Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 55: Mùi vị tào phớ y chang nhau



Sáng hôm sau, trên bầu trời âm u, lách tách rơi mưa phùn.

Trang Tử Ngang dậy rất sớm, nghe tiếng mưa xuân đập vào cửa sổ, hơi lo lắng cho Tiểu Hồ Điệp.

Tuy vô cùng muốn gặp mặt, nhưng cậu vẫn nhắn tin.

“Hôm nay thời tiết xấu, hay là cậu đừng tới nữa.”

Lần này, Tiểu Hồ Điệp trả lời khá nhanh.

“Kệ mưa gió, tớ vẫn muốn đến gặp cậu.”

Trang Tử Ngang nhìn chằm chằm dòng tin nhắn này, lòng như bị thứ gì đó mạnh mẽ đụng một cái.

Có cô gái, nguyện ý gió mặc gió, mưa mặc mưa, vượt núi sông tới gặp mình, quả là niềm hạnh phúc lớn biết bao.

Dẫu nay không có mặt trời, nhưng chỉ cần cô đến, chính là ánh nắng.

Mới vừa qua chín giờ, tiếng gõ cửa đã vang lên.

Trang Tử Ngang lập tức đi mở cửa, liền thấy Tô Vũ Điệp.

Bởi vì trời mưa, thời tiết se se lạnh, cô lại vẫn mặc sơ mi trắng mỏng manh như cũ.

Nói đúng ra thì, Trang Tử Ngang quen cô hơn nửa tháng, cho tới bây giờ chưa từng thấy cô mặc bộ đồ khác.

Chắc hẳn do cô có quá nhiều quần áo giống nhau nhỉ!

Tóc mái của Tiểu Hồ Điệp, bị nước mưa thấm ướt, bỗng tăng thêm vài phần yếu đuối.

Tay cô cầm chiếc ô lấm tấm hạt mưa, mác hẵng chưa xé, có lẽ sau khi xuống xe mới mua.

Trang Tử Ngang kéo cô vào: “Thời tiết lạnh thế này, sao mặc ít vậy?”

Tô Vũ Điệp lí nhí: “Lúc tớ ra cửa, còn chưa mưa mà!”

Trang Tử Ngang lấy khăn lông khô, giúp cô lau nước mưa trên tóc.

Rồi tìm áo khoác của mình, khoác trên người cô.

Áo khoác hơi lớn, làm cô càng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu mềm mại.

Tô Vũ Điệp cẩn thận, lấy một cái bình giữ nhiệt từ trong balo ra, đưa tới trước mặt Trang Tử Ngang, bên trong là tào phớ cô dày công nấu.

“Tớ làm rất lâu, không thể ăn được, vẫn phải nói là ăn ngon đấy nhé!”

Mở nắp, tỏa ra một luồng khí nóng.

Tàu hũ non trắng trẻo mềm mịn, trên mặt rắc đủ loại gia vị, màu sắc cực kì bắt mắt.

Trang Tử Ngang ngửi thấy mùi thơm, thèm chảy dãi.

Cậu cầm thìa, múc một muỗng, thổi một chút, đưa đến bên miệng Tiểu Hồ Điệp: “Miếng đầu tiên cho cậu ăn.”

Tiểu Hồ Điệp ngoan ngoãn mở miệng, con mắt cười thành vầng trăng lưỡi liềm.

“Ưm, ăn ngon lắm, tớ đúng là thiên tài nhỏ.”

Nghe cô tự biên tự diễn, Trang Tử Ngang cũng nhanh chóng múc một thìa.

Tào phớ vào miệng trơn trơn, hương vị quen thuộc, từ từ lan tỏa ở đầu lưỡi.

Cậu ngạc nhiên khẽ kêu lên: “Ơ?”

“Ăn không ngon?” Tô Vũ Điệp buồn bã hỏi.

“Không phải.” Trang Tử Ngang lắc đầu nói: “Cậu nhớ lần trước tớ nhắn cậu, bảo tớ ăn được một bát tào phớ siêu ngon chứ?”

Tô Vũ Điệp gật đầu: “Nhớ, sao thế?”

“Tào phớ cậu làm, với bà cụ kia làm, mùi vị y chang nhau.” Trang Tử Ngang khó tin đáp.

Tô Vũ Điệp nghe xong, nụ cười chợt cứng đờ, sững sờ nhìn cậu.

Đôi mắt xinh đẹp, dần trở nên trống rỗng vô hồn.

Lần trước ở Tiêu Dao Cung, Trang Tử Ngang bị Trương Bán Tiên chỉ bảo, đi giúp bà cụ buôn bán.

Sa tế trong món tào phớ ấy, hương vị cực kì đặc biệt, ăn một lần liền khó quên.

Cậu vốn định dẫn Tiểu Hồ Điệp đi nếm thử, ai ngờ Tiểu Hồ Điệp tự mình làm.

“Cậu sao vậy?” Trang Tử Ngang vẫy tay trước mắt Tô Vũ Điệp.

“Bà cụ kia, trông như thế nào?” Giọng Tô Vũ Điệp run rẩy.

“Nghe nói là cụ già đơn thân, không có người nhà, đầu tóc bạc trắng, mặt mũi nhăn nheo.” Trang Tử Ngang thở dài: “Ánh mắt bà rất đục, hình như chẳng còn hi vọng gì vào cuộc sống, nhìn mà thấy thương…”

Không đợi cậu nói hết, Tô Vũ Điệp đột nhiên rên một tiếng, bật khóc.

Hai hàng nước mắt, rơi lã chã.

“Tiểu Hồ Điệp, cậu sao thế? Bà cụ kia là ai?” Trang Tử Ngang hoảng loạn tột độ.

“Đều tại tớ, đều tại tớ, tớ có lỗi với bà…”

Tiểu Hồ Điệp không trả lời, tiếng khóc càng ngày càng lớn, đau xé ruột gan, cực kì bi thương.

Trang Tử Ngang lúng túng, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Bà cụ kia là ai?

Nhìn Tiểu Hồ Điệp khóc thương tâm như vậy, cậu mơ hồ đoán được, chính là bà nội của cô.

Nhưng hôm qua Tiểu Hồ Điệp vừa nói, bà nội của cô gần như không có tóc bạc, nếp nhăn cũng rất ít, hai con mắt vô cùng có hồn.

Rõ ràng ngoại hình khác biệt, sẽ là cùng một người sao?

Lần trước ở bãi cỏ ven sông, Tiểu Hồ Điệp cũng từng bảo, cô không hề gặp bà cụ bán tào phớ.

Cơ mà giờ mới phát hiện, tào phớ hai người họ làm, mùi vị y chang nhau.

Lời của Trương Bán Tiên, bỗng vang lên trong đầu Trang Tử Ngang.

“Đợi sau khi cậu biết sự thật, tôi sợ cậu không chịu nổi!”

Lúc đó cậu chỉ coi lão lừa đảo này ăn nói linh tinh, hiện tại nghĩ lại, nhất định là có chỗ nào đấy, cậu không hiểu thấu.

Đầu Trang Tử Ngang rối tung rối mù, không nghĩ được nhiều đến thế.

Cậu lấy giấy, giúp Tiểu Hồ Điệp lau nước mắt.

Tiểu Hồ Điệp bật dậy khỏi ghế, khóc không thành tiếng: “Tớ muốn đi tìm bà!”

Sau khi nói xong, liền vội vã mở cửa, chạy ra ngoài.

Trang Tử Ngang mau chóng đuổi theo, chỉ thấy Tiểu Hồ Điệp ngay cả ô cũng không thèm mang, bước nhanh xuống tầng, xông vào trong màn mưa.

Cậu đau lòng muốn chết, cầm cây ô lấm tấm hạt mưa kia, bèn bám đuôi.

Ra khỏi tiểu khu, trời mưa mỗi lúc một lớn, che khuất tầm nhìn.

Đâu còn bóng dáng Tiểu Hồ Điệp?

Trên đường vắng người qua lại, chỉ có xe cộ chạy tới chạy lui.

Một chiếc xe lướt qua, làm văng nước mưa dưới đất, ướt hết người Trang Tử Ngang.

Hơi lạnh thấu xương, lan ra toàn thân.

Cậu lấy điện thoại, gọi cho Tiểu Hồ Điệp, nhưng chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc chuông, không ai nhận.

Một chiếc taxi, chạy chậm lại bên vỉa hè.

Trang Tử Ngang quả quyết vẫy tay lên xe: “Bác tài, đến Tiêu Dao Cung.”

Dọc đường, lòng cậu rối như tơ vò, luôn tìm một lời giải thích hợp lý cho chuyện này.

Miêu tả của Tiểu Hồ Điệp về ngoại hình bà nội, chẳng lẽ cố tình mỹ hóa?

Rõ ràng có một cháu gái, tại sao bà cụ phải nói không có người thân?

Cơ thể vốn mắc bệnh nan y, lại còn dính mưa, đầu Trang Tử Ngang đau như búa bổ.

Không dám nghĩ thêm.

Vì là ngày mưa, Tiêu Dao Cung không có khách, cửa đền vắng vẻ.

Bà cụ bán đồ ăn vặt kia, hẳn cũng sẽ không tới bày hàng.

Trang Tử Ngang đội mưa, tìm bên ngoài đạo quan hồi lâu, cuối cùng dưới cây bồ đề, thấy thân ảnh mềm mại ấy.

Toàn thân Tiểu Hồ Điệp ướt sũng, ngồi xổm trên đất, hai tay vòng qua đầu gối, lạnh run.

Trang Tử Ngang bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy vai Tiểu Hồ Điệp: “Theo tớ về thôi, ốm đấy.”

Tiểu Hồ Điệp ôm Trang Tử Ngang, chôn khuôn mặt vào ngực cậu, khóc thút thít: “Tớ không tìm được bà, không tìm được bà…”

Giọng điệu thê lương, đau thấu tim gan.

“Về trước đã, đợi sau khi mưa tạnh, tớ cùng cậu tìm bà.”

Trang Tử Ngang vươn tay, nhấc bổng eo Tiểu Hồ Điệp.

Nước mưa theo làn váy ướt đẫm của cô, liên tục nhỏ xuống.

Không biết do rét lạnh hay sợ hãi, cơ thể cậu luôn run rẩy.

Bắt xe trở lại phòng trọ, Trang Tử Ngang bảo Tiểu Hồ Điệp vào phòng tắm tắm nước ấm trước.

Cậu ra ngoài tới cửa hàng quần áo gần nhất, mua cho cô một bộ.

Trên đường quay về, bước chân cậu lảo đảo, toàn thân nóng bừng.

Căn bệnh quái ác, lại một lần nữa phát cảnh báo.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 56: Nụ hôn ly biệt



Trang Tử Ngang trở lại phòng trọ, đặt quần áo bên ngoài phòng tắm, ở trong truyền đến tiếng nước.

“Tiểu Hồ Điệp, quần áo cho cậu để đây nhé, tớ hơi mệt, lên giường nghỉ một chút.”

Nghe thấy tiếng Tiểu Hồ Điệp, cậu mới xoay người quay về phòng.

Bởi vì dính mưa, cậu bị sốt nhẹ, đầu choáng váng.

Lát sau, Tô Vũ Điệp rời khỏi phòng tắm, thay quần áo mới Trang Tử Ngang mua cho cô, hai mắt hơi sưng đỏ.

Cô đi tới phòng, phát hiện Trang Tử Ngang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, có gì đó sai sai.

“Đồ ngốc, cậu sao vậy?” Tô Vũ Điệp lắc Trang Tử Ngang một cái.

“Tớ không sao, ngủ một giấc là ổn.” Trang Tử Ngang mơ màng trả lời, mang theo giọng mũi dày đặc.

Tô Vũ Điệp vươn tay, sờ trán cậu một chút, thấy nóng đến dọa người.

Cô rụt tay, trong lòng cực kì tự trách.

“Xin lỗi, đều tại tớ không tốt, luôn khiến người bên cạnh lo lắng.”

Mưa dần dần ngớt.

Tô Vũ Điệp ra ngoài tiệm thuốc, mua một ít thuốc hạ sốt về, để Trang Tử Ngang dùng.

Lại lấy một chiếc khăn mát đắp lên trán cậu, hạ nhiệt vật lí.

Trang Tử Ngang trong cơn mê man, cảm nhận được sự dịu dàng của cô nhóc.

Nếu không phải vừa mở mắt liền thấy bóng hình xinh đẹp bên giường, thật sự cho rằng đang ở trong mơ.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cậu bị bệnh, đều tự mình gắng gượng chống đỡ.

Được người khác chăm sóc cẩn thận như thế, là cảm giác gần như bị quên mất.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Hồ Điệp khẽ khàng nói, vang lên bên tai.

“Đồ ngốc, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, mau khỏe lại nhé.”

“Tớ không thể mãi ích kỷ, chỉ mải ham chơi, phải về với bà nội.”

“Thời gian tớ không ở đây, mỗi ngày cũng phải vui vẻ.”

Ý thức Trang Tử Ngang mơ hồ, nghe thấy những lời ấy, trong lòng bỗng căng thẳng.

Cậu cố gắng mở mắt: “Tiểu Hồ Điệp, cậu nói cái gì?”

Đúng vào lúc này, Tiểu Hồ Điệp cúi người, hôn lên môi Trang Tử Ngang.

Xúc cảm trên môi, chân thực đến vậy.

Toàn thân Trang Tử Ngang cứng đờ, hai tay nắm chặt ga giường, trợn to đôi mắt.

Đầu óc trống rỗng, trái tim như thể muốn nhảy ra.

Tiểu Hồ Điệp gần trong gang tấc, thì nhắm chặt hai mắt, lông mi hơi hơi rung động.

Thật mong thời gian vĩnh viễn dừng tại khoảnh khắc này.

Trời hoang đất già, sông cạn đá mòn.

Nụ hôn ly biệt, Tiểu Hồ Điệp ngẩng đầu, một giọt nước mắt rơi trên gò má Trang Tử Ngang.

“Đồ ngốc, tớ sẽ rất nhớ cậu, phải chờ tớ về.”

Nói xong cô nhìn Trang Tử Ngang lần cuối, lấy toàn bộ dũng khí, xoay người lao khỏi phòng.

Trang Tử Ngang hoảng hốt hét: “Tiểu Hồ Điệp, cậu định đi đâu?”

Trả lời cậu, chỉ có tiếng đóng cửa nặng nề.

Cả thế giới, dường như đều yên tĩnh.

Trang Tử Ngang vật lộn bò xuống giường, kéo cơ thể yếu ớt, mở cửa phòng nhìn quanh dưới tầng.

Bóng dáng xinh xắn kia, sớm đã biến mất không còn tăm hơi.

Cậu cầm điện thoại, gọi cho Tiểu Hồ Điệp, chỉ có thể nghe thấy tiếng báo tắt máy vô tình.

“Tiểu Hồ Điệp, Tiểu Hồ Điệp…”

Trang Tử Ngang dựa lưng vào tường, hơi trượt trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm tên Tiểu Hồ Điệp.

Lần này, cậu lại muốn biến mất bao lâu?

Tớ rốt cuộc đợi đến khi cậu trở về được nữa không?

Thế giới của thiếu niên không có ánh sáng, lại rơi vào bóng tối hoàn toàn tĩnh mịch.

Cá vàng trong bể thủy tinh, đang có đôi có cặp, vô lo vô nghĩ mà bơi lội.

Trang Tử Ngang ngơ ngác nhìn chúng, ngồi thật lâu trên sàn nhà.

Chưa được sánh đôi chưa đành chết, nguyện làm uyên ương chẳng thèm tiên.

*2 câu thơ trong Trường An Cổ Ý của Lư Chiếu Lân thời Đường

Ngày hôm ấy, Trang Tử Ngang như một cái xác không hồn.

So với nỗi đau trong lòng, chút đau ốm trên thân thể, tính là cái gì.

Cái chết, sau cùng là sự dằn vặt, hay là sự giải thoát?

Hôm sau là thứ hai, Trang Tử Ngang đã hạ sốt, nhưng đầu óc hẵng còn quay cuồng.

Cậu cố lê cơ thể bị bệnh, đến trường học.

Khoảng thời gian cuối này, cậu vẫn muốn ở bên thầy cô và bạn bè, không muốn lẻ loi một mình, chết không ai phát hiện.

Bệnh tình Trang Tử Ngang, chỉ có Trương Chí Viễn và Lâm Mộ Thi biết.

Họ thấy sắc mặt Trang Tử Ngang là lạ, đều cực kì quan tâm, động viên rất nhiều.

Trang Tử Ngang gắng giả vờ ung dung thản nhiên, để bọn họ bớt lo lắng.

Cậu định lúc nghỉ trưa, đến tòa phía Tây xem Tiểu Hồ Điệp có tới học hay không.

Dẫu không nói câu nào, chỉ đứng đằng xa nhìn cô một cái là được.

“Con trai, cậu không sao chứ? Sao mặt mày ủ rũ thế?”

Giải lao giữa giờ, Lý Hoàng Hiên ân cần hỏi Trang Tử Ngang.

Tuy cậu là người vô tư, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được tinh thần Trang Tử Ngang vô cùng sa sút.

Trang Tử Ngang mượn đại cái cớ: “Cuối tuần tớ xem một bộ phim bi, trong lòng bức bách.”

“Phim ảnh toàn là giả, một thằng đàn ông như cậu mà lại khóc hả?” Lý Hoàng Hiên không quá tin.

Trang Tử Ngang nhìn người anh em tốt nhất, chợt quyết định nói hết với cậu.

Có vài lời, nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút.

“Nam chính bộ đấy mắc bệnh nan y, bác sĩ nói anh ta cùng lắm sống được ba tháng.”

“Ban đầu anh ta chỉ muốn bình thản ra đi, nhưng vô tình gặp được một cô gái mình yêu sâu đậm.”

“Cậu nói xem tình yêu này, rốt cuộc nên giấu dưới đáy lòng, hay dũng cảm bộc lộ?”

Lý Hoàng Hiên nghe xong nhíu chặt lông mày.

Đề tài như vậy, tựa hồ chỉ có nữ sinh thích buôn.

Tớ một con chó độc thân từ trong trứng, thích hợp bàn cái này à?

Trang Tử Ngang thấy cậu muốn nói lại thôi, nở nụ cười trừ: “Cứ nói thử tí đi, cậu nói xem gặp phải tình huống này, cậu sẽ làm gì?”

“Tớ thấy sống chẳng còn mấy ngày, vẫn nên yên tĩnh tìm một chỗ mà chết, chớ làm khổ người khác!” Lý Hoàng Hiên xoa cằm nói.

“Hả?” Trái tim Trang Tử Ngang bỗng run lên.

Lâm Mộ Thi ngồi trước xoay người lại, trong mắt ngấn lệ.

Cô trừng Lý Hoàng Hiên, trách mắng: “Cậu đang xàm xí cái gì vậy?”

Hóa ra, cô luôn chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Trang Tử Ngang và Lý Hoàng Hiên.

Chỉ có cô hiểu rõ, câu nói vô tình này của Lý Hoàng Hiên, tạo ra biết bao tổn thương đối với Trang Tử Ngang.

Lý Hoàng Hiên cùng Lâm Mộ Thi vốn không hợp nhau, cố tình gây sự với cô.

“Tớ nói sai chỗ nào? Cũng sắp chết rồi, yêu đương chi?”

“Không cho được người ta tương lai, còn đi trêu chọc người ta làm gì?”

“Nếu anh ta thật sự yêu cô ta, nên chủ động buông tay, để cô gái lại đi tìm hạnh phúc.”



Vì ghét Lâm Mộ Thi, ngữ khí của cậu rất cứng rắn, nhưng không biết, những lời này giống từng thanh đao nhỏ, hung hăng đâm vào trái tim người anh em tốt nhất.

Cảm xúc Trang Tử Ngang cứng đờ trên mặt, nắm tay siết chặt.

Đau lòng đến mức gần như không thở nổi.

“Trang Tử Ngang, cậu đừng nghe cậu ta nói linh tinh, cậu ta là một con chó FA, căn bản không hiểu tình yêu.” Lâm Mộ Thi cẩn thận khuyên nhủ.

“Không, cậu ấy nói đúng.” Giọng Trang Tử Ngang khàn khàn.

Trong ánh mắt, đã chẳng còn ánh sáng.

Phải, sắp chết rồi, còn đi trêu chọc cô làm gì?

Yêu càng sâu, tới lúc đó chỉ càng sầu.

Tình yêu thực thụ, là đặt mình vào hoàn cảnh đối phương để suy nghĩ.

Cậu không muốn lại nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp đau lòng.

Buổi trưa, Trang Tử Ngang từ bỏ ý định đi tòa phía Tây.

Cậu cũng nhịn niềm thôi thúc, không gọi điện hay nhắn tin cho Tiểu Hồ Điệp.

Ngộ nhỡ lần này, bản thân không đợi được cô trở về, thì vừa hay cắt đứt quan hệ.

Tiểu Hồ Điệp, quên tớ, vui vẻ mà sống tiếp nhé!
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 57: Con quả thực thích cậu ấy



Tan học buổi chiều, Trang Tử Ngang ra cổng trường, theo thói quen lướt qua trạm xe buýt, trong lòng trống rỗng.

Thời khắc 6 giờ 10 phút này, đã chẳng còn ý nghĩa lớn lao với cậu.

Thế giới thiếu cậu, dường như mất đi hết thảy màu sắc.

Một chiếc sedan trắng đậu ven đường, biển số nhìn rất quen thuộc.

Cảm xúc Trang Tử Ngang phức tạp, thậm chí định thẳng thừng rời đi.

Cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí, sao có thể đối mặt với bố.

Bệnh tình ngày càng lộ rõ, bí mật của cậu không thể giấu mãi.

“Trang Tử Ngang, bố gọi điện cho con, sao con lại tắt máy?” Trang Văn Chiêu mở cửa xe bước tới.

“Gần đây con không muốn nghe điện thoại.” Trang Tử Ngang lùi về sau nửa bước.

“Trong làng có người gọi bố, bảo cuối tuần con trở về quê, con mang theo một nữ sinh, có phải đứa lần trước ăn bún với con không?” Vẻ mặt Trang Văn Chiêu nghiêm túc.

“Đúng là có chuyện này, sao ạ?” Trang Tử Ngang nhìn thẳng vào mắt bố.

Bây giờ cậu mạnh mẽ hơn trước nhiều, không muốn dè dặt làm vừa lòng bố.

Về Tiểu Hồ Điệp, cũng chẳng có gì phải giấu.

Chết tới nơi rồi, vẫn không thể nếm chút tư vị tình yêu à?

Trang Văn Chiêu cực kì bất mãn trước ánh mắt quật cường của Trang Tử Ngang, lập tức mắng xối xả.

“Con mới có mấy tuổi? Đi học mà đã yêu đương.”

“Còn dẫn nữ sinh về quê, không ngại mất mặt.”

“Bố trái lại muốn hỏi chủ nhiệm lớp kia của con, phải chăng học sinh giỏi chính là suốt ngày lêu lổng cùng con gái hả?”



Mấy ngày nay Trang Văn Chiêu nhận rất nhiều cuộc điện thoại, đều là từ quê gọi đến.

Bạn cũ trêu ghẹo ông, bảo ông sắp bế cháu rồi.

Khi ông biết rõ ngọn nguồn sự tình, liền tức không chịu nổi.

Hẵng đang đi học mà đã yêu đương, đây không phải là láo nháo sao?

Lại còn đưa người về khoe khoang với ông bà, thực sự nhục không để đâu cho hết.

Trang Tử Ngang đợi Trang Văn Chiêu phát tiết xong, mới bình tĩnh nói: “Con đã 18 tuổi rồi, là người trưởng thành, làm việc tự biết chừng mực.”

“Con có 80 tuổi, bố vẫn là bố con, không được quản con à?” Trang Văn Chiêu buột miệng.

“Ông nội con nói chuyện với bố, bố đã từng nghe lọt vài câu chưa?” Trang Tử Ngang phản bác.

Trang Văn Chiêu bị câu này làm cho nghẹn họng, theo thói quen xắn tay áo, hận không thể động thủ.

Hai bố con ở cổng trường học đấu khẩu, khiến không ít học sinh vây xem.

“Trang Tử Ngang nhiều lần thi hạng nhất, nói chuyện với bố cậu ta lại có thể dùng thái độ này.”

“Bọn họ nói yêu đương gì đó, học bá cũng yêu sớm hả?”

“Tớ mà có thành tích tốt như cậu ấy, tớ dám ngày ngày cưỡi trên cổ bố tớ.”



Nếu là trước kia, Trang Tử Ngang sẽ rất để tâm lời đàm tiếu của người khác.

Nhưng bây giờ, mặc kệ.

“Con không yêu đương, chỉ là dẫn bạn về, thăm ông bà nội xíu thôi, nếu bố vì chuyện này mà đặc biệt tới trường, nói thật bố đúng là quá rảnh rỗi, lúc rảnh tốt nhất nên dạy dỗ Vũ Hàng thêm đi!” Trang Tử Ngang dõng dạc đáp.

“Ngày nào con cũng dính lấy con bé kia, khai thật, có phải thích người ta không?” Trang Văn Chiêu hỏi.

Trang Tử Ngang ngẫm nghĩ một chút, rồi kiên định trả lời: “Đúng, con quả thực thích cậu ấy.”

Nam tử hán đại trượng phu, thích thì thích rồi, chả việc gì không dám thừa nhận.

Thiếu niên 18 tuổi, có crush, chẳng phải là chuyện vô cùng bình thường sao?

Đám học sinh hóng hớt xung quanh, đều xôn xao.

“Wow, hóa ra học bá cũng giống bọn mình, đầu chỉ toàn gái.”

Trang Văn Chiêu bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cực kì mất mặt, tức tối nói: “Một đứa con gái không biết giữ mình trong sạch, mặt dày chạy loạn với con, phỏng chừng cũng chả phải đứa gia giáo gì.”

“Im!” Trang Tử Ngang nổi giận: “Con không cho bố nói xấu cậu ấy.”

Tiểu Hồ Điệp trong lòng cậu, là thuần khiết không tỳ vết.

Tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bôi nhọ.

Trang Văn Chiêu nhìn ánh mắt Trang Tử Ngang, như thể chứa hai ngọn lửa cháy rừng rực, đáy lòng lại có một tia sợ hãi.

Cô gái kia rốt cuộc tốt đến nhường nào, đáng để cậu bảo vệ như thế?

“Tử Ngang, con sai rồi, sao lại dùng giọng điệu này nói với bố con?” Tần Thục Lan nhịn không được chen vào nói.

“Đây là việc của bố con chúng tôi.” Trang Tử Ngang lạnh lùng.

“Con…” Tần Thục Lan giận đến nỗi nói không ra lời.

Trang Tử Ngang chẳng buồn để ý ánh mắt đám đông, nhìn chằm chằm đôi mắt Trang Văn Chiêu.

Đem cảm xúc kìm nén suốt chục năm, một mạch trút hết ra.

“Con thật lòng thích Tiểu Hồ Điệp, con người nên ở bên người mình thích.”

“Con không giống bố, rõ ràng không thích mẹ con, vẫn làm bà mang thai, rồi miễn cưỡng cưới.”

“Cuộc hôn nhân suốt năm năm chỉ toàn là mớ hỗn độn, hẳn khiến bố nghĩ lại mà phát gớm nhỉ?”

Trang Văn Chiêu bị hỏi đến hơi chột dạ, không khỏi lùi lại nửa bước.

“Trang Tử Ngang, con biết con đang nói gì không?”

Trang Tử Ngang lại tiến thêm một bước, mắt vẫn sáng như cũ.

Cậu chỉ một ngón tay vào Tần Thục Lan: “Dì Tần của con đây, chắc gì bố đã thích chứ?”

Trang Văn Chiêu giận dữ: “Con nói bậy gì vậy?”

“Bố là người đàn ông từng qua một đời vợ, còn dắt theo con của vợ trước, chỉ đành tùy tiện tìm một người phụ nữ chắp vá.”

“Bố không thích dì ta, nên mới phải mượn cớ công việc, thường xuyên không về nhà.”

“Bố, bố hơn 40 tuổi rồi, vẫn không biết tư vị thật lòng thích một người.”

Lời này của Trang Tử Ngang, rất quá đáng.

Nhưng cậu nhìn mẹ dãi nắng dầm mưa, một thân bôn ba vì mưu sinh, ngay cả người để dựa vào cũng không có, liền tức giận bất bình.

Mấy người trước đây vì sao không suy nghĩ kỹ đã kết hôn?

Những lời ấy, chắc chắn chạm trúng tim đen Trang Văn Chiêu.

Ông không thể nhịn được nữa, giáng xuống một cái tát.

Trang Tử Ngang lảo đảo, ngã nhào trên đất.

Cậu vốn mắc bệnh nặng, hôm qua lại phát sốt, cơ thể yếu đuối vô lực, chẳng đứng dậy nổi.

Tần Thục Lan giọng the thé nói: “Văn Chiêu, đi nhanh thôi, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”

“Nó đại nghịch bất đạo như vậy, đánh chết cũng đáng.” Trang Văn Chiêu hẵng chưa nguôi giận.

Một chiếc xe đen sang trọng, cũng dừng lại kế bên.

Lâm Mộ Thi từ trên xe lao xuống, đỡ Trang Tử Ngang: “Cậu sao không?”

Trang Tử Ngang khẽ lắc đầu: “Tớ không sao.”

Lâm Mộ Thi trừng Trang Văn Chiêu: “Sao chú có thể đánh cậu ấy? Chú biết cậu ấy đã…”

“Mộ Thi, đừng nói.” Trang Tử Ngang cố gắng lên tiếng cắt lời.

Cậu giương mắt liếc Trang Văn Chiêu: “Mạng của con do bố cho, bị bố đánh chết, sẽ không nợ bố nữa.”

Ánh mắt tuyệt vọng, giọng điệu thê lương.

Đám đông vây xem, đều động lòng trắc ẩn.

Hóa ra học bá Trang Tử Ngang bọn họ hâm mộ, luôn sống trong đau khổ.

Toàn thân Trang Tử Ngang tê dại, đại não quay cuồng, mí mắt cũng càng ngày càng nặng trĩu.

Gương mặt mỗi người trước mắt, trở nên méo mó mờ ảo.

Hai chân cậu mềm nhũn, trời đất nghiêng ngả.

“Trang Tử Ngang, cậu sao vậy?” Lâm Mộ Thi lo lắng hét toáng.

Cô vội vàng kêu tài xế tới giúp đỡ, nâng Trang Tử Ngang lên ghế sau, sau đó đưa đến bệnh viện.

Trang Văn Chiêu đứng sững sờ tại chỗ hồi lâu, mới bực tức lẩm bẩm.

“Người lớn nhường này rồi, ăn một cái tát thôi mà, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”

Trên đường về, Trang Văn Chiêu lái xe, tâm trạng cực kì sốt ruột.

Tần Thục Lan ngồi ở ghế phụ, bỗng mở miệng: “Có phải anh đúng như lời nó nói, chưa từng thích em?”

Trang Văn Chiêu mất kiên nhẫn đáp: “Cái gì mà thích hay không, chỉ có trẻ con mới so đo, chúng ta từng tuổi này rồi, không phải cứ thế sống qua ngày à?”

Thứ tình cảm này, y hệt ma quỷ.

Ai ai cũng từng nghe nói, nhưng chưa từng thấy được.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 58: Giúp nhau sống mòn, không bằng cố gắng vượt lên



“Tiểu Hồ Điệp!”

Trang Tử Ngang mơ thấy ác mộng, bỗng dưng mở mắt, bốn phía trắng xóa như tuyết.

Màu trắng của ga giường, màu trắng của gối đầu, màu trắng của trần nhà.

Trong không khí, nồng nặc mùi thuốc sát trùng nhức mũi.

Bên tai truyền đến tiếng tích tắc của thiết bị y tế.

“Trang Tử Ngang, cậu tỉnh rồi.” Lâm Mộ Thi đứng cạnh giường, lộ ra niềm vui mừng.

Trang Tử Ngang nhớ lại, bản thân ở trước cổng trường, bị Trang Văn Chiêu tát một cái, liền rơi vào hôn mê, là Lâm Mộ Thi đưa cậu đến bệnh viện.

Cậu cảm kích nói: “Mộ Thi, cảm ơn cậu.”

Lâm Mộ Thi lắc đầu, buồn bã đáp: “Không sao, bọn mình là bạn mà, e rằng đây là chuyện cuối cùng tớ có thể giúp cậu.”

Giáo hoa luôn kiêu ngạo, bây giờ trở nên dịu dàng như vậy, khiến Trang Tử Ngang hơi ngượng ngùng.

Còn Lâm Mộ Thi đã sớm quyết định, ở mấy ngày cuối của Trang Tử Ngang này, phải hết sức làm cậu không còn gì tiếc nuối.

Cô là thiên kim nhà giàu không thiếu tiền, đã ứng trước tiền thuốc men.

“Tớ ngủ bao lâu?” Trang Tử Ngang thấy ngoài cửa sổ tối om.

“Khoảng hai giờ đấy!”

Lâm Mộ Thi hỏi: “Cậu đói không? Tớ ra ngoài mua đồ ăn cho cậu.”

Trang Tử Ngang giơ tay, nhìn ống tiêm cắm trên mu bàn tay, đang truyền từng giọt nước, lại hỏi: “Cái này bao giờ hết? Tớ muốn về nhà.”

Lâm Mộ Thi lo lắng đáp: “Bác sĩ nói cậu phải nằm viện, cần theo dõi ít nhất ba ngày.”

“Nằm viện có tác dụng gì đâu? Dù sao cũng không trị được.”

Trang Tử Ngang rất muốn rút ống tiêm, lập tức rời khỏi nơi này.

Cậu thích tự do, muốn vô câu vô thức.

*raw: 无拘无束, câu này xuất phát từ Tây Du Ký, nghĩa là tự do tự tại

Lâm Mộ Thi nhìn thấu tâm tư cậu, an ủi vài câu, bảo cậu đừng giở tính trẻ con, phối hợp điều trị.

Trang Tử Ngang thở dài: “Vậy cậu giúp tớ làm một chuyện.”

Lâm Mộ Thi lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Trang Tử Ngang chỉ chỉ túi tiền: “Đây là chìa khóa nhà tớ, ở đó có hai con cá vàng, cậu giúp tớ nuôi trước, chờ tờ xuất viện thì trả tớ, nếu tớ không được xuất viện…”

Nói đến đây, cậu hơi nghẹn ngào.

Trong mắt Lâm Mộ Thi cũng ánh lên nước: “Lúc này là lúc nào rồi, cậu vẫn lo cho hai con cá.”

“Đấy là Tiểu Hồ Điệp tặng tớ, tớ không thể nuôi chết, nếu tớ không được xuất viện, cậu nhớ tới lớp 23 bên tòa phía Tây, giúp tớ trả lại cậu ấy.” Giọng điệu Trang Tử Ngang nặng nề, hàm ý giao phó di ngôn.

“Cậu đừng nghe Lý Hoàng Hiên nói bậy, cậu thực sự không định gặp cậu ấy?” Lâm Mộ Thi vừa buồn bã vừa ngạc nhiên.

“Cậu ấy nhìn thấy bộ dạng này của tớ, sẽ đau lòng, tớ chỉ mong cậu ấy vui vẻ, không muốn cậu ấy đau lòng.” Lúc Trang Tử Ngang nói lời này, lòng đau như cắt.

Lời này ban ngày của Lý Hoàng Hiên, làm cậu bừng tỉnh.

Đây là mối tình không có tương lai.

Nếu đã định trước không thể có kết quả, vậy không nên lún sâu.

Cơ thể Trang Tử Ngang, vẫn còn đang yếu, nói nhiều liền mệt.

Lâm Mộ Thi theo lời cậu lấy chìa khóa ra, sau khi hỏi rõ địa chỉ, nén nước mắt rời khỏi phòng bệnh.

Cô học được rất nhiều điều mới từ trên người Trang Tử Ngang.

Trước kia nhận thức của mình đối với tình yêu, quá đỗi nông cạn.

Tình yêu thực thụ, là toàn tâm toàn ý hy sinh vì đối phương, dẫu bản thân phải chịu dày vò dằn vặt, cũng cam tâm tình nguyện.

Sau khi Lâm Mộ Thi rời đi, Trang Tử Ngang vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà.

Cảnh tượng từ khi quen biết Tiểu Hồ Điệp tới nay, tựa như bộ phim, lóe lên trong đầu.

Hóa ra chúng ta đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, cùng nhau chia sẻ nhiều niềm vui như vậy.

Cảm ơn cậu, xuất hiện vào chặng cuối cuộc đời của tớ.

Nhưng bây giờ, xa nhau mới là lựa chọn tốt nhất.

Nếu chúng ta cũng là hai chú cá, thì thật ứng với câu nói ấy.

Giúp nhau sống mòn, không bằng cố gắng vượt lên.*

*câu nói của Trang Tử, nguồn sưu tầm trên Cung Quảng Hằng

Quên tớ đi, đường cậu phải đi còn rất dài.

Mà tớ, chỉ có thể kết thúc tại đây…

Lâm Mộ Thi tới nhà Trang Tử Ngang, căn nhà tuy nhỏ, nhưng được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ.

Trên bệ cửa sổ có một chai coca, cắm một nhành đào héo rũ.

Trong bể cá trên bàn, hai chú cá vàng cam cam, đang tung tăng bơi lội.

Cô thay nước, rồi rắc thức ăn cho cá.

Nghĩ đến việc Trang Tử Ngang sẽ phải ở viện vài ngày, cô vào phòng, tìm mấy bộ quần áo trong tủ.

Ở góc tủ quần áo, có một cuộn giấy nhăn nhúm.

Mở ra xem, chính là lúc trước vô tình bắt gặp Trang Tử Ngang tại bệnh viện, cậu cầm trên tay bản báo cáo kiểm tra.

Dòng chữ “Tế bào ung thư lan rộng.”, cực kì chói mắt.

Lâm Mộ Thi vuốt bản báo cáo, gấp gọn, về sau có thể sẽ dùng đến.

Trên đường trở về bệnh viện, cô mua một ít đồ ăn.

“Mộ Thi, thật sự cảm ơn cậu, nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn.” Trang Tử Ngang hết sức cảm kích.

“Đồ ngốc này, đừng nói những lời như vậy, tớ không muốn khóc khó coi đâu.” Nước mắt Lâm Mộ Thi cuồn cuộn, lòng như dao cứa.

Cô biết giữa mình và Trang Tử Ngang, không có bất kỳ tình cảm nào vượt qua tình bạn.

Thế nhưng ai nói tình bạn không quý giá?

“Tớ thuê cho cậu một hộ lý, tối chăm sóc cậu, mai tớ sẽ giúp cậu xin thầy Trương nghỉ, đợi tan học tới thăm cậu.”

Trang Tử Ngang dặn dò: “Chỉ có thầy Trương biết bệnh của tớ, cậu đừng nói cho người khác, nhất là Lý Hoàng Hiên, đàn ông mít ướt sẽ mất ngầu.”

Dù sao chỉ tạm thời nằm viện, cậu vẫn có thể chống đỡ một thời gian.

Đến khi chính thức tới phút cuối, sẽ từ biệt anh em thật tốt.

Còn nhờ cậu đốt cho mình kết cục Conan cơ mà!

Hộ lý Lâm Mộ Thi thuê, là một anh trai hơn 30 tuổi.

Buổi tối, Trang Tử Ngang câu được câu không buôn chuyện với ông anh.

Nói đến mức anh hộ lý ngủ gật rồi, cậu vẫn chưa chợp mắt.

Bởi cậu sợ nhắm mắt lại, sẽ không tỉnh dậy nữa.

Sáng hôm sau, Trần Đức Tu theo thường lệ tới kiểm tra phòng.

Vì để Trang Tử Ngang cải thiện tâm trạng, ông cố tình đem theo một nhành hoa.

Hoa đào đã tàn, ông mang một cành đỗ quyên.

“Chàng trai, cảm giác thế nào?” Trần Đức Tu mỉm cười.

“Chán chết rồi, bao giờ mới được xuất viện ạ?” Trang Tử Ngang cũng cười.

“Gấp làm gì, quan sát thêm hai ngày.”

“Dù sao chả trị được, ở đây không phải phí công sao?”

Trang Tử Ngang vẫn dùng giọng điệu cợt nhả, như thể đang nói một chuyện rất nhẹ nhàng.

Nhìn tình trạng của cậu, Trần Đức Tu cảm thấy tấm lòng hơi dư thừa, tâm trạng cậu nhóc này quá ổn rồi.

“Cháu làm bác nhớ bệnh nhân tặng bác hoa đào kia, lạc quan y hệt cháu.”

Trang Tử Ngang duỗi người nói: “Có cô gái từng nói với cháu, vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, vì sao mỗi ngày lại không vui vẻ?”

Trần Đức Tu dặn dò vài câu, đặt hoa đỗ quyên lên đầu giường, rồi đi phòng bệnh kế bên.

Đóa hoa đỏ thắm, ở phòng bệnh trắng xóa như tuyết, mang đến sức sống.

Trang Tử Ngang ngắm hoa, tự nhiên nhớ lại tiếng hét trên đỉnh núi hôm ấy.

“Tiểu Hồ Điệp, tớ rất nhớ cậu—”

Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em.

Nhưng không để lộ chút nào.

Anh vẫn khẽ kiễng chân mà hoài niệm.

Vẫn còn giữ lại kí ức quanh quẩn ấy.

Vẫn nhắm mắt để mặc nước mắt rơi.

Vẫn vờ như chưa hề có chuyện gì.

Anh rất nhớ em, rất đỗi nhớ em.

Nhưng lại tự lừa dối bản thân mình.

*bài “anh rất nhớ em” – sodagreen (ost Tiểu Thời Đại), vietsub by yheaven music
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 59: Không có kỳ tích xảy ra



Lúc hoàng hôn, Lâm Mộ Thi tan học xong liền thăm Trang Tử Ngang.

Theo sau cô, còn có chủ nhiệm lớp Trương Chí Viễn.

Thầy trò gặp mặt, không khí cực kì bi thương.

Nhìn Trang Tử Ngang gầy yếu trên giường bệnh, vành mắt Trương Chí Viễn đỏ lên: “Em thế nào rồi?”

Trang Tử Ngang gượng cười: “Thầy Trương, cảm ơn thầy đến thăm em, thực ra em chả có chuyện gì, thầy có thể nói với bác sĩ, cho em xuất viện không?”

“Không được, em không thể lại tùy hứng, phải nghe lời bác sĩ.” Trương Chí Viễn quả quyết từ chối.

Thế rồi vẻ mặt ông nghiêm trọng: “Làm thầy của em, phải có trách nhiệm với em, chuyện này không thể giấu nữa, tối nay thầy sẽ thông báo cho phụ huynh em.”

“Thầy Trương, đừng!” Trang Tử Ngang nôn nóng ngăn cản.

Lâm Mộ Thi chen vào nói: “Trang Tử Ngang nằm viện, do bị bố cậu ấy tát một cái, thông báo cho phụ huynh cậu ấy có ích gì đâu?”

Trương Chí Viễn nghe vậy, thở dài một tiếng, rơi vào khó xử.

Trang Tử Ngang giải thích với Trương Chí Viễn: “Em không sợ bố em biết, mà sợ ông nội em biết, thầy từng gặp ông rồi, hơn 70 tuổi, em sợ ông không chịu nổi.”

Trương Chí Viễn nhớ lại Trang Kiến Quốc, là ông lão vô cùng hiền hậu chất phác.

Nếu biết cháu trai mình sắp chết, chỉ sợ cực kì đau lòng.

“Vậy rốt cuộc em tính giấu đến khi nào?”

“Bác sĩ Trần bảo, em vẫn có cơ hội xuất viện, đợi tới thời khắc cuối cùng, em sẽ giao phó lần cuối với mọi người.”

Bầu không khí trong phòng bệnh, bi thương tột độ.

Trương Chí Viễn năm nay đã 46 tuổi, nhưng phải nghe một thiếu niên 18 tuổi phong nhã hào hoa, đích thân giao phó hậu sự.

Nỗi đau ấy, không tự mình trải qua khó mà thấu hiểu.

Lâm Mộ Thi sớm đã giàn giụa nước mắt.

Trước khi Trương Chí Viễn rời đi, nắm tay Trang Tử Ngang căn dặn: “Nhất định phải phối hợp điều trị cùng bác sĩ, phải tin rằng sẽ có kỳ tích, bất luận lúc nào cũng không được buông bỏ.”

Trang Tử Ngang cố gắng gật đầu: “Thầy Trương, có thể làm học sinh của thầy, em cảm thấy rất may mắn.”

“Có đứa học sinh như em, thầy cũng rất tự hào.”

Trương Chí Viễn xoay người, lau nước mắt, bước khỏi phòng.

Ông lại qua bên Trần Đức Tu, trao đổi một hồi.

Chung quy chỉ có thể làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.

Trang Tử Ngang khuyên Lâm Mộ Thi về sớm chút, cô nhất quyết không chịu, muốn ở lại với cậu thêm tí.

Cô cũng từng bị ốm, từng nằm viện.

Hiểu nằm trên giường bệnh nhìn nước chảy, là một việc khó khăn buồn chán nhường nào.

“Trang Tử Ngang, cậu kể tớ chuyện của các cậu đi!”

Khóe miệng Trang Tử Ngang, hiện ra nụ cười, nhìn trần nhà trắng như tuyết, nói không ngừng.

Đó là một buổi sáng ngập tràn ánh nắng, cây ngân hạnh dưới sân trường, xum xuê cành lá, một màu xanh mướt.

Thiếu niên bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, chìm trong nỗi sợ hãi vô tận trước cái chết.

Chỉ muốn tìm góc yên tĩnh, khóc cho thỏa một lúc.

Bấy giờ, một đoạn nhạc kỳ lạ vang lên.

Cây ngân hạnh truyền tới giọng nữ êm tai: “Này, cậu là con trai mà khóc nhè, không sợ xấu hổ hả?”

Cậu quay đầu nhìn, nhất nhãn vạn niên.

Làm chút chuyện xấu, phút chốc kéo gần khoảng cách giữa hai người xa lạ.

Họ cùng nhau la cà ở phố ăn vặt, cùng nhau đùa giỡn câu cá bên bờ sông.

Cùng nhau nuôi mèo hoang, cùng nhau thả diều, cùng nhau dở khóc dở cười.

Thẳng đến khi dũng cảm hét lên câu đó với nhau.

“Tớ rất nhớ cậu—”

Cho tới giờ họ vẫn chưa ngỏ lời yêu.

Tình yêu thực thụ, chính là hai linh hồn cuốn lấy nhau, ràng buộc đối phương.

Nhớ cậu, chính là sự tỏ tình chân thành nhất.

Nghe Trang Tử Ngang cúi đầu kể, nước mắt Lâm Mộ Thi lã chã rơi.

Mặc dù cô là giáo hoa cao cao tại thượng, sở hữu lượng người theo đuổi đếm không xuể, nhưng chưa từng thưởng thức hương vị tình yêu.

Hóa ra yêu không phải đòi hỏi, mà là hy sinh.

Là cam tâm tình nguyện bị đối phương ảnh hưởng, trở thành phiên bản tốt hơn.

Mấy ngày trước, Lâm Mộ Thi đã hoài nghi, thời gian Trang Tử Ngang và Tiểu Hồ Điệp quen biết quá ngắn, giữa bọn họ rốt cuộc có tình yêu chân chính không?

Hiện tại mới hiểu, ý nghĩ này buồn cười biết bao.

Cậu là Trang Chu, cô chính là điệp.

Trong cậu có cô, trong cô có cậu, sớm đã không còn chỗ cho kẻ khác.

Đêm đã khuya, Lâm Mộ Thi chẳng thể rời đi nữa.

Ra trước phòng bệnh, cô quay đầu hỏi: “Nếu hai tháng này, cậu ấy nguyện ý cùng cậu đến thời khắc cuối cùng, cậu nguyện ý không?”

Trang Tử Ngang cắn môi, trầm mặc hồi lâu.

Lâm Mộ Thi không đợi cậu trả lời, lặng lẽ rời đi.

Trang Tử Ngang rõ ràng nghe thấy âm thanh từ nội tâm, cậu đương nhiên ngàn lần nguyện ý, vạn lần nguyện ý.

Có thể chết trong lòng Tiểu Hồ Điệp, là may mắn cực lớn.

Nhưng cậu không thể ích kỷ như vậy, thèm khát niềm vui hai tháng, khiến Tiểu Hồ Điệp giữ lại nỗi thống khổ tột độ.

Không thể lún sâu thêm!

Trên giường bệnh, Trang Tử Ngang nằm ba ngày.

Phần lớn thời gian, đều dựa vào điện thoại để chống buồn.

Cậu dùng toàn bộ nghị lực, kiềm chế thôi thúc liên hệ Tiểu Hồ Điệp.

Đáy lòng lại âm ỷ mong ngóng, ngón tay thường vô thức mở tin nhắn, cuối cùng đành thất vọng đóng ứng dụng.

Tiểu Hồ Điệp cũng rất ăn ý không liên hệ cậu.

Tâm trạng giằng xé mâu thuẫn, khiến Trang Tử Ngang phải chịu dày vò, luôn đứng trên bờ vực đổ vỡ.

Cậu cực muốn mặc kệ, rút ống tiêm trên người, thoát khỏi chỗ này.

Chỉ cần không nằm trên giường bệnh chờ chết, đến nơi nào cũng được.

Lúc nằm trong viện, Lý Hoàng Hiên thường gọi điện tới, hỏi vì sao Trang Tử Ngang không đi học.

Trang Tử Ngang mượn đại cái cớ, bảo tham gia tập huấn thi đấu, mất một tuần.

Trước kia từng có việc này, Lý Hoàng Hiên không hỏi thêm, để cậu biểu hiện tốt chút.

Trước khi cúp máy, Trang Tử Ngang nhịn không được hỏi một câu: “Mấy ngày nay có ai tới lớp tìm tớ không?”

“Không có, sao vậy?”

“Không sao, bai.”

Rốt cuộc tối thứ tư, Trần Đức Tu hỏi ý cậu lần cuối.

“Bác khuyên cháu nên nằm viện điều trị, nếu cháu khăng khăng muốn xuất viện, thì làm thủ tục ngay đi!”

Những lời này, đã cho Trang Tử Ngang tự do.

Cũng thay như tuyên bố, không có kỳ tích xảy ra.

Thậm chí chẩn đoán ba tháng trước còn quá lạc quan, thời khắc cuối cùng đến, rất có thể sớm hơn.

Tự do của cậu, đánh đổi bằng mạng sống.

Sau khi xuất viện, đúng lúc cuối tuần, không cần tới trường đi học.

Trang Tử Ngang hai ngày liên tiếp, đều qua bãi cỏ ven sông ngồi.

Ngắm hoàng hôn mây trôi, nghe nước chảy gió thổi.

Phía chân trời dường như còn có một con diều hình bướm đang bay.

Gầm cầu vang vọng tiếng hét của thiếu nam thiếu nữ.

Đồ ngốc Trang Tử Ngang.

Đồ ngốc nhỏ Tiểu Hồ Điệp.

Chiều chủ nhật, Lâm Mộ Thi lo cho Trang Tử Ngang, cố tình ghé sang cậu.

Thấy khuôn mặt tiều tụy của Trang Tử Ngang, cô đau lòng khôn nguôi.

“Mộ Thi, cậu đối tốt với tớ, kiếp sau tớ báo đáp.” Trang Tử Ngang lặng lẽ chăm chú nhìn dòng nước trước mắt.

“Nếu…nếu cậu thật sự mất, lúc cậu ấy tìm tớ, tớ nên nói kiểu gì?” Lâm Mộ Thi rưng rưng nước mắt.

“Giúp tớ nói cho cậu ấy hiểu, từ trước đến nay tớ đều không thích cậu ấy, tớ học giỏi như vậy, tất nhiên bỏ lại nơi này, chạy theo tiền đồ rồi.” Giọng Trang Tử Ngang nghẹn ngào.

“Thực lòng muốn tàn nhẫn thế à?”

“Thế có lẽ cậu ấy sẽ buồn vài ngày, dù sao cũng đỡ hơn buồn cả đời.”

Một trận gió thổi tới, thổi gợn sóng.

Nước sông chảy xiết hơn, đập vào trụ cầu, tiếng vọng dưới gầm cầu tựa như tiếng nức nở khẽ khàng.

Dòng nước dường như cũng đang r3n rỉ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back