Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 60: Hơi ấm từ lớp



Một tuần mới bắt đầu, Trang Tử Ngang như thường lệ đi học.

Cậu gầy đi không ít, trên mặt lờ mờ mang sắc vẻ xanh xao.

“Con trai, cậu làm sao vậy? Nhìn không ổn lắm.”

Vừa gặp, Lý Hoàng Hiên liền phát hiện Trang Tử Ngang là lạ.

“Tớ không sao, đồ ăn chỗ tập huấn quá ghê, làm tớ đói meo.” Trang Tử Ngang viện cái cớ đã sớm chuẩn bị.

“Vậy trưa tớ mời cậu ăn ngon, cho cậu bồi bổ.” Lý Hoàng Hiên khoác vai Trang Tử Ngang.

Lâm Mộ Thi từ hàng trước quay lại: “Buổi trưa tớ với các cậu cùng ăn, à không, mỗi ngày tớ sẽ cùng Trang Tử Ngang ăn.”

Lý Hoàng Hiên ghét bỏ: “Bọn tớ ăn cậu bám theo làm gì? Con tớ có Tiểu Hồ Điệp rồi, cậu đừng có ý đồ xấu.”

Trang Tử Ngang lại đáp: “Để Mộ Thi ăn cùng bọn mình đi!”

Lý Hoàng Hiên sửng sốt: “Cậu đối tốt với nó hơn cả tớ?”

Trong trường, về bệnh tình của Trang Tử Ngang, Lâm Mộ Thi và Trương Chí Viễn là hai người duy nhất biết chuyện.

Bây giờ rất nhiều lời, Trang Tử Ngang chỉ có thể nói với Lâm Mộ Thi.

Còn Lý Hoàng Hiên, Trang Tử Ngang thực sự vẫn chưa đủ dũng khí, nói cho cậu biết sự thật tàn nhẫn.

Lời từ biệt cuối cùng, chính là sinh ly tử biệt.

Nghỉ giải lao giữa giờ, nhân lúc Trang Tử Ngang đi vệ sinh, Lâm Mộ Thi chặn Lý Hoàng Hiên.

“Tớ cảnh cáo cậu, sau này trước mặt cậu ấy đừng nói về Tiểu Hồ Điệp.”

“Tại sao?” Lý Hoàng Hiên khó hiểu, ngay sau đó bỗng ngộ ra: “Họ dỗi nhau à?”

Lâm Mộ Thi ậm ờ: “Na ná thế, hiện tại cậu ấy gần như đang thất tình, tư vị thất tình cậu hiểu chứ?”

Lý Hoàng Hiên gãi đầu một cái: “Ta đã từng yêu đâu, lấy gì mà thất?”

“Chính là lòng đau như cắt, ruột gan đứt từng khúc, cậu đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa.” Lâm Mộ Thi căn dặn.

“Sao cậu biết rõ vậy?” Lý Hoàng Hiên thắc mắc.

“Nếu cậu muốn tốt cho cậu ấy, thì cứ làm theo lời tớ, những chuyện khác bớt hỏi.” Lâm Mộ Thi không thể giải thích kỹ hơn.

Lý Hoàng Hiên nghe xong, bèn tiếc thay Trang Tử Ngang.

Cô gái tốt như Tiểu Hồ Điệp, thằng nhóc cậu lại không biết quý trọng?

Đổi lại là tớ, cậu ấy mắng một câu, tớ liền tự vả một cái.

Trở về lớp, Trang Tử Ngang mới nhận ra, lá cờ thi đua lại được treo ở góc.

Xem ra tuần trước, Tạ Văn Dũng làm rất hiệu quả.

Các bạn học vì danh dự tập thể, cũng không còn gây khó dễ cho cậu ta, bắt đầu phối hợp với công việc của cậu ta.

Trang Tử Ngang mỉm cười, quả nhiên Trái Đất không vì ai, mà ngừng quay.

Lớp 9 thiếu mình, cũng sẽ chẳng thay đổi quá nhiều.

Tiết thứ tư buổi sáng, vẫn là tiết sinh hoạt lớp như cũ, lớp trưởng Tạ Văn Dũng chủ trì.

“Cảm ơn các bạn học hỗ trợ, mới giúp lớp chúng ta ngày một tốt hơn, sau cùng tớ muốn đặc biệt cảm ơn một người.”

Nói đến đây, ánh mắt Tạ Văn Dũng, dừng trên người Trang Tử Ngang.

Toàn thể lớp, tự động vỗ tay.

“Trang Tử Ngang, cảm ơn cậu chỉ dẫn tớ, thật lòng bỏ công sức mới gặt hái được thành quả.”

“Trước kia tớ luôn muốn phân cao thấp với cậu, muốn thắng cậu, đúng là vô cùng trẻ con.”

“Tớ còn phải học hỏi cậu nhiều điều, cũng mong cậu đốc thúc tớ.”

Những lời này của Tạ Văn Dũng, xuất phát từ nội tâm, cảm xúc chân thành.

Trang Tử Ngang trái lại hơi ngượng ngùng.

Cậu thấp giọng hỏi Lý Hoàng Hiên: “Thằng này uống nhầm thuốc hả? Hôm nay nói buồn nôn ghê.”

Lý Hoàng Hiên trả lời: “Tuần trước lão Trương dùng nửa tiết văn, tổng kết đóng góp của cậu dành cho lớp, cả mấy nỗ lực thầm lặng, khiến mọi người đều cực kì cảm động, như thể họp khen thưởng.”

“Bản thân tớ còn chả có mặt, nghe giống lễ truy điệu hơn.” Trang Tử Ngang trêu đùa.

“Phủi phủi phủi, miệng quạ đen.” Lý Hoàng Hiên lườm cậu.

Hoàn toàn chẳng nghe ra, thâm ý trong lời của Trang Tử Ngang.

“Trang Tử Ngang, lớp bọn mình có cậu thật tốt.”

“Có thể làm bạn học của cậu, tớ cảm thấy rất vinh hạnh.”

“Chuẩn, tớ toàn khoe với bạn lớp khác, hạng nhất toàn khối là bạn tớ.”

“Nếu không phải thầy Trương nói, bọn tớ cũng chả biết, cậu lặng lẽ hy sinh vì lớp nhiều như thế.”



Lời của các bạn học, nhẹ nhàng đâm trúng trái tim mềm yếu của Trang Tử Ngang.

Cậu rơm rớm nói: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Lão Trương ông này thật đáng ghét.

Em vẫn chưa chết đâu, mà lại làm tới cỡ vậy.

Lúc này, Trương Chí Viễn bước vào phòng học, cố giữ gương mặt bình tĩnh.

Trang Tử Ngang cất tiếng hỏi: “Thầy Trương, đang yên đang lành, thầy gợi cảm xúc chi?”

Trương Chí Viễn gượng cười: “Thầy nghe thầy luyện thi vật lý bảo, bọn em sắp thi đấu rồi, khoảng thời gian này ôn tập căng thẳng, em có thể sẽ vắng tiết nhiều lần, nếu nhóc giành huy chương vàng được tuyển thẳng, coi như trước khi tốt nghiệp, mọi người chúc mừng đấy!”

Tránh để các bạn học nghi ngờ, dù sao Trương Chí Viễn cũng phải giúp Trang Tử Ngang mượn một cái cớ.

Vừa khéo cậu là thi đua sinh*, có thể tranh suất tuyển thẳng.

*na ná bên mình học đội tuyển, mà t không biết để sang Tiếng Việt thành gì

Hết thảy đều hợp tình hợp lý.

Thân là giáo viên, việc ông có thể làm vì Trang Tử Ngang không nhiều, chỉ mong cậu ở thời gian cuối cùng của cuộc đời, cảm nhận chút hơi ấm từ lớp.

Buổi trưa, Lâm Mộ Thi thật sự theo Trang Tử Ngang và Lý Hoàng Hiên đi căng tin ăn.

Cô còn quẹt thẻ của mình, mua ba đơn.

Lúc ăn, vẻ mặt Lý Hoàng Hiên ngờ vực: “Hai người các cậu, rốt cuộc làm cái gì vậy*? Có phải giấu tớ làm chuyện xấu không?”

*raw: 搞什么飞机, ý là làm cái đ gì vậy, mà nghe hơi láo🙂)

Là anh em tốt nhiều năm, cậu hiểu tính Trang Tử Ngang.

Muốn ở bên Lâm Mộ Thi, hai năm trước đã làm rồi.

Nhìn biểu cảm cử chỉ của hai người, cũng không hề giống người yêu, chỉ là quan hệ bạn bè.

Lâm Mộ Thi chủ động lấy lòng Lý Hoàng Hiên: “Tớ biết mình trước kia hơi tùy hứng, nhưng giờ tớ biết lỗi rồi, cậu sẽ không từ chối làm bạn cùng giáo hoa chứ?”

Con gái nhà người ta đã nhún nhường đến thế rồi, Lý Hoàng Hiên cũng không tiện so đo.

Cậu chỉ đành cười trừ: “Trước đây tớ cũng có chút ngông, cậu chớ để trong lòng.”

Chứng kiến hai người bắt tay giảng hòa, Trang Tử Ngang nở nụ cười vui mừng.

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống đều yên bình không một tia gợn sóng.

Lý Hoàng Hiên vô tư hồn nhiên, không tim không phổi, chẳng mảy may phát hiện điểm nào lạ thường.

Chỉ có Lâm Mộ Thi biết, sau nụ cười miễn cưỡng của Trang Tử Ngang, cất giấu nỗi bi thương.

Cậu thường đứng ngoài hành lang lớp, ngắm nhìn cây ngân hạnh phía tây bắc sân bóng rổ.

Trở về từ căng tin, cũng sẽ ở cạnh bồn hoa dạ lan hương và tử đằng nở rộ, nghỉ chân hồi lâu.

Người kia, chưa từng biến mất khỏi tâm trí cậu.

Vốn tưởng, một tuần này có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Thẳng đến trưa thứ sáu, Trang Tử Ngang, Lý Hoàng Hiên với Lâm Mộ Thi rời lớp, đi xuống từ tầng hai.

Trang Tử Ngang theo thói quen liếc đám dạ lan hương, cả người như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ.

Trên bồn hoa, có cô gái khiến cậu nhớ thương.

Áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, làn váy dài xanh thẳm màu nước biển.

Tựa như Cô Xạ tiên tử*, thuần khiết không tỳ vết.

*1 trong tứ đại tiên tử thời thượng cổ theo văn hóa TQ

“Đồ ngốc, tớ về rồi nè!”

Trùng phùng, tới vội vàng không kịp chuẩn bị.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 61: Tớ hận cậu cả đời



Mấy ngày qua, Trang Tử Ngang đã tưởng tượng hàng trăm hàng nghìn lần, cảnh gặp lại Tiểu Hồ Điệp.

Khi tưởng tượng biến thành hiện thực, cậu lại không biết phải làm sao.

Bản thân mắc bệnh vô phương cứu chữa, đã chẳng còn tư cách nói ra câu “Tớ rất nhớ cậu.” kia.

“Trang Tử Ngang, cậu qua đây đi!”

Tô Vũ Điệp thâm tình nhìn Trang Tử Ngang, đôi mắt chứa đầy nước.

Nhưng Trang Tử Ngang đứng im tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Cậu cắn chặt răng, cố nén nước mắt, kìm hãm cảm xúc mãnh liệt trong lồ ng ngực.

Hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình.

Đến gần cô, chỉ càng làm tổn thương cô.

Tô Vũ Điệp thấy Trang Tử Ngang không nhúc nhích, bèn chủ động nhấc chân, bước từng bước tới bên cậu.

Trang Tử Ngang kinh ngạc nhìn cô, cắn chảy máu môi dưới.

“Dạo này, cậu có ổn không? Sao cậu lại gầy thế?” Nước mắt Tiểu Hồ Điệp lăn dài trên mặt.

Rơi xuống đất, bắ n ra giọt nước tĩnh lặng.

Dường như Trang Tử Ngang cũng thấy trái tim mình rơi xuống đất, nát tan.

Hai mắt cậu, dần trở nên đỏ ửng, đột nhiên điên cuồng hét: “Không phải cậu đi rồi sao? Còn trở về làm gì?”

Tiểu Hồ Điệp sợ đến khẽ run lên, dừng bước chân.

Nước mắt y chuỗi ngọc bị đứt, rơi lã chã.

Quen biết lâu như vậy, lần đầu tiên cậu dùng giọng điệu này nói chuyện với cô.

Song, cơn giận dữ của Trang Tử Ngang, không chỉ có vậy.

“Cậu biết lần này cậu biến mất bao lâu không? Tròn 12 ngày!”

“Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, trong lòng cậu rốt cuộc coi tớ là cái gì?”

“Nếu cậu thích chơi trò mất tích, vậy cứ chơi đi, tớ không muốn gặp lại cậu.”

Đừng nói Tiểu Hồ Điệp, Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi bên cạnh, đều bị giật mình.

Trang Tử Ngang trong ấn tượng bọn họ, luôn luôn tao nhã.

Nhưng bây giờ giống người điên.

“Con trai, cậu đang xàm xí gì thế?” Lý Hoàng Hiên đẩy Trang Tử Ngang một cái.

Cậu lại vội vàng an ủi Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, chắc nó nhìn thấy cậu nên kích động, nói hơi lớn tiếng xíu, mấy ngày qua nó rất nhớ cậu.”

Vành mắt Lâm Mộ Thi đỏ hoe, không nói gì.

Chỉ có cô biết Trang Tử Ngang đang làm gì.

Mỗi một chữ cậu nói với Tiểu Hồ Điệp, đều như một cây đao, cắt vào lòng cậu.

Tô Vũ Điệp đi tới trước, nhẹ nhàng quơ quơ tay Trang Tử Ngang, nức nở nói: “Đồ ngốc, xin lỗi, những ngày này tớ luôn nhớ cậu, ngày nào cũng muốn đến thăm cậu…”

“Đủ rồi!” Trang Tử Ngang tàn nhẫn hất tay cô.

“Biến mất lâu như vậy, giờ lại trở về giả vờ xin lỗi, có ý gì?”

“Ở bên cậu tớ mệt mỏi lắm, không muốn lại bị cậu đùa giỡn tình cảm.”

“Tớ đã nhìn thấu mánh khóe này của cậu rồi, xin đừng tới làm phiền tớ nữa.”

Phải cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể đối với người mình yêu sâu đậm, nói ra những lời lòng gan dạ sắt nhường này.

Tiểu Hồ Điệp tuyệt đối không ngờ, đồ ngốc bản thân nhung nhớ hơn 10 ngày, lúc gặp lại, trở nên xa lạ đến vậy.

Lý Hoàng Hiên túm cổ áo Trang Tử Ngang mắng: “Cậu mẹ nó trúng tà à? Rốt cuộc phát điên gì thế?”

Nước mắt của Lâm Mộ Thi, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cô tình nguyện để mình giống Lý Hoàng Hiên, không biết chút nào.

Bởi lẽ cô thoáng đặt mình vào hoàn cảnh của Trang Tử Ngang, sẽ cảm thấy lòng đau như cắt.

Tiểu Hồ Điệp giàn giụa nước mắt, lấy ra một chiếc hộp mới từ balo.

“Tớ biết lỗi rồi, cậu tha thứ cho tớ được không?”

“Tớ thực sự rất nhớ cậu, chỉ là có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ.”

“Tớ làm bánh thanh đoàn cho cậu, cậu ăn một miếng, một miếng nhỏ thôi nhé?”

Vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, giọng nói thút tha thút thít.

Bất cứ người nào thấy, cũng chẳng nỡ nổi giận với cô.

Nội tâm Trang Tử Ngang dâng lên niềm thôi th*c m*nh mẽ, muốn ôm cô vào trong ngực, chiều chuộng bằng mọi giá.

Nhưng việc đã tới nước này, không thể thất bại trong gang tấc.

Cậu dùng sức hất tay, làm văng chiếc hộp, từng cái bánh thanh đoàn xanh biếc, nhanh như chớp rơi đầy đất, dính toàn bụi.

Tiểu Hồ Điệp nhìn tâm huyết bốn tiếng của mình, bị người ta dẫm hỏng, đau lòng không thở nổi.

Mà người đó, lại là người cô đã nhớ thương suốt 12 ngày.

“Nói trắng ra là bọn mình chả có quan hệ gì, cùng lắm ăn với nhau vài lần, coi như bạn bè thôi.”

“Cậu ngàn vạn lần chớ hiểu lầm, cho rằng tớ có ý khác với cậu.”

“Ai cũng biết, quan hệ giữa tớ và Mộ Thi tốt, hiện tại tớ đang ở bên cậu ấy.”

Trang Tử Ngang nói xong, liền nắm tay Lâm Mộ Thi một cách tự nhiên.

Không thể kéo dài thêm nữa, chỉ đành dùng cách tuyệt tình nhất, đuổi Tiểu Hồ Điệp đi.

Bằng không cậu sợ lòng mình chưa đủ vững, diễn chẳng được.

Lâm Mộ Thi chỉ có thể mặc cho Trang Tử Ngang kéo tay, phối hợp diễn cùng cậu.

Lý Hoàng Hiên không khỏi ngạc nhiên: “Không phải, hai người các cậu ở bên nhau từ khi nào vậy?”

Tiểu Hồ Điệp khóc đẫm lệ.

Cô ngơ ngác nhìn Lâm Mộ Thi: “Thật chứ?”

Lâm Mộ Thi không dám nhìn ánh mắt cô, đành dời mắt sang hướng khác, nhẫn tâm đáp: “Không sai, tớ cũng không hy vọng bạn trai tớ, mập mờ cùng nữ sinh khác.”

Lúc nói lời ấy, trong lòng cô hận chết Trang Tử Ngang.

Sao cậu lại nhường tớ làm cái loại ác nhân này?

“Đồ ngốc, tớ hận cậu cả đời, tớ vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu!”

Tiểu Hồ Điệp tuyệt vọng nhìn Trang Tử Ngang lần cuối cùng, dứt khoát xoay người, lảo đảo chạy khỏi cổng trường.

Bím tóc sau lưng cô, vẫn cột sợi dây đỏ mà người ta nói sẽ mang đến may mắn đó.

Nơ bướm màu đỏ, tung tăng bay lượn trong tầm mắt Trang Tử Ngang.

Ánh mắt trở nên mờ nhạt.

Thẳng đến khi tấm lưng kia hoàn toàn biến mất, cậu bỗng như bị hút cạn khí lực toàn thân, nặng nề ngã xuống đất.

Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi sợ hãi nhanh chóng tới đỡ.

Trang Tử Ngang đẩy tay bọn họ, quỳ rạp trên mặt đất, nỗi bi thương tột cùng không thể nào khống chế, bật khóc.

“Tiểu Hồ Điệp, Tiểu Hồ Điệp…”

Cậu chậm rãi tiến đến phía trước, đem từng cái bánh thanh đoàn bám đầy bụi, cẩn thận nhặt lên, bỏ vào hộp.

Rồi ôm trọn chiếc hộp vào ngực, khóc đến khàn cả giọng.

“Lâm Mộ Thi, rốt cuộc chuyện này là sao? Các cậu làm cái quái gì vậy?” Lý Hoàng Hiên lớn tiếng chất vấn.

“Đừng hỏi tớ, để chính cậu ấy giải thích với cậu đi!” Lâm Mộ Thi khóc hoa lê đái vũ.

Con gái vốn mềm lòng, lại tận mắt chứng kiến bi kịch như vậy, quá đỗi ngược tâm.

Cô không dám nhớ lại, ánh mắt tuyệt vọng kia.

Lý Hoàng Hiên kéo Trang Tử Ngang dậy: “Tại sao cậu làm thế?”

Trang Tử Ngang đau lòng không thể thở, đau thấu tim gan.

Chợt cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu, văng đầy người Lý Hoàng Hiên.

Lý Hoàng Hiên sợ mất hồn.

“Trang Tử Ngang, cậu sao vậy? Tớ đưa cậu đi phòng y tế.”

Lâm Mộ Thi vội tiến gần, hỗ trợ đỡ Trang Tử Ngang, hét với Lý Hoàng Hiên: “Phòng y tế không được, đưa cậu ấy tới bệnh viện, mau lên!”

Lý Hoàng Hiên cõng Trang Tử Ngang, lao khỏi cổng trường, vẫy một chiếc taxi.

Tài xế đạp ga, phóng đến bệnh viện.

“Lâm Mộ Thi, lúc này rồi, cậu vẫn định giấu tớ hả?”

Trên xe taxi, Lý Hoàng Hiên mất trí gào thét.

Lâm Mộ Thi nức nở: “Đừng hỏi tớ, tớ đã đồng ý với cậu ấy, không thể nói cho bất kỳ ai.”

“Con trai cậu đừng ầm ĩ, tớ hơi mệt, ngủ một giấc cái, chờ sau khi tớ tỉnh, sẽ nói hết cho cậu.”

Tiếng yếu ớt của Trang Tử Ngang, vang lên đứt quãng.

Nỗi đau khổ, như nước sông tràn ra.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 62: Sự dịu dàng cuối cùng



Trang Tử Ngang lại lần nữa mở mắt, đã là trưa thứ bảy.

Cậu hôn mê suốt cả đêm.

Trong không khí là mùi thuốc sát trùng khó ngửi, trên người cắm vài cái ống kỳ quái.

Thứ đầu tiên nhìn thấy, là vẻ mặt lo lắng của Lý Hoàng Hiên.

“Con trai, cuối cùng cậu cũng tỉnh, cậu mẹ nó hù chết ông đây!”

“Con trai con yên tâm, bố còn chưa giao phó di ngôn cho con, sẽ không sớm chết đâu.” Trang Tử Ngang gắng gượng nở nụ cười trừ.

Tóc tai Lý Hoàng Hiên rối bù, hai mắt hằn tia máu.

Cậu ở trước giường bệnh, canh giữ nguyên đêm, trong chốc lát chưa từng chợp mắt.

Trong lòng cất giấu ngàn lời muốn nói, muốn hỏi rõ Trang Tử Ngang.

Nhưng bây giờ lại như nghẹn ở cổ họng, không hỏi được.

Bởi lẽ cậu sợ, sẽ nghe thấy đáp án mình phỏng đoán ấy.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Lâm Mộ Thi bước đến, trên tay cầm bình giữ nhiệt.

Tối qua cô đã bàn với Lý Hoàng Hiên, buổi trưa qua đây thay ca.

“Trang Tử Ngang, cậu sao rồi?”

“Khá ổn, tạm thời không chết được.”

Trang Tử Ngang bỗng cảm thấy, cuộc sống của mình cũng đâu tới nỗi.

Đi đến chặng cuối của cuộc đời, chí ít vẫn có tình bạn.

Lý Hoàng Hiên hít sâu một hơi, sau đó nói: “Con trai, con nói đi, bố chuẩn bị xong rồi, bất kể cậu nói cái gì tớ đều chịu được.”

Trang Tử Ngang bình tĩnh đáp: “Tớ sắp chết, chắc chỉ còn hơn một tháng.”

Nước mắt Lý Hoàng Hiên, phút chốc tuôn trào tựa suối.

Tuy cậu đã sớm đoán được đáp án kia, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng, mong rằng sự thật không tới mức tàn nhẫn như vậy.

Nghe Trang Tử Ngang chính miệng nói ra, cuối cùng mộng tưởng cũng tan vỡ.

“Đồ khốc, sao cậu phải lừa tớ? Sao bây giờ mới nói?” Lý Hoàng Hiên giàn giụa nước mắt chất vấn.

“Tớ không muốn thấy cậu thế này, đàn ông mà mít ướt còn ra thể thống gì?” Trang Tử Ngang cười khổ.

Phản ứng của Lý Hoàng Hiên, quả nhiên y hệt tưởng tượng của cậu.

Khóc sướt mướt, không ngầu tí nào.

“Không thể nào, nhất định chẩn đoán sai, bọn mình đi kiểm tra lại.”

“Tớ muốn làm anh em cả đời với cậu, cậu mẹ nó lại bỏ ông đây, còn gì là anh em?”

“Ông đây còn phải cho cậu làm phù rể nữa, nhìn cậu mang Tiểu Hồ Điệp về nhà.”

Lý Hoàng Hiên cực kì đau buồn, nói năng loạn xạ.

Lâm Mộ Thi nháy mắt với cậu, cậu mới tỉnh ngộ lại, ân hận khôn nguôi.

Chớ nên ở trước mặt Trang Tử Ngang, nhắc về Tiểu Hồ Điệp.

Trang Tử Ngang nhìn thấu suy nghĩ của họ, mắt nhìn lên trần: “Không sao, cho dù các cậu không nhắc tới, tớ vẫn nhớ cậu ấy bất kể lúc nào.”

Trong lúc cậu hôn mê, ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Hồ Điệp, luôn xuất hiện ở giấc mơ.

“Đồ ngốc, tớ hận cậu cả đời, tớ vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu!”

Dưới tình huống đó, cậu vẫn nguyện ý gọi tớ là đồ ngốc, cậu thật sự rất tốt bụng.

Hận tớ cả đời, dù sao cũng hơn yêu tớ cả đời nhỉ!

Xin lỗi, thực sự xin lỗi.

Lâm Mộ Thi không muốn bầu không khí quá đỗi u sầu, vội vàng đánh trống lảng, mở bình giữ nhiệt ra nói: “Tớ bảo dì giúp việc hầm canh gà, trước tiên đừng nghĩ nhiều, ăn no rồi nói.”

“Ừ, những thứ không thể phụ lòng chỉ có tình yêu và ẩm thực.” Trang Tử Ngang mỉm cười.

Lý Hoàng Hiên lau nước mắt, đỡ Trang Tử Ngang dậy, nửa ngồi trên giường bệnh.

Lâm Mộ Thi vốn định đút cho Trang Tử Ngang, nhưng bị cậu từ chối, khăng khăng muốn tự mình làm.

Cậu không thích cảm giác không thể tự lo liệu cuộc sống.

Lúc ăn cơm, Trang Tử Ngang ngập ngừng, nhắn nhủ với Lý Hoàng Hiên một việc.

“Con trai, đợi đại kết cục của Conan, làm ơn đốt một bản cho tớ, tớ muốn xem Conan rốt cuộc đến với Ran hay Ai.”

“Vào Tết Thanh Minh, vừa khéo là thời điểm hoa đào nở rộ, nhớ mang cho tớ một cành.”

“Cậu phải hăng hái hơn, làm cuộc sống trở nên ý nghĩa, sống thay cả phần tớ.”



Lý Hoàng Hiên khóc nức nở.

“Đừng nói nữa, bọn mình chữa bệnh thật tốt, chắc chắn sẽ có khởi sắc.”

Lâm Mộ Thi nói: “Lý Hoàng Hiên, cậu về ngủ đi! Tối quay lại đổi ca với tớ.”

“Không, tớ ở đây cùng cậu ấy.” Lý Hoàng Hiên lắc đầu.

“Về đi, nếu cậu mệt rồi lâm bệnh, ai buôn với tớ nữa?” Trang Tử Ngang nửa đùa nửa thật.

“Vậy được, tối tớ mang đồ ăn ngon cho cậu.”

Bấy giờ Lý Hoàng Hiên mới đồng ý, cẩn thận từng bước ra khỏi phòng bệnh.

Cậu chạy một mạch như điên, đến cuối hành lang, cất tiếng gào khóc.

Ban nãy trong phòng bệnh, cậu không muốn để Trang Tử Ngang khó xử, cố gắng kiềm chế, khóc không thành tiếng.

Lúc này, cuối cùng có thể thoải mái trút hết nỗi buồn.

Chàng trai 18 tuổi, khóc xé gan xé ruột.

Cậu cứ tưởng, có thể làm anh em cùng Trang Tử Ngang cả đời.

Hóa ra cả đời, lại ngắn ngủi như vậy.

Trong phòng bệnh, Lâm Mộ Thi kéo rèm cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào nhiều hơn.

Nắng vàng ấm áp, có thể làm dịu vẻ thê lương trắng xóa tựa tuyết.

“Mộ Thi, mấy lời hôm qua của tớ, có phải cực kì tổn thương cậu ấy không?”

“Tớ chưa từng thích ai, nên khó thể đồng cảm, nhưng vẫn đau lòng muốn chết, cậu ấy hẳn là đau gấp ba lần tớ!” Lâm Mộ Thi cảm khái.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: “Hoặc nói thế này, bản thân cậu đau lòng nhường nào, cậu ấy chẳng khác là bao.”

Trái tim Trang Tử Ngang, cứ như bị xé vụn, đau không tả nổi.

Vừa nghĩ Tiểu Hồ Điệp cũng sẽ tương tự, nỗi đau càng thêm dữ dội.

Lâm Mộ Thi do dự nói: “Cậu thật sự không định nói cho cậu ấy biết sự thật à? Như vậy phải chăng không công bằng với cậu ấy?”

“Để cậu ấy hận tớ, chính là cách tớ yêu cậu ấy.”

Trang Tử Ngang vững tin rằng, cách làm tàn nhẫn này, mới là sự dịu dàng cuối cùng dành cho Tiểu Hồ Điệp.

Tổn thương do hận một người, dễ lành hơn tổn thương do yêu một người.

Nhiều năm sau, Tiểu Hồ Điệp nhớ lại cậu, có lẽ sẽ chỉ cười nhạt một tiếng, coi như mình trẻ người non dạ, gặp phải thằng tra nam chó má.

Cô là người lạc quan như vậy, vẫn có thể đón nhận tình cảm, tận hưởng cuộc sống.

Nếu cô biết được sự thật, đoạn tình cảm này, có thể sẽ trở thành tiếc nuối cả đời cô, mãi mãi cắm sâu trong tim.

Ở chặng cuối của sinh mệnh, có thể gặp gỡ Tiểu Hồ Điệp, cùng nhau vui vẻ một khoảng thời gian.

Trang Tử Ngang đã hết sức biết ơn ông trời.

Cậu không thể ích kỷ nữa, làm lỡ một đời người.

Thà chết trong cô đơn, chứ không dám lại tham lam níu giữ sự ấm áp của Tiểu Hồ Điệp.

Lâm Mộ Thi hỏi tiếp: “Nếu cậu ấy hận cậu, đôi cá vàng đó, cậu ấy không chịu nhận thì phải làm sao?”

Trang Tử Ngang trầm mặc một lúc rồi đáp: “Vậy cậu ra bờ sông gần trường, thả chúng nó đi!”

Cổ thánh tiên hiền sớm có giáo huấn.

Giúp nhau sống mòn, không bằng cố gắng vượt lên.

“Tớ rất hâm mộ cậu ấy, có một nam sinh, yêu cậu ấy sâu đậm nhường này.” Lâm Mộ Thi vô cùng cảm động.

“Mộ Thi, mai sau cậu nhất định cũng sẽ gặp được, một người yêu cậu thật lòng.” Trang Tử Ngang chúc phúc.

“Trang Tử Ngang, cảm ơn cậu, cho tớ biết thế nào là yêu.” Lâm Mộ Thi chân thành cảm kích.

Khoảng thời gian ở chung này, dõi theo câu chuyện giữa Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp, cô thật sự xúc động.

Thì ra trên thế giới, còn có tình yêu lay động lòng người tới vậy.

Đáng tiếc nữ chính, lại chẳng hề biết gì.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 63: Chả còn mong chờ tình thương từ bố



“Chào anh, Trang tiên sinh, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp của Trang Tử Ngang, hiện tại có một việc đặc biệt nghiêm trọng, tôi cần thông báo với anh.”

Trương Chí Viễn dựa vào phán đoán của mình, cho rằng đã đến lúc tiết lộ sự thật, mở điện thoại.

Cảm xúc của ông, cực kì nặng nề.

Thời điểm nhận được điện thoại, Trang Văn Chiêu đang làm việc, nói rất khẩn trương.

“Trường các anh có việc gì mà nhiều thế? Nó lại xảy ra chuyện gì?”

Bởi vì sự việc lần trước ở văn phòng, ông vẫn còn hơi bất mãn với Trương Chí Viễn.

Trương Chí Viễn không vòng vo, giọng nói cực kì nghiêm túc: “Mời anh lập tức đến bệnh viện trung tâm thành phố, Trang Tử Ngang đang nằm ở khu nội trú tầng 8 phòng 816.”

“Bệnh viện? Nó làm sao thế?” Trang Văn Chiêu thuận miệng hỏi.

“Anh tới sẽ biết, bác sĩ sẽ giải thích cụ thể vấn đề cho anh.”

“Bây giờ tôi không rảnh, tan làm rồi tính.”

Trang Văn Chiêu nói xong, không đợi Trương Chí Viễn trả lời, liền cúp máy.

Trong lòng còn oán trách, ông thầy này chỉ biết chuyện bé xé ra to, có tí bệnh, nghỉ hai ngày là được rồi!

Cùng lắm qua nhà thuốc mua ít thuốc, sao phải tới tận bệnh viện trung tâm?

Khám bệnh không tốn tiền hả?

Trương Chí Viễn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, bất đắc dĩ thở dài.

Trang Tử Ngang, mong kiếp sau, em sinh ra ở một gia đình hạnh phúc nhé!

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chiều vào cửa sổ.

Khiến căn phòng bệnh lạnh như băng, hiện lên một chút ấm áp cuối cùng.

Lâm Mộ Thi nghe Trang Tử Ngang lải nhải, vì để cậu đỡ tủi, thường xuyên cố tình cười lớn.

“Mấy cái chuyện cười nhạt nhẽo này, cậu nghe từ đâu đấy?”

“Nghe Tiểu Hồ Điệp kể, tớ cũng biết là nhạt, nhưng lúc đó tớ thật sự cười vô cùng vui vẻ.”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trang Văn Chiêu và Trương Chí Viễn tới.

Con ngươi Trang Tử Ngang co rụt lại, nụ cười phút chốc tan biến.

Thời khắc này, cuối cùng cũng đến.

Trang Văn Chiêu nhíu mày, nói với Trương Chí Viễn: “Nó có con bé xinh đẹp thế kia ở bên, còn cười hớn hở như vậy, có chuyện gì được chứ?”

Trang Tử Ngang vội hỏi: “Thầy Trương, thầy nói cho ông ấy biết?”

Trương Chí Viễn lắc đầu: “Vẫn chưa, chuyện này không thể giấu nữa, thầy đã gọi bác sĩ Trần qua đây, để anh ấy trực tiếp nói thì hơn.”

Trang Tử Ngang lặng lẽ gật đầu.

Sớm muộn gì vẫn phải cho ông biết, cũng chẳng ảnh hưởng mấy.

Trang Văn Chiêu còn đang sốt ruột muốn về nhà ăn tối với vợ con, tự nhiên bị gọi tới bệnh viện, trong lòng rất khó chịu.

Trong khi chờ bác sĩ Trần, ông liên tục càu nhàu.

Hơn nữa do Trang Tử Ngang xúc phạm ông trước cổng trường, ông vẫn ghi hận trong lòng, lớn giọng.

“Nam tử hán đại trượng phu, bệnh có xíu, nhịn một chút là được mà!”

“Hàng ngày bố vất vả kiếm tiền nuôi gia đình như vậy, con lại chả hiểu chuyện gì cả, chỉ biết gây rắc rối.”

“Một lần nằm viện này tốn biết bao nhiêu tiền hả? Không phải gọi bố đến trả tiền chứ?”



Trang Tử Ngang cười khổ: “Bố, con nhớ đợt Trang Vũ Hàng bị cảm phát sốt, bố lo lắng bất kể ngày đêm, chăm sóc tận giường ba ngày.”

“Vũ Hàng mấy tuổi, con mấy tuổi?” Trang Văn Chiêu lập tức phản bác.

“Bố biết không? Khi ấy, con thật sự rất hâm mộ nó.”

“Con hâm mộ nó có bố, còn con cứ như không có.”

“Đứa trẻ không có bố, đến mắc bệnh cũng chẳng đủ tư cách.”

Giọng Trang Tử Ngang buồn bã.

Vài năm trước, cậu ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình học giỏi, làm nhiều việc nhà chút, lấy lòng Trang Văn Chiêu, sẽ có thể nhận được tí tình thương từ bố.

Đến sau này mới hoàn toàn hiểu rõ, tất cả đều công cốc.

Thứ cậu liều mạng cầu, Trang Vũ Hàng sinh ra đã có.

Số phận, chưa từng có hai chữ công bằng.

Không có gì bi thương hơn trái tim đã nguội lạnh, khi cậu chẳng còn hy vọng xa vời nữa, trái lại có cảm giác giải thoát.

Trang Văn Chiêu liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Bác sĩ kia bao giờ đến? Thời gian của bố rất quý, không rảnh ngồi đây nghe con lật lại nợ cũ.”

Rồi ông lấy điện thoại ra, chuyển cho Trang Tử Ngang một nghìn tệ.

“Không phải cần tiền à? Bố chỉ có chừng này, thiếu thì hỏi mẹ con, coi như cho con một bài học, đừng động tí là chạy tới nằm viện, bệnh viện khác gì nơi cướp tiền…”

Trang Văn Chiêu lè nhà lè nhè, Trần Đức Tu rốt cuộc cũng ung dung bước đến.

Suốt buổi chiều ông phải mổ, tinh thần hơi uể oải.

Trương Chí Viễn giới thiệu với Trần Đức Tu: “Bác sĩ Trần, người này là bố của Trang Tử Ngang.”

Trần Đức Tu quan sát Trang Văn Chiêu, tức giận nói: “Tôi làm bác sĩ gần 30 năm, chưa từng thấy một người bố nào vô trách nhiệm như anh.”

“Cái anh này nói chuyện kiểu gì thế? Coi chừng tôi khiếu nại anh.” Trang Văn Chiêu ù ù cạc cạc.

Trần Đức Tu lấy mấy tờ giấy từ sau lưng đưa qua: “Đây là sổ khám bệnh của con trai anh, trước hết anh nhìn qua chút, xem có gì không hiểu để tôi giải thích.”

Trang Văn Chiêu nhận lấy, nhanh chóng lướt qua.

Khi ông thấy vài từ ngữ đặc biệt chướng mắt, cuối cùng mới thay đổi thái độ.

Từng dòng từng chữ, đọc mà giật mình.

“Không phải, bác sĩ, anh không đùa chứ?”

Trần Đức Tu chỉnh áo blouse trên người: “Tôi đang mặc bộ quần áo này, còn đùa anh được à?”

Trang Văn Chiêu hoảng hồn: “Con tôi mới chỉ 18 tuổi, anh chắc chắn không chẩn đoán sai?”

Trần Đức Tu chế giễu: “Nếu chẩn đoán sai, chẳng phải anh sẽ khiếu nại tôi sao?”

Đầu Trang Văn Chiêu ong ong, như thể muốn nổ tung.

Nhất thời, cạn sạch khí lực.

Tuy ngày thường, ông không quan tâm Trang Tử Ngang, nhưng dù sao nó cũng là con trai ruột của mình, thân chảy dòng máu của mình.

Bố biết con trai mắc bệnh nan y, ai bình tĩnh nổi.

“Chuyện từ lúc nào? Vì sao bây giờ con mới báo cho bố?” Trang Văn Chiêu khàn giọng.

Trang Tử Ngang nhàn nhạt đáp: “Báo cho bố cũng vô dụng, chẳng qua chỉ khiến cảnh này, xảy ra sớm hơn.”

Giọng Trang Văn Chiêu không ngừng run rẩy: “Tử Ngang, hơn một tháng trước, con nói muốn đến nhà mẹ ở, là bởi cái này?”

Trang Tử Ngang cười bi thảm: “Ngày đó các người tổ chức sinh nhật cho Vũ Hàng, con thật sự không nỡ phá hỏng bầu không khí, đành nhếch nhác chạy khỏi nhà.”

Trang Văn Chiêu cẩn thận hồi tưởng tình hình tối hôm ấy, đúng là cảm thấy Trang Tử Ngang là lạ, nhưng ông lại chả thèm để ý.

Giá như ông quan tâm con trai thêm một chút, rồi gần gũi thêm một chút, sớm đã phát hiện.

Có điều hiện tại nói gì cũng muộn.

Ngay cả chuyên gia uy tín nhất, cũng không thể cứu vãn.

Giọng Trang Tử Ngang dửng dưng, chẳng nghe thấy tí bi thương.

Nhưng người xung quanh nghe, gần như sắp vỡ òa.

Có thể tưởng tượng, tối hôm đó, lúc cậu rời nhà, phải tuyệt vọng bất lực tới cỡ nào.

Trang Văn Chiêu giơ tay phải lên, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay.

Ông lại có thể tát đứa con trai mắc trọng bệnh một bạt tai.

Bảo sao Trang Tử Ngang tự dưng thay đổi tính tình, cứ như thể biến thành người khác.

Hóa ra cậu đã đè nén nhiều năm, ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, muốn giải tỏa hết.

Mà người cha như ông, hết lần này tới lần khác làm cậu tổn thương, hết lần này tới lần khác dập tắt khát khao tình thân của cậu.

“Tử Ngang, bố sai rồi, bố không biết con đổ bệnh.” Trang Văn Chiêu đỏ mắt.

“Bố, bố không cần nhận sai, con tuyệt đối không trách, bởi lẽ con đã chả còn mong chờ tình thương từ bố nữa rồi.” Trang Tử Ngang vẫn thản nhiên như cũ,

Dường như trước mắt, chỉ là một người xa lạ thôi.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 64: Thần tiên bó tay



Sổ khám bệnh trong tay Trang Văn Chiêu, rơi xuống đất.

Hai tay ông ôm đầu, mạnh mẽ kéo tóc mình.

Niềm hối hận vô bờ, lan tràn trong lòng.

Ký ức từng li từng tí, hiện lên trước mắt.

18 năm trước, Trang Tử Ngang đến thế giới này, trên mặt Trang Văn Chiêu chẳng hề vui mừng.

Nguyên nhân là vì đứa con trai ngoài ý muốn ấy, ông bị ép phải kết hôn với một người phụ nữ bản thân không thích.

Trang Tử Ngang bị ông coi như hình phạt của sự bốc đồng.

Lúc ly hôn, Trang Văn Chiêu cực kì mong mỏi, Từ Tuệ sẽ mang Trang Tử Ngang đi, mình lại trở về thân phận độc thân, có thể sống thoải mái.

Ai ngờ, Trang Kiến Quốc vô cùng xem trọng việc nối dõi tông đường, bắt giữ Trang Tử Ngang lại.

Trang Văn Chiêu từng nhiều lần tưởng tượng, nếu không có “cái đuôi” Trang Tử Ngang, biết đâu tìm được một người tốt hơn Tần Thục Lan.

Sau khi tái hôn, người bố ruột như ông, chả thèm dòm ngó Trang Tử Ngang.

Mẹ kế Tần Thục Lan, càng không thể chăm sóc chu toàn.

Giờ phút này, mãi đến lúc Trang Văn Chiêu thấy tờ chẩn đoán mắc ung thư của con trai, mới đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy ngẫm.

Cuộc sống suốt chục năm qua của Trang Tử Ngang, đã phải kìm nén biết bao.

Một đứa trẻ tuyệt vọng cỡ nào, mới có thể hết hy vọng với bố ruột.

“Bố, bố đừng buồn, dù sao cũng chả thay đổi được gì.” Giọng Trang Tử Ngang ngày một bình thản.

Con chết rồi, vừa khéo thành toàn các người, ở một nhà ba người hạnh phúc mĩ mãn nhỉ?

“Tử Ngang, không phải, bố thật sự rất đau lòng, vì sao con không chịu nói sớm cho bố biết? Có khi sẽ có giải pháp!” Trang Văn Chiêu khổ sở nói.

“Bác sĩ Trần đã nói rất rõ, không còn bất cứ giải pháp nào nữa.”

“Bố nhìn qua thì rất đau khổ, nhưng con cảm thấy chỉ là một màn biểu diễn.”

“Nếu đổi con thành Trang Vũ Hàng, bố mới thực sự đau khổ, đúng chứ?”

Trang Tử Ngang hỏi ngược lại, đánh thẳng vào tâm lý.

Trang Văn Chiêu xấu hổ vô cùng, không biết giấu mặt vào đâu.

Ông chỉ đành liên tục lắc đầu: “Không phải, không phải như vậy…”

Không thể phủ nhận, ông chưa bao giờ dành tình yêu công bằng cho hai đứa con.

Nếu bây giờ Trang Vũ Hàng nằm trên giường bệnh, ông đã vỡ vụn không thốt nên lời.

Trương Chí Viễn không nhịn được xen ngang: “Nếu anh thật sự là một người bố, chắc chắn sẽ nhìn ra, trong vòng một tháng nay Trang Tử Ngang gầy đi rõ rệt, chứng tỏ trong lòng anh không hề để ý đứa con trai này.”

Trang Văn Chiêu giải thích: “Không, tôi có để ý, chỉ là không ngờ…”

“Ông để ý, mà còn tát cậu ấy một cái trước cổng trường?” Lâm Mộ Thi tức giận bất bình.

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, là lỗi của tôi.” Trang Văn Chiêu đứng không vững, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh giường.

Mọi người trong phòng, đều như đang tiến hành xét xử ông.

Liệt kê từng chứng cứ, chỉ trích người bố này, vô trách nhiệm tới mức nào.

Nước mắt, cuối cùng tràn ra khỏi mi.

Trang Tử Ngang nhìn Trang Văn Chiêu rơi lệ, không nảy sinh một tí cảm động.

Cậu từng hết sức khát khao tình thương từ bố, hiện tại dường như đã lấy được, lại toàn là dối trá.

Nếu Trang Văn Chiêu thật lòng muốn đứa con trai này, sao có thể nhẫn tâm để cậu chịu đựng dày vò mấy chục năm.

“Bác sĩ, xin lỗi, ban nãy thái độ của tôi không tốt, anh hãy cố tìm cách chữa cho con tôi với, bất kể tiền thuốc bao nhiêu tôi cũng nguyện chi.” Trang Văn Chiêu lau nước mắt, cầu xin Trần Đức Tu.

Trần Đức Tu cúi người, nhặt sổ khám bệnh rơi tán loạn dưới đất, lắc đầu: “Tôi là bác sĩ, chứ chẳng phải thần tiên.”

Đống chẩn đoán kia chằng chịt chữ nghĩa, dịch ngắn gọn lại thì chỉ có bốn từ.

Thần tiên bó tay.

Trần Đức Tu làm bác sĩ gần 30 năm, gặp không ít bệnh nhân vô phương cứu chữa, trong đó đầy người trẻ hơn Trang Tử Ngang.

Nhưng trường hợp như cậu, thân mắc bệnh nan y mà không có người nhà đi cùng, thuộc loại hiếm thấy.

Một người bố phải vô tình nhường nào, mới có thể làm con tuyệt vọng, đến cả khi cận kề cái chết, cũng không muốn nói với ông.

“Bác sĩ, vậy nó còn bao nhiêu thời gian?” Giọng Trang Văn Chiêu run rẩy.

“Hồi trước tôi ước chừng ba tháng, nhưng hiện tại xem ra, vẫn quá lạc quan rồi, bệnh tình của cậu ấy chuyển biến xấu nhanh hơn tôi nghĩ.” Ngữ khí Trần Đức Tu nghiêm trọng.

Mặc dù ông không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đã qua hơn một tháng.

Đại nạn của Trang Tử Ngang, chỉ sợ còn dư đúng một tháng.

“Bố, bây giờ điều duy nhất con lo lắng, chính là ông bà nội ở quê, con rất muốn gặp họ lần cuối, nhưng không dám gặp.”

Vừa nhắc tới ông bà nội, Trang Tử Ngang liền bật khóc.

Cảm xúc của cậu cực kì phức tạp.

Hai ông bà già, là người thân cậu yêu quý nhất, trong lòng chứa hàng vạn lời muốn nói.

Nhưng cậu không đủ can đảm, đối mặt với cuộc sinh ly tử biệt đau xé tâm can.

Hai cụ đã ngoài 70, có thể không chịu nổi đả kích lớn thế này.

“Thôi, bố mượn đại cái cớ, bảo con ra nước ngoài du học gì đó, lừa được ngày nào hay ngày nấy, nếu thực sự không lừa nổi nữa, thì đợi nhân lúc tâm trạng họ tốt, nói cho họ biết nhé!” Trang Tử Ngang thở dài.

Trang Văn Chiêu yên lặng gật đầu.

Trang Tử Ngang vẫn hiểu chuyện như vậy, luôn suy nghĩ cho người khác, thà bản thân chịu thiệt.

Tiểu Hồ Điệp và ông bà nội, đều là người cậu muốn gặp nhất, nhưng cậu buông bỏ hết thảy.

Cam nguyện đón nhận tử thần giữa cô đơn hiu quạnh.

Trang Tử Ngang vẫy tay: “Bố, bố về đi, con muốn nghỉ ngơi ạ.”

Trang Văn Chiêu lắc đầu: “Không, con trai, bố ở lại cùng con.”

“Nhưng con không muốn nhìn thấy bố, bố vẫn nên trở về với Vũ Hàng đi!” Trang Tử Ngang quay mặt sang chỗ khác.

“Bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, nếu cậu ấy không muốn nhìn thấy anh, vậy mời anh rời đi đi!” Trần Đức Tu khuyên nhủ.

Trang Văn Chiêu gượng gạo đứng dậy, hỏi thêm: “Con muốn ăn cái gì, mai bố bảo dì Tần làm rồi mang tới.”

Trang Tử Ngang lắc đầu, không đáp lại.

Trang Văn Chiêu lướt nhìn một vòng, mọi người trong phòng, đều dùng ánh mắt dò xét liếc ông.

Khiến ông cảm giác, như thể mình là tội phạm tội ác tày trời.

Áp lực không thở nổi.

Thật sự nhục nhã tột độ, ông đành chán chường bỏ đi.

Ngay lúc chạm vào tay nắm cửa, lại nghe được giọng Trang Tử Ngang.

“Bố, có đứa con trai này, thật sự chưa từng làm bố vui vẻ sao?”

Trang Văn Chiêu cố vặn tay nắm cửa, chạy khỏi phòng bệnh, nước mắt giàn giụa.

Câu nói ấy, đánh sụp phòng tuyến tâm lí cuối cùng của ông.

Hóa ra, bản thân lại là người cha thất bại như vậy.

Thẫn thờ trở về nhà, Trang Văn Chiêu y hệt cái xác không hồn.

Tần Thục Lan thấy thế hỏi: “Sao vậy? mắt vừa đỏ vừa sưng.”

“Bố, sao bố lại đến gặp anh ấy? Sao ngày nào anh ấy cũng gây nhiều phiền phức thế?” Trang Vũ Hàng mở miệng.

Trang Văn Chiêu nghe vậy, sắc mặt vội biến đổi, hai mắt ánh lên tia dữ tợn.

Trang Vũ Hàng sợ đến co rúm người, kinh hãi nói: “Bố, bố sao vậy?”

Trang Văn Chiêu nghiêm khắc tát một cái, làm Trang Vũ Hàng ngã nhào xuống sofa, sau đó c** th*t l*ng bên hông, quật tới tấp.

“Nó là anh trai mày, ai cho phép mày nói nó như thế?”

Trang Vũ Hàng đau lăn lộn trên đất, k** r*n liên hồi.

Tuy nhiên Trang Văn Chiêu vẫn không nương tay, quất hết lần này đến lần khác.

Tần Thục Lan đau lòng hét chói tai, điên cuồng tiến lên cướp lấy thắt lưng: “Anh điên à? Anh dựa vào cái gì mà đánh con tôi?”

Trang Văn Chiêu ngồi bệt xuống đất, thất thanh rống khóc: “Con trai của tôi, sắp không còn nữa rồi…”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back