- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,842
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Đm] Tẫn Hoan - Lâm Quang Hi
Chương 9




Hắn cõng người trên lưng, vừa thả vào sau ghế đã thấy một chiếc xe hơi phía đối diện, còn chớp đèn xe mấy cái với bọn họHoàng Hiểu Hiểu liếc mắt một cái đã nhận ra biển số xe, lập tức đóng cửa lại, kéo tay Hoắc Hằng qua chỗ người ngồi trên xe kia để chào hỏi."
Anh, thế mà lại gặp anh ở đây?"
Hoàng Hiểu Hiểu diễn nét cười tươi, còn Hoắc Hằng bị cô kéo theo thì gật đầu chào hỏi với người kia: "Anh Hoàng."
Cửa sổ xe được hạ xuống, một khuôn mặt anh tuấn xuất hiện trước mặt bọn họ: "Sao hai đứa lại ở đây?"
Hoàng Hiểu Hiểu vỗ vai Hoắc Hằng, cười nói: "Em và A Hằng đến Lan Viên ăn cơm, ai ngờ lại đụng phải bạn học cũ uống say mèm nên A Hằng định đưa người kia về một đoạn ạ."
Lúc cô đang nói chuyện thì cửa xe đã mở ra.
Người bước xuống mặc âu phục và giày da, một đôi mắt đào hoa dò xét chiếc xe đang cách mình vài bước, nói: "Vậy là hai đứa vẫn chưa ăn cơm à?
Không thì hai đứa vào trong ăn đi, anh gọi người đưa bạn học kia về."
"Không cần đâu anh, lúc nãy A Hằng bị hắn nôn trên người rồi, phải nhanh về tắm thôi."
Hoàng Hiểu Hiểu vội giải thích.
Lúc nãy lưng Hoắc Hằng bị George ói ra dính trên áo khoác âu phục một chút nên giờ hắn chỉ mặc mỗi áo sơ mi đơn bạc.Thấy Hoắc Hằng không hé răng, Hoàng Hiểu Hiểu lén cấu tay hắn một cái, hắn đành phải phối hợp nói: "Anh Hoàng, tụi em đi trước, lần sau nói chuyện tiếp nhé."
Hoàng Trung Kỳ gật đầu, bảo hắn gửi lời hỏi thăm Hoắc Anh Niên rồi cất bước vào Lan Viên.
Hoàng Hiểu Hiểu kéo Hoắc Hằng ngồi vào trong xe, vừa đóng cửa liền dựa lưng vào ghế: "Nguy hiểm thật!
Sao anh tôi lại đến đúng lúc vậy không biết, cứ tưởng là bị lộ rồi."
Hoắc Hằng nổ máy xe, nhìn Lan Viên đã dần khuất bóng mới nói: "Hay là cậu ta biết Lan Viên là sản nghiệp của anh trai cô vậy?"
Hoàng Hiểu Hiểu đang lau mặt cho George, nghe vậy liền phản bác: "Không có đâu, đó là tài sản riêng của anh tôi, lúc thường ngay cả tôi còn không thể vào được mà."
"Thế sao tâm tình cậu ta lại không tốt?"
Hoắc Hằng tiếp tục hỏi.Hoàng Hiểu Hiểu than thở: "Còn không phải là do hôn sự của tôi và anh hay sao, mặc dù anh ấy biết rõ chân tướng nhưng nói thế nào thì trong lòng vẫn rất khó chịu mà."
Hoắc Hằng cũng không biết cách an ủi người ta, huống hồ gì chuyện này hắn cũng là một bên đương sự nên chỉ tập trung lái xe, cho tới khi đến một biệt thự riêng biệt nằm ở khu nhượng địa yên tĩnh thì mới nhấn còi một cái.Bảo vệ thấy Hoàng Hiểu Hiểu thì liền ra mở cửa.
Hoắc Hằng dừng xe trước cửa, ngay lập tức có người hầu đi ra, cõng George say ngất ngưỡng vào nhà.Hoàng Hiểu Hiểu cũng vội vã xuống xe, nhưng trước khi vào cũng vẫn nhớ nói lời cảm ơn với Hoắc Hằng.Hoắc Hằng xua tay với cô, để cô vào chăm sóc George trước, những chuyện khác ngày mai nói sau.Sau một hồi rối loạn như vậy khiến Hoắc Hằng cũng không thể về văn phòng xem sổ sách được nữa, hắn cứ thế lái xe về nhà.
Vốn nghĩ giờ đã mười hai giờ rồi, chắc người trong nhà đã ngủ hết, không nghĩ tới mới vừa vào cửa nhìn thấy Hoắc Thừa nổi giận đùng đùng đi ra, vừa nhìn thấy hắn thì ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.Hắn không biết Hoắc Thừa lại nổi điên cái gì, còn chưa mở miệng đã bị đụng mạnh vào vai.Hoắc Thừa đụng phải hắn xong thì đi ra ngoài, ngay sau đó Dương Quyên Lan cũng từ trên lầu chạy xuống, một đường chạy chậm đuổi theo.Hoắc Hằng chẳng hiểu chuyện gì, nhưng nhớ tới ánh mắt vừa nãy của Hoắc Thừa thì đoán rằng chắc trong nhà xảy ra việc gì rồi.Hắn lên lầu hai, muốn gõ cửa phòng trong cùng kia, kết quả lại bị một người kéo lại.
Người ngăn hắn lại là Lý Thu, cau mày lắc đầu nhìn hắn: "Về phòng trước rồi nói."
Hoắc Hằng trở lại phòng của mình, Lý Thu khoá kĩ cửa lại: "Anh cả con vừa bị cha con mắng to một trận, hai ngày nay con đừng đụng chạm tới nó làm gì, cũng đừng đi hỏi cha con đã xảy ra chuyện gì nhé."
Hoắc Hằng vứt áo khoác âu phục vào giỏ đồ bẩn trong phòng, đi vào phòng tắm để rửa tay: "Anh ta lại gây chuyện gì à?"
"Mẹ cũng không biết, lúc nãy nghe trong phòng cha con có tiếng ồn nên mới qua xem.
Mẹ cả con cũng có ở đó nên mẹ không vào được."
Hoắc Hằng rửa mặt, đang muốn dùng khăn mặt lau khô thì nghe Lý Thu tiếp tục nói: "Mấy hôm nay con tiếp nhận sinh ý trong nhà, hay là nó phát hiện ra gì đó nên đi báo với cha con?"
Hoắc Hằng ngừng động lại, bất đắc dĩ nói: "Anh ta quản việc buôn bán, con phụ trách vận tải, vốn chẳng động chạm gì đến nhau."
Lý Thu nắm chặt tay, vẫn không quên căn dặn hắn: "Dù sao thì giờ con đã bắt đầu làm ăn với nhà họ Hoàng, tuy rằng nhà họ Hoàng thế lực lớn nhưng con cũng đừng làm quá lộ liễu.
Con biết đó, anh trai con lòng dạ hẹp hòi, nó vốn ghi hận con dám trở về chia một chén canh.
Nếu con dành lấy vị trí của nó thì mẹ sợ nó sẽ làm ra chuyện bất lợi với con."
Những câu nói này từ ngày đầu tiên Hoắc Hằng trở về thì Lý Thu đã ghé vào lỗ tai hắn nhắc mãi không ngừng.
Tuy là luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, nhưng Hoắc Hằng biết Lý Thu là nghĩ cho hắn, là thật lòng lo lắng hắn nên mới nói mà thôi, hắn an ủi Lý Thu vài câu, nói mình sẽ không tính toán gì với Hoắc Thừa cả.Lý Thu lo lắng vô cùng trở về phòng.
Hoắc Hằng kéo cà vạt, ngả người ra giường, ngẩn người nhìn lên trần nhà.Trước đây Dương Quyên Lan và Hoắc Thừa cũng không thích hắn, nhưng nhiều ít vẫn còn có thể làm ra vẻ một chút.
Nhưng lần này trở về chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà hai người kia cũng đã phát triển đến độ muốn trở mặt với hắn ngay tại chỗ luôn rồi.Hắn biết rõ nguyên nhân, cũng như Lý Thu vừa nói đó, hắn đã thực sự uy hiếp được địa vị của Hoắc Thừa.Người anh cả này của hắn từ nhỏ đến lớn đều sống trong lo lắng thấp thỏm, không muốn ai khác hơn mình cả.
Dù cho hắn không có ý tranh giành nhưng trong mắt Hoắc Thừa và Dương Quyên Lan hắn cũng đã trở thành một cái đinh không nhổ sớm là không yên tâm được.Hoắc Hằng thở dài, nhắm mắt lại dự định nghỉ ngơi một chút, thế mà trong đầu lại vô thức hiện ra một khuôn mặt.Một khuôn mặt bình thản, toát ra vẻ không muốn tranh giành với đời.Hắn không hiểu nhiều về Chu Tẫn Hoan, chỉ biết Chu Tẫn Hoan đã từng ở trên đỉnh nhân sinh, dù tính tình có tốt đến đâu thì cũng không thể không có chút cá tính nào được.
Sau khi gặp chuyện lớn như vậy mà còn bị Hoắc Thừa từ hôn, sao có thể không oán không giận cho được?Hơn nữa ngày hôm nay hắn hỏi Chu Tẫn Hoan có phải còn hận nhà họ Hoắc không, Chu Tẫn Hoan không thèm suy nghĩ đã gật đầu.
Nghĩ tới đây, Hoắc Hằng không khỏi cảm thấy may mắn.May mà năm đó mấy lần gặp gỡ đều là vội vã lướt qua, Chu Tẫn Hoan không có ấn tượng gì với hắn, cũng may mà sau khi trở về hắn đã dùng cái tên giả là Lý Hằng.
Nếu để Chu Tẫn Hoan biết hắn chính là em trai của Hoắc Thừa thì chỉ sợ anh sẽ đánh hắn một trận rồi đuổi ra ngoài ngay, làm gì có chuyện đồng ý làm bạn với hắn được.Nghĩ tới những chuyện phiền não này đều đến từ vị anh trai ruột kia của hắn khiến Hoắc Hằng cảm thấy số hắn đen tám kiếp mới phải làm anh em với người như thế.
Hắn bực bội vì mối quan hệ không thể cắt đứt này, bất tri bất giác đã ngủ quên, mãi đến tận sáng ngày hôm sau Nguyên Minh tới gọi hắn thì mới phát hiện cả một buổi tối hắn không đắp chăn, lạnh đến mức bị cảm rồi.Lý Thu gọi bác sĩ đến xem bệnh cho hắn, bác sĩ khuyên hắn nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hắn không nghe, ăn sáng xong đã đi tới văn phòng.
Giờ hắn phải nắm rõ hết sinh ý trong nhà mới có thể tiếp tục thương thảo cùng Hàn Trung Kỳ, đến buổi trưa hắn đột nhiên nhớ lại một chuyện khác bèn gọi Nguyên Minh vào.Hắn dặn Nguyên Minh đi đến cửa hàng gia cụ mua hai cái giường đơn loại tốt nhất, thích hợp cho người có vấn đề về eo lưng thì càng tốt, còn dặn phải sắm thêm bộ chăn đệm và cả gối đầu, mua xong thì chở đến nhà Chu Tẫn Hoan.Nguyên Minh không hiểu ý hắn: "Tam thiếu gia, đến cửa hàng bách hoá của nhà mình mua sao ạ?"
"Đi cửa hàng gia cụ ở phố bên đi, chuyện này không thể được để ai biết, nhất là anh cả tôi."
Hoắc Hằng nghiêm túc nói.Nguyên Minh nghe hiểu, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao phải mua giường cho Chu Tẫn Hoan ạ?"
Hoắc Hằng vừa xem sổ sách nguyên buổi trưa, giờ đầu đau mãi không ngừng, không muốn giải thích thêm nữa, chỉ bảo Nguyên Minh đi ra ngoài làm việc.
Đến chạng vạng Nguyên Minh mới gọi điện về, báo đồ đạc đã được đưa qua hết rồi nhưng Chu Tẫn Hoan về lại không chịu nhận.Hoắc Hằng kêu Nguyên Minh đưa điện thoại cho Chu Tẫn Hoan, bên kia đợi một lát mới truyền đến một tiếng "Tôi đây."
"Ông chủ Chu à, cái giường đó là chút tấm lòng dành cho bạn bè thôi.
Tôi đã mua rồi, nếu anh không nhận thì cũng chỉ có thể vứt bỏ."
Hoắc Hằng nói đúng trọng tâm, vừa cất lời đã chặn hết lại mọi đường từ chối của Chu Tẫn Hoan.Chu Tẫn Hoan cầm ống nghe, nhìn hai chiếc giường mới cóng mà người qua đường còn phải quay đầu lại trầm trồ và những người khiêng vác đang ngồi xổm bên cạnh, ngẫm lại vẫn cảm thấy chẳng thể nhận được: "Lý tiên sinh, chúng ta chỉ mới quen mà tôi đã nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ anh rồi.
Chiếc giường này tuyệt đối không thể nhận được, anh lấy nó về tặng cho người khác nhé."
Hoắc Hằng tựa lưng vào ghế ngồi, xoay một vòng nhìn ra ngoài cửa sổ, tháp chuông cách đó không xa đang bắt lấy chút ánh chiều tà còn sót lại, kim giờ đã chỉ sáu giờ rưỡi.
Nhìn thời gian tự dưng hắn thấy đói bụng cồn cào, lúc này mới nhớ ra từ giữa trưa tới bây giờ hắn vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Hắn đứng lên nói: "Vậy thì tôi qua chỗ anh ngay, anh chờ tôi đến rồi chúng ta lại nói tiếp."

