Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Min Lão Đại??? Không Gả!

Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 20


Jimin hớn hở chạy theo hắn xuống bếp.

Yoongi xắn tay áo lên, lấy mì và nguyên liệu trong tủ lạnh ra, còn Jimin thì ngồi vào bàn bếp, hai tay chống cằm nhìn hắn đầy thích thú.Hắn thoáng liếc cô, nhướng mày:"Nhìn cái gì?"

Jimin cười tinh nghịch:"Nhìn Min Lão Đại nấu ăn!"

Lúc hắn bỏ mì vào nồi, Jimin nhón chân lại gần, tinh nghịch chọc chọc vào lưng hắn:"Anh nấu cho tôi ăn bao nhiêu lần rồi nhỉ?

Nếu tính hôm nay luôn thì cũng hai lần rồi thì phải?"

Yoongi không trả lời, chỉ mĩm cười.Jimin cười khúc khích, rồi lại tò mò nhìn vào nồi.

Một lát sau, tô mì nóng hổi được đặt xuống bàn, Yoongi kéo ghế ngồi xuống đối diện."

Ăn đi!"

Jimin có chút ngại ngùng, nhưng vẫn cầm đũa lên, húp một ngụm nước dùng.

Cô tròn mắt, hào hứng nói:"Ngon quá!

Min Lão Đại đúng là không phải người bình thường, ngay cả nấu mì cũng ngon như vậy!"

Yoongi bật cười, ánh mắt đầy cưng chiều:"Ngon thì ăn nhiều vào, lần sau không chiều nữa đâu."

Jimin nhếch môi, vừa ăn vừa thì thầm:"Lần sau kiểu gì anh cũng nấu cho tôi thôi."

Yoongi nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ nhìn cô ăn với ánh mắt dịu dàng.

Trong bầu không khí yên tĩnh của đêm khuya, chỉ còn tiếng húp mì đầy thỏa mãn của Jimin cùng nụ cười nhàn nhạt trên môi Yoongi.Jimin ăn xong, đẩy tô mì ra xa, vươn vai đầy thoải mái.

Hắn thu dọn bát đũa, còn cô thì chống cằm nhìn hắn, rồi bỗng nghe hắn hỏi:"Lần này muốn xem tivi, đi dạo hay là muốn thế nào?"

Jimin chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi ngả người ra ghế, làm bộ lười biếng:"Không muốn làm gì hết, ăn no rồi buồn ngủ quá."

Yoongi nhướng mày:"Vậy đi ngủ?"

Jimin chần chừ một lát rồi dụi mắt, lười biếng nói:"Đi ngủ đi, tôi buồn ngủ thật rồi."

Yoongi bật cười nhẹ, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, nắm lấy tay Jimin kéo cô lên phòng.Jimin không phản kháng, ngoan ngoãn đi theo hắn, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng.

Hắn hôm nay thật sự quá dịu dàng... dịu dàng đến mức khiến cô hơi lo lắng.Vừa vào phòng, Yoongi đã kéo Jimin ngồi xuống giường, cúi người cẩn thận giúp cô chỉnh lại mái tóc rối."

Ngoan, ngủ sớm đi."

Hắn thấp giọng nói, giọng nói trầm ấm đầy ma mị.Jimin mím môi, nhỏ giọng hỏi:"Anh không về phòng thật à?"

Yoongi nhướng mày, ánh mắt mang theo chút thích thú."

Tôi bảo muốn ôm em ngủ mà."

Jimin bất giác nuốt nước bọt, muốn phản bác nhưng lại không biết nói gì.Thấy vậy, Yoongi nhếch môi cười nhẹ, vòng tay kéo cô ngã xuống giường, ôm trọn cô vào lòng, cuối đầu hôn lên tóc cô."

Ngủ ngon, bé cưng!"

Jimin không nói gì nữa, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn ngay bên cạnh, vòng tay rắn rỏi của hắn ôm chặt cô.

Cảm giác này... thật sự rất an toàn.Một lát sau, hơi thở của cô dần trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ.

Yoongi nhìn người trong lòng, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

Hắn khẽ siết chặt vòng tay, nhắm mắt lại, ngủ cùng cô.Không lâu sau đó, Jimin khẽ nhíu mày, cảm thấy bụng có chút khó chịu.

Cô xoay người, định tìm tư thế thoải mái hơn để ngủ, nhưng cảm giác quặn nhẹ trong bụng lại khiến cô không tài nào ngủ nổi.Yoongi đang ôm cô cũng cảm nhận được sự cử động bất thường.

Hắn hơi mở mắt, giọng khàn khàn vì buồn ngủ:"Sao vậy?"

Jimin mím môi, định nói không sao, nhưng cảm giác buồn nôn ập đến khiến cô lập tức bật dậy, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.Yoongi thấy vậy liền ngồi dậy theo, ánh mắt trầm xuống.Chỉ một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nôn khan, hắn không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đi vào.

Jimin đang vịn chặt thành bồn rửa mặt, khuôn mặt nhợt nhạt, trông rất khó chịu.Yoongi vội vã tiến đến, một tay nhẹ nhàng vén tóc cô lên, tay còn lại đặt lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về:"Sao đột nhiên lại bị thế này?

Có phải tại bát mì lúc nãy không?"

Jimin khó nhọc súc miệng, dựa vào bồn rửa, sắc mặt vẫn không khá hơn."

Tôi không biết nữa... chắc là do khó tiêu."

Yoongi im lặng một chút, sau đó cúi xuống bế thốc cô lên, đặt cô ngồi xuống giường."

Chờ tôi một chút."

Yoongi không nói gì thêm, nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi phòng.

Jimin nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút khó hiểu.

Một lát sau, hắn quay lại, trên tay cầm một hộp thuốc và ly nước ấm.Hắn ngồi xuống bên giường, mở hộp lấy viên thuốc rồi đưa đến trước mặt Jimin."

Uống đi."

Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút ra lệnh nhưng lại dịu dàng vô cùng.Jimin có hơi do dự, cô không thích uống thuốc, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của hắn, cô cũng không dám từ chối.Cô nhận lấy viên thuốc, ngoan ngoãn uống cùng với nước.

Yoongi nhìn cô, thấy cô uống hết mới thả lỏng một chút, nhưng vẫn không quên căn dặn:"Lần sau không cho em ăn mì nữa!"

Jimin khẽ bĩu môi, nhưng cũng gật đầu.Hắn nhìn cô chăm chú một lúc, sau đó đưa tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc cô như đang dỗ dành một đứa trẻ."

Ngủ đi, tôi ở đây."

Jimin hơi ngẩn người, cảm giác ấm áp này khiến cô vô thức rúc vào hắn hơn.

Hơi thở trầm ổn của hắn cùng với nhịp tim vững vàng bên tai dần dần khiến cô thấy an tâm, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.Yoongi cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.Hắn khẽ thở dài, hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:"Em đúng là khiến tôi chẳng thể yên lòng."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 21


Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, len lỏi vào căn phòng yên tĩnh.

Jimin khẽ cựa mình, đôi mi dài khẽ run rẩy rồi chậm rãi mở mắt.

Cô chớp mắt vài cái để thích nghi với ánh sáng, sau đó mới nhận ra mình vẫn đang nằm trong vòng tay ai đó.Hơi ấm quen thuộc, hơi thở trầm ổn, mùi hương nhàn nhạt khiến cô giật mình.

Cô từ từ ngẩng đầu lên... và thấy gương mặt điển trai của Yoongi đang gần trong gang tấc.Hắn vẫn còn ngủ, ánh mắt nhắm nghiền, đường nét khuôn mặt khi không còn vẻ lạnh lùng trông dịu dàng đến lạ.Jimin khẽ mím môi, nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng có chút xấu hổ.

Cô nhẹ nhàng nhích người, định rời khỏi vòng tay hắn, nhưng còn chưa kịp làm gì thì cánh tay đang ôm cô bỗng siết chặt hơn."

Nằm yên!"

Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai.

Yoongi vẫn nhắm mắt, nhưng giọng điệu lại mang theo chút lười biếng xen lẫn cưng chiều.Jimin cứng đờ người, lúng túng:"Dậy đi...!"

Yoongi chậm rãi mở mắt, nhìn cô chằm chằm rồi bất ngờ cúi xuống, kề sát bên tai cô, giọng nói trầm ấm mang theo chút nguy hiểm:"Ngủ thêm một lát."

Jimin tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã kéo cô lại gần hơn, vùi mặt vào hõm cổ cô như một con mèo lười biếng.Cô: "...?"

Tên này... rốt cuộc là kiểu người gì vậy chứ?Jimin lí nhí nói:"Lỡ bị trễ học thì sao..."

Hắn nhàn nhạt đáp lại, giọng điệu thản nhiên như đang nói về chuyện thời tiết:"Nếu em sợ, tôi cho cả lớp em cùng nghỉ."

Jimin lập tức trợn tròn mắt, suýt nữa nghẹn họng:"Anh...

Anh điên à?

Sao lại cho cả lớp nghỉ chỉ vì tôi?!"

Yoongi ung dung tựa vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm, khóe môi khẽ cong lên:"Tôi có thể cho cả trường nghỉ cũng được."

"Không cần!

Không cần!"

Cô hoảng hốt xua tay, trong lòng chỉ muốn khóc thét.Hắn nhìn bộ dạng cuống quýt của cô, ý cười trong mắt càng đậm:"Vậy thì để yên cho tôi ôm, đừng ồn ào nữa!"

Jimin cắn môi, không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nằm yên.

Chỉ là trong lòng cô vẫn còn run rẩy...

Tên này bá đạo đến mức có thể làm bất cứ thứ gì mà hắn muốn.Hắn lập tức vòng tay siết chặt hơn, kéo cô vào lồng ngực rộng rãi."

Này..."

Jimin giãy giụa một chút, nhưng hắn chỉ khẽ cúi đầu, hơi thở trầm thấp phả vào đỉnh đầu cô.Hắn nhắm mắt, giọng điệu lười biếng nhưng đầy cưng chiều."

Muốn trễ học thật sao?"

Jimin bặm môi, nghĩ đến câu nói bá đạo ban nãy của hắn, rốt cuộc cũng không dám vùng vẫy nữa.Không gian bỗng chốc yên tĩnh lại.

Cô có thể nghe thấy nhịp tim đều đều của hắn, chậm rãi nhưng mạnh mẽ.Chẳng biết qua bao lâu, giọng hắn lại vang lên, trầm thấp và dịu dàng:"Bụng còn khó chịu không?"

Jimin khẽ cựa người, dù vẫn còn chút ngại ngùng nhưng lại không tự giác dựa sát vào hắn hơn."

Hết rồi."

Cô nhỏ giọng đáp, mặt vùi vào lồng ngực hắn.Yoongi nhẹ nhàng vuốt lưng cô, giọng nói vẫn trầm thấp:"Vậy thì ngủ đi, sáng nay không cần đi học, tôi sẽ nói với chủ nhiệm của em."

Jimin mở mắt, mím môi phản đối:"Không được!

Tôi—"Hắn nhíu mày, cắt ngang cô:"Em không cần lo, cứ nghe lời tôi."

Cô im lặng một lúc, không biết nên phản bác thế nào.

Hắn cứ bá đạo như vậy, nhưng lại làm cô thấy an tâm lạ thường."

Vậy anh cũng không được đi đâu hết!"

Cô nhỏ giọng yêu cầu, trong lòng có chút làm nũng.Yoongi cong môi, ánh mắt thoáng qua chút cưng chiều:"Được, tôi ở đây với em."

Hắn kéo chăn lên đắp cho cả hai, cẩn thận giữ cô trong vòng tay, giọng nói như một lời cam kết dịu dàng:"Ngủ ngoan, bảo bối."

Không biết qua bao lâu.Jimin dụi mắt, vừa tỉnh dậy đã cảm thấy vòng tay quen thuộc xung quanh mình không còn nữa.Cô ngồi bật dậy, nhìn quanh phòng nhưng không thấy ai, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cơn giận dỗi khó tả."

Nói là ở đây mà đi đâu nữa rồi?!"

Cô lẩm bẩm, môi bĩu ra đầy khó chịu.Hắn rõ ràng là người bảo cô ngủ tiếp, kết quả chính hắn lại biến mất trước?Jimin tức tối tung chăn bước xuống giường, định bụng sẽ xuống nhà tìm hắn, nhưng vừa kéo cửa ra, cô liền đụng phải một vòng tay rộng lớn.Yoongi đứng ngay cửa, trên tay còn cầm một ly sữa ấm."

Dậy rồi à?"

Hắn khẽ cúi đầu nhìn cô, giọng trầm thấp nhưng mang theo chút dịu dàng.Jimin trừng mắt nhìn hắn, miệng mím lại như con mèo nhỏ đang giận dỗi:"Anh đi đâu vậy?!"

Yoongi nhướng mày, khóe môi cong lên như cười như không:"Lấy sữa cho em."

Jimin nhìn xuống ly sữa trong tay hắn, cơn giận ban nãy phút chốc tan biến một nửa.Hắn cúi đầu kề sát vào cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút ý cười:"Nhớ tôi sao?"

Jimin khựng lại một giây, sau đó lập tức trừng mắt, đanh đá đáp:"Nằm mơ đi!"

Nói xong, cô hất mặt, nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa cái "rầm" như thể sợ hắn nói thêm câu nào nữa.Yoongi nhìn cánh cửa vừa bị đóng mạnh, khẽ cong môi cười khẽ.

Hắn không giận, ngược lại còn thấy vui vẻ."

Bướng bỉnh thật."

Hắn lẩm bẩm, nhưng ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 22


Yoongi đặt ly sữa xuống bàn, ánh mắt lướt qua chiếc giường hơi lộn xộn.

Hắn thong thả đi đến, động tác gọn gàng mà dứt khoát, nhanh chóng gấp chăn lại ngay ngắn.Dù là một ông trùm máu lạnh, nhưng những việc nhỏ nhặt như thế này hắn chưa bao giờ để người khác làm thay nếu có thể tự tay làm.Gấp chăn xong, hắn ngồi xuống sofa, lười biếng dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt hướng về phía nhà vệ sinh.Chưa đầy hai phút sau, cánh cửa mở ra, Jimin bước ra ngoài với mái tóc hơi ướt, đôi mắt còn vương chút ngái ngủ nhưng vẫn không quên lườm hắn một cái.Jimin liếc hắn một cái đầy đề phòng, sau đó bước nhanh đến bàn, định cầm ly sữa lên uống.Yoongi vẫn ngồi dựa vào ghế, ánh mắt bình thản nhưng lại có chút ý cười.

Hắn nhìn Jimin đưa ly sữa lên môi, chậm rãi hỏi:"Không sợ tôi bỏ gì vào sao?"

Jimin khựng lại, sau đó trừng mắt nhìn hắn:"Anh bị bệnh hả?

Tôi uống không được thì anh cũng đừng mong yên thân!"

Hắn bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp:"Tôi mà muốn làm gì em, đâu cần phiền phức như thế?"

Jimin bị câu nói đó làm cho nghẹn họng, mặt hơi đỏ lên nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, hừ nhẹ một tiếng rồi uống hết ly sữa.Đúng lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, màn hình sáng lên báo tin nhắn.

Yoongi chỉ thoáng liếc qua đã thấy người gửi là Choi Soobin.Ánh mắt hắn chợt tối lại.Jimin cũng nhìn thấy, trong lòng thầm kêu không ổn, vội đưa tay định lấy điện thoại, nhưng Yoongi nhanh hơn một bước, cầm lên trước."

Trả đây!"

Jimin nhào tới nhưng bị hắn dễ dàng giữ lại, nửa người còn bị kẹp chặt trong vòng tay hắn.Yoongi lười biếng dựa vào ghế, một tay ôm Jimin, tay còn lại mở tin nhắn ra đọc:Soobin: Jimin, sao hôm nay cậu không đi học?Jimin cắn môi, nhìn hắn đầy cảnh giác.

Nhưng trước khi y kịp phản ứng, Yoongi đã điềm nhiên gõ một dòng tin nhắn gửi lại.Jimin: Tối qua ông xã hơi mạnh tay, hôm nay hơi mệt.Gửi xong, hắn thản nhiên đặt điện thoại xuống bàn, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Jimin sững người, sau đó trợn tròn mắt."

Anh—""Hửm?"

Yoongi nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt sâu thẳm, giọng điệu chậm rãi mà nguy hiểm."

Em có ý kiến gì à?"

Jimin tức đến mức muốn đập đầu vào tường, nhưng cái tên đáng ghét trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên, ung dung dựa vào ghế, khóe môi còn khẽ nhếch lên đầy khiêu khích."

Min Yoongi!

Anh làm gì vậy hả?!"

Jimin giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng hắn siết chặt thêm một chút, cánh tay rắn chắc ghìm y lại không cho nhúc nhích."

Làm gì?"

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hơi thở lành lạnh phả lên tai y."

Chẳng phải tôi chỉ thay em trả lời tin nhắn thôi sao?"

Jimin đỏ mặt, tức đến mức muốn cắn người."

Anh có biết mình vừa nói gì không hả?!

Bây giờ cậu ta chắc đang hiểu lầm tôi với anh đã....."

Hắn chậm rãi tựa lưng vào ghế, giọng trầm thấp đầy bá đạo:"Em vốn dĩ là của tôi, ai cũng phải biết."

"..."

Jimin nghẹn lời, nhất thời không biết phải phản bác thế nào.

Y nghiến răng, tức tối đấm vào ngực hắn một cái"Anh... anh thật quá đáng!"

Yoongi chẳng những không giận mà còn bật cười nhẹ, bàn tay đặt sau lưng Jimin vuốt ve nhè nhẹ.Jimin còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại lại rung lên lần nữa.Hắn không buông y ra, tay còn lại cầm điện thoại mở lên xem.Soobin: ...Ông xã?Soobin: Jimin, cậu thật sự kết hôn với Min Tổng rồi sao?Hắn lười biếng tựa vào ghế, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên màn hình.Yoongi: Ừ, kết hôn rồi.Jimin há hốc miệng, suýt nữa thì bật dậy giật lấy điện thoại, nhưng Yoongi nhanh hơn một bước, giơ tay lên cao khiến y không với tới được."

Min Yoongi!"

Jimin tức đến mức muốn nghiến răng."

Anh đừng có nói bậy!

Tôi chưa đồng ý kết hôn với anh!"

Yoongi chậm rãi đặt điện thoại xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt mang theo chút thâm trầm:"Chưa đồng ý?

Nhưng em ký tên rồi!"

Jimin tức đến mức nghiến răng, giọng nói đầy uất ức:"Anh ép tôi ký!

Tôi có đồng ý đâu!"

Yoongi không phủ nhận, ngược lại còn ung dung dựa lưng vào ghế, ánh mắt chăm chú nhìn y, khóe môi khẽ nhếch lên:"Ừ, tôi ép.

Nhưng giấy trắng mực đen, chữ ký của em vẫn nằm trên đó, em muốn làm gì đây?"

Jimin tức nghẹn họng, muốn phản bác nhưng không thể.

Y cảm thấy mình như bị hắn bẫy mà không hề hay biết."

Anh—"Còn chưa kịp nói xong, hắn đã vươn tay kéo y vào lòng, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm vang lên bên tai:"Ngoan nào, đã là người của tôi thì đừng nghĩ đến chuyện thoát."

Jimin giãy giụa trong lòng hắn, cố gắng thoát ra nhưng Yoongi lại ôm chặt hơn, không cho y cơ hội trốn thoát."

Đồ vô sĩ!"

Jimin tức tối gắt lên.Yoongi cười nhạt, đưa tay vuốt nhẹ tóc y, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo sự nguy hiểm ngầm:"Tôi nói rồi mà, em không có quyền lựa chọn."

Jimin trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy bản thân như con mồi bị hắn vây hãm hoàn toàn."

Anh—"Còn chưa nói xong, điện thoại y lại rung lên lần nữa.

Soobin nhắn thêm một tin:"Jimin, cậu kết hôn khi nào rồi?"

Jimin lén liếc qua, nhưng ngay lập tức điện thoại đã bị hắn giật mất.

Yoongi hờ hững nhìn màn hình, sau đó thản nhiên bấm vài chữ rồi gửi đi."

Ông xã tôi ghen, không được phép tiếp xúc quá nhiều với đàn ông khác."

Jimin trợn mắt, nhào tới giật lại điện thoại nhưng đã muộn.

Tin nhắn đã được gửi đi, còn Yoongi thì nhàn nhã đặt điện thoại qua một bên, nhìn y với ánh mắt đầy thú vị."

Anh điên rồi!

Sao anh có thể nhắn như vậy!"

Hắn quay sang, cau mày nhìn Y, thái độ của anh trở nên hơi khó chịu:"Hay là em muốn cho cậu ta cơ hội tiếp cận em?"

Jimin cứng họng, nhất thời không biết đáp thế nào.

Y đúng là không thích bị ràng buộc, nhưng cũng chẳng có ý định để Soobin tiếp cận.

Nhưng với Yoongi, chỉ cần có một người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh y là đã đủ khiến hắn khó chịu."

Tôi không có!"

Jimin lập tức phản bác."

Không có tại sao lại muốn giấu cậu ta mối quan hệ này?"

Jimin khựng lại, không ngờ hắn sẽ nói như vậy.

Y cắn môi, khó chịu nói:"Tôi không có giấu!"

Yoongi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như thể nhìn thấu mọi suy nghĩ của y.

Hắn nghiêng đầu, thấp giọng hỏi:"Không có?

Vậy sao lại không dám thừa nhận với cậu ta?

Em nghĩ tôi không biết em định nói gì sao?"

Jimin bực bội, trừng mắt nhìn hắn:"Anh đừng có suy diễn!

Tôi chỉ không muốn mọi người hiểu lầm thôi!"

Yoongi nhướn mày, gương mặt điềm tĩnh nhưng mang theo chút lạnh lùng.

Ngón tay hắn khẽ vuốt nhẹ lên cằm y, chậm rãi nói:"Không muốn mọi người hiểu lầm?

Hay là em không muốn ai biết mình thuộc về tôi?"

Jimin bị câu nói đó làm cho nghẹn họng, không biết phản bác thế nào.

Y không muốn chấp nhận rằng mình đã là người của hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận hoàn toàn.Yoongi nhìn Jimin, ánh mắt đầy kiên định nhưng cũng ẩn chứa sự dịu dàng mà không ai có thể nhìn thấu được.

Hắn biết rõ Jimin không thể dễ dàng chấp nhận mọi thứ, nhưng hắn cũng hiểu rằng mình phải kiên nhẫn."

Em nghĩ có thể cứ tránh né mãi sao?"

Hắn hỏi, giọng trầm thấp, mang theo sự quyết đoán mà Jimin không thể chối từ.Jimin im lặng một lúc, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Nhưng tâm trạng trong lòng lại xáo trộn không yên.Y không biết phải làm gì, cảm giác khó chịu càng lúc càng rõ rệt.

Cảm giác bị trói buộc trong mối quan hệ này khiến y không thoải mái, nhưng cùng lúc, y cũng không thể phủ nhận rằng có một phần mình đang bị cuốn vào."

Anh nghĩ tôi dễ dàng chấp nhận như vậy sao?"

Jimin thở dài, giọng nói có chút mệt mỏi, nhưng lại mang theo sự kiên cường không thể lay chuyển.Yoongi không đáp lại ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào y, như thể muốn đọc thấu tất cả những suy nghĩ đang xoay vần trong đầu Jimin.

Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng nói:"Tôi không cần em phải chấp nhận ngay lập tức, nhưng tôi muốn em hiểu rõ rằng chúng ta không thể cứ mãi giấu diếm."

Jimin hít một hơi dài, cảm giác lồng ngực có chút nghẹn lại."

Vậy anh muốn tôi làm gì?"

Y quay lại nhìn hắn, đôi mắt đầy sự không chịu khuất phục.Yoongi mỉm cười, nhưng nụ cười đó không có vẻ gì là dễ chịu, ngược lại, nó chứa đựng sự bá đạo mà Jimin không thể thoát ra được."

Đối diện với nó.

Đối diện với tôi."

Jimin ngây người trong giây lát.

Y không biết phải trả lời thế nào, cảm giác như thế giới xung quanh đang dồn nén lại.

Nhưng, cuối cùng, y cũng chỉ có thể thở dài, gật đầu nhẹ."

Tôi... sẽ thử."

Giọng Jimin thật nhỏ, nhưng lại đầy quyết tâm.Yoongi nhìn y một lúc lâu rồi nhẹ nhàng kéo y lại gần, cúi xuống hôn lên trán y."

Tôi không ép buộc em, nhưng em sẽ không có lối thoát."

Jimin không nói gì, chỉ im lặng để hắn ôm mình.

Cảm giác trong lòng y vừa mơ hồ vừa lạ lẫm, nhưng lại có chút an yên mà y không thể diễn tả thành lời.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 23


Yoongi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Jimin, ánh mắt hắn đầy sự cưng chiều nhưng vẫn mang theo nét bá đạo vốn có.

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y, giọng nói trầm thấp nhưng lại khiến người nghe không thể từ chối."

Ngoan, đi thay đồ đi.

Tôi đưa em đi ăn."

Jimin ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút ngập ngừng."

Tôi có nói là muốn đi ăn đâu?"

Yoongi nhướng mày, nhẹ nhàng xoa gương mặt nhỏ nhắn của y, giọng điệu trêu chọc nhưng không cho y phản kháng."

Nhìn bộ dạng này là tôi biết em đói rồi.

Hay muốn tôi bế em?"

Jimin nghe vậy liền đỏ mặt, lườm hắn một cái rồi nhanh chóng xoay người bước vào phòng thay đồ.

Hắn nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của y, khóe môi khẽ cong lên một cách đầy yêu chiều."

Chậm thôi, đừng có vội."

Hắn lười biếng dựa người ra sau, chờ đợi y bước ra.Một lát sau, Jimin mặc một chiếc áo len rộng cùng quần jeans đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ đáng yêu vốn có.

Yoongi đứng dậy, bước tới kéo y lại gần, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn rồi nắm tay y dắt ra ngoài."

Đi nào bé cưng."

Yoongi nắm chặt tay Jimin, dẫn y ra ngoài.

Hắn không nói gì nhiều, chỉ im lặng mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy như một cách tuyên bố chủ quyền.Jimin nhìn xuống hai bàn tay đan vào nhau, muốn giãy ra nhưng lại không dám.

Y ngẩng đầu lườm hắn:"Tôi tự đi được."

Yoongi liếc nhìn y, không nói không rằng mà siết chặt tay hơn, kéo y lên xe."

Biết rồi, nhưng tôi thích dắt em."

Jimin bị hắn làm cho nghẹn lời, chỉ có thể bĩu môi ngồi vào ghế.

Xe nhanh chóng lăn bánh, chạy đến một nhà hàng sang trọng.Bước vào bên trong, nhân viên lập tức cung kính cúi đầu chào đón.

Yoongi vốn là người có tiếng, ở đâu cũng được tiếp đón như vậy.

Jimin không xa lạ gì với cảnh này, nhưng mỗi lần chứng kiến vẫn không khỏi cảm thấy... choáng ngợp.Hắn đưa y đến bàn ăn đã được đặt trước, kéo ghế ra cho y ngồi.

Jimin không quen với sự dịu dàng này, bĩu môi:"Anh lại bày trò gì nữa đây?"

Yoongi cười nhẹ, tay chống cằm nhìn y:"Kéo ghế cho vợ là bày trò?."

Jimin sặc nước, vội vàng đặt ly xuống, trợn mắt nhìn hắn:"Ai là vợ anh?"

Yoongi thong thả dựa lưng vào ghế, cười nhàn nhã:"Vậy lúc ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, em nghĩ mình ký cho vui sao?"

Jimin á khẩu, tức giận mà không làm gì được.

Y cầm menu lên giả vờ chăm chú chọn món, nhưng thật ra là đang cố tránh ánh mắt bá đạo kia.Yoongi nhìn bộ dáng ngượng ngùng đó, khóe môi cong lên đầy thích thú."

Muốn ăn gì cứ gọi."

Jimin bĩu môi, lật lật menu rồi gọi vài món.

Yoongi chẳng thèm nhìn vào thực đơn, mặc cho Y thoả thích gọi món.Nhân viên rời đi, để lại hai người trong không gian riêng tư.

Jimin uống một ngụm nước, liếc mắt nhìn Yoongi.Một lát sau, thức ăn được mang lên.

Jimin bắt đầu ăn, nhưng mỗi lần y gắp đồ ăn, Yoongi đều vô thức nhìn theo, khóe môi cong lên khi thấy y ăn ngon lành.Hắn cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào chén y:"Ăn nhiều một chút."

Jimin tròn mắt nhìn hắn, có chút bất ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn.

Không khí trên bàn ăn dần trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn những màn đấu khẩu như mọi khiJimin ăn một lúc, chợt đặt đũa xuống, chống cằm nhìn Yoongi."

Sao hôm nay anh không đến công ty?

Công việc của anh không cần xử lý sao?"

Yoongi thong thả cầm ly nước lên, nhấp một ngụm rồi đáp:"Tôi có cả đống người xử lý, chỉ cần ngồi xem báo cáo là được."

Jimin hơi nhướng mày:"Vậy anh làm gì?"

Yoongi cười khẽ, đặt ly nước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn y:"Tôi là ông chủ, dĩ nhiên là lo chuyện quan trọng hơn."

"Chuyện quan trọng hơn?"

Jimin chống má, tỏ vẻ nghi ngờ.Yoongi nhìn y chằm chằm, cười nhẹ:"Chẳng hạn như—quản vợ."

Jimin nghẹn một giây, trợn mắt:"Ai là vợ anh hả?

Đừng có nói linh tinh!"

Yoongi cười càng sâu:"Giấy tờ vẫn còn đó, em muốn xem lại không?"

Jimin hừ một tiếng, tiếp tục ăn, không thèm đôi co nữa.

Nhưng y không biết rằng, trong mắt hắn lúc này tràn đầy vẻ cưng chiều.Jimin ăn được một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Yoongi."

Tôi muốn đi shopping."

Yoongi nhướng mày, chậm rãi đặt đũa xuống, nhấp một ngụm nước rồi nói thản nhiên:"Không được."

Jimin tròn mắt:"Sao lại không?"

Hắn bình thản đáp:"Không có lý do."

Jimin cắn môi, nhìn hắn với vẻ bất mãn, sau đó đổi chiến thuật, giọng nói mềm nhũn, đôi mắt long lanh đầy vẻ đáng thương:"Nhưng mà... tôi muốn đi lắm mà.

Cả tuần rồi tôi chưa mua gì hết."

Yoongi làm như không nghe thấy, vẫn điềm nhiên ăn tiếp.Jimin mím môi, dịch ghế lại gần, nhẹ nhàng kéo tay hắn lắc lắc:"Đi mà~"Yoongi hơi dừng lại, khóe môi khẽ cong lên, nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt:"Nũng nịu vô ích."

Jimin bĩu môi, gục đầu lên bàn, lẩm bẩm:"Người ta muốn đi mà không cho, xấu xa thật..."

Hắn nhìn bộ dạng của y, cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ thở dài:"Được rồi, đi."

Jimin lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ:"Thật chứ?"

Yoongi nhướng mày,:"Ăn xong mới đi được."

Jimin nghe hắn nói vậy thì lập tức cầm đũa lên, nhanh chóng ăn hết phần của mình, như sợ hắn sẽ đổi ý.Yoongi nhìn y ăn mà không nhịn được khẽ cười:"Ăn từ từ thôi, không ai giành đâu."

Jimin lườm hắn một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn cho xong.Sau khi kết thúc bữa ăn, cả hai cùng rời khỏi nhà hàng, bước lên xe để đến trung tâm thương mại.Jimin ngồi trong xe, hưng phấn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chắp lại đầy mong đợi:"Hôm nay tôi nhất định sẽ mua thật nhiều đồ!"

Yoongi lười biếng dựa vào ghế, liếc nhìn y:"Em cứ việc chọn, tôi trả tiền."

Jimin lập tức quay sang nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh:"Không được nuốt lời đâu đấy!"

Hắn nhướng mày, giọng điệu lười nhác nhưng đầy cưng chiều:"Chỉ cần em ngoan, tôi sẽ không nuốt lời."

Jimin bĩu môi:"Lúc nào tôi chẳng ngoan."

Yoongi nhếch môi, nhưng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng vươn tay xoa đầu y.Chiếc xe lăn bánh thẳng đến trung tâm thương mại, nơi mà Jimin đang mong đợi.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 24


Xe dừng lại trước trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Jimin hào hứng bước xuống, nhìn quanh với ánh mắt rực sáng như một đứa trẻ sắp được vào thiên đường kẹo ngọt.Hắn bước đến bên cạnh y, giọng điệu lười biếng nhưng mang theo chút sủng nịch:"Muốn mua gì thì cứ chọn."

Jimin hớn hở kéo tay hắn đi thẳng vào khu quần áo cao cấp.

Mấy nhân viên thấy hắn lập tức cúi đầu chào, nhưng Yoongi không quan tâm, chỉ tập trung nhìn y đang hào hứng chọn đồ.Jimin cầm một bộ vest lên, đặt trước ngực hắn rồi gật gù:"Cái này hợp với anh đấy."

Hắn nhướng mày:"Em chọn cho tôi?"

Jimin hất mặt:"Không được sao?"

Hắn cong môi cười nhẹ, giật lấy bộ vest từ tay y:"Vậy thì thử xem."

Jimin đắc ý cười, sau đó lại nhanh chóng bị cuốn vào đống quần áo đẹp mắt xung quanh.

Y chọn một loạt đồ rồi hăng hái kéo hắn vào phòng thử đồ.Yoongi không từ chối, ngoan ngoãn để y đẩy vào trong, còn Jimin thì hào hứng chờ đợi kết quả.Không lâu sau, cửa phòng thay đồ mở ra.Yoongi bước ra trong bộ vest mà Jimin chọn, dáng người cao lớn cùng khí chất lạnh lùng khiến bộ đồ càng trở nên hoàn hảo hơn.

Áo sơ mi trắng bên trong không cài hết nút, lộ ra phần cổ quyến rũ.Jimin ngẩn người mất vài giây, vô thức nuốt nước bọt.Hắn nhướng mày, giọng điệu lười biếng nhưng đầy sức hút:"Đẹp không?"

Jimin giật mình, lập tức gật đầu:"Đẹp!

Đẹp lắm!"

Hắn khẽ cười, tiến đến gần y hơn một chút:"Vậy mua đi."

Jimin lúc này mới sực tỉnh, quay lưng bỏ đi chỗ khác để che giấu sự ngại ngùng.

Hắn nhìn theo bóng lưng y, môi cong lên đầy thú vị.Jimin chọn thêm vài bộ đồ khác, đến khi cả hai rời khỏi khu quần áo, trên tay nhân viên đã chất đầy túi đồ.Y kéo hắn đến khu giày, rồi đến phụ kiện, cuối cùng dừng lại ở một quầy bán trang sức.

Y cầm lên một chiếc vòng cổ đơn giản nhưng tinh tế, đặt lên cổ mình rồi quay sang hỏi hắn:"Anh thấy cái này thế nào?"

Hắn nhìn y chăm chú, sau đó cầm lấy chiếc vòng từ tay y, đích thân đeo lên cổ cho y, giọng khàn khàn:"Hợp với em."

Jimin có hơi bất ngờ khi hắn chủ động như vậy, trái tim vô thức đập nhanh hơn.Hắn cài xong, ngón tay vuốt nhẹ lên xương quai xanh của y, giọng nói trầm thấp:"Cái này, mua cho em."

Jimin ngại ngùng, lập tức quay người đi qua khu bán gấu bông, ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy hàng loạt những chú gấu đáng yêu xếp ngay ngắn trên kệ.Y nhanh chóng cầm lên một con gấu bông màu trắng mềm mại, ôm vào lòng rồi quay sang nhìn Yoongi với ánh mắt long lanh:"Yoongi, muốn mua cái này!"

Hắn khoanh tay nhìn y, nhướng mày:"Em không phải trẻ con."

Jimin chu môi, ôm chặt con gấu:"Nhưng tôi thích mà!"

Yoongi nhìn bộ dạng nũng nịu của y, cuối cùng cũng không cưỡng lại được mà thở dài:"Muốn bao nhiêu thì lấy."

Nghe vậy, Jimin lập tức chọn thêm vài con nữa rồi đưa cho nhân viên thanh toán.Sau đó, y lại kéo hắn đến khu bán bánh kẹo.

Những quầy hàng đầy màu sắc với vô số loại kẹo ngọt khiến y phấn khích.Jimin vừa chọn kẹo vừa lẩm bẩm:"Mua cái này ăn khi xem phim cũng được...

Cái này để trong phòng ngủ, cái này để trong túi mang theo..."

Hắn nhìn y loay hoay chọn từng thứ, khóe môi vô thức cong lên."

Không sợ sâu răng à?"

Hắn đứng sau y, giọng trêu chọc.Jimin quay lại, cười tít mắt:"Sợ nhưng vẫn muốn ăn!"

Hắn bất lực lắc đầu, nhưng vẫn để y tùy ý mua.

Chỉ cần y vui, hắn không tiếc bất cứ thứ gì.Yoongi nhìn y gom từng túi kẹo một, cuối cùng không nhịn được lên tiếng:"Em mua ít kẹo thôi, ăn nhiều không tốt.

Thay vào đó, đi mua thêm quần áo đi."

Jimin ôm túi bánh kẹo, bĩu môi:"Không muốn!"

Hắn nhướng mày:"Vậy em thích kẹo hay thích tôi?"

Jimin ngẩn người, nhìn hắn một lúc rồi lầm bầm:"Cả hai..."

Hắn bật cười, xoa đầu y:"Ngoan, nghe lời tôi, đi chọn quần áo đi.

Em có rất nhiều kẹo ở nhà rồi."

Jimin bĩu môi nhưng vẫn ngoan ngoãn để nhân viên thanh toán số kẹo vừa chọn, sau đó bị hắn nắm tay kéo đến khu bán quần áo.Jimin còn chưa kịp phản kháng, đã bị Yoongi dắt thẳng vào một cửa hàng thời trang cao cấp.Hắn thoáng nhìn qua quần áo trên giá rồi chỉ vào vài bộ:"Thử mấy bộ này đi."

Jimin nhìn thoáng qua, phát hiện toàn là váy, liền bĩu môi:"Tôi không thích mặc váy đó."

Hắn nghiêng đầu, cười nhẹ:"Thử cho tôi xem một lần đi."

Jimin mím môi, do dự một chút rồi miễn cưỡng ôm mấy chiếc váy đi vào phòng thử đồ.Không lâu sau, Jimin bước ra với một chiếc váy liền thân màu trắng nhẹ nhàng, vừa vặn ôm lấy eo thon, tôn lên dáng người nhỏ nhắn.Yoongi dựa vào ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn y, khóe môi cong lên đầy hài lòng:"Đẹp lắm, lấy hết đi."

Jimin tròn mắt:"Hả?

Ai nói tôi muốn lấy hết?"

Hắn nhướng mày, cầm điện thoại lên:"Em muốn tự trả tiền hay để tôi quẹt thẻ?"

Jimin bặm môi:"Tôi có nói là mua đâu!"

Hắn cười nhẹ, lười biếng đáp:"Không cần em nói, tôi tự quyết."

Jimin: "..."

Tên bá đạo này, lúc nào cũng thích làm theo ý mình!
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 25


Jimin tức tối hừ nhẹ, xoay người đi vào phòng thay đồ, lúc đi ra đã thay lại quần áo ban đầu.

Y cầm mấy bộ váy đó lên, lẩm bẩm:"Tôi không cần nhiều như vậy, chỉ lấy một cái thôi."

Yoongi vẫn thản nhiên dựa vào ghế, chậm rãi nói:"Lấy hết."

"Nhưng mà—""Không nhưng nhị gì cả."

Hắn liếc y, giọng điệu không cho từ chối:"Em là vợ tôi, mua vài bộ quần áo thì có gì mà đắn đo?"

Jimin bĩu môi, tuy ngoài mặt không vui nhưng trong lòng lại có chút rung động.

Dù biết hắn bá đạo nhưng hắn cũng luôn dành sự quan tâm cho y theo cách riêng của hắn.Cuối cùng, Jimin chẳng thèm đôi co nữa, để nhân viên gói hết lại.

Yoongi đứng dậy, lấy thẻ ra thanh toán rồi nắm tay y rời khỏi cửa hàng.Vừa bước ra ngoài, Jimin nhanh chóng thu tay lại, lẩm bẩm:"Ai cho anh nắm tay tôi?"

Hắn ung dung đáp:"Là em để tôi nắm."

Jimin nghẹn họng, lườm hắn một cái nhưng lại không thể phản bác.Hắn cười nhàn nhạt, nhìn y đầy cưng chiều:"Giờ muốn đi đâu nữa?"

Jimin khẽ duỗi người, gương mặt có chút lười biếng, than thở:"Mệt rồi, về nhà đi."

Yoongi nhìn y một lúc rồi gật đầu:"Ừm."

Hắn không hỏi thêm gì, nắm tay Jimin kéo ra khỏi trung tâm thương mại.

Xe đã đợi sẵn bên ngoài, hắn mở cửa để y ngồi vào trước rồi mới bước vào theo.Trên đường về, Jimin tựa đầu vào cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.

Yoongi liếc sang, thấy y có vẻ mệt thật, hắn vươn tay kéo đầu y tựa vào vai mình."

Ngủ đi, đến nơi tôi gọi."

Giọng hắn trầm thấp, dịu dàng hơn so với bình thường.Jimin hơi ngẩn ra, nhưng rồi cũng không từ chối, cứ thế dựa vào hắn mà thiếp đi.Về đến nhà, vừa bước vào cửa, Jimin liền thấy một cô gái lạ đang ngồi trên ghế sofa, đôi chân vắt chéo, dáng vẻ ung dung như chủ nhà.Cô ta quay đầu lại, ánh mắt lập tức sáng lên khi nhìn thấy Yoongi."

Anh Yoongi!"

Giọng nói ngọt ngào vang lên, cô gái lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía hắn.

Jimin theo phản xạ lùi lại một bước, cau mày nhìn cô ta.Yoongi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cũng không từ chối khi cô ta tiến đến gần.Jimin đứng một bên quan sát, ánh mắt đầy cảnh giác.Cô gái kia cười rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào vang lên:"Anh về rồi!

Anh có biết em chờ anh lâu lắm không?Nói rồi, cô ta tự nhiên khoác lấy cánh tay Yoongi, ánh mắt mang theo chút nũng nịu.Jimin khẽ cau mày khi thấy cô gái kia tự nhiên khoác tay Yoongi, trong lòng có chút khó chịu nhưng không lên tiếngJimin vô thức siết nhẹ túi đồ trên tay.Yoongi vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng rút tay lại, giọng trầm thấp nhưng có phần xa cách:"Sao em lại đến đây?"

Cô gái kia chu môi, ánh mắt như có chút ủy khuất:"Anh, em nhớ anh quá nên mới đến tìm anh chứ sao!

Với lại, em nghe nói anh có vợ rồi, có thật không?"

Dứt lời, cô ta quay sang nhìn Jimin, ánh mắt mang theo sự dò xét xen lẫn một chút không cam lòng.Jimin chưa kịp phản ứng, Yoongi đã theo bản năng quay sang nhìn Y, ánh mắt dò xét cảm xúc của cô.Sau đó, hắn thu lại tầm mắt, thản nhiên giới thiệu:"Đây là Kim Soo Hee, em họ tôi."

Jimin khẽ giật mình, không ngờ người con gái thân thiết với hắn lại là em họ.Soo Hee mỉm cười, giọng điệu đầy vẻ thân mật:"Chào chị dâu!"

Hai chữ "chị dâu" khiến Jimin có chút không quen, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.Cô ta nghiêng đầu nhìn Jimin từ trên xuống dưới, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu rồi chậm rãi nói tiếp:"Chị đẹp thật đó, nhưng mà... trông có vẻ hơi nhỏ nhắn nhỉ?

Không biết có chăm sóc được cho anh em không đây?"

Jimin khẽ siết tay, cảm giác khó chịu trong lòng càng dâng lên.Yoongi tựa lưng vào sofa, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Soo Hee, giọng nói trầm ổn:"Em đến đây làm gì?"

Soo Hee chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào:"Anh à, dạo này em hơi chán nên muốn đến ở nhờ ít hôm, có được không?"

Jimin đứng bên cạnh nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không rõ nguyên do.

Ở nhờ?

Một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy lại muốn ở cùng nhà với hắn?Yoongi khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn em họ mình:"Em không có nhà để về à?"

Soo Hee chu môi, giọng điệu đầy làm nũng:"Anh, anh nói vậy là sao chứ?

Em chỉ ở đây ít hôm thôi mà, với lại... em cũng muốn tìm hiểu chị dâu một chút."

Jimin nghe đến đây liền siết chặt tay.

Cô ta có vẻ rất nhiệt tình với cái danh "chị dâu" này, nhưng sao nghe thế nào cũng thấy không thoải mái?Yoongi thản nhiên dựa lưng vào sofa, giọng điệu lạnh nhạt:"Vợ của tôi không cần em tìm hiểu."

Soo Hee bĩu môi, giả vờ ấm ức:"Anh à, em chỉ muốn thân thiết với chị dâu hơn thôi mà."

Hắn nhướng mày, ánh mắt sắc bén nhìn em họ mình:"Nói thật đi, em đến đây làm gì?"

Soo Hee thở dài một hơi, rốt cuộc cũng chịu nói thật:"Ba mẹ lại muốn ép em đi xem mắt, em không muốn nên mới trốn sang đây một thời gian.

Anh không giúp em sao?"

Jimin đứng bên cạnh nhìn hai người đối thoại, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

Cô gái này rõ ràng thân thiết với hắn hơn mức bình thường, lại còn tùy tiện chạy đến nhà hắn ở nhờ.Yoongi hờ hững nói:"Chuyện của em, em tự giải quyết.

Đừng làm phiền tôi."

Soo Hee lập tức nhích lại gần hắn, giọng điệu nũng nịu:"Anh à, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em bị ép cưới sao?"

Jimin đứng đó, nhìn cảnh Soo Hee nũng nịu với Yoongi mà trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.Hắn nhướng mày, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ:"Tôi không quan tâm."

Soo Hee bĩu môi, quay sang Jimin, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch:"Chị dâu, chị nói gì đi chứ!

Chị cũng là con gái mà, chắc chị hiểu cảm giác bị ép buộc đúng không?"

Jimin nhíu mày, không thích cách Soo Hee gọi mình là "chị dâu".

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Yoongi đang nhìn mình như chờ đợi phản ứng, cô lại cố gắng tỏ ra bình thản."

Đó là chuyện của hai người, tôi không có ý kiến."

Jimin nói xong thì quay người bỏ lên phòng, không thèm nhìn lại.

Cô không muốn quan tâm đến chuyện của họ, nhưng cảm giác bực bội cứ âm ỉ trong lòng.Yoongi nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Hắn biết Jimin không vui, nhưng cô lại cố tình tỏ ra không để tâm.Soo Hee nhìn biểu cảm của hắn, khóe môi khẽ cong lên:"Anh, chị dâu có vẻ không thích em lắm nhỉ?"

Hắn quay lại nhìn Soo Hee, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo sự cảnh cáo:"Em có thể ở lại, nhưng đừng làm phiền Jimin."

Soo Hee chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:"Anh, em chỉ muốn làm quen với chị dâu thôi mà.

Em không có ý gì đâu."

Yoongi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn cô em họ:"Tôi nói một lần thôi, đừng thử chạm vào giới hạn của tôi."
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 26


Yoongi không nói gì thêm, rời khỏi phòng khách, lên phòng tìm Y.Vừa mở cửa, hắn đã thấy cô nằm trên giường, ôm gối lướt điện thoại, vẻ mặt có chút khó chịu.

Yoongi bước đến, ngồi xuống mép giường, giọng trầm thấp vang lên:"Giận à?"

Jimin không thèm nhìn hắn, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Yoongi bật cười, nghiêng người kéo cô vào lòng, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cô:"Soo Hee là em họ tôi, đừng bận tâm đến cô ta."

Jimin cựa quậy, tránh khỏi vòng tay hắn, bĩu môi:"Ai thèm bận tâm chứ."

Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi này, Yoongi càng thấy thú vị.

Hắn nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với mình:"Thật không bận tâm?"

Jimin né tránh ánh mắt hắn, lẩm bẩm:"Thật !"

Yoongi quan sát vẻ mặt phụng phịu của Jimin, khóe môi cong lên đầy trêu chọc."

Nếu không quan tâm thì phải vui vẻ lên chứ, mặt bí xị thế này là sao?"

Hắn nhướng mày, giọng điệu nửa như cưng chiều, nửa như khiêu khích.Jimin lườm hắn một cái, không buồn trả lời.

Hắn cũng không nói thêm, chỉ nhàn nhã xoay người đi vào phòng tắm.Một lát sau, tiếng nước chảy vang lên, Jimin tò mò nhìn theo, còn tưởng hắn định tắm trước, nhưng không ngờ, Yoongi lại bước ra, ung dung mở tủ quần áo, chọn lấy một bộ đồ ngủ mềm mại đưa cho Y."

Tôi pha nước xong rồi, em đi tắm đi!"

Giọng hắn vẫn điềm nhiên như thường lệ, nhưng lại mang theo chút cưng chiều không che giấu.Jimin hơi bất ngờ, nhưng rồi lại quay mặt đi, giọng lí nhí:"Tôi tự làm cũng được..."

Yoongi nhướn mày, cúi sát xuống gần cô:"Muốn tôi giúp không?"

Giọng nói trầm thấp của hắn khiến mặt Jimin lập tức đỏ bừng."

Không cần!"

Cô nhanh chóng cầm lấy quần áo, bước thẳng vào phòng tắm, tránh ánh mắt đầy ý cười của hắn.Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, Yoongi khẽ cười, chậm rãi ngồi xuống giường chờ cô ra ngoài.Jimin ở trong phòng tắm, nước ấm bao quanh khiến cô dần thư giãn hơn, nhưng trong đầu vẫn cứ vương vấn lời nói vừa rồi của Yoongi."

Muốn tôi giúp không?"

Câu nói bá đạo đó cứ quanh quẩn mãi trong đầu làm mặt cô nóng bừng.

Cô hậm hực vốc nước lên mặt, lầm bầm:"Tên đáng ghét!

Lúc nào cũng thích trêu mình."

Sau khi tắm xong, mái tóc còn ướt, đưa mắt nhìn Yoongi vẫn còn ngồi trên giường, lười biếng dựa lưng vào thành giường, ánh mắt nhàn nhã nhìn cô."

Lâu vậy?"

Hắn hỏi, giọng điệu không gấp gáp nhưng vẫn khiến Jimin có chút lúng túng.Cô giả vờ phớt lờ hắn, nhanh chóng chải tóc rồi đi tìm máy sấy tóc.

Nhưng chưa kịp chạm tới thì một bàn tay đã cướp lấy nó trước cô.Hắn vỗ nhẹ lên đùi mình, ra hiệu cho cô ngồi xuống"Ngồi xuống, tôi sấy tóc cho em!"

Jimin lập tức đỏ mặt."

Tôi... tôi tự làm được!"

Yoongi nhướng mày:"Ngoan nào!"

Giọng nói dịu dàng nhưng lại mang theo chút cưng chiều không thể từ chối.Jimin lúng túng một lúc, cuối cùng vẫn chậm chạp tiến đến.

Hắn kéo cô ngồi xuống trước mặt mình, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc, bật máy sấy lên.Luồng gió ấm áp phả ra, xen lẫn với từng nhịp vuốt tóc nhẹ nhàng của Yoongi khiến Jimin dần thả lỏng.Jimin cúi đầu, không nói gì, chỉ cảm nhận sự dịu dàng hiếm hoi này của hắn.

Trong một khoảnh khắc, cô quên mất mình đã từng bực bội vì chuyện gì, cũng quên luôn cả cảm giác khó chịu khi thấy hắn và Soo Hee thân thiết.Chẳng biết qua bao lâu, tiếng máy sấy ngừng lại, Yoongi lại nhẹ nhàng dùng tay vuốt qua tóc cô lần nữa, như muốn kiểm tra xem đã khô hẳn chưa."

Xong rồi."

Hắn nói, giọng lười biếng nhưng ánh mắt lại mang theo một tia ý cười.Jimin đứng dậy, vừa định quay đi thì đột nhiên bị kéo lại.Yoongi ôm lấy cô từ phía sau, cằm nhẹ nhàng đặt lên vai cô, giọng nói vang lên ngay bên tai:"Đừng để ý đến Soo Hee, em chỉ cần để ý đến tôi là được rồi."

Jimin thoáng đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra, giọng lúng túng:"Anh đi tắm đi!"

Yoongi bật cười khẽ, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô một lúc rồi mới chịu đứng dậy, nhàn nhã đi vào phòng tắm.Tiếng nước chảy vang lên từ bên trong, Jimin ngồi trên giường, tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc đã khô.

Cô nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc áo khoác của hắn treo trên ghế, bỗng dưng nhớ đến khoảnh khắc khi nãy."

Tên đáng ghét..."

Cô lầm bầm, nhưng khóe môi lại hơi cong lên.Cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang người, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ trước khi hắn ra.

Nhưng chưa kịp đi vào giấc ngủ, cửa phòng tắm đã mở ra, Yoongi bước ra với mái tóc còn ẩm, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, để lộ phần xương quai xanh quyến rũ.Jimin lập tức quay đi, kéo chăn trùm kín đầu, giả vờ như không thấy gì.Hắn nhìn bộ dạng co rút của cô, bật cười khẽ, rồi bước đến bên giường.

Chui vào chăn rồi đột ngột vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, hơi thở nóng rực phả lên cổ."

Chơi gì mà chăm chú thế?"

Jimin hơi giật mình, định né sang một bên nhưng hắn lại siết chặt vòng tay, kéo cô ngồi gọn trong lòng mình."

Buông ra!"

Jimin vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng.Yoongi đột nhiên ngồi dậy, chống tay xuống giường, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại mang theo chút ý cười.

Hắn hoàn toàn giam Jimin trong vòng tay, không để cô có đường trốn thoát."

Hửm?

Tôi dẫn em đi shopping, mua quần áo, mua kẹo, còn xách đồ cho em.

Giờ không có chút gì gọi là biết ơn sao?"

Jimin vẫn cố chấp không nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng:"Tôi không bắt anh mua mà!"

Yoongi khẽ bật cười, cầm lấy cằm cô xoay lại đối diện mình, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ý cười:"Thế à?

Vậy ai là người nũng nịu đòi đi cho bằng được?"

Jimin cứng họng, gương mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn cố mạnh miệng:"Anh đồng ý làm gì?"

Yoongi gật gù, ra vẻ suy nghĩ một lúc rồi hạ giọng:"Vậy trả lại hết đi."

Jimin nhíu mày:"Bao nhiêu?"

Hắn nhếch môi cười đầy nguy hiểm, cúi sát cô hơn:"Hôn tôi một cái."

Jimin trợn tròn mắt."

Không... không được!"

Yoongi không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay lấy điện thoại của cô, giả vờ mở app thanh toán."

Vậy thì chuyển khoản đi..."

Hắn cố ý kéo dài giọng"một tỷ won!"

Jimin suýt thì cắn lưỡi, trừng mắt nhìn hắn:"Anh ăn cướp à?!"

Hắn điềm nhiên gật đầu:"Làm sao?"

Jimin tức đến đỏ mặt, bực bội giãy giụa nhưng không thoát khỏi tay hắn.

Yoongi cười khẽ, chậm rãi cúi xuống."

Vậy tôi tự lấy nhé?"

Jimin vội vàng đưa tay lên che miệng, mặt đỏ như trái cà chua."

Đợi đã!

Chỉ... chỉ một cái thôi đúng không?"

Hắn gật đầu, ánh mắt chờ đợi.Jimin do dự vài giây, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi ngẩng lên... chạm nhẹ môi mình vào má hắn một cái rồi lập tức nằm xuống."

Xong rồi!

Anh vừa lòng chưa?!"

Yoongi chớp mắt, sau đó nhếch môi cười đầy nguy hiểm:"Bảo bối, tôi nói hôn, chứ không phải chạm vào rồi chạy."

Jimin sững người:"Anh—"Câu nói chưa kịp dứt, Yoongi đã cúi xuống, trực tiếp đoạt lấy môi cô, nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu.
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 27


Jimin giật mình trừng mắt, muốn đẩy hắn ra nhưng cánh tay vững chắc của Yoongi đã ôm chặt lấy eo cô, không để cô trốn thoát."

Ưm...!"

Cô đánh nhẹ vào vai hắn, nhưng chẳng những không có tác dụng mà còn bị hắn càng siết chặt hơn.Yoongi hôn chậm rãi, không vội vàng nhưng đầy kiên định, như thể đang dỗ dành một con mèo nhỏ đang xù lông.

Jimin bị hắn hôn đến mức đầu óc trống rỗng, gò má đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn.Mãi đến khi cô sắp hết hơi, Yoongi mới lưu luyến rời khỏi môi cô, khẽ liếm môi mình như đang thưởng thức dư vị còn sót lại.Yoongi nhìn xuống Jimin, ánh mắt vụt qua một tia tinh quái.

Hắn không vội buông cô ra mà cúi sát hơn, giọng nói trầm thấp nhưng đủ để khiến cô đỏ mặt:"Bảo bối, rên lên một tiếng."

Jimin tròn mắt, lập tức giơ tay đẩy hắn ra:"Anh điên à?!"

Hắn giữ chặt tay cô, cúi sát bên tai, khẽ nói:"Soo Hee đang nghe trộm bên ngoài."

Jimin sững người, theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa.

Hắn lập tức giữ cằm cô lại, không cho nhìn."

Không cần để ý, phối hợp với tôi."

Jimin nghiến răng, trừng mắt với hắn, nhưng lại không thể cãi lại.

Yoongi lúc này cố ý cọ sát mặt mình vào cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên da thịt non mềm, khiến cô rùng mình.Hắn chậm rãi nói, đủ lớn để bên ngoài nghe thấy:"Bảo bối, em quyến rũ thế này, tôi làm sao chịu nổi đây?"

Jimin siết chặt ga giường, dù biết là đang diễn nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.Hắn khẽ nhấc cằm cô lên, ánh mắt ra hiệu.

Jimin bặm môi, hai tay siết chặt rồi cuối cùng cũng nhỏ giọng "ưm..." một tiếng, yếu ớt đến mức như muỗi kêu.Yoongi cười khẽ, bàn tay đặt lên eo cô, lại trầm giọng ra lệnh:"Lớn hơn một chút."

Jimin trợn tròn mắt, định phản kháng thì hắn đã cúi xuống, môi lướt nhẹ qua tai cô, giọng nói khàn khàn:"Nếu không phối hợp, tôi sẽ làm thật đấy."

Jimin tức đến mức muốn cắn hắn, nhưng nghĩ đến Soo Hee ngoài cửa, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng phát ra một tiếng rên ám muội hơn một chút."

Ưm~"Ngay lập tức, bên ngoài có tiếng giày gấp gáp rời đi.

Yoongi cười nhẹ, buông cô ra, vỗ nhẹ lên đầu cô, giọng đầy cưng chiều:"Ngoan lắm."

Jimin tức đến mức đạp hắn một cái, nhưng lại bị hắn nhanh tay kéo vào lòng, cười khẽ nói:"Được rồi, Ngủ đi bảo bối."

Jimin đỏ bừng mặt, hậm hực xoay lưng về phía hắn, kéo chăn trùm kín đầu.Yoongi bật cười khẽ, tay vòng qua ôm lấy eo cô, cằm nhẹ nhàng đặt lên vai cô, giọng nói trầm ấm:"Giận à?"

Jimin không đáp, chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ.Hắn khẽ thở dài, nhưng chẳng buông cô ra mà còn kéo cô sát hơn, bàn tay vỗ nhẹ lên eo cô như đang dỗ dành:"Ngủ đi, ngày mai còn đi học."

Jimin mím môi, muốn đẩy hắn ra nhưng lại chẳng có sức, cuối cùng đành để mặc hắn ôm.Căn phòng dần yên tĩnh lại.Nhưng bên ngoài, Soo Hee đứng tựa lưng vào tường, sắc mặt tối sầm, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm.Cô ta không ngờ Min Yoongi lại yêu chiều Jimin đến vậy."

Hừ, để xem cô có thể giữ được vị trí đó đến bao giờ!"

Soo Hee lạnh lùng nghĩ, ánh mắt hiện lên tia tính toán trước khi xoay người rời đi.———————————Jimin ở trên giường cứ trằn trọc mãi, đôi mắt to tròn mở to nhìn lên trần nhà, rõ ràng là rất mệt nhưng lại chẳng thể ngủ được.Yoongi nằm bên cạnh cũng nhận ra điều đó.

Hắn mở mắt, kéo cô vào lòng, giọng trầm thấp vang lên:"Sao còn chưa ngủ?"

Jimin phụng phịu:"Không biết nữa... cứ cảm thấy khó chịu trong người, cũng có thể là do buổi sáng ngủ nhiều!"

Hắn nhíu mày, ngồi dậy:"Đưa tay đây."

Jimin nghi hoặc nhìn hắn, nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra.Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn, chậm rãi xoa bóp từng ngón tay, rồi dần dần di chuyển đến bắp tay và vai cô.

Hắn dùng lực vừa đủ, ấn nhẹ nhàng lên từng huyệt vị.Jimin khẽ rùng mình, cảm giác tê tê chạy dọc sống lưng, nhưng cũng rất dễ chịu.Hắn lại nắm lấy chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút một.

Jimin xấu hổ rụt lại:"Không cần đâu...."

Yoongi không buông, giọng nói lười biếng:"Ngoan, để yên."

Jimin bị hắn giữ lại, chỉ có thể bĩu môi nằm im."

Đỡ khó chịu chưa?"

Jimin gật đầu, khẽ mỉm cười.Một lúc sau, hắn thả cô ra, nằm xuống kéo cô ôm vào lòng, giọng trầm thấp vang lên:"Có muốn nghe kể chuyện không?"

Jimin chớp mắt:"Anh biết kể chuyện à?"

Hắn nhướng mày, cười nhẹ:"Còn phải xem em muốn nghe chuyện gì."

Jimin hứng thú, chớp chớp mắt:"Kể chuyện về anh đi."

Yoongi khẽ cười, tay không quên vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô:"Lúc nhỏ, tôi rất ít nói, chỉ thích chơi đàn và lắp ráp mô hình."

Jimin tò mò:"Lắp ráp mô hình gì?"

"Xe hơi, mô hình nhà ... và đàn piano thu nhỏ."

Jimin hơi ngạc nhiên, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực hắn, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy hiếu kỳ:"Tại sao lại là đàn piano?"

Yoongi bị cô chọc đến nhột, giữ lấy bàn tay nghịch ngợm kia, cười khẽ:"Vì từ nhỏ tôi đã thích âm nhạc, nhưng gia đình không cho theo đuổi.

Tôi chỉ có thể tự tìm hiểu và lắp ráp mô hình để thỏa mãn sở thích."

Jimin nghe xong, im lặng một chút, rồi bất giác tủm tỉm cười.Hắn nhìn cô, nhíu mày:"Cười gì?"

Jimin chống cằm, ánh mắt cong cong:"Chỉ là không nghĩ anh cũng từng có lúc đáng thương như vậy."

Hắn hừ nhẹ, vươn tay nhéo má cô:"Còn dám cười?"

Jimin lè lưỡi, ôm lấy cánh tay hắn, tiếp tục nghe hắn kể chuyện.Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, khiến cô dần chìm vào cơn buồn ngủ.Hắn lại tiếp tục kể về những lần trốn học đi chơi, những lần bị ông nội bắt được, rồi cả chuyện ngày đầu tiên tiếp quản công ty...Một lúc sau, Yoongi nhìn xuống, thấy hơi thở của Jimin dần đều đặn, hàng mi dài khẽ rung, cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngủ trong lòng hắn.Yoongi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói dịu dàng vang lên trong bóng tối:"Ngủ ngon, bảo bối"
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 28


Sáng hôm sau, Jimin lười biếng cuộn tròn trong chăn, nhưng lại cảm giác được hơi ấm quen thuộc bên cạnh đã biến mất.Cô mở mắt, theo phản xạ đưa tay sờ bên cạnh—đúng là trống không.Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, Yoongi bước vào, tay cầm theo một ly sữa ấm đặt lên bàn."

Dậy đi, tôi đưa em đi học."

Jimin lười biếng rúc vào chăn, giọng ngái ngủ:"Không muốn đi..."

Yoongi bật cười, kéo chăn ra, cúi xuống nhìn cô:"Không muốn đi học?

Hay là muốn tôi xin phép nghỉ cho em?"

Jimin lập tức mở mắt, trừng hắn:"Anh đừng có làm loạn!"

Hắn nhún vai, đặt tay lên eo cô kéo cô dậy:"Vậy thì dậy nhanh lên."

Jimin bĩu môi, hậm hực đứng dậy vào phòng tắm.Khi cô xuống lầu, Soo Hee đã ngồi đó, trên bàn là một ly cà phê bốc khói.Thấy Jimin đi xuống, cô ta cười nhẹ:"Chị dâu, ngủ ngon chứ?"

Jimin nhìn cô ta, không đáp, chỉ đi đến bàn ngồi xuống ăn sáng.Soo Hee chống cằm, giọng điệu thân thiết nhưng ánh mắt lại đầy ẩn ý:"Em thấy anh họ em trước giờ rất ghét ngủ cùng người khác, nhưng bây giờ lại chiều chị thế này, đúng là chuyện lạ nha."

Jimin khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh đáp:"Vậy sao?

Nhưng mà hình như anh ấy lại rất thích ôm tôi ngủ đấy."

Yoongi từ nãy giờ im lặng bỗng bật cười, gắp thêm thức ăn vào chén cô:"Ngoan, ăn nhiều một chút."

Soo Hee nhìn cảnh này, siết chặt tay dưới bàn, nhưng vẫn giả vờ cười nói:"Xem ra chị dâu rất có bản lĩnh."

Jimin nhún vai, lười đáp.Ngay lúc đó, điện thoại cô rung lên—là Soobin nhắn tin.Jimin liếc nhìn điện thoại, chưa kịp mở ra thì Yoongi đã cầm lấy, ánh mắt lướt nhanh qua màn hình.Soobin: "Cậu cho tớ địa chỉ nhà, tớ đón cậu nhé?"

Jimin vừa định giật lại thì Yoongi đã thản nhiên trả lời:"Không cần!"

Sau đó, hắn đặt điện thoại xuống, nhìn cô cười nhạt:"Bạn em quan tâm em quá ha!"

Jimin trừng mắt:"Anh đừng có nói linh tinh!"

Soo Hee ngồi bên cạnh, thấy bầu không khí giữa hai người họ có chút "mập mờ" thì cười nhạt, chậm rãi uống cà phê, nhưng ánh mắt lại đầy ý vị sâu xa.Ăn sáng xong, hắn đưa Y đến trường.Chiếc xe dừng ngay trước cổng trường, Jimin định mở cửa bước xuống thì một bàn tay đã kéo lấy cổ tay cô."

Không nói gì với tôi sao?"

Giọng Yoongi trầm thấp, mang theo chút không vui.Jimin quay đầu lại, chớp mắt nhìn hắn:"Nói gì chứ?

Anh đang làm tôi trễ học đấy."

Yoongi khẽ cười, cúi đầu sát lại gần cô:"Vậy sáng nay ai mè nheo không chịu dậy?"

Jimin đỏ mặt, hất tay hắn ra:"Ai mè nheo chứ!

Tôi xuống đây!"

Hắn không giữ cô nữa, nhưng khi Jimin vừa đặt một chân ra khỏi xe, giọng hắn lại vang lên:"Trưa tôi đến đón."

Jimin thoáng khựng lại, không quay đầu mà chỉ phất tay một cái."

Tuỳ anh."

Jimin đi vào trường, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì Yoongi đã rời đi thì bất ngờ bị chặn lại trước căn tin.Soobin đứng đó, ánh mắt có chút lo lắng:"Jimin, cậu khỏe chưa?"

Jimin hơi giật mình, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cô mỉm cười, lắc đầu:"Khoẻ rồi!"

Soobin vẫn nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc:"Vậy còn tin nhắn hôm qua?

Là thật sao?"

Jimin hơi sững lại, nhanh chóng nhớ đến tin nhắn mà Yoongi đã tự tiện gửi đi.Cô chớp mắt, định tìm cách nói lảng sang chuyện khác, nhưng lúc này chuông vào lớp đã vang lên."

Mình vào lớp trước nhé!"

Không đợi Soobin phản ứng, Jimin đã nhanh chân bước đi.—Vừa vào lớp, cô đã thấy các bạn trong lớp có chút ồn ào.Cô bình thản đi đến bàn của mình ngồi xuống, Soobin cũng ngồi xuống ngay sau đó.Thầy giáo bước vào, cầm theo danh sách chỗ ngồi mới."

Hôm nay chúng ta có chút thay đổi về vị trí, các em di chuyển theo sơ đồ này nhé."

Jimin lướt mắt nhìn qua, phát hiện chỗ của mình không thay đổi, nhưng chỗ của Soobin lại bị chuyển ra xa, tít tận dãy cuối lớp.Cô quay sang nhìn cậu ta, thấy Soobin cũng đang nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với sự sắp xếp này.Cậu ta đứng dậy, hỏi thầy:"Thầy ơi, tại sao lại đổi chỗ của em?"

Thầy giáo hơi lúng túng, nhưng giọng điệu lại mang theo sự cứng rắn:"Soobin, đây là quyết định bắt buộc, em không thể từ chối."

Soobin cau mày:"Nhưng tại sao ạ?"

Thầy thở dài, khẽ nói:"Nếu không làm vậy, e rằng tôi sẽ gặp rất rối!"

Cả lớp rơi vào trầm mặc.Jimin ngồi yên một chỗ, nhưng trong lòng lại có dự cảm không lành.Rắc rối?Cô cúi đầu, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh một người đàn ông nào đó....

Là hắn sao?Giờ giải lao, Jimin vừa định đi xuống căn tin thì đã bị Soobin chặn lại."

Jimin, tớ không chịu đâu!"

Jimin chớp mắt nhìn cậu ta, thở dài:"Lại chuyện đổi chỗ à?"

Soobin gật đầu, vẻ mặt đầy bất mãn:"Tớ đã hỏi thầy nhưng thầy cứ né tránh, cậu có thấy kỳ lạ không?"

Jimin nhún vai:"Dù sao cũng chỉ là đổi chỗ thôi mà, cậu ngồi đâu mà chẳng được?"

Soobin xụ mặt:"Nhưng tớ thích ngồi cạnh cậu!

Mà rõ ràng chuyện này rất đáng nghi, cậu có nghĩ là... ai đó nhúng tay vào không?"

Câu hỏi của Soobin khiến Jimin khựng lại.Cô cúi đầu, giả vờ lơ đãng nhìn xuống đôi giày của mình, nhưng trong đầu lại không thể không nhớ đến một người.Nếu là hắn... thì rất có thể.Jimin khẽ hít một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi nói:"Tớ cũng không rõ nữa, nhưng mà Soobin này, ngồi đâu cũng được mà, đừng làm khó thầy nữa."

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn nhanh chân đi xuống căn tin.Soobin nhìn theo bóng lưng Jimin, đôi mắt thoáng hiện lên tia suy tư.

Nhưng rồi cậu ta cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ nhíu mày, có vẻ như vẫn chưa hài lòng với câu trả lời của cô.Jimin xuống tới căn tin, định mua chút gì đó để uống thì chợt cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình.

Cô vô thức quay lại.....nhưng không thấy điều gì bất thường.Cô lắc nhẹ đầu, nghĩ có lẽ do bản thân hơi đa nghi nên mới có cảm giác như vậy.

Đang chọn món trong menu, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh:"Cậu định uống gì vậy?"

Jimin liếc sang, thấy Soobin đã đứng ngay đó từ bao giờ.

Cô chớp mắt một cái, hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời:"Chưa biết nữa."

Soobin bật cười, ngả người vào quầy:"Vậy để tớ chọn giúp cậu nhé?"
 
Min Lão Đại??? Không Gả!
Chương 29


Jimin chọn một góc yên tĩnh trong căn tin để ngồi, vừa đặt ly nước xuống bàn, cô đã thấy Soobin cũng kéo ghế ngồi xuống đối diện.Cô khẽ thở dài, nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng khuấy nhẹ ly nước của mình.Soobin lên tiếng trước:"Sao cậu cứ từ chối tớ đưa đón cậu vậy?"

Jimin nghe vậy, chợt nhớ đến một người, vô thức siết chặt ly nước hơn một chút.Cô ngẩng đầu nhìn Soobin, chậm rãi nói:"Chồng chưa cưới của tớ không thích tớ tiếp xúc với người khác giới quá nhiều."

Câu nói của cô khiến không khí bỗng chốc trầm xuống.

Soobin sững lại một chút, ánh mắt khẽ dao động, nhưng rồi chỉ cười nhạt:"Vậy sao?

Nhưng chúng ta chỉ là bạn bè mà!"

Jimin mím môi, không biết nên đáp lại thế nào.

Đúng là Soobin là bạn cô, nhưng hắn sẽ không nghĩ như vậy.Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ cúi đầu uống nước.Soobin chống tay lên bàn nhìn cô, giọng có chút bông đùa:"Cậu sợ Min Tổng đến mức không dám nói chuyện với tớ sao?"

Jimin khựng lại, ngước lên nhìn cậu ta, rồi lạnh nhạt đáp:"Không phải sợ, mà là tớ không muốn làm trái ý anh ấy."

Soobin cười nhẹ, lắc đầu:"Cậu thật sự cam tâm để bị kiểm soát như vậy sao?"

Jimin đặt ly nước xuống bàn, giọng đều đều:"Tốt nhất vẫn không nên làm anh ấy giận."

Soobin trầm mặc vài giây, rồi thở dài:"Nếu một ngày nào đó cậu cảm thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân này, tớ vẫn ở đây."

Jimin nhìn thẳng vào Soobin, giọng nói có chút lạnh nhạt:"Cậu thì làm được gì?

Cậu thừa biết anh ấy là Min Yoongi mà."

Soobin mím môi, ánh mắt có chút phức tạp:"Chỉ cần cậu muốn, tớ sẵn sàng làm tất cả."

Jimin cười nhạt, lắc đầu:"Cậu không biết mình đang nói gì đâu."

Cô không đợi Soobin đáp lại mà quay lưng rời đi, để mặc cậu ta đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy suy tư.Buổi học kết thúc, Jimin thu dọn tập sách, chuẩn bị rời đi thì điện thoại rung lên báo tin nhắn.Min Yoongi: Hôm nay tôi bận, không đón em được.

Tài xế sẽ đến đón, ngoan ngoãn chờ ở cổng trường.Jimin nhìn chằm chằm vào màn hình, không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng.

Cô vốn dĩ nên cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng lại có một cảm giác mất mát khó tả.Cất điện thoại vào túi, Jimin hít sâu một hơi, tự nhủ không có gì to tát cả.

Dù sao hắn cũng rất bận rộn, không thể lúc nào cũng dành thời gian cho cô.Nghĩ vậy, cô đeo cặp lên vai, lặng lẽ bước ra khỏi lớp.Jimin vừa bước xuống sân trường đã ngay lập tức nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đậu sẵn bên cổng.

Người tài xế mặc vest chỉnh tề, đứng cạnh xe, vừa thấy cô liền lễ phép cúi đầu:"Thiếu Phu Nhân, mời lên xe."

Jimin dừng bước, lòng có chút khó chịu.

Rõ ràng sáng nay hắn nói sẽ đón cô, vậy mà bây giờ lại bảo bận.

Cô không phải chưa từng tự về nhà, nhưng cảm giác bị cho leo cây thế này... thật sự không vui chút nào.Cô mím môi, không nói gì, mở cửa bước lên xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi trường, nhưng tâm trạng của Jimin lại chẳng thể trở lại như cũ.

Cô ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không nhịn được mà nghĩ đến hắn.Vừa bước vào nhà, Jimin đã thấy Soo Hee ngồi chéo chân trên sofa, dáng vẻ đầy thoải mái như thể đây là nhà của cô ta.Soo Hee nhìn thấy Jimin thì nhếch môi cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật:"Ơ kìa, chị dâu về rồi sao?

Anh Yoongi không đón chị à?"

Jimin hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô cởi giày, lười biếng đáp:"Anh ấy bận."

Soo Hee cong môi, ánh mắt có chút hứng thú:"Thế à?

Nhưng em nhớ anh ấy từng nói, dù có bận thế nào cũng không để chị đi một mình mà?"

Jimin dừng bước, xoay người lại, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu không chút khách sáo:"Mắt cô bị gì nên không thấy tài xế của anh ấy đến đón tôi hả?"

Soo Hee hơi sững người, không ngờ Jimin lại phản ứng như vậy.

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, nhún vai cười nhạt:"À, thì ra chị dâu được tài xế đón, vậy mà em cứ tưởng anh Yoongi quên chị rồi chứ?"

Jimin hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo:"Quên tôi?

Cô nghĩ vị trí của tôi giống như cô sao?"

Soo Hee thoáng khựng lại, nụ cười trên môi cứng đờ.

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên, cười nhẹ như không:"Ồ?

Vậy chị dâu nghĩ vị trí của mình là gì?"

Jimin nhếch môi, ánh mắt sắc bén:"Vị trí mà cô nằm mơ cũng không thể có được."

"Chị....."

Soo Hee thoáng chốc cứng họng, bàn tay siết chặt mép váy.

Cô ta nhìn Jimin đầy khó chịu nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.Jimin chẳng thèm để ý, chỉ hờ hững liếc một cái rồi xoay người lên lầu, bỏ lại Soo Hee đứng đó với gương mặt tái mét vì tức giận.Jimin trở về phòng, bực bội quăng cặp lên giường, lầm bầm:"Mẹ kiếp, con điên, kiếm chuyện là giỏi!"

Cô ngồi phịch xuống giường, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt đầy khó chịu.

Cái thái độ kênh kiệu của Soo Hee đúng là khiến người ta bực mình.Một lát sau, Jimin hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Dù gì đi nữa, cô cũng không để bản thân bị ảnh hưởng bởi một người như vậy.

Nhưng nghĩ tới việc Yoongi để cô ta ở lại đây, trong lòng lại có chút không vui.Jimin gạt hết mọi phiền muộn sang một bên, lấy quần áo đi tắm.

Nước ấm giúp cô thư giãn hơn một chút, nhưng tâm trạng vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu.Tắm xong, cô leo lên giường, mở điện thoại chơi game để xả stress.

Mãi đến khi game báo hết lượt chơi, Jimin mới ngán ngẩm vứt điện thoại sang một bên, bắt đầu làm bài tập.Cả buổi chiều, cô cứ ở lì trong phòng, không buồn bước chân ra ngoài.

Bụng đói rồi cũng chẳng thèm ăn uống gì.

Không phải vì bận, mà đơn giản là không muốn thấy mặt Soo Hee.

Dù sao thì, tránh được lúc nào hay lúc đó.
 
Back
Top Bottom