Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 400: Nguyên nhân đến ước hẹn


Vân Sương nhìn Trương Tam Lang trước mặt, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười: “Trong mắt công tử, Trương Thất Nương là người an phận thủ thường, ngoan ngoãn biết điều. Nhưng công tử thật sự hiểu vị Thất muội này sao?”

Chỉ cần nhìn thái độ của Do Dã với Trương Tam Lang vừa rồi, cùng với vài phần thần sắc và ngữ khí của Trương Tam Lang, cũng không khó để nhận ra hắn là đích tử trong nhà.

Tuy Trương Thất Nương là muội tử của hắn, nhưng nhìn vào thái độ hờ hững chẳng mấy để tâm của hắn, nếu nói rằng hắn thường ngày quan tâm đến vị muội tử này, thì cũng chẳng ai tin được.

Trương Tam Lang nghẹn lời, ngơ ngác nhìn nàng, dường như không ngờ nàng lại thẳng thừng vạch trần hắn như thế.

Nụ cười trên mặt Vân Sương vẫn ung dung như cũ, không chút sơ hở: “Trương Tam Lang, để mau chóng phá án, phiền công tử gọi người thật sự hiểu rõ Trương Thất Nương đến đây một chuyến, chẳng hạn như mẫu thân nàng hoặc thị tỳ thân cận.”

Trương Tam Lang không nhịn được mà hơi tức giận. Nữ tử này cũng quá ngạo mạn! Hắn tự nhiên đoán được thân phận của nàng, nhưng cho dù nàng là phu nhân của Trường Lưu hầu thì đã sao? Trước đó phá được vụ án phân thây thí sinh thì đã sao?

Nàng cũng chỉ là một nữ tử, thậm chí còn không phải người chính thức của Hình bộ!

Chỉ là, Do Dã ở bên cạnh vẫn điềm đạm quan sát, khiến hắn dù trong lòng khó chịu cũng không dám biểu lộ rõ ràng, chỉ đành cắn răng nói: “Thị tỳ thân cận của Thất muội ta cũng vừa đến. Hồng Ngọc, lại đây.”

Rất nhanh, một tỳ nữ với đôi mắt đỏ hoe vì khóc bước nhanh tới, cung kính hành lễ với đám người Vân Sương.

Vân Sương không để ý đến Trương Tam Lang nữa, chỉ nhìn Hồng Ngọc, nhẹ giọng hỏi: “Gần đây tiểu thư nhà ngươi có gì khác lạ không? Ví dụ như, thường xuyên đến một nơi nào đó?”

Nàng dựa vào tình hình của hai nạn nhân trước mà hỏi, không ngờ Hồng Ngọc lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Không có, tiểu thư nhà nô tỳ tính tình đoan trang hiền thục, thường ngày rất ít khi ra khỏi cửa, gần đây lại sắp tới Tết, càng ra ngoài ít hơn. Có đi đâu cũng chỉ là tụ hội với vài khuê hữu thân quen.”

Vân Sương hơi sững người, lại hỏi: “Vậy tiểu thư nhà ngươi dạo gần đây có nói gì về chuyện tình cảm không? Ta nghe nói Trương gia định đưa nàng vào cung hầu hạ Thánh thượng, nàng có phản ứng thế nào?”

“Tiểu thư nàng…”

Hồng Ngọc do dự một chút, rồi đáp: “Tiểu thư có phần căng thẳng, cũng có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là trông đợi. Tiểu thư từng nói với nô tỳ, nghe nói Thánh thượng văn nhã tuấn tú, trẻ tuổi tài cao, tiểu thư thân là thứ nữ, có thể vào cung hầu hạ Thánh thượng đã là phúc phần lớn nhất của đời mình.”

Nghe vậy, Vân Sương không khỏi liếc mắt nhìn Do Dã.

Chỉ là, bọn họ đã xác nhận rằng vụ án này rất có khả năng là kẻ khác mô phỏng lại cách gây án.

Tình hình của nạn nhân khác biệt cũng là chuyện bình thường.

Vân Sương đổi cách hỏi: “Lần này tiểu thư nhà ngươi ra ngoài là lặng lẽ một mình, ngươi có biết vì sao không? Trước lúc tiểu thư ra khỏi phủ, có chuyện gì khác thường xảy ra không?”

Hồng Ngọc lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Nô tỳ… nô tỳ không biết tại sao tiểu thư lại lén rời phủ một mình. Chỉ là, trước khi rời đi, cửa phủ có gửi đến một chiếc hộp gỗ, nói là do bằng hữu của tiểu thư nhờ đưa. Sau khi mở hộp, bên trong chỉ có một phong thư.

Tiểu thư vừa xem thư xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, rồi đốt ngay lá thư ấy. Nô tỳ… nô tỳ không kịp nhìn thấy trong thư viết gì.

Sau đó, tiểu thư liền lặng lẽ rời khỏi phủ. Nô tỳ không rõ chuyện đó có liên quan đến phong thư kia hay không.”

Vân Sương nhíu mày.

Nghe qua thì, so với việc bị dụ dỗ ra ngoài hẹn hò, càng giống bị uy h**p.

Tựa như… đối phương nắm giữ một số điểm yếu của Trương Thất Nương, ép nàng buộc phải đến cuộc hẹn một mình.

Vân Sương hỏi tiếp: “Tên gác cổng có nói ai là người đưa chiếc hộp gỗ đến không?”

Hồng Ngọc lắc đầu: “Tên gác cổng chỉ nói là một thiếu nữ trẻ tuổi mang tới, tự xưng là thị tỳ của bằng hữu tiểu thư, nói rằng chủ tử nhà nàng muốn tạo bất ngờ cho tiểu thư. Chỉ cần đưa chiếc hộp vào, tiểu thư sẽ biết là do ai gửi…”

Nàng còn chưa nói hết, Trương Tam Lang đã giận dữ mắng: “Rốt cuộc là tên gác cổng nào lại vô phép đến vậy, thứ đồ không rõ lai lịch cũng dám đưa cho tiểu thư! Kẻ mang hộp tới nhất định là đồng bọn của hung thủ, phải tìm ra bằng được người đó…”

Vân Sương chỉ lạnh nhạt liếc nhìn hắn, nói: “Nếu hung thủ thực sự có đồng bọn, cũng sẽ không ngu ngốc để kẻ đó lộ diện trước mặt người khác. Thiếu nữ ấy tám phần là người được hắn bỏ tiền thuê, mà lúc hắn đến tìm nàng ta, nhất định đã cải trang. Tìm người ấy, e rằng vô ích.”

Trương Tam Lang lại bị Vân Sương chặn họng, không nhịn được nghiến răng nói: “Vậy theo ngươi, vụ án này phải điều tra thế nào!”

“Chúng ta tự nhiên có cách điều tra.”

Vân Sương không để tâm đến hắn nữa, quay sang hỏi Hồng Ngọc: “Ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi bao lâu rồi?”

Hồng Ngọc mắt đỏ hoe, đáp: “Nô tỳ… nô tỳ theo hầu tiểu thư từ thuở nhỏ.”

“Tốt lắm.”

Vân Sương khẽ gật đầu, nói: “Chúng ta nghi ngờ rằng, hung thủ nắm giữ một bí mật nào đó của tiểu thư nhà ngươi, dùng điều đó để uy h**p, ép nàng ra gặp mặt. Ngươi luôn theo sát bên cạnh, vậy có biết chuyện gì mà tiểu thư nhà ngươi dù thế nào cũng không muốn ai biết, thậm chí dù biết nguy hiểm vẫn bất chấp đi gặp người kia không?”

Hồng Ngọc tỏ ra mờ mịt.

“Hoặc cũng có thể…”

Vân Sương ngừng lại một chút, giọng hạ thấp, nghiêm nghị: “Chuyện đó không xảy ra với tiểu thư nhà ngươi, mà xảy ra với người mà nàng quan tâm, ví như mẫu thân hoặc huynh muội của nàng, từng gặp chuyện gì không thể công khai, đủ để người khác dùng để uy h**p nàng.”

Lần này, sắc mặt Hồng Ngọc lập tức đại biến.

Vân Sương hiểu ngay, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Hồng Ngọc mím chặt môi, mồ hôi lạnh rịn ra, lắc đầu liên tục: “Nô tỳ… nô tỳ không thể nói…”

Sắc mặt Vân Sương lập tức nghiêm nghị: “Việc này liên quan đến việc có thể nhanh chóng tìm ra hung thủ giết tiểu thư nhà ngươi hay không. Nếu ngươi cố tình giấu giếm, vụ án này sẽ rất khó điều tra tiếp, đây là điều ngươi mong muốn sao?”

“Nô tỳ… nô tỳ tự nhiên mong sớm tìm ra hung thủ giết hại tiểu thư…”

Vẻ mặt Hồng Ngọc càng thêm hoảng loạn, nước mắt lại lăn dài: “Nhưng… nhưng nô tỳ thật sự không thể nói…”

Bên cạnh, Trương Tam Lang dường như muốn nổi giận, Vân Sương trừng mắt liếc hắn một cái, rồi dịu giọng nhìn Hồng Ngọc, ánh mắt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: “Ngươi yên tâm, lát nữa hãy theo quan sai của Hình bộ về trước, điều chỉnh lại tâm trạng, ta sẽ đến tìm ngươi sau.

Ta có thể đảm bảo, chuyện này ngoài những người liên quan đến vụ án, sẽ không ai khác biết được. Ta hỏi chỉ vì muốn sớm tìm ra hung thủ.

Nếu tiểu thư nhà ngươi vì muốn bảo vệ người kia mà bị hại, thì ta tin rằng người đó, một khi biết sự việc, cũng sẽ sẵn lòng tiết lộ bí mật ấy, để vụ án được điều tra suôn sẻ, ngươi nói có đúng không?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 401: Đóa hoa kiều diễm của Minh Kinh


Thế nhưng, lúc này Hồng Ngọc vẫn còn đang chìm trong hỗn loạn và hoang mang, bất luận Vân Sương nói gì, nàng cũng chỉ lắc đầu.

Vân Sương không ép buộc, chỉ liếc mắt ra hiệu cho Do Dã. Hắn lập tức hiểu ý, liền bảo tùy tùng của mình đưa Hồng Ngọc về Hình bộ trước.

Sau khi Hồng Ngọc rời đi, Vân Sương và Do Dã lại xem xét hiện trường một lượt, rồi lập tức lên đường tới hiện trường tiếp theo.

Từ đầu đến cuối, nàng không thèm nhìn Trương Tam Lang lấy một lần.

Trương Tam Lang cuối cùng muốn chào hỏi Do Dã cũng bị phớt lờ, không khỏi đứng ngẩn ra tại chỗ, khẽ tặc lưỡi một tiếng: “Xem ra lời đồn quả thật không sai, nhà họ Do đúng là rất coi trọng vị phu nhân Trường Lưu hầu này.”

Tùy tùng bên cạnh không nhịn được nói: “Tiểu nhân nhớ, vị phu nhân ấy họ Vân phải không? Vân phu nhân trong việc điều tra án thực sự có bản lĩnh, chỉ vài câu đã nắm được mấu chốt. Khó trách vị Ngụy Tam lang, người xưa nay luôn cao ngạo, cũng phải tâm phục khẩu phục.

Lang quân, nghe nói ngay cả Thánh thượng cũng thừa nhận năng lực phá án của Vân phu nhân, ngài vừa rồi đối xử như vậy, kẻo chọc giận người ta mất.”

“Ta chẳng qua bị thái độ của nàng ta chọc giận mà thôi… Nàng là phu nhân của Trường Lưu hầu, cùng phe với chúng ta, ta sao có thể thật sự đắc tội với nàng?”

Trương Tam Lang đưa tay xoa mũi, rồi quay đầu nhìn thi thể thảm thương của Thất muội nhà mình, trong mắt hiện lên một tia thương xót: “Ta nghe phụ thân nói, Thánh thượng khi ấy chọn ra chỉ bốn bức họa, bề ngoài là tùy ý chọn từ đống tranh lớn, nhưng thật ra có nhiều ẩn ý.

Phải là nữ tử xuất thân từ thế gia thuộc phe Thánh thượng, địa vị trong nhà không quá nổi bật, đến tuổi cập kê mà chưa hôn phối, lại có tài sắc vẹn toàn. Chọn đi chọn lại, cũng chỉ có bốn người ấy lọt mắt xanh Thánh thượng.

Giờ Thất muội mất rồi, e rằng Thánh thượng khó lòng chọn được người thay thế…”

Nói tới đây, Trương Tam Lang khẽ thở dài, giọng trầm xuống: “Tổ phụ nói, lần này Thánh thượng chọn người nhập cung, bề ngoài là để lôi kéo phe cánh, đối kháng với Mộc gia, nhưng… hậu cung Thánh thượng vốn trống vắng là thực, lại đang độ tuổi sung mãn. Nếu Thất muội nhập cung, chính là phu thê đồng niên, mà trong bốn người được chọn, Thất muội là người dịu dàng nhất. Nếu được Thánh thượng sủng ái, sau này sinh hạ hoàng tử, thậm chí được phong hậu cũng không phải là không thể.

Giờ thì, thật là đáng tiếc…”

Không phải hắn khoác lác, ngay khi bốn bức họa được giữ lại, các đại thế gia đều điều tra kỹ càng về bốn nữ tử ấy.

Trong số đó, bất luận về tài năng, dung mạo hay tính tình, Thất muội nhà hắn đều thuộc hàng đầu.

Nếu lần này thuận lợi nhập cung, khả năng được sủng ái rất lớn.

Tùy tùng bên cạnh là người lớn lên cùng Trương Tam Lang, quan hệ vốn thân thiết, nên nói năng cũng không câu nệ. Nghe vậy liền cười khẽ: “Lang quân, ngài nói sinh hoàng tử thì còn được, chứ phong hậu thì… vẫn còn Viên nhị nương kia. Ngoài việc tuổi tác hơi lớn, danh tiếng không được tốt, những mặt khác đều không có gì để chê trách.

Dù sao nàng cũng là đích nữ chính thống của Viên gia.”

Quả thực, Thất muội nhà hắn dù có xuất sắc đến đâu, cũng khó bì kịp với một đích nữ chính thống được Viên gia đích thân bồi dưỡng.

Bọn họ từng âm thầm bàn luận, việc Viên gia nguyện ý đưa nhị nương tiến cung, e rằng cũng là mang theo tâm lý may rủi, âm thầm nhắm tới hậu vị trong cung.

Dẫu cùng ở trên một con thuyền, nhưng ai cũng có tính toán riêng. Chẳng qua hiện tại kẻ địch trước mắt là chung, nên tạm thời gạt bỏ tư tâm mà thôi.

Nghe vậy, ánh mắt Trương Tam Lang thoáng mông lung, khẽ thì thầm: “Đúng vậy, khi xưa Viên nhị nương chính là đóa hoa kiều diễm của giới thế gia Minh Kinh, người từng khuất phục dưới tà váy nàng ta, quả thực đếm không xuể…”

Trong lòng hắn không khỏi hiện lên hình ảnh năm xưa: một thiếu nữ khí chất thanh lãnh nhưng ôn hòa, bước giữa muôn hoa, chỉ một lần ngoảnh lại mỉm cười cũng khiến người ta động lòng.

Thật sự là, người đẹp hơn hoa, một nụ cười khuynh thành.

Hắn từng là một trong những thiếu niên thầm động tâm trước nàng.

Nào ai ngờ, sau này hôn sự của Viên nhị nương lại gập ghềnh đến thế, quả là tiếc nuối khôn nguôi.



Ở một nơi khác, Vân Sương và Do Dã lại lên xe ngựa, tiếp tục tới Đại Chiêu Tự.

Từ Hạnh Hoa Đàm đến Đại Chiêu Tự khá xa, xe ngựa phải chạy gần ba khắc mới tới nơi.

Đến nơi, phu xe liền đánh xe vào một lối mòn trong rừng, men theo đường nhỏ đi sâu vào bên trong.

Vân Sương nhìn cảnh vật ngoài xe, khẽ nói: “Chỗ này so với khu rừng nơi phát hiện ra xác của Tô nương tử còn hẻo lánh hơn nhiều.”

Khu rừng nơi tìm thấy Tô nương tử ở ngay sau Đại Chiêu Tự, ngày thường người qua lại không ít.

Nhưng nơi này tuy cũng thuộc khu vực gần Đại Chiêu Tự, song cách khá xa, người đến chùa hiếm ai dừng chân tại đây.

Huống hồ, hiện trường vụ án lần này lại nằm sâu trong rừng rậm.

Lúc này trong lòng Vân Sương đã có một dự cảm.

Quả nhiên, khi nàng đến hiện trường, nhìn thấy thi thể đã bắt đầu thối rữa nghiêm trọng trong bụi cây, dự cảm ấy lập tức thành sự thật.

Nàng hít sâu một hơi, nhìn sang Do Dã nói: “Người chết này, rất có thể còn sớm hơn cả Tống nương tử.”

Hơn nữa, ngoài những vết đâm thường thấy ở ngực và hạ thể, thi thể này còn có vô số vết xước và bầm tím do giằng co, phần đầu cũng không có khăn trắng phủ lên – không rõ là do thời gian quá lâu bị gió cuốn đi hoặc bị thú mang đi, hay ngay từ đầu đã không có.

Tôn ngỗ tác sau khi khám nghiệm xong, đưa ra một kết luận mới: “Tất cả vết đâm trên người nạn nhân đều là lúc còn sống, nàng không phải chết vì ngạt mà là mất máu quá nhiều.

Nói cách khác, khi hung thủ thi hành tội ác với nạn nhân này, nạn nhân vẫn còn sống, thậm chí có khả năng từng giãy giụa quyết liệt.”

Vì thế, trên người mới có nhiều thương tích giằng co đến vậy.

Sắc mặt Vân Sương lập tức trầm xuống, lại hỏi: “Có thể xác định nạn nhân chết từ khi nào không?”

“Cái này…”

Kỹ thuật pháp y thời này rốt cuộc vẫn còn hạn chế, thời gian tử vong càng lâu thì càng khó xác định chính xác.

Tôn ngỗ tác cuối cùng chỉ có thể nói: “Lão phu ngu học, chỉ có thể khẳng định thi thể này ít nhất đã chết hơn bảy ngày.”

Hơn bảy ngày…

Lúc này, Do Dã nhìn sang Vân Sương, hỏi: “Theo muội thấy, hung thủ giết nạn nhân này có phải cùng một người với hung thủ sát hại Tô nương tử không?”

Vân Sương không chút do dự gật đầu: “Là cùng một người. Có thể kỹ thuật gây án của hung thủ sẽ dần dần từ non kém đến thuần thục, nhưng một số sở thích đặc biệt của hắn thì không thay đổi – ví như thích nữ tử đến ước hẹn trong y phục giản dị, không được mang trang sức, không được trang điểm.

Nạn nhân này… rất có thể là người đầu tiên hắn sát hại.”

Cho nên, thủ pháp giết người còn rất vụng về, nói một cách hình tượng – chưa chín muồi.

Vân Sương mím môi, nhìn Do Dã, nói: “Tuy nhiên, chỉ trong vài ngày, hung thủ đã chuyển từ lóng ngóng thành lão luyện, chứng tỏ hắn vô cùng thông minh, và cũng rất khát máu.

Sau khi giết nạn nhân này, hắn như thể đã hoàn toàn giải phóng con thú dữ trong lòng mình.

Giờ không ai có thể ngăn được hắn, ta có thể khẳng định – nạn nhân kế tiếp, sẽ sớm xuất hiện.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 402: Tai tiếng năm xưa


Do Dã lúc này cũng trở nên nghiêm nghị.

Bốn vụ án mạng liên tiếp xảy ra trong thời gian ngắn, cho dù có một vụ khả năng cao là do người khác mô phỏng, nhưng mức độ nghiêm trọng của vụ án giờ đây đã không thể xem nhẹ.

Nếu tiếp tục có thêm vụ án mới, chỉ e ngay cả trong dịp Tết, kinh thành cũng sẽ dậy sóng dư luận.

Vân Sương tiếp lời: “Tuy nhiên, khi vụ án nhiều lên, chúng ta lại càng dễ tìm ra mối liên hệ giữa các vụ. Do thị lang, chúng ta cần nhanh chóng xác định thân phận nạn nhân mới phát hiện này, đồng thời tra rõ hành tung của nàng trước khi gặp nạn.

Sau đó, so sánh hoạt động của ba nạn nhân xem có điểm trùng hợp nào hay không.

Hung thủ nhất định có một nơi cố định để lựa chọn con mồi, tại nơi đó, nạn nhân không chỉ lướt qua mà còn từng dừng chân, thậm chí trò chuyện – ví như trà lâu, tửu quán, hoặc khách đ**m…

Chỉ như vậy, hung thủ mới có thể nắm được thông tin của nạn nhân để khóa mục tiêu.”

Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: “Còn vụ án của Trương Thất Nương…”

Vân Sương trầm ngâm nhìn Do Dã: “Tuy là mô phỏng, nhưng nhiều chi tiết lại giống đến đáng sợ.

Theo lý mà nói, vụ án của quan phủ đều có nguyên tắc bảo mật nghiêm ngặt, nhất là những vụ chưa phá được, thì mức độ giữ kín càng cao.

Người ngoài khó lòng biết rõ những chi tiết đó.”

Dù trước đó nàng có nhờ Do Dã cố ý lan truyền một số thông tin ra ngoài, thì cũng chỉ là vài từ khóa – như nạn nhân đều mặc đồ trắng, đầu phủ vải trắng…

Những chi tiết cụ thể như nạn nhân bị bóp cổ đến chết rồi mới bị hành hung thì tuyệt đối không thể bị tiết lộ.

Không chỉ vì nguyên tắc bảo mật, mà còn để giữ gìn thanh danh và phẩm tiết cho người đã khuất.

Do Dã nghiêm mặt gật đầu: “Điều này ta cũng nghĩ đến. Kẻ gây ra vụ án của Trương Thất Nương, hoặc là biết chi tiết từ chính hung thủ thật sự, hoặc là…”

Ánh mắt hắn lạnh lại: “Là biết từ người trong quan phủ.

Nếu kết hợp với khả năng hắn nắm được bí mật của Trương Thất Nương để uy h**p nàng ra gặp mặt, thì khả năng hắn là người trong tầng lớp quyền quý lại càng cao.

Những bí mật giữa các tiểu thư thế gia, chỉ người cùng giới mới có thể tiếp cận được.

Nếu hắn thật sự là người trong giới quyền quý…”

Hắn dừng lại, giọng càng thêm trầm: “Khả năng hắn nắm được chi tiết từ trong quan phủ… rất lớn.”

Nói cách khác, tên hung thủ ấy, rất có thể đã biết rõ mọi hành động của bọn họ.

Vân Sương nhìn hắn, hỏi: “Huynh có thể tra ra được là ai đã tiết lộ chi tiết của các vụ án không?”

Do Dã trầm ngâm một lát rồi đáp: “Ta có thể thử, nhưng chưa chắc tra ra được. Dù hiện tại đang Tết, nhân thủ Hình bộ ít, nhưng người nghe ngóng vụ án chưa chắc là người trực ban. Nếu kẻ đó cố ý che giấu, muốn điều tra rõ cũng không dễ.”

Vân Sương cũng biết chuyện này không thể gượng ép, suy nghĩ một lát lại nói: “Việc chúng ta đã phát hiện vụ Trương Thất Nương là mô phỏng tốt nhất không nên tiết lộ, tránh đánh rắn động cỏ.”

Do Dã gật đầu: “Lát nữa ta sẽ đi tìm Trương Tam Lang nói chuyện. Người có mặt khi ấy, ngoài người của chúng ta thì chỉ có người Trương gia.

Dù sao vụ án cũng liên quan đến muội muội hắn, chắc hắn sẽ phối hợp.”

Sau khi sắp xếp xong những việc cần làm, Vân Sương và Do Dã lại đi một vòng kiểm tra hiện trường, rồi cùng nhau trở về Hình bộ.

Sau khi trở về Hình bộ, Vân Sương lập tức đến thẳng gian phòng nơi Hồng Ngọc đang được bố trí.

Trải qua một khoảng thời gian trấn tĩnh, tâm trạng Hồng Ngọc đã khá hơn nhiều. Thấy Vân Sương bước vào, nàng lập tức đứng dậy hành lễ.

Vân Sương tiến lại gần, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, rồi ngồi đối diện, mỉm cười ôn hòa: “Hồng Ngọc cô nương, không biết ngươi đã suy nghĩ thế nào rồi? Chúng ta sẽ không ép ngươi phải nói ra điều mình không muốn nói. Nhưng để nhanh chóng bắt được hung thủ sát hại tiểu thư nhà ngươi, mong ngươi có thể thành thật.”

Hồng Ngọc do dự chốc lát, rồi khẽ hít một hơi sâu, hỏi: “Vân phu nhân, người có chắc, chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài không?”

“Ta có thể cam đoan với ngươi.”

Vân Sương nghiêm túc đáp, ánh mắt kiên định: “Thậm chí nếu cần, ta có thể viết giấy bảo đảm. Nếu tương lai chuyện này bị lộ, mọi hậu quả đều do Hình bộ gánh chịu.”

Một bên, Do Dã không nhịn được mỉm cười nhìn Vân Sương, nhưng nàng chỉ giả vờ không thấy ánh mắt ấy.

Đùa à, nàng chỉ là người hỗ trợ điều tra, trách nhiệm đương nhiên thuộc về Hình bộ.

Mà lời cam đoan của quan phủ, đối với dân thường mà nói, vẫn là có sức nặng nhất định.

Cuối cùng Hồng Ngọc cũng nhẹ gật đầu, nói: “Tiểu thư nhà nô tỳ xưa nay luôn an phận thủ thường, mười sáu năm qua chưa từng làm điều gì vượt quá khuôn phép. Nhưng… tiểu thư có một tỷ tỷ ruột thịt cùng mẫu, trong hàng nữ quyến đời này của Trương gia đứng hàng thứ năm, tính tình lại hoàn toàn trái ngược.

Năm ngoái, tỷ tỷ của tiểu thư đã xuất giá, gả cho một vị tam lang quân thứ xuất của phủ Vị Hóa hầu, hiện tại phu thê cũng xem như hòa thuận.”

Nói đến đây, nàng cắn môi, giọng run run: “Nhưng… trước khi ngũ nương tử xuất giá, từng hồ đồ sa ngã với một tên đào kép, còn… còn từng mang thai.”

Ánh mắt Vân Sương thoáng ngưng trọng — không trách Hồng Ngọc do dự mãi không chịu mở miệng.

Hồng Ngọc tiếp lời: “May mà khi chuyện ấy vừa xảy ra, đã được di nương của chúng nô tỳ giấu nhẹm. Ngũ nương tử sau đó đã phá thai, chịu không ít đau đớn, rồi tính tình cũng thu lại không ít.

Nhưng chuyện đó rốt cuộc vẫn là một cái bóng trong lòng tiểu thư và di nương. Ngoài những người thân cận bên cạnh họ, không ai khác biết chuyện này.”

“Không ai khác biết…”

Vân Sương khẽ lặp lại, cười nhạt một tiếng: “Nếu hung thủ dùng chuyện này để uy h**p Trương Thất Nương, thì dù phía trước là núi đao biển lửa, nàng cũng sẽ nhắm mắt mà đi.

Mà nếu hắn có thể dùng chuyện này uy h**p nàng, tức là — chuyện ấy cuối cùng vẫn bị lộ rồi.”

Hồng Ngọc run lên, ánh mắt hoảng loạn.

Vân Sương lập tức truy hỏi: “Những ai biết chuyện này?”

Hồng Ngọc vội đáp: “Ngoài ngũ nương tử và tỳ nữ thân cận của nàng là Cao Lộ, còn có Thất nương tử và nô tỳ, thêm… thêm di nương và một bà lão bên cạnh bà ấy tên là Vu mụ mụ. Nhưng những người này đều là người đáng tin!”

Vân Sương lại hỏi: “Còn tên đào kép kia?”

“Người đó… đã bị di nương dùng tiền đuổi đi từ ba năm trước, ngay sau khi chuyện ấy xảy ra.”

Hồng Ngọc run giọng: “Hơn nữa… di nương cũng nắm giữ nhược điểm của hắn. Khi ấy bà nói, nếu hắn dám tiết lộ chuyện của ngũ nương tử, bà cũng sẽ công khai bê bối của hắn, cho nên hắn hẳn sẽ không dễ dàng nói chuyện ấy cho ai.”

Vân Sương tiếp tục hỏi: “Ngươi có thể khẳng định, ngoài những người ngươi vừa kể, không còn ai khác biết chuyện này?”

Hồng Ngọc gật đầu dứt khoát: “Chắc chắn! Chuyện này liên quan đến danh tiết của ngũ nương tử, không thể có chút sơ suất nào.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 403: Mặt hại của việc mô phỏng gây án


Vân Sương trầm ngâm thêm chốc lát rồi mới nói: “Được, ta tạm thời không còn câu hỏi nào khác. Ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, lát nữa sẽ có người đưa ngươi ra ngoài.

Đến lúc đó, nếu có ai dò hỏi chuyện ngươi đã nói gì trong Hình bộ, ngươi nhất định không được khai thật. Chỉ cần nói chúng ta hỏi một vài chuyện về giao du hàng ngày của Thất nương tử là được.”

Hồng Ngọc tuy không hiểu dụng ý của Vân Sương nhưng vẫn gật đầu quả quyết.

Sau khi dặn dò xong, Vân Sương và Do Dã rời khỏi phòng, trở về phòng làm việc thường ngày của hắn. Vừa ngồi xuống, Vân Sương liền mở lời: “Hung thủ có thể biết chuyện này, chỉ có hai khả năng. Một là hắn vốn đã biết, chính là người thứ ba trong chuyện của Trương Ngũ Nương. Hai là hắn cố tình thăm dò từ người bên cạnh Trương Thất Nương để đưa nàng ra ngoài một mình.

Nếu là khả năng thứ hai, thì người tiết lộ bí mật kia chỉ có thể là trong số những người đã biết chuyện:

Trương Ngũ Nương chắc chắn sẽ không tự tiết lộ bê bối của mình, còn mẫu thân nàng ta lại càng không thể.

Nghi ngờ nhất chính là tỳ nữ thân cận Cao Lộ và Vu mụ mụ.”

Còn về Hồng Ngọc, biểu cảm của nàng khi nãy hoàn toàn không có điểm gì bất thường, chắc chắn không phải kẻ tiết lộ.

“Do thị lang, phiền huynh phái người âm thầm điều tra hai người đó. Năm xưa Trương Ngũ Nương chịu nói cho họ biết, chứng tỏ rất tín nhiệm, mà người được tin tưởng như thế không dễ phản chủ. Nếu thực sự phản bội, chỉ có thể là bản thân họ hoặc gia đình xảy ra chuyện không thể chống đỡ nổi.”

Do Dã gật đầu, nói: “Muội thấy, lần theo đầu mối này, có thể tra được gì không?”

Khóe môi Vân Sương khẽ nhếch: “Hẳn là có thể. Hung thủ chọn cách mô phỏng để đẩy hiềm nghi sang kẻ khác, đây là con dao hai lưỡi. Điểm yếu chính là vì biết có ‘người thế mạng’ nên khi bố trí kế hoạch hắn có thể lơi lỏng, không kỹ lưỡng như trước.

Và từ hiện trường vụ án của Trương Thất Nương có thể thấy, thủ pháp còn rất non nớt, có vẻ là lần đầu giết người. Mà lần đầu ấy, sơ hở sẽ càng nhiều.”

Do Dã nhìn nàng đầy khâm phục – về trực giác phá án, ngay cả hắn cũng phải cúi đầu bái phục.

A Tiếu từng nói, sự nhạy bén phi thường này là do nàng từng phá nhiều vụ án ở An Bình huyện mà rèn luyện nên, nhưng có thể luyện được năng lực như thế trong thời gian ngắn, rõ ràng cũng là một dạng thiên phú dị bẩm.

Hắn gật đầu: “Được, những việc muội dặn, ta sẽ lập tức cho người điều tra. Giờ một vụ thành hai, khối lượng công việc chắc chắn sẽ tăng. Có thể những ngày tới, lại phải đột ngột nhờ đến muội…”

Vân Sương mỉm cười: “Không sao, Tết thì chỉ mùng Một, mùng Hai là bận, những ngày sau ta cũng rảnh. Vụ án có tiến triển gì, cứ bảo người đến tìm ta.”

Do Dã bật cười, khẽ lắc đầu: “Giờ ta thật lòng nghĩ Hình bộ nên phát lương cho muội mới phải.”

Lúc Vân Sương rời khỏi Hình bộ, mặt trời vẫn chưa lặn. Giờ quay về phủ Vệ Quốc công, hẳn vẫn chưa đến giờ dùng bữa tối.

Do Dã không đi cùng nàng – điều tra án khó nhất là khâu tìm và lọc manh mối. Không phải cứ động khẩu là manh mối hiện ra, mỗi một giả thuyết Vân Sương đưa ra đều cần vô số người đi xác minh, tra xét.

Việc vặt này Vân Sương không thể giúp, chỉ có quan sai thực thụ trong Hình bộ – như Do Dã – mới có thể đảm đương.

Thấy Vân Sương về một mình, Do Tranh Huệ khá ngạc nhiên, chạy tới hỏi: “Biểu tẩu, sao chỉ có mình tẩu về? Đại huynh đâu?”

Vân Sương mỉm cười nhìn nàng: “Đại huynh của muội còn phải xử lý ít việc ở Hình bộ, nhưng chắc sẽ kịp về trước bữa tối.”

“Vậy à…”

Do Tranh Huệ chần chừ một lát, rồi bất ngờ hạ thấp giọng: “Biểu tẩu, Trương Thất Nương… thật sự không còn nữa sao?”

Nàng và Trương Thất Nương tuổi tác tương đương, hai nhà lại có giao hảo, trước đây nàng cũng thường qua lại với vị nữ tử dịu dàng, điềm đạm ấy.

So với những người khác, tin Trương Thất Nương gặp chuyện càng khiến nàng có cảm giác bất an và sợ hãi khó hiểu.

Vân Sương nhìn ra được nỗi sợ trong mắt Do Tranh Huệ, nhưng nàng cũng không thể lừa dối, chỉ đành gật đầu: “Phải.”

“Nhưng mà…”

Do Tranh Huệ cắn môi, nói: “Với tính cách của Trương Thất Nương, nàng ấy đâu phải là người sẽ chủ động tiếp xúc với nam nhân không nên chạm vào.”

Nàng còn nhớ tối hôm qua Vân Sương từng an ủi nàng rằng, chỉ cần không chạm vào người không nên chạm, thì sẽ không có chuyện gì.

Vân Sương hơi sững người, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, đành lấp lửng: “Những vụ án này… có điểm khác biệt so với các vụ trước. Trương Thất Nương bị hại, e là không phải vì dính líu đến nam nhân không nên dính líu.”

Do Tranh Huệ mắt vẫn đỏ hoe: “Vậy… vậy tên súc sinh kia giết nàng ấy để làm gì chứ? Trương Thất Nương đâu có chọc giận ai…”

Câu hỏi này, Trương Tam Lang cũng từng hỏi.

Đây cũng chính là điều Vân Sương luôn băn khoăn.

Đối với việc điều tra án, động cơ gây án của hung thủ là một yếu tố vô cùng then chốt. Mấy vụ án trước như của Tô nương tử, hung thủ ra tay là vì d.ục v.ọng bi.ến th.ái.

Vậy vụ của Trương Thất Nương, hung thủ vì sao lại ra tay?

Chỉ là hiện giờ, manh mối của vụ án này quá ít, Vân Sương cũng không thể đưa ra kết luận gì.

Cuối cùng nàng chỉ có thể nói: “Điểm này, bọn ta vẫn đang điều tra.”

Nàng ngừng lại một chút, mím môi nói tiếp: “Chỉ là, Tranh Huệ, dạo này muội tạm thời đừng ra ngoài, ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, ở nhà học lễ nghi đi.”

Lần này, nàng không dám tùy tiện nói rằng hung thủ sẽ không nhắm vào Do Tranh Huệ.

Bởi vì Trương Thất Nương quá gần với cái vòng tròn xã giao của Tranh Huệ.



Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, cả nhà bắt đầu chuẩn bị hồi phủ.

Hai đứa trẻ cả ngày nay đã chơi mệt, lại được nhận cả đống hồng bao, vừa lên xe ngựa đã ngủ say như chết. Vân Sương và Giang Tiếu mỗi người ôm một đứa, chỉ biết nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

Hai người hiếm khi có thời gian riêng tư trong mấy ngày này, Vân Sương liền tranh thủ khẽ kể cho Giang Tiếu nghe quá trình điều tra trong hai ngày qua. Cuối cùng nàng nói: “Ngày mai ta cũng không rõ có phải tới Hình bộ không, nếu không có việc gì cấp bách, ta sẽ ở nhà với chàng và các con.”

Giang Tiếu đưa một tay ra, khẽ nắm lấy tay Vân Sương, dịu dàng nói: “Không sao đâu, vụ án vẫn là quan trọng hơn. Chỉ là… thật không ngờ lần này lại là Trương Thất Nương gặp chuyện. Thánh thượng khó khăn lắm mới có ý nạp phi, vậy mà lại xảy ra việc thế này, thật chẳng phải là điềm lành gì.”

Mọi người đều biết vì sao những năm qua Thánh thượng luôn xa lánh hậu cung.

Nhưng Thánh thượng hiện đã hai mươi mốt tuổi, việc sinh con nối dõi là điều mà triều thần không thể không sốt ruột.

Nghe đến đây, trong đầu Vân Sương đột nhiên thoáng qua một tia suy nghĩ nào đó, khiến nàng vô thức nhíu mày lại.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 404: Chẳng khác nào ngủ trên đống bạc


Ngày mùng Ba Tết năm ấy, hiếm hoi được rảnh rỗi cả một ngày.

Vân Sương không ra ngoài đâu cả, ở nhà cùng Giang Tiếu chơi với hai đứa nhỏ suốt cả ngày. Buổi trưa, nàng còn hứng khởi tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm – tuy nói là “tự tay”, thực ra nàng chỉ xào hai món nhỏ, vì bữa trưa hôm ấy chính là món tủ của Yến Tứ Phương: lẩu.

Nàng chuẩn bị một nồi lẩu uyên ương – một bên là nước xương bò, bên kia là nước hầm bao tử heo với gà.

Ở Hạ Châu khi trước, hai đứa nhỏ đã là fan cuồng của món lẩu, nay thấy ở kinh thành cũng có thể ăn được món mà chúng hằng mong nhớ, liền vui mừng khôn xiết, đến độ khi Vân Sương còn đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp, đã lẽo đẽo bám lấy nàng không rời.

Đến lúc thật sự được ăn, gương mặt chúng hiện rõ vẻ mãn nguyện không thể che giấu.

Thấy biểu cảm vui sướng quá mức của hai tiểu bảo bối, Vân Sương không nhịn được bật cười.

Khoảnh khắc này, cũng chính là một trong những lý do ban đầu khiến nàng muốn mở Yến Tứ Phương.

Tết nhất đến nơi, Vân Sương cũng không còn câu nệ chủ tớ gì nữa, cho người kê thêm hai bàn nhỏ không xa, chuẩn bị nồi và nguyên liệu giống nhau, mời cả bọn tôi tớ trong phủ cùng đến ăn chung.

Mỗi lần dùng bữa với hai tiểu tử, Giang Tiếu luôn quen việc chăm chúng trước rồi mới ăn sau, chẳng để Vân Sương phải bận tâm gì.

Hôm nay cũng vậy, một bên hắn gắp đồ ăn cho hai đứa nhỏ, một bên nhìn quanh không khí náo nhiệt xung quanh, không nhịn được khẽ mỉm cười: “Hình như mỗi lần ăn món lẩu này, bầu không khí luôn đặc biệt rộn ràng.”

Lâu lắm rồi hắn mới có một cái Tết rôm rả thế này.

“Ăn lẩu mà không náo nhiệt thì còn gì là ngon nữa!”

Vân Sương vừa cười vừa ăn miếng thịt dê vừa chần xong, đôi mắt nheo lại đầy mãn nguyện, cảm thán: “Tìm kiếm niềm vui là bản năng của con người, Yến Tứ Phương của ta hôm nay thành công vang dội, chính là minh chứng rõ ràng nhất.”

Hai ngày trước, đại cổ đông bận rộn nhất – Hạ Văn Quân – rốt cuộc cũng gửi thư đến, báo cáo tình hình gần đây của Yến Tứ Phương.

Thực ra, món ăn và sáng kiến của Yến Tứ Phương ngay từ đầu đã quá hợp thời, sinh ra là dành cho mùa đông. Trước khi họ rời đi, Do Minh Dương còn đích thân ghé quán, thay họ làm một phen quảng bá.

Không đơn giản – danh tiếng của Do Minh Dương đã vang khắp cả nước! Tin này nhanh chóng lan truyền trong giới văn sĩ, rất nhiều người ngưỡng mộ ông lũ lượt kéo về Hạ Châu chỉ để đến Yến Tứ Phương, tận mắt chiêm ngưỡng bút tích ông để lại.

Sau đó, họ cũng mang tiếng tăm của Yến Tứ Phương lan tỏa đến mọi vùng miền.

Chỉ một tháng sau khi Vân Sương rời Hạ Châu, Hạ Văn Quân đã nhanh chóng khai trương hai chi nhánh mới, còn lên kế hoạch mở rộng ra cả ngoài Hạ Châu.

Hầu như tiệm nào cũng đông nghịt người, chưa khai trương bao lâu đã xếp hàng dài. Qua lời thư, Vân Sương còn cảm nhận được sự phấn khích đến độ “ngủ mà không ngậm miệng nổi” của Hạ Văn Quân.

Quả thực, chẳng khác nào được ngủ trên đống bạc!

Tuy Yến Tứ Phương khởi đầu thành công rực rỡ, nhưng dù sao vẫn là giai đoạn khởi nghiệp. Hạ Văn Quân lại đầy tham vọng, một lòng muốn mở ít nhất mười chi nhánh trong mùa đông này, thành ra tiền vào nhanh nhưng chi cũng không ít.

Khi nàng hỏi có muốn chia cổ tức trong tháng này không, Vân Sương sảng khoái hồi thư: không cần, hiện tại việc mở rộng hệ thống là quan trọng nhất. Đợi sau này các chi nhánh vận hành ổn định rồi hẵng chia lợi nhuận cũng chưa muộn.

Hơn nữa, không cần chia hàng tháng, như vậy quá phiền. Một quý chia một lần là được rồi.

Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi thì không dùng. Vân Sương tin tưởng tuyệt đối vào Hạ Văn Quân, mà hành động ấy của nàng, phần nào cũng là vì trong lòng có chút áy náy – nàng rời đi rồi, cả gánh nặng đều dồn lên vai Hạ Văn Quân. Tuy Hạ Văn Quân vui vẻ gánh vác, nhưng nàng cũng không thể cho đó là chuyện đương nhiên.

Nàng biết mình chẳng giúp được bao nhiêu, chỉ có thể cố gắng không kéo chân sau.

Hạ Văn Quân dĩ nhiên cũng nhận ra suy nghĩ ấy, trong thư hồi đáp đã trịnh trọng viết cho nàng một tờ “quân lệnh trạng”, dặn nàng cứ yên tâm ở lại Minh Kinh, chậm nhất là trong vòng nửa năm, nàng ấy nhất định sẽ mở được chi nhánh Yến Tứ Phương ở kinh thành.

Đến lúc đó, Vân Sương cũng chẳng còn được nhàn rỗi nữa đâu.

Hơn nữa, từ phản hồi và thái độ của khách hàng hiện tại mà xét, dù mùa đông qua đi, Yến Tứ Phương cũng không cần lo lắng về thị trường.

Tình hình của Yến Tứ Phương, Vân Sương tự nhiên cũng kể hết cho Giang Tiếu nghe.

Nhìn dáng vẻ đắc ý không giấu được của nàng, ánh mắt Giang Tiếu không khỏi càng thêm ôn nhu.

Hơn hai mươi năm đầu đời hắn từng chịu bao cay đắng, cũng từng tự mình khép lòng, nghĩ rằng đời này chỉ có thể đồng hành cùng cô độc.

Nào ngờ trời xanh còn chưa tuyệt tình, ban cho hắn cuộc sống yên bình an ổn như hiện tại — đó chính là điều hắn hằng mơ ước, và cũng là điều hắn sẽ không tiếc bất cứ điều gì để bảo vệ.

Vân Sương đang ăn, chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền nói: “Đúng rồi, yến tiệc trong cung ngày mùng Năm, chắc chắn tổ chức ở bãi săn hoàng gia phía tây ngoại thành rồi phải không? Khi ấy còn phải ở lại đó hai ngày, ta cần chuẩn bị gì không?”

Với sự thúc đẩy của Thái hậu nương nương, tính chất buổi yến tiệc mùng Năm đã hoàn toàn thay đổi. Từ một bữa tiệc sum vầy của văn võ bá quan chúc Tết hoàng thượng, đã ngầm biến thành một buổi “tuyển phi”.

Bảo là tuyển phi, sao có thể chỉ đủ thời gian trong một bữa ăn? Chỉ e Thánh thượng còn chưa kịp gặp gỡ mấy vị tiểu thư con quan đã hết giờ.

Mà trùng hợp thay, khai quốc hoàng đế Đại Tề năm xưa đã chinh chiến khắp nơi trên lưng ngựa, vì để không quên cội nguồn, gần như năm nào Thánh thượng cũng tổ chức đại hội săn bắn tại bãi săn phía tây, mời bá quan tham gia.

Lễ bộ cân nhắc một hồi, liền đề nghị gộp luôn yến tiệc mùng Năm và đại hội săn bắn làm một, như vậy vừa đáp ứng yêu cầu tuyển phi của Thánh thượng, lại tiện cho họ… ahem… “tiết kiệm công sức”. Nói cho hay là “chuẩn bị sớm”, chứ kỳ thực là để giảm bớt việc sau Tết.

Vì thế, từ trước Tết đến sau Tết, Giang Tiếu bận tối mày tối mặt, đều là vì chuẩn bị công tác bảo vệ cho đại hội săn bắn mùng Năm.

Giang Tiếu đặt đũa xuống, nhìn Vân Sương: “Không cần chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ cần mang theo đồ dùng và y phục cần thiết cho nàng và hai đứa nhỏ. Bên trang trại ở bãi săn phía tây là nơi chuyên tiếp đón quan lại và sứ thần, những thứ cần thiết đều có đầy đủ.”

“Vậy thì tốt.”

Vân Sương khẽ gật đầu, nhưng khóe môi lại bất giác mím lại.

Giang Tiếu nhìn nàng, hỏi: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ…”

Vân Sương ngập ngừng một thoáng, rồi nói: “Vụ án của Trương Thất Nương hôm qua. Trương Thất Nương vốn là một trong những người Thánh thượng dự định tuyển làm phi. Ta lo… hung thủ thực ra đang nhắm vào Thánh thượng.”

Nếu quả thật là như vậy, thì buổi đại hội săn bắn mùng Năm kia, e rằng sẽ chẳng bình yên.

Tối qua nàng đã đem suy đoán này nói với Do Dã, chỉ tiếc lúc ấy đã quá khuya, dù Do Dã có muốn điều tra cũng phải đợi đến sáng hôm sau.

Chỉ mong, sự việc không phải như nàng nghĩ.

Nếu hung thủ thật sự nhắm vào hậu cung Thánh thượng, thì bản chất vụ án này… không còn là chuyện tầm thường nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back