- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,331
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Đm] [Hoàn] Người Hầu Của Quý Ông
Chương 70
Chương 70
"Em... sẽ đi cùng bọn họ hả ?"
Giọng nói của chàng vang lên trong bóng đêm, có phần run rẩy."
Đi ?
Đi đâu cơ ?
Anh đang nói gì vậy ?"
Tôi mơ mơ màng màng hỏi."
Đừng có giả ngu!
Tôi nghe thấy hết rồi, em sẽ rời khỏi tôi đúng không ?
Cha em muốn đưa em đi học mà không phải sao ?"
"Đương nhiên không."
Tôi lập tức tỉnh táo, mau chóng phủ nhận: "Anh nghĩ đi đâu vậy, sao em có thể rời bỏ anh được ?"
"Nhưng cha em nói muốn đưa em đi học đại học, để em trở thành một quý ông."
Tay Oscar càng dùng sức mạnh hơn: "Tôi biết với thân phận hiện giờ ông ta có thể làm được, tôi...
Tôi chưa từng muốn để em trở thành một quý ông..."
"Oscar..."
Tôi khó hiểu nhìn chàng."
Tôi từng nghĩ sẽ để em thành quản gia của tôi, để em trở thành chủ của một nhà xưởng, nhưng từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ để em trở thành một quý ông."
Oscar cúi đầu, giọng chàng hết sức căng thẳng: "Bởi vì... bởi vì tôi không đủ tự tin, tôi nghĩ nếu em thành một quý ông rồi thì sẽ không muốn ở bên tôi nữa..."
"Sao anh lại nghĩ như thế ?"
"Sao lại không ?
Nếu em là quản gia hoặc chủ nhà xưởng, em sẽ không thể rời khỏi tôi, nhưng nếu em trở thành một quý ông, tôi có tư cách gì buộc em ở bên người chứ hả ?
Em có thấy hai quý ông nào suốt ngày dính lấy nhau không ?"
Oscar đau khổ nói: "Xin lỗi em, tôi chính là người ích kỷ như thế, tôi không muốn em trở thành một quý ông đâu, nhưng giờ em đã biết tôi là dạng người gì rồi đó, cha em có thể cho em cuộc sống tốt hơn, mà gã đàn ông xấu xí như tôi thì chỉ muốn trói buộc em, tôi...
Có lẽ tôi đâu thực sự yêu em..."
"Đừng có nói bậy!"
Tôi tức giận nói: "Sao anh có thể nói mình như thế, anh xem em là loại người gì chứ ?
Anh nghĩ em không có trái tim sao ?
Hay anh nghĩ mắt em mù rồi ?
Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em còn không biết ai là người yêu em thực lòng hay sao ?"
Oscar ủ rũ cúi đầu, không chịu nhìn tôi.Trời đêm yên tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có tiếng cú đêm kêu vang, mùa xuân sắp tới rồi, từ ngày đầu tiên gặp chàng, tới nay đã qua ba mùa đông lạnh giá...Tuy rằng chàng đang rất hung hăng nằm đè lên người tôi, nhưng giờ phút này chàng thực ra đang cực kỳ mềm yếu, tôi biết là do tôi không cho chàng đủ tin tưởng và cảm giác an toàn.
Nghĩ tới đây tôi bèn choàng tay ôm ghì lấy chàng..."
Anh đã mạo hiểm cứu cha em, cho dù biết việc này sẽ khiến anh gặp rắc rối lớn, không chỉ thế, anh còn nói dối vì em, làm rất nhiều chuyện vi phạm tới lương tâm và chuẩn mực đạo đức của mình.
Ngược lại em chỉ biết mang tới nguy hiểm cho anh, nhưng anh hoàn toàn không để tâm chuyện bị em liên lụy, luôn một mực bảo vệ cho em, cứu mạng em và gia đình em nữa, Oscar ngốc nghếch của em, người ngoài biết anh có những gì, những nào biết làm sao anh có được những thứ ấy.
Em thực lòng thực dạ yêu anh, không ai có thể chia lìa chúng ta, cho nên anh đừng nói những lời vớ vẩn như thế nữa..."
"Em thực sự sẽ không bỏ tôi sao ?"
Oscar tựa đầu lên ngực tôi, nước mắt chàng làm ướt cả áo ngủ của tôi, chàng nghẹn ngào nói: "Khi em trở thành một quý ông rồi, hết thảy sẽ hoàn toàn khác biệt, tôi chỉ quá lo lắng việc sẽ đánh mất em...
Xin lỗi em, tôi cũng thấy bản thân quá xấu xí, quá ích kỷ, quá mức vô sỉ, tôi chỉ muốn giữ em lại mà không suy xét thay cho em.
Em hẳn là nên nghe lời cha mình, tôi sẽ đưa em đi học đại học, sau đó em có thể về làm mục sư hoặc luật sư, nhưng tới lúc đó, em cũng sẽ không vứt bỏ tôi đúng không ?
Bởi em yêu tôi mà..."
Chàng ngốc này vẫn luôn khổ sở vì những việc này sao ?
Tôi đau lòng ôm chặt lấy chàng."
Đừng nói linh tinh, em không có đi học đại học quỷ quái gì đâu, phải mất mấy năm không được gặp anh, hơn nữa thành quý ông thì có gì tốt chứ, như anh nói đó, trên đời này làm gì có hai quý ông nào suốt ngày dính chặt lấy nhau chứ ?
Đúng là tự tìm đường chết, có ai biết là đường chết mà còn đi nữa chứ ?"
"Xin lỗi em, tôi không muốn để em đi đâu, tôi không muốn cho em đi đâu, em đừng đi...
Tôi sẽ chia cho em một nửa gia sản của tôi, em đừng lo lắng gì hết, dù chúng ta là hai người đàn ông...
Như vậy hẳn là có thể khiến người nhà của em an tâm một chút."
Chàng vẫn đang lẩm bẩm những lời vớ vẩn.Những lời này quả thực đã chọc giận tôi, tôi đẩy chàng ra, bước xuống giường mặc lại quần áo."
Em làm sao thế ?
Em muốn đi đâu vậy cưng ?"
Chàng bất an nhìn tôi."
Kiếm chỗ khác ngủ, đồ ngốc anh làm em tức chết mất."
"Owen, em làm sao thế ?
Tôi nói gì sai rồi sao ?"
"Đêm nay anh có nói được lời nào hay ho không hả ?
Trong mắt anh em là một người hám danh hám lợi như vậy sao ?
Anh nghĩ rằng tiền có thể khiến em an tâm, có thể mua được tình yêu của em sao ?"
"Tôi không có ý đó..."
Chàng nôn nóng giải thích: "Tôi chỉ muốn cho em một ít đảm bảo, vì em của em đã nói..."
"Người khác nói có quan hệ gì với chúng ta?"
Chúng tôi đã lâu rồi không cãi nhau dữ dội như thế, Oscar đứng dưới ánh trăng bàng bạc, thân người cao lớn vẫn luôn cúi đầu, hệt như một đứa trẻ đã phạm lỗi.Tôi thở dài: "Có vài chuyện em chưa từng nói qua với anh, không phải anh vẫn luôn muốn biết vì sao em lại tránh né anh sao ?"
Oscar kinh ngạc ngẩng đầu ngơ ngác nhìn tôi.Tôi đến trước mặt chàng, dịu dàng nhìn vào mắt chàng."
Em đã từng làm sai một chuyện, hơn nữa đã phải chịu trừng phạt, cho nên đối với em mà nói trên đời này quan trọng nhất không chỉ đơn giản là được hay mất, em chỉ nghe theo con tim mình, mà tâm của em chỉ thuộc về anh.
Vĩnh viễn em cũng không nói sự thật cho anh nghe đâu, bởi em cũng sợ nói ra rồi anh sẽ không còn yêu em nữa, nên em cũng là một người đê tiện vô sỉ, nhưng em không quan tâm, bởi vì chỉ cần được ở bên cạnh anh, chỉ cần có thể có được tình yêu của anh, em bằng lòng làm tất thảy những chuyện đê tiện nhất trên đời!
Nếu anh cũng giống em, thì đừng để ý cái gì ích kỷ hay không nữa, bởi vì em bằng lòng chấp nhận tình yêu ích kỷ đó của anh!"
Oscar cũng không nói gì nữa, chàng chỉ ôm chặt lấy tôi, ngực chàng thổn thức, tôi cũng không biết hóa ra chàng là một người đàn ông nhiều nước mắt đến thế...
Nửa tháng sau, cha tôi tổ chức đám cưới với mẹ tôi trong một giáo đường nhỏ, ông lấy thân phận Nam tước ban cho mẹ tôi danh hiệu bà Nam tước.
Angil và Ariel cũng được ông nhận làm con nuôi.Nhiều năm chờ đợi của mẹ tôi không hề uổng phí, bà chờ được một người chồng giàu có đẹp trai.
Người chồng khôn khéo đó của bà trong giới quý tộc như cá gặp nuớc, dù có người còn hoài nghi thân phận của ông, nhưng những chứng cứ có được đã hoàn toàn bị ông vùi lấp.
Đứa con trai của người vợ trước bị đưa vào viện tâm thần, không lâu sau thực sự điên thật, còn hai đứa con của bà Avril bị đưa vào mấy ngôi trường hỗn tạp, cho dù không chết nhưng sống cũng rất gian khổ, trừ người thân của ông, không còn bất kỳ ai có thể uy hiếp ông được nữa.Cho nên tôi vẫn không biết người đàn ông này đang tính toán cái gì nữa, ông quá khôn khéo, làm gì cũng lên kế hoạch trước, hơn nữa biểu hiện cũng rất chân thành.
Nếu ông ta có thể tiếp tục giả vờ như thế suốt đời thì chẳng còn gì để nói nữa.Mẹ tôi bấy giờ quả thực rất hạnh phúc, thậm chí bà con cai được rượu, gương mặt cũng dần lấy lại vẻ dịu dàng thời thanh xuân.
Bà thậm chí còn mang thai lần nữa, một năm sau sinh thêm cho cha tôi một đứa con trai.Bọn họ ban đầu thường xuyên tới khuyên tôi rời đi, sau khi thấy được tôi hoàn toàn không chút dao động thì cũng dần không lui tới nữa.Angil và Ariel dần trưởng thành, Angil gả cho một mục sư trẻ tuổi, Ariel cũng lấy danh nghĩa con nuôi của Nam tước bước vào vòng xã giao.Người nhà Eric không hề lương thiện, họ tham vinh hoa phú quý, hướng tới xa hoa, sùng bái quyền quý, hơn nữa còn rất thông minh.Giống như những người đầu tư mưu mô, bọn họ yên lòng mà hưởng thụ hết thảy những gì mưu cầu được, hơn nữa hoàn toàn không có chút bất an nào trong dạ.Nam tước Juzak năm nay mới bốn mươi tuổi, tráng niên khỏe mạnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì danh tiếng của người đàn ông này sẽ còn được lưu truyền rất lâu trong giới quý tộc.Tôi vẫn luôn ở bên cạnh Oscar, về sau thì trở thành quản gia của chàng.Hai năm sau Oscar dùng danh nghĩa của tôi để mở xưởng dệt, máy móc trong xưởng đổi từ dệt bằng sức nước thay bằng máy dệt bằng hơi nước, sau đó lại xuất hiện xe lửa, Oscar lại xây dựng tuyến đường sắt trên lãnh thổ của mình, sự nghiệp của chàng ngày một thêm lớn mạnh.Cuộc sống của chúng tôi trôi qua cực kỳ bình dị, không hề phát sinh bất kỳ chuyện kinh thiên động địa gì cả.Chàng là chủ nhân của tôi, còn tôi vẫn là người hầu của chàng.Luôn luôn là như thế.Thời gian như nước chảy xuôi, nháy mắt đã trôi qua hơn bốn mươi năm.Chúng tôi chưa từng chia lìa như lời của Angil nói mà ngược lại, tôi vẫn luôn đi theo phía sau chàng.Từ thanh niên đến già lão, đến khi tóc bạc trắng, như những đôi chủ tớ bình thường khác, chúng tôi mỗi ngày đều trôi qua trong an bình.
Tình yêu của chúng tôi không hề có bão giông gì cả, chỉ yên bình không gợn sóng như thế.Cho đến một ngày, tôi hầu hạ chàng đi ngủ, sáng sớm hôm sau chàng rốt cục cũng không còn thức dậy nữa.Chàng đã hơn bảy mươi, cũng coi như sống thọ trong giới quý tộc, tuy rằng đã sớm đoán được ngày này, nhưng khi chuyện đột ngột ập tới tôi vẫn thấy trống rỗng không thôi.Chúng tôi đã bên nhau nhiều năm như thế, bỗng nhiên chàng đi mất, một nửa linh hồn tôi dường như cũng đi theo chàng, nửa còn lại để tôi ôn lại những tháng ngày xưa cũ trong quá khứ.Kỳ thực tôi rất hài lòng với chuyện chàng rời đi trước, đừng thấy chàng có vẻ mạnh mẽ, thực ra người đàn ông đó còn mềm lòng hơn cả tôi.
Nếu để tôi đi trước thì một mình chàng ở lại phải làm sao bây giờ ?
Cho nên vẫn là để tôi ở lại thương nhớ chàng thì hơn.Tước vị của Oscar truyền lại cho một người họ hàng phương xa của chàng, thằng bé kia có chút ngốc, nhưng lại rất thành thật, tôi có chút lo là vì thành thật quá mà bị người ta lừa cho sạch túi.Oscar không muốn tôi phải chịu khổ, nhưng để cho an toàn, chàng không để lại cho tôi quá nhiều tài sản, chỉ cho tôi một gian phòng trong trang viên Monteir và một số tiền gửi tiết kiệm.
Em trai Sam của tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của tôi và Oscar, nó được đưa đi học đại học, giờ đã là một luật sư làm việc trong Nghị viện, cũng coi như công thành danh toại.
Nó cứ lo lắng tôi một mình sống bên ngoài, luôn muốn tôi dọn đến chỗ nó ở, nhưng tôi không muốn rời khỏi trang viên Monteir.Bởi ở đây mỗi ngày vào lúc sáng sớm tôi có thể đi bộ tới khu mộ của gia tộc Bruce, sau đó thay một đóa hoa tươi vừa nở rộ cho chủ nhân của tôi.Không ai biết về quan hệ của tôi và Oscar, mọi người đều cho rằng tôi là một người hầu già nua trung thành, sau khi chủ nhân qua đời vẫn coi sóc mộ phần cho ngài ấy cẩn thận.Không ai biết về quan hệ của chúng tôi, không ai biết chúng tôi là một đôi tình nhân đã yêu nhau hết trọn một đời này.Oscar từng để lại di chúc, huyệt mộ bên cạnh để lại cho người hầu trung thành nhất lúc sinh thời của chàng – Owen Eric, đây là di nguyện sẽ được mọi người tôn trọng của ngài Tử tước.
Một ngày sau khi tôi qua đời, mọi người sẽ chấp hành di chúc của chàng, cho nên tôi không lo lắng việc cách trở rồi lại không tìm thấy chàng.
Tôi chỉ sợ thời gian chàng rời đi lâu quá, một mình chàng ở đó sẽ thấy cô đơn.Một đời này tôi chưa từng nói cho chàng hay bí mật của tôi, nhưng sau khi chàng rời thế gian, tôi lại nói với bia mộ của chàng rất nhiều lời.Chết đi sống lại là một chuyện không thể tưởng nổi, không biết linh hồn của người ta sẽ đi về phương nào, có đôi khi tôi lại sinh ra một ảo tưởng kỳ quặc, có lẽ chờ khi tôi rời nhân thế, tôi sẽ sống lại một lần nữa.Sống lại để gặp gỡ Oscar.Nơi nào có chàng, tôi bằng lòng lặp đi lặp lại cuộc sống như thế.Sáng sớm nay tôi đổi cho chàng một đóa hoa còn vương sương sớm, thay cho đóa đã héo tàn trước bia mộ chàng.Làn gió thổi qua mái tóc bạc phơ của tôi, bỗng tôi nhớ lại một việc, thế nên tôi vội vã chạy về phòng.Tôi tìm thấy cái ghim cài áo bằng vàng mà Oscar đã tặng cho tôi, sau đó đeo lên ngực.Từ ngày hôm nay tôi sẽ mang thứ này mỗi ngày, để tôi không thể quên nó.Tôi vui vẻ nghĩ, chờ đến khi gặp lại nhau, người yêu lòng dạ hẹp hòi của tôi sẽ biết, từ khi chàng rời đi, mỗi ngày tôi đều nghĩ đến chàng...
(Hoàn Thành Phần Truyện Chính)
14/11/2024