- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm] Tẫn Hoan - Lâm Quang Hi
Chương 36




Vậy nên giờ chỉ là cơ thể hơi không có sức, giọng nói cũng không rõ ràng và có hơi không kiểm soát được chút niềm vui nhỏ trong lòng mà thôi.
Hoắc Hằng đỡ anh ngồi thẳng dậy, đang muốn hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy thì chợt nghe anh la lên một tiếng: "Đau."
Hoắc Hằng cũng không dám dùng lực nữa, chỉ thấy anh nhíu mày thì vội đưa tay đến sau thắt lưng của anh xoa một chút: "Chỗ này đau à."
Chu Tẫn Hoan gật gật đầu, đôi mắt đầy tủi thân mà nhìn hắn: "Cậu nhẹ chút đi mà."
Lúc tỉnh táo thì anh chưa bao giờ dùng giọng điệu nũng nịu như vậy để nói chuyện với Hoắc Hằng khiến hắn phản ứng không kịp, lời nói vào tai hắn hệt như chiếc đĩa bị xước không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu "Cậu nhẹ chút", "Cậu nhẹ chút đi mà..."
Chu Tẫn Hoan nào có hiểu được giờ đầu óc của Hoắc Hằng đang mơ tưởng tới anh, thấy Hoắc Hằng cứng đờ cả người không chịu động đậy nên anh hờn dỗi tự đưa tay ra sau lưng mình vỗ vỗ.Hoắc Hằng tỉnh táo lại, không ngần ngại mà định vòng tay qua lưng và dưới đầu gối để bế anh lên nhưng đột nhiên hắn lại nhớ tới lời dặn của giáo sư Shido về những điều cần tránh.Bệnh nhân bị đau lưng thì tốt nhất là nên được cõng.Hoắc Hằng buông tay, quay lưng lại rồi quỳ một chân xuống: "Lên đi."
Nhìn vào tấm lưng vững chãi trước mắt, Chu Tẫn Hoan không thể không nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Tào Tuyết Tung.Tào Tuyết Tung cũng giống như Hoắc Hằng, mặc dù là người lạ mặt nhưng lại đối xử một cách tử tế và chân thành với anh đến vậy.Anh lấy ra lọ thuốc thanh giọng từ túi quần như thể đang ôm một món bảo bối quý giá rồi áp nó lên má mà xoa nhẹ.
Hoắc Hằng quay đầu lại, thấy anh ôm một cái bình thuốc với vẻ mặt quyến luyến thì liền muốn lấy xem nhưng đã bị anh né tránh ngay, còn đem bình thuốc giấu ra sau lưng, trừng mắt nhìn Hoắc Hằng: "Cậu làm gì đó?"
Lần trước Hoắc Hằng đã từng kinh qua dáng vẻ của anh khi say rượu nên lần này hắn đã có kinh nghiệm hẳn, thuận theo anh mà nói: "Đó là cái gì vậy, cho tôi xem một chút thôi."
Chu Tẫn Hoan quệt mũi, rất không tình nguyện mà đưa bình thuốc sang: "Xem xong phải trả lại cho tôi ngay đấy nhé."
Hoắc Hằng mở nút lọ ra, bên trong chứa hơn nửa bình viên hoàn nhỏ màu đen, ngửi mùi thì chắc đây là thuốc Đông y.
Hắn gặng hỏi Chu Tẫn Hoan cái này ở đâu ra, là thuốc gì nhưng Chu Tẫn Hoan chỉ một mực lấy nó về như bảo bối, nâng niu bỏ vào lại trong túi quần."
Trị cổ họng đấy."
"Ai đưa cho anh?".
Hoắc Hằng lại hỏi.
Chu Tẫn Hoan ghé mắt nhìn sang bên cạnh, tuy rằng sau lưng là hòn non bộ nhưng đi vài bước nữa là có một cây cầu đá vòm hay có người qua lại.
Anh níu lấy ống của Hoắc Hằng, thì thầm vào tai hắn như thể sợ bị người khác nghe thấy: "Đi ra ngoài rồi nói tiếp."
Tào Tuyết Tung vừa kết thúc màn trình diễn, hiện tại trên sân khấu chỉ còn lại tiếng hò reo và ủng hộ nhiệt tình.
Hoắc Hằng lại một lần nữa đứng trước mặt anh, kéo tay anh qua vai mình rồi đợi anh nằm sấp ổn định trên lưng mình xong mới đứng dậy.Chu Tẫn Hoan vẫn còn hơi tỉnh táo, khi Hoắc Hằng dùng lòng bàn tay nâng mông anh đứng lên thì anh chợt cảm thấy hơi căng thẳng.
Cánh tay anh không tự chủ được mà ôm lấy cổ Hoắc Hằng, còn âm thầm dùng sức ôm chặt lấy.Ngay khi Hoắc Hằng vừa đứng vững thì hắn liền bị Chu Tẫn Hoan ôm chặt đến nghẹt thở đến mức kêu lên một tiếng, anh vội vàng thả lỏng tay ra, lúc rướn người định ngồi thẳng dậy thì thắt lưng bỗng nhói lên một cái.Nghe anh kêu mấy tiếng suýt soa khiến Hoắc Hằng lo lắng, phải giúp anh nằm sấp lên vai mình để tránh anh lại lộn xộn thêm.
Anh ngả đầu lên vai thấy sườn mặt tuấn tú của Hoắc Hằng thì mặt anh đỏ bừng lên như bị bỏng vậy.
Anh sợ bị nhìn ra nên liền cúi đầu xuống, chôn chặt mặt vào vai Hoắc Hằng.Anh ngoan ngoãn nằm im lìm, Hoắc Hằng cõng anh đi về phía cửa chính.
Trên đường đi có không ít người nhìn bọn họ nhưng loại tiệc rượu như thế này thứ không thiếu nhất chính là cảnh say rượu rồi được người khác cõng ra ngoài như thế.
Lúc đi tới cửa chính thì có người phục vụ tiến tới giúp đỡ Chu Tẫn Hoan lên xe kéo, đi thẳng về khách sạn.Hoắc Hằng sợ đụng đau anh nên dặn phu xe chạy chậm một chút, còn đưa tay ra sau lưng anh để che chở.
Tuy tư thế ngồi của hai người thế này cũng không thoải mái nhưng Hoắc Hằng cũng mặc kệ, cũng không quản anh có nhìn ra được chút gì hay chưa mà kéo anh dựa vào lồng ngực, cánh tay thì vòng qua ôm lấy eo anh.
Đột nhiên được dựa vào lồng ngực ấm áp của người kia, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực vang vọng vào tai anh khiến anh căng thẳng đến mức xém chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi.
Hoắc Hằng cũng không khá hơn anh bao nhiêu, trên mặt thì nhìn qua rất bình tĩnh nhưng thực tế hắn chỉ lo anh đẩy hắn ra, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi hột.Cũng may trên đường đi mọi thứ đều thuận lợi, Chu Tẫn Hoan yên tĩnh dựa sát vào lồng ngực hắn và Hoắc Hằng cũng không buông tay ra.
Hơi thở của anh thoảng qua thoảng lại trên cổ của Hoắc Hằng nóng ran như cách mà lòng bàn tay của Hoắc Hằng chạm vào eo anh vậy, tuy cách một cái áo bông dày nhưng dường như lại có thể cảm nhận được cơn nóng trên da thịt kia.
Hoắc Hằng nghĩ thầm có phải do hắn uống say đến mức hồ đồ rồi nên mới dám ôm anh như vậy không, hắn cũng không dám cúi xuống nhìn anh chút nào nên không biết rằng dọc đường đi anh đều mở to đôi mắt hồng hồng, một lát lại cắn môi, một lát thì lại bấu chặt ngytón tay.
Ngoài dáng vẻ say rượu ra thì anh không dám có bất kì động tác nào khác nữa.
Hai người đều có tâm tư không thể nói với đối phương nhưng đồng thời cả hai cũng đều có chung một suy nghĩ rằng đoạn đường này đi quá nhanh rồi.
Người phu xe kia như đạp phong hoả luân trên chân vậy, rõ ràng lúc đi thì lâu thật lâu nhưng lúc về thì mới thấm thoắt đó đã đến nơi rồi.Hoắc Hằng thật không nỡ buông người trong lòng ra chút nào nhưng không có cách gì có thể công khai kêu người phu xe kéo thêm vòng nữa nên hắn chỉ đành thanh toán tiền xe, dưới sự giúp đỡ của phu xe đỡ lấy anh lên lưng, cẩn thận từng bước đi về phòng khách sạn.
Đợi đến khi mông anh đã đặt lên giường mới nấn ná buông tay, đỡ anh nằm thẳng xuống.Chu Tẫn Hoan nằm úp sấp ở trên gối, lén lút híp mắt nhìn Hoắc Hằng cởi ca-ra-vat và áo khoác âu phụ, nhìn hắn cuốn tay áo sơ mi lên xong rồi cúi người vỗ vỗ vai anh: "Ông chủ Chu."
Trong lòng anh vẫn đang rối rắm, cái ôm kia như một thanh đao treo trên đầu, lòng anh chẳng thể nào tìm được lý do giải vây cho bản thân và càng không có cách nào đối mặt được với Hoắc Hằng nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giả say.
Thấy anh không có phản ứng gì, Hoắc Hằng liền đưa tay xuống dưới phần nách áo của anh cởi nút áo ra, rồi vạt áo trường sam cũng bị vén đến phần eo.
Lòng anh nhảy loạn cào cào, anh cảm giác được bàn tay của người kia đưa đến trước bụng anh, kéo dây thắt lưng một cái.
Cảm giác siết chặt trên eo bỗng dưng biến mất, quần của anh cũng theo đó mà bị kéo xuống đùi, chỉ còn lại mỗi một manh quần lót che đậy.
Chu Tẫn Hoan căng thẳng cực kỳ, không nghĩ tới Hoắc Hằng lại giúp anh cởi quần.
Đang nghĩ hay là không giả vờ nữa thì chợt cảm giác được bàn tay nóng hầm hập của người kia sờ lên lưng mình.
Có một vùng da bị đỏ lên, anh không nhìn thấy nhưng Hoắc Hằng lại đau lòng chết đi được.
Sờ mấy lần mới chịu buông tay ra, đi tới đầu giường tìm một cái túi rồi lại vòng về lại.
Bên trong là thuốc giảm đau, cao dán và dầu xoa bóp.
Hoắc Hằng vặn nắp bình dầu ra, đổ lên phần xương sống của anh.
Nước thuốc lạnh băng băng, thấm vào da thịt khiến anh giật mình nghiến răng một cái.
Anh chưa kịp quay mặt lại thì lòng bàn tay ấm áp kia đã áp tới, nhẹ nhàng xoa xoa trên lưng anh.
Thủ pháp xoa bóp này là hắn học của bác sĩ Nhật Bản lúc đưa anh đi bệnh viện lần hai.
Hoắc Hằng từ đợt đó đến giờ vẫn chưa có cơ hội thực hành nên hắn cũng không biết lực đạo của mình có đủ hay chưa, có làm đau Chu Tẫn Hoan hay không nữa.Nhìn bóng lưng nằm im lìm trên giường không nhúc nhích, Hoắc Hằng thì đang do dự không biết có nên gọi anh dậy rồi hẵng xoa bóp tiếp không mà không hề biết người nằm trên giường đã thoải mái đến mức sắp không kìm được tiếng suýt soa nữa rồi.Chu Tẫn Hoan bám chặt vào gối, cũng không phải là lần đầu tiên anh được người khác xoa bóp eo nhưng đúng thật đây là lần đầu tiên mà anh cảm thấy thư thái như vậy.
Lòng bàn tay Hoắc Hằng ấm lắm, xoa dầu thuốc trơn tuồn tuột, lực đạo thì vừa vặn không nặng cũng không nhẹ.
Cái eo đang đau nhức được hắn xoa như thế dường như đỡ đau hẳn, cảm giác ấm nóng quanh quẩn mãi nơi thắt lưng không tiêu tan.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, người kia xoa nhẹ dần rồi dừng lại rồi lau sạch dầu thuốc trên tay.
Anh cảm giác được giường đệm lún xuống, sau đó là một đôi tay chống sát ngay bên hai bả vai của anh.
Anh căng thẳng đến mức cuộn tròn ngón chân, đang nghĩ ngợi có phải Hoắc Hằng muốn đè xuống hay không thì chợt cảm nhận hắn đang hạ sát đầu xuống, mặt gần kề mặt mà gọi: "Ông chủ Chu."
Hơi thở người kia nóng rẫy phảng phất qua hai má khiến anh muốn vồ một cái nhưng tính đi tính lại thì anh lại không có lá gan đó."
Ông chủ Chu chẳng lẽ ngủ thật rồi sao?"
Hoắc Hằng chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một lần nữa.
Chu Tẫn Hoan vẫn cố nín nhịn không trả lời.
Vốn tưởng rằng Hoắc Hằng nhìn anh không có động tĩnh gì thì sẽ đi xuống nhưng lại không nghĩ tới hơi thở người kia càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng.
Đợi đến lúc anh nhận ra có gì đó lạ lạ thì đôi môi của Hoắc Hằng đã chạm mặt anh rồi.
Chu Tẫn Hoan kinh sợ suýt chút nữa không giấu được nhưng suy nghĩ đầu tiên của anh vẫn là chắc Hoắc Hằng không cẩn thận mà đụng phải thôi.
Nhưng Hoắc Hằng lại không hề có ý rời đi, đôi môi khô ráo kia lại tiếp tục lướt trên mặt anh như chuồn chuồn lướt nước, đi dần xuống đến bên khoé miệng anh mới chịu ngừng lại.Mặc dù không dám mở mắt ra nhưng trong lòng anh, những ý nghĩ bị kìm nén đã lâu lại bắt đầu bùng phát theo từng động tác của Hoắc Hằng.
Và rồi một giọng nói nhẹ nhàng và khẽ khàng như trong mơ vang lên bên tai anh: "Tẫn Hoan à..."
Trong đầu Chu Tẫn Hoan trống rỗng.
Hoắc Hằng rõ ràng nói qua hắn đã có người trong lòng rồi, vậy hà cớ gì mà lại đối với anh như vậy nữa.
Lẽ nào, lẽ nào...
Lẽ nào người trong lòng Hoắc Hằng thật sự là anh sao!


