- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 533,865
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 60
Chương 60
Bữa cơm tối vẫn ngọt ngào như mọi ngày — không cần phải quá cầu kỳ, chỉ vài món đơn giản hắn dặn người giúp việc chuẩn bị.
Nhưng chỉ cần được ăn cùng cô, nhìn cô vừa gắp vừa hít mũi khi thấy món mình thích, với hắn... là đủ đầy rồi.Yoongi chăm chỉ gắp thức ăn cho vợ, thỉnh thoảng lại nhắc:"Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn."
Jimin vừa nhai vừa bĩu môi:"Tại đói mà... còn ai đó làm em thức dậy sớm như chuông báo thức."
Hắn bật cười, rút khăn giấy lau miệng cho cô một cách dịu dàng:"Tại anh nhớ vợ, không gọi thì chịu sao nổi..."
Jimin phồng má, nhưng đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc không che giấu.
Sau bữa ăn, Yoongi rửa tay sạch sẽ, tay thoăn thoắt gọt táo và dưa hấu — toàn món cô thích.Cô ngồi vắt chân trên ghế sofa, ôm gối chờ hắn như một đứa trẻ háo hức.
Vài phút sau, Yoongi bước ra với đĩa trái cây đầy màu sắc, đặt xuống bàn trước mặt cô:"Bà xã ăn trái cây đi, mới gọt xong còn mát lạnh luôn đó."
Cô hí hửng chồm tới, gắp một miếng dưa hấu cho vào miệng rồi nheo mắt:"Ngon ghê!"
Yoongi tựa lưng vào sofa, một tay vòng qua vai kéo cô sát vào lòng, tay còn lại cầm remote điều khiển tivi."
Muốn xem gì để anh mở."
Cô nghĩ một hồi, ánh mắt bỗng sáng rực như đứa trẻ bắt gặp món đồ chơi yêu thích:"Xem Conan đi ạ!"
Hắn bật cười, khẽ nhéo mũi cô một cái:"Để anh tìm cho em tập mới nhất luôn."
Chưa đầy một phút sau, tiếng nhạc mở đầu quen thuộc vang lên, màn hình hiện lên hình ảnh thám tử lừng danh Conan cùng những vụ án ly kỳ.
Jimin rúc sâu vào lòng hắn, vừa xem vừa ăn trái cây, còn Yoongi thì chỉ yên lặng nhìn cô — ánh mắt lấp đầy sự yên bình và mãn nguyện.Bên ngoài là thế giới xô bồ, còn trong căn phòng này, chỉ có hai người — một tình yêu dịu dàng, an toàn và đầy đủ hơn tất cả mọi thứ hắn từng có được trong đời.Sau một hồi xem phim, Jimin thấy khát nên khẽ lí nhí:"Yoongi ơi, em muốn uống nước..."
Yoongi đứng dậy ngay, tay còn xoa nhẹ đầu cô:"Bà xã ngồi đây chờ chút."
Cô gật đầu, ngoan ngoãn cuộn người trên ghế sofa, mắt vẫn dán vào màn hình tivi.
Nhưng chưa đầy một phút sau, cả ngôi nhà bỗng tối đen như mực."
Cạch!" – Tivi tắt phụt.
Mọi thiết bị đều im bặt.
Mất điện.Không gian đột ngột im lặng, lạnh lẽo đến rợn người.Jimin ngồi thẳng dậy, đôi mắt mở to nhìn xung quanh, lòng bắt đầu lo lắng.
Cô nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh, giọng run nhẹ:"Yoongi... anh còn đó không?"
Không có tiếng trả lời.
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Không thể ngồi yên, cô run run đứng dậy, định men theo bàn ghế đi tìm hắn.
Nhưng do quá tối, lại đi vội, cô vô tình vấp trúng chiếc chân bàn, loạng choạng..."
Choang!!!" – Bình hoa thủy tinh cao gần bằng đầu gối rơi xuống, vỡ tan tành thành từng mảnh dưới nền gạch.Cô giật mình hoảng hốt, hai tay ôm ngực, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cảm giác lạnh buốt và bất an lan khắp người, đầu óc trống rỗng, đến nỗi cô không biết nên khóc hay nên chạy.Ngay lúc đó, một ánh sáng vàng ấm từ đèn pin hắt vào hành lang.
Yoongi quay lại, trong tay cầm đèn và chai nước, khuôn mặt nghiêm lại khi thấy mảnh vỡ dưới đất."
Bà xã!
Em sao vậy?"
Jimin chẳng nói gì, chỉ chạy nhanh tới ôm chầm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn bật khóc:"Em... em sợ quá...
đột nhiên tối đen, rồi cái bình... em không thấy gì hết..."
Hắn ôm chặt lấy cô, tay vỗ nhẹ lưng dỗ dành:"Ngoan nào... anh ở đây rồi, không sao đâu.
Có anh ở đây rồi mà..."
Hắn dịu dàng cúi xuống, nhìn thấy một vết xước nhẹ nơi chân cô do mảnh sành nhỏ cứa vào.
Đôi mắt hắn chợt ánh lên vẻ đau lòng:"Chết tiệt thật...
để anh gọi người kiểm tra lại toàn bộ hệ thống điện trong nhà."
Vừa nói, hắn vừa bế cô lên, tránh để cô bước lên mảnh vỡ.
Jimin ôm cổ hắn, mắt vẫn còn đỏ hoe, giọng khẽ khàng:"Em tưởng... em tưởng anh bị gì rồi..."
Hắn siết chặt vòng tay, khẽ thì thầm:"Dù thế nào anh cũng sẽ quay lại với em mà!"
Yoongi bế cô về lại ghế sofa, đặt cô ngồi xuống thật nhẹ.
Hắn quỳ gối xuống trước mặt cô, đôi mắt liếc qua vết xước nhỏ nơi cổ chân trắng mịn, không nói một lời, chỉ lặng lẽ mở hộp y tế, lấy bông và thuốc sát trùng.Cô vẫn còn run, hai tay nắm chặt vạt áo hắn.
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của hắn trong ánh sáng đèn pin mờ, cô cảm thấy an tâm hơn phần nào."
Rát... chút thôi."
Hắn khẽ nói, giọng đều đều, không cảm xúc, nhưng tay lại vô cùng nhẹ nhàng.
Khi bông chạm vào vết thương, Jimin khẽ rùng mình, nhăn mặt.Hắn ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu không đáy ánh lên một chút đau lòng, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Cô thì thầm:"Em xin lỗi... làm vỡ bình rồi còn làm phiền anh..."
Hắn không đáp, chỉ dùng ánh mắt nhìn cô thật lâu, rồi nhẹ nhàng dán miếng băng cá nhân lên vết thương.
Khi xong, hắn đóng hộp thuốc lại, đúng lúc đó, phụt — đèn sáng trở lại, điện trong nhà đã có.Jimin chớp mắt, ánh sáng khiến mọi thứ hiện rõ hơn.
Hắn vẫn quỳ gối dưới chân cô, nhìn cô thút thít như trẻ con, hai mắt hoe đỏ, mũi còn sụt sịt.Yoongi khẽ nhếch môi, cười nhẹ một cái.
Nụ cười chỉ thoáng qua như một làn gió nhưng lại đầy cưng chiều.
Hắn đưa tay lên lau nước mắt còn sót lại nơi khoé mắt cô."
Bà xã của anh... cũng biết sợ cơ à?"
Cô bĩu môi, xấu hổ đẩy nhẹ tay hắn:"Thì em đâu phải siêu nhân đâu..."
Hắn không nói gì thêm, chỉ siết nhẹ tay cô rồi đứng dậy, ánh mắt vẫn dõi theo cô đầy dịu dàng.
Dù lạnh lùng, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt hắn lúc ấy — Jimin biết, cô là điều duy nhất khiến trái tim hắn dịu lại.Sau khi chắc chắn vết thương đã được xử lý ổn thoả, Yoongi đứng dậy, cúi người xuống trước mặt cô.
Không hỏi han gì thêm, hắn bế bổng cô lên — động tác dứt khoát nhưng vẫn nhẹ nhàng, như thể cô là món đồ quý giá cần được nâng niu."
Lên phòng.
Anh pha nước cho em Ngâm chân."
Jimin vòng tay ôm cổ hắn, vẫn còn dư âm sợ hãi trong lòng nên chẳng dám nói nhiều.
Cô gật nhẹ đầu, rúc vào vai hắn như con mèo nhỏ tìm chốn an toàn.Về đến phòng, Yoongi đặt cô ngồi lên sofa rồi quay đi pha nước.
Một lúc sau, hắn bưng đến một chậu nước ấm, thêm vào chút tinh dầu bạc hà nhẹ dịu.
Hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt chân cô vào nước, từng động tác đều toát lên sự chu đáo hiếm thấy."
Ưm... dễ chịu ghê..."
Cô nhắm mắt, ngả người ra sau, thả lỏng hoàn toàn.Hắn chẳng nói gì, chỉ chăm chú nhìn đôi bàn chân nhỏ xíu của cô ngâm trong nước.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ của y bắt đầu massage tay cho y.
Những ngón tay lạnh lạnh nhưng vững chãi lướt qua lòng bàn tay cô, ấn vào từng huyệt nhẹ nhàng.Xong xuôi, hắn lấy chân y ra, để lên khăn lau khô."
Xong rồi, Ngủ thôi!"
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dịu đi vài phần.
Nắm lấy tay cô, Yoongi định dắt về giường thì Jimin bỗng khựng lại, mắt tròn xoe như chợt nhớ ra điều gì quan trọng:"Chết rồi...
Em quên làm bài tập mất tiêu!"
Yoongi khẽ nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.
Hắn nhìn cô trong vài giây, rồi bất ngờ cười khẽ — một nụ cười nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều."
Trễ rồi."
Giọng hắn vẫn trầm và bình thản, không chút gấp gáp."
Sáng hãy làm."
"Nhưng mà—""Không nhưng gì hết."
Hắn siết nhẹ tay cô, ánh mắt hơi nghiêm lại."
Bà xã của anh hôm nay mệt rồi.
Ngủ trước đã."
Hắn cúi người, nhấc bổng cô lên khỏi sàn khiến Jimin giật mình thốt nhẹ:"A... em đi được mà!"
"Biết rồi!"
Hắn đáp gọn, rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường."
Nhưng anh thích bế."
Cô đỏ mặt, chẳng nói gì nữa.
Hắn kéo chăn đắp lên người cô, vuốt nhẹ tóc mai rồi chậm rãi nằm xuống bên cạnh, vòng tay qua eo kéo cô sát vào ngực."
Ngủ đi.
Mai anh gọi dậy sớm làm bài.
Tin anh đi, bài không chạy mất đâu... nhưng sức khoẻ mà cạn thì anh đau lòng lắm."
Jimin áp mặt vào lồng ngực ấm áp ấy, lòng dịu lại.
Ừ thì... có một người như thế này ở cạnh, cô còn sợ gì nữa.Yoongi siết nhẹ vòng tay, cúi đầu xuống, ánh mắt dịu lại nơi gương mặt bé nhỏ đã bắt đầu lim dim buồn ngủ.Hắn đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô, ấm áp như một lời thì thầm không thành tiếng.
Giọng hắn khàn khàn vang lên sát bên tai:"Ngủ ngon, bà xã."
Jimin khẽ nhắm mắt, khóe môi cong lên thành nụ cười nhỏ.
Cô khẽ rúc vào lồng ngực rộng lớn, nơi có nhịp tim trầm ổn và hơi ấm khiến người ta chỉ muốn dựa vào mãi không rời.Yoongi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng.
Hắn nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ — một giấc ngủ yên bình, nơi mọi lo lắng đều được hắn gác lại sau cánh cửa của tổ ấm nhỏ này.