Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 395: Tẩu tử tương lai


Trong số những người xung quanh, người chuyển cách xưng hô với Vân Sương nhanh nhất, nhiệt tình nhất không ai khác ngoài Ngô Khởi.

Dù sao thì đó cũng là người khi Vân Sương và Giang Tiếu còn chưa có gì rõ ràng, đã hí hửng gọi nàng là “phu nhân” rồi.

Vân Sương liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chi tiết vụ án là do ta bảo Vu thị lang cố ý lan truyền ra ngoài một ít.”

Ngô Khởi sững người: “A? Vì sao vậy?”

Vân Sương còn chưa kịp đáp, thì xe ngựa đã đến cổng nhà họ Do.

Nàng chỉ kịp mỉm cười đáp qua loa: “Tự có dụng ý của bọn ta. Hôm nay đến nhà họ Do chúc Tết, chuyện vụ án tạm thời gác lại đã.”

Ngay lúc ấy, Do Tranh Huệ vốn đang uể oải liền sáng bừng cả mặt, ngồi bật dậy, thò đầu ra cửa sổ xe vui mừng reo lên: “Thanh Lạc tỷ tỷ!”

Chỉ thấy phía trước không xa, trước cổng phủ Vệ Quốc công, đã dừng sẵn một cỗ xe ngựa trầm ổn mà không mất khí độ. Lúc này, từ trong xe bước xuống, chẳng phải là Viên nhị nương thì còn ai vào đây?

Xe của họ vừa dừng lại, Do Tranh Huệ đã vội vàng nhảy xuống, chạy đến trước mặt Viên Thanh Lạc, cười hớn hở nói: “Thanh Lạc tỷ tỷ, tỷ đến sớm quá!”

Từ sau khi nghe biểu tẩu nói chuyện đêm qua, trong lòng nàng, Thanh Lạc tỷ tỷ đã lại một lần nữa trở thành “tẩu tử tương lai” của mình.

Hôm nay Viên Thanh Lạc mặc một chiếc áo ngắn màu lam nhạt thêu hoa diên vĩ, phối cùng váy dài xanh đậm thêu hoa bảo tướng, cả người toát lên vẻ thanh tú lạnh lùng, song lại không mất đi nét ôn nhu nhã nhặn. Giữa khí trời se lạnh của mùa đông, nàng như một món sứ mỹ lệ mong manh, mà lại ẩn chứa phong thái kiên cường độc lập.

Gặp lại một lần nữa, Vân Sương không khỏi tán thán, trên người Viên nhị nương quả thật có một loại khí chất rất riêng biệt.

Viên Thanh Lạc mỉm cười nhìn cô bé vui vẻ trước mặt, hỏi: “Tranh Huệ, sao muội lại từ ngoài vào?”

“Vì tối qua muội ngủ lại nhà biểu tẩu.”

Do Tranh Huệ cười tươi giới thiệu người đi theo sau mình: “Biểu tẩu muội, tỷ hôm qua cũng gặp rồi đấy, còn có biểu huynh và hai đứa nhỏ nữa.”

Không đợi Viên Thanh Lạc mở lời, một vị phu nhân dáng vẻ phúc hậu, quý khí bên cạnh nàng liền bước tới, chủ động chào hỏi: “Không ngờ lần này đến chúc Tết, lại có thể may mắn gặp được Trường Lưu hầu cùng hầu phu nhân. Hai vị tiểu hài tử đây… chẳng phải là con của hầu gia và hầu phu nhân sao? Trời ơi, sao mà ngoan ngoãn lanh lợi thế này!”

Ánh mắt vị phu nhân ấy nhanh chóng bị cặp song sinh bên cạnh Vân Sương hấp dẫn, cả đôi mắt sáng bừng.

Không có gì khiến các phu nhân lớn tuổi vừa ý hơn những đứa nhỏ thông minh đáng yêu.

Vân Y và Vân Doãn không hề sợ người lạ, liền bước tới hành lễ đoan chính, giọng ngọt ngào: “Phu nhân hảo!”

“Ôi chao, ngoan lắm! Tốt! Tốt lắm!”

Vị phu nhân kia cười rạng rỡ đến nỗi không khép nổi miệng, “Bảo sao lão gia nhà họ Do từ Hạ Châu trở về, tâm tình cứ tốt mãi, cũng không bế quan nữa, thì ra là vì có được hai đứa chắt ngoại lanh lợi ngoan ngoãn như thế này, vui đến tận trong lòng rồi!”

Vân Sương nhanh chóng nhận ra thân phận vị phu nhân này, mỉm cười tiến lên, nói: “Trước kia đã nghe Tranh Huệ nhắc đến Hứa phu nhân là người sảng khoái, hiền hòa, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“A, thì ra con bé Tranh Huệ lại âm thầm khen ta như vậy sao?”

Hứa phu nhân không hề có vẻ gì là khách khí, cười tủm tỉm quan sát Vân Sương: “Danh tiếng của Vân phu nhân ta cũng đã nghe từ lâu. Trước kia còn không biết trên đời có nữ tử kỳ lạ đến nhường ấy, có thể cưới được Vân phu nhân, thật là phúc phận của Trường Lưu hầu đấy!”

Từ sau khi đến Minh Kinh, phần lớn người ngoài mà Vân Sương gặp đều mang theo thái độ nghi ngờ, hoặc ít nhất cũng là ánh mắt dò xét.

Thiện ý thẳng thắn như thế này từ người ngoài, hôm nay nàng mới lần đầu gặp được, nét mặt cũng theo đó dịu đi vài phần: “Hứa phu nhân khen quá lời.”

Hứa phu nhân thấy nàng phong độ điềm tĩnh, khiêm tốn mà thân thiện, chợt liếc nhìn Viên Thanh Lạc đang đứng không xa, âm thầm thở dài một hơi: “Nhà ta Thanh Lạc năm nay chắc cũng xấp xỉ tuổi Vân phu nhân, vậy mà Vân phu nhân đã là mẫu thân hai con, còn Thanh Lạc nhà ta thì vẫn…”

“Ây, nếu không phải năm xưa xảy ra chuyện đó, thì có khi nhà ta Thanh Lạc đã sớm trở thành người một nhà với Vân phu nhân rồi…”

Vừa nói đến đây, Hứa phu nhân bỗng nhìn thấy khóe môi Giang Tiếu khẽ mím lại, liền như sực nhớ ra điều gì, lập tức lộ vẻ ngượng ngùng: “Ôi chao, ta già rồi, nên dễ cảm khái chuyện cũ. Ta còn đang lo Thanh Lạc qua đây sẽ không ai bầu bạn, giờ thấy Vân phu nhân cũng có mặt, lòng ta liền yên tâm rồi.”

Vân Sương kín đáo liếc nhìn Giang Tiếu một cái, khẽ mỉm cười: “Hôm qua ta có gặp Viên nhị nương một lần ở Đại Chiêu tự, nay lại có dịp trò chuyện thêm, ta cũng thấy rất vui mừng.”

Mọi người đứng trước cửa trò chuyện một lúc, thì phu nhân nhà họ Do — Tần thị — đã nhận được tin liền vội vàng ra nghênh đón. Thấy Hứa phu nhân và Viên Thanh Lạc đến, bà liền tươi cười rạng rỡ, nồng nhiệt dẫn họ vào sảnh chính.

Lúc này trong đại sảnh đã đầy người, ngoài các thành viên chính tộc nhà họ Do, còn có một số thân thích xa gần. Ở vị trí trên cùng là Vệ Quốc công và Tần thị.

Lão gia nhà họ Do, từ sau khi từ bỏ tước vị Vệ Quốc công, xưa nay vốn không thích lui tới nơi đông người như thế này, mọi người cũng đã quen.

Nhưng vừa vào sảnh, Vân Sương liền nhận ra một điều — Do Dã không có mặt.

Từ sau khi về nhà, Do Hứa vốn bị mẫu thân liên tục thúc giục chuyện cưới gả, vừa thấy Giang Tiếu và Vân Sương liền như gặp được người thân, nhanh chóng tiến lại gần. Nhìn thấy ánh mắt Vân Sương đảo quanh tìm kiếm, hắn lập tức đoán ra nàng đang tìm ai, bèn bĩu môi nói: “Đừng tìm nữa, đại huynh sáng sớm nay đã đến hình bộ rồi.”

Vân Sương nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc nhìn Do Hứa.

Chẳng phải Do Dã từng nói hiện giờ hình bộ thiếu nhân thủ, manh mối của vụ án cũng chưa thu thập được gì nhiều hay sao?

Do Hứa đưa mắt nhìn trời, gương mặt đầy ai oán: “Những ngày như thế này mỗi năm, luôn là lúc nương thúc ép cưới hỏi dữ dội nhất, huống chi hôm nay… Viên nhị nương đến, trong lòng nương ta, nàng ấy luôn là người con dâu lý tưởng nhất. Những năm qua, bà vẫn luôn trách đại huynh vì đã quyết hủy hôn với nhà họ Viên năm xưa, huynh ấy chắc là trốn để được yên thân đó.”

Vân Sương nghe vậy thì im lặng trong chốc lát.

“Ôi, mấy ngày này ta cũng bị nương thúc ép đến đau cả đầu, vẫn là Hạ Châu yên bình hơn biết bao.”

Do Hứa khổ sở xoa đầu than thở.

Hoạt động chúc Tết như thế này kỳ thực khá nhàm chán, may mà nhà họ Do không đông người, bầu không khí cũng khá hài hòa. Sau khi Vân Sương cùng hai đứa nhỏ chúc Tết từng vị trưởng bối, ánh mắt mọi người liền bị cặp song sinh đáng yêu hấp dẫn hết cả.

Vân Sương không chút do dự “đẩy” hai đứa nhỏ ra làm “con tin”, rồi lấy cớ cùng Do Tranh Huệ đưa khách đi tham quan, dẫn theo Viên nhị nương rời khỏi đại sảnh.

Vừa ra đến ngoài, Do Tranh Huệ liền không nhịn được than vãn: “Đại huynh thật là! Biểu tẩu hiếm khi đến nhà, huynh ấy lại một mình chạy đến hình bộ!”

Vân Sương liếc nhìn Viên Thanh Lạc đang hơi cụp mắt, khẽ cười: “Biết đâu huynh muội thật sự có chuyện gấp cần giải quyết.”

“Giải quyết cái gì chứ? Biểu tẩu tối qua chẳng nói là vụ án hôm qua vẫn chưa có tin gì mới sao?”

Do Tranh Huệ lần đầu cảm thấy đại huynh của mình đúng là không nên thân.

“Liên quan đến vụ án hôm qua…”

Viên Thanh Lạc bỗng mở miệng: “Sáng nay, quả thật đã tra được một manh mối quan trọng.”

Không chỉ Do Tranh Huệ, đến cả Vân Sương cũng bất ngờ nhìn sang nàng.

Viên Thanh Lạc khẽ cười, giọng nhàn nhạt: “Đại huynh ta hiện là Thiếu Doãn của Kinh Triệu phủ, sáng nay ta nghe huynh ấy nói, đã tra ra thân phận của nữ tử bị hại hôm qua.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 396: Trà quán khác


Vân Sương mỉm cười nhìn Viên Thanh Lạc, giọng mang hàm ý sâu xa: “Không ngờ Viên nhị nương lại quan tâm vụ án này đến vậy.”

Viên Thanh Lạc ung dung nhìn lại nàng, khẽ cười đáp: “Vân phu nhân gọi ta là Thanh Lạc là được rồi. Đây là lần đầu ta đối mặt với một vụ án thực sự, huống hồ người chết lại là một cô nương trẻ tuổi như thế, trong lòng ít nhiều cũng thấy để tâm.”

Vân Sương cũng không đùa thêm nữa, mỉm cười nói: “Vậy phiền Thanh Lạc kể cho ta nghe xem, thân phận người chết hôm qua là gì.”

“Nàng là con gái độc nhất của một chủ tiệm vải trong thành, họ Tô, khuê danh là Uyển, năm nay mười bảy tuổi, đã đính hôn, vốn sau Tết sẽ xuất giá.”

Viên Thanh Lạc khẽ thở dài, ánh mắt thoáng hiện vẻ xót xa: “Ai mà ngờ, nàng lại ra đi như thế. Huynh trưởng của ta nói, cha nương nàng trưa hôm qua đã đến Kinh Triệu phủ báo án, họ nói sáng sớm hôm đó thức dậy liền thấy phòng con gái trống rỗng, tìm khắp nơi đều không thấy bóng dáng, nên mới vội vàng báo quan.”

Vân Sương khẽ nhíu mày, tình huống này, giống hệt như với Tống nương tử.

Cả hai đều mất tích vào rạng sáng hôm xảy ra án mạng, rồi bị hung thủ sát hại.

Chỉ là, những điều Viên Thanh Lạc biết được cũng chỉ đến thế, nhiều hơn nàng cũng không nắm rõ.

Vân Sương vốn còn đang do dự có nên đến hình bộ xem một chuyến, nhưng trong tình huống hôm nay, nàng tự ý rời đi e là không tiện, đành trước tiên đè nén tâm tư, định chờ Do Dã trở về rồi hỏi sau.

Ba người tiếp đó đi đến một cái đình trong sân, vừa nhâm trà vừa trò chuyện. Không biết bao lâu sau, bỗng nghe gia nhân bên cạnh đồng thanh hô: “Tham kiến đại lang quân.”

Mọi người vô thức quay đầu lại, liền thấy một nam tử khoác trường bào màu trắng nguyệt, tay chống gậy, đang chầm chậm bước về phía họ. Thấy ba người trong đình, bước chân hắn hơi khựng lại, dường như có chút bất ngờ.

Do Tranh Huệ đã lập tức đứng bật dậy, chạy tới vui mừng hô lên: “Đại huynh, huynh về rồi à! Muội còn tưởng huynh sẽ trốn ở hình bộ cả ngày hôm nay chứ!”

Do Dã bất đắc dĩ liếc nhìn muội mình: “Trong nhà có bao nhiêu khách như vậy, ta mà vắng mặt cả ngày thì quá không phải phép rồi.”

Huống hồ, sáng nay hắn thật sự có việc gấp nên mới phải đến hình bộ.

Lúc này, Viên Thanh Lạc cũng bước lên phía trước, khẽ hành lễ: “Tiểu nữ xin vấn an Do đại lang quân.”

Do Dã ánh mắt hơi phức tạp nhìn nàng, yết hầu khẽ chuyển động, mới mở miệng: “Với giao tình giữa hai nhà, nàng không cần quá khách sáo.”

“Do đại lang quân nói đùa rồi. Dù hai nhà thân thiết, ta với huynh suy cho cùng cũng chẳng có quan hệ gì, nam nữ khác biệt.”

Viên Thanh Lạc mỉm cười nhạt, giọng ôn hòa nhưng có phần xa cách: “Lễ nghi cần thiết vẫn nên giữ.”

Giọng điệu như muốn vạch rõ ranh giới này khiến Do Tranh Huệ thoáng sốt ruột.

Nàng chưa từng thấy Thanh Lạc tỷ tỷ lại lạnh nhạt như vậy! Biểu tẩu chẳng lẽ đoán sai rồi? Thanh Lạc tỷ tỷ đâu giống như người còn yêu thích đại huynh!

Ngay cả Do Dã cũng có chút bất ngờ, lặng lẽ nhìn nàng một hồi, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Nếu vậy, Viên nhị nương cứ làm theo điều mình thấy đúng.”

Thanh âm vẫn ôn hòa như cũ, nhưng sâu trong đó lại ẩn một tia khàn nhẹ khó nhận ra.

Vân Sương không khỏi thầm tán thưởng trong lòng — Viên nhị nương này quả thật không đơn giản — liền mỉm cười nói: “Tranh Huệ, muội đưa Viên nhị nương đi dạo một lát đi, ta có chuyện vụ án muốn hỏi biểu huynh.”

“Vâng…”

Do Tranh Huệ lúc này có phần buồn bã, hậm hực trừng mắt nhìn huynh mình một cái, rồi mới kéo Viên Thanh Lạc đi xa.

Do Dã vô thức nhìn theo bóng dáng hai người, cánh môi khẽ mím lại.

Vân Sương cố tình không gọi hắn về, đợi một lúc mới cười khẽ: “Hiếm thấy biểu huynh có vẻ thất thần như vậy.”

Do Dã bỗng hoàn hồn, kéo kéo khóe môi cười khổ: “Khiến muội chê cười rồi.”

Hôm qua lúc ngồi trên xe ngựa, hắn đã biết rõ nữ tử trước mặt này nhìn thấu tâm tư hắn.

Cho nên, hắn cũng không định giấu giếm nữa.

Thấy thái độ ấy của hắn, Vân Sương cũng không khỏi nghiêm nghị hẳn lên: “Biểu huynh, ta hiểu tâm ý của huynh, chỉ là… nếu một ngày Viên nhị nương gả cho người khác, huynh thật sự yên lòng sao? Có cam tâm không?”

Thân thể Do Dã khẽ cứng lại, hồi lâu sau mới như thất thần mà đáp: “Ta từng nghĩ, với sự yêu thương của Viên gia dành cho nàng, nhất định sẽ chọn cho nàng một mối hôn sự thật tốt.”

Thế nhưng, những năm qua, những mối hôn sự mà nàng từng đính, mỗi một lần lại càng thêm hoang đường.

Vân Sương vừa nghe lời ấy, trong lòng đã biết rõ: mấy năm nay, biểu huynh này vẫn luôn âm thầm dõi theo Viên nhị nương.

Nàng khẽ nhếch khóe môi: “Biểu huynh hẳn cũng biết, mấy mối hôn sự trước đây của Viên nhị nương, đều là nàng tự mình chọn. Huynh thông minh như thế, sao có thể thực lòng tin rằng nàng lại thật lòng yêu mấy kẻ mỗi người một tệ như vậy?”

Do Dã nghe ra ý trong lời nói, thân thể lần nữa khẽ khựng lại, nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng… nàng đã nói gì với muội sao?”

“Viên nhị nương không nói gì cả, chỉ là, biểu huynh à, người có đôi mắt, có tấm lòng, nhiều chuyện… là phải tự mình quan sát, tự mình cảm nhận.”

Vân Sương thừa biết Do Dã đã có chút dao động, khẽ mỉm cười nói tiếp: “Chân tình thì hiếm có, nhưng nếu huynh còn cứ tiếp tục phụ lòng như vậy, thì dù có chân tình đến đâu, cũng không tránh khỏi bị thời gian bào mòn.”

Nhìn sắc mặt hắn đầy vẻ trầm ngâm, Vân Sương biết hắn đều đã nghe lọt tai những lời mình vừa nói.

Còn rốt cuộc hắn lựa chọn thế nào, đó không phải việc người ngoài có thể xen vào. Nàng liền dứt khoát chuyển chủ đề: “Nãy ta nghe Viên nhị nương nói, thân phận nữ tử chết hôm qua đã tra rõ rồi. Biểu huynh sáng nay đến hình bộ, là vì chuyện đó phải không?”

Do Dã cũng thu lại tạp niệm trong lòng, khẽ gật đầu: “Ta vừa mới đi thăm người thân của nữ tử ấy, hỏi rõ tình hình về cô nương họ Tô.”

Vì đã có tiền lệ của Tống nương tử, nên lần này Do Dã tra hỏi rất đúng trọng tâm.

“Tô cô nương đó không hề tự nguyện đính hôn. Phụ thân nàng vốn là chủ một tiệm vải, những năm gần đây việc buôn bán sa sút, sắp đứng bên bờ phá sản. Cha nàng vì muốn nương nhờ nhà giàu, đã tìm cách kết giao với một thương gia họ Trương trong thành. Con trai duy nhất của họ Trương thì lại là một tên ăn chơi, suốt ngày hoang đàng, rượu chè cờ bạc. Vậy mà cha nàng vẫn chủ động hứa gả con gái mình cho nhà họ Trương.”

Do Dã trầm giọng nói: “Từ khi đính ước xong, Tô cô nương liền buồn bã không vui, chẳng còn trò chuyện với phụ mẫu mình nữa.

Nhưng… khoảng chừng một tháng rưỡi trước, tâm trạng nàng lại bất ngờ tốt lên, cũng chịu nói chuyện với phụ mẫu đôi câu.”

Vân Sương lòng chợt run lên, lập tức hỏi: “Trong tháng rưỡi ấy, có việc gì khác lạ phát sinh không?”

Nàng ngừng một chút, chợt nghĩ đến khả năng nào đó, cẩn trọng hỏi từng chữ: “Chẳng lẽ… lại có liên quan đến Đạo Hoa Hương?”

Do Dã lắc đầu, nhưng sắc mặt lại trở nên khó lường: “Tô cô nương chưa từng đến Đạo Hoa Hương, nhưng trong khoảng thời gian ấy, nàng thường xuyên lui tới một trà quán khác, tên là Phẩm Trà Cư.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 397: Mối duyên giữa bọn họ


Lại là một trà quán.

Khóe mắt Vân Sương không khỏi giật nhẹ.

Tên hung thủ này rốt cuộc đã cài bao nhiêu “hang ổ” ở Minh Kinh đây? Chẳng lẽ mỗi khi dụ dỗ một nữ tử lại phải đổi chỗ?

Do Dã tiếp tục nói: “May mắn là, Phẩm Trà Cư do người bản địa làm chủ, tuy trong dịp Tết cũng không mở cửa, nhưng nhà ông ấy ở ngay Minh Kinh.”

“Ta đã phái người đến gặp chủ quán của Phẩm Trà Cư, bảo ông ấy liệt kê danh sách các khách quen hay đến trong khoảng thời gian một tháng rưỡi qua, đặc biệt chú ý đến nam khách.”

Quả là điều may mắn nhất hiện tại.

Nếu thuận lợi, hôm nay họ sẽ có được một danh sách nghi phạm.

Vân Sương chợt nghĩ đến điều gì đó, nói: “Một lát nữa huynh hãy dặn người, bảo chủ quán ấy đặc biệt nhớ lại xem trong những khách thường đến ấy, có ai dung mạo đặc biệt tuấn tú không.”

Do Dã thoáng sững người: “Tuấn tú đặc biệt?”

“Đúng vậy. Ta đã xem qua năm quyển thoại bản lấy từ chỗ Tống cô nương hôm qua, tuy thân phận và địa vị của các nam chính đều khác biệt, nhưng có một điểm chung — đều là những lang quân cực kỳ tuấn tú.”

Vân Sương khẽ nhếch môi: “Chỉ e tên hung thủ này sở hữu một dung mạo quá ưa nhìn, và chính nhờ khuôn mặt ấy, hắn mới có thể dụ dỗ, lừa gạt những tiểu cô nương kia.”

Do Dã không khỏi sững lại.

Một kẻ tuấn tú dị thường, nhưng rất có thể không thể hành sự như nam nhân?

Cũng khó trách lòng dạ hắn vặn vẹo đến mức ra tay tàn độc với những nữ tử vô tội như thế.

Hắn khẽ gật đầu: “Ta sẽ lập tức phái người đi nhắc.”

“Còn một chuyện nữa.”

Vân Sương trầm ngâm: “Hai nạn nhân trong hai vụ án, một là thiên kim quan lại, một là con gái nhà buôn, xuất thân hoàn toàn khác biệt, vậy hung thủ quen biết cả hai bằng cách nào?”

“Hơn nữa, hắn cố ý chọn những cô nương gần đây gặp nhiều trắc trở trong đời sống, nhưng vẫn ôm mộng tưởng về tình yêu nam nữ — những người dễ bị cảm động, dễ rơi vào bẫy tình. Điều đó có nghĩa là, trước khi tiếp cận họ, hắn đã sớm nắm được phần nào tình hình của họ.”

“Muốn vậy, hắn cần một cơ hội — hay nói cách khác, một nơi chốn thích hợp để tìm hiểu bọn họ.”

Nếu cả hai nạn nhân có xuất thân tương tự, thì hành tung hằng ngày chắc chắn có nhiều điểm trùng lặp, chỉ cần tìm ra những điểm ấy, rất có thể sẽ lần ra dấu vết của hung thủ.

Đáng tiếc là xuất thân chênh lệch quá lớn, khiến người ta khó mà tưởng tượng ra chỗ nào trong sinh hoạt của họ có thể giao nhau.

Do Dã cười nhạt: “Điều đó ta cũng đã nghĩ tới. Hôm qua, các quan sai lưu lại ở Tống gia đã lấy được từ nha hoàn thân cận của nàng toàn bộ lộ trình ra ngoài trong hai tháng trước khi nàng đến Đạo Hoa Hương.”

“Còn về Tô cô nương, ta cũng để lại người điều tra. Đang nhờ người nhà nàng cung cấp thông tin xem trước khi đến Phẩm Trà Cư, nàng thường lui tới những nơi nào.”

Vân Sương nghe vậy liền không khỏi tán thưởng: “Quả không hổ là Do thị lang, làm việc thật khiến người ta an tâm.”

Do Dã chỉ nhàn nhạt cười.

Đúng lúc đó, một nha hoàn bên cạnh Tần thị bước đến, mỉm cười nói: “Vân phu nhân, đại lang quân, đến giờ dùng bữa trưa rồi, phu nhân cho nô tỳ đến mời hai vị qua sảnh dùng cơm.”

Hai người đành tạm gác chuyện vụ án, cùng nhau đến đại sảnh dùng bữa.

Do đây là tiệc thân tình giữa thân quyến và bằng hữu, nên lần này Tần thị không bày biện nam nữ phân bàn chi nữa, mà để mọi người cùng ngồi tại chính đường, cùng nhau ăn uống ấm cúng náo nhiệt.

Chỗ ngồi của Giang Tiếu và Vân Sương là hàng đầu bên trái của chủ vị, bên cạnh họ là ba huynh muội Do Dã, Do Hứa và Do Tranh Huệ.

Đối diện với họ là Hứa phu nhân và Viên Thanh Lạc.

Các khách khác thì lần lượt ngồi theo hai hàng dọc tiếp xuống.

Giang Tiếu thấy Vân Sương đã quay lại, liền dưới bàn khẽ nắm lấy tay nàng, cười khẽ: “Dạo này xem ra nàng còn bận hơn cả ta.”

Bận đến mức, đến thời gian ở riêng bên nhau cũng chẳng còn bao nhiêu.

Vân Sương nhớ đến sau mùng ba Giang Tiếu sẽ phải trở lại trực ở nha môn, trong lòng không khỏi áy náy, chủ động siết nhẹ tay chàng, khẽ nói: “Cũng chẳng còn cách nào, ai mà ngờ ngay Tết cũng có án xảy ra.”

Giang Tiếu khẽ cười, cũng hạ giọng đáp: “Sao lại cảm thấy áy náy? Thời gian chúng ta bên nhau còn dài, bây giờ vụ án là quan trọng hơn cả.”

Hai phu thê dưới bàn lặng lẽ thì thầm, dáng vẻ thân mật ấy lọt hết vào mắt các vị trưởng bối xung quanh. Tần thị không khỏi cảm khái: “Trước kia lão gia còn ngày ngày lo chuyện cưới vợ của A Tiếu, ai ngờ thằng nhóc này lại âm thầm mà đi trước một bước.”

Nghĩ đến đây, bà liếc sang Do Dã một cái, ánh mắt đầy vẻ trách cứ: “Còn con đấy, dám xưng là biểu huynh người ta nữa không? Con không thấy thẹn à? Năm xưa nếu như con…”

Nói đến đây, bà chợt nhớ ra điều gì, vội nuốt lời lại, chỉ là ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ tiếc nuối mà nhìn về phía Viên Thanh Lạc ngồi ở đầu bên kia.

Năm xưa, con trai bà một mực muốn từ hôn với nhà họ Viên, bà cứ ngỡ lần sau gặp lại cô nương nhà họ Viên, chắc hẳn nàng đã yên bề gia thất.

Nào ngờ, dường như số phận trêu ngươi, hai đứa trẻ đến nay vẫn chưa thành hôn, trong lòng bà vốn còn giữ chút hy vọng, hôm nay lại thử dò ý Hứa phu nhân xem liệu đôi trẻ còn có thể nối lại duyên xưa hay chăng.

Thế nhưng Hứa phu nhân lại bảo, lão gia nhà họ đang tính chuyện để Thanh Lạc tiến cung.

Nhà họ Viên vốn có cốt cách, khi xưa người chủ động từ hôn là nhà họ Do, vậy mà khi con trai bà gặp chuyện, nhà họ Viên vẫn không bỏ mặc, còn lo thuốc thang chạy chữa đủ đường — ấy là nghĩa tận tình sâu rồi.

Bọn họ sao có thể khiến con gái mình quay đầu lại mà níu kéo nhà họ Do nữa chứ?

Huống chi…

Tần thị nhìn con trai lớn nhà mình, gương mặt như tượng gỗ chẳng mảy may dao động, âm thầm thở dài.

Huống chi, con trai bà chẳng hề có ý nối lại tình xưa, bà hiểu rõ tính khí con mình cứng rắn đến đâu — chuyện hắn không muốn, dù là bà đây cũng chẳng lay chuyển nổi.

E rằng, Thanh Lạc và con trai bà quả thật là… vô duyên.

Tần thị càng nghĩ càng buồn, đến cả khẩu vị bữa trưa cũng giảm sút.

Chỉ là Hứa phu nhân, dù là bạn thân lâu năm, cũng hiểu rõ tâm tình Tần thị, nên không nhắc đến chuyện cũ làm gì, vẫn giữ nụ cười tươi, nhẹ nhàng chuyển hướng câu chuyện, khiến không khí bàn tiệc nhanh chóng rộn ràng trở lại.

Ngay khi mọi người đã ăn gần xong, một tên tùy tùng thân cận của Do Dã đột ngột chạy vào, ghé sát bên tai hắn thì thầm một tràng.

Sắc mặt Do Dã lập tức thay đổi, liền đứng bật dậy.

Vệ Quốc công thấy vậy, không khỏi nhíu mày bất mãn: “Dã nhi, con làm sao thế? Sao lại hấp tấp như vậy, chẳng ra dáng ổn trọng chút nào!”

Do Dã hơi trầm mặt, quay sang phụ thân chắp tay: “Phụ thân, hình bộ có việc, con phải quay về một chuyến.”

Nói đoạn, quay sang nhìn Vân Sương: “E rằng lần này phải nhờ biểu đệ muội cùng đi một chuyến rồi.”

Vệ Quốc công thoáng sững người, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc: “Chuyện gì mà đến mùng hai đầu năm cũng phải lập tức quay lại nha môn?”

Do Dã biết phụ thân không phải người vô lý, bèn trấn tĩnh đáp: “Ngoại thành Minh Kinh vừa xảy ra án, hơn nữa… là hai vụ cùng lúc.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 398: Không phải tác phong của hắn


Vệ Quốc công hơi sững sờ.

Thế nhưng, chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, Do Dã liền nói tiếp một câu: “Một trong những người chết… là Thất nương tử dòng thứ của Trương gia.”

Sắc mặt Vệ Quốc công khẽ biến, thanh âm trầm xuống: “Con chắc chắn đó là Thất nương tử của Trương gia?!”

Vân Sương mấy ngày nay tai nghe mắt thấy, đối với tình thế trong triều đình cũng càng lúc càng hiểu rõ, cái tên Trương gia này nàng cũng từng nghe qua.

Trương gia cũng là một gia tộc có tiếng tăm trong Đại Tề triều, xưa nay vẫn luôn là người của phe Thánh thượng, chỉ là danh vọng không bằng Do gia hay Viên gia mà thôi.

Cùng là người phe Thánh thượng, bọn họ có kinh ngạc cũng là lẽ thường, chỉ là trong mắt Vân Sương, phản ứng của bọn họ có phần hơi quá.

Chẳng lẽ Thất nương tử Trương gia kia còn có ý nghĩa trọng yếu nào đó?

Do Dã khẽ gật đầu, Vệ Quốc công lập tức hít sâu một hơi, nói: “Vậy con mau đi đi. Có điều… Sương nương dù sao cũng không phải người của Hình bộ, ngươi nhất định phải đưa Sương nương theo sao?”

Vệ Quốc công vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Vân Sương.

Ông ta từng nghe qua bản lĩnh của Vân Sương, nhưng dù sao cũng chưa từng chứng kiến tận mắt, trong mắt ông ta, để nàng nhúng tay vào vụ án của Hình bộ như vậy, chung quy là không ổn.

Do Dã chỉ kiên quyết nói: “Muốn tra ra chân tướng vụ án trong thời gian nhanh nhất, quả thật cần sự hỗ trợ của biểu đệ muội.”

Chúng nhân có mặt nghe vậy, không khỏi đồng loạt nhìn về phía Vân Sương, ánh mắt đầy kinh ngạc và tò mò.

Tuy danh xưng “nữ thần thám Vân Sương” đã vang dội cả Minh Kinh, nhưng phần lớn người vẫn chưa có được cảm nhận thực tế nào.

Vân Sương mỉm cười nhàn nhạt, dứt khoát đứng dậy nói: “Ta cũng không phải lần đầu hỗ trợ Hình bộ phá án, đại cữu không cần lo lắng.”

Vệ Quốc công đành gật đầu cảm thán: “Được rồi, vậy các con đi đi, trên đường nhớ cẩn thận.”

Hai người hướng về đám người trong đại sảnh xin lỗi một tiếng, rồi vội vàng rảo bước rời đi.

Viên Thanh Lạc lúc này mới dám công khai nhìn thẳng vào nam tử đang chậm rãi bước về phía cửa lớn kia, đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp khẽ tối lại.

Nàng làm bao nhiêu chuyện, cũng chỉ để có thêm chút quan hệ với hắn.

Thế nhưng, dù nàng có làm bao nhiêu đi nữa, trong mắt hắn, có lẽ cũng chỉ như trò đùa trẻ con.

Nàng vẫn không giúp được gì cho hắn, thế giới của hắn… dường như vẫn xa xôi đến vô vọng.

Rời khỏi đại sảnh, Vân Sương lập tức hỏi: “Do thị lang, chẳng hay lần này người chết có thân phận đặc biệt gì sao?”

Vừa rồi hắn đã nói, lần này trong số người chết có một nữ tử của Trương gia.

Ý nàng nói “thân phận đặc biệt” là chỉ những điều sâu xa hơn thế.

Do Dã giọng trầm lạnh: “Thất nương tử Trương gia, là người mà Trương gia định đưa vào cung lần này.”

Vân Sương sững người, lập tức hỏi: “Thánh thượng trước đó có từng tiết lộ với các huynh, có ý thu nhận nữ tử nhà nào vào cung không?”

Trước đây Giang Tiếu cũng từng nói, tâm tư của Thánh thượng hắn cũng biết đôi phần, chỉ là lúc đó bị Do Tranh Huệ cắt ngang, hắn không nói tiếp được.

Nhưng việc Giang Tiếu nói như vậy, chứng tỏ bọn họ có cách nắm được thông tin Thánh thượng muốn nạp cung nữ tử nhà nào.

Do Dã khẽ nhắm mắt lại, đáp: “Thánh thượng không nói rõ, nhưng thời gian này, Thái hậu nương nương vì muốn xác lập ý nghĩa tiệc mùng năm, đã bảo các quan lục phẩm trở lên trong Minh Kinh dâng lên họa tượng nữ tử chưa xuất giá trong nhà, đặt trước án thư của Thánh thượng.

Thánh thượng trước giờ rất bài xích việc nạp phi, hành động này của Thái hậu vốn chỉ là làm hình thức, không ngờ Thánh thượng lần này lại thật sự xem tranh, còn chọn ra mấy bức họa nữ tử.”

Vân Sương đã hiểu, tuy chuyện này là chuyện trong cung, nhưng người của các thế gia, ai lại không có tai mắt trong cung?

Huống chi, Do Dã bọn họ vốn là người phe Thánh thượng, Thánh thượng chỉ sợ cũng không định giấu diếm bọn họ, sớm để lộ tin tức này ra ngoài cũng là muốn dò xét thái độ của các gia tộc lớn.

Những bức họa nữ tử được Thánh thượng chọn ra, chính là những người Thánh thượng có ý muốn thu nạp vào cung.

Vân Sương lập tức hiểu rõ tại sao thái độ của Vệ Quốc công và Do Dã lại kỳ lạ như vậy: “Thất nương tử Trương gia, chính là một trong những người được Thánh thượng chọn từ các bức họa phải không?”

Người chết lần này là nữ tử được Thánh thượng có ý thu nạp vào cung.

Dù nhìn từ toàn bộ vụ án, điều này có vẻ như chỉ là trùng hợp.

Nhưng chỉ cần dính dáng đến Thánh thượng trong cung, tính chất của vụ án này liền không còn đơn giản.

Huống hồ, dù sao đi nữa, cũng là nữ tử của Trương gia.

Vân Sương ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Vừa rồi huynh chưa nói rõ, lần này hai vụ án này, có cùng bản chất với hai vụ trước không?”

“Không sai.”

Do Dã trầm giọng: “Tình huống của hai vụ án lần này, gần như giống hệt hai vụ trước.”

Chỉ là, hung thủ lại có thể trong cùng một thời điểm, sát hại hai người?

Vân Sương khẽ nhíu mày, trực giác cho thấy có chỗ nào đó không ổn.

Trong lúc trò chuyện, bọn họ đã lên xe ngựa, Vân Sương nghe thấy Do Dã nói với xa phu: “Tới Hạnh Hoa Đàm ngoài thành.”

Vân Sương lập tức hỏi: “Cả hai người chết đều ở đó sao?”

“Không phải.”

Do Dã khẽ mím môi, đáp: “Tại vùng phụ cận Hạnh Hoa Đàm phát hiện được Trương Thất nương, người chết còn lại thì ở trong khu rừng gần Đại Chiêu Tự, chỉ là không cùng hướng với người chết hôm qua.”

Không cùng một nơi?

Vân Sương lại hỏi: “Hạnh Hoa Đàm này, cách xa Đại Chiêu Tự không?”

Do Dã dường như nhìn ra được điều gì trong ánh mắt nàng, liền sâu sắc nhìn nàng một cái rồi đáp: “Xa, hai nơi này, một ở phía nam Minh Kinh, một ở phía bắc.”

Hai hướng hoàn toàn đối lập nhau!

Ánh mắt Vân Sương lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: “Phải xem ngay thời điểm tử vong cụ thể của hai người này.”

Nếu thời gian tử vong của hai người không cách nhau bao nhiêu, thì không thể nào là cùng một hung thủ gây án.

Hơn nữa, ngay từ khi nghe nói có hai vụ án xảy ra cùng lúc, trong lòng Vân Sương đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Tác phong của hung thủ là hẹn nạn nhân ra ngoài, rồi trong lúc hẹn hò mà hạ thủ sát hại.

Một người, có thể liên tục vài ngày bày ra kế hoạch hẹn hò, nhưng khó có khả năng trong cùng một ngày mà sắp xếp hai cuộc hẹn.

Nếu lịch trình quá dày, rất dễ để lộ sơ hở, chưa nói đến chuyện khó mà tận hưởng được cảm giác tra tấn sát hại như hắn mong muốn.

Đây không giống với phong cách hành sự của hung thủ.

Rất nhanh, xe ngựa đã đến gần khu vực Hạnh Hoa Đàm bên ngoài thành. Vân Sương vừa bước xuống xe, liền thấy phía trước đã tụ tập một đám người vây quanh, song nhìn trang phục thì rõ ràng không phải quan sai.

Nàng đang cảm thấy nghi hoặc, chợt thấy một nam tử cao lớn vận trường bào lục sẫm bước nhanh về phía này, đi thẳng tới trước mặt Do Dã, nói: “Do thị lang, ngài đến rồi.”

Do Dã khẽ gật đầu với hắn, hỏi: “Trương Tam lang, nhà các người chỉ đến mình ngươi sao?”

Vân Sương lập tức hiểu ra, nam tử kia là người của Trương gia.

“Phải.”

Vị Trương Tam lang ấy thở dài một tiếng, nói: “Ai ngờ được, Thất muội từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, mấy hôm trước lão gia nhà ta còn lẩm bẩm rằng Thất muội sắp được hưởng phúc rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nay lão nhân gia cũng chịu không nổi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn Do Dã, giọng khẩn cầu: “Do thị lang, xin ngài dốc sức lưu tâm, mau chóng tra ra kẻ đã hại chết Thất muội của ta.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 399: Hành vi mô phỏng tội ác


Trương tam lang ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trên mặt chẳng hề lộ vẻ bi thương, ngược lại phần nhiều là vẻ khó tin và bực bội vì gia đình mang tiếng xấu.

Vân Sương lặng lẽ liếc nhìn hắn một cái, phần nào đã đoán ra thái độ thật sự của Trương gia đối với Trương Thất nương.

Tuy nàng ta được định đưa vào cung, nhưng mọi người đều rõ ràng thái độ của Thánh thượng với đợt nạp phi lần này.

Những nữ tử chuẩn bị nhập cung này, chẳng qua chỉ là công cụ để Thánh thượng trấn an và chiêu dụ bè phái trong triều. Vị trí Hoàng hậu tương lai, rất có thể sẽ không rơi vào tay họ.

Thậm chí việc Thánh thượng có cho họ sinh con nối dõi hay không, còn là điều chưa chắc chắn.

Huống hồ, Thánh thượng đến giờ vẫn chưa hề xác nhận liệu có thật sự thu nạp bọn họ vào cung hay không.

Thế nên, một “công cụ” như vậy, có hay không cũng chẳng quá quan trọng.

Do Dã tự nhiên cũng nhìn thấu thái độ của Trương tam lang, chỉ nhàn nhạt nói: “Trương tam lang yên tâm, tại hạ tất nhiên sẽ dốc sức điều tra, chỉ là hiện hình bộ đang thiếu người, có những việc gấp cũng không thể quá nóng vội.”

“Ta hiểu, ta hiểu.”

Trương tam lang liên tục gật đầu: “Ta biết rõ Do thị lang đã rất coi trọng vụ án này, trước khi ngài đến, đã phái ngỗ tác đến trước rồi.”

Ngỗ tác đúng là do Do Dã phái tới, nhưng không phải vì người chết là tiểu thư Trương gia, mà là vì cùng lúc xảy ra hai vụ án, họ còn phải đến hiện trường thứ hai, mọi việc đều cần nhanh chóng.

Do Dã khẽ gật đầu, không nói thêm với Trương tam lang, lập tức dẫn Vân Sương đến chỗ thi thể.

Lúc đi ngang qua Trương tam lang, Vân Sương có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc mà hắn nhìn mình, nhưng nàng chỉ vờ như không thấy.

Thi thể Trương Thất nương nằm ngay cạnh bờ hồ Hạnh Hoa đầm. Trên đường tới đây, Do Dã đã sơ lược kể với nàng thông tin về nạn nhân.

Trương Thất nương, khuê danh Vân Bạch, mười bảy tuổi. Theo lời Trương gia, hôm qua nàng rời nhà vào buổi chiều rồi không trở về. Người nhà tìm kiếm suốt đêm không thấy, cuối cùng đành phải báo quan.

Họ có thể nhanh chóng đến được đây là nhờ Trương gia vẫn chưa thu hồi người được cử đi tìm, sáng nay Kinh Triệu phủ nhận được báo án của một dân làng gần hồ Hạnh Hoa, nói rằng phát hiện thi thể một cô nương trẻ tuổi bên bờ hồ. Quan sai nghe mô tả, thấy rất giống Trương Thất nương, liền lập tức liên hệ với Trương gia.

Vân Sương nhanh chóng bước đến gần thi thể. Tình trạng thi thể Trương Thất nương quả thực rất giống với xác của Tô cô nương hôm qua: phần ngực và h* th*n bị tổn thương nghiêm trọng bởi vật sắc nhọn, thân mặc y phục đơn giản nhã nhặn. Theo lời ngỗ tác, nạn nhân chết vì ngạt thở, trên đầu khi được phát hiện vẫn phủ một tấm vải trắng.

Tuy nhiên, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Vân Sương đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nàng chăm chú nhìn bộ y phục rách nát của Trương Thất nương, và đôi hài trắng lúc này đã rơi lệch một nửa trên chân nàng ta. Ánh mắt lóe lên, nàng cúi người xuống, trầm giọng nói: “Đôi hài này… hình như không vừa với chân của Trương Thất nương.”

Do Dã sững người, lập tức nhìn theo hướng mắt nàng đến đôi hài.

Vân Sương không mang găng, nàng khẽ liếc sang ngỗ tác Tôn — người hôm qua cũng từng kiểm tra thi thể Tô cô nương.

Tôn ngỗ tác lập tức hiểu ý, bước lên nâng chân nạn nhân, thử đặt lại chiếc hài bị lệch. Quả nhiên — không vừa chân.

Chiếc hài rõ ràng to hơn, chỉ là không lớn quá nhiều nên ban đầu mọi người không nhận ra khi nó chỉ mới lệch ra một chút.

Vân Sương nhíu mày sâu hơn, nói tiếp: “Không chỉ hài, cả bộ y phục trên người nàng… dường như cũng không thật sự vừa người…”

Bỗng nhiên, nàng như phát hiện ra điều gì, ánh mắt lóe sáng, nói: “Tôn ngỗ tác, phiền ông vén tay áo bên phải của nạn nhân lên.”

Hôm qua cũng chính Tôn ngỗ tác này kiểm nghiệm thi thể Tô cô nương, nên ông không hề tỏ ra ngạc nhiên trước hành động của Vân Sương, chỉ gật đầu rồi nhẹ nhàng vén tay áo bên phải của thi thể.

Chỉ thấy nơi cổ tay nạn nhân, một chiếc vòng tay bằng vàng hiện ra — vừa vặn ôm lấy cổ tay mảnh khảnh, khắc hoa văn như ý tinh xảo, ánh kim lấp lánh — hoàn toàn đối lập với bộ y phục nhã nhặn giản dị mà nàng đang mặc.

Điều càng khiến người ta chú ý hơn cả, là nơi cổ tay trắng ngần của thi thể, lúc này hiện rõ một vòng bầm tím sẫm, Tôn ngỗ tác kịp thời lên tiếng: “Nhìn vết tụ máu này, rõ ràng là sau khi người chết mới bị tạo thành, hẳn là có người từng cố lấy chiếc vòng vàng này khỏi tay nàng, nhưng không thành công.”

Chiếc vòng này vừa khít với cổ tay nạn nhân, muốn tháo ra quả thật không dễ.

Lúc này, Trương tam lang mới lên tiếng: “Chiếc vòng này là mẫu thân ta tặng cho Thất muội vào sinh thần năm kia, Thất muội rất thích, hễ có dịp lễ hội trọng đại gì đều sẽ mang.”

Vừa dứt lời, Do Dã liền trầm giọng: “Thế nhưng, hôm nay nàng ấy đến nơi này đâu phải vì đại lễ gì. Hơn nữa, chiếc vòng này rõ ràng không hợp với bộ y phục hiện tại của nàng ấy.”

Trương tam lang sững lại, mơ hồ cảm thấy điều gì đó, liền hỏi: “Do thị lang nói vậy là có ý gì?”

“Trương tam lang hẳn cũng nghe nói, vụ án của Thất nương tử có rất nhiều điểm tương đồng với hai vụ án trước.”

Do Dã liếc nhìn hắn, nói: “Thế nhưng, hai nạn nhân trước, khi được phát hiện, trên người hoàn toàn không có lấy một món trang sức nào.”

Vân Sương lúc này khẽ bật cười, nhẹ nhàng tiếp lời: “Chẳng những không có trang sức, mà lúc phát hiện thi thể, gương mặt hai nạn nhân trước hoàn toàn không có chút son phấn.”

“Còn Trương Thất nương thì sao? Rõ ràng nàng ấy đã trang điểm.”

Hơn nữa không phải lớp trang điểm sơ sài, dù đã trải qua một ngày một đêm, lớp phấn son vẫn tinh tế rõ nét.

Trương tam lang nghe đến đây càng thêm rối rắm: “Việc này… việc này nói lên điều gì? Chẳng lẽ hung thủ đối với Thất muội có tình cảm đặc biệt sao?”

Lúc này, Vân Sương đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị: “Điều này cho thấy, khi Trương Thất nương đến nơi này, rất có thể nàng không mặc bộ y phục hiện tại. Có ai đó đã thay đồ cho nàng sau khi nàng chết.”

“Tuy đầu nàng không còn cài trâm, nhưng tóc lại rất rối, giống như có người tháo những món trang sức từng cài trên đầu nàng xuống, khiến tóc rối tung. Kẻ đó rõ ràng cũng muốn tháo chiếc vòng vàng trên tay nàng, đáng tiếc, có lẽ không biết cách, tháo mãi không được, nên đành bỏ dở mà rời đi.”

Nàng dừng lại giây lát, ánh mắt lạnh lẽo: “Hung thủ giết Trương Thất nương, rất có thể không phải là kẻ đã gây ra hai vụ án trước. Hắn chỉ đang mô phỏng phương thức gây án, nhằm đổ vấy tội lỗi lên đầu kẻ kia!”

Trương tam lang trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Vân Sương, dường như không ngờ nàng thật sự có bản lĩnh đến vậy.

Một lúc sau, hắn mới tìm lại được giọng nói: “Nhưng… nhưng bất luận là kẻ trước hay kẻ sau, Thất muội nhà ta xưa nay luôn sống an phận, ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng đắc tội với ai. Rốt cuộc là ai lại phải bày mưu tính kế giết nàng như thế này chứ?!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back