- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 406,323
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Đam Mỹ/Edit] Bạn Trai Số Một Cửu Châu (On-Going)
Chương 49: Thêm hai mươi người cha
Chương 49: Thêm hai mươi người cha
Y vừa bước chân lên thuyền mây, mấy hộ vệ liền phát hiện có người lên thuyền.
Bọn họ vội vàng chạy đến, thấy là y liền thả lỏng cảnh giác, nói: "Thẩm công tử, sao ngươi lại quay về?"
"Ta đến trả nhẫn Càn Khôn thì nghe thấy động tĩnh trên thuyền mây, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thẩm Trạch Lan hỏi.
Bọn họ đáp: "Thiếu chủ không chịu mở cửa, bọn ta nghi ngờ có chuyện gì đó, đành phải phá cửa.
Ngặt nỗi cửa phòng quá chắc chắn, chỉ với sức của bọn ta thì không thể phá cửa nổi."
Thẩm Trạch Lan nhíu mày, lục tìm trong nhẫn Càn Khôn lấy ra vài lá phù lôi đình.
Y đến trước cửa phòng, dán phù lên cửa rồi lùi về sau mấy bước, bấm quyết châm phù.Phù lôi đình lập tức bốc cháy, bầu trời lập tức thay đổi, mây đen quay cuồng, sấm chớp ầm ầm.
Vài tia chớp trắng xóa mang theo tiếng nổ lớn đánh thẳng xuống, phá tan cửa phòng.
Gỗ vụn văng khắp nơi, mùi máu tươi nồng nặc trong phòng nháy mắt tràn lan.Thẩm Trạch Lan thấp giọng mắng: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Mấy hộ vệ ngăn chặn lại gỗ vụn vươn vãi bốn phía, Thẩm Trạch Lan nhanh chân bước vào.
Bên trong phòng có treo dạ minh châu vô cùng sáng, y trông thấy cả người Diêu Ngũ đầy vết đao.
Hắn ôm thanh đao tựa vào chân giường, sắc mặt trắng bệt, nhắm nghiền mắt, hơi thở yếu ớt như thể sắp chết ngay.Mấy hộ vệ biến sắc, vội vàng tiến tới đút đan dược bảo mệnh để cầm máu.
Tạ Dương Diệu vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, trước mắt hắn tối đen, nôn ra mấy ngụm máu đặc.
Đoạn, hắn nâng tay bấm quyết đẩy mọi người ra, nôn ra đan dược, nói: "Các người thật to gan!
Ai cho phép các ngươi vào?"
Mấy hộ vệ vội vàng nói: "Thiếu chủ, có người đánh lén ngươi?"
"Có, gã chạy theo hướng nam rồi, mau đuổi theo bắt gã về cho ta."
Tạ Dương Diệu thờ ơ nói.Thẩm Trạch Lan bước đến bên cạnh cẩn thận đánh giá vết đao trên người đối phương.
Y nhặt đan dược bảo mệnh dính đầy máu trên đất, bấm quyết rửa sạch rồi nhét lại vào miệng hắn, đè hầu kết ép hắn nuốt vào.
Y cười lạnh, nói: "Theo ta thấy thì kẻ ám sát đang ngồi ngay vị trí của ngươi đó."
Tạ Dương Diệu nghe ra giọng của Thẩm Trạch Lan, liền giật mình đờ người ra.
Lâu đến mức y tưởng rằng hắn đã chết, y đang tính hỏi các hộ vệ có linh dược bảo mệnh nào khác hay không thì chợt nghe thấy tiếng cười của hắn, cười đến ho ra máu."
Ngươi cười cái gì mà cười."
"Ta cười vì ngươi nói sai rồi."
"Còn ở đấy nói linh tinh?
Ngươi nghĩ là ta không nhìn ra à?
Ngươi điên rồi phải không?"
Thẩm Trạch Lan chau mày: "Chỉ là đường ai nấy đi mà thôi, có đến nỗi phải tự sát không?
Ngươi nói đi, có phải ngươi muốn ta trở thành hung thủ giết người bị người nhà của người đuổi giết đến chết để xuống bầu bạn với ngươi không?
Lòng ngươi thật là độc ác."
Tạ Dương Diệu không cười.
Hắn vừa nuốt đan dược bảo mệnh nên hồi được chút sức lực, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.Hắn luống cuống chạm vào Thẩm Trạch Lan, sốt ruột đến mức giọng nói biến điệu: "Ta không muốn ngươi xuống bầu bạn với ta!
Ta đã để lại di thư ghi rõ ta tự sát không liên quan đến ngươi.
Ta tự mình phạm sai lầm, tự cảm thấy không còn mặt mũi để sống."
Thẩm Trạch Lan bị mùi máu tươi trên người hắn xông cho buồn nôn.
Y nhịn xuống cảm giác buồn nôn, nói: "Ngươi phạm sai lầm lớn?
Sai lầm lớn đó là mạo phạm ta?
Ta đã không có truy cứu, ngươi có cần đến mức thấy không còn mặt mũi để sống không?"
Tạ Dương Diệu hạ mi mắt, không hé răng.Thẩm Trạch Lan dùng mắt hỏi các hộ vệ đã cầm máu được chưa.Các hộ vệ vẫn đang cầm máu bên cạnh: "Không cầm máu được."
Bọn họ lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng lên, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Bọn ta liên hệ Lý tổng quản hỏi ông ấy xem phải làm thế nào, trước mắt xin Thẳm công tử hãy bên cạnh thiếu chủ."
Thẩm Trạch Lan gật đầu.Tạ Dương Diệu nhấc mí mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, nói: "Không cần phiền phức như vậy, nhớ hãy đem xác của ta về..."
Thẩm Trạch Lan tức đến bật cười, tức đến mức bụng đau lâm râm.
Y bịt miệng hắn lại, lạnh lùng nói: "Ngươi câm miệng đi.
Ta còn chưa đòi sống đòi chết, ngươi có tư cách gì mà đòi sống đòi chết?
Ta thấy ngươi đúng là ngứa đòn."
Tạ Dương Diệu bị bịt miệng nhưng vẫn cố mà nói, ngoan cố như một con lừa: "Ta vốn không sống được bao nhiêu năm nữa, lấy mấy năm đó để chuộc tội thì cũng hợp lý."
"Cái gì mà không còn sống được bao nhiêu năm nữa?
Ngươi nghĩ ngươi là Tạ Làm Màu, cần thiết lập chết sớm để tăng sức hấp dẫn à?
Lại còn chuộc tội?
Ta thấy là ngươi muốn ta sống trong bất an suốt quãng đời còn lại!"
"Tạ Làm Màu là gì?
Ta tưởng ngươi đi rồi, ngươi đi rồi đương nhiên sẽ không biết chuyện ta chết, sẽ không phải sống trong bất an."
"Ngươi không đưa ta nhẫn Càn Khôn thì bây giờ ta đã đi rồi!
Cứ chết chết chết, ngươi không thấy phụ lòng người nhà của mình à?"
"Người nhà hy vọng ta quang minh lỗi lạc nhưng ta đã phạm sai lầm lớn, không còn mặt mũi đối diện với người nhà."
Thẩm Trạch Lan: "Ngươi giỏi thì nói lại câu này với người nhà của ngươi đi."
Tạ Dương Diệu bình tĩnh nhìn y.
Cảnh tượng trước mắt hắn có chút mơ hồ, đan dược bảo mệnh dù có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng không thể cứu vãn một tu sĩ đang không ngừng mất máu.Tạ Dương Diệu không quan tâm mình sắp chết, hắn nhấc tay muốn sờ vào gương mặt của y.
Song, hắn chợt nhớ ra mình đã làm y tổn thương, không còn can đảm để chạm vào.
Hắn buông tay, nở một nụ cười, nói: "Cụ nhà sẽ nói ta đúng là xấu mặt, ta sẽ không nói cho ông ấy biết.
Ta đưa ngươi nhẫn Càn Khôn là muốn đảm bảo cho ngươi, ai biết cha đứa bé có đáng tin không..."
Thẩm Trạch Lan không nhịn nổi buông miệng hắn ra, vỗ nhẹ vào đầu hắn: "Cha đứa bé đúng thật là không đáng tin, không đáng tin như ngươi ấy."
Tạ Dương Diệu ngơ ngác, bất thình lình không nhịn được nữa.
Hốc mắt hắn đỏ ửng, gương mặt trắng bệch vừa nhìn y vừa rơi nước mắt: "Vậy sao ngươi còn thích hắn!
Còn mang thai con của hắn?
Có phải hắn tên là Tạ Làm Màu không?
Vừa chết sớm vừa không đáng tin, sao ngươi không đá hắn cho rồi?"
Thẩm Trạch Lan: "..."
Thẩm Trạch Lan mặt không đổi sắc nói: "Tạ Làm Màu là con cưng của trời, ta nào dám trèo cao đến hắn?
Ngươi đừng đoán mò."
Nước mắt Tạ Dương Diệu rơi lã chã, càng rơi càng nhiều, nói tiếp: "Vậy bạn trai ngươi là ai?
Trên đời có biết bao nhiêu thanh niên tuấn tú tài giỏi như thế, ngươi thích người khác đi!
Bằng không ta có chết cũng không cam tâm, tu thành quỷ tu về tìm ngươi."
Thẩm Trạch Lan vỗ đầu hắn một cái: "Ngươi muốn chết mà còn lắm lời vậy!
Nói đi, tại sao không cầm máu được?
Có phải là ngươi đã ăn cái gì không?"
Tạ Dương Diệu không nói, ôm Xích Nhật đao lẳng lặng khóc.Thẩm Trạch Lan nghi ngờ hắn ăn trúng thứ gì đó làm hỏng đầu óc, bằng không sao bây giờ lại khóc như tên mít ướt như thế.
Y bước nhanh ra khỏi phòng hỏi thăm mấy hộ vệ có biết cách nào để cầm máu không.
Cứ chảy máu mãi thế này thì Diêu Ngũ sẽ thật sự chết mất.Mấy hộ vệ sứt đầu mẻ trán nói: "Lý tổng quản cũng không biết.
Ông ấy đang dẫn y tu chạy sang đây, đi bằng trận truyền thống mất khoảng một nén nhang là đến..."
Thẩm Trạch Lan thầm nghĩ: Qua một nén nhang thì xác đã lạnh rồi.
Y bèn hỏi xem còn đan dược bảo mệnh nào không, mấy hộ vệ liền nói: "Đan dược này chỉ có thể dùng một lần, dùng nhiều hơn cũng không hiệu quả."
Thẩm Trạch Lan hít sâu một hơi, xoay người về lại phòng.
Đoạn, y ngồi xổm trước mặt Tạ Dương Diệu, hắn vẫn đang khóc.
Y xác nhận là hắn vẫn còn ý thức, thế là bèn nắm áo hắn, ép hắn ngẩng đầu sau đó kéo tay hắn đặt lên bụng mình, nói: "Họ Diêu kia, nếu ngươi chết, ta sẽ lập tức tìm hai mươi người cha mới cho con của ngươi."
Trước mắt Tạ Dương Diệu ngày càng mơ hồ, gần như không nhìn rõ được nhưng vẫn còn ý thức.
Hắn nghe thấy thế cũng không có phản ứng gì, thu tay lại, không khóc nổi nữa chỉ nói: "Cha đứa bé không đáng tin thì tìm thêm mấy người nữa cũng tốt, chỉ là hai mươi người thì nhiều quá.
Họ sẽ tranh giành tình cảm rất lộn xộn, ngươi phải cẩn thận."
Thẩm Trạch Lan: "..."
Thẩm Trạch Lan nói: "Lần này ta thật sự không lừa ngươi, đứa bé là con của người.
Từ trước đến nay ta chỉ quan hệ thân mật với ngươi, trước đó ta nói có bạn trai là để thoát thân thôi."
Tạ Dương Diệu ừ một tiếng."
Ngươi có nghe không vậy?"
"Gì cơ?"
Tạ Dương Diệu hỏi.Thẩm Trạch Lan lặp lại lần nữa, hắn mới phản ứng lại y đang nói gì.
Hắn đờ ra đó thật lâu rồi nói: "Vậy ta càng phải chết, tính tình quá kém, ham muốn quá nặng, không xứng làm cha nó..."
"Được, ngươi cứ chết đi.
Quái Vật Nhỏ mất một người cha là ngươi rồi có thêm hai mươi người cha khác cũng không lỗ."
Thẩm Trạch Lan xoay người bỏ đi.Tạ Dương Diệu không tin lời Thẩm Trạch Lan nhưng hắn vẫn lập tức hoảng loạn.
Trước mắt tối sầm, hắn không nhìn rõ bốn phía, bèn nắm Xích Nhật đao toan đứng dậy.
Song, hắn đầu váng mắt hoa, cả người mất sức, đau đớn không thôi, gắng gượng dậy được một chút lại khuỵu xuống.Hắn nắm Xích Nhật đao muốn đứng lên lần nữa nhưng bị ai đó đè lại.Không biết Thẩm Trạch Lan đã bước vào từ bao giờ, đỡ hắn ngồi lên ván giường rồi nói: "Nói đi, ngươi ăn cái gì mà không cầm máu được."
"Lam Cơ yêu đan."
Tạ Dương Diệu đáp.Lam Cơ là hải yêu trong biển, nội đan chứa độc khiến con người không cầm máu được, nội tạng nhanh chóng thối rữa, cảm xúc mất khống chế, ăn nói mất kiểm soát.Tạ Dương Diệu thành thật nói ra: "Lúc ta đến Thiên Tinh Châu có đụng phải một đám hải yêu, bèn giết chúng nó rồi lấy nội đan bỏ vào túi Càn Khôn.
Ta không muốn chết quá nhẹ nhàng, như thế thì không thể chuộc tội được bèn chém mình mấy nhát rồi lấy Lam Cơ yêu đan ra ăn."
Mấy hộ vệ ngoài cửa phòng nghe thấy liền nói: "Thuốc giải Lam Cơ yêu đang là Bạch Ngọc đan.
Lý tổng quản có nói, lúc thiếu chủ ra ngoài ông ấy đã bỏ Bạch Ngọc đan vào túi Càn Khôn cho thiếu chủ."
Thẩm Trạch Lan nói với Tạ Dương Diệu: "Nghe thấy không?
Mở túi Càn Khôn ra."
Hắn lần mò cầm lấy túi Càn Khôn.
Cầm túi rồi, không biết hắn lại nghĩ gì, có lẽ do độc của Lam Cơ yêu đan gây choáng váng, hắn thoáng dừng lại rồi nghiêm túc đổ hết đồ bên trong ra ngoài.
Những thứ này không đắt đỏ nhưng rất đa dạng hình thức, vừa đổ ra đã lấp đầy căn phòng.Thẩm Trạch Lan không còn chỗ nào để đặt chân lại muốn vỗ đầu hắn.
Y nhìn Tạ Dương Diệu, hắn đang khom lưng, vừa ho ra máu vừa lần mò tìm đồ."
Bạch Ngọc đan...
Bạch Ngọc đan...
Bạch Ngọc đan đâu rồi?"
Thẩm Trạch Lan: "..."
Hủy diệt đi.Ngươi là quái vật lớn, là đồ quỷ phiền toái.Thẩm Trạch Lan kéo hắn sang một bên, gọi mấy hộ vệ vào ngồi xổm dưới đất tìm Bạch Ngọc đan.Mọi người tìm một lúc lâu mới tìm được Bạch Ngọc đan.
Thẩm Trạch Lan mở nắp lọ đổ ra một viên Bạch Ngọc đan, nhét vào miệng hắn rồi gọi mấy hộ vệ đến cầm máu.Cuối cùng thì lần này cũng cầm máu được.Thẩm Trạch Lan cởi quần áo của đối phương, giúp các hộ vệ băng bó lại vết thương cho hắn đàng hoàng rồi đút hắn một viên Hồi Huyết đan.Hồi Huyết đan vừa vào bụng, hắn liền hôn mê bất tỉnh.Có lẽ hắn thật sự sợ y sẽ đi tìm hai mươi người cha cho Quái Vật Nhỏ, trước khi ngất xỉu, hắn dùng hết linh lực toàn thân nắm chặt tay y, dù là ai cũng không gỡ ra được.Thẩm Trạch Lan đành phải đỡ người lên giường, sau đó ngồi tạm trên ghế.
Mấy hộ vệ thấy không gỡ nổi tay thiếu chủ, bèn dời ván giường, dọn một cái ghế cho Thẩm Trạch Lan.Đồ đổ ra từ túi Càn Khôn vẫn chưa được dọn dẹp.
Mấy hộ vệ thu dọn xong xuôi rồi đưa túi Càn Khôn cho y, nói: "Làm phiền Thẩm công tử, bọn ta ra ngoài trước, có việc gì hãy gọi bọn ta."
Thẩm Trạch Lan nói: "Khoan đã, phiền các người báo Quách Hạnh một tiếng, bây giờ ta đang..."
"Bây giờ ngươi đang không tới được, bảo ta chờ một lát."
Quách Hạnh ôm xích linh hồ con, đứng trước cửa phòng.Thẩm Trạch Lan cười nói: "Hạnh huynh."
Quách Hạnh cầm chân trái trước của xích linh hồ con vẫy vẫy: "Ta thấy người lâu quá vẫn chưa quay lại, lo lắng ngươi gặp chuyện bèn quay lại tìm, không ngờ bên này lại nhốn nháo thật."
Thẩm Trạch Lan cười cười.Quách Hạnh hỏi: "Ngươi phải chờ hắn tỉnh lại rồi mới đi sao?"
Thẩm Trạch Lan giơ cái tay đang bị Tạ Dương Diệu nắm chặt, nói: "Bây giờ ta muốn chạy cũng không được."
Quách Hạnh nhíu mày, tìm chỗ nào đó ngồi xuống: "Vậy ta chờ cùng ngươi."
Xích linh hồ con ngó trái ngó phải, chít chít hai tiếng đã nhảy khỏi cái ôm của Quách Hạnh, hai ba bước nhảy vọt lên đùi Thẩm Trạch Lan nằm ườn ra.Quách Hạnh cười mắng: "Đồ vô lương tâm này, vừa nãy ta còn cho nó ăn thịt khô."
Thẩm Trạch Lan một tay giơ xích linh hồ con lên, nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Có lẽ nó xem ta là người nhà nhỉ?"
Xích linh hồ con kêu chít chít vài tiếng.Thẩm Trạch Lan đưa xích linh hồ con lên mặt Tạ Dương Diệu, nói: "Cào hắn đi, hại ngươi bây giờ vẫn chưa đến thú các tìm được chủ nhân mới."
Xích linh hồ con nhìn y, thật sự cào một vuốt lên gương mặt tuấn tú của hắn.Thẩm Trạch Lan: "..."
Nói chơi thôi nhưng ngươi làm thật à.Quách Hạnh: "Khụ."
Thẩm Trạch Lan nhìn vết máu trên mặt Tạ Dương Diệu liền hít một hơi lạnh.
Y vội nhét xích linh hồ con vào trong ngực, lấy cao dán ra, vặn nắp bôi lên miệng vết thương cho đối phương hòng xóa đi hiện trường gây án.Còn chưa kịp xóa, hắn đã tỉnh dậy ngơ ngác nhìn y.Thẩm Trạch Lan vẫn bình tĩnh, che mắt hắn lại.Tạ Dương Diệu: "..."