Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 70: Mục tiêu tiếp theo của hắn


“Ta trời ơi!”

Lúc này, Tiểu Bàn cuối cùng cũng kịp phản ứng lại:

“Vậy là nói… Cổ nương tử chính là nam giả nữ trang?! Mà còn giả suốt bao nhiêu năm trời! Kẻ giết người trong vụ án này, chẳng lẽ là hắn?!”

“Không chỉ có vậy.”

Vân Sương khẽ lắc đầu, lạnh giọng:

“Nhìn vào thủ pháp gây án thành thục của hắn, chỉ e hung thủ thực sự trong vụ án hai mươi năm trước cũng chính là hắn. Mẫu thân hắn chỉ là người chịu tội thay mà thôi.

Thế nhưng, dù mẫu thân đã đứng ra chịu tội, hắn vẫn vì chột dạ mà không dám lấy thân phận thật quay lại huyện Sơn Dương, nên dứt khoát giả dạng thành một nữ nhân.”

Dù có là Hoàng đế đến đây, cũng khó mà nhận ra hắn chính là Hồ Lực năm xưa!

Lúc Đại Kim kể về vụ án hai mươi năm trước, Tiểu Bàn và mấy người khác không có mặt, nên giờ đều tỏ ra ngơ ngác.

Dương Nguyên Nhất đột nhiên nhìn sang Tiểu Bàn, trầm giọng hỏi:

“Đại Sơn đâu?”

“Đại… Đại Sơn ca bảo chúng ta qua đây trước, huynh ấy còn có chút việc nên chạy đi rồi.”

Tiểu Bàn bị dọa không nhẹ, lắp bắp nói:

“Chúng ta cũng không biết huynh ấy đi đâu.”

Khi nãy lúc Đại Sơn rời đi, Vân Sương đã dặn huynh ấy đưa cả Cổ nương tử đến.

Nếu Cổ nương tử thực sự ở thôn Đồng Hóa, thì đến giờ cũng nên quay lại rồi mới phải.

Nhưng huynh ấy vẫn chưa quay về, chỉ có thể là—đã gặp phải biến cố!

Trái tim Dương Nguyên Nhất chợt trầm xuống, lập tức nói:

“Tiểu Bàn, A Sảng, hai người ở lại đây giúp Tôn ngỗ tác mang thi thể của Phạm nương tử về huyện nha.

Những người khác, theo ta!”

Mọi người đồng thanh ứng tiếng, nối gót theo sau Dương Nguyên Nhất.

Vân Sương cũng nhanh chóng bước theo cùng.

Khi đã lên xe lừa ngoài rừng, Dương Nguyên Nhất quay sang nhìn Vân Sương, hỏi:

“Vân nương tử, nàng bắt đầu nghi ngờ Cổ nương tử là nam nhân từ khi nào vậy?”

Chuyện quái lạ như thế này, rốt cuộc Vân nương tử đã phát hiện từ đâu?

Vân Sương đáp:

“Lúc đầu, ta hoàn toàn không nghĩ theo hướng Cổ nương tử là nam nhân. Chỉ là, mấy ngày gần đây, Cổ nương tử luôn xuất hiện ở những nơi có liên quan đến vụ án này, khiến ta phần nào chú ý.

Hôm nay, khi chúng ta đến trang trại của Tào gia, lúc ngươi và Cổ nương tử cùng bước ra, lời bà ta nói đã khiến ta để tâm.”

Dương Nguyên Nhất sửng sốt, vội hỏi:

“Lời gì vậy?”

Khi đó những lời Cổ nương tử nói tuy là nhằm vào hắn, nhưng hắn vốn chẳng buồn để tâm nên không nhớ rõ.

“Nàng nói, nàng cam đoan có thể tìm cho ngươi một nữ tử ‘gia thế hiển hách, gia giáo tốt, lại biết thủ tiết’. Ngươi không cảm thấy cách dùng từ của nàng rất kỳ lạ sao?”

Vân Sương chậm rãi giải thích:

“‘Gia thế hiển hách’ và ‘gia giáo tốt’ thì còn tạm chấp nhận được, nhưng mấy ai lại dùng từ ‘biết thủ tiết’ – một từ khô khan, cứng nhắc như thế khi làm mối?”

“Đúng vậy!”

Một tên bổ khoái tên Đông Tử cũng gật đầu:

“Thường thì bà mối sẽ dùng những từ dễ nghe như ‘hiền lương thục đức’ cơ mà? ‘Thủ tiết’ nghe cứ như kiểu lão hủ nho cổ hủ đang thuyết giáo, khiến người ta khó chịu.”

Vân Sương khẽ gật đầu:

“Đúng, một bà mối bình thường sẽ không nói như vậy. Nhưng Cổ nương tử lại thường xuyên nói thế, chứng tỏ một điều—bà ta cực kỳ coi trọng chuyện nữ tử có giữ tiết hạnh hay không, coi trọng đến mức có phần cực đoan.

Sau đó, ta để ý thấy bà ta mỗi lần xuất hiện đều mặc áo cổ cao, tay cầm quạt, trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng mãi đến khi chúng ta đi tìm Phạm nương tử, Dương lang quân nói rằng ba thôn là Đồng Hóa, Thạch Kiều và thôn Phạm đều nằm sát nhau, còn trang trại của Tào gia thì ở gần cả ba thôn ấy…”

Ngoài huyện Sơn Dương, ngoại trừ một con quan đạo thẳng tắp, còn lại đều là đường núi gập ghềnh khó đi. Nếu hai thôn không nằm sát nhau, lại chẳng có quan đạo thông nhau, thì từ thôn này đến thôn kia, dù có xe kéo cũng phải tốn không ít thời gian.

Mà Phạm nương tử thì mất tích vào khoảng giờ Tỵ chính (10 giờ sáng) hôm nay, đến gần cuối giờ Dậu (7 giờ tối) mới được phát hiện thi thể. Trong khoảng thời gian này, hung thủ phải đưa được Phạm nương tử từ gần thôn Đồng Hóa đến chỗ bí mật của mình để tra tấn, mổ tim giết người, rồi lại đem xác đến gần thôn Thạch Kiều để phi tang…

Dương Nguyên Nhất lập tức hiểu ý Vân Sương, trầm giọng nói:

“Điều này chứng tỏ, nơi hung thủ cư ngụ nhất định ở gần ba nơi ấy! Ít nhất, hôm nay hung thủ đã từng xuất hiện trong khu vực gần ba thôn này, thì mới có thể hoàn tất mọi việc trong vòng nửa ngày ngắn ngủi!”

Vân Sương gật đầu nhìn Dương Nguyên Nhất, nói:

“Không sai. Mà người phù hợp với điều kiện này có Khang tú tài, Tào Tứ Lang, Phương quản sự, và… Cổ nương tử khi đó cùng chúng ta xuất hiện ở trang trại Tào gia.

Cổ nương tử vì làm mối nên thường xuyên ngồi xe lừa đi khắp các thôn, thân ảnh xuất hiện ở đâu cũng không khiến dân làng nghi ngờ.

Bà ta từng làm mối cho cả ba nữ tử đã chết, nên nhất định hiểu rõ tình hình của họ. Hơn nữa, người bà ta lúc nào cũng nồng nặc hương xông, đủ để che đậy bất cứ mùi lạ nào.

Bà ta lại thường đi một mình, không ai rỗi hơi đi kiểm tra trong xe lừa của bà chứa thứ gì, thế nên sẽ chẳng ai phát hiện trong xe bà rốt cuộc chở những gì.”

Mà từ trước tới nay, mọi người đều nhất mực cho rằng hung thủ là một nam nhân.

Không ai có thể ngờ được, lại là Cổ nương tử!

Điều kiện gây án của bà ta thực sự là vô cùng lý tưởng!

Chỉ e lúc ấy, khi Cổ nương tử đứng trước trang trại nhà họ Tào chuyện trò với bọn họ, thì ngay trong xe lừa của bà, đã có sẵn Phạm nương tử đang bị trói chặt.

Bà ta đã trắng trợn chở nạn nhân đi ngay trước mắt bọn họ!

Vân Sương khẽ thở dài, nói:

“Điều khiến ta cuối cùng khẳng định nghi ngờ của mình, chính là Đại Kim. Hắn nói rằng vụ án năm xưa xảy ra trong một gia đình họ Hồ, lúc đó ta lập tức nghĩ tới – chữ Hồ có chứa bộ ‘cổ’, mà đó lại chính là họ của Cổ nương tử.

Huống chi, dù Hồ Lực không phải hung thủ thực sự của vụ án hai mươi năm trước, sau biến cố kinh hoàng như thế, hắn cũng không dám lấy thân phận người họ Hồ mà quay về.

Việc hắn đổi họ đổi tên là điều dễ hiểu.”

Chỉ là, tên này thật quyết liệt—không chỉ đổi tên, mà ngay cả giới tính cũng thay luôn!

Sắc mặt Dương Nguyên Nhất đã hoàn toàn tối sầm, rõ ràng bị chơi xỏ đến mức không nhịn nổi cơn giận, nghiến răng nắm chặt tay:

“Tên khốn đó, đừng để ta bắt được hắn! Bắt được rồi, ta khiến hắn cả đời không làm đàn ông nổi nữa!”

Vừa đến thôn Đồng Hóa, vừa xuống xe lừa, bọn họ liền thấy Đại Sơn mặt mày âm trầm chạy nhanh tới. Thấy mọi người, hắn hơi khựng lại, rồi nhanh chóng bước lên trước, căng thẳng nói:

“Nguyên Nhất, Vân cô nương, ta đến nhà Cổ nương tử mà không thấy người đâu, bèn lục soát xung quanh. Sau vườn nhà nàng, ta phát hiện một cái hầm bị khóa.

Ta dùng cuốc đập vỡ ổ khóa, vào xem thì thấy bên trong nồng nặc mùi máu tanh, còn có mấy con dao lớn nhỏ dính máu, cùng các mảnh vải rách là quần áo của những nạn nhân trước.

Ta còn tìm được trong phòng ngủ của Cổ nương tử một xấp giấy, trên đó ghi chép chi tiết tình hình của nhiều nữ tử. Mà trang đầu tiên…”

Hắn hơi ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Vân Sương, trầm giọng nói:

“Là viết về cô – Vân cô nương.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 71: Không cho phép bất kỳ ai sống sót


Mọi người lập tức giật mình, tim đập thình thịch.

Đại Sơn vừa nói, vừa đưa tập giấy trong tay ra trước mặt Vân Sương. Tất cả mọi người đều thấy rõ – trang đầu tiên quả thực là một bức họa chân dung của Vân Sương, phía dưới ghi tên tuổi và địa chỉ của nàng bằng nét chữ nguệch ngoạc.

Điều khiến người ta ớn lạnh nhất chính là: trên bức họa chân dung đó, có một dấu gạch chéo to tướng màu đỏ. Trên ấy còn ghi những lời như “dâm phụ”, “đi chết đi”, “không xứng sống trên đời”,… Những dòng chữ sau càng lúc càng ngoằn ngoèo, đến mức không thể phân biệt rõ ràng, đủ để thấy khi Hồ Lực—không phải, chính là hắn—viết những chữ đó, tâm trạng hắn đã hung bạo đến mức nào!

Trong lòng Vân Sương bất chợt dâng lên một cảm giác bất an dữ dội, vội vã hỏi:

“Trong nhà hắn có manh mối nào cho thấy hắn đi đâu không?”

“Không có,” Đại Sơn đáp với vẻ trầm trọng, “Nhưng ta phát hiện xe lừa của hắn đã biến mất.

Hơn nữa, khi ta vào nhà, trên bàn ăn trong phòng khách còn bày bữa cơm chiều hắn đang ăn dở, thức ăn vẫn còn hơi ấm! Nên ta đoán, lúc đầu hắn vẫn còn ở nhà, chỉ là sau đó nghe thấy động tĩnh do dân làng dẫn ta đến, mới nhận ra nguy cơ, thừa dịp ta sơ suất mà chạy trốn qua cửa sau.”

Đã bỏ trốn rồi…

Chó cùng rứt giậu đã đáng sợ, một kẻ điên bị dồn đến đường cùng—lại càng khôn lường!

Ánh mắt Vân Sương chợt trợn to, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một suy đoán kinh hoàng lướt qua đầu khiến nàng không thể thở nổi.

Không kịp nghĩ nhiều, nàng quay phắt người lại leo lên xe, quát lớn:

“Dương lang quân, lập tức đến thôn Trường Thắng!”

Dương Nguyên Nhất ngẩn ra, nhưng thấy sắc mặt nàng biến đổi như thế, cũng không hỏi thêm một câu, lập tức lên xe, quất mạnh roi, điều khiển xe lừa lao đi như bay.

Đại Sơn và Đông Tử nhìn nhau kinh ngạc, rồi cũng vội chạy vào thôn, tùy tiện mượn xe của một nhà dân, nhanh chóng đuổi theo sau.

Từ thôn Đồng Hóa đến thôn Trường Thắng không phải gần, lại không có quan đạo thẳng, dù thúc giục đến mấy cũng phải mất gần nửa canh giờ.

Trên đường đi, lòng Vân Sương rối như tơ vò.

Nàng đã đánh giá thấp sự cảnh giác của kẻ đó.

Nếu Hồ Lực phát hiện chân tướng đã bại lộ, hắn nhất định sẽ không cam tâm.

Bị cảm giác không cam tâm ấy thúc đẩy, điều hắn muốn làm nhất trước khi bị bắt—chính là g**t ch*t mục tiêu tiếp theo!

Hắn biết mình không thể chạy thoát, vậy thì hành động cuối cùng hắn có thể làm—chính là chuyện đó!

Và mục tiêu tiếp theo, rõ ràng là—nàng!

Hắn muốn tìm nàng, tất nhiên sẽ trực tiếp đến thôn Trường Thắng!

Vân Sương nghĩ đến đây, cắn chặt răng vì nôn nóng.

Vân Y và Vân Doãn còn đang ở đó!

Tuy hiện tại hai đứa không ở nhà, mà ở nhà Hoa Tẩu Tử bên cạnh.

Nhưng lòng nàng vẫn nặng trĩu bất an—nên biết rằng, kẻ điên bị dồn đến chân tường, cái gì cũng dám làm!

Mong rằng hai đứa trẻ vẫn bình an.

Mong trời cao có mắt, cho nàng đến kịp trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm tay!

Dương Nguyên Nhất dốc sức quất xe, gần như muốn lừa chạy đến chết, cuối cùng cũng đến được thôn Trường Thắng với tốc độ nhanh nhất.

Vân Sương còn chưa đợi xe dừng hẳn, đã nhảy xuống, chạy thẳng đến nhà Hoa Tẩu Tử.

Cách đó một đoạn, nàng đã thấy trước cửa nhà tụ tập một đám người vây kín, tim nàng chợt trĩu xuống, bước chân càng lúc càng nhanh, giật mạnh mũ trùm trên đầu, ném xuống đất không buồn nhìn.

Lập tức có người nhận ra nàng, hô lớn:

“Sương nương! Cô về rồi! Nhà cô… nhà cô xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Trời ơi! Tên đó đáng sợ quá, đến cả trẻ con hắn cũng không tha, Sương nương, cô đã đắc tội với một tên điên như vậy ở đâu chứ!”

Vân Sương không kịp trả lời, chen lên phía trước. Và ngay khoảnh khắc nàng trông thấy cảnh tượng trước cửa nhà mình—nàng hoàn toàn chết lặng.

Chỉ thấy Cổ nương tử tóc tai rối bù—không, giờ phải gọi là Hồ Lực—đang đứng trong sân nhà Vân Sương, tay cầm một con dao sắc lạnh, khuôn mặt âm hiểm như một lệ quỷ nửa nam nửa nữ bò ra từ địa ngục. Tay còn lại của hắn đang ghì chặt một đứa trẻ, khuôn mặt cậu bé hoảng hốt sợ hãi.

Đứa trẻ ấy—không phải Vân Y, cũng không phải Vân Doãn—mà là… A Ngưu, cháu đích tôn của Hoa Tẩu Tử ở nhà bên!

Không xa đó, Hoa Tẩu Tử cùng người nhà đang gào khóc thảm thiết:

“Ngươi… ngươi đừng làm hại đứa nhỏ! Có chuyện gì thì nhắm vào chúng ta đây! Xin đừng động đến trẻ con!”

Bên cạnh họ, mẫu thân của Liễu Phái Nhi – Ngô thị, và phụ thân nàng – Liễu Nhị cũng đang đứng đó.

Vương nương tử, mẫu thân của A Ngưu, đột nhiên quay lại trừng mắt nhìn Ngô thị và Liễu Nhị, gào lên giận dữ:

“Đều tại các ngươi! Rõ ràng bọn nhỏ đang yên ổn ở trong nhà, tại sao các ngươi lại nhất định lôi chúng ra ngoài?! Các ngươi rõ ràng thấy tên điên đó cầm dao kia mà…”

Thế nhưng, Ngô thị lập tức mắng trả như phát điên:

“Ta kéo con trai ngươi à?! Rõ ràng là ta kéo hai đứa con hoang của con tiện nhân kia! Chính con trai ngươi đầu óc choáng váng, cản ta lại không cho kéo hai đứa đó đi, thế nên mới để Cổ nương tử có cơ hội bắt thằng bé đi!

Ta không biết con tiện nhân đó đã đắc tội gì với Cổ nương tử, khiến bà ấy phải cầm dao tới tìm nàng ta, nhưng nàng ta không có mặt, thì hai đứa con của nàng ta phải chịu thay! Là đáng đời! Ai bảo nàng ta lẳng lơ, làm chuyện ô uế khắp nơi, còn sống phơi phới, trong khi con gái ta—Phái Nhi đáng thương của ta…”

Vương nương tử giận đến mức gần như ngất xỉu:

“Ngươi…”

“Ha ha! Ha ha ha!”

Đột nhiên Hồ Lực cười điên dại, giọng the thé rợn người:

“Bọn tiện nhân đó đều đáng chết, chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi! Vậy mà các ngươi còn vì chuyện đó mà tranh cãi, buồn cười! Buồn cười thật đấy!”

Ngô thị chết sững, kinh hãi nhìn Hồ Lực.

Bà… bà ấy vừa nói gì? Bà ấy nói con gái bà—Phái Nhi—cũng là tiện nhân đáng chết?!

Bà ta không phải chỉ hận mỗi Vân Sương thôi sao?!

“Phải nói là, ta còn phải cảm ơn con gái ngươi nữa ấy chứ.”

Lúc này, Hồ Lực đã nhìn thấy Vân Sương đang bước lại gần, ánh mắt độc ác như rắn độc lập tức khóa chặt nàng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn:

“Nếu không nhờ nó, ta cũng chẳng biết quanh đây còn có một người đàn bà dâm loạn, thay lòng đổi dạ, không biết xấu hổ như ngươi!

Hôm qua nàng ta khóc thảm lắm, ha ha ha! Ban đầu ta bịt miệng nàng ta lại, nàng ta không nói được, bèn dùng móng tay cào rách ngón tay, viết chữ trên áo mình, cố gắng truyền đạt điều gì đó cho ta.

Ta thấy lạ, mới rút vải bịt miệng ra. Nàng ta lập tức khóc cầu xin ta tha cho nàng, nói nàng ta không phải là dâm phụ, rằng trong thôn có một người tên là Vân Sương mới thật sự là tiện nhân! Không chỉ thường xuyên quyến rũ đàn ông, mà còn tự sinh hai đứa con hoang, đến giờ còn chẳng ai biết cha hai đứa đó là ai!

Chuyện như thế ai chịu được?! Ai chịu được cơ chứ?!

Cho nên, ta đã rất dịu dàng an ủi nàng ta, bảo nàng ta yên tâm—sau khi ta giết nàng ta xong, ta sẽ đưa ả Vân Sương mà nàng ta nói xuống địa ngục để bầu bạn cùng!

Loại đàn bà không biết liêm sỉ như vậy—một đứa, cũng không được phép sống trên đời này!”

Hắn càng nói, nét mặt càng trở nên vặn vẹo, mắt lồi cả ra như muốn nổ tung.

Ngô thị nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch, không thể tin nổi—và tuyệt vọng.

Bà… bà ấy vừa nói gì?

Bà ấy nói Phái Nhi là do bà ta giết?!

Chữ “Vân” mà con gái bà cố vẽ lên áo trước khi chết, không phải là để tố cáo Vân Sương là hung thủ, mà là… cầu xin kẻ giết mình đừng giết mình, hãy chuyển mục tiêu sang Vân Sương?!

Không thể nào! Không thể nào!!

Dân làng xung quanh đều kinh hoàng, vô số ánh mắt đã chuyển thành sự khinh miệt, phẫn nộ, như từng mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Ngô thị.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 72: Ngươi biết ta hận đến mức nào không?


“Không phải… không phải… không phải như vậy!”

Ngô thị lảo đảo lùi bước, bỗng vấp phải một hòn đá, “phịch” một tiếng ngã ngồi xuống đất vô cùng chật vật.

Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

“Không thể nào… Phái Nhi nhà ta không phải loại người đó…”

Vân Sương chẳng buồn liếc bà ta, ánh mắt sắc như dao, dán chặt vào Hồ Lực đang đứng không xa.

Hắn không bắt Vân Y và Vân Doãn, điều đó lại khiến nàng giữ được bình tĩnh để ứng phó với tình hình.

Nàng bước lên chậm rãi, lạnh giọng nói:

“Hồ lang quân, phải không?”

Mọi người xung quanh đều sững sờ, ngơ ngác nhìn nàng.

Sương nương… nàng bị dọa đến lú lẫn rồi sao? Rõ ràng là Cổ nương tử mà!

Cho dù có sợ đến quên họ tên, cũng không thể gọi là “lang quân” được chứ!

Nhưng Hồ Lực lại bất ngờ bật cười trầm thấp, đôi mắt âm độc như dã quỷ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Sương, nhả từng chữ:

“Đến cả điều này ngươi cũng biết rồi… Ta quả thực đã coi thường ngươi, đàn bà! Để ta đoán xem, là ai nói cho ngươi biết?“

Ánh mắt hắn chuyển động, rồi nhìn thấy Dương Nguyên Nhất đang đứng sau lưng Vân Sương, lập tức tỉnh ngộ, cười khinh bỉ:

“Là cái tên bổ khoái kia chứ gì! Vừa rồi ta thấy hai người các ngươi cùng chạy tới, xem ra Liễu Phái Nhi không lừa ta—ngươi quả là một đứa đàn bà lăng loàn vô sỉ! Ngay cả quan phủ cũng câu dẫn! Loại đàn bà như ngươi, tội không thể tha! Tội không thể tha!!”

Hắn càng nói càng hưng phấn, mặt mày vặn vẹo, tay cầm dao càng run dữ dội, lưỡi dao ngày càng áp sát cổ A Ngưu.

“A Ngưu!”

Hoa Tẩu Tử khóc không thành tiếng, Vương nương tử thì chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống, may mà được một tẩu tử bên cạnh đỡ lấy.

Vân Sương vẫn điềm tĩnh nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng gật đầu:

“Đúng vậy, ta tội không thể tha. Ngươi muốn giết người, cũng nên là ta, không nên lôi người vô tội vào.”

Hồ Lực nghiến răng ken két:

“Tất nhiên ta biết! Chỉ trách ngươi không chịu ở yên trong nhà, trời đã khuya còn lang thang bên ngoài. Ban đầu ta định giết hai đứa con hoang của ngươi trước…”

“Nhưng bây giờ ta đã quay về rồi.”

Vân Sương ngắt lời hắn, giọng nhạt như nước:

“Ta chết cũng được, nhưng trước khi chết không muốn liên lụy người vô tội. Nhà Hoa Tẩu Tử là người tốt, nữ nhân trong nhà đều hiền lương thục đức, giữ vững khuê môn.

Ngươi hẳn cũng không muốn làm hại đến những người như thế?

Ta nguyện lấy thân mình đổi lấy đứa nhỏ. Giết một mình ta là đủ rồi.”

Vừa nói, nàng vừa từ tốn bước về phía hắn.

Hoa Tẩu Tử khẽ run rẩy, nghẹn ngào kêu khẽ:

“Sương nương…”

Tất cả mọi người đều nín thở, không ai dám chớp mắt, dõi theo từng bước chân của nàng.

Hồ Lực lúc này vẫn đăm đăm nhìn Vân Sương, khi thấy nàng tiến lại gần, ánh mắt hắn lóe lên tia độc ác như loài thú dữ đang rình mồi.

Vân Sương đâu bỏ sót được ánh nhìn đó. Nàng chậm rãi giơ tay, xòe năm ngón:

“Ta không có vũ khí, chỉ là một nữ nhân yếu đuối không đánh nổi con gà, mới bệnh nặng chưa lâu, ngươi biết rõ ta không thể uy h**p gì đến ngươi cả. Ta chỉ không muốn vì ta mà người khác phải chết.”

Nghe những lời đó, cảm xúc trong mắt Hồ Lực rốt cuộc cũng ổn định lại.

Cuối cùng, Vân Sương đã tiến đến cách hắn chưa đầy một bước chân, nhẹ giọng nói:

“Ta đã đến đây, không thể trốn chạy. Trả đứa nhỏ lại đi…”

Chưa dứt lời, Hồ Lực đột nhiên đẩy mạnh A Ngưu sang bên, tay còn lại giơ cao dao, đồng thời lao về phía Vân Sương hét lớn:

“Tiện nhân! Đi chết đi!!”

Ngay khoảnh khắc hắn buông A Ngưu, ánh mắt Vân Sương lóe lên hàn quang. Nàng bất ngờ khuỵu người, xoay người chống tay xuống đất, quét một cú “xoáy chân ngang” gọn gàng—một đòn quét chân hiểm hóc!

Hồ Lực không kịp phòng bị, bị quét ngã nhào ra đất. Dương Nguyên Nhất lập tức chớp thời cơ, lao tới như hổ đói vồ mồi, khóa chặt hắn, cướp lấy con dao trong tay hắn một cách gọn ghẽ.

Toàn bộ sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ chưa kịp phản ứng. Mãi đến lúc này, mới có người hét lớn:

“Hay lắm!”

Ngay sau đó là những tràng vỗ tay lác đác vang lên, dần dần như sóng nước lan ra khắp xung quanh.

Hồ Lực bị Dương Nguyên Nhất ghì chặt dưới đất, hoàn toàn không thể cử động. Hắn càng nghe thấy tiếng vỗ tay ấy, khuôn mặt càng vặn vẹo vì phẫn nộ, gào lên như dã thú:

“Ngươi là đàn bà đáng chết! Đáng chết hết! Các ngươi, tất cả đàn bà, không đứa nào được chết tử tế…”

Lúc này, Vân Sương đã đứng dậy, phủi bụi trên tay, bước đến trước mặt hắn, lạnh lùng cúi đầu nhìn xuống:

“Hai mươi năm trước, Chung nương tử là do ngươi giết, đúng không? Mẫu thân ngươi sai rồi—bà ta không nên gánh tội thay cho một con súc sinh như ngươi.”

“Ta là súc sinh? Ha ha ha! Nếu ta là súc sinh, vậy bà ta là gì?!”

Hồ Lực đột ngột trợn trừng đôi mắt, nụ cười méo mó đầy thê lương:

“Tất cả đều tại bà ta sinh ra ta đã là một kẻ tàn phế! Cả đời này ta không thể ngẩng đầu lên nổi! Ta từng nghĩ… thôi vậy, số mệnh ta như thế, thì chấp nhận vậy, đời này không cưới vợ nữa…

Chính bà ta! Bà ta với ‘người cha tốt đẹp’ của ta không chịu nổi lời đàm tiếu của làng xóm, ra sức ép ta cưới vợ! Còn nói gì mà, đàn bà ấy à, lấy chồng rồi thì có ấm ức gì cũng phải tự chịu, chỉ cần ta lừa cưới được một người về nhà, thì có thế nào nàng ta cũng phải chấp nhận! Chỉ cần ta đối xử tốt, dịu dàng, thì sau này ai sống với ai mà chẳng là sống!

Ta tin lời bà ta! Mới cưới cái tiện nhân đó về! Nhưng sau khi biết ta ‘không được’, nàng ta ngày nào cũng châm chọc, mỉa mai ta, còn ra ngoài tìm đàn ông! Cố tình nói trước mặt ta rằng ai ai đó ‘mạnh mẽ’, khiến nàng ta ‘lên tiên’! Nói nếu lấy được người đó thì đâu phải chịu nỗi nhục thế này…

Ta hận! Ngươi biết ta hận đến mức nào không?!”

Cũng chính từ thời điểm ấy, trong lòng hắn nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ—phải chăng người đàn bà ấy “không có trái tim”? Nếu không, sao lại độc ác và tàn nhẫn đến thế?

Hắn thật sự muốn moi lồng ngực của nàng ra để xem, thật sự muốn từ từ, tàn nhẫn tra tấn nàng đến chết!

Vân Sương lạnh lùng nhìn hắn:

“Dù ngươi có bao nhiêu ấm ức, cũng không phải là lý do để giết người, càng không phải là lý do để ngươi ra tay với những người vô tội. Ngươi quay lại gây án trong năm nay, chắc chắn vì khi gặp Tào Tứ Lang—người có hoàn cảnh giống ngươi—nỗi đau trong lòng ngươi bị xé toạc trở lại, đúng không?”

Nhưng Hồ Lực đã không còn nghe lọt một chữ nào. Hắn trợn mắt, điên cuồng rống lên:

“Ngươi không phải ta! Ngươi không biết ta đau đớn thế nào! Bọn đàn bà đó đều đáng chết! Tất cả đều đáng chết! Kể cả ngươi!!”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày, dứt khoát giáng một chém tay vào gáy hắn, không khách sáo khiến tên điên gục ngất tại chỗ.

Đúng lúc đó, Đại Sơn và Đông Tử cũng vừa chạy đến. Dương Nguyên Nhất tiện tay giao Hồ Lực cho Đại Sơn áp giải, rồi quay người muốn nói gì đó với Vân Sương—nhưng chưa kịp mở miệng, nàng đã nhanh như gió vượt qua hắn, chạy vội vào nhà Hoa Tẩu Tử.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 73: Mong ngươi đừng hối hận


Hoa Tẩu Tử vốn đang dỗ dành A Ngưu, thấy Vân Sương xông vào thì lập tức đuổi theo, giọng còn run rẩy chưa hoàn toàn bình tĩnh lại:

“Sương nương, yên tâm, Vân Y và Vân Doãn không sao, ta đã để Tứ Lang nhà ta trông nom bọn chúng rồi.”

Chưa dứt lời, trong nhà đột ngột vang lên hai tiếng trẻ con nức nở:

“Nương!”

Vân Y và Vân Doãn như hai mũi tên rời cung, lao vọt ra nhào vào lòng Vân Sương. Phía sau là Lý Tứ Lang vội vàng chạy theo.

Vân Y chui ngay vào lòng mẹ, đôi mắt ngân ngấn nước, giọng lắp bắp lo lắng:

“Nương, ca A Ngưu… huynh ấy vì cứu con và A huynh mà bị người xấu bắt đi! Nương, làm sao đây! Ca A Ngưu sẽ không sao chứ?”

Ngay cả Vân Doãn, xưa nay vẫn kiên cường, lúc này cũng cắn môi, đôi mắt đỏ hoe ngẩng lên nhìn mẫu thân, nghẹn ngào:

“Nương, con xin lỗi… con không bảo vệ được A Y… còn khiến A Ngưu ca bị liên lụy…”

“Trời ơi, các con nghĩ gì thế này?”

Hoa Tẩu Tử thương yêu hai đứa trẻ vô cùng, thấy cảnh tượng đó không khỏi đau lòng, liền quỳ xuống ôm lấy cả hai:

“Ca A Ngưu không sao cả, không sao đâu, các con đừng tự trách mình nữa nhé.”

Vân Y và Vân Doãn sững người, vội hỏi lại:

“Thật ạ? Ca A Ngưu thật sự không sao?”

“Thật! Thật mà!”

Hoa Tẩu Tử gật đầu liên tục, nở nụ cười đầy tự hào:

“Nương các con giỏi lắm, không chỉ cứu được A Ngưu ca, còn giúp quan phủ bắt được người xấu nữa đó.”

Vừa nói, bà vừa len lén liếc Vân Sương một cái đầy thán phục.

Tuy trước đây đã cảm thấy Vân Sương có phần thay đổi, nhưng đến hôm nay mới hiểu—đâu chỉ là thay đổi, mà là hoàn toàn lột xác!

Vân Y và Vân Doãn lập tức quay đầu, ánh mắt long lanh lấp lánh như sao nhìn nương mình.

Vân Sương mỉm cười dịu dàng, xoa đầu hai đứa, thấy bọn trẻ bình an, cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn thả lỏng.

“Hoa Tẩu Tử, hai đứa nhỏ xin phiền tẩu thêm một lát.”

Nói xong, nàng xoay người, sải bước ra khỏi nhà.

Bên ngoài, dân làng vẫn chưa giải tán hết. Ngô thị đã được Liễu Nhị đỡ dậy, lúc này cả người thẫn thờ như mất hồn.

Vân Sương bất ngờ sải bước đến trước mặt bà ta, vung tay tát mạnh một cái vang dội!

Ngô thị hoàn toàn không ngờ tới, theo phản xạ hét lên:

“Con tiện nhân này, ngươi…”

“Cái tát này, là thay A Ngưu mà đánh!”

Ánh mắt Vân Sương lạnh như băng, từng chữ sắc bén như dao:

“Nếu không vì độc tâm của bà, A Ngưu sao phải rơi vào hiểm cảnh như thế!”

Nói xong, lại giơ tay lên—“chát!”—một cái tát nữa giáng xuống.

Ngô thị chỉ thấy cả hai tai ù ù, cả người cứng đờ, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

“Cái tát này, là thay hai đứa con ta mà đánh! Chúng chưa từng đắc tội với bà! Dù bà có lý do gì, cũng không được phép động đến chúng!”

Nói rồi, nàng lại định giơ tay tiếp.

Liễu Nhị cuối cùng cũng hoàn hồn, buông tay vợ ra, bước tới giận dữ quát:

“Con đàn bà điên! Dám đánh nương tử ta thêm một cái thử xem!”

Nhưng lời còn chưa dứt, Vân Sương đã nắm chặt tay hắn, xoay người tung một cú quật vai mạnh mẽ khiến cả người hắn nện thẳng xuống đất!

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, nàng đứng đó cao cao tại thượng, lạnh lùng cười:

“Không đánh thê tử ngươi cũng được—vậy ta đánh ngươi! Ngươi tưởng bản thân cao quý hơn thê tử ngươi chắc?!”

Nhà họ Liễu và nhà nàng không hề ở gần nhau, vậy mà lúc Hồ Lực đến gây chuyện, hai vợ chồng bọn họ lại đúng lúc có mặt—chỉ có một khả năng: bọn chúng cố tình đến gây chuyện!

Dù nàng đã đưa ra biết bao bằng chứng cho thấy cái chết của Liễu Phái Nhi không liên quan đến nàng, hai kẻ này vẫn khăng khăng bắt nàng phải đền mạng thay con gái bọn họ!

“Ngươi…”

Cả thôn đều ngây ra như phỗng.

Trời ơi, bọn họ trước nay không hề biết—Sương nương còn có bản lĩnh thế này sao?!

Ngay cả trưởng thôn Hoàng cũng chết lặng, mất một lúc mới kịp định thần. Thấy Liễu Nhị đang ôm lưng r.ên rỉ, ông vội chạy tới, nói như dỗ dành:

“Sương nương à, Ngô tẩu tử và Liễu Nhị cũng không phải cố ý… Họ vừa mất con gái yêu, nhất thời không nghĩ thông, cũng có thể thông cảm được…”

“Nếu vừa rồi đứa bị bắt là cháu nội của trưởng thôn Hoàng, ngài còn thông cảm được không?”

Trưởng thôn Hoàng lập tức nghẹn họng, kinh ngạc nhìn Vân Sương đầy vẻ mỉa mai.

Vân Sương cười lạnh một tiếng, nói:

“Ta chẳng qua chỉ là một phụ nữ nhỏ bé, trong nhà không có nam nhân để dựa dẫm. Trưởng thôn Hoàng vì sợ phiền phức, thà đi khuyên răn người bị hại vô tội như ta, cũng không dám lên án kẻ đê tiện thực sự – ta có thể hiểu được.

Nhưng ta hiểu không có nghĩa là ta có thể chấp nhận. Một nơi như thế này, ta không thể ở lại nữa—ta muốn rời khỏi đây!”

Dân làng thôn Trường Thắng đều thuộc quyền quản lý của trưởng thôn Hoàng, nếu muốn rời đi, cần có sự cho phép của ông ta.

Tuy ban đầu Vân Sương không hề định cưỡng ép xin phép như vậy…

Nhưng sau bao chuyện, nàng đã ghê tởm đến mức không thể ở thêm một khắc nào!

Trưởng thôn Hoàng trợn tròn mắt, vội vàng bỏ qua lời nói mỉa mai, hấp tấp khuyên nhủ:

“Sương nương à, ngươi đừng xúc động! Ngươi là nữ nhân lại mang theo hai đứa trẻ, rời làng rồi thì sống ở đâu chứ?”

(Ông ta còn chưa từ bỏ ý định để nàng gả cho thằng con ngốc nhà ông ta!)

“Điều đó không cần trưởng thôn bận tâm,”

Vân Sương lạnh lùng đáp:

“Gần đây ta đã làm chút việc buôn bán nhỏ trên huyện thành, cũng có được ít tiền. Tạm thời tìm chỗ trú chân không phải là chuyện khó.”

Đúng lúc này, Dương Nguyên Nhất bước tới, giọng đều đều:

“Dù là chuyện trong thôn Trường Thắng, thì cũng thuộc quyền quản lý của huyện Sơn Dương. Việc này, ta vẫn có quyền lên tiếng. Vừa rồi nếu không có Vân nương tử, chỉ sợ đứa trẻ kia đã gặp họa. Mà những kẻ khiến đứa bé rơi vào hiểm cảnh, không khác gì kẻ giết người cả.”

Vừa nói, ánh mắt hắn lạnh lùng liếc qua Ngô thị, khiến bà ta run lên bần bật, vội vã lùi lại mấy bước.

Dương Nguyên Nhất cười lạnh một tiếng:

“Ai mà muốn sống cùng làng với loại người như vậy chứ? Hơn nữa, nhờ có Vân nương tử dẫn đường, chúng ta mới nhanh chóng tìm được nơi ẩn náu của hung thủ. Nhờ nàng ấy bình tĩnh ứng đối, chúng ta mới có thể bắt được hắn.

Huyện nha chúng ta coi như nợ Vân nương tử một ân tình.

Khi ta trở về sẽ báo cáo rõ ràng với huyện lệnh Đinh đại nhân. Đến lúc đó, Vân nương tử muốn sống ở đâu trong huyện Sơn Dương, cứ nói một tiếng là được. Người của huyện nha tuyệt không phải hạng vô ơn bạc nghĩa. Ta tin, Đinh đại nhân nhất định sẽ sẵn lòng giúp nàng một tay!”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Dương Nguyên Nhất không chỉ đập tan lời đồn ác ý giữa hắn và Vân Sương do Hồ Lực gieo rắc—khiến dân làng lập tức tỉnh ngộ, thì ra Sương nương chỉ vô tình gặp bổ khoái trên đường và dẫn về làng!

Mà quan trọng hơn—huyện nha sẽ đứng về phía Vân Sương. Nàng muốn rời thôn, trưởng thôn Hoàng có không muốn cũng phải đồng ý!

Trưởng thôn Hoàng nghẹn họng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng, gằn giọng:

“Được, nếu ngươi đã quyết, ta cũng không nói gì thêm—chỉ mong ngươi đừng hối hận!”

Thời thế này, chốn này là nơi nào?

Người đàn bà đó tưởng rời khỏi thôn Trường Thắng là có thể sống tốt hơn sao? Đúng là nằm mơ!

Mấy năm qua nếu không vì ông ta muốn gả nàng cho con trai ngốc nhà mình mà âm thầm che chở, giải quyết không ít kẻ có ý đồ xấu trong làng, liệu nàng có thể sống yên ổn đến giờ không?!

Được! Muốn đi thì cứ đi! Đến lúc đừng khóc lóc quay lại cầu xin ông ta là được!

Vân Sương lạnh lùng liếc ông ta một cái, khẽ hành lễ:

“Đa tạ trưởng thôn thành toàn.”

Làm xong mọi việc, nàng khách sáo cáo biệt Dương Nguyên Nhất, rồi xoay người quay về tìm Vân Y và Vân Doãn.

Dương Nguyên Nhất lại một lần nữa quét mắt cảnh cáo tất cả dân làng, rồi mới để Đại Sơn áp giải Hồ Lực quay về huyện nha.

Thế nhưng, vừa rời khỏi thôn Trường Thắng, họ đã trông thấy ở phía trước—một đội quân cưỡi ngựa đang phóng nhanh về phía họ…
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 74: Khách viếng đêm khuya


Dương Nguyên Nhất dừng bước, ngó nhìn một lúc mới nhận ra người kia chính là Trần thiên hộ, phụ trách doanh trại thiên hộ quanh khu vực này.

Toàn bộ Hạ châu có tổng cộng hai mươi hai sở thiên hộ, trong đó có mười sáu sở tọa lạc quanh huyện Sơn Dương. Thiên hộ Trần Dã này chính là người quản lý sở thiên hộ gần thôn Trường Thắng.

Dương Nguyên Nhất vội vàng bước lên hành lễ, cung kính nói: “Tham kiến Trần thiên hộ!”

Trần Dã ghì cương ngựa, ánh mắt dừng lại nơi Hồ Lực bị Đại Sơn khiêng như một con heo chết trên vai, nhíu mày hỏi: “Chốn này xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có bổ khoái huyện nha xuất hiện ở đây?”

Dương Nguyên Nhất vội vàng thuật lại sơ qua mọi việc, đoạn hỏi: “Trần thiên hộ tới đây là để tuần tra?”

Trần Dã khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Các ngươi cứ làm việc của mình, không cần để ý đến ta.”

“Dạ.”

Dương Nguyên Nhất đáp lời, liền cùng Đại Sơn và những người khác lên xe lừa ở gần đó, chậm rãi rời đi.

Trần Dã vẫn đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn về phía thôn Trường Thắng, thần sắc như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Binh sĩ bên cạnh không nhịn được lên tiếng: “Thiên hộ, chẳng hay nơi này có điều gì khả nghi?”

“Không có.”

Trần Dã thu hồi ánh mắt, vung roi thúc ngựa: “Tranh thủ thời gian tiếp tục tuần tra, trong vòng một nén nhang phải rà soát xong khu vực này!”

Trước đó, phía Tổng binh có truyền lệnh, yêu cầu tăng cường tuần tra trong nội huyện Sơn Dương.

Hằng năm cứ vào đầu thu, động tĩnh bên Kim Mông quốc càng lúc càng nhiều, việc tăng cường tuần tra cũng là chuyện thường tình.

Chỉ là, điều đáng ngờ là hôm qua chính Phó tướng Ngô thân chinh đến truyền lệnh, lại còn thần thần bí bí nói với hắn ta rằng khu vực này rất trọng yếu, có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào cũng phải lập tức báo cáo, đặc biệt là mọi chuyện xảy ra quanh thôn Trường Thắng.

Trần Dã không hiểu vì cớ gì thôn Trường Thắng lại quan trọng đến thế? Có điều, tên tiểu tử họ Ngũ từng trộm bản đồ bố phòng kia chính là người của thôn Trường Thắng, chắc bởi vậy mà Tổng binh mới chú ý chăng.

Trần Dã không nghĩ nhiều, chỉ theo lời Phó tướng Ngô, sai một binh sĩ đến đồn doanh báo cáo sự việc.



Đêm hôm đó, sau khi Vân Sương đưa hai đứa nhỏ về nhà, mất một hồi lâu mới dỗ cho chúng ngủ yên.

Trong thôn liên tục xảy ra những chuyện đáng sợ, hơn nữa hôm nay mọi chuyện lại diễn ra ngay trước mắt chúng, dẫu nhỏ tuổi vẫn không tránh khỏi bị kinh động.

Khi đã chìm vào giấc ngủ, Vân Y vẫn cau mày, môi nhỏ mím lại đầy tủi thân; còn Vân Doãn thì khóe miệng mím chặt, trong mộng cũng nắm chặt hai nắm tay như thể tùy thời sẽ bật dậy đánh nhau.

Vân Sương nằm bên, nhẹ nhàng đưa tay vuốt trán hai đứa nhỏ, song không có hiệu quả, nàng chỉ biết khẽ thở dài một tiếng.

Thôi vậy, sau này nàng sẽ càng cẩn trọng hơn, cố gắng đừng để chúng gặp phải loại chuyện như hôm nay nữa là được.

Hôm qua, khi ở huyện An Bình, Lý quản sự đã sai người tới nói với nàng rằng căn nhà và gia nhân nàng yêu cầu đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, trong nhà cũng sắp xếp đầy đủ đồ đạc, có thể chuyển đến bất kỳ lúc nào.

Đợi rời khỏi thôn Trường Thắng, cuộc sống chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Hôm nay, thực sự là một ngày đầy biến động.

Vân Sương không dám tưởng tượng, nếu người bị bắt hôm nay là hai đứa nhỏ thì sẽ ra sao?

Nếu nàng đến chậm một chút, nếu chúng gặp chuyện không may, nếu nàng không thể cứu chúng, thì nàng nên làm gì đây?

Tâm trí nàng rối bời, tay vô thức nhẹ nhàng vuốt tóc hai đứa nhỏ.

Đúng lúc này, ngọn đèn dầu trên bàn bỗng phát ra một tiếng “tách” khẽ, ánh nến trong căn phòng nhỏ lay động, kéo theo thần trí Vân Sương quay trở lại.

Nàng khẽ lắc đầu, muốn xua tan những tạp niệm trong đầu, vừa định xuống giường đi thổi tắt đèn thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa.

Tiếng ngựa không lớn, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, vẫn vang lên rõ mồn một trong tai Vân Sương.

Nàng hơi ngẩn người, rồi nghe thấy tiếng người xuống ngựa.

Tiếng động ấy, Vân Sương dám khẳng định, phát ra ngay ngoài cửa nhà nàng!

Lông mày nàng lập tức nhíu lại – đêm khuya thế này, là ai đến?

Huống hồ, ngựa là loại phương tiện đắt đỏ nhất, trong cả thôn Trường Thắng chỉ có nhà trưởng thôn Hoàng là có ngựa!

Suy nghĩ một lúc, Vân Sương lặng lẽ cầm lấy con dao gọt hoa quả vẫn dùng thường ngày, khoác thêm một chiếc áo ngoài, nhẹ nhàng mở cửa, toan ra xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nàng vừa hé cửa một khe nhỏ, đôi mắt lập tức mở to kinh ngạc.

Chỉ thấy dưới ánh trăng trong trẻo, một bóng người cao lớn, cường tráng bỗng xuất hiện trên đầu tường nhà nàng, rồi thoắt cái đã nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Toàn bộ động tác leo tường ấy, mượt mà đến mức khiến Vân Sương suýt nữa nghi ngờ mình nhìn nhầm người.

Giang tổng binh, chẳng hay thuộc hạ của ngài có biết sở thích nửa đêm trèo tường nhà người khác của ngài không?

Điều đáng nói nhất chính là – người nọ trèo tường mà ung dung, đường hoàng đến lạ, thêm vào gương mặt nghiêm nghị, chính trực kia, hoàn toàn không giống kẻ trộm, nói là đang truy bắt đạo tặc thì người ta còn tin ngay.

Giang Tiếu, ngay khi vừa đứng vững trên đầu tường, đã phát giác có gì đó bất thường bên phía cửa. Hắn quay đầu nhìn sang, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng quét qua, giọng trầm thấp vang lên: “Cảnh giác của Vân nương tử không tệ, nhưng ứng phó lại quá kém. Nếu ta thực sự là kẻ có dã tâm, Vân nương tử nghĩ, chỉ bằng sức mình ngươi, liệu có đẩy lui nổi ta không?”

Rõ ràng là kẻ lén lút trèo tường là hắn, giờ lại còn dám phê bình phản ứng của nàng.

Vân Sương khóe miệng khẽ giật, dứt khoát mở rộng cửa, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn người trước mặt, lạnh giọng: “Ta xưa nay sống an phận thủ thường, không chủ động kết oán với ai. Mấy năm qua đều yên ổn sống qua ngày. Gặp phải cảnh nửa đêm có người trèo tường, hôm nay vẫn là lần đầu.”

Giang Tiếu nhìn nàng gái mảnh mai trong ánh trăng như nước, ánh mắt có phần thâm sâu: “Lần trước Vân nương tử từng nói với ta, bên cạnh ngươi đầy rẫy hổ sói rắn rết, ta còn tưởng ngày tháng của ngươi hẳn không dễ chịu gì.”

“Có hổ sói rắn rết thật, nhưng nếu biết cách khéo léo lợi dụng chúng, ngược lại có thể khiến cuộc sống dễ chịu hơn.”

Vân Sương mỉm cười như không cười đáp lại.

Những năm qua, nguyên chủ vẫn sống tạm yên ổn, ngoài sự giúp đỡ của những người như Hoa tẩu tử, cũng bởi trưởng thôn Hoàng cùng một số người có ý định muốn nàng làm con dâu họ.

Tuy nguyên chủ không cố tình lợi dụng điều ấy, nhưng cũng có thể xem là cơ duyên trùng hợp.

Giang Tiếu trầm mặc, nhìn nàng gái vẻ mặt thanh lãnh kia. Một lúc sau, hắn chợt hạ giọng trầm hơn: “Nhưng hổ sói vẫn là hổ sói, chỉ cần một phút sơ ý, móng vuốt của chúng sẽ vung ngay trước mặt. Ngay cả ta, cũng không dám bảo đảm có thể lần nào cũng ngăn cản được lũ rợ Kim Mông kia. Vân nương tử nghĩ, chỉ một mình ngươi, có thể bảo vệ được bao lâu?”

Vân Sương sững người, lập tức hiểu hắn đang nói đến chuyện đêm nay.

Hắn đã biết chuyện xảy ra tối nay.

Nàng trầm mặc giây lát, chậm rãi nói: “Nhưng bảo vệ sự bình yên của Hạ châu và cả Đại Tề, vốn là trách nhiệm của Giang tổng binh.”

Cho dù quân Kim Mông có kéo đến sát biên, hắn cũng không thể lùi bước. Có chết, cũng phải chết trước vạn dân Đại Tề.

Mà nàng cũng thế.

Tuy những người nàng cần bảo vệ không nhiều, gánh vác cũng không nặng nề như hắn, nhưng đó cũng là bổn phận của nàng. Nàng chỉ có thể dốc toàn lực để bảo vệ họ.

Giang Tiếu nhìn nàng một lúc lâu, tuy không nói gì, nhưng Vân Sương biết, hắn hiểu rõ nàng muốn nói điều gì.

Mãi sau, hắn mới cất giọng trầm trầm: “Hai đứa nhỏ, có bị dọa không?”

Hắn vẫn còn nhớ, hôm qua chỉ là nghe tin có người bị giết trong thôn, chúng đã sợ đến suýt khóc.

Lần này, tên hung thủ lại tìm đến tận nơi – hai đứa nhỏ ấy, chẳng biết đã sợ đến mức nào?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back