Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 415: Luyến Thi


Do Dã nghe thấy lời nàng, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng, lần này giọng nói hơi khàn, “Thật sự không sao chứ?”

“Không sao.”

Viên Thanh Lạc khẽ cong môi, chủ động đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Thời gian không còn sớm, tỳ nữ của ta chắc đã mang lời đến phủ Tuyên Hầu rồi, chúng ta đi thôi.”

Do Dã nhìn nàng một cái thật sâu, hạ mắt xuống, che giấu cảm xúc thoáng qua trong lòng, rồi nói: “Được, đi theo ta.”

Nói rồi, hắn quay người đi ra ngoài trước.

Viên Thanh Lạc theo sau, luôn dõi theo bóng dáng cao lớn thẳng tắp như cây thông của hắn, đôi mắt không tự chủ được mà hơi mềm đi.

Mặc dù nàng không hiểu vì sao hắn đột nhiên quan tâm đến mình.

Nhưng không thể phủ nhận, sự quan tâm của hắn đã dễ dàng xóa tan đi phần thất vọng vừa rồi của nàng, phần thất vọng do hắn mà ra.

Thực ra, nàng chẳng yêu cầu gì nhiều, chỉ cần hắn đáp lại nàng một chút là đủ khiến nàng vui mừng lâu dài.

Còn những điều khác, sau một năm dài chờ đợi vô vọng, nàng cũng không dám hy vọng quá nhiều.

Do Dã và Viên Thanh Lạc rời khỏi Hình Bộ, nhưng Vân Sương lại không vội đi, chờ đến khi Do Dã quay lại.

Khi Do Dã quay lại, bầu trời đã chuyển sang màu cam nhạt, thấy nàng vẫn còn ở Hình Bộ, Do Dã khá ngạc nhiên, “Muội chưa đi sao?”

“Ta lo lắng tình hình bên Viên Nhị Nương, muốn đợi tin tức từ huynh rồi mới đi, dù sao hôm nay Hầu gia có lẽ sẽ rất muộn mới về nhà.”

Ngày mai là Đại hội săn bắn, Giang Tiếu sáng sớm đã ra ngoài chuẩn bị công tác phòng vệ cho Đại hội, không chỉ là sẽ rất muộn mới về, hắn tối nay còn chưa chắc có thể về ngủ.

Vân Sương nhìn Do Dã, nói: “Nhìn huynh như vậy, hôm nay hung thủ chắc không tìm đến Thanh Lạc chứ?”

Do Dã chậm rãi bước đến gần nàng, thấp giọng “Ừ” một tiếng, “Thực ra ta không nghĩ hắn sẽ tìm đến nhanh như vậy. Mặc dù ta đã cố gắng làm cho tin đồn về hung thủ có liên quan đến việc tuyển phi cho Thánh thượng lắng xuống, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ người còn tiếp tục truyền ra. Hung thủ nếu thật sự là người trong gia đình quyền quý, thì sẽ không thiếu cảnh giác.”

“Nhưng, hôm nay Viên Nhị Nương vẫn cứ không chút kiêng kỵ đi dạo ngoài phố, cũng đủ để hắn tiết lộ chút tin tức rồi.”

Viên Nhị Nương vẫn còn dám ra ngoài đi dạo, điều đó chứng tỏ mặc dù nàng là một trong những người mà Thánh thượng muốn đưa vào cung, nhưng lại không có chút cảm giác nguy cơ nào.

Cũng cho thấy quan phủ thực sự không điều tra theo hướng đó.

Đây chính là lý do mà Do Dã để Viên Thanh Lạc đi dạo ngoài phố một vòng.

Vân Sương gật đầu, hỏi: “Thanh Lạc đâu rồi?”

“Hồi nãy, ta thấy nàng trở về Viên gia rồi.”

Do Dã vừa nói vừa bước đến ngồi sau bàn làm việc, “Muội sao lại chắc chắn ta sẽ quay lại Hình Bộ?”

Vân Sương khẽ cười, nhìn hắn mà như không phải cười, “Dù cuối cùng huynh đã chấp nhận để Thanh Lạc làm mồi nhử, nhưng trong lòng huynh chắc chắn vẫn không cam lòng.

Vừa nãy ta nghe những quan viên dưới tay huynh nói, Vu mụ mụ hiện giờ đang ở trong Hình Bộ, trước khi huynh đi, huynh còn đặc biệt chỉ thị phải tăng cường thẩm vấn bà ta, thái độ của huynh như vậy, làm sao có thể an tâm trở về nhà chờ được?”

Vừa rồi ta cũng đến xem bà ta một chút, nhìn tình trạng của bà ta, quả thật không thể trụ được bao lâu nữa.”

Chỉ là, cho đến nay bà ta vẫn chưa chịu khai hết tất cả những gì biết.

Do Dã vô thức đưa tay lên, day day trán một cách mệt mỏi.

“À đúng rồi, còn một tin tức nữa, vừa rồi những quan viên mà huynh cử đi Đại Chiêu Tự đã trở về, mang về một số thông tin khá thú vị.”

Do Dã vừa mới trở về từ bên ngoài, còn chưa kịp nhận thông tin này, nghe thấy vậy mắt hắn chợt sáng lên, “Thông tin gì?”

Vân Sương đứng dậy, đặt vài cuốn hồ sơ mà nàng đang cầm trên tay xuống bàn của Do Dã, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Thời gian mà Tống nương tử và Dương nương tử đến Đại Chiêu Tự thực sự là đã khá lâu trước đây, những người trong chùa đối với việc họ làm gì trong chùa lúc đó không có ấn tượng gì nhiều.

Tuy nhiên… họ lại nhớ rõ, gần đây, nhà họ Dương đã tổ chức một buổi lễ cầu siêu cho tổ phụ đã qua đời tại Đại Chiêu Tự, và đã lập một bia thờ cho ông ấy tại đó.”

Nhà họ Dương, chính là gia đình của Dương nương tửmà mấy hôm trước, bọn họ đã tìm được gần Đại Chiêu Tự.

Gia đình Dương nương tử không phải là một gia đình thế gia vọng tộc, nhưng lại là một nhà y thuật nổi tiếng gần xa, tổ phụ của họ lúc trẻ còn từng vào cung chẩn bệnh cho tiên đế.

Dương nương tử đã mất tích mười ngày trước, nhà họ Dương đã báo án từ sớm, và vào ngày mùng hai, khi họ mang thi thể của Dương nương tử về Hình Bộ, thì đã nhờ Kinh Triều Phủ thông báo đến các gia đình có người thân nữ trẻ mất tích trong thời gian gần đây để nhận diện, lúc ấy nhà họ Dương mới nhận ra thi thể là của Dương nương tử.

Khoảng ba tháng trước, tổ phụ của nhà họ Dương qua đời vì bệnh, Dương nương tử cũng đến Đại Chiêu Tự vì chuyện tổ phụ qua đời.

Đột nhiên, trong đầu Do Dã lóe lên một ý nghĩ, hắn nhìn Vân Sương và hỏi: “Vậy Tống nương thì sao? Cuối cùng có điều tra ra, tại sao nàng ấy lại đến Đại Chiêu Tự hơn hai tháng trước không?”

Vân Sương khẽ nhếch miệng, không biểu lộ gì, “May mà lần này huynh phái hai quan viên đi Đại Chiêu Tự rất lanh lợi, họ nhận ra rằng những người trong chùa rất khó nhớ được chuyện gì khi hỏi về Tống nương, nhưng lại nghĩ đến chuyện những cô nương đã mất khi đó đều mặc đồ tang trắng, trên đầu phủ một tấm vải trắng. Nếu kết hợp với việc nhà họ Dương từng lập bia thờ cho tổ phụ ở Đại Chiêu Tự, không khó để nghĩ ra rằng, trang phục của những người phụ nữ đó liệu có liên quan đến người đã khuất hay không.

Vì vậy, họ đổi cách hỏi, hỏi xem liệu có từng tổ chức lễ cầu siêu cho ai khác trong hai tháng trước, hay có gia đình nào khác cũng đến để lập bia thờ.

Kết quả thật sự đã có manh mối, hai tháng trước, có một gia đình họ Liễu, người già trong nhà đã qua đời, họ cũng đến Đại Chiêu Tự lập bia thờ cho bà lão.”

Vân Sương nhìn Do Dã, “Và mẫu thân của Tống nương tử, nhà ngoại của nàng, là họ Liễu.”

Do Dã không khỏi trầm giọng nói: “Vậy là Tống nương tử và Dương nương tử, đều vì có người thân qua đời mà đến Đại Chiêu Tự?”

“Hiện tại có vẻ là như vậy.”

Vân Sương không khỏi nhếch môi cười mỉa, “Trước kia ta từng nghĩ, tại sao hung thủ lại phải giết nạn nhân rồi mới thực hiện hành vi xâm phạm, lúc đó ta cũng từng nghĩ, liệu có phải đây là một sở thích kỳ quái của hắn không.

Giờ xem ra, hắn thật sự có sở thích kỳ quái, sở thích ‘luyến thi’!”

Kết hợp với những thông tin hiện có, lý do tại sao hung thủ lại thích để những cô nương mặc bộ đồ tang trắng như vậy giờ đây đã có lời giải.

Hắn đang mô phỏng cách ăn mặc của người chết trước khi nhập quan!

Và khi người chết được tổ chức tang lễ, thường sẽ phủ lên người họ một tấm vải trắng.

Không biết hung thủ có sở thích gì mà lại phủ tấm vải trắng lên xác chết, nhưng chỉ che mặt họ mà thôi.

Do Dã cau mày, hỏi: “Nếu như vậy, còn lại là Tô nương tử, nàng ấy làm sao lại gặp phải hung thủ?”

Vừa dứt lời, hắn như bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu, “Ta nhớ, nhà Tô nương tử làm nghề buôn bán vải…”

“Đúng vậy.”

Vân Sương khẽ cười, chỉ vào hai cuốn hồ sơ trên bàn, nói tiếp: “Tô nương tử mặc dù chưa từng đến Đại Chiêu Tự, nhưng nhà nàng làm nghề buôn bán vải.

Ta còn phát hiện một chuyện, Dương nương tử ba tháng trước có đến Đại Chiêu Tự, nhưng vào thời gian gần đó, nhà họ Dương đã đặt một đơn hàng vải tại tiệm vải của nhà Tô nương tử.

Vừa rồi, ta đã cho quan viên đến một chuyến tới Thiên Phúc bố trang, xác nhận được rằng, nhà Dương đã đặt mua những bộ đồ tang lễ ở đó.”

Thiên Phúc bố trang không phải là một tiệm vải cao cấp gì, chỉ cần là việc kiếm được tiền, họ đều làm.

Trong đó, bao gồm cả việc may và bán đồ tang lễ cho người khác.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 416: Những vụ án này quá mức vụng về


Do Dã nghe vậy, bèn nói: “Nếu nói như thế, thì trong sinh hoạt thường nhật hay công việc của hung thủ, hẳn có chỗ liên quan đến lễ tang của một người. Tuy nhiên, hung thủ khả năng lớn không phải người của Đại Chiêu Tự, bởi vì Tô nương tử chưa từng tới Đại Chiêu Tự, nàng không gặp hung thủ tại đó.

Nhưng hung thủ hẳn cũng không phải người của Thiên Phúc bố trang, dù rằng Tô nương tử và Dương nương tử đều có liên hệ với Thiên Phúc bố trang, nhưng Tống nương tử thì không.”

Vấn đề này, trước khi Do Dã quay về, Vân Sương đã suy nghĩ hồi lâu.

Khóe môi nàng hơi nhếch lên, nói: “Thường thì gia đình bình thường làm tang lễ, nhiều hạng mục phải nhờ đến người bên ngoài giúp đỡ, tỷ như ban nhạc lễ trong tang lễ, hay đầu bếp lo tiệc tang.

Tuy trong hồ sơ không thấy nhà Tô nương tử xảy ra chuyện tang sự mấy tháng gần đây, nhưng bố trang của bọn họ lại có bán tang phục. Tang phục vốn là điềm không may, nhiều bố trang kỹ càng một chút đều sẽ kiêng kỵ, huống hồ là buôn bán tang phục vốn không phải sinh ý kiếm được nhiều tiền.

Bởi thế, muốn tìm được một bố trang bên ngoài chuyên buôn bán tang phục, kỳ thực không dễ dàng.”

Do Dã lập tức hiểu ý nàng, “Ý muội là, hung thủ có thể tiếp cận Tô nương tử, rất có khả năng là bởi từng đến bố trang của họ mua tang phục?

Nếu như là loại người thường xuyên làm việc ở các đám tang như muội nói, đích xác sẽ cần dùng đến rất nhiều tang phục.”

Tựa như ban nhạc lễ tang mà Vân Sương vừa nhắc tới, hoặc những đầu bếp chuyên nấu tiệc tang.

Dù họ đến dự tang lễ của người khác, trong tình cảnh ấy, tự nhiên chẳng thể ăn mặc tùy tiện, vì để biểu thị lòng kính trọng, phần lớn thời gian họ đều phải mặc tang phục, mà tang phục ấy chẳng khác gì y phục làm việc của họ.

Một số nhà phú quý lễ nghi chu toàn, sau khi mời bọn họ đến, tất nhiên sẽ chuẩn bị y phục cho họ.

Nhưng những nhà dân nghèo khó, phần nhiều sẽ không làm thế, khi ấy, họ liền phải tự tìm nơi có thể thường xuyên mua được tang phục.

Vân Sương gật đầu, quả quyết nói: “Hung thủ trong vụ án này, mười phần thì có tám chín là kẻ thường xuyên đi lại ở các lễ tang để làm việc! Hắn chính là trong những tang lễ ấy lựa chọn con mồi mà hắn ưa thích.

Ở nơi như tang lễ, con người vì bi thương mà tâm phòng yếu ớt hơn ngày thường, cũng dễ dàng nói ra những điều chôn giấu trong lòng.

Chỉ cần điều tra xem, trước đây lúc nhà họ Tống và nhà họ Dương cử hành tang lễ, trong số người mời từ bên ngoài đến giúp đỡ có ai trùng nhau, rồi tra tiếp xem trong số đó, có ai thường xuyên đến Thiên Phúc bố trang mua tang phục hay không, thì hung thủ trong vụ án này át có thể lộ diện!”

Còn vì sao hung thủ lại sinh ra những d.ục v.ọng kỳ dị và biế.n th.ái với thi thể, cũng đã rõ ràng rồi.

Hắn lâu ngày đi lại nơi ấy, trong quá trình đó, có lẽ đã nảy sinh thứ tình cảm vặn vẹo nào đó với thi thể mà hắn buộc phải thường xuyên tiếp xúc, những tà niệm khó thấy ánh sáng ấy dần dần chất chồng trong tâm, cuối cùng không thể kiềm chế, cứ như vậy hóa thành con thú dữ tàn độc, khát máu ẩn trong lòng hắn.

Do Dã chầm chậm thở dài một hơi, hỏi: “Muội đã cho người đi điều tra những việc vừa nói chưa?”

Vân Sương lắc đầu, “Còn chưa kịp, ta vừa nghĩ thông suốt, thì huynh đã về rồi.”

“Được, ta đã rõ, lát nữa ta sẽ cho người đi điều tra.”

Do Dã trầm giọng nói: “Thời cơ này, thật đúng là vừa vặn, dù hôm nay chúng ta tra ra được thân phận hung thủ, cũng không thể lập tức bắt hắn về.”

Dù sao, bọn họ còn phải che giấu một tên hung thủ khác nữa.

Do Dã nói xong, lại giơ tay xoa nhẹ mi tâm, trầm giọng bảo: “Hôm nay vất vả cho muội rồi, giờ đã không còn sớm nữa, muội vẫn nên về nghỉ sớm một chút, sáng mai còn phải đến hoàng gia liệp trường ở ngoại thành.”

Vân Sương không khỏi thoáng lo lắng nhìn hắn một cái, suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Biểu huynh, lời này hẳn nên là ta nói với huynh mới phải, huynh cũng nên sớm nghỉ ngơi.

Chuyện của Thanh Lạc tuy tiềm ẩn hiểm nguy, nhưng nếu huynh tự ép mình quá mức, e rằng ngược lại không đủ tinh thần bảo vệ được nàng, thế thì thực sự được chẳng bõ mất.”

Do Dã khóe môi khẽ cong, giọng nhẹ nhàng: “Yên tâm, ta hiểu rõ.”

Nhắc tới vụ án này, Vân Sương còn một chuyện muốn cùng Do Dã bàn luận, “Phải rồi, huynh cảm thấy, hung thủ bắt chước gây án lần này, là người phe nào phái tới?”

Do Dã ngẩng đầu nhìn nàng, “Sao muội lại hỏi vậy?”

Thường thì người biết nội tình, tất sẽ không chút do dự mà đoán rằng đây là tác phẩm của một đảng thuộc Mộc Thừa tướng.

Dẫu sao, việc Thánh thượng chọn thu nhận các nữ tử vào cung, vốn dĩ đã là hành động khiến đảng của Mộc Thừa tướng khó coi mặt mũi.

“Ta chỉ là cảm thấy…”

Vân Sương khẽ kéo môi, “Nếu thực sự là người bên đảng Mộc Thừa tướng làm, thì thủ pháp của bọn họ quả thật quá vụng về.”

Vụ của La Tứ nương thì còn miễn cưỡng, chứ hiện trường vụ án của Trương Thất nương lại lộ ra quá nhiều sơ hở, hầu như chỗ nào cũng thể hiện sự lóng ngóng và thiếu kinh nghiệm của hung thủ.

Vụ án trước của vị thí sinh bị phân thây, dù sao thủ đoạn của hung thủ còn coi như cao minh hơn nhiều, khiến người người đều đinh ninh rằng là do người phe Mộc Thừa tướng làm, cũng không uổng tiếng thủ đoạn của họ.

Thế nhưng nếu đem mấy vụ án vụng về này gán cho đảng của Mộc Thừa tướng, chẳng rõ là đang nhục mạ người bên Mộc Thừa tướng, hay là đang hạ thấp chính phe đối đầu với Mộc Thừa tướng – tức là phe của Thánh thượng.

Dù sao, đối thủ quá yếu kém, cũng gián tiếp làm giảm đi sức mạnh của chính mình.

Do Dã hơi nhướng mày, hỏi: “Vậy muội nghĩ, những vụ án này là do ai gây ra?”

“Dù sao thì cũng không giống như do một phe phái gây ra, những thủ đoạn như vậy, chẳng giống hành động của một tập thể có tổ chức.”

Vân Sương điềm tĩnh nói: “Theo ta thấy, động cơ gây án của hung thủ lần này, giống như xuất phát từ thù riêng hơn.”

Nếu từ góc độ ấy mà phân tích hung thủ, thì sự việc lại càng thêm thú vị.

Ai lại có thể dốc hết sức lực nhằm vào chuyện Thánh thượng tuyển phi? Ai lại có gan lớn tới mức thực sự ra tay với những nữ tử được Thánh thượng coi trọng?

Do Dã cũng không thể phủ nhận, trong mấy vụ án gần đây, hắn suy nghĩ nhiều nhất vẫn là vụ án bắt chước này.

Những điều Vân Sương vừa nói, hắn cũng từng nghĩ đến, bèn trầm giọng nói: “Nếu không vì lợi ích, người thường sẽ chẳng dám liều lĩnh động đến hậu cung của Thánh thượng. Nhưng nếu là thù riêng… thì mục đích của hung thủ chỉ có thể là: hắn không muốn thấy những nữ tử ấy tiến cung.

Mà nguyên nhân hắn không muốn họ tiến cung, là bởi trong lòng có người khác đáng vào cung hơn, hay chỉ đơn giản là vì hận đời mà trút giận?”

Mà lời giải thích sau, ngay cả chính Do Dã cũng cảm thấy hoang đường.

Khắp thiên hạ, kẻ muốn hại Thánh thượng có thể không ít, nhưng có tư thù cá nhân đến mức muốn báo thù với Thánh thượng, thì e là không có.

Bởi vì Thánh thượng từ lúc sinh ra đã lớn lên trong cung, người thường làm gì có cơ hội tiếp xúc?

Thế nhưng nếu là nguyên nhân đầu tiên…

Vân Sương nhẹ giọng nói: “Hung thủ rất có thể không phải nhằm vào hậu cung của Thánh thượng, mà là… nhằm vào hậu cung không có nàng ta.”

Ánh mắt Do Dã khẽ run, điểm này hắn quả thực chưa từng nghĩ tới, “Muội cho rằng, hung thủ là một nữ tử?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 417: Bí Mật Vô Tình Chạm Phải


“Không đâu, Trương Thất nương và La Tứ nương đều là trực tiếp chạm mặt hung thủ rồi mới bị khống chế và sát hại. Nếu hung thủ là một nữ tử, trừ phi nàng ta biết võ, bằng không rất khó có thể dễ dàng chế ngự hai nữ nhân như thế.”

Vân Sương khẽ lắc đầu, nói: “Ta vẫn nghiêng về khả năng hung thủ là nam tử, hoặc có lẽ, hung thủ đã tìm người khác phái nam làm trợ thủ.”

“Chuyện của các đại tộc thế gia, huynh là người rõ hơn ta, huynh có biết, từng có quý nữ nào thầm mến Thánh thượng, hoặc có tâm tư muốn tiến cung chăng?”

Do Dã cười khổ một tiếng, đáp: “Muội thật là đề cao ta rồi, tâm tư của đám nữ tử, ta sao có thể tỏ tường?

Bất quá, trước đây Thái hậu nương nương từng nhiều lần mở yến tiệc trong cung, với mục đích là để Thánh thượng lựa chọn nữ tử phe Mộc Thừa tướng đưa vào hậu cung. Những yến tiệc đó đều mời những tiểu thư chưa hôn phối trong phe ấy, trong quá trình đó, e rằng cũng đã khơi lên vài phần tâm tư không nên có.

Còn nữa, ba vị phi tử trong cung hiện nay, sau khi vào cung lại không được Thánh thượng sủng hạnh, nếu vì vậy mà họ sinh lòng bất mãn, cũng có khả năng sẽ âm thầm ngăn cản chuyện Thánh thượng tuyển phi.”

Có điều, phạm vi nghi phạm như vậy quả thực quá lớn, muốn lần lượt điều tra hết thì chẳng khả thi.

Cần phải có thêm đầu mối để hỗ trợ suy xét mới được.

Vân Sương cũng chỉ có thể nói: “Dù sao thì, nếu kẻ ra tay không phải là người phe Mộc Thừa tướng, thì đối với chúng ta là chuyện có lợi hơn là hại. Dẫu sao, sức một người dù sao cũng yếu hơn thế lực cả một phe, Thanh Lạc hành động cũng bớt phần nguy hiểm.”

“Nay ta về trước đây, ta đã hứa với hai đứa nhỏ sẽ về ăn tối cùng chúng. Ngày mai gặp lại ở hoàng gia liệp trường.”

Do Dã gật đầu, đích thân tiễn Vân Sương ra khỏi Hình bộ.

Vân Sương vừa trở về phủ, Lữ quản sự đã tới bẩm báo rằng hầu gia bên kia có truyền lời: đêm nay không rảnh để quay về, bảo họ không cần chờ để dùng bữa hay nghỉ ngơi.

Lại nói thêm, hắn đã căn dặn bên nhà họ Do, ngày mai lúc đến hoàng gia liệp trường sẽ ghé qua đón nàng đi cùng.

Vân Sương sớm đã liệu đến chuyện này nên cũng không lấy làm lạ, chỉ gật đầu, rồi đi thẳng đến sảnh dùng bữa.

Vân Hạo Nhiên đã đưa hai đứa nhỏ đến đợi sẵn ở đó. Nghe nói phụ thân không thể về ăn tối, hai đứa vốn đã quen có phụ thân bên cạnh những ngày qua ít nhiều có phần thất vọng.

Khi nghe mẫu thân nói nàng và phụ thân sắp ra ngoài ở lại vài hôm, không thể đưa bọn chúng theo, Vân Y lập tức bĩu môi, uất ức nói: “A nương với phụ thân lại muốn bỏ rơi con với A huynh nữa sao?”

Trước đó khi hồi kinh, nàng cùng Giang Tiếu vì muốn sớm trở về nên đã để hai đứa nhỏ ở lại cho Do Minh Dương chăm sóc. Dù hai đứa miệng không nói, nhưng trong lòng thì vẫn ghi nhớ lắm.

Vân Sương buồn cười xoa đầu nàng, nói: “Nói bậy, a nương với phụ thân con đâu phải đi chơi, là đi làm việc đó.”

Vân Y tròn xoe đôi mắt, hỏi: “A nương với phụ thân lại đi bắt người xấu ạ?”

Câu này cũng không sai. Vân Sương mỉm cười gật đầu.

“Vậy à…”

Vân Y chu môi, lầm bầm: “Sao mà có nhiều người xấu thế, con ghét người xấu nhất!”

Chính vì những người xấu đó, mà a nương với phụ thân luôn bận rộn, chẳng có thời gian chơi với bọn họ.

Ngay cả Vân Doãn cũng mang vẻ không vui lắm.

Một bên, Vân Hạo Nhiên vội vàng giúp dỗ dành hai đứa nhỏ: “Tuy phụ thân và a nương không ở nhà, nhưng còn có cữu cữu mà. Cữu cữu sẽ ở lại trong phủ bồi bọn con, đến lúc đó các con muốn chơi trò gì, cữu cữu đều chơi cùng các con, được không?”

Vân Hạo Nhiên mấy ngày nay sớm chiều ở cạnh Vân Y và Vân Doãn, hai đứa nhỏ đều rất yêu thích vị cữu cữu này, người vốn tính tình ôn hòa lại nhẫn nại.

Sau một hồi nhẫn nại dỗ dành, hai đứa nhỏ cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.

An ủi hai tiểu bảo xong, Vân Hạo Nhiên mới quay sang nhìn Vân Sương, trong lòng có phần lo lắng: “Lần này các muội ra ngoài, liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

Hắn nhớ rõ, ngày mai Sương nhi cùng mọi người phải tới hoàng gia liệp trường tham gia cung yến.

Thế nhưng, nàng vừa rồi lại nói với hai đứa nhỏ rằng chuyến đi lần này là để đi bắt người xấu.

Dù những ngày qua Vân Hạo Nhiên luôn ở trong phủ không ra ngoài, nhưng sau lần bị thế lực Mộc Thừa tướng đe dọa và dụ dỗ, tâm cảnh hắn đã nhạy cảm hơn rất nhiều.

Vân Sương không muốn khiến A huynh lo lắng quá mức, chỉ mỉm cười nói: “Không sao đâu, A huynh cứ yên tâm ở nhà đọc sách ôn bài là được. Những ngày qua A huynh không thể ra ngoài, có cảm thấy buồn bực gì không?”

Vân Hạo Nhiên cười bất đắc dĩ: “Buồn gì chứ, nơi này so với căn phòng nhỏ ta thuê ngoài thành lúc trước thì tốt hơn rất nhiều. Việc gì cũng có người hầu hạ, nếu còn không biết đủ, thì chẳng phải là quá không biết điều sao?”

Dù nói vậy, nhưng Vân Sương hiểu, chẳng ai lại thật lòng vui vẻ trong cuộc sống bị hạn chế như thế này.

Chỉ là, cho đến nay họ vẫn chưa tra rõ được, liệu phe Mộc Thừa tướng có thật sự nhằm vào hắn, và lý do lại là vì điều gì.

Nàng chỉ có thể an ủi: “A huynh cứ yên tâm, sau Tết, muội sẽ điều thêm người, tra rõ rốt cuộc là chuyện gì từng xảy ra với huynh.”

Nghe vậy, Vân Hạo Nhiên bỗng nói: “Nói ra thì… Mấy ngày nay ta nhớ lại được một chuyện…”

Vân Sương ngẩn ra: “Chuyện gì?”

“Chẳng phải trước kia các muội từng hỏi ta, sau khi đến Minh Kinh, có từng gặp chuyện gì lạ thường, hay có gặp ai khả nghi không sao?”

Vân Hạo Nhiên nói: “Mấy hôm trước khi ta đang ôn bài, bỗng nhiên nhớ ra một việc. Lần thứ hai ta đến bái phỏng Chương học sĩ, lúc ông ấy ra ngoài gọi người mang trà điểm tâm, ta vô tình va vào vài cuộn tranh trên thư án của ông ấy.

Khi ấy, những cuộn tranh ấy không buộc dây, rơi xuống đất liền mở bung ra. Đúng lúc ấy, Chương học sĩ quay về, ông ấy trông thấy, sắc mặt lập tức trở nên khác thường. Ông rất nghiêm khắc quát hỏi ta đang làm gì, rồi nhanh chóng chạy lên thu tất cả tranh ấy lại, cất vào tủ.

Ta khi đó có giải thích là do va phải mới làm rơi tranh, nhưng sắc mặt của Chương học sĩ vẫn rất khó coi, cứ một mực hỏi ta, có nhìn thấy tranh vẽ gì trên đó không…”

“Lúc ấy ta chỉ nghĩ rằng, ông ấy giận vì ta tự ý động chạm đến đồ vật của ông, nên mới phản ứng gay gắt như vậy. Nhưng mấy hôm trước đột nhiên nhớ lại chuyện này, ta mới thấy có điều gì đó là lạ.”

“Thái độ khi đó của ông ấy, không giống tức giận vì ta làm rơi tranh, mà giống như là… lo sợ ta nhìn thấy nội dung vẽ trong tranh vậy.”

Tay Vân Sương đột nhiên siết chặt thành nắm, vội hỏi: “Vậy lúc đó huynh có nhìn thấy tranh vẽ gì không?”

Vân Hạo Nhiên đáp: “Khi ấy mấy bức tranh bung ra ngay trước mắt ta, nói là hoàn toàn không thấy gì thì là không thật, nhưng ta không kịp nhìn kỹ.”

“Vậy trên tranh vẽ những gì?”

“Ta nhớ là vẽ bản đồ địa hình của một nơi nào đó — núi non, sông ngòi, chỉ là vì không nhìn kỹ, nên ta cũng chẳng biết đó là địa phương nào.”

Tâm Vân Sương lập tức trầm xuống.

Ở Đại Tề triều, tuy học đường không có môn địa lý riêng biệt, nhưng thời nay người ta đã hiểu rõ tầm quan trọng của địa lý đối với đời sống, quân sự, thậm chí là nông nghiệp, thủy lợi, bởi vậy không thiếu văn nhân sĩ tử chuyên tâm nghiên cứu lĩnh vực này.

Tam thúc của Do Dã chính là người quanh năm chu du tứ hải, từng viết ra mấy bộ sách về địa lý.

Hiện nay, không rõ Chương học sĩ là do có hứng thú với lĩnh vực này mà vô tình vẽ nên điều không nên vẽ, hay là ông ta vốn đã mang mục đích từ đầu, có chủ tâm làm những bản đồ sơn xuyên địa thế kia.

Nhưng có thể khẳng định một điều: Vân Hạo Nhiên rất có khả năng, trong lúc vô tình, đã chạm vào bí mật của Chương học sĩ.

Mà bí mật ấy, chính là nguyên nhân thực sự khiến phe Mộc Thừa tướng luôn nhằm vào hắn!

Vân Sương lập tức mất sạch khẩu vị, vội gọi một tên hộ vệ tới, căn dặn hắn lập tức chạy đến phủ họ Do một chuyến.

Nàng có dự cảm rõ ràng — chân tướng mà bọn họ bao lâu nay vẫn khổ công tìm kiếm, rốt cuộc đã ở rất gần rồi!
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 418: Đề Tài Nguy Hiểm


Sáng sớm hôm sau, Vân Sương đã thức dậy, vừa chải đầu trang điểm xong thì xe ngựa của nhà họ Do đã đến.

Lần này, cả đại phòng nhà họ Do đều cùng đi, tổng cộng mang theo năm chiếc xe ngựa. Một chiếc dành cho Vệ Quốc Công, một chiếc chở hai huynh đệ Do Dã và Do Hứa, một chiếc dành cho Tần thị và Do Tranh Huệ, hai chiếc còn lại là cho đám tùy tùng ngồi và chứa hành lý.

Thanh thế không thể gọi là nhỏ, Vân Sương một mình trông có phần lẻ loi.

Nàng trực tiếp đến xe ngựa của Tần thị, vừa bước lên xe, Do Tranh Huệ đã nhào tới, vui vẻ reo lên: “Biểu tẩu, tẩu đến rồi!”

Tần thị lập tức lộ vẻ khó chịu, liếc nàng một cái: “Vẫn còn bộ dạng không đứng đắn thế này, mấy ngày học lễ nghi kia không biết học vào đâu! Đến lúc đó đừng để mất mặt chúng ta trước mặt Thánh thượng và bá quan văn võ thì hơn…”

Chưa dứt lời, Do Tranh Huệ đã bĩu môi, vẻ mặt uất ức: “Con đâu có chủ động lượn lờ trước mặt bọn họ! Ai mà thích vào cung chứ! Đến lúc đó con nhất định tránh Thánh thượng càng xa càng tốt!”

Tuy Do Dã và Do Hứa đều đã biết tâm tư của Thánh thượng trong buổi yến tiệc tuyển phi lần này, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến tranh đấu triều đình, nên bọn họ đều đồng lòng không nhắc gì với Do Tranh Huệ.

Thế nên tiểu nha đầu này hiện tại vẫn cho rằng phụ mẫu mình một lòng muốn đưa nàng vào chốn hậu cung – chốn bùn lầy không lối thoát kia.

Tần thị lập tức đau đầu, giơ tay định gõ đầu Do Tranh Huệ: “Con nha đầu chết tiệt này! Còn dám nói năng linh tinh, bây giờ ta đuổi con về nhà ngay!”

Do Tranh Huệ nhanh nhẹn nép sau lưng Vân Sương, vừa trốn vừa kêu: “Nương, con đâu phải trẻ con! Đương nhiên biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói… A, biểu tẩu cứu muội!”

Vân Sương suýt bị đôi mẫu tử này chọc cười đến đau bụng.

Tần thị dù sao cũng là người trọng thể diện, cũng không thể náo loạn quá mức. Thấy Vân Sương chắn giữa hai người, bà đành thu tay về, nghiến răng thở dài: “Thôi được rồi, đợi về nhà rồi tính! Sương nương, nha đầu này bám lấy con không rời, ta thấy ta còn không quản được bằng con, mấy ngày tới đành làm phiền con nhiều rồi.”

Vân Sương mỉm cười: “Không sao, dù sao hầu gia đại khái cũng không có thời gian ở bên ta, có Tranh Huệ bầu bạn, ta cũng vui.”

“Ài…”

Nghĩ đến đám con không khiến người ta yên lòng, Tần thị thật sự phiền não đến bạc cả tóc: “Một đời ta xem như suôn sẻ, sao sinh ra đám con đứa nào cũng khiến người ta tức giận. Đứa lớn sống chết không chịu thành thân thì thôi, đứa nhỏ đã cập kê mà vẫn ngang bướng. Còn chưa nói đến Hứa nhi, cứ một mực bảo qua kỳ nghỉ Tết là muốn về Hạ Châu lập công danh, từng đứa từng đứa, đúng là muốn tức chết ta!”

Do Tranh Huệ mấy ngày nay nghe quá nhiều lời càm ràm của Tần thị, lúc này không nhịn được lén ló nửa cái đầu ra, chuyển hướng họa hoạn: “Nương, sao người biết đại huynh không muốn thành thân chứ? Nói không chừng đại huynh sớm đã có người trong lòng rồi!”

Tần thị lập tức cảm thấy có điều gì đó, liền vươn thẳng lưng, ánh mắt sáng rực nhìn Do Tranh Huệ: “Con nói vậy, chẳng lẽ con biết đại huynh con đã có người trong lòng? Là tiểu thư nhà ai? Nhà ấy ở Minh Kinh sao? Năm nay bao nhiêu tuổi? Yên tâm, chỉ cần đại huynh con chịu cưới vợ, dù không phải là tiểu thư dòng dõi cao môn, ta cũng chấp nhận!”

Do Tranh Huệ bị một tràng câu hỏi dồn dập của mẫu thân làm cho choáng váng, lập tức có chút chột dạ liếc nhìn Vân Sương.

Biểu tẩu từng dặn, chuyện đại huynh có tình ý với Viên nhị nương, tốt nhất là chưa nên nói với mẫu thân vội.

Vân Sương không vui, lén lườm nàng một cái rồi mỉm cười nói: “Đại bá mẫu, người đừng quá lo lắng, giống như Tranh Huệ nói đó, biểu huynh có lẽ không phải không muốn thành thân, chỉ là chưa gặp được người trong lòng mà thôi.”

Ánh sáng trong mắt Tần thị lập tức ảm đạm, lại thở dài than: “Nó cũng gần ba mươi rồi, ta thân làm mẫu thân nó sao lại không gấp cho được! Thôi thôi, đều là một đám con nợ cả!”

Bất kể thời đại nào, chuyện giục cưới trong mắt bậc trưởng bối luôn là đề tài nguy hiểm, Vân Sương vội mỉm cười hỏi về những điều cần chú ý trong yến tiệc hoàng gia, thông thường được sắp xếp ra sao, đoạn đường đi xem như yên bình, êm ả.

Theo lời Tần thị, nơi hoàng gia tổ chức săn bắn có xây riêng một trang viên tiếp đãi khách khứa, đến lúc đó, bọn họ sẽ được sắp xếp ở đó, nam và nữ sẽ được an trí riêng biệt.

Gia quyến của quan viên phẩm cấp cao sẽ được phân phòng nhiều hơn, vị trí địa lý cũng tốt hơn.

Khi họ vừa đến bãi săn, đã có cung nữ phụ trách tiếp đãi đứng chờ sẵn bên ngoài xe ngựa, để dẫn họ về phòng đã chuẩn bị.

Vân Sương liếc nhìn Do Dã, trước đó bên chỗ Chương học sĩ, Do Dã và Giang Tiếu đều từng cho người đến điều tra, nhưng mấy ngày nay Giang Tiếu bận rộn, nàng không tiện làm phiền, nên hôm qua nàng đã cho người nhắn với Do Dã, nhờ hắn tiếp tục theo dõi chuyện bên Chương học sĩ.

Hôm nay, nàng vẫn chưa có thời gian để bàn bạc chuyện ấy với hắn.

Do Dã nhận ra ánh mắt của nàng, liền chủ động bước đến, hạ giọng nói: “Ta biết muội muốn nói gì. Muội và mẫu thân cứ vào trước, sắp xếp đồ đạc cho ổn thỏa. Dùng xong bữa trưa, ta sẽ tìm cơ hội gặp muội, đến lúc đó có gì nói sau.”

Nói đoạn, hắn liếc nhìn Tần thị mẫu tử đang thì thầm không xa, rồi hạ giọng hơn nữa: “Còn nữa, bên Viên nhị nương, phiền muội để tâm nhiều hơn. Ta có phái người bảo vệ nàng ấy, nhưng… chỗ này nam nữ tách biệt, ta không thể lúc nào cũng tự mình trông chừng được.”

Lần đi săn này kéo dài ba ngày hai đêm, theo suy đoán của nàng và Do Dã, hung thủ rất có khả năng sẽ hành động trong thời gian này.

Vân Sương gật đầu, nói: “Biểu huynh yên tâm, muội ở khu nữ quyến, sẽ trông nom cẩn thận.”

Không rõ là trùng hợp hay do Do Dã âm thầm sắp xếp, Vân Sương và Do Tranh Huệ vừa đến phòng thì vui mừng phát hiện, Viên Thanh Lạc và Hứa phu nhân ở ngay phòng bên cạnh.

Nữ quyến có thân phận như các nàng đều được phân một người một phòng, phòng của Viên Thanh Lạc liền kề với phòng của Vân Sương.

Tần thị tự nhiên vô cùng vui vẻ, chẳng mấy chốc đã kéo Hứa phu nhân sang trò chuyện thân mật.

Ba vị cô nương trẻ tuổi tụ lại một chỗ, Do Tranh Huệ liếc nhìn Viên Thanh Lạc đầy do dự, không biết có phải vì cảm giác chủ quan hay không, nàng cứ thấy hôm nay Thanh Lạc tỷ tỷ đặc biệt xinh đẹp.

Nàng chưa quên trước kia chính miệng Hứa phu nhân từng nói, cả nhà họ Viên đều hy vọng Thanh Lạc tỷ tỷ tiến cung.

Nếu lần này Thanh Lạc tỷ tỷ thật sự lọt vào mắt xanh của Thánh thượng, vậy chẳng phải đại huynh nàng hoàn toàn không còn cơ hội nữa sao?

Vân Sương nào lại không nhìn ra tâm tư của nha đầu này, chỉ là có nhiều chuyện hiện giờ không tiện nói rõ với nàng, nên dứt khoát bỏ qua, mỉm cười nhìn Viên Thanh Lạc: “Thanh Lạc, tối qua ngủ có ngon không?”

Viên Thanh Lạc hiểu, nàng đang hỏi mình sau khi đồng ý làm mồi nhử hôm qua, trong lòng có cảm thấy bất an không.

Nàng mỉm cười gật đầu: “Ngủ rất ngon, đa tạ Vân phu nhân quan tâm.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 419: Vị Trí Này Không Thể Là Của Ngươi


Vân Sương ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Trong ba ngày ở đây, ta sẽ cố gắng ở bên cạnh nàng, nhưng nàng không cần quá để tâm đến ta, cứ sinh hoạt như bình thường. Một khi cảm thấy có điều gì không ổn, nhất định phải lập tức nói cho ta biết.”

Hung thủ chắc chắn đã biết nàng cũng tham gia điều tra vụ án này, nếu nàng cứ kè kè bên cạnh Viên Thanh Lạc, rất có thể đối phương sẽ không dám manh động.

Viên Thanh Lạc lập tức hiểu ý, nghiêm túc gật đầu: “Ta rõ rồi.”

Một bên, Do Tranh Huệ nghe mà mơ mơ hồ hồ, không ngừng truy hỏi tại sao Thanh Lạc tỷ tỷ lại phải lo sẽ có điều bất ổn, khiến Vân Sương và Viên Thanh Lạc bị nàng quấn lấy không cách nào dứt ra được. Cuối cùng hai người đành nhìn nhau cười khổ, bịa bừa một lý do để đuổi nàng đi.

May thay, họ vừa thu dọn xong hành lý, liền có cung nhân đến báo mời sang bãi săn dùng bữa trưa.

Trong ba ngày của đại hội săn bắn, ngoại trừ bữa sáng dùng tại phòng riêng, thì bữa trưa và tối đều là kiểu tiệc ngồi theo dòng chảy.

Trong đó, bữa tối sẽ được chuẩn bị công phu hơn nhiều. Sau bữa trưa hôm nay, đại hội săn bắn sẽ chính thức bắt đầu, đám nam nhân sẽ cưỡi ngựa vào rừng săn bắn, còn đám nữ quyến có thể chọn đợi ở cửa rừng hoặc đi dạo xung quanh.

Những con mồi họ săn được sẽ trở thành nguyên liệu cho bữa tối của họ.

Thông thường, Thánh thượng và Thái hậu chỉ xuất hiện vào bữa tối, nhưng như lời Tần thị nói trên xe ngựa, vì lần săn bắn này có tính chất khác với mọi năm, Thánh thượng cần xuất hiện nhiều hơn để có cơ hội tiếp xúc với các tiểu thư danh môn, rất có thể ngài sẽ đến ngay cả trong bữa trưa hôm nay.

Trên đường đến nơi tổ chức tiệc, ánh mắt Do Tranh Huệ nhìn Viên Thanh Lạc càng lúc càng đầy lo lắng.

Hu hu, nàng không muốn vị đại tẩu nàng mới vừa nhận lại bị Thánh thượng cướp mất!

Nàng thật sự rất ghét việc đại huynh mình cứ như khúc gỗ mục!

Tuy nhiên, mặc cho Do Tranh Huệ lo lắng đến thế nào, họ vẫn phải đi đến nơi tổ chức tiệc.

Tiệc tổ chức trong khu săn bắn vốn đã mang nét hoang dã, tất nhiên không thể yêu cầu lễ nghi hoàn hảo như nơi khác, do đó tuy vẫn chia nam nữ thành hai bên nhưng cũng chỉ đơn giản là nam ngồi bên này, nữ ngồi bên kia, giữa hai bên chỉ cách nhau một lối đi.

Chỗ ngồi của các nhà đã được phân từ trước, quan lại phẩm cấp càng cao thì vị trí càng gần phía trước, bởi vậy vị trí của nhóm Vân Sương gần như đều ở hai hàng đầu.

Chính giữa phía trước là chỗ ngồi chính vẫn còn bỏ trống, nhưng ai có mắt đều biết người sẽ ngồi ở đó là ai.

Dây thần kinh vốn đã căng của Do Tranh Huệ lại càng nhạy bén hơn — các nàng ngồi gần thế này, chẳng phải Thánh thượng chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Thanh Lạc tỷ tỷ sao?!

Với ý nghĩ đó, nàng trong suốt bữa trưa đều nôn nóng không yên, qua loa ăn vài miếng rồi liền chăm chăm nhìn Viên Thanh Lạc và Vân Sương. Cuối cùng, khi họ vừa ăn xong, nàng liền viện cớ muốn đi dạo quanh bãi săn, kéo hai người rời khỏi nơi ấy.

Chỉ sợ Thánh thượng đột nhiên cao hứng mà xuất hiện.

Tuy Vân Sương và Viên Thanh Lạc cảm thấy hôm nay Do Tranh Huệ hơi lạ, nhưng vì trong lòng cũng đang mang chuyện, nên không hỏi thêm, thuận theo ý nàng mà rời đi.

Trên đường đi, bao gồm cả lúc họ đến đây, Vân Sương đều nhận thấy các tiểu thư trẻ tuổi đến đây phần lớn đều ăn vận cầu kỳ, trong số những người chăm chút ngoại hình ấy có phe của Thánh thượng, cũng có phe của Mộc Thừa tướng.

Nàng không khỏi âm thầm cảm khái — xem ra, những người mong muốn tiến cung làm phi vẫn còn rất nhiều.

Mặc dù chưa từng gặp Thánh thượng đương triều, nhưng kết hợp những lời đồn nghe được đến nay, Vân Sương cũng biết Thánh thượng hiện thời là bậc minh quân trẻ tuổi, tài năng lỗi lạc, tính tình lại ôn hòa khoan dung. Quan trọng nhất là hậu cung còn vắng vẻ, dưới gối chưa có lấy một nhi tử hay nữ nhi, nên bị người để mắt tới cũng là chuyện bình thường.

Vì các nàng ra ngoài sớm, phần lớn mọi người vẫn còn đang dùng bữa trưa tại yến tiệc, khắp khu săn bắn trông có phần trống trải, ngoài những binh lính tuần tra và cung nữ qua lại.

Do Tranh Huệ dắt theo Vân Sương và Viên Thanh Lạc đi dạo loạn khắp nơi, một lòng muốn tránh xa khu tổ chức yến tiệc. Khi nàng không nhịn được nữa, định hỏi Viên Thanh Lạc có thật sự muốn tiến cung hay không, thì bỗng trong rừng cây gần đó vang lên tiếng cãi vã mơ hồ—

“…Khi nào muội lại trở nên bướng bỉnh thế này?!”

“A tỷ, người không phải muội, sao hiểu được tâm tình của muội!”

“Phải, ta không phải muội, nhưng ta và muội đều là người Mộc gia! Đều lớn lên trong vinh hoa phú quý của Mộc gia, giờ Mộc gia gặp nạn, chỉ là bảo muội hy sinh một chút, muội cần gì phải yếu đuối như vậy…”

“Người bị đem ra hy sinh không phải tỷ, đương nhiên tỷ có thể nói nhẹ như lông hồng!”

Ngay giây tiếp theo, một tiếng bạt tai vang lên giòn giã từ trong rừng, âm thanh vang đến mức cách một đoạn đường ba người họ cũng cảm thấy nhói tai.

Vân Sương ban đầu chỉ thấy giọng nói này có phần quen thuộc, đến khi nghe đến hai chữ “Mộc gia”, nàng liền nhận ra — chẳng phải là Mộc Lục Nương, Mộc Uyển Đình, cùng tỷ tỷ nàng ta Mộc Uyển Oánh sao?

Viên Thanh Lạc và Do Tranh Huệ vốn quen thuộc hơn với hai tỷ muội nhà họ Mộc, nên còn nhận ra giọng nói nhanh hơn cả Vân Sương, đồng loạt quay đầu nhìn về phía rừng cây, đầy vẻ kinh ngạc.

Chẳng bao lâu, một nữ tử mặc áo ngắn hoa văn sen tím nhạt từ trong rừng chạy ra, tay che một bên má, trên gương mặt còn đọng lại vẻ căm phẫn, không cam lòng và uất ức.

Khi nàng nhìn thấy ba người Vân Sương đứng đó — rõ ràng là không nên có mặt ở nơi này — ánh mắt lập tức mở to, tràn đầy kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng nghiến răng, ánh mắt dừng lại thật lâu trên người Viên Thanh Lạc, nơi đáy mắt hiện lên một tia oán độc sắc bén đến không thể lầm lẫn.

Chỉ là rất nhanh, nàng đã thu lại ánh nhìn, sải bước chạy qua ba người họ, nhanh đến mức khiến người ta gần như cho rằng — ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác.

Vân Sương khẽ cau mày, nhìn sang Viên Thanh Lạc: “Nàng…”

Nàng còn chưa kịp hỏi, thì Mộc Uyển Oánh — vẻ mặt đầy phẫn nộ — đã bước nhanh ra khỏi rừng. Thấy ba người họ, nàng cũng giật mình.

Nhưng nàng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, nghiến răng trừng mắt nhìn Viên Thanh Lạc, nói: “Sao các ngươi lại ở đây?! Có phải cố ý tới nghe trộm bọn ta nói chuyện không?!”

Viên Thanh Lạc vốn chẳng ưa gì Mộc Uyển Oánh, lúc này cũng chỉ nhếch môi cười lạnh, mỉa mai: “Ta nào rảnh rỗi đến mức bám theo các ngươi, chi bằng nói là các ngươi làm phiền bọn ta đang đi dạo.”

“Ngươi!”

Mộc Uyển Oánh tức đến hai mắt như phun lửa, trong đầu lướt nhanh lại đoạn đối thoại vừa rồi với Mộc Uyển Đình, xác định không có tiết lộ điều gì quan trọng, lúc này mới yên tâm, hừ lạnh một tiếng, nói: “Viên Thanh Lạc, ngươi đừng tưởng rằng giả vờ thanh cao là ta không biết ngươi vì sao chọn con đường tiến cung.

Cho dù muội muội ta không làm hoàng hậu được, vị trí đó cũng không thể là của ngươi! Ngươi cả đời này, đều sẽ phải bị ta giẫm dưới chân!”

Thời thiếu nữ, nàng đã chán ghét Viên nhị nương đến tận xương tủy, chịu đủ những ánh mắt so sánh mỗi khi hai người cùng xuất hiện, mọi người luôn chỉ chăm chú nhìn Viên Thanh Lạc, còn nàng thì mãi mãi chỉ là cái bóng mờ phía sau.

Những năm tháng nàng ta bị người đời khinh khi ruồng bỏ mới là thích hợp với nàng ta nhất! Nàng tuyệt đối không thể để nàng ta vùng lên, trở thành tâm điểm lần nữa!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back