Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 50: Làng Nam Hoa



“Trang Tử Ngang, có phải thân thể cậu không khỏe lắm không? Sao lại chảy máu cam tiếp?”

Tô Vũ Điệp theo sau, ngây ngô hỏi.

Trang Tử Ngang vệ sinh sạch sẽ xong, quay đầu đáp: “Cậu cài thêm một cúc áo, thì tớ sẽ không chảy máu cam nữa.”

Tô Vũ Điệp cúi đầu nhìn, nhớ lại góc độ ban nãy cậu nhìn mình, gương mặt phút chốc xấu hổ đỏ bừng.

“Đồ bi3n thái, tờ không thèm đếm xỉa cậu.”

“Tiểu Hồ Điệp, xin lỗi mà, tớ không cố ý.” Trang Tử Ngang vội vàng xin lỗi.

Tô Vũ Điệp đương nhiên không thật sự dỗi, nhưng không giả vờ chút, thì có vẻ hơi táo bạo.

Cô nghiêm chỉnh cài cúc, ngồi trên sofa, biến thành con hến.

Trang Tử Ngang mở chiếc túi trên bàn ra, mùi thơm lập tức lan tỏa.

Đồ ham ăn này, mua được nhiều món ngon ghê.

Cậu cầm bánh bao xá xíu lên gặm, rồi xuýt xoa khen ngợi: “Wow, bánh bao này tuyệt đỉnh.”

Tô Vũ Điệp liếc nhìn, nuốt nước miếng, lại hừ một tiếng, quay sang chỗ khác.

Trang Tử Ngang đem cái bánh bao khác, đưa tới miệng cô: “Nếu cậu không ăn, tớ sẽ hốc hết đấy.”

“Cậu dám!” Tô Vũ Điệp quay đầu lại, cắn một miếng.

May mà Trang Tử Ngang rụt nhanh, bằng không suýt thì bị cô cắn trúng ngón tay.

Sau đó cậu lấy hộp cháo thịt băm, múc một thìa, thổi nguội, đút cho Tiểu Hồ Điệp: “A!”

Tô Vũ Điệp ngoan ngoãn há miệng, để cậu đút.

Không đồ ham ăn nào, có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món ngon.

Khóe miệng Trang Tử Ngang khẽ cong: “Lúc này mới ngoan nha!”

Niềm vui khi đút cho Tiểu Hồ Điệp, khiến cậu rất tận hưởng.

Mấy thìa sau, Tô Vũ Điệp xấu hổ, bèn cầm lấy bát tự ăn.

Trang Tử Ngang chỉ đành ăn phần của mình.

Chút giận dỗi ban nãy, đã tan thành mây khói.

“À, hôm qua tớ gặp lại kẻ lừa đảo cậu bảo, ông ấy bày sạp xem bói trên cầu vượt.” Trang Tử Ngang thuận miệng nói.

“Ông ta nói gì với cậu?” Tô Vũ Điệp bỗng căng thẳng.

“Lèm bà lèm bèm, tớ không hiểu lắm, thậm chí còn bị ông ấy lừa một bát mì bò.” Trang Tử Ngang cười đáp.

Tô Vũ Điệp nghe xong, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Trang Tử Ngang bổ sung: “Kỳ thật tớ muốn học một bản nhạc của ông ấy, chính là bài hôm đầu tiên gặp cậu, không biết phát ra từ đâu.”

Vẻ mặt Tô Vũ Điệp mông lung: “Có à? Sao tớ không nghe thấy?”

“Không có á? Tớ nhớ được mỗi đoạn đầu, thổi cậu nghe thử xem nhé.”

Trang Tử Ngang lấy sáo trúc, thổi đoạn dạo đầu của khúc .

Bởi vì lâu rồi chưa luyện, nên thổi sai vài nốt, nghe không mượt lắm.

Tô Vũ Điệp cười khanh khách: “Thổi hay lắm, lần sau đừng chém nữa.”

Đây là meme trên mạng, mang hàm ý mắng người.

Tiếng sáo của Trang Tử Ngang, thực sự không dám nịnh nọt.

“Gì chứ, tớ còn tưởng khúc này, có liên quan tới cậu cơ!” Trang Tử Ngang xụ mặt buông sáo.

Tô Vũ Điệp quay đầu đi, lát sau mới nhìn lại.

Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, hơi ửng đỏ.

Cô dặn dò: “Cậu tránh xa kẻ lừa đảo kia một chút, ông ta nói gì cũng đừng tin, chứ không coi chừng chẳng còn cả cái nịt đấy!”

Trang Tử Ngang gật đầu lia lịa: “Ừ, tớ nghe cậu hết.”

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người liền ra ngoài đi xe buýt.

Ánh nắng ban mai, ấm áp chiếu rọi mặt đất.

Chiếc váy xanh thẳm của Tiểu Hồ Điệp, y hệt nước biển, cực kì bắt mắt.

Từ thành phố về làng Nam Hoa, phải chuyển xe ba lần.

Dọc đường, Tô Vũ Điệp vẫn kể chuyện cười nhạt nhẽo cho Trang Tử Ngang.

Có mấy cái thực sự gượng gạo, đến mức người ngồi gần nghe xong, cũng muốn độn thổ hộ.

Nói mệt rồi, Tiểu Hồ Điệp tựa đầu vào vai Trang Tử Ngang, lim dim chợp mắt.

Trang Tử Ngang ngửi hương thơm trên tóc cô, môi khẽ mỉm cười.

Gió nhẹ thổi tung vài sợi tóc lộn xộn, lướt qua mặt cậu, ngứa ngáy một hồi.

Cũng làm rối loạn trái tim thiếu niên.

Lần chuyển xe cuối cùng, họ đến một thị trấn nhỏ.

Trang Tử Ngang mua đống đồ bổ, chuẩn bị đem về cho ông bà.

Bấy giờ Tô Vũ Điệp mới để ý, hỏi: “Không phải bọn mình đi chơi hả? Rốt cuộc đi đâu thế?”

Trang Tử Ngang cười trả lời: “Đi nhà tớ.”

Tiểu Hồ Điệp tỏ vẻ mất tự nhiên.

Gặp phụ huynh á, ngại muốn chết!

Biết trong nhà chỉ có hai ông bà già hiền lành, cô mới tạm an tâm, kiên quyết dùng tiền của mình, mua biếu ông bà món quà nhỏ.

Nam Hoa là một ngôi làng nhỏ yên bình xinh đẹp, phần lớn dân làng đều họ Trang, có lẽ tên của ngôi làng, nhằm tưởng nhớ vị Nam Hoa chân nhân hơn 2000 năm trước ấy.

Dưới chân làng có dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối róc rách trong vắt.

Trên núi, hoa đỗ quyên đỏ rực nở rộ.

Từng con bướm, tung tăng bay lượn quanh vườn hoa.

Giữa núi rừng, vang vọng bốn tiếng chim cuốc ngân dài.

Khung cảnh này, tựa như câu thơ trong .

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Tô Vũ Điệp bước lên cây cầu đá đầu làng, dưới cầu suối chảy lặng lẽ, có thể thấy rõ ràng đàn cá đang bơi.

Tà váy xanh như nước biển, bị gió thổi bay phấp phới.

Cô phấn khích hét lớn: “Đồ ngốc, nơi này đẹp quá trời!”

Trang Tử Ngang mỉm cười nhìn về phía cô, nhớ tới một danh ngôn.

Ta nguyện hóa thành cây cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm mưa dầm, năm trăm năm nắng cháy, chỉ cầu thiếu nữ ghé ngang.

Bước qua cầu đá, liền thấy khói bếp lượn lờ bay lên từ trong làng.

Trong sân một căn nhà cấp bốn, Trang Kiến Quốc chống gậy, ngẩng đầu trông ngóng.

Bà nội Trang Tử Ngang tên Lâm Tố Trân, là mẫu phụ nữ nông thôn điển hình, không giàu học thức, nhưng chăm chỉ lương thiện, tằn tiện lo toan gia đình.

Cái tên “Kiến Quốc”, “Tố Trân”, rất đậm dấu ấn thời đại.

“Ông nội!” Trang Tử Ngang từ xa vẫy tay gọi Trang Kiến Quốc.

“Tử Ngang.” Trang Kiến Quốc xúc động chào đón.

Ông cháu gặp lại, mắt rơm rớm lệ.

Đừng nhìn Tô Vũ Điệp thường ngày hoạt bát, ríu rít, tuy nhiên lúc đối diện ông nội Trang Tử Ngang, lại hơi lúng túng.

Trang Tử Ngang nói với Trang Kiến Quốc: “Ông ơi, con giới thiệu với ông, đây là…”

“Không cần giới thiệu, đây là Tiểu Hồ Điệp.” Trang Kiến Quốc vui mừng rạng rỡ.

Thấy Tiểu Hồ Điệp, ông đã sớm cười đến nhăn mặt.

“Ông ơi, sao ông biết cháu ạ?” Tô Vũ Điệp tò mò hỏi.

“Ông từng thấy ảnh cháu trên điện thoại Tử Ngang.” Ánh mắt Trang Kiến Quốc, tràn ngập niềm vui.

Dù mắt ông khá kém, chỉ thấy bóng Tiểu Hồ Điệp mờ mờ trong video giám sát lần trước.

Nhưng lúc này Trang Tử Ngang dẫn về một cô gái xinh xắn như thế, ông có thể đoán được.

Đó chính là người mà cháu trai ông ngày nhớ đêm mong.

Lâm Tố Trân biết Trang Tử Ngang định về, sáng sớm đã bận rộn trong bếp.

Nghe tiếng người bên ngoài, bà vội vã ra đón, mừng rỡ gọi to: “Tử Ngang, bà nội nhớ con lắm!”

Trang Tử Ngang bước nhanh về phía trước, ôm chặt lấy bà: “Bà ơi, con cũng rất nhớ bà.”

Lâm Tố Trân nghe Trang Kiến Quốc kể, biết được Trang Tử Ngang chịu vô cùng nhiều thiệt thòi, cực kì đau lòng.

Lúc này dịu dàng vuốt v e bờ lưng của cháu trai, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Còn Tô Vũ Điệp đưa quà trong tay cho Trang Kiến Quốc.

Trang Kiến Quốc vui vẻ nói: “Về là tốt rồi, không cần mua đồ.”

Hai ông bà già tuyệt đối không thể ngờ, lần này Trang Tử Ngang trở về, là để từ biệt lần cuối.

Hơn hai tháng sau, họ sẽ âm dương cách biệt.

Từng giọt nước mắt lớn, tràn ra khóe mắt Trang Tử Ngang, âm thầm thấm ướt vạt áo Lâm Tố Trân.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 51: Hóa bướm



Lâm Tố Trân gần 70 tuổi, đầu đầy tóc bạc.

Bởi vì thời trẻ khá vất vả, nên lưng hơi còng, lùn hơn Trang Tử Ngang rất nhiều.

Ánh mắt bà nhìn cháu trai, tràn ngập tình yêu thương.

“Tử Ngang, nếu bố con lại bắt nạt con, con phải nói ngay với bà nội nhé, bà nội giúp con đánh nó.”

Trang Tử Ngang rưng rưng gật đầu: “Vâng, con biết rồi, cảm ơn bà nội.”

Thực tế, trong mắt Trang Văn Chiêu, bố mẹ của mình đã sớm già yếu lẩm cẩm.

Sao có thể nghe lọt tai nửa câu khuyên răn của họ chứ?

“Tiểu Hồ Điệp, chào mừng cháu đến nhà chúng ta làm khách.” \” Lâm Tố Trân cười híp mắt hỏi Tô Vũ Điệp: “Cháu với Tử Ngang nhà chúng ta, là người yêu hả?”

Tô Vũ Điệp đỏ mặt: “Không ạ, bọn cháu chỉ là bạn thân thôi.”

Trang Kiến Quốc cố tình xụ mặt: “Cái bà này hồ đồ quá, bọn nhỏ hẵng còn đi học mà!”

Lâm Tố Trân vội vã áy náy nói: “Xin lỗi, bà già này quê mùa ít học, nói quá lời rồi.”

“Không sao ạ.” Trái tim Tô Vũ Điệp, như có con nai chạy loạn.

Cô lén liếc nhìn Trang Tử Ngang.

Trong lòng Trang Tử Ngang nặng trĩu.

Cậu sợ ông bà nội kỳ vọng càng lớn, tương lai thất vọng càng nhiều.

Giờ phút này hai ông bà già đang vui mừng khôn xiết, coi Tiểu Hồ Điệp như cháu dâu nhà mình.

Sân nhà không lớn, được quét dọn gọn gàng sạch sẽ.

Xung quanh ngôi nhà, gà gáy chó sủa, hương trái cây ngào ngạt, đậm hơi thở đồng quê.

Đón Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp vào nhà, hai ông bà không chịu ngồi yên, lúc thì pha trà lúc thì lấy hoa quả.

“Tiểu Hồ Điệp, đừng khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà.”

“Tử Ngang còn đứng đó làm gì, mau gọt hoa quả cho Tiểu Hồ Điệp.”

“Cháu thích ăn món gì? Để bà nấu cho cháu.”



Mới hơn 10 giờ sáng, một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa, bốn người liền ngồi ở phòng khách xem tivi.

Trang Tử Ngang biết sở thích của ông bà, nên đặc biệt bật kênh hí khúc cho họ.

Trên tivi đang phát vở Việt kịch .

Là một trong tứ đại câu chuyện tình yêu dân gian nổi tiếng, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.

Nhiều loại hình hí khúc từng chuyển thể câu chuyện này, trong đó Việt kịch nổi bật nhất, có lịch sử lâu đời hơn nửa thế kỷ.

Trang Tử Ngang đè thấp giọng, nói với Tiểu Hồ Điệp: “Giới trẻ thường không thích xem cái này, cậu ráng chịu chút xem cùng họ nha.”

Tiểu Hồ Điệp lại rất nghiêm túc: “Tớ thấy hay mà!”

Trang Tử Ngang nở nụ cười, tưởng cô chỉ tùy tiện nói.

Dù sao lối hát y y a a của hí khúc truyền thống này, đã không còn hợp gu thẩm mỹ giới trẻ nữa.

100 người trẻ, phỏng chừng chưa kiếm nổi một người thật sự mê hí khúc.

Hồi trước học nhạc, Trang Tử Ngang từng nghe giáo viên giới thiệu bản hòa tấu violin , cơ bản vẫn nhớ rõ mấy đoạn “kết bái ở Cầu Cỏ”, “tiễn đưa 18 dặm”, “Anh Đài kháng hôn”, “hóa bướm bên mộ”.

Trên tivi, vở kịch sắp đi đến hồi kết.

Trang Tử Ngang liên tục nhìn trộm Tô Vũ Điệp, phát hiện cô chăm chú dõi theo, thỉnh thoảng còn gõ nhịp dưới chân.

Tựa hồ không phải xem cho có lệ, mà đang thật sự nhập tâm.

Khi thấy đôi tình nhân Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng nhau hóa bướm, tung tăng bay lượn, Tô Vũ Điệp bỗng dưng khóc.

Trang Kiến Quốc với Lâm Tố Trân đều cực kì kinh ngạc.

Tiểu nha đầu này chỉ giả vờ thôi mà, sao lại nghiêm túc như vậy?

Trang Tử Ngang cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Vũ Điệp.

“Đồ ngốc, con người sau khi chết thật sự biến thành bướm à?” Tô Vũ Điệp nức nở hỏi.

“Được chứ, có thể tự do tự tại, vô lo vô ưu, hàng ngày bay giữa muôn hoa.” Trang Tử Ngang dịu dàng trả lời.

Nếu nói con người sau khi chết sẽ trở thành một thi thể lạnh như băng, chôn dưới đất rồi bị kiến gặm nhấm, cuối cùng hóa thành nắm xương trắng.

Tuy rằng đúng, nhưng cũng quá đỗi tàn nhẫn.

Thế nên người xưa mới dùng trí tưởng tượng lãng mạn kỳ ảo, để đôi Lương Chúc nhận một cái kết đẹp: hóa bướm.

Trang Tử Ngang nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Tô Vũ Điệp, thầm nghĩ trong lòng, sau này, chờ tớ chết, hóa thành một con bướm, đậu trên tóc cậu, liệu cậu có thể nhận ra tớ không?

Nhưng thọ mệnh của bướm không dài, bình quân chưa đầy một tháng.

Y hệt câu thơ kia, nấm sớm chẳng hay ngày đêm, ve sầu chẳng hay xuân thu.

Giữa đất trời mênh mông, con người thật bé nhỏ như hạt bụi.

Hơn hai tháng sau, mọi yêu hận tình thù, hợp tan buồn vui của cậu, đều thuộc về hư vô.

Tiểu Hồ Điệp, đến lúc đó, cậu sớm quên tớ đi!

Rất nhanh liền tới buổi trưa, Lâm Tố Trân ra bếp nấu cơm, Tô Vũ Điệp không muốn làm người rảnh rỗi, kiên quyết giúp bà nhóm lửa.

Bếp củi nông thôn, vừa nhóm củi khô vào, là lửa bùng cháy hừng hực, chiếu ánh sáng đỏ rực lên gương mặt cô.

Trang Kiến Quốc khen Tiểu Hồ Điệp không ngớt, quả là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tô Vũ Điệp gạt đi nỗi buồn ban nãy, tràn đầy hứng khởi nói: “Ông ơi bà ơi, nếu ông bà thích nghe hí khúc, cháu sẽ hát cho ông bà nghe.”

“Cháu hát được hí khúc á?” Lâm Tố Trân ngạc nhiên hỏi.

“Lúc đầu cháu không biết đâu, nhưng mới nghe xong, là hát được luôn rồi.” Tô Vũ Điệp cười nói.

Trang Tử Ngang cũng vô cùng bất ngờ.

Lẽ nào cậu là thiên tài âm nhạc nghìn năm có một, nghe một lần liền nhớ?

Tiểu Hồ Điệp hắng giọng một cái, rồi hát: “Ta gọi Lương huynh sao không đáp, Anh Đài như bị vạn tiễn xuyên tim, huynh đa sầu đa hận thành thiên cổ, ta thân đơn bóng chiếc sống chi thêm, ta với huynh thề non hẹn biển thuở sinh thời, trời rung đất chuyển cũng không chia…”

Từng giai điệu từng câu hát, giống hệt trên tivi.

Hai ông bà già cười không khép nổi miệng.

Cháu dâu hoạt bát đáng yêu nhường này, ai mà chẳng yêu quý.

Đợi Tiểu Hồ Điệp hát xong, Trang Tử Ngang tò mò hỏi: “Trước kia cậu học đoạn hí này rồi hả?”

Tiểu Hồ Điệp lắc đầu: “Chưa, nãy mới nghe lần đầu.”

“Nghe một lần liền hát được luôn?” Trang Tử Ngang há hốc mồm.

“Đương nhiên, chả lẽ cậu không biết sao? Năm nào cậu cũng thi đứng đầu khối mà, chắc không ngốc thế chứ?” Tiểu Hồ Điệp cười trêu.

Trang Tử Ngang nghẹn lời.

Cô suốt ngày gọi cậu là đồ ngốc, xem ra cũng khá có lý.

Trang Tử Ngang bỗng nảy ra ý tưởng, nếu cậu dẫn Tiểu Hồ Điệp đến nghe kẻ lừa đảo kia thổi một lần, biết đâu cô có thể chép lại bản nhạc?

Khi ấy đôi bên người thổi người hát, diễn khúc tiếu ngạo giang hồ, hẳn là tuyệt vời lắm nhỉ?

Thức ăn xào bằng bếp củi ở quê, đỉnh hơn hết thảy đồ nấu bằng gas ở thành phố.

Cả đời Lâm Tố Trân quanh quẩn với căn bếp, tay nghề nấu nướng dĩ nhiên khỏi cần bàn.

Từng món nóng hổi sặc sỡ thơm ngon, khiến Tiểu Hồ Điệp thèm ch** n**c miếng.

Bản chất ham ăn, bộc lộ rõ ràng.

Hai ông bà già vốn sống tiết kiệm, bình thường chỉ nấu mỗi món là xong bữa.

Hôm nay thì khác, Lâm Tố Trân cực kì hạnh phúc, làm hẳn sáu món mặn và một nồi canh gà.

Ngồi trên bàn ăn, Tiểu Hồ Điệp vô cùng hào hứng: “Thơm ghê, tài nấu ăn của bà giỏi quá ạ.”

Lâm Tố Trân tìm đùi gà, gắp cho hai đứa nhỏ.

“Tử Ngang, gà này mua của bà Từ hàng xóm đấy, gà bà nuôi mấy tháng nữa mới lớn cơ, chờ con được nghỉ hè nhất định phải dẫn Tiểu Hồ Điệp về tiếp nha.”

Trang Tử Ngang cúi đầu thật thấp, cắn chặt môi dưới, không biết đáp thế nào.

Ông nội, bà nội, xin lỗi, thực sự xin lỗi!

Con không có cơ hội.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 52: Bà nội thiên vị



Lúc ăn cơm, Lâm Tố Trân liên tục gắp thức ăn cho Tô Vũ Điệp, so với Trang Tử Ngang còn chu đáo hơn.

Trang Kiến Quốc rót ly rượu trắng, từ từ uống cạn, nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình học tập của bọn họ.

Tô Vũ Điệp khéo ăn khéo nói, lời hay tuôn trào, chọc hai ông bà già cười hớn hở.

“Tiểu Hồ Điệp, ông nội tớ trước đây là thợ rèn trong làng đấy, ông có tuyệt kỹ cực đỉnh, bình thường không ra tay, chứ ra tay cái là ai cũng phải trầm trồ.” Trang Tử Ngang cười nói.

“Tuyệt kỹ gì thế?” Tiểu Hồ Điệp tò mò hỏi.

“Đả thiết hoa*.” Trang Tử Ngang trả lời.

*1 hình thức pháo hoa dân gian TQ

Trên mặt Trang Kiến Quốc, lộ vẻ tự hào.

Đả thiết hoa là loại hình nghệ thuật dân gian lưu truyền hàng nghìn năm, nung chảy gang đến nhiệt độ 1600, biến thành gang lỏng, dùng kỹ thuật giã đặc thù, hất gang lỏng lên cao chục mét.

Tia lửa vàng óng, nở rộ giữa đêm tối, như trận sao băng lướt qua khắp trời, khung cảnh cực kì tráng lệ, ngoạn mục vô cùng.

Đả thiết hoa đánh vào thị giác, mãnh liệt hơn pháo hoa, là đỉnh cao lãng mạn nghìn năm truyền lại.

Tuy nhiên loại hình này quá đỗi nguy hiểm, giới trẻ khá ít người học.

Hồi Trang Kiến Quốc còn trẻ, chỉ biểu diễn tại lễ cầu phúc của làng.

Bây giờ đã có tuổi, lâu rồi không động đến nữa.

“Wow, mới tưởng tượng đã thấy đẹp rồi.” Vẻ mặt Tô Vũ Điệp hứng khởi.

Gang lỏng 1600 độ, bừng sáng trong màn đêm, tựa như đổ một cơn mưa vàng rực rỡ.

Nhìn một lần, đủ để khắc ghi trọn đời.

“Tiểu Hồ Điệp, nếu cháu muốn xem, tối ông làm cho cháu.” Trang Kiến Quốc tràn đầy phấn khích.

“Xin lỗi ông, trước khi trời tối cháu phải về rồi ạ.” Tiểu Hồ Điệp áy náy nói.

“Sao gấp thế? Qua đêm rồi về!” Lâm Tố Trân níu giữ.

Mặt Tô Vũ Điệp tỏ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi.

Cô không thể không đi là có lý do.

Trang Tử Ngang vội vã giải vây: “Không sao, sau này về lại xem nha!”

Trang Kiến Quốc cũng nói: “Vậy lần sau về rồi xem, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội mà.”

Ánh mắt Tô Vũ Điệp, ánh sự tiếc nuối.

Trang Tử Ngang cố nén nỗi buồn.

Thực sự còn có lần sau sao?

Còn có cơ hội, cùng cậu ngắm đỉnh cao lãng mạn nghìn năm trước sao?

“Đồ ngốc, sao cậu nước mắt lưng tròng vậy?” Tô Vũ Điệp phát hiện biểu cảm Trang Tử Ngang lạ thường.

“Không có, dầu văng vào mắt đấy.” Trang Tử Ngang mượn cớ.

“Ta xem nào, giúp cậu thổi nha.” Tô Vũ Điệp quan tâm tiến gần.

Thấy cử chỉ hai người thân thiết, Lâm Tố Trân cười nói: “Tiểu Hồ Điệp, hóa ra cháu gọi Trang Tử Ngang nhà bà là đồ ngốc.”

Tô Vũ Điệp nghe vậy, hơi ngại ngùng.

Ban nãy trong chốc lát sốt ruột, quen miệng nói.

Ngay trước mặt ông bà, gọi cháu trai người ta là đồ ngốc, nghe chừng không phải phép cho lắm.

Trang Kiến Quốc nói với Lâm Tố Trân: “Người trẻ yêu đương thì gọi thế, giống bà gọi tôi là lão bất tử thôi.”

Một câu, khiến cả bàn ăn cười vang.

Bầu không khí trên bàn, trở nên đặc biệt ấm cúng.

Chỉnh đốn tâm trạng xong, Trang Tử Ngang cười trừ, cười cười nói nói cùng bọn họ.

Đối diện hai người thân thương mình nhất, cậu chỉ có thể làm bấy nhiêu.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Tô Vũ Điệp định giúp Lâm Tố Trân rửa bát.

Lâm Tố Trân không cho, bảo cô cứ ngồi chơi.

Cô không đồng ý, chạy đi lau bàn quét rác, lại vào bếp hỗ trợ.

Bộ dáng ngoan ngoãn lanh lợi, đến cả Trang Tử Ngang cũng lần đầu được thấy.

Không có người già nào không thích cháu dâu như vậy.

Trong nhà, Trang Kiến Quốc uống đến đỏ bừng mặt, ngồi trên xích đu hút thuốc.

Trang Tử Ngang đấm chân cho ông, khuyên nhủ: “Ông, ông lớn tuổi cỡ này rồi, bớt hút thuốc đi!”

“Hôm nay ông rất vui, sau này sẽ bớt.” Trang Kiến Quốc nhỏ giọng nói: “Tử Ngang, đây quả là một cô gái tốt, con phải nắm chặt cơ hội, đừng phụ lòng người ta.”

Trang Tử Ngang nóng mặt: “Ông, bọn con chỉ là bạn.”

Trang Kiến Quốc cười tủm tỉm: “Thằng nhóc con từ nhỏ đã thật thà, tâm tư viết hết lên mặt, ánh mắt con nhìn Tiểu Hồ Điệp, y hệt năm đó ông nhìn bà!”

“Ông nội, con…” Trang Tử Ngang cứng họng.

Đương nhiên cậu hiểu rõ tâm ý của mình, nhưng không thể nói nguyên nhân.

Nếu bản thân là một người khỏe mạnh bình thường, thì tốt biết bao.

“Tiểu Hồ Điệp nguyên ý cùng con tới đây, tâm tư cũng đặt trên người con.”

“Có điều con không được học thói trăng hoa của bố con, phải toàn tâm toàn ý đối xử với con gái nhà người ta thật tốt.”

“Ông già đây chả còn sống được mấy năm, hi vọng duy nhất, chính là muốn nhìn cháu lập gia đình.”



Trang Kiến Quốc lải nhải, không ngừng căn dặn.

Nhưng mỗi một chữ, đều như một cây kim, đâm vào trái tim Trang Tử Ngang.

Cậu cắn chặt môi dưới, thẳng tới lúc nếm được vị tanh mặn, mới phát hiện rách da.

Ba người trong cái sân nhỏ này, hẳn là nỗi vấn vương sâu đậm nhất lòng cậu.

Cậu không rõ, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, mà bị vận mệnh trêu ngươi nhường này.

Tại phòng bếp, Lâm Tố Trân cũng âm thầm nói với Tô Vũ Điệp.

“Năm Tử Ngang 4 tuổi, bị chó nhà bà Từ, rượt đuổi khắp núi.”

“Năm nó 7 tuổi đòi cưỡi con lợn béo bà nuôi, lúc đó đang thay răng, ngã xuống rơi mất hai cái răng cửa.”

“Chín tuổi thì dính cả ổ phân bọ, tối mang vào chăn, làm ông nhà suýt nổi điên đánh nó.”



Tô Vũ Điệp nghe xong phình bụng cười to.

Không ngờ học sinh ba tốt Trang Tử Ngang này, hồi nhỏ hư đốn như vậy.

Cô cũng đem mấy chuyện ngớ ngẩn của Trang Tử Ngang, kể cho bà nghe.

Căn bếp nho nhỏ, tràn ngập tiếng cười.

Trên xích đu, Trang Kiến Quốc ngà ngà say, dần thiếp đi.

Trang Tử Ngang đứng dậy tới phòng bếp: “Mọi người cười ha hả thế, nói xấu con hả?”

“Bạn học Trang Tử Ngang, xin hỏi phân bọ thế nào?”

“Bà nội, sao cái gì bà cũng nói với cậu ấy vậy?” Cơ mặt Trang Tử Ngang giật giật.

Thôi xong, nhìn biểu cảm hai người này, lịch sử đen tối của mình, chắc chắn bị khui sạch rồi.

Trên đường trở về, thể nào Tiểu Hồ Điệp cũng cười nhạo.

Hình tượng gắng gượng xây dựng bấy lâu, phút chốc tan tành.

Lâm Tố Trân cười nói: “Tiểu Hồ Điệp, nếu ở trường, Tử Ngang bắt nạt cháu, cứ về đây mách bà, bà giúp cháu tét mông nó.”

Tô Vũ Điệp giả vờ tội nghiệp: “Vâng, bà ơi, cậu ấy hay mắng cháu.”

“Cậu đừng nói điêu, tớ mắng cậu khi nào?” Trang Tử Ngang không phục phản bác.

“Cậu mắng tớ là đồ ngốc nhỏ, mắng lớn như vậy, còn viết trên diều.” Tô Vũ Điệp hiện có người làm chỗ dựa, cơ rất to.

“Cậu mắng tớ là đồ ngốc trước.” Trang Tử Ngang nhìn về phía Lâm Tố Trân: “Bà, bà phân xử đi.”

Lâm Tố Trân xụ mặt: “Tiểu Hồ Điệp có thể mắng, chứ không cho con mắng lại.”

Vẻ mặt Trang Tử Ngang đau khổ: “Bà, bà thiên vị ghê!”

“Bà đúng là bất công đấy, bà thích Tiểu Hồ Điệp, con làm gì được hả?” Lâm Tố Trân giọng điệu hùng hồn.

“Không dám, bà vui là được.” Trang Tử Ngang chỉ đành nhận thua.

Tiểu Hồ Điệp dương dương đắc ý, làm mặt quỷ với Trang Tử Ngang.

“Bà ơi bà tốt quá, để cháu gọt hoa quả cho bà ăn.”

“Được được được, Tiểu Hồ Điệp đúng là tri kỷ.”

Hai người rời khỏi phòng bếp, lưu lại một chuỗi tiếng cười.

Trang Tử Ngang đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người, cuối cùng không cần giả vờ nữa.

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 53: Tớ rất nhớ cậu



Sau khi Lâm Tố Trân bận rộn xong xuôi, định đi nghỉ trưa một lát, bèn bảo Trang Tử Ngang đưa Tô Vũ Điệp dạo quanh làng.

Tô Vũ Điệp trông thấy hoa đỗ quyên bạt ngàn khắp núi, đã sớm không kìm nổi sự hân hoan trong lòng.

Hai người rời khỏi sân nhỏ, đội nắng gắt giữa trưa, tới hướng sau núi.

Ngang qua mấy nhà, Trang Tử Ngang nhìn thấy vài người lớn, chủ động bước lên chào hỏi.

Mọi người thấy cậu dẫn về một cô bé xinh xắn, nhao nhao mở miệng trêu chọc.

“Tử Ngang có tiền đồ đó, nhỏ thế này mà tìm được con dâu rồi.”

“Cô nhóc này lớn lên đẹp ghê, cứ như người trong tranh ấy.”

“Sớm cưới nhé, chú chờ uống rượu mừng.”



Vẻ mặt Trang Tử Ngang khó xử, ráng đối phó.

Tô Vũ Điệp đứng ở phía xa, đợi cậu về mới nhỏ giọng hỏi: “Họ nói gì vậy?”

Trang Tử Ngang nghiêm mặt: “Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có hóng hớt.”

“Tớ đâu nhỏ.” Tô Vũ Điệp bĩu môi.

“Sao cậu không nhỏ? Đàn em nhỏ.” Trang Tử Ngang liếc qua ngực cô.

“Đồ ngốc cậu muốn ăn đòn hả, ai là đàn em nhỏ của cậu?”

Tô Vũ Điệp xông lên, quơ quơ bàn tay trắng như phấn, đấm túi bụi vào người Trang Tử Ngang.

Trang Tử Ngang liên tục cười khanh khách, không ngừng xin tha.

Người già trong làng nhìn, đều cùng nở nụ cười.

Đúng là đôi “gà bông” nhỏ.

Tuổi trẻ thật tốt.

Ra đến chân núi, liền không có nhà dân, bốn phía tĩnh lặng im ắng.

Giữa trời đất, duy chỉ có hai ta.

Đường núi dốc đứng khúc khuỷu, um tùm cỏ dại, cực kì khó leo.

Trang Tử Ngang ấp ủ nửa ngày, tay phải chà lên quần vài lần, mới dè dặt vươn tay.

Tô Vũ Điệp nhìn cậu, sắc mặt hơi phiếm hồng, ngượng ngùng giơ bàn tay nhỏ bé mềm mại.

Hai người nhẹ nhàng nắm tay, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của nhau, trái tim thình thịch thình thịch đập loạn.

Tuy không phải lần đầu họ nắm tay, nhưng vẫn vô cùng hồi hộp.

Lần trước, là tại căn phòng trọ.

Sau cái nắm tay đó, Tiểu Hồ Điệp biến mất tận một tuần.

Trang Tử Ngang rất sợ, đây cũng là sự dịu dàng chớp nhoáng.

Hoa đỗ quyên, tương truyền do máu chim đỗ quyên hót nhuộm đỏ, khiến loài hoa này thêm phần huyền bí.

Vọng đế thiên niên phách, xuân sơn kỷ độ phong.

Thanh thanh hướng thùy bạch, tuế tuế tác hoa hồng.*

*tạm dịch:

Vọng đế nghìn năm hồn, núi xuân mấy lượt gió.

Quốc quốc hót với ai, ngày ngày nở hoa đỏ.

Trích thơ “Đỗ quyên hoa” của Khâu Quỳ thời Tống

Leo đến đỉnh núi, Tiểu Hồ Điệp thở hổn hển, gương mặt ửng đỏ, trán rịn đầy mồ hôi.

Trang Tử Ngang mang khăn giấy, giúp cô lau mồ hôi.

Gió núi chợt tới, thổi bay làn váy xanh biển, để lộ đôi chân nhỏ.

Đường cong hoàn mỹ, trắng nõn tựa ngọc.

Trang Tử Ngang dùng hết sức, cũng chẳng thể rời mắt khỏi đôi chân ấy.

“Đẹp không?” Tô Vũ Điệp hỏi.

“Đương nhiên đẹp.” Trang Tử Ngang ngơ ngẩn đáp.

Khi cậu khôi phục tinh thần, mới phát hiện Tiểu Hồ Điệp đang chăm chú ngắm nhìn một đám đỗ quyên to đùng gần đó.

Hóa ra, cậu đang ngắm hoa, tớ thì ngắm chân.

Đỗ quyên tỏa hương thơm nhàn nhạt, lan tỏa theo gió, thấm vào ruột gan.

Tô Vũ Điệp rất thích thú, trèo lên tảng đá lớn, chụm hai tay trước miệng, hướng về phía thung lũng tĩnh mịch hét: “Này, đồ ngốc, cậu nghe thấy không?”

Âm thanh từ trong thung lũng vang vọng lại từng hồi.

Trang Tử Ngang bịt tay, biểu tình ghét bỏ: “Cậu có bệnh hả? Hét lên làm gì?”

Tô Vũ Điệp vẫy tay với cậu: “Cậu cũng hét đi, nói hết những gì trong lòng ra, sẽ dễ chịu hơn đấy.”

“Tớ không thèm làm mấy trò trẻ trâu như vậy.” Trang Tử Ngang nhếch mép.

Tô Vũ Điệp nhảy xuống, kéo tay Trang Tử Ngang, cưỡng ép dắt cậu lên tảng đá lớn.

Gió càng mạnh hơn, thổi rối tung sợi tóc của cô.

Cô lại giơ tay lên hô to: “Đúng rồi, tớ có bệnh đấy, cậu mang thuốc không?”

Trang Tử Ngang bị cảm xúc của cô lây nhiễm, cuối cùng lấy dũng khí, cũng cất tiếng gào thét: “Tớ không mang thuốc, cơ mà tớ cũng có bệnh đó!”

Hai giọng nói, hòa lẫn trong thung lũng, y bản song ca kỳ ảo.

“Cậu bị bệnh nặng phải không?”

“Cậu mới bị bệnh nặng í!”

Hai người hét thêm trận nữa.

Bị bệnh nặng, là thuật ngữ mạng.

Trang Tử Ngang dùng cách thức cợt nhả, bộc lộ bí mật giấu kín dưới đáy lòng, đột nhiên nhẹ nhõm vô cùng.

Cậu hét bị bệnh nặng, đơn thuần là ý trên mặt chữ.

Tiểu Hồ Điệp mỉm cười nhìn cậu, chỉ coi cậu đang giỡn.

“Thế nào? Rất thoải mái đúng chứ?”

Trang Tử Ngang cũng sảng khoái bật cười: “Nếu người dưới núi nghe thấy, chắc tưởng bọn mình là kẻ điên.”

“Tớ mặc kệ người khác nghĩ gì, bản thân vui vẻ là được.” Tô Vũ Điệp tự tin nói.

Trang Tử Ngang cảm động sâu sắc trước những lời này.

Từ nhỏ đến lớn, cậu quá để ý tới cái nhìn của người khác, muốn nhận được sự công nhận của tất cả mọi người, cố gắng xây dựng hình tượng con ngoan trò giỏi, vô hình trung bóp nghẹt bản tính.

Nên cậu không hạnh phúc chút nào.

Thẳng đến lúc gặp Tiểu Hồ Điệp, phong cách độc lập, tự do phóng khoáng của cô, rất có sức cuốn hút.

Dẫu chính cô, cũng đang vùng vẫy trong bóng tối và đầm lấy.

Trang Tử Ngang đoán rằng, sự xuất hiện của Tiểu Hồ Điệp, nhất định là ánh sáng cuối cùng mà Thượng Đế ban tặng cho mình.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ rất nhớ cậu —”

Ngay lúc này, Trang Tử Ngang dùng toàn bộ sức lực, hét đến khi cạn sạch hơi, mới khom người dừng lại.

Dưới thung lũng, toàn là tiếng vọng của cậu.

Tớ rất nhớ cậu.

Rất nhớ cậu.

Nhớ cậu…

“Ngốc ghê, tớ đang ở trước mặt cậu, sao lại nhớ tớ?” Tô Vũ Điệp khó hiểu hỏi.

“Cho dù mặt đối mặt, tớ vẫn nhớ cậu.” Trang Tử Ngang ngắm đôi mắt trong veo như làn thu thủy của cô.

Khoảnh khắc đối mặt, Tiểu Hồ Điệp e thẹn cúi thấp đầu, lảng tránh ánh mắt.

Bởi vì căng thẳng, ngón tay vô thức vân vê trên váy.

Trái tim Trang Tử Ngang, đập cực kì nhanh.

Cậu biết với tình trạng cơ thể mình, đã chẳng còn tư cách nói tớ thích cậu.

Vậy đành lùi một bước, nói tớ rất nhớ cậu.

“Đồ ngốc, tớ cũng rất nhớ cậu—”

Giọng Tiểu Hồ Điệp, ngân vang ở thung lũng, từng đợt từng đợt, mỏng manh tưởng chừng sắp đứt.

Đây là câu trả lời của cô dành cho Trang Tử Ngang.

Đỗ quyên khắp núi làm chứng.

Trang Tử Ngang im lặng nhìn cô gái, cô đẹp tựa tiên nữ không nhiễm một hạt bụi trần.

Tớ không có phúc khí lớn, xứng đôi với cô gái tốt như vậy.

Chờ sau khi tớ ra đi, đừng nhớ tớ lâu nhé, chỉ ba tháng thôi, giống như thời gian chúng ta quen biết.

Ba tháng sau, hãy hoàn toàn quên tớ đi, sống một cuộc đời vui vẻ.

Vĩnh viễn đừng nghĩ về tớ nữa.

Trang Tử Ngang bước tới giữa đám hoa đỗ quyên, hái xuống đóa xinh đẹp nhất.

“Tiểu Hồ Điệp, thời điểm lần đầu gặp cậu, cậu cài một nhành đào, bây giờ đổi sang bông này nhé?”

Tiểu Hồ Điệp tung tăng đến trước mặt cậu, ngoan ngoãn khẽ nghiêng đầu.

Trang Tử Ngang cẩn thận từng li từng tí, đem đóa hoa kia, gài lên tóc mai mềm mượt.

Một con bướm rực rỡ bay qua, lượn quanh đóa hoa.

Tô Vũ Điệp ngẩng đầu, ánh mắt long lanh, người còn yêu kiều hơn hoa.

“Đồ ngốc, cậu cúi xuống xíu.”

“Làm gì?” Trang Tử Ngang cúi đầu.

Tô Vũ Điệp nhón chân, ở trên gò má cậu, nhẹ nhàng thơm một cái.

Chỉ trong nháy mắt, Trang Tử Ngang y hệt bị điện giật, máu toàn thân phút chốc trào dâng.

Xúc cảm trên khuôn mặt, rõ ràng tới vậy.

Đây không phải là mơ chứ?

*
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 54: Chia ly



Lần trước ăn nướng uống bia, lúc trở về phòng trọ, Trang Tử Ngang vô tình hôn Tô Vũ Điệp một cái.

Nhưng sau khi Tô Vũ Điệp tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì.

Hiện tại thơm má, là ở trạng thái cực kì thanh tỉnh của cô, ý nghĩa rõ ràng khác biệt.

Cô chính là cô gái như vậy, nghĩ cái gì liền làm cái đó.

Hoàn toàn bất chấp hậu quả.

Cô đâu biết được, nụ hôn mềm mại ban nãy, trong lòng thiếu niên mới biết yêu, tạo ra cơn sóng thần lớn nhường nào.

Cả hai trầm mặc hồi lâu, ngồi dựa vào nhau trên tảng đá.

Nhìn ánh nắng chiếu rọi ngọn cây, nhìn gió núi thổi qua sóng lúa.

Nhìn thời gian quý giá, lặng lẽ chuyển động.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta xuống núi đi!” Tô Vũ Điệp nhìn mây giăng phía chân trời.

“Đợi xíu nữa, 5 phút thôi.” Trang Tử Ngang lưu luyến.

Hoa đỗ quyên khắp núi này, lần cuối được ngắm rồi.

Mong rằng có thể cùng cậu giống ông nội bà nội, tâm đầu ý hợp, bạch đầu giai lão.

Nhưng khát khao bình thường ấy, đã định trước chỉ là hy vọng xa vời.

Xuống núi, quay lại sân nhà, đã đến thời khắc chia tay.

Cảm xúc Trang Tử Ngang hết sức nặng nề.

Trang Kiến Quốc và Lâm Tố Trân trái lại vẫn ổn, bởi lẽ họ tưởng, ba tháng sau được nghỉ hè, Trang Tử Ngang về tiếp.

“Ông nội, ông bớt hút thuốc lá đi, ít uống rượu nữa, phải giữ gìn sức khỏe.”

“Bà nội, lưng bà không tốt, đừng làm việc quá nặng.”

“Tiền của ông bà thì cứ tiêu thoải mái, tuyệt đối chớ dành dụm hết cho con…”

Nắm tay hai ông bà già, Trang Tử Ngang bất giác nghẹn ngào mất tiếng, nước mắt rơi lã chã.

Trang Kiến Quốc cảm thấy kỳ lạ, trước đây khi Trang Tử Ngang rời đi, tuy cũng vô cùng luyến tiếc, nhưng sẽ không dặn dò nhiều lời như vậy, cũng chẳng khóc thành thế này.

Ông ngẫm nghĩ một chút, chắc hẳn do thằng con trai vô liêm sỉ kia của mình, khiến cháu trai chịu quá nhiều thiệt thòi.

“Tử Ngang, con không muốn về nhà, vậy cứ ở ngoài đi, phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Lâm Tố Trân tha thiết căn dặn: “Phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giấc, học tập vừa thôi, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo, thiếu tiền thì gọi về nhà.”

Những lời tương tự, hầu như ông bà nào cũng sẽ nói với con cháu.

Lặp đi lặp lại, không sợ người khác than phiền.

Trước kia Trang Tử Ngang thỉnh thoảng cảm thấy, bà nội hơi lắm lời, bản thân có phải trẻ con nữa đâu, tự biết chăm sóc chính mình.

Nhưng bây giờ lời này, cậu muốn nghe thêm một ngàn lần, một vạn lần.

Lâm Tố Trân nhìn về phía Tô Vũ Điệp: “Tiểu Hồ Điệp, lần đầu cháu tới nhà, bà già đây chả có thứ gì tặng cháu, cho cháu cái bao lì xì nhé.”

Đây là thói quen của thế hệ trước, hiển nhiên bà coi Tiểu Hồ Điệp như cháu dâu.

“Bà ơi, cháu không thể nhận.” Tô Vũ Điệp vội vàng từ chối.

Lâm Tố Trân nhất quyết đưa, làm cô cực kì khó xử, xin Trang Tử Ngang trợ giúp.

Trang Tử Ngang lau nước mắt, hít một hơi thật sâu.

“Tấm lòng của bà tớ, cậu cứ cầm đi!”

Tô Vũ Điệp đành nhận lấy.

Lâm Tố Trân cười rạng rỡ: “Sắp tới nghỉ hè, cháu với Tử Ngang về nhà chơi tiếp nha, bà nấu đồ ngon cho các cháu ăn.”

Tô Vũ Điệp cật lực gật đầu: “Vâng, cảm ơn bà ạ”

Trang Tử Ngang lại ôm tạm biệt hai ông bà già, cuối cùng mới lấy dũng khí, dứt khoát xoay người.

Trang Kiến Quốc cười nói: “Đi nhanh đi, kẻo không đuổi kịp xe, cũng không phải không về nữa.”

Lâm Tố Trân liên tục vẫy tay: “Chờ nghỉ rồi, về sớm chút nhé!”

Bước chân Trang Tử Ngang nặng trĩu, nhưng cậu không dám quay đầu, sợ bản thân vỡ òa.

Cần trái tim mạnh mẽ cỡ nào, mới có thể bình tĩnh đối mặt với cuộc chia ly này?

Ra khỏi làng qua cầu đá, hai người đợi xe bên trạm.

Bị cảm xúc của Trang Tử Ngang lây nhiễm, Tô Vũ Điệp cũng vô cùng buồn bã.

“Cậu với ông bà tình cảm tốt thật, tớ cũng lại nghĩ về bà nội tớ.”

Trang Tử Ngang biết được từ miệng Lý Tuấn Nam, thuở bé Tô Vũ Điệp cùng bà ngoại sống nương tựa vào nhau, chỉ có người thân duy nhất này.

Tình cảm sâu đậm ấy, người bình thường khó mà thấu hiểu.

Cậu hỏi: “Bà nội cậu là người thế nào?”

Tô Vũ Điệp trả lời: “Bà lợi hại lắm, cái gì cũng biết, nhiều thứ tớ đều học từ bà.”

“Bánh thanh đoàn lần trước, cậu từng bảo do bà nội dạy.”

“Chuẩn, có phải rất ngon không?”

Bánh thanh đoàn là bánh nhân đậu đỏ, hòa lẫn hương ngải cứu ngào ngạt, thanh ngọt thơm ngon, vấn vương đầu lưỡi.

Hương vị đặc biệt, khiến Trang Tử Ngang vẫn còn nhớ rõ.

“Cậu xinh như vậy, bà cậu lúc trẻ, hẳn cũng là đại mỹ nhân.” Trang Tử Ngang nói.

Tô Vũ Điệp gật đầu chắc nịch: “Bà nội tớ bây giờ cũng đẹp lão, gần như không có tóc bạc, nếp nhăn rất ít, hai con mắt cực kì có hồn.”

Nghe cô miêu tả, một hình ảnh bà cụ tràn đầy sức sống, hiện lên trong đầu Trang Tử Ngang.

Mai này Tiểu Hồ Điệp già rồi, nhất định sẽ là dáng vẻ kia nhỉ!

Tô Vũ Điệp vẫn tiếc đả thiết hoa, sau khi lên xe, bèn bảo Trang Tử Ngang mở điện thoại, tra video trên mạng xem.

Hình ảnh ở video, cực kì mãn nhãn.

Gang lỏng 1600 độ, hóa thành pháo hoa giữa không trung, rắc vàng khắp đất.

Cảnh đẹp thoáng qua, làm người ta canh cánh trong lòng.

“Wow, đẹp quá trời.” Tô Vũ Điệp không ngớt lời ca ngợi.

“Xem qua video, rung động không bằng một phần mười trực tiếp quan sát, năm đó lần đầu tớ thấy ông nội đả thiết hoa, quả thực sốc tận óc, đây là mỹ cảnh nhân gian.” Trang Tử Ngang kính phục ông nội.

“Cái này phải tối mới xem được à?” Tô Vũ Điệp dè dặt hỏi.

“Xàm, ban ngày nhìn rõ thế nào nổi?” Trang Tử Ngang không chút nghĩ ngợi trả lời.

Tô Vũ Điệp giật giật môi, lại nhịn xuống không nói gì.

Trang Tử Ngang cũng không hỏi thêm.

Lần trước trên sân thượng trường học, nói chuyện cùng thầy Lý Tuấn Nam, giúp cậu giải đáp một ít nghi ngờ.

Tiểu Hồ Điệp phải trở về trước khi trời tối, có lý do bất đắc dĩ.

Chỗ đó, hình như ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.

Cô là người thích tự do như vậy, chắc chắn rất khó chịu nhỉ!

Xe cộ chạy tới chạy lui, phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại.

Tô Vũ Điệp hơi mệt, dựa vào vai Trang Tử Ngang nghỉ ngơi.

Ánh chiều tà rọi xuống, trên hàng mi dài của cô, phủ lên một lớp viền vàng.

Đôi môi đỏ mọng như anh đào, khẽ hé mở, lộ ra sự quyến rũ lạ thường.

Trang Tử Ngang cố kiềm chế nỗi thôi thúc muốn hôn.

Ba lần đổi xe, một đường bôn ba.

Rốt cuộc trước 6 giờ 10 phút, họ tới trạm xe buýt ở cổng trường.

Hoàng hôn hôm nay, đặc biệt đẹp đẽ.

Tô Vũ Điệp lấy bao lì xì, đưa Trang Tử Ngang: “Bà nội cậu cho, trả lại cậu.”

Trang Tử Ngang từ chối: “Này cho cậu mà, tớ không cần.”

“Tớ cầm cái này, thấy kỳ kỳ.” Tô Vũ Điệp nhíu mày.

“Thứ này, đôi khi khá nóng tay.” Trang Tử Ngang cong miệng.

Nhìn biểu cảm Tiểu Hồ Điệp, cô căn bản không biết, hàm ý người lớn tặng lì xì.

Ngốc nghếch ngốc nghếch.

“Như vậy đi, bọn mình cùng tiêu hết tiền bên trong, đỡ làm khó cậu.” Trang Tử Ngang đề nghị.

“Tiêu kiểu gì?”

“Ăn uống chơi bời, so với tớ cậu phải chuyên nghiệp hơn chứ?”

Tiểu Hồ Điệp nghe xong, cũng nở nụ cười khoan khoái.

Ăn uống chơi bời, nghĩ đến liền phấn khởi.

Trước lúc lên xe, Tô Vũ Điệp nói: “Sáng mai tớ tới tìm cậu, cho cậu nếm thử tào phớ tớ làm, muốn ăn ngọt hay mặn?”

“Đương nhiên là mặn, tớ không phải thằng Đặng Hải Quân kia, khẩu vị kinh dị.” Trang Tử Ngang cười nói.

Ngày mai, thật đáng để người ta mong chờ.

*
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back