh nó đang chơi liên quân cùng thằng cháu tôi Thiên Hạo.Tôi nói đầy khinh bỉ :" Đứa nào hôm trước bảo tao là "Mày gan nhề dám mang điện thoại đi", vậy mà giờ mày đang cầm gì đây"Nó nói nhưng mắt không rời khỏi điện thoại:- Tại vừa mua cái ip15 promax mới lên mang đi kheo ý mà!."...."

Thằng này chắc không kheo thì không ai biết nó mua điện thoại mới nhỉ?.- Mày không bảo chúng nó trực nhật đi , tí bọn sao đỏ trừ điểm thi đua của lớp, cô Vân Anh xé xác mày ra !

- làm lớp trưởng mà mày đ** có tí trách nhiệm nào vậy?.Tôi bảo thế rồi mà nó không nhúc nhích, giọng nào còn rất gợi đòn.- Mày bảo hộ tao !

- hầy...ngay từ đầu tao cũng có muốn làm cái chức này đâu, tại cô cứ bắt ý..Tôi không thèm nói với nó nữa quay sang nói với Thiên Hạo .- Thiên Hạo ở nước ngoài luật lệ như nào thì bà không biết, nhưng ở đây không được mang điện thoại đến trường đâu?.Thiên Hạo đang chơi nghe vậy ngẩng lên.- Ò...vậy thôi lần sau cháu không mang nữa vậy!.Hải Nam liền giục Thiên Hạo tập trung.- Này anh bạn tập trung đi, mày đánh lính đi!.Hôm nay là thứ hai nên sẽ có buổi chào cờ, sau khi trực nhật xong tôi đi ra xếp ghế.

Hôm nay rất nắng lên buổi chào cờ vừa bắt đầu tôi đã nhễ nhại mồ hôi, đầu tiên là phát biểu của cô hiệu trưởng về kế hoạch tuần này sau đó là xếp thi đua và cuối cùng là tiết mục trao tặng giải thưởng cho học sinh đội tuyển.Thầy phó hiệu trưởng đọc từng khối một lên, sau khối 10 mới đến khối 11 lớp tôi.

Thầy nói với giọng đầy tự hào vì khối tôi có 4 người đi thi và đều giành giải nhất.- Thầy hiệu trưởng: "Sau đây thầy sẽ đọc tên từng em lên nhận thưởng nha!

- Đầu tiên là em Nguyễn Trần Hải Nam học sinh đạt giải nhất môn lý, tiếp là em Trương Khánh Ly giải nhất môn văn, Trương Thế Anh giải nhất môn toán, và là em Nguyễn Thời Hải Anh giải nhất môn Hóa. và cuối cùng là hai em đặt giải 3 của cuộc thi " Hội khẻo phù đổng đó là Trần Gia Khánh Và Trần Hoàng Hải".

Nào mời các em lên bục nhận giải!

"Chúng tôi đi cùng nhau đi lên trông cực kì ngầu, Hải Nam bình thường nó rất nhây nhưng hôm nay lại cực kì lạnh lùng.

Mỗi đứa được nhận một cái giấy khen và một chiếc phong bì cực dầy , sau một tràng vỗ tay từ phía dưới, tôi còn nghe loáng thoáng ở dưới chụp ảnh lia địa thằng Hải Nam chuyện đó thật ra cũng không có gì lại, nó được mệnh danh là top 1 hotboy của trường mà và chụp một bức ảnh thì bọn tôi đi xuống.Trường tôi dạo này đang nổi rần rần việc bình chọn người đẹp trai nhất trường, có 5 người may mắn lọt vào.Top 1 đương nhiên là Hải NamTop 2 mới là cái tôi không ngờ luôn, đó là thằng anh tôi Thế Anh.Top 3 là anh Đạt crush cũ của tôi.Còn top 4 và 5 thuộc về hai anh em sinh đôi lớp tôi là Trần Gia Khánh Và Trần Hoàng Hải.Tôi rất ít tiếp xúc với hai anh em đấy , chỉ nói chuyện duy nhất vào lần buổi học đầu tiên năm lớp 11 dù chúng tôi cùng lớp.Giờ chào cờ kết thúc , tôi vội vào lớp bật quạt, gió mát lạnh thổi vào khiến tôi sảng khoái .

Cô bộ môn cũng vào bọn tôi ổn định vị trí, tiết này là tiết anh nhưng bọn tôi không tập trung nổi .

Thấy vậy cô liền bày ra một trò chơi, chọn vào chữ tiếng anh nào sẽ giải nghĩa nó, vòng quay xoay và dừng lại ở chữ "love", lớp tôi vui sướng vỗ tay chắc đây cũng là cái mà bọn tôi muốn biết.- Rồi chữ love nhé!

- Nào có ai biết nghĩa không?.Lớp tôi đồng thanh bảo- Là Yêu ạ!.Cô cười với câu nói của bọn tôi.- Đúng vậy , nhưng tình yêu còn là.L: LITSEN: LẮNG NGHEO: ONLY: DUY NHẤTV: VALUED: TÔN TRỌNGE: EXCUSE: KHOAN DUNG.Đến giờ tôi mới biết từ Love lại có ý nghĩ sâu sắc như vậy, tôi cứ mãi chìm đắm trong suy ngẫm mà không biết đã ra chơi từ lúc nào, thấy vậy Hải Nam liền đẩy tay tôi, cúi xuống nói nhỏ.- Bé rùa đang suy tư gì vậy!

- nghĩ cách làm sao tán được tao à?.Tôi nghe nó nói mà rùng mình vì quá sến, đẩy nó ra.- Mày đổi cách gọi đi, cứ gọi tao là bé rùa vậy!

- với lại tao bảo rồi tao không yêu nhím.Hải Nam bĩu môi nói.- Mày cứ mạnh miệng đi...Nhưng nếu mày thích tao thì cứ nói tao sẽ suy nghĩ việc đồng ý!.- Cút.Một ngày bình cứ như thế trôi qua , nhưng đến chiều lúc tan học tôi và Hải Nam lại được gọi vào phòng kho của trường để lấy một số đồ, do đã tối nên bọn tôi phải cần đến đèn pin , lúc tôi đang lúi húi tìm đồ thì từ xa có một bạn nam cùng tuổi vào bảo cái gì đó, nghe xong Hải Nam liền vội vàng rời đi, quên mất là tôi vẫn còn ở bên trong chưa ra mà đã đóng sập cửa lại.

Tôi hơi ngỡ ngàng liền chạy đến lối ra mở của nhưng dù tôi có giật thế nào cửa cũng không mở hình như đã bị khóa ở bên ngoài rồi.Tôi đã bất đầu lo sợ mà đứng đực tại chỗ, mãi sau mới lấy lại bình tĩnh .

Trong phòng rất tối chỉ có một khoảng sáng vì được ánh trăng soi qua cửa thông gió rọi vào.

Tôi vội ra đấy ngồi, tôi rất sợ bóng tối, nó luôn là tâm ma trong tôi.

Nhìn qua lỗ thông gió tôi không ngừng cảm thán : "vầng trăng hôm nay thế mà lại khuyết, vầng trăng khuyết như một dáng nằm nghiêng , tuy là khuyết nhưng lại luôn tỏa sáng giữa bầu trời đêm, giữ cái khuyết cho mình không ngừng khiến tôi nhớ lại tuổi thơ không mấy vui vẻ của mình".Hồi nhỏ tôi không hề sợ bóng tối nhưng vào một lần hồi lớp 5, khi tôi bị bạn bè trêu chọc đá dép vào phòng kho, tôi bất đắc dĩ phải đi vào.

Nhưng họ lại đóng sập cửa lại mặc cho tôi gào thét bên trong mãi đến khi bác bảo vệ đi qua nghe thấy tiếng tôi mới vội mở, tôi đi về nhà mặt tái mét thấy tôi Thế Anh còn bảo là tôi mải chơi nhưng đâu biết tôi đã trải qua cái gì.

Quay về thực tại vẫn như thế tôi lại bị nhốt trong phòng kho, nơi đây rất nóng và mùi ẩm mốc khiến tôi khó chịu.Tôi đành buông xuôi đợi người đến cứu, tôi không biết mình đã ngủ gật từ lúc nào, mãi cho đến khi cửa phòng khó kêu két két được đẩy ra, một giọng nói quen thuộc cùng với chiếc đèn pin soi vào.- Khánh Ly, mày đang ở đâu vậy!.Hình như là Hải Nam, Thế Anh và còn cả Hải Anh nữa, tôi vội tỉnh đứng dậy .

Nhìn thấy tụi nó tôi đã kìm nén không khóc, nhưng rồi một câu nói của Hải Nam đã phá sự phòng bị của tôi.- Khánh Ly mày có sao không, tao xin lỗi tao quên mất bên trong...Chưa đợi nó nói hết tôi đã khóc nấc lên, Thế Anh và Hải Anh hoảng hốt chạy đến.- Con kia mày sao không?

- May cho mày là tao quên đồ quay lại lấy đấy.Hải Nam nhìn tôi đầy sự hối hận.- Mày khóc đấy à?

- Tao ....tao xin lỗi.Tôi lấy tay lau nước mắt giọng đầy oán trách.- Ừ, tao khóc đấy .. có phải mày thấy tao yếu đuối lắm không?.Hải Nam phản xạ theo thói quen ôm lấy tôi, không ngừng nói xin lỗi, chính hành động ấm áp này làm tôi càng khóc to hơn mãi mới ổn định lại, Hải Anh liền lấy kéo tôi đi về.- Cục cưng ơi, mày có sao không, nhìn mày xanh sao vầy tao lo đấy biết không.Tôi hơi buồn cười mà nhìn nó.- Không sao, giờ tao có thể vác nguyên cái bao xi măng còn được nữa mà.

Tôi vừa nói vừa gồng mình lên.Thế Anh lại trêu tôi.- Mày đúng là đồ mít ướt mà !.- Tao không có!.- Ừ..mày không có , vậy đứa vừa nãy nước mắt, nước mũi giàn dụa ra chắc không phải mày đâu nhỉ?Tôi bực mình không cãi với thằng anh thiểu năng này nữa, Hải Nam từ nãy giờ im lặng mãi mới lên tiếng.- Ê Ly, mày sợ bóng tối à.Tôi không che giấu mà phủ nhận luôn nhưng không nói lý do, Hải Nam lại nói với giọng nghiêm túc nhìn tôi .- Vậy thì.. từ giờ mỗi khi đi qua chỗ tối tao sẽ dẫn mày, như thế sẽ không còn sợ nữa!.Tôi hớn hở nhìn nó.- Thật không?.- Thật, chuyện vừa nãy thật sự xin lỗi mày.

Đừng giận nữa mà!.Tôi bật cười vì cái mặt của nó nhìn đầy tội lỗi nói với tôi kia.- Tạm tha cho mày đấy, à đúng rồi, lúc đấy mày vội vã đi đâu vậy?.- Tao đi đón em tao, nó mới từ Mĩ về!.- Hử...mày có em á?, từ Mĩ chuyển về vậy là giống thằng cháu tao cũng ở Mĩ này!.Thật là một sự trùng hợp, tôi nhớ không lầm cháu tôi Thiên Hạo cũng ở Mĩ .- Um nó tên Nguyễn Trần Uyển Nhi, tại từ nhỏ nó phải qua Mĩ chữa bệnh nên chúng mày không biết cũng phải!.Tôi lại tái máy hỏi tiếp.- Mày đẹp trai như vầy, chắc em mày xinh lắm nhỉ.Nó bật cười hỏi ngược lại tôi, giọng điệu rất ngứa đòn.- Tao đẹp trai thật không?.- Rất đẹp.....à um, mày trả lời tao đi.Mặt tôi không biết từ khi nào mà đã đỏ bừng lên, biết tôi ngại nên Hải Nam không tiếp tục trêu nữa .- Đợi hôm nào nghỉ tao dẫn mày đến gặp nó, là mày sẽ biết nó có xinh không?.Thế Anh liềm bực mình nhìn chúng tôi thân mật mà không thèm để ý là còn có chúng nó ở đây.- Wtf..chúng mày coi bọn tao là không khí à?.Hải Nam liền phản bác nhưng nói cực nhỏ.- Tao nói vậy với crush của tao thì liên quan gì đến mày?Tôi không nghe rõ mà hỏi lại.- Mày nói gì cơ?.- À không, không có gì.---------------------------------------------------------
Hải Nam's Pov cứ kết thúc ở phần 2 đã nhé , quay lại với cậu chuyện của Khánh Ly nào, dự tính sẽ còn 2 phần của Hải Nam's nữa nhé!.Sắp tới tớ collab truyện cùng Paw , mong mọi người sẽ đón chờ chương đó ra nhé, iu các độc giả của tớ .
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Một số lưu ý nhỏ


Hé lô mọi người , tớ là Hanna đây , tên thật của tớ là Hải Anh , trước khi ra chương mới tớ có một số lưu ý nhỏ.1.Bộ " Mùa hè đến ta sẽ gặp lại nhau" do tác giả Hanna viết , từng chương đều là thành quả mà tớ viết nên tớ mong sẽ không có ai đạo hay lấy phân cảnh trong truyện của tớ , truyện được bảo lưu mọi quyền bởi wattpad.2.Dạo này tớ đang bận ôn thi , nên có lẽ thời gian ra chương sẽ không có lịch cụ thể nhưng tớ sẽ cố 1 tuần ra 1 đến 2 chương ạ , dự định bộ này sẽ end khoảng 40 chương và một vài ngoại truyện nha.3.

Mọi người đọc thì có thể bớt 1 xíu thời gian cho tớ xin cảm nhận và lỗi sai để tớ có thể kịp thời sửa chữa.4.

Tớ lưu ý nữa đó là tạm thời tớ chưa có nhờ hay cho phép ai mang truyện của tớ đến bất kì các web nào cả.5.

Sắp tới đây tớ có collab truyện cùng em bé _iamPaw_ , thật trùng hợp khi nu9 của tớ và nu9 của Paw đều có cùng họ , mong mọi người sẽ đón chờ chương embe Trương Ngọc Nhi xuất hiện với thân phận là em họ của nu9 nha.Còn giờ thì chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha , hanna mãi yêu mọi người moa moa.---------

Tác giả: Hải Anh(hanna)-------------
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 14: Thành viên mới.


Sau một tuần mệt mỏi với việc học thì cuối cùng ngày chủ nhật đã đến, tôi trên trường có thể gọi là hình mẫu người yêu lý tưởng không chỉ là của bọn con trai mà còn là của cả bọn con gái, họ gọi tôi là vợ quốc dân.

Nhưng ở nhà tôi lại là đứa vô cùng lười, tôi có thể dành cả ngày cho việc ngủ và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Mặt trời đã lên tới đỉnh, tôi vẫn còn nằm ngủ mãi cho đến khi có tiếng người bước vào.- Rùa, giờ này mày biết mấy giờ rồi không mà còn không chịu dậy?.Là thằng anh tôi nó lại vào phá giấc ngủ của tôi đây mà, tôi vẫn nhắm nghiền mắt lười biếng từ từ đáp.- Hôm nay chủ nhật mà!

- Mày để tao ngủ tí đi.Nó lại nói với giọng mất kiến nhẫn, một tay kéo chăn của tôi ra, thẳng tay lôi tôi dậy.- "Mẹ dậy hộ con phát, 12 giờ rồi mà vẫn còn muốn ngủ!"

Dứt lời lại lảm nhảm tiếp - "Dậy giúp tao với mẹ làm đồ ăn đi."

Thế Anh nói xong rồi bước ra ngoài, nhưng vẫn vất lại cho tôi một câu uy hiếp.- Mày không dậy thì những cái ảnh hồi nhỏ của mày, tao sẽ gửi hết cho thằng Hải Nam đấy!.Câu nói nhanh nhưng đủ làm tôi tỉnh ngủ, tôi vội dậy vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà.- Mẹ ơi cần con giúp gì không ạ?.Mẹ tôi bê nốt bắt canh vừa múc ra bàn, nhỏ giọng nói.- Xong hết rồi cô nương ạ, vào ăn cơm đi.Tôi vừa dậy nên rất đói vội bước vào bàn ăn, xới cơm cho mọi người, tôi nhìn thức ăn trên bàn mà không ngừng lau nước miếng.- Con mời mẹ ăn cơm ạ!

Thế Anh giờ mới từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy tôi không làm mà vẫn ăn rất nhiệ tình cũng chỉ biết thở dài bất lực, lúc đi ngang qua tôi cũng thuận tay cốc tôi một cái.- Con mời mẹ ăn cơm!- Ừm hai đứa ăn đi.Lúc đầu tôi chỉ chăm chú ăn mà không thèm để ý đến mẹ tôi từ nãy đến giờ chưa hè cầm đũa, tôi hơi khó hiểu liền gắp cho mẹ tôi một miếng cá rán, giọng nhỏ nói.- Mẹ ăn đi này, đồ ăn không ngon hả mẹ sao từ nãy giờ mẹ không ăn gì vậy.Miếng cá vừa bỏ vào bát, mùi hơi tanh xộc vào mũi mẹ tôi, mặt mẹ nhăn lại dùng tay bịp miệng chạy vội vào nhà vệ sinh, tôi hốt hoảng quay sang Thế Anh thì thấy thái độ của nó cũng giống tôi.- Ê Thế Anh mẹ sao vậy, bố mới đi có 3 tuần trước mà mẹ đã nhớ đến phát ốm thế này rồi à?.Nó quay qua lườm tôi một phát, rồi kéo tôi đứng dậy .- Mày đừng suy diễn vớ vẩn đi!

- Vào xem mẹ có sao không.- Ò...Tôi vừa đứng dậy thì mẹ cũng đi ra , nhìn mặt mẹ tái nhợt lại, tôi vội hỏi.- Mẹ có sao không?.- Không sao đâu...chắc là sáng nay ăn linh tinh nên mẹ hơi khó chịu thôi!.Thế Anh thấy mẹ tôi toàn nói qua loa về bệnh của mình vậy nên nó vội chen vào.- Mẹ vẫn nên đi khám xem, không thì chiều nay con đi với mẹ đi khám luôn đi.Mẹ tôi đang định trả lời, thì ngoài cửa lại có tiếng đàn ông đang đi vào nhà , tôi đi ra xem thì hóa ra là bố tôi vừa về.- Con chào bố , bố mới về chắc mệt lắm đúng không !

- Con vào lấy cho bố cốc nước nhé.Bố tôi mỉm cười, vỗ vai tôi cùng đi vào nhà.- Cảm ơn con gái nhé!.- Đang ăn cơm à?.Mẹ tôi thấy bố giọng uể oải nói.- Anh mới về à!

- Sao lại về giữa trưa thế này?.- Tại anh nhớ em với các con quá , nên muốn về sớm để gặp đây.Thế Anh cũng vội báo cáo với bố.- Bố à, mẹ dạo này sức khẻo không ổn lắm chiều này bố đưa mẹ đi khám xem có sao không?.Bố tôi vừa nghe thấy mẹ ốm phát là vội hỏi han mẹ tôi vô cùng lo lắng.- Đấy anh bảo em rồi!

- Đừng làm việc quá sức giờ ốm rồi này, anh bảo thuê giúp việc thì không nghe!.- Thuê làm gì tốn tiền ra với lại em vẫn ổn!.Tôi với Thế Anh tự nhiên bị bắt ăn cơm chó thế này, liền lấy lí do đi dọn dẹp, dọn xong vội lên phòng.Từ tối qua đến giờ tôi chưa cầm điện thoại, nên vừa mở lên 99+ tin nhắn cần tôi đọc, hầu như là của Hải Nam .[ Ê Ly ơi, chiều mai rảnh không qua nhà tao chơi][ Khánh Ly ơi sao mày không rep tao][ Giận tao à!.][ Bé rùa ơi.]Thằng này đúng là vô tri hết sức, tôi không cầm điện thoại thì trả lời kiểu gì.

Tôi nhắn lại.[Không tao bận ngủ rồi không qua được!.]Tôi nhớ ra triệu chứng ốm của mẹ vội lên google tìm kiếm thì nó hiện ra là.Do người bệnh mệt mỏi quá độ.Do say nắng.Do đã có thai.
.........

Tôi chú ý đến chữ "Có thai", hay là mẹ tôi có thai đấy tôi vừa vui vừa cảm thấy hơi kì .

Lớp 11 rồi còn có em nghe ảo hết sức, tôi vọt qua phòng Thế Anh để nó nghi vấn của mình.- Ê Thế Anh tao có chuyện muốn nói.Nó đang ngồi xếp quần áo, nghe gọi liền quay ra, nói thật nó là con trai mà rất ngăn nắp nhiều lúc họ hàng đến chơi còn tưởng phòng tôi là của nó vì quá bừa bộn giống con trai ở hơn là con gái.- Không biết gõ của à, có gì nói luôn!.- Làm màu quá bạn ơi lại còn gõ cửa , bình thường mày vào phòng tao có bao giờ gõ đâu!.Nhìn mặt Thế Anh là tôi chỉ muốn đấm cho nó phát nhưng không có cái dũng khí đó, tí quyên mất chuyện chính.- À, mày nhớ hôm nay lúc ăn mẹ có triệu chứng nôn không?.- Thì sao?.Tôi vội nói tiếp:- Hôm nay tao tra mạng thì nó bảo đấy là dấu hiệu mang thai đấy.Tôi nghĩ nó sẽ sốc lắm cơ , nhưng không nó rất bình tĩnh mà nói.- Mẹ mới có 38 tuổi mà, mang thai là chuyện bình thường!

- Tao với mày có thêm đứa em thì càng vui mà.Nó nói cũng đúng , tôi liền lên kế hoạch.- Tao mà có em, thay vì đọc truyện cổ tích thì tao sẽ đọc văn đội tuyển quốc gia cho em ấy nghe, mày thấy hợp lí không?.Không biết từ khi nào mà bọn tôi nói nguyên buổi trưa chỉ về vấn đề cô em gái do mình suy đoán ra, Thế Anh còn đòi .- Tao sẽ dạy nó toán nâng cao cho nó học, sau này nó sẽ trở thành thiên tài như tao.Đến tối tôi ngồi chờ bố mẹ tôi đi khám bệnh về, vừa thấy mẹ tôi đã vội hỏi.- Mẹ đi khám bác sĩ bảo sao vậy.Mẹ tôi vẻ mặt vừa vui vừa lo, lắm lấy tay tôi.- Bác sĩ bảo nhà mình năm nay có rồng ghé thăm.Tôi hoang mang nhìn lên bố và Thế Anh nói một câu ngớ ngẩn.- Sao lại rồng ghé thăm!

- Rồng làm gì có thật?.Thế Anh vỗ vào đầu tôi, nói giọng rất gợi đòn.- Mày đúng là nuôi tốn cơm mà, rồng ghé thăm nghĩa là tao với mày có em rồi đấy?.Tôi chợt nhớ lại lúc tối xem tiktok thì cứ lướt vào video, bảo năm nay các vợ chồng đều thi nhau đẻ con tuổi rồng.

Tôi hớn hở vì suy đoán mình đã đúng, quay ra hỏi mẹ.- Thế biết là con trai hay gái chưa mẹ?.- Chưa, thai mới có 2 tháng thôi chưa chuẩn đoán chính xác được, tuần sau mẹ đi tái khám thì mới biết!.Tôi thế mà lại có em rồi, lúc tối ăn xong mẹ tôi liền vào nghỉ ngơi còn tôi với bố và Thế Anh ngồi lại ngồi phòng khách.- Bố ơi, bố nghĩ tên đặt cho em chưa!.Bố tôi lắc đầu .- Chưa, đợi biết con gái hay con trai đã! .Tôi hưng phấn nói ra những cái tên mà mình đã nghĩ ra.- Nếu là con gái đặt là Trương Khánh Tuệ Anh, Trương An Hy, Trương Ánh Nguyệt..., bố thấy sao ?.Bố tôi gật đầu "Cũng hay đấy, vậy là con trai thì sao?."

Thế Anh liền nói lên ý kiến:"Con trai đặt là Trương Chí Anh , Trương Lâm Phong, Trương Tư Minh, Trường Thế Hải.."

Ngồi bàn bạc đến tận 11 giờ thì 3 bố con tôi mới ai về phòng đấy, tôi rất vui khi nghe tin sắp có em, nếu là con gái tôi sẽ chăm chút cho em trở thành một nàng công chúa thật hạnh phúc nhất và mỗi ngày tôi sẽ kết tóc nó ... còn là con trai thì có thể bảo vệ tôi.Sáng hôm sau vì vui quá mà tôi dậy từ rất sớm để làm đồ ăn sáng cho mọi người và làm hết mọi việc nhà, từ giờ tôi sẽ không để mẹ động vào việc gì hết.

Khi tpoi làm xong cũng đã dậy, nhìn thấy bữa ăn sáng tôi làm mà ai cũng bắt ngờ.

Thằng Thế Anh lại nói vợi giọng rất gợi đòn.- Cô em tôi sao hôm nay lại dậy làm đồ ăn sáng thế này!

- Mày bỏ thuốc độc vào rồi đúng không?.Tôi đã quá quen với cái tính này của nó, vừa nói vừa đi mời bố mẹ vào ăn.- Không thích thì mày khỏi ăn!.- Sao lại không ăn chứ, cô em dậy sớm làm đồ ăn thì người anh này cũng phải có lòng chứ!.Tôi khinh bỉ nhìn vẻ mặt của nó mà cười giễu cợt.Lúc ăn bố tôi có thông báo là tí nữa bà ngoại tôi sẽ lên đây để tiện chăm sóc cho mẹ tôi dù gì mai bố tôi đi sẽ không ai chăm sóc cho mẹ.

Bà ngoại tôi ở trên Hà Nội, từ đấy về đây khá xa.

Ăn xong tôi muốn ở lại nhà chăm sóc mẹ lắm nhưng hôm nay tôi vẫn phải đi học.Tôi đến lớp thì cũng đã khá muộn, thấy tôi Hải Nam liền kéo tôi.- Ê tao có cái này muốn cho mày xem hay cực.Tôi khó hiểu nhìn nó.- Cái gì?.- Đưa tay đây, tao cho xem.Tôi dù khó hiểu nhưng vãn đưa tay ra.- Đâu?.

- Đây cho mày, nó giống mày y hệt luôn!.Ôi dễ thương vãi, là một chú rùa đang bẽn lẽn đúng trong bàn tôi.

Rùa giống biệt dang của tôi.- Mày lấy ở đâu vậy, nhìn dễ thương vậy!.- Tao vừa mua hôm qua, đi qua thấy nó giống mà quá nên mua cho mày đấy!.Tôi cười tít mắt, cầm con rùa trên tay tôi không ngừng vuốt mai nó.- Cảm ơn bạn nhiều, cho rồi không đòi lại đâu!.Hải Nam nhìn tôi rồi cũng bật cười theo.- Um....con rùa nhỏ này dễ thương thật đấy tao cho mày cũng được, nhưng con rùa lớn thì mày phải cho tao.Tôi làm gì có con rùa lớn nào đâu nhỉ , tôi đang định hỏi thử nhưng rồi đáp án liền hiện lên trong đầu tôi, ý nó rùa lớn là tôi á?.

Tôi giả như không hiểu mà nói.- Ừ, cho mày rùa lớn!.Hôm nay tiết đầu là toán, tôi vừa học vừa cảm thấy nhàm chán vô cùng, thấy thế Hải Nam lại chầm chậm ghé vào tay tôi nói.- Ê tao đố mày một câu toán nhá!.Tôi nhìn nó không cảm xúc .- Mày đùa tao à, tao có giỏi toán như mày đâu!

- Hỏi cũng như không!.Hải Nam cứ ép tôi phải chơi.- Câu này dễ!.- Rồi...nói đê!.- Ê Ly mày biết tại sao trái tim tao lại như đenta bằng 0 không?.Tôi làm sao mà biết được, liền lắc đầu.

Hải Nam cười mỉm nói.- Bởi vì nó không có mày thì sẽ không có nghiệm!.Tôi xỉu đây, sao hôm nay nó cứ hở ra là thả thính thế này, tôi nhìn nó đầy bất lực.- Hôm nay mà ăn gì mà miệng cứ thả thính bừa vậy?.Hải Nam nhìn tôi đầy tủi thân.- Tao bình thường không thế đâu!

- tao chỉ thả thính với mỗi mình mày thôi Ly Ơi!.Tôi vội đổi đề tài, không cứ như vầy thì tôi sẽ bị nó trêu cho đỏ hết mặt lên thôi.- Ê tao có tin cực kì ... cực kì quan trọng nói với mày đây!.- Tin gì? ... tin mày đã thích tao rồi hả!.Tôi nhìn vẻ mặt gợi đòn của Hải Nam chỉ muốn đấm cho một phát.- Mày nghiêm túc giúp tao cái, tao sắp có em rồi!.Nó khó hiểu nhìn tôi.- Em .... mẹ mày có thai á?.- Um...rất thông minh, vừa sáng hôm qua tao mới biết!.- Vậy thì biết con trai hay gái chưa?.Tôi xua tay nói.- Chưa nữa, tao sẽ đào tạo cho đứa em này phải chuyên văn như tao mới được.Hải Nam cũng kheo ra hàng loạt tài năng của mình.- Giờ học giỏi phải là giỏi môn tự nhiên, yên tâm tao giúp mày đào tạo đứa em đấy.

Nếu là con trai tao còn có thể dạy nó học võ.Nhìn mặt nó rất uy tín có thể nhờ vả, dù sao cũng là học sinh đội tuyển quốc gia cơ mà.

Tôi giờ đang rất háo hức đến ngày thành viên mới của gia đình chào đời._____________
Đừng quên vote nha
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 15: Cô em họ.


Hè đã đến nên những giờ học đối với tôi trở nên áp lực hơn, buổi trưa khi đi học về ngoài trời vô cùng nóng nên tôi định vào nhà thật nhanh để đi tắm.

Khi vừa vào tới phòng bếp thì tôi đã thấy một dáng người quen thuộc mà đã lâu tôi chưa được nhìn thấy, đó là bà tôi người luôn dành tình yêu thương cho tôi hết mực.

Tôi lao thật nhanh đến ôm chầm lấy bà.- Bà ngoại ơi....sao giờ bà mới chịu lên đây thăm con vậy, con nhớ bà chết mất.Bà tôi đang định trả lời, thì từ đằng sau lại vang lên giọng của một cô gái, không cần quay lại tôi cũng thừa biết là ai.- Mày không nhớ tao à!.Cái gương mặt này mình nhớ hay quên nhỉ?, tất nhiên là phải nhớ rồi, là con Nhi đứa em họ của tôi nhưng đáng lẽ giờ nó đang phải ở trên Hà Nội học chứ.- Nhi, mày không đi học à ...lại chốn về cùng bà đúng không?.Tự nhiên xuất hiện ở nhà tôi thế này, chắc là chốn học đây mà dù sao cũng không phải lần đầu con Nhi đột ngột về thế này.

Nó bĩu môi đi từ từ đến chỗ tôi.- Lại bị mày đoán trúng rồi, nhưng chỉ đúng một nửa thôi....do trường tao đang được nghỉ 1 tuần nên khi nghe tin bà muốn về đây, tao cũng về cùng luôn!.Giới thiệu một chút về Nhi nha.

Nó tên Trương Ngọc Nhi, là một cô gái rất xinh xắn nếu theo vai vế của dòng họ thì nó phải gọi tôi một tiếng chị.

Nhưng tôi và nó đều vô cùng ngượng ngùng khi gọi là chị em, nên bọn tôi từ nhỏ đã xưng mày tao rồi.

Từ nhỏ bên nhà ngoại tôi rất ít chị em nên chỉ có Nhi là đứa thân với tôi thôi.Tôi liền kéo Nhi lên phòng mình chơi, phải công nhận một điều là hồi xưa nó chưa dậy thì nên ngoại hình không có gì nổi bật nhưng giờ đây với nước da màu sữa của nó tôn lên vẻ xinh đẹp khiến tôi tấm tắc khen ngợi.- Dạo này mày càng lớn càng xinh nha...mày định ở đây mấy ngày đây.Nhi nhìn tôi phì cười, nó từ từ nói.- Tao được nghỉ một tuần nhưng tính đến hôm nay đã nghỉ hết 6 ngày rồi nên tao chỉ ở đây hết chiều nay mai tao phải về rồi!.1 ngày thì chả chơi được gì nhiều, tôi hơi hụt hẫng, nói với nó đầy buồn bã.- Tao đang định dẫn mày đi khắp nơi nổi tiếng tại Nam Định nhưng xem ra mày không có cơ hội chiêm ngưỡng rồi!.Tôi với Nhi đi tới giường ngồi xuống, tôi lại tái máy hỏi Nhi nhưng không quên mấy lời trêu chọc nó.- Nhi ơi !, mày xinh vầy đã có người yêu chưa.Nhi nghe tôi hỏi liền dập tắt nụ cười trên môi liếc tôi mấy cái, rồi giọng cọc nói với tôi.- Hết bố mẹ tao hay hỏi chuyện này, tưởng chốn về đây sẽ bình yên thì lại bị bà chị họ hỏi..!- Nhưng sự thật thì tao chưa hề có.Con này mà chưa có người yêu thì tôi đi bằng đầu luôn, xinh gái, học giỏi như nó thì trai chắc xếp từ Nam Định lên tới Hà Nội luôn.- Thật không đấy!.

- mày còn nhớ đứa tên Hải Nam mà vẫn hay đi cùng tao không?.Nhi liền gật đầu, mặt thắc mắc nhìn tôi.- Cái thằng đẹp trai hay đi cùng mày á, nhưng tiếc là không phải gu tao!

- mà mày hỏi vậy làm gì?.Tôi thản nhiên nói.- À hôm trước tao đi cùng nó xong có kể về mày cho nó nghe, thì Hải Nam liền kể cho tao là lần đi thi đội tuyển quốc gia lần trước nó có gặp một người con trai học cùng trường với mày.

Nó bảo nó tên là gì ý nhỉ...à tên Nhật Anh.Tôi vừa nhắc đến cái tên đấy thì con Nhi hơi nhíu mày lại, hình như nó biết cái người đấy thì phải.Tôi lại nói tiếp.- Xong Hải Nam hỏi nó có biết mày không thì cái người tên Nhật Anh kia liền gật đầu và còn bảo là đang thích thầm mày.Nhi với vẻ mặt thản nhiên mà trả lời tôi.- Tao có quen nhưng chuyện nó thích tao là không thể nào?.- Nhi à mày xinh như tiên nữ giáng trần thế này thì việc có người thích mày là chuyện hợp lí mà sao lại không thể chứ!.Nhi liền đổi đề tài bằng cách chốn xuống dưới, nó vừa đi vừa vất lại một câu nói.- Mày thay quần áo đi tao xuống nhà trước, ... tao không ngờ tao trong mắt mày lại trở nên đẹp vậy đâu.Tôi cũng không nghĩ đến chuyện kia nữa, vội đi thay quần áo rồi xuống nhà.

Tôi về được một lúc rồi mà giờ Thế Anh nó mới chịu vác xác về kiểu này lại la cà ở trường đánh bóng rổ rồi.

Nhìn thấy anh tôi con Nhi liền từ phòng bếp đi ra chào hỏi.- Em chào anh họ ạ!.Trái ngược với tôi thoải mái về cách xưng hô thì thằng Thế Anh lại trái ngược hoàn toàn, từ bé nó một mực muốn cái Nhi gọi mình bằng anh, nghe con Nhi chào nó cũng nhẹ nhàng đáp lại.- Um....Nhi em về đây lúc nào đấy.- Em về đây từ lúc sáng về cùng bà ngoại ý!.Thế Anh nó là đứa khá thích sạch sẽ, nói đúng ra là đứa mắc bệnh sạch sẽ nên khi chơi thể thao về người nó đã ướt đẫm nên chỉ chào hỏi vài câu rồi vội nên tầng thay quần áo.Đã sắp đến giờ ăn cơm nên tôi cùng Nhi vào bếp giúp mọi người làm cơm.

Hôm nay có rất nhiều món như sườn sào chua ngọt, tôm rán, gà nướng....toàn những món bọn tôi rất thích.Bữa cơm hôm nay trở nên nhộn nhịp hơn hàng ngày, tôi và Nhi vì lâu ngày không gặp nên trong bữa cơm đã có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau.

Thế Anh thấy vậy chỉ lắc đầu bất lực bởi vì lúc nào cũng vậy khi ăm cơm mà có hai đứa tôi thì lúc nào cũng rất nhộn nhịp.

Mẹ tôi mới bầu được có hai tháng thì cũng không ngắn lắm vẫn ăn được mấy món nhạt.Nhi khi biết tin mẹ tôi đang có bầu nó liền hỏi.- Bác hai ơi, giờ mà bác đẻ ra con trai hay con gái thì chắc chắn sẽ trở thành thiên tài đó.Mẹ tôi nghe vậy liền thắc mắc hỏi nó.- Sao cháu lại nói vậy?.- Tại vì đứa em đấy có hai anh chị toàn thiên tài vậy, như Khánh Ly thì chuyên xã hội anh Thế Anh thì lại chuyên tự nhiên nên không trở thành thiên tài mới là cái khó hiểu!.Mẹ tôi nhìn sang hai anh em tôi lại thở dài.- Nhưng chúng nó không có đứa nào học nổi trội môn tiếng anh cả.Mẹ tôi thì thật là....chỉ được cái nói rất đúng tôi và Thế Anh chỉ thuộc dạng học được môn Anh thôi chứ chưa phải là giỏi.

Nghe vậy Nhi liền dơ tay xin được dạy môn Anh.- Cháu xung phong dậy cho ạ, những môn khác thì cháu không tự tin nhưng riêng môn Anh thì rất tự tin ạ.

Cháu có thể kèm cho bé trong bụng cô môn Anh được ạ.Mẹ tôi liền hí hửng vỗ vào tay Nhi.- Vậy thì tốt quá rồi!.Hóa ra cái Nhi nó là thiên tài ngoại ngữ sao, vậy thì từ giờ cứ bài nào khó tôi gửi cho nó giải hộ.

Tôi nở nụ cười mưu mô nhìn nó, Nhi cũng vô thức nhìn lại tôi.- Khánh Ly mày lại âm mưu cái gì đấy, đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì.

Tao không làm hộ bài đâu.Trời tôi đã nói gì đâu, trên mặt cái Nhi như đang muốn nói "tao đi guốc trong bụng mày rồi"Ăn cơm xong thì hai chúng tôi kéo nhau lên phòng chơi, đến chiều khi đi chơi tôi kéo theo Nhi đi cùng.

Chúng tôi thường sẽ tập trung tại sân bóng gần nhà tôi.- Hello các bạn yêu, hôm nay tao đưa đến một mẫn nhi đến đây!.Tôi vừa nói vừa kéo Nhi đi vào trong, ở sân bóng đang diễn ra trận solo giữ Thế Anh và Hải Nam, khi nghe thấy tiếng tôi chúng nó đồng loạt quay lại.

Hải Anh liền chạy đến.- Ai đây mày?.- Xin trịnh trọng giới thiệu với chúng mày đây là Nhi em họ tao, mới từ Hà Nội về đây chơi!.- Hi Nhi!

- tớ tên Hải Anh bạn thân của Khánh Ly.Mới đầu Nhi còn hơi ngại cứ chỉ đi bên cạnh tôi, khi nghe con Hải Anh chào mình Nhi chỉ nhỏ nhẹ gật đầu chào lại.- Chào chị Hải Anh ạ.- Thôi đừng gọi chị nghe vậy già lắm, gọi tao mày đi cho dễ.Hai đứa con trai thì chỉ chăm chú chơi bóng, còn bọn tôi thì đi vào ngồi ghế nói chuyện phiếm cùng nhau.

Hải Anh bỗng nhớ đến điều gì đó, lay tay tôi nói.- Ê Ly, mày biết ngày kia là ngày gì không?.Tôi ngơ ngác, thắc mắc.- Hả....ngày gì?.- Mày đúng là não cá vàng....ngày sinh nhật thằng Hải Nam hầy.Tôi mới ngờ ngợ nhớ ra, ngày kia là ngày sinh nhật của thằng Hải Nam.

Nó mà biết tôi không nhớ chắc nó xé xác tôi quá.- Ê Nhi, mày sống trên đấy mà mỗi khi đến sinh nhật của bạn nam nào đó mày thường tặng gì?.Nhi nhìn tôi nghiêm túc suy nghĩ, mãi lúc sau nó mới thốt lên.- À đúng rồi, mỗi khi đi sinh nhật thằng Nhật Anh thì tao thường tặng....giầy hoặc mấy cái áo gì đó..nhưng tao nghĩ mày muốn quà cho một ai đó thì nên dựa trên sở thích ý.Hôm nay tôi có hỏi con Nhi về cái người tên Nhật Anh thì nó cứ chối, giờ thì tự nhắc đến luôn.

Tôi lại trêu chọc nó.- Hóa ra là đi sinh nhật Nhật Anh à, thế mà còn chối là tao không thích.

Mày thích thì cứ nhích thôi, cứ chối đi đến lúc mất thì đừng hối hận....Nó sùi một tiếng rồi đổi chủ đề luôn.- Đang nói về chuyện của mày mà, sao tự dưng nhảy sang tao rồi!.Ngồi nói chuyện một lúc thì bọn kia cũng chơi xong bọn tôi liền rủ nhau đi ăn.- Ê đi kiếm cái gì ăn đi!

- tao trưa không ăn gì giờ đang cồn cào ruột gan rồi đây?.Nghe tôi nó thì cả con Nhi và Thế Anh đồng thanh nói.- Nhưng tao nhớ trưa mày ăn gần hết nồi cơm mà?.- ....hai người nhớ nhầm hay sao ý, trưa ăn nhiều vậy thì giờ sao mà tao đã đói rồi?.Thế Anh lại nói giọng cực kì gợi đòn.- Đói là đúng rồi, bụng mày không đáy mà!.Hải Nam từ nãy giờ nghe chúng tôi cãi nhau cứ khúc khích cười mãi, giờ mới lên tiếng.- Ê bạn kia tên Nhi đúng không?.Tôi gật đầu.-Um...- Hóa ra đây là cái người mà thằng Nhật Anh khen suốt sao.Nhi không đáp mà chỉ nhìn Hải Nam đang nói kia..mãi mới chịu lên tiếng.- Hải Nam, sao mày biết Nhật Anh vậy?.- Chỉ là một lần vô tình gặp ở lúc đi thi đội tuyển quốc gia, hợp tính nhau nên làm quen thôi!.Đề tài này không bàn luận lâu liền chuyển sang việc ăn gì, Hải Anh nghe thấy việc này thì rất hào hứng.- Tao đề nghị ăn ở cái quán mới mở đầu xóm kia đi, nghe bảo rất ngon!.Thế Anh từ nãy giờ đổ điều với tôi nhưng vẫn không chịu tránh xa Hải Anh mà cứ bám ríu như cái đuôi, nghe thấy cô người yêu mình nói vậy quay qua búng lên trán nó một cái rất nhẹ đầy sự yêu chiều.- Tâm hồn ăn uống, mỗi lần tao dạy mày học sao không thấy mày hào hứng thế này nhỉ?.- Kệ tao giờ ăn không?.Và cuối cùng chốt ăn ở quán mà cái Hải Anh giới thiệu, cái Nhi lần đầu đến nhà tôi chơi nên nhiều món ăn ở đây đối với nó khá lạ.

Thấy nó cứ cầm menu mãi không biết chọn gì, thế là tôi quyết định gọi hết các món cho nó.- Khó chọn thì lấy hết đi, tao mời mày ăn!.- Chị họ là nhất.Nó vừa nói vừa giơ ngón cái lên, nghe gọi chị hơi lạ nhưng cũng thú vị phết.

Tôi thấy là đáng nhẽ tôi phải làm em con Nhi mới đúng, từ nhỏ ý nghĩ của nó vẫn luôn trưởng thành hơn tôi.Thề luôn!, tôi tự cảm thấy mình trẻ trâu vãi...Ăn uống lo lê thì cũng đã chập tối, bọn tôi đi về.

Vừa đến nhà con Nhi đã phải vội vào thu dọn đồ vì bố mẹ nó đã đến đón về.- Thôi tao về đây, có thời gian tao lại chốn về đây chơi tiếp.- Ok, trên Hà Nội có gì hay ho không?

- Đầy trò hay, rảnh lên đây chơi tao dẫn mày đi.- Ok chốt vậy nhá, tạm biệt Nhi xinh gái nhá.Nó mỉm cười đi lên xe nhưng vẫn hạ cửa kính xuống vẫy tay với tôi và còn nói to câu.- Tao thấy mày với thằng Hải Nam cũng tướng phu thê phết, bao giờ yêu nhau báo tao tiếng.Tôi đang vui chào tạm biệt nó thì tự nhiên mất hứng ngang.- Mày lại bắt đầu vớ vẫn rồi đấy!.
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 16:Happy birthday!.


#Chú ý chương này có sử dụng những từ chửi tục.Người đời vẫn thường truyền miệng nhau câu nói: "Tháng 10 chưa cười đã tối, tháng 5 chưa nằm đã sáng" đúng vậy thật hôm nay dù mới chỉ là 5 giờ đã sáng như ban ngày rồi, dù tôi vẫn muốn ngủ nướng nhưng bọn ve sầu ngoài trời không cho tôi yên.

Nghĩ mà cay thật chứ, tối hôm qua chúng nó kêu đến tận 10 giờ vẫn không chịu thôi.

Chả nhẽ tôi đem hết đi chiên xù quá.Tôi mang vẻ mặt cau có lết thân mình đi vệ sinh cá nhân.

Cảm giác lần đầu dậy sớm như vầy cứ cảm thấy rất thoải mái, thôi từ giờ phải chăm chỉ dậy sớm để thành công thôi.

Theo như tôi đoán thì giờ này chắc thằng Thế Anh chưa dậy đâu, bình thường sớm nhất cũng phải 5h30 mới dậy, hẽ nó dậy sớm là lại sang phá giấc ngủ của tôi nên nhân tiện hôm nay tôi dậy sớm phải đi báo thù mới được.

Vừa đi tôi vừa nghĩ xem phải gọi như thế nào mà tôi ngầu nhất nhưng vẫn phải khiến nó cay nhất, nhưng đời không như mơ, cửa phòng nó đã mở toang từ lâu, tôi nghiêng mình nhòm vào bên trong thì không có bóng ai cả.

Không sao quân tử trả thù mười năm chưa muộn, vãi trưởng thật chứ!, tôi cứ tưởng mình dậy vầy là thắng chắc rồi ai ngờ nó còn dậy sớm hơn.

Giờ thì tôi đã thấm câu "Cứ tưởng mình là gà ai ngờ lại là thóc" rồi ,chán thật.

Tôi bước từ lầu hai xuống một mùi thơm nức mũi khiến bụng tôi không ngừng kêu gào.

Bước vào bếp một dáng người cao ráo chắc tầm 1m80 mấy đang lúi húi ở chỗ nấu tay thoan thoát đảo đồ ăn.- "Woa, anh trai quốc dân mỗi sáng đều dậy sớm làm đồ ăn cho gia đình đây sao, ngưỡng mộ quá đi anh trai yêu dấu của em ơiii" Tôi khen đểu đấy, mỗi sáng tôi và Thế Anh luôn chào nhau bằng cách kháy đểu đối phương, thật ra tôi muốn vào vai đứa em ngoan ngoãn lắm, không muốn nói như vậy đâu nhưng nhìn cái bộ mặt đẹp trai chỉ được vẻ bề ngoài kia, khiến tôi không đá đểu nó thì hơi có lỗi với lương tâm.Thế Anh nghe tôi nói vẫn không quay người lại mà trả lời rất bình thản.- Tao phải dậy sớm để thành công chứ ai như đứa nào đấy ăn xong chỉ biết ngủ, không ngủ thì lại báo nhà đâu.Có lẽ tôi đã quá nhân nhượng với nói rồi, nghe cái mỏ hỗn kia nói là tôi muốn kí đầu nó ghê á.

Thế Anh à mày mà không phải anh tao thì tao đấm cho húp cháo hết đời rồi!

- À mà hình như nó mới kheo tôi là nó không những học Muay thái mà còn học cả Teakendo thì phải, tôi mà đấm nó ăn cháu thì tôi chắc tàn phê luôn quá.

Tôi bất giác rùng mình lên.- "Thề luôn Thế Anh ạ, mặt mày cứ...cứ hãm tài kiểu gì ấy, muốn đấm cho phát ghê" nhưng nói đến câu cuối tôi lại giảm âm lượng lại nhưng không may là Thế Anh nó vẫn nghe được.- Sợ thế á!, mày chưa kịp động vào tao thì răng môi mày đã lẫn lộn vào nhau rồi!.- "..."

Tôi á khẩu vì nó nói đúng quá mà cãi hổng có lại.Tôi vào bàn ăn ngồi quan sát nó làm đồ ăn.

Khi nhìn thấy nó đang dùng tay không cầm miếng bánh mì để quét bơ vào, dù biết nó mắc bệnh sạch sẽ nhưng mồn tôi vẫn nhanh hơn não.- Eo ôi bẩn nha bạn, dùng bao tay mà lấy chứ?.Thế Anh bình thản bê đồ ăn ra, giọng cực kì...cực kì gợi đòn.- Yên tâm đi, tay tao mà bẩn thì vẫn sẽ sạch hơn cái loại mày, đi ẻ xong không thèm rửa tay mà cầm táo ăn vẫn khen ngon cơ.Ủa gì vậy?, ủa alo bạn ơi?, tôi lúc đấy có rửa mà nhưng tiện tôi lau khô luôn rồi mới ra, chứ tôi không bẩn đến nỗi đấy.- Tao rửa rồi, cái mắt của mày chắc sinh ra để làm cảnh quá!...- "Hốc đi mà lấy sức cãi anh trai!"

Thế Anh vừa nói vừa gắp đồ ăn vào đĩa tôi, khiến tôi hơi xúc dộng về tình anh em vảm lạnh này.- Mẹ với bà ngoại không ăn à?.- Không, mẹ đang mang thai nên ngửi món cua là buồn nôn còn bà ngoại thì từ sáng sớm đã qua nhà bác cả rồi!

- Ò..Tôi là đứa rất ghét bị quấy rầy khi đang ăn, nên khi ăn chỉ tập trung ăn thôi không cần biết xung quanh có biến động gì.

Cả bữa ăn tôi và Thế Anh không nói câu gì khiến bầu không khí luôn chìm trong im lặng, mãi Thế Anh mới lên tiếng.- Mà Ly, tối này sinh nhật Hải Nam mày chuẩn bị quà gì chưa?.- Chưa, nhiều việc quá tao quên béng mất, với lại cũng chẳng biết nên tặng gì?.Thế Anh nghe vậy liền ngẩng đầu lên, châm chọc tôi.- Bình thường đi mua quà cho crush nhiệt tình lắm cơ mà?, sao giờ sinh nhật bạn thân mình lại không biết mua gì?.Oan cho tôi quá, tôi bận quá mà.- Tao làm gì có crush, tao theo chủ nghĩa độc thân,...hầy không biết tặng gì thì thôi vậy tặng nó quả đấm!.Nó nghe vậy hơi nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ.- Thôi con xin mẹ!, tao chưa muốn ăn cơm cúng của mày đâu.Tôi nhỏ giọng than vãn.- Cũng không đến mức đó đâu!.Hôm nay trường tôi mấy cây phượng đã bắt đầu đơm hoa rồi, rực rỡ khiến ngôi trường tôi ngày thường ảm đạm mà nay như có sức sống chào đón tôi đến trường.

- Chào buổi sáng anh bạn cùng bàn.Hải Nam đang cầm trên tay quyển sách gì đó được viết bằng tiếng anh, khi nghe tiếng tôi cũng chào lại.- Hi, con rùa chậm chạp!.Vế trước tôi xin nhận nhưng sao lại theo câu sau vậy, tôi là rùa nhưng khồng hề chậm chạp à nhen.Tôi ngồi xuống, lôi trong cặp tôi một quyển tiểu thuyết ngôn tình tôi vừa mới mua hôm qua ra để đọc.

Na9 và nu9 dễ thương xỉu luôn á, tự nhiên muốn làm nu9 ghê nhưng phải là nu9 của cuộc đời mình.

Hải Nam tự nhiên huých tay tôi.- Ê rùa ơi.

Hình như hôm nay là sinh nhật của một thiên tài đẹp trai, học giỏi, giàu và dịu dàng, mày biết là ai không?.Tự luyến ghê, nó có thể tự khen mình mà không ngại mồm gì luôn, nhưng tôi cứ giả vờ không biết đấy.- Ai vậy, tao không biết?.- "Mày thật sự không biết hả Ly" giọng nói Thế Anh như muốn hét vào mặt tôi tới nơi rồi.- Không biết.- Thôi thế là bé Rùa hết yêu mình rồi?.Nhìn con nhím đang xù lông kia khiến tôi không khỏi bật cười, bình thường trông nó lạnh lùng thế thôi nhưng khi giận thì đáng yêu chết tôi mất.- Sao đang nói đến sinh nhật của người nào đó mày vừa kể, lại quay sang tao vậy này..!Hải Nam quay phát đi không thèm nói lời nào quay vào đọc sách tiếp, tôi phải trêu cho nhím con này xù lông tiếp thôi.- Ủa gì dậy bạn, sao tôi không làm sai gì mà cũng bị giận vậy!.Nó vẫn im lặng mãi mới nói lên một câu khiến tôi cười khành khạch.- Mày tự nghĩ đi...hứ mày còn cười nữa!.Thôi không trêu nhím nữa không người khác nhìn vào lại bảo tôi ngược đãi động vật thì chết.- Đùa thôi, tao nhớ mà hôm nay là sinh nhật của một bạn đẹp trai nhất trường, học sinh giỏi toàn diện, người mà tao quý trọng nhất bạn Hải Nam đây.

Sao lại không nhớ được.Đôi mắt đang uất phẫn của Hải Nam cũng dịu lại, quay lại nhìn tôi, giọng nũng nịu biết tôi không kiềm chế trước giọng nói kiểu vậy rồi mà.- Xem như mày còn có lương tâm,...ẹ hèm tối nay bạn đẹp trai nhất trường trịnh trọng mời bạn Rùa xinh gái đến dự sinh nhật tao.- Rất vinh hạnh, tao nhất định sẽ đến.Hôm nay lớp tôi có tiết âm nhạc và tiết công nghệ học sát nhau, nhưng cả hai cô lại cho chúng tôi học tự do với lý do hai cô ấy bận đi ăn đám cưới người thương cũ.Ngồi cũng chán tôi liền rủ bọn bạn chơi thật hay thách, nhưng ngay phát đầu tiện chiếc bút đã dừng lại ở phía tôi.

Thằng Hải liền hô lên.- Ly bốc lá bài đi.Lá bài tôi bốc sao mà nó cũng đen như số phận tôi thế này.

-----------------------------------------------------------
Thật.- Hãy liệt kê những tật xấu của bạnThách.Hãy để bạn bên tay trái của mình hỏi một câu hỏi nào đó, bất kì nhưng bạn phải trả lời thật.

-----------------------------------------------------------Tôi chả ngu mà đi chọn thật, nhưng mà cái đéo nào cũng tật hết thế này, nhưng rồi tôi cùng tôi chọn thách, bởi vì tôi biết bên trái tôi là thằng Hải Nam chắc cũng không hỏi mấy câu quá đáng.- Rồi mày chọn thách chứ gì, nào Hải Nam hỏi đi.Và đúng thật nó không hỏi quá đáng nhưng là mấy câu rất vô tri.- Um...Ly ơi tao hỏi mày, nếu bây giờ tao là con mèo hoang vào nhà mày xin đồ ăn thì mày có cho không?.Lạy hồn, ông tướng con này hỏi vớ va vớ vẩn, nhưng tôi vẫn trả lời.- Cho chứ, tao cho mày một cái đùi thịt mèo luôn, thấy tao tốt không!.

Tôi vừa nói xong thì bọn bạn tôi ồ lên cười: " Ly ơi mày tốt thật đấy, mèo đến xin ăn cho hẳn miếng đùi thịt mèo luôn"Đến tối lúc tan học tôi không đi cùng bọn Hải Nam mà đi cùng cái Hải Anh, viện lý do có việc nhưng thật chất là chúng tôi đi mua quà.- Hải Anh, mày định mua gì?.- "Tao không biết nữa, ra đấy cái nào đẹp thì mua đại cho nó.

Chứ mà không mua lại như năm ngoái nó đòi quà tao nguyên năm luôn" Hải Anh vừa nói vừa thở dài bất lực.Hay thôi tôi cũng lấy bừa vài món vậy, quan trọng là tấm lòng mà.

Chúng tôi đi vào một cửa hàng chuyên bán mấy thứ đồ xinh xắn mà rất genzi.

Mùa hè rồi nên cửa hàng cũng sửa sang lại nhìn vào là thấy dễ chịu rồi.Tôi đi một vòng không ngừng than vãn.- Biết mua gì đây, thằng Hải Nam khác hẳn với bọn con trai khác, rất khó tính và ghét đồ màu mè nhất là màu hồng.- Ê Hải Anh mày định chọn gì?.Từ gian hàng bên kia, nó ló đầu ra bước tới chỗ tôi trên tay còn đang cầm một chiếc quả cầu thủy tinh bên trong không ngừng chuyển động bởi những bỗng tuyết.- Lấu tạm cái này đi!.- Mày hâm à, đang là mùa hè mua cái này chi mẹ!.Hải Anh bĩu môi, nhún vai tỏ vẻ mặc kệ.- Có quà là được, tao mua cái này là để mìa hè khi nó nhìn bông tuyết này sẽ tự thấy mát mẻ.Hay cho cách cô ta biện minh cho sự sai trái của mình, nhưng Hải Anh chọn quà rồi nhưng tôi thì chả biết chọn gì- Tao chả biết nó thích cái gì mà tặng, nản thực sự.- Tấm lòng của mày mới là quan trọng, mua cái gì cũng là quyền của mày, nó không chê đâu.Và sau gần 30 phút đi tham quan hết
Cái cửa hàng này thì tôi quyết định chọn một chiếc móc khóa và một mô hình, có dáng người nhảy lên hất quả bóng vào rổ, suy đi tính lại thì thằng Hải Nam thích bóng rổ nên tặng cái này là hợp lí.

Chọn xong tôi và Hải Anh mang đồ ra nhờ các chị nhân viện gói quà hộ.Ăn cơm xong cũng đã gần 7 giờ, Hải Anh cũng đã qua để trang điểm nhẹ nhàng giúp tôi, vừa thấy tiếng Hải Anh thằng anh tôi như nghe thấy tiếng gọi tình yêu lao như bay xuống.- Cháu chào cô, cháu chào bà ạ.Bà tôi luôn rất nhiệt tình với khách nhất là những đứa bạn tôi, dù đã gần 70 rồi nhưng bà tôi đi lại rất nhanh .- Cháu tìm bé Rùa hả, nó ở trên tầng ý.- Dạ vâng ạ.Thế Anh lao xuống, giọng rất cà lơ phất phơ gọi.- Bé yêu của anh đến rồi hả?.Thằng này yêu vào đúng đầu óc ngu như con milu luôn, bà với mẹ tôi đang ở đấy mà nó gọi như chốn không người ý, Hải Anh vội đẩy nhẹ vào vai anh tôi.- Haha....anh này hay đùa ghê, Ly đâu anh?.- À...em là bạn Ly hả nó đang ở kia kìa.Tôi đứng ở cầu thang xem màn kịch từ nãy đến giờ rồi.- Tao đây, lên đây bạn tôi ơi!.Khi đã đi khuất trước mắt mẹ tôi, tôi mới bật chế độ cà nhây của mình lên.- Chúng mày gan nhề, gọi nhau ngọt xớt nhưng ngôn tình chưa thấy đâu mà tao đã thấy mẹ với bà tôi mồm chữ A mắt chữ O nhìn bọn mày luôn.Khổ thân con bé, mặt mày bị tôi trêu đỏ như trái cà chua luôn, tức quá hóa giận nó nói giọng hờn dỗi.- Lỗi tại anh trai mày mà, giờ có trang điểm không hay tao kệ mày cho mày đội gương mặt mộc này đi đây!.- Cưng ơi tao đùa thôi, tất nhiên là cần rồi.Hôm nay tôi đặc biệt chọn cho mình chiếc váy màu trắng nhạt tôn lên màu da trắng của tôi, một lớp makeup mỏng cũng đủ khiến tôi trở nên rực rỡ rồi.

Tôi không định mặc váy đâu nhưng cái Hải Anh cứ ép tôi phải mặc váy giống nó nên tôi đành miễn cưỡng dù gì đây cũng không phải lần đầu tôi mặc.Hình ảnh minh hoạ bộ váy Nu9 mặc.

Xong xuôi mọi việc, Hải Anh đi xuống dưới trước, tôi ở lại dọn dẹp rồi mới cầm hộp quà đi xuống.

Chưa xuống tới nơi tôi đã nghe thấy giọng điệu đang càm ràm tôi của Thế Anh.

Nhìn thấy tôi nó ngạc nhiên không thốt lên lời.- Ôi mẹ ơi!, lần đầu tôi thấy con trai mặc váy đấy nhưng sao lại xinh thế này nhỉ, tôi cần thở oxi gấp!.Hải Anh thấy vậy liền vỗ vào đầu Thế Anh.- Anh bớt xỏ xiên lại đi, anh có cô em gái như này không biết trân trọng gì cả?.Tôi uất ức nhìn mẹ tôi đang đi ra.- Mẹ ơi, anh ấy lại bắt nạt con kìa!.Mẹ tôi chẹp miệng lúc đi qua chỗ Thế Anh không quên cho một cái vỗ vào đầu .- Sao con cứ trêu em thế nhỉ, con gái mẹ hôm nay xinh lắm.

Thôi mấy đứa đi đi kẻo muộn, nhớ chú ý an toàn.- Vâng ạ!.Nhà Hải Nam dù không xa lắm nhưng bọn tôi đi ba người không tiện đi xe máy dù gì cũng chưa đủ tuổi đành bắt taxi.

Xe rất nhanh đã dừng trước một tòa nhà như tòa lâu đài trong cổ tích vậy, nằm ngay giữa trung tâm thành phố Nam Định, tôi bước xuống, hôm nay tôi đặc biệt đi dầy cao gót một phần vì đẹp một phần để hack chiều cao.

Tưởng đi rất dễ nhưng không vừa xuống xe tôi đã trượt chân tí ngã may có Hải Anh đỡ kịp, thấy vậy thằng anh trai yêu dấu của tôi lại đá đểu tôi.- Hầy...đau lắm hả em, thôi cởi ra đi làm đúng với con người mình đi.Người ta thì "anh em như thể chân tay" còn tôi với nó cũng là chân tay nhưng tôi là tay và nó là chân hai thứ ấy không bao giờ đi cùng nhau được.

Tôi dứt khoát lấy lại thăng bằng.- Chả đau!, chả đau tí nào cả!.Bố mẹ Hải Nam đều là người có địa vị và máu mặt trong xã hội hết, nên sinh nhật nó thì đông như đi chơi hội vậy, tôi cùng bọn nó đi vào, nhìn bên ngoài ngôi nhà rất xa hoa lộng lẫy nhưng vào bên trong tôi còn phải choáng ngợp hơn trước sự chịu chơi của bố mẹ Hải Nam cho bữa tiệc này, dù gì đây không phải lần đầu tôi dến nhà nó nhưng lần nào đến đối với tôi luôn bất ngờ như lần đầu.Bên trong một phần là bạn cùng lớp một phần chắc là đối tác và người thân của Hải Nam.

Chiều cao của thằng Thế Anh thì rất nổi bật, rất nhanh Hải Nam đã nhận ra chúng tôi.- "Muộn thế các bạn tôi, tao tưởng chúng mày lại chết ở nhà rồi" vẫn là cái giọng có phần đặc thù của Nam Định khá trầm nhưng lại rất ấm, Hải Nam vừa nói xong thì có một bạn gái đồng thời cũng chạy đến.Tôi nhìn thì hình như là không phải người ở đâu.

Vừa nói tôi vừa lấy quà đưa cho nó.- Này, quà tặng mày, sinh nhật vui vẻ.Hải Nam nhanh chóng nhận lấy.- Đến là tao vui rồi, quà cáp làm gì.Nói thì oai mồm vậy đấy, giờ tôi thử đi tay không xem, chắc nó đấm tôi đến bố mẹ còn không nhận ra ý chứ.- Không thích thì đưa đây, lắm chuyện.Thằng này mù à, hôm nay tôi mặc váy mà nó không phản ứng gì cả, tôi đang oán trách thì Hải Nam lại lên tiếng.- Đấy hôm nay mặc váy như vầy, tao mới thấy mày giống còn gái đấy!.- Mày khen hay chê vậy?.-Tất nhiên là khen rồi.Thế Anh từ nãy giờ nghe bọn tôi đổ điều, mãi mới lên tiếng.- Hải Nam, cô bạn nào đây, xinh gái đáo để nha!.Thằng này cảm thấy mình sống lâu quá rồi nên muốn chết đây mà, người yêu nó ngay bên cạnh mà nó cũng dám thở ra câu này.

Đúng như tôi đã dự đoán nó đã được nhận một cái dẫm lên chân đầy ưu ái của Hải Anh cùng với một cái liếc mắt, tôi từ chối nhận người thân ạ.Thế Anh vội sửa câu nói lại.- Bạn này xinh gái nhưng vẫn thua người yêu tớ.Hải Nam xem chúng nó diễn hài, mới mới lên tiếng.- Xin giới thiệu với chúng mày đây là bạn từ nhỏ của tao tên Khuyết An Dương.

Thỏ giới thiệu với mày đây là những đứa bạn thân của tao.An Dương cũng cười tươi vẫy tay chào với bọn tôi.- Hi, tớ tên An Dương là bạn thân hay còn gọi là thanh mai trúc mã của Hải Nam.

Mọi người cứ gọi tớ là Thỏ cho gần gũi ạ.Hải Anh không biết từ bao giờ đã đến gần tôi, ghé vào tai tôi nói.- Ôi khổ thân bạn Rùa của tôi, đối thủ một mất một còn mang tên Thỏ tới kìa.Xùy, vớ vẩn.---------------------------------------------------------Tớ không có ý định ra chương mới đâu, nhưng mai là chủ nhật nên ra cho mọi người đọc cho đỡ buồn nè😘
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 17: Xác lập quan hệ.


An Dương nói thật là cô bạn này khá xinh, rất hợp với Hải Nam kiểu tướng phu thê ý, tôi chả thèm bận tâm, nói chuyện một lúc chiếc bụng của tôi khẽ kêu lên.Do tối nay quá mong chờ nên tôi chả ăn được mấy, đói chết tôi rồi, mắt tôi vô tình va phải chiếc bàn đầy các loại bánh giữa sảnh kia, mùi thơm khiến tôi cứ nhìn chằm chằm mãi.

Hình như Hải Nam cũng để ý được, nó khẽ ho nhẹ cúi sát xuống nhìn theo hướng mắt tôi nói.- Đói à?.Tôi hơi giật mình quay lại thì vô tình môi tôi chạm qua má nó, phải bình tĩnh mình phải bình tĩnh không đỏ mặt, tôi giọng hơi mất tự nhiên.- Tối chưa ăn gì nên giờ hơi đói.Vẻ mặt gì đây, Hải Nam nghe tôi nói mà nó vẫn đứng như pho tượng tay vô thức rờ lên mặt.

Mãi mới lên tiếng.- Qua đấy lấy ăn đi, nhưng rùa ăn nhiều mấy thứ này không tốt đâu.

Vẫn nên ăn rau xanh!.Đấy mày thích thì đi mà ăn, tôi là Rùa chứ không phải rùa ok, tôi lườm nó một phát nhưng vẫn bước đến.

Ôi mê ơi là mê ý, toàn món tôi thích có bánh kem nè, banna costa, su kem và nhiều món nữa.

Tôi đang chăm chú ăn thì bên cạnh bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng.- Chị cũng thích ăn bánh kem ạ.- "Cũng không hẳn là thích" dù không quen nhưng vì phép lịch sự tôi vẫn vui vẻ đáp lại.Sao cô bé này nhìn có nét giống thằng bạn tôi thế nhỉ, giờ tôi mới nhớ ra Hải Nam cũng còn một cô em gái và hẳn đây là cô em đó.

Khoắc trên mình một bộ váy nhẹ nhàng cùng với phần tóc buông xõa khiến tôi hơi cõng mắt lên nhìn.- "Em cũng thích ăn bánh kem lắm, nhưng căn bệnh trong người em thì lại không cho phép!"

Con bé vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào chiếc bánh trên tay tôi.Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Hải Nam từng nói em nó bị mắc bệnh tim, nhà tôi cũng có người mắc bệnh này và không ăn đồ ngọt được vì mắc bệnh tim rất dễ mắc cả tiểu đường nữa.Cái cảm giác thích món gì mà lại không ăn được khá khó chịu, tôi buông bánh trên tay xuống khẽ cất giọng.- Em là em gái của Hải Nam hả, em tên gì ý nhỉ?.- "Em tên Uyển Nhi ạ!."

Uyển Nhi vừa nói vừa cười nhẹ lộ ra hai núm đồng tiền rất xinh.- "Sao thằng Hải Nam lại có đứa em xinh thế nhỉ, chị là chị kết em rồi nha!."

Không đùa đâu dù mới gặp lần đầu nhưng sao tôi cứa cảm thấy thân quen thế nào ý.Uyển Nhi còn chưa kịp trả lời thì tiếng nói từ đằng sau tôi lại vang lên, không cần quay lại tôi cũng biết là đứa nào, quả giọng này rất đặc trưng.

Hôm nay nó chọn một bộ vest đen khiến tôi hơi sững người vì nhìn kiểu gì cũng rất khác với cái thằng trẻ trâu hay chơi với tôi.- Này con kia mày nói xấu ai đấy, sao bình thường nói chuyện với tao thì cứ hở ra là mày cọc.

Mà sao giờ lại nhỏ nhẹ thế này.Tôi khẽ nhún vai, nhìn nó.- Biết sao giờ, nói chuyện với một la muse thế này, ai lỡ lớn tiếng được.Uyển Nhi hơi nhấc chân bước đến ôm vào khửu tay tôi, giọng hơi trách móc.- Anh đừng bắt nạt chị ý, anh mà dám thì...Chưa đợi Nhi nói xong thì Hải Nam đã xen vào, giọng vẫn như cũ nhưng thêm phần gợi đòn.- Thì sao, em gái lại định làm gì đây.- Thì em sẽ...sẽ mách mẹ.Tôi nghe xong mà bật cười quay ra nhìn cô em trắng nõn đứng bên mình, khẽ xoa vào mu bàn tay Uyển Nhi.- Hầy..em mà là con trai thì chắc chị yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi.Con trai chỉ cần sở hữu được cái tính cách như em ấy là lọt vào mắt xanh của tôi rồi.- "Mày không phải ước, nó không phải con trai nhưng nó có anh trai mà, đều cùng một dòng máu như nhau cả thôi!"

Thằng này lại quên uống thuốc rồi, ăn gì mà không thế bạn...um mà hình như cũng hơi hợp lí.Bữa tiệc cũng đã bắt đầu, Hải Nam phải qua chỗ bố mẹ nó nên bọn tôi đi ra chỗ bạn cùng lớp tán chuyện phiếm.Con Thủy tổ trưởng tổ tôi là đứa rất thích hóng chuyện của các cặp đôi nên vừa tôi vừa ngồi xuống phát là lập tức nói.- Ê Ly nhìn bạn thân mày kìa, thân thiết với cái cô gái kia vãi..- "Thì sao?." tôi hững hờ đáp, hơi hướng mắt qua thấy hai người đó đang khoắc vai nhau vui vẻ cườ đùa.- Không ghen à, tao thấy họ không đơn thuần chỉ là bạn đâu!.Bạn hay ny cũng kệ, tôi mà quan tâm thì tôi làm chó luôn.Gâu, gâu.À mà hình như cũng hơi hụt hẫng thật, con Linh đang crush Hải Nam nghe vậy liền đứng phắt dậy.- Đứa nào dám để ý đến crush tao, một mình con Ly làm đối thủ là được rồi tao không chấp nhận thêm ai chen vào nữa!.- Tự nhiên lôi tao vào vậy?.Chắc do lúc nãy ăn hơi nhiều bánh kem nên bụng tôi hơi đau, do lần trước có qua nhà Hải Nam chơi một lần nên tôi cũng đã biết nhà vệ sinh ở đâu, có vẻ là không phải hơi đau mà là quá đâu.

Tôi một tay ôm bụng đứng lên.- Tao đi có việc tí.- "Có cần tao đi cùng không?."

Hải Anh đang bấm điện thoại thấy tôi đứng lên thì liền đứng lên cùng, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi đi vệ sinh thì cần người đi cùng làm gì.Do hơi gấp lên tôi không đi bộ nữa, rời khỏi đám đông liền vắc chân lên cổ mà chạy, nhưng lại không may va phải một người nào đó, tôi vội cúi đầu xin lỗi.- Xin lỗi, xin lỗi...Tôi đang định nói thêm thì người kia bông lên tiếng, giờ tôi mới dám ngẩng mặt lên.- Không sao đâu, chị có bị làm sao không?.Nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt khiến tôi hơi ngây người, trai đẹp khiến cơn đau bụng hết luôn.

- À....không sao!.Bỗng đằng sau vang lên giọng của Hải Nam, nó bước nhanh đến gạt tay cậu em đang đỡ tôi ra.

- "Bỏ tay ra đi, không phải cái gì cũng tùy tiện chạm vào đâu."

Giọng nói như muốn giết chết đối phương vậy.- "Đây có phải người yêu của anh đâu, mà anh đòi quản hả anh họ" Hóa ra đây là em họ của Hải Nam.Tôi đang mong chờ câu trả lời của Hải Nam, nhưng rồi cũng chả biết miêu tả cảm xúc của mình trước câu trả lời của nó.- Không đây là mẹ anh!.Ủa gì vậy, tôi có đứa con đẹp trai thế này từ bao giờ, gen con của tôi tốt ghê.- "Vậy thì em làm bố anh nhé."

Cậu em kia nói khiến tôi có đáp án cho câu hỏi tại sao thằng bạn tôi lại nhây vậy rồi, đó chắc là gen di truyền rồi.Giọng Hải Nam hơi mất kiên nhẫn, kéo tôi rời đi.- Anh không nhận bố thấp hơn mình đâu.Nhưng vừa đi được một bước, tôi dừng lại quay đầu lại hỏi.- Mà em đẹp trai kia tên gì vậy?.- "Em tên Tùng Anh ạ!."

Nhanh chóng đáp lại tôi.Em ý nói xong nhưng ánh mắt cứ nhìn tôi mãi, nên tôi cũng nhìn lại.

Thấy vậy Hải Nam liền nói ra một câu khiến cho Tùng Anh lông mày hơi giật nhẹ.- Tùng Anh mày cụp ngay cái pha xuống, nếu không muốn anh cho mày nhìn thế giới bằng mắt chỉ nốt hôm nay đấy.Nói xong quay vào nói nhỏ với tôi.- Tao vẫn đẹp trai hơn.Nó cứ vậy nắm tay tôi kéo đi, lúc ra tới sảnh Hải Nam quay lại nhìn thấy mặt tôi đỏ ửng lên.

Không biết nó giả ngu hay là ngu thật mà hỏi.- Mày sốt à, sao mặt đỏ thế!.Anh bạn ơi, cứ nắm tay tôi mãi mà không chịu buông, tôi đỏ mặt là chuyện lạ lắm sao.

Học sinh giỏi toàn diện mà sao lúc này lại hỏi ngu vậy, tôi hất mạnh tay nó ra.- Ngoài bố tao ra thì chưa thằng con trai nào cầm tay tao đâu!.Tôi sao lại không nhận ra, giọng nói vừa nãy của mình hình như có phần hờn dỗi thì phải.

Hải Nam chả hiểu sao nó lại cười.- Vậy là mày đang bảo tao làm mất cái nắm tay đầu tiên của mày à.Êy bạn nói thôi cần phải ghé sát vào tôi vậy không trời, chỉ cần tôi hơi dích người cũng sẽ chạm môi vào cằm nó.

Tim tôi giờ đây không hiểu sao lại đập bất chấp cả nhịp điệu, mãi mới nói.- Cũng có thể coi là vậy, nhưng mà mày chỉ cần...Tôi đang định nói "chỉ cần bao tao trà sữa thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra" nhưng chưa nói hết câu, Hải Nam đã đưa tay chạm vào môi tôi ý bảo im lặng, rồi từ từ nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi.- Không cần nói, tao làm mất cái nắm tay đầu của mày vậy....thì tao lấy thân báo đáp nhé!.Nó nói không thấy ngại luôn, nhưng mà lấy thân báo đáp thì hình như tôi quá hời rồi, tôi chưa kịp trả lời thì thằng Thế Anh từ đâu đi lên.- Hải Nam mẹ mày tìm kìa, cứ đứng đấy mà tình chàng ý thiếp!.Hải Nam dù không muốn đi nhưng mẹ nó đang gọi, trước khi đi vẫn không quên dặn tôi.- Tao chờ câu trả lời của mày?.Chờ gì trời, tôi không đáp chỉ lặng nhìn bóng lưng người con trai ấy.

Mãi đến lúc cái vỗ đốp vào đầu tôi đưa tâm trí tôi quay về thực tại.- Mẹ thằng này, mày ngáo à!.Thế Anh thấy tôi cáu mà vẫn rất cợt nhả cười.- Người ta đi rồi!

- đừng nhìn nữa.- Thằng điên!.Ăn chơi ở bữa tiệc đến gần 11 giờ thấy đã muộn tôi và Hải Anh, Thế Anh đi về nhưng không kịp thông báo với Hải Nam một tiếng tại nó đang bận nói chuyện với người nhà nó nên tôi cũng không tiện nói.Chúng tôi gọi xe taxi rất nhanh đã đến, ngồi trong xe tôi tôi bị bón ngập mồm cơm chó.

Thế Anh chính là minh chứng cho câu"không ai bình thường khi yêu" nó hỏi con bạn tôi rất ngớ ngẩn.- Ê mày tao hỏi: Nếu cho mày nói một câu miêu tả tao thì mày sẽ nói gì?.Hải Anh liền đáp lại.- Um....người yêu tớ hoàn hảo như vậy mà chỉ miêu tả bằng một câu thì không đủ đâu!.Nó ôm lấy Hải Anh cười tươi.- Vậy thì con Ly vẫn câu hỏi đấy?.Tôi giật mình vì tự nhiên bị kêu tên, tôi đáp qua loa nhưng vẫn không quên đá đểu nó.- Thông minh thì có hạn, mà thủ đoạn thì vô biên.Rất nhanh đã về tới nhà, tôi vội đi thay quần áo, nhớ ra lúc tôi về nhưng chưa kịp nói với Hải Nam nên đành lấy điện thoại nhắn.[ Tao về đến nhà rồi, à dù nói rồi nhưng tao vẫn muốn chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé!.]Rất nhanh đã có người rep lại.[Chúc không à???]Thằng này đùa à, tôi tặng nó hộp quà to bằng cái người nó giờ đã bảo là không tặng gì à?.

Tôi nhắn lại.[Tao tặng quà rồi còn gì, mày muốn gì nữa?.]Đầu dây bên kia vội rep lại.[Tao muốn có một điều ước]Tưởng tôi là tiên trong chuyện cô bé lọ lem à.[Tao không phải tiên, nhưng thôi nói đi nếu tao thực hiện được thì tao sẽ làm]Một mặt cười ấn lên.[Mày nhất định làm được mà, ....tao ước rùa làm người yêu tao.]Tôi nhìn thấy tin nhắn mà cười khành khạch trên giường lăn qua lăn lại khiến chiếc ga giường nhăn lại.Tôi cảm thấy mình yêu Hải Nam rồi, không phải mỗi bây giờ mà có lẽ từ rất lâu rồi.

Nhưng sao giờ nó lại tỏ tình tôi chứ, tôi sợ nó đang đùa mà hỏi lại.[Hửm...mày chắc chắn với điều ước này không?]Tình bạn chúng tôi đã kéo dài trong suốt 6 năm, một quãng thời không ngắn cũng không dài nhưng cũng đủ để tôi hiểu rõ về Hải Nam, một người luôn trong nóng ngoài lạnh này.[Chắc chứ, mày biết tao không bao giờ lôi chuyện tình cảm ra đùa mà.

Tao nói thật, Ly làm người yêu tao nhá.

Có vẻ nhắn tin không thể hiện được sự chân thành, hay tao qua nhà mày nói nhá][Thôi mày hâm à, nghe thấy câu nói này là được rồi....vậy thì được, ước nguyện của bạn đã được chấp nhận.]Hải Nam không nhắn nữa mà chuyển qua gọi cho tôi luôn, tôi phản xạ có điều kiện bấm nút nghe luôn.Một giọng trầm ấm rất quen thuộc với tôi, nó đã thay quần áo rồi.

Nhìn tôi một lúc lâu mới lên tiếng.- Đồng ý rồi là không hối hận đâu đấy!.Tôi phì cười đáp lại nó .- Tao không phải trẻ con đâu, tất nhiên là không hối hận.Đoạn thời gian vừa nãy trôi qua rất nhanh, nếu không có tin nhắn này làm dẫn chứng chắc tôi tưởng mình bị ảo đấy.

Hải Nam rất nhanh nhẹn, thay đổi hết hình nền, biểu tượng thành trái tim.

Và còn đặt biệt danh cho tôi là "bé Rùa".

Ngồi nghĩ mãi tôi mới nghĩ ra biệt danh cho Hải Nam đó là "Ánh nắng mùa hạ"Vì dù hiện tại hay tương lai, dù là bạn hay là người yêu thì tôi vẫn luôn mong nụ cười sẽ luôn hiện trên môi Hải Nam như tia nắng ấm áp của mùa hạ, người tôi yêu.

------Chắc các độc giả khi thấy chương này sẽ nghĩ họ yêu nhau quá sớm đúng không, nhưng tình bạn 6 năm cũng đủ để họ hiểu nhau rồi, thật ra thì tác giả không chờ được nữa rồi ý.Mọi người đọc cho tớ ý kiến nhé, có chỗ nào sai sót hay không.

Hoặc có thể bình luận để chúng mình làm quen nè.Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé, Hanna yêu các độc giả nhiều💋
 
Mùa Hè Đến Ta Sẽ Gặp Lại Nhau.[Full]
Chương 18


Mỗi khi mùa hè đến, nó luôn đem theo những cơn mưa nặng hạt, òa ạt khiến cho nền đất bấy lâu nay nắng nóng theo dòng nước mưa mà bốc hơi nên.

Mới sáng sớm, khi vừa thức dậy một mùi ngai ngái của nước mưa bỗng sộc vào mũi tôi.

Tôi ghét mưa nhưng hôm nay dù mưa đấy nhưng tâm trạng lại không tệ mà ngược lại cực kì vui vẻ, có lẽ là do sức mạnh của tình yêu đây mà.Tôi đem theo gương mặt hớn hở xuống dưới nhà, nghe thấy tiếng bước chân mẹ tôi và Thế Anh, bà tôi liền ngước lên.

Vẫn là cái giọng gợi đòn kia.- Em gái tôi vừa trúng số à, sao mà mặt mày lại vui mừng thế kia?.-" Chuyện này còn vui hơn cả trúng số cơ." tôi trầm tư một lúc mới lên tiếng.Tôi đi một mạch đến chiếc bàn ăn và ngồi xuống.

Bà với mẹ tôi đang ngồi đấy nói chuyện, nhìn thấy tôi bà ngoại liền dơ tay lên xoa đầu tôi.

Vẫn là cái gương mặt phúc hậu cùng nụ cười hiền từ của bà nhìn tôi.- Bé Rùa dậy rồi đấy à, tối qua ngủ mgon không cháu?.- "Ngủ không biết trời đâu đất đâu luôn bà ạ." tôi cười tươi tắn nhìn bà đáp.Từ nhỏ đến giờ bà vẫn luôn như thế, luôn yêu thương tôi hết mực.

Do đã đến tuổi xế chiều nên khi nói vẻ mặt bà có vẻ hơi nhọc.- Dạo này bà thấy cháu hơi gầy rồi, học hành áp lực thì phải ăn nhiều lên nhớ chưa.

Thấy cháu gầy đi bà xót lắm!.- "Không gầy đâu bà ơi, cháu béo lắm ý." tôi lắc đầu nhìn bà.Sẽ không có gì khi giọng thằng Thế Anh lại vang lên, trên tay bê đĩa thức ăn đi ra.- Bà không cần lo đâu, con này mà gầy chắc cháu da bọc xương quá.

Nó sắp từ đi chuyển sang lăn rồi!.Đúng là quả báo không chừa một ai, vừa nói đểu tôi khi đi qua liền bị mẹ tôi nhéo cho một phát vào hông điếng người.- Nào không trêu em!.Mặt Thế Anh liền sầm lại, nói giọng đầy tủi thân.- Sao mẹ và bà cứ bênh con Ly ý nhỉ...con không phải con ruột hả.- "Ừm, mẹ nhặt mày ở ngoài đường đấy." mẹ tôi hờ hứng đáp.Nghe vậy tôi phá lên cười, đem ánh mắt khinh bỉ nhìn nó.

Chắc thằng bé cay lắm đây, thôi gắng lên anh trai ơi.

Hôm nay Thế Anh chiêu đãi cho gia đình một vài món rất đơn giản và đặc biệt người bầu cũng ăn được.

Tôi vừa ăn vừa trò chuyện.- Mà mẹ dạo này còn nghén không ạ?.Mẹ tôi vừa xoa bụng vẻ mặt hạnh phúc nói.- Em con dạo này ngoan lắm không kén ăn đâu, nên mẹ không nghén nữa.Vậy thì tốt rồi, mấy ngày nay nhìn mẹ tôi cứ phút chốc lại lao vào nhà vệ sinh, dù không biết rõ việc bầu bí này nhưng nhìn mẹ vội tôi cũng sốt ruột lắm ý.Hôm nay trời mưa khá to, nên thằng Thế Anh liền trôm luôn con xe vison của mẹ tôi đi học.

Dù đây không phải lần đầu nó trở tôi đi học bằng xe máy nhưng giác quan thứ 6 của tôi luôn mách bảo "phải cẩn thận"Lúc đến trường, Thế Anh dừng xe tại hành lang trường cũ để tôi xuống còn nó đi cất xe.

Nhưng từ trường cũ mà muốn đến lớp tôi thì cách khá xa, mà ngoài trời còn đang mưa để tránh bị ướt, đầu tôi liền nảy lên ý tưởng đó là cởi dép ra chạy cho nhanh.Trường tôi lát toàn bộ là gạch men nên cũng không trơn lắm, tôi chạy thụt mạng, chỉ còn một vài bước nữa là tới nơi, trước cửa lớp đám con trai lớp tôi đang tụ tập nói chuyện thấy tôi đang vắt chân lên cổ chạy liền lép thành hai hàng.Nhưng sự thật thì lại luôn phũ phàng, sân trường không trơn nhưng tôi quên mất lớp mình còn có bậc thang, không kịp bước lên khiến người tôi ngã nhào về phía trước.

Không đau sao được nhưng tôi nào còn tâm trạng để nghĩ tới, giờ tôi chỉ muốn đào một cái hố chui xuống thôi.

Ngã trước mặt một đám con trai thế này, có mà tôi nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết nhục.Nếu như trên thế giới có minh tinh Jennifer Lawrence có cú ngã triệu đô thì tôi chắc là cú ngã xấu hổ nhất lịch sử luôn.

Bọn con trai thấy vậy liền thi nhau ôm bụng cười.- Ly ơi ... mày tính đo độ dầy của hiên lớp mình đấy à.- Ai cho con Ly cái quần đội cho đỡ nhục cái!.Trong đấy có vài đứa thò đầu vào lớp nói.- Hải Nam đâu ra đỡ bạn mày kìa.Dù rất đau nhưng tôi vẫn cố đứng dậy nếu cứ nằm đấy mãi tôi không chỉ thành trò cười cho bọn nó mà còn bị lớp khác nhìn thấy nữa, pha ngã vừa rồi khiến tim tôi như ngừng đập, não còn chưa kịp load chuyện gì vừa diễn ra.Bỗng có một bàn tay đỡ lấy vai tôi, vẫn là cái mùi hương quế thoang thoảng đầy quen thuộc ấy, tôi ngước mắt lên nhìn, không ai khác chính là Hải Nam người yêu tôi vừa xác nhận hôm qua.

Nó cố nín cười nói giọng dịu dàng nói.- Mày sao vậy Ly, trời mưa biết trơn rồi còn chạy vậy?.- " Tại cái bậc thang ý chứ, tao đang chạy rất bon tự nhiên vì nó mà làm tao ngã!."

Không cố ý nhưng nghe giọng tôi như đang nũng nịu.- " Sao muốn cười thì cười đi, nhịn làm gì.

" tôi không bị ngã đến ngu não mà không nhận ra điều ấy.-"Ai lại đi cười trên nỗi đau của bạn gái được."

Hải Nam đỡ tôi vào lớp, giọng nỉ non bên tai tôi.Thằng này làm quen nhanh nhỉ, nói ra hai từ bạn gái mà mặt không biến sắc luôn.

Nhưng mà nghe thuận tai phết Đúng là chuyện đen đủi thường đến cùng một lúc, tôi bước khó khăn vào lớp thì bọn bạn tôi liền mở ngay cái bài.Ôi con sông quê, con sông quêÔi con..........Hải Nam thấy sự khó chịu trên gương mặt tôi, liên bắt chúng nó tắt đi.

Vừa được Hải Nam dìu ngồi xuống ghế thì từ cửa bóng dáng thằng Thế anh đang xoay chiếc chìa khóa trên tay bước đến, vẻ mặt nó lo lắng nhìn tôi nhưng tôi lạ gì, chắc nó đang vui như mở cờ trong lòng rồi.- "Tao nghe bọn nó nói mày vừa giúp nhà trường test độ cứng của bê tông hả...sao cứng không?."

Vẻ mặt khó ưa kia liền lên tiếng.Cứng con m* m**, tôi khẽ liếc nó một cái hận không thể đem cái thằng láo nháo này băm thành trăm mảnh.Thằng này nhìn thấy tôi gặp chuyện thì làm sao bỏ qua chuyện cà khịa bản năng của nó được, tôi cau mày nhìn lên, cố nở nụ cười tự nhiên nhất.- Không cứng đâu anh trai ạ, nhưng lại dầy y như cái bản mặt mày luôn, không tin thì ra test thử xem.Rất nhanh cô bộ môn đã lên, nhưng hôm nay cô lại cho chúng tôi hoạt động tự do, bình thường điều này là cái tôi thích nhất nhưng giờ chân tay thế này thì chơi cái gì được, ngồi yên một chỗ cho lành vậy.Hồi trước là cái việc Hải Nam nhìn tôi thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng giờ đây trên cương vị người yêu cứ ngại ngại kiểu gì ý.

Nó nhìn tôi từ nãy đến giờ luôn, không chịu nổi nữa tôi quay ngoắt ra hỏi.- Mày nhìn cái gì, bộ mặt tao dính cái gì à?.Nghe vậy Hải Nam liền nở nụ cười tươi tắn, dùng bàn tay mình xoa lên đầu tôi, dịu dàng nói.- Dính sự xinh đẹp, với lại tao ngắm người yêu mình thì có gì sai à!.Rồi rồi không sai nhưng nhất thiết phải nhìn tôi chằm chằm vậy không, người ta cũng biết ngại mà.- "Bảo yêu, mà nhìn thấy người yêu mình ngã còn cười nữa."

Tôi bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực nhìn nó.Hải Nam liền á khẩu nhìn tôi rồi cười bất lực, mãi mới lên tiếng.- Um...để chuộc lỗi lầm này, thì nhân tiện ngày mai nghỉ tao dẫn mày đi chơi được không!.Câu nói ấy không hiểu sao lại biến tôi từ chủ động thành bị động, hết cảm giác giận luôn.

- Nghe hợp lí đấy.Nó lại nói tạo khéo mắt thành hình trăng khuyết.- Ơ tao tưởng...?.Chưa đợi nó nói xong tôi đã chen vào.- Tưởng gì?.Chắc thằng này định nói là "tưởng tôi đang dỗi" đấy mà, tôi nhìn nó ánh mắt có phần uy hiếp.Hải Nam vội cất giọng ghé sát vào tôi nỉ non nói.- TƯỞNG CÔ NIÊU!.Eo bày đặt chơi nói lái cơ đấy, nhưng mà tôi thích, tôi không kìm được mà phì cười nhìn anh bạn trai trước mặt.- Tao tưởng mày chuyên khoa học tự nhiên, bên đó mới dạy mày cách thả thính hả.Sao tôi không biết nhỉ, cũng muốn học vài câu thả thính cho giống một người uyên thâm văn học.Bị tôi trêu mà mặt nó tỏ vẻ bình thường nhưng chắc trong thâm tâm đang rạo rực lắm đây.- Không cần học, tao cũng biết.

Sao lúc trước tớ không phát hiện ra bạn Rùa đáng yêu thế này nhỉ?.Mãi cũng hết tiết, Hải Nam ngỏ ý muốn rủ tôi đi xem nó đá bóng nhưng chưa đợi nó nói hết tôi đã vụt chạy biến mất trong tầm mắt nó.

Không phải tôi không muốn nghe đâu, mà tôi đi rủ thêm đồng minh đi xem cùng.

Từ lớp tôi qua lớp Hải Anh chỉ cách vài bước chân, đến nơi tôi nhờ một bạn nữ gọi hộ, rất nhanh nó đã đi ra nhìn tôi đầy sự bất lực.- Tao tưởng mày quên luôn đứa bạn này rồi chứ.

Mày suốt ngày bảo tao trọng sắc khinh bạn nhưng mày cũng đâu có khác đâu.Tôi nào phải cái kiểu người đó đâu, nhưng không kịp nói nữa vội kéo tay con Hải Anh lao như bay xuống sân bóng.

Lúc tôi đến đã bắt đầu đá, bọn tôi chọn chỗ ngồi, mãi giờ tôi mới lên tiếng.- Tao đền cho mày bằng một tin từ thằng anh trai tao, ok không.Nó gật đầu ngay không suy nghĩ, tôi lại nói tiếp.- Mai thằng Thế Anh nó muốn rủ mày đi chơi nhưng mà bày đặt ngại nên nhờ tao chuyển lời giúp.Đang ngồi buôn với con Hải Anh thì bọn tôi bị giật nảy mình bởi tiếng hô vào của bọn con gái trường tôi.

Bảo là đi xem Hải Nam đá nhưng thực chất là tôi chỉ đi cho có thôi, bởi vì tôi nghĩ rằng Hải Nam chỉ giỏi bóng rổ thôi còn ở môn đá bóng này chỉ dừng lại ở chữ biết.

Nhưng tôi phải quay ngoắt suy nghĩ lại vì vừa rồi là nó ghi bàn.Chạy đi ăn mừng nhìn thấy tôi còn bày đặt làm hình trái tim đồ, ghê thiệt chứ.

Ngay sau thằng Hải Nam ghi bàn thì lại đến thằng anh tôi không ngoài dự đoán nó không tạo trái tim mà lại tạo chữ L để ăn mừng.Sau trận đấu thì bọn tôi mang nước ra cho nó uống.Hải Nam cầm lấy nước mở nắp ra uống yết hầu không ngừng di chuyển trông cực kì cuốn hút, tôi đang định quay đi thì bị nó kéo lại dựa cả người vào bờ vai mảnh mai của tôi.- Mai nhớ đừng bùng kèo tao đấy.Nhưng nào tôi có nghe thấy chỉ ậm ừ cho qua, chứ tâm trí tôi vẫn đang nghĩ đến lúc nó uống nước, không tự chủ mà tuột miệng thốt lên.- Uống nước cũng có cần đẹp trai vậy không trời!.

---------------------------------------------------------
Nhớ vote nhé!.
 
Back
Top Bottom