Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 350: Chương 350



Tiểu lang nghe xong có chút xúc động nhưng rất nhanh đã lắc đầu cười khổ: "Lập bia mộ? Cả nhà ta cũng chỉ là những con người như cỏ dại, không phải phú hộ cũng chẳng phải nhân vật lớn nào, làm gì xứng để lập bia?"

"Người nhìn xem bộ dạng của ta hiện giờ như vậy, dù có sống, sau này cũng chưa chắc có cơm để ăn. Ngay cả bản thân còn không lo được, huống chi là việc tế bái người nhà."

Vị đại thúc này đặt ống tre xuống đất, giơ tay vỗ vai của hắn ta: "Nếu chỉ lo lắng những thứ này thì ngươi cứ yên tâm sống tiếp đi."

"Chân này của ngươi chưa chắc đã què đâu, chỉ cần không phải người chết, lão đại trong đội của chúng ta không chừng vẫn có thể chữa trị được. Nàng ấy cũng chưa từng nói chân của ngươi không thể chữa được."

"Nếu như chân của ngươi hỏng thật, ngươi cũng có thể đến huyện nhận trợ cấp của người tàn tật. Hơn nữa trong huyện cũng có thể ưu tiên sắp xếp công việc cho ngươi. Ở chỗ của chúng ta, chỉ cần không phải người lười, sẽ không có ai phải c.h.ế.t đói."

"Lại nói đến chuyện lập bia mộ. Ở chỗ chúng ta không có chuyện rễ cỏ gì, dù cho ngươi có là ai, c.h.ế.t rồi vẫn sẽ được đưa vào nghĩa trang đã được tu sửa đặc biệt. Mua miếng đất khắc tấm bia cũng không đắt, hình thức của tấm bia cũng rất đẹp, đợi ngươi tự mình đến xem sẽ biết."

Tiểu lang nghe xong liền có chút tò mò.

Hắn ta không nói đến chuyện c.h.ế.t chóc nữa mà còn hỏi: "Thúc thúc, ngươi không gạt ta đấy chứ? Nơi đó của các ngươi thật sự có những thứ này sao? Trên đời thật sự có nơi tốt như vậy sao?"

Chân bị què mà vẫn có thể nhận được giúp đỡ, còn có thể được ưu tiên sắp xếp công việc.

Trước đây hắn ta làm công ở trong thành, nghe người trong quán trà kể chuyện cũng không có ly kỳ như vậy.

"Ta lừa ngươi làm gì? Được rồi, nhìn ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi, vậy thì mau mau uống nước đi. Người nhà của ngươi còn đang chờ ngươi tỉnh lại, thay họ sống thật tốt đó!"

Tiểu lang liền nhận lấy nước uống.

Đại thúc thấy hắn uống xong liền dùng tay phải cầm ống trúc rỗng mang đi ra ngoài, dự định lấy cho hắn ta một ít thuốc.

Sau khi ra khỏi lều, đại thúc dùng vai đẩy tấm mành, từ đầu đến cuối đều không có nâng cánh tay trái lên.

Sau khi đi ra.

Ông ấy dừng lại, nhớ tới những lời vừa nãy mới khuyên tiểu lang.

Phương Quân là vị thủ lĩnh tốt nhất trên đời này, dưới sự quản lý của nàng có rất nhiều chính sách phúc lợi.

Bởi vì có nhiều chính sách, đoàn người cũng không thể nhớ hết tất cả.

Đại thúc cũng không ngoại lệ.

Sở dĩ ông ấy rõ ràng với hai phương diện kia như vậy, đều là vì trận bão tuyết ở Miên Sùng lúc trước.

Bão tuyết tuy không nghiêm trọng như đợt lũ lụt này nhưng vẫn có thương vong.

Còn nhớ khi đó, đỉnh núi bị sạt lở, cánh tay trái của ông ấy cũng bị kẹt dưới mái hiên bị sụp, chờ đến khi được cứu, cánh tay đã mất hết cảm giác.

Bây giờ ở cái tay đó là một cánh tay giả làm bằng cọc gỗ bọc cao su.

Ở trong đợt bão tuyết đó, ông ấy không chỉ mất cánh tay trái. Còn vợ con và cả người cha già của ông ấy, tất cả bọn họ đều vĩnh viễn nằm trong cơn bão tuyết.

Tình trạng của tiểu lang vừa nãy cũng giống như ông ấy, vì thế ông ấy có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Có những nỗi đau không thể nào nguôi, vậy nên ông ấy cũng không khuyên đối phương điều gì, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi.

Bây giờ ông ấy vẫn sống rất tốt, tất cả giống như ông ấy đã từng nói, không muốn những dấu vết tồn tại của người nhà biến mất hoàn toàn.

Hơn nữa ông ấy cũng muốn nhìn xem thế giới không có đau khổ mà những người Thịnh Quân nói cuối cùng là như thế nào.

Bởi vì ân tình của Phương Quân, người tàn tật như ông ấy sau tai nạn vẫn được rất nhiều người chăm sóc, còn có trị liệu và chăm sóc "tâm lý".

Hơn nữa còn cho ông ấy đi học, thậm chí là học y dược, hỗ trợ làm việc trong y quán.

Ông ấy mất đi người thân trong bão tuyết nhưng ông ấy không phải là người cô độc một mình.

Tâm nguyện trong quãng đời còn lại của ông ấy cũng rất đơn giản, đó chính là muốn cứu được càng nhiều người hơn.

Nếu như vậy không chỉ có thể đền đáp cho Phương Quân.

Không chừng còn có thể tích thêm nhiều công đức, giúp người thân kiếp sau trải sẵn một con đường bằng phẳng.

Trong khi công tác cứu hộ đang đồng thời được tiến hành.

Ở bên kia, đội ngũ đến thành lân cận để cầu viện đã vào thành thuận lợi, gặp gỡ các huyện lệnh từ nhiều nơi, cùng với mấy đội tình nguyện viên tụ họp trong thành.

Ban đầu, đội cứu viện sợ dùng danh nghĩa Phụng vương sẽ không hiệu quả, nên còn điều động vũ khí đề phòng trường hợp khẩn cấp.

Nhưng sự thật chứng minh, các huyện lệnh ở những nơi này đều thận trọng dè dặt trong việc xử lý sự việc, không có ý làm khó bọn họ.

Sau khi xem thư, liền nhiệt tình giúp đỡ tổ chức nhân lực, công việc được thực hiện rất hiệu quả.

Một vị thành viên trong đội cứu viện buồn bực nói: “Bọn họ thực sự hợp tác đến vậy sao?”

Đội trưởng lắc đầu: “Chẳng qua là nhìn phối hợp thôi, Nếu như ta đoán không sai, thì số người được triệu tập chắc chắn có vấn đề. Bất quá, hiện tại chúng ta cần dùng người, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động lần này, liền có thể mắt nhắm mắt mở, thậm chí có thể mượn chuyện này để làm lợi thế cho mình."

Suy đoán của đội trưởng không sai.

Một số vị huyện lệnh quả thực có ý đồ xấu xa.

Những tình nguyện viên mà bọn họ giúp tìm đều là những người già yếu, hoặc là hộ gia đình nghèo khó hoặc nông dân có hoàn cảnh khó khăn nhất.

Ngoài ra còn có một số nha dịch dùng việc công báo thù riêng, táy máy tay chân đem người từng có xích mích riêng với bọn họ vào đội ngũ.

Nhưng ngược lại họ không dám đưa bệnh nhân cùng người khuyết tật nhét vào đội ngũ, bởi vì sợ làm lộ liễu quá sẽ chọc giận đội cứu viện.

Các huyện lệnh đã suy nghĩ rất kỹ, họ dự định mượn hành động lần này để làm trong sạch huyện thành.

Theo cách nhìn của bọn họ, những người được đưa vào đội ngũ là "sâu mọt" trong huyện, nếu không có bọn họ, không khí trong huyện sẽ trong lành hơn rất nhiều.

Buổi chiều ngày chiêu mộ đó.

Một vị nha dịch bước vào một con hẻm hẻo lánh trên đường phố, ở trước cánh cửa đổ nát hô:

"Lưu Thân, ta biết nhà ngươi có khó khăn, gần đây trong thành có việc tốt, ta đã đăng ký cho ngươi, ngày mai giờ Mẹo nhớ tới huyện nha!"

Bên trong cửa chậm chạp không có truyền ra lời nào.

Nha dịch không nhịn được lại kêu một lần nữa, còn dùng chân đá vào cửa.

Cánh cửa gỗ cũ kêu cót két, suýt nữa thì sụp xuống.

Nha dịch có ý đồ xấu xa, đang định đá sập cửa, thì nghe thấy giọng nói run rẩy của một lão thái thái từ bên trong truyền ra:

"Đại nhân à, Thân Tử đã đi ra ngoài rồi, khi nào hắn về ta sẽ nói cho hắn."

Bị cắt ngang như vậy, nha dịch rút chân lại, rồi mở miệng uy h**p:

"Được rồi, vậy ngươi nhớ nói đấy, nếu ngày mai không gặp được người, huyện lệnh sẽ phái quân đi bắt hắn!"

Nói xong, hắn ta quay người ngâm nga một bài hát rồi bỏ đi.

Nghe động tĩnh nha dịch rời đi, lão thái thái nép mình sau cánh cửa không ngừng than thở.

Con hẻm này cách âm không tốt, hàng xóm vừa nghe thấy tiếng la hét, bây giờ lại rối rít bàn tán.

"Vừa rồi là Oa Đầu la hét sao? Thật đúng là nhỏ mọn, khi còn bé cãi nhau huyên náo với Thân Tử, bây giờ vẫn còn ôm hận, không hại c.h.ế.t đối phương không chịu bỏ qua!"

“Suỵt, ngươi nhỏ tiếng một chút, đừng để người khác nghe thấy, quay đầu liền lan truyền ra ngoài! Ta nghe người ta nói, trong thành là đang tuyển người đi Cửu Đấu cứu trợ lũ lụt. Đê sông kia chính là làm bằng đá còn bị dòng nước phá hủy, ngươi đi liệu có thể trở về được không? Vừa nghe liền biết nguy hiểm đến tính mạng rồi!”

“Nếu Thân Tử rời đi chuyến này, e rằng sẽ không thể quay trở lại… Lưu lão thái phải làm sao bây giờ?”

"Còn có thể làm gì nữa? Sau này chúng ta sẽ thỉnh thoảng đến thăm bà ấy, mọi chuyện hiện tại khó khăn lắm, có thể giúp chỉ có như vậy.”

Chạng vạng tối.

Lưu Thân trở về nhà, rất nhanh biết được tin xấu này từ miệng của mẹ mình.

"Con trai số khổ của ta!"

Lưu lão thái đã nghe hàng xóm nói đây là một việc nguy hiểm đến tính mạng, khóc đứt ruột đứt gan.

Trên mặt của Lưu Thân cũng lộ ra vẻ khổ sở, biết lần này mình có nguy cơ lành ít dữ nhiều.

Hắn ta rời đi, duy nhất không yên lòng chính là mẹ ruột.

Nhưng nếu hắn ta không thể quay lại, tên súc vật Oa Đầu kia sẽ hài lòng và cũng sẽ không làm khó lão thái thái nữa.

Có hàng xóm giúp đỡ, còn có một ít tiền tích góp, hẳn tình cảnh của mẹ cũng sẽ không quá tệ đi…

Nghĩ đến đây, hắn ta mở miệng an ủi: “Không sao đâu mẹ, buổi chiều con hỏi người ta một số chuyện. Đội cứu viện kia là đại nhân vật phái tới, chỉ cần biểu hiện tốt, nếu được chú ý, có thể sẽ là một công việc tốt!"

Lưu Thái Thái nửa tin nửa ngờ, ngừng khóc: “Thật sao?”

Tất nhiên là giả.

Đội cứu viện là do đại nhân phái tới không sai, nhưng không có bất kỳ tin đồn nào nói rằng làm người tình nguyện là một công việc tốt cả.

Nhưng Lưu Thân cũng chỉ có thể nói: “Đúng vậy! Mẹ, mẹ hãy ở nhà đợi con về. Con nhất định sẽ làm cho mẹ được hưởng phúc!"

Sau khi tạm thời an ủi người thân, giao phó xong chuyện trong nhà, Lưu Thân đi ngủ với tâm trạng nặng trĩu.

Ngày hôm sau, trước bình minh, hắn ta đến huyện nha đúng giờ để báo cáo.

Oa Đầu nhìn thấy hắn ta đến thì rất hài lòng, còn đặc biệt đưa hắn ta vào một “đội tình nguyện nòng cốt”.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 351: Chương 351



Bên cạnh có người nhỏ giọng nói với hắn ta: “Nếu gia nhập vào đội ngũ này, chính là nhóm đầu tiên chịu chết, những người khác nói không chừng là có thể sống, còn chúng ta thì không nên nghĩ đến việc sống sót... Anh em, ta chuẩn bị nửa đường chạy trốn, chuyện này một người làm có chút khó khăn, nếu không hai ta cùng nhau đi?"

Khi Lưu Thân vừa nghe, đối với chuyện chịu c.h.ế.t đã sớm đoán trước việc này. Tuy nhiên, hắn ta vẫn không đáp lại yêu cầu của đối phương.

Nếu hắn ta bỏ chạy, chắc chắn Oa Đầu sẽ trút giận lên trên người mẹ của mình, hắn ta không thể làm như vậy.

Người đó đi thuyết phục người khác.

Chẳng mấy chốc, một nhóm người đã tụ tập lại.

Bọn nha dịch dẫn dắt đội quân đầy vẻ mặt u sầu ra khỏi thành, giao bọn họ cho cái gọi là "đội cứu viện".

Đội cứu hộ này trông được trang bị đầy đủ và uy phong.

Những người định chạy trốn vừa nhìn thấy đã cảm thấy nản lòng, gần như tất cả đều từ bỏ ý định bỏ trốn.

Chỉ còn lại một đến hai tên tiểu tử cứng đầu, vẫn cắn răng suy nghĩ cách đối phó.

Sau khi Lưu Thân nhìn thấy đội cứu viện, không hiểu sao, trong lòng ngược lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Ít nhất đối phương thoạt nhìn không phải là người hung ác, so với đám người Oa Đầu còn đàng hoàng hơn rất nhiều.

Dù có phải đi chết, ít nhất trên đường đi cũng sẽ không bị đối xử tồi tệ, ít ra cảm giác sẽ đỡ hơn nhiều.

Đang suy nghĩ, Lưu Thần nghe Oa Đầu giả vờ quan tâm nói: "Được rồi, nhanh chóng rời đi cùng đại nhân, dân chúng Cửu Đấu sẽ nhờ vào các ngươi đi cứu, chờ đến khi quay trở lại, mọi người sẽ được khen thưởng!"

Nói xong, hắn ta liền bước chân nhẹ nhàng đi trở về thành.

Lưu Thân thậm chí có thể nghe thấy trong giọng nói của hắn ta có chút ý cười, có lẽ là bởi vì cảm thấy chuyến này hắn ta nhất định sẽ phải chết.

Hắn ta không quay đầu nhìn đối phương nữa, mà im lặng quan sát đội cứu viện trước mặt, rất nhanh chạm mắt với đội trưởng dẫn đầu và nhận được một nụ cười ấm áp trấn an từ đối phương.

Lưu Thân sửng sốt trước nụ cười này.

Sau đó liền nghe vị đội trưởng này nói: “Được rồi, ta biết các ngươi đều cho rằng, công việc cứu viện lần này chính là để đưa các ngươi vào chỗ chết. Nhưng ta muốn nói rõ với các ngươi, bọn ta sẽ chú trọng đến sự an nguy của mỗi cá nhân. Chỉ cần cẩn thận một chút cũng sẽ không có bất kỳ người nào bỏ mạng.”

“À, mọi người chắc là đói rồi nhỉ? Ăn chút đồ ăn trước đã, rồi uống chút nước.”

Nói xong, nàng ấy chỉ đạo vài người phát thức ăn và ống trúc cho mọi người.

Những người đến đây có rất ít người có đủ ăn, nên rất nhanh đã ăn như thuyền chở mã mà ăn sạch hết thức ăn.

Thức ăn là những chiếc bánh ngọt thơm ngát, trong ống tre đựng đầy nước đường ngọt ngào.

Bọn họ đời này chưa bao giờ ăn qua đồ ăn ngon như vậy!

Lưu Thân uống nước đường.

Nghĩ đến nụ cười vừa rồi của đội trưởng, cùng giọng điệu nói chuyện làm người ta tin phục khi nàng ấy nói, lại thực sự cảm thấy lần này nói không chừng là một công việc tốt.

Bừng tỉnh lại sau dòng suy nghĩ.

Hắn ta nghe thấy người vừa rồi đã từng muốn kéo hắn ta bỏ trốn thì thầm lẩm bẩm: “Có những thứ này để làm bữa ăn chặt đầu, cho dù có lên đường ngay lập tức cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”

Lưu Thân nhịn không được mà nói với hắn ta: “Đừng nói những lời xui xẻo đó, biết đâu chúng ta thật sự có thể sống sót thì sao?”

Không ngờ tới người nọ đó cười nhạo một tiếng: "Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học. Những kẻ được gọi là đại nhân kia, cho dù không có năng lực thực sự, chỉ cần lời nói lớn và đầy đủ, là có thể trở thành đại nhân!"

“Mới vừa rồi nha dịch trước khi đi không phải nói chờ trở về sẽ có thưởng sao? Nhưng nếu ngươi thật sự trở về, lại xem hắn ta làm sao để thưởng cho ngươi!"

Có lẽ bởi vì lòng đầy căm phẫn, nên giọng điệu của người này vô thức mà cao lên rất nhiều.

Một bên, đội trưởng đội cứu viện nghe lời này, không nhịn được cười: “Tuy ta không phải đại nhân vật gì, nhưng ta cũng không có thói quen nói khoác. Được rồi, không dài dòng nữa, tiếp theo ta sẽ cùng mọi người giới thiệu một ít trang bị bảo toàn tính mạng, và cách sử dụng cụ thể.”

Nói xấu bị nghe thấy, người mới vừa mở miệng không khỏi rùng mình một cái, rất nhanh liền cúi thấp đầu xuống rồi lẩm bẩm.

Thấy đội trưởng cứu viện không có trừng phạt mình, mà bắt đầu giới thiệu trang bị bảo vệ tính mạng gì đó, cơ thể căng thẳng của hắn ta cũng dần dần thả lỏng.

Ít nhất, viên quan này sẽ không trừng phạt người ta chỉ vì nói sai!

"Đây là áo phao, mặc vào có thể nổi trên mặt nước, sẽ không chìm xuống..." Đội trưởng giới thiệu các trang bị cứu sinh theo quy trình diễn tập cứu viện trước đó.

Dần dần, những người trong đội bị lời nói của nàng ấy thu hút, nhìn chằm chằm vào những thứ có màu sắc rực rỡ trên tay của nàng ấy.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 352: Chương 352



Nhìn vật đầy màu sắc bị thổi phồng lên, lại không bị rò rỉ khí. Ném nó vào một cái chậu, cũng có thể vững vàng trôi lơ lửng trên mặt nước.

Lần này, tất cả mọi người đều chấn động.

"Cái này, cái này, chẳng lẽ lần này chúng ta thật sự sẽ không c.h.ế.t sao?"

“Có bảo bối như vậy, ta cảm giác như có thể đi đi lại lại trên Sa Hà vậy…”

Nghe được lời này, đội trưởng cứu viện nhanh chóng ngắt lời của bọn họ:

“Ta sẽ phụ trách an toàn đối với mọi người, nhưng cũng yêu cầu các ngươi hãy giữ kính sợ đối với tự nhiên, để ý một chút đối với tính mạng của mình. Có một câu nói rất hay, người c.h.ế.t đuối đều là người biết bơi, đừng nghĩ rằng có biện pháp cứu sinh là có thể tùy ý làm bậy trong lũ lụt!”

Dù sao đây cũng là đại sự liên quan đến tính mạng, một đám người cũng không cảm thấy đội trưởng nói dài dòng, đều ghi nhớ những lời này trong lòng, bảo đảm mình sẽ cẩn thận chú ý.

Đội trưởng hài lòng gật đầu: “Lần cứu viện này sẽ bao ăn ở, chất lượng cơm nước sẽ giống như những gì các ngươi vừa ăn. Những người thực hiện tốt việc cứu nạn thiên tai cũng sẽ được ưu tiên nhận trợ cấp và được phân công công việc tốt ở sau này.

Sau khi nói xong đãi ngộ và trách nhiệm, đội cứu viện liền lên đường.

Dọc theo đường đi, người dân phát hiện, cơm nước được phân phát quả thực đúng như lời hứa của đội trưởng, nhất trí với chế độ ăn uống ban đầu của bọn họ.

Không biết bánh ngọt kia được làm từ gì, ăn một miếng cũng khiến ngươi giảm đói. Còn có thứ nước đường đó, sau khi uống một ngụm khiến cả người đều tràn đầy năng lượng.

Còn về chỗ ở vào ban đêm, thì không phải là ngủ ngoài đồng hoang.

Những người trong đội cứu viện giống như có ảo thuật, có thể xây dựng một ngôi nhà nhỏ vững chắc từ một chồng vải. Nằm bên trong cực kỳ thoải mái, không chỉ không thấy lạnh mà còn rất rộng rãi.

Thậm chí còn thoải mái hơn nhà của hầu hết mọi người.

Trong hai ngày sống chung này.

Người dân nhận thấy những người trong đội cứu viện này có tính kỷ luật nghiêm minh, nhưng lại đối đãi rất thân thiện với người khác.

Bọn họ tự xưng đội quân của Phương Quân và cũng kể những câu chuyện liên quan đến thủ lĩnh Phương Quân của bọn họ, đồng thời nói về nhiều lý tưởng cao cả trong cuộc sống.

Ở chung cùng bọn họ, mỗi thời mỗi khắc đều cảm thấy như được tắm trong ánh nắng mùa xuân, khiến người ta buông bỏ mọi sự cẩn trọng, thậm chí còn mở lòng chia sẻ nỗi khổ của mình, và đối phương cũng bày tỏ sự thấu hiểu.

Những người dự định chạy trốn trước đó đã thôi ý định bỏ chạy.

Những người vốn không có ý định chạy trốn cũng đã trở nên kiên định hơn.

Vấn đề duy nhất chính là.

Đội quân của Phương Quân tiết lộ mục tiêu muốn một tay giúp quản lý huyện thành, dẫn dắt bách tính có cuộc sống tốt đẹp hơn và khiến cho mọi người được ăn đồ ăn ngon mỗi ngày.

Chắc là vì họ quá thiện lương nên họ đang khó khăn trong việc thảo luận với Huyện lệnh hiện tại để có được quyền quản lý…

Đối với điều này, người dân cảm thấy thật không thể tin được!

Một bên là Huyện lệnh muốn bọn họ chịu chết, một bên là đội quân của Phương Quân chăm sóc bọn họ như người nhà, cái này còn phải lựa chọn sao?

Huyện lệnh hiện tại thật sự không biết tự lượng sức mình!

Nếu họ thực sự có thể trở về nguyên vẹn, chắc chắn sẽ lập tức tuyên truyền về thành tích của đội quân Phương Quân với bạn bè và người thân, để Huyện lệnh tự biết khó khăn mà từ chức!

Đội cứu viện bên tổ chức người dân, vừa đoàn kết quần chúng, hai tay đều làm rất tốt.

Kín đáo giấu công lao và danh tiếng.

Phía bên kia.

Ở một số khu vực có nguy cơ lũ lụt, đê đập đều đã được gia cố xong.

Công trình lớn của nhóm Tảo Nhi nhằm lấp lỗ hổng trên bờ đê sông rốt cuộc đã hoàn thành.

Do bị quấy nhiễu bởi nước từ sông nên công việc sửa chữa bờ đê rất khó khăn, trong quá trình này một số thành viên trong đoàn suýt nữa thì bị nước cuốn trôi.

Cũng may các biện pháp bảo vệ an toàn của bọn họ khá tốt, cuối cùng một số đội viên chỉ bị thương nhẹ, không có phát sinh trường hợp mất tích hay tử vong nào.

Sau khi bịt kín lỗ hổng, bước tiếp theo phải xử lý những việc bên con sông Sa Hà, đồng thời dọn dẹp nước bùn và phù sa ở Cửu Đấu; và thực hiện một số công việc tái thiết sau thảm họa.

Sa Hà là con sông đặc biệt có hàm lượng cát lớn, cần được quan tâm trong việc kiểm soát nước, kiểm soát cát và loại bỏ phù sa.

Cũng may Phương Tiên Nhi đã cung cấp cho bọn họ một số phương án xử lý thành thục và hiệu quả, chỉ cần dựa vào tình hình thực tế mà làm theo là được.

Nói đến Phương Tiên Nhi thì Thịnh Quân cũng đã nỗ lực rất nhiều trong cuộc cứu viện lần này.

Tuy nhiên, những thương vong do lũ lụt gây ra cũng khiến nàng buồn bã suốt thời gian dài.

Khu hệ thống y dược không bán thuốc tiên đan cho người sống lại, nhiều xác không tìm thấy cả tên.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 353: Chương 353



Trong lúc khổ sở nhất, Thịnh Quân nhớ tới mình ở thời hiện đại gặp chuyện không may, bị hệ thống trói buộc phải tới đây.

Liệu có khả năng nào, tất cả những người vô tội c.h.ế.t đi đều sẽ gắn bó với một hệ thống và được tái sinh ở một nơi khác không?

Ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nàng hy vọng sản lượng của hệ thống có thể cao hơn một chút, đủ để trói buộc tất cả những người đã c.h.ế.t oan.

Nói đến sản lượng.

Sau hoạt động cứu nạn lần này, Thịnh Quân nhận được hạn ngạch mua thêm hai máy bán hàng tự động.

Nàng cùng Tảo Nhi đã thương lượng qua, dự định đặt một cái ở Cửu Đấu sau khi cơ sở nơi đó được xây dựng lại.

Vị trí của máy còn lại phụ thuộc vào tình hình sau này.

Ngoài ra, hệ thống còn gửi tới Thịnh Quân một thông báo, nói chỉ cần thăng cấp thêm hai lần nữa là có thể đạt đến giai đoạn lớn tiếp theo.

Cũng không biết đó có phải là một siêu thị lớn hay không.

Nhưng bất kể như thế nào thì đó cũng được coi là một tin tốt.

Tuy nhiên, nếu thăng cấp hơn nữa, chắc chắn ngọn núi sẽ không thể chứa nổi thân hình to lớn của nàng, đoán chừng là phải dọn nhà.

Haiz, hay là đợi cho đến khi thăng cấp nữa mới suy tính những chuyện này đi.

-

Nha Địa.

Mộc Kỳ Nhĩ và những người khác đã đánh bại đội quân tấn công bằng cách dựa vào bẫy và vũ khí bí mật.

Sau khi bắt được tù binh và điều tra một lần, phát hiện ra những người này quả thực cũng đến từ Sa Di.

Này đúng là một điều bất ngờ.

Trong số những tù binh bị bắt, họ còn phát hiện ra vị tiểu thủ lĩnh của Sa Di.

Vị tiểu thủ lĩnh này khác với đa số người bản địa Hồi Hột, cơ thể của hắn ta tương đối gầy yếu hơn một chút.

Hắn ta rất cứng đầu, không chịu tiết lộ bất kỳ thông tin nào, nhưng hắn ta mạnh mẽ hơn một chút so với hình ảnh yếu đuối trong lời đồn.

Tất nhiên, không thể nói rằng hắn ta là kẻ vô dụng, nhưng Mộc Kỳ Nhĩ và mọi người cũng không tìm ra điểm mạnh nào ở hắn ta.

Sau khi thẩm vấn đám người này mấy ngày, đừng nói, không biết đã được huấn luyện như thế nào, ai cũng rất kín miệng.

May mắn là quân đội Phương Quân cũng không phải là tay mơ.

Ngay cả khi đối phương là những người cứng đầu, nhưng bởi vì số người quá nhiều, cách tiếp cận gián tiếp cũng có thể thu thập được khá nhiều thông tin hữu ích.

Một vị tướng quân đội Phương Quân báo cáo với Mộc Kỳ Nhĩ: "Người dân Sa Di không tin tưởng lắm vào vị tiểu thủ lĩnh này. Dự đoán của chúng ta trước đó khá đúng, hắn ta thực sự không phải là lãnh đạo ở đó, người hiện tại nắm quyền là công chúa đã hòa thân."

“Đúng rồi, xem ra hắn ta cùng công chúa có quan hệ không tệ, ít nhất hắn ta rất quan tâm đến vị công chúa này."

Ngụ ý là mối quan hệ giữa họ không phải là kiểu bằng mặt không bằng lòng.

Nghe được lời này, Mộc Kỳ Nhĩ cũng không có gì ngạc nhiên.

Nếu hai người không có mối quan hệ tốt, trong tình hình công chúa nắm quyền, thì cũng không thể phái một tiểu thủ lĩnh dẫn quân đến đây đi.

Tuy nhiên, một mối quan hệ tốt không nhất định là có tình cảm sâu đậm.

Cô bé cảm thấy, nói không chừng là công chúa tự tin hơn vào khả năng điều hành của mình nên đã để cho tiểu thủ lĩnh ra ngoài để tìm hiểu tin tức.

Từ tình hình hiện tại xem ra, những người bên dưới đều trung thành với công chúa.

Có thể làm đến bước này, thật là một nhân vật không thể xem thường.

Mộc Kỳ Nhĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, liền lấy thông tin của tù binh đi Sa Di dò hỏi một chút, chú trọng nói rõ tiểu thủ lĩnh ở trong tay của chúng ta, nhìn xem phản ứng bên kia như thế nào? "

Chỉ huy quân đội phương Bắc nhận lệnh và đi ngay, việc truyền tin rất thuận lợi, không lâu sau đã nhận được phản hồi.

"Công chúa nói, hy vọng có thể cùng chúng ta đàm phán hòa bình, trả lại binh lực dưới quyền của nàng ta. Về phần tiểu thủ lĩnh, nàng ta không đề cập nhiều, chúng ta hiểu rằng có thể xử lý theo ý muốn…"

Mộc Kỳ Nhĩ khéo léo truyền đạt tin tức cho tiểu thủ lĩnh nghe, cố gắng khai thác thêm thông tin từ phía hắn ta.

Dẫu sao, dù có thông cảm với hoàn cảnh của công chúa, đối phương vẫn sẵn sàng đàm phán, những mâu thuẫn và xích mích trước đây giữa hai bên đều là thật.

Họ không thể buông lỏng, dù sao cũng phải chuẩn bị chu toàn mới được.

Ý tưởng của Mộc Kỳ Nhĩ rất hay.

Đáng tiếc, cô bé không ngờ tới sau khi tiểu thủ lĩnh nghe được lời này, kiên quyết không tin, hơn nữa vẫn còn cứng đầu.

"Không thể nào, công chúa sao có thể không quan tâm tới sự sống c.h.ế.t của ta?"

"Cho dù, cho dù nàng ấy thực sự làm vậy, thì nhất định cũng là có nỗi khổ riêng, các ngươi đừng nghĩ đến việc chia rẽ bọn ta! Tóm lại, một chữ ta cũng không tin!"

Mộc Kỳ Nhĩ: "... Được."

Đối mặt với một người như vậy, ngay cả một đứa trẻ sớm trưởng thành như cô bé cũng vô cùng bối rối.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 354: Chương 354



Tiểu thủ lĩnh đã không còn hữu dụng nữa rồi.

Nhưng Mộc Kỳ Nhĩ vẫn lấy được rất nhiều thông tin nhờ vào con đường của Phương Quân.

Công chúa sẽ đề nghị đàm phán hòa bình, một mặt cũng là do nàng ấy bại bởi bọn họ.

Còn ở chỗ Thiết Trụ đã hoàn toàn không còn ai chạy về sào huyệt nữa, tất nhiên là bao gồm cả Sa Di do sắp phải đối phó với bộ tộc phía Tây.

Hiển nhiên công chúa đã tính trước trong lòng về sức chiến đấu của đám người Thiết Trụ.

Nàng ấy đã bí mật nghe ngóng được rất nhiều chuyện, nếu không cũng không thể khắc chế được vũ khí của bọn họ.

Đấu chính diện chắc chắn không thể nào địch lại được. Công chúa - người biết nhiều tin tức liền nảy ra ý định bắt đám Mộc Kỳ Nhĩ làm con tin.

Dù sao, cuộc chiến với bộ tộc phía Tây lần này đã gần đến hồi kết, công chúa cảm thấy phần thắng của bản thân rất cao.

Cố gắng lâu như vậy rồi, nếu cuối cùng bị Cách La chiếm của hời thì nàng ấy thật sự cảm thấy không cam lòng.

Kế hoạch bắt cóc con tin có thể thực hiện được.

Nhưng nàng ấy tuyệt đối không thể ngờ rằng sau khi Thiết Trụ bọn họ phái chủ chiến lực đi, bố trí phòng thủ trong nơi đóng quân vẫn kín không một kẽ hở.

Thậm chí khi đối phó với các nàng, đối phương còn lấy ra một thứ đồ mới lạ chưa từng được nghe đến bao giờ.

Sức mạnh của thứ đó không chỉ so sánh được với mạch đao nỏ tiễn, mà còn có thể dễ dàng phá nát cả núi đá.

Sự chênh lệch giữa hai bên quá lớn, kết quả thắng bại cũng không kéo dài lâu.

Công chúa không thể bắt được tù binh nên hiển nhiên không thể uy h.i.ế.p được đám người Thiết Trụ.

Cũng may, nàng ấy vốn đã chuẩn bị phương án thay thế và nhanh chóng đề ra chuyện đàm phán hòa bình, còn cử người hòa giải ngược xuôi bắc nam.

Chỉ cần một phe đồng ý, chuyện này cũng sẽ được xem như thành công.

Để tăng sức thuyết phục, công chúa còn tự tay viết hai bức thư giống hệt nhau, đưa đến cả hai miền.

Lúc này Mộc Kỳ Nhĩ đang giữ một bức trong đó.

Cô bé biết chữ nên liền từ chối đề nghị thuật lại nội dung thư của sứ giả, cô bé nhận lấy bức thư rồi mở ra cùng đọc với nhóm người Phùng Bình.

Nhìn thoáng qua tổng thể, nét bút sắc bén cứng cáp, trong mắt của nhiều người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Thậm chí Mộc Kỳ Nhĩ còn xúc động thốt lời: "Quả thật là chữ đẹp!"

Nói ra thì thật xấu hổ, cô bé đã học được rất nhiều kiến thức từ Phương Tiên Nhi, thành tích thi cử cũng rất tốt, nhưng chữ viết luôn không đẹp cho lắm. Vả lại cho dù có luyện tập thế nào đi nữa cũng tiến bộ rất chậm. Thế nên cô bé rất ngưỡng mộ tất cả những người viết chữ đẹp.

Xem chữ xong rồi thì đọc nội dung.

"Công chúa nói bằng lòng tặng cho chúng ta vài cái giếng khí đốt và hai lò gốm sứ, chỉ hy vọng có thể để nàng ấy giữ lại được binh lực hiện giờ, để sau này nàng ấy còn trả mối thù diệt môn.”

Mộc Kỳ Nhĩ biết, thật ra giếng khí đốt còn có cả mỏ muối khí đốt thiên nhiên.

Khi khai thác mỏ muối nếu có thể lấy được khí đốt thiên nhiên thì có thế trực tiếp sử dụng nó để nấu muối trên giếng, giảm bớt rất nhiều sức người.

Ở triều đại này, người ta vẫn chưa biết cụ thể khí đốt thiên nhiên là vật gì, nhưng họ đã biết cách này để nấu muối.

Nhưng giếng khí đốt có thể được khám phá ra nhưng không thể đòi hỏi được, công chúa lại có nhiều giếng khí đốt như thế, đoán chừng là do có phương pháp đặc biệt để tìm giếng.

Còn hai lò gốm sứ kia cũng không phải vật tầm thường, dù sao những thứ như lò gốm sứ đi đến đâu đều được ưa chuộng.

Nàng ấy không thiếu muối, lại có cả đồ sứ, bảo sao có thể khiến Sa Di thành ra như thế này.

Mộc Kỳ Nhĩ nghĩ thông suốt những điều này liền tiếp tục đọc.

Trong thư công chúa có nói rằng tên thật của nàng ấy là Từ Vi Ninh và nàng ấy không phải là con gái ruột của Hoàng đế, thậm chí còn không phải con gái của hoàng tộc mà chỉ là con gái của một quan chức nhỏ ở công bộ.

Lúc đó, sau khi Hoàng đế nghĩ ra kế sách hòa thân, ông ta liền chọn nhà nàng ấy trong số đám đám quan viên không quyền không thế nhất trong triều và cho nàng ấy cái danh hào là công chúa.

Sau khi nhận được ý chỉ hòa thân, người phụ thân luôn cưng chiều nàng ấy trên đường về nhà với tâm trạng ngơ ngẩn, rồi gặp phải Phán Vương thế tử phóng ngựa rêu rao và bị ngộ thương mà chết.

Đại ca trong nhà biết được chuyện này liền đi đòi sự công bằng, nhưng cũng bị gán cho tội danh bịa đặt và bị nhốt vào đại lao, chẳng bao lâu sau thì truyền ra tin c.h.ế.t vì tự vẫn.

Sức khỏe của mẹ nàng ấy vốn đã yếu ớt, tin dữ liên tiếp truyền đến đả kích đến sức khỏe của bà ấy khiến bà ấy đã nôn ra m.á.u và buồn bực mà chết.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 355: Chương 355



Nhà của Từ Vi Ninh chẳng có bao nhiêu người, chỉ trong một đêm, cả nhà chỉ còn lại mỗi mình nàng ấy lẻ loi.

Hoàng đế thấy vậy bèn định đổi người hòa thân, sợ nàng ấy đến Hồi Hột gây chuyện.

Hòa thân chính là khởi đầu của tất cả những bi kịch.

Nhưng đã đến bước đường này rồi, Từ Vi Ninh chỉ còn ngọn rơm rạ này là còn có thể bắt lấy.

Thế là nàng tỏ ra yếu thế để mua vui chuốc cười, đi khắp nơi để làm quen với những người khác, cuối cùng vẫn phải đi hòa thân.

Đến nơi này như bước vào con đường chết.

Nhưng nếu nàng ấy bỏ cuộc, cả đời này nàng ấy sẽ không thể nào luồn cúi dưới mắt của Hoàng đế để báo thù được.

Đến Hồi Hột, Từ Vi Ninh cũng đã chuẩn bị rất nhiều.

Trước đây khi cha của nàng ấy ở công bộ, ông ấy phụ trách việc giao thiệp với Ngự Dao Xưởng. Từ nhỏ nàng ấy đã mưa dầm thấm đất, lại có khiếu thông minh, rất thông thạo trong việc chế tạo đồ gốm.

Bá bá có quan hệ tốt nhất với cha của nàng ấy trước khi bị biếm quan đã từng phụ trách chức quan của muối, thế nên nàng ấy cũng biết làm thế nào để khoan giếng để lấy muối.

Thế nên sau khi thâm nhập vào bộ lạc Sa Di, Từ Vi Ninh liền dựa vào những kỹ năng này để đứng vững.

Tuy tiểu thủ lĩnh không có tài cán gì, nhưng cũng không muốn để bộ lạc thua trong tay nàng.

Khi thấy Từ Vi Ninh có bản lĩnh và cả một vài ý định không thể nói rõ, hắn liền thức thời giao quyền lại cho nàng ấy.

Dựa vào muối và đồ sứ, Từ Vi Ninh đã phát triển Sa Di trong âm thầm và dần dần chiếm cứ một vùng đất nhỏ nhoi ở tây bộ Nha Địa.

Bây giờ nhắc đến những gì từng trải qua, Từ Vi Ninh xem như đã đưa lợi ích ra ngoài ánh sáng, bởi vì lai lịch của nàng ấy đã đủ để cam đoan chất lượng của số muối và đồ gốm này.

Đương nhiên, nàng ấy cũng có ý lợi dụng tình cảm.

Nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ khai thác giếng ngầm ở phía Nam, còn gửi tặng băng vệ sinh cho phụ nữ ở khu vực xung quanh, những chuyện này cũng không hề giấu giếm gì nên tất nhiên là Từ Vi Ninh đã nghe ngóng được.

Nàng ấy có thể tin tưởng rằng những người này không hề trung thành với hoàng đế.

Đồng thời nàng ấy cũng cho rằng đối phương không phải là loại người vô tình nên có thể giao lưu được.

Tất nhiên, việc tỏ vẻ yếu thế đáng thương trước mặt đối thủ của bản thân trước đây chẳng phải chuyện quân tử gì cho cam.

Nhưng Từ Vi Ninh vốn chẳng định làm quân tử gì đó cả, nếu không nàng ấy cũng sẽ không làm quen với Mạc Khước.

Từ Vi Ninh cho rằng, nàng ấy có thể hy sinh rất nhiều thứ, nhường lại vô số tài nguyên.

Chỉ cần có thể giúp nàng ấy báo thù rửa hận là được.

Tỉ mỉ đọc hết bức thư.

Nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ không ngốc, tất nhiên họ cũng có thể hiểu được ý của đối phương.

Có mấy người nhìn nhau rồi xôn xao thở dài: "Haiz!"

Không thể không nói, chơi chiêu tình cảm với bọn họ quả thật rất hiệu quả.

Chứ đừng nói chi đến sự cám dỗ của mỏ muối và lò gốm sứ.

Chiêu gộp cả hai cái vào như thế này, công chúa đã nắm bắt rất tốt.

Phùng Bình nhìn về phía Mộc Kỳ Nhĩ hỏi: "Chắc Vi Ninh công chúa cũng gửi thư cho đám người Thiết Trụ nhỉ, chúng ta đợi bọn họ về rồi cùng thương lượng hay là thế nào?"

Mộc Kỳ Nhĩ lắc đầu nói: "Không cần đợi nữa đâu, chúng ta trực tiếp bàn bạc luôn, Thiết Trụ chắc chắn cũng sẽ đồng ý. Sau khi bọn họ kết thúc việc giải quyết hậu quả ở miền Bắc còn phải ở lại đó, chúng ta nhận lấy mỏ muối và lò gốm sứ rồi thiết lập quan hệ với công chúa là mọi người có thể trực tiếp làm việc cùng nhau, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian."

Cô bé nhớ rằng giữa đường Thiết Trụ còn gửi thư về bảo dường như ở phía Bắc có dầu mỏ.

Nếu tin tức này đáng tin thì đoán chừng tạm thời hắn ta sẽ không về được, hơi sức đâu mà quan tâm đến mấy việc này.

Bọn họ sẽ đồng ý đàm phán hòa bình với công chúa, không phải là do đồng cảm với những gì nàng ấy đã trải qua hay bị tác động bởi lợi ích mà là do đã cân nhắc kỹ lưỡng.

Trước đây, Lang Nha đưa Thiết Trụ đến để liên minh với bộ tộc Tư Kết và đối đầu với Mạc Khước.

Bây giờ chiến sự đã có kết quả, tiếp theo nên tổng hợp tài nguyên để phát triển. Sau khi nghỉ ngơi và hồi phục thì đợi hoàn toàn thống nhất được Nha Địa, còn phải đi cứu người dân tộc Tác-ta của họ nữa.

Thời gian quá gấp rút.

Trong thời kỳ phát triển, việc truyền bá văn hóa của họ chắc chắn sẽ gặp hạn chế.

Trong tình huống này, nếu để một mình bộ tộc Tư Kết làm chủ các bộ tộc khác có thể sẽ phát sinh ra rất nhiều vấn đề.

Để Sa Di tham gia vào để kìm hãm Tư Kết lại.

Họ cũng có thể an ổn thuận lợi vượt qua giai đoạn phát triển, hoàn thành công tác truyền bá văn hóa và tư tưởng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 356: Chương 356



Mộc Kỳ Nhĩ suy nghĩ vô cùng chu đáo, Phùng Bình cũng chẳng dị nghị gì về điều này.

Để chắc chắn, Mộc Kỳ Nhĩ lại gửi thư cho Phương Tiên Nhi thông qua tủ ma thuật, muốn lắng nghe ý kiến của Tảo Nhi bọn họ.

Rất nhanh bên phía Phương Tiên Nhi liền gửi tin sang bảo rằng xung quanh có vùng xảy ra lũ lụt nên nàng đang cứu tế, mọi người tạm thời không thể quản lý bên này được.

Nhưng nàng cảm thấy cách này có thể thực hiện được.

Nhận được sự tán thành của Phương Tiên Nhi, Mộc Kỳ Nhĩ liền hạ quyết tâm định đi tìm công chúa để trò chuyện.

Đối phương có lòng muốn tặng mỏ muối và lò gốm sứ, cô bé cũng không thể đến tay không được, thế nên cô bé bèn đóng gói rồi mang theo rất nhiều mặt hàng, còn chuẩn bị nhiều cung nỏ giống với của nhóm người Tư Kết để tặng cho bọn họ.

Như vậy, sức mạnh của hai bộ tộc đã ngang nhau rồi, thuận tiện cho việc cân bằng lẫn nhau.

Cô bé vạch xong kế hoạch.

Chưa đến mấy ngày, người của hai bên rất nhanh đã vì mục đích hòa đàm mà ngồi chung một bàn.

Từ Vi Ninh thấy Mộc Kỳ Nhĩ còn trẻ như vậy mà đã đến đây để đàm phán nên hơi ngạc nhiên khen ngợi một câu: "Quả là một thiếu niên anh kiệt!"

Tất nhiên Mộc Kỳ Nhĩ cũng sẽ không để lỡ cơ hội mà dẻo miệng nói ngọt: "Nào có nào có, tỷ tỷ mới là hào kiệt đương thời!"

Hai người rất nhanh đã trở nên thân thiết chuyện trò với nhau, từ kỹ thuật nung đồ sứ để mở câu chuyện trò thẳng đường đến cả thế giới đại đồng.

Bên Mộc Kỳ Nhĩ bận rộn, bên Thiết Trụ cuối cùng cũng nhận được tin tức.

Sau khi đọc thư, suy nghĩ của hắn ta cũng giống với Mộc Kỳ Nhĩ.

Trước đây Cách La từng để lộ suy nghĩ muốn làm lãnh chúa của dân tộc Hồi Hột.

Thời cơ chưa tới, nếu Tư Kết trở thành thế lực lớn duy nhất, xảy ra nhiều mâu thuẫn với bọn họ trong thời gian ngắn là điều tất nhiên.

Tuy bọn họ nắm giữ đủ thứ vũ khí mạnh, không sợ chuyện gì.

Nhưng Cách La và Lang Nha đều là người đáng để kết giao, Thiết Trụ không muốn vì vũ lực uy h.i.ế.p mà mất đi những người bạn này.

Đúng lúc việc kết thúc chiến sự đã hoàn thành được một cột mốc, Thiết Trụ bèn tìm Cách La nói chuyện, dò xét đối phương.

"Thủ lĩnh Cách La. Sa Di bằng lòng hòa đàm, chuyện phía Tây đã được giải quyết rồi, tiếp theo ngươi có dự định gì?" Hắn ta hỏi.

"Dự định?" Cách La sửng sốt.

Bọn họ đã luôn chiến tranh trong một khoảng thời gian rất dài, bây giờ chiến sự đã kết thúc, thật sự thì vẫn chưa quen lắm.

Để chuyển từ trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh sang trạng thái sinh sống còn cần một khoảng thời gian nữa.

Còn dự định cái gì thì dĩ nhiên Cách La vẫn chưa thể suy nghĩ thấu đáo được.

"Chi bằng nhân cơ hội này đánh toàn bộ Mạc Khước?"

Cách La nói: "Trước đây nó luôn lăm le bờ cõi của chúng ta, bây giờ cũng nên trả cái giá đắt rồi."

Thiết Trụ nghe vậy bèn thở dài: "Nhưng mà cho dù chiếm được Mạc Khước, ngươi không thể cứ đánh mà không quản lý được. Nếu ngươi không quản lý mảnh đất đó thì có khác gì so với chưa đánh đâu?"

"Bây giờ vùng đất của chúng ta còn lo chưa xong, phỏng chừng trong thời gian ngắn cũng không quản lý nổi chuyện Mạc Khước, ta đề nghị tạm thời đừng đụng chạm gì bọn họ nữa."

"Huống hồ gì vừa mới đánh xong một trận kéo dài đằng đẵng, cho dù ngươi không nghỉ ngơi thì đám người trong bộ tộc cũng đã mỏi mệt rồi. Ta thấy chúng ta cần hoãn lại đã, nghiêm túc sinh sống một khoảng thời gian."

Cách La cúi đầu suy nghĩ: "Ngươi nói đúng, ta phải có trách nhiệm với thổ địa dưới chân, với người nhà của chúng ta. Nhưng mà Thiết Trụ này, trước đây ta từng nói với ngươi rằng sẽ cho ngươi phần thưởng thật hậu hĩnh, ngươi suy nghĩ đến..."

Thiết Trụ vừa nghe thấy thế thì bình tĩnh cắt lời của hắn ta: "Trước tiên đừng lo về chuyện phần thưởng của ta nữa!"

"Bây giờ khắp nơi ở Nha Địa đều loạn cào cào rồi, chúng ta phải làm gì đó để yên lòng mọi người mới phải. Mỏ muối và lò gốm sứ Sa Di tặng cũng đang chờ để được nghiệm thu. Ngoài ra, lương thực dự trữ của chúng ta không còn nhiều nước, nhân lúc mùa xuân vừa đến phải trồng vài loại lương thực đã rồi tính sau, nếu không đám người đi theo ngươi chỉ có thể cạp đất mà ăn thôi."

"Mấy chuyện không quan trọng khác thì để sang một bên đi, chuyện quan trọng còn nhiều lắm đấy, tốt nhất chúng ta nên bắt đầu làm ngay lập tức!"

Cách La ngơ ngẩn bởi một tràng liên tiếp của hắn ta.

Suy nghĩ mất hồi lâu, hắn ta cảm thấy trồng lương thực quả thật là chuyện quan trọng, mùa xuân không đợi con người, là thời cơ phải nắm bắt để trồng trọt.

Miệng của Thiết Trụ vẫn bô bô mà nói không ngừng nghỉ:

"Phải rồi, dầu lanh để chế tạo nến đá mà trước đây ngươi nhắc đến ở đâu? Chỗ của chúng ta thiếu nhiều thứ quá, chúng ta yêu cầu viện trợ từ bên ngoài để sử dụng thứ dầu lanh này... Trời ạ Cách La, để người dân Nha Địa có cuộc sống tốt mà chúng ta còn phải mở thêm vài công xưởng nữa, nhiệm vụ của ngươi cũng nặng nề quá đi, sau này chắc là không có cách nào để nghỉ ngơi rồi!"

"Từ từ, ngươi nói chậm lại đi!"

Cách La cảm thấy hắn ta có thể hiểu từng chữ mà Cách La nói, nhưng khi kết hợp lại thì không thể hiểu được nữa.

Hắn ta vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nào phá giải được điều bí ẩn trong đó, chỉ có thể nhún vai nói: "Được rồi, chúng ta mở công xưởng. Nhưng mà, ngươi nói ta nghe trước đã, công xưởng là gì vậy?"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 357: Chương 357



Thiết Trụ giải thích một cách đơn giản công xưởng là gì cho Cách La, hắn ta như hiểu như không mà gật đầu.

Không chậm trễ thêm nữa, hai người ngừng nói chuyện rồi nhanh chóng bàn vào chuyện chính.

Sau khi xem qua nơi chứa dầu mỏ, Thiết Trụ liền nhờ người đưa thư cho Mộc Kỳ Nhĩ muốn nhờ cô bé báo trước cho Phương Tiên Nhi, cử một vài "chuyên gia" về mảng kỹ thuật sang chỉ đạo khai thác dầu mỏ.

Nha Địa mênh mông, việc truyền tin phải mất một khoảng thời gian mới nhận được.

Thiết Trụ cũng chẳng rảnh rang, trước tiên dẫn mọi người hùng hổ đi khoan giếng và trồng lương thực; tiện thể còn quy hoạch thêm vài mảnh đất trồng dưa, tính toán trồng chút dưa hấu để ăn.

Phương Tiên Nhi nói chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở Nha Địa rất lớn nên dưa và trái cây sẽ rất ngọt, dưa hấu và dưa lưới đều thuộc loại quả mọng nước, mùa hè mà được ăn một miếng thì vui vẻ miễn bàn.

Nói ra thì những hạt giống dưa hấu này là do công chúa tặng.

Theo lời của công chúa tự giác thú nhận, trước đây nàng ấy luôn liên minh với Mạc Khước, vả lại còn thỉnh thoảng âm thầm qua lại với Cát La ở phía tây.

Những trái dưa hấu này được Cát La trồng ở mảnh đất khác, sau đó gửi tặng cho công chúa như món quà hữu nghị.

Nàng ấy nghe bảo thứ này gọi là dưa Hồ.

Sau khi ăn hết quả thì giữ lại hạt giống, bây giờ gửi lại cho Thiết Trụ.

Nhưng mà từ khi quyết định hòa đàm, công chúa đã bắt đầu giảm liên lạc và duy trì khoảng cách với Cát La.

Đối với việc này, Cát La ở bên đó dường như có chút bất mãn, thẳng thừng mắng công chúa là kẻ trộm dưa, giao thiệp với bọn họ chẳng qua là muốn lừa gạt để lấy dưa, đồng thời còn thề rằng sẽ không để một trái dưa nào lọt vào Nha Địa nữa.

Sau này Nha Địa đừng có hòng mơ đến việc có dưa mà ăn!

Những lời lẽ vô cùng kiên quyết, nếu như làm không tốt thì thứ mà nhóm Thiết Trụ đang cầm trong tay sẽ là những hạt giống dưa cuối cùng nên nhất định phải trồng cho đàng hoàng.

Trọng trách trên vai vô cùng nặng nề.

Cũng may Phương Tiên Nhi đã tính toán trước nên nàng đã cho hắn ta rất nhiều cách để trồng và chăm dưa, đối với việc trồng dưa, Thiết Trụ xem như cũng có chút tự tin, sự tính toán của Cát La chắc là trở nên công cốc rồi.

Ngoại trừ dưa ra, chuyện chuẩn bị mở công xưởng cũng không được lơ là, việc này cần có rất nhiều vật liệu sắt thép.

May là có tủ ma thuật, có thể nhận chậu inox từ chỗ của Phương Tiên Nhi để giải quyết việc khẩn cấp.

Có khá nhiều việc gấp rút, thế nên nhóm người Thiết Trụ vẫn luôn ở lại Bắc địa.

Thấy hắn ta ở đây không thể phân thân ra được.

Trước đây công chúa có nhắc đến mỏ muối và lò gốm sứ nên nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ sẽ đi nghiệm thu trước.

Trước đây, sau khi công chúa Vi Ninh và Mộc Kỳ Nhĩ trò chuyện vui vẻ ở buổi gặp mặt, rất nhanh hai người họ đã đạt được mục đích hợp tác hòa thuận.

Khi biết Mộc Kỳ Nhĩ muốn đến xem mỏ muối, công chúa đã đích thân dẫn đường cho cô bé.

"Sản lượng mỏ muối ở đây đều rất bình thường, không so được với những mỏ muối mà ta đã thấy ở phía nam." Công chúa nói: "Nhưng cũng may ở mảnh đất này có nhiều nơi có thể khoan giếng, vả lại có nhiều giếng đều là mỏ muối, việc sản xuất muối sẽ khá tiện lợi."

Nàng ấy sợ Mộc Kỳ Nhĩ thấy sản lượng muối không cao bèn hiểu lầm mỏ muối nàng ấy tặng chất lượng kém rồi nảy sinh hiềm khích nên nàng ấy muốn giải thích rõ ràng.

Mộc Kỳ Nhĩ nghe nàng ấy nói vậy thì ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại điều gì đó.

Trước đây mải bận rộn lo toan chuyện hòa đàm, khi công chúa nhắc đến mỏ muối, cô bé cũng chưa suy nghĩ sâu xa lắm.

Nhưng hôm nay được một phen rảnh rỗi, Mộc Kỳ Nhĩ xem xét kỹ lưỡng rồi nhớ lại một vài nội dung trong sách địa lý.

Ở Nha Địa, chẳng kỳ lạ gì khi số lượng muối trong lòng đất ít.

Bởi vì mỏ muối ở đây không phổ biến, ngược lại có rất nhiều hồ chứa chứa lượng muối khá cao có thể hình thành nên muối, số muối mà người dân ăn đa phần đến từ hồ muối mới phải.

Từ nhỏ công chúa đã sống ở phía Nam, phương pháp lấy muối mà nàng ấy được tiếp xúc là mỏ muối, nguyên nhân là do về mặt địa lý, trong lòng đất tích trữ lượng muối rất lớn, khai thác muối có thể bội thu.

Nếu là một vài vùng duyên hải ở Đông Nam, muối ăn hẳn là muối biển.

Nếu không nhờ có Phương Tiên Nhi, bọn họ sẽ rất khó để hiểu một cách rõ ràng về các tri thức mảng địa lý như vậy.

Công chúa không biết sự khác nhau giữa các vùng ở Nam và Bắc, điều này cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Quay trở về vấn đề mỏ muối.

Mộc Kỳ Nhĩ đoán rằng, mỏ muối ở mảnh đất này phân bố rất rộng, có lẽ nguyên nhân là do gần đây có hồ muối ngầm?

Nên dành thời gian để đi tìm.

Thật ra cũng không cần phải gấp gáp, bọn họ đã có "muối iốt" đóng hộp để ăn, cũng chẳng thiếu gì muối.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 358: Chương 358



Hiện tại lợi ích lớn nhất của những mỏ muối đó đại khái là khí đốt thiên nhiên.

Nơi có dầu mỏ bình thường sẽ đi kèm với khí đốt thiên nhiên, nhưng cũng không nhất định là như vậy.

Mảnh đất này do công chúa phát hiện ra, hẳn là mỏ khí đốt thiên nhiên tinh khiết.

Trước khi nhóm người Tảo Nhi tỷ nghĩ ra biện pháp sử dụng những thứ tài nguyên này thì việc bảo vệ nơi này cho tốt mới là điều quan trọng nhất.

Trong lòng đã tính toán xong.

Sau khi xem qua mỏ muối, Mộc Kỳ Nhĩ lại đi xem lò gốm sứ.

Kỹ thuật nung đồ gốm sứ được công chúa nắm giữ đến từ Ngự Dao Xưởng của triều đình, tất nhiên sẽ không kém.

Vật liệu men gốm khi nung đồ gốm sứ có màu sắc rất phong phú.

Mấy năm nay nàng ấy đã đào tạo được một nhóm thợ thủ công, tài nghệ cũng vô cùng khéo léo.

Có thể nói, hơn phân nửa nguồn gốc kinh tế của Sa Di đều liên quan đến những thứ đồ gốm sứ này.

Về mảng chế tạo gốm sứ, nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ chỉ là người ngoài nghề, không hề có bất cứ nhận xét nào cho người trong nghề.

Nhưng mà về việc cải tiến lò gốm sứ, thật ra bọn họ cũng rất có hiểu biết.

Sau khi hiểu rõ tình hình ở lò, Mộc Kỳ Nhĩ liền dựa trên kinh nghiệm ở Hưng Hòa đề ra một vài đề nghị cải tiến, ví dụ như kỹ thuật thông gió và thiết kế cấu trúc đặc biệt ở bên trong lò.

Công chúa thông thạo về chuyện này, vừa nghe thấy lời đề nghị này, nàng ấy rất nhanh đã hiểu được điều kỳ diệu ở trong đó.

Nàng ấy cảm thấy những lời đề nghị này đều chỉ ra được điểm mấu chốt, nàng ấy không khỏi đánh giá cao về nhóm người Mộc Kỳ Nhĩ.

Có sẵn lò nung tốt, sau này không những có thể nung đồ gốm sứ mà còn thể thuận tiện cho việc nung thủy tinh.

Mộc Kỳ Nhĩ cũng không giấu giếm mà hào phóng nói cách chế tạo thủy tinh cho công chúa nghe.

Công chúa nghe thấy thế rất giật mình: "Các ngươi vậy mà còn biết nung lưu ly à? Xem ra đồ gốm sứ của ta không có đất dụng võ rồi.”

Ở triều đại này, kỹ thuật chế tác thủy tinh chưa được rộng rãi, những sản phẩm có liên quan không phổ biến nên vô cùng quý báu.

Theo công chúa, tất nhiên thủy tinh sẽ đáng giá hơn so với đồ gốm sứ.

Mộc Kỳ Nhĩ vội nói: "Không không không, về việc nung thủy tinh của chúng tôi chủ yếu là kỹ thuật thôi, còn nung gốm sứ của ngươi lại là nghệ thuật, là tài nghệ có linh hồn, sao mà giống nhau được chứ!"

Thợ thủ công làm gốm sứ có suy nghĩ rất độc đáo, có yếu tố sáng tạo nhất định nữa, hoàn toàn không giống với việc nung thủy tinh của bọn họ.

Nung thủy tinh ở Hưng Hòa chỉ cân nhắc tính thực dụng nên không có nhiều thiết kế lắm.

Ví dụ như cửa sổ thủy tinh to hay mảnh gương nhỏ.

Cho dù có nung bình thủy tinh, cơ bản cũng là kiểu dáng cơ bản đơn giản thôi, chủ yếu được dùng trong thí nghiệm hóa học.

Nhưng mà đúng như lời mà công chúa nói.

Ở triều đại này, thủy tinh có độ nguyên chất cao cho dù có kiểu dáng đơn giản, bán ra bên ngoài cũng rất hiếm lạ.

Lần này nhận lấy lò gốm sứ, sau này cũng có thể dùng để nung thủy tinh.

Bên Hưng Hòa chuyên về sản xuất sản phẩm thủy tinh để dùng vào thực tế, ở đây ngược lại có thể nung sản phẩm lưu ly mang tính thẩm mỹ.

Có lẽ nhóm thợ thủ công tài giỏi của công chúa có thể tạo nên nhiều kiểu dáng cho thủy tinh.

Công tác nghiệm thu đã kết thúc, Mộc Kỳ Nhĩ cũng chẳng rảnh rang bèn lôi kéo công chúa cùng nhau sục sôi ngất trời vạch ra thiết kế.

Mà ở một nơi khác.

Cửu Đấu vừa thoát khỏi tai họa cũng đang cố gắng xây dựng và khôi phục lại sức sống.

Thì ra huyện lệnh Cửu Đấu kia không biết đã đi đâu, mai danh ẩn tích thế nhưng người dân lại ăn ý chẳng có ai chủ động hỏi về hắn ta.

Bây giờ chuyện của Cửu Đấu đều do người của Phương Quân quản lý, còn vài nơi bị lũ lụt khác cũng như vậy.

Tuy không tốt tính lắm, nhưng có rất nhiều người dân đều đang thầm cầu nguyện mong rằng Phương Quân có thể mãi ở lại Cửu Đấu và cai quản nơi này.

Hôm nay.

Đại Ni đặt sách giáo khoa xuống, bước ra khỏi lều ở tạm thời, cô bé đợi muội muội Nhị Ni nhà mình ở cửa một chiếc lều khác.

Trước đây, ba mẹ con bọn họ được cứu khỏi trận lũ lụt, trong lòng cảm thấy biết ơn mà ở lại ăn uống đủ đầy nơi đóng quân tạm thời do Phương Quân xây dựng.

Phương Quân chăm sóc từng li từng tí, ngày nào cũng cho mọi người ăn lương thực ngon lành.

Ban đầu được ăn thứ gọi là "bánh bích quy", sau này bọn họ còn được ăn cháo thịt được nấu từ gạo.

Món cháo thịt đó là thứ ngon nhất mà cả đời này Đại Ni từng được ăn, cháo nóng hôi hổi thơm phưng phức trôi xuống bụng, cơn ác mộng bị nước cuốn lấy đều có thể phai nhạt đi mấy phần.

Nhờ có sự quan tâm như vậy, chẳng bao lâu tất cả người dân ở Cửu Đấu đều bình phục. Thậm chí khí sắc của rất nhiều người còn tốt hơn nhiều so với trước thiên tai.

Nhưng mà trong lòng của mọi người vẫn luôn ôm ấp sự bất an.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 359: Chương 359



Chuyện xảy ra trong những ngày này tựa như một giấc mộng.

Phương Quân đến rất kịp thời, làm việc cũng vô cùng ổn thỏa.

Nhưng bọn họ chỉ cần nghĩ đến việc phải bắt đầu cuộc sống với hai bàn tay trắng một lần nữa là đã cảm thấy mù mịt chẳng biết xoay sở thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hơn nữa, vết thương trên cơ thể đã khép lại, nhưng nỗi đau mất đi người thân lại ùn ùn kéo đến, từng đêm cứ như con d.a.o khoét thịt trong lòng người.

May thay, mọi người không phải đau khổ quá lâu, Phương Quân lại cử đến "tiểu đội chăm sóc tâm lý."

Mỗi ngày đều sẽ có người của tiểu đội đến tìm người dân để trò chuyện.

Những cuộc trò chuyện đều là về những chuyện bình thường, nhưng sau khi tán gẫu xong, mọi người đều cảm thấy chẳng hiểu sao mà trong lòng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Thịnh Quân cũng lặng lẽ xem quá trình trị liệu tâm lý.

Nàng nhận ra cho dù là Miên Sùng hay là Cửu Đấu hiện giờ, công tác trấn an sau thiên tai của người xưa đều tốt hơn nàng tưởng tượng nhiều. Đa số người dân đều rất phối hợp, hơn nữa còn có thể thoát khỏi nỗi đau rất nhanh.

Nguyên nhân có lẽ là do đã gặp phải quá nhiều gian khổ, thế nên cho dù có gặp cái gì đi nữa, mọi người đều muốn tiếp tục sống...

Sau khi chăm sóc tâm lý xong, người dân phát hiện ra rằng những ngày tháng tiếp theo đều được bên Phương Quân sắp xếp kỹ càng đâu vào đấy, hoàn toàn không cần phải đau đầu lo lắng. Những chuyện của sau này đang dần dần trở nên rõ ràng, không còn ai cảm thấy mờ mịt nữa.

Lấy cả nhà Đại Ni làm ví dụ.

Đối với Phương Quân, Đại Ni và Nhị Ni chính là hai đứa trẻ nhỏ, mỗi ngày đến học đường tạm thời để học bài biết chữ là được.

Còn về phần mẹ của Đại Ni đã được sắp xếp vào đội ngũ xây dựng sau thiên tai, có thể tự tay khôi phục gia viên trước đây của mình.

Vốn dĩ Đại Ni không muốn đi học.

Cô bé cảm thấy bản thân chẳng khác gì người lớn cả, có thể cùng mẹ làm việc được rồi.

Nhưng mà, suy nghĩ này rất nhanh đã bị bác bỏ. Cuối cùng Đại Ni vẫn phải ngoan ngoãn đi học.

Chỉ vì tỷ tỷ của Phương Quân nói rằng, bây giờ không cần một đứa trẻ nhỏ như cô bé giúp đỡ. Cô bé chỉ cần chăm chỉ đi học biết chữ, sau này có thể giúp được nhiều việc hơn, trở thành một người lớn đầu đội trời chân đạp đất.

Đại Ni là trưởng nữ, từ nhỏ đã giúp cha mẹ quán xuyến chuyện trong nhà như bà cụ non. Mãi cho đến bây giờ, cô bé cuối cùng cũng được người ta đối xử như trẻ nhỏ. Mỗi ngày đều đi học vô lo vô nghĩ, mới đầu quả thật chưa quen cho lắm.

Nhưng mà rất nhanh cô bé đã hòa nhập với chương trình học phong phú đa dạng của học đường.

Những thứ mà Phương Quân dạy ở đây không giống trong tưởng tượng của Đại Ni lắm.

Trước đây cô bé từng nghe người khác nói những thứ được dạy trong học đường rất nhàm chán, toàn là mấy cái tối nghĩa khó hiểu "chi, hồ, giả, dã" gì đó.

Nhưng các phu tử ở bên Phương Quân lại rất ít khi dạy những thứ đó, nếu như phải dạy thì cũng sẽ phối hợp giảng với những câu chuyện nhỏ sinh động khiến cho Đại Ni nghe chăm chú.

Ngoại trừ văn chương, cô bé còn có thể học được rất nhiều tri thức mới. Trong đó bao gồm cả nguyên nhân hình thành lũ lụt.

Trước đây, nếu có nơi nào xảy ra lũ lụt, Đại Ni sẽ nghe thấy người lớn nói rằng đó là do đã chọc giận thần linh.

Ví dụ như xảy ra lũ lụt là do thần sông nổi giận.

Thần sông vui giận thất thường, không ai có thể đoán được tâm trạng của thần, không ai biết được khi nào thần sẽ nổi giận.

Ở trong sông Sa Hà cũng có một vị thần như vậy.

Bây giờ, Đại Ni lại nghe được một cách nói hoàn toàn khác biệt.

Phu tử nói, dòng sông có lũ định kỳ và mùa nước cạn, lần này bọn họ gặp phải mùa lũ.

Điều này khiến cho Đại Ni bừng tỉnh hiểu ra.

Thì ra trong dòng sông không có thần sông nổi giận, chỉ có mực nước dâng lên và băng cứng làm tắc nghẽn đường sông.

Cái gọi là nổi giận, toàn bộ đều là dựa theo dấu vết mà lần thôi.

Lúc này, nước ở Cửu Đấu mới rút đi không lâu, trong huyện đang tiến hành công tác dọn dẹp ứ đọng và khử trùng.

Đồng thời còn xây một vài công trình lớn, quản lý sông Sa Hà và sửa chữa xây dựng đê đập mới.

Những căn nhà bị ngập nước trong huyện nghe bảo không thể ở được nữa, rất nhiều căn nhà đều phải đập đi xây lại.

Căn nhà của nhà Đại Ni cũng nằm trong danh sách xây lại.

Trước khi xây xong, ba mẹ con vẫn phải sống trong lều ở tạm thời..

Gần đây tinh thần của mẹ Đại Ni rất tốt, bởi vì mỗi ngày làm việc đều có thể được nhìn thấy rất nhiều thứ mới mẻ, sau khi về lại kể cho Đại Ni và Nhị Ni nghe.

"Bên Phương Quân đã vận chuyển một lô tảng sắt lớn và những hòn sắt nhỏ, ghép lại cùng với nhau thành một cỗ máy lớn, gọi là cái gì nhỉ, máy xúc à?"

"Cái thứ đó khó lường lắm, toàn bộ nước bùn chất đống trên đường đều bị nó dùng cái thìa to xúc sạch. Nó còn có thể phá dỡ nhà cửa, chuyển đất đá, làm việc cũng rất nhanh chóng! Phải rồi, đất bị xúc lên, nó còn có thể áp bằng lại rất nhanh.”
 
Back
Top Bottom