Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mẫu Thân Ta Là Thần Thám

Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 50: Sự dịu dàng của Giang tổng binh


Tất cả những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn về phía tiểu nha đầu nhỏ bé kia.

Giang tổng binh là ai chứ? Ở Hạ châu này, ngài ấy chẳng khác nào cây cột chống trời, là trụ cột trấn giữ một phương! Mọi người không đến mức sợ ngài ấy, nhưng đều kính trọng, ngưỡng mộ, không dám mạo phạm, trong lòng họ, ngài ấy là đại anh hùng, là thần nhân giữa trần thế!

Chớ nói đến chuyện giống như tiểu nữ oa kia vẫy tay gọi Giang tổng binh, bọn họ ngay cả dám nhìn thẳng vào ngài ấy cũng không dám, lúc nào cũng giữ vẻ cung kính, dè dặt.

May mà người làm chuyện này là tiểu nha đầu Vân Y, trẻ con thì người ta vẫn khoan dung hơn, nếu đổi lại là người khác, chỉ e đã bị ánh mắt của dân chúng quanh đó g**t ch*t tại chỗ.

Vân Sương vừa kinh ngạc qua đi, lập tức định bước lên bế con gái trở về.

Nhưng không ngờ, Giang Tiếu đột nhiên kéo mạnh dây cương, dừng ngựa ngay bên cạnh Vân Y.

Ngô Khởi đi theo sau Giang Tiếu nhìn kỹ, không khỏi nở nụ cười – tiểu nha đầu này sao lại ở đây?

Hắn từng nghe Nghiêm Phương kể, vụ án nhà họ La trước kia cũng là do vị Vân nương tử thần kỳ kia giúp giải quyết. Chỉ tiếc sau đó nhà họ La lại rêu rao rằng vì La nương tử và Phạm lang quân đều xảy ra chuyện, nên phần thưởng một ngàn lượng bạc mà họ từng hứa cho người tìm ra La nương tử không thể trao nữa.

Người ngoài không biết ai là người đã tìm thấy La nương tử, nhưng bọn họ thì biết rõ! Trong lòng không khỏi tiếc nuối. Dù sao Vân nương tử đã tìm được người, nhưng chính nàng cũng là người đưa La nương tử vào ngục, nhà họ La không chịu giao bạc, cũng có thể hiểu được.

Nghiêm Phương đã không nhịn được há to miệng định gọi tên đứa trẻ, nhưng Giang Tiếu đã sớm xoay người xuống ngựa. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của bao người, hắn đi thẳng đến trước mặt Vân Y, quỳ một gối xuống, cúi mình ngang tầm mắt với bé, giọng nói dịu hơn thường lệ vài phần: “Sao vậy?”

Đám người xung quanh lập tức càng thêm kinh hãi.

Giang tổng binh không chỉ đáp lại tiếng gọi của đứa nhỏ, lại còn… lại còn hạ mình, ân cần cúi xuống nói chuyện cùng bé!

Lần đầu tiên họ biết được — Giang tổng binh lại có thể dịu dàng như vậy với trẻ con!

Thế này thì sau này bọn họ còn lấy gì để hù dọa lũ trẻ nhà mình nữa đây!

Vân Y thì không hề hay biết người lớn đang nghĩ gì, đôi mắt to tròn long lanh nước, khuôn mặt đầy ấm ức.

Bé chỉ biết rằng lúc nãy bọn họ bị người khác bắt nạt, quả đơn bì của nương rõ ràng rất ngon, vậy mà tên xấu xa kia lại khiến các thúc thúc, thẩm thẩm bỏ đi hết, bao nhiêu công sức của bé và A huynh đều đổ sông đổ biển.

Rõ ràng… rõ ràng đồ ăn của nương rất ngon mà…

Bé muốn nói cho tổng binh thúc thúc biết những chuyện này, muốn nhờ thúc thúc giúp bắt tên xấu.

Tổng binh thúc thúc lợi hại như vậy, nhất định làm được!

Nhưng bao lời muốn nói đến miệng lại chỉ hóa thành một câu yếu ớt, ấm ức: “Tổng binh thúc thúc, quả đơn bì nương con làm thật sự rất ngon…”

Giang Tiếu hơi sững người, thật ra khi nãy còn ở đằng xa, hắn đã trông thấy tiểu nha đầu đứng bên đường, liền nhận ra nàng là ai, trong lòng lập tức cảnh giác.

Khoảnh khắc đó, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là — sao bé lại ở đây? Mẫu thân bé cũng ở gần đây sao? Bọn họ sao lại tới chỗ này?

Khi khoảng cách dần rút ngắn, hắn lập tức nhận ra đôi mắt đỏ hoe và nét ấm ức trên gương mặt bé, vì vậy khi bé giơ tay lên gọi lớn, hắn không chút do dự ghìm cương ngựa, bước đến bên bé.

Tất cả những hành động ấy, hoàn toàn là theo bản năng của hắn.

Giang Tiếu cúi đầu nhìn chiếc bát gỗ nhỏ trong vòng tay bé ôm chặt, rồi bỗng như có cảm ứng, ngẩng lên, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt lấy Vân Sương đang đứng phía sau đám đông.

Vân Sương khẽ giật mình, còn chưa kịp có phản ứng gì, người kia đã thu ánh mắt lại, thấp giọng hỏi: “Con và nương đang bán đồ ở đây sao?”

Vân Y lập tức gật gật đầu, cẩn thận đưa chiếc bát trong tay ra, hít hít mũi, nói: “Tổng binh thúc thúc, thúc có muốn nếm thử không? Quả đơn bì của nương con thật sự rất ngon đó!”

Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại kia, lập tức siết chặt trái tim của không ít người xung quanh.

Tiểu nha đầu này cứ gọi “Tổng binh thúc thúc” mãi, hóa ra là để mời ngài ấy nếm thử món ăn vặt nhà mình!

Không thể không nói, tiểu nha đầu này thật sự rất dũng cảm!

Mà những người vừa rồi chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra ở quầy nhỏ của Vân Sương, lại càng thấu hiểu rõ ràng nguyên nhân hành động của tiểu nha đầu này.

Nếu đổi lại là bọn họ, chắc chắn đã sớm tức đến phát điên, chuyện gì cũng có thể làm ra!

Chỉ là, tuy Giang tổng binh rất nể mặt tiểu nha đầu mà dừng ngựa, nhưng để ngài ấy ăn mấy món vặt mà chỉ phụ nhân và trẻ nhỏ yêu thích, chẳng phải quá làm khó người ta rồi sao?

Vân Y vẫn nâng chiếc bát gỗ nhỏ, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Giang Tiếu.

Giang Tiếu nhìn cô bé một lúc, rồi giơ tay lấy một miếng quả đơn bì trong bát, trong ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người, đưa lên miệng nếm thử, khẽ gật đầu nói: “Quả nhiên rất ngon.”

Gương mặt vốn ỉu xìu của Vân Y lập tức bừng sáng, phấn khích reo lên: “Đúng không, đúng không! Rất nhiều người ăn quả đơn bì của nương con rồi đều khen ngon đó! Có rất nhiều, rất nhiều thúc thúc, thẩm thẩm còn xếp hàng dài để mua nữa!”

Chỉ là… sau khi tên xấu xa kia xuất hiện, những người đó đều không muốn mua nữa.

Nghĩ đến đây, cái miệng nhỏ của Vân Y lại bất giác chu lên.

Giang Tiếu đã đứng dậy, vươn tay xoa đầu nàng, nói: “Gần đây ta cũng đang muốn ăn chút gì đó chua chua ngọt ngọt để khai vị, quầy của nương con ở đâu, ta đi mua một ít.”

Vân Y lập tức vui vẻ trở lại, vội vàng đưa tay ra nắm chặt lấy tay Giang Tiếu.

Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại, lành lạnh rơi vào lòng bàn tay hắn, Giang Tiếu hơi sững lại một chút.

Giây tiếp theo, hắn đã bị tiểu nha đầu dắt tay, kéo đi xuyên qua đám người.

Đám đông ngẩn ngơ như trong mộng, chỉ biết theo bản năng tránh đường, nhường lối cho Giang Tiếu bước qua.

Cứ như vậy, Giang Tiếu không gặp chút trở ngại nào, đi thẳng tới quầy nhỏ của Vân Sương, liếc mắt nhìn nàng đang đứng đó với vẻ mặt đầy khó xử, hỏi: “Mấy món vặt này bán bao nhiêu?”

Phối hợp với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc của hắn, lại khiến người ta có ảo giác — dường như hắn thật sự chỉ là một vị khách bình thường đến mua quà vặt vậy.

Vân Sương khẽ hít một hơi, bất đắc dĩ liếc tiểu nha đầu một cái đầy vui mừng, rồi mỉm cười nói: “Dân phụ bái kiến Giang tổng binh. Giang tổng binh thích ăn món quà vặt dân phụ làm, đó là vinh hạnh lớn lao của dân phụ. Giang tổng binh trấn thủ Hạ châu, bảo vệ gia quốc, che chở bình an cho dân, dân phụ sao có thể thu bạc của ngài? Mấy món vặt nhỏ mọn này, tổng binh cứ việc lấy dùng là được…”

Nào ngờ lời còn chưa dứt, người trước mặt đã trầm giọng cắt lời: “Nương tử buôn bán vất vả, ta sao có thể chiếm lợi từ chỗ nương tử được? Ngô Khởi.”

Ngô Khởi vẫn còn ngồi trên ngựa, như mộng tỉnh lại, vội vàng xoay người xuống ngựa, chạy tới hỏi: “Tổng binh có gì phân phó?”

“Ngươi tính xem, nếu muốn mua đủ cho toàn bộ binh sĩ cùng ta ra ngoài hôm nay, thì cần bao nhiêu? Để nương tử này tính kỹ giá cả, ngươi đưa bạc cho nàng.”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 51: Gắn Bó Phụ Tử


Ngô Khởi há miệng định nói, lại chẳng thể thốt nên lời bởi sự kinh ngạc cùng… cảm giác kỳ quái khó tả.

Tổng binh nhà mình giả vờ không quen biết Vân nương tử, điều ấy hắn ta còn hiểu được, xem như là để bảo vệ Vân nương tử, tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho nàng.

Nhưng Tổng binh đâu cần thiết phải thật sự mua đám quà vặt này chứ! Dù rằng Vân nương tử không nhận được ngàn lượng bạc thưởng thì quả là đáng thương, nhưng Tổng binh làm vậy chẳng khác gì tự chuốc lấy phiền phức!

Nếu sau này, bách tính khác đều cho rằng Tổng binh nhà hắn ta là người thân thiện dễ gần, rộng lượng bố thí, rồi từng người từng người học theo tiểu nha đầu kia mà kéo tới, vậy thì đúng là phiền toái lớn!

Tổng binh nếu thật muốn giúp Vân nương tử, kín đáo đưa thêm ít bạc là được rồi. Dù sao Vân nương tử cũng đã phá án nhà họ La, coi như giúp không ít cho vệ sở, chí ít cũng đảm bảo được khoản quyên góp hàng năm của La gia không bị gián đoạn, lại còn ép ra được gian tế Thường Tử Quân!

Thế nhưng, Tổng binh nhà mình xưa nay nói một là một, Ngô Khởi cũng chỉ có thể đáp một tiếng: “Dạ!”

Sau đó, hắn ta ước lượng sơ qua, liền hướng về phía Vân Sương nhe răng cười, “Vị nương tử này, làm phiền gói hết túi quả… quả sơn tra khô này, phải không? Tất cả bao lại cho ta, ta lấy hết!”

Thôi thì thôi vậy, Tổng binh đã mở đầu giúp người, hắn ta cũng lười phải tằn tiện tính toán như vậy nữa.

Mấy thứ quà vặt chẳng đáng là bao, một hai lượng thì làm sao đủ cho đám “trâu bò” trong quân ăn!

Cả bao to thế này, nhiều lắm cũng chỉ đủ để nhét kẽ răng thôi!

Vân Sương: “……”

Bên cạnh, Giang Tiếu chỉ liếc mắt nhìn nàng, không nói một lời, xem như mặc nhiên đồng ý.

Vân Sương chỉ còn cách gượng cười gật đầu, “Được, làm phiền Giang tổng binh đợi một chút.”

Tiểu nha đầu Vân Y vẫn đang nắm chặt tay Giang Tiếu thì lại càng phấn khích, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Tổng binh thúc thúc, thúc lợi hại thật đó! Mua một cái là mua nhiều như vậy! Nhưng quả sơn tra của nương con ngon lắm đó, thúc không mua nhiều hơn chắc chắn sẽ không đủ ăn đâu!”

Con nhóc này cũng xem như lanh lợi, đến lúc này rồi mà vẫn không quên rao hàng giúp nương mình.

Ngô Khởi nhìn thấy cảm thấy buồn cười, cũng cười hì hì trêu ghẹo nàng, “Thật sự ngon vậy sao? Thúc có thể nếm thử một miếng không?”

Tiểu nha đầu lập tức gật đầu lia lịa, “Tất nhiên rồi!”

Ngô Khởi liền tiện tay lấy một miếng, bỏ vào miệng, lập tức kinh ngạc mà khen: “Thật sự rất ngon! Chua chua ngọt ngọt, đỡ ngấy mà lại khai vị! Món này chắc chắn hợp để ăn sau khi uống rượu, chắc chắn giải rượu rất tốt!”

Biểu hiện ấy của hắn ta, một nửa là đang diễn, một nửa là thật lòng.

Ban đầu hắn ta chỉ muốn góp thêm sức giúp Vân nương tử một tay, ai ngờ ăn vào rồi mới phát hiện mấy món quà vặt này thật sự rất ngon, mơ hồ còn có chút hấp dẫn khiến người ta dễ nghiện.

Vân Y lập tức cười rạng rỡ, mãn nguyện vô cùng.

Vân Sương lặng lẽ ngước nhìn trời, nhanh chóng cân trọng lượng, rồi thoăn thoắt gói lại, nhét nguyên bao quả sơn tra vào tay Ngô Khởi, cười tươi rói nói: “Đa tạ các vị quân gia đã chiếu cố, nếu ăn thấy ngon, lần sau lại tới mua nhé.”

Nàng không sợ gây chú ý.

Chỉ là thật sự không chịu nổi mấy màn “diễn kịch” thế này.

Sau đó, nàng nhìn về phía tiểu nha đầu vẫn đang nắm chặt tay Giang Tiếu không buông, hơi đau đầu nói: “Y nhi, Giang tổng binh còn có việc phải làm, con mau trở về bên nương.”

Nụ cười trên mặt Vân Y lập tức biến mất, nàng ngẩng đầu lên, lưu luyến nhìn Tổng binh thúc thúc bên cạnh.

Nàng cảm thấy, ở bên Tổng binh thúc thúc thật an tâm, thật vui vẻ.

Nhưng nương nói đúng, Tổng binh thúc thúc còn rất nhiều chuyện phải làm.

Nàng chỉ ngập ngừng trong chốc lát, rồi rút tay về, lon ton chạy về bên cạnh Vân Sương, ôm chặt lấy đùi nàng.

Bàn tay đột nhiên trống rỗng, khiến lòng Giang Tiếu cũng vô cớ trống trải một hồi. Hắn liếc nhìn tiểu nha đầu vẫn còn lưu luyến nhìn hắn, rồi lại nhìn Vân Doãn – người vẫn đứng lặng bên cạnh Vân Sương nhưng khóe mắt luôn lén lút liếc về phía hắn – sau một thoáng trầm mặc, cuối cùng cất giọng trầm thấp: “Đi thôi.”

Dứt lời, xoay người bước thẳng về phía ngựa của mình.

Ngô Khởi vội vàng theo sát phía sau.

Vân Y chớp mắt nhìn bóng dáng người đàn ông đang dần đi xa, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi ủy khuất khó hiểu, khiến mắt và mũi nàng đỏ hoe lên.

Vân Sương vô tình cúi đầu, liền bị tiểu nha đầu dọa sợ, vội vàng ngồi xổm xuống, hạ giọng hỏi: “Y nhi, sao vậy?”

“Con… con không biết…”

Vân Y vừa nức nở vừa hít mũi, cảm thấy bản thân lúc này thật kỳ quái, chắc nương sẽ nghĩ nàng là đứa nhóc hay khóc mất, “Con… con chỉ là… có chút không nỡ xa Tổng binh thúc thúc…”

Vân Sương khẽ sững người.

Bộ dạng thế này của Vân Y, nàng chưa từng thấy qua.

Tiểu nha đầu này vốn có phần vô tư, ai đối xử tốt với nàng, nàng đều thích.

Ngay cả Hứa Trường Vĩnh – kẻ tiếp cận họ với mục đích riêng – nàng cũng có thể ngọt ngào gọi là “Trường Vĩnh ca ca”.

Nhưng kỳ thực, những cái “thích” đó đều không thật tâm, trong lòng nàng thật sự quan tâm chỉ có nương và A huynh. Chỉ cần nương và A huynh bảo nàng không được gần ai, dù nàng có thích đến mấy cũng sẽ vui vẻ mà nghe lời, thậm chí chẳng mấy khi buồn bã hay phản kháng.

Thế mà, với Giang tổng binh – người mà chỉ mới gặp mặt đôi lần – nàng lại như thật sự động lòng.

Chỉ vì hắn phải rời đi mà nàng đã buồn đến phát khóc.

Lông mày Vân Sương chợt chau lại, trong lòng thoáng chốc hỗn loạn.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là… gắn bó phụ tử?

Tâm tình rối bời, nàng đưa tay xoa đầu tiểu nha đầu, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ dắt đứng dậy, vừa đúng lúc nhìn thấy đoàn người của Giang Tiếu đã lên ngựa, chậm rãi tiếp tục tiến về phía trước.

Ánh mắt nàng không tự chủ được mà rơi xuống thắt lưng của Giang Tiếu, lại chẳng còn thấy khối ngọc bội quen thuộc kia.

Khi nãy hắn đứng trước mặt nàng, nàng cũng không nhìn thấy khối ngọc đó.

Lẽ nào… hắn lại cất đi rồi?

Vân Sương chưa kịp nghĩ sâu, đợi đến khi Giang Tiếu và những người kia khuất hẳn nơi cuối phố, xung quanh đột nhiên rộ lên tiếng người, bá tánh ào ào chen lên, tranh nhau nói:

“Vị nương tử này, cho ta một lượng quả sơn tra đi!”

“Giang tổng binh và Ngô phó tướng đều khen ngon như vậy, ta thật sự tò mò không biết mùi vị thế nào. Trời ơi, ban nãy ta suýt nữa dày mặt mà lên xin một chút để nếm thử đó!”

“Ta cũng vậy đó, cũng vậy đó! Nghe Giang tổng binh và Ngô phó tướng tả về vị quả sơn tra, nước miếng ta suýt trào ra rồi!”

Cảnh tượng này, Vân Sương đã lường trước được từ lúc Giang Tiếu bước tới.

Chỉ là nàng vẫn đánh giá thấp hiệu ứng “danh nhân” của Giang Tiếu.

Trong chốc lát, nàng lại bị cuốn vào một vòng xoay bận rộn, không có thời gian nghĩ ngợi vẩn vơ. Chẳng bao lâu, chỗ quả sơn tra nàng mang theo đã bán sạch không còn một miếng!

Thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ngày hôm qua!

Những người khác nghe vậy không cam lòng, liên tục hỏi bao giờ mới có nữa. Vân Sương nói chậm nhất là ngày kia sẽ có mẻ mới mang tới, lúc đó mọi người mới chịu buông tha cho nàng, tuy vẫn tỏ vẻ không mấy hài lòng.

Vân Sương chỉ biết vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Rõ ràng là nàng đang làm việc kiếm lời, cuối cùng lại cảm giác như mình mang nợ cả đống không trả nổi vậy.

Vốn dĩ, nàng cũng định dùng chiêu “danh nhân hiệu ứng” để vực dậy sinh ý, nhưng người nàng dự tính là Đinh Huyện lệnh, định nhờ Dương Nguyên Nhất tìm cách mời Đinh Huyện lệnh đến sạp nàng diễn một màn.

Không ngờ, tiểu nha đầu nhà nàng lại kéo về cho nàng một nhân vật còn “nặng ký” hơn nhiều.
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 52: Gặp Chuyện Lớn Rồi


Trên đường trở về, Vân Sương vẫn luôn ngấm ngầm quan sát tiểu nha đầu nhà mình. Thấy nàng ngoài việc lúc Giang Tiếu vừa rời đi thì có chút mất kiểm soát, sau đó liền trở lại như bình thường, biết cười, biết nói, trong lòng nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu con nhóc này mà cứ bám riết lấy nàng đòi Giang tổng binh, thì nàng thật chẳng biết phải làm sao.

Chẳng lẽ lại trói người ta về cho nó?

Trước khi mặt trời lặn, bọn họ đã thuận lợi quay về thôn Trường Thắng.

Thế nhưng, vừa đặt chân vào trong thôn, Vân Sương đã lập tức cảm thấy có điều không ổn.

Rõ ràng lúc này là giờ mọi người tan việc trở về nhà, bình thường vào giờ này, trong thôn sẽ rất náo nhiệt, đi trên đường mòn quê hương, ba bước là gặp một người.

Vậy mà hôm nay, Vân Sương dắt hai đứa nhỏ đi gần nửa ngày đường, lại chẳng thấy lấy một bóng người.

Tựa như toàn bộ dân làng, trong chốc lát đều biến mất không thấy tăm hơi.

Nàng không khỏi dừng bước, chau mày, đang định xem kỹ tình hình thì chợt có một thôn dân hấp tấp chạy tới, vừa thấy Vân Sương liền cuống quýt nói: “Sương nương! Hóa ra cô ở đây! Đỡ cho ta phải đi tìm! Mau, mau theo ta đi!”

Thấy ông ta vẻ mặt đầy lo lắng, lông mày Vân Sương cau lại càng sâu hơn, “Hoàng thúc, xảy ra chuyện gì vậy…”

“Ây da, cô đừng hỏi nữa! Đi theo ta là được!”

Hoàng thúc đột nhiên đập mạnh đùi, nói: “Cô gặp chuyện lớn rồi biết không! Con bé nhà họ Liễu… không còn nữa rồi!”

Tim Vân Sương lập tức trùng xuống một nhịp, Liễu Phái Nhi… không còn? Ý là… đã chết sao?!

Nhưng nàng chết thì liên quan gì đến nàng?

Vân Sương âm thầm hít sâu một hơi, đáp: “Để ta đưa hai đứa nhỏ về nhà trước đã.”

Hoàng thúc dù nôn nóng muốn kéo nàng đi ngay, nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ với vẻ mặt bất an, cũng không đành lòng, đành nói: “Vậy cô nhanh lên nhé! Người của huyện nha sắp tới rồi!”

Vân Sương không nói thêm lời nào, vội vàng dắt hai đứa nhỏ trở về, nhưng nàng không đưa bọn chúng về nhà mình, mà gõ cửa nhà Hoa tẩu tử.

Người mở cửa là con dâu cả của Hoa tẩu tử – Vương Thục Huệ. Vân Sương vừa hỏi đã biết Hoa tẩu tử và Lý thúc vừa mới vội vã ra ngoài, trong nhà chỉ còn đám nhỏ, không ai rõ rốt cuộc có chuyện gì, ai nấy đều lo lắng không yên.

Vân Sương không kịp giải thích, liền đẩy hai đứa nhỏ tới trước mặt Vương nương tử, nói: “Huệ nương, ta cũng có việc gấp phải ra ngoài một chuyến, hai đứa nhỏ này nhờ muội chăm giúp.”

Vương Thục Huệ ngẩn ra, nhưng thấy sắc mặt Vân Sương nghiêm trọng, liền rất hiểu chuyện không hỏi thêm gì, chỉ nắm lấy tay hai đứa nhỏ rồi nói: “Sương nương, chị cứ yên tâm đi đi, giao hai đứa nhỏ cho muội là được rồi.”

Vân Sương gật đầu, đang định xoay người rời đi, bước được một bước lại phát hiện Vân Y vẫn còn bám chặt lấy váy nàng.

Nàng khựng lại, cúi đầu liền thấy tiểu nha đầu mím chặt môi, gương mặt nhỏ đầy vẻ bất an và hoảng hốt không sao che giấu được.

Vân Doãn cũng ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, đôi mày nhỏ nhíu chặt.

Chuyện xảy ra đột ngột thế này, chắc chắn đã dọa sợ hai đứa nhỏ.

Vân Sương vừa định dịu giọng an ủi mấy câu, thì Vân Y đột nhiên buông tay, c*n m** d***, nói khẽ: “Nương, người nhất định phải sớm quay về nhé.”

Hai đứa nhỏ này… rốt cuộc vẫn là quá hiểu chuyện.

Vân Sương mềm lòng, gật đầu nói: “Được, các con phải ngoan, đừng làm phiền Vương thẩm thẩm.”

Dứt lời, liền quay người, bước nhanh theo sau Hoàng thúc.

Hoàng thúc vốn dĩ cũng không có thành kiến gì với Vân Sương, giờ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng lại càng không đành, ai mà chẳng có con cái chứ?

Vì vậy, vừa dẫn đường vừa thở dài than: “Sương nương à, Hoàng thúc cũng mong việc này không liên can đến cô, bằng không thì hai đứa nhỏ ấy… thật quá tội nghiệp rồi.”

Vân Sương chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái.

Khi nãy nàng đã thử dò hỏi đôi chút, nhưng ông ta nhất quyết không chịu hé răng thêm lời nào, e là trước khi đến tìm nàng, dân làng đã dặn dò cẩn thận rồi.

Thế nhưng, chỉ dựa vào phản ứng của ông ta thôi, Vân Sương sao lại không nhìn ra được——

Cái chết của Liễu Phái Nhi, nhất định có điều gì đó, đang hướng mũi dùi về phía nàng.

Cuối cùng, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta không làm gì cả, tự nhiên sẽ chẳng liên can đến ta.”

Hoàng thúc chỉ lặng lẽ nhìn nàng một cái, định nói lại thôi, rồi nặng nề thở dài một tiếng.

Ông ta đưa Vân Sương đi một mạch đến một nơi gọi là núi Tiểu An, ở phía sau thôn Trường Thắng. Vào trong rừng, rẽ trái rẽ phải hồi lâu.

Trong khoảng thời gian ấy, trời càng lúc càng tối dần. Sau tiết thu, màn đêm buông xuống vốn đã sớm hơn thường lệ.

Đột nhiên, Vân Sương thấy phía trước thấp thoáng có bóng người tụ tập, có không ít người tay cầm đuốc, nàng biết, đã đến nơi.

Cùng lúc, một giọng nữ gào thét điên loạn vang lên từng đợt, theo bước chân tiến gần mà càng lúc càng rõ ràng:

“Phái Nhi… con của ta… không thể nào lại ra đi như vậy! Phái Nhi ơi!

Nương vất vả lắm mới sinh con ra, nuôi con khôn lớn. Khó khăn lắm mới đính hôn được với một mối tốt, nhìn thấy con sắp bước vào cuộc sống vinh hoa phú quý, vậy mà… vậy mà lại có kẻ ghen ghét, đố kỵ, không nhìn nổi con sống tốt, nên… nên mới hại con thê thảm đến thế!

Con bảo nương sống sao cho nổi đây?!”

Là tiếng của mẫu thân Liễu Phái Nhi – Ngô thị.

Bà ta hẳn đang ở giữa đám đông, Vân Sương liếc mắt nhìn một vòng cũng không thấy được.

Lúc này, có vài người trong đám đông nghe thấy tiếng động phía họ, quay đầu nhìn, lập tức hô to:

“Đến rồi! Đến rồi!”

“Sương nương đến rồi!”

Hoa tẩu tử đứng ở vòng ngoài vội vàng đi nhanh lên định nói gì đó với Vân Sương, ai ngờ lại có người nhanh hơn bà!

Chỉ thấy một bóng trắng từ trong đám đông vụt ra như lệ quỷ, thoắt cái đã xông thẳng đến trước mặt Vân Sương. Dù Vân Sương đã sớm có phòng bị, cũng không kịp phản ứng, bị người kia đẩy ngã xuống đất.

Hai tay Ngô thị như móng vuốt vồ lấy tóc nàng, gào thét điên dại: “Con tiện nhân này! Ngươi hại chết con gái ta! Ta phải giết ngươi! Phải giết ngươi!”

Mọi người đều ngây ra một thoáng, rồi vội vàng xông tới kéo Ngô thị ra. Chung quanh lập tức vang lên tiếng người ồn ào:

“Ngô tẩu tử, bà mau buông tay ra đi, chuyện vẫn chưa điều tra rõ ràng mà!”

“Sương nương không phải là người độc ác như vậy đâu, chắc chắn có hiểu lầm gì đó!”

“Trời ơi! Liễu Nhị, huynh không trông vợ huynh kỹ vào! Quan huyện sắp tới nơi rồi đấy…”

“Đến rồi đến rồi! Ta thấy người huyện nha đến rồi!”

Tiếng hô hoán hỗn loạn vang khắp xung quanh, nhưng Vân Sương chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. Chỉ cảm thấy tóc bị Ngô thị túm chặt đau đến xé da đầu, dù giãy giụa cách mấy cũng không thoát ra nổi.

Thấy tình hình như vậy, đầu da đầu nàng như muốn bị lột ra mất, nàng liền dốc toàn lực, vung tay tát Ngô thị một cái thật mạnh.

“Bốp!” – Một tiếng vang giòn dội, lập tức át đi tất cả những tạp âm quanh đó.

Ngay cả Đinh huyện lệnh cùng đám người đang vội vàng tiến đến cũng khựng lại vì nghe thấy.

Ngô thị cũng ngẩn ra, chỉ cảm thấy má trái đau rát, sưng phồng lên ngay tức khắc. Nhân lúc bà ta sững người, Vân Sương liền giơ chân đạp mạnh một cú, đá bà ta văng ra xa, nhanh chóng đứng dậy, lạnh giọng quát lớn:

“Đây là hiện trường án mạng, không phải nơi cho mụ đàn bà chanh chua la ó! Ngô tẩu tử, hành vi của bà vừa rồi, ta hoàn toàn có thể cáo bà vì hành hung!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 53: Chữ máu trên y phục


Tóc búi của Vân Sương đã bị Ngô tẩu tử kéo rối loạn cả lên, một nửa tóc đã xõa ra, một nửa vẫn lỏng lẻo buộc lấy. Rõ ràng là vô cùng chật vật, nhưng cả người nàng lại đứng thẳng tắp, giọng nói vang dội hữu lực, vô tình tỏa ra một khí thế khiến người khác không dám khinh nhờn.

Ngô tẩu tử đang trong trạng thái điên loạn cũng bị nàng trấn áp phần nào, nhưng nỗi đau mất con vẫn là thứ chiếm thế thượng phong. Chẳng mấy chốc, bà ta ôm lấy bụng bị đá đau, gào to: “Gì mà tư hình! Ngươi hại chết con gái ta! Ta có giết ngươi cũng đáng! Ngươi còn dám đánh ta…”

“Ta trái lại thật muốn biết, từ khi nào án mạng ở huyện Sơn Dương không cần huyện nha xử lý, lại có thể tùy tiện báo thù riêng như vậy?”

Một giọng nam trầm lạnh, không lớn nhưng lại dễ dàng đè bẹp tiếng hét của Ngô tẩu tử, đột nhiên vang lên. Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy đám người Đinh huyện lệnh đã đến nơi.

Nhưng người đi đầu không phải Đinh huyện lệnh, mà là một nam tử cao lớn, khuôn mặt sắc như dao khắc, khí thế nghiêm nghị khiến người không dám nhìn thẳng – một vị nam tử tuấn lãng.

Vân Sương hơi ngẩn ra, giây tiếp theo liền thấy ánh mắt người kia đảo qua nàng, dừng lại một chớp mắt rồi lại rời đi.

Chính là Giang Tiếu – người mà sáng nay nàng vừa gặp.

Sao hắn lại ở đây?

Bên cạnh Giang Tiếu, còn có Ngô Khởi và Nghiêm Phương. Lúc này, Nghiêm Phương lộ vẻ lo lắng nhìn nàng, còn ánh mắt của Ngô Khởi thì phức tạp vô cùng.

Nhưng hiện giờ, Vân Sương không có tâm tư để truy xét điều đó.

Lúc này, trưởng thôn Hoàng mới nhận ra người trước mặt là ai, mặt mày không giấu được vẻ khiếp sợ, lập tức “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, lớn tiếng nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân bái kiến Tổng binh! Không biết Tổng binh giá lâm, có điều sơ suất, xin… xin Tổng binh thứ tội!”

Lão Hoàng thôn trưởng mới chỉ gặp Giang Tổng binh hai lần, mà lần nào cũng cách xa cả đoạn, vì vậy phải mất một lúc mới xác định người trước mặt thực sự là Giang Tổng binh!

Giang Tổng binh… lại tới thôn nhỏ của họ!

Những người khác cũng kinh ngạc trợn mắt, vội vàng quỳ rạp xuống theo trưởng thôn, hoảng hốt hô: “Tiểu nhân… tiểu nhân bái kiến Tổng binh!”

Với đám quân hộ như họ, địa vị của Giang Tổng binh chẳng khác gì một vị hoàng đế cát cứ một phương!

Vân Sương hơi ngập ngừng, đang định cùng mọi người hành lễ, thì Giang Tiếu bỗng liếc nhìn nàng, lạnh nhạt nói: “Tất cả đứng dậy đi. Đinh huyện lệnh nói vụ án này có thể liên quan đến thát tử nước Kim Mông, nên ta mới qua đây xem.”

Sắc mặt Ngô thị lập tức biến đổi, vội vàng quỳ bò lên trước, vừa khóc lóc vừa lớn tiếng nói: “Bẩm Tổng binh, sao có thể dính dáng gì đến nước Kim Mông! Rõ ràng là… rõ ràng là con tiện nhân Vân Sương hại chết con gái dân phụ! Cầu xin Tổng binh chủ trì công đạo cho dân phụ!”

Vừa nói, bà ta vừa hung dữ lườm Vân Sương.

Vân Sương lạnh lùng cười, cũng quay người hành lễ với Giang Tiếu, nói rõ ràng: “Tổng binh, đây là vu khống. Dân phụ không rõ Liễu nương tử xảy ra chuyện khi nào, nhưng từ hôm kia, dân phụ đã lên huyện thành, mà trước hôm dân phụ đi, Liễu nương tử vẫn còn khỏe mạnh. Hành tung của dân phụ hai ngày nay đều có người làm chứng có thể xác nhận…”

Ngô thị lập tức căm hận gào lên: “Ngươi đâu cần tự mình ra tay! Nhất định là ngươi sai gian phu, hoặc thuê người… Dù sao thì, con gái ta đã dùng máu viết tên ngươi trên y phục rồi, không phải ngươi thì còn ai vào đây nữa!”

Viết tên nàng bằng máu?

Vân Sương khẽ nhíu mày.

Lúc này, Giang Tiếu thu hồi ánh mắt đang đặt trên người nàng, lạnh giọng nói: “Vụ án này, bất kể là ai làm, quan phủ tất sẽ điều tra rõ ràng. Trước khi chưa tra ra chân tướng, bất kỳ ai cũng không được tự ý tư hình! Không được cản trở việc quan phủ phá án!”

Vừa nói, đôi mắt đen thẫm như mực của hắn liền quét về phía Ngô thị.

Ngô thị vốn đang định tiếp tục chửi bới Vân Sương, bỗng run lên một cái, lập tức không dám nói gì nữa.

Đinh huyện lệnh nghe xong, liền vội vã tiến lên hỏi: “Thi thể ở đâu?”

Một đám người từ từ dạt ra, để lộ ra một con đường nhỏ dẫn đến cuối rừng, nơi đó, dưới gốc một gốc đại thụ, có một nữ tử đang nằm bất động, không chút hơi thở.

Lúc này trời đã tối mịt, nhờ ánh sáng leo lét từ những ngọn đuốc xung quanh cùng chút tàn quang sót lại của hoàng hôn, có thể nhìn rõ người nằm đó chính là Liễu Phái Nhi. Trên người nàng mặc chiếc váy vải màu vàng nhạt đã rách tơi tả, nửa thân trên gần như nhuộm đỏ bởi máu, tựa như vừa tắm qua huyết lệ. Phần dưới của váy tuy đỡ hơn đôi chút, nhưng cũng lấm lem những vết máu loang lổ.

Đặc biệt, phần máu dưới h* th*n nàng ta tập trung rõ rệt ở ch* k*n, chẳng cần nhìn kỹ cũng đủ biết nàng từng phải trải qua chuyện gì.

Đôi mắt nàng vẫn mở trừng trừng, trong ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn, trông vừa đáng sợ, vừa bi thảm đến cực điểm.

Đinh huyện lệnh bước nhanh lên phía trước, càng tới gần càng có thể nhìn rõ, thân trên của nữ tử bị máu nhuộm đẫm chính là do máu từ ngực tuôn ra. Khu vực gần tim là một đống hỗn độn máu thịt, vải vóc rách nát quấn lấy nhau, ở chính giữa là một lỗ thủng to bằng bàn tay, lòi cả huyết nhục.

Phần lỗ thủng ấy, rõ ràng là một khoảng trống rỗng —— trái tim của nạn nhân đã bị móc ra ngoài!

Cảnh tượng quá mức kinh hoàng khiến mấy vị bộ khoái nhìn thấy đều nhịn không được mà bịt miệng, có người còn buồn nôn đến suýt nôn ra.

Dương Nguyên Nhất lập tức nói: “Thi thể này, giống y hệt thi thể nạn nhân ở thôn Tằng gia mấy hôm trước!”

Sắc mặt Đinh huyện lệnh lạnh như băng, không nói một lời, chỉ gọi nhanh Tôn ngỗ tác đi cùng lên giám nghiệm.

Trong khi Tôn ngỗ tác đang khám nghiệm, Đinh huyện lệnh tiếp tục cẩn thận quan sát tử thi. Chợt ông ta phát hiện, ở mảnh vải rách tả tơi nơi đùi phải của thi thể, dường như có một chữ viết bằng máu, nét bút xiêu vẹo lệch lạc, chưa viết xong, nhưng chỉ còn thiếu một nét cuối cùng.

Hiển nhiên đó là —— chữ “Vân”!

Đinh huyện lệnh lập tức xoay người, gọi trưởng thôn Hoàng tới, hỏi: “Trong thôn các ngươi, có bao nhiêu người họ Vân, hoặc trong tên có chữ Vân?”

Trưởng thôn Hoàng còn chưa kịp đáp, Ngô tẩu tử đã gào lên: “Trong thôn ta chỉ có một người họ Vân, chính là con tiện nhân Vân Sương kia! Còn ai có tên mang chữ ‘Vân’ thì đếm đi đếm lại cũng chỉ có ba người! Một đứa là đại nha đầu nhà họ Hoàng Tam, đã gả qua làng khác từ lâu rồi! Một đứa là lão Cửu nhà họ Hứa, năm nay mới có mười hai tuổi! Còn một người là bà lão đã ngoài năm mươi!

Trong mấy người này, chỉ có con tiện nhân Vân Sương là hay chọc ghẹo con gái ta nhất! Ta biết ngay là ả ganh tị với con ta còn là gái tân, ganh tị con ta có người muốn cưới, ganh tị con ta có thể gả vào Tào gia, nên mới… mới…”

Cái lối ăn nói đổi trắng thay đen này, đến mức Vân Sương nghe mà cũng phải bật cười lạnh.

Chưa kịp nàng lên tiếng, thì tiếng mắng giận dữ của Hoa tẩu tử đã vang lên: “Ngô tẩu tử, Phái Nhi… bị hại, tất cả chúng ta đều rất đau lòng, ai ai cũng mong tìm ra hung thủ. Nhưng chuyện đó không thể là cái cớ cho ngươi tùy tiện vu oan giá họa! Sương nương khi nào từng chủ động gây sự với Phái Nhi? Không phải ngươi và Phái Nhi ngày nào cũng nhìn người ta không thuận mắt, cố ý gây chuyện sao?! Chuyện này cả thôn đều biết, há để ngươi ngậm máu phun người?!”
 
Mẫu Thân Ta Là Thần Thám
Chương 54: Hiện Trường Gây Án Đầu Tiên


Sắc mặt Ngô thị khẽ biến, thấy phần lớn người xung quanh đều đang nhìn bà với ánh mắt không đồng tình, trong lòng vừa hận vừa tức, vừa khóc vừa mắng: “Được được được! Đều là ta với con gái ta sai hết, nên con ta mới đáng chết đúng không? Nếu Sương nương có oán khí thì nhắm vào ta là được, hại con gái ta làm gì!

Ta với con gái ta chẳng qua là không ưa trong thôn có một thứ đàn bà lẳng lơ như thế thôi! Nàng ta bảo bị trượng phu ruồng bỏ nên mới đến đây, ai tin! Không chừng là ra ngoài thông đồng với dã nam nhân nên mới…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt u lãnh của Giang Tiếu nơi không xa chợt nhìn lướt qua khiến tim Ngô thị khẽ run, lời định nói tiếp bỗng chốc nghẹn lại, không nhớ nổi mình sắp nói gì.

Vân Sương cười lạnh một tiếng, đáp: “Ngô tẩu tử, ta đã nói, cái chết của Liễu nương tử không liên quan đến ta. Trước khi quan phủ kết án mà bà cứ một mực khẳng định ta là hung thủ, chính là vu khống!

Xin hỏi Đinh huyện lệnh…”

Nàng bỗng xoay người về phía Đinh huyện lệnh, lạnh giọng nói: “Các ngài điều tra án mạng mà lại để người ta tùy tiện vu cáo người khác là hung thủ sao?”

Cảnh tượng này quá quen thuộc, Nghiêm Phương trong lòng không khỏi thầm nói: “Tới rồi, tới rồi, lại tới rồi…”

Quả nhiên, Vân nương tử không phải loại người chịu lép vế!

Đinh huyện lệnh: “…”

Ông khẽ ho một tiếng, mặt mày nghiêm nghị nói: “Ngô thị, huyện nha đang điều tra vụ án, trước khi chúng ta hỏi, bà không được tùy tiện xen lời!”

Nói xong, ông quay đầu nhìn trưởng thôn Hoàng, hỏi: “Bổn quan muốn biết hành tung của nạn nhân trước khi xảy án, trong thôn có ai rõ?”

Trưởng thôn Hoàng vội đáp: “Chiều nay khoảng cuối giờ Thân (khoảng 5 giờ), người nhà họ Liễu đột nhiên gọi dân trong thôn tới, nói Liễu Tam nương… tức là nha đầu Phái Nhi mất tích, nhờ mọi người cùng đi tìm.

Chúng tôi liền tản ra tìm kiếm khắp nơi, tìm gần một canh giờ mới phát hiện được thi thể của Liễu Tam nương tại núi Tiểu An này…

Trước lúc Phái Nhi mất tích, trong nhà họ Liễu nghe nói chỉ có đại tẩu Trịnh thị, nhị tẩu Miêu thị, và mấy đứa nhỏ ở nhà…”

Lúc này, một phụ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc váy vải xanh đậu cũ mới lẫn lộn, bước ra nói: “Bẩm Đinh huyện lệnh, dân phụ là… là đại tẩu của Phái Nhi. Sáng nay mấy người đàn ông trong nhà đều ra đồng làm việc, tổ mẫu thì sang nhà hàng xóm trò chuyện, vì Phái Nhi đã đính hôn với Tào gia, sắp xuất giá nên dân phụ cùng nhị đệ muội ngồi làm khăn cưới với muội ấy trong nhà.

Ban đầu mọi chuyện vẫn bình thường, đến khi Phái Nhi đi nhà xí về, thì nói rằng muốn sang tìm Ngô Tứ nương có chuyện riêng cần nói.

Ngô Tứ nương là bạn thân khuê phòng của muội ấy, dân phụ… dân phụ cũng không nghĩ nhiều.

Đến trưa, muội ấy vẫn chưa về, dân phụ còn nghĩ chắc ở lại ăn cơm nhà Ngô Tứ nương.

Mãi đến xế chiều, thấy phụ thân chồng sắp về mà vẫn chưa thấy bóng Phái Nhi, dân phụ liền sang nhà Ngô gia tìm, ai ngờ Ngô Tứ nương lại bảo… hôm nay Phái Nhi chưa từng đến tìm nàng…”

Khi nói, sắc mặt nàng không giống lo lắng mà lại đầy vẻ hoang mang, thi thoảng còn sợ hãi liếc nhìn sang Ngô thị, hiển nhiên đã bị mắng mỏ một trận vì để lạc Phái Nhi.

Lúc này, một cô nương trẻ tuổi mặc váy hồng nhạt, sắc mặt tái nhợt, vừa khóc vừa bước ra nói: “Dân nữ… dân nữ chính là Ngô Tứ nương. Phái Nhi hôm nay thật sự không hề tìm dân nữ, cũng… cũng chưa từng nói sẽ đến…”

Đinh huyện lệnh nhíu mày, trầm giọng: “Chuyện này cho thấy, nạn nhân rất có thể đã chủ động tìm đến hung thủ. Vì muốn giấu người nhà, nàng ta còn bịa ra lý do đến gặp bạn thân… Hung thủ hẳn là người quen biết với nạn nhân!”

Vừa nói, ánh mắt ông vừa vô thức liếc nhìn về phía Vân Sương.

Chậc, nếu là Vân nương tử, e rằng đã nghĩ ra được nhiều hướng hơn rồi.

Nhưng sau vụ án nhà họ La lần trước, Vân nương tử từng cố ý đến huyện nha dặn rằng, đừng tiết lộ việc phá án đó là do nàng làm.

Thấy nàng lúc phá án còn đội mũ che mặt, đủ hiểu nàng không muốn bị chú ý quá mức.

Ông khẽ ho một tiếng, nói tiếp: “Nạn nhân không muốn người trong nhà biết mình đi gặp ai, người đó hẳn có thân phận bất thường, hoặc có lý do không thể công khai…”

Ngô thị nghe đến đây, sắc mặt lại khẽ biến.

Câu này chẳng phải đang ám chỉ, con gái bà đi gặp một người không tiện lộ mặt sao!

Lúc này, Tôn ngỗ tác đã khám nghiệm xong thi thể, đứng dậy chắp tay thi lễ rồi bẩm:

“Bẩm chư vị đại nhân, trên cánh tay của người chết có dấu vết từng bị trói bằng dây thừng, khóe miệng có vết rách nhẹ, hung thủ rất có thể đã từng trói tay nạn nhân và bịt miệng nàng lại. Vì chỉ trói tay, nên nàng vẫn có thể cử động đôi tay, mới có thể dùng máu viết chữ lên váy của mình.

Tiểu nhân còn thấy ngón trỏ tay phải của thi thể bị móng tay bấm rách, nàng hẳn là tự dùng móng tay bấm ngón tay mình để máu chảy ra, rồi dùng máu ấy viết chữ.

Vết thương chí mạng của nàng là lỗ thủng nơi ngực. Xương ở khu vực đó gãy nhiều chỗ, xét theo dấu vết vết nứt xương, có chỗ là bị vật sắc bén chặt đứt, có chỗ là bị bẻ gãy sống. Hung thủ rõ ràng đã dùng một loại dao sắc, rạch ngực nạn nhân khi nàng còn sống, rồi chặt gãy, bẻ gãy xương ở đó, sau đó… móc tim nàng ra.”

Những lời này, dù là Tôn ngỗ tác dày dạn kinh nghiệm cũng phải nói ra một cách vô cùng khó khăn.

Loại vết thương này không phải ông ta chưa từng gặp, nhưng lần nào thấy cũng khiến người ta sởn gai ốc.

Trên đời này lại có kẻ tàn ác đến mức đó!

Sắc mặt những người có mặt càng thêm khó coi, Ngô thị lại gào khóc thảm thiết, thậm chí còn suýt quỵ xuống.

Tôn ngỗ tác dừng lại lấy hơi, rồi tiếp tục:

“Ngoài ra, vùng kín của nạn nhân có nhiều vết rách nghiêm trọng, thậm chí có vết như bị vật sắc đâm vào, nhưng trong đó lại không có dấu vết t*nh d*ch để lại, điều này… rất kỳ quái.

Tình trạng này, hoàn toàn giống hệt với nạn nhân ở thôn Tằng gia trước đó.”

Những lời này thì quá sức rõ ràng và nhạy cảm.

Một số cô nương chưa lấy chồng đã chịu không nổi, gắng gượng chạy ra xa.

Những người khác dù nghe hết, nhưng sắc mặt ai nấy đều cực kỳ hoảng sợ và nặng nề.

Cả hiện trường lặng ngắt như tờ.

Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo vang lên phá vỡ sự im lặng:

“Nhưng, nhìn vào vết máu hiện trường, nơi này rõ ràng không phải nơi đầu tiên gây án. Trước kia, hiện trường vụ án ở thôn Tằng gia cũng như thế sao?”

Tất cả mọi người tại hiện trường không hẹn mà cùng quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Vân Sương.

Tôn ngỗ tác cũng hơi sững lại, tuy cách dùng từ “hiện trường gây án đầu tiên” nghe có hơi là lạ, nhưng ông ta vẫn hiểu được, gật đầu đáp:

“Đúng, thi thể của nạn nhân ở thôn Tằng gia cũng được phát hiện trong một khu rừng gần đó, nơi đó cũng không phải chỗ nàng ta bị sát hại.”

Vân Sương lại hỏi: “Trước khi nàng ấy bị sát hại, có phải cũng mất tích gần nơi ở không?”

Lần này là Đinh huyện lệnh lên tiếng:

“Nạn nhân ở thôn Tằng gia biến mất khi đang giặt đồ ở bờ sông gần làng vào buổi sáng. Khi dân làng phát hiện nàng không còn, thì quần áo nàng đang giặt dở vẫn còn ở đó, hiện trường không hề có dấu hiệu giằng co hay đánh nhau.

Chúng ta suy đoán, nạn nhân đã chủ động rời khỏi bờ sông, rồi sau đó mới xảy ra chuyện.”

Vân Sương khẽ gật đầu, giọng bình thản:

“Vậy thì cái chết của Liễu nương tử, chắc chắn không thể có liên quan gì tới ta.”

Ngô thị sững sờ, vội gào lên đầy căm phẫn: “Ngươi nói không liên quan là không liên quan được sao…”

“Trước hết…”

Giọng Vân Sương đột nhiên cao lên, lạnh lùng cắt ngang lời bà ta:

“Hung thủ có thể gọi được Liễu nương tử ra ngoài, chắc chắn phải là người nàng ấy quen biết. Nếu Ngô tẩu tử khăng khăng cho rằng hung thủ là do ta sai khiến, thì người đó cũng phải là người quen biết của ta.

Mà suốt sáu năm qua, ta gần như chỉ ở thôn Trường Thắng, chưa từng ra ngoài nhiều, những người ta quen biết cũng chỉ có dân làng nơi đây, chuyện này không chỉ hàng xóm xung quanh ta biết, mà cả thôn ai cũng rõ!

Nói như vậy, chỉ có thể rút ra một kết luận — hung thủ là người trong thôn Trường Thắng này!

Hơn nữa, hung thủ rõ ràng rất quen thuộc với cả Trường Thắng và Tằng gia thôn, mới có thể thần không biết, quỷ không hay đưa hai cô nương đi, rồi lại lặng lẽ đưa thi thể về để lại.

Điểm quan trọng nhất — hắn nhất định có xe ngựa, mới tiện di chuyển thi thể!

Thêm một điều nữa, hắn rõ ràng nắm rõ thói quen sinh hoạt của hai nạn nhân, mới tìm được thời cơ thích hợp để ra tay.

Những điều này, cho thấy điều gì?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back