Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 380: Chương 380



Thịnh Quân lo lắng chào tạm biệt tiểu đội trưởng, rồi quay trở lại cơ thể của mình, định tìm người báo tin này cho Tảo Nhi.

Vừa chuẩn bị gọi người đến, nàng chợt nghĩ đến một chuyện.

Hiện tại, chỉ cần nàng nâng cấp thêm một chút nữa, thì có thể sẽ bước vào giai đoạn nâng cấp lớn.

Nếu Thịnh Quân đoán không sai, lần này nàng có thể từ cửa hàng tiện lợi nâng cấp thành một siêu thị lớn.

Nhớ lại lần nâng cấp trước.

Sau khi chuyển đổi từ máy bán hàng tự động thành cửa hàng, nàng đã mở khóa được nhiều loại thực phẩm.

Vậy nếu nàng có thể biến thành siêu thị lớn, liệu có thể giống như trước đây, mở khóa thêm nhiều thứ hữu ích, trong đó có những món có thể giúp ích trong đợt rét đậm này?

Hệ thống luôn quan tâm đến bá tánh, trước đây cũng đã hỗ trợ trong các thiên tai, chắc chắn không thể thờ ơ với đợt rét đậm này, chắc là hệ thống sẽ cập nhật thêm hàng hóa mới cho nàng!

Thịnh Quân càng nghĩ càng thấy có lý.

Nếu nói theo một hướng khác.

Dù đến lúc đó, nàng không thể trở thành siêu thị, mà chỉ nâng cấp tính năng, thì biết đâu đó sẽ là tính năng hữu ích, dù sao cũng tốt hơn bây giờ chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm được gì cả.

Vấn đề duy nhất cần cân nhắc là, sau khi biến thành siêu thị, nàng nên chuyển đến đâu để ổn định đây.

Nhưng so với việc bá tánh bị c.h.ế.t cóng vì rét đậm, thì đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể. Có thể chờ đến lúc đó rồi tính sau vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt vấn đề, Thịnh Quân lập tức gọi người.

Chuyện này quan trọng, nàng không định truyền lời nữa, mà muốn mời Tảo Nhi đến để cùng nhau thảo luận những vấn đề này.

Vỏ bọc của robot Hai Con vẫn còn ở Thiên Hoa, nên nàng không thể chuyển đổi cơ thể để vào thành, đành phải nhờ Tảo Nhi đích thân chạy một chuyến.

Tất nhiên, Tảo Nhi không cảm thấy phiền gì cả, sau khi nghe Thịnh Quân gọi, nàng ấy nhanh chóng đến trước mặt Thịnh Quân.

Thịnh Quân nói chuyện đợt rét đậm sắp tới trước, Tảo Nhi nghe xong, quả nhiên cau mày, rõ ràng nàng ấy cũng đang nghĩ đến vấn đề sản lượng.

Nàng ấy thở dài nói: “Vừa mới giải quyết xong nạn lũ lụt ở Cửu Đấu, giờ lại thêm một đợt rét đậm nữa, đúng là không có cơ hội để th* d*c mà…”

“Trời giao trọng trách cho con người. Chẳng lẽ là vì chúng ta đang làm việc đúng đắn, cho nên mới gặp phải những thử thách này đúng không? Nhưng cho dù là như vậy, chúng ta cũng tuyệt đối không thể vì sự yếu kém của mình mà khiến bá tánh trở thành nạn nhân, nhất định phải nỗ lực đảm bảo an toàn cho mọi người.”

Thịnh Quân tò mò hỏi: “Ngươi có kế hoạch nào không?”

Tảo Nhi đáp: “Hiện tại, điều ta nghĩ đến là mang vài thứ quý hiếm đến phía Nam để đổi lấy tài nguyên. Còn phải gấp rút xây dựng các biện pháp sưởi ấm cho vài huyện thành chúng ta đang quản lý, sau đó chúng ta có thể di chuyển một số người từ nơi khác đến để tránh thảm họa lần này. Những nơi có điều kiện, có thể lắp thêm vài cái giường sưởi. À, hình như mấy cái lều vải chúng ta sử dụng trước đây có hiệu quả chống rét nhất định, cũng có thể phát huy được tác dụng.”

Tất nhiên, những điều này chỉ là ý tưởng ban đầu thôi, áp dụng vào thực tế chắc chắn sẽ gặp nhiều khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn lấy được tài nguyên từ phía Nam, thì phải luôn chuẩn bị sẵn sàng đối phó với mọi tình huống.

Kế hoạch của Tảo Nhi đã rất chu toàn rồi.

Thịnh Quân ngước mắt lên, hình như vô tình nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên đầu nàng ấy. Có lẽ là vì suy nghĩ quá nhiều nên mới xuất hiện tóc bạc.

Nàng nhớ rõ lúc họ mới quen biết, Tảo Nhi chỉ mới mười mấy tuổi, mà giờ nàng ấy cũng chỉ ngoài hai mươi.

Bây giờ nàng ấy đã có thể vững vàng chống đỡ cho cả Bắc địa, bờ vai của nàng ấy đã trở nên rất vững chãi.

“Cách ngươi vừa nói có thể thực hiện được đấy. À, hai ngày tới thu thập thêm chút vàng bạc cho ta nhé, pháp lực của ta sắp đạt đến bước đột phá rồi, biết đâu nó có thể giúp ích được gì đó.”

Thịnh Quân nói: “Nhưng cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng vào ta, ngay cả ta cũng không biết sau khi đột phá sẽ có thay đổi gì…”

Nhóm Tảo Nhi cũng cần rất nhiều vàng bạc để mua đồ, nên dù sau khi nâng cấp không mở khóa được thứ gì hữu dụng, số vàng bạc đầu tư vào cũng sẽ không bị lãng phí.

Thịnh Quân cảm thấy có thể thử một lần.

Làm ơn, lần này nhất định phải nâng cấp thành một siêu thị lớn hữu dụng, để giảm bớt gánh nặng cho mọi người!

Nàng chân thành hy vọng.

“Hiểu rồi, ta sẽ đi làm ngay.”

Nghe nàng nói vậy, Tảo Nhi nhanh chóng rời đi.

Nàng ấy muốn bắt tay vào việc thu thập tiền bạc và sắp xếp các phương án đối phó khác.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 381: Chương 381



Hiện tại mỗi lần thăng cấp, Thịnh Quân đều cần một lượng vàng bạc kếch xù nên Tảo Nhi và những người khác phải đi kiếm tiền, mất một khoảng thời gian.

Trong lúc chờ được cung cấp, Thịnh Quân cũng không rảnh rỗi, nàng định tiếp tục công việc phòng chống thiên tai.

Tuy nhiên, lần này trong khi du tẩu khắp nơi, nàng còn nhận được một nhiệm vụ mới. Đó là truyền tin về đợt rét đậm đến các vùng.

Bị ảnh hưởng bởi rét đậm, chắc chắn vụ mùa sẽ giảm sút nghiêm trọng. Vấn đề lương thực của dân chúng chắc chắn sẽ trở nên khó khăn.

Sau khi thảo luận với Tảo Nhi, Thịnh Quân còn định thành lập các kho tạm thời ở các khu vực khẩn cấp để lưu trữ một số vật tư cứu trợ.

Trước đó với sự giúp đỡ của Thịnh Quân và mọi người, huyện Song Phù đã thành công chống chọi một vụ sạt lở đất đá.

Nhờ đó, Thịnh Quân hoàn thành một nhiệm vụ và mở khóa được thêm một vị trí đặt máy bán hàng tự động.

Lần này, đúng lúc có thể đặt một máy bán hàng tự động ở trung tâm Bắc địa, để vận chuyển vật tư đến các khu vực xung quanh. Mọi người sẽ không cần phải mang theo nhiều thứ đi đi về về nữa. Nhờ đó cũng tiết kiệm được thời gian vận chuyển.

Có sự hỗ trợ của chiếc máy bán hàng tự động này, dự đoán sẽ giảm bớt nhiều áp lực cho lần hành động này.

Ngoài công việc phòng chống thiên tai.

Trước khi xuất phát, Tảo Nhi còn bổ sung cho Thịnh Quân một nhóm người. Đó là vài đội kỹ thuật chuyên nghiệp.

Một nửa số thành viên trong đó đều thông thạo kỹ thuật xây giường sưởi.

Lần này đến Bắc địa, Thịnh Quân và mọi người dự định bỏ qua những thủ tục rườm rà như thăm hỏi huyện lệnh. Họ trực tiếp tiếp xúc với dân thôn các nơi và truyền dạy phương pháp xây giường sưởi cho những nơi có điều kiện.

Ngoài ra còn có rất nhiều thành viên với các kỹ năng khác nhau.

Chẳng hạn như người biết thuộc da, người biết tận dụng các nguyên liệu đơn giản để làm món ăn, đây đều là những kỹ năng sống thực tế. Đến lúc đó sẽ truyền dạy cho dân chúng để tăng cường khả năng sinh tồn của họ.

Bắc địa rất rộng, dù dân số ở một số nơi còn ít. Nhưng tổng cộng lại cũng không phải con số nhỏ.

Chỉ dựa vào mấy người bọn họ để làm việc thì chắc chắn tiến độ sẽ chậm chạp. Không thể giải quyết được vấn đề rét đậm, cũng không thể giảm thiểu thiệt hại về người.

Vì vậy, họ định áp dụng phương pháp “ấm trước kéo theo ấm sau”. Dùng đồ ăn làm phần thưởng. Để những bá tánh đã học được kỹ thuật có thể truyền dạy cho nhiều người khác, nhiều nơi khác. Dùng sức nóng của giường sưởi lan tỏa như ngọn lửa.

Có rất nhiều việc cần làm trong chuyến đi này.

Thịnh Quân nhanh chóng suy nghĩ, sắp xếp một lộ trình thuận lợi. Quyết định nơi nào đến trước, nơi nào đến sau.

Nàng đặt tên cho hành động lần này là “hoạt động giường sưởi”, còn con đường họ sẽ đi thì gọi là “con đường giường sưởi”.

Thịnh Quân thừa nhận rằng tên này lấy cảm hứng từ “con đường tơ lụa”.

Tuy nhiên, so với tơ lụa, giường sưởi nghe có vẻ... sẽ bình dân hơn, gần gũi với đời sống hơn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cả đoàn lên đường.

Nơi đầu tiên Thịnh Quân và mọi người sẽ đến là huyện Sái Trương, xung quanh có khá nhiều thôn làng.

Hiện tại, thời tiết đã dần dần trở lạnh. Dù chưa chính thức vào thu nhưng nhiệt độ đã bắt đầu khác thường.

Nhiều người dân có kinh nghiệm sống đều có thể nhận thấy điều này.

Hôm đó, tại cánh đồng của thôn Bàng Tử ở huyện Sái Trương.

Một ông lão da đen sạm bỗng dừng công việc trên tay. Một tay nắm lấy cán dụng cụ, tay kia kéo lại quần áo trên người.

Ông ấy ngẩng đầu nhìn trời, cặp mày cau có từ đầu đến cuối không giãn ra.

“Cha, cha nhìn cái gì thế?”

Phía sau ông lão, một nam nhân đang lom khom cúi xuống nhổ cỏ, nghi hoặc hỏi.

Ông lão thở dài, tiếp tục làm ruộng, vừa làm vừa nói:

“Hầy, ta cứ có cảm giác sắc trời không tốt lắm. Mọi năm vào lúc này, ta chỉ cần mặc cái áo này là có thể làm việc tốt. Thậm chí còn cảm thấy hơi nóng nữa cơ."

“Năm nay thì không được như vậy, ta cảm thấy như mình chẳng mặc gì. Cả người lạnh toát, làm đồng cũng không làm ấm người lên nổi!

Nông dân khi nói về thời tiết, điều đầu tiên nghĩ đến là lương thực trồng ngoài đồng. Ông lão cũng không ngoại lệ.

Lúc này, ông ấy cũng không rõ năm nay thế nào. Chỉ có cảm giác không ổn lắm.

Ông lão nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện ông trời rủ chút lòng thương. Đừng để mùa màng của họ bị ảnh hưởng.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 382: Chương 382



Bên cạnh là con trai của ông lão. Dù sao cũng là một nam nhân đang ở tuổi tráng niên. Sức nóng cơ thể vẫn dồi dào, chưa cảm nhận gì về nóng lạnh.

Nếu không phải cha nói, hắn ta cũng chẳng nhận ra có điều gì bất thường.

Nhưng lúc này nghe cha nói, hắn ta thầm nghĩ chẳng trách mấy ngày nay làm việc mà không ra nhiều mồ hôi, thoải mái vô cùng. Hóa ra là do thời tiết không bình thường!

Cha hắn ta là người có kinh nghiệm, nói chắc chắn không sai. Nhớ lại thì mùa hè năm nay mưa nhiều, nghĩ kỹ lại quả thật có điều không ổn...

Ông lão đã lớn tuổi, trải qua nhiều chuyện. Vừa nói xong vẫn có tâm trạng làm việc.

Nhưng nam nhân nghe tin này thì không còn lòng dạ nào làm việc nữa.

Hắn ta lơ đãng, suýt nữa nhìn cây lương thực thành cỏ mà nhổ nhầm. May mà vừa chạm tay vào đã giật mình tỉnh ngộ, vội vàng dừng lại, hoảng hốt lo lắng hỏi:

"Cha, vậy cha bảo chúng ta phải làm sao đây?"

"Mày nhìn cái bộ dạng nhát gan kia! Còn làm sao nữa? Lát nữa tao sẽ dẫn mẹ mày ra đền thôn khấn vái trời đất vài cái là xong thôi!"

"Nhà mình sống nhờ vào trời. Nếu trời không cho ăn, chúng ta còn có khả năng đ.â.m thủng trời để lương thực rơi xuống sao? Mau tiếp tục nhổ cỏ đi!"

Nghe thấy vậy, hắn ta càng thêm lo lắng. Nhưng hắn ta vẫn chọn im lặng, không nói gì nữa.

Hắn ta hiểu rõ cha mình bình thường không phải là người nói nhiều. Tính tình cũng hiền lành.

Hôm nay hiếm hoi lắm mới nói nhiều như vậy. Những lời nói ra nặng như đòn roi đánh vào người. Trong lòng ông ấy chắc chắn đã lo lắng vô cùng.

Tốt nhất là hắn ta không nên nói gì thêm.

Tránh cho thiên tai chưa đến, mà nhà mình lại tự rước họa trước rồi.

Sau đó, hai cha con không nói chuyện thêm nữa. Cả hai lặng lẽ làm việc trên đồng. Sau khi xong việc thì vội vã thu dọn đồ đạc về nhà.

Bữa tối đã sẵn sàng, vẫn là cháo kê ăn kèm với một loại bánh ngũ cốc thô màu xám đen.

Cả nhà ngồi quanh bàn, mặt mày ủ dột, nhúng bánh vào cháo cho mềm rồi ăn. Bọn họ vừa ăn vừa nói về tình hình năm nay.

"Cha, có cần nói cho mọi người trong thôn biết chuyện này không. Để mọi người cùng nghĩ cách giải quyết?"

"Không cần! Họ cũng giống chúng ta, chỉ có hai con mắt và một cái miệng, còn có thể nghĩ ra cách gì hay sao? Khi chuyện như thế này xảy ra, tự nhiên mọi người sẽ biết. Con đừng nói lung tung, tránh làm mọi người lo lắng mà chẳng giải quyết được gì."

Nghĩ ngợi một lúc, ông lão nói thêm: "Đúng rồi, từ ngày mai chúng ta làm việc sớm hơn. Mỗi ngày tranh thủ vào rừng tìm xem có thể kiếm thêm chút gì để dự trữ không."

Nói vậy, nhưng có lẽ những thứ có thể ăn được trong núi Thạch Đầu cũng đã sớm bị người ta hái sạch rồi.

Điều này không liên quan đến tình hình năm nay, mà là cách sinh tồn của dân thôn. Bình thường họ luôn cố gắng tích trữ đồ ăn để phòng ngừa khi bất trắc.

“Hầy."

Nói thêm cũng không giải quyết được gì. Trong nhà lại vang lên vài tiếng thở dài.

"Thôi đi, bớt thở dài lại, phúc phần vốn đã chẳng còn bao nhiêu. Đừng để nó bay hết qua miệng!"

Cuộc sống vốn đã chẳng dễ dàng, trước giờ đều là như vậy.

Đối với họ, sống trên đời này là chuỗi ngày khổ cực không dứt. Chỉ xem ai mạnh mẽ, ai có thể chịu đựng lâu hơn.

Gia đình họ, những người có thể sống tốt đến giờ, cũng coi như là có phúc phần.

Buổi tối trong nhà không nhìn thấy gì, cũng chẳng làm được gì.

Không đốt đèn, phần vì không có, mà có thì cũng chẳng ai nỡ thắp lên.

Ăn xong bữa cơm, cả nhà như thường lệ sớm đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau.

Ông lão và con trai làm xong việc sớm liền đi đến ngọn núi thấp gần thôn.

Hai người đi lòng vòng một lúc, quả nhiên không tìm thấy cái gì có ích.

Trong núi vẫn còn rất nhiều loại cây cỏ không biết tên. Nhưng chưa đến lúc quá khó khăn thì cũng chẳng ai dám nhổ về ăn, tránh việc chưa c.h.ế.t đói đã gặp chuyện.

Tuy nhiên, nếu năm nay mà quá tệ thì những đám cỏ này sớm muộn gì cũng bị nhổ sạch. Đến lúc đó, có khi còn phải tranh giành.

Ông lão suy nghĩ một lúc, thấy vẫn nên phòng xa, bèn bảo con trai nhổ nhiều lá cỏ, giấu dưới đáy gùi.

Trên đường đi, họ còn phát hiện một đám nấm dại lạ mắt. Nhưng hai cha con không đụng vào, nấm thì tuyệt đối không thể tùy tiện ăn.

Sau khi sắp xếp lại những gì thu hoạch được, phía trên giỏ còn xếp đầy cành cây nhặt được, định mang về làm củi.

Chuẩn bị xong, hai cha con xuống núi, nhanh chóng bước về thôn.

Cách cổng thôn một đoạn, hai người từ xa trông thấy một đoàn người đông đảo đang tiến về phía thôn.

Người con trai lo lắng: "Không ổn rồi, chẳng lẽ là bọn sơn tặc đến cướp?"

Ông lão thì không hoảng hốt, nheo mắt nói: "Chắc không phải đâu, vùng quê nghèo như ta có gì để cướp chứ? Hơn nữa, trông bọn họ cũng không có vẻ hung ác."

Dù vậy, chắc chắn những người này cũng không dễ dây vào.

Vẫn nên tránh mặt rồi vào thôn báo cho mọi người biết. Để khỏi rước họa vào thân.

"Về nhà trước đã!"

Hai cha con nhìn nhau rồi cắm đầu chạy về thôn.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 383: Chương 383



Đang chạy, bỗng có người từ phía sau đuổi theo, miệng gọi: "Lão bá và thúc thúc phía trước ơi. Đợi một chút, ta có chuyện muốn hỏi!"

Nghe giọng thì nhận ra đó là một nữ nhân.

Hai người lưỡng lự một lát, không muốn dừng lại. Nhưng cũng sợ nếu không dừng sẽ chọc giận những người này. Cuối cùng vẫn quyết định dừng bước và quay người lại.

Tuy nhiên, họ không chủ động nói gì, chỉ đứng đó quan sát.

Người đuổi theo là một nữ nhân mặc áo quần vải thô.

Nhìn bề ngoài không giống người giàu có, nhưng chất liệu vải có vẻ rất tốt.

Điều này khiến hai cha con khó đoán được thân phận của nàng ấy.

Tuy nhiên, chỉ có một mình nàng ấy đến, không mang theo vũ khí. Điều này khiến họ bớt căng thẳng hơn nhiều.

Rồi họ thấy đối phương nở một nụ cười và giới thiệu lai lịch của bản thân:

"Chúng ta là đội quân dưới trướng của Phương Quân. Thu đông năm nay có thể sẽ có đợt rét đậm, khi đó sẽ rất lạnh. Đừng nghĩ bây giờ chưa có gì bất thường, nhưng cơn rét đậm có thể sẽ đến trước khi vụ thu hoạch kết thúc, nói đến là đến ngay."

"Đến lúc đó, đừng nói là cây cối ngoài đồng. Ngay cả người cũng khó lòng chống chọi nổi. Vì vậy, chúng ta đến để giúp thôn xây các giường sưởi. Chỉ cần có giường sưởi và tích trữ đủ củi thì đến lúc đó không sợ bị c.h.ế.t cóng!"

Trong lời người phụ nữ nói có vài từ khó hiểu. Nhưng ông lão vẫn đại khái hiểu được ý của nàng ấy.

Thu đông năm nay sẽ cực kỳ lạnh... Đây chẳng phải là điều mà họ đã lo nghĩ suốt mấy ngày nay sao!

Dù không rõ tại sao nhóm người này lại muốn giúp thôn dân. Nhưng nhìn vẻ mặt chân thành của nữ nhân đó thì không có vẻ gì là lừa gạt.

Ông lão mang theo hy vọng hỏi: "Thế còn lúa ngoài đồng thì sao? Cái giường sưởi mà ngươi nói, có giữ được lúa đến vụ thu hoạch không?"

"Lúa ngoài đồng à?" Người phụ nữ ngẩn ra.

Lần này nàng ấy là một trong những tiểu đội trưởng của chuyến đi "Con đường giường sưởi". Nên nàng ấy hiểu rất rõ khả năng của đội mình.

Hiện tại, Tôn chủ sự và nhóm người của nàng vẫn chưa làm ra được nilon, không có cách nào làm nhà kính hay màng giữ nhiệt nên họ thực sự không có khả năng giữ ấm cho lúa ngoài đồng.

"Xin lỗi, giường sưởi không thể cứu được lúa ngoài đồng. Nhưng ông yên tâm, chúng ta còn có vài cách khác để giải quyết vấn đề lương thực. Nhất định sẽ cố gắng giúp mọi người vượt qua đợt khó khăn này!"

Nghe đến đây, ông lão có chút thất vọng.

Những lời nói xã giao phía sau ông lão đều tự động bỏ ngoài tai. Chỉ nghe được câu e là mùa màng không giữ nổi.

Nhưng rồi ông ấy ngẫm lại những lời vừa nãy của nữ nhân kia. Nhớ đến nàng ấy nói có thể sẽ có người c.h.ế.t vì rét. Sau đó, ông ấy lại nghĩ đến đám cỏ dại mà mình vừa từ núi mang về liền cảm thấy việc xây giường sưởi vẫn là điều phải làm.

Dù sao thì việc mùa màng bị ảnh hưởng thiên tai thì ông ấy đã sống đến tuổi này rồi, đã trải qua không ít lần. Nhưng chỉ cần người còn sống, thì có thể từ từ gượng lại. Ngày tháng vẫn có thể tiếp tục.

"Đại nhân, các ngài đi theo ta, ta dẫn các ngài đến gặp trưởng thôn để bàn về việc xây giường sưởi!" Ông lão nói. "Nhưng mà các ngài có đông người thế này, chỉ sợ sẽ làm lũ gia cầm trong làng hoảng sợ..."

Lời này khá khéo léo, nói trắng ra vẫn là lo rằng nhóm người của Phương Quân sẽ gây rối.

Tiểu đội trưởng liền đáp ngay: "Chúng ta sẽ cho vài người vào trước để giải thích rõ ràng những việc cần làm."

Nói xong, nàng ấy quay đầu gọi mấy người lính Phương Quân cùng đi với mình.

Mấy người này đều không mặc dụng cụ phòng ngự hay mang vũ khí gì, trông có vẻ vô hại. Nhưng thực ra, bên dưới lớp quần áo của họ đều mặc áo giáp hạng nhẹ, trong ống tay áo còn buộc nỏ nhỏ b.ắ.n liên tục. Đây toàn là mẫu mới vừa được chế tạo gần đây, có lực sát thương lớn và rất dễ ẩn giấu.

Dù sao, lòng đề phòng con người không thể thiếu. Cho dù mang ý muốn phục vụ bá tánh thì vẫn phải bảo đảm an toàn cho bản thân.

Đoàn người vừa tập hợp liền theo ông lão đi về phía làng.

Phía sau, Thịnh Quân thò đầu ra từ chiếc xe ngựa, lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn không đi theo.

Lần này bá tánh có vẻ nhạy cảm hơn. Có thể họ sẽ sợ hãi cái khối sắt biết bay này, thôi thì chờ họ thương lượng xong rồi mình hãy xuất hiện.

Tại nhà của trưởng thôn.

Tiểu đội trưởng đã nói xong chuyện về đợt rét đậm và giải thích ngắn gọn cách làm giường sưởi.

Xây giường sưởi nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực ra là một kỹ thuật đòi hỏi sự tỉ mỉ. Mỗi bước đều có yêu cầu riêng.

Từ đầu đến cuối, trưởng thôn nghe mà mặt không giãn ra chút nào.

Cái giường sưởi này thực sự quá rắc rối, lại còn phải nung gạch và xây bằng gạch. May thay, nhóm người này cũng nói rằng sẽ dạy họ kỹ nghệ nung gạch. Đây cũng là điều tốt, sau khi làm xong giường, nếu còn thừa gạch thì cũng có thể để lại cho người dân trong thôn.

Quay lại chuyện làm giường sưởi.

Qua lời miêu tả của tiểu đội trưởng, trưởng thôn cũng đã nắm được công dụng của giường. Đại khái là làm thêm một chiếc giường rộng có thể sưởi ấm cho ngôi nhà.

Khi giường nóng lên, cả căn nhà cũng sẽ ấm theo. Quả thực rất khéo léo.

Trừ việc nung gạch là khó, còn lại chỉ cần nắm vững kỹ thuật mà nữ nhân kia vừa nói thì làm giường sưởi sẽ dễ hơn nhiều so với xây nhà. Tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.

Hơn nữa, vật liệu làm giường đất cũng khá dễ tìm. Phải biết rằng nơi này cái gì cũng thiếu, chỉ có bùn đất là nhiều.

Gần đây thời tiết rất bất thường, trưởng thôn cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó, nên không hoài nghi về việc sẽ có đợt rét đậm.

Hơn nữa, người ta còn nói sẽ tận tay dạy họ nung gạch và làm giường, lại không lấy tiền. Họ bỏ công sức, còn mình được hưởng lợi, đâu có lý gì để từ chối.

Chỉ có điều, làm việc mỗi ngày phải bao một bữa ăn, cái này là thôn phải tự lo. Nhưng trưởng thôn đã tính toán xong, dự định dùng việc nung gạch để trang trải chi phí lần này.

"Phương đại nhân, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé. Sáng mai ta sẽ tập hợp người đến học việc nung gạch và làm giường." Nói xong, trưởng thôn bỗng nghĩ ra một chuyện, ngập ngừng: "À mà, chỗ ở của làng ta hơi chật, không còn nhiều nơi trống. Tối nay các ngài định nghỉ ở đâu..."

Tiểu đội trưởng lắc đầu: "Chuyện đó không cần phiền các ngươi. Chúng ta dựng trại bên ngoài là được."

Trưởng thôn không hiểu "dựng trại" là gì. Nhưng nghe nói không phải lo chỗ ở thì càng tốt, nên cũng gật đầu đồng tình: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 384: Chương 384



Trao đổi xong với trưởng thôn, tiểu đội trưởng và nhóm người của nàng ấy rời khỏi thôn để thông báo cho những người khác. Sau đó nhóm người bọn họ chọn một chỗ thích hợp gần thôn để dựng lều trại.

Sau khi họ rời đi, trưởng thôn lại suy xét kỹ lưỡng mọi chuyện từ đầu đến cuối. Cảm thấy không có gì bất hợp lý, ông ấy liền triệu tập người dân trong thôn đến để bàn bạc về chuyện này.

Khi mọi người đã tập trung, trưởng thôn thông báo tin tức về đợt rét đậm vào mùa thu đông và kế hoạch cả thôn cùng nung gạch xây giường sưởi.

Nghe tin đợt rét đậm sẽ ảnh hưởng đến mùa màng, người dân trong thôn bắt đầu lo lắng. Nhưng khi nghe rằng có một nhóm Phương Quân nhiệt tình sẽ giúp thôn chi tiền và công sức xây lò gạch và giường sưởi. Sự chú ý của họ lập tức chuyển sang vấn đề này.

Người dân trong thôn lo lắng về vụ mùa, phần lớn là do họ có ít nguồn thu nhập, chủ yếu chỉ sống dựa vào nông nghiệp. Nếu lúa gạo bị ảnh hưởng, cả nhà sẽ không có cái ăn.

Nhưng nếu trong thôn có một lò gạch thì chắc chắn sẽ cần nhiều người lao động. Dù không hiểu gì về nghề này nhưng ai cũng biết gạch là thứ có giá trị. Chỉ cần nghĩ đến việc kiếm được ít tiền là đã đủ hấp dẫn.

Trở lại chuyện nung gạch, đó là công việc của thợ thủ công. Không có quan hệ thì chẳng ai có cơ hội tiếp cận được.

Giờ đây, khi có cơ hội này, lại có thể học được chút tay nghề. Phàm là người biết suy nghĩ thì chẳng thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế.

“Chuyện này thật sự không cần chúng ta bỏ tiền sao?” Một lão thái thái nghi ngờ hỏi.

Bà cụ không thể tin được là thôn làng nhỏ bé của mình đột nhiên lại gặp may mắn như vậy.

Không những không phải bỏ tiền, mà còn được lo ăn, được dạy nghề. Chỉ cần bỏ chút sức lực thôi, đối với nông dân thì chẳng đáng kể gì. Điều này như thể nhặt được món hời to lớn.

Thường ngày, ngay cả trong mơ họ cũng không dám nghĩ đến chuyện như vậy.

“Đúng vậy, các vị không cần lo lắng gì cả. Chỉ cần làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận một chút là được.” Trưởng thôn nói.

Nghe vậy, người dân trong thôn lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Trưởng thôn, ngài cứ yên tâm đi!”

Tuy nhiên, khi niềm vui qua đi, mọi người bình tĩnh lại. Có người bắt đầu cảm thấy có điều gì không đúng.

Nung gạch thì không có gì để bàn, nhưng cả thôn còn phải dùng gạch xây giường sưởi. Ai dám nằm trên cái giường xa xỉ như vậy chứ!

Những năm trước đâu phải chưa từng gặp rét, chịu đựng một chút rồi cũng qua.

Thay vì nằm trên một chiếc giường ấm áp, chẳng thà trước tiên kiếm chút đồ ăn hoặc tiết kiệm tiền cho thực tế hơn…

Vì vậy, một thôn dân đề nghị: “Thôn ta toàn người thô kệch, da thịt cũng dày, không sợ lạnh lắm đâu. Đến khi cần hãy nung gạch vậy, hay là tạm hoãn chuyện giường sưởi lại. Trước tiên dùng gạch đổi chút tiền về lo cho gia đình?”

Thấy có vẻ nhiều người đồng tình với ý kiến này, trưởng thôn nghiêm nghị nói:

“Mọi người nghe rõ đây, chuyện này từ nay không bàn nữa, không có chỗ để thương lượng! Người ta tự nguyện đến giúp đỡ, lại còn vất vả dạy nghề. Cho gì thì cứ nhận, bảo làm gì thì làm, đừng có mà mặc cả!”

Phần lớn thôn dân đều hiểu lý lẽ, chỉ là vì ngày thường thiếu thốn quen rồi, nên khi được lợi ích thì không tránh khỏi lo lắng cho gia đình mình.

Nhưng vì trưởng thôn đã nói thế nên không ai nêu thêm ý kiến thừa thãi, mọi người đều gật đầu đồng ý.

Việc cần nói đã nói rõ ràng.

Gần đây trong thôn không có nhiều công việc bận rộn nên trưởng thôn bảo mọi người chủ động mang nước cho nhóm Phương Quân, hoặc giúp đỡ họ dựng trại.

Bá tánh cũng rất muốn gặp những người Phương Quân. Họ trở về nhà nói cho gia đình biết về những gì đã nghe được, rồi kéo cả nhà cùng ra khỏi thôn.

Nhìn từ xa, họ thấy nhóm Phương Quân đang bận rộn trên một mảnh đất trống.

Một nhóm người phối hợp nhau căng một tấm vải lớn, chẳng mấy chốc nó đã biến thành một cái lều xanh lá phẳng phiu.

“Chà chà, còn có thể dựng nhà kiểu này nữa cơ đấy!” Có người xuýt xoa.

“Tấm vải lớn thế này, chất liệu cũng trơn nhẵn, chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ!”

“Nhà làm bằng vải, tiện thì có tiện. Nhưng không mưa còn được, chứ mà mưa thì biết làm sao…”

Thôn dân chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, tất cả đều nhìn chăm chú. Lều vải trông thật lạ lẫm, mọi người không dám lại gần giúp đỡ, sợ làm hỏng thứ quý giá của người ta. Chỉ có thể đứng một chỗ nói chuyện phiếm.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 385: Chương 385



Cuối cùng, chính Thịnh Quân và nhóm của nàng phát hiện động tĩnh bên kia, chủ động đến bắt chuyện khiến người dân trong thôn yên tâm tiến lại giúp dựng lều.

Phương Quân làm vậy không phải để tiết kiệm sức lực mà là để tiếp xúc với người dân trong thôn. Phải tạo dựng tình cảm thì sau này dễ dàng phối hợp trong công việc.

Hiệu quả của cách làm này rất rõ ràng.

Sau khi dựng lều xong, hai bên quả nhiên trở nên gần gũi hơn nhiều, nhanh chóng hẹn ngày mai bắt đầu công việc chính thức.

Đầu tiên là xây lò gạch, làm hệ thống thổi gió, khi lò có thể sản xuất gạch thì sẽ tính đến việc xây giường sưởi bằng gạch.

Thực ra, xây giường sưởi không nhất thiết phải dùng gạch, cũng có thể sử dụng gạch thô.

Nhưng Thịnh Quân và nhóm của nàng còn tính đến sự phát triển sau này, nên họ chọn vài địa điểm thích hợp để xây lò gạch. Đây là một trong số đó.

Khi lò được xây dựng hoàn chỉnh và sản xuất gạch theo quy mô thì hiệu suất xây giường sưởi sẽ được nâng cao.

Tất nhiên, nếu thôn dân tiếc gạch, muốn dùng gạch thô để xây thì cũng không vấn đề gì.

Dù là loại vật liệu nào, họ đều sẽ dạy cách sử dụng.

Đợt rét đậm lần này không cho mọi người nhiều thời gian.

Thịnh Quân và nhóm của nàng đã chia thành nhiều đội nhỏ. Vừa lên đường đến các nơi khác để xây lò sưởi, vừa xây dựng kho vật tư.

Để nhanh chóng triển khai các thiết bị sưởi ấm, hầu hết ở các nơi bọn họ đều dạy xây giường sưởi bằng gạch thô. Trước hết cứ giúp mọi người sưởi ấm qua đợt rét đậm này, còn những việc khác để sau hãy tính.

Chỉ riêng đội của Thịnh Quân có phần đặc biệt. Công việc của họ có nhiều hơn chút, và cũng thử nghiệm một số cái mới.

Lều đã dựng xong, Phương Quân nhanh chóng nghỉ ngơi.

Trong thôn lại có không ít người trằn trọc không ngủ được, cứ suy nghĩ mãi về chuyện nung gạch, xây lò sưởi.

Ngày hôm sau.

Những thôn dân đầy phấn khích đều tập hợp từ sớm.

Tiểu tiểu đội trưởng của Phương Quân thấy vậy liền lập tức dẫn người ra chỉ huy mọi người xây lò gạch.

Việc này họ đã làm nhiều lần nên khá thành thạo.

Không phải tất cả mọi người trong làng đều phải đi xây lò gạch. Những người còn lại cũng có nhiệm vụ khác.

Sau khi tuyển chọn, một số người được cử đi học cách xây giường sưởi bằng gạch thô.

Họ bắt đầu từ việc học thiết kế ống khói và cách hoạt động. Học xong nếu không có vấn đề gì thì có thể bắt tay vào xây giường sưởi bằng gạch thô ngay. Không có gạch cũng không làm chậm công việc.

Ngoài những người lao động khỏe mạnh tham gia xây giường sưởi, thì trong làng còn có nhiều người già yếu. Bình thường chỉ lo liệu những việc vặt trong nhà.

Thịnh Quân bảo người tập trung họ lại, phát cho vài người trong số họ mấy quyển sách.

Một nữ nhân cầm quyển sách, tay hơi khựng lại, vẻ mặt có chút bối rối: “Đại nhân, ngài đưa ta sách chẳng khác gì cưới vợ cho chuột, vừa mất công lại chẳng có ích gì, vì ta không biết chữ. Sách quý thế này, đừng để ta làm bẩn, ngài cứ mang về nhanh đi!”

Một thành viên của Phương Quân cười nói: “Dì ơi, đừng lo, dì cứ mở ra xem, sẽ thấy mấy cuốn sách này không cần biết chữ cũng đọc được!”

Trên đời có sách không cần biết chữ cũng đọc được sao?

Nữ nhân kia nghe vậy, nửa tin nửa ngờ. Bà ấy chà tay vào vạt áo cho sạch rồi cẩn thận lật vài trang.

Vừa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một hình ảnh màu sắc rực rỡ, nhìn kỹ thì là một cây nấm.

Cây nấm có mũ màu đỏ tươi, thân nấm trắng, như thể vừa mới được hái rồi ép phẳng vào quyển sách, trông rất chân thật!

Nữ nhân kia theo phản xạ dùng tay cạy thử, hóa ra cây nấm này chỉ là tranh vẽ.

Một tiểu đội trưởng của Phương Quân nói: “Sách này số lượng không nhiều, chỉ phiền mọi người chịu khó đọc chung một quyển cùng nhau. Các vị cũng thấy rồi đấy, trong sách toàn là hình ảnh, hầu như không có chữ. Chỉ cần mắt sáng và biết xem tranh là được.”

“Sách vẽ những loại nấm, rau dại phổ biến. Còn có một số loại thực vật và quả khác nữa.”

Nói rồi, tiểu đội trưởng có chút cảm thán.

Phải biết rằng cuốn sách minh họa này trông tỉ mỉ, vậy nên quá trình làm ra nó lại không hề dễ dàng.

Vì cân nhắc đến việc người dân trong thôn còn chưa biết chữ, họ vừa làm vừa tìm rất nhiều người để thử nghiệm. Mãi cho đến khi tất cả những người không biết chữ tham gia thử nghiệm đều có thể hiểu được cuốn sách.

Tiểu đội trưởng tiếp tục nói:

"Gần thôn chúng ta có một ngọn núi, chỉ cần dựa theo quyển sách này là có thể tìm được rất nhiều thứ có thể ăn. Những hình vẽ có hình mặt cười bên cạnh là những thứ có thể ăn được. Nhưng mà mọi người cũng cần chú ý, những hình ảnh có đánh dấu bằng hình một con d.a.o phay thì đều là những thứ có độc tính rất mạnh. Gặp phải những thứ đó là phải tránh xa!”

Nữ nhân kia vội vàng cúi xuống nhìn, quả nhiên bên cạnh cây nấm đỏ có vẽ một con d.a.o phay dính máu.

Con d.a.o được vẽ cũng rất sống động, khiến người ta nhìn mà rùng mình.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 386: Chương 386



"Những cuốn còn lại cũng đều là sách tranh như thế này. Ví dụ như cuốn này, đây là một cuốn sách dạy nấu ăn, trong đó vẽ các loại rau dại và nấm, kèm theo cách chế biến và các bước làm món ăn. Nó có thể dạy mọi người cách nấu chúng sao cho ngon hơn và bảo quản được lâu hơn..."

Xây giường sưởi thì vẫn cứ xây, nhưng khi lương thực bị đông cứng lại thì vấn đề ăn uống của mọi người vẫn phải được giải quyết.

Thông thường, nhóm của Thịnh Quân sẽ cung cấp cách làm việc để đổi lấy thực phẩm cho những khu vực khó khăn.

Nhưng lần này có quá nhiều nơi cần chăm lo, chỉ dựa vào họ thì không thể cung cấp kịp. Bọn họ chỉ có thể nghĩ ra cách để mọi người tự cung tự cấp.

Chẳng hạn như đổi gạch lấy tiền và thức ăn, hoặc là nhận những món quà từ thiên nhiên.

Gần đây tranh thủ lúc thời tiết chưa hoàn toàn trở lạnh, hãy thu thập nhiều thức ăn, chế biến và bảo quản để dự trữ. Đợi khi xây xong giường sưởi, thu thập thêm củi thì đợt rét này coi như vượt qua được.

Giới thiệu xong cách dùng của sách tranh, để mọi người sắp xếp công việc gia đình. Phương Quân tổ chức cho mọi người cùng lên núi thực hành, tiện thể thu thập thêm thức ăn.

"Ở đây có một đám nấm!" Vừa vào núi chưa lâu, đã có người phát hiện.

"Mau tra cứu sách."

Vài người nhanh chóng lật sách, vừa nhìn nấm vừa đối chiếu với hình minh họa.

Trong cuốn sách có phân loại thực vật đơn giản.

Ví dụ như nấm thì được chia theo màu sắc. Như vậy việc tra cứu sẽ đỡ tốn công sức, nhưng vẫn phải mất chút thời gian.

Mọi người tụm lại tìm kiếm một lúc, cuối cùng đã tìm ra hình ảnh nấm giống y hệt.

"Nấm này ăn được!"

"Tuyệt quá, trước đây ta cũng từng gặp loại nấm này. Nhưng mà lại không dám hái, giờ thì có thể yên tâm ăn rồi!"

Nghe vậy, một thành viên của Phương Quân kịp thời lên tiếng nhắc nhở: "Nhớ kiểm tra nấm thật kỹ trước, phải nhìn nhiều lần. Đối với những thứ này tuyệt đối không thể lơ là được.”

Nàng ấy sợ mọi người mừng quá mà lơ là vấn đề an toàn.

Những thôn dân dĩ nhiên sẽ nghe theo lời dặn dò, liên tục cảm ơn nàng ấy.

Việc thu thập thức ăn, chỉ cần nhận biết được thực vật thì không còn là khó khăn nữa.

Mọi người cầm sách cặm cụi bận rộn.

Khi đã nhận biết được nhiều thứ, thì thứ có thể hái cũng nhiều hơn. Mọi người dần dần sôi nổi hơn hẳn.

Thấy họ bận rộn, Thịnh Quân một mình đi sâu vào trong núi dạo một vòng.

Đầu tiên là tuần tra tổng thể một lượt, phát hiện trong ngọn núi này không có dã thú nguy hiểm.

Sau này có thể để thôn dân yên tâm đi sâu vào trong núi.

Tiếp đó, Thịnh Quân lại phát hiện một rừng tre mọc trên một sườn núi đón nắng gần nguồn nước.

Đây có thể xem là một niềm vui bất ngờ.

Do thời tiết lạnh, nên ở Bắc địa tre ít phổ biến hơn so với Nam địa. Nhưng vẫn có thể tìm thấy một số loài tre chịu được lạnh.

Dù sao thì tre cũng là một trong ba người bạn của mùa đông mà.

Loại tre là loại cây có sức sống mãnh liệt. Trước khi nhú lên khỏi mặt đất, nó phải chuẩn bị dưới lòng đất nhiều năm để xây dựng hệ thống rễ. Một khi hệ thống rễ đã hoàn thiện, nó sẽ nhanh chóng mọc lên và sinh trưởng. Hơn nữa nó phát triển rất nhanh và có thể tái sinh. Trong thời hiện đại, có nhiều loại đũa dùng một lần cũng được làm từ tre, thân thiện với môi trường hơn so với gỗ rất nhiều.

Nói đến đây, Thịnh Quân nhớ lại khi còn ở thời hiện đại đã nghe người khác phàn nàn rằng. Có lần khi họ đang đi vệ sinh trong một rừng tre, chỉ ngồi một lúc mà đã bị những cây măng mọc lên chọc vào mông. Đúng là câu chuyện ma quái.

Ngoài ra, nếu dưới sân nhà có hệ thống rễ tre thì nó cũng sẽ mang lại không ít rắc rối cho cuộc sống. Thịnh Quân đã từng xem qua một số video về việc đấu trí với cây tre trong sân. Con người dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không thể loại bỏ hết những rễ tre cứng cỏi dưới lòng đất, Tre cứ thế mà mọc lên không ngừng.

Mặc dù nghe có vẻ phóng đại, nhưng cũng phần nào cho thấy tốc độ sinh trưởng của tre.

Tuy nhiều người cảm thấy tre rất phiền phức. Nhưng loại cây dẻo dai này lúc này lại có thể phát huy tác dụng không nhỏ.

Ví dụ như chặt tre về làm củi đốt.

Gần đây trong thôn đang xây giường sưởi. Nhu cầu về nhiên liệu chắc chắn sẽ tăng lên.

Ngoài ra, tre còn có thể dùng để làm than tre hoặc đồ nội thất gì đó.

Chỉ tiếc là bây giờ không phải mùa tre mọc măng. Nếu không thôn dân đã có thêm một món ăn nữa rồi.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 387: Chương 387



Ngọn núi này đã được khám phá gần hết. Thịnh Quân ghi nhớ vị trí của rừng tre, sau đó quay lại nói với một thành viên của Phương Quân về chuyện này.

"Có rừng tre ạ?" Người trong Phương Quân nghe được tin này thì không kìm được mà nở nụ cười.

Hắn ta vốn chăm chỉ học tập nên khá am hiểu về đặc tính của cây tre.

Hơn nữa, những người được cử đi lần này đều là những người ưu tú. Ai cũng có vài phần bản lĩnh. Vừa hay, hắn ta còn biết cách đan tre và có thể dạy cho mọi người. Đến lúc đó, dù là dùng để làm hàng thủ công bán lấy tiền, hay làm vật dụng sinh hoạt cũng đều được.

Ngoài ra, có vài đồng đội khác cũng biết cách ép nước tre làm đồ uống và cách làm than tre...

Ừm, xem ra học thêm vài thứ quả nhiên không sai. Giờ đây không phải đều có thể đem ra sử dụng được rồi sao?

Gác lại suy nghĩ, không dám chậm trễ thêm. Người này lập tức chạy đi báo tin cho mọi người.

Hành động của Phương Quân không có gì để chê. Chẳng mấy chốc họ đã dẫn người dân trong thôn đến khu rừng tre. Chỉ huy mọi người thu hoạch tre, đồng thời truyền đạt cách sử dụng tre.

Khi nghe tin Phương Quân sẽ dạy kỹ thuật đan tre, người dân trong thôn ai nấy đều vui vẻ.

Những người khỏe mạnh trong thôn sẽ đi xây giường sưởi và nung gạch. Những người còn lại cũng không rảnh rỗi, bọn họ có thể đi hái lượm và làm ra các sản phẩm từ tre.

Cảm giác lo lắng khi mùa màng không thu hoạch được bớt đi phần nào.

Ra ngoài một chuyến mà mọi người ai cũng cầm đầy đồ trở về. Bên lò gạch những người thợ cũng thu hoạch được rất nhiều.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ trong vài ngày, mọi việc trong thôn đã dần đi vào quỹ đạo.

Khi thấy thời cơ đã đến, Thịnh Quân và những người khác dự định lên đường đến nơi tiếp theo, chỉ để lại vài người hướng dẫn kỹ thuật.

Những người ở lại sẽ dạy xong kỹ thuật, sau đó có trách nhiệm kêu gọi thôn dân đi xây giường sưởi và nung gạch cho các nơi khác. Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong thì sẽ đuổi theo mọi người.

Biết tin Phương Quân sắp đi, những thôn dân vô cùng lưu luyến. Cả đám người chạy đến cảm ơn mãi không thôi, làm thế nào cũng không ngăn cản được.

Trước khi đi, tiểu đội trưởng Phương Quân đã gọi trưởng thôn và một vài người tính tình chững chạc trong thôn lại. Cầm mấy tờ phiếu đưa cho họ.

Nàng nghiêm túc dặn dò: "Đây gọi là Phương Tiên lệnh, mặt sau có một tấm bản đồ. Nếu sau này các ngươi gặp khó khăn, hãy tìm đến nơi này, giao tấm lệnh này cho người canh giữ ở đó."

Dùng Phương Tiên lệnh có thể nhận được sự giúp đỡ từ Phương Quân đang đóng quân tại đó. Thậm chí còn đổi được chút lương thực cứu mạng. Đây cũng là sự đảm bảo cuối cùng mà họ để lại cho thôn dân.

Giao phó xong xuôi, cả đoàn chính thức khởi hành.

Tuy nhiên, chưa kịp đến địa điểm tiếp theo, Thịnh Quân đã nhận được một tin nhắn, nàng vội vàng quay lại cơ thể của mình.

"Phương Tiên Nhi, chúng ta đã gom đủ vàng bạc rồi."

Lần này là Tảo Nhi đích thân đến tìm nàng. Giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi.

Tiền để nâng cấp đã đủ rồi sao? Phải biết rằng đó không phải là con số nhỏ. Tảo Nhi và những người khác đã gom tiền nhanh hơn so với tưởng tượng của Thịnh Quân rất nhiều.

Theo lý thì những thương đội hiện tại không thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền như vậy. Chẳng lẽ Tảo Nhi và mọi người đã tìm ra một cách kiếm tiền mới?

Như thể nhận ra sự thắc mắc của Thịnh Quân, Tảo Nhi mỉm cười giải thích: "Nói ra thì cũng thật trùng hợp. Mấy ngày trước, chẳng phải ta đã dự định cử người đến phía Nam hoạt động, lấy vài món đồ quý hiếm để đổi lấy tiền sao?"

"Trong khoảng thời gian đó, người của chúng ta vô tình nghe được một tin tức. Nói rằng có một đại tham quan vốn dĩ sẽ bị Hoàng đế thanh trừng nhưng sau khi Phụng Vương nhận được kỹ thuật luyện sắt của chúng ta thì không nhịn được đã đến gây rối, khiến tên tham quan đó nhân lúc hỗn loạn mà chạy thoát. Hắn định chạy lên phương Bắc, chúng ta liền nhân cơ hội chặn bắt hắn..."

Và thế là đạt được "song phương cùng hợp tác".

Hiện tại, viên tham quan cùng số tiền khổng lồ đã rơi vào tay bọn họ. Quả đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh”.

Nói ra, số tiền khổng lồ mà viên tham quan kia tích góp nhờ bóc lột bá tánh, cuối cùng lại được bọn họ dùng để giúp đỡ bá tánh. Chẳng phải đây cũng là một kiểu báo ứng luân hồi hay sao?
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 388: Chương 388



Nghĩ đến khoảng tiền không nhỏ mà bọn tham quan mang theo, Thịnh Quân liền quan tâm một chút đến kết quả công việc của nhóm người Tảo Nhi.

“Chuyện này không cần lo lắng, bọn ta đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Phụng Vương rồi. Dù sao lúc đầu cũng là hắn ta giở trò từ bên trong, mới làm cho tham quan đó có cơ hội, cuối cùng cả tiền và người đều rơi vào tay hắn ta, trong mắt Hoàng đế không phải cũng là chuyện hợp lý sao?” Tảo Nhi cười nói.

Lần này, thật sự là nhờ sự giúp đỡ hết mình của Phụng Vương đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Hoàng đế, mới giúp bọn họ có cơ hội âm thầm hành động.

Nghe những lời này, sau khi thầm thương tiếc cho Phụng Vương mấy giây, Thịnh Quân không còn quan tâm về chuyện này nữa.

Việc thăng cấp mới là điều quan trọng tiếp theo.

Nhắc mới nhớ, có thể nhanh như vậy đã tích lũy đủ tiền để thăng cấp, thật sự đã vượt quá mong đợi của nàng.

Theo biểu hiện thông thường của hệ thống, sau khi đầu tư đủ vàng bạc, hệ thống hẳn sẽ hỏi nàng có muốn thăng cấp hay không.

Nếu thật sự có thể thăng cấp thành siêu thị mà không thể thay đổi vị trí, thì phải chuẩn bị trước, dọn dẹp cây cối và đá xung quanh, để có chỗ chứa thân hình sắp trở nên to lớn của nàng.

Nếu có thể đổi nơi định cư thì cũng cần chọn địa điểm trước.

Haiz, quả nhiên dung lượng của nàng càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề. Không còn là cái máy bán hàng tự động, được đặt bừa bãi như trước.

Những suy tính lướt qua trong đầu.

Thịnh Quân đã nắm chắc, liền nói với Tảo Nhi: “Sau khi vàng bạc của mọi người được mang đến, pháp lực của ta sẽ hồi phục thêm một diện rộng. Pháp miếu cũng sẽ thay đổi rất nhiều, tình hình cuối cùng như thế nào, tạm thời ta cũng không thể dự đoán được, tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị sẵn hai phương án…”

Tảo Nhi nghĩ một chút đã hiểu được ý của nàng.

Chuyện này giống như lúc Phương Tiên Nhi hồi phục pháp lực, tủ ma thuật đột nhiên biến thành pháp miếu. Diện tích pháp miếu đã không nhỏ, nếu còn lớn hơn nữa thì khoảng đất trống trong núi không chứa nổi.

Hiện nay, ngọn núi này tuy là căn cứ bí mật của bọn họ nhưng ngoài những người canh giữ bên ngoài, không ai sống ở đây, việc dọn dẹp khu vực xung quanh để dành chỗ cho pháp miếu của Phương Tiên Nhi, hoàn toàn không có vấn đề.

Tất nhiên, nếu pháp miếu có thể thay đổi vị trí thì chuyển thẳng vào huyện thành Hưng Hòa, nơi đó hiện là trung tâm đại bản doanh của bọn họ.

Về diện tích thì không cần lo lắng.

Gần đây trong thành phố đang làm quy hoạch mới, có dự định phá bỏ nhà cấp bốn xây thành nhà lầu… Sau này có thể tháo dỡ và cải tạo một số ngôi nhà cũ trong thành, như vậy sẽ có đủ chỗ.

Sau khi hai người nói chuyện xong, tạm thời không còn việc quan trọng nào khác.

Việc cần làm tiếp theo là nạp tiền cho Thịnh Quân.

Vàng bạc và bọn quan tham vẫn chưa tới Hưng Hòa, may mắn là Thịnh Quân đã đặt máy bán hàng tự động ở nhiều nơi, Tảo Nhi đã truyền tin cho người mang vàng bạc đến các máy gần nhất để nạp tiền.

Số tiền lần này không hề nhỏ, việc nạp tiền tốn khá nhiều thời gian.

Dưới sự cố gắng của mọi người, vàng bạc liên tục được đưa vào hệ thống của Thịnh Quân, cuối cùng đã đạt đến tiêu chuẩn để thăng cấp.

“Được rồi, cứ nạp bấy nhiêu trước đã, phần còn lại các ngươi giữ làm dự trữ.” Thịnh Quân nói.

Vừa dứt lời, Thịnh Quân đã nhận được thông báo từ hệ thống, đúng như đã dự đoán là hỏi ý kiến về việc thăng cấp, cách hỏi cũng giống như trước khi thăng cấp lên cửa hàng tiện lợi.

[Phát hiện năng lượng của bạn đã đạt yêu cầu, có thể thăng cấp lên giai đoạn tiếp theo ‘Siêu thị tiện lợi lớn’, bạn có muốn thăng cấp không?]

Xem ra suy đoán của nàng không sai, đúng là sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo trở thành siêu thị.

Nhưng cũng không thể vội vàng, dù sao những vấn đề như diện tích vẫn chưa được giải thích hợp lý.

Nghĩ tới đây, Thịnh Quân thử mở miệng thăm dò, hỏi hệ thống về các chi tiết cụ thể khi thăng cấp.

Sau đó, nàng nhận được một bản báo cáo rất chi tiết về việc thăng cấp hệ thống siêu thị V3.0.

Nhìn bản báo cáo, Thịnh Quân không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Xem ra nàng không chủ động hỏi, hệ thống sẽ không tự động gửi báo cáo cho nàng. May mà lần này nàng nhanh trí hỏi thêm.

Nhớ lại lần trước, khi thăng cấp lên tiệm tạp hóa cũng nên hỏi thêm vài câu, tiếc là khi đó chưa có nhiều kinh nghiệm.

Gạt bỏ suy nghĩ đó, Thịnh Quân tập trung trở lại vào bản báo cáo thăng cấp.

Nhìn hình thức bản báo cáo có chút giống thông báo cập nhật trò chơi.

Nếu là trước khi xuyên không, gặp phải những bản cập nhật phức tạp như vậy, Thịnh Quân sẽ trực tiếp kéo chuột xuống cuối trang, đánh dấu vào ô bỏ qua.

Nhưng lần này thì khác, nàng buộc phải đọc kỹ từng chữ một.

Trên báo cáo đề cập, sau khi thăng cấp thành siêu thị, các loại hàng hóa bày bán cũng sẽ được tăng thêm.

Đây đúng là một tin tốt.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 389: Chương 389



Lúc đó có thể mua được nhiều và đầy đủ hơn các đồ dùng hàng ngày, giảm bớt áp lực sản xuất cho nhóm người của Tảo Nhi.

Ngoài ra, quy mô khu vực thực phẩm tươi sống cũng được mở rộng.

Mặc dù sẽ không giống như trước, mỗi tuần đều có một sản phẩm mới, nhưng chỉ cần đạt đủ yêu cầu của hệ thống, các món ăn liên quan có thể được mở khóa vĩnh viễn để bán.

Lấy ví dụ như củ mài.

Hiện nay, kỹ thuật trồng củ mài ở Hưng Hòa và các vùng khác đã rất thành thạo và đáng tin, điều này coi như đã đạt yêu cầu của hệ thống.

Củ mài chất lượng cao sẽ được cung cấp vĩnh viễn trong siêu thị của Thịnh Quân.

Ngoài ra, ngành nuôi trồng thủy sản như cá, tôm cũng đã phát triển mạnh từ khi khắc phục lũ lụt ở sông Sa Hà. Sau khi siêu thị được xây dựng, các loại cá, tôm chất lượng liên quan cũng sẽ gia nhập chuỗi cung ứng của khu thực phẩm tươi sống.

Tất nhiên, không chỉ các chức năng cũ được thăng cấp mà siêu thị còn có một số khu vực mới.

Ví dụ như khu vực sách.

Trước đây, mấy bộ sách giáo khoa mà Thịnh Quân có được đều là phần thưởng từ hệ thống, sau khi đưa cho Tảo Nhi và mọi người, họ đã dựa vào ngành in ấn để sao chép lại những cuốn sách đó, phổ biến khắp nơi để làm tài liệu giáo dục cơ bản.

Ngoài sách giáo khoa, các loại sách hiện đại khác không nhiều.

Rất nhiều kiến thức và câu chuyện đều do Thịnh Quân dạy miệng, rồi được Tảo Nhi và mọi người tự biên soạn thành sách.

Năng lực của Thịnh Quân có hạn, những cuốn sách mà nàng có thể cung cấp và biên soạn, so với kho tàng kiến thức mênh m.ô.n.g thời hiện đại, chỉ như cửu trâu nhất mao (*).

(*) Cửu trâu nhất mao: chín con trâu mới vặt được một sợi lông

Chỉ như vậy chắc chắn không đủ.

Tảo Nhi và mọi người còn phân công đi khắp nơi thu thập không ít sách của triều đại hiện tại, nhưng để sách được lưu truyền với số lượng lớn, chi phí in ấn cũng không hề nhỏ.

Trong tình huống này, khu vực sách mới xuất hiện trong siêu thị lại trở nên rất đặc biệt. Các loại sách ở đây có đầy đủ mọi thứ, giúp người dân dễ dàng tiếp cận tri thức hơn.

Tình hình của siêu thị về cơ bản là như vậy.

Thịnh Quân lại tìm hiểu thêm một số nội dung mà nàng quan tâm.

Đầu tiên là vấn đề lựa chọn địa điểm và di dời siêu thị.

Về vấn đề này, báo cáo đã đưa ra lời giải thích liên quan.

Trước tiên, sau khi thăng cấp nàng có thể thay đổi vị trí của siêu thị.

Hệ thống cũng liệt kê chi tiết về số tầng của siêu thị, diện tích lớn bao nhiêu, số lượng kệ hàng bên trong và các dữ liệu chi tiết khác.

Tiếp theo là các bước thăng cấp siêu thị, phần này có chút phức tạp.

Trước khi thăng cấp, Thịnh Quân cần cài đặt trước, lưu trữ file nén của siêu thị trong không gian của máy hút bụi tự động, và đưa ra chỉ dẫn liên quan cho máy hút bụi tự động.

Như vậy, khi việc thăng cấp hoàn tất, ý thức của Thịnh Quân sẽ được kích hoạt trong máy hút bụi tự động, sau đó nàng sẽ giải dữ liệu file nén đến vị trí đã chỉ định, từ đó chính thức hoàn thành việc thăng cấp…

Tóm lại, ý của hệ thống là, robot Hai Con này có thể được sử dụng như ổ cứng di động.

Không thể không nói, nó thực sự là một máy hút bụi tự động đa năng, âm thầm gánh vác cả công việc chính lẫn phụ.

Cuối cùng là vấn đề mà Thịnh Quân quan tâm, nó liên quan đến việc nàng có được trở về nhà hay không.

Ban đầu, khi hệ thống mang nàng đến đây, nó đã hứa sau khi tích lũy đủ năng lượng là có thể đưa nàng về nhà.

Vì tên của hệ thống là hệ thống kinh doanh siêu thị, Thịnh Quân liền suy đoán có lẽ siêu thị là cấp bậc cuối cùng.

Vậy sau khi nàng hoàn tất thăng cấp, có phải đường về nhà sẽ không còn xa không?

Nghĩ đến đây, Thịnh Quân cẩn thận đọc báo cáo mấy lần, nhưng tiếc là không tìm thấy thông tin liên quan đến việc này.

Nàng không cam tâm, hỏi lại hệ thống, nhưng ai ngờ hệ thống cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nói đến thời điểm thích hợp, tự nhiên ký chủ sẽ nhận được lời giải đáp.

Lúc này thì không còn cách nào khác, Thịnh Quân đành thu lại suy nghĩ.

Trong bản hướng dẫn không có thêm nội dung bổ ích nào khác.

Thịnh Quân liền trao đổi với Tảo Nhi, nói về quy mô diện tích của siêu thị để nàng ấy chuẩn bị trước, bố trí vị trí tốt trong huyện thành.

Diện tích siêu thị của nàng không nhỏ, có lẽ sẽ phải phá bỏ một số nhà dân. Nếu vậy, việc thương lượng chính sách bồi thường cũng như tạm thời sắp xếp cho người dân cũng sẽ mất không ít công sức.

Tốt hơn là chờ mọi thứ sẵn sàng, nàng mới bước vào trạng thái thăng cấp.

Tảo Nhi nhận lệnh, nhanh chóng trở về thành để bố trí.
 
Back
Top Bottom