Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 370: Chương 370



Hưng Hòa phát triển đi đầu, trong khi các nơi khác vẫn đang nỗ lực phục hồi. Trong thời gian ngắn thì khó mà theo kịp bước tiến của Hưng Hòa.

Mục tiêu trước mắt là giúp mọi người có cuộc sống bình thường và thuận lợi.

Đồng thời, việc trị thủy ở sông Sa Hà đã có thành quả nhỏ, kế hoạch làm kênh đào cũng đã hoàn thành.

Làm kênh đào là dự án lớn nhất mà hiện nay họ sẽ triển khai. Chỉ riêng việc kết nối một số vùng phía Bắc cũng phải mất từ 8 đến 10 năm, chủ yếu do việc làm kênh đào của họ thiếu nhân công.

Tuy nhiên, nếu sản xuất động cơ đốt trong thuận lợi, sau này có máy móc hỗ trợ, sẽ giảm bớt áp lực nhân công và rút ngắn thời gian thi công.

Ít nhất cũng phải mất 4 đến 5 năm.

Nghe có vẻ lâu, nhưng kênh đào được khai thông từng đoạn một. Nếu có máy móc, chỉ mất khoảng một năm để đào từ Cửu Đấu đến mục tiêu gần nhất. Như vậy là rất nhanh, gần như chớp mắt đã xong.

Nếu tính theo tốc độ này, việc xây dựng bến cảng và đóng tàu cũng phải được đồng thời triển khai.

Tóm lại, có rất nhiều việc phải lo toan.

May mắn thay, Tảo Nhi bọn họ đã trải qua không ít chuyện nên không đến nỗi bối rối khi sắp xếp công việc.

Trong khi mọi người đều bận rộn, phía Thịnh Quân tất nhiên cũng không nhàn rỗi.

Sau khi trải qua hai lần thiên tai, Thịnh Quân luôn cảm thấy việc chờ đến khi thảm họa xảy ra mới khắc phục không phải là kế lâu dài.

Vì vậy, nàng nảy ra một ý tưởng hay, dự định chuẩn bị trước một số việc để phòng ngừa cho tương lai.

Trước tiên Thịnh Quân nghiên cứu kỹ tài liệu địa lý của triều đại này rồi thu thập thông tin từ tổ chức "Hưng Đông Phương" do Hà Hoa quản lý, tìm hiểu tình hình thiên tai ở các vùng phía Bắc những năm qua.

Sau khi tổng hợp, thống kê và phân tích những thông tin này, nàng thu được nhiều điều hữu ích.

Lấy ví dụ về một số nơi trước đây đã quy hàng họ nhưng hiện vẫn chưa hoàn toàn sáp nhập vào lãnh thổ.

Thiên Hoa là nơi thường xuyên xảy ra nạn châu chấu. Phong Túc là vùng thường xuyên có mưa đá.

Còn những nơi như Song Phù và vài huyện thành xung quanh nhiều núi non, sạt lở đất và lũ quét cũng là mối lo ngại.

Sau khi thống kê xong, Thịnh Quân nhận thấy vùng phía Bắc nơi đâu cũng tiềm ẩn nguy hiểm, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Điều này càng khiến nàng củng cố thêm ý định của mình.

Can thiệp trước, tiến hành công tác phòng chống các loại thiên tai sẽ giúp giảm thiểu thiệt hại và thương vong.

Thịnh Quân quyết định đích thân đảm nhận việc này.

Dù sao Tảo Nhi và những người khác đang bận rộn tối mắt tối mũi, nhất thời cũng khó rảnh tay. Hơn nữa, đối với công tác phòng chống thiên tai, nàng có tài liệu có hệ thống, có thể lập kế hoạch toàn diện hơn, không ai thích hợp hơn nàng để làm những việc này.

Nói là làm.

Thịnh Quân nhanh chóng thông báo cho Tảo Nhi, được cấp một nhóm Phương Quân, phủ trên người hai cái vỏ bọc rồi chuẩn bị lên đường.

Trước khi đi phải sắp xếp đồ đạc, lần này mang theo cũng không ít.

Khi thu xếp hành trang, Thịnh Quân tiếc nuối nghĩ, nếu không phải vì những thứ trong không gian hệ thống chỉ có thể lấy ra từ vị trí của bản thể, họ đã không cần phải mang theo nhiều đồ như vậy. Có thể nhét tất cả vào không gian của nàng, đi đường cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Thu xếp xong, đoàn người nhanh chóng lên đường.

Lần này, công tác phòng chống thiên tai bắt đầu từ huyện Song Phù gần đó, với mục tiêu giải quyết vấn đề sạt lở đất và lũ quét.

Gần đây, khắp nơi đều đang sửa đường, con đường đến Song Phù không dễ đi, nhiều chỗ phải đi vòng rất gập ghềnh.

Trong lúc xe lắc lư trên đường, Thịnh Quân suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.

Việc dùng hình dạng robot hút bụi để trò chuyện với huyện lệnh và những người khác chắc chắn không khả thi, điều này vẫn là quá mới mẻ đối với họ.

Hơn nữa, trước đây Thịnh Quân đã phát hiện khi nói chuyện bằng hai cơ thể, dân chúng không biết chữ cũng hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể nghe được lệnh thoại có sẵn của robot hút bụi. Lần này không chỉ phải giao tiếp với tầng lớp quản lý, mà còn phải thường xuyên trao đổi với dân chúng, về mặt ngôn ngữ cũng có nhiều bất tiện.

Vì vậy, Thịnh Quân đã dặn dò nhiều việc cho tiểu đội trưởng của nhóm Phương Quân đi cùng, dự định để nàng ấy làm người phát ngôn đại diện.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 371: Chương 371



Trên đường đi, Thịnh Quân chỉ nói một số vấn đề cơ bản, phần còn lại sâu hơn nàng tạm thời chưa nói, định đợi khi hành động gặp phải rồi mới giải thích chi tiết.

Thịnh Quân nói chuyện, đội trưởng bên cạnh lắng nghe rất chăm chú, vẻ mặt trông cũng nghiêm túc đứng đắn.

Nhưng nếu ai có thể đến gần lồng n.g.ự.c của nàng ấy sẽ phát hiện tim của nàng ấy đập rất nhanh, gần như muốn nhảy ra khỏi họng.

Dù sao, được tiếp xúc với hóa thân của Phương Quân và được chỉ bảo trực tiếp là điều may mắn hiếm có, đây là ước mơ của mỗi người trong nhóm Phương Quân.

Tuy nhiên sau khi nghe thêm một lúc, tiểu đội trưởng tận tụy đã hoàn toàn tập trung chú ý vào công tác phòng chống lũ quét.

Việc họ sắp làm lần này là việc lớn cứu người, tuyệt đối không thể chậm trễ.

Sau một chặng đường vất vả, cuối cùng họ cũng đến Song Phù. Đoàn người trước tiên gặp mặt huyện lệnh.

Mặc dù hiện tại Song Phù và một số nơi vẫn chưa được sáp nhập vào quản hạt của Phương Quân, nhưng họ cũng đã được hưởng một số hỗ trợ và giúp đỡ.

Tuy nhiên, do chưa chính thức tiếp quản nơi này, văn hóa lý niệm của Phương hệ cũng chưa phổ biến ở đây.

Đối với sự xuất hiện của họ, thái độ của huyện lệnh có vẻ cung kính, nhưng thực tế có phần qua loa.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy vỏ robot hút bụi của Thịnh Quân, trong lòng của ông ta lại nảy sinh vài phần sợ hãi, thái độ cũng đứng đắn hơn.

Không có gì khác.

Cái máy sắt biết chuyển động và còn phát ra âm thanh, chưa từng nghe thấy bao giờ, quả thực rất đáng sợ đối với ông ta.

Hai bên nhanh chóng ngồi xuống trò chuyện trong huyện nha.

Khi nghe Thịnh Quân và đoàn của nàng đến để làm công tác phòng chống thiên tai núi lở, không đợi họ nói ra kế hoạch cụ thể, ánh mắt huyện lệnh đã rời khỏi robot, rất nhanh lộ ra vẻ mặt khổ sở, bắt đầu kể khổ trước:

"Thưa đại nhân, tình hình Song Phù của bọn ta thì ngài cũng biết, không phải là nơi giàu có gì, dân cư cũng ít. Việc các vị có thể đến chỉnh đốn tai họa long xuất và sơn hành này, đương nhiên là phước lành cho dân chúng! Là huyện lệnh, ta tất nhiên cũng mong huyện được tốt hơn, chỉ là ta thực sự có một số khó khăn..."

Long x**t tr*ng m**ng huyện lệnh chính là lũ quét, sơn hành là sạt lở núi. Đây đều là cách gọi của triều đại này.

Thịnh Quân hiểu được đại khái những lời này, ý của huyện lệnh có lẽ là không muốn tốn quá nhiều nhân lực vật lực, cũng sợ họ đưa ra yêu cầu gì phiền phức.

May mắn là nàng cũng không hy vọng đối phương giúp được nhiều, lần này họ đến đây, vốn dĩ đã định tự mình đến những địa điểm thường xảy ra thảm họa để tổ chức dự án.

Vì vậy, nàng chỉ để tiểu đội trưởng đứng ra, mượn của ông ta một số nhân lực và công cụ rồi cáo từ.

Những nhân lực này thậm chí không phải do huyện lệnh cung cấp mà là do họ tuyển dụng với điều kiện cung cấp lương thực.

Hiện tại ngoại trừ Hưng Hòa, Miên Sùng và một số nơi được coi là đã thoát nghèo toàn diện, dân chúng ở những nơi khác vẫn là một bữa đói một bữa no.

Sau khi Song Phù và một số nơi đầu hàng, Tảo Nhi và những người khác cũng vận chuyển một số bánh quy nén đến đây, giúp tình hình ở một số nơi được cải thiện đáng kể, không còn xảy ra hiện tượng c.h.ế.t đói.

Sau đó lại tuyển dụng nhiều dân chúng tham gia đội ngũ đào kênh đào, lo ăn lo ở, cũng coi như giảm bớt áp lực cho huyện.

Tuy nhiên, Tảo Nhi và những người khác gánh nặng lớn, gần đây trọng tâm lại đặt hết ở bên Cửu Đấu, nguồn lực cũng ưu tiên cho những nơi đó trước.

Tình hình bên Song Phù không quá nguy cấp nên phải đợi họ giải quyết xong việc gấp trong tay mới có thể chuyên tâm chỉnh đốn.

Lần này Thịnh Quân và đoàn của nàng đến đây, còn có một nhiệm vụ là nhân công tác phòng chống thiên tai để tìm hiểu tình hình của một số địa phương, thuận tiện cho việc Tảo Nhi quản lý sau này có thể đưa ra biện pháp phù hợp.

Gặp huyện lệnh chỉ là một thủ tục.

Dù sao trong tình hình hiện tại, họ cũng không tiện bỏ qua đối phương mà hành động trực tiếp ở Song Phù.

Lần này họ đến đột ngột, cố ý không báo trước, chính là muốn dò xét tình hình thực tế, trên đường vào huyện cũng đã đi thăm một số dân chúng.

Bánh quy nén mang đến Song Phù trước đó đã được phân phát cho không ít người. Ai nấy đều nhắc đến với giọng điệu hết sức biết ơn. Có vẻ như vị huyện lệnh này cũng không giở trò gì trong chuyện này.

Chỉ có điều, huyện lệnh luôn ở trong thành, sạt lở đất đá xung quanh cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta nên ông ta chẳng mấy quan tâm đến chuyện thiên tai.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 372: Chương 372



Ngược lại, những dân chúng ở vùng lân cận bị nạn lại khác. Đối với họ, đây là chuyện sinh tử nên chắc chắn họ sẵn lòng góp sức trong công tác phòng chống.

Sau khi hiểu rõ ý định của Thịnh Quân và những người khác, biết mình không phải lo lắng quá nhiều, huyện lệnh Song Phù rõ ràng lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm, thái độ trở nên nhiệt tình hẳn.

"Ôi chao, vậy thì phiền các vị quá! Quả nhiên các quan chủ sự như lời đồn, yêu dân như con!" Ông ta nịnh nọt một cách giả tạo.

Mấy lời khen chẳng tốn kém gì, miệng huyện lệnh lắp bắp mấy cái đã tuôn ra một bài văn ngắn tán dương.

Thịnh Quân và những người khác thấy mất thời gian nên không nghe tiếp nữa, nhanh chóng dẫn nhân lực được triệu tập ra đi.

Những người được tuyển mộ lần này đều là dân chúng muốn kiếm miếng ăn. Bột bánh quy nén không thể phát hằng ngày, một hai bữa cũng không bù đắp được tình trạng suy dinh dưỡng lâu dài nên ai nấy đều gầy gò xanh xao.

Còn có hai nha dịch từ huyện nha cũng đi theo, nói là có thể giúp làm công tác tổ chức, phụ giúp vài việc. Nhưng Thịnh Quân đoán họ còn đảm nhận nhiệm vụ làm tai mắt cho huyện lệnh, dò la xem họ định làm gì cụ thể.

Cứ để họ xem đi, cũng chẳng có gì phải giấu giếm.

Trên đường đi, tiểu đội trưởng của Phương Quân giải thích cho dân chúng về nguyên nhân gây ra sạt lở đất đá, rồi nói về những việc cụ thể họ sẽ làm lần này.

Nhưng phản ứng của dân chúng trông có vẻ rất chậm chạp, nói một câu phải mất hồi lâu mới hiểu, rồi ậm ừ vài tiếng, chẳng biết nghe hiểu được bao nhiêu.

Thấy vậy, Thịnh Quân bảo đội trưởng tạm ngừng nói những chuyện đó, lấy ít cháo viên ra nấu, chia cho mọi người ăn.

Đội trưởng nhận lệnh, nhanh chóng chỉ huy dựng nồi lên.

Một lát sau, mùi thơm của cháo tỏa khắp không gian, ánh mắt của dân chúng quả nhiên linh hoạt hơn hẳn, dần dần có thần sắc.

Thấy tình cảnh như vậy, tiểu đội trưởng hơi ái ngại nói: "Đều tại ta không tốt, sơ suất không nhớ mọi người còn đói bụng, làm gì có sức lực mà nghe ta nói dài dòng."

Tình cờ một người dân bên cạnh đang bưng bát ăn cháo nghe thấy, no bụng rồi cũng có sức lực nói chuyện liền không nhịn được lên tiếng an ủi nàng ấy:

"Đại nhân, sao có thể trách ngài được? Các vị cho bọn ta ăn cháo ngon thế này, lại còn định đi thay Tam Côn Tử và những người khác cúng bái Sơn Thần... À phải rồi, ta còn nghe nói mấy mẩu bánh quy mà bọn ta ăn trước đây cũng là do các vị mang đến nên rõ ràng các vị mới là những đại thiện nhân tốt nhất!"

Tam Côn Tử là họ hàng xa của người dân này, tình cờ đang sống ở vùng đó.

Còn chuyện cúng bái Sơn Thần là do các nha dịch nói khi tuyển người.

Những từ như sạt lở đất đá hay đất trượt đều khó mà để hiểu được.

Nhưng vừa nhắc đến Sơn Thần nổi giận, rồng bay núi chạy, mọi người lập tức đều hiểu. Lần này đi làm công tác phòng hộ, trong mắt dân chúng chính là đi cúng bái Sơn Thần, sửa sang vài thứ cúng tế, để nó đừng nổi giận hại người nữa.

Nghe nàng ta nói vậy, tâm trạng của tiểu đội trưởng bỗng dưng có chút phức tạp.

Một là cảm thấy bất lực.

Họ rõ ràng chỉ làm những việc cơ bản như vậy, vậy mà đã trở thành "đại thiện nhân tốt nhất" trong miệng dân chúng.

Hai là nàng ấy đã được hun đúc kiến thức khoa học lâu ngày, nghe đến chuyện Sơn Thần nổi giận bỗng thấy ngỡ ngàng.

Có vẻ như những lời giải thích về sạt lở đất đá vừa rồi, mọi người thật sự chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Tuy nhiên, trước đây trong trận lũ lụt ở Cửu Đẩu, cũng có dân chúng nói là do chọc giận Hà Thần. Những lời đồn đại tương tự không hiếm gặp.

Là thành viên nòng cốt của Phương Quân, tiểu đội trưởng tin vào khoa học. Nhưng đồng thời nàng ấy cũng tin rằng trên đời có thần tiên tồn tại, bởi vì Phương Tiên Nhi chính là một trong những vị thần tiên tốt nhất và giỏi nhất.

Thần tiên nhà ai lại rảnh rỗi đi bắt nạt người thường suốt ngày chứ?

Để các vị thần tiên gánh tội thay cho những thiên tai này, thật sự là quá oan uổng mà...

Nghe cuộc trò chuyện của mấy người.

Bên cạnh có một nha dịch không nhịn được bĩu môi.

Nói thật, hắn ta chẳng tin vào chuyện Sơn Thần gì cả. Nhưng cũng hoàn toàn không nghĩ rằng chuyện rồng xuất hiện là điều con người có thể ngăn chặn được.

Hừ, cứ xem sau này họ có thể làm ra trò gì nữa!
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 373: Chương 373



Cả nhóm nhanh chóng đến nơi.

Vì trước đây đã từng xảy ra vài trận núi lở nên giờ khu vực nguy hiểm nhất không còn bá tánh sinh sống nữa.

Nhưng vì gốc rễ của họ vẫn ở đây nên mọi người cũng không thể di dời đi quá xa.

Thịnh Quân nhìn thoáng qua nơi họ đang sinh sống liền biết rằng nếu xảy ra thảm họa, những bá tánh này vẫn có nguy cơ bị ảnh hưởng.

Quả nhiên, làm công tác phòng hộ là chuyện rất cần thiết.

Muốn đạt được hiệu quả tốt, không chỉ cần có chiến lược ngắn hạn mà còn phải có sự chuẩn bị lâu dài.

Trong thời gian ngắn, những việc có thể làm là dọn dẹp đất đá ở những khu vực thường xảy ra thiên tai, xây dựng cọc chống trượt, đê phòng hộ và tường chắn đất.

Ngoài ra cũng có thể tổ chức cho bá tánh thực hiện vài lần diễn tập sơ tán.

Còn về công việc lâu dài, cần phải trồng cây gây rừng để bảo tồn đất và nước.

Thêm vào đó là quy hoạch tốt hơn cho khu vực sinh sống của bá tánh, để mọi người có thể chuyển đến khu vực an toàn hơn.

Chưa bàn đến lâu dài, trước mắt vẫn nên bắt đầu từ việc xây dựng đê phòng hộ cái đã.

Nhóm Thịnh Quân nhanh chóng đi đến một thôn xóm.

Thôn dân ở đây rất cẩn thận. Nhìn từ xa thấy nhóm người xa lạ với khí thế hùng hổ và trang bị vũ khí đầy đủ đang đến gần, bọn họ vô cùng sợ hãi. Từng hộ gia đình nhanh chóng chạy vào nhà, nắm chặt nông cụ và đóng cửa lại.

Để xóa bỏ sự đề phòng của bọn họ, tiểu đội trưởng chỉ dẫn theo hai người vào thôn, gõ cửa từng nhà một.

Cuối cùng vẫn là trưởng thôn mở cửa, cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi mục đích của các nàng là gì.

“Bọn ta là người được huyện lệnh phái đến, muốn tổ chức cho mọi người làm vài biện pháp phòng hộ, để ngăn chặn lũ quét và núi lở.” Tiểu đội trưởng nói.

Giải thích thân phận của họ quá phiền toái, trong tình huống này, dùng danh nghĩa của huyện lệnh là hiệu quả nhất.

Cứ tưởng đối phương sẽ nhanh chóng chấp nhận kế hoạch của họ, nhưng không ngờ ngay sau khi nàng ấy nói xong, sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, ông ấy cẩn thận hỏi:

“Đại nhân, đâu phải ngày nào cũng xảy ra lũ quét, trước đó chúng ta đã di dời mấy lần rồi, nơi này đã là chỗ an toàn nhất ở gần đây rồi, chỉ cần ngày thường chú ý nhiều hơn chút là được, hoàn toàn không có vấn đề gì đâu. Cũng không cần phiền các đại nhân làm phòng hộ gì cả…”

Trong lời nói của trưởng thôn lộ ra sự kháng cự khó mà bỏ qua.

Tiểu đội trưởng nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu nghĩ đến cái gì, vội vàng giải thích: “Quên không nói, chuyện này hoàn toàn không cần các ngươi bỏ tiền ra đâu, mặc dù cần mọi người bỏ chút công sức, nhưng bọn ta cũng sẽ cung cấp đủ thức ăn và đồ dùng hàng ngày xem như thù lao.”

Nghe nàng ấy nói vậy, quả nhiên trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm.

Không cần phải bỏ tiền thì dễ nói chuyện. Chỉ cần bỏ công sức, được cung cấp ăn uống cũng có thể chấp nhận.

Vừa hay dạo này hơi rảnh rỗi, vẫn chưa đến mùa thu hoạch bận rộn, kiếm thêm chút khẩu phần lương thực, cũng có thể giúp gia đình giảm bớt không ít gánh nặng.

Điều kiện tiên quyết là những người này nói phải giữ lời.

Tuy nhiên, vì tránh làm bọn họ sợ hãi, đối phương chỉ cử ba người vào thôn để thương lượng, cũng rất có thành ý, chắc là đáng tin cậy.

Chẳng phải cứ dùng vũ khí trong tay ép buộc bọn họ làm việc là được rồi sao?

Đâu cần phải mất công giải thích dài dòng như thế làm gì.

Trưởng thôn nhanh chóng đi thông báo cho các thôn dân khác.

Sau khi các thôn dân nghe xong toàn bộ câu chuyện, chẳng mấy chốc đã đến đông đủ, tò mò nhìn ngó muốn biết làm công tác phòng hộ là thế nào, trên mặt ai nấy đều hiện vẻ vui mừng.

Khác với suy nghĩ ban đầu của Thịnh Quân.

Lý do lớn nhất khiến các thôn dân quan tâm đến công trình không phải là để bảo vệ nơi sinh sống của mình mà là vì họ cảm thấy công việc cung cấp đồ ăn thức uống rất có sức hấp dẫn, chưa kể còn có thêm đồ dùng hàng ngày.

Tiểu đội trưởng đã giới thiệu đơn giản cho thôn dân công trình sắp thực hiện và các tiêu chuẩn ăn uống kèm theo.

Khi nghe đến phần đãi ngộ cơm nước, vẻ mặt tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc.

Tiểu đội trưởng lấy đồ ăn ra cho bọn họ xem.

Vừa nhìn thấy bánh quy có thể no bụng và dễ bảo quản cùng với cháo thịt, mọi người đều nhìn chằm chằm.

“Mỗi bữa đều được ăn những món này sao? Đồ ăn ngon quá trời!” Có người cảm thán.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 374: Chương 374



Tiếp đó, tiểu đội trưởng lấy ra thêm một số vật dụng như bàn chải cán gỗ, xà phòng, ủng đi mưa cho mọi người xem, nói rằng đây là “tiền công” họ sẽ nhận được sau khi hoàn thành công việc.

Công dụng của xà phòng thì không cần phải nói, còn ủng đi mưa cũng là một thần khí để lội qua những rãnh nhỏ đầy bùn nước.

Trước giờ các thôn dân chưa từng nghe nói đến những vật dụng này.

Đợi sau khi thấy tiểu đội trưởng trình bày hiệu quả xong, họ cũng mở mang tầm mắt và hoàn toàn bùng nổ sự tích cực.

Nhất định phải nhanh chóng làm xong công tác phòng hộ!

“Mọi người chú tâm hơn một chút, khi làm việc thì đừng lười biếng, làm xong sớm là có thể nhận được xà phòng và ủng đi mưa sớm hơn đó!”

“Đúng, đúng, làm công tác phòng hộ cũng là vì lợi ích của chúng ta, đừng phụ lòng các đại nhân đã lo nghĩ cho chúng ta!”

Hai nha dịch đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ đã từng nhìn thấy và nếm thử những thứ kỳ lạ như bánh quy rồi. Còn xà phòng, trước đây đã có thương đội bán ở trong thành nên bọn họ cũng không xa lạ gì.

Xà phòng này, tuy giá cả không phải là đắt đỏ nhưng số lượng có hạn và rất khan hiếm, không phải ai cũng có thể sử dụng.

Còn loại vật dụng chống nước kỳ diệu như ủng đi mưa này thì đúng là bọn họ chưa từng thấy bao giờ.

Không ngờ rằng, nhóm người này lại dễ dàng lấy xà phòng và ủng đi mưa ra, đưa cho đám bá tánh thấp cổ bé họng này xem như tiền công...

Không hiểu nổi luôn đó, có cần thiết phải vậy không?

Nhóm người ngoài làm những công việc này, vốn dĩ không phải vì bản thân họ.

Trong mắt bọn nha dịch, nhóm người này từ xa chạy đến để quản lý chuyện sạt lở đất đá ở vùng ngoại ô Song Phù của bọn họ đã là chuyện không thể tưởng tượng và xen vào việc của người khác.

Còn lo cơm nước cho đám dân làm công việc chân lấm tay bùn này, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hoàn toàn không cần thiết phải trả thêm một khoản “tiền công” khổng lồ như vậy.

Dù bọn nha dịch có nghĩ nát óc, cũng không hiểu nổi rốt cuộc nhóm người này đang nghĩ gì.

Hai người nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ, chuyển sự chú ý sang những món đồ bên kia.

Chỉ riêng những vật tư này thôi, cũng đã rất hấp dẫn với bọn họ.

Nếu không phải e ngại sức mạnh của nhóm người kia, thì hiện tại bọn họ đã muốn cướp lấy những món đồ này rồi.

Những món đồ quý giá ngay trước mắt, bọn họ thật sự không nỡ từ bỏ.

Hay là, đợi đến khi nhóm người này đi rồi nghĩ cách chiếm lấy?

Các nàng đâu thể ở đây mãi được...

Trong đầu nha dịch bắt đầu xuất hiện những tính toán nhỏ nhặt.

Hành động của nhóm Thịnh Quân không hề bị ảnh hưởng.

Dù sao, bá tánh có động lực làm việc cũng là chuyện tốt. Một nhóm người nhanh chóng tổ chức cho mọi người bắt đầu công việc, phân phát công cụ mượn từ trong huyện cho mọi người, phát hiện không đủ, họ còn gom thêm một số công cụ ở trong thôn.

Trước khi bắt đầu làm việc, tiểu đội trưởng lấy găng tay bảo hộ lao động ra cho mọi người đeo.

Các thôn dân nhận găng tay, nhưng không ai đeo ngay mà chỉ vu.ốt ve găng tay và do dự nói: “Cái, cái này đẹp và trắng thế này, làm sao mà đeo nó làm việc được?”

Nhìn đường kim mũi chỉ trên đôi găng tay này, đúng là rất tinh tế, ngay cả người không biết may vá cũng có thể nhận ra ngay là món đồ này do thợ thêu bậc thầy làm ra.

Bên kia, hai nha dịch cũng nhận được găng tay bảo hộ lao động.

Khác với phản ứng của bá tánh, hai người lập tức yêu thích và đeo vào ngay.

Sau khi co duỗi ngón tay một chút, sự kinh ngạc trong lòng bọn họ với nhóm người này lại tăng thêm một bậc.

Thấy bá tánh vẫn chưa đeo găng tay, tiểu đội trưởng lên tiếng giải thích: “Cái này gọi là găng tay bảo hộ lao động, rất chắc chắn và bền, chuyên dùng khi làm việc, có thể bảo vệ đôi tay của mọi người. So với găng tay, tay của mọi người vẫn quan trọng hơn.”

Các thôn dân nghe vậy thì cảm thấy hơi bối rối, vẫn xoa đôi găng tay không nỡ đeo.

Cuối cùng, trưởng thôn nói: “Được rồi, nghe vị đội trưởng này đi. Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta nhanh chóng bắt tay vào làm việc thôi!”

Lúc này mọi người mới đeo găng tay vào, tập trung cao độ và bắt đầu công việc một cách nghiêm túc.

Phải nói rằng, găng tay này rất hữu dụng, dù là khiêng đá hay bắt lấy thanh gỗ, đều không lo bị trầy xước tay.

Bá tánh bắt đầu làm việc một cách hăng say.

Tiểu đội trưởng vừa quay đầu, đã nhìn thấy hai nha dịch đứng yên như đóng đinh cắm rễ tại chỗ, hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh nhịp nhàng của mọi người xung quanh.

Nàng ấy hơi ngạc nhiên nói: “Này, hai người đứng ngẩn ra đó làm gì vậy? Mau cầm đồ lên và làm việc đi!”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 375: Chương 375



Hai nha dịch giật mình: “Chẳng phải bọn ta ở đây là để giúp đỡ giám sát công việc à? Tại sao lại phải làm những công việc nặng nhọc và bẩn thỉu này chứ?”

Tiểu đội trưởng nhíu mày: “Giám sát mà cần đến bốn con mắt của các ngươi sao? Có nó là đủ rồi.”

Nàng ấy giơ tay chỉ về phía con robot của Thịnh Quân đang bay lơ lửng ở gần đó.

“Hai người mau bắt đầu làm việc đi, đừng để ta phải nhắc lại lần hai. À, đừng có lười biếng đấy, những động tác nhỏ của các ngươi không thể qua mắt được nó đâu.”

Hai nha dịch nhìn theo hướng ngón tay nàng ấy chỉ, run rẩy trước khối sắt đang bay lơ lửng, không dám hó hé gì nữa, đành phải kéo công cụ và bắt đầu làm việc.

Tiểu đội trưởng thấy thế thì gật đầu hài lòng.

Dù hai nha dịch này là tay mắt hay nhân vật gì, nếu đã chọn đi theo tới đây thì cũng phải làm việc cùng.

Hơn nữa, trông hai người này có vẻ không có ý tốt, phải ra oai một chút thì bọn họ mới chịu ngoan ngoãn.

Nhờ sự khác thường của hai người này, mà sau đó các nàng cũng sẽ để người ở lại đây để theo dõi tình hình sát sao.

Tránh trường hợp khi các nàng rời đi, những con rắn địa phương này sẽ âm thầm giở trò xấu xa, bắt nạt các thôn dân.

Bỏ những chuyện đó qua một bên, tiểu đội trưởng cũng tham gia vào công việc.

Việc cần làm đều rất tỉ mỉ.

Ngoài các biện pháp phòng hộ như lắp đặt cọc chống trượt, một số khe nứt trên sườn dốc cũng đã được lấp đầy bằng bê tông trộn sẵn.

Điều này giúp ngọn núi trở nên vững chắc hơn.

Trong lúc bận rộn, thời gian trôi qua lúc nào không hay.

Vì đã có đồ ăn và phần thưởng đầy đủ, các thôn dân bùng nổ tinh thần hăng hái chưa từng có, cộng thêm sự giám sát đầy tính uy h.i.ế.p của Thịnh Quân, công trình phòng hộ được hoàn thành nhanh hơn cả mong đợi.

Ngoại trừ hai nha dịch mệt mỏi như chó chết, bá tánh đều ăn uống no đủ, thậm chí sắc mặt còn hồng hào hơn một chút.

Trong khoảng thời gian này, xe ngựa ra vào liên tục, giữa chừng còn bổ sung hai đợt tiếp tế đồ ăn. Hai ngày qua, một vài đoạn đường mới giữa Song Phù và Hưng Hòa đã hoàn thành, thời gian đi đường được rút ngắn đi rất nhiều, đồ ăn cũng được bổ sung kịp thời, nên luôn ở trạng thái rất đầy đủ.

Các thôn dân vừa ăn bánh quy vừa ngắm nhìn đê phòng hộ đã được xây xong, lòng ai nấy đều chưa thỏa mãn lắm.

“Các đại nhân quả là những người tài giỏi, trông bờ đê mà chúng ta cùng xây dựng rất là vững chắc luôn ấy!”

“Ta nghĩ ở bên kia hoàn toàn có thể xây thêm một đoạn đê phòng hộ nữa!”

“Đúng đúng! Một đoạn cũng không đủ đâu, ta nghĩ nên xây thêm ba đoạn nữa!”

Tiểu đội trưởng nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Hiện tại như vậy là đủ rồi. Trong thời gian tới, ta sẽ dẫn mọi người thực hiện một số buổi diễn tập sơ tán khi xảy ra thảm họa.”

Tất nhiên là diễn tập cũng sẽ nuôi cơm, bá tánh rất sẵn lòng tham gia.

Nhưng chỉ tham gia thôi thì chưa đủ.

Để đảm bảo an toàn cho mọi người, tiểu đội trưởng đã tổ chức vài buổi kiểm tra và dùng phần thưởng làm động lực.

Để có được đồ ăn và đồ dùng, các thôn dân đã cố gắng hết sức, học hỏi được rất nhiều kiến thức.

Đợi đến khi mọi người đều vượt qua bài kiểm tra và diễn tập, nhóm Thịnh Quân cũng yên tâm hơn.

Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Trước khi đi, tiểu đội trưởng còn điều động một lô cây giống và hoa cỏ từ nơi khác về, dặn dò các thôn dân nếu không có việc gì làm thì trồng thêm nhiều loại cây.

Bản vẽ khu rừng phòng hộ vẫn để lại đây, chỉ cần làm theo sơ đồ và dần dần hoàn thiện là được.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, chuyến đi đến Song Phù cũng coi như đã kết thúc hoàn toàn.

Nhóm Thịnh Quân chuẩn bị lên đường, điểm đến tiếp theo là Thiên Hoa, nơi có nguy cơ xảy ra nạn châu chấu.

Cả nhóm chính thức lên đường.

Sợ rằng số người không đủ, họ còn điều thêm một số người từ Hưng Hòa, dự định sẽ gặp nhau tại Thiên Hoa.

Sau khi tiễn các đại nhân tốt bụng đi, bá tánh Song Phù tiếp tục cuộc sống của mình.

Họ dùng xà phòng, mang ủng đi mưa làm đồng, lúc nào mọi người cũng ca ngợi những điều tốt đẹp của Phương Gia Quân.

Sau khi nhóm Thịnh Quân rời đi, hai tên nha dịch trở về thành và báo cáo tình hình một cách trung thực với huyện lệnh, sau đó bọn họ còn dẫn theo một nhóm người tới, trông có vẻ không có ý tốt, không biết định giở trò gì.

Chỉ có điều, bọn nha dịch chưa kịp nói gì, Phương Quân ở lại đã b.ắ.n vài mũi tên nỏ với tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn không thể thấy rõ ghim chặt dưới chân bọn họ, khiến những suy tính thừa thãi của bọn họ bị dập tắt hoàn toàn.

Bọn nha dịch cũng rất linh hoạt, nhân cơ hội đổi giọng tuyên bố rằng mình đến để giúp bá tánh làm việc.

Phương Quân không đưa ra bất kỳ nghi ngờ nào, mà lập tức bắt bọn họ đi làm việc.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 376: Chương 376



Mãi cho đến nhiều ngày sau, khi nhóm người này làm việc vất vả đến mức kiệt sức ở ngoài đồng, bọn họ mới xám xịt bò về huyện thành.

Cứ như thế, một khoảng thời gian yên bình nữa lại trôi qua.

Mùa hè đã qua được quá nửa, năm nay lượng mưa cực kỳ dồi dào, Song Phù nhanh chóng đón nhận vài ngày mưa lớn.

Ở đây, loại khí hậu này không hề xa lạ.

Cuối cùng bá tánh cũng tỉnh táo lại sau sự phấn khích và bắt đầu thấy lo sợ.

“May mắn, may mắn là chúng ta đã xây dựng đê phòng hộ, nếu không cứ mưa thế này, lũ quét, không, sạt lở đất đá, chắc chắn sẽ ập đến!”

“Nhưng, đê của chúng ta, có tác dụng thật không? Trên núi có nhiều tảng đá lớn như vậy, lũ quét còn nghiền nát được nữa cơ mà…”

Vì chưa tận mắt chứng kiến hiệu quả của đê phòng hộ, bá tánh vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng vào nó, ai cũng lo lắng không yên.

Phương Quân ở lại cũng không hề lơ là, ngày nào cũng cẩn thận ra ngoài khảo sát tình hình ngọn núi.

Mưa lớn đã cuốn trôi khá nhiều cây xanh đã trồng trước đó. May mà bê tông dùng để lấp các khe nứt đã phát huy tác dụng, hiện tại ngọn núi không có dấu hiệu bị sạt lở.

Cố gắng vượt qua trận mưa này, vấn đề cũng sẽ không nghiêm trọng lắm.

Sau nhiều ngày lo sợ, phát hiện tình hình trên núi ổn định, cuối cùng bá tánh cũng yên tâm, vui mừng và liên tục nói lời cảm ơn.

Cuối cùng mọi người cũng hiểu được nỗi lòng của nhóm Thịnh Quân.

“Ôi, trước đó các đại nhân có nói là sẽ dùng loại đất gì đó để lấp các khe nứt của núi, ta còn cảm thấy lãng phí sức lực. Ngươi thử nghĩ mà xem, lấp đất vào khe núi thì không phải vẫn là đất sao? Cũng sẽ bị cuốn trôi như bùn thôi, thế mà không ngờ lại có tác dụng thật!”

“Chúng tôi mới là những người sống ở đây lâu dài, những thiên tai này chỉ ảnh hưởng đến chúng ta thôi, các đại nhân đâu cần phải nhọc lòng như vậy. Nhưng họ không chỉ đến đây mà còn mang theo nhiều đồ tốt cho chúng ta!”

Mưa vẫn tiếp tục rơi.

Tuy đê phòng hộ trên núi có hiệu quả, nhưng cũng không thể hoàn toàn lơ là cảnh giác.

Trong hai ngày, tình hình trên núi khá nguy hiểm, sau khi Phương Quân liều mạng khảo sát, đã tổ chức cho mọi người sơ tán đến nơi an toàn hơn.

Bá tánh đều nghe lời và làm theo chỉ dẫn.

Cũng chính vào thời điểm khẩn cấp này, khi ứng dụng vào thực tế, mọi người mới nhận ra hiệu quả của việc diễn tập sơ tán có hiệu quả cao đến mức nào.

Nếu xảy ra chuyện gì thật, chỉ cần theo đúng lộ trình đã đi, bám sát phía sau các đại nhân Phương Quân, chắc chắn sẽ an toàn.

Một nhóm người tâm trạng phức tạp, cảm xúc dạt dào.

Quan như cha mẹ gì đó.

Họ không cảm nhận được điều đó từ huyện lệnh, nhưng lại nhận được sự quan tâm và ấm áp từ nhóm Phương Quân.

Hai ngày nữa trôi qua, sau cơn mưa trời lại sáng. Cuối cùng, tình hình nguy cấp đã được giải quyết hoàn toàn.

Phương Quân tổ chức bá tánh, sau đó đi dọn dẹp đá vụn trên đỉnh núi, lại tiếp tục lấp các vết nứt trên núi.

Việc trồng cây không cần ai phải nhắc nhở nữa, mỗi khi bá tánh rảnh rỗi là lại chạy lên núi, bọn họ trở nên tích cực hơn nhiều.

Nhóm Phương Quân cảm thấy rất vui mừng về điều này.

“Trời đã tạnh mưa rồi, những nỗ lực vất vả của Song Phù cũng đã được đền đáp, hai ngày tới hãy viết thư báo cho Phương Quân và Tôn chủ sự đi.”

“Phương Quân nói rất đúng, chúng ta không thể cứ chờ đến khi xảy ra thiên tai rồi mới khắc phục, mà phải dũng cảm đấu tranh với số phận. Lần này, cuối cùng chúng ta đã kịp thời hành động trước khi ông trời ra tay, bảo vệ được tất cả bá tánh. Không một nhà nào bị sập, không một ai phải c.h.ế.t cả.”

-

Trong lúc đó, tại Nha Địa.

Gần đây Thiết Trụ cảm thấy hơi phiền muộn.

Bởi vì cuối cùng Cách La cũng rút ra được chút thời gian rảnh từ công việc bận rộn, chú ý đến tình hình bên phía công chúa, cảm nhận được sự kiềm chế trong đó và rất bất mãn vì điều này.

Đúng vào ngày hôm đó, công chúa đến nhà máy lọc dầu tìm Thiết Trụ bàn chuyện, thì đụng phải Cách La.

Cách La vốn không thích nói xấu sau lưng người khác, nên đã thẳng thừng chắn trước mặt công chúa và lớn tiếng la lối: “Này, Thiết Trụ, có việc gì thì cứ để các dũng sĩ Tư Kết chúng ta làm là được rồi, hoàn toàn không cần để nữ nhân xấu xa này dính vào đâu!”

Thiết Trụ nói: “Cách La…”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 377: Chương 377



Không đợi hắn ta nói xong, công chúa đã liếc nhìn Cách La một cái, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Nữ nhân xấu xa? Ngươi đang nói ta à? Hình như ta đã kịp làm gì ngươi và tộc Tư Kết đâu nhỉ.”

“Nếu nói là xấu xa, ta còn thua xa ngươi nữa đấy, ba tuổi đã ăn trộm ngựa con của nhà hàng xóm, tám tuổi thì còn tồi tệ đến mức tè bậy vào giếng nước của bộ lạc Sa Di. Ừm, chắc ngươi còn nhớ rõ cái lần nước tiểu trẻ con của ngươi đã làm hại không biết bao nhiêu người của Sa Di đúng chứ?”

“Cái gì! Tên nhát gan sợ vợ Tiên Chi đó, thế mà dám kể chuyện này với ngươi!”

“Cuối cùng, cũng vì ngươi đã làm việc xấu trước, nên mới bị người ta truyền miệng.”

“Đừng có lôi chuyện hồi bé ra làm gì, chẳng lẽ ngươi chưa từng trẻ con sao?”

“Nhưng mà, cô nương Mộc Kỳ Nhĩ tài giỏi như vậy, hình như cũng không lớn tuổi lắm đâu nhỉ.”

Thấy hai người có xu hướng cãi nhau càng lúc càng dữ dội, Thiết Trụ vội vàng tiến lên chen vào giữa họ: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa, lần này công chúa tới đây là để bàn chuyện nung gốm sứ, Cách La, các dũng sĩ Tư Kết của ngươi cũng không giúp được gì đâu!”

Nghe vậy, Cách La cũng không biết phản bác thế nào, bàn tay vụng về của bọn họ đúng là không thể tạo ra những món đồ gốm sứ tinh xảo.

Nói mới nhớ, mấy ngày nay Thiết Trụ vừa bận rộn với công việc nông nghiệp và công nghiệp, vừa không lơ là việc tuyên truyền văn hóa.

Cách La vốn không phải là người ngu ngốc, từ cách làm việc của Thiết Trụ, Cách La dần dần hiểu rõ được suy nghĩ của hắn ta.

Tuy nhiên, cho dù là vì tình nghĩa với Thiết Trụ, hay là vì lực lượng vũ trang khó lường của đối phương, hoặc có thể là do bản thân có sự đồng cảm với những ý tưởng liên quan đến Đại Đồng, Cách La sẽ không đối nghịch với Thiết Trụ.

Hơn nữa, Thiết Trụ cũng đã nói, không giống với tình hình của Hồi Hột, nơi này vẫn cần một lãnh đạo đặc biệt để dẫn dắt mọi người làm việc, miễn là không vi phạm nguyên tắc của Đại Đồng là được.

Cách La cảm thấy, làm lãnh đạo cũng chẳng khác gì làm vua của Dân tộc Hồi Hột. Mục đích của họ đều giống nhau.

Vị trí lãnh đạo này, hắn ta nhất định phải có được, cũng chẳng ai phù hợp hơn hắn ta cả.

Chỉ có điều, vẫn còn một trở ngại lớn, chính là công chúa đáng ghét kia!

Người nắm thóp được tên tiểu thủ lĩnh bất tài Tiên Chi của bộ lạc Sa Di, có ý đồ cấu kết với kẻ thù bên ngoài, chính là công chúa đang làm điều xằng bậy ở Hồi Hột!

Cách La nhanh chóng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Thôi kệ đi, hắn ta nhịn một chút vậy.

Dù sao công chúa cũng không phải người địa phương, nàng ta còn có việc phải làm, sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, nên không cần phải so đo quá nhiều với nàng ta.

Thậm chí Cách La còn cố gắng khiến mình nở một nụ cười: “Thiết Trụ, ta chỉ đùa chút thôi mà. Vậy các người cứ nói chuyện đi nhé, ta đi xem trong nhà máy đã làm được những gì rồi.”

Nói xong, hắn ta liền bước nhanh rời khỏi nơi này.

Công chúa nhìn bóng lưng hắn ta khuất dần, rồi mới quay đầu nói với Thiết Trụ: “Thiết Trụ, thật ra lần này ta đến đây, không chỉ là để bàn chuyện lò gốm sứ đâu.”

“Ta còn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc Phương Quân định khi nào mới ra tay với phía Nam đây? Chẳng lẽ lại chờ đến khi phía Nam có kết quả, chủ động tấn công, thì họ mới tính đến chuyện phản công à. Rõ ràng sức mạnh trong tay đã lớn mạnh như vậy rồi mà…”

Khoảng thời gian trước, một nơi nhỏ bé không có một chút cảm giác tồn tại nào ở khu vực biên giới đột nhiên đánh lén và phát động tấn công về phía họ, trong tình huống khẩn cấp đó, nhóm Thiết Trụ đã phải sử dụng một khẩu đại pháo.

Công chúa đã tận mắt chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của nó, điều này khiến nàng ấy vô cùng phấn khích.

Nàng ấy chưa bao giờ cảm thấy may mắn như lúc này, vì nàng ấy đã đầu quân cho Phương Quân.

Thứ gọi là đại pháo này đúng là thần khí, dù tên hoàng đế chó má kia có da dày hay mạng lớn đến đâu, cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được một đợt pháo kích như thế.

Nàng ấy muốn báo thù rửa hận, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thế nhưng, công chúa lại cảm thấy, có vẻ nhóm Thiết Trụ cũng không hề vội vàng ra tay, điều này khiến trong lòng nàng ấy nảy sinh một chút lo lắng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 378: Chương 378



Nàng ấy không biết nhóm Thiết Trụ đang chờ đợi điều gì.

Với sức mạnh đủ để nghiền nát tất cả, chẳng phải nên tốc chiến tốc thắng đánh chiếm thiên hạ sao?

Công chúa chỉ sợ nếu kéo dài thêm nữa, thì tên hoàng đế chó má sẽ c.h.ế.t già, hoặc bị người của Phụng Vương g.i.ế.c trước mất.

Thế thì sự hận thù tràn ngập trong lòng nàng ấy chẳng khác nào đ.ấ.m vào bông.

Thật ra, Thiết Trụ rất hiểu nỗi lo lắng của nàng ấy.

Đối với câu hỏi vừa rồi của công chúa, hắn ta lắc đầu đáp: “Tất nhiên chúng ta sẽ không đợi đến khi phía Nam có kết quả rồi mới ra tay. Thật ra, hiện tại chúng ta đang chậm lại, không phải vì sợ bọn họ, mà chỉ đang tạo ra một sự cân bằng.”

“Nếu dốc toàn lực tấn công Nam địa, với thực lực hiện tại của chúng ta thì không thành vấn đề. Chỉ có điều, bá tánh ở Bắc địa vẫn chưa hoàn toàn no đủ, vấn đề thì còn rất nhiều, bởi vì sự phát triển không đồng đều, nên giải quyết vô cùng vất vả. Trong tình huống này mà tiếp quản Nam địa, sau này chỉ càng thêm đau đầu mà thôi.”

“Thùng gỗ có thể chứa được bao nhiêu nước, còn tùy thuộc vào tấm ván ngắn nhất… Công chúa, ta hiểu lòng hận thù của ngài. Nhưng xin hãy cho bọn ta thêm một chút thời gian, ta cảm thấy ngày đó sẽ không còn xa nữa.”

Ngoài ra, còn một điều mà Thiết Trụ chưa nói.

Hiện tại họ thành thạo điêu luyện như vậy, phần lớn vẫn là nhờ vào sự tự tin mà Phương Tiên Nhi trao cho họ.

Mà họ nhất định phải bước chậm lại, mới có thể hoàn toàn đứng vững trên đôi chân của mình.

Dù sao thì mọi người vẫn luôn kiên trì không hoàn toàn dựa dẫm vào Phương Tiên Nhi.

Điều này không chỉ là trách nhiệm với bản thân và bá tánh, mà cũng vì để sau khi Phương Tiên Nhi hồi phục pháp lực, có thể yên tâm tự do rời đi bất cứ lúc nào.

Công chúa nghe vậy, cụp mắt rồi thở dài: “Xin lỗi, ta nóng vội quá rồi. Chuyện vừa nãy, ngươi đã cho ta câu trả lời như vậy, thì sau này ta sẽ không hỏi nữa.”

“Ta biết các ngươi không giống những người khác, trong lòng luôn có đại nghĩa, nếu không thì trong thời gian qua, các ngươi đã không liên tục giúp đỡ bá tánh Hồi Hột, còn dạy bọn họ học chữ nữa.”

“Vậy nên, ta còn một tin nữa muốn nói với ngươi đây.”

“Năm nay thiên tượng(*) rất kỳ lạ, chắc ngươi cũng nhận ra rồi nhỉ. Không nói đến chỗ chúng ta, ta nghe ngươi kể, bên Cửu Đấu xuất hiện nạn lũ lụt, các vùng như Song Phù cũng có mưa lớn, thậm chí một số nơi còn xảy ra vài trận động đất nhỏ phải không?”

(*) Thiên tượng: Chỉ các hiện tượng tự nhiên xuất hiện trên bầu trời như sự vận hành của các vì sao, nhật thực, nguyệt thực, sao chổi, và các hiện tượng thiên văn khác.

Lời của công chúa rất giật gân, rõ ràng vừa mới nói chuyện báo thù, vậy mà lại đột nhiên chuyển sang nói về thiên tai.

Thiết Trụ sửng sốt một lát mới kịp phản ứng: “Đúng vậy, năm nay quả thực có gì đó bất thường.”

Công chúa nói: “Ở Sa Di của ta có một lão phụ nhân, bà ấy có chút năng lực, rất giỏi quan sát thiên tượng. Bà ấy nói rằng, theo tình hình năm nay, có thể thu đông sẽ lạnh lẽo khắc nghiệt, nói không chừng còn xuất hiện dị tượng như mưa gỗ băng (*). May mắn là bây giờ mới vào hè, mọi thứ vẫn còn kịp để chuẩn bị.”

(*) Mưa gỗ băng: Hiện tượng thời tiết cực kỳ lạnh, mưa rơi xuống cây và lập tức đông lại thành băng.

Nàng ấy dừng lại một chút: “Ta thừa nhận, ta nói những lời này là vì bản thân mình. Nếu không, Bắc địa bị ảnh hưởng nặng nề, chúng ta sẽ càng chậm chân hơn nữa, đến lúc đó hoàng đế sẽ thật sự c.h.ế.t già ở phía Nam mất…”

Thiết Trụ hiểu, công chúa muốn nói, có thể thu đông ở Bắc địa sẽ xảy ra đợt rét đậm rét hại quy mô lớn, lạnh đến mức có thể khiến người c.h.ế.t cóng.

Không chỉ gây hại cho người, hắn ta còn biết rằng rét đậm sẽ làm giảm sản lượng cây trồng, ảnh hưởng đến công việc của mọi người, kéo theo sự trì trệ trong sản xuất.

Thiết Trụ không hề nghi ngờ lời nói của công chúa.

Thà tin là có rét đậm, còn hơn là tin rằng nó không tồn tại.

Mặc dù Phương Tiên Nhi đã truyền cho họ rất nhiều kiến thức, nhưng dựa vào tình hình thực tế, họ phải ưu tiên nghiên cứu những vấn đề cấp bách, không thể bao quát hết mọi thứ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 379: Chương 379



Về khí tượng học, trình độ hiện tại của họ vẫn chưa đủ chính xác. Để dự đoán những điều tương tự, đúng là họ không thể sánh bằng người có năng lực đặc biệt.

Có lẽ sau này những kiến thức liên quan đến lĩnh vực này, có thể giao riêng cho những người có năng khiếu học tập… Không đúng, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó!

Vẫn nên tiếp tục nghĩ cách đối phó với đợt rét đậm khó giải quyết sắp tới thì hơn.

Hiện tại, ở Hưng Hòa và một số nơi khác đã có hệ thống sưởi ấm và cả máy nước nóng năng lượng mặt trời, mọi nhà đều chuẩn bị đủ áo bông, chắc hẳn mọi người đều rất an toàn, chỉ có đất đai là bị ảnh hưởng.

Nhưng ở Bắc địa, vẫn còn rất nhiều nơi chưa có bất kỳ biện pháp chống rét nào, ngay cả sự an toàn của bá tánh cũng không được đảm bảo.

Tuy nhiều khu vực vẫn chưa thuộc quyền kiểm soát của Phương Quân, nhưng từ lâu đã được mọi người coi là địa bàn của mình. Gặp phải thiên tai rét lạnh, họ tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vậy vấn đề là, hiện tại tổng sản lượng của họ còn lâu mới đủ.

Trước mùa đông năm nay, nếu có thể xây dựng được các biện pháp sưởi ấm ở những nơi như Cửu Đấu thì cũng đã tốt lắm rồi. Còn những khu vực khác, chắc chắn không thể lo kịp, nhanh nhất cũng phải chờ đến năm sau.

Chưa kể đến phải cung cấp áo chần bông, chăn bông và áo khoác lông vũ để chống rét cho rất nhiều nơi, trong khi việc trồng bông vẫn chưa phát triển mạnh mẽ, sản lượng hiện tại cũng rất hạn chế. Muốn những bộ quần áo ấm áp trải khắp mọi ngóc ngách của Bắc địa, trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể thực hiện được.

Đúng là khiến cho người ta phải đau đầu mà!

Nhưng công chúa nói một câu rất đúng, may mắn là bây giờ mới vào hè, vẫn còn thời gian để chuẩn bị, hắn ta phải nhanh chóng báo tin cho nhóm Phương Tiên Nhi và Tảo Nhi mới được.

Nghĩ đến đây, Thiết Trụ vội vàng cảm ơn công chúa, sau đó tạm biệt nàng ấy rồi vội vàng viết một bức thư.

Hiện tại hắn ta vẫn đang ở phía Bắc, phải truyền tin cho Mộc Kỳ Nhĩ, để cô bé chuyển tin tức cho Phương Tiên Nhi.

Khi nhận được thư, Mộc Kỳ Nhĩ nhanh chóng liên hệ với Thịnh Quân và nói về dự báo đợt rét đậm sắp tới.

Lúc này Thịnh Quân đang bận rộn với công việc phòng chống nạn châu chấu ở Thiên Hoa.

Xử lý nạn châu chấu là một công việc đòi hỏi kỹ thuật.

Họ vừa tổ chức cho bá tánh tiêu diệt một đợt trứng côn trùng và khử trùng đất, dự định sẽ nuôi một số gia cầm chuyên dụng để tiến hành phòng trừ sinh học(*).

(*) Phòng trừ sinh học: Phương pháp sử dụng các sinh vật sống, như động vật, thực vật, hoặc vi sinh vật, để kiểm soát hoặc tiêu diệt các loài gây hại, như sâu bọ hoặc bệnh cây, nhằm bảo vệ cây trồng và môi trường.

Lúc này, nghe được tin tức từ Mộc Kỳ Nhĩ, lòng Thịnh Quân lập tức chùng xuống.

Trong dân gian không thiếu người có năng lực đặc biệt, nên việc có ai đó dự đoán được đợt rét đậm này, cũng không khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Khí hậu năm nay đúng là rất bất thường, điều này có thể thấy rõ bằng mắt thường, vì vậy rất có khả năng sẽ xảy ra đợt rét đậm này.

So với Thiết Trụ, Thịnh Quân hiểu rõ tình hình từng khu vực hơn, nên cũng suy nghĩ nhiều hơn.

Có vẻ mọi thứ bên Hưng Hòa đều được chuẩn bị chu toàn, nhưng những thứ như đường ống thoát nước cũng cần được bảo vệ kỹ lưỡng, nếu không sẽ có nguy cơ bị nứt vỡ do đóng băng.

Ngoài những vấn đề Thiết Trụ lo lắng, tình trạng thiếu lương thực ở Tác-ta và các khu vực biên giới khác sẽ còn nghiêm trọng hơn. Nếu không cẩn thận thì có thể nảy sinh thêm các xung đột, vì vậy cần phải chuẩn bị cho những tình huống này.

Sản lượng áo chần bông và than tổ ong của nhóm Tảo Nhi chắc chắn sẽ không đủ, nên phải nghĩ cách khác.

Thịnh Quân kiểm tra lại tài nguyên của mình.

Trước mắt, món đồ duy nhất trong cửa hàng của nàng có thể giúp được có lẽ là túi sưởi. Nhưng chỉ dựa vào túi sưởi thì cũng vô dụng. Rất nhiều nơi không có điều kiện để đun nước nóng liên tục.

Ngoài ra khi mùa đông đến, cũng có thể sử dụng chất làm tan tuyết theo mùa. Nhưng chất làm tan tuyết chỉ có thể dùng để làm tan tuyết, chứ không thể dùng để giữ ấm.

Có vẻ cũng không có nhiều thứ có thể giúp ích được! Phải làm sao đây?
 
Back
Top Bottom