Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại

Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 390: Chương 390



Thấy nhóm bên kia còn cần chuẩn bị thêm một chút, Thịnh Quân liền gửi chỉ thị cho robot Hai Con ở xa để nó quá giang một chuyến trở về.

Dù sao việc thăng cấp này không thể thiếu nó.

Vài ngày sau, robot Hai Con đã trở về ngọn núi.

Nhóm của Tảo Nhi cũng chuẩn bị đủ không gian, đã dọn dẹp xong và bảo vệ khu vực bằng hàng rào.

Thịnh Quân cảm thấy thời cơ đã đến liền dặn dò nhóm Tảo Nhi thêm một lần nữa, ngay trong đêm hôm đó triệu hồi hệ thống, tiến vào trạng thái thăng cấp.

Trước đó, việc thăng cấp từ máy bán hàng tự động lên cửa hàng tiện lợi chỉ mất sáu tiếng, nhưng lần này để thăng cấp thành siêu thị lại cần đến một tuần.

Trong quá trình thăng cấp, bản thể của Thịnh Quân chắc chắn không thể bán hàng, may mà mấy chiếc máy bán hàng tự động được đưa ra trước đó vẫn hoạt động bình thường, không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người.

Đêm hôm đó, cửa hàng tiện lợi của Thịnh Quân biến mất khỏi ngọn núi, được thu vào không gian của robot Hai Con để tiến hành thăng cấp trong yên lặng.

Ngày hôm sau, khi nhóm của Tảo Nhi quay lại núi, chỉ thấy mặt đất trống trơn, cảm giác rất không quen.

May mà Thịnh Quân đã dặn trước, mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý.

Dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, mọi người tính sau này sẽ dành thời gian dựng một bia kỷ niệm tại ngọn núi này.

Dù sao, ngọn núi này là nơi các nàng và Phương Tiên Nhi gặp nhau lần đầu, cũng là nơi tủ ma thuật và pháp miếu lần đầu xuất hiện.

Chuẩn bị rời đi.

Đại Ngưu cẩn thận ôm robot Hai Con đang trong trạng thái ngủ đông, mang về huyện Hưng Hòa bảo vệ.

Trong huyện có nhiều việc phải làm, thời gian Thịnh Quân thăng cấp gần như trôi qua rất nhanh.

Ngày hôm đó, cuối cùng nàng mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ thì phát hiện ra dường như robot Hai Con vẫn đang trong trạng thái ngủ, hiện tại chỉ có nàng có thể điều khiển vỏ robot.

Bên ngoài trời vẫn còn tối.

Thịnh Quân do dự một chút, cảm thấy việc xây dựng siêu thị này tốt nhất nên làm khi người dân vẫn còn đang ngủ.

Nàng nhanh chóng khởi hành, đến chỗ ở của Tảo Nhi.

Tảo Nhi vốn đang ngủ rất say, nhưng khi nghe thấy giọng của Phương Tiên Nhi thì lập tức tỉnh dậy, vội vàng thu xếp rồi dẫn Thịnh Quân đến khu đất trống đã được họ quy hoạch sẵn.

Khu vực này nằm không xa tòa nhà của huyện nha, Tảo Nhi và mọi người chọn vị trí này vì nghĩ rằng sau này sẽ tiện để cử người đến chăm nom.

Thịnh Quân không có ý kiến gì về việc chọn địa điểm, chỉ cần đủ chỗ là được.

Nàng không trì hoãn thêm nữa, bảo Tảo Nhi lùi đến khu vực an toàn rồi tự bước đến trung tâm rồi bắt đầu giải file nén hệ thống đã lưu trữ.

Phải mất một tuần vất vả để thăng cấp, nhưng quá trình giải nén lại rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.

Tảo Nhi đứng bên quan sát, chỉ thấy nơi Phương Tiên Nhi đang đứng phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Một lúc sau, dưới ánh sáng mờ ảo, một tòa nhà như một con thú khổng lồ dần dần nhô lên từ mặt đất.

Rõ ràng đây là một cảnh tượng rất hoành tráng nhưng Tảo Nhi để ý trong suốt quá trình tòa nhà hình thành không phát ra có chút âm thanh nào.

Trong thành vẫn yên ắng như trước.

Ngoại trừ nàng ấy, xung quanh không có ai khác.

Lẽ ra phải có vài đội lính tuần tra trong thành, nhưng lúc này họ không ở đây, tại thời điểm này, chỉ có nàng ấy là người chứng kiến.

Nhịp tim dồn dập vang lên bên tai.

Tảo Nhi mở to mắt, muốn quan sát kỹ nhưng bụi mù xung quanh dâng lên khiến nàng ấy phải nheo mắt lại.

Mặc dù mấy năm qua nàng ấy đã trải qua không ít chuyện.

Nhưng vào thời khắc này, nàng ấy vẫn cảm thấy kinh ngạc trước sức mạnh thần tiên có thể dựng lên một tòa nhà cao lớn chỉ bằng một cái vẫy tay.

Trước đây, khi tủ ma thuật của Phương Tiên Nhi rơi xuống mặt đất thế nào, tủ ma thuật biến thành pháp miếu ra sao, họ đều không có cơ hội chứng kiến.

Giờ đây, pháp miếu lần nữa mở rộng, biến thành một cung điện như con thú khổng lồ, cuối cùng nàng ấy đã may mắn được tận mắt chứng kiến!

Tảo Nhi cố gắng mở mắt ra, không muốn bỏ lỡ cảnh tượng hiếm có khi pháp điện xuất hiện.

Nhưng rất nhanh sau đó nàng ấy kinh ngạc nhận ra, bụi đất xung quanh đã tan đi, không còn che khuất tầm nhìn, một tòa pháp điện cũng đã hoàn toàn thành hình.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 391: Chương 391



Lúc này, một tòa nhà trắng tinh xảo cao đến ba tầng đang sừng sững trước mắt nàng ấy.

Điều duy nhất không thay đổi là tấm biển “Thần Châu” treo trên cửa của pháp miếu trước đây.

Không, tấm biển này cũng đã có sự thay đổi, hai chữ đó dường như trở nên huyền bí rộng lớn hơn…

Tảo Nhi nhìn chằm chằm vào những chữ đó, tâm trí bay lơ lửng.

Phía Thịnh Quân đã hoàn toàn hoàn tất quá trình thăng cấp, nàng đã thành công quay trở lại thân thể của mình.

Quan sát xung quanh, mặc dù là ban đêm, nhưng nhờ có sự giúp đỡ từ hệ thống khả năng nhìn trong đêm của nàng rất tốt.

Trong huyện, ngoài Thịnh Quân hầu hết đều là nhà cấp bốn, chỉ có vài tửu lầu cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ có hai tầng.

Nàng cảm thấy tầm nhìn của mình thật rộng lớn.

Giống như người cao một mét chín đi giữa đám đông, bị vô số đỉnh đầu vây quanh.

Nhìn xuống, Tảo Nhi trông rất nhỏ bé khiến Thịnh Quân đột nhiên cảm thấy như mình là một người máy biến hình đang nhìn con người.

Không biết vì sao, robot Hai Con vẫn chưa tỉnh dậy, lúc này nó đang nằm ngủ trên sân thượng tầng cao nhất của Thịnh Quân.

Sau khi xác nhận với hệ thống là nó không có nguy cơ bị tắt máy hay hư hỏng, Thịnh Quân tạm thời không bận tâm đến nó nữa, hào hứng tự quan sát “chiếc bụng” sang trọng của mình.

Siêu thị sau khi thăng cấp có tổng cộng ba tầng.

Tầng một là khu vực thực phẩm và đồ uống, tủ lạnh sữa, khu thực phẩm tươi sống, khu thực phẩm chín. Các loại đồ ăn vặt, đồ uống và đồ dùng gia đình trở nên phong phú hơn, khu vực thực phẩm tươi sống cũng đầy ắp rau củ và lương thực, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Tầng hai là khu vực các loại đồ dùng sinh hoạt như sữa tắm, bàn chải đánh răng…, còn có khu vực sách mới được thêm vào cũng nằm ở đây.

Tầng ba được chia thành hai phần, phần bên trái là đồ dùng giường ngủ và các loại quần áo, giày dép, giống như một khu chợ quần áo nhỏ. Phần bên phải lại là các vật liệu xây dựng đơn giản như gạch men, sàn gỗ…

Siêu thị này gần như không khác gì những siêu thị mà Thịnh Quân từng thấy ở thời hiện đại, chỉ thiếu khu vực bán đồ điện tử.

Sau khi xem qua phần mô tả trên bảng điều khiển, nhận ra trong siêu thị có rất nhiều mặt hàng, việc bổ sung hàng hóa không cần Thịnh Quân phải lo lắng vì nó có thể được hoàn thành tự động.

Cách thức mua sắm trong siêu thị vẫn giống như cửa hàng tiện lợi trước đó, vẫn sử dụng thẻ mua sắm do hệ thống cung cấp để ra vào và mua hàng.

Sau khi hiểu rõ tình hình của siêu thị, Thịnh Quân liền nhìn về phía Tảo Nhi đang ngẩn người đưa ra lời mời: “Có muốn vào tham quan một chút không?”

Tảo Nhi bị giọng nói của Phương Tiên Nhi kéo về thực tại, vội vàng gật đầu: “Ta đến ngay đây!”

Nàng ấy luôn mang theo tấm thẻ mà Thịnh Quân đã đưa nên lúc này có thể trực tiếp vào cửa.

Cửa siêu thị được ghép từ sáu cánh cửa kính khổng lồ, dù là kính nhưng độ bảo mật rất tốt, từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy mọi việc bên trong.

Tảo Nhi chưa bao giờ thấy một cánh cửa hoành tráng như vậy, nhưng nàng ấy cũng không do dự quá lâu, nhanh chóng quẹt thẻ vào cửa dưới sự chỉ dẫn của Thịnh Quân.

Vừa bước vào, nàng ấy đã bị choáng ngợp bởi không gian rộng lớn bên trong cùng với đủ loại hàng hóa được bày biện đầy rẫy khắp nơi.

Lúc này, sự kinh ngạc trong lòng Tảo Nhi không kém gì khi thấy siêu thị mọc lên từ mặt đất vừa rồi.

Nàng ấy hoàn toàn không nghĩ đến, pháp miếu mới, không, bên trong pháp điện mới lại rộng lớn và thoáng đãng như vậy!

Gần nàng ấy nhất là những kệ chứa các loại rau củ quả.

Vô số loại rau quả quen thuộc được phân loại, xếp gọn trong các ngăn màu xanh lá cây của khu vực rau quả.

Nhìn xa hơn, có vài chiếc vại lớn chứa đầy gạo và bột mì, bên cạnh vại còn có vài tủ nhỏ trong suốt, chứa đầy các loại đậu và ngũ cốc.

Tảo Nhi không thể kiềm chế bước chân đi tới, lần lượt chạm vào từng loại rau quả có vẻ ngoài đẹp mắt. Sau đó nàng ấy đến gần chum gạo, cầm lấy chiếc bát múc gạo trong vại, múc một bát rồi lại đổ trở lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Nhiều lương thực quá…”

Nàng ấy như đang xác nhận khung cảnh trước mắt không phải là một giấc mơ, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Tảo Nhi luyến tiếc rời khỏi chum gạo, tiếp tục đi sâu vào trong, liền nhìn thấy một dãy tủ đông đang mở dựa vào tường.

Bên trong tủ đông là sữa bò, sữa chua và các sản phẩm từ sữa phong phú khác được sắp xếp ngăn nắp.

Đi đến cuối tủ đông, quay người lại còn có thể thấy vài dãy tủ đông có nắp đẩy kéo với nhiều mẫu mã khác nhau.

Tảo Nhi nhìn thoáng qua nhãn hiệu, phát hiện bên trong là các loại thực phẩm đông lạnh.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 392: Chương 392



Có bánh trôi, sủi cảo và một món gì đó có tên “Cốt nhục tương liên (*)”, nghe tên có vẻ đáng sợ, nàng ấy vội nhìn vào bên trong bao bì và phát hiện đó dường như là một loại xiên gà kết hợp giữa sụn và thịt, lúc này nàng ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

(*) Cốt nhục tương liên: Những người có quan hệ ruột thịt họ hàng gắn bó keo sơn với nhau.

Sau khi tham quan xong khu vực tủ đông, nàng ấy lại thấy hàng loạt kệ trắng bằng inox được xếp ngay ngắn.

Những kệ hàng này cao lớn hơn nhiều so với các giá gỗ trước đây trong pháp miếu.

Tảo Nhi phải ngẩng đầu mới thấy được tầng trên cùng, phải kiễng chân, duỗi tay mới chạm tới được hàng đồ cao nhất.

Trên những kệ hàng này đều là đồ ăn, phần lớn là đồ ăn vặt, nhưng cũng có bánh quy, bánh mì và mì ăn liền, những thứ giúp no bụng.

Các mặt hàng đa dạng đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, trước đây, nàng ấy chưa từng nghĩ một loại bánh quy đơn giản lại có thể có nhiều kiểu dáng và nhân khác nhau như vậy.

Tảo Nhi nhìn qua từng món.

Số lượng hàng hóa ở đây có lẽ nhiều gấp mười lần so với pháp miếu trước đó, xem ra lần này pháp lực của Phương Tiên Nhi thực sự đã phục hồi rất nhiều, đây đúng là tin vui lớn nhất.

Vừa suy nghĩ, Tảo Nhi vừa bước đến khu vực thực phẩm chế biến sẵn.

Trong tủ có bày các loại bánh bao, bánh mì, tất cả vẫn còn bốc hơi nóng, không biết là thần tiên nào đã hấp nướng sẵn rồi để ở đây.

Còn có cả thịt bò và gà nướng thơm phức, dường như đều là những món chế biến sẵn có thể dùng ngay.

Thực sự là làm người ta không biết nên nhìn vào đâu trước.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tảo Nhi cũng tham quan xong tầng một.

Khi đi đến nơi sâu nhất, nàng ấy bất ngờ nhìn thấy hai con đường màu đen hẹp dốc lên, hai bên đường còn có tay vịn.

Tiến lại gần hơn, Tảo Nhi nghe thấy tiếng ong ong nhỏ phát ra từ con đường đó.

Nhìn kỹ lại, nàng ấy kinh ngạc phát hiện con đường màu đen đó đang không ngừng chuyển động.

“Cái này gọi thang cuốn, ngươi hãy cẩn thận đứng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, nó sẽ đưa ngươi lên tầng hai.” Thịnh Quân lên tiếng đúng lúc.

Nói xong, nàng còn dặn dò thêm vài điều về cách sử dụng thang cuốn, sau đó nhìn Tảo Nhi cẩn thận bước lên thang cuốn, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, không dám động đậy, như một người gỗ bị thang cuốn đưa lên tầng trên.

Khi thấy nàng ấy sắp đến nơi, Thịnh Quân nhắc nhở: “Nhớ nhấc chân lên.”

Tảo Nhi nhanh nhẹn bước qua bàn đạp thang cuốn, thành công đứng trên tầng hai.

Đứng trên mặt đất vững chắc, cuối cùng nàng ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn quanh quan sát khung cảnh tầng này.

Nhìn về phía xa, hai mắt Tảo Nhi đột nhiên sáng lên: “Nhiều sách quá!”

Sau đó nàng ấy chạy ngay về phía khu vực sách.

Trên những giá sách đầy ắp, từ sách thiếu nhi đến sách dạy nấu ăn, từ sách học tập đến sách kỹ thuật, cái gì cũng có.

Tảo Nhi ngẫu nhiên chọn một cuốn sách nổi tiếng, lật vài trang đã chìm đắm trong đó, mãi cho đến khi Thịnh Quân khẽ ho vài tiếng mới kéo nàng ấy ra khỏi cuốn sách.

Tảo Nhi hơi ngượng ngùng nói: “Cuốn sách này thực sự quá hay, chỉ cần một lát là có thể quên cả thời gian…”

Thịnh Quân suy nghĩ, rồi đề nghị: “Đợi sau khi xong việc, có thể mở vài thư viện miễn phí ở vài nơi, tạo thêm chỗ để dân trong thành giải trí và học hỏi.”

Ở triều đại này không có nhiều hình thức giải trí, nếu có thêm thư viện thì có thể mang lại niềm vui cho người dân.

Hơn nữa, kiến thức có sẵn trong tầm tay cũng giúp đẩy nhanh việc xóa nạn mù chữ, thực hiện lý tưởng đại đồng của các nàng.

Tảo Nhi nghe xong, tất nhiên là vui mừng khôn xiết: “Chuyện này không khó lắm, chắc là rất dễ xử lý, trước tiên có thể bắt đầu từ vài thư viện trong khu vực của Hưng Hòa…”

Hai người bàn bạc thêm vài câu rồi Tảo Nhi tiếp tục tham quan siêu thị.

Nàng ấy đi đến khu vực hàng gia dụng, những thứ như kem đánh răng và xà phòng đã không còn xa lạ.

Đi vòng qua khu vực hàng tiêu hao, Tảo Nhi bước đến một tủ trưng bày các dụng cụ như giẻ lau và cây lau nhà.

“Trọn bộ thùng lau nhà xoay vắt khô?”

Tảo Nhi đọc to tên trên nhãn hiệu, rồi theo gợi ý của Thịnh Quân cầm lên một cây lau nhà có kèm theo thùng vắt khô.

Nàng ấy đã từng thấy những dụng cụ như chổi và cây lau nhà.

Từ khi có đường xi măng, mặt đường trơn bóng thường được dọn sạch bằng cây lau nhà, nhưng nàng ấy chưa từng nghe nói đến loại cây lau có thể xoay để vắt khô.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 393: Chương 393



Thịnh Quân xem xét, phát hiện cây lau nhà này được làm bằng nhựa liền thuận miệng giới thiệu với Tảo Nhi về đặc tính của loại này.

Nhựa do hệ thống sản xuất đều có thể tái chế, nên dù hỏng cũng không lo gây ô nhiễm môi trường.

Hiện tại với kỹ thuật của họ, vẫn chưa thể tự sản xuất các sản phẩm nhựa, vì thế Tảo Nhi thực sự tò mò về thứ này.

Nàng ấy cầm chiếc thùng nhựa trên tay cân nhắc một chút, cảm giác rất nhẹ, đúng là loại vật liệu rất nhẹ.

Sau đó nàng ấy đặt cây lau nhà vào giỏ xoay trong thùng, ấn cây lau nhà xuống, và đầu lau nhà bắt đầu quay rất nhanh.

Tảo Nhi có chút kinh ngạc, cầm cây lau nhà lên xem xét kỹ một hồi, rồi cảm thán: “Thì ra là vậy, đúng là một thiết kế nhỏ thú vị.”

Sau khi tham quan khu vực hàng gia dụng, Tảo Nhi đã học được rất nhiều điều mới lạ, rồi lại theo lối cũ lên thang cuốn để đến tầng ba.

Quần áo bán trong siêu thị không phân biệt mùa, từ áo ngắn tay đến áo bông đều có đủ.

Tảo Nhi liếc mắt đã nhìn thấy những chiếc áo bông dày và áo phao, nàng ấy còn phát hiện ở không xa có chăn bông màu xanh quân đội được xếp ngay ngắn trên kệ.

“Là áo chần bông và chăn bông!” Nàng ấy có chút phấn khích.

Có những thứ này, việc chuẩn bị vật tư đối phó với đợt rét đậm ở miền Bắc sẽ không còn là vấn đề nữa. Dù có chưa kịp sửa lại hệ thống sưởi cùng các thiết bị giữ ấm, người dân vẫn có thể dựa vào áo bông và chăn dày để vượt qua mùa thu đông.

Sau khi nhìn thấy áo chần bông, tâm trí của Tảo Nhi đã bay xa, những vật liệu như gạch men dùng trong trang trí nhà cửa cũng không còn để tâm, dự định sẽ để sau này rảnh sẽ xem tiếp.

“Ta sẽ ra ngoài một lát, gọi dì Hà Hoa và mọi người đến xem.” Tảo Nhi nói.

Thịnh Quân tự nhiên đồng ý, dự định tiễn Tảo Nhi ra cửa.

Ngay lúc đó, nàng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi, trong siêu thị có rất nhiều xe vận chuyển nhỏ, nếu cần mang lượng lớn hàng hóa ra ngoài, có thể dùng thang máy chuyển hàng bên kia.”

Nàng điều khiển ra một chiếc xe đẩy để Tảo Nhi lái thử, rồi chỉ về một hướng, gợi ý cho Tảo Nhi đi về phía thang máy chở hàng.

Tảo Nhi dưới sự chỉ dẫn của nàng bấm nút, chậm rãi bước vào thang máy vận chuyển, chờ khi cửa đóng lại thì ấn nút tầng 1.

Ngay lập tức, một cảm giác mất trọng lực chưa từng trải qua ập đến, cả cơ thể Tảo Nhi như bị căng cứng, vội vàng bám chặt vào một bên vách thang máy.

Tầng một đã đến, cửa thang máy mở ra đúng lúc.

Tảo Nhi phải mất một lúc mới bước ra được, ngạc nhiên nhận ra mình đã quay trở lại tầng một.

“Ta hiểu rồi, có lẽ đã sử dụng cơ chế ròng rọc để đưa người và hàng hóa lên xuống trong một cái hộp lớn. Điều này đúng là tiện lợi, chỉ có điều sau khi ra ngoài thì đầu hơi choáng…” Nàng ấy vừa xoa trán vừa nói.

Nói xong, nàng ấy lại không kìm được mà cảm thán:

“Trước đây khi còn là pháp miếu, ta không thể tưởng tượng ra nơi nào có thể tốt đẹp hơn, có thể mang lại cảm giác hạnh phúc khó tả như vậy cho mọi người. Cho đến hôm nay, khi ta chứng kiến pháp điện, mới nhận ra đối diện với thế giới này, con người luôn tầm thường và thiển cận.”

“Nói đến, cửa hàng phúc lợi trong thành cũng có thể mở rộng thêm một chút.”

Vì nhiều lý do khác nhau, pháp điện của Phương Tiên Nhi sau này chắc chắn vẫn sẽ chỉ mở cửa cho người trong nội bộ.

Nhưng Tảo Nhi cũng hy vọng người dân có thể cảm nhận được niềm vui khi dạo chơi trong pháp điện.

Hiện tại, cửa hàng phúc lợi của họ vẫn chỉ có quy mô như một tiệm tạp hóa nhỏ, không gian bên trong không lớn, không có không gian để dạo chơi.

Tảo Nhi cảm thấy có thể cải tiến thành một cửa hàng lớn như pháp điện, tăng thêm sự tự do cho không gian bên trong, mọi người nhất định sẽ rất vui.

“Nhưng mà, nếu làm như vậy, các biện pháp trừng phạt khi phát hiện hành vi trộm cắp cũng phải được thắt chặt hơn…”

Công tác quản lý của họ luôn rất tỉ mỉ, kỷ luật ở khắp nơi cũng được duy trì rất tốt, nhưng điều đó không có nghĩa là tội phạm sẽ hoàn toàn biến mất khỏi địa bàn của họ.

Ngày thường vẫn thỉnh thoảng xuất hiện vài kẻ vi phạm pháp luật.

Đây là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ có thể liên tục nghiêm khắc xử lý.

Nói xong những điều này, Tảo Nhi và Thịnh Quân lại thảo luận thêm vài việc khác, rồi nàng ấy chậm rãi bước ra khỏi cửa siêu thị.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 394: Chương 394



Mặc dù đêm qua không được ngủ đủ, nhưng sự phấn khích trong lòng làm Tảo Nhi không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Một tia nắng chói chang chiếu lên khuôn mặt của Tảo Nhi.

Nàng ấy nheo mắt lại, phát hiện trời đã sáng rồi.

Pháp điện nằm ngay phía sau huyện nha, lúc này cổng đã được hộ vệ của Phương Quân canh giữ cẩn thận.

Cũng nhờ sự sắp xếp chu đáo của Tảo Nhi và mọi người, lính tuần tra của Phương Quân nhìn thấy tòa nhà bất ngờ xuất hiện này cũng không hề hoảng sợ.

Trước cửa siêu thị không thể tiếp cận, nhưng phía sau đã có không ít người dân tụ tập xem náo nhiệt.

Mọi người đang bàn tán về sự kỳ diệu của tòa nhà trắng sáng này mọc lên chỉ sau một đêm.

“Ngôi nhà này thật cao!”

“Tối qua nơi này chắc chưa có gì đúng không? Sao lúc này lại xuất hiện?”

Mọi người bàn tán một hồi, nhưng do không ai tận mắt chứng kiến cảnh siêu thị mọc lên, họ cũng không quá ngạc nhiên như Tảo Nhi.

Chỉ là xây một tòa nhà trong một đêm thôi mà, chuyện này đối với của Phương Quân thì chẳng là gì cả.

Dù sao người dân trong huyện đã từng thấy những chiếc máy xúc khổng lồ có thể chạy, trong lòng mọi người, máy xúc vẫn là điều kỳ lạ hơn.

Thời gian đi làm đã đến, đám đông tò mò dần tản đi.

Tảo Nhi thì tập hợp mọi người lại, dẫn họ vào siêu thị để mở mang tầm mắt.

Tất nhiên, không chỉ để mở mang tầm mắt.

Kể từ hôm nay họ sẽ bắt đầu vận chuyển chăn bông, áo ấm và các vật tư đến các nơi, vì thế mọi người cần phải nhanh chóng làm quen với cấu trúc của siêu thị.

Dù sao, những thứ như chăn bông khá cồng kềnh, không thể dựa vào tủ ma thuật của Phương Tiên Nhi để vận chuyển mà phải dùng xe ngựa, công việc cũng khá nặng nhọc.

Ngoài ra, còn có dự án thăng cấp cửa hàng phúc lợi của huyện và xây dựng thư viện.

Dù sao đi nữa có rất nhiều việc phải làm.

Trong thành nhanh chóng vận chuyển, cứ thế mà bận rộn cho đến mùa thu hoạch.

Trong lúc đó, robot Hai Con kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Mùa thu đến, lượng mưa sẽ tăng lên rất nhiều, Thịnh Quân cảm thấy dù có chống nước thì để nó ngâm mình trong mưa thì cũng thật đáng thương, nên nàng đã đưa nó từ trên mái nhà trở lại không gian.

Tạm gác chuyện nhỏ sang một bên.

Vụ thu hoạch lớn nhất của huyện Hưng Hòa năm nay chính là đám khoai lang trồng từ mùa xuân.

Vì bị hạn chế về giống cây, lại là lần đầu tiên trồng, dù đã có phương pháp canh tác khoa học của Phương Tiên Nhi, mọi người vẫn không dám kỳ vọng quá nhiều vào sản lượng khoai lang.

Không ngờ khi thu hoạch, những củ khoai lang lại đem đến bất ngờ lớn cho mọi người, sản lượng đạt hơn bốn trăm cân mỗi thửa ruộng!

Đối với lần trồng đầu tiên ở Hưng Hòa, điều này có thể coi là một vụ mùa bội thu.

Khoai lang ngon ngọt, đa phần người dân Hưng Hòa đã được nếm thử từ các loại rau củ sấy khô của Phương Tiên Nhi, ai cũng thấy rất ngon.

Hoa quả sấy khô đã ngon như vậy nên mọi người càng tò mò hơn về hương vị của khoai lang tươi.

Thật tiếc là năm nay toàn bộ khoai lang thu hoạch được phải để dành cho việc nhân giống, không thể đem ra cho mọi người ăn.

Cuối cùng, cả huyện chỉ có một vài người dân chịu trách nhiệm trồng khoai lang mới được nếm thử vị của nó và đó cũng chỉ là để kiểm tra chất lượng, sau khi nếm thử một chút, phần còn lại sẽ được bảo quản cẩn thận.

Có người quen không kìm được sự tò mò, đã hỏi những người đó về hương vị của khoai lang.

Sau đó lại nghe đối phương tiếc nuối nói: “Ngươi không biết khoai lang đó kỳ diệu đến mức nào đâu! Chỉ cần nướng chín, chẳng cần thêm bất kỳ gia vị gì, nó đã tỏa ra mùi thơm nức mũi. Ăn vào có vị ngọt như mật ong, giống như một món bánh ngọt ngào, cảm giác xốp giòn, dẻo bùi... Ôi, năm nay mọi người không được ăn đúng là tiếc thật!”

Khi câu nói này lan truyền khắp thành, khoai lang nhanh chóng trở thành “Bạch nguyệt quang (*)” trong lòng của người dân toàn huyện.

(*) Bạch nguyệt quang: được ví như mối tình đầu, yêu sâu đậm nhưng không thể ở bên.

Cũng may, lần này họ không phải thèm thuồng quá lâu, bởi khu vực thực phẩm tươi sống của Thịnh Quân đã hành động.

Có vẻ như việc trồng khoai lang lần này rất thành công, đạt tiêu chuẩn của khu thực phẩm tươi sống và đã mở khóa tùy chọn cung cấp khoai lang.

Rất nhanh, hàng loạt củ khoai lang chất lượng cao đã xuất hiện trong siêu thị của Thịnh Quân.

Điều này khiến Tảo Nhi và mọi người vô cùng vui mừng.

Khoai lang dùng để nhân giống không còn quá eo hẹp nữa, nhiều nơi có thể nhanh chóng mở rộng diện tích trồng khoai lang.

Bá tánh cũng có thể nếm thử hương vị của khoai lang.

Hơn nữa, khoai lang của Phương Tiên Nhi chắc chắn là giống tốt nhất, sau khi trồng xuống, sản lượng năm sau chắc chắn sẽ lập thêm kỷ lục mới, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đáp ứng được nhu cầu tiêu thụ lương thực của cả phía Bắc.

Đối với Tảo Nhi và mọi người, điều này đủ để giải quyết nỗi lo lắng nhất đè nặng trong lòng họ.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 395: Chương 395



Mùa thu năm nay lạnh hơn năm ngoái, nhiệt độ vào buổi sáng và tối còn thấp hơn.

Buổi sáng tinh mơ, trời còn chưa hoàn toàn sáng, trên con đường rộng thênh thang đã vang lên tiếng móng ngựa từng hồi.

Vu Đồng chạy xe ngựa, tranh thủ đưa tay kéo áo khoác nỉ trên người sát lại rồi lại kéo mũ len mỏng trên đầu, thầm thấy bản thân may mắn vì đã nghe lời nhắc của vợ, mặc đồ đủ dày rồi mới ra ngoài.

Áo khoác nỉ trên người hắn ta có kiểu dáng sành điệu, nghe nói là được may từ lông cừu và lông thỏ, sờ vào chất liệu cảm giác hơi cứng nhưng lại chắn gió giữ ấm rất tốt, mặc vào mùa này có thể nói là cực kỳ thích hợp.

Áo khoác nỉ là sản phẩm của cửa hàng phúc lợi mới tung ra dạo gần đây, không hề rẻ.

May mà công việc của Vu Đồng khá đặc biệt, có được ít trợ cấp, thế là hắn ta mua một cái về, cả nhà vẫn có thể mặc luân phiên, như vậy đã cảm thấy cực kỳ thỏa đáng rồi.

Nhắc tới công việc, giờ Vu Đồng đang bôn ba trên đường đi làm, hắn ta đang định đến huyện Hưng Hòa.

Đại gia đình họ vốn sống ở một thôn trang tại Bình Trạch.

Sau này Cửu Đấu xảy ra nạn lũ lụt, thôn họ nhận được thông báo muốn chiêu mộ tình nguyện viên đi xây dựng sau thiên lai.

Nhà Vu Đồng có tận mấy anh chị em, đến giờ vẫn chưa chia nhà.

Nguyên đại gia đình sống chung với nhau sẽ luôn có một vài mâu thuẫn chuyện nhà. Nói ra thì không to tát gì, nhưng cũng luôn gà bay chó sủa, làm người ta không được vui vẻ. Thế là Vu Đồng bàn với vợ xong bèn quyết định tách hẳn ra với gia đình, một nhà bốn người thẳng thừng đăng ký l.à.m t.ì.n.h nguyện viên dọn tới Cửu Đấu.

Đưa ra quyết định này, ngoại trừ muốn giải quyết mâu thuẫn gia đình ra thì cũng vì họ cho rằng tình hình ở Cửu Đấu là một cơ hội dành cho họ.

Nay đã qua một khoảng thời gian rất dài, Cửu Đấu đã dần khôi phục lại sức sống, cũng đã xây dựng xong các cửa ngõ, nhóm Vu Đồng cũng đã hoàn toàn xem nơi này là quê hương của mình, sống một cuộc sống ổn định hạnh phúc tại đây.

Vợ Vu Đồng rất có tài tính toán, chuyện này được phát hiện lúc thôn xóa nạn mù chữ.

Trên lãnh thổ của Phương Quân, người có năng lực thì đi đâu cũng không cần lo chuyện mưu sinh, thế là vợ hắn ta vừa đến Cửu Đấu chưa được hai ngày đã được ngành trị thủy chiêu mộ, nói là làm công việc thống kê bên phương diện thủy văn gì đó.

Bản thân Vu Đồng không thông minh như vợ, sở trường khá nổi trội là có sức mạnh và không ngại cực nhọc, tiếc là trong địa giới của Phương Quân, người như thế này không thăng tiến.

Nhưng may là hắn ta khá hên, có lý lịch xây dựng lại Cửu Đấu và tự nguyện ở lại nên đã thuận lợi tìm được một công việc vận chuyển vật tư qua lại giữa hai nơi Cửu Đấu và Hưng Hòa.

Công việc này có đãi ngộ không tệ, không ít người hâm mộ nhưng Vu Đồng lại không hề hài lòng với nó.

Theo lẽ thường thì con người luôn bước tới nơi cao hơn.

Với sự cổ vũ của vợ mình, hắn ta cũng nhân lúc rảnh tự học không ít thứ, dạo này còn dự định tham gia kỳ thi, đi làm chức văn thư nào đó bên phòng vận chuyển của Cửu Đấu.

Đường đi giữa Cửu Đấu và Hưng Hòa đã được sửa sang lại từ lâu, dễ đi hơn trước kia nhiều nên bây giờ tốc độ di chuyển trong một chuyến đi cực nhanh.

Thấy sắp đến Hưng Hòa, Vu Đồng ra roi thúc ngựa tăng tốc, định chờ khi vào thành rồi sẽ đi ăn sáng trước.

Không lâu sau, hắn ta đã đến trước cổng thành.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng giờ người ra vào thành đã xếp thành một hàng nhỏ. May mà lính gác thành rất thạo việc, đội ngũ vẫn luôn tiến về phía trước, chưa dừng lại bao giờ.

Một lát sau, cuối cùng cũng đến lượt Vu Đồng.

Hắn ta móc một tờ “chứng minh thư” từ trong lòng ra đưa, binh sĩ nhìn lướt qua một cái rồi nhanh chóng phất tay cho hắn ta vào thành.

Thứ chứng minh thư này vừa được sử dụng rộng rãi ở khắp các nơi dạo gần đây, mỗi một bá tánh chính trực đều có thể làm một tờ ở phòng đăng ký hộ khẩu.

Chất liệu và kỹ thuật làm thứ này đều rất đặc biệt, bên trên viết một dãy số, không ai giống ai.

Phần số đó không biết dùng cách gì mà lõm vào trong, còn được quét một loại mực in sẽ không đổi màu dưới ánh sáng, quả thật y hệt pháp thuật ấy, Vu Đồng đoán chắc không ai có bản lĩnh làm giả chứng minh thư đâu.

Thế nhưng, làm chứng minh thư cũng cần có thời gian. Mỗi ngày phòng đăng ký hộ khẩu đều có người xếp hàng, số lượng quá đông nên lúc trước đa số bá tánh vẫn sử dụng hộ khẩu tạm thời.

Trước mắt chỉ có số ít người nhận được chứng minh thư, Vu Đồng là một trong số đó.

Hắn ta thấy mình khá tốt số, cũng cực kỳ tự hào vì điều này.

Mỗi khi tới trường hợp phải trình chứng minh thư là Vu Đồng sẽ vô thức ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng xòe lông như con gà trống to nuôi trong nhà.

Lúc này, hắn ta cất chứng minh thư vào rồi thuận lợi đi vào thành.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 396: Chương 396



Trong huyện Hưng Hòa, xe ngựa ngày càng nhiều. Đường phố trong thành cũng được quy hoạch lần nữa.

Xe ngựa đều đi đường giữa, bên cạnh còn có đường dành riêng cho xe đạp, trong cùng là lối cho người đi bộ.

Vu Đồng quen đường quen nẻo đỗ xe ngựa trong bãi đỗ xe nằm gần kho vận chuyển hàng hóa, tiếp đó là bước nhanh về phố ăn vặt lân cận.

Đến đầu phố, hắn ta ngước lên nhìn, một tấm bảng chói mắt bắt ngang giữa trời, bên trên viết là “Lễ hội ẩm thực khoai lang Hưng Hòa”.

Vu Đồng đến huyện Hưng Hòa thường xuyên nên chẳng xa lạ gì với lễ hội ẩm thực, hắn ta thấy vậy thì hơi kích động, không kìm được lẩm bẩm: “Tốt quá rồi, đã lâu rồi không tổ chức lễ hội ẩm thực, cuối cùng hôm nay cũng gặp được đợt mới!”

Lẩm bẩm xong, hắn ta nhanh chân bước vào phố ăn vặt.

Lúc này đã sắp đến giờ đi làm nên phố ăn vặt cũng bắt đầu nhộn nhịp. Người bán hàng gân giọng rao hàng vang vọng, trong không khí luôn lượn lờ hương thơm hấp dẫn, Vu Đồng rất thích nơi có nhân khí như thế này.

Hắn ta đi đến trước một sạp hàng ăn sáng mình hay ăn, hỏi: “Giang tiểu nương tử, ta thấy chỗ chúng ta lại tổ chức lễ hội ẩm thực rồi, sạp hàng của ngươi có món gì lạ mà ngon không?”

Giang tiểu nương tử cười: “Thì ra là Vu đại ca, coi như ngươi đến đúng chỗ rồi, dạo này có thêm không ít thực đơn mới của khoai lang, nhưng mấy món chỗ sạp nhà ta bán vẫn là được thêm vào nhanh nhất!”

“Giống như bánh bao khoai lang, bột khoai, mì khoai lang, miến khoai lang xào gì đó... Chỗ bọn ta có hết! À, nhưng miến khoai lang xào chỉ bán trưa và tối thôi, giờ chưa làm.”

Vu Đồng nghe mà hoa mắt chóng mặt.

Dân địa phương không xa lạ gì với khoai lang, đó là một thứ đồ tốt vừa có sản lượng rất cao vừa có thể làm lương khô. Nhưng lúc trước thứ này quý giá nên chỉ mới nghe nói chứ rất ít người tận mắt nhìn thấy.

Ngay cả việc khoai lang có hình dáng ra sao Vu Đồng cũng chẳng rõ chứ đừng nói tới là bột khoai gì đó, hắn ta hoàn toàn không nghĩ ra được nó ra sao và có vị thế nào.

Mấy món Giang tiểu nương tử vừa nói, Vu Đồng đều muốn nếm thử hết, nhưng sức ăn có hạn, ăn một bữa chắc chắn không đã, xem ra phải chia ra đến đây ăn tận mấy bữa.

Bánh bao và mì đều là món chính no bụng Vu Đồng quen thuộc. Nghĩ rằng lát nữa phải làm việc nặng, buổi trưa bận lên nói không chừng không rảnh ăn cơm nên hắn ta định chọn hai món này.

Nhưng bánh bao còn phải ăn kèm với món phụ, hắn ta chần chừ một hồi rồi nói: “Vậy cho một bát mì khoai lang đi!”

“Được nhé!”

Giang tiểu nương tử tay chân lưu loát, không lâu sau đã bưng mì lên.

Trong chiếc bát to dày, trong sợi mì to màu nâu xám trộn với lá rau xanh biếc, dưới đáy bát có một ít nước lèo, trông cả cái bát sáng lấp lánh làm người ta rất thèm. Vu Đồng trộn lên, mì đã được ướp nước xốt gia vị, gia vị của Giang tiểu nương tử có thể nói là số một, đảm bảo ngon.

Vu Đồng có khẩu vị hơi nặng, múc thêm hai muỗng ớt trong hũ nhỏ để trên bàn rưới vào mì, trộn lên cái nữa, giờ mới chính thức bắt đầu ăn.

Mì không nóng, nhiệt độ vừa phải để cho vào miệng.

Ăn vào thì mềm hơn sợi mì hay ăn, nhưng cũng có độ dai, có lẽ bản thân khoai lang đã có vị ngọt rồi nên sau khi cho gia vị vào thì sợi mì khoai lang cũng ngọt mặn vừa phải, là hương vị Vu Đồng chưa bao giờ ăn.

Vu Đồng húp xì xụp từng ngụm lớn, không lâu sau đã ăn sạch một bát.

Hắn ta ăn xong thấy cực kỳ hài lòng.

Vu Đồng lau miệng xong, vừa định nói gì đó thì thấy Giang tiểu nương tử đang múc mì cho một vị khách mua mang về.

Mua mang về trước kia thì khách đều phải tự mang bát mì tới để đựng, nhưng lần này nàng ấy lại cho thẳng vào một chiếc bát tròn nhỏ có chất liệu kỳ lạ ở trên sạp hàng, còn đậy nắp lại, để vào túi ni lông khách mang tới.

Túi ni lông thì Vu Đồng biết, cũng là món đồ bắt đầu thịnh hành dạo gần đây, rất thần kỳ, rõ ràng chỉ là một cái túi đựng đồ nhưng đựng nước canh lại không bị đổ.

Cái bát tròn nhỏ kia thì hắn ta chưa từng gặp, trông còn rất mới lạ nữa.

“Cái bát này là hàng mới nhập vào sao, làm bằng chất liệu gì vậy?” Hắn ta tò mò hỏi.

Giang tiểu nương tử quay đầu lại cười nói: “Vâng, đây là bát giấy dùng một lần mới bán trong thành, hôm nay vừa mới dùng. Làm hộp cơm tạm thời rất tiện, còn có thể giúp bá tánh tiết kiệm thời gian rửa bát nữa.”
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 397: Chương 397



Sau này xảy ra đợt thiên tai mới nào đó, kiểu bát giấy này cũng gọn nhẹ sạch sẽ, tiện để vận chuyển, có thể cho bá tánh gặp nạn sử dụng.

Bát giấy và túi ni lông đã dùng đều phải vứt vào thùng thu hồi riêng, sẽ có người tập trung thu hồi mỗi ngày.

Nghe nói thông qua xử lý, lại có thể dùng số vật liệu ấy để làm việc khác, cũng sẽ không lãng phí hết.

Nếu ai vứt túi ni lông bừa bãi trong thành thì sẽ bị xử phạt. Nhưng món đồ như túi ni lông này, người người nhà nhà đều sẽ giữ lại dùng tiếp, tệ nhất thì cũng có thể đựng rác, không ai vứt bừa bãi cả.

Trái lại, bát giấy không dễ rửa, vứt đi khá nhanh gọn.

Lúc trước khi chưa có túi ni lông, trong thành cũng không cho vứt đồ bừa bãi, còn không thể khạc đờm tiểu tiện đại tiện lung tung. Mới đầu bá tánh còn không được tự nhiên lắm nhưng lâu dần cũng đã quen, thấy trong thành sạch sẽ ai cũng rất vui vẻ.

Không chỉ là rác, thật ra cuộc sống ở huyện Hưng Hòa còn có rất nhiều quy tắc.

Nhưng chính vì tồn tại những quy tắc này nên người dân mới cảm nhận được sự yên tâm và thoải mái, vì ai cũng sẽ làm việc tuân thủ theo quy tắc.

Giang tiểu nương tử vừa bận việc vừa nói về bát dùng một lần, Vu Đồng cũng vừa nghe vừa gật đầu.

Xuất phát từ nhu cầu công việc, hắn ta tự nhận mình cũng coi như đến thành Hưng Hòa rất thường xuyên, thế nhưng vẫn không theo kịp tốc độ xuất hiện những món đồ mới lạ ở trong huyện.

Dạo này, cửa hàng phúc lợi ở huyện Hưng Hòa đang trong giai đoạn thăng cấp, hình như không gian lại rộng hơn rất nhiều.

Tuy vẫn chưa chính thức thăng cấp xong nhưng bên kho hàng đã có thêm không ít đồ tốt, hắn ta cũng phải vận chuyển đồng bộ tới Cửu Đấu, bận túi bụi.

Có điều trông thì vất vả nhưng cũng có thể biết thêm rất nhiều kiến thức, quay về có thể kể cho vợ nghe, Vu Đồng thấy cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đây, hắn ta không làm chậm trễ thì giờ nữa bèn nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt Giang tiểu nương tử, Vu Đồng lại đến sạp hàng gần đó mua một củ khoai lang nướng bỏ vào lòng. Món này ngửi mùi thơm phức, nghe nói cũng no bụng, lúc đói ăn lót dạ mấy miếng thì không còn gì hợp hơn, rất hợp lấy ra ăn lúc rảnh khi đi làm.

Hắn ta mua xong lại phải nhanh chóng đi sắp xếp chuyện vận chuyển hàng.

Hàng hóa trọng điểm phải vận chuyển lần này là một lô hàng “làm từ nhựa”.

Trước đây, chẳng ai nghe nói tới thứ tên nhựa này, nhưng sau này cửa hàng phúc lợi tung hàng mới, bá tánh vừa dùng đã nhận ra sự tiện lợi của nó.

Lấy thau nhựa làm ví dụ, so với trọng lượng của chậu gỗ thì quả là nhẹ như tênh, lại còn rất rẻ, chất lượng cũng rất rắn chắc, không dễ hư hỏng do làm rơi, đi đâu cũng dễ xách theo.

Nói không may thì lỡ sau này gặp chuyện, vác cái thau chạy lánh nạn cũng có thể nhẹ hơn rất nhiều.

Ngày xưa chạy nạn ai lại mang thao theo? Chậu gỗ thật sự là nặng c.h.ế.t người, nhưng thao nhựa thì lại không có nỗi lo này.

Tiếp đó là một vài dụng cụ ăn bằng nhựa, cũng toàn là kiểu gọn nhẹ dùng lâu, còn có vài chiếc ly, sào quần áo các thứ, toàn là đồ dùng thường ngày.

Còn có một món đồ lạ tên là màng bọc thực phẩm, vậy mà là trong suốt, rất giống với thủy tinh. Nói là dùng nó có thể bảo quản thực phẩm được lâu hơn, không dễ bị hỏng.

Vu Đồng vừa nhìn thoáng qua một cái, phát hiện phố ăn vặt đã có không ít sạp hàng sử dụng màng bọc thực phẩm rồi.

Lúc ngẫm nghĩ thời gian luôn trôi qua rất nhanh.

Vu Đồng bất tri bất giác đi đến cổng nhà kho, có không ít người xếp hàng trước cửa.

Suy cho cùng thì cũng không chỉ mỗi Cửu Đấu mà các vùng khác cũng cần vận chuyển hàng từ đây mà.

Đứng trước mặt Vu Đồng vừa khéo là một người quen, phụ trách chuyển hàng về huyện Sái Trương, thế là hai người chuyện trò vài câu.

“Ta thấy hộp nhựa không tồi, xếp lại với nhau có thể vận chuyển được rất nhiều, cũng không nặng lắm.” Vu Đồng nói.

“Ôi, ta hâm mộ các ngươi thật! Bên bọn ta ngày nào cũng có người tới hỏi chừng nào thì có thể vận chuyển thêm ít hộp nhựa về, nhưng dạo này thật sự hết cách rồi, thấy cũng đã gần cuối thu, còn phải nhường chỗ để vận chuyển áo bông trước mới được!” Đối phương bất lực lắc đầu.

Lúc này Vu Đồng mới sực nhớ, hình như có rất nhiều vùng vẫn còn thiếu đồ trang bị để chống rét.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 398: Chương 398



Lúc trước, khi xây dựng Cửu Đấu, khâu chuẩn bị về phương diện này làm một hơi đầy đủ, hắn ta vận chuyển hàng không cần suy nghĩ tới mấy cái này.

“Dạo này đội vận chuyển lại thêm rất nhiều người mới để chuyển hàng ra các vùng ngoài bắc. Ôi, cũng không dễ dàng gì, hy vọng mùa đông năm nay trôi qua nhanh chút!”

Nói cái này xong, hai người bèn im lặng, lặng lẽ xếp hàng.

-

Thăng cấp giúp siêu thị của Thịnh Quân có thêm không ít đồ, chủng loại không phong phú như trước, nhưng chỉ thống kê phân loại sắp xếp thôi cũng đã mất rất nhiều thời gian.

Thay đổi lớn nhất trong lần này là có thêm một vài sản phẩm làm từ nhựa. Nhựa là một chất liệu rất thần kỳ, nhóm Thu Nương đã lấy không ít đi phân tích nghiên cứu, muốn nhanh chóng tận dụng món đồ cứ như được làm ra từ dầu mỏ này.

Nhờ có lời kiến nghị của Thịnh Quân, huyện lại trù hoạch thêm một bộ ngành phụ trách thu hồi tận dụng nhựa bỏ.

Nghiên cứu mấy cái này cần có thời gian, lúc trước xử lý nhựa chỉ dựa vào phục vụ thu hồi nhựa do hệ thống của Thịnh Quân cung cấp.

Nhưng dạo này, túi ni lông bỏ thu thập hằng ngày sẽ được đưa về chỗ của Thịnh Quân, sau đó được hệ thống như cái hố đen xử lý, trái lại rất sạch sẽ.

Tuy có rất nhiều hàng mới nhưng chuyện rét đậm vẫn chưa kết thúc, tạm thời nhóm Tảo Nhi cũng không lập ra quá nhiều kế hoạch cho sản phẩm mà dốc hết sức vào áo bông và một danh sách đồ giữ ấm.

Trong lúc đó, thư viện của huyện Hưng Hòa cũng bắt đầu xây dựng. Đây là tòa thư viện đầu tiên ở Bắc địa, khi hoàn thành công trình thì những vùng khác cũng sẽ lần lượt được quy hoạch.

Đây là một sự phát triển rất có ý nghĩa.

Để thực hiện hạng mục thư viện nhanh hơn, nhóm Tảo Nhi còn cải tạo một ngôi nhà có sẵn.

Tòa nhà này được trang hoàng đẹp mắt, vật liệu đáng kinh ngạc, mới đầu là tửu lâu lớn của một thương gia giàu có nào đó, sau này thì biến thành quán cơm của huyện.

Sau này nữa, lúc thống nhất quy hoạch phố ăn vặt, quán cơm đã dọn đi theo, căn nhà này cũng bỏ trống, giờ đây vừa hay có thể tận dụng.

Bố trí của căn nhà đã rất hoàn chỉnh rồi nên không cần làm gì nhiều trong nhà, chỉ cần dọn dẹp sơ chút rồi kê một lô giá sách là được.

Thuê mượn sách ở thư viện là miễn phí.

Nhưng sau này sách ở chỗ Thịnh Quân cũng sẽ bán trong các tiệm sách lớn bé trong thành, nếu có người đọc được cuốn sách mình thích nào ở thư viện, muốn mua về cất giữ cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chuyện xây thư viện nhanh chóng được lan truyền trong huyện.

Miễn phí không tính tiền, cứ vào là có thể đọc sách thoải mái, còn có thể mượn về xem nữa!

Dĩ nhiên bá tánh rất hứng thú với chuyện tốt thế này.

Huyện Hưng Hòa là nơi đầu tiên xóa nạn mù chữ, trình độ văn hóa trung bình cũng rất khả quan. Hiện tại dân thường trú trong huyện chỉ cần đủ tuổi là có thể biết chữ, biết bính âm, có đủ điều kiện cơ bản để đọc sách.

Mọi người không xa lạ gì với sách, đồng thời cũng biết sự quý giá của nó nên cực kỳ mong mỏi chuyện đọc sách này.

Do thời gian và nguồn tài nguyên đều có hạn, sách bá tánh hay đọc chủ yếu là mấy bộ sách giáo khoa trong huyện.

Sách khác thì trừ phi là công việc cần, chứ không thì khá ít có cơ hội tiếp xúc.

Nhưng sách ở chỗ Phương Tiên Nhi có thiết kế sắp chữ khác với mấy loại sách bình thường, đọc không hề bị khô khan. Còn chèn vài tấm ảnh minh họa, ai cũng rất thích đọc.

Ta có thể hiểu được vì sao bá tánh lại đam mê đọc sách.

Dù gì thì sức sống trong huyện đều đang phát triển, trừ các sự kiện lễ tết ra, tuy có vài trò tiêu khiển nhưng cũng không quá nhiều.

Cách giải trí mọi người hay làm nhất là ăn đồ ăn hoặc mua vài món đồ chơi mới lạ về nhà.

Đúng lúc thu hoạch vụ thu cũng đã kết thúc, thời gian tới sẽ rảnh rỗi một đợt nên bá tánh đều cực kỳ mong chờ thư viện mới mở.

Để không gây ảnh hưởng đến đời sống của bá tánh, chuyện dọn sách đều do nhóm Tảo Nhi sắp xếp người đi làm trong đêm.

Với sự quan tâm của nhiều người, thư viện chính thức hoàn tất công trình, cùng với đó, đương nhiên cũng có thêm một nhóm công việc mới. Vì suy cho cùng, chắc chắn nhân viên công tác phải được đào tạo thành thục trước khi thư viện mở cửa.

Thế là một đợt tuyển dụng mới đã bắt đầu.
 
Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Chương 399: Chương 399



Có thể làm việc ở thư viện, chắc chắn môi trường rất tốt, đãi ngộ thì càng khỏi phải lo.

Điều quan trọng nhất là họ có thể sở hữu nhiều cơ hội tiếp xúc với sách hơn người ta.

Người trong huyện vai kề vai gót nối gót đi đăng ký, gần như là một sự kiện tuyển dụng sôi nổi nhất trong huyện ở thời điểm hiện tại.

Qua sàng lọc và đào tạo nghiêm khắc từng đợt, cuối cùng cũng đã có danh sách nhân viên quản lý thư viện.

Sau khi các nhân viên quản lý nhậm chức thành công, cổng lớn của thư viện cũng hoàn toàn mở rộng đón chào bá tánh.

Rất nhiều người muốn vào tham quan thư viện, nhưng may là ngày nghỉ của mọi người khác nhau, nếu đến không trùng giờ thì cũng không đông đúc lắm.

Chỉ là ban đêm tan làm, người ghé thăm nhiều lên, còn phải xếp hàng hạn chế lượt khách vào.

Thư viện sẽ không mở cửa quá muộn, nên đa số mọi người vẫn sẽ chọn đến vào lúc nghỉ hoặc ngày nghỉ.

Hôm nay là ngày đầu tiên thư viện chính thức khai trương.

Bá tánh đã đến xếp hàng từ sớm, chờ một lát thì thấy một nữ nhân bước ra khỏi thư viện.

Đây là một trong những quản lý thư viện vừa nhậm chức, tên là Lô Hoa, lúc trước nàng ấy luôn làm việc ở cửa hàng phúc lợi, đã làm được mấy năm rồi.

Cương vị ở cửa hàng phúc lợi rất khó, dù ở đâu cũng rất được săn đón, đãi ngộ và phúc lợi cực tốt, có hàng tốt mới gì cũng có thể biết trước nhất, còn có thể hưởng thụ chiết khấu không tệ cho nhân viên.

Cho nên, Lô Hoa có bản lĩnh luôn là sự kiêu ngạo của người nhà và điểm nóng tán thưởng trong cuộc tán gẫu của hàng xóm.

Đối với người ngoài, công việc của Lô Hoa quả thật là có thể gặp chứ không thể cầu, thế nhưng bản thân nàng ấy lại có suy nghĩ khác.

Nàng ấy cảm thấy thăng chức ở cửa hàng phúc lợi là chuyện rất khó, trong lòng luôn muốn làm công việc nào đó có ý nghĩa hơn, thực hiện truy cầu cuộc đời tầng cao hơn.

Ngay sau đó, nàng ấy nghe tin sắp xây thư viện, thư viện có thể tiếp xúc được nhiều kiến thức hơn, hơn nữa còn là hạng mục mới nổi của huyện, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội.

Thế là Lô Hoa nhanh chóng đi đăng ký sát hạch làm nhân viên quản lý, sau khi thi đậu thì thành công chuyển nghề.

Lúc này đây, nàng ấy cầm một tấm bảng lớn trong tay, ngón tay làm động tác “suỵt”, ra hiệu bá tánh trước cửa thư viện nhỏ tiếng lại.

Trên tấm bảng viết bằng chữ đậm đen: Xếp hàng ngay ngắn, không được chen chúc, sau khi tiến vào nhớ cố hết sức giữ im lặng, đừng quấy rầy người khác đọc sách học tập.

Xếp hàng tuân thủ kỷ luật cũng là thói quen tốt đã được rèn dũa với bá tánh huyện Hưng Hòa.

Ngay lập tức trong hàng cũng không còn ai ghé tai thì thầm nữa, ai cũng im lặng chờ được phép đi vào.

Lô Hoa nhanh chóng giao tấm bảng trong tay cho một nhân viên công tác khác, dẫn người dân may mắn đầu tiên đi đăng ký thân phận vào thư viện, đây là một nữ nhân trung niên ăn mặc giản dị.

Vừa vào trong, nữ nhân ấy đã sững sờ, đứng đờ ra tại chỗ một lát rồi mất tự nhiên xoắn xuýt cánh tay.

Đành chịu thôi, sách ở đây thật sự quá nhiều!

Nữ nhân vốn cũng từng đến tiệm sách trong huyện, nhưng nếu so với chỗ này thì sự khác biệt tựa như so sánh sạp đồ ăn ven đường và tửu lâu lộng lẫy ấy.

Điều khác biệt duy nhất chắc chính là tửu lâu có giá cao gấp nhiều lần sạp đồ ăn, nhưng “thư lâu” làm người ta thấy sốc này lại là một nơi bao dung có thể đọc sách miễn phí.

Trên giá sách cao lớn và cứng cáp có đủ các loại sách muôn màu muôn vẻ, trên mỗi giá sách đều treo vài cái bảng đứng viết rõ phân loại sách, nhìn thoáng qua vô cùng rõ ràng.

Nhưng dù đã vậy rồi nhưng não của nữ nhân vẫn trống rỗng. Vì có quá nhiều sự lựa chọn nên bà ấy nhất thời không biết nên xem từ đâu.
 
Back
Top Bottom