
Edit: Win

Chu Tẫn Hoan mượn lực Hoắc Hằng để xuống xe, rồi cùng hắn đi về phía quán Long Đỉnh Thiên ở phía đối diện.Lúc họ đến thì vừa hay có một bàn khách ăn xong đang thanh toán, ông chủ liền gọi bọn họ vào ngồi.Khi người phục vụ đang dọn những món thừa trên bàn thì không cẩn thận làm rơi hai vỏ tôm xuống cạnh chân Hoắc Hằng, làm bẩn đôi giày da bò sáng bóng của hắn.
Người phục vụ tái mặt, lập tức cúi đầu xin lỗi nhưng Hoắc Hằng chỉ lấy khăn tay trong túi ra lau rồi mỉm cười nói không sao.Dù vậy nhưng người phục vụ vẫn thấp thỏm không yên, sợ mình vừa đắc tội với người không nên đắc tội, sau này có thể bị làm khó.
Dù gì thì nhìn bộ âu phục trên người Hoắc Hằng đã thấy rất đắt tiền, trên kẹp cổ áo còn gắn một viên đá sapphire to cỡ móng tay.Hoắc Hằng cầm thực đơn trên bàn đưa cho Chu Tẫn Hoan: "Xem thử muốn ăn gì."
Rồi quay sang hỏi người phục vụ: "Có rượu không?"
Thái độ hắn rất ôn hòa, người phục vụ thấy vậy liền gật đầu lia lịa: "Có, có chứ!
Quán chúng tôi có rượu kim quế ủ theo kiểu thủ công, chuyên để dùng kèm với tôm hùm đất.
Ngọt dịu, khách quen ai cũng thích gọi cả."
Hoắc Hằng nói: "Được, vậy đem lên một bình đi.
Nhưng chỉ cần một cái ly thôi."
Chu Tẫn Hoan đang xem thực đơn thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn Hoắc Hằng."
Lưng anh còn chưa khỏi, không được uống rượu."
Hoắc Hằng giải thích.Chu Tẫn Hoan vốn cũng không phải người thích rượu, nhưng ăn tôm hùm đất mà không có rượu thì chẳng khác nào ăn cơm khô không mà không có canh, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tuy vậy anh cũng không phản đối, dù sao thì Hoắc Hằng cũng vì lo cho anh mà.
Anh đẩy thực đơn về phía Hoắc Hằng: "Cậu cũng xem đi."
Hoắc Hằng nhận lấy rồi nói: "Muốn ăn gì thì cứ nói với phục vụ, để họ làm nhanh một chút."
Chu Tẫn Hoan gọi hai món, Hoắc Hằng nghe xong liền biết anh lại khách sáo với mình, đến quán thế này mà không gọi tôm hùm đất mà chỉ chọn hai món rau.Hoắc Hằng liền đưa thực đơn lại cho phục vụ: "Cho hai phần tôm hùm đất, một cay, một không cay.
Gọi thêm vài món đặc sản của quán mấy cậu nữa."
Phục vụ cầm thực đơn đi xuống rồi Chu Tẫn Hoan mới hỏi: "Sao lại gọi hai phần?
Cậu không ăn cay được à?"
Lần trước đi ăn mì bò, rõ ràng anh còn thấy Hoắc Hằng bỏ hai muỗng ớt kia mà.Hoắc Hằng cầm đũa trong ống trên bàn, chìa tay ra phía Chu Tẫn Hoan: "Khăn tay của tôi bẩn rồi, cho tôi mượn của anh một chút đi."
Chu Tẫn Hoan lấy đưa cho hắn, thấy hắn tung ra vừa lau đũa vừa nói: "Tôi có thể ăn cay nhưng anh thì không được."
Chu Tẫn Hoan nói: "Tôi ăn được mà."
"Anh không được."
Hoắc Hằng đưa đũa đã lau khô ráo cho Chu Tẫn Hoan, nghiêm túc nói: "Bác sĩ đã dặn rồi, có thể ăn chút thịt nhưng không được uống rượu, không được ăn cay."
Chu Tẫn Hoan nghẹn lời, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận đũa.Bàn bên cạnh trong lúc họ nói chuyện đã bắt đầu ăn, mùi nước sốt thơm nức bay tới khiến bụng Chu Tẫn Hoan lại kêu lên.
Anh ôm bụng, ánh mắt không tự chủ liếc sang bên cạnh.
Người đàn ông bàn đó đang bóc tôm hùm đất cho người phụ nữ, bóc một con lại đút cho cô ăn một con.
Người phụ nữ ăn đến vui vẻ rạng rỡ, người đàn ông cũng vừa bóc vừa cười, cả tay dính đầy dầu đỏ.Nhìn thì có vẻ không vệ sinh, nhưng cảnh tượng ấy lại chân thực vô cùng, đúng là dáng vẻ nên có của một cặp vợ chồng.Chu Tẫn Hoan thu lại ánh mắt, không còn tinh thần mà gảy nhẹ đôi đũa tre trong tay.
Hoắc Hằng nhìn anh một cái rồi lại nhìn sang động tác của cặp đôi bàn bên, phần nào đoán ra được tâm trạng của anh.
Khi người phục vụ mang rượu lên, Hoắc Hằng rót một ly, đưa lên mũi ngửi rồi khen:
"Đúng là rượu trứ danh, mùi quế hoa đậm thật."
Nói rồi nhấp một ngụm, lại khen tiếp: "Hương còn đọng lại nơi đầu lưỡi, thật khó tả làm sao."
Hắn cứ mãi khen ngợi như thế khiến Chu Tẫn Hoan càng thêm tò mò, mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu trên tay Hoắc Hằng.Thấy sự chú ý của anh đã bị mình thu hút, Hoắc Hằng đẩy ly rượu đến trước mặt anh, mỉm cười nói: "Còn nửa ly đấy, thử chút xem sao."
Chu Tẫn Hoan rõ ràng đã thấy hắn uống rồi nên dĩ nhiên không định đụng vào ly rượu đó.
Vừa định vẫy tay gọi người phục vụ đến lấy ly mới thì Hoắc Hằng liền nói thêm: "Không được uống nhiều đâu, chỉ nửa ly này thôi."
Chu Tẫn Hoan ngập ngừng nói:
"Đây là ly của cậu mà, bị tôi uống thì cậu cũng phải lấy cái mới thôi."
Hoắc Hằng tỏ vẻ không bận tâm chút nào: "Tôi không để ý đâu, hồi ở nước ngoài toàn uống chung với bạn, uống nhiều rồi chẳng phân ly gì nữa."
Lời này nửa thật nửa giả, nhưng nói ra rất tự nhiên.
Chu Tẫn Hoan do dự một lúc, cuối cùng cũng cầm ly lên nhấp một ngụm.Đầu lưỡi vừa chạm vào rượu mát lạnh, hương quế hoa nồng nàn đã lập tức lan toả lên mũi.
Chu Tẫn Hoan từng uống không ít rượu ngon nên chỉ cần nhấp một chút là biết ngay đây đúng là rượu quý, thế là uống hết phần còn lại trong ly.Thấy anh đặt ly xuống với vẻ vẫn còn thèm, Hoắc Hằng đưa tay lấy lại ly.
Rõ ràng biết anh đã bị khơi dậy hứng thú nhưng không được uống thêm, vậy mà vẫn cứ rót đầy ly này đến ly khác cho mình, miệng lại nói với giọng đầy quan tâm: "Không phải tôi không cho anh uống đâu, anh biết rõ tình trạng hiện tại của mình mà, cố nhịn chút đi.
Cùng lắm tôi mua vài chai mang về, đợi anh khỏi hẳn chấn thương ở lưng rồi uống nhé."
Chu Tẫn Hoan nuốt nước bọt, trong lòng thì thất vọng nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra không có gì: "Không sao, tôi cũng không muốn uống lắm đâu."
Hoắc Hằng liếc nhìn anh một cái, thấy lúc anh nói câu đó gương mặt mang vẻ ấm ức đến chính anh cũng không nhận ra, suýt nữa thì không nhịn được cười.May mà đúng lúc người phục vụ đã mang hai phần tôm hùm đất lên, phần cay được đặt trước mặt Hoắc Hằng.Hoắc Hằng cởi áo vest đưa cho phục vụ rồi cởi khuy tay áo, xắn tay lên không chút do dự mà bắt đầu bóc tôm.Chu Tẫn Hoan cũng muốn tự bóc, anh xắn tay áo dài lên một chút, lộ ra cổ tay gầy trắng.
Đôi tay thon dài ấy lọt vào mắt Hoắc Hằng, dù ngón giữa và áp út có vài vết chai nhỏ do làm việc nhà để lại nhưng cũng không làm giảm đi ấn tượng sâu sắc trong lòng Hoắc Hằng về đôi tay từng lướt trên sân khấu ấy.
Hoắc Hằng kéo phần tôm trước mặt Chu Tẫn Hoan lại: "Để tôi bóc cho, thứ này dính mùi, khó rửa lắm."
Chu Tẫn Hoan nào dám để hắn bóc giúp, đang định từ chối thì Hoắc Hằng đã nhanh chóng bóc xong một con, trực tiếp đưa tới bên miệng anh: "Há miệng."
Thịt tôm đỏ hồng, béo mềm được kẹp giữa đầu ngón tay Hoắc Hằng, một giọt nước sốt dầu từ từ chảy xuống theo ngón tay, lặng lẽ nhỏ lên mặt bàn.
Gương mặt Chu Tẫn Hoan cũng đỏ lên như bị giọt nước sốt ấy thấm vào.Anh né tránh động tác của Hoắc Hằng, quay mặt sang bên cạnh nói:
"Để tôi tự ăn."
Hoắc Hằng không động đậy, chỉ nhìn chăm chú vào gương mặt càng lúc càng đỏ của Chu Tẫn Hoan cho đến khi anh chịu không nổi ánh mắt đó, che miệng ho khẽ một tiếng mới khiến Hoắc Hằng hồi thần, đặt miếng tôm vào đĩa anh."
Không sao, để tôi bóc cho anh."
Chu Tẫn Hoan còn định từ chối, thì Hoắc Hằng đã bóc thêm một con nữa bỏ vào miệng mình: "Ừm, thật sự rất ngon."
Hoắc Hằng hành xử tự nhiên đến mức khiến Chu Tẫn Hoan bắt đầu nghi ngờ liệu mình có đang phản ứng thái quá hay không?Dù sao Hoắc Hằng cũng là người từng du học nên cách nói năng và hành xử có phần thoải mái, không câu nệ phép tắc vốn là chuyện bình thường.
Ngày trước lúc còn hát hí, anh cũng từng gặp không ít người hâm mộ tuy không quen thân nhưng lại rất nhiệt tình, khi ấy anh chẳng hề cảm thấy có gì không ổn.
Vậy mà sao giờ lại nhạy cảm với sự thân thiết của Hoắc Hằng đến thế?Thấy Hoắc Hằng thoải mái bóc tôm cho mình, anh cảm thấy có phần xấu hổ vì những suy nghĩ ban nãy.
Gắp một miếng thịt tôm bỏ vào miệng, anh mới nhai được vài cái thì khựng lại, ngẩng đầu lên liền chạm phải nụ cười của Hoắc Hằng thì lập tức hiểu được dụng ý của hắn.Đó là vị cay, chắc hẳn cũng giống như lúc nãy uống rượu, Hoắc Hằng cố ý để anh "nếm thử mùi vị".Anh nuốt miếng thịt xuống, nghe Hoắc Hằng hỏi:
"Ngon không?"
Anh cười nói: "Ngon lắm."
"Vậy thì ăn nhiều một chút."
Hoắc Hằng tiếp tục bóc tôm cho anh, cứ bóc ba bốn con thì hắn mới ăn một con.
Phần tôm vị cay bóc được hơn chục con thì bị bỏ sang một bên.
Hoắc Hằng lại gọi thêm hai phần không cay, tổng cộng hơn năm cân, tất cả đều vào bụng Chu Tẫn Hoan.Đến cuối cùng, trước mặt Hoắc Hằng đã chất một đống vỏ tôm cao như một ngọn núi nhỏ.
Khi phục vụ đến dọn còn hỏi hắn có cần gọi thêm nữa không.Những món khác họ gọi cũng lần lượt được mang lên.
Hoắc Hằng hỏi Chu Tẫn Hoan có muốn ăn thêm không.
Chu Tẫn Hoan lắc đầu, đã lâu lắm rồi anh chưa ăn nhiều tôm hùm đất đến vậy, nhưng hôm nay ăn quá nhiều nên đã ngán.Thế là Hoắc Hằng ngồi ăn cùng anh.
Anh không mấy hứng thú với hai đĩa thịt nhưng lại ăn gần hết đĩa đậu phụ bát trân và món mộc nhĩ xào chua ngọt.
Thấy anh thích ăn, Hoắc Hằng bảo hôm sau ra ngoài sẽ gọi lại mấy món đó.
Chu Tẫn Hoan hỏi Hoắc Hằng có hợp khẩu vị không thì Hoắc Hằng lại nói một câu khiến anh không biết đáp thế nào:
"Anh thích thì tôi cũng thích."
Chu Tẫn Hoan lại sững người.
Nhưng Hoắc Hằng nói xong lại như chẳng có gì bất thường, tiếp tục hỏi anh đã no chưa.Anh nói đã no rồi, Hoắc Hằng liền gọi phục vụ đến thanh toán.Đêm ở Thiên Tân náo nhiệt hơn Bắc Bình, dù đã hơn mười giờ nhưng trong quán vẫn có khách ra vào.
Hoắc Hằng nhận khăn sạch từ người phục vụ để lau tay nhưng dù đã lau kỹ đến cả kẽ móng tay thì mùi vẫn không hết, hắn bèn ra phía sau quán để rửa tay, dặn Chu Tẫn Hoan ra trước chờ mình.Chu Tẫn Hoan đẩy cửa ra ngoài, lập tức nhìn thấy bên ngoài tiệm ngũ cốc đối diện có một tủ kính bật đèn sáng trưng, phía trên dán chữ đỏ nổi bật: .
Anh lập tức nhớ đến em gái mình.Chu Tẫn Hân từ nhỏ đã thích ăn vặt, đặc biệt là bánh xoắn chiên và bánh đậu xanh.
Loại xoắn chiên Thiên Tân này nguyên liệu phong phú, ngon hơn nhiều so với loại thường, mà giá cũng cao hơn.
Trước đây, mỗi lần có bạn bè đi Thiên Tân, anh đều nhờ họ mua về một ít.
Nhưng sau này khi gia đình sa sút thì nhà bọn họ không còn mua được loại bánh xoắn nhiên như này nữa.Chu Tẫn Hoan lấy tiền trong túi ra, số tiền này lần trước Hoắc Hằng không chịu nhận lại nên vẫn còn trên người anh.
Lần này mang theo vốn định để dùng khi cần thiết, nhưng giờ nghĩ có thể mua ít bánh xoắn chiên mang về cho Chu Tẫn Hân.Anh quay đầu nhìn lại, thấy Hoắc Hằng vẫn chưa ra liền băng qua đường đi mua.
Nào ngờ vừa đến mép vỉa hè bên kia đường thì có một bóng người lao ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh Giờ Chu Tẫn Hoan sợ nhất là bị đụng trúng nên vội vàng né sang một bên, người kia không kịp phanh lại nên ngã nhào xuống như chó cạp đất.Chu Tẫn Hoan hoảng hốt ôm ngực, còn người kia ngã vẫn chưa kịp bò dậy thì trong hẻm đã vang lên một tiếng hét:
"Bắt trộm với!"
Là giọng của một cô gái.
Trong hẻm không có đèn nên anh không nhìn rõ ai, nhưng người nằm dưới đất đã nhanh chóng phản ứng lại, cuống cuồng muốn bò dậy bỏ chạy.Anh lập tức nhận ra người này chính là kẻ trộm, những người đi đường xung quanh cũng dừng lại vây xem nhưng chẳng ai có ý định giúp một tay cả.
Kẻ trộm chật vật đứng thẳng người lên, nhìn trước nhìn sau rồi quay người chạy mất.Anh cẩn thận vì bị đau lưng, không dám làm động tác mạnh nhưng cũng không muốn để người khác bị trộm tiền một cách vô lý, vậy nên anh móc ra một đồng bạc từ trong túi, nhắm vào phía sau đầu gối của kẻ trộm rồi ném đi.Anh học diễn xuất mười mấy năm, nói về độ chính xác thì không có gì phải bàn.
Kẻ trộm bị ném trúng lại ngã nhào xuống đất, chiếc túi da cũng tuột khỏi tay, rơi xuống đất cách đó vài mét.Ở xa, đội tuần tra đã nghe thấy động tĩnh mà vung gậy chạy đến.
Kẻ trộm thấy mình không còn đường thoát liền vội vàng ôm đầu bỏ chạy.
Chu Tẫn Hoan nhặt chiếc túi da màu hồng lên, vừa quay người thì thấy một cô gái trẻ đang vịn vách tường thở hổn hển ở đầu con hẻm.Anh đưa túi lại: "Chào cô, đây là đồ của cô phải không?"
Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền bèo, kết hợp với quần ống rộng kẻ sọc thời thượng nhất lúc bấy giờ.
Tóc mái ngang uốn cong, tóc đuôi ngựa vì chạy quá nhanh mà hơi rối nhưng khuôn mặt cô rất thanh tú, mí mắt còn đánh nhẹ một lớp phấn mắt màu vàng kim.Cô đã chạy đuổi theo kẻ trộm rất xa đến mức thở không ra lời.
Trong ba người của đội tuần tra, hai người đã đuổi theo kẻ trộm, người còn lại chạy đến trước mặt họ, vừa định nói gì thì nhận ra cô gái, lập tức tỏ vẻ kính trọng:
"Trịnh tiểu thư, cô bị cướp giật sao?"

Cha này mà k cấn cái họ Hoắc chắc chả lừa con người ta đi động phòng đâu mất rồi

