- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Đm-On Going] Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai! - Tước Miêu
39 I An An nghe lén
39 I An An nghe lén
Toang rồi ôm nhầm con trai!
39 I An An nghe lén - Bữa tiệc náo nhiệt thế này, sao có thể thiếu Ngô lão Tam tôi được chứ
Công Nhân Cày Chữ: Dứa
Đơn Lạc Thanh cười hì hì, trước tiên nhìn sang thiếu niên tuấn tú bên cạnh: "Ôn An, tiệc sinh nhật của cậu thật thú vị, chuyến này coi như không uổng công tôi đến."
Nãy giờ Lục Ôn An vẫn luôn để ý sắc mặt của Cố Ti Tranh.
Quả nhiên, hai người này có quen biết nhau, hơn nữa hình như còn không ưa nhau.
Nếu đoán không nhầm thì chắc chắn quan hệ của bọn họ chẳng thể nào hòa hợp nổi.Bên cạnh, Tần Sơ cũng lười nhác chào một câu: "Bạn học Cỏ Xanh Lè, sao cậu lại tới đây?"
Đơn Lạc Thanh trừng mắt nhìn hắn, chẳng hiểu vì sao, cứ hễ thấy cái tên thiếu niên ngông cuồng này là trong người cậu ta lại dâng lên một cơn xung động, hận không thể lập tức chọi lại:"Yên tâm, tôi tuyệt đối không phải đến để gặp cậu."
Nói xong, cậu ta quay sang nhìn Lục Ôn An, ý tứ quá rõ ràng.Trước khi chiến tuyến giữa hai người kịp bùng nổ, Lục Ôn An nhanh chóng nắm lấy tay Tần Sơ, nói: "Người lớn dưới lầu chờ lâu rồi, chúng ta xuống chào hỏi trước đi.
Đơn Lạc Thanh, cậu cứ đi dạo quanh đây, lát nữa tôi sẽ tiếp cậu."
Lời còn chưa dứt, Lục Ôn An đã lôi Tần Sơ chạy xuống lầu.
Một tay Tần Sơ bỏ túi quần, tay kia để mặc cho Lục Ôn An dắt đi, dáng vẻ thảnh thơi, ung dung theo sau.Cũng may lúc này sự chú ý thật sự của Đơn Lạc Thanh không đặt trên hai anh em bọn họ, nên cậu ta chẳng buồn đuổi theo, thuận thế ở lại chỗ cũ.Lục Ôn An ngoái đầu liếc nhanh một cái.
Ở chỗ cửa cầu thang kia, giữa hai người còn lại tràn đầy bầu không khí quái dị.Cố Ti Tranh mở miệng trước, giọng đầy bất mãn và ghét bỏ: "Sao mày lại tới đây?
Mày không biết bản thân vốn là thứ không thể lộ mặt sao?"
Đơn Lạc Thanh hơi ngẩng cằm: "Anh, lâu rồi không gặp, mới gặp mặt đã như nuốt phải bom à."
Cậu ta vuốt vuốt mấy sợi tóc rối của mình, cười khẩy: "Ba cũng đến phải không?
Dẫn tôi đi gặp ông ấy đi."
Cố Ti Tranh kìm nén lửa giận: "Về ngay cho tao."
Mẹ gã cũng đang ở đây, nếu thấy thằng con hoang này, chẳng phải sẽ tức chết sao?
Đúng vậy, Đơn Lạc Thanh chính là hậu quả của một đêm phong lưu bên ngoài của cha gã.
Cho đến nay vẫn chưa từng được nhà họ Cố thừa nhận, chỉ có thể theo họ mẹ.Trước kia, cậu ta cùng mẹ sống trong bóng tối, đúng là không thể lộ ra ngoài.
Nhưng sau này cậu ta nghĩ: Tại sao phải như vậy?
Sai là ở người cha trăng gió một đêm, chứ đâu phải cậu ta.
Tại sao cậu ta phải chịu trách nhiệm thay chứ?
Nghĩ thông suốt rồi, Đơn Lạc Thanh bèn thay đổi, bắt đầu ngạo nghễ, phô trương.Cậu ta cong khóe môi: "Vài hôm trước ba còn đến trường đón tôi tan học, đưa tôi đi ăn một bữa thịnh soạn, tôi còn chưa kịp cảm ơn ông ấy đâu."
Gân xanh bên thái dương của Cố Ti Tranh giật giật.
Quả nhiên cha gã vẫn không nỡ bỏ thằng nhãi này, lén lút chu cấp sau lưng mẹ gã, thậm chí còn bỏ tiền cho nó học trường quý tộc.
Tất cả những điều đó gã đều biết, nhưng chẳng dám hé nửa lời, sợ tin tức lọt vào tai người mẹ mong manh nhạy cảm kia.Đơn Lạc Thanh vẫn tươi cười nhìn gã, hàm ý của nụ cười quá rõ.Cố Ti Tranh cúi đầu, động tác có chút thô lỗ lôi ra một tấm thẻ từ ví, đưa cho cậu ta: "Cầm lấy số tiền này rồi biến đi, ngậm chặt miệng lại."
Đơn Lạc Thanh nhận lấy, trên thẻ còn ghi mật mã, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Cậu ta mỉm cười: "Đúng là người anh tốt của em.
Yên tâm, chắc chắn em sẽ không chủ động đi tìm Cố Trác đâu."
Cố Trác là tên của cha gã.
Trước giờ toàn là ông ta chủ động tìm đến gã.Vừa giúp gã cha khốn nạn kia xử lý xong mớ rắc rối, tâm tình Cố Ti Tranh đã cực kỳ tồi tệ.
Đợi đến khi Đơn Lạc Thanh vừa huýt sáo vừa cầm tiền bỏ đi, gã mới đưa tay bóp trán.
Đệt, còn để con mồi nhỏ mà gã vừa nhắm trúng chạy mất tiêu!Trong khi đó, Tần Sơ và Lục Ôn An đứng ngay dưới chân cầu thang xoắn ốc, tiếng nói chuyện mơ hồ truyền từ trên xuống.Lục Ôn An kéo tay áo Tần Sơ, ra hiệu cho hắn nép vào góc, bày ra tư thế nghe lén.Tần Sơ chẳng mấy hứng thú với cuộc trò chuyện kia, chỉ là phối hợp với cậu thôi.
Hắn cúi thấp thân hình cao lớn, cùng Lục Ôn An chen vào góc cầu thang.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể kề sát vành tai trắng nõn, tinh xảo của thiếu niên kia.Ánh mắt Tần Sơ rũ xuống, hơi thở nóng rực toàn bộ phả lên vành tai của Lục Ôn An.Đang chăm chú nghe ngóng, Lục Ôn An bất ngờ run lên, bởi bên tai vang lên giọng nói trầm khàn của thiếu niên: "An An, cậu hư rồi, còn biết nghe lén người khác nói chuyện nữa cơ đấy."
Mặt Lục Ôn An lập tức đỏ bừng, hơi thở của hắn khiến tai cậu ngứa ngáy.
Cậu nhịn không được đưa tay gãi gãi vành tai mình.Nơi đó da mỏng nhất, còn mỏng hơn cả da mặt, đã sớm ửng đỏ.
Vừa bị gãi một cái, đầu ngón tay như có lửa đốt, thật sự xấu hổ không để đâu cho hết.
Nhưng cậu vẫn phải nhẫn nại, cố gắng giải thích: "Cố Ti Tranh không dễ đối phó, chúng ta phải xem xem anh ta có điểm yếu gì không."
Mà sự chú ý của Tần Sơ lúc này lại đặt hết trên vành tai đỏ au kia.
Da mỏng trong suốt, xinh xắn đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Hắn khẽ cảm thán: "Thằng họ Cố kia có điểm yếu hay không thì tôi không chắc, nhưng có một điều tôi lại rõ."
"Ừm?
Là gì?"
Lục Ôn An bị khơi gợi tính tò mò, ngẩng đầu nhìn hắn.Ánh mắt bốn mắt chạm nhau.
Trong đôi mắt tuấn mỹ của Tần Sơ ánh lên nụ cười, chậm rãi nói với cậu: "Anh đây sau này đã có nhược điểm rồi."
Từng chữ từng chữ đều nhằm thằng vào cậu, khiến người ta dù muốn cũng không thể không nghĩ lệch đi.
Tim Lục Ôn An khẽ run, chợt sinh ra một ảo giác: chẳng lẽ mình bám đùi anh Sơ quá chặt rồi...Cho đến khi tiếng bước chân vang lên, cả hai mới giật mình hoàn hồn.Tần Sơ cong môi, kéo ngay Lục Ôn An sang một bên, vòng qua cửa cầu thang, nhanh chóng rời khỏi nơi này.Phía sau chính là cánh cửa nhỏ dẫn ra vườn.
Vòng qua bụi cây, dưới ánh đèn đường, tầm mắt lại sáng bừng lên.Con đường nhỏ phía trước dẫn thẳng tới cửa lớn phòng khách.
Đèn đuốc bên trong sáng trưng, bóng người lố nhố, đó là thế giới của người lớn, vô cùng náo nhiệt.
Dù danh nghĩa là tiệc sinh nhật của hai anh em, nhưng phần lớn khách mời đều là các bậc cha chú trên thương trường, nên nội dung trò chuyện hiển nhiên chẳng phải chuyện trẻ con, mà toàn xoay quanh mấy việc làm ăn.Đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi đối với các gia tộc thương nghiệp.
Những năm gần đây ba mẹ Lục buôn bán càng lúc càng lớn, xuất phát điểm lại không có chỗ dựa, tất cả đều nhờ vào tự lực, nên càng phải cẩn trọng lèo lái.
Mà những khó khăn ấy, tất nhiên hai đứa con không thể gánh vác nổi.Có điều, dù sao Lục Ôn An cũng đã sống thêm một đời, cho nên cậu hiểu rõ.
Lần này công khai nhận lại Tần Sơ, cũng là để cho hắn ra mắt mọi người, tương lai bước ra xã hội sẽ có thêm tài nguyên và nhân lực.Trong khi bên trong khung cửa kính sát đất ồn ào náo nhiệt, thì khu vườn lại yên tĩnh khác hẳn, có thể nghe tiếng côn trùng, thoang thoảng hương nhài nở nửa chừng.
Lục Ôn An mượn ánh đèn, phát hiện do vừa chen chúc, chạy nháo nhào, cái nơ ở cổ áo Tần Sơ đã bị lệch, bèn khẽ vẫy tay gọi hắn.Tần Sơ chưa rõ tại sao, ngay sau đó đã bị người ta túm lấy chiếc cà vạt buộc lỏng lẻo.
Lục Ôn An hơi dùng sức kéo về phía mình, thiếu niên cao lớn bèn ngoan ngoãn cúi xuống, hạ chiều cao để vừa tầm với cậu.Đợi kéo lại gần, Lục Ôn An mới giơ tay giúp hắn chỉnh lại nơ, dặn dò cẩn thận: "Anh Sơ, lát nữa anh nhớ ngoan một chút, để ba mẹ nở mày nở mặt.
Ừm..."
Cậu lại bổ sung thêm, "Cũng để em được nở mày nở mặt nữa, cho mọi người biết em có một người anh trai đẹp trai thế nào."
Trong ánh đèn vàng ấm, có thể thấy rõ nụ cười nơi khóe môi thiếu niên, vừa ngượng ngùng vừa xen chút kiêu ngạo.Tần Sơ cúi mắt nhìn cậu vụng về thắt cà vạt cho mình.
Thực ra kỹ thuật cũng chẳng thuần thục lắm, chỉ miễn cưỡng coi như chỉnh cho ngay ngắn.
Nhưng Lục Ôn An lại làm vô cùng nghiêm túc, khiến bản thân cậu cũng thấy tạm hài lòng.Sau khi xong, Lục Ôn An vỗ nhẹ vai hắn: "Được rồi, chúng ta vào thôi."
Bị câu dặn dò kia ảnh hưởng, Tần Sơ cũng thu liễm dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, khoác lên bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm kiểu ba Lục.Cửa phòng khách được mở ra, thiếu niên cao lớn, tuấn mỹ, một thân lễ phục đen ôm dáng sải bước đi vào, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.Ba Lục đứng phía trước, mỉm cười giới thiệu: "Đây là con trai tôi và A Anh, trước nay vẫn nuôi ở quê, gần đây mới đón về."
Nói xong, ông vẫy tay: "A Sơ, An An, lại đây."
Hai đứa trẻ sóng vai bước tới, trên mặt đều sự bình tĩnh và nét chững chạc.
Đứng yên rồi, đồng loạt lễ phép gọi một tiếng: "Ba."
"Đến nào, A Sơ, ra mắt chú Tứ Hàn của con đi.
Tuy chú ấy lớn hơn hai đứa không bao nhiêu, nhưng là anh em chí cốt của ba."
Ba Lục chỉ sang người đàn ông phong thái cao quý đứng bên cạnh.Hàn Thiên Viễn là công tử hào môn, lại là con út, được anh cả trong nhà chăm lo từ nhỏ, nên lễ nghi giáo dưỡng bài bản, có thể nói là người duy nhất trong buổi tiệc được rèn giũa nghiêm chỉnh.
Vì vậy, khi thấy thiếu niên xa lạ trước mặt tuấn tú trầm tĩnh, lại nhớ đến "tên thiếu niên lòe loẹt sáng choang" mà mình gặp trong vườn ban nãy, y lập tức hiểu mình đã nhận nhầm người.Tần Sơ hơi gật đầu, vô cùng khách khí: "Cháu chào chú Tứ."
Y thu lại cảm xúc, gương mặt khôi ngô vẫn thản nhiên như nước: "Cháu rất giống ba mình."
Sau đó, ánh mắt Hàn Thiên Viễn dừng lại trên thiếu niên vẫn luôn mỉm cười im lặng bên cạnh.Trong khoảnh khắc, ánh mắt y nhu hoà hơn rất nhiều: "An An, lại đây, chú Tứ chuẩn bị quà sinh nhật cho cháu."
Lục Ôn An bước lên, đứng cạnh Tần Sơ: "Chú Tứ, đây là người anh mới nhận của cháu, hôm nay cũng là sinh nhật của anh ấy."
Nhìn gương mặt đơn thuần của Lục Ôn An, Hàn Thiên Viễn chợt cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình có hơi tối tăm, bèn đổi lời: "Quà chú Tứ chuẩn bị, coi như tặng chung cho hai anh em, mong các con thích."
Chỉ là, đối với thiếu niên xa lạ cao lớn bên cạnh, ánh mắt của y vẫn không tránh được chút lạnh nhạt.Cũng may Tần Sơ chẳng thèm để ý đến cái gọi là "quan tâm" của vị chú Tứ này, thái độ ra sao với hắn đều không mấy quan trọng.Kế đó, Ba Lục lại dẫn hai anh em đi chào hỏi thêm mấy vị trưởng bối, cuối cùng đến trước vợ chồng nhà họ Cố.Dáng vẻ nho nhã của Cố Ti Tranh rõ ràng là thừa hưởng từ cha.
Trên người cha Cố toát ra khí chất của một học giả ôn hòa, khiến ai không biết còn tưởng ông là giáo sư đại học, chứ chẳng ai nghĩ đến một ông trùm bất động sản.Trước kia Lục Ôn An cũng có ấn tượng tốt với ngài Cố này.
Mãi đến hôm đó, cậu tận mắt thấy ông ta len lén tới trường đón Đơn Lạc Thanh, còn diễn cảnh tình cha nồng thắm, cậu mới nhận ra rằng: có lẽ bản tính đào hoa phong lưu của Cố Ti Tranh cũng học được từ cha mình.Mẹ Cố từng là vũ công ba lê, nay trở thành phu nhân nhà giàu, sống an nhàn sung sướng, khí chất tao nhã, nhưng lại mong manh dễ vỡ, tựa một đóa hồng được cưng chiều kỹ lưỡng."
Đây là quà dì chuẩn bị cho hai đứa."
Mẹ Cố mỉm cười, đưa ra một hộp quà được gói cẩn thận.
Bên cạnh, Cố Ti Tranh dìu mẹ mình, dáng vẻ hiếu thuận ngoan ngoãn, lại thêm bộ dạng anh trai nho nhã nhà bên.Ánh mắt Cố Ti Tranh chủ yếu rơi trên người Tần Sơ, vì hiện giờ gã đã chằng thèm nhìn Lục Ôn An, người gã đã nhìn suốt hơn chục năm rồi.Tần Sơ hơi nhíu mày, cái ánh mắt dính dớp ấy thật khiến người ta khó chịu.Ngay lúc hắn cảm thấy bản thân sắp không nhịn nổi nữa, đột nhiên cửa chính tiền sảnh lại bị đẩy ra.Một giọng nói sang sảng vang lên: "Bữa tiệc náo nhiệt thế này, sao có thể thiếu Ngô lão Tam tôi được chứ!"
Tác giả có lời muốn nói:Tần Sơ: Ngay khi được cấu ấy thắt cà vạt, tôi bỗng nhiên ra một suy nghĩ.