Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 60: Ta cũng không muốn gả đi


Vân Sương: “…”

Cuối cùng, nàng chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do, nói rằng khi nàng và hai đứa nhỏ lên huyện bán quả sơn tra, thì Giang tổng binh tình cờ ghé mua một ít, cũng không thể xem là thân quen.

Tổng binh tính tình tốt, mà hai đứa nhỏ lại có vẻ khá hợp với hắn ta, nên khi thấy chúng sợ hãi, Giang tổng binh mới qua dỗ dành vài câu.

Hoa tẩu tử cũng không mấy nghi ngờ lời nàng nói.

Dù sao Giang Tiếu là nhân vật tầm cao, cách họ quá xa. Bà không thể tưởng tượng nổi một người như vậy lại có mối quan hệ gì sâu sắc với những người dân nhỏ bé như họ.

Cuối cùng, bà chỉ không ngớt cảm thán: “Không ngờ Giang tổng binh lại tốt tính đến thế! Đại Lang nhà ta mỗi lần từ quân doanh trở về đều nói, Giang tổng binh vô cùng nghiêm khắc, ghét cay ghét đắng sự lôi thôi, bọn tiểu binh tụi nó gặp ngài ấy đều run như cầy sấy, chẳng dám nhìn thẳng mặt.

Chỉ là, doanh sở của hắn không thuộc sự quản lý trực tiếp của Giang tổng binh, nên cũng chẳng có mấy cơ hội gặp mặt thôi.”

Vân Sương chỉ khẽ cười, nói thêm vài câu rồi dẫn hai đứa nhỏ trở về nhà.

Thực ra, bản thân nàng cũng từng nghĩ mình chẳng có cơ hội tiếp xúc gì với vị tổng binh kia.

Ai ngờ gần đây, hết lần này đến lần khác, lại luôn là “trùng hợp” mà chạm mặt hắn ta.

Một bên khác, trưởng thôn Hoàng dẫn đường cho Giang Tiếu, trong lòng không ngừng liếc trộm. Đến khi gần ra đến đầu thôn, cuối cùng ông ta cũng lấy hết can đảm, hỏi: “Tổng binh… ngài có quen biết gì với Sương nương và hai đứa nhỏ đó sao?”

Giang Tiếu liếc ông ta một cái, nhàn nhạt nói: “Sáng nay ta đi huyện thành, thấy Vân nương tử mang theo hai đứa nhỏ bán quả sơn tra, bèn bảo Ngô Khởi mua một ít.”

Trưởng thôn Hoàng há hốc miệng.

Cái gì gì… quả sơn tra? Nghe như là loại đồ ăn vặt nào đó? Vị tổng binh nghiêm nghị lạnh lùng thế này, lại có hứng thú với món đồ của trẻ con sao?

Nhưng đồng thời, ông ta cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì Sương nương cũng có chút nhan sắc, ông còn tưởng tổng binh để mắt đến nàng rồi.

Thật là ông nông cạn quá! Tổng binh nhà họ nổi tiếng là không gần nữ sắc, với xuất thân của Sương nương, đừng nói là làm thiếp, đến làm người hầu cho Giang tổng binh cũng chưa chắc xứng! Nếu Giang tổng binh mà vừa mắt nàng, thì chẳng khác gì bị mù!

Ông đã sớm nói rồi, Sương nương mà gả cho đứa ngốc nhà ông ta, đã là phúc phần lớn nhất đời nàng!

Cuối cùng, ông ta cẩn cẩn dực dực tiễn Giang Tiếu lên ngựa, rồi hấp tấp quay về.

Trong thôn đang xảy ra chuyện như vậy, ông – một trưởng thôn – sao có thể rảnh rang được!

Tối hôm ấy, cả thôn Trường Thắng đều nơm nớp lo sợ. Trưởng thôn Hoàng đích thân dẫn mấy nam nhân to khỏe tuần tra suốt đêm, cả thôn đều sáng đèn không dứt.

Vân Sương hầu như cả đêm không ngủ ngon, nhưng may mắn, hai đứa nhỏ sau khi được Giang Tiếu trấn an thì coi như buông bỏ chuyện này, ngủ rất say.

Sáng hôm sau, nàng giao bọn trẻ cho nhà Hoa tẩu tử trông nom, lấy lý do đi huyện thành giao quả sơn tra cho khách đã đặt trước, rồi rời đi.

Nàng đã hẹn với Dương Nguyên Nhất từ trước, hôm nay gặp mặt ở trạm dịch cách không xa thôn Trường Thắng.

Khi nàng đến nơi, Dương Nguyên Nhất đã ở đó, đang bàn chuyện với mấy bộ khoái. Thấy nàng đến, hắn lập tức bước tới, sắc mặt hơi trầm: “Vân nương tử, bị nàng nói trúng rồi! Trước đây, huyện Sơn Dương quả thực từng xảy ra chuyện giết người móc tim.

Ta hỏi mấy lão nhân trong huyện, họ nói vụ án ấy xảy ra vào khoảng hai mươi năm trước, ngay trước khi Kim Mông quốc xâm lược Hạ Châu. Họ nhớ rất rõ, bởi vì chuyện giết người móc tim quá kinh khủng, chẳng mấy chốc đã lan khắp huyện.

Ai ngờ, chuyện ấy mới rộ lên chưa được bao lâu, thì thiết kỵ Kim Mông đã phá tan cổng thành Hạ Châu.

Mà huyện Sơn Dương nằm ngay sát cổng thành, nên là nơi đầu tiên bị chiếm đóng. Bọn Thát tử vào thành đã thẳng tay tàn sát nha môn huyện, không chừa một ai, sau đó còn… phóng hỏa thiêu rụi cả nha môn. Nha môn hiện giờ là xây lại sau này.

Khi đó, huyện Sơn Dương máu chảy thành sông, dân số mất đi hơn hai phần ba. Đến khi Hạ Châu được triều đình thu phục, huyện Sơn Dương mất rất nhiều thời gian để tái thiết, mọi người chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến vụ án đó nữa.”

“Ta hỏi qua mấy vị lão nhân, bọn họ đều nói không rõ chi tiết vụ án ấy, chỉ nhớ mang máng là xảy ra ở một ngôi làng ngoài thành…”

Vụ án đầu tiên, lại xảy ra vào đúng thời điểm loạn lạc như vậy!

Dương Nguyên Nhất thầm thở dài, nói tiếp: “Đáng tiếc là khi đó người trong nha môn đều bị sát hại, hồ sơ vụ án cũng bị thiêu rụi hết, giờ chúng ta muốn tìm lại án quyển năm xưa cũng là không thể.

Ta đã cho người dán cáo thị, ai biết được chi tiết vụ án đó thì đến huyện nha báo tin, chỉ là không biết bao giờ mới có hồi âm.”

Vân Sương quả quyết nói: “Tạm thời gác chuyện này lại đã. Những nghi phạm hôm qua, các ngươi đã điều tra hết rồi chứ?”

Hôm qua, theo những gì người nhà họ Liễu cung cấp, cùng với chiếc hộp phát hiện trong phòng Liễu Phái Nhi, có thể xác định hiện tại ít nhất có bốn nghi phạm — vị hôn phu của Liễu Phái Nhi là Tào Tứ Lang, quản sự họ Phương của Tào gia, du y Lưu đại phu, và tú tài Khang Minh Huy.

“Dĩ nhiên là đã điều tra cả rồi. Tào Tứ Lang tên thật là Tào Lập Nhân, năm nay hai mươi tuổi, ta còn chưa gặp trực tiếp, nhưng theo những gì điều tra được thì người này quả thực có nhiều điểm khả nghi. Trong Tào gia, các lang quân trẻ tuổi khác, hoặc là đã có thiếp, hoặc là đã định thân, chỉ riêng hắn đến tận gần đây mới vừa đính hôn.

Người giữ thân trong sạch không phải không có, nhưng với nam tử xuất thân từ đại hộ như vậy, việc chậm trễ chuyện hôn nhân là rất hiếm.”

Dương Nguyên Nhất tiếp lời: “Ta còn cho người đến dò hỏi mấy tiểu nhị ở Thất Phong Cư, họ nói, Tào Tứ Lang này trước đây từng có đính hôn, nhưng không hiểu sao, hắn luôn không may mắn trong chuyện hôn sự. Hai vị hôn thê trước, người thì đột nhiên đem lòng yêu người khác, kiên quyết lui hôn; người thì viện cớ thể nhược đa bệnh, không thể gánh vác trách nhiệm dâu con trong đại hộ.

Đến nay vừa mới đính ước với Liễu nương tử, hừ, Liễu nương tử liền gặp chuyện.”

Vân Sương khẽ nhướng mày: “Khi có quá nhiều chuyện phi lý xảy ra quanh một người, thì khả năng lớn nhất là — chính người đó có vấn đề.”

“Ha ha! Ta cũng nghĩ vậy!”

Một bộ khoái tròn trịa đứng cạnh Dương Nguyên Nhất đột nhiên vỗ tay, hạ giọng thần bí nói: “Ta nghe người ta kháo nhau, rằng vị Tào Tứ Lang này thật ra là… trời sinh bất túc! Nếu không, hai hôn thê trước của hắn, xuất thân đều không bằng Tào gia, được gả vào đó chẳng khác nào trèo cao, sao lại thà mạo hiểm đắc tội Tào gia còn hơn cưới hắn chứ…”

“Ngươi cái tên béo này!”

Dương Nguyên Nhất lập tức vỗ đầu hắn một cái, giận dữ: “Chuyện như vậy sao có thể nói huỵch toẹt trước mặt Vân nương tử được!”

Dù sao người ta cũng là nữ tử mà!

Vân Sương chỉ nhàn nhạt liếc nhìn họ, thản nhiên nói: “Tuy ta bản thân cũng không ngại làm quả phụ, nhưng một nam nhân trời sinh bất túc, đa phần tính tình dễ trở nên quái gở, hung bạo. Nếu là ta, ta cũng không muốn gả.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 61: Lấy hôn sự của con cái làm cuộc mua bán


Đám bộ khoái: “……”

Vân nương tử quả thật rất tinh tường a!

Sao lại giống như đang để ý chứ!

Dương Nguyên Nhất cũng trầm mặc một lúc đầy quỷ dị, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Tóm lại, tình hình của Tào tứ lang là như vậy. Gã hỏa kế ở Thất Phong Cư còn nói, Tào tứ lang trong Tào gia không được coi trọng lắm, nửa năm trước đột nhiên tới huyện Sơn Dương, từ đó không rời đi nữa. Họ cũng thấy khó hiểu, cho rằng hắn ta có thể là đang tự buông xuôi, thấy mình không tranh được với những người khác trong Tào gia nên dứt khoát không tranh giành nữa.

Nửa năm nay, hắn ta thậm chí rất ít khi đến Thất Phong Cư trong huyện, quả thật luôn ở tại trang tử ngoài thành.”

“Nếu vậy thì……”

Vân Sương nói: “Hắn hoàn toàn có thời gian và điều kiện, để đánh xe đi quanh các thôn làng gần đây.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Theo lý thì là vậy.

Còn về Phương tổng quản của Tào gia, người của Thất Phong Cư chỉ biết hắn luôn ở bên cạnh lão thái gia, còn tình hình cụ thể thì họ cũng không rõ.

Chúng ta đã hẹn sẽ tới trang tử của Tào gia để gặp Tào tứ lang và Phương tổng quản, cụ thể thế nào, phải đợi sau khi trò chuyện với họ mới biết được.

Nghi phạm thứ hai là Lưu đại phu, Lưu Tam Thủy, vị Lưu đại phu này, Vân nương tử chắc hẳn cũng không xa lạ.”

“Đúng vậy.”

Vân Sương gật đầu nói: “Ông ấy thường đi khắp các thôn làng quanh đây hành nghề y, ta cũng từng nhờ Lưu đại phu xem bệnh mấy lần.

Lưu đại phu vốn là quân hộ, nhưng lần đầu tiên ra chiến trường khi còn trẻ, liền bị thương một chân, sau đó giải ngũ.

Ta nhớ phu nhân ông ấy mất sớm, con cái cũng chết yểu, cũng vì vậy mà ông ấy lập lời thề học y, cứu giúp nhân gian. Y thuật của ông chính là do tự mình tìm tòi sau đó học được.”

“Vân nương tử nói không sai.”

Một bộ khoái khác, mặt vuông chữ điền, trông thật thà chất phác, tiếp lời: “Lưu đại phu là người do ta phụ trách điều tra. Ta phát hiện vì chân ông ấy không tiện, nên dù đi đâu cũng phải ngồi xe lừa. Người trong các thôn làng quanh đây cũng quen thấy ông ấy ngồi xe lừa qua lại.

Hơn nữa, điều quan trọng là, trong nhà ông ấy ngoài bản thân ra thì không còn ai khác cả.”

Bộ khoái này tên là Đại Sơn, tính cách giống hệt cái tên, trầm ổn đáng tin.

Vân Sương lập tức nhận ra dụng ý trong lời hắn, nói: “Lưu đại phu quả thực có đủ điều kiện để theo dõi, nắm bắt thông tin về nạn nhân, thậm chí còn không cần lo sẽ bị người nhà phát hiện hành tung bất thường.”

Đại Sơn lập tức hài lòng nhếch môi: “Đúng thế, hơn nữa, nếu hung thủ lần này và hung thủ giết người moi tim cách đây hai mươi năm là cùng một người, thì độ tuổi của Lưu đại phu hoàn toàn phù hợp.”

Lưu đại phu năm nay bốn mươi lăm tuổi, hai mươi năm trước, đúng là lúc tráng niên.

“Nhưng nếu vậy thì, Tào tứ lang chắc chắn không phải hung thủ rồi?”

Tiểu Bàn bỗng nhiên kêu lên: “Dù sao Tào tứ lang năm nay mới mười chín tuổi, hai mươi năm trước còn chưa ra đời cơ mà!”

“Cũng chưa hẳn.”

Vân Sương lại lắc đầu: “Ta từng suy đoán hung thủ không phải lần đầu gây án, là vì bất kể là thủ pháp giết người hay toàn bộ quá trình gây án, đều quá đỗi thuần thục.

Trường hợp như vậy, có thể có hai nguyên nhân — Một là hung thủ và kẻ gây án hai mươi năm trước là cùng một người; Hai là hung thủ thông qua một con đường nào đó, đã biết được toàn bộ chi tiết vụ án năm xưa, rồi cố ý mô phỏng theo. Trước khi mô phỏng gây án, hắn hẳn cũng đã trải qua một loạt quá trình giả tưởng và luyện tập.

Cả hai trường hợp ấy đều có thể tạo cho chúng ta cảm giác rằng đây không phải lần đầu hắn gây án.”

Tiểu Bàn lập tức nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Nếu là trường hợp thứ hai, thì hung thủ biết được chi tiết vụ án năm xưa từ đâu chứ? Hắn phải biết kỹ đến mức nào mới có thể moi tim y hệt vậy chứ!”

Vân Sương lắc đầu: “Điểm ấy thì không rõ được. Nếu chúng ta biết, thì e là đã đoán ra hung thủ là ai rồi.”

“Được rồi, những chuyện chưa chắc chắn thì để sau hẵng bàn. Trước mắt ta cần sắp xếp lại toàn bộ tin tức nắm được, vẫn còn rất nhiều việc phải làm đấy!”

Dương Nguyên Nhất mở một cuốn sổ nhỏ trong tay ra, nói: “Nghi phạm cuối cùng là Khang tú tài, Khang Minh Huy, người này do ta phụ trách điều tra. Khang Minh Huy năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, sống ở thôn Đồng Hóa ngoài thành. Thôn Đồng Hóa là thôn duy nhất trong mấy thôn quanh đây mà dân cư chủ yếu không phải quân hộ.

Nói đến nguồn gốc của thôn Đồng Hóa, cũng khá bi ai. Thôn này là do những người dân còn sót lại sau khi Kim Mông quốc tàn phá huyện Sơn Dương cách đây hai mươi năm, gom lại lập nên.

Phụ thân của Khang tú tài cũng mất trong đợt xâm lược ấy. Mẫu thân hắn sau đó không tái giá, một mình vất vả nuôi hắn khôn lớn. Hắn cũng không phụ công lao của mẫu thân, chưa đầy hai mươi tuổi đã thi đỗ tú tài. Nghe nói thời gian này, hắn đang dốc toàn lực ôn tập để dự kỳ Hương thí vào năm sau.”

Vân Sương lập tức nhớ tới Trương tẩu tử – mẫu thân của Khang tú tài – người mấy ngày trước có đến sạp hàng của nàng mua quả sơn tra cuộn.

Rõ ràng trông tuổi không lớn, vậy mà tóc bà đã bạc trắng, da dẻ sạm đen. Thoạt nhìn, đúng là đã trải qua quãng đời đầy gian khổ.

Thế nhưng hôm ấy khi đến mua quả sơn tra, gương mặt bà lại rạng rỡ tươi cười, thần thái đầy ánh sáng, phần nào xua đi nét khổ ải hằn sâu trên gương mặt.

Dương Nguyên Nhất nói tiếp: “Chúng ta vẫn chưa trực tiếp đến gặp Khang tú tài để tìm hiểu tình hình, nhưng việc hắn thi đỗ tú tài đã gây chấn động cả huyện Sơn Dương. Những gia đình có tiếng trong huyện đều đến tặng quà chúc mừng. Trong đó, phải kể đến Hạ gia kinh doanh tửu lâu – hào phóng nhất – tặng hẳn cho hắn một cỗ xe ngựa.”

Nói như vậy, Khang tú tài cũng có đủ điều kiện sở hữu một cỗ xe.

Vân Sương không nhịn được hỏi: “Ta nhớ hôm qua ngươi từng nói, Khang tú tài đang bàn chuyện hôn sự với nữ tử họ Tằng ở thôn Tằng Gia? Với một lang quân như Khang tú tài, đáng lý bàn chuyện hôn nhân hẳn là không khó khăn gì mới đúng?”

Tuy hiện tại hắn chỉ là một tú tài nhỏ nhoi, nhưng rất nhiều người vẫn muốn đầu tư vào những nhân tài tiềm năng. Nếu Khang tú tài có chí hướng, muốn cưới một thê tử xuất thân tốt để trợ giúp cho con đường làm quan sau này, cũng không phải là chuyện khó, cần gì phải cứ bám lấy người trong thôn?

Dương Nguyên Nhất từng theo dõi vụ án của Tằng nương tử, nên khá rõ về việc này, bèn nói: “Khang tú tài thi đỗ tú tài vào mùa hạ năm nay, còn chuyện hôn sự với Tằng nương tử, đã bắt đầu từ năm ngoái.

Lúc đó hắn chỉ là một thư sinh nghèo trắng tay, còn Tằng nương tử đã có tiếng thơm lan xa, người đến cầu thân nối đuôi nhau. Tằng gia vì thế… chẳng mấy coi trọng Khang tú tài, cứ treo lơ lửng, không chịu đưa ra lời hứa chắc chắn nào.

Nhưng khi Khang tú tài thi đỗ, thái độ Tằng gia lập tức thay đổi, tích cực thúc đẩy chuyện hôn sự.”

Vân Sương lập tức hiểu ra, “Lần này là nhà Khang tú tài không muốn nữa phải không?”

“Đương nhiên rồi, rõ ràng là đem chuyện hôn nhân của con cái ra làm cuộc mua bán mà!”

Tiểu Bàn lập tức lên tiếng đầy khinh thường: “Chính vì những hành vi của Tằng gia, không ít người bắt đầu có lời ra tiếng vào về Tằng nương tử, nói nàng tham phú phụ bần, đứng núi này trông núi nọ.

Nhưng chúng ta hỏi mấy người thân thiết với Tằng nương tử, họ đều nói nàng là người tốt, nói năng nhẹ nhàng, chưa từng tỏ vẻ kiêu căng. Việc hôn sự lận đận như vậy, đều là do người nhà hại nàng.”

Nghe đến đây, lông mày Vân Sương lập tức nhíu lại.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 62: Thân Bất Do Kỷ


Dương Nguyên Nhất thấy vậy, vội hỏi: “Vân nương tử nghĩ ra điều gì sao?”

Vân Sương liếc mắt nhìn hắn, “Trước đây trong thôn chúng ta cũng có không ít người lén bàn tán về Liễu nương tử, bởi nhà họ Liễu từng từ chối rất nhiều mối cầu thân, còn Ngô thị lại ngày ngày bắt Liễu nương tử ăn mặc chỉn chu rồi đến trấn trên ngồi chờ cả ngày…”

“Lạy ông trời!”

Tình huống của Liễu Phái Nhi, bọn họ cũng mới biết. Tiểu Bàn lập tức không nhịn được mà nói: “Chuyện này chẳng phải giống hệt cách làm của nhà họ Tằng sao?! Chẳng lẽ, đây cũng là một trong những tiêu chuẩn mà hung thủ dùng để chọn nạn nhân?”

Đại Sơn trầm ngâm, “Nếu nói vậy, lẽ nào hung thủ từng gặp thất bại trong chuyện hôn nhân? Ví như từng bị khinh rẻ, bị nhà gái từ hôn, từ đó sinh ra thù hận, muốn báo thù những nữ tử kén chọn trong chuyện hôn sự?”

Vân Sương lại nói: “Từ thủ đoạn sát nhân tàn độc của hung thủ mà xét, hắn ta giết người rất có thể là để phát tiết oán hận và báo thù. Nhưng cụ thể là vì chuyện gì khiến hắn ta nảy sinh ý định giết người thì chưa thể dễ dàng kết luận.”

“Được!”

Lúc này, Dương Nguyên Nhất vỗ mạnh lên bàn, nói: “Tình báo hiện tại chúng ta đã nắm rõ. Tiếp theo, chia làm ba đường, mỗi người đến tìm một trong ba nghi phạm trò chuyện! Trước giờ Thân (3 giờ chiều) phải quay về đây tập hợp, trao đổi thông tin.”

“Vân nương tử, nàng định ở lại đây chờ, hay cùng đi điều tra?”

Vân Sương khẽ nhướng mày, đáp: “Ta muốn đến chỗ Lưu đại phu xem thử.”

Trong ba nghi phạm kia, người dễ nhận định nhất liệu có phải hung thủ hay không, chính là Lưu đại phu.

Người phụ trách theo dõi Lưu đại phu là Tiểu Bàn.

Vân Sương đội mũ che mặt, nhanh chóng theo Tiểu Bàn đến thôn Trường Phong, nơi Lưu đại phu sinh sống.

Theo sự chỉ dẫn của dân làng, họ đến trước một ngôi nhà được vây bằng hàng rào trúc. Qua hàng rào nhìn vào, thấy trong sân phơi đầy các loại dược thảo đã qua sơ chế, hương dược thảo nồng nàn xông lên mũi. Tuy thuốc được bày kín sân nhưng không hề có vẻ bừa bộn.

Tuy nhiên, dân làng dẫn đường nói: “Lưu đại phu sáng sớm đã ra ngoài rồi, bảo là sang thôn bên cạnh tái khám cho một bệnh nhân, e là các vị phải đợi một lúc.”

Nhưng cụ thể phải đợi bao lâu, hắn cũng không thể chắc.

Dứt lời, hắn chắp tay định rời đi, nhưng Vân Sương gọi giật lại: “Lưu đại phu vẫn luôn sống ở đây sao? Thường nhật sinh hoạt ra sao? Gần đây có gì khiến các ngươi cảm thấy bất thường không?”

Người kia sững lại, tuy không rõ họ đến điều tra gì, nhưng vừa rồi Tiểu Bàn đã cho hắn xem lệnh bài của huyện nha, vì thế hắn cung kính đáp: “Lưu đại phu vốn là người của thôn Trường Phong chúng ta, nhưng thân thế ông ấy rất bi thảm. Thê tử mất sớm vì dịch bệnh, đứa con duy nhất cũng không còn. Hai mươi năm trước, khi đám rợ Kim Mông tràn vào, gần như toàn bộ nhà họ Lưu bị tàn sát, chỉ còn lại mỗi mình Lưu đại phu.

Nhưng Lưu đại phu vẫn rất kiên cường. Từ khi ông ấy học y, dân quanh vùng này đều được ông cứu giúp không ít.

Về thói quen sinh hoạt… ông ấy thường sáng sớm chưa sáng đã lên đường hành y khắp nơi, nhưng đến chiều là nhất định sẽ trở về trước khi trời tối. Dù sao đây cũng là biên cảnh, khi trời tối rất nguy hiểm, chưa kể Lưu đại phu còn bị què một chân.

Tiểu nhân sống ở thôn Trường Phong đã hơn mười năm, Lưu đại phu vẫn luôn như vậy. Nếu nói có gì kỳ lạ, tiểu nhân thực sự không phát hiện ra.”

Hơn mười năm?

Vân Sương không khỏi hỏi: “Ngươi mới sống ở đây hơn mười năm thôi sao?”

“Phải đấy!”

Nam tử thở dài: “Năm đó đám rợ Kim Mông sát nhân không chút nương tay, khi đánh vào Hạ châu thì gần như tiêu diệt cả làng, cả thôn. Khi đó, số dân còn sống sót ở Hạ châu, đặc biệt là quân hộ, e rằng cộng lại không đến một nghìn người!

Sau đó, triều đình để bổ sung nhân khẩu cho vệ sở ở Hạ châu, đã điều động một lượng lớn quân hộ từ các vùng lân cận đến đây, nhà tiểu nhân cũng là bị cưỡng ép chuyển đến từ khi ấy.

Không chỉ nhà tiểu nhân, tiểu nhân dám chắc, hơn một nửa quân hộ ở Hạ châu bây giờ đều là từ thời điểm đó bị điều đến!”

Vân Sương bất giác liếc nhìn Tiểu Bàn, hắn gật đầu nói: “Quả đúng như vậy, đừng nói họ, ngay cả nhà chúng ta cũng chuyển đến Hạ châu từ dạo đó. Có điều, nhà ta là dân thường, coi như tự nguyện mà đến, bởi khi ấy triều đình ban hành rất nhiều chính sách ưu đãi để tái thiết Hạ châu. Cho nên, dù nơi này nguy hiểm, vẫn có không ít dân chúng bị hấp dẫn mà đến sinh sống.”

Vân Sương chau mày, trong lòng vừa cảm thấy chấn động, lại chợt nghĩ đến một việc khác.

Nếu năm xưa Hạ châu thật sự thê thảm đến thế, thì không biết còn ai sống sót để nhớ về vụ án kia của hai mươi năm trước hay không.

Nàng trầm ngâm một lát, rồi hỏi tiếp: “Ta nhớ Lưu đại phu có một chiếc xe lừa, ngoài xe đó ra, ông ấy còn có xe nào khác không?”

Người dân kia lắc đầu, đáp: “Lưu đại phu ngày ngày đi đây đi đó hành y, nhưng tiền khám bệnh chưa từng lấy cao. Gặp nhà nghèo, thuốc men còn cho không, lấy đâu ra tiền mà sắm xe? Chiếc xe lừa ấy, cũng là nhờ ông ấy chữa khỏi bệnh phong chẩn cho con trai trưởng thôn, trưởng thôn vui mừng nên tặng cho ông ấy đấy.”

Vân Sương gật đầu, lúc này mới cho người kia rời đi.

Trong lúc chờ đợi Lưu đại phu quay lại, Vân Sương nhìn về cánh rừng nhỏ cạnh thôn, trông thấy một tòa phong hỏa đài ở nơi xa, trên đó cắm lá quân kỳ đỏ sẫm thêu hình điêu săn, tung bay phấp phới giữa trời gió, hết sức rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy một phong hỏa đài gần đến thế.

Nàng không kìm được mà thầm thì: “Làm quân hộ, quả là thân bất do kỷ…”

Triều đình bảo họ đi đâu thì phải đi đó, không cho rời đi thì dù chết cũng phải chết nơi này.

“Đúng vậy, nếu không thì trước kia đã chẳng có nhiều quân hộ liều mạng bỏ trốn như thế. Hồi ấy, triều đình còn bảo có thể dùng bạc chuộc hộ tịch, nhưng giờ, số bạc ấy càng lúc càng cao, cao đến mức dân thường chẳng dám mơ tưởng. Dù có gom góp đủ đi nữa, quan phủ phần nhiều cũng sẽ không chịu thả người.

Ai bảo giờ số quân hộ ngày càng ít, tình hình biên cương lại ngày một bất ổn đâu.”

Tiểu Bàn cũng không khỏi cảm khái. Nói rồi, hắn thấy Vân Sương nhíu mày càng sâu, liền vội vàng ho khan một tiếng, nói tiếp: “Có điều, quân hộ ở Hạ châu chúng ta coi như là may mắn nhất rồi! Có Giang Tổng binh ở đây, mấy năm nay số quân hộ hy sinh là ít nhất trong mấy chục năm qua! Cũng không còn chuyện chậm phát quân lương, hay cưỡng ép tăng thuế, tăng lao dịch nữa.

Ngay cả mấy châu trấn lân cận cũng thường phái người đến học hỏi Giang Tổng binh cách quản lý quân hộ đó!”

Vân Sương bật cười nhìn Tiểu Bàn.

Tiểu tử này lại bất ngờ chu đáo đến thế.

Nàng không phải đang lo cho bản thân mình, dù sao nàng là nữ nhi, những gánh nặng trên vai quân hộ cũng chẳng đè lên nàng bao nhiêu.

Điều nàng lo là Vân Doãn.

Thực ra nàng đã từng nghĩ tới, thoát hộ không phải chỉ cần có tiền là được, nhưng giờ nghe Tiểu Bàn nói, tình hình e rằng còn phức tạp và gian nan hơn nhiều.

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ những chuyện ấy. Nàng âm thầm nhắm mắt, dẹp bỏ mọi tạp niệm trong lòng.

Mãi đến gần trưa, họ mới thấy Lưu đại phu quay về.

Chỉ thấy ông đang đánh xe lừa của mình, trên người mặc một bộ áo bào cũ màu đen trắng xen kẽ, toàn thân thu xếp gọn gàng sạch sẽ.

Thấy đám quan sai đứng trước cửa nhà mình, Lưu đại phu thoáng ngạc nhiên, vội kéo cương dừng xe, tập tễnh bước xuống, hành lễ nói: “Chư vị quân gia, là đến tìm tiểu nhân sao?”

“Phải.”

Tiểu Bàn tiến lên, rút lệnh bài ra giơ trước mặt ông, nói: “Lưu Tam Thủy, Lưu đại phu phải không? Chúng ta nghi ngờ ông có liên quan đến mấy vụ án gần đây, hôm nay đến đây là để hỏi ông vài câu.”

Lưu đại phu lập tức kinh hãi, mặt mũi hoang mang: “Tiểu nhân… tiểu nhân làm sao lại dính vào vụ án nào chứ? Chư vị quân gia có nhầm lẫn gì không?!”

Nhìn dáng vẻ của ông, xem ra thực sự không hay biết gì về những vụ án ấy.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 63: Hiệu Suất Phá Án Của Vân Sương


Tiểu Bàn nói: “Lưu đại phu, trước tiên đừng hoảng. Hôm nay chúng ta đến đây chỉ để tìm hiểu một chút tình hình.”

Lưu đại phu nhìn quanh họ hồi lâu, rồi mới lo lắng bất an tiến lên mở cửa nhà, mời mọi người vào trong.

Mấy người đi vào đến phòng khách, Lưu đại phu vội mời ngồi, nhưng Tiểu Bàn lại lắc đầu, nói: “Lưu đại phu không ngại cho chúng ta xem qua căn nhà của ông chứ?”

Lưu đại phu vội vàng đáp: “Tất… tất nhiên là không ngại.”

Ông ta nào dám ngại cơ chứ!

Tiểu Bàn lập tức ra hiệu bằng mắt cho bổ khoái Đại Kim đi theo kiểm tra nhà cửa, còn mình thì lấy ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu đặt câu hỏi cho Lưu đại phu.

Toàn là những câu hỏi thông thường — ông có quen biết hai cô nương bị hại không? Quan hệ ra sao? Vào khoảng thời gian xảy ra án mạng, ông ở đâu, làm gì, có chứng cứ ngoại phạm không?

Lưu đại phu tuy có hơi bất an, nhưng rất phối hợp, quá trình hỏi đáp tiến hành thuận lợi, chưa đầy thời gian một tuần trà đã kết thúc.

Đúng lúc này, Đại Kim đi xem xét nhà cửa cũng trở lại, nói: “Trong nhà không phát hiện điều gì bất thường.”

Tiểu Bàn gật đầu, bỗng hỏi: “Ơ, Vân nương tử đâu rồi?”

Vừa rồi lúc hắn hỏi chuyện Lưu đại phu, không thấy bóng dáng Vân nương tử, còn tưởng nàng theo Đại Kim đi kiểm tra nhà cửa.

Giờ Đại Kim đã quay lại, vậy mà vẫn chẳng thấy Vân nương tử đâu cả.

Đại Kim cũng sững người, chưa kịp nói gì thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng Vân Sương: “Nhiếp lang quân, hỏi xong rồi chứ?”

Tiểu Bàn họ Nhiếp, tên nghe cũng oai phong: Nhiếp Phong.

Lúc này Tiểu Bàn mới phát hiện, không biết từ khi nào Vân nương tử đã đứng ngoài sân, dáng vẻ như sẵn sàng rời đi.

Hắn vội cáo biệt Lưu đại phu, nhanh chân bước lên, vừa tới gần Vân Sương liền nghe nàng hạ giọng nói: “Đi thôi, Lưu đại phu không phải hung thủ.”

Tiểu Bàn khựng lại. Tuy trong lúc hỏi cung, Lưu đại phu nói rằng lúc hai nạn nhân bị hại thì ông đều đang đi khám bệnh bên ngoài, có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng, nhưng chẳng phải Vân nương tử lúc đó không có mặt sao?

Huống chi, khẩu cung của nghi phạm dù có trơn tru đến đâu cũng không chắc đã là thật. Họ vẫn cần điều tra xác minh thêm cơ mà!

Vân Sương lại không nói thêm gì, cho đến khi ra đến bên ngoài mới mở lời: “Vừa rồi khi các ngươi làm việc trong nhà, ta đã ra ngoài xem xét xe lừa của Lưu đại phu. Chiếc xe rất sạch sẽ, ngoài mùi thuốc thoang thoảng thì không còn mùi gì khác.

Nhưng Liễu nương tử mới xảy ra chuyện hôm qua. Nếu hung thủ là Lưu đại phu, ông ấy chỉ có thể dùng xe lừa để vận chuyển thi thể. Với mức độ thê thảm khi nạn nhân bị sát hại, nếu Lưu đại phu từng đặt xác chết lên chiếc xe đó, thì chiếc xe không thể sạch sẽ đến mức không còn chút dấu vết nào.”

Lúc này hai người mới hiểu ra, thì ra Vân nương tử đã lặng lẽ đi kiểm tra xe lừa của Lưu đại phu!

Đại Kim không khỏi hỏi: “Nếu Lưu đại phu đã lau rửa xe sau khi vận chuyển thi thể thì sao?”

Vừa rồi hắn cũng là người đầu tiên kiểm tra xe, nhưng thực sự không thấy điều gì bất thường.

“Chiếc xe tuy sạch, nhưng không giống như mới được rửa sạch.”

Vân Sương lắc đầu, nói: “Đồ đạc trong xe khá lộn xộn, rõ ràng đã tích tụ một thời gian dài. Trong đó còn có một tấm chăn ngồi đã sờn lông vì ngồi nhiều.

Những thứ đó không dễ gì giặt giũ sạch sẽ mà lại nhanh chóng trở về như cũ.

Hơn nữa, Lưu đại phu sống một mình, xe lừa cũng chỉ mình ông dùng. Nếu thật sự thường xuyên dùng nó để vận chuyển thi thể, ông ta cũng chẳng cần quá cẩn thận, mỗi lần giết người lại dốc công xóa sạch mọi dấu vết.”

Trong ba nghi phạm, chỉ có Lưu đại phu là sống một mình. Người sống một mình thường dễ buông lỏng cảnh giác, nếu có sơ hở cũng dễ bị phát hiện hơn.

Đây cũng là lý do vì sao Vân Sương chọn đến chỗ Lưu đại phu đầu tiên — như vậy có thể trực tiếp loại bỏ một nghi phạm.

Tiểu Bàn và Đại Kim lập tức nhìn Vân Sương bằng ánh mắt vô cùng khâm phục.

Vân nương tử quả thật không phải người tầm thường! Hiệu suất thế này đúng là cao vượt bậc!

Có điều, vậy thì nhiệm vụ của họ đã hoàn thành sớm rồi.

Giờ mới vừa qua giờ Ngọ không lâu, nếu quay lại trạm dịch thì chắc chắn sẽ phải chờ một lúc lâu.

Mấy người leo lên chiếc xe bò chở họ đến đây, Tiểu Bàn liền bàn với mọi người: “Giờ còn dư nhiều thời gian, hay là chúng ta đến hội hợp với Nguyên Nhất ca hoặc Đại Sơn ca trước?”

Dương Nguyên Nhất là người phụ trách điều tra Tào Tứ Lang.

Còn Đại Sơn thì phụ trách bên phía Khang tú tài.

Vân Sương trầm ngâm một lát, rồi nói: “Vậy thì đi tìm Dương lang quân đi.”

Tiểu Bàn và Đại Kim lập tức tròn xoe mắt, nhìn nàng đầy mong đợi.

Vân nương tử lúc trước chọn đến chỗ họ trước là vì Lưu đại phu là người dễ bị loại khỏi diện nghi phạm nhất.

Vậy bây giờ nàng muốn đến gặp Nguyên Nhất ca trước, chẳng lẽ lại có lý do sâu xa nào khác?

Vân Sương bị ánh mắt của họ nhìn đến mức dở khóc dở cười, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều, hai người còn lại ta cũng chưa nghĩ ra điều gì rõ ràng. Chọn đi tìm Dương lang quân chỉ vì thôn Đồng Hóa ở xa hơn, giờ mà qua đó thì e là Lý lang quân bên ấy cũng đã điều tra xong rồi.”

Lý là họ của Đại Sơn, tên đầy đủ là Lý Nhĩ.

Nghe Vân Sương nói vậy, Tiểu Bàn cũng không thất vọng, vui vẻ cười nói: “Đi gặp Nguyên Nhất ca cũng hay! Chúng ta phá được án nhanh như vậy, ta phải khoe với Nguyên Nhất ca một phen mới được!”

Vậy là mấy người lập tức lên đường đến trang trại của Tào gia.

Trang trại của Tào gia tuy gần hơn thôn Đồng Hóa, nhưng vẫn cách Trường Phong thôn một đoạn, đường lại gồ ghề, xe bò lắc lư lắc lư đi mất hơn nửa canh giờ mới đến nơi.

Vừa đến trước cửa trang trại Tào gia, họ đã thấy Dương Nguyên Nhất dưới sự dẫn đường của đám người hầu, đang cùng một phụ nhân trang điểm lòe loẹt, mặc áo đối lĩnh tay hẹp màu hồng phấn và váy mã diện vàng nhạt, tay cầm quạt nhỏ đi ra ngoài. Người phụ nhân kia chính là Cổ nương tử.

Cổ nương tử vừa đi vừa nhiệt tình nói gì đó với Dương Nguyên Nhất, còn vị Dương lang quân vốn luôn tùy tiện kia, lúc này lại mang vẻ mặt gượng gạo mà vẫn không mất lễ nghĩa.

Vân Sương và nhóm người xuống xe bò, đi lại gần mới nghe thấy Cổ nương tử vừa dùng quạt phẩy phẩy vừa ba hoa không ngớt: “… Lang quân nay đã mười chín, sang năm là tròn hai mươi, lang quân thật không định nghĩ đến đại sự nhân sinh sao? Với xuất thân, dung mạo và phẩm hạnh của lang quân, để ở đâu cũng đều là hạng nhất cả! Nếu giao cho ta, ta cam đoan sẽ tìm cho lang quân một vị tiểu thư gia thế vững vàng, gia giáo nghiêm cẩn, lại biết giữ bổn phận nữ nhi! Ta làm nghề này hơn mười năm, hôn sự do ta làm mai mối, cái nào cũng viên mãn, ai ai cũng hâm mộ! Lang quân cứ giao việc này cho ta, tuyệt đối không khiến lang quân thất vọng đâu!”

Tiểu Bàn nghe xong suýt nữa nhịn không nổi, ôm bụng cười đến đau.

Cổ nương tử – bà mối nổi danh nhất huyện Sơn Dương – không ngờ cũng có mặt ở đây! Mà Nguyên Nhất ca từ nhỏ đến lớn, sợ nhất là mấy bà nhiều chuyện kiểu này.

Cổ nương tử chính là loại người mà Nguyên Nhất ca không biết phải đối phó ra sao!

Lúc này, Dương Nguyên Nhất cũng thấy họ, lập tức như thấy cứu tinh, vẫy tay lớn tiếng gọi: “Ê! Tiểu Bàn, Vân nương tử, sao các người lại ở đây! Trốn việc đó hả?”

Vừa nói vừa vờ như không thấy ánh mắt không vui của Cổ nương tử, vội vội vàng vàng chạy tới.

Tiểu Bàn cười giảo hoạt nhìn hắn, nói: “Việc bên ta làm xong lâu rồi. Còn huynh, Nguyên Nhất ca, sao lại đi với Cổ nương tử thế?”

Cổ nương tử lúc này cũng thong thả bước tới, ánh mắt có phần khó hiểu lướt qua Vân Sương đang đội mũ trùm, rồi hừ nhẹ nói: “Ta chỉ tình cờ gặp Dương lang quân đang làm việc. Hôn sự của Tào Tứ Lang là do ta một tay mai mối. Giờ Liễu nương tử mất rồi, ta tất nhiên phải đến để giải thích với Tào Tứ Lang.

Ai ngờ người nhà họ Tào nổi giận đùng đùng, chuyện Liễu nương tử mất cũng đâu phải do ta, vậy mà họ cứ nhất quyết nói ta tìm người không đáng tin, không những đuổi ta ra khỏi nhà, còn kiên quyết đòi lại tiền thưởng trước đó đã đưa ta!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 64: Nữ Tử Mất Tích


Dương Nguyên Nhất bên cạnh cũng lắc đầu bất lực, nói: “Hôm nay tâm trạng của Tào Tứ Lang thực sự rất tệ. Không biết hắn nghe được từ đâu chuyện về chiếc hộp của Liễu nương tử, cứ bám lấy chúng ta hỏi rằng có thật nàng ấy giữ rất nhiều đồ nam nhân khác tặng hay không, liệu nàng ấy có còn dây dưa với họ hay không? Chúng ta vừa hỏi, hắn đã chẳng có tâm trí mà trả lời.”

Dù sau đó, nhờ hắn kiên trì truy vấn, cuối cùng cũng moi được lời khai.

Nhưng kiểu thẩm vấn mệt mỏi cả tâm lẫn thân thế này, Dương Nguyên Nhất làm bổ khoái bao năm, vẫn là lần đầu gặp phải.

Tiểu Bàn nghe xong, cảm thán: “Xem ra chuyện bị hai vị hôn thê trước từ hôn đã khiến Tào Tứ Lang tổn thương không nhỏ a.”

“Cũng đúng, Tào Tứ Lang đúng là đáng thương. Nhưng chuyện hôn nhân là đại sự cả đời, những chuyện trước kia, chẳng phải càng chứng tỏ mấy cô nương ấy vốn không phải lương duyên của hắn sao? Hắn xứng đáng với người tốt hơn!”

Có lẽ vì bị đòi lại bạc thưởng một cách ngang ngược, Cổ nương tử giận đến mặt đỏ bừng, một bên phe phẩy quạt, một bên kéo cổ áo than: “Hắn có cần thiết trút giận lên ta không chứ?! Tức chết đi được! Nãy ta còn cãi nhau to với người nhà họ Tào, đến mức vã cả mồ hôi. Ta làm mối bao năm, chưa từng gặp nam nhân nào vô lý như vậy!”

Nói xong, bà ta uốn éo eo lưng bước về phía xe lừa mình cưỡi tới, chỉ để lại trong không khí một làn hương nồng đậm.

Lúc Cổ nương tử còn ở đây, có nhiều chuyện không tiện nói, giờ bà vừa đi, Tiểu Bàn lập tức buông lời không kiêng nể, hạ giọng: “Tính khí Tào lang quân lại bốc đồng như thế? Không lẽ thật giống lời Vân nương tử nói, hắn là kẻ trời sinh bất năng, nên tính tình mới cổ quái vậy?”

Dương Nguyên Nhất trừng mắt: “Chuyện đó người ta đâu có nói với ta! Nhưng đúng là tính tình Tào lang quân khiến ta bất ngờ. Vừa rồi lúc hắn mắt đỏ hoe truy hỏi ta về cái hộp của Liễu nương tử, ta cũng giật mình.

Sau đó Cổ nương tử tới, hắn càng phát điên, mắng bà ấy té tát. Việc hỏi cung suýt thì không tiến hành nổi. May là những câu cần hỏi, ta đã hỏi xong.”

Dương Nguyên Nhất dừng lại một lát, rồi nói luôn trọng điểm: “Khi hai nạn nhân bị hại, hắn đều không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng. Hắn nói lúc đó một mình đánh xe ra ngoài giải sầu.

Ở trang trại này đã nửa năm, hắn thường tự mình đánh xe đi dạo. Ta truy hỏi mãi, hắn mới thừa nhận, tới huyện Sơn Dương không phải chỉ để chăm sóc Tào lão thái gia, mà là vì hai lần bị từ hôn trước đó khiến hắn bị dị nghị nhiều, không chịu nổi nên mới trốn sang đây.

Còn về Phương quản sự, nhiều người trong trang trại có thể chứng thực rằng trong thời gian xảy ra án mạng, hắn đều ở trong trang, nên gần như có thể loại bỏ nghi ngờ.”

Tiểu Bàn cùng mọi người đều chau mày.

Nghe thế thì nghi vấn của Tào Tứ Lang quả là rất lớn!

Hắn lập tức hỏi: “Nguyên Nhất ca, huynh có kiểm tra mấy chiếc xe Tào lang quân từng sử dụng không?”

Vân nương tử chính là nhờ kiểm tra xe của Lưu đại phu mà loại bỏ được nghi ngờ cho ông ấy.

Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Trang trại này không phải bản phủ của Tào gia, người hầu không nhiều, đa phần cũng chỉ quanh quẩn bên Tào lão thái gia. Lúc Tào Tứ Lang đánh xe ra ngoài, hầu như toàn mình hắn, mà trong trang có đến mấy cỗ xe, người hầu nhiều khi còn chẳng biết hắn ra ngoài chứ đừng nói là hắn dùng xe nào.

Ta cũng đã xem qua mấy chiếc xe, nhưng xe ở trang trại mỗi ngày đều được lau rửa, nên từ bên ngoài cũng không nhìn ra gì cả.”

Xe của Tào gia không giống xe của Lưu đại phu, không lưu lại dấu vết cá nhân rõ rệt. Chỉ cần mỗi lần dùng xong là lau dọn sạch sẽ, thì sẽ không bị phát hiện gì.

Mà người có chút kinh nghiệm phá án đều biết, dạng hung thủ thích hành hạ nạn nhân như vậy nhất định sẽ có một “căn cứ an toàn” bí mật mà chỉ mình hắn biết. Tất cả những việc đó, hắn có thể làm tại đó.

Dương Nguyên Nhất cuối cùng kết luận: “Ta thấy Tào Tứ Lang có khả năng gây án rất lớn, cần tiếp tục điều tra sâu.”

Mọi người đều đồng tình.

Hai hướng điều tra diễn ra thuận lợi hơn dự kiến. Sau khi trao đổi thông tin xong, Dương Nguyên Nhất nhìn lên trời rồi nói: “Thời gian cũng vừa khéo, giờ quay về là kịp đến trạm dịch trước giờ Thân, đi thôi.”

Tuy nhiên, vừa đến trạm dịch, còn chưa kịp vào, thì trên quan đạo phía xa đã thấy một người mặc áo bổ khoái cưỡi ngựa lao tới. Người đó đến rất nhanh, nhảy xuống ngựa một cách dứt khoát, trầm giọng nói: “Nguyên Nhất ca! Vừa rồi có người từ thôn Thạch Kiều đến báo án — nói có một nữ tử họ Phạm… mất tích rồi!”

Tim mọi người lập tức chùng xuống.

Tên bổ khoái kia tiếp tục nói: “Người nhà nàng ấy nói, hôm qua nhà mẹ đẻ có việc nên nàng về đó một chuyến. Ban đầu nói là sáng sớm hôm nay sẽ quay lại, ai ngờ người nhà đợi mãi đến giờ Ngọ vẫn không thấy.

Phu quân nàng bèn sang nhà mẹ đẻ hỏi, mới biết nàng ấy thực ra đã rời đi từ sáng sớm. Nhớ lại mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện với các cô gái trẻ, người nhà họ lập tức lo lắng, vội vàng tới nha môn báo án.”

Dương Nguyên Nhất vội hỏi: “Nữ tử họ Phạm đó, tình hình của nàng ấy có giống với hai người đã gặp nạn trước đó không?”

Tên bổ khoái lắc đầu: “Không giống hẳn. Nữ tử họ Phạm này… đã lấy chồng sinh con ba năm nay rồi. Tuy nhiên, trước khi lấy chồng, nàng ấy cũng là một mỹ nhân nổi tiếng quanh vùng, cũng như hai người trước, vừa đến tuổi cập kê đã có rất nhiều người cầu hôn.

Cuối cùng, nàng ấy gả cho con trai của trưởng thôn thôn Thạch Kiều.”

Ngoài việc đã thành thân sinh con, thì những điểm còn lại gần như hoàn toàn trùng khớp!

Tiểu Bàn nhíu mày: “Nàng ấy về nhà mẹ đẻ mà không có ai đi cùng sao? Một cô gái trẻ lại đi một mình à?”

Bổ khoái đáp: “Chúng ta cũng đã hỏi phu quân nàng ấy chuyện này. Hắn nói, hai thôn cách nhau rất gần, đi xe cũng chỉ mất chưa đến nửa khắc. Hơn nữa, nàng ấy đi vào ban ngày, lại toàn là đường quan đạo, bình thường sẽ không có gì nguy hiểm.

Lại đúng vào lúc thu hoạch mùa thu, đàn ông trong nhà đều bận rộn nên hắn không đi cùng được.

Còn huynh trưởng của nàng ấy vốn định đưa tiễn buổi sáng, nhưng nàng ấy nhất quyết không cho đi cùng, nói là tự mình đi được.”

Tiểu Bàn không nhịn được mà hít sâu một hơi: “Sao lại như vậy! Huynh trưởng thì thôi đi, vì nàng ấy không cho, nhưng phu quân nàng ấy thì quá vô trách nhiệm rồi! Dù có bận cũng phải dành chút thời gian đưa vợ mình chứ? Hắn chẳng lẽ mới biết chuyện các cô gái gặp nạn gần đây sao?”

Nhưng giờ cũng không phải lúc trách móc người khác.

Tên bổ khoái liền nói tiếp: “Đinh huyện lệnh vừa nghe xong đã đoán ngay có thể liên quan đến vụ án các vị đang điều tra, lập tức sai ta đến báo với mọi người, dặn các vị tạm gác mọi chuyện khác lại, tập trung toàn lực tìm cho ra nữ tử họ Phạm.”

Điều này tất nhiên là cấp bách.

Nếu nữ tử họ Phạm thực sự rơi vào tay tên hung thủ kia, thì nàng đang cực kỳ nguy hiểm.

Dương Nguyên Nhất lập tức hỏi: “Có bức họa của nàng ấy không? Ngươi nói nàng ấy đi bằng xe, xe trông thế nào?”

Bổ khoái vội rút từ bên hông ra một bức họa cuộn, đưa cho Dương Nguyên Nhất: “Phu quân nàng ấy đã đưa cho chúng ta một bức họa của nàng. Nàng ngồi một chiếc xe bò, bên ngoài mới được sơn đỏ, trên mui xe còn treo một tấm bùa bình an màu vàng, chắc chắn rất dễ nhận ra…”

“Ngươi nói gì?!”

Chưa dứt lời, phía sau Dương Nguyên Nhất chợt vang lên giọng nói căng thẳng của Đại Sơn.

Mọi người theo phản xạ quay lại, chỉ thấy Đại Sơn không biết từ lúc nào đã trở về, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng: “Ngươi nói chiếc xe bò đó… sáng nay ta mới nhìn thấy!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back