Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 65: Điểm Giao Thoa Duy Nhất Của Các Nạn Nhân


Mọi người ngẩn người, Dương Nguyên Nhất lập tức xoay sang hỏi: “Ngươi thấy chiếc xe đó lúc nào, ở đâu?”

“Lúc sáng nay, khi ta đến thôn Đồng Hóa tìm Khang tú tài thì thấy.”

Đại Sơn nhíu chặt mày: “Lúc đó Khang tú tài không có ở nhà. Ta hỏi nương mẫu thân thì bà bảo dạo này hắn học hành rất cực, mỗi ngày đều tranh thủ ra ngoài đi dạo để thư giãn tinh thần. Sáng nay ăn sáng xong là ra ngoài rồi.

Vì vậy ta dẫn người đi tìm quanh những nơi mẫu thân hắn bảo thường đến. Cuối cùng, bọn ta tìm thấy hắn ở rừng phong gần thôn Đồng Hóa.

Trước khi vào rừng, ta từ xa thấy một chiếc xe bò đi ra từ trong đó — xe ấy… rất giống với miêu tả của A Thuận!

Chiếc xe bò rời khỏi rừng không lâu thì Khang tú tài cũng xuất hiện, quần áo xộc xệch, vừa đi vừa chỉnh lại áo. Đông Tử còn trêu rằng hắn lén lút vào rừng hẹn hò…”

Lúc đó chỉ nghĩ là đùa, nhưng giờ kết nối lại, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống.

Dương Nguyên Nhất truy hỏi: “Ngươi chắc chắn đó là chiếc xe giống lời A Thuận nói?”

Đại Sơn gật đầu: “Dù lúc ấy khoảng cách hơi xa, nhưng xe đó mới được sơn, màu sắc rất nổi bật, trên mui lại có bùa bình an màu vàng rất dễ thấy — không thể nhìn nhầm được!”

A Thuận sững sờ: “Nhưng… sao Phạm nương tử lại xuất hiện ở rừng gần thôn Đồng Hóa? Nàng… chẳng phải đang về nhà chồng sao?”

Điều này chỉ có thể giải thích rằng, nàng cố ý đi đường vòng để đến đó.

Mọi người nhìn nhau, Dương Nguyên Nhất lập tức nói: “Đi! Tới tìm Khang tú tài hỏi chuyện!”

Trên đường đến thôn Đồng Hóa, Đại Sơn kể thêm nhiều chuyện — và điều khiến ai cũng há hốc mồm là: một tú tài nghèo nhưng nổi tiếng như Khang tú tài, lại là kẻ trăng hoa lẳng lơ, đắm chìm trong nữ sắc!

Đại Sơn nghiêm giọng: “Ban đầu Khang tú tài còn không nhận quen biết Liễu nương tử. Cho đến khi ta lấy ra cây quạt tìm được trong hộp của nàng ấy, hắn mới hết đường chối, thừa nhận từng lén gặp gỡ.

Hắn là thư sinh phong nhã, đầy bụng thi thư, lại có dáng dấp bảnh bao, cho nên trước cả khi đỗ tú tài, đã được nhiều cô gái trẻ mến mộ. Năm ngoái lúc vào huyện mua văn phòng tứ bảo thì gặp Liễu nương tử, rồi dần dần dính líu.

Nhưng khi nhắc đến nàng, hắn lại tỏ ra khinh bỉ, nói nàng là loại ong bướm, kẻ cao ngạo, thích được người ta tâng bốc. Hắn bảo nàng chẳng thật lòng yêu hắn, chỉ thích cảm giác khiến nhiều nam nhân si mê.”

Vân Sương không nhịn được châm biếm: “Khi ấy, hắn chẳng phải cũng đang đàm cưới với nhà họ Tằng sao? Bản thân đi lăng nhăng, lại chê trách nhà người khác ‘kén cá chọn canh’?

Mà chuyện lén gặp gỡ nữ tử, một lần đã có thì sao không có lần hai?”

Đại Sơn gật đầu: “Vân nương tử nói đúng. Ta lúc đó cảm thấy không ổn, nên truy hỏi có từng lén gặp người khác không. Hắn không chịu thừa nhận, ta bèn dọa rằng trong tay ta không chỉ có chiếc quạt hắn tặng cho Liễu nương tử.

Hắn lập tức biến sắc, cuối cùng thừa nhận trong mấy năm qua, gần như đã tư tình với hầu hết các cô nương có chút nhan sắc ở các thôn xung quanh, thậm chí có cả phụ nhân đã có chồng!”

Dương Nguyên Nhất nhăn mày: “Đồ ngu! Đầu óc chỉ dùng để đọc sách thôi à? Chẳng lẽ hắn tặng quạt cho từng người luôn chắc?!”

Nhưng những chuyện thế này, chịu ảnh hưởng nặng nề nhất vẫn là các nữ tử. Vì danh tiếng, họ sẽ không dám nói ra chuyện từng lén lút tư tình với người khác.

Có lẽ Khang tú tài đã nắm chắc điểm này, nên mới dám hành động ngang ngược đến thế.

Đại Sơn nói xong, lấy từ người ra một cuốn sổ tay, đưa cho Dương Nguyên Nhất: “Ta bắt hắn phải khai tên hết các nữ tử từng tư tình, đây là danh sách ta chép lại, chắc không sót đâu.”

Vân Sương cũng ghé qua nhìn nhanh một lượt.

Tốt lắm, có gần mười cái tên trong đó — đúng như lời hắn, gần như tất cả nữ tử có nhan sắc ở vùng quanh đây đều bị hắn v* v*n.

Mà ba cô nương xảy ra chuyện mấy ngày nay, đều có tên trong danh sách này!

“Thật khốn kiếp! Còn ai đáng nghi hơn tên Khang tú tài này nữa chứ!”

Tiểu Bàn tức tối mắng: “Chúng ta tìm mãi điểm giao nhau của mấy cô nương bị hại, hóa ra lại chính là cái tên Khang tú tài này! Hắn không lẽ định lần lượt giết từng người trong danh sách kia sao?!”

Tuy tình hình của Phạm nương tử chưa rõ, nhưng Tằng nương tử và Liễu Phái Nhi đều là tự nguyện đi theo hung thủ.

Điều này chứng tỏ, các nàng nhất định biết rõ hung thủ, hơn nữa không có ác cảm gì khi tiếp xúc với hắn!

Về điểm này, Khang tú tài hoàn toàn phù hợp!

Tào Tứ Lang tuy cũng có nghi vấn, nhưng hiện tại xem ra, giữa hắn và Tằng nương tử không có mấy quan hệ.

So với hắn, nghi ngờ đổ dồn về phía Khang tú tài là hợp lý hơn nhiều.

Nhưng…

Vân Sương khẽ nhíu mày.

Nàng luôn cảm thấy có gì đó chưa đúng.

Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Nhưng mà, nếu Khang tú tài tặng mỗi cô nương hắn tư tình một cây quạt có đề chữ tay mình, một khi các cô nương ấy gặp chuyện, thì cây quạt chắc chắn sẽ bị phát hiện, mà lúc đó hắn lập tức trở thành nghi phạm lớn nhất.

Xét từ hành động trước đó của hung thủ, hắn rất cẩn trọng, không để lại chút dấu vết nào có thể truy về mình.

Điều này hoàn toàn trái ngược với phong cách ngang ngược, bất cẩn của Khang tú tài.”

Mọi người chợt sững lại, cảm giác hưng phấn vì tưởng đã xác định được hung thủ cũng vơi đi ít nhiều.

Đúng rồi… như vậy chẳng phải là tự chừa chứng cứ lại cho người ta sao!

Hung thủ trước giờ lại không giống loại người ngu ngốc như thế.

Dương Nguyên Nhất trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước cứ tìm Khang tú tài hỏi chuyện đã. Dù sao ba nạn nhân đều có điểm chung là từng có quan hệ với hắn. Lùi một bước mà nói, người cuối cùng gặp Phạm nương tử trước khi nàng mất tích, rất có thể là hắn. Nàng ấy sau khi rời khỏi nhà đã đi đâu, người biết rõ nhất — ngoài hung thủ — có lẽ chỉ có hắn!”

Mọi người đồng ý, nhưng Dương Nguyên Nhất cũng không dám lơi là, lập tức phân phái mấy bổ khoái đi các nơi gần đó tìm kiếm tung tích Phạm nương tử.

Mọi người nhanh chóng đến lại thôn Đồng Hóa. Vừa thấy họ quay lại, mẫu thân của Khang tú tài — Trương thẩm — liền tỏ vẻ hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Chư vị quân gia, chẳng lẽ… lại có chuyện gì sao?”

Dương Nguyên Nhất tiến lên: “Chúng ta muốn nói chuyện với Khang tú tài. Hắn có ở nhà không?”

Trương thẩm cắn môi đáp: “Con trai ta vừa bảo có chút chuyện, lại ra ngoài rồi, dân phụ… dân phụ không biết hắn đi đâu cả…”

Lại ra ngoài?!

Dương Nguyên Nhất gấp rút hỏi: “Bà đoán được hắn đi đâu không?”

Trương thẩm lắc đầu, lắp bắp: “Dân phụ không biết. Con trai dân phụ xưa nay có chủ kiến, chẳng mấy khi nói chuyện gì với mẫu thân. Lần này ra ngoài, hắn còn đánh cả xe nhà ta đi nữa, xem chừng là định đến chỗ nào xa…

Nhưng… nhưng con trai dân phụ tuyệt đối không phải người làm chuyện trái pháp luật, chư vị quan gia chẳng lẽ có gì hiểu lầm hắn rồi sao?”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 66: Vụ Án Hai Mươi Năm Trước


Không ngờ Khang tú tài lại dùng xe ngựa để rời đi!

Nếu phải dùng đến xe, chứng tỏ hắn định đi rất xa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Dương Nguyên Nhất thấp giọng nói “Thất lễ”, rồi trực tiếp vượt qua Trương thẩm, bước vào nhà họ, bắt đầu lục soát khắp nơi.

Nhưng sau khi lật tung cả căn nhà, họ vẫn không tìm được manh mối nào có giá trị.

Cuối cùng, họ đành phải cáo từ Trương thẩm đang vừa bất an vừa tức giận, rồi ra khỏi nhà.

Hiện tại, Khang tú tài đã biến mất không rõ tung tích, manh mối duy nhất của họ cũng theo đó mà đứt đoạn.

Dương Nguyên Nhất cau chặt mày: “Tiếp theo, chúng ta chia làm hai nhóm: một nhóm đi tìm Khang tú tài, nhóm còn lại tìm tung tích Phạm nương tử. Cứ mỗi nửa canh giờ sẽ có người đến trạm dịch cũ để trao đổi tin tức.”

Dứt lời, hắn nhìn sang Vân Sương: “Vân nương tử, nàng muốn đi theo chúng ta phá án hay ở lại trạm dịch chờ?”

Nhưng Vân Sương từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

Dương Nguyên Nhất khẽ ngạc nhiên, gọi thêm lần nữa: “Vân nương tử?”

Lúc này nàng mới chậm rãi ngẩng đầu: “Hai thi thể trước, đều được tìm thấy gần nơi ở của họ đúng không?”

Mọi người ngẩn ra.

Tiểu Bàn lập tức hiểu ý nàng, không khỏi hít một hơi lạnh: “Ý của Vân nương tử là?”

“Hiện tại xem ra, hung thủ có một mô thức gây án rất rõ ràng. Loại hung thủ như vậy thường sẽ không dễ thay đổi thói quen.”

Khóe môi Vân Sương khẽ mím lại: “Theo lời Lý lang quân, huynh gặp xe của Phạm nương tử vào buổi sáng hôm nay đúng không?”

Đại Sơn lập tức gật đầu: “Phải, lúc ấy khoảng giờ Tỵ chính (khoảng 10 giờ sáng)…”

Sau khi đến thôn Đồng Hóa, hắn không mất nhiều thời gian để tìm được Khang tú tài.

Nhưng việc thăm dò, moi được lời thật từ hắn lại mất cả mấy canh giờ!

“Giờ đã là giờ Dậu (sau 5 giờ chiều).”

Vân Sương trầm giọng: “Tức là Phạm nương tử mất tích đã hơn ba canh giờ. Hung thủ gần đây gây án càng lúc càng dồn dập, chứng tỏ hắn càng lúc càng khó kiềm nén cơn cuồng nộ. Ta e rằng tình trạng của Phạm nương tử lúc này… khó mà may mắn.

Theo như hai vụ án trước, nơi hung thủ hay chọn để phi tang thi thể nhất — chính là…”

Tiểu Bàn tiếp lời ngay: “Chính là khu vực quanh nơi ở của nạn nhân!”

“Nhưng nhà mẹ đẻ của Phạm nương tử cũng là nhà của nàng, tức là hai thôn khác nhau.”

Đại Sơn thận trọng nói: “Ta thấy nên cho người đến cả hai thôn để tìm kiếm.”

Dù Phạm nương tử gặp chuyện không phải điều ai mong muốn, nhưng lời Vân Sương rất đúng — đó là hướng tìm kiếm thiết thực nhất hiện tại.

Dương Nguyên Nhất cắn răng: “Được, nhóm tìm Phạm nương tử lập tức đến hai thôn — thôn Thạch Kiều (nhà chồng) và thôn Phạm gia (nhà mẹ đẻ) — tập trung tìm kiếm quanh khu vực đó!”

Sau khi phân công xong, các bổ khoái tỏa đi hành động.

Phạm nương tử sống ở thôn Thạch Kiều, còn nhà mẹ đẻ ở thôn Phạm gia — cả hai thôn này đều nằm ở vùng ven huyện Sơn Dương.

Dương Nguyên Nhất phụ trách tổ đi thôn Thạch Kiều, còn Vân Sương thì chọn đi cùng tổ này.

Vùng nông thôn huyện Sơn Dương chỉ có tổng cộng sáu thôn, hôm nay một ngày, Vân Sương gần như đã đi hết.

Khi tới thôn Thạch Kiều, nàng mới phát hiện — nơi đây không xa thôn Đồng Hóa, chỉ cách nhau có một dãy đất!

“Đồng Hóa, Thạch Kiều và Phạm gia — vốn là ba thôn liền kề nhau.”

Dương Nguyên Nhất nhìn ra vẻ nghi hoặc của nàng, vừa tìm kiếm quanh rừng gần thôn Thạch Kiều vừa nói: “Nói ra nàng có thể không nhận ra đường — nhưng trang trại Tào gia cũng ở gần đây.”

Vân Sương sững sờ.

Dương Nguyên Nhất chỉ tay về hướng đông bắc: “Theo hướng này đi, xe ngựa chạy chừng hai khắc là tới Tào gia.”

Trong lòng Vân Sương, bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ — mơ hồ nhưng lại không thể phớt lờ.

Đồng Hóa, Thạch Kiều, Phạm gia, Tào gia…

Nàng thầm lặp lại những cái tên đó trong đầu.

Phạm nương tử mất tích sáng nay…

Đúng lúc tâm trí Vân Sương còn đang rối bời bởi những liên tưởng mơ hồ, một giọng nam từ xa vang lên: “Nguyên Nhất ca! Tìm thấy huynh rồi!”

Dương Nguyên Nhất sững người, định thần nhìn lại, hóa ra là Đại Kim — người hắn để lại trạm dịch để chờ tin tức.

Hắn vội vã tìm đến tận đây, chắc chắn là có tin tức khẩn cấp không thể chậm trễ.

Dương Nguyên Nhất vội bước nhanh tới đón, vừa gặp đã hỏi ngay: “Có tin gì về Phạm nương tử sao?”

Đại Kim khựng lại, rồi lắc đầu: “Không phải, nhưng… là một chuyện rất quan trọng khác! Vừa rồi có người đến nha môn tìm Đinh huyện lệnh, nói là biết chuyện vụ án hai mươi năm trước, hơn nữa kẻ gây án năm đó là người cùng thôn với hắn!”

Cả nhóm sững sờ.

Dương Nguyên Nhất lập tức ra hiệu cho các bộ khoái tiếp tục tìm kiếm trong rừng, còn mình cùng Vân Sương và Đại Kim tách ra, hỏi gấp: “Người đó… có quen biết hung thủ năm xưa không?”

“Dĩ nhiên là quen!”

Đại Kim nói: “Người đến là một vị lang quân hơn bốn mươi tuổi, họ Trịnh, hiện sống trong huyện thành. Hắn kể trước kia là dân thôn Hoài An, một thôn toàn nông hộ, giống như thôn Đồng Hóa bây giờ vậy.

Nhưng sau đại họa hai mươi năm trước, thôn Hoài An chết quá nửa, khi triều đình tái thiết Hạ châu, thôn này cùng mấy thôn khác gộp lại thành một — chính là thôn Đồng Hóa hiện tại.

Hung thủ của vụ án năm xưa, chính là người họ Hồ, từ thôn Hoài An đó.

Nhà họ Hồ bề ngoài trông chẳng khác gì nông hộ bình thường, cha mẹ của Hồ Lực chỉ có một con trai. Nhưng lớn lên, Hồ Lực mãi không chịu lấy vợ, điều này khiến dân làng thấy kỳ quái.

Trịnh lang quân kể rằng hắn và Hồ Lực cùng lứa, nên ấn tượng rất sâu. Hồi đó hắn đã thành thân, có hai đứa con rồi, mà Hồ Lực vẫn độc thân.

Dần dần trong làng bắt đầu có lời đồn, mà nhà họ Hồ thì ngày càng ủ rũ, hàng xóm cũng thường nghe tiếng cãi vã, đập phá từ trong nhà. Cuối cùng, năm 24 tuổi, Hồ Lực cưới một cô nương họ Chung từ làng bên.

Chung nương tử tuy có nhan sắc, nhưng tính khí rất chanh chua, nhiều nam nhân vừa yêu vừa sợ. Vì vậy đến gần 20 tuổi nàng mới lấy chồng.

Ai cũng nghĩ nhà họ Hồ từ đó sẽ êm ấm, nào ngờ Chung nương tử thường xuyên cãi nhau với Hồ Lực, thậm chí trước mặt người ngoài công khai chê bai chồng bất lực. Dần dần, làng xóm cũng xì xào rằng Chung nương tử dan díu với đàn ông khác trong làng, còn chê cười Hồ Lực là ‘thiên hoạn’…”

Thiên hoạn?!

Sắc mặt Dương Nguyên Nhất và Vân Sương lập tức trở nên nặng nề.

Trong đầu họ, đồng thời lóe lên cái tên Tào Tứ Lang — kẻ mà dân gian cũng đồn rằng là “trời sinh bất năng”.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 67: Khả Năng Không Thể Tin Nổi


Đại Kim hít sâu một hơi, tiếp tục kể: “Cho đến một ngày, có một tẩu tử sống cạnh nhà họ Hồ định đem kim chỉ trả lại cho mẫu thân của Hồ Lực. Khi đến nơi, bà ấy gọi cửa mãi mà không ai trả lời. Lạ ở chỗ, cánh cửa chỉ khép hờ, bà ấy chần chừ một lát rồi đẩy cửa bước vào.

Nhà bếp nằm ở tiền viện, vừa bước vào, bà liền thấy bếp còn đang cháy, cho rằng mẫu thân của Hồ Lực vẫn còn ở nhà, liền đi thẳng đến phòng khách.

Kiểu nhà họ Hồ là loại nhà nông thường thấy, trong phòng khách có hai gian ở hai bên.

Vừa bước vào khách sảnh, bà tẩu ấy lập tức ngửi thấy mùi tanh nồng của máu. Theo bản năng bà quay đầu nhìn — và cảnh tượng trước mặt khiến bà ta chân nhũn như bún, ngã ngồi tại chỗ.

Chỉ thấy trên chiếc giường trong phòng ngủ của phu thê Hồ Lực ở phía bên phải, máu đỏ thẫm trải khắp. Máu loang xuống sàn, nhuộm thành một vệt đỏ sẫm dài đáng sợ.

Trên giường, Chung nương tử nằm ngửa, đầu rủ xuống mép giường, đôi mắt trợn trừng, vô hồn nhìn ra ngoài — thi thể đã cứng lạnh.”

Vân Sương mím môi, chậm rãi nói: “Chung nương tử… bị móc tim, đúng không?”

Đại Kim gật đầu: “Không chỉ bị móc tim, mà… hạ thể của nàng ta cũng có nhiều vết đâm rách — giống như thi thể của hai nạn nhân gần đây.

Nhưng theo lời Trịnh lang quân, vết thương của Chung nương tử kém xa so với hai vụ án hiện tại. Nàng ta gần như bị xẻ toang nửa ngực, phần xương trước tim bị đập, cắt, bẻ — đủ dấu vết cho thấy hung thủ lúc đó chưa biết cách lấy tim, còn mò mẫm, thử nghiệm đủ kiểu.

Toàn bộ thi thể bị giày vò đến mức không còn hình dạng!”

Dương Nguyên Nhất nghiến răng: “Hung thủ là ai? Là… phu quân của nàng ta sao?!”

Không ngờ, Đại Kim lại lắc đầu: “Không phải. Trịnh lang quân nói, người tẩu tử kia khi phát hiện thi thể cũng nhìn thấy mẫu thân của Hồ Lực đang ngồi dưới đất cạnh giường, vẻ mặt tuyệt vọng, toàn thân dính đầy máu.

Về sau, bà ta tự thú với nha môn rằng chính mình giết con dâu — vì nàng không giữ bổn phận, làm nhục con trai bà, khiến hắn sống trong đau khổ.”

Vân Sương và Dương Nguyên Nhất đều sững người.

Hung thủ lại là… mẹ chồng?

Dương Nguyên Nhất lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… chúng ta đã sai từ đầu? Hung thủ hiện tại… cũng là một nữ nhân?”

Bởi lẽ hạ thể của các nạn nhân đều bị tổn thương, mọi người theo bản năng cho rằng hung thủ là nam giới.

Nhưng thực tế là, thi thể không hề có dấu vết t*nh d*ch, nếu hung thủ là nữ, thì điểm này lại rất hợp lý.

Đại Kim nói tiếp: “Ban đầu Đinh huyện lệnh cũng nghi ngờ, liệu có phải mẫu thân của Hồ Lực vẫn còn sống, ẩn náu đâu đó, rồi gần đây lại xuất hiện gây án?

Nhưng Trịnh lang quân khẳng định, bà ta đã chết từ hai mươi năm trước! Bị bắt về nha môn đêm đó là tự vẫn!

Hắn nhớ rõ vì ngay sau đó không lâu, bọn Kim Mông tấn công Hạ châu, thời điểm này hắn nhớ rất rõ, không thể sai được!”

Hung thủ năm xưa… đã tự sát?!

Vậy hung thủ hiện nay là ai?

Tại sao lại cố tình bắt chước cách giết người năm ấy? Và làm sao hắn biết được chi tiết vụ án?

Dương Nguyên Nhất nhíu mày thật sâu, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chẳng lẽ hung thủ hiện tại… cũng từng là người của thôn Hoài An như Trịnh lang quân?”

Chỉ có người từng sống sót ở thôn Hoài An, mới biết rành mạch từng chi tiết vụ án năm xưa đến vậy.

Đại Kim lắc đầu: “Không rõ. Trịnh lang quân nói, sau nạn lớn năm đó, thôn Hoài An chỉ còn chưa đầy mười người sống sót, còn lại đều chết, hoặc mất tích — bao gồm cả Hồ Lực và cha hắn.

Từ đó về sau, Trịnh lang quân chưa từng gặp lại bất kỳ ai của nhà họ Hồ, cũng không nghe nói gì nữa.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày càng chặt, im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Được, ta đã hiểu tình hình. Ngoài ra, ngươi còn tin tức nào khác không?”

Đại Kim lắc đầu, nói không còn. Dương Nguyên Nhất liền để hắn quay lại trạm dịch tiếp tục trực canh.

Sau khi Đại Kim rời đi, Dương Nguyên Nhất đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm rất lâu.

Tuy họ đã làm rõ vụ án hai mươi năm trước, nhưng cho đến lúc này, những thông tin ấy vẫn chưa thể giúp phá vụ án hiện tại.

Lúc này, việc quan trọng nhất vẫn là tìm được Phạm nương tử.

Dương Nguyên Nhất vừa nghĩ đến đó, định quay lại tiếp tục tìm kiếm, quay đầu nhìn thì thấy Vân Sương vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt cụp xuống, dáng vẻ như đang chìm trong suy tư sâu sắc.

Hắn hơi sững người, khẽ hỏi: “Vân nương tử, chẳng lẽ nàng nghĩ ra điều gì rồi?”

Vân Sương ngẩng đầu nhìn hắn — quả thật, nàng vừa nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng… vẫn còn vài điều cần xác nhận.

Nàng hé môi, định nói thì đột nhiên ở đằng xa, vang lên tiếng của Đại Sơn, như đang cố đè nén điều gì đó: “Vân nương tử! Nguyên Nhất ca! Chúng ta… chúng ta tìm thấy thi thể của Phạm nương tử rồi!”

Hai người tim thắt lại, quay ngoắt đầu nhìn thì thấy Đại Sơn đang chạy nhanh tới, trong tay cầm một bó đuốc — ánh lửa phập phồng theo từng bước chân gấp gáp, soi rõ khuôn mặt nặng nề đầy tức giận và bi thương của hắn.

Phạm nương tử cuối cùng cũng đã gặp nạn.

Khi Đại Sơn chạy đến gần, chưa kịp đứng vững, Dương Nguyên Nhất đã hỏi: “Thi thể ở đâu?!”

Đại Sơn trầm giọng: “Chúng ta tìm thấy thi thể của nàng ở sau một tảng đá lớn trong rừng sâu, ta đã để A Sảng ở đó trông coi.”

“Rất tốt.”

Dương Nguyên Nhất lập tức nói: “Đại Kim vừa mới rời đi không lâu, ngươi đuổi theo chắc vẫn kịp. Bảo hắn lập tức về nha môn báo cho Đinh huyện lệnh, mang theo Tôn ngỗ tác đến hiện trường.

Ngươi thì đến báo tin cho thân nhân của Phạm nương tử, rồi gọi Tiểu Bàn và nhóm ở thôn Phạm gia dừng tìm kiếm, đến thẳng hiện trường.”

Tiểu Bàn phụ trách phía thôn Phạm gia — nhà mẹ đẻ của nạn nhân.

Đại Sơn vừa đáp lời, định đi thì Vân Sương đột ngột gọi hắn lại: “Chờ một chút, Lý lang quân — làm phiền huynh mang theo một người nữa đến đây.”

Khi nàng nói ra cái tên đó, Đại Sơn và Dương Nguyên Nhất đều biến sắc.

Nhưng lúc này không phải là lúc để chất vấn, Đại Sơn gật đầu rồi quay người đi ngay.

Trên đường tiến đến chỗ thi thể Phạm nương tử, cuối cùng Dương Nguyên Nhất cũng không nhịn được, hỏi: “Vân nương tử, tại sao nàng lại bảo mang người đó đến? Chẳng lẽ… người đó cũng có liên quan đến vụ án này?”

Vân Sương chỉ khẽ mỉm cười: “Dù hiện tại chỉ là ta phỏng đoán, nhưng… xác suất sai rất thấp.”

Thi thể Phạm nương tử, giống hệt như khi Liễu Phái Nhi được phát hiện ngày hôm qua.

A Sảng thấy họ tới, không nhịn được nghiến răng: “Tên súc sinh đó, hai ngày liên tiếp giết hai mạng người! Hắn thật sự không coi chúng ta ra gì!”

Vân Sương lặng lẽ nhìn thi thể Phạm nương tử — không nói gì.

Hung thủ không phải là không coi họ ra gì.

Mà là — một khi sát niệm trong hắn đã trỗi dậy, lấn át lý trí, thì cũng là lúc hắn không còn đường quay lại nữa.

Lúc này, trên đời… e rằng không còn ai có thể ngăn được hắn nữa.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 68: Vấn Đề Nhân Phẩm


Vân Sương cùng mọi người không đợi lâu, Tiểu Bàn và nhóm người đã tới, phía sau họ còn có người thân bên ngoại và bên chồng của Phạm nương tử.

Vân Sương lập tức liếc mắt nhìn qua, Đại Sơn không ở đó, người nàng bảo hắn đưa tới cũng không thấy đâu.

Không rõ là chưa tìm được người, hay đã xảy ra chuyện gì.

Mẫu thân của Phạm nương tử vừa thấy thi thể con gái liền gào lên một tiếng thảm thiết, ngất lịm ngay tại chỗ.

Phu quân của nàng — Ngô Vĩ, thì lao tới, gào khóc thảm thiết: “Vãn Nương! Vãn Nương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Sao nàng lại thành ra thế này…”

“Ngô Vĩ, ngươi còn mặt mũi khóc sao?!”

Một người đàn ông to khỏe, khoảng ba mươi tuổi lập tức bước lên, giận đến mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu ngươi chịu đi cùng muội muội ta về nhà hôm qua, thì sao lại ra nông nỗi này?!

Muội muội ta hôm qua năn nỉ ngươi đi cùng, lần này nàng ấy về nhà là vì phụ thân ta trật lưng lúc thu hoạch, ngươi là con rể, lẽ ra phải về phụ một tay!

Muội muội ta còn kể với ngươi rằng gần đây liên tục có án mạng với các cô nương trẻ, nàng rất sợ. Vậy mà ngươi đã nói gì?

Ngươi nói — bị giết toàn là gái trẻ đẹp chưa lấy chồng, còn nàng đã lấy chồng rồi, thành đàn bà xấu xí, làm gì lọt vào mắt hung thủ?!”

Lời lẽ như thế còn gọi là người?!

Mọi người đều trố mắt nhìn Ngô Vĩ bằng ánh mắt oán trách, khinh thường.

Ngô Vĩ tái mặt, lắp bắp: “Ta… chỉ là nói đùa với nàng thôi! Các người tưởng ta không muốn đi cùng nàng sao? Nhà đang mùa thu hoạch, bận không rời ra được…”

“Ngươi còn giả vờ giả vịt gì nữa!”

Huynh trưởng của Phạm nương tử rống lên đau đớn: “Muội ta đã kể với ta hết rồi! Nhà ngươi chẳng qua là ghét muội ta sinh hai đứa con gái liên tiếp, không sinh được con trai nên cố tình đối xử lạnh nhạt với nàng!

Muội ta sinh liền hai lần, lần thứ hai còn khó sinh, đến nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Vậy mà vừa hết cữ, các ngươi đã ép nàng sinh lần ba, còn nói bóng gió là số nàng không sinh được con trai!

Muội ta muốn nghỉ dưỡng vài năm rồi mới sinh, mẫu thân ngươi thì chỉ thẳng vào mặt nàng mà mắng: ‘Không sinh thì có khối đứa chịu sinh thay!’

Hồi đó chúng ta đúng là mù mắt, thấy ngươi một mực thành tâm, hứa suốt đời không phụ muội ta, nên mới gả cho nhà ngươi. Kết quả thì sao?!”

Chưa dứt lời, một phụ nhân nhỏ thó, khô héo đột ngột lao ra, chống nạnh, chỉ tay chửi rát mặt: “Họ Phạm kia, ngươi còn có mặt mũi nói?! Cứ làm như gả muội ngươi sang nhà ta là nhà ngươi ban ơn lắm ấy!

Nói trắng ra, chẳng qua là do nhà ta cho sính lễ cao nhất! Không thì còn lâu mới gả!

Hừ! Đáng lẽ người phải hối hận là nhà ta mới đúng! Mất bao nhiêu bạc, cưới về một con đàn bà chỉ biết đẻ con gái, lại còn ngang ngạnh không biết thân biết phận! Ai chẳng thấy nàng lén lút qua lại với mấy gã đàn ông trong thôn?

Ta không đuổi nàng ra khỏi cửa là đã từ bi lắm rồi, đến bà Quan Âm trên trời cũng phải cảm động mà rơi lệ ấy chứ!

Tất cả là lỗi của mụ mối chết tiệt năm đó, tâng bốc nàng lên tận trời, khiến con trai ta vừa nhìn đã mê mệt, cứ khăng khăng đòi cưới nàng! Chứ ta đời nào để một mặt hồ ly như thế bước vào cửa nhà ta…”

Chưa kịp nói hết, thì trong bụi cây gần đó, bỗng vang lên tiếng xào xạc của lá cây bị chà đạp!

— Có người ở gần đó?!

Rõ ràng đó là âm thanh do ai đó giẫm lên bụi cây, không cẩn thận làm phát ra tiếng động!

Ánh mắt Dương Nguyên Nhất sắc lạnh, lập tức quát lớn: “Ai đó?”

Ngay lập tức, một bóng người từ sau một thân cây lớn vụt chạy ra, như thỏ bị hoảng sợ, lao thẳng về phía xa.

Chưa đợi Dương Nguyên Nhất ra lệnh, Tiểu Bàn và A Sảng đã quát lớn “Không được chạy!” rồi đuổi theo!

Một kẻ bình thường sao có thể thoát khỏi những bộ khoái được huấn luyện bài bản? Chưa đầy mấy chục bước, A Sảng đã nhảy lên vồ như hổ đói, đè gục bóng đen đó xuống đất. Nhìn rõ mặt kẻ dưới thân mình, hắn trợn to mắt không dám tin, buột miệng: “Khang tú tài?!”

Không phải là kẻ họ đang khổ sở tìm kiếm — Khang tú tài — thì còn là ai nữa!

Sắc mặt Khang tú tài trắng bệch, giọng lắp bắp cầu xin: “Đừng… đừng bắt ta! Ta không phải hung thủ! Ta không biết gì cả!”

Dương Nguyên Nhất cũng vô cùng kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Dẫn hắn lại đây!”

Khang tú tài bị áp giải tới, vẫn không ngừng thanh minh: “Ta… ta thực sự không phải hung thủ! Vừa rồi thấy chỗ này có ánh lửa, tưởng là Phạm nương tử ở đây nên mới tới xem thử thôi…”

“Hay quá nhỉ!”

Mẫu thân của Ngô Vĩ lập tức gào lên: “Hóa ra là tình nhân của con tiện nhân kia! Hẹn nhau ra đây vụng trộm không thành! Ta biết mà, cái thứ đàn bà đấy chẳng ra gì, từ lâu đã lén lút với nam tử khắp thôn!”

Khang tú tài mặt càng tái hơn. Nhưng lúc này, muốn giữ thanh danh, hắn chỉ có thể đẩy hết tội cho người phụ nữ đã chết.

Hắn hé miệng, định đổ vấy mọi chuyện lên Phạm nương tử thì một giọng nữ lạnh lùng đột ngột vang lên từ đằng xa — là Vân Sương, vẫn đội khăn che mặt:

“Khang tú tài, đàn ông phong lưu thì có lúc được người ta truyền miệng khen ngợi, nhưng nói dối, thì đó là vấn đề nhân phẩm.

Nếu vì lời nói dối của ngươi khiến việc phá án bị cản trở, nha môn chỉ cần trình báo lên châu phủ, ta không biết năm sau ngươi có còn đủ tư cách thi hương không nữa…”

Vân Sương cố ý nói thật chậm rãi, điềm tĩnh, nhưng Khang tú tài càng nghe càng toát mồ hôi lạnh, chưa đợi nàng dứt câu đã kêu to như van xin: “Ta… ta nói! Ta sẵn sàng khai hết!”

“Phạm nương tử hồi chưa xuất giá là mỹ nhân nổi tiếng trong vùng, năm đó ta cũng từng thầm mến nàng, còn làm thơ tặng nàng. Nhưng nàng không nhận, nói là nam nữ thụ thụ bất thân…

Về sau nàng lấy chồng, ta cũng chôn giấu tình cảm ấy.

Không ngờ sáng nay, ta đang đi dạo trong rừng gần nhà thì tình cờ gặp nàng, đứng một mình thất thần, mắt hoe đỏ như vừa khóc. Ta mới tiến đến hỏi han.

Lúc đầu nàng không muốn trò chuyện, nhưng chắc vì quá buồn, nên dần dần trút bầu tâm sự. Nàng nói không muốn về nhà chồng, nên mới tới rừng tĩnh tâm một lát trước khi quay lại.”

Khu rừng Khang tú tài nói chính là khoảng rừng giữa Đồng Hóa và Thạch Kiều. Phạm nương tử vì tâm trạng rối bời, đến gần Thạch Kiều rồi nhưng chưa về ngay, mà đánh xe đi dạo trong rừng một lúc.

Lời khai này… nghe ra cũng có lý.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 69: Bí mật hắn che giấu


Khang tú tài run rẩy nói tiếp:

“Chuyện đó… dù sao cũng là nữ tử mà ta từng thầm mến, ta nào nỡ thấy nàng đau khổ đến thế, nên mới chủ động nói rằng, nếu nàng có điều gì phiền muộn, có thể nói với ta.”

Phạm nương tử lúc này mới lặng lẽ thổ lộ vài điều cùng ta. Hai chúng ta ở bên nhau, ta… ta khó tránh khỏi lòng dạ xao động. Huống hồ mỹ nhân dung nhan cô tịch, lệ đẫm bên rèm, tựa như cành lê mang mưa xuân, nàng nói rồi lại nói, ta… ta không kìm được muốn ôm nàng vào lòng mà an ủi, nào ngờ lại dọa đến nàng…”

Vân Sương không nhịn được cười lạnh, giọng lẫm liệt:

“Ồ? Chỉ là dọa đến nàng thôi sao?”

Rõ ràng chỉ là một nữ tử dáng người mảnh khảnh, vậy mà lời nàng nói khiến Khang tú tài thoáng rùng mình, cắn răng trong âm thầm:

“Ta… ta thừa nhận, hành động của ta lúc ấy có phần đường đột. Phạm nương tử lập tức đẩy ta ra, còn… còn mắng ta, rồi vội vàng bỏ chạy.”

Vân Sương thầm hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi:

“Vậy thì ngươi giờ vì sao lại ở đây? Chiều nay ngươi đánh xe ra ngoài, chẳng phải là định đi tìm Phạm nương tử sao?”

Dù nữ tử kia có đội mũ trùm màn, Khang tú tài vẫn cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu tâm can, nhất thời ngượng ngùng.

Hắn lại cắn răng, đáp:

“Đúng vậy, ta rời nhà là để tìm Phạm nương tử… ta… ta chỉ là lo lắng cho nàng thôi! Ban đầu ta nghĩ, nếu có thể xác nhận nàng bình an trở về nhà chồng, ta sẽ quay về. Nhưng khi đến nhà họ Ngô, lại nghe người trong nhà nói Phạm nương tử vẫn chưa trở lại. Trời đã khuya, chẳng rõ nàng đi đâu…”

Buổi sáng, Đại Sơn bọn họ đã chặn hỏi hắn một hồi, sau đó khi hắn quay lại nhà họ Ngô, hẳn là nhà kia đã đi báo quan.

Khang tú tài tiếp tục:

“Ta nghĩ, có lẽ Phạm nương tử không muốn về nhà chồng, nên mới lang thang bên ngoài. Ta thật sự lo lắng, vì vậy cứ quanh quẩn tìm kiếm ở gần đây. Đến khi trời tối, vốn đã định từ bỏ, nào ngờ lại thấy ánh lửa lập lòe phía xa, nên mới… mới đến xem.”

Hắn vẫn còn đang tự tô vẽ bản thân, rằng mình không từ bỏ vì lo lắng. Nhưng kỳ thực, chỉ e là vì thấy Phạm nương tử đang lúc tổn thương, là cơ hội tốt để hắn chen chân vào, nên mới dốc sức tìm cho bằng được!

Chúng nhân trong huyện nha lập tức đồng loạt nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Một giọng nữ the thé khàn khàn bất chợt phá tan sự yên lặng:

“Ngươi giả vờ vô tội gì chứ! Nếu không có gì mờ ám với con tiện nhân kia, sao lại tốn công tìm nàng ta! Ai biết được có phải ngươi tư thông rồi mâu thuẫn, mới ra tay sát hại nàng không…”

“Ta không có!”

Khang tú tài lập tức bật dậy, giận dữ trừng mắt nhìn mẫu thân của Ngô Vĩ:

“Chiều nay ta căn bản chưa hề gặp Phạm nương tử! Sao có thể giết nàng được!

Sáng nay, Phạm nương tử đã nhiều lần than thở với ta rằng người nhà chồng đối xử tệ bạc, nàng cảm thấy chẳng ai thích nàng cả. Chính vì thế, ta mới nghi ngờ chính bà – con mụ già độc ác này – đã thông đồng với người khác giết nàng…”

“Ngươi!”

Mẫu thân Ngô Vĩ tức đến nỗi tóc như dựng đứng lên.

Thấy cuộc đối thoại vô nghĩa này sắp kéo dài mãi, Vân Sương lập tức đứng ra, lạnh lùng cất lời:

“Kẻ giết người không phải là Khang tú tài, càng không phải ai trong số các ngươi đang đứng đây.”

Mẫu thân Ngô Vĩ lập tức trợn mắt trừng nàng:

“Ngươi là ai mà dám nói thế…”

Vân Sương không thèm liếc bà ta lấy một cái, chỉ nhìn về phía huynh trưởng của Phạm nương tử:

“Phạm lang quân, ta muốn hỏi huynh một điều – năm xưa người làm mối cho nhà họ Ngô đến cầu thân, có phải họ Cổ không?”

Phạm lang quân sững người, vô thức đáp:

“Sao cô nương lại biết?”

Mọi người khác cũng nhìn Vân Sương đầy kinh ngạc.

Bọn họ hình như chưa từng nhắc đến tên bà mối kia thì phải?

Vân Sương chỉ nhàn nhạt mỉm cười, rồi chuyển ánh mắt sang Khang tú tài:

“Khang tú tài, ta lại muốn hỏi ngươi – năm xưa người làm mối cho ngươi và Tằng nương tử định thân, có phải cũng là Cổ nương tử?”

Khang tú tài ngẩn người, lắp bắp:

“Phải, đúng là bà ấy. Bà ấy ở cùng thôn với nhà ta – thôn Đồng Hóa, là bà mối nổi danh nhất vùng, nên mẫu thân ta mới tìm đến bà ấy…”

“Nếu đã ở cùng một thôn, hẳn ngươi rất quen thuộc với bà ta.”

Ánh mắt Vân Sương càng lúc càng sâu:

“Tên của Cổ nương tử, trong đó có phải có chữ ‘Nguyệt’?”

Dương Nguyên Nhất lập tức trợn tròn mắt.

Cổ cộng với Nguyệt, chẳng phải là chữ Hồ sao?!

Chẳng lẽ… Vân cô nương cho rằng Cổ nương tử là kẻ sống sót còn lại của nhà họ Hồ năm xưa?

Khang tú tài cũng vô cùng kinh ngạc, gật đầu liên hồi:

“Đúng vậy! Cô… cô làm sao biết được? Ta từng nghe mẫu thân nói, tên đầy đủ của Cổ nương tử là Cổ Nguyệt Lệ, người quen thân đều gọi bà là Lệ nương…”

Cổ Nguyệt Lệ!

Ánh mắt Dương Nguyên Nhất tràn đầy vẻ khó tin.

Hồ Lực!

Nhưng… nhưng rõ ràng Hồ Lực là một nam nhân kia mà!

Vân Sương lại nhẹ giọng nói tiếp:

“Ta đã nhiều lần gặp Cổ nương tử, lần nào cũng thấy bà mặc áo cổ cao, tay cầm một chiếc quạt nhỏ. Dù hiện tại đã vào đầu thu, bà ta vẫn như thế. Trước đây, bà ấy cũng thường ăn mặc như vậy sao?”

Khang tú tài lại gật đầu:

“Đúng! Trong trí nhớ của ta, Cổ nương tử luôn mặc áo cổ cao, nhưng bà lại sợ nóng, vì thế trên tay luôn cầm một chiếc quạt nhỏ, mãi đến tận cuối thu – khi tiết trời đã rất lạnh – chiếc quạt ấy mới biến mất khỏi tay bà.

Trước kia từng có người trong thôn tò mò hỏi bà, rằng đã sợ nóng như vậy sao còn mặc áo cổ cao giữa trời hè, Cổ nương tử nói, cổ bà có một vết sẹo xấu xí, nên mới mặc áo cổ cao để che đi…”

Dương Nguyên Nhất bất chợt hít sâu một hơi, trầm giọng nói:

“Thứ bà ta muốn che, e rằng không phải cái gọi là vết sẹo kia.”

Mọi người đều ngẩn người nhìn hắn, Tiểu Bàn thì nhanh miệng buột ra luôn:

“Vậy bà ta muốn che cái gì?!”

“Hắn muốn che là đặc điểm của một nam nhân — yết hầu.”

Vân Sương điềm tĩnh nói tiếp:

“Hành vi kỳ lạ của Cổ nương tử chỉ vì một điều — bà ta thực ra là nam nhân! Dáng người bà ta cao lớn, nhưng trên đời này cũng không thiếu nữ tử thân hình cao lớn, chuyện này vẫn còn dễ giải thích. Còn giọng nói khàn khàn, thì dùng vài cách khiến giọng mình khàn đi cũng không khó, nên người ngoài khó nhận ra điểm đáng ngờ. Duy chỉ có yết hầu là không thể che giấu hoàn toàn!

Nếu ta đoán không sai, trong nhà Cổ nương tử chắc chỉ có một mình bà ta, không còn ai khác đúng không?”

Lời này rõ ràng đã đảo lộn toàn bộ nhận thức của mọi người.

Ngay cả Khang tú tài cũng phải mất một lúc mới lắp bắp nói được:

“Quả… quả thật… Cổ nương tử vốn không phải người của thôn Đồng Hóa, là mười lăm năm trước gả vào đây. Lúc đó bà gả cho một góa phu họ Cao trong thôn ta.

Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn, người góa phu ấy vì uống quá nhiều rượu trong tiệc cưới mà vô tình ngã xuống giếng trong nhà, mất mạng.

Từ đó về sau, trong nhà ấy… chỉ còn lại một mình Cổ nương tử…”

Khi ấy Cổ nương tử còn rất trẻ, hoàn toàn có thể tái giá, nhưng bà lại nói rằng, kiếp này bà đã một lòng một dạ với người phu quân xấu số ấy, nguyện thủ tiết suốt đời.

Thành thật mà nói, khi cả thôn đều ngưỡng mộ đức hạnh thủ tiết của Cổ nương tử, cảm động vì tấm lòng son sắt của bà, thì Khang tú tài lại không tài nào hiểu nổi.

Bởi lẽ, bà ta vừa mới cưới vào, đêm đầu tiên đã xảy ra chuyện, thậm chí chưa từng chung chăn gối với phu quân kia, thì làm gì có tình cảm sâu đậm đến mức nguyện sống một đời góa bụa?

Giờ đây, tất cả mọi chuyện – kể cả việc người phu quân xấu số kia xảy ra chuyện ngay đêm tân hôn – đều khiến người ta lạnh sống lưng!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back