Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc

Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 65: Con có thể tha thứ cho nó chứ



“Con trai, tớ mới dậy, lập tức tới ngay, cậu muốn ăn gì?” Lý Hoàng Hiện gọi cho Trang Tử Ngang.

Cậu chỉ ngủ đúng 6 tiếng, hơn nữa ngủ cực kì chập chờn.

Rất sợ tỉnh lại, sẽ không còn được gặp anh em tốt nhất.

Lúc nói chuyện, phải cố gắng kiềm chế nỗi buồn.

“Tớ muốn ăn khoai tây chiên ngoài trường, bảo dì bỏ nhiều ớt, với cả coca lạnh.” Trang Tử Ngang trả lời.

“Cậu điên à? Vừa cay vừa lạnh.” Lý Hoàng Hiên lo cho sức khỏe của Trang Tử Ngang.

“Tớ không này cái này, thì sống được thêm hả?” Trang Tử Ngang cười khổ.

Cậu tuân theo lời dặn của bác sĩ, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy.

Đầu dây bên kia, rơi vào trầm mặc một khoảng dài.

Qua hồi lâu, mới truyền đến một tiếng.

“Tớ mua cho cậu, cậu chờ đấy.”

“Nếu ngang qua hiệu sách, giúp tớ mua truyện cười thiếu nhi, bản có chú âm* í, sâu sắc quá tớ đây đọc không hiểu.” Trang Tử Ngang dặn dò.

*Chú âm phù hiệu hay chú âm, cũng được gọi là Bopomofo ở phương Tây là một loại chữ viết dùng để ký hiệu cách phát âm các chữ Hán trong tiếng Quan Thoại (theo wikipedia). Mấy chương trước t nhầm cái này với bính âm (pinyin)

Tất cả thứ này, đều liên quan đến kỷ niệm với Tiểu Hồ Điệp.

Lúc màn đêm buông xuống, Lý Hoàng Hiên tới phòng bệnh, cầm trong tay khoai tây và coca Trang Tử Ngang mong ngóng da diết.

Trang Tử Ngang sợ Lâm Mộ Thi về muộn quá không an toàn, liền sớm giục cô trở về.

Lâm Mộ Thi đồng ý, sáng lại thay ca với Lý Hoàng Hiên.

Trang Tử Ngang dựa vào đầu giường, vui vẻ ăn khoai tây, vẫn là hương vị thân quen.

“Ăn ngon không?” Lý Hoàng Hiên gắng cười gượng.

“Ăn ngon muốn khóc.” Trang Tử Ngang đáp.

Một giọt nước mắt, chảy xuống từ khóe mắt.

Kế tiếp cậu giải thích cho Lý Hoàng Hiên: “Đây là vào hôm tớ quen cậu ấy, cùng ăn.”

Lý Hoàng Hiên rưng rưng: “Tớ sợ gặp phải cậu ấy ở trường lắm, bởi tớ diễn không giỏi, dễ làm lộ.”

Tới bây giờ, cậu đã hoàn toàn thấu hiểu dụng tâm của Trang Tử Ngang.

Tình yêu cuối cùng, là buông tay.

“Đừng nói cho sự thật cậu ấy, cậu ấy sẽ không hận tớ cả đời đâu, cùng lắm hận hai tuần, liền quên sạch thằng tra nam này.”

“Trang Tử Ngang, cậu con mẹ nó đúng là vĩ đại.” Lý Hoàng Hiên vừa khóc vừa mắng.

Đọc , đọc , rốt cuộc vẫn không cảm động bằng câu chuyện tình buồn của người bên cạnh.

Hóa ra yêu một người, có thể vô tư đến thế.

Trang Tử Ngang đáp: “Thật ra tình yêu của bố mẹ cậu, mới thật sự vĩ đại.”

Con người khi còn trẻ, vì niềm yêu thích nhất thời, rầm rầm rộ rộ, là chuyện rất dễ dàng.

Bên nhau trọn đời, không thể tách rời, trái lại vô cùng khó khăn.

Trang Tử Ngang dặn thêm: “Chờ sau này cậu có con, nhất định phải yêu nó thật thật nhiều, bởi lẽ cậu chưa từng xin phép mang nó tới thế giới này, đừng để nó thất vọng.”

Nhằm xoa dịu nỗi buồn, Lý Hoàng Hiên cố nở nụ cười: “Nếu tớ có con trai, gọi nó là Lý Tử Ngang nha?”

Trang Tử Ngang kiên quyết phản đối: “Không được, cùng lắm chữ “Ngang” thôi, dùng cả hai chữ, tớ thành con trai cậu thật mất.”

“Nếu cậu khỏi bệnh, sau này sinh con đặt là Trang Hoàng Hiên, tớ cũng chả ý kiến đâu.” Lý Hoàng Hiên buồn bã nói.

“Đợi tớ chết rồi, cậu nhớ giữ lại tập đề ôn thi tuyển của tớ, coi như tớ tặng quà cho con trai cậu trước.”

“Tớ mẹ nó thay nhóc cảm ơn cậu.”

Trong phòng bệnh, hai cậu thiếu niên lúc khóc lúc cười.

Cười rồi lại khóc.

Tình bạn như vàng, sáng lấp lánh.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộ Thi đến phòng bệnh.

Dựa theo căn dặn của Trang Tử Ngang, mua cho cậu tào phớ mặn.

Thoạt nhìn, gia vị bên trong khá giống nhau, nhưng ăn một ngụm, lại phát hiện mùi vị khác biệt.

Loại sa tế mà Tiểu Hồ Điệp dùng ấy, hương vị độc nhất vô nhị.

Lý Hoàng Hiên không chịu trở về, nhất quyết đòi ở tới trưa.

Ba người bèn ngồi tán gẫu.

Trang Tử Ngang kể truyện cười nhảm nhí tối qua ra, chọc hai người cười ha hả.

Cái thằng Lý Hoàng Hiên này, quả nhiên diễn xuất dở tệ, cười vô cùng giả.

Lâm Mộ Thi thì đỡ hơn nhiều, rõ ràng chẳng buồn cười chút nào, vẫn có thể cười rất tự nhiên, tuyệt đối không khoa trương, có tiềm lực làm diễn viên.

Trang Tử Ngang cực kì cảm động, hiếm khi bọn họ hao tâm tốn sức làm cậu vui vẻ như vậy.

Nhanh tới trưa, Trang Văn Chiêu lại qua.

Lúc này, ông còn dẫn theo Tần Thục Lan và Trang Vũ Hàng.

Chứng kiến cảnh một nhà ba người này, nụ cười trên mặt Trang Tử Ngang lập tức biến mất.

Cậu thật sự không có tâm trạng thưởng thức kịch.

Lý Hoàng Hiên trực tiếp thẳng thắn nói: “Các người tới làm gì?”

Trang Văn Chiêu vốn định nổi giận, nhưng cố gắng nhẫn nại, cười: “Chú đến thăm Tử Ngang, một lúc rồi đi.”

“Không làm từ sớm đi? Giờ giả vờ giả vịt.” Lâm Mộ Thi chế giễu.

Tối qua, Trang Văn Chiêu nổi trận lôi đình ở nhà.

Tần Thục Lan Và Trang Vũ Hàng biết được từ miệng ông, Trang Tử Ngang mắc bệnh nan y, chẳng còn sống bao lâu.

Thú thật, mẹ con họ chả có tí tình cảm gì với Trang Tử Ngang.

Thậm chí về mặt khách quan, không có Trang Tử Ngang, cũng là điều tốt đối với họ.

Suy cho cùng tương lai cũng bớt đi một người tranh gia sản.

Có điều vì chiều theo cảm xúc của Trang Văn Chiêu, họ vẫn cần giữ ý một chút.

Tần Thục Lan cầm bình giữ nhiệt, giở giọng dịu dàng: “Tử Ngang, dì làm cho con vài món ngon, con dưỡng bệnh cho tốt.”

Trang Tử Ngang mỉm cười: “Dì Tần, cảm ơn.”

Tần Thục Lan cũng biết rõ Trang Tử Ngang chỉ giả bộ, liếc Trang Văn Chiêu, xoay người sang chỗ khác, không nói gì thêm.

Trang Văn Chiêu kéo Trang Vũ Hàng qua, ra lệnh: “Xin lỗi anh trai con đi.”

Trên mặt Trang Vũ Hàng, hẵng còn vết máu bầm.

Chắc hẳn tối qua, ăn đòn không nhẹ.

Cậu gượng gạo nói: “Anh, xin lỗi, em… trước đây em cư xử với anh không tốt, em… hiện tại em biết lỗi rồi…”

“Được rồi được rồi, em có thể đọc nháp trôi trẩy rồi mới đến không?” Trang Tử Ngang không nhịn được xen ngang.

Diễn kịch còn chả ra hồn, cậu không cần xin lỗi có lệ thế này.

Trang Vũ Hàng rụt rè nhìn Trang Văn Chiêu trừng mắt, muốn biết đã đạt yêu cầu chưa.

Trang Văn Chiêu lạnh mặt, ý bảo tiếp tục.

“Anh, em thật sự biết lỗi rồi, anh phải dưỡng bệnh thật tốt, mau chóng khỏe lại, cùng đoàn tụ với chúng em…”

Trang Vũ Hàng đành cắn răng, tiếp tục nói trái lương tâm.

Cậu càng cố gắng ra vẻ chân thành, Trang Tử Ngang lại càng phát ớn.

Ai muốn nghe đống xàm xí này của mày chứ?

Chờ Trang Vũ Hàng lắp bắp diễn xong, Trang Văn Chiêu dịu dàng hỏi: “Tử Ngang, em trai con biết lỗi rồi, con tha thứ cho nó nhé?”

Trang Tử Ngang khẽ lắc đầu: “Tha thứ hay không chẳng quan trọng, sau khi con mất rồi, bố dạy lại nó cho tốt đi!”

So với mẹ con nhà kia, dẫu sao Trang Văn Chiêu và Trang Tử Ngang cũng là cha con ruột thịt, ông có phần thành thật hơn.

“Tử Ngang, tối qua bố suốt đêm không ngủ nổi, bố thực sự biết lỗi rồi.”

“Do bố chưa đủ quan tâm con, chưa làm tròn trách nhiệm của người bố.”

“Có đứa con trai xuất sắc nhường này, bố thực sự cảm thấy rất hãnh diện.”

“Bây giờ con cái gì cũng không cần, chỉ hy vọng con có thể tha thứ cho bố.”



Nghe Trang Văn Chiêu khóc lóc kể lể, Trang Tử Ngang vẫn không biến sắc như cũ.

Bố không làm từ sớm đi?

Nay lại cầu xin tha thứ, không phải bởi vì tình thương, mà là sợ cắn rứt lương tâm thôi.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 66: Không được tự do, chi bằng chết



“Bố, các người rốt cuộc có thể ra ngoài được không? Con chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.” Trang Tử Ngang hận không thể đứng dậy đuổi.

“Không được, nếu con không tha thứ cho bố, thì bố không đi đâu.” Thái độ Trang Văn Chiêu kiên quyết.

Trang Tử Ngang thuận tay chỉ vào Trang Vũ Hàng: “Vậy được, bố tát nó một cái.”

“Hả? Em xin lỗi anh rồi, anh đừng quá đáng!” Trang Vũ Hàng nhảy dựng lên.

Trang Văn Chiêu chẳng buồn đếm xỉa, tối qua đã đánh Trang Vũ Hàng một trận ra trò, cái tát này chả đáng là bao.

Ông xách Trang Vũ Hàng như xách gà con, vung tay tát mạnh.

Vì để Trang Tử Ngang hết giận, ông dùng lực không nhỏ.

Tiếng bạt tai vang dội, khiến ai nghe cũng rùng mình.

Trang Vũ Hàng òa khóc lớn, gương mặt hiện rõ dấu tay.

Tần Thục Lan vội vã nhào tới, ôm lấy con trai.

Ánh mắt nhìn về phía Trang Tử Ngang, mang theo oán giận.

“Mau đưa nó ra ngoài đi, con nghe nó khóc mà nhức đầu.” Trang Tử Ngang phất phất tay.

Tần Thục Lan bèn nhanh chóng ôm Trang Vũ Hàng đi, rất sợ Trang Tử Ngang lại đòi hỏi yêu cầu gì đó quá đáng.

Dấu tay trên mặt đứa con trai bảo bối, khiến lòng bà đau nhức nhối.

Trang Tử Ngang nhìn sang hướng Trang Văn Chiêu: “Bố, sau khi con chết, bố cứ đem tro cốt của con bố trí tạm chỗ nào đấy, đợi mai này nói cho ông bà nội rồi, thì mang về làng Nam Hoa chôn trên núi, con muốn mỗi năm đều được ngắm hoa đỗ quyên.”

Trang Văn Chiêu nước mắt giàn giụa: “Được, bố nhất định làm được.”

“Vậy bố cũng đi đi, đến lúc ấy con bảo Lý Hoàng Hiên thông báo cho bố.” Trang Tử Ngang quay mặt qua chỗ khác.

“Khoảng thời gian cuối cùng này, con vẫn không muốn ở bên bố à?”

“Không muốn.”

Trang Tử Ngang không chút do dự trả lời, khiến tia hy vọng cuối cùng của Trang Văn Chiêu cũng vụt tắt.

Ông há miệng, rốt cuộc không nói gì thêm, hậm hực rời khỏi phòng bệnh.

Bất kể làm cái gì cũng đều phí công, ông không thể nào nhận được sự tha thứ của Trang Tử Ngang.

Bấy giờ, Từ Tuệ giống như phát điên lao vào phòng bệnh: “Con trai, con trai của tôi!”

Bà vừa nhận được điện thoại từ Trang Văn Chiêu, liền lập tức xin nghỉ, bất chấp chạy về.

Y hệt chồng cũ, bà cũng cực kì hối hận và tự trách.

Nếu mình không mải mê công việc, quan tâm con nhiều hơn tí, có lẽ nó sẽ không mắc căn bệnh đáng sợ nhường này.

“Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, con không trách mẹ.” Đôi mắt Trang Tử Ngang nhòe nước.

“Tử Ngang, sao con không nói với mẹ sớm hơn?” Nước mắt Từ Tuệ rơi như mưa.

“Con suýt đã định nói cho mẹ biết, nhưng vẫn nhịn được, nếu mẹ bỏ việc để chăm sóc con, sau này ai sẽ chăm sóc mẹ?” Trang Tử Ngang lấy tay lau nước mắt trên mặt mẹ.

Lúc ấy Từ Tuệ mới hiểu, ngày đó Trang Tử Ngang giữ bà ở lại ăn bánh gato, chính là muốn nói chuyện này cho bà biết.

Thế mà bà lại keo kiệt vài phút cũng không nguyện cho nó.

Hai mẹ con chỉ còn biết ôm nhau khóc, chẳng thể làm gì hơn.

Sau khi cảm xúc tạm bình ổn, Trang Tử Ngang nói với Lý Hoàng Hiên: “Con trai, cậu giúp tớ làm thủ tục xuất viện đi, nằm mãi chỗ này, chả khác nào người chết.”

Lý Hoàng Hiên lo lắng: “Hay cậu cứ quan sát hai ngày đã?”

Trang Tử Ngang cố chấp: “Không được tự do, chi bằng chết.”

Ngày mai là thứ Hai rồi, Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi phải tới trường.

Ban ngày dài như vậy, ngay cả một người nói chuyện cũng không có, nghĩ đến liền làm cậu khó thở.

Lý Hoàng Hiên trao đổi ánh mắt với Lâm Mộ Thi, cuối cùng gật đầu đồng ý.

“Thôi được, lát tớ dẫn cậu ra ngoài ăn ngon.”

Sau khi xuất viện, Trang Tử Ngang báo cho Từ Tuệ, muốn ở bên bạn trước, tối mới về nhà.

Từ Tuệ rưng rưng chấp thuận, giờ phút này, chỉ có thể đáp ứng mọi đề nghị của con trai.

Bà đã xin phép cơ quan nghỉ dài hạn, những ngày kế tiếp, sẽ luôn ở bên con trai.

Ba người ghé qua phố ăn vặt ngoài trường ăn nướng, Trang Tử Ngang gọi hai chai bia.

“Con trai, bọn mình vẫn nên tiết chế xíu, đừng uống rượu nhé?” Lý Hoàng Hiên dùng giọng điệu thương lượng.

“Nhớ lần trước tớ từng nói với cậu, môi nữ sinh vị bia không?” Trang Tử Ngang nói.

“Cái gì vị bia?” Lâm Mộ Thi tò mò.

Trang Tử Ngang bật cười, kể việc mình bị cướp nụ hôn đầu ra.

Lý Hoàng Hiên và Lâm Mộ Thi nghe xong, lúc đầu còn thấy hơi buồn cười.

Nghĩ kỹ hơn tí, lại có chút xót xa.

Hóa ra bất cứ khi nào, cậu cũng nhớ Tiểu Hồ Điệp.

Vậy mà bản thân thà rằng đau chết, chứ không chịu đi gặp cô.

Trang Tử Ngang tửu lượng rất kém, cố tình chuốc say mình.

Sau khi say, có thể thấy cô trong mơ.

Trang Chu Mộng Điệp!

Thứ Hai, Trang Tử Ngang cầu xin Từ Tuệ, cho phép đến trường học.

Mẹ con đối diện nhau, chỉ toàn khóc với khóc, cậu thích ở cùng bạn bè hơn.

Tiết không thích thì trốn, nằm phơi nắng bên bồn hoa, ngửi mùi thơm của dạ lan hương.

Nhìn tán ngân hạnh phía xa, thỉnh thoảng bị gió thổi rụng vài chiếc, hóa thành bươm bướm.

Đặng Hải Quân đang chuẩn bị thi đấu vật lí, thường hay cầm đề, tìm Trang Tử Ngang thảo luận.

Đầu thằng này thật thiếu dây thần kinh.

Thân hình Trang Tử Ngang gầy đi rõ rệt, cậu lại chả phát hiện tí nào, cả đầu đều là kiến thức vật lí cao siêu khó hiểu, luôn có thể hỏi mấy vấn đề quái lạ.

Có điều Trang Tử Ngang rất hiểu Đặng Hải Quân, chưa từng nghi ngờ tình bạn giữa họ.

Trái lại còn khá thích đi cùng cậu, chí ít cậu coi mình như người bình thường.

Thời gian thấm thoát, hoa nở hoa tàn.

Các bạn học đều mong sớm tốt nghiệp một chút, mau mau trưởng thành.

Chỉ có Trang Tử Ngang, đang nghênh đón bản án tử.

Tôi từng nhặt được một tia sáng, rồi lúc hoàng hôn lại trả về mặt trời.

Chớp mắt đã tới thứ Tư, tiết đầu buổi sáng, chính là môn toán đáng ghét.

Trang Tử Ngang nằm trên bồn hoa ngủ bù, trong lúc mơ màng, ngửi được một mùi hương thiếu nữ đặc biệt.

“Tiểu Hồ Điệp!”

Cậu bỗng mở mắt, thấy là Lâm Mộ Thi, lập tức giả vờ bình tĩnh nhắm mắt lại.

Lâm Mộ Thi ngồi xuống cạnh cậu, thở dài: “Nếu nhớ cậu ấy như vậy, chi bằng tớ cùng cậu đến tòa phía Tây một chuyến, biết đâu có thể gặp được?”

“Gặp được thì sao?” Giọng Trang Tử Ngang buồn rầu.

“Mấy ngày qua tớ cứ luôn nghĩ, cậu tự hành hạ bản thân thế này, tất nhiên vì muốn tốt cho cậu ấy, nhưng cậu đã từng nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy chưa?” Lâm Mộ Thi nói.

“Cảm nhận của cậu ấy?” Trang Tử Ngang khó hiểu.

“Nếu là người tớ yêu, chỉ còn sống được một tháng, tớ chắc chắn sẽ bất chấp hết thảy, làm bạn với anh ấy cả ngày lẫn đêm, ở khoảng thời gian cuối cùng, dành tất cả tình yêu cho anh ấy.” Lâm Mộ Thi lấy dũng khí, nói ra ý kiến dưới đáy lòng.

Nói rồi, nước mắt của cô lại tuôn rơi.

“Trang Tử Ngang, tớ không hy vọng cậu rời đi trong tiếc nuối.”

“Không, cậu đừng nói nữa, tớ không muốn nghe.”

Trong lòng Trang Tử Ngang, vô cùng rối ren.

Cậu quá khát khao nhìn thấy Tiểu Hồ Điệp.

Rất sợ Lâm Mộ Thi nói thêm gì đó, ý chí của bản thân sẽ lung lay.

Lâm Mộ Thi quay lại lớp, bưng bể cá thủy tinh hình tròn kia tới, hai chú cá vàng bên trong, vô lo vô nghĩ mà bơi lội như cũ.

“Tớ nghĩ rồi, bây giờ sẽ đi trả hai chú cá vàng này cho cậu ấy, nếu cậu ấy chẳng quan tâm, thì tớ giúp cậu giấu kín suốt đời, nếu cậu ấy vẫn thích cậu, thì nên nói cho cậu ấy biết sự thật.”

Trang Tử Ngang hoảng hốt: “Không được, cậu đừng làm loạn.”

“Tớ thăm dò thái độ của cậu ấy trước, được không?”

Lâm Mộ Thi đã quyết, cô nghĩ nếu mình là Tiểu Hồ Điệp, cũng không muốn bị lừa cả đời.

“Đừng, Mộ Thi, cậu quay lại.”

Lâm Mộ Thi ngoảnh mặt làm ngơ, bưng bể cá, dứt khoát bước lên cầu thang thông qua tòa phía Tây.

Hiện tại cơ thể Trang Tử Ngang yếu ớt, căn bản không đuổi kịp cô.

Lòng cậu rối như tơ vò.

Tiểu Hồ Điệp, cậu còn yêu tớ chứ?
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 67: Không phải đàn em mà là đàn chị



10 phút ra chơi, không đủ để đi hết tòa phía Tây.

Lâm Mộ Thi tình nguyện trốn một tiết, để đi giúp Trang Tử Ngang hỏi rõ.

Cô thật sự không muốn Trang Tử Ngang rời đi trong tiếc nuối.

Trang Tử Ngang ôm tâm trạng thấp thỏm, ngơ ngác ngồi bên bồn hoa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái cầu thang kia.

Khoảng chừng qua 20 phút, Lâm Mộ Thi cuối cùng cũng trở về.

Trên tay cô, vẫn là chiếc bể cá như trước.

Trang Tử Ngang nhẹ nhõm: “Cậu ấy nhất định hận tớ chết rồi, không chịu nhận phải không?”

Nhưng Lâm Mộ Thi lắc đầu, trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi.

“Rốt cuộc làm sao thế? Cậu gặp cậu ấy không?” Trang Tử Ngang sốt ruột truy hỏi.

“Tớ sang lớp 23, bọn họ bảo tớ, lớp không có học sinh tên Tô Vũ Điệp.” Lâm Mộ Thi trả lời.

Trang Tử Ngang nghe vậy, kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

“Sao có thể?”

Lần trước thầy Lý Tuấn Nam đặc biệt đến, tự xưng là chủ nhiệm lớp Tiểu Hồ Điệp, hàn huyên với Trang Tử Ngang trên sân thượng hồi lâu.

Chữ kí của ông, giống y chang trên giấy xin nghỉ của Tiểu Hồ Điệp.

Lớp 23 sao có thể không có Tô Vũ Điệp?

Nhất định có chỗ nào đó nhầm lẫn.

Trang Tử Ngang bước chân lên cầu thang, cậu muốn đích thân tới tòa phía Tây một chuyến.

Một nỗi bất an mãnh liệt, quanh quẩn trong lòng.

Lâm Mộ Thi bưng bể cá, chạy nhanh đuổi theo: “Chờ tớ với.”

Hai người vốn từng học ở tòa phía Tây, đã quen với đường đi, leo dọc cầu thang tầng một, suôn sẻ đến cuối tầng năm, tìm thấy bảng hiệu lớp 23.

“Ban nãy tớ cũng tới đây.” Lâm Mộ Thi chỉ vào cửa lớp.

Lúc này vừa khéo tan học, tốp năm tốp ba học sinh, đùa nghịch trên hành lang.

Trang Tử Ngang tùy tiện tìm một nữ sinh: “Chào em, giúp anh gọi bạn Tô Vũ Điệp lớp em nhé.”

Vẻ mặt nữ sinh kia mông lung: “Lớp bọn em không có ai tên vậy.”

Trang Tử Ngang kinh ngạc nhìn Lâm Mộ Thi.

Lâm Mộ Thi nhún vai: “Nói cậu rồi mà, cậu còn không tin.”

Trang Tử Ngang lại hỏi một nam sinh, vẫn nhận được câu trả lời tương tự.

Lớp 23, không có Tô Vũ Điệp.

“Thầy Lý chủ nhiệm lớp các em đâu? Anh đi hỏi thầy ấy.” Trang Tử Ngang nghĩ đến Lý Tuấn Nam.

“Chủ nhiệm lớp bọn em họ Vương.” Nam sinh kia khẽ khàng đáp.

Trang Tử Ngang lui lại nửa bước, suýt chút nữa đứng không vững.

Cậu cảm giác mình lạc vào màn sương mù dày đặc, không tìm được phương hướng.

“Khối các em có thầy nào tên Lý Tuấn Nam không?” Trang Tử Ngang đứng bên bờ vực sụp đổ.

“Có ạ, thầy ấy là chủ nhiệm lớp 17.” Nam sinh trả lời.

Trang Tử Ngang thở ra một hơi dài.

Nếu lại không có, cậu nhất định cho rằng mình trúng tà.

Xem ra Tiểu Hồ Điệp lần đầu tiên đã nói dối, nói lớp 17 thành lớp 23.

Hai người men theo cầu thang, đi tới tầng bốn.

Trang Tử Ngang dừng bước: “Hay là cậu đi tìm cậu ấy đi, tớ biết cậu ấy bình an là được rồi.”

Lâm Mộ Thi gật đầu, bưng bể cá đi tìm lớp 17.

Chẳng mấy chốc, lần thứ hai cô quay về với vẻ mặt sững sờ: “Lớp 17 cũng không có học sinh tên Tô Vũ Điệp.”

Trang Tử Ngang sắp phát điên rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Cậu chạy tới bên ngoài lớp 17, gọi một bạn học: “Xin hỏi thầy Lý Tuấn Nam ở đâu?”

Đối phương chỉ phía cuối hành lang: “Thầy Lý ở văn phòng.”

Cửa văn phòng đang mở, Trang Tử Ngang nhanh chóng bước đến, nháy mắt liền thấy bóng lưng Lý Tuấn Nam.

Mang theo nỗi hồi hộp, cậu gõ cửa.

Lý Tuấn Nam xoay người, nhận ra Trang Tử Ngang, mỉm cười nói: “Bạn học Trang, sao em tới tòa phía Tây thế?”

Trang Tử Ngang đi thẳng vào vấn đề: “Em đến tìm Tô Vũ Điệp.”

Lý Tuấn Nam ngạc nhiên đáp: “Em nói cái gì? Em đến tìm Tô Vũ Điệp?”

Trang Tử Ngang lớn tiếng: “Thầy là chủ nhiệm lớp của cậu ấy, em đến đây tìm cậu ấy, có gì kỳ lạ ạ?”

Lý Tuấn Nam không trả lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trang Tử Ngang.

Trong mắt Trang Tử Ngang tràn ngập hy vọng, cũng đầy rẫy nghi hoặc.

Văn phòng rơi vào khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, bầu không khí dường như đông lại.

Một lúc lâu sau, Lý Tuấn Nam mới nói: “Thầy đúng là chủ nhiệm lớp Tô Vũ Điệp, nhưng con bé là học sinh năm ngoái của thầy.”

“Học sinh năm ngoái?” Trang Tử Ngang không hiểu ý này.

“Năm ngoái thầy ở tòa phía Đông, theo lứa Tô Vũ Điệp tốt nghiệp, đương nhiên năm nay về lại tòa phía Tây dạy học sinh mới.” Lý Tuấn Nam cảm thấy lời giải thích ấy hơi dư thừa.

Thầy cô nào chả như vậy, ba năm một lần, luôn tuần hoàn.

Nhưng lời giải thích bình thường sơ sài trên, Trang Tử Ngang nghe xong, lại như tiếng sấm giữa trời quang, khiến toàn thân tê dại.

“Thầy Lý, ý thầy là, Tô Vũ Điệp không phải đàn em của em, mà là đàn chị trên một khóa ạ?”

Lý Tuấn Nam gật đầu: “Ừ! Chẳng lẽ em không biết?”

“Năm ngoái thầy chủ nhiệm lớp nào?”

“Lớp 23.”

Sốc, hoang mang, sợ hãi, nhiều loại cảm xúc đồng thời ập đến.

Ngực Trang Tử Ngang đau đớn một hồi, loạng choạng ngã sang một bên.

Lâm Mộ Thi nhanh tay, vội vàng đỡ lấy cậu.

Nước mắt Trang Tử Ngang, từng giọt rơi xuống.

Hóa ra Tiểu Hồ Điệp nói thật, cô chính là học sinh lớp 23, nhưng cô lớn hơn Trang Tử Ngang một khóa.

“Vậy lẽ ra cậu ấy đã tốt nghiệp rồi, sao em vẫn gặp được cậu ấy?” Trang Tử Ngang hết sức hoảng hốt.

“Không phải năm ngoái hoặc năm kia em mới quen nó hả?” Lý Tuấn Nam bất ngờ hỏi.

“Em quen cậu ấy tầm một tháng trước.” Trang Tử Ngang thì thào trả lời.

“Không thể nào!” Lý Tuấn Nam lập tức đứng dậy, mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Lần trước trên sân thượng, tuy bọn họ nói về Tô Vũ Điệp, nhưng chưa bao giờ đề cập tới mốc thời gian.

Lý Tuấn Nam cho rằng, Trang Tử Ngang ghi tên Tô Vũ Điệp vào bài thi, là nhớ đàn chị năm trước.

Trang Tử Ngang thì cho rằng, Tô Vũ Điệp là học sinh hiện tại của Lý Tuấn Nam, là đàn em nhỏ hơn mình hai khóa.

Tô Vũ Điệp trong miệng bọn họ, ở thời không khác nhau.

Lúc này, đầu Trang Tử Ngang rối như tơ vò.

Cậu không biết phải giải thích cho Lý Tuấn Nam thế nào, về sự việc kỳ lạ xảy ra với bản thân.

Lâm Mộ Thi cũng xém không thể tin vào tai mình.

Cô đã từng gặp Tiểu Hồ Điệp nhiều lần, bây giờ mới biết, căn bản Tiểu Hồ điệp không nên xuất hiện trong khuôn viên trường nữa.

Quá hoang đường!

“Thầy Lý, vậy thầy biết cậu ấy đang ở đâu không?” Trang Tử Ngang hỏi.

Sắc mặt Lý Tuấn Nam bi thương đáp: “Mùa xuân năm ngoái, con bé vẫn chưa tốt nghiệp, phải nghỉ học vì lý do sức khỏe, thầy cũng không gặp lại nó, có điều nghe nói…”

Khoảng dừng đúng lúc, khiến người ta hoang mang.

Trang Tử Ngang run rẩy cúi nhẹ: “Cảm ơn thầy, em biết rồi.”

Sau khi nói xong, dứt khoát xoay người rời khỏi văn phòng.

Khi xuống cầu thang, cậu bước hụt một cái, may nắm được tay vịn, không ngã nhào.

“Trang Tử Ngang, cậu cẩn thận chút.”

Lâm Mộ Thi một tay bưng bể cá, một tay định đỡ cậu, có phần khó khăn.

Trang Tử Ngang khóc hỏi: “Mộ Thi, cậu tin lời thầy Lý nói không?”

Lâm Mộ Thi mờ mịt đáp: “Tớ không biết, tớ không dám nghĩ.”

Đi tới quảng trường trước tòa nhà giảng đường, Trang Tử Ngang ngẩng nhìn trời xanh, trong đầu hiện lên một gương mặt.

Ông ấy chắc chắn có thể cho cậu đáp án.

“Mộ Thi, cậu về trước đi, tớ nhất định phải tìm được Tiểu Hồ Điệp.”
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 68: Nghìn lẻ một đêm



“Từ lần đầu tiên cậu nghe thấy bài hát này, là đã bước vào giấc mộng rồi.”

“Đợi sau khi cậu biết sự thật, tôi sợ cậu không chịu nổi.”

“Thiền thuế trần ai ngoại, điệp mộng thủy vân hương.”



Giọng nói lão già lừa đảo Trương Bán Tiên kia, không ngừng vang lên bên tai Trang Tử Ngang.

Hóa ra những thứ điên điên khùng khùng, trên trời dưới biển này, chẳng phải lời nói nhảm nhí.

Đi tới trạm xe buýt trước cổng trường, chờ chuyến số 19 qua, Trang Tử Ngang bước lên.

Khoảng thời gian này, trên xe không có mấy khách, còn đầy chỗ trống.

Cậu tùy tiện chọn một chỗ gần cửa sổ, khá gần tài xế.

Tài xế bỗng cất tiếng: “Nhóc con, tôi nhớ cậu từng hỏi tôi về một cô gái mặc sơ mi trắng váy xanh.”

Trang Tử Ngang kinh ngạc hỏi: “Bác gặp cậu ấy rồi ạ?”

“Cách đây mấy ngày, chắc là thứ sáu tuần trước.”

“Lúc cô bé lên xe, khóc cực kì đau lòng, mọi người trên xe đều không khuyên nổi.”

“Cô gái xinh đẹp như vậy, ai lại nhẫn tâm làm nó tổn thương thế trời?”

“Đúng rồi, khi ấy nó ngồi ở trên cái chỗ cậu đang ngồi đấy.”



Nghe tài xế nói, Trang Tử Ngang nước mắt giàn giụa, ruột gan đứt thành từng khúc.

Cậu không dám nghĩ tới, Tiểu Hồ Điệp vượt qua hôm ấy kiểu gì.

Cậu nhất định hận chết tớ nhỉ!

Nhân lúc dừng đón trả khách, tài xế lén liếc trộm Trang Tử Ngang, trong lòng tự nhủ.

Sao một đứa con trai, còn khóc ghê hơn cả cô bé kia chứ?

Đến điểm cuối Tiêu Dao Cung, Trang Tử Ngang hốt hoảng bước xuống xe, bước chân có vẻ hơi loạng choạng.

Cây bồ đề bên ngoài đạo quán, xanh tươi mơn mởn như trước.

Bước qua sơn môn, cậu đi thẳng tới gian điện nhỏ nơi lần đầu gặp Trương Bán Tiên.

Đồ lừa đảo này đang xem chỉ tay cho một cô gái trẻ, vuốt v e bàn tay trắng nõn nhỏ bé của người ta, đôi mắt ánh lên tia sáng, vẻ mặt bỉ ổi.

Trương Bán Tiên liếc mắt nhìn Trang Tử Ngang: “Tôi tưởng cậu phát bệnh chết rồi, không đến nữa.”

Trang Tử Ngang kích động hét lớn: “Nói cho cháu biết, Tiểu Hồ Điệp ở đâu?”

“Xuỵt, trong đạo quán cấm lớn tiếng gây ồn, cậu chờ tôi làm ăn đã.”

Trương Bán Tiên bỏ Trang Tử Ngang sang một bên, tiếp tục vuốt v e bàn tay mềm mại.

Miệng toàn lời điêu ngoa, nửa thật nửa giả.

Qua hồi lâu, cô gái kia mới trả tiền, vui vẻ rời đi.

Trương Bán Tiên cất gọn tiền mặt xong, duỗi người, đưa mắt nhìn Trang Tử Ngang.

“Cậu biết rồi?”

Trang Tử Ngang sớm đã đợi mất hết kiên nhẫn, bèn vội hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

“Lần đầu tiên cậu đến đạo quán, trên tay đeo sợi dây đỏ, tôi liền nhận ra, cậu chính là người năm ngoái Tiểu Hồ Điệp kể.”

“Năm ngoái?” Trang Tử Ngang sửng sốt không hiểu.

Lần đầu tiên là Lý Tuấn Nam, lần thứ hai là Trương Bán Tiên, bọn họ đều nhắc tới thời gian này.

Một giả thiết táo bạo, càng ngày càng rõ ràng.

Trương Bán Tiên chỉ cái ghế tre trước mặt: “Nhóc con, chuyện này hơi dài, hay cậu ngồi xuống nghe đi!”

Trang Tử Ngang ngồi thẳng tắp, hai mắt chăm chú nhìn Trương Bán Tiên.

Hô hấp dồn dập, tim đập mãnh liệt.

Trương Bán Tiên chậm rãi mở miệng, cho cậu biết sự thật, nói liền tù tì.

Nơi Tiểu Hồ Điệp sinh ra, là trấn Thu Thủy, cách Tiêu Dao Cung khoảng 5km.

Bố mẹ mất từ nhỏ, sống nương tựa vào bà nội, vất vả sống qua ngày.

Năm 15 tuổi ấy, trong cơ thể cô bị phát hiện ra tế bào ung thư.

Suốt ba năm sau đó, vẫn thường làm bạn với thuốc men, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà.

Đến khi 18 tuổi, bệnh tình hoàn toàn chuyển biến xấu, thuốc và kim tiêm cũng chẳng cứu nổi.

Bác sĩ chính kết luận, cô chống đỡ được tối đa nửa năm.



Những việc tương tự, lần trước ở trên sân thượng, thầy Lý Tuấn Nam đã nói với Trang Tử Ngang.

Nhưng lúc đấy ông chưa nói, bệnh Tiểu Hồ Điệp nghiêm trọng cỡ này.

Hóa ra, cô cũng là người sắp chết.

“Mùa xuân năm ngoái, con bé tới Tiêu Dao Cung dâng hương, xin thần linh ban cho một nguyện vọng cuối cùng, chính là được ngắm tuyết rơi lần nữa, tuy nhiên con bé không chờ nổi đến mùa đông.”

“Vì dỗ nó vui, tôi nói nó biết trong đạo môn có khúc cúng tế tên , học xong có thể đi vào cõi mộng ngắm tuyết.”

“Chỉ là truyền thuyết thôi, đến giờ vẫn chưa ai làm được, tôi lấy ocarina để nó thổi một lần, coi như cho nó chút hy vọng.”

Tuy bình thường Trương Bán Tiên trông không quá đứng đắn, nhưng hiện tại nói chuyện, lại vô cùng nghiêm túc.

Hai mắt đầy nếp nhăn, hơi phiếm hồng.

Trang Tử Ngang đã loáng thoáng đoán được phần nào.

Cái này quả thực là việc hoang đường.

“Tôi chỉ muốn cho con nhóc kia một tia hy vọng, cố tình lừa nó chỉ có thể nghe một lần, nếu nghe một lần mà học được, thì chứng tỏ nó hữu duyên.” Trương Bán Tiên buồn bã.

“Bác không ngờ, cậu ấy chính là một thiên tài âm nhạc, nghe một lần liền nhớ đúng không?” Giọng Trang Tử Ngang khàn khàn.

Lần trước ở làng Nam Hoa, cậu đã thấy năng khiếu đặc biệt của Tiểu Hồ Điệp.

Mới nghe một lần, đã có thể hát lại toàn bộ giai điệu và lời ca.

Trương Bán Tiên gật đầu nói: “Sau đó nó rời đi, rất lâu không quay lại, tôi tưởng nó sẽ không nghĩ trò đùa này là thật.”

Trang Tử Ngang rơi nước mắt: “Kết quả cậu ấy thật sự học khúc , đến mùa đông ngắm tuyết…”

Nhớ dì bán khoai tây từng bảo, lần đầu bà thấy Tiểu Hồ Điệp, là ba tháng trước.

Khi ấy, vừa khéo là mùa đông.

Hóa ra dù hành thời gian thực sự tồn tại.

Tiểu Hồ Điệp từ năm ngoái, đã đến được hiện tại.

“Lúc cô bé tới Tiêu Dao Cung lần nữa, nói cho tôi biết nó đến một năm sau, tôi chỉ xem nó đang giỡn.”

“Nó cầu xin tôi một sợi dây đỏ cầu may, muốn tặng cho người mình thích.”

“Suốt một năm nay, kỳ thực tôi vẫn chẳng tin, cho rằng nó bị bệnh nên sinh ra ảo giác.”

“Thẳng đến vài ngày trước đó, tôi thấy sợi dây đỏ tôi tự bện trên tay cậu.”

Trương Bán Tiên cũng không phải đạo sĩ thực thụ, chỉ từng làm duy nhất một sợi dây đỏ, tay nghề có chút vụng về.

Khi ông thấy trên cổ tay Trang Tử Ngang, đeo sợi dây đỏ năm ngoái ông đưa cho Tiểu Hồ Điệp, lập tức liền đoán được đáp án.

Chàng trai trước mắt, chính là người Tiểu Hồ Điệp thích.

Trang Tử Ngang nhìn cổ tay trống trơn, nước mắt trào như suối.

“Tôi không biết con nhóc đi qua gặp cậu mấy lần, nhưng chắc chắn, sử dụng bài hát kia quá mức, sẽ gây tổn hại không thể hồi phục với cơ thể nó.”

“Lần cuối tôi nhìn thấy nó, nó khóc chết đi sống lại, tôi chưa từng thấy cô gái nào đau lòng đến vậy.”

“Nó nói với tôi, không bao giờ thổi bản nhạc đó nữa.”

Nói tới đây, Trương Bán Tiên đã kể hết tất thảy chuyện ông biết cho Trang Tử Ngang.

Ước nguyện ban đầu của ông, là cho thiếu nữ mắc bệnh nan y, một tia hy vọng đẹp đẽ.

Ai ngờ trời xui đất khiến, tạo nên một đoạn kỳ duyên.

Trang Tử Ngang không thể tin được, điều này xảy ra trên người mình.

Tiểu Hồ Điệp vừa chân thật, vừa mộng ảo như vậy.

“Bà lão bán đồ ăn vặt bên ngoài đạo quán, là bà nội Tiểu Hồ Điệp ạ?” Giọng Trang Tử Ngang run rẩy.

Trương Bán Tiên khẽ vuốt cằm, ánh mắt đầy thương cảm.

“Đạo trưởng, về sau Tiểu Hồ Điệp thế nào?”

“Cậu thật sự muốn tôi phải nói rõ ra à?”

Câu trả lời của Trương Bán Tiên, đánh tan tia vọng tưởng cuối cùng của Trang Tử Ngang.

Cậu đau lòng muốn gào thét, nhưng há miệng lại không thể phát ra tiếng.

Nước trong mắt, sớm đã khô cạn.
 
Mộng Điệp Trang Sinh - Cao Ngoạ Bắc
Chương 69: Khi đã qua rồi thuở lứa duyên



Trang Tử Ngang cuối cùng đã rõ, vì sao đến tối, gọi cho Tiểu Hồ Điệp, toàn không có sóng.

Bởi lẽ kỹ thuật truyền tin có hạn, không thể vượt qua thời không khác nhau.

Cô luôn mặc cùng một bộ quần áo, hoa đào bên tóc mai gần như không tàn, vô duyên vô cứ biến mất một khoảng.

Hết thảy, đều có nguyên do.

Giữa hai người bọn họ, thời gian cách tròn một năm.

Cũng cách hai giới âm dương.

Thứ sáu tuần trước, Tiểu Hồ Điệp hoàn toàn bị tổn thương, trở lại thế giới của mình, khóc lóc than thở với Trương Bán Tiên, không bao giờ thổi khúc nữa.

Tức là, cô cũng không bao giờ xuất hiện lại.

Cô đã mang theo nỗi bi thương và tuyệt vọng, đi qua chặng cuối cuộc đời.

Ngay cả cơ hội giải thích cũng chẳng còn ư?

Trang Tử Ngang hối hận chồng chất, cực kì đau khổ, đứng dậy loạng choạng, giống như người điên.

Trương Bán Tiên khuyên nhủ: “Cậu bình tĩnh chút, hiện tại bất kể cậu làm cái gì, đều vô ích.”

Trang Tử Ngang nhào tới trước mặt ông: “Đạo trưởng, nếu bác dạy cháu khúc , cháu có gặp lại cậu ấy được không? Bác mau dạy cháu với, bác mau dạy cháu với!”

Trương Bán Tiên lắc đầu: “Không thể, tôi không biết con bé đến bằng cách nào, trái lại tôi chưa từng thành công, hơn nữa quay về quá khứ và xuyên đến tương lai, là hai việc rõ ràng khác biệt.”

“Cháu mặc kệ, bác có thể cho cháu thử một lần không?”

“Vô dụng thôi, coi như cậu trở lại một năm trước, nó cũng không quen cậu, ngoài việc trừng mắt đứng nhìn cô nhóc chết, cũng chả làm được gì.”

Trương Bán Tiên thở dài thật sâu.

Trước kia ông từng nói với Trang Tử Ngang, từ lúc lần đầu nghe thấy bản nhạc ấy, đã bước vào giấc mộng, bây giờ chẳng muốn tỉnh lại.

Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết.

Trang Tử Ngang khổ sở cầu xin: “Bác dạy cháu được không? Cháu không còn thời gian nữa, chỉ muốn gặp cậu ấy một lần.”

Trương Bán Tiên không thể làm gì khác ngoài đi vào trong điện, tìm một quyển sách cổ ố vàng.

Đó chính là khúc phổ , bên trên toàn những ký hiệu ngoằn ngoèo, cùng nhiều đoạn văn cổ khó hiểu.

Trương Bán Tiên nói với Trang Tử Ngang, quyển sách này ông nhặt được ở điện Tam Thanh*.

*Tam Thanh là 1 trong 3 vị thần lớn nhất đạo giáo

Những ký hiệu trên mặt kia, chính là cách chép nhạc thời cổ đại.

Còn đoạn văn, là phần chú giải khúc phổ.

Trang Chu Mộng Điệp, Điệp Mộng Trang Chu.

Ông cũng chỉ hiểu đôi chút, nên mới trêu Tiểu Hồ Điệp, nói học được bản nhạc này, là có thể đến tương lai ngắm tuyết.

Ai ngờ, thế gian thật sự có sức mạnh thần kỳ như vậy.

Trương Bán Tiên lấy ocarina, đối chiếu với bản phổ rồi bắt đầu thổi.

La sol sol si do si la, sol la si si si si la si la sol…

Hai phút sau, ông buông ocarina: “Cậu thấy tôi xuyên không chưa?”

Trang Tử Ngang dùng sức véo bắp đùi, hi vọng đây chỉ là mơ.

Sau khi tỉnh lại, Tiểu Hồ Điệp đang ở trước mắt.

Đáng tiếc cảm giác đau đớn rõ ràng lại nói cho cậu biết, hết thảy đều là hiện thực.

Lúc này, lại có hai người phụ nữ trung niên cùng nhau tới, tìm Trương Bán Tiên xin quẻ.

Trên tay một trong hai người đó, cầm hai hộp bánh thanh đoàn.

Màu sắc xanh thẳm, cực kì quen thuộc.

“Xin hỏi bánh thanh đoàn này của các cô mua ở đâu ạ?” Trang Tử Ngang không kìm được mà hỏi.

“Ngay của bà cụ Tô bên ngoài, đồ ăn vặt bà ấy làm ngon lắm.” Người phụ nữ trung niên trả lời.

Trang Tử Ngang rầu rĩ hỏi: “Cô biết bà cụ ấy ạ?”

“Bà ấy rất nổi tiếng ở trấn Thu Thủy của bọn cô, hồi trẻ là một đại mỹ nhân, tay rất khéo.”

“Có điều bà vô cùng đáng thương, mất con trai con dâu từ sớm, già rồi đứa cháu gái duy nhất cũng mất.”

“Mới chưa đầy một năm, đã tiều tụy thành như vậy.”



Trang Tử Ngang không đợi đối phương nói xong, liền xông ra ngoài.

Tiểu Hồ Điệp từng nói, bà nội của cô gần như không có tóc bạc, cũng không có nếp nhăn, hai mắt long lanh có hồn.

Bây giờ biến thành thế này, thì ra chính là bởi vì nỗi đau mất đi cháu gái.

Bày sạp bán ăn vặt, cũng là do chữa bệnh cho Tiểu Hồ Điệp, tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, buộc phải chật vật duy trí phí sinh hoạt.

Trang Tử Ngang chạy ra sơn môn, phát hiện bóng lưng gù bên lề đường.

Tóc trắng xoá, gầy như que củi, tựa như ngọn đuốc chập chờn trong gió.

“Bà ơi, còn bánh thanh đoàn không ạ?” Trang Tử Ngang cố nén nỗi buồn.

“Còn lại phần cuối cùng, nhóc vận khí tốt thật đấy.” Bà nội Tô mỉm cười.

Ánh mắt bà đục ngầu, không nhớ được cậu thanh niên trước mặt.

Trang Tử Ngang đưa tiền, nhận lấy bánh thanh đoàn bà nội Tô giơ.

Cậu nhìn chăm chú hồi lâu, mới bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ.

Vị lá ngải thơm ngắt, chậm rãi lan khắp đầu lưỡi, nhân bên trong là đậu đỏ, ngọt mà không dính.

Hương vị quả nhiên giống y hệt nhau.

Trang Tử Ngang phát ra một tiếng rên khẽ khàng, khom người, khóc khàn cả giọng, toàn thân không ngừng run rẩy.

Bà nội Tô hoảng sợ, vội vã tới dìu cậu: “Cậu nhóc, cháu sao vậy?”

Trang Tử Ngang khóc không thành tiếng: “Bà ơi, lần cuối cùng cháu ăn thanh đoàn, là do Tiểu Hồ Điệp làm, chính là hương vị này…”

“Tiểu Hồ Điệp…”

Bà nội Tô lập tức sững người, đã lâu rồi bà chưa từng nghe cái tên này.

Sợ bà đau lòng, không ai dám nhắc lại.

“Cậu nhóc, cháu tên gì?”

“Cháu tên Trang Tử Ngang.”

Phút chốc, nước mắt bà nội Tô trào dâng, lăn dài theo từng nếp nhăn trên mặt.

Bà ngẩng đầu, cẩn thận ôm lấy gương mặt Trang Tử Ngang.

“Cháu chính là người nó thường gọi trong mơ?”

Trang Tử Ngang cật lực gật đầu, nghẹn ngào không thốt nên lời.

Bà nội Tô dẫn Trang Tử Ngang, đến trấn Thu Thủy.

5km, nói xa không xa, nói gần thì chẳng gần.

Thảo nào Tiểu Hồ Điệp ngồi xe buýt mất bốn đồng, cô về nhà cần chuyển xe một lần ở Tiêu Dao Cung.

Nhà bà nội Tô, là một căn ba phòng thông thường.

Mấy chục năm qua, bà và Tiểu Hồ Điệp sống nương tựa vào nhau, sống tại đây.

Thẳng đến năm ngoái, biến thành một mình bà.

Trang Tử Ngang vừa vào cửa, liền phát hiện trên tủ giày, đặt một cái khung ảnh.

Trong hình là một cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân.

Áo sơ mi trắng, váy xanh, bên tóc mai cài nhành hoa đào.

Cậu không còn nước mắt để rơi nữa.

Cửa sổ phía trước phòng khách, là một cây đàn tranh.

Người ta thường cho rằng, đàn tranh bắt nguồn từ đàn sắt, tuy số dây khác nhau.

Đàn sắt thực thụ, đã thất truyền từ nghìn năm trước.

Hóa ra năm ngoái Tiểu Hồ Điệp, ở nơi này, đánh khúc .

Trước mắt Trang Tử Ngang, dường như hiện lên bóng hình thiếu nữ gảy đàn, bên tai nghe thấy giai điệu du dương.

Tự nhiên, lại nhớ tới bài thơ thất ngôn tuyệt hay kia.

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.*

*theo bản dịch của Yêu Thơ:

Cẩm sắt vì đâu ngũ thập huyền, mỗi dây mỗi trục gợi hoa niên.

Trang sinh sớm mộng hóa thành bướm, Vọng đế x**n t*nh gửi tiếng quyên.

Biển cả trăng thanh châu đẫm lệ, đồng xanh nắng ửng ngọc tan liền.

Tình này ví thử sau còn nhớ, khi đã qua rồi thuở lứa duyên.

Bài thơ “Cẩm Sắt” của Lý Thương Ẩn thời Đường

Bài thơ này cụ thể muốn biểu đạt ý gì, ngoại trừ bản thân thi nhân, e rằng chẳng một ai biết.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến độc giả, mượn lời lẽ hoa mỹ của người xưa, bày tỏ nỗi bi thương của mình.

Trong lòng Trang Tử Ngang, chính là một mảnh ưu sầu.

“Sau khi con bé rời đi, bà chưa từng động tới, cách vài ngày lau chùi bụi, coi như nó vẫn còn sống.”

Bà nội Tô vuốt v e dây đàn tranh, nước mắt như mưa.

Trái tim Trang Tử Ngang, sớm đã tan nát.
 
Back
Top Bottom