Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 405: Đồng minh sẽ là ai?


Giang Tiếu nhận ra sự lo lắng trong mắt Vân Sương, hiếm khi không lên tiếng an ủi như mọi khi, mà chỉ trầm mặc một lúc rồi nói: “Hiện giờ kinh thành rồng rắn hỗn tạp, ngoài phe Mộc Thừa tướng còn có Khang vương, Bình vương…

Cho dù kẻ sát hại Trương Thất Nương thực sự nhắm vào hậu cung Thánh thượng, cũng chẳng phải chuyện gì quá khó hiểu.”

Vân Sương không khỏi nhìn hắn, lông mày khẽ nhíu: “Chẳng lẽ chàng nhận được tin tức gì?”

“Không hẳn là tin tức…”

Giang Tiếu ngừng một thoáng rồi nói: “Nàng còn nhớ Hoài Dịch – người từng giết tiểu thiếp họ Trần của Bình Vương không?”

Vân Sương lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Tất nhiên là nhớ.”

Chuyện ấy mới chỉ xảy ra vài hôm trước, sao nàng có thể quên?

Lúc bắt giữ Hoài Dịch, y suýt bị ám sát bằng ám khí. Khi đó bọn họ đã nghi ngờ rằng Hoài Dịch có thể biết điều gì đó không nên biết.

Chỉ là vụ án ấy do Ngụy Vô Thao phụ trách, Hoài Dịch cũng được giam giữ tại Đại Lý Tự.

Giang Tiếu từng nói sẽ để Do Dã điều người bên trong Đại Lý Tự dò xét, tìm hiểu xem Hoài Dịch đã nói những gì.

Giang Tiếu nói tiếp: “Dù Ngụy Vô Thao thẩm vấn rất kín kẽ, nhưng người của chúng ta trong Đại Lý Tự cũng không phụ sự kỳ vọng. Hầu như tất cả những gì cần biết, đều đã biết được.

Chỉ là, điểm kỳ lạ nhất chính là đây – những lời Hoài Dịch khai ra, phần lớn chỉ là những gian nan y từng trải qua, quá trình từ thấp đến cao trong phủ Khang vương, cùng với sự bất an, sợ hãi từ khi Trần nương tử vào phủ.

Dù Ngụy Vô Thao có dẫn dắt thế nào, Hoài Dịch cũng không nói ra điều gì giống như bí mật cần bị bịt miệng cả.

Mà Ngụy Vô Thao nổi danh là người giỏi thẩm vấn, nếu Hoài Dịch thực sự biết điều gì không nên biết, hắn khó lòng không moi ra được.”

Vân Sương lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời Giang Tiếu: “Ý chàng là, Hoài Dịch thật sự chẳng biết gì cả. Vậy… tại sao vẫn có người muốn lấy mạng y?”

Sắc mặt Giang Tiếu trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch: “Trường hợp này chỉ có hai khả năng. Một là, có thể Hoài Dịch từng vô tình thấy hoặc tiếp xúc với điều gì đó, chỉ là chính y không biết mình đã biết.

Hai là, kẻ đứng sau vốn trong lòng có quỷ – cho dù biết Hoài Dịch chưa chắc biết gì, nhưng vẫn không yên tâm, muốn diệt cỏ tận gốc.

Dù là khả năng nào, thì đều chứng minh – bên phủ Khang vương, có vấn đề.”

Giang Tiếu đưa ra kết luận này, Vân Sương cũng không lấy làm lạ.

Nếu thật sự Hoài Dịch mang bí mật nào đó thì thôi, nhưng từ những lời y kể, y chỉ là một hộ vệ bình thường, có phần được Khang vương tin tưởng, nên mới được ở gần người.

Hoạt động của y quanh đi quẩn lại cũng chỉ trong phủ Khang vương, không hề vướng vào nơi nào khác.

Vậy thì mối họa dẫn đến cái chết, hẳn cũng chỉ có thể đến từ trong phủ.

Vân Sương ngẫm nghĩ, nói: “Nhưng hôm đó chúng ta từng bàn rồi – người ra tay giết y, có vẻ không phải người của Khang vương.”

Giang Tiếu nhìn nàng, ngón tay khẽ gõ bàn: “Không phải người của Khang vương ra tay, không có nghĩa Khang vương vô tội.

Ngược lại, điều này càng chứng minh – Khang vương có vấn đề. Mà người có vấn đề, không chỉ mình hắn.”

Khóe mắt Vân Sương giật khẽ: “Ý chàng là… kẻ giết người, chính là đồng minh của Khang vương?”

Hắn có thể kết minh với Khang vương, trước đó chắc chắn đã từng qua lại với Khang vương, dù là thực tế hay chỉ là thư tín qua lại.

Mà Hoài Dịch là thị vệ thân cận của Khang vương, cho dù biết Khang vương chưa từng kể chuyện kết minh này cho Hoài Dịch, thì hắn vẫn sẽ cảm thấy lo lắng, e rằng Hoài Dịch khi ở gần Khang vương có thể vô tình phát hiện ra điều gì.

Trong tình huống ấy, không gì khiến người ta yên tâm hơn việc “nhổ cỏ tận gốc”.

Vân Sương không khỏi khẽ hít một hơi, mất cả tâm trạng ăn uống, lông mày nhíu lại: “Nếu đúng như chàng nói… vậy thì đồng minh của Khang vương sẽ là ai? Ngụy Vô Thao thuộc phe Mộc Thừa tướng, mà khi đó người bị bắt lại do hắn xử lý, nếu người kết minh với Khang vương là Mộc Thừa tướng, hắn cũng không đến mức phải vội vã giết người bịt miệng như vậy…”

Hơn nữa, khi Hoài Dịch bị ám toán, sắc mặt Ngụy Vô Thao rõ ràng là kinh ngạc.

“Không thể nói vậy được.”

Giang Tiếu bình thản đáp: “Tuy đa phần người trong Đại Lý Tự đều thuộc phe Mộc Thừa tướng, nhưng nơi nào có người, nơi đó dễ có sơ hở. Bằng không, chúng ta làm sao dò được những gì Hoài Dịch khai trong Đại Lý Tự?

Còn về Ngụy Vô Thao… tuy nhà họ Ngụy đứng về phe Mộc Thừa tướng, nhưng hắn ta mải mê điều tra phá án, xưa nay không màng tranh đấu bè phái. Ngay trong nội bộ phe Mộc Thừa tướng, hắn cũng chỉ là người đứng bên lề, nhiều việc trọng yếu, người của Mộc gia chưa chắc đã nói với hắn.”

Quả thật là đạo lý này.

Vân Sương lại nói: “Chỉ là, giả thiết đồng minh của Khang vương là Mộc Thừa tướng cũng chỉ là một suy đoán. Như chàng nói, nay Minh Kinh rối ren, các vương gia trong kinh không chỉ có mình Khang vương. Còn có Bình vương, Tĩnh vương và Trang vương nữa.

Tĩnh vương và Trang vương tuy tuổi nhỏ, lại không có gia tộc ngoại mạnh mẽ, nên khi xưa tranh ngôi Đông cung không hề lộ mặt, hành sự cũng luôn khiêm tốn. Nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không có dã tâm với ngai vị.

Ba người họ, đều có khả năng là đồng minh của Khang vương.”

Vân Sương chưa từng gặp Tĩnh vương và Trang vương, chỉ từng nghe Do Dã nói, hai người này tính cách ôn hòa hơn Khang vương và Bình vương nhiều. So với tình cảnh Bình vương và Khang vương nay gần như trở mặt chỉ vì một nữ nhân, thì Tĩnh vương và Trang vương vẫn giữ mối quan hệ tốt với các vương gia khác.

Giang Tiếu khẽ gật đầu: “Nàng nói rất đúng. Với những gì chúng ta biết hiện tại, vẫn chưa thể xác định đồng minh của Khang vương là ai. Nhưng… việc Khang vương có đồng minh, thì gần như chắc chắn.

Những vương gia khác, tâm tư cũng khó đoán.

Và đến ngày mùng Năm, đại hội săn bắn – tất cả bọn họ đều sẽ có mặt.”

Vân Sương khẽ nhíu mày, bất giác cúi đầu nhìn hai tiểu tử đang ăn uống vui vẻ bên cạnh, môi khẽ mím lại: “Hay là, buổi săn bắn mùng Năm… chúng ta đừng cho hai đứa nhỏ theo nữa.”

Dù thiệp mời từ trong cung là mời cả nhà, nhưng nếu thực sự buổi săn đó có thể nguy hiểm đến vậy, nàng tuyệt đối không yên tâm để hai đứa con bé xíu của mình đi cùng.

Chúng còn quá nhỏ, cần được bảo vệ tuyệt đối.

Giang Tiếu thực ra cũng đã nghĩ tới, chỉ là không muốn khiến nàng thêm phiền lòng. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của nàng, dịu giọng nói: “Không đưa bọn trẻ đi cũng tốt. A huynh của nàng hiện đang ở trong phủ, đến lúc đó phiền huynh ấy trông nom hai đứa giúp chúng ta một chút.”

Vân Sương hiểu được tấm lòng của Giang Tiếu, cũng không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

Sau bữa trưa, cả nhà bốn người cùng nhau ngủ một giấc trưa ngon lành. Tỉnh dậy rồi, vì thời tiết bên ngoài lạnh giá, không ai muốn ra ngoài, cả nhà cứ thế vui đùa trong phòng.

Vân Sương và Giang Tiếu lấy cờ ra chơi, hai đứa nhỏ thì tiếp tục nghịch những món quà được nhận hôm qua ở nhà họ Do – toàn là những đồ chơi lạ mắt dành riêng cho trẻ con, hai đứa chơi suốt buổi sáng mà không hề chán.

Ngay khi Vân Sương nghĩ rằng hôm nay sẽ cứ thế mà trôi qua yên bình, thì vào lúc mặt trời sắp lặn, Bát Nguyệt bỗng đi vào, hành lễ nói: “Nương tử, hầu gia, Do đại lang quân đến rồi.”

Tay Vân Sương đang cầm quân cờ bỗng khựng lại.

Do Dã mà đích thân tới vào giờ này, chỉ có một khả năng — vụ án đã có đột phá quan trọng.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 406: Bốn nữ nhân được chiếu cố


Vân Sương lập tức buông quân cờ trong tay, đứng dậy định bước ra ngoài.

Giang Tiếu cũng đồng thời đứng dậy, bước tới nói: “Ta cùng nàng ra ngoài.”

Hai người vừa đến đại sảnh, liền thấy Do Dã đang quay lưng đứng đó. Vân Sương chưa kịp tiến đến gần, đã cảm nhận được luồng khí căng thẳng tỏa ra từ người hắn, không khỏi hơi sững sờ.

Giang Tiếu đi trước vào đại sảnh, lên tiếng gọi: “Biểu huynh sao đột nhiên tới đây? Đã dùng bữa tối chưa?”

Do Dã khựng lại một thoáng, chậm rãi xoay người. Gương mặt vốn ôn hòa kín đáo lúc này hơi căng cứng, giọng trầm thấp: “Không cần lo, ta đã ăn chút gì đó rồi mới tới.”

Vân Sương chăm chú quan sát hắn một lượt, mi tâm khẽ nhíu.

Do Dã như vậy, e rằng không chỉ đơn thuần vì vụ án mà tới.

Nàng bước lên, mời Do Dã an tọa, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Biểu huynh hôm nay tới, là vì chuyện vụ án?”

Do Dã trầm mặc chốc lát, rồi gật đầu: “Phải. Tối hôm qua muội cho người đưa tin đến, sáng nay ta liền tới hỏi thăm tình hình từ các nhà có nữ tử từng được Thánh thượng để lại bức họa.”

“Hồi đó Thánh thượng để lại bốn bức họa, Trương Thất Nương đã bị hại ngày hôm qua, ba người còn lại là Tứ nương tử nhà La gia, Cửu nương tử nhà Tiết gia, và…”

Hắn khẽ mím môi, nói tiếp: “Nhị nương tử nhà Viên gia.”

La gia và Tiết gia đều là thế lực trung thành tuyệt đối với Thánh thượng, chỉ là thế lực của hai nhà này lại yếu hơn Trương gia đôi phần.

Ánh mắt Vân Sương lập tức trở nên sắc lạnh: “Chẳng lẽ trong mấy vị nương tử ấy, lại có người xảy ra chuyện?”

Kết hợp với sắc mặt kỳ quái kia của Do Dã, người xảy ra chuyện chẳng lẽ là Viên nhị nương?

Nhưng không thể nào! Hôm qua Viên nhị nương vẫn luôn ở trong Do phủ, sau đó khi phu nhân họ Hứa muốn đưa nàng đi, thì Do Tranh Huệ lại lấy cớ đã lâu không chuyện trò với Thanh Lạc tỷ tỷ, nhất quyết giữ nàng lại ngủ cùng một đêm.

Nàng ta căn bản không có thời gian để xảy ra chuyện mới đúng!

Nghe Vân Sương hỏi, Do Dã lại chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn: “Đúng vậy, lại có một vị nương tử gặp nạn, là Tứ nương tử nhà La gia.”

“Người nhà La gia nói, sáng nay Tứ nương tử bỗng dưng tự mình lén rời khỏi La phủ.”

“Sáng nay ta tới La gia hỏi chuyện, bọn họ còn không chịu thừa nhận Tứ nương tử mất tích, chỉ nghĩ nàng ta tạm thời ra ngoài, lại còn lo lắng danh tiếng nàng bị ảnh hưởng nên giấu kín mọi chuyện.”

“Nếu không phải sau khi rời đi, ta cứ thấy thái độ người La gia khả nghi, nên ăn xong bữa trưa quay lại ép hỏi một phen, e rằng giờ này họ vẫn còn che giấu chuyện mất tích của nàng ta.”

Trong thời đại coi trọng danh tiết nữ tử, không phải nhà nào cũng có thể thản nhiên thừa nhận chuyện chẳng lành xảy ra với nữ nhi.

Nói đến đây, Do Dã bỗng bật cười lạnh: “Thế mà, dù đã bị ta ép phải thừa nhận Tứ nương tử đến giờ vẫn bặt vô âm tín, họ vẫn không chịu nói nàng mất tích, cứ khăng khăng rằng tính nàng hiếu động, trước kia từng trốn đi chơi một mình, còn quả quyết rằng chậm nhất tối nay nàng sẽ quay về.”

“Nếu không phải vì hôm qua vừa xảy ra vụ án của Trương Thất Nương, ta e là thật sự đã bị bọn họ dắt mũi qua mặt rồi.”

“Cũng chính vì thái độ của người La gia như vậy, chết sống không chịu để quan phủ can thiệp, ta đã phải dây dưa với họ suốt cả buổi chiều, họ mới chịu hơi nhượng bộ, đồng ý phối hợp điều tra với Hình bộ.”

Vân Sương lập tức nắm bắt điểm mấu chốt, hỏi dồn: “Vậy… La Tứ nương thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?”

Do Dã mím môi: “Đa phần là như vậy. Ta đã hỏi qua các nha hoàn thân cận bên nàng ấy, họ đều nói người nhà La gia chỉ đang mở mắt nói dối. Tuy Tứ nương tử tính tình hoạt bát ham chơi, nhưng chưa từng có chuyện lén lút ra ngoài một mình, ít nhất cũng sẽ mang theo một hai người hầu bên cạnh.”

“Hơn nữa… chiều hôm qua, Tứ nương tử cùng mấy tỷ muội trong nhà đến tiệm bạc. Khi ra khỏi tiệm, nàng bị một phụ nhân va phải, chính người đó đỡ nàng dậy. Một nha hoàn đi bên cạnh nói đã tận mắt thấy người phụ nhân ấy đưa cho nàng một vật gì đó, còn cúi đầu dặn rằng ‘thứ bên trong chớ để người khác thấy được’.”

“Giọng người phụ nữ ấy rất nhỏ, nhưng nha hoàn kia từ nhỏ đã thính tai hơn người, nên mới lờ mờ nghe được. Nàng đoán đó là một mảnh giấy hay gì đó tương tự, nhưng Tứ nương tử không cho họ xem, nên họ cũng không dám chắc.”

“Chỉ là từ lúc đó trở đi, sắc mặt Tứ nương tử đã rất khác thường, trắng bệch cả ra. Buổi tối cũng lên giường ngủ rất sớm, lại không để các nha hoàn bên cạnh hầu hạ như mọi khi.”

Nghe đến đây, Vân Sương hít sâu một hơi, quả quyết: “Trên mảnh giấy mà người phụ nữ đó đưa chắc chắn là một bí mật có thể uy h**p nàng, kèm theo thời gian và địa điểm hẹn gặp riêng, giống như cách hung thủ đã làm với Trương Thất Nương!”

Do Dã gật nhẹ đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta hỏi khắp người bên cạnh Tứ nương tử, không ai biết nàng từng có điểm yếu gì có thể bị lợi dụng.”

“Tứ nương tử là thứ nữ của La gia, mẫu thân mất từ sớm, cũng không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, người thân cận nhất trong phủ e chỉ là mấy kẻ hầu hạ thường ngày.”

Vân Sương nhếch môi đầy ẩn ý: “Nàng ấy chắc chắn có điểm yếu, và người tiết lộ nó, cũng chính là kẻ ở gần nàng nhất. Khác với Trương Thất Nương, có thể người biết bí mật này chỉ có một, và chính người đó là kẻ đã bị hung thủ mua chuộc.”

“Người đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình từng biết chuyện, và bởi chỉ có một người biết, trong khi Tứ nương tử hiện giờ đã mất tích, chỉ cần hắn chối bỏ, chúng ta sẽ không còn cách nào tra ra được đầu mối.”

“Thậm chí, rất có thể ngay cả Tứ nương tử cũng không biết bí mật của mình đã bị người bên cạnh phát hiện, bằng không khi nhận được mảnh giấy tối qua, nàng chắc chắn sẽ lập tức biết ai bán đứng mình, và trước khi đi hẹn gặp, hẳn phải đến tìm người đó đối chất.”

Dù thế nào đi nữa, có một điều chắc chắn——trong thời gian ngắn, họ sẽ không thể điều tra ra lý do Tứ nương tử nhận lời hẹn.

Vân Sương chau mày, lại hỏi: “Đã cử người tìm kiếm Tứ nương tử chưa?”

Tuy tình hình không khả quan, nhưng khi chưa thấy thi thể, vẫn còn cơ hội sống sót.

Do Dã gật đầu: “Ta đã tới Kinh Triệu phủ báo án, cũng đã điều người của Hình bộ tỏa ra tìm kiếm. Nhưng vẫn câu đó—hiện nay các bộ môn đều thiếu người, La gia lại vẫn không chịu thừa nhận nàng ta đã mất tích, không chịu tự cử người tìm, muốn tìm được nàng ấy, không dễ gì.”

Lông mày Vân Sương cau chặt hơn, như chợt nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Do Dã: “Không đúng, biểu huynh, nếu chỉ là chuyện của Tứ nương tử, sắc mặt huynh đâu cần nghiêm trọng đến vậy—chẳng lẽ, còn có chuyện gì khác xảy ra?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 407: Kẻ Phải Trừ Khử Trước Tiên


Tuy rằng việc La Tứ nương xảy ra chuyện dường như càng khẳng định rằng tên hung thủ bắt chước kia đúng là nhắm vào yến tiệc tuyển phi vào mồng Năm, nhưng Do Dã là ai chứ? Bao năm lăn lộn, gió to sóng lớn nào chưa từng trải qua? Chuyện này chưa đủ để khiến hắn lộ ra khí tức trầm trọng lạnh lẽo như vậy.

Do Dã lại trầm mặc, rất lâu không thốt một lời.

Vân Sương nhìn chăm chú vào hắn, bỗng như chợt tỉnh ngộ, hạ thấp giọng hỏi: “Biểu huynh, huynh đang lo lắng cho Viên nhị nương sao?”

Thân thể Do Dã khẽ khựng lại ngay tức thì.

Giang Tiếu ngồi bên cạnh Vân Sương cũng hiện vẻ kinh ngạc.

Vân Sương nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn, trong lòng đã hiểu rõ: “Nếu hung thủ thật sự nhắm vào yến tiệc tuyển phi mồng Năm, vậy thì Viên nhị nương cũng chính là một trong những mục tiêu của hắn. Mà nhìn tình hình hiện tại, hung thủ gây án không phải là hành động bột phát, bởi vì việc thu thập những điểm yếu để uy h**p các cô nương cũng cần thời gian nhất định.”

“Chỉ là, có lẽ hắn sau khi biết được hai vụ án nữ tử bị sát hại và làm nhục gần đây, mới sinh ra ý định mô phỏng cách thức gây án.”

“Nếu quả là như thế, thì trong tay hắn hiện giờ, rất có thể cũng đã nắm được những bí mật đủ sức uy h**p Viên nhị nương và một nữ tử khác…”

“Không đâu.”

Do Dã đột nhiên cất giọng trầm ổn mà quả quyết: “Viên nhị nương được lão gia nhà họ Viên một tay nuôi lớn, từ nhỏ đã biết tiến thoái đúng mực, giữ lễ nghi cẩn trọng, nàng tuyệt đối không có loại bí mật có thể bị người khác uy h**p.”

Vân Sương đây là lần đầu tiên thấy Do Dã không lý trí đến vậy, song trong tình huống hiện tại, nàng cũng không có lòng dạ đùa cợt, chỉ khẽ kéo khóe môi nói: “Biểu huynh, huynh đừng tự dối mình dối người nữa, con người sống trên đời, ai lại không có một hai bí mật không muốn để lộ ra ngoài? Đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ, bản thân huynh có hoàn toàn thanh bạch không?”

“Hơn nữa, cho dù Viên nhị nương thật sự hoàn toàn trong sạch, không có gì đáng chê trách, nàng trên đời này ắt cũng có người mà nàng quan tâm. Huynh đừng quên, Trương Thất Nương vì sao mới chịu đơn độc đến gặp hung thủ…”

Nàng chưa nói dứt lời, sắc mặt Do Dã đã trắng bệch rõ ràng, tay đặt trên mặt bàn bất giác nắm chặt, gân xanh nổi bật.

“Huống hồ…”

Vân Sương ngừng lại giây lát, giọng nói dịu đi: “Biểu huynh huynh vội vàng đích thân tới tìm ta như thế, ngoài việc báo cho ta chuyện này, cũng là muốn ta đi hỏi han tình hình của Viên nhị nương phải không?”

Chuyện này dĩ nhiên trọng đại, nhưng La Tứ nương hiện vẫn mất tích chưa rõ tung tích, Do Dã hẳn còn rất nhiều việc phải xử lý, vốn không cần thiết phải thân chinh đến đây. Chỉ cần tìm một người tin cậy truyền lời là đủ.

Hắn ném bỏ tất cả tự mình tới, ắt là vì chuyện còn quan trọng hơn.

Thời gian chầm chậm trôi, hoặc có lẽ chỉ là chớp mắt, Do Dã cuối cùng cũng khép mắt lại, giọng khản đặc: “Phải, ta muốn muội đi Viên gia một chuyến, hỏi thử xem hung thủ có từng tiếp cận Viên nhị nương hay không, cho dù chưa có, cũng phải nhắc nàng ấy hết sức cẩn trọng, thời gian này, bất kể là vì lý do gì, cũng không được nhận lời hẹn gặp ai cả…”

Giang Tiếu từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát Do Dã, ánh mắt sâu thẳm.

Đến nước này, có ngu đần đến đâu cũng nhìn ra được điều gì đó.

Huống chi, trạng thái Do Dã vì một người mà thấp thỏm không yên thế này, hắn vừa mới nếm trải qua không lâu.

Hắn mím nhẹ môi, khẽ hỏi: “Biểu huynh, sao không tự mình đến gặp Viên nhị nương?”

Do Dã trầm mặc, rồi đáp khẽ: “Nàng ấy chắc sẽ không muốn gặp ta…”

Ngay cả chính hắn cũng không biết nên dùng tâm thái nào để đối mặt với nàng.

Lông mày Giang Tiếu lập tức khẽ nhíu.

Vân Sương nhìn Do Dã, chậm rãi nói: “Chuyện này cũng là một phần của vụ án, huynh muốn ta tự mình đến Viên phủ thì không vấn đề gì, nhưng biểu huynh, huynh phải cùng ta đi.”

Do Dã sững sờ.

Vân Sương tiếp lời, không để hắn chen vào: “Biểu huynh, huynh không thể cứ mãi trốn tránh chuyện này. Huống hồ, đây là chuyện liên quan đến an nguy của Viên nhị nương, nếu huynh không đích thân theo dõi, huynh yên tâm được sao?”

Câu nói ấy rõ ràng đã đánh trúng điểm yếu trong lòng Do Dã.

Tay hắn đặt trên mặt bàn lại siết chặt thêm, cuối cùng cất giọng khàn khàn: “Được, ta sẽ cùng đi.”

Chuyện liên quan đến tính mạng con người, không thể chậm trễ một khắc nào.

Vân Sương lập tức đứng dậy: “Tốt, vậy chúng ta đi ngay. Viên nhị nương và Cửu nương tử nhà Tiết gia hiện tại…”

Tựa như đã đoán được nàng định hỏi gì, Do Dã đáp: “Ngay khi biết La Tứ nương xảy ra chuyện, ta đã lập tức điều người từ Do phủ đến canh giữ ở Viên gia và Tiết gia.”

Lúc này Vân Sương mới yên lòng, quay sang Giang Tiếu nói: “Hầu gia, xin lỗi chàng, đêm nay lại phải làm phiền chàng trông hai đứa nhỏ rồi.”

“Giữa chúng ta không cần xin lỗi.”

Giang Tiếu cũng đứng dậy, khẽ nắm lấy tay nàng, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Do Dã một cái, trầm giọng: “Những việc sau này, nhờ nàng vậy.”

Vân Sương sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói ấy.

Đó là đang nói—tên biểu huynh khiến người ta không yên lòng này, nhờ nàng chăm nom giùm rồi.

Nàng mỉm cười nhẹ, cũng nắm lấy tay hắn một cái, rồi cùng Do Dã rời phủ, thẳng hướng Viên gia.

Lên xe ngựa rồi, Vân Sương thấy Do Dã vẫn như có điều suy nghĩ, bèn chủ động mở lời: “Còn về phía Tiết Cửu nương, huynh đã cho người hỏi thăm tình hình chưa?”

Do Dã thu ánh mắt từ cửa sổ về, nói: “Bên Cửu nương tử không vội, đợi xem xong tình hình của Viên nhị nương rồi tới Tiết gia cũng chưa muộn.”

Vân Sương khẽ nhướn mày.

Tựa hồ nhận ra ý nghĩ trong lòng nàng, Do Dã mỉm cười nhàn nhạt: “Ta không phải vì… tư tình với Viên nhị nương mới nói vậy. Trong bốn cô nương được Thánh thượng chọn ra lần này, xét về xuất thân, dung mạo hay tính tình, Cửu nương tử của Tiết gia đều đứng cuối cùng.”

Vân Sương khẽ ngẩn ra—cách nói này nàng quả thực là lần đầu nghe.

Do Dã giơ tay xoa nhẹ mi tâm: “Yến tiệc tuyển phi mồng Năm, muội cũng biết rõ nội tình. Thánh thượng vì muốn đối đầu với Thái hậu và Mộc gia, nên khi chọn người vào cung, điều kiện khắt khe vô cùng.”

“Hiện tại chỉ có bốn người phù hợp, mà Tiết Cửu nương… giống như chỉ là người được thêm vào cho đủ số. Không phải nàng ấy không tốt, mà là… quá mức bình thường. Mẫu thân chỉ là một tạp dịch trong phủ, là con riêng do Nhị gia của Tiết gia nhất thời hồ đồ khi say rượu gây ra.”

“Mà chính thất của Nhị gia nổi tiếng là người ghen tuông, quản chồng rất chặt. Dưới gối Nhị gia, ngoài cô con gái ngoài giá thú này, không có đứa con riêng nào khác.”

“Tiết Cửu nương sinh ra đã không được dạy dỗ chính thức, trong nhà cũng chỉ xem nàng như tỳ nữ sai bảo. Mãi tới khi có chuyện lần này, các thế gia mới phát hiện Tiết gia còn có một nữ nhi như thế.”

“Nghe nói nàng ta tính tình trầm lặng rụt rè, thậm chí còn không biết chữ. Ưu điểm duy nhất, chắc chỉ là an phận, ngoan ngoãn, và dung mạo thanh tú dễ nhìn.”

Vân Sương đã hiểu rõ.

Nếu hung thủ thật sự nhắm vào hậu cung của Thánh thượng, thì người hắn muốn loại bỏ đầu tiên, tất nhiên là người có khả năng được Thánh thượng sủng ái nhiều nhất.

So sánh như vậy, thì Cửu nương tử đúng là kẻ không mấy đe dọa.

Nhưng nghĩ đến đây, trong lòng Vân Sương lại trầm xuống.

Nếu suy theo hướng ấy…

Trong bốn vị cô nương, còn ai có thể là mối đe dọa lớn hơn Viên nhị nương?

Nếu nàng là hung thủ, kẻ đầu tiên nàng muốn loại bỏ, ắt hẳn chính là Viên nhị nương!
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 408: Tâm Tư Của Nàng


Xe ngựa rất nhanh đã tới Viên phủ.

Người giữ cửa Viên gia hiển nhiên đều nhận ra Do Dã, thấy hắn đột ngột ghé thăm, ai nấy đều kinh ngạc.

Tuy Do phủ và Viên gia vốn có giao hảo không tồi, nhưng từ sau khi Do Dã lui hôn với Viên nhị nương, trừ phi có chuyện trọng đại, hắn gần như chưa từng bước chân vào Viên phủ lần nào.

Khi nghe nói người hắn muốn gặp lại là Nhị nương tử của họ, đám môn vệ càng thêm ngạc nhiên, suýt tưởng mình nghe lầm cái tên.

Vân Sương thấy vậy, bước lên một bước, ôn tồn nói: “Chúng ta đại diện Hình bộ đến điều tra một vụ án gần đây, nghi ngờ Viên nhị nương có liên quan đến vụ án ấy. Phiền các vị truyền lời giúp, nói rằng… phu nhân của Trường Lưu hầu và Do thị lang tới.”

Lúc này đám môn vệ mới kéo tâm trí về từ chuyện yêu hận tình thù giữa công tử lớn nhà Do phủ và Nhị nương tử nhà mình. Một người được cử đi thông báo, một người khác dẫn họ vào phủ.

Đang trong kỳ nghỉ đầu xuân, phần lớn người trong Viên phủ đều có mặt tại gia. Vân Sương và Do Dã vừa đến đại sảnh, đã thấy Hứa phu nhân cùng một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, trông khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, bước nhanh về phía họ. Do Dã liền thấp giọng nói với Vân Sương: “Đó là phụ thân của Viên nhị nương, đương nhiệm Thái thường tự khanh – Viên Hồng Tuyền.”

Vân Sương gật đầu, cùng Do Dã bước tới hành lễ nghiêm túc.

Viên Hồng Tuyền nhìn qua đã thấy là người tính khí dứt khoát, vừa đến đã nhíu mày trầm giọng hỏi: “Ta nghe nói các ngươi đến vì điều tra vụ án, Thanh Lạc khi nào thì có dính líu tới án của Hình bộ?”

Viên Thanh Lạc là con gái đầu lòng của Viên Hồng Tuyền và Hứa phu nhân, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Sau này chuyện hôn sự trắc trở, Viên Hồng Tuyền vẫn canh cánh trong lòng, đối với Do Dã càng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.

Nếu không phải vì lính gác báo lại rằng Hình bộ nói Thanh Lạc dính dáng đến một vụ án, ông ta cũng chẳng buồn thân chinh đến đây.

Do Dã dường như đã quen với thái độ ấy, chắp tay nói: “Viên bá bá, chuyện này nói ra thì dài, nói ngắn gọn thì là—hiện tại có kẻ đang nhằm vào yến tuyển phi mồng Năm, bốn vị cô nương được Thánh thượng lưu họa tượng, hiện tại đã có hai người xảy ra chuyện.”

Viên Hồng Tuyền trợn mắt, khí thế bức người: “Chuyện gì vậy?! Ta có nghe nói Thất nương tử Trương gia hôm qua gặp chuyện chẳng lành, nhưng còn chưa nghe có người thứ hai xảy ra chuyện!”

Do Dã kiên nhẫn đáp: “Tứ nương tử nhà La gia sáng nay đã mất tích, chỉ là La gia một mực khăng khăng rằng nàng ấy chỉ ham chơi trốn ra ngoài. Nhưng vào thời điểm nhạy cảm như thế này, thà tin là có chứ không thể tin là không. Sự thật là, tới giờ chúng ta vẫn chưa tìm thấy tung tích nàng ấy…”

“Trời ơi!”

Do Dã còn chưa dứt lời, Hứa phu nhân đã hoảng hốt che miệng lại, mặt mày đầy kinh hãi: “Không thể nào! Ta mới nghe người ta nói thi thể Thất nương tử nhà Trương gia thê thảm đến mức nào… Rốt cuộc là ai mà to gan đến vậy?!”

Nghĩ đến việc con gái mình cũng có thể là mục tiêu tiếp theo của hung thủ, trái tim Hứa phu nhân như muốn nát ra.

Sao con gái bà lại khổ đến thế này chứ!

“Dù vậy, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ Thanh Lạc đến cùng!”

Sắc mặt Viên Hồng Tuyền cũng hết sức khó coi, nhưng giọng vẫn lạnh lùng cứng rắn: “Giờ nó vẫn bình an ở trong phủ. Xảy ra chuyện lớn như thế, ngươi không ở Hình bộ tập trung truy bắt hung thủ, lại chạy tới Viên phủ làm gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nhà chúng ta không bảo vệ nổi Thanh Lạc?!”

Khóe môi Do Dã khẽ mím: “Viên bá bá, ta không có ý đó…”

“Ngươi có ý gì ta không quan tâm.”

Viên Hồng Tuyền lạnh nhạt nói: “Thanh Lạc không cần ngươi lo! Nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho nó, thì hãy mau chóng bắt được hung thủ cho ta!”

Thấy Viên Hồng Tuyền cứng rắn chẳng ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, lông mày Do Dã hơi nhíu lại.

Vân Sương nhìn tất cả mọi chuyện trong mắt, bèn ra hiệu cho Do Dã, rồi bước lên hành lễ: “Thiếp thân bái kiến Viên lang quân.”

Viên Hồng Tuyền hơi sững lại, nhìn nữ tử xinh đẹp đoan trang trước mặt, sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống phần nào: “Ngươi là… phu nhân của Trường Lưu hầu?”

“Vâng, được Viên lang quân biết đến, là vinh hạnh của ta.”

Vân Sương khẽ mỉm cười, rồi nói tiếp: “Chúng ta tới đây, không chỉ để xác nhận sự an toàn của Viên nhị nương. Chúng ta nghi ngờ, hung thủ rất có thể đã nắm giữ một số bí mật riêng tư của các cô nương, sau đó lấy những điều đó làm đòn uy h**p, ép họ đơn độc tới chỗ hẹn, từ đó thực hiện hành vi tàn bạo.”

“Điểm này, chúng ta đã xác thực được từ trường hợp của Trương Thất Nương.”

“Chuyến đi này, chúng ta muốn hỏi xem Viên nhị nương trong hai ngày gần đây có từng gặp ai đáng nghi không, đồng thời nhắc nhở nàng phải đề phòng những cái bẫy tương tự.”

Sắc mặt của Viên Hồng Tuyền và Hứa phu nhân lập tức trắng bệch.

“Thật là loạn vô pháp vô thiên rồi!”

Viên Hồng Tuyền nghiến răng, giận dữ nói: “Không chỉ cố tình phá hoại yến tuyển phi mồng Năm, mà còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để thao túng lòng người! Nhất định là bọn người của Mộc thừa tướng giở trò! Thanh Lạc nhà ta khó khăn lắm mới thoát khỏi quá khứ, chuẩn bị bắt đầu một cuộc đời mới, bọn khốn kiếp đó sao dám…”

“Phụ thân.”

Một giọng nữ trong trẻo dịu dàng bỗng vang lên, như suối mát xối vào lửa giận bừng bừng của Viên Hồng Tuyền.

Phu thê hai người lập tức quay người lại, thấy Viên Thanh Lạc đang chậm rãi bước tới, đều kinh ngạc tiến lên: “Thanh Lạc, con… sao con lại đến đây?”

Lúc trước, người gác cổng đang trên đường đi báo, thì trông thấy phu thê hai người từ viện của Thanh Lạc bước ra.

Hứa phu nhân năm xưa tuy cũng từng có oán trách Do Dã, nhưng là phụ nữ, lòng cũng mềm. Bà cũng hiểu phần nào tâm ý của Do Dã, nên sớm đã nguôi giận, chỉ là đôi khi tiếc nuối cho hai đứa trẻ hữu duyên vô phận.

Chỉ là bà biết, khúc mắc trong lòng phu quân đến giờ vẫn chưa tháo gỡ. Nghe nói người đến tìm Thanh Lạc là đại lang quân nhà họ Do, lập tức bảo người gác cổng khỏi thông báo, để ông đích thân đến gặp.

Nào ngờ, Thanh Lạc vẫn biết chuyện.

Viên Thanh Lạc đưa đôi mắt trong veo như nước lướt qua Do Dã và Vân Sương, khẽ nói: “Khi Song Cầm đưa họ ra cửa, con đã nghe thấy lời của người gác cổng.”

“Phụ thân, mẫu thân không cần lo lắng, ý của phu nhân đây, con đều hiểu rõ.”

Lời nàng vừa dứt, phu thê Viên lão gia lập tức biết nàng đã nghe được hết cuộc trò chuyện vừa rồi.

Viên Hồng Tuyền đau lòng nhìn con gái: “Thanh Lạc, chuyện này con không cần xen vào, phụ thân và mẫu thân sẽ bảo vệ con. Con chỉ cần ở nhà chuẩn bị cho đại hội săn mồng Năm là được rồi…”

“Phụ thân.”

Viên Thanh Lạc khẽ ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng không cho phép cự tuyệt, môi mím nhẹ: “Con biết người muốn bảo vệ con, nhưng… những người bị hại là các cô nương cùng trang lứa với con. Nếu có thể, con muốn góp một phần sức mình cho vụ án này.”

“Nhưng mà…”

Viên Hồng Tuyền theo bản năng nhíu mày nhìn sang Do Dã.

“Con chỉ muốn hỗ trợ Hình bộ điều tra.”

Viên Thanh Lạc điềm đạm nói: “Chỉ thế mà thôi.”

Viên Hồng Tuyền cuối cùng cũng hiểu rõ tính tình con gái mình. Bề ngoài mềm mỏng, nhưng bên trong lại rất có chủ kiến. Không chỉ ông – là cha ruột – mà ngay cả lão gia tổ cũng thường bị nàng làm khó.

Bằng không, năm đó sau khi hủy hôn với Do phủ, nàng cũng đâu khiến chuyện hôn sự của mình thành ra thế này.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 409: Mất Kiểm Soát


Hứa phu nhân lập tức lén kéo tay áo trượng phu, trừng mắt nhìn ông một cái, rồi khi quay sang Viên Thanh Lạc, sắc mặt bà đã khôi phục vẻ dịu dàng thường ngày: “Được, vậy phụ thân mẫu thân không quấy rầy con nữa. Thanh Lạc đã lớn, có chủ kiến riêng của mình. Nhưng nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

Viên Thanh Lạc khẽ nhếch môi, gật đầu: “Mẫu thân, con hiểu rồi.”

Thấy vậy, Hứa phu nhân cũng không nói thêm gì, kéo phu quân rời đi.

Trước khi đi, Viên Hồng Tuyền vẫn không nhịn được mà trừng Do Dã một ánh mắt cảnh cáo.

Vân Sương đứng bên âm thầm thắp cho biểu huynh mình một nén hương trong lòng.

Xem ra, phụ thân của Viên nhị nương cũng là một tảng đá lớn cản đường hai người họ thành đôi, lại còn là loại vừa cứng vừa khó nhằn.

Cho dù Do Dã sau này chịu buông bỏ chấp niệm, thì cửa ải nhạc phụ cũng vẫn là chướng ngại lớn.

Đợi hai người khuất bóng, Viên Thanh Lạc mới quay lại, với tư cách chủ nhà mời họ ngồi xuống, khẽ cắn môi, hỏi: “La Tứ nương, thật sự đã xảy ra chuyện sao?”

Vân Sương liếc nhìn Do Dã vẫn trầm mặc, rồi lên tiếng thay: “Mười phần thì tám chín. Thanh Lạc, chúng ta tới là để hỏi nàng một vài điều.”

Viên Thanh Lạc nhẹ giọng đáp: “Ta biết các người muốn hỏi gì. Từ lúc trở về Minh Kinh đến nay, ta chỉ ra ngoài hai lần—một lần đi Đại Chiêu Tự cầu phúc, một lần đến Do phủ.”

“Cả hai lần, ta đều không gặp ai đáng nghi.”

Nàng vừa nãy đã nghe được đoạn đối thoại nên đoán được họ sẽ hỏi gì cũng là lẽ thường.

Vân Sương gật đầu: “Nếu vậy thì rất có thể hung thủ vẫn chưa tìm được cơ hội tiếp cận nàng.”

Mấy năm nay Viên Thanh Lạc không ở Minh Kinh, vừa trở về lại được Viên gia coi trọng bảo vệ kỹ lưỡng, mỗi lần ra ngoài hẳn là đi cùng không ít người.

Lần tới Đại Chiêu Tự cũng thấy có nhiều thị vệ theo cùng.

Viên Thanh Lạc lại bỗng cúi mắt, khẽ hỏi: “Phu nhân, người chắc chắn hung thủ sẽ tìm đến ta sao?”

Vân Sương hơi sững người: “Nếu thật sự hắn nhắm đến hậu cung của Thánh thượng, vậy thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua nàng.”

“Vậy thì…”

Viên Thanh Lạc ngẩng đầu, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết: “Ta có lẽ… có thể giúp các người tìm ra hung thủ.”

Vân Sương kinh ngạc mở lớn mắt, ngay cả nàng cũng mất một lúc mới định thần được.

Người lên tiếng trước lại là Do Dã: “Không được!”

Lần đầu tiên Vân Sương nghe biểu huynh dùng giọng lạnh lùng nghiêm khắc như vậy, không khỏi nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt hắn tối tăm, dán chặt vào Viên Thanh Lạc, từng chữ nặng nề bật ra: “Viên nhị nương, nàng có biết mình đang nói gì không?”

“Ta biết.”

Viên Thanh Lạc điềm tĩnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn: “Nếu hung thủ sẽ tìm tới ta, vậy tại sao không dùng ta làm mồi? Đây chẳng phải là cách nhanh nhất để bắt được hắn sao…”

“Không được.”

Giọng Do Dã không đổi, lần này quai hàm hắn thậm chí còn siết chặt lại: “Hình bộ chưa đến mức bất lực đến nỗi phải đưa một nữ tử tay trói gà không chặt vào nguy hiểm như vậy.”

“Chúng ta tới chỉ để xác minh xem hung thủ có từng tiếp cận nàng không. Giờ đã rõ ràng, vậy chúng ta nên rời đi. Ta sẽ cử người giải thích rõ ràng cho Viên bá bá và Hứa phu nhân…”

“Do đại lang quân, huynh cho rằng phụ mẫu ta có thể quản được ta sao?”

Viên Thanh Lạc dường như nghe thấy điều gì nực cười, khẽ bật cười: “Nếu họ thật sự có thể quản được, thì hôm nay ngồi đây nói chuyện với huynh, đã không còn là Viên Thanh Lạc, mà là một vị phu nhân nhà nào đó rồi.”

“Viên Thanh Lạc.”

Do Dã đột ngột đứng phắt dậy, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: “Nàng cho rằng điều tra vụ án là một trò chơi có thể tùy tiện tham gia sao?”

Vân Sương: “…”

Đừng nói nàng chưa từng thấy Do Dã mất kiểm soát như vậy, e rằng cả người trong Do phủ cũng chưa bao giờ thấy hắn như thế.

Đôi mắt của Viên Thanh Lạc chẳng rõ từ lúc nào đã hơi đỏ lên, nhưng nàng vẫn kiên cường nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nhìn xuống nàng từ trên cao, một lúc lâu sau mới bình tĩnh cất lời: “Ta không nghĩ thế. Ta chỉ là… không muốn lại thấy thêm nữ tử vô tội nào phải chịu họa.”

“Hơn nữa, việc này có liên quan đến đại sự tuyển phi của Thánh thượng. Nếu chuyện này đến tai người, huynh chắc rằng các huynh còn có thể thong thả điều tra như bây giờ sao?”

Sắc mặt Do Dã biến đổi rõ rệt.

Vân Sương không khỏi muốn âm thầm vỗ tay cho Viên nhị nương một cái.

Quả nhiên là trưởng tôn nữ đích hệ của lão gia Viên phủ—tầm nhìn, kiến thức và khí phách đều không phải hạng tầm thường có thể sánh được.

Nàng nói không sai, chuyện này hiện tại chỉ là chưa lan truyền. Một khi lộ ra ngoài, đừng nói đến Thánh thượng, mà cả triều văn võ, đặc biệt là phe cánh thân Thánh cũng sẽ gây áp lực, yêu cầu Hình bộ lập tức bắt được hung thủ.

Do Dã cắn chặt môi, rất lâu không nói một lời.

Ngay khi bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng cực độ, một người gác cổng của Viên phủ vội vã bước vào. Nhận thấy không khí có gì đó kỳ lạ, hắn dừng bước, rồi mới nói: “Tiểu nhân bái kiến Nhị nương tử, Do đại lang quân, Vân phu nhân. Bên ngoài có người cầu kiến, tự xưng là trưởng tùy của Do đại lang quân, tên là Bạch Khuê.”

Do Dã lúc này mới dời mắt khỏi Viên Thanh Lạc, chau mày: “Làm phiền dẫn hắn ta vào.”

Lúc trước khi đến tìm Vân Sương, hắn đã để Bạch Khuê theo dõi việc ở La phủ.

Giờ hắn ta đuổi đến tận Viên gia, khiến trong lòng Do Dã dâng lên linh cảm chẳng lành.

Bạch Khuê nhanh chóng được đưa vào, sau khi hành lễ, nét mặt căng thẳng nói: “Đại lang quân, thi thể của La Tứ nương… đã được phát hiện.”

Nghe hai chữ “thi thể”, Do Dã lập tức nhắm mắt lại, cố giữ bình tĩnh: “Tìm thấy ở đâu?”

Bạch Khuê đáp: “Ngoài thành, trong một rừng liễu tên là Tương Tư. Người phát hiện đầu tiên là dân làng gần đó, vừa đến Kinh Triệu phủ báo án.”

“Tuy tiểu nhân chưa tận mắt xác nhận thi thể, nhưng dựa vào miêu tả của dân làng, có thể chắc chắn là La Tứ nương.”

“Ta hiểu rồi.”

Do Dã siết chặt cây trượng trong tay: “Ta sẽ đi ngay…”

Ngay khi Bạch Khuê nói xong, Vân Sương cũng đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc đó, Viên Thanh Lạc cũng đứng lên: “Vân phu nhân, Do đại lang quân, ta…”

Do Dã dường như đã đoán được nàng muốn nói gì, giọng trầm thấp nhưng cứng rắn: “Không cần nói nữa. Việc này đừng nói ta không đồng ý, ngay cả phụ mẫu nàng cũng sẽ không đồng ý.”

Dứt lời, hắn xoay người, không buồn quay đầu mà bước ra ngoài.

Khi Vân Sương chuẩn bị đi theo, Viên Thanh Lạc khẽ kéo tay áo nàng, nhẹ giọng: “Vân phu nhân, ta không phải vì bốc đồng. Ta thực sự hy vọng có thể làm được điều gì đó cho vụ án này.”

Tuy ban đầu, nàng tiếp cận vụ án mang theo một mục đích khác.

Nhưng khi biết ngày càng nhiều nữ tử lần lượt gặp nạn, mà bản thân nàng lại có khả năng thu hút được hung thủ, nàng thật lòng cảm thấy bản thân không thể khoanh tay đứng nhìn.

Không phải vì người khác, mà là vì những nữ tử vô tội ấy.

Dù nàng không phải họ, nhưng nàng đã từng tận mắt chứng kiến thảm trạng của những nữ tử bị hại trong những vụ án tương tự—sự thống khổ của họ trong những giây phút cuối đời, nàng dường như có thể cảm nhận được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back