- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
(Không Phải Bản Reup) [Edit/Full] Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Chương 87: Mình cũng nhớ anh ấy mà
Chương 87: Mình cũng nhớ anh ấy mà
Tiêu Lang nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, hốc mắt có hơi cay cay...Không biết từ lúc nào, điện thoại bàn trong nhà đột nhiên réo vang inh ỏi.
Cậu giật nảy mình, loạng choạng lao tới – "Alo?!"
"Lang Lang, tìm thấy em trai con rồi..."
Giọng mẹ hơi khàn đặc, nhưng vẫn có thể nghe ra được sự nhẹ nhõm xen lẫn trong đó."
Nó có sao không ạ?
Bố mẹ đang ở đâu?"
Bên ngoài trời đã hửng sáng, Tiêu Lang chớp chớp đôi mắt khô khốc, nhìn đồng hồ: 5 giờ 15 phút sáng.Mẹ Tiêu: "Ừ, vẫn còn ở thành phố E."
"Khi nào mọi người về ạ?"
Tiêu Lang lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ.
Hai người thức trắng cả đêm, lại còn vừa lái xe vừa tìm người, chắc hẳn đã mệt lắm rồi.Mẹ Tiêu: "Đợi trời sáng hẳn rồi phải đến đồn công an bên này nữa.
Nói chuyện qua điện thoại không tiện, con đừng lo lắng, ngủ một giấc cho khỏe rồi về trường đi học đi."
Tiêu Lang vội nói: "Không sao đâu ạ, con đợi bố mẹ về."
Cúp máy, Tiêu Lang thở hắt ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mí mắt cậu ngày càng trĩu nặng, chẳng mấy chốc đã chìm hẳn vào giấc ngủ say sưa.Ngủ một giấc tỉnh dậy, Tiêu Lang vươn vai duỗi cánh tay mỏi nhừ, rồi lững thững đi vào phòng em trai ngủ tiếp.
Lại qua không biết bao lâu nữa, đến khi trời đã sáng rõ, cậu mới dụi mắt ngồi dậy.
Đợi thêm hai ba tiếng đồng hồ, gần hai giờ chiều mới nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ ở cửa nhà, cậu vội vàng lao ra mở cửa.Bố, mẹ, Tiêu Mông, ba người không thiếu một ai!
Tiêu Mông đeo cặp sách, một bên má sưng vù.
Bố Tiêu mặt mày tái nhợt, bôn ba lâu như vậy, đôi mắt ông đầy tơ máu, trông có hơi đáng sợ.
Mẹ Tiêu tóc tai rối bù, quầng thâm dưới mắt sâu hoắm, vẻ mặt tiều tụy hơn bao giờ hết.
Không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ cởi giày, lần lượt bước vào nhà.
Tiêu Lang đóng cửa lại, khẽ hỏi mẹ: "Trên đường về mọi người có nghỉ ngơi không ạ?"
Mẹ Tiêu lắc đầu.
Tiêu Mông nhanh chân đi về phòng mình, nhưng lại nghe bố Tiêu quát lớn một tiếng: "Đi đâu!Tiêu Mông khựng lại, lúng túng đứng nguyên tại chỗ.Bố Tiêu cởi áo khoác quăng lên ghế sofa, bắt đầu đi qua đi lại.
Tim Tiêu Lang đập thình thịch: Đây là dấu hiệu bố nổi giận!"
Giỏi lắm rồi nhỉ!"
Người đàn ông gầm lên.
"Dám bỏ nhà đi cơ đấy?!"
Giọng ông cao thêm một quãng.
Cùng lúc đó, chân ông còn đá vào chiếc bàn trà, chân bàn cọ xát với sàn nhà tạo ra một tiếng ken két chói tai.Tiêu Mông chắp tay sau lưng đứng đó, rõ ràng là một tư thế rất chật vật, nhưng lại toát ra một sự bướng bỉnh, khiến Tiêu Lang thầm đổ mồ hôi hột thay cho nó: Đồ đầu đất, mau nhận sai đi chứ!"
Thôi, cứ để thằng bé..."
Mẹ Tiêu định lên tiếng xin tha cho Tiêu Mông, nào ngờ chồng bà như bị châm ngòi, gầm lên với con trai: "Nói đi!!!"
Tiêu Mông cãi lại: "Bố muốn con nói gì!"
Người đàn ông to khỏe thuận tay vớ lấy sọt báo bên cạnh ném mạnh về phía Tiêu Mông.
Báo tích trữ mấy tháng vừa nhiều vừa nặng, Tiêu Mông theo phản xạ giơ tay lên đỡ, báo giấy bay tung tóe rơi vãi khắp sàn.Tiêu Lang hoảng hốt kêu lên, chân run run lao tới, cố gắng kéo người bố đang giận dữ mất hết lý trí lại.
Bố Tiêu thở hổn hển vì tức, thân hình vạm vỡ khẽ run lên, ông bực bội gạt mạnh tay Tiêu Lang ra.
Tiêu Lang bị hất suýt ngã, vẫn không quên cầu xin: "Bố..."
Thôi, tìm được về rồi là được rồi mà!
Tiêu Mông lại còn làm ơn mắc oán nói với Tiêu Lang một câu: "Không cần anh lo!"
Bố Tiêu nhảy dựng lên xông tới tát cho Tiêu Mông một cái.
Tiêu Lang hítsâu một hơi, nghe thấy em trai mình không sợ chết mà gào lên với bố: "Ông đánh nữa đi!"
Mẹ Tiêu hét lên chói tai ngăn cản đứa con trai út ngang bướng: "Mông Mông!
Ăn nói kiểu gì thế hả!"
Tiêu Mông: "Con ăn nói kiểu gì á?!
Con nói gì bố mẹ có nghe không!"
Bố Tiêu lại cho nó thêm một bạt tai nữa.
Tiêu Mông lảo đảo lùi lại một bước, quệt ngang mặt, nước mắt trào ra, nói: "Con hận bố mẹ!
Hận bố mẹ!"
Tiêu Lang: "..."
Gương mặt bố Tiêu đanh lại, ông rút thắt lưng da ra bắt đầu quất tới tấp lên người Tiêu Mông: "Thằng súc sinh này!
Tao sinh mày ra, nuôi mày lớn!
Nuôi mày lớn rồi mày lại quay ra hận bố mẹ mày!
Được...
Hôm nay tao đánh chết mày!!!"
Tiêu Mông chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như thể thật sự có mối thù sâu đậm gì với người thân của mình. nhìn mà thấy lòng lạnh ngắt, nhưng lại không khỏi xót xa.
Rốt cuộc là có mâu thuẫn gì khiến em trai ghét mình đến thế, ghét cả cái nhà này đến vậy?Cậu bất chấp tất cả xông lên kéo bố mình lại, ôm lấy eo bố, dùng sức kéo người đàn ông về phía sau: "Bố, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà..."
Nhưng bố Tiêu gầm thét điên cuồng, hoàn toàn mất hết lý trí.Tiêu Mông liếc Tiêu Lang một cái, gào lên: "Con bị đánh chết rồi thì tất cả mọi người đều vui chứ gì!
Ngày nào cũng "Anh con thế này, anh con thế kia".
Con chết đi rồi thì bố mẹ chỉ còn lại đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thảo, học giỏi có chí tiến thủ cái gì cũng tốt!
Bố đánh chết con đi!
Con đúng là đứa con bất hiếu!"
Bị những lời này đổ thêm dầu vào lửa, bố Tiêu thực sự sắp bùng nổ đến nơi!"
Được, được..."
Ông trầm giọng nói hai tiếng, rồi giật mạnh Tiêu Lang đang níu lấy mình ra.
Toàn thân ông như được rót đầy một nguồn sức mạnh khổng lồ, vơ lấy tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu ném tới tấp về phía Tiêu Mông.Cốc nước, rổ hoa quả, điện thoại, điều khiển, khay thủy tinh...
Có thứ ném trúng Tiêu Mông, có thứ không.
Nhưng cuối cùng tất cả đều rơi xuống sàn, âm thanh "loảng xoảng" khiến người ta kinh hãi.Mẹ Tiêu vừa khóc vừa kéo bố Tiêu lại.
Tiêu Lang hoảng loạn đến mức bật khóc, cậu xông vào giữa Tiêu Mông và bố, che chắn cho em trai, miệng cuống cuồng cầu xin: "Bố, đừng đánh nữa.
Em nó đang giận quá nói lung tung thôi, bây giờ nó không tỉnh táo đâu, bố ơi..."
Tiêu Mông còn tiến lên một bước đẩy Tiêu Lang ra, gào lên: "Ha, tôi không tỉnh táo à?
Vậy cứ để tôi bị đánh chết cho rồi!"
Hành động này đã hoàn toàn châm ngòi cho cơn thịnh nộ của bố Tiêu.
Người đàn ông gầm lên một tiếng, vác cả chiếc bàn trà bằng kính ném tới.
Tiêu Lang vừa bị em trai đẩy ra, theo bản năng lại lao ngược trở lại...Trong khoảnh khắc đó, Tiêu Lang cảm thấy mình chết chắc rồi.Bên tai là tiếng gọi của Tiêu Mông và tiếng hét thất thanh của mẹ, cùng với tiếng bàn trà rơi xuống đất nặng trịch... như thể muốn đập thủng cả sàn nhà, sau đó cậu mới cảm thấy sau lưng mình đau nhói...
Rồi trước mắt tối sầm.
Cậu ngất đi.
Sau này mỗi khi nhớ lại, Tiêu Lang vẫn luôn cảm thấy khó tin: Rõ ràng bản thân nhát gan và sợ hãi đến vậy, thế mà lại có thể chạy đến hứng trọn cú ném đó, thật là mâu thuẫn.Có lẽ là vì tình thân máu mủ chăng.
Gia đình của mình vốn dĩ rất hoàn hảo, rất hòa thuận, tại sao lại nảy sinh những mâu thuẫn khó hiểu đến thế?Giá như tất cả những chuyện này có thể nhanh chóng trôi qua thì tốt biết mấy...
Mở mắt ra, đầu óc Tiêu Lang trống rỗng.
Trong mũi là mùi thuốc sát trùng, trước mắt là chiếc gối trắng tinh.
Bệnh viện ư?Tiêu Lang đang nằm sấp cố gắng gượng dậy, nhưng chỉ cảm thấy một cơn đau buốt đến tận xương ở lưng.
Cậu rên lên một tiếng, tay đột nhiên bị nắm lấy."
Anh..."
Trước mắt cậu là khuôn mặt vẫn chưa hết sưng của Tiêu Mông.Tiêu Lang đáp một tiếng, vặn vẹo cổ: "Rốt cuộc tao bị làm sao vậy?"
Tàn phế rồi à?
Tiêu Mông im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Cột sống của anh, bị thương rồi..."
Tiêu Lang: "..."
Tiêu Mông hơi chột dạ hỏi: "Đau lắm không?"
Mày thử bị đập trúng xem là biết ngay!
Một mớ hỗn độn!
Tiêu Lang nghiến răng, đáp: "Vẫn ổn."
Nắm chặt tay anh trai, Tiêu Mông nói một câu: "Xin lỗi..."
Tiêu Lang: "..."
Bộ muốn tao nói "Không sao đâu" à?
Đệt!
Thằng ôn con này, sớm nhận lỗi với bố thì có phải mọi chuyện đã xong rồi không!
Á...
Mẹ nó, đau chết mất!Tiêu Mông buồn bã nói: "Anh không cần phải đỡ giúp em."
Tiêu Lang tức đến mức muốn mắng nó, nhưng chợt cảm thấy có gì đó nóng hổi trên tay...
Cậu kinh ngạc phát hiện thứ rơi xuống đó là nước mắt của Tiêu Mông."
Anh..."
Tiêu Mông nhẹ nhàng gọi một tiếng, giọng nức nở, như thể đang hối lỗi.Tiêu Lang thở dài một hơi, nói: "Không sao mà, tao có tàn phế đâu!"
Tiêu Mông vừa khóc vừa lắc đầu.
Tim Tiêu Lang giật thót, không lẽ...?
"Chẳng lẽ tao thực sự phải nằm liệt giường à?"
"...
Không phải."
"Vậy thì là sao?"
Tiêu Mông cụp mắt xuống, nói: "Bác sĩ nói, có thể sẽ ảnh hưởng đến sau này, cả đời luôn...
Một số động tác vận động cũng không thể làm được nữa..."
Giọng thiếu niên đột nhiên nghẹn ngào, nức nở không nói tiếp được.Tiêu Lang buồn bực nằm sấp, nghĩ thầm, nghiêm trọng đến thế sao?"
Cột sống, là trụ cột của một con người..."
Tiêu Mông khóc đến mức không còn hình tượng gì nữa, nước mắt nước mũi tèm lem: "Anh ơi, em..."
Trước khi ngất xỉu thằng nhóc chết tiệt này còn ở nhà hét lên hận cả nhà, còn gào rằng cứ đánh chết nó đi cho rồi...
Mẹ kiếp, sự tương phản này cũng lớn quá rồi đấy!Tiêu Lang không nghĩ ra được lời nào để an ủi em trai, chỉ đành nói luyên thuyên: "Ừm thì, trước đây không biết nghe ai kể cho tao, có hai anh em nọ, cô em gái khá ham chơi, lỡ dính bầu với bạn trai nhưng không dám nói với bố mẹ, sợ quá nên định tự tử.
Sau đó người anh biết chuyện đã đứng ra nhận tội thay, gánh hết trách nhiệm, nói với bố mẹ rằng đứa bé trong bụng em gái là con của mình.
Kết quả là trong cơn tức giận, ông bố đã đánh gãy một chân của cậu ta..."
Tiêu Mông: "..."
"Lúc trước tao cứ thấy người anh trai đó ngốc thật, sao lại có thể nói là con của mình chứ!
Giúp thì cũng đâu phải giúp kiểu đó!"
Tiêu Lang cười tự giễu, rồi nói tiếp: "Bây giờ tao mới hiểu, đây là bản năng của những người làm anh, ài..."
Tiêu Mông: "..."
Tiêu Lang: "Thế nên mày đừng khóc nữa, đàn ông không dễ rơi lệ, để dành nước mắt đó... cho vợ tương lai của mày đi!"
Tiêu Mông: "..."
Nói thì hay lắm, nhưng mà đau vãi cả ra!
Tiêu Lang cắn răng làm anh hùng, đánh trống lảng hỏi: "Bố mẹ đâu rồi?"
Tiêu Mông khẽ đáp: "Bố ngủ rồi, mẹ đi lấy thuốc."
Tiêu Lang nằm sấp trên giường, yên lặng lắng nghe em trai mình giãi bày tất cả mọi chuyện.
Bắt đầu từ cô gái mà cậu nhóc thích—Một người mười bảy tuổi, một người mười bốn.
Cô gái thi đại học vào trường mỹ thuật, chỉ cần thi đỗ là có thể theo đuổi hội họa.
Nhưng cậu con trai lại phải lãng phí ba năm để học cấp ba.
Cậu cũng muốn học vẽ, cũng muốn thi vào trường mỹ thuật.
Nhưng bất lực thay, mỗi lần nhắc đến ý định này, mẹ cậu đều lôi "anh trai" ra làm gương, trách cậu thiếu kiên nhẫn, trách cậu không lo học hành tử tế...Ba năm cấp ba, đối với cậu mà nói, hoàn toàn là sự lãng phí thời gian.
Học xong rồi lại phải vào một trường đại học mà mình không thích, học một chuyên ngành mình không ưa.
Nếu cuộc sống cứ phải trôi qua như vậy, thì còn có ý nghĩa gì?
Cậu không thể chờ đợi được, không thể phí phạm thêm được nữa.
Cậu sợ rằng cô gái ấy sẽ dang rộng đôi cánh bay đi trước mình một bước...
Rằng khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng xa.
Vì thế, cậu đã chọn từ bỏ kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, đánh liều một phen dồn tiền để đi học một trường trung cấp nghề vô danh, thậm chí có thể chỉ là một cái bẫy lừa đảo.
Trải qua bao nhiêu trắc trở mới đến được nơi, mọi thứ đều không như cậu tưởng tượng: Khuôn viên trường được xây dựng ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, hoang vu, vốn là một trường tiểu học bị bỏ hoang.
Giáo viên chỉ có lèo tèo vài người, còn học sinh thì trông chẳng khác gì một đám du côn.
Hiệu trưởng nhận tiền xong chỉ nói cho cậu biết ký túc xá ở đâu.
Một căn phòng tám người ánh sáng yếu ớt, giường tầng ám mùi ẩm mốc, trên tấm ván gỗ trải một tấm chăn bẩn thỉu như miếng vải dầu...Không có thời khóa biểu, cũng không ai nói cho cậu biết khi nào học, học môn gì.
Đây thực sự là trường học sao?
Có lẽ đây chính là con đường dẫn đến ước mơ chăng.
Một con đường đầy gian khổ.
Cậu đã đập nồi dìm thuyền rồi, cậu đã không tham gia kỳ thi tuyển sinh ngày thứ hai, cậu không hề chừa cho mình bất cứ đường lui nào...Cậu thiếu niên cố gắng thuyết phục bản thân đối mặt với hiện thực, dù thế nào cũng không thể nhục nhã mà quay về.
Nhưng ngay lúc đó, bố mẹ đã tìm đến tận nơi.
Cảm xúc lúc đó là hoảng sợ hay cảm động, Tiêu Mông cũng quên rồi.
Chỉ là chút hạnh phúc le lói đó đã bị cái tát trời giáng của bố đánh cho tan biến sạch sẽ.Với một thiếu niên mười bốn tuổi chưa từng trải sự đời, lòng tự tôn luôn là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống đối với cậu.
Bị đánh nát một cách tàn nhẫn như vậy, khoảnh khắc đó cậu chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Về nhà thì sao chứ?
Mất mặt, xấu hổ.
Nếu anh trai biết được, còn bị anh trai coi thường nữa...
So với người anh trai "hoàn hảo về mọi mặt" trong miệng mẹ, bản thân mình đúng là chẳng có gì ra hồn!Bố mẹ đi tìm giáo viên của trường để xin rút học phí, nhưng bị từ chối.
Thế là họ đợi trời sáng đến đồn công an nhờ công an vào cuộc.
Cuối cùng, họ chỉ lấy lại được hai ngàn tệ, rồi tức tốc trở về thành phố C...Tiêu Lang nghe xong, nhíu mày nói: "Tao vẫn luôn cảm thấy mình không bằng mày.
Mày cái gì cũng biết, lại còn xuất sắc như vậy, sao mày lại ghen tị với tao chứ?"
Tiêu Mông im lặng không đáp.
Đúng lúc này, bố mẹ họ bước vào.
Mẹ Tiêu xách theo túi thuốc, cầm bệnh án trong tay.
Thấy con trai đã tỉnh, bà vội vàng đến gần hỏi: "Sao rồi con?
Có đau không?"
Tiêu Lang nói: "Không đau."
Mới lạ...Mẹ Tiêu xót xa cau mày.
Bà ngồi xuống mép giường nhẹ nhàng xoa vai con, khóe mắt lại ươn ướt.Bố Tiêu Lang đứng sững ở cuối giường, chỉ sau một đêm mà trông như già đi cả chục tuổi.
Ông không nói gì cả.
Cơn giận đã qua, cơn thịnh nộ cũng đã nguôi.
Ông biết rõ mình nóng nảy là sai, nhưng tại thời điểm đó, ông không thể nào kiềm chế được.
Để rồi khiến một đứa trẻ hoàn toàn vô tội phải trả cái giá đắt nhất cho vở kịch hỗn loạn này.Tiêu Lang nghiêng đầu nhìn bố, sợ bố lại nổi giận, cậu vội nói: "Bố, bố đừng giận nữa.
Tiêu Mông nó biết lỗi rồi ạ."
Khóe mắt bố Tiêu trĩu xuống, không biết là sắp khóc hay sắp cười.
Ài, hai thằng con trai, một đứa thì đến để đòi nợ, một đứa thì đến để trả nợ.Mẹ Tiêu dụi mắt, nghẹn ngào nói: "Lang Lang, đừng nói nữa, cứ nằm yên nghỉ ngơi đi.
Để lát nữa mẹ gọi điện cho cô giáo của con... xin nghỉ phép."
Vừa nói, mẹ Tiêu vừa đưa một chiếc điện thoại di động cho Tiêu Lang, bảo: "Đây là điện thoại của Vương Mân phải không, nó reo mấy lần rồi đấy, con xem đi."
Tiêu Lang vội vàng nhận lấy, 8 tin nhắn!6:21 - "Cục Nhỏ, anh dậy rồi, nhà em ổn chứ?"
8:34 - "Em dậy chưa?
Nhận được tin thì trả lời anh."
12:21 - "Trưa nay anh ăn cơm cùng bọn Cố Thuần.
Không có em ăn cùng, chẳng thấy ngon miệng gì cả.
Nhớ em."
14:02 - "Anh nhớ em, thấy tin nhắn thì trả lời anh nhé."
17:20 - "Cục Nhỏ, ở nhà xảy ra chuyện gì sao?
Anh lo cho em lắm."...Tiêu Lang thầm giật mình, may mà mẹ không xem nội dung tin nhắn...
Nếu không Vương Mân gửi liền tù tì bao nhiêu tin "nhớ em" như thế, ai đọc được chắc cũng phải nổi da gà chết mất!Nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối, Tiêu Lang gọi lại cho Vương Mân, chuông vừa reo một tiếng đã có người nhấc máy.Cậu nói sơ qua tình hình bên mình, vì bố mẹ và em trai đều ở đây nên có một số chuyện không tiện nói rõ.
Tuy nhiên, cậu cũng không giấu giếm việc mình bị thương ngoài ý muốn và đang nằm viện.
Vương Mân mặc kệ lời ngăn cản của Tiêu Lang, nghiêm túc hỏi địa chỉ cụ thể của bệnh viện, dự định tối hôm đó sẽ đến ngay.Cúp máy, trong lòng Tiêu Lang thấy ngọt ngào vô cùng.
Đến thì cứ đến thôi, mình cũng nhớ anh ấy mà...