Toang Rồi Ôm Nhầm Con Trai!
28 I Bị úp bao tải - Lục Ôn An lao tới, đâm vào ngực rắn chắc rộng lớn của Tần Sơ
Lạch cạch: Dứa buồn ngủ
Vừa dứt lời, áo sau lưng Tần Sơ lại bị Lục Ôn An cẩn thận kéo nhẹ.
Hắn thắc mắc quay đầu thì nghe thấy thiếu niên phía sau nhỏ giọng nói:"Anh ta hơi biến thái, nên mình đừng lại gần thì hơn."
Nhận định này không phải Lục Ôn An bịa ra, mà là chính nguyên tác đã viết như vậy.
Cố Ti Tranh là sinh viên đại học, vậy mà đã bao nuôi một bạn học cùng khoá ngay trong trường.Ờm, người bạn học đó còn có khuôn mặt trùng hợp đến lạ thường với cậu, điển hình của kiểu "thế thân bạch nguyệt quang".Cậu bạn đáng thương đó trong truyện chẳng có mấy phân cảnh, lần nào xuất hiện cũng là đang bị Cố Ti Tranh giày vò đến sống dở chết dở trên giường.
Cho nên nói Cố Ti Tranh là tên biến thái cặn bã thì cũng chẳng sai!Lục Ôn An còn nhớ rõ trong truyện có miêu tả về Cố Ti Tranh như sau: Vị công tử phong nhã xuất thân thượng lưu này, đằng sau vẻ ngoài lịch thiệp lại là sở thích khó nói, đặc biệt mê mẩn những thiếu niên non nớt tầm mười sáu, mười bảy tuổi, lại còn là một người có tâm cơ và mưu tính hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa.Thế nên lúc này nhìn về phía "thiếu niên tươi non" Tần Sơ bên cạnh, Lục Ôn An nghiêm túc cảnh báo: "Anh cũng phải cẩn thận anh ta đấy."
Tần Sơ cụp mắt, ánh nhìn nghiêm lại, đánh giá cậu thiếu niên mềm mại đã sắp co rúm thành một con chim cút nhỏ, giọng trầm xuống, có phần bực bội hỏi:"Gã bắt nạt cậu à?"
Lục Ôn An cảm thấy hơi xấu hổ, không tiện kể chuyện bị Cố Ti Tranh đè lên ghế nằm, lúc đó đối phương chỉ mới hỏi cậu một câu "Muốn thử không?", sau đó còn chưa kịp làm gì thêm thì cậu đã chạy biến như con thỏ rồi.
May mà lúc đó Cố Ti Tranh chỉ là đang thử phản ứng, chứ chưa thực sự định ra tay, nếu không với sức lực của cậu chắc chẳng thoát nổi."
Không, anh ta chưa làm gì em cả."
Lục Ôn An gãi gãi tai, lúng túng nói.Tần Sơ nhướn mày: "Chưa làm gì?
Vậy là có ý định làm đúng không?"
Lục Ôn An nhìn vào đôi mắt đang bốc lửa của hắn, im lặng gật đầu.Tần Sơ nghiến răng ken két, giận dữ nói: "Ông đây phải đánh cho gã một trận nhừ tử mới được!"
Thiếu niên hăng máu vừa nói vừa cuộn tay áo đồng phục một cách thuần thục: "Lát nữa cậu trốn kỹ vào, chỉ cần đứng bên cạnh xem thôi.
Anh phải xử đẹp tên đó, cho cậu hả giận."
Lục Ôn An vội vàng kéo tay hắn lại, đầu ngón tay vô tình chạm vào cơ bắp cứng rắn và hơi ấm nóng hổi dưới lớp tay áo khiến cậu giật mình rụt tay lại như bị điện giật.Tần Sơ thấy vẻ mặt cậu rối rắm thì cau mày nói: "Sao, không muốn anh dạy dỗ gã à?"
"Không phải vậy."
Lục Ôn An nhớ lại tình tiết trong truyện, thật ra cũng từng muốn xông vào tẩn cho tên biến thái này một trận, nhưng cậu nuốt nước bọt, rụt rè nói tiếp: "Cố Ti Tranh là đại thiếu gia nhà họ Cố, gia đình em còn có làm ăn với nhà anh ta nữa.
Nếu để ba mẹ biết bị liên lụy thì không ổn lắm..."
Tần Sơ không kiên nhẫn đáp: "Ông đây không quan tâm!
Không đánh gã thì nghẹn chết mất!"
Lục Ôn An lại đưa tay, đặt lên cánh tay rắn chắc của hắn, ghé sát nhỏ giọng hỏi: "Anh Sơ, anh thật sự muốn đánh anh ta lắm hả?"
"Còn phải hỏi?"
Cậu trai trẻ khí huyết sục sôi, nắm đấm đã sắp ngứa ngáy tới nơi.Lục Ôn An chớp mắt tinh ranh: "Vậy thì anh phải nghe theo em."
Muốn trả đũa mà không để Cố Ti Tranh kéo Lục gia vào thì chỉ có một cách, để hắn không biết ai đã đánh mình!Khi Lục Ôn An thần thần bí bí lôi ra một cái bao tải từ gầm xe ba bánh, Tần Sơ mắt sáng rực lên: "An An, cậu mà đã muốn làm chuyện xấu thì cũng ghê gớm đấy."
Lục Ôn An ngượng ngùng cúi đầu: "Đâu có đâu có, chỉ là thấy chỗ anh có nhiều bao tải quá, không dùng thì phí."
Tần Sơ, người mưu sinh bằng nghề bán khoai nướng, bày tỏ: Anh đây chẳng có gì ngoài bao tải đựng khoai!Hai người đỗ xe vào góc tường, kéo theo bao tải lén lút vòng ra con hẻm phía sau, chuẩn bị đánh úp từ phía sau lưng.Lúc này, Cố Ti Tranh đang đứng dựa vào cột điện "chờ An An mắc câu", đưa tay xem đồng hồ, hơi cau chân mày lại.
Gã ta đã chờ ở đây hơn mười phút, sao vẫn chưa thấy người đâu?Chẳng lẽ đi theo hướng ba mẹ Lục tìm, ra chợ đêm rồi?
Sớm biết vậy đã chẳng chọn nơi tối om heo hút này làm điểm chờ người.Giờ trong con hẻm gần như tối om, đa số người dân còn chưa tan ca, có nhà đi làm ca đêm, trừ vài bóng đèn đường yếu ớt thì hầu như không có ánh sáng nào khác.
Những căn nhà khuất sáng đều đen thui, hoàn toàn đối lập với khung cảnh đèn hoa rực rỡ bên ngoài thành phố.
Nếu không phải vì "con mồi nhỏ" của mình, Cố Ti Tranh đời nào chịu bén mảng đến nơi thế này.Người đàn ông nhếch môi liếm môi dưới, quyết định đợi thêm vài phút nữa, không thấy thì sẽ rút.Tất nhiên, người thì gã không đợi được rồi, cái gã đón nhận là một cái bao tải nồng mùi khoai lang nướng rơi thẳng từ trên trời xuống!Tận dụng chiều cao và thân hình vượt trội, Tần Sơ lặng lẽ áp sát từ phía sau, rồi như sấm giáng không kịp che tai, trùm gọn bao tải lên đầu người đàn ông kia.Ngay sau đó, thiếu niên cao lớn như mãnh hổ xuống núi, động tác dứt khoát ép chặt Cố Ti Tranh xuống đất.Lục Ôn An đứng bên cạnh nhìn mà sảng khoái vô cùng, thiếu điều muốn vỗ tay reo hò: Anh Sơ, đánh gã đi!Tần Sơ dùng đầu gối ghìm chặt kẻ đang vùng vẫy phía dưới, một tay giữ lưng gã, tay còn lại thì thảnh thơi lau mũi, hừ lạnh định buông vài câu đe dọa cho oai.Bỗng một bàn tay trắng trẻo thon dài vội vã vươn tới, bịt miệng cậu lại.Mũi Tần Sơ lập tức ngập tràn mùi sữa thơm nhè nhẹ của thiếu niên.Lục Ôn An căng thẳng chen tới, cẩn thận che miệng hắn lại, lắc đầu liên tục.Cố Ti Tranh là kẻ khôn ngoan, sau này có thể nhớ ra giọng nói của Tần Sơ.Tần Sơ vốn chẳng sợ thằng cha đang bị mình đè kia sau này trả thù, nhưng bị Lục Ôn An ôm sát, còn được che miệng kiểu này, thì thôi, phối hợp chút cũng được.
Cả hơi thở đều bị cuốn vào lòng bàn tay thơm mềm của thiếu niên.Lúc này, Cố Ti Tranh chỉ cảm thấy người đánh úp mình sức lực quá mạnh, tim gã ta lộp bộp một cái.
Nhà họ Cố làm ăn lớn, kẻ thù tất nhiên không ít.
Lần này bị tập kích đúng là xui xẻo.Gã ta giãy dụa mấy cái, cố ổn định lại tinh thần, mở miệng hỏi: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Chưa kịp dứt lời, phía sau gáy đã bị ai đó vỗ như vỗ dưa chuột cách lớp bao tải liên tục mấy cái.Gọng kính viền vàng của Cố Ti Tranh trượt khỏi sống mũi rơi xuống.
Gã âm thầm nghiến răng, cảm thấy mình nằm rạp trên đất như cá mặn thật là nhục nhã không tả được.
Nhưng gã vẫn cố giữ bình tĩnh: "Là ai phái các người tới?
Nhà họ Ngô?
Hay là nhà họ Lưu?"
Nhưng bên trên vẫn không có ai trả lời.
Sau đầu gã lại bị "tấn công" thêm một trận nữa.Tần Sơ giữ chặt thân thể cao lớn của người đàn ông kia, rồi ngẩng cằm ra hiệu cho Lục Ôn An bên cạnh đi lấy cái chổi gãy bị người dân gần đó vứt đi.Lục Ôn An hiểu ý, kéo cái chổi từ bên cạnh thùng rác lại.Cậu dùng khẩu hình nhắc Tần Sơ: "Để em đánh."
Cậu đã muốn làm vậy từ lâu, nhưng một là không có sức, hai là ngại thế lực nhà họ Cố.
Giờ cuối cùng cũng có cơ hội dũng cảm dạy dỗ cái tên ra vẻ mà bại hoại này một trận rồi!Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh Cố Ti Tranh, tay cầm cán chổi, xác định vị trí lưng hắn rồi bắt đầu gõ như tiểu hòa thượng gõ mõ, cốc cốc cốc, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.Người đang úp trong bao tải - Cố Ti Tranh: ...Lực nhẹ thế này, chuyện gì đang xảy ra vậy!Gã khó chịu vặn vẹo thân mình, suýt nữa thì quên cả giãy dụa.Nhưng ngay sau đó, lực đánh nhẹ nhàng ấy đột nhiên biến thành trận cuồng phong mưa rào, vù vù vù như muốn đập gãy cả lưng.Cố Ti Tranh khẽ rên một tiếng, giọng trầm thấp u uất.Chết tiệt, chắc chắn là hai người, một là mèo con, còn một là hổ dữ!Lục Ôn An nhìn tay mình đột nhiên trống không, lại nhìn sang Tần Sơ, người đã không nhịn nổi mà giật phắt cây chổi từ tay cậu.Tần Sơ nghiêng đầu dùng khẩu hình: "Đánh người là phải như vậy mới đúng!"
Đánh mà dịu dàng như cậu, còn gọi là đánh gì nữa chứ!Lần đầu đánh người, Lục Ôn An gãi gãi tay trống không, hơi xấu hổ, chưa có kinh nghiệm mà.Cậu đột nhiên nhớ đến cậu bạn đáng thương trong nguyên tác, cái người đóng vai thế thân đáng thương kia, bèn chỉ chỉ vào phần nổi lên mờ mờ dưới bao tải, ra hiệu: Đánh chỗ này.Tần Sơ liếc nhìn - ừm, chỗ đó thịt dày, thích hợp đánh.Đây cũng là chỗ mà người lớn hay đánh bọn trẻ con nghịch ngợm.Cố thiếu gia đang uất nghẹn trong bao tải: Chết tiệt, rốt cuộc ai phái hai đứa trời đánh này tới, mà cả cách đánh người cũng kỳ cục như vậy!Đến mức gã còn nghi ngờ không biết có phải người nhà lén thuê người dạy dỗ gã không vì sống buông thả quá không nữa -_-||Sau một trận "xào măng ớt" đã tay, Tần Sơ cuối cùng cũng thỏa mãn mà vứt thẳng cây chổi lên người Cố Ti Tranh, rồi kéo tay Lục Ôn An chạy trối chết khỏi hiện trường.Đánh xong rồi chạy, thật sự là quá đã!Hai thiếu niên một trước một sau, chạy về chỗ chiếc xe ba bánh điện đang đỗ trong góc hẻm, ánh mắt vừa chạm nhau, trán đều lấm tấm mồ hôi.Tần Sơ chủ động bước tới, lại dùng chiêu cũ bế Lục Ôn An lên xe, rồi ngồi vào ghế lái, khởi động xe, tiếp tục làm việc chính!Tận đến khi chạy đến đầu hẻm bên kia, chắc chắn không ai nghe thấy gì nữa, Tần Sơ mới dừng xe trước cửa một ông chú chuyên thu gom sắt vụn.
Cậu nhảy xuống xe, lại nhìn về phía sau, nơi Lục Ôn An đang ôm cặp sách, cố nhịn cười mà môi mím chặt.Hai người nhớ lại cảnh cùng nhau đánh người lúc nãy, liếc nhau một cái, rồi cùng phá lên cười, cuối cùng là cười đến kiêu ngạo lẫn sảng khoái.Tần Sơ dựa vào thành xe, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn đang cười tít mắt: "Sướng không?"
Lục Ôn An vỗ vỗ tay: "Quá đã!"
Tần Sơ không nhịn được vươn tay xoa đầu cậu: "Vậy nếu sau này còn ai dám bắt nạt cậu, nhớ nói với anh, anh thay cậu xả giận!"
Thiếu niên cao lớn vừa nói xong, lại còn rất nghĩa khí đập đập vào ngực.Lục Ôn An nhìn hắn, đôi mắt ươn ướt như hươu con, trong lòng dâng lên một cảm xúc vừa ấm áp lại chua xót.Người này thật sự quá tốt với mình rồi!
Mình đã chiếm lấy cuộc đời rực rỡ vốn thuộc về hắn suốt hơn chục năm, vậy mà hắn không những không oán trách, còn hết lòng hết dạ đối xử tốt với mình, thậm chí hứa sẽ bảo vệ mình.
Lục Ôn An lao tới, đâm vào ngực rắn chắc rộng lớn của Tần Sơ, rồi dụi đầu vào người hắn.Không nói gì, vì sợ mở miệng là sẽ bật khóc mất.Tần Sơ bị đụng trúng một cái, lực không mạnh, nhưng tim hắn lại bất chợt đập nhanh dữ dội, như có thứ gì đó vô hình đang va chạm vào lòng ngực.Hắn cố tỏ ra bình tĩnh, khẽ ho một tiếng: "Nhóc Lục, vậy coi như giờ chúng ta có 'tình huynh đệ vào sinh ra tử' rồi ha."
Lục Ôn An ngẩng đầu nhìn hắn, ra sức gật đầu.Đây chính là cái gọi là tinh thần liên minh giữa những thiếu niên bồng bột, cùng chia sẻ một bí mật chỉ thuộc về hai người.Tần Sơ vẫy tay: "Lại đây, nhảy xuống đi, anh đỡ cậu.
Sau đó anh dẫn cậu đi gặp một người."
Ở đầu bên kia hẻm, Cố Ti Tranh chật vật bò ra khỏi bao tải, cả người đau nhức đến mức phải ngồi phịch xuống đất.Gã cầm cái bao vừa chụp lên đầu mình lúc nãy, đập mạnh xuống đất, kéo căng vết thương sau lưng khiến gã đau đến hít hà mấy hơi, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.Hắn cúi đầu nhặt chiếc kính vừa bị rơi, dùng tay phủi bụi, rồi đeo lại lên mặt.
Đẩy đẩy gọng kính xong, gã vén áo sơ mi lên, thấy cả mảng lưng bầm tím, ánh mắt trở nên thâm trầm.Cố Ti Tranh co một chân lên, ngồi tại chỗ lôi điện thoại từ túi quần ra.
May mà trong lúc bị đánh, đối phương không đập vỡ điện thoại của hắn.Gã cúi đầu, bấm gọi một cuộc điện thoại.Đầu dây bên kia vang lên giọng lo lắng: "Ngài Cố?"
"Ừm."
Giọng nói của người đàn ông trẻ lại trở nên lễ độ, trầm thấp: "Tôi gửi cho cậu định vị, tới đón tôi ngay.
Trên đường nhớ mua một ít thuốc cầm máu Vân Nam."
"Cố tiên sinh, ngài..."
Còn chưa nói xong, Cố Ti Tranh đã cúp máy.Gã lại bấm một dãy số khác, gọi cho ba của Lục Ôn An."
Chú à, ở trường cháu còn chút việc, đành phải quay về trước.
Hôm nay không giúp được gì, thật xin lỗi ạ."
Bên kia, ba Lục đang cùng mẹ Lục trên phố đêm tìm hai đứa nhỏ, nghe vậy bèn đáp: "Không sao, cháu cứ về trước nếu bận việc."
Sau khi cúp máy, Cố Ti Tranh giơ tay lên, đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính hơi nheo lại, gã thong thả dùng ngón tay phủi đi chút bụi nơi khóe miệng, lộ ra một biểu cảm khó dò.Nhưng chẳng mấy chốc, cơn đau rát nơi thắt lưng truyền đến, gương mặt nho nhã lập tức biến thành đau khổ, làm gã không thể tiếp tục tỏ vẻ ngầu nữa, sụp đổ hoàn toàn.Bên kia đầu dây, ba Lục cúp điện thoại xong thì nhìn con phố chợ đêm ngày càng náo nhiệt, bất lực nói với mẹ Lục đứng cạnh: "Lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác làm phụ huynh của một đứa trẻ quậy phá."
Mẹ Lục liếc ông một cái: "Chẳng phải anh luôn chê An An không đủ 'hổ' sao?
Bây giờ tốt rồi, con trai hổ đến rồi đó, vui lên đi."
Ba Lục cười khì khì: "Tất nhiên anh vui rồi mà..."
Sau đó bị vợ đập vào gáy cho một cái.Mẹ Lục kiễng chân, giữ đầu chồng mình: "Vậy thì đi tìm cậu con trai hổ của anh về đi, sau này giao hết cho anh quản, chia công việc nhé, An An giao cho em quản, thấy sao?"
Ba Lục đổi giọng ngay: "Không được, hai đứa con phải cùng nhau nuôi dạy chứ, đừng chia công việc, không thì tụi nhỏ sẽ có ý kiến đấy."
Nếu chỉ có mình ông quản cái thằng nhóc ranh Tần Sơ kia, vậy cái mạng già của ông còn giữ được không?!Lúc này Mẹ Lục mới buông tay: "Vậy sau này anh đừng có hay nói An An nữa, thằng bé ngoan ngoãn thế, giờ anh thấy được điểm tốt của nó chưa?"
Ba Lục chậc một tiếng: "Trong mắt anh, An An luôn là một đứa trẻ ngoan mà, chẳng có gì để nói hết."
Mẹ Lục khẽ đá ông một cái, biết ngay ông lại nói mát mẻ lấy lòng: "Em thấy chắc chúng ta cũng chẳng tìm thấy tụi nó ngay đâu, hay là về nhà chờ đi, nếu tới mười giờ vẫn chưa có tin tức, mình nhờ chú Lưu tìm người hỗ trợ tìm."
Ba Lục trầm ngâm gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vợ à, tụi mình cũng nên làm gì đó rồi."
Mẹ Lục nhìn chồng một cái, rồi cũng nghiêm nghị gật đầu, đúng là nên làm gì đó rồi.Tần Sơ dẫn Lục Ôn An đến trước cửa sổ của một căn nhà nhỏ, dùng ngón tay gõ lên kính cửa sổ.Một người đàn ông chừng hơn năm mươi bước ra, thấy cậu thiếu niên đứng trong sân thì mắt ông ta hơi mở to: "Là thằng nhóc Tần Sơ đó à?"
Tần Sơ gật đầu, bước đến chỗ có ánh sáng: "Chú Trần, cháu đến thăm chú, mai cháu có thể sẽ không ở khu này nữa."
Chú Trần có vẻ hơi bất ngờ nhìn hắn: "Cháu sắp dọn đi cùng mẹ cháu à?"
"Vâng, sau này cháu không cần bán hàng nữa, nên cái xe ba bánh điện này để đây cũng chẳng dùng đến, cháu nghĩ hay là để chú thu mua làm sắt vụn luôn."
Tần Sơ chỉ vào chiếc xe ba bánh màu lam đã đồng hành cùng mình suốt bao năm.Chú Trần xua tay: "Xe này chú thấy vẫn dùng tốt lắm, sao lại đem bán làm sắt vụn?
Nhà cháu cũng chẳng dễ dàng gì..."
Từ nhỏ đến lớn, hàng xóm láng giềng đều biết có một người mẹ đơn thân dắt theo con trai sống ở đây, thằng bé tên Tần Sơ sống chẳng dễ dàng gì, mẹ thì lạnh nhạt, ba ruột thì chẳng rõ tung tích.
Mọi người đều bàn tán có thể hắn là con ngoài giá thú, lời nói phần nhiều là khinh miệt, dèm pha.
Tất nhiên cũng có người thương cảm, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ lời nói mà thôi.
Chỉ có chú Trần, một người đàn ông góa vợ, là người duy nhất từng bỏ tiền túi ra mua chút kẹo bánh nhỏ cho Tần Sơ, còn dặn đừng nói với mẹ, vì với thái độ của bà Ngô Oái thì chắc chắn sẽ bị tịch thu ngay.Đôi lúc chú Trần có nấu món thịt, cũng sẽ lén gọi Tần Sơ đến ăn cùng.Cho nên có thể nói, chú là người duy nhất từng cho Tần Sơ chút hơi ấm trong suốt hơn chục năm cuộc đời trước đây.Vốn dĩ Tần Sơ định tặng luôn chiếc xe cho chú, nhưng biết rõ chú Trần là người cứng đầu, có khí phách, không bao giờ chịu nhận không của người khác.
Vì thế hắn mới viện cớ bán sắt vụn để chú nhận lấy.Nhiều năm nay chú Trần vẫn dùng chiếc xe ba bánh đạp tay đi khắp nơi thu mua phế liệu.
Nhưng tuổi càng ngày càng cao, đạp xe bắt đầu thấy mệt, nếu có xe điện thì sẽ đỡ cực hơn rất nhiều.Tần Sơ đưa chìa khóa cho chú: "Chiếc này lúc mua cũng là xe cũ, cháu dùng thêm bao nhiêu năm nữa nên giờ cũng chẳng đáng giá mấy, bán cho người ta thì cũng chỉ là đống sắt vụn, chi bằng để chú dùng, đỡ phải để người ngoài hưởng lợi."
Chú Trần hỏi lại: "Cháu thật sự dọn đi à?"
"Vâng, dọn đi rồi thì xe cũng mang theo không tiện, để lại ven đường cũng uổng phí."
Tần Sơ vừa nói, vừa kéo cậu thiếu niên nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh lại gần: "Chú Trần, giới thiệu với chú, đây là em trai mới của cháu."
Lục Ôn An ngoan ngoãn, lễ phép chào: "Chào chú Trần ạ."
Chú Trần "à" một tiếng, ông không có con cái nên thấy mấy cậu thiếu niên đáng yêu thì rất có cảm tình, như thể nhìn thấy con mình vậy.
"Chỉ cần tụi cháu sống tốt là được.
Xe này chú không thể nhận không đâu, cứ tính theo giá thị trường đi."
Tần Sơ ngăn lại: "Không cần đâu, chỉ là đống sắt vụn thôi.
Hồi trước cháu muốn cho chú mượn, chú còn không chịu, giờ không thể từ chối được nữa.
Cháu là người bán, phải nghe cháu."
Chú Trần cười gượng, không tiếp tục cố chấp nữa, trả tiền theo giá Tần Sơ đưa ra, so với thị trường thì quá rẻ, nhưng vì đã bỏ tiền ra mua nên chú cũng không cảm thấy nặng lòng.Lúc này Lục Ôn An mới hoàn toàn hiểu rõ câu "kiếm tiền" của Tần Sơ trước đó có ý gì.
Nhớ lại lúc đầu mình còn tưởng tượng ra cảnh xã hội đen, cậu bèn thấy hơi ngượng.
Rõ ràng là anh Sơ là một thiếu niên ngoài cứng trong mềm, biết ơn, lại sống có tình có nghĩa!Chào tạm biệt chú Trần xong, hai người không còn xe nên đành đi bộ ra khỏi con hẻm nhỏ.Lục Ôn An nhìn đồng hồ trên tay, đã chín giờ.Lúc này trong hẻm yên tĩnh lạ thường, ánh đèn vàng vọt chiếu xuống, thi thoảng vang lên tiếng mèo hoang kêu "meo meo".Lục Ôn An thấy nổi da gà khắp cánh tay, nếu là đi một mình, cậu chắc chắn sẽ không dám đi con đường ban đêm thế này.
May mà bên cạnh có một thiếu niên cao lớn đi cạnh, cảm giác an toàn tràn đầy.Tần Sơ ra hiệu cho cậu đến gần mình hơn một chút, sau đó đắc ý lắc lắc xấp tiền trong tay: "Giờ thì có thể dẫn cậu đi mua đồ rồi."
Tiền không nhiều, nhưng mua được hai ba chiếc áo thun ở chợ đêm là đủ.
Lục Ôn An đưa tay ra: "Anh Sơ, tiền này để em giữ nhé."
Tần Sơ hơi không nỡ, nắm chặt xấp tiền mỏng, giãy dụa hỏi: "Sao vậy?"
"Vì chúng ta còn phải để lại một ít tiền để gọi taxi về nhà nữa.
Nếu mua hết quần áo thì tối nay sẽ không có cách nào về nhà được."
Lục Ôn An dừng bước, đôi mày tuấn tú hiền hòa ánh lên vẻ kiên định, nhìn Tần Sơ cũng đã dừng lại phía sau: "Em tính toán tốt hơn, để em giữ sẽ an toàn hơn."
Tần Sơ nhìn cậu, cảm thấy hơi không quen, vì trước giờ toàn là hắn đòi tiền Lục Ôn An mà!
Giờ thì ngược lại rồi.Lục Ôn An đoán được hắn đang do dự gì, liền tung ra chiêu sát thủ: đối phó với một con hổ có vẻ dữ, thì cứ xoa lông nó là được.
"Anh từng thu em không biết bao nhiêu lần tiền bảo kê, lần này cho em thu lại một lần đi, được không?"
Cậu thiếu niên mềm mại chớp mắt, đôi mắt ướt át nhìn Tần Sơ, thật sự là lo mình tối nay không có giường để ngủ.Tần Sơ nhìn dáng vẻ đó, các ngón tay đang nắm tiền từ từ lỏng ra, haiz, bị ánh mắt mềm mại thế này nhìn chằm chằm, ai mà chịu nổi chứ!Hắn cứng rắn dằn lòng quyết định, vung tay lên, vẻ mặt đầy chính khí: "Thôi được rồi, cho cậu đó!"
Lục Ôn An lập tức cười toe toét nhận lấy, tiện thể nịnh thêm một câu: "Anh Sơ là nhất luôn!"
Tần Sơ được khen đến mức đuôi vểnh lên, còn ngại ngùng vuốt tóc: "Đâu có đâu có, tại anh biết cậu không tiêu bậy thôi."
Tần Sơ không ngờ, lần này đưa tiền đi rồi, thì sau đó hắn sẽ không còn cơ hội được chạm vào "tiền nho nhỏ" của mình nữa.Lục Ôn An nhanh chóng đếm lại tiền, vừa đi theo sau Tần Sơ vừa tính toán kỹ xem nên tiêu sao cho hợp lý nhất.
Vì có Tần Sơ dẫn đường phía trước, nên cậu hoàn toàn yên tâm không sợ đi lạc, có thể toàn tâm toàn ý lo chuyện tính toán."
Anh Sơ, anh muốn mua loại áo nào?
Em thấy mua một cái trước là đủ, để mặc tạm ngày mai.
Chắc chắn mẹ sẽ mua đồ tốt cho anh mà."
Lục Ôn An tính toán xong thì đưa ra đề nghị.Tần Sơ vốn định mua ba chiếc áo thun, mấy cái hắn đã xem từ trước ở phố chợ đêm rồi, mua ba cái sẽ được giảm giá, chỉ có chín chục đồng!Lục Ôn An nghe lời anh nói thì cảm thấy việc mình đòi lại số tiền kia thật sự quá sáng suốt, "Mua loại một trăm tệ một cái luôn đi, chất lượng tốt hơn."
Mấy cái áo ba mươi tệ đã không còn xứng với thân phận hiện tại của anh Sơ nữa rồi!
Dù một trăm tệ một cái cũng chưa đủ xứng, nhưng giờ bọn họ chỉ có chừng này tiền, đành phải tạm chấp nhận thôi.Tần Sơ thấy hơi xót tiền: "Xa xỉ quá rồi đó!"
Lục Ôn An chắc chắn: "Áo ba mươi tệ sẽ làm trầy làn da quý giá của anh Sơ, cho nên không thể mặc nữa."
Tần Sơ, người mười mấy năm mặc toàn đồ chợ: Anh đây còn từng mặc đồ mười mấy tệ cơ đấy!
Đến giờ còn chưa dám nói thật với cậu...Hai tay Lục Ôn An cầm tiền, lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh, giọng nhỏ nhẹ: "Được không anh?"
Tên Sơ ca không có chút cốt khí nào lại trôi theo dòng cảm xúc lần nữa: "Được."
Tiền đang nằm trong tay cậu rồi, hắn có nói "không được" cũng có ích gì đâu chứ!Lục Ôn An hí hửng nheo đôi mắt tròn, cười toe toét: "Vậy mình vào cửa hàng chọn đi."
Bên cạnh khu chợ đêm có vài cửa hàng quần áo vẫn còn mở cửa.
Lục Ôn An vốn dĩ rất ít khi đi mua sắm, hầu như chưa từng tự mua quần áo cho mình, nhưng giờ vì người còn không biết mua đồ hơn cả mình là anh Sơ, nên cậu đành cứng đầu giả bộ thành thạo, hỏi cô bán hàng: "Chị ơi, có áo thun nào hợp với anh ấy không ạ?"
Cậu kéo Tần Sơ, người đã bắt đầu mất kiên nhẫn lại gần, trông như đang dắt một chú husky bướng bỉnh vậy.Tần Sơ nhìn đống quần áo bày la liệt, bắt đầu hối hận vì sao ban nãy mình lại chủ động đề xuất đi mua đồ.
Thôi thì về nhà lấy đại cái áo của ba mặc tạm cũng được, hoặc mặc lại bộ đồ đang có cũng chẳng sao, cùng lắm thì thối thêm một ngày nữa.Chị bán hàng thấy trước mặt là hai thiếu niên cực kỳ thu hút, liền nhiệt tình chào hỏi: "Có chứ em, chỉ là không biết hai em thích phong cách gì?
Màu sáng?
Hay màu đen?
Hay đơn sắc...?"
Lần này không chỉ Tần Sơ, mà đến cả Lục Ôn An cũng bắt đầu choáng.
Cậu chỉ đơn giản chỉ tay về phía Tần Sơ: "Chọn cái nào hợp với anh ấy là được."
Chị bán hàng nhìn chàng trai cao lớn tuấn tú bên cạnh, vì quá cao nên cô phải ngẩng đầu nhìn.
Cậu ta lại còn có vẻ mặt dữ dằn, khiến chị đành giữ nụ cười lễ phép và chuyên nghiệp, nói: "Nếu để tôi gợi ý thì tôi thấy mẫu này rất hợp với cậu ấy."
Lục Ôn An nhìn theo ánh mắt chị ấy, rồi gật đầu: "Dạ, em cũng thấy hợp lắm."
Vì ba Lục cũng mặc kiểu này.Tần Sơ cũng nhìn thấy rồi, hắn nghẹn lời, muốn nói lại thôi...
Không phải chứ, thẩm mỹ gì kỳ vậy?Nhưng điều đáng sợ hơn là Lục Ôn An, người đang nắm quyền tài chính lại đồng tình gật đầu: "Anh Sơ, anh mua cái này đi, em thấy rất hợp với anh đó."
Tần Sơ cố gắng kéo khóe miệng, rất muốn hỏi: An An, cậu nghiêm túc đó hả?An An, người rất nghiêm túc, quay sang nhờ cô bán hàng lấy cái áo xuống, rồi đẩy đẩy Tần Sơ: "Anh thử mặc xem?"
Gân xanh trên trán Tần Sơ giật giật, rõ ràng không muốn mặc.Lục Ôn An giả vờ không thấy, lại dịu dàng nói: "Mặc thử cho em xem đi, được không?"
"Được."
Tần Sơ lại một lần nữa thất bại trước ánh mắt đó, cầm áo bước vào phòng thay đồ.Bên ngoài, Lục Ôn An bắt đầu mặc cả với chị bán hàng: "Chị ơi, giảm chút được không?"
Sau một hồi thương lượng, cuối cùng giá cũng hạ xuống mức cậu có thể chấp nhận.
Đúng lúc đó, cửa phòng thay đồ mở ra.Tần Sơ khoác áo đồng phục cũ lên tay, mặt lạnh bước ra, dáng người thẳng tắp, đôi chân dài miên man, trông như một người mẫu nam bước ra từ sàn catwalk.Lục Ôn An vỗ tay: "Quá đẹp, anh Sơ, anh mặc cái này về cho ba mẹ xem nha.
Chắc chắn ba sẽ rất thích!"
Tần Sơ nhìn cậu, cuối cùng cũng nhận ra, An An là thật lòng thấy đẹp.
Hắn đau lòng không thôi: An An ơi, sao cậu lại có gu thẩm mỹ tệ vậy chứ?
Chắc chắn là do ba dạy hư rồi...Lục Ôn An sảng khoái trả tiền xong, kéo theo Tần Sơ miễn cưỡng bước ra khỏi cửa hàng.
Anh Sơ rất ngoan, không cởi cái áo mới ra.Hai người ra đứng bên lề đường đón taxi, lúc này mới chỉ hơn chín giờ rưỡi, quả đúng là đàn ông mua sắm cực nhanh.Tần Sơ khó chịu kéo kéo áo: "Cậu thật sự thấy cái này đẹp hả?"
Lục Ôn An không chớp mắt gật đầu: "Thật ra anh mặc gì cũng đẹp, nhưng em nghĩ anh mặc cái này, chắc chắn mẹ sẽ mắt sáng như sao luôn!"
"Cậu chắc mẹ ruột anh thích đàn ông mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ thế này hả?"
Tần Sơ không thể tin nổi.Đúng vậy, hiện giờ trên người hắn chính là mẫu áo hoa y chang của ba Lục, chỉ còn thiếu cái dây chuyền vàng đeo cổ nữa thôi.
Cũng may mặt mũi họ đẹp, nếu không thì...Lục Ôn An vỗ vai anh: "Mẹ không thích đàn ông mặc áo hoa, mẹ thích ba mặc áo hoa."
"Tư duy gì vậy trời?"
Tần Sơ cảm thấy gu của mình vẫn bình thường mà, bắt đầu hoài nghi bản thân có đúng là con ruột của hai người đó không..."
Vì ba Lục thích, nên mẹ cũng thích theo."
Lục Ôn An kiên nhẫn giải thích.Tần Sơ: Tự nhiên bị ăn cơm chó rồi...
Thôi được, chắc là gu thẩm mỹ bị ba làm lệch hướng rồi.
Nhưng tại sao người chịu trận lại là mình chứ?Tần Sơ còn chưa nghĩ xong, Lục Ôn An đã vui vẻ vỗ cánh tay hắn: "Xe tới rồi, cuối cùng cũng được về nhà!"
Và cuối cùng, cậu cũng có thể yên tâm làm bài tập!Tài xế taxi nhìn lén qua gương chiếu hậu, thấy cậu thiếu niên cao to mặc áo hoa chói mắt ngồi sau, liền vội vàng dời mắt, không dám trêu vào, sợ hắn rút ra con dao lớn trong người thì toang.Lục Ôn An ước tính tiền taxi, rồi cuộn số tiền lẻ còn lại thành một cục, ra hiệu cho Tần Sơ lấy cặp từ vai xuống: "Còn chút xíu, bỏ vào cặp nha, mai mua kẹo ăn."
Tần Sơ: ...
Cậu vui là được rồi~Cuối cùng cũng về đến biệt thự sân vườn nhà họ Lục.
Lúc này đèn đuốc sáng trưng, đèn ngoài sân cũng bật, rõ ràng đang chờ người về.Vừa xuống xe, Tần Sơ chưa kịp ngắm nhìn căn biệt thự xịn sò, đã nắm lấy tay Lục Ôn An, nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ.May quá, chưa đến mười giờ.Anh Sơ lập tức ưỡn thẳng lưng: "Lát nữa cậu cứ nói là tụi mình đi mua đồ, những chuyện khác đừng nói, hiểu chưa?"
Lục Ôn An gật đầu: "Dĩ nhiên rồi.
Giờ mau vào thôi, chắc ba mẹ đang sốt ruột lắm."
Nghĩ đến mấy bài toán khó chưa làm xong, cậu càng thêm lo lắng.Tần Sơ hoàn toàn không hiểu suy nghĩ này, cứ tưởng Lục Ôn An đang sợ bị mắng, trong lòng cảm thấy được an ủi, mỉm cười: "Yên tâm, anh đã hứa trước mười giờ đưa cậu về, chẳng phải chưa trễ sao."
Lục Ôn An nhìn anh: Anh Sơ à, anh đánh giá thấp sức chịu đựng của ba mẹ rồi...Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, kèm theo tiếng bước chân.Lúc này, mẹ Lục đang nằm trên sofa chơi game vừa chờ hai đứa nhỏ về.
Nghe thấy tiếng động, bà lập tức bật dậy, tiện thể đá đá chồng, người đang chăm chú xem bóng đá bên cạnh: "Lát nữa nghiêm túc vào, phải cho Tiểu Sơ biết nó sai ở đâu!"
Ba Lục tiếc rẻ dời mắt khỏi trận bóng gây cấn, tắt tivi, rồi chủ động ngồi cạnh vợ.Hai người lớn ngồi song song, mặt nghiêm lại, chuẩn bị "xử" hai đứa con.Nhưng khi thấy bóng người quen thuộc mặc áo hoa lòe loẹt bước vào, ba Lục là người đầu tiên phá vỡ sự nghiêm túc.Ông huýt sáo một tiếng: Được đấy, gu thẩm mỹ của con trai giống y chang mình!Mẹ Lục dẫm mạnh lên giày ông một cái, tiếng huýt sáo tắt ngúm.Ba Lục lau mặt, lặng lẽ lấy kính râm đeo vào để trông cho "ngầu lòi".Hai cậu nhóc đứng ở cửa phòng khách, nhìn cảnh trước mắt mà thấy thời gian như ngưng đọng.Tần Sơ nhìn ba ruột của mình, với bộ dạng quen thuộc, sống mũi cao, môi mỏng quyến rũ, gương mặt lạnh lùng điển trai.
Thật quá dễ gây hiểu lầm, tưởng là đại ca phương nào, ai ngờ đầu óc có vấn đề.Tần Sơ, người đã nhìn thấu bản chất của ba ruột, nghiêng đầu hỏi nhỏ Lục Ôn An đang đứng bất động: "Họ vậy là sao?"
Lục Ôn An lắc đầu, thật sự không biết.
Trước giờ chưa gặp tình huống thế này bao giờ.Mẹ Lục thấy hai đứa nhỏ đứng lẩm bẩm ở cửa không chịu vào, cuối cùng mất kiên nhẫn.
Bà ho khan một tiếng, lấy phong thái của một nữ tổng giám đốc nghiêm khắc ra: "Hai đứa, lại đây!
Đứng cạnh bàn trà!"
Tần Sơ nhún vai, sải chân dài bước đến đứng cạnh bàn trà, trên người mặc chiếc áo hoa chói lọi, trông chẳng khác gì bản sao thời trẻ của ba Lục.Mắt mẹ Lục bắt đầu đỏ hoe: Trời ơi, sao con mình đẹp trai vậy nè!Ba Lục – phía sau kính râm – gan to lên, huých vợ: Giữ thái độ nghiêm túc đi!Mẹ Lục lập tức thu lại cảm xúc, ngồi thẳng lưng, nhìn về phía Lục Ôn An: "An An, con nói trước đi.
Tại sao hai đứa lại trốn khỏi nhà hàng?"
Lục Ôn An cúi đầu, đáng thương nhìn bà.
Mới dỗ xong một con hổ nhỏ bên ngoài, giờ lại phải dỗ hai con hổ lớn trước mặt.
Đúng là khổ cho thân phận mèo con của cậu: "Chuyện là..."
"Không liên quan đến An An, là con rủ cậu ấy ra ngoài chơi."
Tần Sơ bước lên trước, chân dài thẳng tắp, rất có trách nhiệm.Mẹ Lục gật đầu: "Vậy An An ngồi xuống đi."
"Con muốn đứng với anh Sơ cơ, thật ra con cũng muốn đi chơi..." dưới ánh mắt ngày càng sắc bén của mẹ, giọng thiếu niên càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng nói không nổi nữa.Mẹ Lục lắc đầu đầy thất vọng: "An An, không được nói dối.
Giờ con qua đây ngồi cạnh mẹ, hôm nay chúng ta họp gia đình."
Nói xong, bà quay sang Tần Sơ, người đang đứng không chút đứng đắn: "Con tiếp tục đứng đó.
Ba mẹ đã bàn bạc kỹ rồi, sau khi cân nhắc cẩn thận, chúng ta quyết định..."
Tần Sơ cảm thấy không khí trở nên căng thẳng, hắn liếc nhìn cái bao tải chất đầy sách bên cạnh bàn trà, cảm thấy rất quen mắt.
Rồi lại nhìn nét mặt nghiêm túc của ba mẹ mình, chẳng lẽ... truyền thuyết về "đòn hội đồng của ba mẹ" sắp ứng lên đầu hắn sao!Một nỗi bất an dâng trào trong lòng.
Hắn lén đánh giá chân của mẹ Lục, hình như không dài bằng mình.
Rồi quay sang nhìn ba Lục, người đang im lặng làm nền với kính râm, ánh mắt lia từ dưới lên.
Không phải người nữa rồi, chân dài như thế chắc chắn mình chạy không thoát!Ông trời định diệt Tần Sơ tui hả!----------------Dứa: Chương này sao dài điên vậy...Ai đi ngang bình luận cho tui dui miếng dớiiiii